[CMSN Phương Duệ 2019] Tài liệu: Cây cỏ bản tâm.

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
[Phương Duệ] Tài liệu: Cây cỏ bản tâm.

• Author: 卡洛琳

• Thread starter 张佳乐头上的小花儿

• Editor FanPD

• Beta: @Gingitsune

Tui dịch vì tui thích bài bình này, nó làm tôi nhớ đến bài thơ “Cây thông” của Nguyễn Công Trứ:

“Ngồi buồn lại trách ông xanh
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười
Kiếp sau xin chẳng làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Giữa trời vách đá cheo leo
Ai mà chịu rét thời trèo với thông.”

Lời bình của tác giả tinh túy, lại hay dùng điển tích, càng edit càng muốn quỳ. Chưa tới 3k mà hơn tháng không xong, edit xong đọc đi đọc lại vẫn thấy không ưng ý. Không thể dịch hay, thật là có lỗi!

Dài: 2.9k

----

[Phân tích nhân vật – Phương Duệ]

Cây cỏ bản tâm
(lạm bàn)

Dù có đủ mọi biệt danh, từ thánh zâm đến hèn mọn, kỳ thực Phương Duệ là một người cực kỳ phóng khoáng, một thiếu niên nghĩ gì nói nấy, cởi mở và không câu nệ.

Điểm tâm nhà chúng ta là một người kỳ diệu.

Lạm bàn nhân một ngày tốt lành: 20/11; chúc Phương Duệ đại đại sinh nhật vui vẻ.


[Tâm cảnh và Thiên phú]

Quả thật Phương Duệ có rất nhiều điểm đặc biệt, đầu tiên phải nói anh là một thiên tài. Trong thế giới eSport, tuyển thủ nhiều và phân cấp tầng tầng lớp lớp, như một kim tự tháp. Trong đó tuyển thủ chuyên nghiệp là những người đứng trên đỉnh tháp, đương nhiên không thiếu những thiên tài, thậm chí càng lên cao lại càng là những nhân tài tuyệt đỉnh.

Mỗi thiên tài đều có một sở trường nhất định, ví dụ như Tiêu Thời Khâm sở trường phòng thủ; Vương Kiệt Hi sở trường đánh bất ngờ, Dụ Văn Châu sở trường bày binh bố trận; Hoàng Thiếu Thiên sở trường nắm bắt cơ hội quỷ mị.

Phương Duệ cũng vậy, đặc sắc riêng một ngọn cờ, dù khen chê lẫn lộn.

Nét đặc sắc này, nói một cách tao nhã thì là độc đáo, binh bất yếm trá, hư hư thực thực, dùng hết sức mình để chiến thắng. Nói một cách thô tục thì chính là zâm.

Có thể khiến cho một nửa khán giả gõ bàn tán thưởng, một nửa khán giả lật bàn đòi giết, chính là đặc điểm có một không hai này.

Nó được anh sử dụng như một bộ kiếm pháp tuyệt nhanh, khiến cho đối phương khó lòng phòng bị. Khi đối thủ còn đang hoài nghi đề phòng, anh đã ra chiêu, một kiếm một mạng, đưa đối thủ về cực lạc. Đấu pháp này đã theo anh từ thời kỳ khởi sự đến đỉnh cao, nâng sự nghiệp zâm lên đến tầm nghệ thuật. Cái sự zâm-bản-năng cộng với cái cách anh vận dụng nó, biến hóa vô cùng vô tận, lại có một điểm khác biệt với chiến thuật. Sự zâm của anh thể hiện trên từng thao tác, tiềm ẩn trong mỗi chi tiết, mỗi lần đoán trước, mỗi một phản ứng ngắn ngủi cỡ 200 mili giây.

Là tài năng thiên phú, cũng là linh tính trời cho.

Chưa kể sự giảo hoạt của anh luôn luôn hợp quy. Nếu đã phù hợp quy định, đấu pháp này có gì sai? Muốn giảng đạo lý? Nếu giảng đạo lý mà cứ thua mãi, chẳng phải càng khó coi?

Cái sự zâm-đầy-nghệ-thuật ấy rất có chừng mực, trở thành một cách ứng xử hằng ngày ranh mãnh, tạo nên một nét rất riêng ở Phương Duệ, mà nó thực sự tỏa sáng, như tâm hồn một đứa trẻ thơ.

Một thanh niên sống động và đầy ngẫu hứng. Gặp ai cũng cười, chớp đôi mắt “cực kỳ chân thành” với bảy phần tinh nghịch. Một ánh mắt đầy sức sống, linh lợi đến ép người.



[Gió thổi mặc gió, ta tĩnh phần ta]

Giờ nói tới phần cảnh giới của Phương Duệ.

Phần trên có nói về một Phương Duệ kỳ tài và đặc sắc. Cụ thể là nói về đấu pháp zâm của anh, nhấn mạnh rằng phong cách zâm này thuộc về bản chất. Mà cái bản chất này, thường sẽ tụ tập một dàn antifan.

Điểm ấy, từ bắt đầu mùa giải mười, khi Phương Duệ không nằm trong top 24 của tuyển cử Ngôi Sao Tụ Hội, đã có thể thấy. Rời bỏ đạo tặc, Phương Duệ mất khá nhiều phiếu đề cử. Thêm vụ đổi nghề, thành tích sụt thê thảm. Chưa hết, chơi khí công sư, bị ghét bỏ vô cùng. Biến một hình tượng đại tông sư chính khí lẫm liệt thành hèn mọn, không ghét cũng uổng.

Nếu là người khác, chắc sẽ bị tác động ghê gớm, nhưng nhìn Phương Duệ mà xem, anh thèm để ý mấy chuyện này sao?

Anh vẫn vậy, vẫn tào lao pha trò. Lướt qua hết các ồn ào dư luận bằng cách cùng đồng bọn Hưng Hân phun lời rác rưởi, thậm chí còn giả đò nói lời tủi thân. Có lẽ từ khi ra mắt, từ lúc bắt đầu chọn chơi zâm, anh đã không để ý đến mọi bình luận chĩa vào mình nữa rồi.

Ở các tác phẩm đồng nhân, tác giả thường đắp nên anh như một hình tượng cực kỳ giảo hoạt, thậm chí khi anh là vai phụ liền bị quá mức khuếch đại thành một nhân vật không hạn cuối, là một nhân vật chuyên mua vui cho người đọc. Ở đây, tôi chỉ muốn nhấn mạnh, về thần thái cùng sự phóng khoáng ở anh.

Muốn dẫn chứng, tạm thời điểm lại một lượt vài biểu hiện then chốt của anh ở chính văn.

- Xuất thân từ trại huấn luyện Lam Vũ, điều khiển nhân vật khí công sư. Sau đó bị đào về Hô Khiếu, dự định là người kế thừa Đường Tam Đả, số trời run rủi thế nào lại trở thành Vinh Quang đệ nhất Đạo Tặc.
➔ Có thể thấy anh luôn sẵn sàng thích ứng, luôn cố gắng thử nghiệm, luôn tìm một lối đi phù hợp nhất cho mình.

- Lâm Kính Ngôn rời đi ở mùa giải thứ chín. Đường Hạo, người kế nhiệm chức đội trưởng, lại không vừa mắt với phong cách zâm. Phương Duệ ở lại vẫn tích cực tìm cách phối hợp, chủ động hoà nhập.
➔ Điều này làm tăng ấn tượng về anh trong tôi. Có lẽ cách anh thể hiện khiến người ta thấy anh thích gì làm nấy như trẻ con. Nhưng rõ ràng anh không phải vậy, không hề ấu trĩ hay cố chấp. Anh biết tùy cơ ứng biến, biết nghĩ đến đại cục, và luôn uyển chuyển để hòa hợp. Anh như ngọn trúc trong rừng, mặc cho gió nổi tứ phương, vẫn dẻo dai vững vàng không gãy gục.

- Sau cùng, Hô Khiếu muốn triệt để thay đổi phong cách, không còn chỗ cho thánh zâm. Anh bất đắc dĩ đi tìm một bến bờ mới. Cuối cùng lại chọn một chiến đội vừa vượt vòng khiêu chiến, căn cơ chưa vững, nghèo đến mức không mua được cho anh Quỷ Mê Thần Nghi. Chúng ta đều biết Hưng Hân giỏi đến thế nào, có bao nhiêu đường hướng phát triển trong tương lai. Nhưng là nhân vật trong cuộc, đứng ở phương diện một tuyển thủ đang trong kỳ chuyển nhượng, chưa hề quan sát một trận đấu chuyên nghiệp nào của Hưng Hân, anh không hề đoán được Hưng Hân sẽ tiến triển như thế nào. Khoan bàn đến những chuyện khác, nội chuyện bị dụ chuyển nhượng rồi bị dụ đổi nghề, Phương Duệ phải đối diện bao nhiêu là rủi ro, áp lực.
➔ Đây là điểm rất sáng của Phương Duệ trong chính văn, cũng là chỗ mà lần đầu tiên tôi nhận ra một hình tượng sảng khoái và thần thái. Anh hoàn toàn có thể dựa vào thành tích cá nhân để tìm đến một chiếu bạc mâm vàng khác, nhưng anh đánh bạc kiếp sống chuyên nghiệp của mình, chọn một chiến đội mới lập, chỉ để cùng xây dựng một tương lai, chỉ để được “đánh địch bất ngờ”, bởi vì anh tin tưởng Hưng Hân đem lại nhiều điều kinh hỉ.

Anh là một người sảng khoái, và sâu sắc, luôn lạc quan rong ruổi tiến về phía trước, dọc đường lưu lại bao nhiêu ánh nắng rực rỡ. Đôi khi gặp phải những ngã rẽ cuộc đời, anh luôn dừng lại, gõ gõ con tim, lắng nghe mong muốn ẩn sâu tận đáy lòng mình.

Phương Duệ là một người như thế, có thể không thích anh sao?

Nhìn sự ra đi ảm đạm của một người đội trưởng đã dẫn dắt mình qua bốn mùa giải, lại còn là một người bạn, một đồng đội thành danh cùng nhau ở tổ hợp tội phạm, lòng anh chắc khổ sở lắm. Nhưng anh vẫn muốn thử đến cùng đưa Hô Khiếu tiến lên. Chỉ đến khi đội ngũ mới muốn thay đổi hướng phát triển, nhạt nhẽo tình nghĩa, anh mới tự rời đi.

Trong cửa sổ chuyển nhượng, dù bốn chiến đội ông lớn không tỏ ý mời nhưng ba đội trong top 8 vẫn có hy vọng, nhưng giữa chừng bị chiêu trò “đánh địch bất ngờ” của Diệp Tu thuyết phục, chỉ vài trận PK với một bữa cơm, liền hạ quyết tâm cùng chung tay xây dựng đoàn đội. Vỗ bàn một cái, sảng khoái gia nhập.

Như một cơn gió giữa đất trời, muốn đi đâu tùy ý. Thật là qua loa nhưng cũng thật là thoả mãn.

Giữa những hàng chữ này, đọc đi đọc lại, đều sáng lên một ý: Tự do.

Cần phải nói rõ điểm này, cái sự “tui về với Hưng Hân” không phải là không có cân nhắc. Phương Duệ thậm chí còn nghĩ cả đến tương lai khi mà mọi người sẽ bị cám dỗ, nhưng rồi anh rất thoải mái sáng lạng nghĩ: “Mọi người hiện tại cùng nhau nỗ lực là được… Có người đi, thì lại có người vào.” {chuyện hợp tan tan hợp là chuyện thường tình, chấp nhận được nó mới chính là lòng thấy tự do}

“Đúng, phải vậy mới đúng.”


Một tuyển thủ khác cũng được Hưng Hân chấm, cũng là một tuyển thủ thành danh, cũng trải qua khá nhiều thăng trầm. Trương Giai Lạc từ chối lời mời, anh chọn nhành oliu của Bá Đồ.

Cũng không thể trách được, vì lúc Diệp mời chào Trương Giai Lạc thì Hưng Hân còn chưa qua được vòng khiêu chiến, mà kiếp sống chuyên nghiệp của Lạc cũng không đủ dài để có thể phung phí.

Tôi không biết có phải tác giả có ý đặt một tuyển thủ cũng đã thành danh từ chối Hưng Hân, để từ 2 lựa chọn của 2 người mà đọc giả so sánh rồi phản biện hay không. Tôi ở đây không so sánh, chỉ muốn bàn chuyện nhân sinh, cùng là theo đuổi mục tiêu nhưng có hai thái độ.


Lạc Lạc theo đuổi đích đến. Trải qua bao nhiêu mài dũa thô ráp, đau khổ chất chồng. Lạc đóng hết thành một gói, chất lên mai rùa, vác đi trên con đường khúc khuỷu thương tâm, ký ức nặng nề thê thảm.

Cùng là theo đuổi con đường quán quân, hành trang của Lạc Lạc là xiềng xích. Kỹ thuật của anh vẫn luôn tăng vọt, nhưng hành trang của anh thật nặng lòng.

Không thể không tiếc, không thể không kính!


Phương Duệ tận hưởng hành trình. Anh theo đuổi sự khoái hoạt, anh không chấp nhận chịu đựng,nhưng sẽ tùy duyên mà thuận, tiêu dao phóng túng.

Cái sự tiêu dao phóng túng ở anh, đối lập hoàn toàn với sự tiêu dao lánh đời của Trang Tử. Trong Toàn Chức, muốn tìm một nhân vật tiêu dao lánh đời như Trang Tử, đề cử phù hợp nhất chính là Trịnh Hiên.

Sự tiêu dao phóng túng của Phương Duệ, là vào đời, là chủ động, là thích nghi với điều kiện xung quanh bằng cách nỗ lực rèn luyện hoàn thiện chính mình.

Thích nghi chứ không thay đổi bản chất. Ở điều kiện mới, đồng đội mới, nhân vật mới, anh chỉ là kết hợp với phong cách của mình mà nâng thành tích lên đến tột cùng.

Anh không lưu ý lắm cái nhìn xung quanh, không lưu ý lắm những đánh giá dư luận.

Như cây cỏ riêng có một tâm hồn, không màng đến chuyện đẹp để cầu người thưởng thức (1). Đây chính là hỏi vì sao chọn nơi hoang dã núi non, cần chi giải thích chỉ cần tâm thấy thỏa là được (2). (*)

Là mình dịch thoát, ở đây tác giả trích thơ để diễn tâm ý:

1. Trích từ bài “Cảm ngộ kỳ 2” của Trương Cửu Linh: “Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết”
Dịch ý: “Cây cỏ tự riêng có tấm lòng, đâu cần chi người đẹp đến bẻ lấy đem về”.

2. Trích từ bài “Sơn trung vấn đáp” của Lý Bạch: “Vấn dư hà ý thê bích sơn, tiểu nhi bất đáp tâm tự nhàn.”
Dịch ý: (Người) hỏi ta vì sao lại vào nơi núi biếc, (Ta) cười không đáp, lòng tự thấy an nhàn.




Anh chính là một người tiêu dao phóng túng như vậy đó, tự có một cảnh giới rất riêng. Chiếu vào cuộc sống, anh chắc chắn là một người giản dị dễ gần, tâm tính thoải mái tự nhiên, có chút tinh nghịch trẻ con.

Hình ảnh của anh hiện lên trong chính văn, giơ tay quá đầu chào khán giả với một bộ dáng của một thiếu niên hồn nhiên thần thái, ra sân liền chiêu chiêu đều zâm không hạn cuối, lại thường ỏn a ỏn ẻn kêu “chị Mộc”. Thời niên thiếu chắc ai cũng có môt người bạn như thế, không tính toán chi li, lại có khi gian xảo.


[Đồng đội đáng tin cậy]

Phương Duệ chắc chắn không phải kiểu nhân vật ngờ nghệch. Tâm cảnh và tính thích nghi tốt với môi trường của anh không hề bắt nguồn từ sự “no limit” trong xương cốt như cách các đồng nhân OCC phóng đại, hay thể loại có đầu mà thiếu não thường thấy ở những nhân vật thụ yếu đuối ngu ngốc.

Anh cũng gánh lên vai trách nhiệm như bao nhiêu người khác, tâm cầu thắng không thua bất kỳ ai. Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp ở Liên minh, ai lại không mưu cầu thắng lợi?

Nhìn lại vòng chung kết mùa giải mười, Phương Duệ vẫn rất áy náy vì biểu hiện của mình, tự trách mình không xứng làm người “cầm tiền lương cao nhất” trong đội.

Nói đến điểm này lại không thể không nhắc đến trận bán kết, không thể không nhắc đến cuộc hội ngộ Lâm Phương.

Chi tiết ngược Phương Duệ nhất chính là tổ hợp tội phạm mỗi người một ngã… Nhất là trong trận đấu solo đặc biệt kia, hai người đồng điệu đồng bộ, chém giết lẫn nhau mà ăn ý như là đang múa đôi.

Càng khổ sở hơn là, trạng thái lão Lâm đang trượt xuống rõ ràng, nhưng vẫn ở chính thời điểm này làm khắc tinh, ngăn cản một Phương Duệ đang bộc lộ tài năng.

Khi đó phải chăng bọn họ cũng đang buồn vui lẫn lộn, nhìn trên màn ảnh, nhân vật xa lạ, thao tác quen thuộc, liệu họ có vô thức mỉm một nụ cười tự giễu.

Hợp tác, chia ly, hội ngộ, như một vòng tròn rộng lớn. Xa nhau rồi lại gặp, ở đâu nơi nào, liệu có thể tự mình chủ động?

Kiếp sống chuyên nghiệp lên xuống chập chùng như đèn nơi thành thị, ngọn tỏ ngọn lu, có người vì hỗ trợ nhau đi chung một đoạn, thì cũng có người vì đối đầu nhau mà đi chung một đoạn.

Một người vừa là thầy vừa là bạn vừa là đội trưởng vừa là hợp tác rời đi, Phương Duệ tự thân trưởng thành, tự ra quyết định. Một mình anh thản nhiên rộng rãi đón nhận rủi ro. Sau cùng, trên sàn đấu, lại cùng người kia oan gia ngõ hẹp.

Hưng Hân xóa sạch Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn giải nghệ.

Tôi tưởng khi gặp nhau trong đường hầm, bọn họ sẽ ôm ấp, sẽ nói cười, hoặc sẽ đấm vai chúc phúc. Nhưng, Lâm Kính Ngôn chỉ mỉm cười, hỏi cậu còn nhớ chăng lý tưởng chung của hai người? Bây giờ, lý tưởng ấy chỉ còn một người thực hiện. Một người từng bước từng bước hướng về kết thúc. Một người tiếp tục dấn bước về tương lai.

Chỉ một cánh cửa, một gang tấc bước ra, cửa khép lại là thế giới này khép lại.

Mà Phương Duệ, anh vẫn tiếp tục tiến bước.

Vẫn cùng đồng đội, lại chiến lại ca. Thành tích một kéo hai cực hạn, đổi nghề, vẫn đạt vinh danh: thần cản địa.

Như một nhân vật bước ra từ câu chuyện cổ tích, viết đến đây đã là trọn vẹn.


Cảnh giới rộng rãi của anh không phải là vì chưa từng kinh qua mưa gió, nên ấu trĩ, hời hợt và dễ gục ngã. Cảnh giới của anh là đã kinh qua bao phen giông bão tơi bời, đạt đến thần thái tuyệt vời, mà vẫn giữ được tâm tính nói cười vui vẻ, thong dong thoải mái. Không để tâm đến vạt áo bị ướt, không để tâm đến chân dẫm bùn đen.

Mà may mắn của anh cũng không phải hạng E, chuyển nghề ngay năm đầu đã nâng lên chiếc cúp. Còn gì hạnh phúc bằng vận khí đạt được Vinh Quang tối cao lại không chỉ dựa vào một mình mình cố gắng, có được đồng đội cùng nỗ lực còn gì tuyệt hơn.

Đọc xong toàn bộ chính văn, nhìn mùa giải thứ mười kết thúc, nghĩ về Phương Duệ, lòng không khỏi nở một nụ cười.

Linh tuệ ép người, tiêu dao phóng túng. Vòng nguyệt quế cầm tay, vẫn sẵn sàng bước tiếp.

Vui vẻ, sâu sắc, không khuôn sáo ràng buộc, như ngọc thô chưa dũa, thêm chút xíu vận may.

Anh là một đồng đội đáng tin cậy.

Một trang quân tử tâm hồn vô giá.

End.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2
Không biết sao khi đọc xong bài này, cẩn thận ngẫm lại về Phương Duệ từ những điều mình đã biết và cả những điều mới nghĩ ra, e lại đột nhiên nhớ tới câu này:

''Điều khó nhất khi làm một trang nam tử, là ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang.''

Ý chí vững vàng, tình cảm mênh mang. Dù là lý tưởng, hay lòng cầu thắng, hay kiên trì với phong cách của mình bất kể đổi mấy nghề, dù là tình đồng đội, tình chiến đội dù có đổi mấy chiến đội, Phương Duệ đều rất trọn vẹn. Không phụ người, cũng chẳng phụ mình. Truy thắng lợi nhưng không bất chấp, không lệch lạc không méo mó, không lí do không lí trấu, tận hưởng mọi thứ dù vinh dù nhục dù thuận dù tắc. Trung thực với lòng mình, không vì ngoại cảnh mà mất đi phóng khoáng, mạo hiểm nhưng không ngốc nghếch, no limit trong game nhưng rất có tự trọng ngoài đời, chính là Phương Duệ vậy.

Cảm ơn chị Ti đã lên 1 bài cảm nhận chất lượng ạ
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#3
Không biết sao khi đọc xong bài này, cẩn thận ngẫm lại về Phương Duệ từ những điều mình đã biết và cả những điều mới nghĩ ra, e lại đột nhiên nhớ tới câu này:

''Điều khó nhất khi làm một trang nam tử, là ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang.''

Ý chí vững vàng, tình cảm mênh mang. Dù là lý tưởng, hay lòng cầu thắng, hay kiên trì với phong cách của mình bất kể đổi mấy nghề, dù là tình đồng đội, tình chiến đội dù có đổi mấy chiến đội, Phương Duệ đều rất trọn vẹn. Không phụ người, cũng chẳng phụ mình. Truy thắng lợi nhưng không bất chấp, không lệch lạc không méo mó, không lí do không lí trấu, tận hưởng mọi thứ dù vinh dù nhục dù thuận dù tắc. Trung thực với lòng mình, không vì ngoại cảnh mà mất đi phóng khoáng, mạo hiểm nhưng không ngốc nghếch, no limit trong game nhưng rất có tự trọng ngoài đời, chính là Phương Duệ vậy.

Cảm ơn chị Ti đã lên 1 bài cảm nhận chất lượng ạ
Đúng đúng đúng đúng! Phương Duệ sống thật sự rất phóng khoáng. Mỗi bước hắn đi vẫn để ý trước sau, nhưng hắn không nhùn, cũng không hối hận. Để ý trước sau, xét nét lợi hại, nhưng không để sa đoạ vào lợi ích, cũng không để khó khăn ngáng chân.

Phương Duệ luôn rất rõ ràng với mục tiêu của mình, đó là là Vinh Quang, là thắng lợi; đó cũng là những giây phút vào game, sát cánh bên đồng đội chiến đấu; là cảm xúc lên xuống trong trận, vui sướng thăng hoa khi phát huy vượt trình, tội lỗi tiếc nuối những lần lầm lỡ; đó cũng là theo đuổi lý tưởng bằng phong cách riêng, và kiên định của phong cách đó.

Chị nói rất đúng. Phương Duệ cực kỳ trung thực, có lẽ đó là một phần lý do em thích Phương Duệ. Hắn không muốn trốn tránh sai lầm, không thích kiếm cớ, hắn vững vàng đối mắt với sai lầm, luôn nhìn nhận bản thân với đôi mắt khách quan nhất. Phương Duệ dùng thiếu sót làm động lực tiến lên.

Nói thế nào nhở? Phương Duệ sống rất vô tư, nhưng không vô lo vô nghĩ, hắn lo lắng ở mức vừa phải, không tự phụ, cũng không để lo lắng biến tướng thành lòng nghi ngờ bản thân.

Có bao nhiêu người có thể được như hắn, tự tin và kiên định, phóng khoáng nhưng vẫn nằm trong một cái khuôn khổ của riêng mình.

Dâng trào nhiệt huyết giữa đêm khuya! Đọc lại bài này em muốn gào thét tên Phương Duệ đại đại quá a a a a a
 

Bình luận bằng Facebook