Hoàn [CMSN Phương Duệ 2019] [Duệ Sở] Giày cao gót lẫn tình yêu đều không thể đắc tội.

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Giày cao gót lẫn tình yêu đều không thể đắc tội.

Tác giả: 陆苧杉; Link gốc (Bản dịch chưa xin phép tác giả, dịch lậu vì vui, hoàn toàn phi thương mại nha.)

4k
Edited by : FanPD
Beta by: @Thobeo

Thread Starter: Lá

CP: Duệ Sở
Phương Duệ đại đại, sinh nhật vui vẻ!
---------------​


Sở Vân Tú giải nghệ.

Ngay sau khi bàn giao mọi việc, nàng nhanh chóng cập nhật Weibo, nói mình muốn sống an phận những tháng ngày còn lại, kèm theo là hình ảnh tay nàng trong tay một người đàn ông. Các tuyển thủ chuyên nghiệp lần lượt vào chia sẻ và chúc phúc.

Tin tức này nổ ra làm không ít người bối rối. Dù gì cũng là Nữ vương của Liên Minh, sao có thể im hơi lặng tiếng bị người cuỗm đi như thế?

Kết quả là chỉ trong chốc lát, mọi người nhìn thấy chia sẻ từ Phương Duệ kèm bình luận: “Đã nói như vậy, thì mau chuyển tới ở đi.”

Còn không phải là tuyên bố chính thức sao! Cho nên suốt một thời gian, người thì khóc than hoa đã có chủ, nhóm CP Phương Sở thì hò hét: “Một chiêu trí mạng”, cũng có người chỉ trích.

Sở Vân Tú chẳng hề bận tâm, nàng thu dọn đồ đạc rồi chuyển tới căn nhà Phương Duệ thuê, cũng trong khu Thượng Lâm Uyển. Ngày ngày mở livestream về làm đẹp, rồi cùng Phương Duệ chơi Vinh Quang, rảnh rang thì vui ân ái, hoặc đôi khi tìm người Hưng Hân tán gẫu, phần lớn thời gian tập trung vào cửa hàng thời trang của mình, sống những tháng ngày thong dong vui vẻ.

Đội trưởng hiện tại ở Hưng Hân là Tô Mộc Tranh, đội phó là Phương Duệ. Hàng ngày nhìn bọn họ huấn luyện Sở Vân Tú cũng ngứa tay luyện một hai trận, Tô Mộc Tranh thường cười nàng: “Hay là sang năm cậu lại quay về, đầu quân Hưng Hân đi thôi.” Sở Vân Tú thổi khô móng tay mới sơn: “Thôi miễn đi, không dễ mà được nhàn rỗi, đừng thuyết phục tớ đổi ý. Có Phương Duệ còn chưa đủ sao?”

Phương Duệ sáp tới: "Sao lại không đủ? Lần trước chẳng phải đã nói sao, người như Vương Kiệt Hi, mình anh chấp mười."

Không có nữ nhân nào không thích tán gẫu, nhất là khi Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh, Trần Quả và Đường Nhu, bốn cô nàng xinh đẹp cùng tụ lại một chỗ.

Ba người phụ nữ đã thành cái chợ, bốn người ắt đủ sức tám đến tận trời. Người khác thì thích nhìn minh tinh kỳ nữ, ngắm hoa dưới ánh trăng, bàn từ thơ ca đến triết lý nhân sinh. Các nàng lại khác, coi kịch xem phim, nhâm nhi hạt dưa, tám chuyện từ trang phục làm đẹp đến tin sốt dẻo Liên minh.

Phương Duệ có sáp vô cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại càng khiến bọn Tô Mộc Tranh hăm hở nhiều chuyện.

“Tú Tú, trước đây cậu với Phương Duệ quen nhau cũng không hẳn là thân thiết nhỉ? Sao lại bất ngờ ở cùng nhau?”

Phải ha, vì sao lại cùng Phương Duệ ở chung chứ? Sở Vân Tú nghĩ.

Có lẽ cũng không cần nguyên nhân gì đi, yêu chính là yêu.

Khi cùng Phương Duệ trở về nhà, nàng vẫn cứ thắc mắc. Không nghĩ ra được câu trả lời nào thích hợp, lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Phương Duệ.

