- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,151
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Hôm nay Chuyện Nhỏ thích tui không?
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Mệnh Danh Không Gian
Tình trạng: Hoàn.
Hiện đại, Tôn Tiêu, có tí hint Diệp Nhạc, HE
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
1.
Tôn Tường gặp Tiêu Thời Khâm lần đầu, là ở hồ bơi khu người lớn.
Mùa hè, ánh nắng bức xạ đến hoa mắt choáng đầu. Thanh thiếu niên máu nóng hừng hực ai hơi đâu ngồi thư viện học nữa, đều thích hô hào đám bạn xấu chui vào hồ bơi.
Tôn Tường căn bản không có bạn xấu, không phải vì giới bạn bè của Tôn Tường chất lượng cao, mà vì bạn bè Tôn Tường cộng lại không có mấy người, còn nhao nhao thoát ly đoàn thể, muốn lập một băng bạn xấu cũng lập không nổi…
Vì thế khi Tôn Tường đang khởi động bị Đường Hạo đạp một phát văng xuống hồ, Tôn Tường cảm thấy tín nhiệm giữa cái gọi là bạn bè đã đến hồi phản bội to lớn. Đường Hạo mày uống lộn thuốc? Bức tao đại nghĩa diệt thân đem ngọn mầm non hữu nghị cuối cùng này tự tay bóp chết? Còn phải hỏi sao đương nhiên là bóp chết luôn! Đường Hạo mày xong rồi!
Tiêu Thời Khâm vốn đang ngồi bên hồ chờ ai đó, vừa chờ vừa chơi di động, ai ngờ bên cạnh đang yên đang lành có người rầm một tiếng cắm đầu xuống nước, bọt nước bắn lên nhìn ra cao tới hai mét, trực tiếp xối ướt cả người Tiêu Thời Khâm.
Tiêu Thời Khâm ngu mặt. Người ở bên ao ngồi, họa từ trên trời xuống.
Vậy còn chưa xong, người trong hồ kia còn ra sức lộn lên lộn xuống, lớn tiếng sặc sụa, sặc hai tiếng liền trầm xuống đáy nước. Tiêu Thời Khâm nghe giọng không ổn, e rằng sắp chết chìm, không kịp nhớ đến lượng điểm kỹ năng mà mình cộng vào chiêu Bơi rất đáng thương, đứng dậy liền chạy tới sát hồ.
Chạy tới đã không còn nhìn thấy gì nữa, dưới hồ sâu âm u một đầm xanh biếc, người rớt xuống đó ngay cả một cái bong bóng cũng mất tăm.
“Các cậu là bạn? Kêu cứu hộ a!” Tiêu Thời Khâm quỳ một gối bên hồ nhìn xuống, trong lòng lạnh lẽo đến run rẩy.
Thấy tiểu nam sinh gần đó vẫn đầy vẻ hả hê trên mặt, Tiêu Thời Khâm trong lòng cuống quít. Một bên ngẩng đầu nhìn khắp nơi tìm cứu hộ, một bên duỗi tay xuống khuấy nước, như thể mong rằng chỉ bằng một tay có thể vớt được người lên.
Không ngờ, người không vớt được, chỉ vớt thấy một cánh tay thon dài có cổ tay xương cốt rõ ràng. Nó dán sát vào bóng râm dưới hồ lặng lẽ nhô ra, ai cũng không phát hiện, nhân lúc Tiêu Thời Khâm không đề phòng lập tức dùng sức kéo hắn xuống nước.
“Ha ha ha ha Đường Hạo mày không ngờ chứ gì! Mò mò trên hồ cả nửa ngày tự mò mình xuống luôn đi!” Tôn Tường phá nước mà lên, sung sướng phấn khởi còn chưa đã, vươn tay nhấn cái đầu đang ra sức giãy dụa kia vào sâu trong nước.
Đắc ý của Tôn Tường kéo dài ba giây cũng chưa tới.
