Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Chu Giang] Bởi Vì Không Thể Quên Được

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1

artist: on picture

BỞI VÌ KHÔNG THỂ QUÊN ĐƯỢC

Writer: Kazeshizu

Pairing: Chu Giang

Warning: BE

Notes: . Thường thì sinh nhật không chơi BE, nhưng riêng tui thì không để tâm lắm chuyện đó. Sống trên đời có ngược có ngọt mới là cân bằng.

. Tại sao là "ngày 2"? Kì thực đây là một ficlet nằm trong series "30 ngày Chu Giang" được bắt đầu từ một năm trước. Nhưng năm ngoái làm PJ Chu Giang lại chỉ viết xong ngày 1 thì không có ý định viết nữa, năm nay lôi ra đọc lại lại muốn viết tiếp ngày 2.

. Quy luật series "30 ngày Chu Giang" chính là ngày lẻ ngọt, ngày chẵn ngược. Năm ngoái ăn ngọt rồi thì năm nay ăn ngược.

. Vì là ficlet nên không có nội dung, không có đi sâu vào nhân vật, không có gì cả.

-x-

Ngày 1 - Vì ở đây không có cậu

-x-

Ngày 2 - Bởi vì không thể quên được

Hôn lễ của Đỗ Minh được tổ chức vào một ngày nắng hè, nằm luẩn quẩn đâu đó trong những chuỗi ngày tháng bảy với những cơn mưa chợt đến chợt đi không thể nào đoán trước được.

Lúc nhận được cuộc điện thoại quốc tế của Đỗ Minh, Giang Ba Đào đang ở một thành phố tên là Lion. Chàng trai khi ấy đã ba mươi ba tuổi, cái sự bốc đồng của những ngày còn là thiếu niên đã phai nhạt đi rất nhiều, ấy vậy mà khi nhắc đến hôn lễ và người vợ sắp cưới của mình, lại vẫn sẽ ngại ngùng mà lúng túng, ấp úng nửa ngày mới hoàn thành được câu nói.

Cậu ta nói, “Đội phó, tui sắp kết hôn rồi. Cậu nhất định phải đến tham dự đấy.”

Một tiếng gọi “đội phó” đã không còn được nghe suốt bảy năm qua, vậy nên khi có một người đồng đội cũ gọi cậu với danh xưng đó, liền khiến Giang Ba Đào sững người một lúc, trên nét mặt xoẹt qua lần lượt là ngạc nhiên, nhu hòa, cuối cùng là một nụ cười khẽ.

Vì cuộc điện thoại bất ngờ đó, Giang Ba Đào bỏ lại tấm vé máy bay đi Paris đã đặt từ hơn một tuần trước, mà ngay lập tức mua vé trở về Thượng Hải tham dự lễ cưới của Đỗ Minh.

Có một câu Giang Ba Đào từng nghe một ai đó nói trong những chuỗi ngày lang thang nơi xứ người của mình, rằng người mà chúng ta yêu hết mình khi còn trẻ, đôi khi lại không phải là người mà chúng ta nắm tay cùng bước vào trong lễ đường.

Giang Ba Đào khi nhìn Đỗ Minh cười hạnh phúc bên cô vợ trẻ của mình, trong đầu lại một lần nữa lướt qua câu nói ấy.

Rõ ràng trước đây Đỗ Minh rất yêu Đường Nhu, cũng từng hét lên với mọi người trong Luân Hồi rằng nhất định phải cưới được Nữ Thần. Vậy mà cuối cùng người cậu ta nắm tay vào trong lễ đường lại chỉ là một cô gái bình thường, khiến cho rất nhiều người trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp thời gian đó, không khỏi cảm thán vài phen.

“Đó là vì ai rồi cũng phải thay đổi.”

Giang Ba Đào nhớ lại câu nói ấy, cảm thấy nó vừa đúng lại cũng vừa không đúng. Tình cảm của một người là một điều gì đó rất khó nói. Đó có thể là tình cảm bồng bột của tuổi trẻ, để rồi khi thật sự tìm được một nửa đích thực của đời mình, thì sẽ vui vẻ nắm lấy tay người kia, và khép lại đoạn tình cảm nọ. Lại cũng có thể là những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đến mức, dù cho có bao nhiêu năm dài tháng rộng thì cũng không cách nào quên được.

Dù sao cũng từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, hôn lễ của Đỗ Minh không chỉ mời thành viên Luân Hồi, mà còn mời rất nhiều người trong giới, cũng như hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc.

Vốn là người được yêu mến, lại nhiều năm không gặp, nên ngay khi Giang Ba Đào vừa xuất hiện, rất nhiều người bủa vây lấy cậu. Giang Ba Đào chỉ cười cười, ai tìm đến đều chào hỏi vài câu. Đến khi hôn lễ bắt đầu cử hành, cậu lại tìm cho mình một góc, rồi ẩn mình ở đó.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Giang Ba Đào quyết định rời khỏi hội trường. Thế nhưng khi mới đến cửa lại đụng mặt Phương Minh Hoa đang đi theo chiều ngược lại.

Phương Minh Hoa nhìn một lượt Giang Ba Đào từ trên xuống dưới, rồi đưa mắt nhìn hội trường phía sau cậu, cuối cùng nở một nụ cười quen thuộc: “Em định trốn về à?”

Giang Ba Đào chợt cảm thấy lúng túng. Thế nhưng vào lúc cậu đang lựa lời để nói, thì giọng nói trầm trầm của Phương Minh Hoa lại vang lên một lần nữa: “Anh tiễn cậu một đoạn nhé?”

Giang Ba Đào ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hội trường hôn lễ được cử hành ở tầng mười của một khách sạn bốn sao. Phương Minh Hoa và Giang Ba Đào sóng vai nhau bước vô thang máy. Vào lúc chỉ còn hai người trong chiếc hộp sắt lớn, Phương Minh Hoa mới cười nói bâng quơ: “Tiểu Minh mà biết em trốn về, đảm bảo sẽ la ó đấy.”

Nghe thấy vậy, Giang Ba Đào cũng chỉ bật cười. Lúc mới đến nơi, cậu đã gặp Đỗ Minh, tuy rằng cậu không hề nói bản thân sẽ không ở lại dùng tiệc, nhưng Giang Ba Đào nghĩ Đỗ Minh sẽ hiểu cho cậu.

“Em vẫn đi du lịch đó đây à?”

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, Phương Minh Hoa tiễn Giang Ba Đào ra trước sảnh, và trong lúc chờ taxi, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, anh mới hỏi chuyện của cậu.

“Vâng. Hôm qua em vẫn đang ở Lion, dự định sẽ đi Paris một thời gian nhưng lại nhận được điện thoại của Đỗ Minh. Dù sao cũng đã lỡ về Trung Quốc rồi, em định sẽ ở nhà một thời gian.”

Giang Ba Đào vừa dứt lời, một chiếc taxi dừng trước mặt hai người. Giang Ba Đào quay sang định nói lời chào tạm biệt Phương Minh Hoa, thì lại nhìn thấy vẻ mặt đượm buồn của anh.

Trong một khoảnh khắc, hình ảnh Phương Minh Hoa của hiện tại và năm năm về trước như chồng lên nhau. Dù cho có chuyện gì xảy ra, Phương Minh Hoa cũng không hề rơi nước mắt. Kể cả ngày đó thì anh ấy cũng chỉ dùng gương mặt đượm buồn này mà nhìn cậu.

Giang Ba Đào hơi cúi đầu, mỉm cười.

“Em đi nhé.”

“Ừ. Nhớ giữ sức khỏe. Có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.”

Giang Ba Đào gật đầu, rồi bước lên xe.

Sau khi nói với tài xế rằng muốn đến sân bay, cậu tựa đầu vô cửa kính, nhìn sự vật phía sau qua gương chiếu hậu. Phương Minh Hoa vẫn đứng tại chỗ mà dõi theo cậu, và cũng không biết từ lúc nào, đã có thêm một hình bóng đứng bên cạnh anh ấy.

Người ấy vẫn giống như ngày xưa, trên môi là nụ cười ngại ngùng, lúc nào cũng đứng chờ cậu ở trước cửa chính chiến đội, chỉ vì đơn giản muốn là người đầu tiên mà cậu nhìn thấy mỗi khi đi ra ngoài trở về.

Một nụ cười rất nhẹ lướt qua trên môi, Giang Ba Đào nghĩ, dù cho có bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn không thể quên được từng hành động từng cử chỉ của người ấy.

Bởi vì đã sớm khắc cốt ghi tâm, nên vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được.

EnD.
 

Bình luận bằng Facebook