Sở Vân Tú nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Duệ là lúc hắn mới ra mắt. Tuy hai người tuổi tác không chênh lệch là bao, nhưng nàng lại nhìn thấy ở hắn thứ mà mình không có —— sự hăng hái của người trẻ tuổi.

Cũng khó trách, nàng vừa gia nhập giới chuyên nghiệp liền bị coi là trụ cột gánh vác Yên Vũ, mọi việc đều bị bồi dưỡng và mài dũa, hăng hái đều bị những suy nghĩ chu toàn ép thành hai chữ “chững chạc”.

Nàng đem điều này nói với Phương Duệ, nào hay người nọ lại đưa ra một thứ khác hoàn toàn.

“Sở nữ vương, em nói như vậy anh không đồng ý. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt còn trước cả ngày anh ra mắt nữa đó!”Phương Duệ đại đại nói như thế.

Lúc đó Sở Vân Tú mới châm một điếu thuốc bạc hà, thuốc đã muốn tàn rồi mà nàng vẫn sững người ra, không nhớ được hai người gặp nhau trước đó nữa là vào lúc nào.

Phương Duệ duỗi tay bóp tắt điếu thuốc, tiện ném vào gạt tàn, Sở Vân Tú nhanh tay nhanh mắt, không để hắn kịp càu nhàu đã nhét vào miệng hắn – một múi bưởi đã lột vỏ sạch sẽ.

Kỳ thực Phương Duệ nói không sai, lần đầu tiên hai người gặp mặt là vào năm Sở Vân Tú ra mắt, sau trận đấu ở Ngôi sao tụ hội năm đó.
Chương trình khai mạc xong là đến tiết mục tân binh khiêu chiến, Sở Vân Tú đánh xong căn bản cũng không để tâm đến thắng thua, vừa hạ trận liền lặng lẽ chuồn ra khỏi hội trường. Vốn nàng chỉ muốn đi ra ngoài thoải mái một hồi, thế nhưng lại có thuộc tính mù đường trong người, nên khi mua ly trà sữa nóng quay về thì không nhớ mình đã đi đường nào đến đây.


Nàng gọi cho tiền bối trong đội, nhưng liên tục bảy tám cuộc đều không có ai nhấc máy. Mùa đông ngoài trời rất lạnh, trà sữa nhanh chóng nguội mất, nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, mọi thường ở đội dù có chững chạc đến mức nào thì lúc này cũng cảm thấy tủi thân, chỉ muốn khóc òa lên.

Phương Duệ đi mua thức uống nóng cho các tiền bối, ngang qua một giao lộ, liếc thấy một bóng người quen thuộc.

Ai da, đây không phải em gái pháp sư nguyên tố vừa mới quyết liệt trên sàn đấu hôm nay sao!

Nhưng coi bộ em gái pháp sư nguyên tố đang gặp phải phiền phức.

Nàng đang bị hai tên nhóc lưu manh không biết từ đâu ra trêu ghẹo, em gái pháp sư nguyên tố rõ ràng chỉ có một mình, muốn trốn cũng không thoát nổi hai tên vốn có ý đồ xấu đang bám theo nàng như đỉa đói. Trời lạnh nên người qua lại cũng vắng, xem chừng không ổn.

Phương Duệ liền nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn vừa mới bước được hai bước về phía đó, đã thấy Sở Vân Tú quả quyết lột giày cao gót của mình ra, nắm trong tay đập thẳng vào một tên lưu manh, trà sữa cũng vứt qua một bên, đổ ra trên tuyết làm bốc lên vài làn khói trắng.

Nguy rồi, hai tên đó đã nổi giận. Lòng hắn hồi hộp than một tiếng, bước chân chạy tới càng thêm nhanh.

Hai tên nhóc lưu manh đã ngang nhiên làm càn ở đoạn đường này lâu nay rồi, giờ lại bị một cô gái nhỏ đập đương nhiên là cảm thấy mất mặt, đưa tay muốn túm tóc nàng, đột nhiên tay bị người bắt lại: “Người anh em, dám bắt nạt bạn gái của tôi, lá gan không nhỏ nha.”