“Nhìn cho kỹ ông nội mày đang ở đâu! Tưởng tao dễ tin trò hề này hả?” Gần bên hồ truyền đến giọng nói từ trên cao xuống của Đường Hạo.
Gần bên hồ? Truyền đến? Giọng nói? Của Đường Hạo?
Tôn Tường ngu người rồi.
Ồ đệch??? Mình đang đè ai xuống nước???
2.
Tiêu Thời Khâm nằm nhoài trên mép hồ, ho muốn phun cả phổi ra. Lần đầu tiên đến hồ bơi người lớn biến thành trải nghiệm tan nát kiểu này, hắn đời này cũng không muốn bơi nữa.
“Anh… anh không sao chứ?” Tôn Tường không dám nháo nữa, hai tay vịn mép hồ, ngoan ngoãn rướn đến gần Tiêu Thời Khâm.
“Ô ô ừ ừ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.” Tiêu Thời Khâm vẫn còn đang lấy hơi.
“Anh anh anh có phải không biết bơi không a.” Tôn Tường trong lòng hoảng cực kỳ.
“Khụ khụ khụ khụ… cậu có phải không… không chết chìm không…” Tiêu Thời Khâm đầu óc hỗn loạn, lời còn nói không suôn.
“Nãy rơi xuống có sặc mấy cái…” Tôn Tường chột dạ. Nếu trực tiếp thừa nhận mình không sợ té nước, người này có sẽ bị tức chết không a?
“Ừ ừ vậy may quá.” Tiêu Thời Khâm duỗi tay muốn đẩy kính mắt mới nhớ ra kính mắt cất trong phòng thay đồ, người trước mặt hình dáng thế nào nhìn cũng không rõ, “Cậu không sao là được. Tôi ổn.”
Hắn có phải không ý thức được là bị mình hại?
“Anh rốt cuộc có biết bơi không?” Tôn Tường truy hỏi.
“Chắc không, không rành lắm.” Tiêu Thời Khâm có chút lưỡng lự, nói cũng lắp bắp.
“Không biết bơi còn cứu người?” Tôn Tường cuống lên, “Không biết bơi thì học bơi trước. Cứ khiến người ta lo lắng thế này, anh đến hồ bơi người lớn làm gì?”
Còn dạy mình nữa? Tiêu Thời Khâm bị hỏi đến mù mịt. “Chờ bạn…”
“Bạn kiểu gì vậy? Thả rông mình anh ở gần hồ bơi người lớn?” Tôn Tường cảm thấy hai người bọn họ đều bị bạn xấu hãm hại, lập tức trong lòng như có trách nhiệm tội lỗi, “Thật không ra gì! Mau mau tuyệt giao.” Tôn Tường nói, một bên nói một bên khoét mắt nhìn Đường Hạo. Lo cho người này xong là đến lượt mày, mày chờ đó.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ…” Tiêu Thời Khâm đang định giải thích mấy câu, nhưng lại sặc thêm một trận.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôn Tường vẫn tiếp tục quan tâm, “Tui dìu anh dậy ha?”
“Chờ đã, cậu chờ chút đã,” Tiêu Thời Khâm cảm giác có cái gì đó bị quên lại dưới hồ rồi. Trời.
“Di động của tôi…”
3.
Đường Hạo tỏ ý, tuyệt giao liền tuyệt giao.
Tôn Tường mày là thành viên được đặc cách mời vào đội bơi lội, bơi cái hồ người lớn giả bộ chết chìm còn hại đến người qua đường vô tri, đạo đức đâu?
Tôn Tường tỏ ý, đó chỉ là một hiểu lầm mỹ lệ… Bất quá tuyệt giao cho mau, mày tưởng tao sợ mày a.
4.
Tôn Tường lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Thời Khâm, là trong tiết giải đáp thắc mắc.
Tuần thứ hai sau khi thi giữa kỳ, sinh viên đại học sống qua một kiếp dồn dập bỏ xuống gánh nặng học hành, kết phường ra đường liều mạng chơi rong. Tiết giải đáp thắc mắc đừng nói không có sinh viên, trợ giáo phụ trách giải đáp cũng lười xuất hiện, chỉ có một mình Tiêu Thời Khâm, gánh trên người trách nhiệm dạy thế cho đông đảo đồng nghiệp, quy quy củ củ ôm máy tính lên lớp.
Vốn dự định là không có sinh viên thì tự mình tranh thủ chuyện mình, rốt cuộc có một người đẩy cửa đi vào.
Kỳ thực trong thời điểm thả rông sung sướng sau thi này, Tôn Tường căn bản không muốn nhìn sách. Nhưng vì đặc biệt tham gia cuộc thi bơi lội thành phố, Tôn Tường có một môn không bắt kịp kỳ thi giữa kỳ… Thiếu nợ sớm muộn phải trả, Tôn Tường ôm thân phận thí sinh thi bổ sung, nhìn đám bạn học lập bang kết phái chạy chơi ngoài kia, tâm cũng nát thành từng mảnh. Thảm hơn chính là trọng điểm ôn thi do thầy chỉ ra, Tôn Tường mù tịt, bạn học đều chạy sạch không còn một mống, Tôn Tường không có ai hỏi, cuối cùng lần đầu tiên bước vào tiết giải đáp thắc mắc để cầu viện.
Số kiếp a. Hai cá thể nhân loại căn bản không thuộc về cùng một khối, cứ thế gặp nhau lần nữa.
5.
Tôn Tường mở sách ra bắt đầu hỏi.
Tiêu Thời Khâm nhìn sách, phi thường câm nín. Môn này hắn chưa từng chọn… Lúc Vân Tú kêu hắn thế tiết giải đáp thắc mắc đã dặn những gì?
“Vô cùng đơn giản, tùy tiện phát huy trí tưởng tượng, nói bậy cho qua chuyện là ngon. Ông chắc chắn không có vấn đề!”
Tiêu Thời Khâm càng thêm câm nín.
6.
Một buổi chiều cực nhanh trôi qua. Tiêu Thời Khâm cơ hồ nhờ vào search khắp trên mạng mà tự học xong nửa cuốn sách, nhìn đáp án bài tập, giải đáp mớ công thức được khoảng —— ít nhất tự bản thân cảm thấy —— 80 tới 90%.
Mà tiết học này nhìn trong mắt Tôn Tường lại là một phiên bản khác —— Tôn Tường nghi ngờ nhìn Tiêu Thời Khâm. Người này nghe hỏi liền lắp ba lắp bắp, coi đáp án bài tập còn search loạn lên, trình độ không ra gì cho lắm a?
“Anh hình như cũng không hiểu lắm hả? Còn tới đây làm trợ giáo giải đáp thắc mắc nữa?” Tôn Tường càu nhàu.
“Ừ ừ, lâu quá không học, quên rồi.” Tiêu Thời Khâm tìm một lý do qua quít, nội tâm vã mồ hôi.
“Ô.” Tôn Tường chăm chú nhìn màn hình máy tính, hốt nhiên vô cùng cao hứng vỗ vai Tiêu Thời Khâm, “Thấy chưa, hên là tui sớm giúp anh phát hiện lỗ hổng kiến thức! Anh mau học lại đi, bằng không sinh viên khác đến hỏi mà anh không hiểu, mất mặt cỡ nào.” Nói xong đầy đắc ý, cảm thấy mình phát hiện ra mấu chốt rồi.
Thế là tha thứ cho mình? Còn bận tâm lo cho mình? Ngày mai là ai đi thi a? – Tiêu Thời Khâm không ổn lắm.
“Đề này rất đơn giản, chỉ là ứng dụng khái niệm cơ bản. Khái niệm này cậu biết chứ?” Tiêu Thời Khâm hướng dẫn từng bước.
“Không biết.” Tôn Tường rất thản nhiên, “Dạy tui đi.”
“…” Tiêu Thời Khâm đỡ trán, “Để tôi tra thử.”
Hai người một hơi ôn hết nửa cuốn sách, lượng việc khá nhiều, nên đều có chút mệt. Tôn Tường lười giả vờ, Tiêu Thời Khâm cũng lười giả vờ. Hai người trong lòng là một ý nghĩ giống nhau: Sống bấy nhiêu năm mới lần đầu tiên thấy một sinh viên / một trợ giáo thản nhiên thừa nhận mình ngu thế này…
Bất quá đều nhận ngu rồi, bầu không khí cũng bớt lúng túng, Tôn Tường vấn đề ngu đến cỡ nào cũng dám hỏi, Tiêu Thời Khâm mười phần kiên nhẫn, không thiếu không sót giảng cho hắn từ đầu giảng đi. Đến lúc màn đêm buông xuống, hệ thống kiến thức hở khắp bốn phía của Tôn Tường đã được Tiêu Thời Khâm vá đến bảy tám phần mười.
Tuy trợ giáo giải đáp câu hỏi này trình độ không ra gì, nhưng nhân cách rất tốt! —— Tôn Tường mười phần đắc ý.
7.
Bụng bắt đầu cục cục kêu, ai cũng không muốn nán lại nữa. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc hất túi lên vai, Tôn Tường một tay kéo cửa, soái khí quay đầu: “Đi a, bái bai?”
“Ừ, mai thi cố lên.” Tiêu Thời Khâm gập laptop, lấy kính mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Kính mắt vừa tháo, Tôn Tường lập tức cảm thấy một trận quen mắt. Trong hành lang tối tăm, Tôn Tường vừa đi vừa ra sức nghĩ ngợi. Người này mình gặp ở đâu rồi ta?
Đuệt. Có phải thằng cha lần trước bị mình hãm hại không??? Hắn không nhận ra mình???
Tôn Tường thoát khỏi trường học bằng vận tốc ánh sáng.
8.
Tôn Tường lần thứ ba bốn năm sáu bảy tám chín mười nhìn thấy Tiêu Thời Khâm, là ở thư viện.
Không sai, lần thứ ba bốn năm sáu bảy tám chín mười. Bởi vì liên tục một tuần lễ, Tiêu Thời Khâm ngồi ở một cái bàn cố định trong thư viện, code xuyên đêm.
Còn là code với tư thế rất quái dị.
Hai ngày đầu tiên, Tiêu Thời Khâm chỉ hai tay ôm đầu một cách gián đoạn, thỉnh thoảng nắm tóc. Hai ngày sau bắt đầu nóng nảy đi tới đi lui, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Cuối cùng, khi Tôn Tường lại nằm sấp trong thư viện chơi di động, Tiêu Thời Khâm đã rơi vào trạng thái lặng im ngồi góc kệ sách đờ ra —— đương nhiên laptop vẫn đang kiên trì không ngừng sáng lên bên cạnh.
Sau đó, cuối tuần đến rồi, cuối tuần đẹp đẽ không cần lên lớp mọi người đều có thể sống hạnh phúc đã đến rồi. Tôn Tường yên ắng úp mặt trên bàn, âm thầm quan sát cái bàn trong góc kia —— trên bàn đã không có người. Đối tượng quan sát của Tôn Tường nằm thẳng ngay đơ giữa hai giá sách, như thể giây kế tiếp sẽ sẵn sàng từ biệt thế giới.
9.
Tiêu Thời Khâm đã sớm viết xong toàn bộ quy trình thuật toán. Chương trình không báo sai bất kỳ cái gì, tiến triển phi thường khả quan! Tiêu Thời Khâm đem số liệu thí nghiệm ném vào cho chạy, chạy ra kết quả toàn là âm.
Không… dám… nhìn… luôn…
Code chắc chắn có bug.
Tiêu Thời Khâm phát hiện một dòng code phi thường khả nghi.
Tiêu Thời Khâm viết lại thuật toán lần thứ hai, chương trình phát hiện ra 1 cái bug.
Không sao! Tiêu Thời Khâm sửa lại 1 cái bug, vận hành.
Chương trình phát hiện ra 200 cái bug.
Tiêu Thời Khâm sửa 200 cái bug, vận hành.
Chương trình phát hiện 531 cái bug.
Tiêu Thời Khâm lệ rơi đầy mặt.
Tôi rốt cuộc đã làm sai chỗ nào.
Tiêu Thời Khâm anh dũng chiến đấu với 5000 dòng code chính tay mình viết suốt một tuần lễ, vẫn nghĩ không ra vấn đề này.
Hôm đó, Trương Giai Lạc bước ngang qua, vứt xuống một đóa hoa rồi bỏ đi.
Hôm đó, Diệp Tu bước ngang qua, vứt xuống một đồng tiền rồi bỏ đi.
Hôm đó, Tiêu Thời Khâm lặng lẽ không lời, nghĩ về nhân sinh.
Trái đất vì sao tồn tại? Tôi vì sao phải ra đời? Người sống rốt cuộc là vì lý do gì?
Tiêu Thời Khâm tuyệt vọng giơ điện thoại lên, đăng nhập acc phụ weibo.
Hôm nay ông tìm ra bug không:
Không. (từ biệt thế giới.jpg)
tìm bug là một công việc của các coder thường xuyên gặp phải, nếu soft vận hành có lỗi thì phải tìm ra bug mới sửa được, tìm đách ra là mò kim đáy bể như Tiêu đội, tóm lại là nỗi đau chung của dân code
Tôn Tường cảm thấy mình đã nhìn thấu tất cả.
Đối tượng mà hắn quan sát. Một người tốt lại rất kiên nhẫn. Một người tốt rất ôn nhu. Một người tốt hãm sâu trong tuyệt vọng.
Vấn đề lớn nhất hắn phải đối mặt lúc này, nhất định chính là —— quá nghèo! Đến nỗi không nhà để về!
Tôn Tường cho năng lực phán đoán của mình một like.
Nếu không phải vì nghèo, một người tốt đến vậy sẽ phải khổ ải đi làm trợ giáo giải đáp thắc mắc sao? Trợ giáo giải đáp thắc mắc kiếm được mấy đồng? Tôn Tường không quen trợ giáo nào khác, nhưng Đường Hạo rất thân với thầy Lâm, lương của trợ giáo giải đáp thắc mắc còn chưa đủ mua một bộ bàn phím chuột khá khá được chút của Tôn Tường.
Hơn nữa, người này hãm sâu bần cùng cũng có trách nhiệm của mình trong đó, bởi vì mình đã báo đời hắn một cái di động.
Tôn Tường đau xót nhớ lại.
Người này nói không chừng vì mua di động mới, đã đem chỗ nằm trong ký túc xá đi gán nợ, mỗi ngày ngủ lại thư viện, mà vẫn cần cù kiên tâm học hành.
Mình làm sao có thể để một người tốt bần cùng không nhà để về!
Tôn Tường bị câu chuyện trong đầu mình cảm động đến lệ chảy ròng ròng.
11.
Ngày thứ tám. Tiêu Thời Khâm bị code đánh bại, nằm vật dưới sàn nhà như thể chết không đáng tiếc.
Một bóng người thon cao đi tới, che khuất cả ánh đèn.
“Ê,” Tôn Tường ngồi xổm bên cạnh hắn, “Anh tên gì? Share phòng với tui đi.”
Hôm đó, Tôn Tường bước ngang qua, nhặt Tiêu Thời Khâm lên rồi bỏ đi.
.
còn tiếp
Last edited by a moderator: