Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu Giang] Hệ liệt On Call 24h - Nhiệm vụ đặc biệt

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Hệ liệt On Call 24h - Nhiệm vụ đặc biệt
Tác giả:小笔记织毛衣

Paro: Bệnh viện
CP: Chu Giang
Edit: Thobeo
Beta: @Kazeshizu
Bài giới thiệu sơ lược về Hệ liệt Bệnh viện Vinh Quang tại đây

Fic nằm trong project mừng sinh nhật Chu Giang Tường, mọi thông tin về project xin mời click vào đây: [Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019

01.

Chu Trạch Khải ôm một đứa bé trong tay.​

Mặc dù chuyên môn chính của vị chủ nhiệm khoa trẻ tuổi này là ung bướu phụ khoa, anh cũng hay tham gia giảng dạy, nên việc ôm một đứa bé cũng không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng đứa trẻ này lại có chút đặc biệt.​

Bé gái ba tháng tuổi đang say giấc trong ngực anh, da trắng nõn, đôi mắt thủy tinh —— đáng tiếc lại là một đứa trẻ bị bỏ rơi.​

Em bé tên là Đâu Đâu, bởi vì vừa mới sinh đã bị bỏ lại trong bệnh viện nên được mọi người đặt cho cái tên cúng cơm này. Đâu Đâu được bảo vệ ca đêm phát hiện lúc đi tuần tra, nằm trong một cái giỏ nhỏ, bị bỏ lại sau cửa khoa Nhi sau giờ tan tầm. Trong giỏ chỉ có duy nhất một mẩu giấy, viết rõ là cha mẹ bé là công nhân tỉnh ngoài, từ khi sinh ra bé đã được chẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh, cần lập tức đến bệnh viện lớn tiến hành phẫu thuật, vì gia đình không có khả năng chữa trị nên chỉ đành dứt ruột đem bỏ, hy vọng có người hảo tâm tìm được có thể cho bé một cuộc sống mới.​

Trên mẩu giấy còn có một số điện thoại di động viết nguệch ngoạc, bảo vệ có gọi tới, cha mẹ đứa trẻ vừa nghe thấy có người nhặt được con mình liền cúp điện thoại, sau đó không ai còn có thể liên lạc với số điện thoại kia.​

Lúc Đâu Đâu được tìm thấy thì khuôn mặt bé đã tím bầm, hô hấp yếu ớt, bảo vệ thấy tình hình khẩn cấp lập tức tìm cán bộ trực hành chính, đồng thời báo cảnh sát. Đứa trẻ được đưa ngay đến khoa Cấp cứu, ngàn cân treo sợi tóc. Đêm đó vừa hay là ca trực của Diệp Tu, giữa đêm anh gọi điện cho Hàn Văn Thanh, chủ nhiệm khoa Ngoại lồng ngực cũng thẳng thắn, liền cùng Diệp Tu và bác sĩ trực tiến hành phẫu thuật.​

Bé gái mạng lớn phúc lớn, sau khi trải qua đại phẫu cũng bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Căn cứ theo các quy định có liên quan, đứa bé phải mất liên lạc với người thân từ nửa năm trở lên mới có thể được xác nhận là trẻ mồ côi rồi chuyển cho tổ chức phúc lợi chăm sóc. Vì không hoàn toàn mất liên lạc với cha mẹ của Đâu Đâu, sau khi phẫu thuật bé gái vẫn được nuôi dưỡng ở phòng bệnh khoa Nhi, người nhà bệnh nhi xung quanh thấy bé đáng thương nên thỉnh thoảng chia cho bé một chút sữa bột của bé nhà mình, các điều dưỡng viên thì tự quyên góp một khoản để mua quần áo đồ chơi, chớp mắt đã chăm bé được ba tháng trời. Lúc tới thì tím như củ cải nhỏ, giờ đã thành linh vật cát tường, bất kể trong phòng bệnh diễn ra nào vui buồn ly hợp, đứa trẻ này vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên mép giường.​

Tháng này, phòng bệnh khoa Nhi cần sửa chữa lại, không gian khu nội trú bị thu hẹp hết cỡ, ngay cả gian phòng nhỏ nơi Đâu Đâu vẫn ngủ cũng bị trưng dụng làm phòng bệnh tạm thời. Vương Kiệt Hi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn khoa Phụ sản là nơi có khả năng trông nom trẻ nhỏ, liền cầm máy gọi điện cho Chu Trạch Khải bàn bạc, tạm thời đưa Đâu Đâu qua nhờ bên khoa Phụ sản chăm sóc hộ.​

Hai tuần trước, ban ngày bé gái sẽ được để trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, buổi tối thiếu người, các bạn điều dưỡng viên sẽ thay phiên nhau bế bé về nhà chăm, nhưng hôm nay là ngày Quốc tế Điều dưỡng, tất cả điều dưỡng trong khoa trừ những ai phải trực thì đều đi hoạt động tập thể, ai sẽ chăm nom Đâu Đâu đây?​

Buổi chiều sau khi giao ban, điều dưỡng trưởng đẩy cửa đi vào, nhét đứa bé vào trong vòng tay Chu Trạch Khải, nói: "Mọi người đều khổ cực cả năm rồi, hiếm có dịp được vui vẻ thế này, bảo bối Đâu Đâu đành giao cho chủ nhiệm nha", nói xong liền kéo tất cả chị em điều dưỡng lớn nhỏ đi, như cánh chim bồ câu hòa bình trên quảng trường phần phật vỗ cánh bay đi.​

Lại nói, mấy năm nay nhân sự chính của khoa Phụ sản đều là phái nam, nam tử hán đại trượng phu ai sẽ là người mang theo một em bé miệng còn hôi sữa đây? Người duy nhất có gia đình là bác sĩ Phương Minh Hoa còn đang đi nghỉ tuần trăng mật. Chủ nhiệm khoa Tiểu Chu ôm đứa bé, Phó chủ nhiệm Giang Ba Đào đi cạnh anh, xách theo một túi lớn nào là sữa bột, bình sữa rồi sữa tắm trẻ con.​

Ánh mắt Chu Trạch Khải quét nhìn mỗi người ba lần mới mở lời:​

"Ai nhận?"​

Mấy thanh niên trong phòng trố mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng trả lời.​

Nói đùa chứ, đây không phải là nhiệm vụ quan trọng, mà là bom hẹn giờ đó! Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ tiếp xúc với trẻ sơ sinh, tiếng khóc như mèo kêu, lực sát thương gần bằng không. So với đứa trẻ ba tháng, nghe không hiểu nói không thông, đừng nghĩ tim không tốt mà yếu ớt, bé khóc lên cũng inh tai nhức óc, chưa nói đến chuyện cho ăn rồi tắm rửa thay tã, nguyên việc làm sao để giữ cho bé yên lặng qua một đêm đã mệt hơn cả việc ngồi khám bệnh cả một ngày rồi.​

"Tui, trong nhà tui còn có con sáo của tiền bối Phương, thêm một đứa nhỏ chỉ sợ không tiện?" Ánh mắt Chu Trạch Khải lần thứ tư quét qua góc tường chỗ Đỗ Minh ngồi, thanh niên trung thực bị dọa sợ run. Phương Minh Hoa trước khi lên đường đi hưởng tuần trăng mật có đem con Sáo mỏ gà giao cho cậu nuôi, con chim kia đúng là thành tinh, cả ngày dùng khẩu âm thành phố S hỏi hắn đã tìm được đối tượng chưa, sức đâu mà chăm thêm một em bé nữa?​

Đỗ Minh nhìn sắc mặt chủ nhiệm khoa, thuận tay kéo áo Ngô Khải ngồi bên cạnh, "Cậu thì sao?"​

"Tôi làm ca đêm, cậu quên à?" Ngô Khải nhún vai, ôm chặt kim bài miễn tội, cảm kích liếc mắt nhìn người phụ trách xếp lịch ca trực là Lữ Bạc Viễn, cũng tiện thể đẩy sự chú ý của Chu Trạch Khải ra khỏi mình.​

Lữ Bạc Viễn thấy tình thế không ổn, khoát tay lia lịa, "Tui? Tui không được đâu, tiểu khu nhà tui đêm nào cũng xập xình tiếng nhạc vũ trường, ồn ào lắm, sợ dọa em bé khóc đó!"​

Mấy tên thanh niên đùn đẩy hết người nọ đến người kia làm chân mày Chu Trạch Khải càng ngày càng nhíu chặt. Lúc này, Tôn Tường vốn đang cắm đầu chơi điện thoại di động chợt đưa tay tiếp lấy đứa bé.​

"Tui nhìn một chút."​

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ, Đâu Đâu trợn to hai mắt cố gắng nhìn, sau đó cười khanh khách.​

"Thật là đáng yêu mà," Tôn Tường đưa một ngón trỏ chọt chọt vào cái miệng phúng phính, tay dính đầy nước miếng cũng chẳng để ý, "Hay là để tui thử xem?"​

"Đừng đừng đừng! Tuyệt đối không được!"​

Muốn chết à, tên này vẫn còn trẻ trâu chết được, sao có thể chăm em bé! Tất cả mọi người gần như trăm miệng một lời ngăn cản Tôn Tường, thanh niên tay ôm đứa trẻ, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mất hứng.​

"Khụ khụ, tiểu Tôn à," cuối cùng vẫn là Giang Ba Đào vắt óc nghĩ ra được cái lý do, "Cậu xem, cậu đi làm bằng xe gắn máy, định bế em bé về kiểu gì hả? Cũng không thể đặt trong thùng xe đúng không? Hay là chờ sau này có dịp . . ."​

"Xe tui không có thùng!" Tôn Tường mở miệng cãi lại, nhưng cũng nghĩ một chút thấy Phó chủ nhiệm nói cũng có lý, liền không cố nài.​

Chu Trạch Khải tiến lên một bước, muốn ôm Đâu Đâu về, bé gái thơm thơm mềm mềm, đã ôm thì không muốn thả, Tôn Tường siết chặt vòng tay không buông, không ngờ bé lại bĩu môi rồi khóc "Oa" một tiếng!​

"Rồi rồi rồi anh sai rồi, em đừng khóc, ối đừng khóc mà!"​

Thanh niên 1m85 nhất thời chẳng nghĩ được gì nữa, vẫn ôm đứa bé nhưng luống cuống tay chân dỗ nửa ngày không xi nhê, Chu Trạch Khải cau mày giành lại Đâu Đâu, vỗ hai cái bé nín ngay.​

"Hi hi hi!"​

Nước mắt nước mũi vẫn còn tèm lem mà nhóc tì đã cười tít.​

Đâu Đâu, bé gái ba tháng tuổi, tính cách hoạt bát, mắt thẩm mỹ tuyệt đỉnh, ở khoa Phụ sản nơi nhan sắc tranh tài này, bé đã nghiêm túc bỏ một phiếu cho Chủ nhiệm khoa Chu Trạch Khải.​

"Vãi lúa, đây là nguyên lý gì? Đẹp trai còn có thể dỗ con nít nín khóc?!"​

"Thấy không, tiểu Tôn lần này cậu thực sự thua dưới chân Chủ nhiệm!"​

Mọi người thấy thế đều bị chọc cười nghiêng ngả, rồi bắt đầu to nhỏ thì thầm. Tôn Tường buồn bực "Hừ" một tiếng, trước nay cậu luôn rất tự tin với nhan sắc của mình, không ngờ lần này bị nhóc con này cho ra rìa.​

Chu Trạch Khải nhìn Đâu Đâu nhỏ xíu trong tay, đôi mày phiền não từ từ buông lỏng, thở dài nói: "Vậy để tôi. . ."​

02.

Chu Trạch Khải ôm em bé đi lại trong bệnh viện, không ngờ lại bị vây xem khắp nơi.​

Vị Chủ nhiệm khoa Phụ sản của bệnh viện Vinh Quang này, xuất thân gia đình bác sĩ, ba đời làm Y, ông nội từng là Viện sĩ, cha là bác sĩ chuyên khoa Ngoại, một nhà mấy đời đều có tên trong sách giáo khoa. Cậu lại đi ngược với truyền thống gia đình, lúc tốt nghiệp từ chối kế thừa nghiệp cha, lựa chọn khoa Phụ sản.​

Quyết định của anh làm tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, cho đến khi anh liều mình phấn đấu, bộc lộ thực tài trong công việc, cũng trở thành chủ nhiệm khoa Phụ sản trẻ tuổi nhất của bệnh viện, mọi người lúc này mới nhận ra rằng ánh hào quang tổ tiên để lại vừa là cơ hội cũng là gánh nặng, tuy anh chẳng hề khoe khoang, vẫn tự mang sự cố chấp bướng bỉnh vốn có, nắm lấy lựa chọn tốt nhất cho mình là đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt.​

Vì vậy việc thanh niên tài giỏi xuất chúng, đi kèm với gương mặt anh tuấn vô cùng trở thành mục tiêu số một của thiếu nữ trong bệnh viện, thậm chí là mơ ước của nữ bệnh nhân cũng chỉ là vấn đề sớm muộn và nhiều hay ít.​

Quần áo của Đâu Đâu toàn màu hồng, dễ thương cực kỳ, cũng vô cùng bắt mắt. Trên đường Chu Trạch Khải đi, chốc chốc lại có đồng nghiệp dừng chân khen mấy câu, ai thân thiết thì sáp tới hỏi đứa bé này từ đâu tới, ai không quen thì lén lấy điện thoại ra chụp hình khoe bạn bè. Dẫu sao thì cảnh đẹp như vậy cũng thật động lòng người, chỉ tội số lượng những thiếu nữ không biết chuyện mà tan nát cõi lòng có khi phủ kín được đại sảnh khoa khám bệnh.​

Giang Ba Đào vẫn đi bên cạnh anh, trong tay xách bao lớn bao nhỏ, nhìn theo trộm cười.​

Lúc nãy ở phòng, việc thảo luận liên quan đến "quyền nuôi dưỡng" cậu không tham gia, không phải vì không hứng thú, mà Giang Ba Đào và chủ nhiệm khoa của cậu về cùng một chỗ, ai nhận mà chả giống nhau?​

Việc "Chủ nhiệm khoa và Phó chủ nhiệm khoa ở chung một chỗ" là chuyện mọi người trong khoa ai cũng ngầm giữ bí mật. Người phát hiện đầu tiên là Tôn Tường, thanh niên tuổi trẻ thị lực tốt, chỉ phóng xe gắn máy lướt qua ô tô hai người kia mà mấy hành động thân mật nhỏ của họ đều bị cậu thu hết vào mắt. Cậu dù khóa kỹ mồm nhưng ánh mắt lại chẳng giấu được chuyện, Giang Ba Đào sau khi phát hiện chỉ hỏi nhỏ vài câu liền thú nhận.​

Hai người nghĩ mãi, cảm thấy giấy không gói được lửa, dứt khoát công bố chuyện này với một nhóm nhỏ trong khoa sau giờ làm việc.​

May thay, sau phút ngạc nhiên thì tất cả đồng nghiệp đều thấu hiểu và vui vẻ chấp nhận, cũng không hẹn mà cùng tém tém không nói ra với người ngoài. Chỉ là mấy tên trai trẻ còn độc thân trong nhóm như bốc hỏa, hai người bọn họ cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.​

Khi đi tới cửa hầm gửi xe, rốt cục chỉ còn lại ba người bọn họ, nhóc tì lo lắng đạp đạp hai chân, Chu Trạch Khải dừng bước thay đổi tư thế bế tiện thể trừng mắt nhìn Giang Ba Đào vẫn đang cố nén cười.​

"Được rồi mà, em không cười nữa, nhưng bộ dạng này rất đáng yêu."​

"Tin đi mà," thấy đối phương tỏ vẻ không vui, Giang Ba Đào liền cười híp mắt tiến lại gần, hơi ngửa đầu, bờ môi mềm mại chạm nhẹ lên gò má Chu Trạch Khải, "Tin chưa?"​

". . ." Chu Trạch Khải dứt khoát không nói nữa, ôm em bé sải bước đến bên cạnh xe của mình, lại bị Giang Ba Đào đẩy xuống cửa sau.​

Phó chủ nhiệm thay anh mở cửa, cúi đầu chọt chọt gò má mũm mĩm của bé gái, nói, "Anh không lo bé sợ phát khóc à? Anh ôm Đâu Đâu ngồi phía sau đi."​

Chu Trạch Khải bế bé ngồi vào ghế sau, Giang Ba Đào nhét túi lớn túi nhỏ trong tay vào chỗ trống còn lại, xong xuôi cậu mới ngồi vào ghế lái khởi động xe.​

Đường phố đương giờ tan tầm nhưng cũng không tính quá đông, chiếc Audi RS 6 lại đi chậm như rùa bò. Không phải Giang Ba Đào lái xe không tốt, thường ngày hai người họ vẫn thay nhau lái nhưng trên xe đang có trẻ nhỏ, vì lý do an toàn nên cậu không thể không giảm bớt tốc độ.​

Về nhà đi lên lầu, Giang Ba Đào lại đẩy hai người một lớn một nhỏ vào ghế salon, còn mình đi cất đồ đạc rồi chui vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn pha sữa cho Đâu Đâu, muốn xử lý xong hết mọi việc cũng không phải đơn giản.​

Đâu Đâu đến nơi mới nên rất hiếu kỳ, bé còn chưa biết bò, chẳng biết ngồi, chỉ nằm trong lòng Chu Trạch Khải dùng sức cố rướn cổ nhìn khắp nơi, đôi khi còn đưa cánh tay nhỏ ra chỉ trỏ lung tung. Trẻ con chẳng có giờ giấc cố định, tỉnh thì chơi, mệt liền ngủ. Sau mười mấy phút hóng hớt thì bé con cũng lăn ra ngủ.​

Chu Trạch Khải rón rén bế nhóc tì vào trong phòng ngủ, tiện đổi áo Tshirt mặc ở nhà, rồi đi ra bếp tìm Phó chủ nhiệm của mình.​

Giang Ba Đào mặc tạp dề, tay cầm hai trái cà chua, híp mắt nghiên cứu xem trái nào chín hơn, trông như đang so sánh thuốc thử màu trong phòng thí nghiệm. Bình sữa của Đâu Đâu đã được pha đầy, để vào máy hâm sữa cạnh bàn bếp. Sau nửa ngày nghiên cứu, Giang Ba Đào cuối cùng cũng bỏ lại một quả, chỉ vào quả còn lại, "Quả này!"​

Khóe miệng Chu Trạch Khải khẽ giật, từ phía sau ôm lấy Giang Ba Đào, ngón tay thon dài cũng đưa tới đâm đâm quả cà chua nhỏ.​

"Em rất vui?"​

Người được ôm cũng không quay đầu, tiếp tục nhìn quả cà chua, "Anh thích rau trộn hay là nấu canh?"​

"Em hỏi nó?"​

Chu Trạch Khải nhíu mày, xem cái bộ dạng vui vẻ này, vui đến mức nói chuyện cả với rau củ.​

"Nói gì vậy, đương nhiên là hỏi anh!" Giang Ba Đào quay đầu, miệng không ngớt cười, "Rau trộn hay nấu canh?"​

". . .tùy em."​

03.

Giang Ba Đào không tốt nghiệp từ trường đại học y khoa của thành phố Z, mấy năm trước cậu từ vùng khác chuyển tới bệnh viện, chuyên môn chính là khoa Sản. Sản khoa và Phụ khoa khác nhau, một khoa thì chuyên chữa bệnh, khoa kia thì luôn phải đối mặt với hết bà đẻ với trẻ sơ sinh cùng đại gia đình của họ, có phần cực khổ hơn một chút, trừ yêu cầu về chuyên môn, bác sĩ khoa Sản còn phải chịu được áp lực, vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận mới được.​

Giang Ba Đào vừa hay chính là một người như vậy. Không những làm tốt công tác, đối với đồng nghiệp xung quanh đều rất ôn hòa thân thiết nên mỗi khi có việc riêng mọi người đều tình nguyện tìm cậu giúp đỡ.​

Chỉ sau vài tuần làm việc chung, toàn thể đồng nghiệp đã đóng dấu chứng nhận "Giang Phó chủ nhiệm rất biết quan tâm mọi người."​

Mà những lời này, Chu Trạch Khải vạn lần không đồng ý.​

Cái gì gọi là quan tâm mọi người? Bị cảm sốt xình xịch mà không biết, chóng mặt mà vẫn cố đi làm, lại còn mổ đẻ hai ca liền trong một ngày, suýt nữa thì ngất trong phòng phẫu thuật. Như vậy mà là biết quan tâm? Nếu không phải hôm đó anh vô tình đi ngang qua cửa phòng phẫu thuật thì chắc phải vác cáng đến đưa tên này ra ngoài.​

Khi đó Giang Ba Đào vừa mới chuyển tới chưa được bao lâu, cũng chưa mua nhà, ở tạm trong phòng nghỉ dành cho bác sĩ của viện. Sau ít phút nghỉ ngơi trong phòng làm việc - cậu đương nhiên còn chưa có phòng làm việc riêng, là Chu Trạch Khải để cho cậu nằm nghỉ trên ghế salon trong phòng anh - Giang Ba Đào muốn lết về phòng mình. Chủ nhiệm khoa Tiểu Chu dù hơi ít nói, nhưng không phải người chỉ biết làm việc không cho phép nghỉ ngơi, anh cau mày, trực tiếp nhét người kia vào trong xe đưa về nhà.​

Vậy mà đã mấy năm trôi qua, cũng không nhớ rõ ai là người động lòng trước, ai là người tỏ tình, ở bên nhau tạm thời rồi dần thành sống chung vĩnh viễn. Giang Ba Đào vẫn đùa rằng người nào đó đã giúp khoa Sản một việc lớn, còn thay cậu tiết kiệm được khoản lớn tiền phòng. Nhưng thói quen hay quan tâm người khác của cậu từ đầu đến cuối không hề thay đổi, so với người khác, Chu Trạch Khải càng hiểu rõ hơn, lại càng đau lòng hơn.​

Hai ngày trước, khoa Phụ sản tổ chức cuộc họp thường niên toàn quốc về Sản phụ khoa. Giang Ba Đào là người lên kế hoạch và chủ trì, thức liền mấy đêm, thể lực của cậu đã hao gần hết, lúc này lại vui vẻ giúp người ta trông trẻ con, sao anh có thể không lo lắng.​

Việc đưa Đâu Đâu về nhà chăm sóc khiến Giang Ba Đào thấy thật mới mẻ, cũng là bác sĩ sản khoa, cậu đã đỡ đẻ đến mấy ngàn sinh mạng nhỏ bé, đối với con nít luôn có thiện cảm tự nhiên, chỉ là cậu chưa từng chăm bé gái ba tháng tuổi nên dù có mệt mỏi hay bận bịu đến mức nào cũng không ngại.​

Sau khi lột vỏ cà chua, nhìn thấy sắp đủ thời gian, cậu cầm bình sữa lên nhỏ một giọt vào mu bàn tay thử nhiệt đồ.​

Đúng lúc đó Chu Trạch Khải cất lời: "Vừa mới ngủ."​

"Vậy thì cứ để vào máy hâm sữa, khi nào tỉnh thì uống," Giang Ba Đào vừa nói vừa đặt lại bình sữa vào máy hâm - mấy chị điều dưỡng trưởng rất chu đáo, đến cả loại máy hâm sữa chạy bằng điện này cũng chuẩn bị cho bọn họ, "Tiểu Chu có đói bụng không? Có lẽ sẽ phải ăn cơm muộn một chút."​

Trong đầu Chu Trạch Khải một chuỗi đạn mạc chạy xẹt qua: [ăn em là được rồi cần gì ăn cơm], mà nghĩ một chút thì trong nhà còn có trẻ nhỏ, đành nhịn xuống không nỡ thực hành.​

"Không đói, giúp em."​

Nấu một bữa cơm mà dây dưa lề mề, vị Chủ nhiệm khoa nào đó nói là muốn giúp đỡ, thực ra ngoài làm phiền thì chỉ quấn lấy Phó chủ nhiệm nhà mình, chốc chốc lại hôn trộm một cái, ôm eo một lần, bám dính cực kỳ.​

Đây là tình huống gì? Ghen tị tranh thủ cưng chiều?​

Giang Ba Đào không sợ anh kiệm lời ít nói, nhưng lại không biết xử lý ra sao với hành vi giống như con nít này của người yêu. Mãi mới xào xong đĩa rau cải, cậu kêu Chu Trạch Khải bưng đĩa ra bàn.​

"Ăn cơm ăn cơm."​

Trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng khóc —— Đâu Đâu tỉnh rồi.​

Hai người đành phải đi phục vụ nhóc tì này trước. Bé gào khóc oa oa, chẳng rõ nguyên nhân. Chu Trạch Khải hoang mang. Giang Ba Đào dù không được chuyên nghiệp như bác sĩ khoa Nhi khi đối mặt với tiếng khóc cấp 8 của trẻ con, nhưng dù gì cậu cũng kinh qua vô số trẻ sơ sinh, vội vàng xem có phải cần thay tã hay không. Mở ra xem thì đúng như dự đoán, vàng óng một đống, vẫn còn bốc hơi nóng hổi đây này.​

Thay xong tã, bé gái lại vừa tóp tép miệng vừa khóc, bế dỗ cách nào cũng vô ích, có vẻ là đói rồi, may mà bình sữa được ủ ấm sẵn, núm vú cao su vừa đưa vào miệng bé lập tức nín ngay.​

Đâu Đâu ăn sữa thiên hạ mà lớn lên nên không hề kén ăn, Giang Ba Đào còn lo mình cho hơi nhiều nước, lúc thấy bé ngậm núm vú mút chụt chụt mới yên lòng.​

Đến tận bảy tám giờ tối họ mới được ăn xong bữa tối, quả cà chua lựa cẩn thận khi nãy đã được cắt thành miếng nhỏ cho vào trong đĩa rắc đường lên.​

Chu Trạch Khải không giỏi nấu cơm, sở trường của anh là rửa chén. Lúc anh bận rộn trong bếp, Giang Ba Đào lấy chai sữa tắm trong túi đồ trẻ sơ sinh ra nghiên cứu hướng dẫn sử dụng. Cậu biết rõ các bước chăm sóc trẻ sơ sinh nhưng chưa từng thực sự làm, kinh nghiệm thực tế so với Chủ nhiệm khoa nhà mình cũng chỉ hơn chút xíu, vẫn phải học tập thêm.​

Nghỉ ngơi một lát, hai người bắt tay vào tắm cho Đâu Đâu. Chu Trạch Khải chỉ quen cầm dao phẫu thuật, không tránh được căng thẳng, chỉ sợ mình không biết nặng nhẹ mà làm đau bé. Đâu Đâu ngược lại chẳng sợ gì, bình thường được các dì hộ lý tắm đã quen, rất phối hợp, còn cười khanh khách mấy tiếng. Sữa tắm thoa lên một lớp bọt trắng, mang mùi hương sữa dễ chịu, bé gái vui vẻ trở lại, đôi tay nhỏ vung vẩy, bôi đầy bóng bóng mùi sữa bò lên mặt Chu Trạch Khải.​

Chủ nhiệm khoa Tiểu Chu anh tuấn ngời ngời, trên má còn dính bọt, tóc ướt mấy sợi, hai tay ôm em bé, cũng chẳng buồn lau đi, ra vẻ vô tội không biết gì.​

Giang Ba Đào đứng bên liều mạng nén cười, ngay cả cậu cũng chưa từng thấy Chu Trạch Khải chật vật như vậy bao giờ chứ đừng nói mấy ngàn thiếu nữ ở bệnh viện. Không biết mấy cô ấy nếu thấy dáng vẻ này của anh thì sẽ có cảm tưởng thế nào đây.​

Chu Trạch Khải nghiêng đầu trừng cậu, Giang Ba Đào thôi cười, lấy khăn bông lau mặt giúp anh. Người sau nhẹ khép mắt, hàng mi rất dài rủ xuống, lau hết xà phòng nhưng gương mặt vẫn lưu lại mùi sữa thơm nhàn nhạt. Giang Ba Đào chợt động tâm, bờ môi khẽ chạm lên hàng mi ấy.​

Được người yêu hôn trộm vốn là chuyện vui mừng, nhưng tay ôm em bé hiện không thể làm gì được, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn trong lòng sẽ chỉ làm người đặc biệt nôn nóng.​

"Đừng nghịch." Anh trầm giọng nói.​

Tắm xong lau khô, Đâu Đâu lại trở thành cục bông mềm mại thơm tho. Chu Trạch Khải quấn kỹ bé trong chăn. Ăn uống no đủ, tắm rửa sạch sẽ, Đâu Đâu nhìn cha nuôi đẹp trai mấy lần rồi cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Giang Ba Đào thấy hết thảy những thứ này, không thể tự hỏi: kỹ năng dùng mặt thôi miên của Tiểu Chu thực không tệ, có thể đề cử cho khoa Nhi không nhỉ?​

04.

Trong phòng tắm còn đầy đồ dùng của trẻ sơ sinh, Giang Ba Đào đang nhặt từng thứ thì thấy Chu Trạch Khải đi vào, thuận miệng hỏi một câu, "Đâu Đâu sao rồi?"​

"Lại ngủ." Chu Trạch Khải nói rồi ngồi xuống bên cạnh cậu cùng nhặt đồ, Giang Ba Đào lại dừng tay quay sang ngắm khuôn mặt anh.​

"Nhóc con thật nghịch ngợm, xem trên tóc anh vẫn còn bọt này, yên để em lau cho."​

Cậu đang định đứng lên đi lấy khăn bông trên giá thì bị ai đó kéo xuống, đè lên tường hôn.​

Gạch men trên tường được hơi nước làm ấm, Giang Ba Đào dựa lưng lên cũng không cảm thấy lạnh. Mấy ngày nay cậu đều thiếu ngủ, lúc này đã mơ mơ màng màng, cựa mình mấy cái không giãy ra được, khẽ mở mắt thấy gương mặt đầy bất mãn của chủ nhiệm khoa nhà mình đành chiều theo ý anh. Nụ hôn của Chu Trạch Khải mang mùi hương sữa tắm trẻ con, thiếu đi mấy phần sắc bén thường ngày, thêm phần dễ chịu thoải mái.​

Chỉ là một nụ hôn đương nhiên không thể thỏa mãn được Chu Trạch Khải, thấy đối phương không có ý phản đối, ngón tay anh liền thuận theo vạt áo tiến vào, vuốt ve làn da nhạy cảm nơi thắt lưng.​

"Ưm . . . Tiểu Chu đừng làm rộn . . ." Bàn tay kia hơi lạnh khiến Giang Ba Đào khẽ run rẩy, lời kháng nghị rất nhanh bị chặn lại, cậu chỉ đành đưa hai tay ôm lấy gáy của Chu Trạch Khải, mặc cho anh âu yếm.​

"Oa —— "​

Bầu không khí trong phòng tắm vừa nhen lửa thì ở bên kia nhóc Đậu Đậu lại lần nữa chọn đúng lúc để khóc lên.​

Lúc chủ nhiệm khoa của mình đứng dậy đi vào phòng ngủ, Giang Ba Đào mơ hồ nghe được tiếng chửi thề rất nhẹ xưa nay chưa từng thấy của anh.​

Bé gái ba tháng tuổi không thể so với trẻ sơ sinh chỉ biết ăn với ngủ, bé còn có nhu cầu được vỗ về. Chu Trạch Khải vừa ôm Đâu Đâu vào lòng bé liền nín khóc, khuôn mặt hồng hào chẳng có lấy một giọt nước mắt, hiển nhiên là thấy trống vắng mới gào lên gọi người. Dù trước đấy có chút bực mình, nhưng nhìn đứa bé dễ thương như vậy, Chu Trạch Khải cũng mềm lòng. Anh ra hiệu cho Giang Ba Đào đi tắm trước, mình thì dỗ bé ngủ.​

Khi Giang Ba Đào lau tóc từ phòng tắm đi ra, Chu Trạch Khải đã ôm đứa nhỏ ngủ thiếp lúc nào không hay.​

Dù không đành lòng quấy rầy, cậu vẫn phải vỗ nhẹ gò má Chu Trạch Khải, "Tiểu Chu, dậy thôi, tắm xong ngủ tiếp."​

Chu Trạch Khải mở mắt, không ngồi dậy ngay mà vỗ bên giường tỏ ý muốn Giang Ba Đào nằm bên người anh. Hai người chả mấy khi ở trên giường mà không hề làm gì, Chu Trạch Khải một tay ôm bé gái, một tay ôm Phó chủ nhiệm nhà mình, nằm song song nói chuyện phiếm.​

"Tuần trước anh đến thị trấn Z? Nói là đi công tác nhưng thật ra đi tìm cha mẹ Đâu Đâu đúng không?"​

Sau khi nói qua mấy việc trong khoa, Giang Ba Đào bất thình lình hỏi, lúc tắm cậu tiện tay dùng luôn sữa tắm của Đâu Đâu, toàn thân toát ra mùi hương sữa dịu nhẹ.​

"Em biết . . . "​

"Có gì mà em không biết, em còn biết, Tiểu Chu chủ nhiệm khoa còn bị cho ăn bánh bơ nên cực kỳ cáu nữa!" Giang Ba Đào cười, ngón tay chọt vào ngực anh, "Lúc về sắc mặt đen chả kém Chủ nhiệm Hàn của khoa Ngoại lồng ngực là bao, bị cha mẹ của bé cự tuyệt đúng không?"​

Chu Trạch Khải không lên tiếng, coi như thầm chấp nhận.​

"Lúc anh nói phải đến thị trấn đó họp em đã thấy lạ, trong khoa cũng không nhận được thông báo, nếu là gặp mặt xã giao thì anh đã chẳng tích cực như vậy, năm giờ sáng đã lên đường."​

Cảnh sát đã từng điều tra số điện thoại để lại bên người Đâu Đâu, nó được bán ra từ một tiệm tạp hóa nhỏ ở thị trấn Z, cha mẹ bé chắc sẽ ở quanh đó, cũng chẳng có thêm manh mối gì, làm sao Chu Trạch Khải tìm được nhà Đâu Đâu cơ chứ?​

Thị trấn cũng nhỏ, nhà nọ nhà kia biết nhau là chuyện bình thường. Biện pháp tốt nhất là hỏi người dân, đây là cách thông thường, nhưng bảo Chu Trạch Khải đi hỏi chuyện thì thực hiếm thấy.​

Người này vốn ít nói, mỗi lần có hoạt động trong khoa mà cần anh ra mặt thì đến một nửa là Giang Ba Đào thay anh chủ trì, cho dù ở phòng khám bệnh cũng không nói nhiều hơn mấy câu. Giang Ba Đào dùng đến trí tưởng tượng phong phú nhất cũng không cách nào vẽ nên được cảnh tượng Chu Trạch Khải lúng túng hỏi thăm người lạ dưới ánh mặt trời.​

Đến như vậy mà còn bị người nhà của Đâu Đâu chặn ngoài cửa, sao có thể không tức giận? Cha mẹ Đâu Đâu có lẽ sợ phải trả tiền thuốc thang, thậm chí có thể không tin người lạ như Chu Trạch Khải, bất luận là thế nào cũng không thèm nhìn mặt anh.​

"Cũng thật khó cho anh, nếu hôm đó em không phải trực thì đã chẳng để anh phải chịu ấm ức như vậy."​

Chu Trạch Khải nghiêng người sang phía cậu, vùi mặt vào hõm vai, mè nheo mấy câu: "Không đi, đáng đời, tìm người khác nuôi bé đi."​

Giang Ba Đào bị nhột phá lên cười, không biết thực sự bị nhột hay là bị mấy lời mè nheo của anh trêu chọc, cậu nửa đùa nửa thật nói, "Được được, không tìm, em thấy nhóc đó với anh có duyên lắm, hay là nhận nuôi được không?"​

Chu Trạch Khải không nói, xoay người nhìn bé gái đang say giấc nồng.​

[Chú muốn cho con tương lai, con thấy sao?]​

Lúc lâu sau, anh mới trở mình nằm ngửa, chăm chú nhìn lên trần nhà lẩm bẩm, ". . . Đi một lần nữa, ngày chủ nhật."​

Giang Ba Đào không có tiếp lời, hai người bọn họ vốn không cần nói quá nhiều, đối với quyết tâm lúc này của anh, cậu sao có thể không biết.​

Nếu như mọi việc trong đời đều êm đềm như lúc này thì đã dễ dàng thu nhận bé con. Nhưng việc làm bất kỳ ai cũng nản lòng thoái chí chính là không phải ai cũng có thể dùng lòng tốt của mình đáp lại sinh mệnh được ban cho, Đâu Đâu không phải đứa trẻ đầu tiên, cũng sẽ không phải đứa trẻ cuối cùng, bọn họ có thể chăm sóc bé nhất thời, nhưng chẳng thể lo cho bé cả đời này được. Thân là bác sĩ thật không biết phải làm sao cho đúng, trong thời gian ngắn cũng chẳng thể thay đổi sự thật.​

Cho dù như thế, anh vẫn không muốn từ bỏ hi vọng cuối cùng, vẫn muốn vì bé cố gắng thêm một lần nữa.​

Đồng hồ tích tắc vang đều, không khí trong phòng yên tĩnh ấm áp, Giang Ba Đào nằm ngửa, ngón tay chẳng biết từ khi nào đã bị người kia nắm trong lòng bàn tay.​

Cậu nhẹ nắm lấy tay anh, rồi mỉm cười nói:​

"Được."​

- END -
 
Last edited by a moderator:

Bình luận bằng Facebook