Sở Vân Tú ngước mắt nhìn lại, Phương Duệ vội vàng hướng nàng nháy nháy mắt. Tên nhóc lưu manh càng không vui: "Màyi là ai chứ? Mày nói bạn gái thì là bạn gái sao? Ông đây nói nàng là bà xã đó."

Phương Duệ kéo nàng đến bên cạnh, nói: "Cưng nè, đến ôm một cái, cho hắn mở rộng tầm mắt." Sở Vân Tú biết rõ đây là kế thoát thân, không chút do dự ôm hông của hắn.

Kỳ thực Phương Duệ trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng vẫn ra dáng "Ta rất NB": "Nhìn thấy chưa!" {*NB: great, ngầu}

Lại mở điện thoại không biết chọn cái gì đưa cho hai tên đó nhìn, nói thêm: “Nè, đây là Hàn đại ca, là nhà quyền pháp nổi tiếng gần xa, gây chuyện với tôi chẳng khác nào gây với hắn, biết điều thì mau cút.”

“Nhưng bọn tao chưa từng nghe đến danh hiệu của người này.”

“Vậy cũng chỉ có thể trách các ngươi ngu muội, có mắt không thấy thái sơn!” Phương Duệ giả vờ lạnh lùng.

Hai tên nhóc lưu mạnh bị dọa sợ, thậm thụt bỏ đi. Sở Vân Tú nói cảm ơn hắn, Phương Duệ cười rạng rỡ: “Không cần cảm ơn. Tui nhận ra chị, chị là tiểu tỷ tỷ mỹ lệ cầm nguyên tố pháp sư nhà Yên Vũ.”

Sở Vân Tú cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Cậu vừa rồi cho bọn hắn nhìn cái gì vậy, làm bọn hắn sợ đến bỏ chạy?"

Phương Duệ mở điện thoại cho nàng nhìn, một bức hình Hàn Văn Thanh đập vào mắt.

“Thì. . . Tôi nghĩ, bọn họ không nhận ra chị, nhất định không chơi Vinh Quang, nên bí quá hóa liều thử xem.”

“Nhóc nhà cậu thật lắm trò. Tên cậu là gì?”

Chị so với tôi lớn được bao nhiêu chứ, Phương Duệ mắng thầm. “Tui là em của Lôi Phong, gọi là Lôi Phương. Tiểu tỷ tỷ mau trở về thôi, tới ngã tư rồi rẽ trái, đi thẳng hoài là đến hội trường.” Hắn vẫy vẫy tay, hướng về nàng nói lời chia tay, rồi quay đi tìm quầy mua thức uống nóng.

Về sau khi nhớ lại chuyện này, hắn nhận ra ấn tượng sâu sắc với mình nhất chính là đôi giày cao gót kia.

Cao đến thế là cùng, nàng không mệt sao? Dòng suy nghĩ của hắn bắt đầu bị lệch hướng.

Bất quá, giày cao gót, vũ khí trị sói lợi hại à nha. Hắn lại nghĩ.

Sở Vân Tú không phải không nhớ chuyện này, chỉ là lúc ấy đèn đường mờ ảo, Phương Duệ lại không chịu xưng tên thật, nàng chỉ nhớ thanh niên kia tuổi không lớn lắm, hai mắt ưa nhìn. Còn nữa, Phương Duệ khi ra mắt ngũ quan đã nẩy nở, thêm vào tạo hình do chiến đội đưa ra, tuy vẫn có chút ngây ngô của người thiếu niên, nhưng rốt cuộc vẫn khiến cho người ra thấy rõ sự khác biệt giữa trước đây với bây giờ. Khó trách Sở Vân Tú nhận không ra.

“Em thật sự không nhớ ra được, rốt cuộc là khi nào?” Sở Vân Tú lục nát cả óc vẫn không tìm ra được, Phương Duệ cũng không nói, chỉ nghiêm túc nhìn nàng đang cẩn thận lột bưởi: "Sở nữ vương không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được.”

Hắn càng không nói, Sở Vân Tú càng hiếu kỳ. Nàng thả múi bưởi trên tay, đẩy tên kia ngã nhào xuống ghế sô pha, ngón tay di di ở ngực vài vòng, rồi ôm lấy cằm của hắn: "Anh có nói hay không?"

Phương Duệ ngây người, từ góc độ này mà nói, rõ ràng một cảnh xuân đang bày ra trước mắt, các mạch máu trong người hắn bắt đầu sôi lên.

Nàng mặc quần áo thoải mái ở nhà, cổ áo khoét sâu, chưa kể là nàng còn là cup D, bồng bềnh đến sống động. Vài lọn tóc lòa xòa trước ngực, càng thêm như ẩn như hiện, như muốn đòi mạng. Phương Duệ cảm nhận được phần bụng dưới bằng phẳng, vòng eo mềm mại, và mùi hương dịu ngọt tỏa ra từ cơ thể nàng.

Hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn, ôm nàng ép vào trong ngực, nửa đùa nửa thật: "Sở nữ vương, xem em kìa, không sợ thú tính của anh nổi lên quá độ sao?"

Sở Vân Tú nằm rạp trên người hắn, xoa bóp mặt hắn, không thèm quan tâm mấy lời cợt nhả vừa rồi: "Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau."

Phương Duệ thần sắc nghiêm túc, nhưng lại nói một câu không đầu không đuôi: "Thực ra anh đã dự đoán như thần."

Sở Vân Tú càng thêm khó hiểu, hắn lại nói: “Năm em ra mắt, anh đã giúp một cô gái nhỏ bị bọn côn đồ trêu ghẹo, tự nhận nàng là bạn gái của anh, bây giờ em thật sự trở thành bạn gái của anh rồi.”

"? ? ?" Sở Vân Tú kinh ngạc, "Anh là Lôi Phương?"

“Khụ khụ. . . Lời hoang đường năm đó đừng nhắc lại.” Phương Duệ sặc một cái, vội vàng xua tay.

“Chính vì vậy mà dù trước đây hai chúng ta căn bản cũng không quá thân thiết nhưng anh vẫn quan tâm em?” Vấn đề mà Tô Mộc Tranh khơi ra vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng, nàng không khỏi thắc mắc, trong lòng hắn, tình cảm của hai người rốt cuộc phát triển từ khi nào.

“Thực ra lúc đầu anh chỉ quan tâm đến giày cao gót của em.” Phương Duệ thật thà nói.

“Giày cao gót? ? ? Anh mắc bệnh cuồng chân à! Tự nhiên đi nhìn ngắm chân con gái người ta làm gì!”

“Không phải vậy, anh không phải như vậy! Sở nữ vương, em sao có thể nghĩ về anh như thế, thật sự khiến anh bị tổn thương. Nếu có cuồng, anh cũng chỉ cuồng mình chân em mà thôi.” Phương Duệ bày ra một dáng vẻ đáng thương, chỉ kém mỗi ngậm vành khăn làm nũng.

“… Kể tiếp đi, nếu không nói được lý do khiến em chấp nhận, sau này cho anh ra sô pha ngủ!” Sở Vân Tú ngồi dậy, ngã người trên một cái gối tựa ở sô pha. Phương Duệ cũng trở mình bò lên, cười hì hì định ôm lấy nàng. Sở Vân Tú liền nhấc chân, ngón chân êm dịu dí vào bụng hắn: “Dừng lại, nói liền đi, nếu không hợp lý em sẽ không cho anh ôm.”

Phương Duệ quy củ ngồi xuống, vẻ cực kỳ nhu thuận.

“Anh để ý đến giày cao gót của em, chỉ vì ngày đó em dùng nó đập người ta quá mạng. Lúc ấy anh rất hiếu kỳ, gót cao như thế, bọn em đi đứng làm sao. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy phụ nữ bọn em mang giày cao gót, anh đều cảm thấy đau chân giùm.”

Sở Vân Tú nghe đến câu “Dùng nó đập người” lặng lẽ che gương mặt.

“Lần đầu tiên gặp em thật là ngoạn mục. Ngay lúc đó anh cảm thấy, ui, em gái này có một đặc điểm gặp một lần nhất định sẽ không quên. Không khỏi để ý đến em, phát hiện lần nào em cũng đi gót cao, anh liền thắc mắc không biết em có mệt hay không, lỡ may trẹo chân. Hồi đó chỉ thắc mắc, về sau có một lần ở nhà anh nghe tỷ tỷ than thở mang giày cao gót thật là mệt quá, đau mỗi lần bước chân đi đã đành, không cẩn thận ngã sấp một cái nói không chừng có thể gãy chân, nhưng lại không thể không mang. Anh liền nghĩ, em mang gót cao trong phòng huấn luyện cả ngày làm sao có thể không mệt. Nhưng em lúc nào cũng rất nhanh nhẹn dứt khoát, mang giày cao vẫn chạy như bay.”

“Với cả sau này vào Liên minh, biết được nhiều chuyện trong giới chuyên nghiệp, thỉnh thoảng sẽ cùng em gặp gỡ, hiểu được em thực ra rất dễ mềm lòng. Mỗi lần nhìn em mang giày cao gót anh không chỉ cảm thấy em mệt, còn cảm thấy, để một mình em gánh chịu như thế, thật là khổ tâm. Cứ thế một khoảng thời gian, càng thích em, anh càng thấy đau lòng, tự nhủ phải quan tâm em nhiều một chút.”

Phương Duệ nói xong, nhanh chóng trở về bộ dáng không đứng đắn thường ngày, thấy vành mắt Sở Vân Tủ đỏ hoe lại vội vàng dỗ dành, đùa giỡn: “Sở nữ vương cảm động đến vậy, chi bằng thỏa mãn anh một phen, để anh ngã vào lòng em đi.”

Rất kỳ lạ, hai người ở cùng một chỗ lâu đến vậy, mà chưa phát sinh chuyện gì.

“Anh cút đi, cả ngày chỉ được cái không đàng hoàng.” Sở Vân Tú tỉnh lại mỉm cười, tuy giọng nói vẫn còn chút xúc động. “Có cố gắng, thưởng cho anh một nụ hôn.”

Nàng nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hạ lên môi hắn một cái hôn, nhưng chỉ thăm dò không chịu thâm nhập. Phương Duệ đổi khách làm chủ, linh xảo đưa lưỡi một đường thẳng tiến, khiêu đùa với nàng.

Hắn thuận thế đặt nàng dưới thân, nhưng không cố tiến tới, hôn một hồi rồi lưu luyến rời khỏi, giúp nàng vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn.

“Ngày mai em còn phải tham gia hoạt động, hôm nay tạm tha cho em. Lần sau nhất định sẽ không để em chạy thoát dễ dàng nha, Sở nữ vương anh muốn em chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cái gọi là hoạt động, thật ra là Hội chợ triển lãm giới thiệu thời trang làm đẹp. Sở Vân Tú không thể nào thích nổi những hoạt động như thế này, lần này nhận lời mời chỉ vì muốn quảng bá thương hiệu nhãn hàng của mình. Hôm sau, Phương Duệ đưa nàng ra tận xe đưa đón, dặn dò: “Không cho uống rượu, tửu lượng em thế nào em tự biết rồi. Hút thuốc ít thôi, đừng học tên Diệp Tu kia như cái ống khói. Nếu có chuyện gì lập tức gọi cho anh ...”

“Được rồi, được rồi, em biết, đừng càu nhàu nữa.” Sở Vân Tú ngăn hắn có xu hướng biến thành Hoàng Thiếu Thiên. “Em đi đây, anh nhớ đến đón em đó.”

“Yên tâm đi, chuyện của ai chứ chuyện của Sở nữ vương anh quên sao được.”

Đại sảnh phòng triển lãm bày đầy hình ảnh áo quần tóc tai, bất luận là mẫu nam hay mẫu nữ đều một mực phô diễn, giống hệt một bầy công đang cố gắng xòe đuôi.

Không giống phòng triển lãm, mà giống nhà thi đấu giao hữu cỡ lớn hơn, Sở Vân Tú nghĩ nghĩ không khỏi có chút khinh bỉ.

Hoạt động bắt đầu, nàng giới thiệu xong những đặc điểm hàng hiệu của mình, rồi đi một mình tìm đến một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, mặt ghi rõ muốn sống chớ liều đến gần. Mặc dù như thế, vẫn có không ít khách nam tới dò hỏi với ý ve vãn, nàng khéo léo từ chối các loại mời mọc có ý đồ này, chỉ có một số ít nhìn ra được hàng của nàng thật sự chất lượng thì nàng mới trò chuyện, rồi ký vài hợp đồng.

Chẳng dễ mà trụ đến khi hoạt động kết thúc, Phương Duệ lại lề mề chưa đến, Sở Vân Tú đứng dậy nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn có vài người chưa từ bỏ ý định, tỏ ý muốn đưa nàng về nhà, đều bị nàng một mực từ chối. Có một người có lẽ đã uống nhiều rượu, hành vi càn rỡ, trực tiếp ôm lấy ép nàng lên xe.

Đang lúc Sở Vân Tú giãy giụa, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Người anh em, dám bắt nạt bạn gái của tôi, lá gan không nhỏ nha.”

Là Phương Duệ.

Nàng tránh thoát người nọ, quay đi chạy về phía hắn.

Phương Duệ mặc một thân âu phục đỏ thắm, xem ra còn đặc biệt làm tóc kiểu cọ. Thấy Sở Vân Tú chạy về phía mình, liền vội vàng tiến lên hai bước đỡ lấy nàng. Không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng liền bại lộ bản chất: “Bà cô già của tôi ơi, mang giày cao gót vẫn cứ chạy phăng phăng như thế, không cần chân nữa sao?"

Sở Vân Tú nổi giận: “Anh còn nói! Chả trách đến muộn, tưởng làm vậy ra dáng lắm, định đi ra mắt sao?”

“Anh nào dám chứ, đây chẳng phải vì anh sợ sẽ làm cho Sở nữ vương kiêu kỳ mỹ lệ bị mất mặt sao. Nữ vương nếu tức giận, cứ dùng giày cao gót đập anh đi, anh đảm bảo không rên một tiếng!”

Quần chúng thức thời tản đi, Phương Duệ kéo kẻ xấu xa kia lại: “Người anh em, sau này uống nhiều rồi đừng làm gì thêm mất mặt. Hôm nay bạn gái của tôi hiểu lẽ tiến lùi nên không trở mặt với anh. Nhưng tôi bụng dạ hẹp hòi, lần sau để tôi nhìn thấy anh lôi kéo cô ấy thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình!”

Người nọ chật vật đi, Phương Duệ xoay người, từ trên xuống dưới nhìn Sở Vân Tú một phen: “Mau để anh xem có bị thương ở đâu không.” Sở Vân Tú cười mặc hắn nhìn ngắm, lại nghe hắn đột nhiên tặc lưỡi một tiếng.

“Chậc, cứ mang giày cao thế làm gì, Sở nữ vương em có mệt không?”

“Này, nói thừa, chân em đau chết được.”

“Vậy anh bế em đi, có được hay không?”

“Anh?” Sở Vân Tú liếc qua hắn, “Em mang giày cao gót còn cao hơn anh 1cm, anh bế nổi sao?”

“Thật đau lòng nha Sở nữ vương. Muốn thì cởi ra là được rồi.” Nói rồi liền khuỵu gối quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng: “Khẩn cầu nữ vương mệt mỏi của tôi, xin nâng gót ngọc.”

“Anh làm ra dáng vẻ này thật giống như muốn cầu hôn." Sở Vân Tú mặc hắn nhè nhẹ cởi giày cao gót, không khỏi mở lời trêu chọc.

Phương Duệ cầm đôi giày cao gót, rồi ôm ngang bế nàng lên đi về phía bãi đậu xe, cười: “Vậy Sở nữ vương có nguyện ý cùng anh đi làm giấy chứng nhận kết hôn không?”

“Hôm nay anh tới muộn em vẫn còn chưa phạt đâu.”

“Vậy phạt đôi ta cùng nhau bước vào nấm mồ hôn nhân đi. Chỉ là Sở nữ vương, hôm nay nhẽ ra em nên cầm giày cao gót đập đầu tên kia hệt như ngày đầu tiên ấy.”

Sở Vân Tú lườm hắn: “Làm vậy đắc tội với người ta, thương trường bể sâu khó dò, biết chưa hả, đồng chí Lôi Phương?”

“Có anh đây, sợ cái gì.” Phương Duệ dừng lại một chút.

“Mang giày cao gót mệt mỏi cứ nói với anh, anh nguyện ý bế em cả đời.”



Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook