Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Chu Giang] Những Điều Tôi Bảo Vệ

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1


NHỮNG ĐIỀU TÔI BẢO VỆ


Writer: Kazeshizu

Disclaimer: Nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam. Câu chuyện này thuộc về người viết.

Pairing: Chu Giang.

Notes: . Shortfic dài ba chương nằm trong project “Phụng Hoàng Hiên” mừng sinh nhật Chu Giang Tường 2019

. Đây là câu chuyện đứng dưới lời của nhân vật "tôi" để nói về Chu Giang, nói về tình yêu đồng tính, nói về gia đình. Kì thực những yếu tố trên vừa quan trọng lại vừa không quan trọng, vì những điều ấy được nhắc đến, nhưng cũng không hẳn là được nhắc đến. Câu chuyện này vừa của Chu Giang, lại cũng không phải Chu Giang. Sau cùng, điều câu chuyện này muốn nói đến là một thứ vừa mơ hồ, lại không mơ hồ. Có thể bản thân mình không đủ khả năng để diễn đạt nó một cách trọn vẹn, nên câu chuyện mới mơ hồ. Hoặc là do chính mình cảm thấy, mình muốn câu chuyện này cứ mơ hồ như vậy. Và hiểu nó như thế nào là của người đọc.

Bắt đầu từ mùa hè năm 2017. Đến mùa thu 2019 mới thật sự có thể đặt xuống cái kết cho câu chuyện này.

___

1. Vào mùa hè năm tôi học lớp chín, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố nổi giận thật sự.

Hôm đó trời nóng, máy điều hòa trong nhà bị hỏng, chẳng hiểu sao tôi lại nổi hứng lấy xe đạp chạy bon bon ra đường chỉ để đi mua mấy cây kem. Qua vài con đường, đến tiệm tạp hóa mà mình quen thuộc, trong lúc đứng đợi bà chủ lấy kem cho mình, tôi chợt nhìn thấy vài người từ quán net gần đó đi ra. Và chủ đề mà họ đang nói cũng vô tình lọt vào tai tôi.

Vinh Quang.

Tôi không biết nhiều về Vinh Quang. Sợi dây duy nhất liên kết giữa tôi và nó là nhờ bạn cùng lớp và anh trai tôi đều chơi game này.

Anh trai tôi dù có chút ít nói, nhưng bù lại rất tốt, rất đẹp trai, lại chơi game cực kì giỏi. Khi tôi còn nhỏ, cứ mỗi lần chạy sang phòng anh hai, đều nhìn thấy anh ấy đang đánh Vinh Quang, động tác mau gọn thành thục, nhanh chóng giết chết đối phương.

Thế nhưng điều khiến tôi không thể nào quên được, không phải là việc anh ấy chơi game giỏi như thế nào, mà là ánh mắt của anh ấy khi đó.

Đôi mắt sáng. Rực rỡ hệt như ánh mặt trời.

Và dù anh ấy cực kì đẹp trai, nhưng trong mắt tôi, vào khoảnh khắc anh ấy được làm điều mình thích, người anh trai này của tôi mới thực sự tỏa sáng.

Lúc về đến nhà, mới chỉ dựng xe ở trước sân, tôi đã nghe thấy tiếng quát lớn của bố.

“Tôi cho cậu ăn học bao năm qua để rồi kết quả là cậu muốn chơi game sao? Gia nhập Liên Minh cái gì? Mấy cái game online vớ vẩn đó thì có thể nuôi sống cậu sao? Cậu báo hiếu chúng tôi như vậy đấy hả?”

Tôi giật mình, bịch kem trên tay cũng suýt rơi xuống đất. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy bố lớn tiếng như vậy, càng chưa bao giờ thấy bố nặng lời với anh hai. Tôi cầm bịch kem, đi đến trước cửa thì dừng lại, không dám bước vào mà chỉ mở hé cửa nhìn vào trong.

Trong phòng khách, bố đang cầm roi, gương mặt đỏ bừng vì tức nhận nhìn chằm chằm anh hai đang quỳ trên sàn nhà.

Tôi nhìn thấy hai bàn tay của anh hai siết chặt lại, nhưng không hé môi nói lời nào, hoặc có lẽ chính anh hai vào lúc này cũng không biết phải nói những gì.

“Bố nó bình tĩnh chút đi.” Mẹ đứng cạnh bố, nhỏ giọng khuyên nhủ. Lúc quay sang nhìn anh hai, lại không kìm được mà thở dài. “Tiểu Chu, con suy nghĩ lại đi. Dù sao năm nay con cũng sắp mười tám tuổi rồi, cố gắng học tốt rồi thi vào một trường Đại Học. Chơi game gì đó thì có tương lai sao?”

Nghe mẹ nói vậy, anh hai lập tức ngẩng đầu, và do lưng anh ấy đối diện với cửa, tôi không thể nào nhìn thấy được vẻ mặt của anh hai lúc đó. Thế nhưng, sau vài giây trôi qua, giọng nói của anh ấy lại vang lên.

“Đó là ước mơ, của con.”

Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó siết chặt, sống mũi đột nhiên cay cay. Hình ảnh về những tháng ngày tôi chạy sang phòng anh hai, nài nỉ anh chơi cùng với mình, rồi buồn buồn mà tựa cằm lên bàn nhìn anh đánh Vinh Quang. Đó là những ngày, dù tôi thường xuyên chỉ biết im lặng ngồi bên nhìn anh hai chơi Vinh Quang, thế nhưng lại chưa một lần cảm thấy bất mãn. Vì so với bất kỳ ai, tôi rất yêu quý anh ấy, và tôi chỉ muốn anh hai được mãi mãi làm điều mình thích.

Và trong lúc tôi còn đang hồi tưởng lại quá khứ, dưới sự ngăn cản bất thành của mẹ, bố tức giận vung roi lên. Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi như bị nổ tung, và trước cả khi não bộ kịp suy nghĩ, tôi đã thấy mình mở tung cánh cửa và lao nhanh về hướng cây roi sắp rơi xuống.

Anh hai nói, là một người chơi game, thứ quan trọng nhất chính là đôi tay, vậy nên dù cho có chuyện gì xảy ra, hai tay phải luôn được bảo vệ cẩn thận.

Tôi chạy đến, xô anh hai ngã sang một bên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Và do không thể ngờ được hành động của tôi, cây roi trên tay bố không cách nào dừng lại được.

Vào giây tiếp theo, tôi cảm nhận được trán mình đau rát, và theo sau đó là một thứ gì ướt ướt lăn dài trên khuôn mặt.

“Tiểu An!!!”

Tôi nghe thấy tiếng mẹ hét lớn, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bố, thấy vẻ hoảng sợ của anh hai. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã chợt nghĩ, mình vừa làm gì vậy?

Tôi thấy bố ôm lấy tôi. Mẹ thì vừa khóc vừa chạy đi tìm thứ gì đó trong sự hoảng loạn. Anh hai cũng tính chạy đến cạnh tôi nhưng bị bố quát lớn ngăn lại.

“Mày biến khỏi cái nhà này! Thích làm gì thì tùy mày!”

Trong cơn mơ hồ, tôi nhìn thấy vẻ xoắn xuýt lưỡng lự trên mặt anh hai, rồi chẳng hiểu sao lại khẽ mỉm cười mà dùng khẩu hình miệng để nói.

“Em không sao đâu. Anh đi đi.”

Anh hai nhìn tôi, vẫn chôn chân tại chỗ, dường như muốn nói điều gì đó. Mãi đến khi mẹ trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này mới đến vỗ vỗ vai anh hai ý bảo tạm thời đi đâu đó, ở lại chỉ chọc giận bố mà thôi.

Cuối cùng anh hai cũng đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cao cao của anh hai, nhìn bịch kem rơi trên sàn nhà, nhìn cây kem socola mà tôi thích nhất vỡ tan. Chẳng hiểu sao vào khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ, sẽ có rất nhiều thứ chẳng như xưa được nữa.


2. Sau ngày hôm đó, trên trán tôi xuất hiện một vết sẹo dài ba centimet.

Trước đây, tôi thích cột gọn hết cả mái, nhưng sau khi có vết sẹo đó, tôi quyết định đi cắt tóc và để mái dài che đi nơi đó. Dù bản thân tôi không quan tâm nhiều đến việc khuôn mặt mình có thêm một vết sẹo, nhưng tôi biết mỗi lần bố và anh hai nhìn thấy nó thì đều rơi vào trầm mặc.

Và cũng sau ngày hôm đó, tôi không còn thường xuyên gặp anh hai nữa.

Trong sự tức giận của bố, anh hai vẫn thu dọn đồ đạc, quyết định gia nhập một chiến đội trong thành phố có tên là Luân Hồi, cách nhà tôi khoảng ba giờ đi xe buýt.

Bố tôi thấy thế, liền cấm không cho mẹ và tôi liên lạc với anh hai, còn bảo là cứ xem như nhà này không có thằng con đó.

Thế nhưng tôi biết, người buồn nhất trong chuyện này là bố. Vì có đôi khi vào lúc tối muộn, khi tôi học xong bài, tính xuống bếp lấy nước uống, khi đi ngang qua phòng anh hai, tôi lại thấy bố ngồi ở trong đó, đôi mắt đã nhuốm sương gió nhìn xuống khung ảnh chụp cả gia đình, thỉnh thoảng lại lấy tay dụi dụi mắt.

“Này An, nghe nói anh cậu chính là Súng Vương hả?”

Một lần vào giờ ra chơi, khi tôi còn đang cặm cụi làm bài tập, một nhóm con trai trong lớp đi đến chỗ tôi và hỏi như vậy.

“Súng Vương?” Tôi ngẩng đầu, nhíu mày hỏi ngược lại.

“Đây nè. Anh cậu đúng không?” Một cậu bạn đưa cho tôi một cuốn tạp chí, chỉ vào hình một người. Và khi nhận ra người đó là ai, tôi lập tức giật lấy cuốn tạp chí nọ, nhìn chằm chằm thật kỹ người trong hình.

“Súng Vương Chu Trạch Khải…”

“Này An, phải anh cậu không?”

Bên tai nghe thấy giọng nói của cậu bạn nọ, thế nhưng mắt tôi lại không rời khỏi trang báo lấy một giây, để rồi chăm chú đọc từng dòng người ta viết về anh hai.

Và khi lướt qua tấm hình của anh hai được đặt cạnh Nhất Thương Xuyên Vân, nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ đó, chẳng hiểu sao tôi lại thấy khóe mắt cay cay.

Cuối cùng, tôi không những không trả lời câu hỏi của bọn bạn, mà còn chiếm luôn cuốn tạp chí làm của riêng.

Sau ngày hôm đó, tôi thường xuyên mua tạp chí e-sport để đọc, cũng hay lên mạng tìm xem các trận đấu của Luân Hồi với các chiến đối khác. Dĩ nhiên, tôi theo dõi trong âm thầm, vì việc này không thể để bố biết được.

Nhờ việc tìm hiểu kĩ hơn về Vinh Quang và Liên Minh Chuyên Nghiệp, nên tôi mới biết được anh hai đã nổi tiếng đến mức nào.

Có đôi lần đang đi trên đường, tôi sẽ vô tình bắt gặp hình ảnh anh hai trên các sản phẩm, bao bì, banner quảng cáo,... Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhìn hình anh hai thật lâu, vừa tự hào lại vừa có chút chua xót.

Kể từ lúc anh hai rời đi, cũng đã hai năm rồi tôi không gặp lại anh ấy.

Dù bố không nói gì, nhưng tôi biết bố đã không còn giận anh hai nữa. Chỉ là với tính cách của bố, sẽ không dễ dàng gì mà nói ra điều đó.

Còn mẹ, thỉnh thoảng mỗi khi đi học về, tôi lại vô tình nhìn thấy mẹ đang xem tin tức về giới Liên Minh Chuyên Nghiệp, về những buổi phỏng vấn của chiến đội Luân Hồi với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi không biết tại sao gia đình của tôi lại trở nên như vậy. Rõ ràng trước đây đã từng rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Và cả anh hai nữa, sau khi đã có nơi để dừng chân, liệu có còn nhớ đến những điều đó hay không?

Vào một ngày cuối tháng năm, khi tiết trời đang chuyển giao giữa dịu mát của mùa xuân và cái nóng oi ả của mùa hè, tôi quyết định trốn bố mẹ, mang theo balo lên xe buýt, đi đến một nơi cách nhà tận ba giờ đi xe.

Đó là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, tôi một mình đi đến một nơi xa lạ.

Tôi im lặng nhìn cảnh vật liên tục thay đổi phía bên ngoài lớp kính cửa sổ, và khi càng lúc càng gần đích đến, trong lòng tôi lại đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Anh hai của tôi có còn là anh hai của tôi hay không…

Tôi siết chặt quai đeo balo, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao trước mặt, vừa cảm thấy lạ lẫm lại vừa không biết nên làm gì tiếp theo. Dù đã đến tận đây rồi, tôi vẫn không biết phải làm sao mới gặp được anh hai. Lỡ như người ta tưởng tôi là người hâm mộ đến quậy phá thì sao.

Chần chừ mất nửa ngày, nhận được không ít ánh nhìn kì lạ từ người qua đường, cuối cùng tôi thở dài, tiến vào bên trong tòa nhà của chiến đội Luân Hồi. Và dĩ nhiên ngay khi tôi bước qua cánh cửa, một bảo vệ đi đến chặn tôi lại.

“Cháu đến tìm anh trai. Anh trai cháu là Chu Trạch Khải.”

Tôi nói, và người bảo vệ thoáng nhíu mày. Dĩ nhiên ông ta không tin. Mà nếu tôi là ông ta thì cũng không tin nổi.

“Vậy cháu có thể gọi điện cho cậu Chu và chờ cậu ấy ở đây.”

Tôi nghe thấy vậy, liền chắc chắn lần này mình không thể gặp được anh hai. Dù sao tôi cũng không có số điện thoại của anh ấy.

Cũng đã đến tận đây rồi, tôi thở dài mà tự nói trong lòng. Dù cũng tự đoán ra được bây giờ anh hai không còn giống lúc trước, nhưng tôi thật sự không ngờ gặp anh ấy lại khó như vậy.

“Có chuyện gì sao?”

Vào lúc tôi đang xoắn xuýt không biết phải làm thế nào, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

“À, cô bé này nói là em gái của tiểu Chu.”

Tôi nghe thấy người bảo vệ trả lời trong lúc bản thân đang xoay người lại.

“Em gái tiểu Chu?”

Người đối diện thoạt trông không lớn hơn tôi là mấy, chắc chỉ tầm mười chín hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lại không có điểm gì quá nổi bật. Và trong giây tiếp theo, tôi nhận ra mình biết anh ta. Đó là người luôn đứng cạnh anh hai trong các buổi phỏng vấn, đội phó của Chiến đội Luân Hồi - Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào đi đến trước mặt tôi, mỉm cười hỏi: “Em là tiểu An?”

Nghe anh ta gọi tên mình khiến tôi sững lại vì ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

“Tiểu Chu rất hay kể về em đó.” Giang Ba Đào nói tiếp.

Quả nhiên, tôi nghĩ.

Rồi Giang Ba Đào nói gì đó với người bảo vệ, sau đó quay lại nhìn tôi: “Anh nghĩ tiểu Chu sẽ rất vui vì gặp em đấy.”

Nói đoạn bảo tôi đi theo anh ta.

Chiến đội Luân Hồi thật sự rất lớn. Từng bộ phận, từng phòng ban đều được phân chia hợp lý, tránh cho việc làm ảnh hưởng đến nhau. Giang Ba Đào dẫn tôi đi đến phòng huấn luyện, trên đường cũng vui vẻ kể một số chuyện của anh hai, còn hỏi tôi từ nhà đi đến đây có vất vả hay không, có tính ở lại đây vài ngày không.

“Không ạ. Bố mẹ em không biết em đến đây.” Tôi chỉ đáp lại như vậy.

Giang Ba Đào đầu tiên là ngẩn người, nhưng rồi lại mỉm cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Tôi nhìn phản ứng của anh ta, thầm nghĩ có lẽ anh hai đã nói cho người này biết về hoàn cảnh gia đình của chúng tôi.

Cuối cùng, hai chúng tôi dừng chân ở trước một căn phòng.

Giang Ba Đào vừa cười vừa quay sang nháy mắt với tôi trước khi vặn tay nắm cửa. Tôi biết ý định của anh ta là gì, liền không nhịn được mà bật cười. Làm anh hai bất ngờ, thật sự thì ban đầu dự định của tôi cũng như vậy.

Tôi đứng đợi Giang Ba Đào ở ngoài, còn anh ta thì bước vào trong phòng. Do cửa mở, tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện trong đó.

“Đội phó, lúc nãy tôi bắt gặp cậu đang đi cùng một em gái cực xinh. Khai mau, là bạn gái cậu phải không?”

“Đội phó, anh làm vậy là không được. Ở đây toàn là cẩu độc thân, anh mang bạn gái đến đây sẽ làm tan nát trái tim anh em Luân Hồi đó.”

Khi nghe thấy những người bên trong nhao nhao nói gì đó, tôi đã ngạc nhiên, nhưng sau khi biết trung tâm của câu chuyện là mình thì liền không nhịn được mà bật cười. Qua khe cửa để mở, tôi có thể thấy rõ Giang Ba Đào cầm một quyển vở gõ lên đầu của ba người nọ trước khi quay sang anh hai đang đứng ngẩn tò te ở bên cạnh.

“Có một người tìm cậu đó tiểu Chu.”

Giang Ba Đào vừa dứt lời, một loạt tiếng rên vang lên. Nào là, ơ thì ra là tìm đội trưởng, rồi lại, không được không được đội trưởng, sao anh có bạn gái lại giấu anh em,...

Còn anh hai thì nghiêng đầu khó hiểu, sau đó theo hướng Giang Ba Đào chỉ mà đi về phía cửa. Cũng vì thế mà càng lúc lại càng gần tôi hơn.

Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Anh hai trong khoảnh khắc đó đã mở to mắt ngạc nhiên, miệng lúc thì mở ra lúc lại khép vào, dường như có rất nhiều điều muốn nói để biểu đạt sự xúc động trong lòng lúc này.

“An…”

Tôi mỉm cười.

“Đã lâu không gặp, anh hai.”

3. Anh em lâu ngày không gặp, dĩ nhiên có nhiều điều muốn nói với nhau. Thế nhưng việc huấn luyện lại không thể dừng lại. Dù sao Luân Hồi cũng phải đấu sân khách Vi Thảo vào cuối tuần này.

Tôi ngồi đợi anh hai huấn luyện xong, sau đó lại cùng mọi người trong chiến đội Luân Hồi đi ăn lẩu.

Tôi bị kẹp giữa anh hai và Giang Ba Đào. Ngồi cùng phía với bọn tôi còn có Phương Minh Hoa, người lớn tuổi nhất trong chiến đội, và cũng là người năm xưa đã bảo anh hai gia nhập Liên Minh.

Chẳng hiểu sao khi đối diện người này, tôi lại không biết nên dùng loại tâm tình gì.

“An, cay…”

Tôi đột nhiên nghe thấy lời anh hai nói khi đang húp nước lẩu, mặt liền nghệch ra không hiểu hàm ý phía sau câu nói đó.

“Tiểu Chu muốn nói lẩu cay có ảnh hưởng đến dạ dày của em không.”

Trong khi tôi còn chưa hiểu câu nói của anh hai thì giọng của Giang Ba Đào đã vang lên. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh ta, liền thấy anh ta đang mỉm cười với mình, rồi lại quay lại nhìn anh hai.

“Ý anh là như vậy sao?” Tôi hỏi.

Và anh hai gật đầu.

“Em gái đội trường đừng ngạc nhiên, đội trưởng và đội phó như có cùng sóng não ấy. Những thứ đội trưởng chỉ nghĩ trong đầu thôi mà đội phó còn hiểu được. Điều này được nằm trong bảy điều kì lạ của Luân Hồi.” Người tên Ngô Khải cũng đồng thời lên tiếng.

“Ồ, bảy điều cơ à. Nói tui nghe sáu điều còn lại đi.” Giang Ba Đào cười cười nhìn Ngô Khải.

“Aiza… Đội phó, đừng hung ác nhìn em như vậy, em chỉ đang phỏng theo series bảy điều bí ẩn ở trường học thôi mà.” Ngô Khải mặt cún con nói.

“Các cậu…”

Xung quanh trở nên náo loạn, nhưng tôi lại không mảy may để ý đến nó. Tôi nhìn anh hai thật lâu, và dường như nhận ra tôi đang nhìn, anh ấy quay lại, mỉm cười.

“An?”

Tôi lắc lắc đầu, quay lại với bữa tiệc. Nhìn khuôn mặt ai oán của Ngô Khải, nhìn nụ cười bất lực của Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa, trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ, nơi này thật sự rất tốt.

Chí ít ở nơi này anh hai có thể làm điều mình thích, có đồng đội ở bên cạnh mọi lúc, thậm chí còn gặp được người hiểu anh ấy.

Hiểu anh hai, đó là điều tôi đã luôn cố gắng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể hiểu chính xác. Vậy mà một người hoàn toàn xa lạ, lại có thể dễ dàng hiểu điều anh ấy muốn nói.

Thật sự ông trời vẫn luôn bất công như vậy.

“Ba không còn giận anh nữa đâu. Mẹ cũng rất nhớ anh. Thế nên hè này anh hãy về nhà đi.”

Trước khi lên xe buýt, tôi đã nói với anh hai như vậy.

Anh hai ngẩn người, nhưng sự ngạc nhiên rất nhanh liền qua đi mà thay vào đó là nụ cười. Và rồi anh hai gật đầu.

Tôi cũng cười, quay sang Giang Ba Đào ở bên cạnh, “cảm ơn anh.”

Giang Ba Đào còn chưa kịp hiểu câu cảm ơn của tôi có nghĩa là gì thì tôi đã bước nhanh lên xe, và chiếc xe cũng ngay lập tức lăn bánh.

Qua chiếc gương chiếu hậu, nhìn hai người đó đang ngày càng nhỏ dần, tôi cảm thấy chuyến đi này thật tốt.

Chí ít thì tôi đã biết, cuộc sống hiện tại của anh hai rất tốt. Và tôi cũng không cần phải lo anh hai phải tiếp tục cô độc.

Vì bây giờ bên cạnh anh ấy, đã có những người bạn thật sự.


to be continue
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#2
4. Hè năm đó, anh hai thật sự trở về nhà.

Không cần phải nói cũng biết mẹ vui mừng như thế nào, lập tức kéo anh hai lại gần rồi liên tục nhìn anh ấy từ trên xuống dưới hơn chục lần, cứ như thể sợ mấy năm qua anh ấy ở ngoài đã bị mất đi miếng thịt nào vậy.

Còn bố tôi thì khác, ông chỉ hừ một tiếng, sau đó không nói gì hết mà bỏ vào phòng. Tôi nhìn theo bóng lưng ông, cũng chỉ biết thở dài.

Việc anh hai là tuyển thủ chuyên nghiệp nổi tiếng, trong xóm không ai không biết, thậm chí anh ấy còn có khá nhiều người hâm mộ ở đây. Vậy nên trong suốt mùa hè năm đó, gần như ngày nào tôi cũng thấy có người sang tìm anh hai. Nếu là nữ thì để tặng quà chụp ảnh, nếu là nam thì để cùng chơi game.

Dù thế, đây là mùa hè đầu tiên sau ba năm, gia đình tôi mới có sinh khí trở lại.

Kết thúc mùa hè, anh hai quay trở lại chiến đội, còn tôi tập trung vào ôn thi cuối cấp.

Chương trình học của lớp mười hai rất nặng, vậy nên thời gian để tôi làm việc khác hầu như không có. Dự định ban đầu của tôi là thi một trường Đại Học ở Bắc Kinh, nhưng sau đó tôi lại sửa lại nguyện vọng, thi một trường ở Thượng Hải, nằm khá gần chiến đội Luân Hồi.

Cuối cùng sau một năm vất vả, tôi cũng vào được ngôi trường mà mình muốn.

Do gần nơi anh hai sống, bố mẹ giao tôi cho anh hai quản lí. Thế là dưới cái nóng của mùa hè, tôi, anh hai và Giang Ba Đào phải chạy ngược chạy xuôi tìm phòng trọ cho tôi, chỉ vì tôi không có ý định ở kí túc xá.

“Sao em lại không ở kí túc xá? Sẽ kết thêm được nhiều bạn mới đấy.”

Sau khi tìm được nơi ở thích hợp, dọn dẹp xong mọi thứ, cả ba người bọn tôi nằm bệt ra sàn nhà vì mệt. Rồi một lúc sau, khi anh hai chạy vào bếp tìm nước uống, Giang Ba Đào đã quay sang hỏi tôi như vậy.

“Vì mọi người thường thi đấu vào buổi tối.” Tôi nhìn trần nhà, trả lời.

Giang Ba Đào ngẩn người, sau đó mỉm cười xoa đầu tôi.

“Bất kỳ lúc nào em muốn thì cứ đến chiến đội, ở đó cũng là nhà của em.”

Sau đó anh hai đi ra, đưa cho tôi và Giang Ba Đào mỗi người một ly nước. Tôi hơi ngửa cổ, chậm rãi uống cạn ly của mình. Và trong lúc tôi uống nước, qua đuôi mắt, tôi nhìn thấy anh hai đang cười dịu dàng với Giang Ba Đào.

Một nụ cười không đơn thuần chỉ là đồng đội hay bạn thân.

Vì tình cảm đằng sau nụ cười đó thật sự rất mênh mông bất tận.


5. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra sự khác biệt của hai người này là vào mùa xuân vừa rồi, khi tôi đến tìm anh hai một lần nữa.

Hôm đó chiến đội được nghỉ, Giang Ba Đào hỏi tôi có muốn đi trung tâm mua sắm hay không. Ban đầu tôi vẫn còn do dự, vì để hai người họ đến chỗ đông người thật sự không an toàn. Nhưng cuối cùng anh hai vẫn kiên định kéo tôi đi. Và vào lúc ba người chúng tôi đang ngồi trên taxi, qua gương chiếu hậu, tôi thoáng nhìn thấy tay hai người họ đang đan vào nhau.

Tự nhiên như thể đó là một thói quen.

Và trong giây tiếp theo, tôi chợt nhận ra một số việc.

Tôi không kì thị tình yêu đồng tính, càng sẽ không kì thị hay ghét bỏ anh hai của mình, và tôi cũng không ghét Giang Ba Đào. Đó là một người tốt, lại hiểu anh hai, tôi nghĩ như thế là quá đủ. Còn việc phải kết hôn sinh con gì gì đó, tôi chưa bao giờ quan tâm.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là suy nghĩ của tôi. Vì nếu bố mẹ tôi biết chuyện này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Thậm chí có thể so với việc năm xưa anh hai muốn chơi game còn rắc rối hơn nhiều.


6. Vào mùa hè năm nhất Đại Học của tôi, lần đầu tiên chiến đội Luân Hồi giành được vị trí quán quân.

Vì tối hôm đó mọi người phải chuẩn bị cho buổi chiêu đãi kí giả và ăn mừng lớn, nên tối hôm sau anh hai mới gọi điện thoại cho tôi, sau đó tôi và các thành viên khác trong chiến đội cùng nhau ăn mừng chiến thắng.

Đó là một bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, mọi người quậy phá hát hò tưng bừng, hoàn toàn cởi xuống hình ảnh tuyển thủ chuyên nghiệp trong lòng người hâm mộ.

Tôi vừa ngậm ống hút vừa bật cười, chẳng hiểu sao khi càng tiếp xúc với những người này, tôi lại càng cảm thấy họ chẳng khác gì những đứa trẻ trong thân xác của một người trưởng thành. Nhưng rồi khi bình tâm nghĩ ngợi, tôi cũng chợt nhớ ra những người này kì thực cũng không lớn hơn mình là bao, chỉ là so với tôi, thì họ đã quyết định dấn thân ra ngoài xã hội sớm hơn mà thôi.

Lúc buổi tiệc kết thúc thì cũng đã hơn mười giờ đêm.

Giang Ba Đào chào tạm biệt tôi, sau đó cùng Phương Minh Hoa kéo những thành viên khác lên xe để trở về khu kí túc xá của Luân Hồi.

Tôi đứng trước cửa nhà hàng, nhìn bóng xe buýt đang xa dần, rồi lại ngước lên nhìn anh hai đang đứng ngay bên cạnh.

“Em có thể về một mình mà.”

Anh hai nghiêng đầu nhìn sang tôi, khóe môi giấu sau chiếc khăn quàng cổ to sụ dường như đang nhếch lên mà nở một nụ cười khẽ. Rồi anh cúi người, vươn bàn tay xoa đầu tôi.

“Cùng đi…”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh hai, nhìn rất lâu. Đến tận khi người qua đường chốc chốc lại nhìn về phía hai người chúng tôi với ánh mắt ái ngại, tôi mới thu lại tầm mắt, thở nhẹ rồi gật đầu.

Thật ra cũng lâu lắm rồi hai anh em tôi mới đi riêng cùng nhau như thế này.

Điều đó làm tôi bỗng nhớ lại ngày nhỏ, có một lần tôi bị mấy tên con trai cùng khối bắt nạt, và vào lúc tôi tính để mặc bọn họ thích làm gì thì làm, thì anh hai lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Từ khi anh hai còn nhỏ, do vấn đề giao tiếp không như những người bạn đồng trang lứa khác nên anh ấy rất hay bị chỉ trỏ lẫn cười nhạo. Những lúc ấy, anh hai chưa từng tức giận, cũng chẳng để tâm việc thỉnh thoảng sách vở hay vài cây bút của mình lại đột nhiên biến mất. Vẻ mặt anh ấy luôn luôn dịu dàng, hệt như trên đời này không có bất kỳ điều gì có thể khiến anh ấy tức giận.

Thế nhưng vào lần đó, tôi lại nhìn thấy anh hai thật sự nổi giận.

Lúc bọn người kia còn đang cười nhạo vì sự xuất hiện của anh ấy thì anh hai đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi sau đó đẩy tôi ra sau lưng mình.

Và ngay giây tiếp theo, khi bọn người kia vung nắm đấm về phía anh hai, thì anh ấy lập tức đánh trả.

Cuối cùng, anh hai thắng.

Nhưng dù thế trên người anh ấy vẫn không tránh được những vết bầm tím.

Buổi chiều ngày hôm đó, dù trên người có vết thương, anh hai vẫn nhất quyết muốn cõng tôi trở về nhà.

“Anh đau không?” Tôi tựa người vào lưng anh hai, nhỏ giọng hỏi.

Và anh hai lắc đầu.

Tôi cười khẽ, miệng lẩm bẩm, “Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sau này, đến lượt em bảo vệ anh.”

Vì tôi muốn anh hai mãi mãi giữ lấy dáng vẻ hiền lành dịu dàng đó, dù cho bất kì chuyện gì xảy ra.

“Anh hai nè,” Khi anh hai đưa tôi đến trước cổng khu chung cư nơi mà tôi đang ở, nhìn người trước mặt mỉm cười vẫy tay chờ tôi đi vào trong, không hiểu sao trong lòng tôi bỗng cảm thấy như bị thứ gì bót nghẹt, vì thế không nhịn được mà lên tiếng, “Về Giang Ba Đào ấy… anh ấy có tốt với anh không?”

Câu hỏi vừa vụt ra khỏi môi, tôi có thể nhìn thấy rõ nét ngạc nhiên vô cùng rõ ràng trên gương mặt của anh ấy. Thế nhưng gần như ngay lập tức, đôi mắt hạnh sáng lên, bên môi anh hai cũng xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Cuối cùng, anh hai nói.

"Rất tốt."

Tôi không thể diễn tả cảm xúc hiện tại của bản thân. Là nên vui mừng khi có người thật sự đối tốt với anh hai? Hay là nên cảm thấy lo lắng vì con đường khó khăn mà hai người ấy chọn bước lên? Trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, vì thế tôi không thể tìm được câu trả lời phù hợp cho thứ cảm xúc đang quặn thắt trong lòng ngực.

Mãi đến tận khi bàn tay lớn ấy lại một lần nữa dịu dàng chạm lên đầu tôi, và giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, tôi mới nhận ra tình trạng lúc này của bản thân.

"An… đừng khóc. Không sao."

Tôi ngẩng đầu, theo phản xạ đưa tay lên mắt, sau đó cảm nhận được những giọt nước ấm nóng chảy qua đầu ngón tay.

Tôi biết mình nên ngừng khóc, nhưng khi nhìn dáng vẻ dịu dàng và đôi mắt luôn chăm chú dõi theo tôi của anh hai, tôi lại không cách nào ngừng khóc được.

Anh hai cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ nhẹ lên đầu tôi, sau đó để mặc cho tôi khóc tiếp.

Tôi cũng không rõ bản thân đã khóc bao lâu, anh hai đã giữ tư thế đó ở trước mặt tôi bao lâu, càng không biết hai người chúng tôi đã đứng trước cửa nhà bao lâu.

Tôi chỉ biết tối hôm đó anh hai không quay trở lại chiến đội.

Anh hai vào nhà, làm một túi chườm đá để cho tôi đắp mặt, sau đó bảo tôi vào phòng ngủ, anh ấy sẽ ngủ ở phòng ngoài.

Thế nhưng tôi lại kéo anh hai vô phòng ngủ cùng mình.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, còn anh hai trải tạm một tấm nệm rồi nằm trên đất.

Nhìn anh hai cựa quậy nửa ngày để tìm vị trí nằm phù hợp, chẳng hiểu sao tôi lại bất giác cười khẽ, trong đầu nhớ lại ngày cả hai anh em tôi còn nhỏ, tôi vẫn thường chạy sang xem anh hai chơi game, sau đó lăn ra ngủ trên giường. Những ngày đó, vì sợ tôi bị đánh thức nên anh hai chưa từng mang tôi trở về phòng. Anh ấy sẽ như lúc này, để giường ngủ cho tôi, còn bản thân sẽ trải tạm nệm lên sàn rồi nằm ngủ ở dưới.

Tôi đã từng nghĩ rằng, những ngày đó tưởng chừng sẽ biến mất từ cái ngày vết sẹo xuất hiện trên trán tôi. Bởi tôi biết sau ngày ấy, anh hai luôn cố gắng bù đắp cho tôi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với tôi. Vì thế mà giữa hai anh em từ những ngày tháng vô tư nhất, đã dần bị một bức tường vô hình chắn ngang.

"Anh hai nè," Tôi nhìn trần nhà, khẽ nói.

"Ừm?"

"Anh nhớ hồi đó anh từng đánh bọn bắt nạt em không?"

Anh hai im lặng một lúc lâu, tôi không rõ là anh ấy đã quên, hay là ngạc nhiên vì tôi đề cập đến vấn đề này. Nhưng rồi cuối cùng anh vẫn lên tiếng, "Ừm."

Tôi cười khẽ, "Ngày đó em từng nói sau này sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ anh. Vậy nên," Tôi nghiêng người, nhìn xuống anh hai. Chẳng hiểu sao dù trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt sáng rực của anh ấy đang chăm chú nhìn tôi. "Vậy nên sau này, em nhất định sẽ bảo vệ anh."

"..."

"Vậy nên, anh hai đừng lo gì hết."

Tôi nói xong, nhận ra anh hai vẫn giữ im lặng.

Thế nhưng tưởng chừng câu chuyện sẽ kết thúc tại đó, thì vào lúc tôi định chúc anh hai ngủ ngon, giọng nói trầm ấm ấy lại một lần nữa vang lên.

Và cũng chỉ duy nhất một từ ấy.

"Ừm."

Thế nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm nhận được ý cười phía sau nó.

Và khoé môi của tôi cũng bất giác cong lên.


7. Đoạn đối thoại ngày hôm ấy trở thành một trong những bí mật nho nhỏ giữa hai anh em. Tôi cũng không biết anh hai có nói điều ấy cho Giang Ba Đào hay không, nhưng mỗi lần tôi gặp Giang Ba Đào, anh ấy vẫn như cũ mà cười dịu dàng với tôi, cũng chưa từng đề cập qua việc tôi đã biết mối quan hệ của hai người họ.

Cuộc sống giữa ba người chúng tôi cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Cho đến mùa xuân năm ấy, anh hai đưa Giang Ba Đào về nhà chúng tôi.

Giang Ba Đào là một người dịu dàng, lại rất khéo trong việc giao tiếp. Trước đó mẹ tôi cũng hay theo dõi thông tin về Luân Hồi, nên cũng biết Giang Ba Đào không chỉ là đội phó chiến đội, mà còn là người duy nhất có thể hiểu được anh hai.

Lúc nhìn hai người ấy nói chuyện với nhau, mẹ tôi ngồi một bên suýt chút nữa đã không kìm được nước mắt. Tôi thấy bà ấy như vậy, bản thân chỉ biết cười khẽ mà vỗ vỗ nhẹ lên tay bà.

Tôi cũng sớm đoán được, mẹ tôi nhất định sẽ rất thích Giang Ba Đào. Thế nhưng ngay cả một người khó tính như bố tôi, sau khi cùng Giang Ba Đào nói chuyện vài câu, lập tức quăng cả tôi và anh hai ra phía sau mà lôi kéo Giang Ba Đào đi đánh cờ với ông.

Mặc dù bị hắt hủi, anh hai vẫn ngồi xuống bên cạnh mà chăm chú nhìn hai người ấy đánh cờ, dù cho bản thân anh cũng không hiểu chút nào về cờ tướng.

Tôi ở trong bếp phụ mẹ làm bữa trưa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ba người đàn ông đang vui vẻ ngồi trong phòng khách vừa đánh cờ vừa nói chuyện, bản thân đột nhiên hy vọng khung cảnh bình yên này có thể tồn tại được mãi mãi.

"Tiểu Giang thật sự rất ngoan."

Tiếng mẹ đột nhiên vang lên kéo tôi quay trở lại phòng bếp. Tôi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ dù đã hơn bốn mươi nhưng thoạt trông vẫn còn rất trẻ ấy đang vừa mỉm cười vừa nêm gia vị cho nồi lẩu, một tiếng dạ đáp lại khe khẽ vụt khỏi kẽ răng.

"Sau này ai lấy thằng bé chắc rất hạnh phúc."

Mẹ tôi nói tiếp, mang theo sự vui vẻ ở phía sau đó. Tôi không đáp lại vội, mắt hết nhìn mẹ, rồi lại nhìn chiếc bàn đầy thực phẩm trước mặt, tiếng cười lớn của bố sau khi thắng ván cờ vẫn văng vẳng bên tai tôi.

"Con cũng nghĩ vậy."

Cuối cùng, tôi đáp.

Bữa ăn ngày hôm ấy cũng nhờ Giang Ba Đào mà trở nên vui vẻ hơn.

Bình thường anh hai không hay nói chuyện, còn tôi nếu như không có việc gì thì sẽ không lên tiếng, khiến việc duy trì không khí bữa ăn được đẩy cho mẹ. Hôm nay có Giang Ba Đào, anh ấy không chỉ hùa theo câu chuyện của mẹ, thỉnh thoảng còn kể một vài chuyện vui ở chiến đội và Liên minh chuyên nghiệp. Đôi lúc mẹ tôi cũng sẽ hỏi một chút chuyện về gia đình của anh ấy, và Giang Ba Đào vẫn rất tự nhiên trả lời từng câu một.

Sau bữa ăn, bố tôi dự định kéo Giang Ba Đào và anh hai đi uống trà, kết quả bị mẹ tôi lườm, nói rằng phải để cho bọn nhóc có không gian riêng chứ.

Thế nên lúc này, tôi đang ngồi trước hiên nhà với Giang Ba Đào, trong khi anh hai nhận nhiệm vụ đi mua đồ ăn vặt.

Tuy tôi thường xuyên đến Luân Hồi, cũng hay cùng anh hai và Giang Ba Đào đi riêng, nhưng trừ lần đầu tiên gặp mặt, hầu như tôi và Giang Ba Đào chưa từng ngồi cạnh nhau như thế này, cộng thêm việc tôi đã biết mối quan hệ giữa anh ấy và anh hai, khiến cho tôi đột nhiên không biết nên nói gì với người này.

Có lẽ do trời sinh khả năng đọc hiểu người khác, Giang Ba Đào dường như biết được tôi đang suy nghĩ gì, vì thế cười mở lời:

"Anh đã nghe tiểu Chu nói chuyện đó."

Lúc ấy tôi đang ngẩng đầu nhìn trời, nghe thấy Giang Ba Đào nói vậy thì giật mình, trán thoáng nhăn lại, lập tức quay sang nhìn anh ấy.

Giang Ba Đào cũng không để ý đến phản ứng có phần thái quá của tôi, mỉm cười nói tiếp:

"Là chuyện cậu ấy muốn gia nhập Liên Minh."

Tôi nghe thấy đáp án, trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh hỗn loạn ngày đó, vết sẹo trên trán cũng không hiểu sao lại đột nhiên nhức nhối.

"Thế ạ." Tôi thu lại tầm mắt. "Ngày đó thật sự rất hỗn loạn."

Chuyện ngày đó, không chỉ tôi không nhắc đến, mà cả bố mẹ và anh hai đều chưa từng đề cập qua.

Đoạn thời gian sau đó, anh hai lập tức ghi danh vào trại huấn luyện Luân Hồi, rồi cũng dọn đến ký túc xá ở. Dù sao bố cũng không muốn nhìn mặt anh hai, mà anh hai lại nói sẽ cố gắng để chứng minh cho bố thấy con đường mà anh ấy đi không thua kém con đường của bất kỳ người nào. Kết quả, anh hai đã thật sự làm được.

Không khí gia đình tôi đi từ những ngày yên ả nhất, trải qua những ngày phức tạp nhất, để rồi hiện tại đã trở về lúc ban đầu. Tuy rằng bầu không khí hiện tại vĩnh viễn cũng không thể như những ngày đầu.

"Tiểu Chu là một người rất cố chấp nhỉ." Giang Ba Đào lại nói tiếp.

Tôi gật, "Từ nhỏ anh ấy đã luôn được khen là rất ngoan, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác, anh ấy cũng chưa từng cãi lời bố mẹ hay bất kỳ ai, đó là lần đầu tiên anh ấy thật sự muốn làm một điều gì đó cho bản thân." Tôi ngừng lại một chút, nhìn tia sáng lướt qua kẽ ngón tay, mất một lúc mới chậm chạp nói tiếp, "Em lại nghĩ như thế thật sự rất tốt. Con đường của mình nên tự mình quyết định."

"Ừ," Dù không nhìn, nhưng tôi có thể nhận ra Giang Ba Đào vẫn đang mỉm cười. "Em cũng nên như vậy."

"Sao cơ ạ?" Lần thứ hai tôi nhăn trán mà quay sang nhìn Giang Ba Đào.

"Tiểu Chu thật sự rất lo cho em."

Những tia nắng phía sau như tô điểm cho nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy chói mắt của Giang Ba Đào. Tôi không hiểu ý của anh ấy là gì, nhưng lại không kịp lên tiếng hỏi. Vì cùng lúc ấy, bên tai tôi vang lên tiếng bước chân quen thuộc, và rồi chỉ vài giây sau, một cây kem được chìa ra trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh hai đang cười, não bộ đột nhiên bị đình trệ, mất một lúc mới vươn tay cầm lấy cây kem ốc quế ấy.

Bên tai nghe thấy anh hai và Giang Ba Đào nói gì đó, nhưng tôi lại không thể nghe rõ họ đang nói về chuyện gì, mà mọi thứ trước mặt cũng đồng thời như nhòe đi.

Tôi nhìn cây kem, đột nhiên nhớ đến cây kem bị tan chảy ngày ấy.

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như hiểu được ý của Giang Ba Đào là gì.


8. Những ngày sau đó là những ngày bình yên.

Chiến đội Luân Hồi vào mùa thứ chín vẫn thắng như chẻ tre ở vòng loại, nhưng vì hướng đến quán quân, buộc họ phải không ngừng huấn luyện. Hiểu rõ điều đó, tôi cũng không thường xuyên đến tìm anh hai nữa. Chỉ là đôi khi vào cuối tuần rảnh rỗi, anh hai và Giang Ba Đào lại đến nơi tôi ở, lúc thì nấu ăn, lúc lại ra ngoài đi dạo.

Tôi cũng từng thẳng thắn nói với Giang Ba Đào về việc mình biết mối quan hệ của anh ấy và anh hai. Lúc ấy Giang Ba Đào không hề ngạc nhiên, cũng không giữ im lặng. Anh ấy vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, rồi nói một câu duy nhất.

“Cảm ơn em.”

Tôi nhìn Giang Ba Đào, đột nhiên nhớ đến những bình luận không hay dành cho anh ấy ở trên diễn đàn, nào là nham hiểm, nào là nụ cười không thật lòng, nào là mờ nhạt, nào là không có năng lực.

Không phải tôi chưa từng thử suy nghĩ về những câu nói đó, nhưng rồi tôi nghĩ, Giang Ba Đào dù ở trước mặt tôi và anh hai hay ở trước mặt người khác thì đều là Giang Ba Đào. Và Giang Ba Đào mà tôi biết, là một người luôn thật lòng quan tâm đến anh hai và chưa từng thôi mỉm cười dịu dàng với tôi.

Vào kỳ nghỉ đông mùa thứ mười, anh hai lại một lần nữa dẫn Giang Ba Đào về nhà. Trước đó mỗi khi anh hai trở về, thường thường đều sẽ có Giang Ba Đào theo cùng. Bố mẹ tôi đều rất quý Giang Ba Đào, cũng biết hai người ấy rất thân thiết, vì thế cũng không suy nghĩ gì nhiều. Dù sao người lớn, mấy chuyện tình yêu đồng tính không phải không biết, nhưng họ đều nghĩ đó là chuyện của người khác, sẽ chẳng thể nào rơi xuống trên đầu nhà mình.

Giang Ba Đào ở lại nhà tôi tầm hai ngày, sau đó cũng xin phép bố mẹ tôi mà về nhà. Hôm đó tuyết rơi khá dày, tôi theo anh hai tiễn Giang Ba Đào ra sân bay. Lúc người ấy vừa vẫy tay vừa hòa vào đám đông xếp hàng tiến vào phòng chờ, anh hai cũng vẫy tay chào tạm biệt. Dù cho gương mặt bị che phủ bởi chiếc mũ len kéo sụp xuống và tầng tầng lớp lớp khăn, thế nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sáng rực của anh hai vẫn luôn dõi theo Giang Ba Đào cho đến khi bóng dáng người kia khuất hẳn.

Chẳng hiểu sao vào lúc ấy, trong lòng tôi lại nhộn nhạo khó tả.

“Anh có định nói cho bố mẹ không?”

Nghe tôi hỏi, đôi mắt hạnh của anh hai thoáng mở lớn, sau đó anh nghiêng đầu cúi xuống nhìn tôi.

Tôi không rõ anh hai có nghe thấy được câu hỏi hay không, nhưng tôi không lặp lại câu hỏi đó nữa. Hai chúng tôi cứ giữ trạng thái như thế mà nhìn nhau, mặc cho thời gian trôi qua.

Cuối cùng, anh hai xoay đầu trở lại, đôi mắt đen láy nhìn về nơi Giang Ba Đào lần cuối hiện diện, và rồi một từ lọt qua khỏi kẽ răng.

Một từ duy nhất, nhưng được nói bằng tất cả sự nghiêm túc của một người.

“Có.”

to be continue
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#3
9. Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã sớm có đáp án trước cả khi hỏi anh hai.

Dù lúc bình thường anh hai rất ít khi nói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng anh ấy lại là người biết rõ con đường mình đi hơn bất kỳ ai. Vì lẽ đó đối với những chuyện anh hai đã kiên định muốn làm, anh ấy sẽ làm điều đó đến cùng. Giống như ngày đó anh hai quyết định gia nhập Liên Minh, hay như hiện tại anh hai rất nghiêm túc đối với chuyện của Giang Ba Đào.

Và nếu anh hai đã quyết định nắm tay Giang Ba Đào, anh ấy chắc chắn sẽ nói với bố mẹ. Bởi lẽ anh hai sẽ không để họ có bất kỳ hy vọng nào, để rồi lại khiến họ phải thất vọng.

Chỉ là tôi không ngờ, ngày ấy đến nhanh hơn tôi tưởng.

Hai ngày sau trận chung kết mùa mười, ba người chúng tôi cùng trở về nhà.

Kết quả mùa thứ mười đối với Luân Hồi mà nói là một chuyện không ai có thể ngờ đến, thế nhưng với tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, họ có thể buồn, nhưng lại không thể thể hiện điều ấy ra, dù cho là với người thân của họ.

Lúc ngồi trên xe trở về nhà cùng với anh hai và Giang Ba Đào, thái độ của hai người ấy đều không khác ngày thường là bao. Giang Ba Đào vẫn là người chủ động tìm một vài chủ đề để nói suốt chuyến đi, trong khi đó anh hai thì vẫn như cũ lấy đồ ăn vặt chia cho tôi và Giang Ba Đào cùng ăn, trên môi vẫn là nụ cười mỉm quen thuộc mà nhìn hai chúng tôi nói chuyện với nhau.

Có lẽ cũng vì cả hai người họ không hề có điểm gì khác thường, nên tôi không ngờ rằng anh hai lại chọn ngay ngày hôm đó để nói cho bố mẹ biết mối quan hệ của hai người.

Sau này nghĩ lại, tôi cũng không biết là anh hai đã chuẩn bị sẵn ngày này từ trước, hay là do tác động của trận chung kết khiến anh ấy muốn sớm thể hiện quyết tâm của bản thân.

Hôm ấy cũng giống như mọi thường, sau khi ăn xong bữa tối, trong khi bố mẹ xem thời sự, tôi sẽ chịu trách nhiệm rửa chén bát. Nếu hôm nào có anh hai và Giang Ba Đào, hai người họ hoặc là ở trong bếp nhìn tôi làm việc, hoặc là bị bố mẹ kéo ra ngoài xem tin tức cùng.

"An…"

Tôi đang xả nước vào đống chén, nghe thấy tiếng gọi của anh hai vang lên bên tai, liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Anh hai nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói, nhưng môi vẫn mím chặt. Chẳng hiểu sao vào lúc ấy, tôi đột nhiên cảm nhận rõ ràng rằng anh hai thật sự không biết nên mở lời như thế nào, chứ không phải không biết nên nói gì như mọi lần.

“Sao thế ạ?” Tôi hỏi, buông đĩa xuống, nhìn sâu vào mắt anh hai, cũng đồng thời liếc nhìn Giang Ba Đào đang đứng ngay phía sau anh ấy.

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Giang Ba Đào sẽ nói giúp anh hai, nhưng lần này Giang Ba Đào cũng giữ im lặng mà nhìn tôi, ý cười quen thuộc cũng biến mất mà thay vào đó là một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn hai người họ lúc này, không hiểu sao vết sẹo trên trán tưởng như sớm đã lành lại đột nhiên nhói lên một cái.

Tôi nghĩ tôi đoán được họ muốn nói chuyện gì.

Tôi khẽ hít sâu một hơi, hết nhìn anh hai, rồi lại nhìn Giang Ba Đào.

Cuối cùng, tôi mỉm cười.

“Em nói rồi mà.” Tôi quay lại đống bát đĩa đang cần rửa sạch bằng nước, tiếp tục công việc của bản thân, cũng không nhìn hai người họ thêm một lần nào nữa. “Dù như thế nào, em vẫn ủng hộ hai người.”

Những chuyện sau đó kỳ thực cũng không khác là mấy với suy nghĩ của tôi.

Hai người đàn ông cao trên một mét tám đứng đối diện với đôi vợ chồng đã gần năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế xem thời sự, và rồi trước sự ngạc nhiên của hai người ấy mà từng lời từng chữ được nói ra một cách rõ ràng.

“Con thích Giang.”

Tôi đứng ở trước cửa phòng bếp, dõi theo từng hành động của bốn người đang ở trong phòng khách.

Hình như đã lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy anh hai nói một cách rõ ràng với thái độ nghiêm túc đến vậy.

“Con muốn được sống cùng cậu ấy.”

Trước đây, lúc mới biết được tình cảm mà hai người ấy dành cho nhau, tôi đã tưởng tượng ra vô số quang cảnh sẽ diễn ra nếu như bố mẹ biết được điều ấy. Thậm chí tôi còn từng nghĩ, có lẽ nào bầu không khí gia đình khó khăn lắm mới lấy lại được kể từ cái ngày anh hai bỏ nhà gia nhập Liên minh sẽ lại một lần nữa trở lại như xưa.

Dù vậy, tôi vẫn hi vọng điều tồi tệ ấy sẽ không xảy ra.

Có lẽ chẳng ai trong gia đình tôi muốn quay lại thời gian ấy một lần nào nữa.

Thế nhưng đời thực không phải là tiểu thuyết, ngăn giữa kết đẹp và kết đau thương chỉ là một sợi dây mỏng manh đến mức nó có thể bị đứt bất kỳ lúc nào.

Cùng với tiếng máy điều khiển tivi rơi xuống đất, tôi lại một lần nữa cảm nhận được vết sẹo trên trán nhói đau.

Và rồi tiếng quát lớn của bố vang lên bên tai.

“Mày đang nói cái quái gì đấy hả?!!!”

Tôi có thể nhìn rõ ràng gương mặt đỏ bừng vì tức giận của bố cùng với nét mặt cứng đờ và đôi mắt mở lớn của mẹ. Thế nhưng vì anh hai và Giang Ba Đào quay lưng về phía tôi, tôi lại chẳng thể nhìn thấy được nét mặt của họ lúc này.

“Hai đứa là là…” Mẹ tôi run rẩy nói, nhưng mất nửa ngày vẫn không thể nói trọn vẹn một câu.

“Vâng. Bác trai, bác gái, cháu và tiểu Chu…”

“Cậu im cho tôi!” Ba tôi trừng mắt với Giang Ba Đào, khiến lời anh ấy định nói bị nuốt ngược trở lại, rồi ba tôi quay phắt sang anh hai, “Mày nói.”

“Con…”

Tôi có thể nhìn thấy rõ sống lưng thẳng tắp của anh hai từ phía sau, cũng đồng thời nhìn thấy một tay đang nắm chặt tay Giang Ba Đào của anh ấy, trong khi tay còn lại đang run rẩy mà siết chặt.

“Hai anh ấy yêu nhau.”

Giữa bầu không khí ngưng trọng, giọng nói đều đều của tôi vang lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả bốn đôi mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ, nếu ngày ấy tôi theo bản năng mà đỡ đòn cho anh hai, thì cuối cùng hiện tại tôi cũng có thể làm chủ mọi hoạt động và suy nghĩ của mình. Chí ít thì tôi cũng biết tôi đang làm gì, và tôi sẽ làm gì.

“Tiểu An, con biết chuyện này sao?” Mẹ dùng mắt mắt không tin được mà nhìn tôi.

“Con biết.”

Trong một khoảnh khắc, tôi có thể thấy rõ gương mặt của cả bố và mẹ đều trở nên trắng bệch.

Thế nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ, bố không hề tiếp tục quát tháo, mẹ cũng không nói gì nữa. Bố chỉ đứng dậy, hết nhìn anh hai và Giang Ba Đào, sau đó quay sang nhìn tôi. Ông nhìn tôi rất lâu, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là tức giận, mà ngay cả ánh mắt của ông lúc ấy, đến tận sau này tôi vẫn không thể giải thích được.

Cuối cùng, bố chỉ bỏ lại một câu duy nhất trước khi xoay người đi về phía phòng ngủ.

“Giỏi. Giỏi. Nuôi cô cậu lớn rồi nên cô cậu cũng không còn coi ai ra gì nữa.”

Chẳng hiểu sao trong giọng nói của bố khi ấy, tôi lại nghe thấy được sự mệt mỏi trong đó.

Mẹ tôi không ngay lập tức đi theo bố. Bà ở lại, lần lượt nhìn lướt qua ba người chúng tôi bằng đôi mắt đã trải qua sương gió, thế nhưng lại không tiếp tục nói gì nữa. Ngay cả khi Giang Ba Đào định lên tiếng, mẹ tôi cũng chỉ giơ tay lên ý bảo thôi, rồi cũng nối gót theo bố đi về phía phòng ngủ.

Trong căn phòng khách mới vài phút trước còn đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.

Tôi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cho đến khi Giang Ba Đào và anh hai đi đến trước mặt tôi. Và trong khi anh hai vươn tay xoa đầu tôi, thì giọng nói của Giang Ba Đào lại vang lên, kèm theo một tiếng thở dài khe khẽ.

“Cảm ơn em.”

Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc, tôi lại cảm thấy câu nói ấy thật sự rất khó nghe.

Sau đó cả anh hai và Giang Ba Đào cũng rời khỏi nhà. Dù sao thì cả ba chúng tôi đều hiểu, sau những chuyện vừa xảy ra, bố mẹ tôi sẽ không muốn nhìn thấy cả hai người ấy.

Hai người ấy đi rồi, tôi mới chậm chạp đi đến chỗ mà bố mẹ ngồi lúc nãy, định cúi người nhặt lên máy điều khiển tivi, thế nhưng chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc vừa cúi xuống, cả người tôi lại như mất đi hết sức lực mà ngồi thụp xuống sàn nhà.

Không chỉ vết sẹo trên trán vẫn chưa thôi nhức nhối, mà ngay cả bàn tay tôi cũng hết lần này đến lần khác không chạm đến được điều khiển tivi.

Tôi nghĩ, chưa bao giờ tôi ghét bản thân mình đến vậy.


10. Không cần chờ đến cuộc đối thoại ngày ấy với Giang Ba Đào, thì tôi đã luôn biết vấn đề của bản thân là gì.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn sống một cách rất ích kỷ.

Trái ngược với anh hai luôn ngoan ngoãn và luôn được mọi người yêu thích, tính cách của tôi lại có chút bướng bỉnh. Tôi đã luôn nghĩ, chỉ cần không gây rắc rối cho ai, mình có thể làm những điều mình muốn. Thế nhưng sau ngày tôi bị bắt nạt, và người bị thương lại là anh hai, tôi mới nhận ra rằng tôi chẳng thể sống như vậy được, vì chắc chắn sẽ có người gánh thay cho tôi những điều tồi tệ khác.

Giống như câu nói mà sau này tôi đọc được ở một trang sách nào đó, rằng một việc chẳng bao giờ mất đi, chỉ là nếu như bạn không làm, thì người khác sẽ phải làm thay phần bạn.

Trong hơn mười lăm năm đầu đời, anh hai luôn là người đứng ở phía trước tôi, và dùng cách thức vụng về nhất để bảo vệ tôi và bầu không khí vui vẻ trong gia đình. Anh hai chưa từng thể hiện vẻ mặt không vui, cũng chưa từng lên tiếng phàn nàn bất kỳ điều gì, khiến nhiều lúc tôi tưởng rằng đó là cuộc sống mà anh ấy muốn. Thế nhưng vào ngày mà anh hai nói muốn gia nhập Liên Minh, tôi mới biết bản thân mình đã lầm.

Bất kỳ ai cũng có điều bản thân muốn làm, và anh hai cuối cùng cũng tìm được điều ấy. Chỉ là đồng thời tôi cũng biết, gia đình vẫn luôn là điều khiến anh hai không thể buông xuống được. Vậy nên anh hai cố gắng ở trên đấu trường Vinh Quang, có lẽ không chỉ để bố tin rằng con đường anh ấy đi không sai, mà còn là để gia đình tôi sẽ không vì chuyện anh ấy rời đi mà rạn nứt.

Nhưng rồi dù anh hai có thể chứng minh được điều ấy, tôi cũng hiểu vào khoảnh khắc anh hai yêu người có tên là Giang Ba Đào, anh ấy lại một lần nữa cảm thấy có lỗi với từng người trong gia đình.

Thế nhưng tôi không muốn anh hai cảm thấy như thế.

Dù sao, tôi vẫn muốn anh hai có thể làm điều mình thích, ở bên người mình yêu.

Gánh nặng của anh hai, những điều mà anh muốn bảo vệ, đến phiên tôi sẽ làm thay anh ấy.

Chỉ là càng ngày tôi lại càng nhận ra, bản thân tôi không thể làm được gì cả.

Mọi thứ cứ như một nắm cát, khi mà tôi càng cố gắng siết chặt nó trong bàn tay, thì nó lại không ngừng rơi xuống.

Để rồi cuối cùng, vẫn là tôi khiến mọi người phải lo lắng.


11. Mùa xuân năm bốn Đại Học, tôi cắt tóc ngắn.

Tôi bước qua cửa chính của chiến đội Luân Hồi. Do thường xuyên đến đây, bảo vệ lẫn những chị gái ở quầy tiếp tân đều đã sớm quen mặt tôi. Tôi đi thẳng một đường đến khu vực huấn luyện, dọc theo hành lang rất ít người qua lại, ngay cả tiếng ồn ào khi gần đến cửa phòng huấn luyện cũng biến mất không tăm hơi.

Dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ đông, tôi cũng không ngạc nhiên khi không có ai ở chiến đội vào lúc này. Tất nhiên là trừ hai người mà tôi sắp gặp.

Lúc tôi đẩy cửa phòng huấn luyện bước vào, cả anh hai và Giang Ba Đào đều quay lưng về phía tôi, trên tai mỗi người đều đeo tai nghe, tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột cũng vang lên không ngừng.

Tôi mỉm cười, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó chăm chú quan sát hai người rất chuyên tâm cướp boss trong game kia. Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên mình đến chiến đội Luân Hồi. Lúc đó tôi cũng giống như bây giờ, im lặng ngồi một bên nhìn những thành viên trong Luân Hồi huấn luyện. Chỉ là so với lúc ấy, hình như xúc cảm của tôi bây giờ đã thay đổi khá nhiều.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, anh hai và Giang Ba Đào cuối cùng cũng cướp boss xong. Cả hai người quay lại nhìn tôi với đôi mắt ngại ngùng khi bắt tôi phải đợi, còn tôi thì chỉ phẩy tay rồi nói không sao cả.

Sau đó anh hai lại là người nhận nhiệm vụ đi đến nhà ăn tìm chút đồ ăn vặt cho cả ba, bỏ lại tôi và Giang Ba Đào ở trong phòng huấn luyện.

Trong một khoảnh khắc, ký ức về buổi chiều năm đó lại ùa về trong đầu tôi.

“Em mới cắt tóc à?” Dù sau bao nhiêu năm, nụ cười trên môi Giang Ba Đào vẫn không đổi.

“Ừm. Giữ mãi một kiểu rồi năm rồi, thỉnh thoảng cũng nên đổi gió một chút mà.” Tôi nhún vai.

Cũng đúng, Giang Ba Đào đi đến bình nước lọc ở góc phòng, rót đầy một ly nước rồi quay trở lại đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, uống một ngụm rồi cầm trên tay, suy nghĩ một chút mới lên tiếng hỏi: “Anh không về nhà à?”

Giang Ba Đào có vẻ không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, hơi ngây người ngạc nhiên trong một tích tắc, sau đó lại tiếp tục cười nói: “Anh gọi điện cho bố mẹ rồi. Dù sao năm nay tiểu Chu nói sẽ ở lại chiến đội nên anh cũng định ở lại cùng.”

Tôi nghe thấy vậy, ngập ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: “Bố mẹ anh không nói gì chứ?”

“Nếu là về chuyện đó thì không sao, anh đã nói cho bố mẹ từ trước đó rồi.” Giang Ba Đào nói.

Tôi nhìn người đối diện, rồi lại hơi cúi xuống nhìn ly nước trên tay, thở hắt một hơi rồi bật cười: “Vậy cũng tốt.”

Giang Ba Đào cũng cười.

Một thoáng im lặng bao trùm lấy hai chúng tôi, cuối cùng, như chợt nhớ đến chuyện cũ, tôi lại lên tiếng.

“Ngày trước em đã nghĩ mình sẽ làm được nhiều thứ. Như việc nếu anh hai muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, em cảm thấy anh ấy cứ đi con đường mà mình muốn, em sẽ ở phía sau thay anh ấy lo lắng và bảo vệ những thứ anh ấy không thể làm. Cũng như khi biết anh hai và anh là một cặp, em cũng đã từng nghĩ dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ bảo vệ tình cảm của hai người, đồng thời bảo vệ cả gia đình của mình. Nhưng rồi em nhận ra, có rất nhiều thứ không thể như em muốn. Và rồi đến lúc em hiểu được điều ấy thì mọi thứ đã vượt qua cả những gì em nghĩ, và em lại làm cho bố mẹ buồn lòng.”

Tôi thấy đôi mắt của Giang Ba Đào thoáng dịu lại, rồi bàn tay anh vươn ra xoa đầu tôi.

“Tiểu Chu lo cho em, vì biết em sẽ nghĩ như vậy.” Anh ấy ngừng một chút trước khi nói tiếp, “Chúng ta chẳng ai có thể đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra, vậy nên chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất có thể. Thỉnh thoảng bọn anh vẫn nghĩ rằng có phải bản thân đã quá vội vàng khi nói cho hai bác biết chuyện của mình hay không, nhưng bọn anh đều đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tình huống tệ nhất.

Thật ra, em không cần phải thay bất kỳ ai đi con đường mà họ phải đi cả. Em cứ đi con đường mà mình muốn đi. Bọn anh biết sau này sẽ có những chuyện bọn anh không thể làm được, nên chắc chắn sẽ phải nhờ em giúp. Chỉ là chí ít thì những điều có thể làm, cả tiểu Chu và anh đều muốn tự mình làm.

Cho nên hiện tại, có thể giúp bọn anh chăm sóc hai bác cho đến khi hai bác chấp nhận bọn anh chứ?”

Giang Ba Đào nói liền một mạch, tôi cũng nghe đến mức không chớp mắt. Thế nhưng ngay cả khi anh ấy đã dừng lại, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó nghẹn lại ở cuống họng khiến tôi chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cuối cùng sau một lúc im lặng, tôi cũng lên tiếng kèm theo nụ cười trên môi.

“Vâng.”

Lúc anh hai quay trở lại, nhìn thấy bầu không khí giữa tôi và Giang Ba Đào thì đã ngẩn người, mím mím môi như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trong lúc anh ấy đi vắng.

“Không nói cho cậu biết.”

Giang Ba Đào vừa cười vừa nháy mắt với tôi. Tôi cũng chỉ lắc đầu cười đáp lại.

Anh hai thì vẫn đứng ngẩn tò te tại cửa, nhưng cũng không chất vấn thêm. Sau đó anh hai bước đến gần, rồi đưa cho tôi một cây kem.

“An, kem.”

Tôi gật đầu, nhận lấy, bóc vỏ, rồi cắn một miếng.

Cảm nhận vị kem lành lạnh tan chảy trong khoang miệng.

Tôi nghĩ, chí ít thì lần này cây kem đã tan ra ở trong tay tôi.

End.

Bắt đầu từ một chiều tháng bảy 2017, kết thúc vào một tối cuối tháng mười 2019. Một câu chuyện không rõ ràng, từ đầu đến cuối mơ hồ, cũng không xoáy vô cảm xúc của bất kỳ nhân vật nào, dù cho là nhân vật “tôi”.
Chỉ là muốn dùng một thái độ người ngoài nhưng không hề “ngoài” để nói về một trong những điều ám ảnh bản thân cách đây hai năm.

Những Điều Tôi Bảo Vệ là fic Chu Giang thứ hai mình viết, sau MNTBĐ, nhưng cuối cùng câu chuyện này lại bị mình hết lần này đến lần khác xếp vào một góc, mỗi lần nhớ đến sẽ lôi ra đọc, rồi viết thêm một chút, cứ như vậy kéo dài cho đến khi mình quyết định hoàn nó cho PJ lần này. NĐTBV không phải là sự lựa chọn đầu tiên của mình cho fic tự viết Chu Giang, nhưng rồi mình lại viết nó, hoàn nó chứ không phải một plot nào khác mà mình nghĩ ra, ấy cũng coi như đã đến lúc mình buộc phải cho fic này một cái kết.
Mình nghĩ ra plot này vào một ngày hè hai năm trước, đúng vào khoảng thời gian mình trải qua khá nhiều thứ, chủ yếu liên quan đến gia đình, nên mình muốn viết một câu chuyện về gia đình. Kết đầu tiên mà mình nghĩ cho NĐTBV là một dạng kết vẫn HE, nhưng không trọn vẹn như kết ở trên. Nếu xét theo một phương diện nào đó, kết đầu tiên đó phù hợp với plot này hơn, nhưng sau hai năm, mình muốn viết ra một cái kết mà mình sẽ không phải cảm thấy quá mệt. mặc cho quá trình viết fic này đối với mình mà nói là gần như là khó khăn nhất trong mấy năm viết của mình.

Mình có rất nhiều lời muốn nói về fic này, về tất cả những nhân vật xoay quanh câu chuyện vỏn vẹn 12k từ này, đặc biệt là "tôi".

Mình đã suy nghĩ rất nhiều về "tôi", từ lúc bắt đầu viết, đến khoảng thời gian gần đây khi quay trở lại viết với mục đích hoàn thành nó. "Tôi" nói nôm na là một người nghĩ muốn làm rất nhiều thứ, cũng như tưởng rằng bản thân có thể làm được, nhưng cuối cùng nhận ra bản thân không thể làm gì, trái lại còn khiến người bên cạnh lo lắng cho cô.

Có một câu bạn mình đã nói với mình, sau khi nghe mình nói về câu chuyện này, và dù cho cô bạn của mình chưa đọc, nhưng nó lại bình luận một câu khiến mình phải suy nghĩ. Cô bạn của mình nói, "Dù cho "tôi" luôn cố gắng làm nhiều thứ, và muốn mạnh mẽ hơn, nhưng nó vẫn có khuynh hướng ỷ lại anh trai của nó, vậy nên chỉ cần để ý liền thấy nó thực chất chỉ là muốn mạnh mẽ, chứ không phải mạnh mẽ, muốn anh trai không phải lo lắng, nhưng rồi nhận ra bản thân không làm đúng cách. Thế cho nên "tôi" mới sửa lại nguyện vọng học ở Thượng Hải thay vì Bắc Kinh, học ở một nơi gần chiến đội Luân Hồi thay vì gần nhà, chọn ở căn hộ một mình để có thể tự do đi xem thi đấu và gặp anh trai thay vì ở ký túc xá để kết thêm nhiều bạn mới. Nếu một người muốn mạnh mẽ, muốn thay anh trai gánh vác thật sự thì sẽ chọn đi một con đường độc lập hơn thế."

Câu nói của bạn mình đã làm mình hiểu được lý do vì sao mình bị khó chịu nhiều ngày liền sau khi viết xong câu chuyện này. Bởi vì "tôi" trong câu chuyện này chính là đi một con đường, vốn tưởng là đi đường thẳng và đến đích, sau đó nhận ra bản thân đi đường vòng và phải bắt đầu lại bằng một con đường khác. Mà vừa vặn thì, mình lại không hề thích kiểu người của "tôi", cuối cùng mình lại vô tình viết ra một nhân vật như vậy. Một nhân vật mà bản thân không biết nên thương hay nên trách.

Thật ra không phải mình không hiểu về "tôi", mà là thứ khiến mình khó chịu chính là tại sao mình lại viết ra một "tôi" như vậy, nhưng rồi nhờ cách bạn mình lý giải, mình nghĩ rằng nó hiểu đủ những gì mình muốn nói, vậy cũng coi như việc dồn nén sự khó chịu để hoàn câu chuyện này của mình cũng không uổng phí.

Kì thực mình vẫn cảm thấy khá có lỗi vì không thể viết một câu chuyện thuần Chu Giang cho tuần Chu Giang.

Kì thực câu chuyện này vẫn còn nhiều lỗ hổng, nhưng mình lại không muốn lấp nó.

Vậy nên với câu chuyện nói về sự ám ảnh của mình chứ không phải nói về cặp đôi mà bạn thích, mình cảm ơn vì bạn đã đọc đến đây
 

Bình luận bằng Facebook