- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
GIÀY VÒ
Author: mieqiu
Edit: Băng Ly.
Beta: FanPD.
Cre art: kageuri.lofter.com
Warning: R16, các bạn trẻ dưới 16 đừng nhảy hố.
P/s: Đừng bị nhan đề lừa, fic hài hước ngọt ngào nha mọi người.
______________________________________
1.
Thời mới yêu nóng bỏng cuồng nhiệt đã qua, bây giờ làm sao đối mặt với sự nhàm chán sau bảy năm sống bên nhau như vợ chồng?
Được rồi, nói bảy năm, có hơi quá!
Phòng huấn luyện đang lúc nghỉ giải lao, Phương Duệ tay trái chống cằm, tay phải cầm chuột, thờ ơ lay động góc nhìn trên màn hình.
Phía bên trái, cách hắn hai chỗ ngồi còn trống, là chỗ của Lâm Kính Ngôn, chỉ cần chỉnh góc nhìn một chút là đã có thể len lén tia nhau, bọn họ vẫn liếc mắt đưa tình một cách bí mật như thế. Nhưng giờ thì chán rồi.
Phương Duệ dụi mắt, đột nhiên có chút lo lắng, không biết trên mặt mình có nếp nhăn chưa nhỉ, loay hoay nhìn kỹ vào màn hình đen trước mặt, nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là còn trẻ trung đẹp giai lắm, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Lâm Kính Ngôn đi ngang qua chỗ hắn, đi luôn ra cửa, chắc định đi vệ sinh.
Không còn cái trò lén lút véo véo khều khều như xưa nữa. Tình cảm kéo dài đến nay, hứa hẹn kết hôn xem chừng khá xa vời.
Phương Duệ thở dài, dõi mắt theo bóng lưng áo sơ mi trắng, lắc đầu thầm nghĩ không biết mình có còn bị kích thích mỗi khi yêu đương vụng trộm hay không, bèn đứng lên.
Hắn vây Lâm Kính Ngôn vào một góc buồng nhỏ trong nhà vệ sinh, đối phương tuy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đáp ứng.
Thời gian đi vệ sinh không thể quá dài kẻo bị người ta để ý, trong căn buồng nhỏ nhiều lắm cũng chỉ hôn hôn ôm ôm sờ sờ.
Hồi mới xác nhận quan hệ, tuy cũng sợ bị lộ nhưng cảm xúc mãnh liệt khó lòng ngăn nổi, Lâm Kính Ngôn có lần nhịn không được trực tiếp đem Phương Duệ đặt trên bồn cầu, đè hắn đến chết đi sống lại, gặp phải lúc Nguyễn Vĩnh Bân cũng đi vệ sinh, Phương Duệ đang vừa sướng vừa đau, cùng một lúc đan xen cảm giác lên đỉnh lẫn cảm giác sợ bị phát hiện, nên cố nén mà ngất luôn.
Tỉnh lại đã thấy mình đang ở ký túc xá, vây quanh là hoa tươi với bánh kem.
“Anh nói em bị thiếu máu ngất đi.”
Lâm Kính Ngôn mặt đầy hổ thẹn, cầm ly sữa bò ngồi bên cạnh hắn, bên dưới khuôn mặt hiền hòa kia là một trái tim cất giấu bao nhiêu ngóc ngách, con người này luôn biết cách thuyết phục người khác.
“Quản lý bị dọa sợ, nhìn em mọi ngày hô mưa gọi gió giờ lại như thế, hoảng hốt kêu anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Phương Duệ nhìn thẳng anh rồi cầm lấy ly, liếm liếm môi, đầu lưỡi hồng hồng lướt qua lướt lại trên môi mềm, hết lần này đến lần khác, làm Lâm Kính Ngôn không kiềm chế được, hai người ở giữa hoa tươi quà bánh làm loạn một lần.
Khoảng thời gian đó thật vui vẻ, chỉ ngồi nhớ lại thôi cũng sướng cả nửa ngày.
Phương Duệ tự thấy gần đây mình hay hoài niệm quá khứ, người thật ở trước mặt lại không còn cảm giác như xưa.
Hay là thật sự biến thành tình thân rồi?
Bàn tay của Lâm Kính Ngôn vươn ra muốn chạm đến khóa kéo của hắn, những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng man mát, đang lướt rất nhẹ, hắn gần như đã thuộc nằm lòng bàn tay kia sẽ di chuyển đến những chỗ nào.
Phương Duệ cũng duỗi tay ra, nhưng mới cọ đến một chút da non. Bên ngoài nhà vệ sinh bỗng có tiếng bước chân.
Hai người nhìn nhau một cái, rụt tay, để cho đối phương kéo khóa kéo lên. Người vừa đẩy cửa vào vô tư mở vòi xả nước. Phương Duệ hé mắt nhìn ra, Lâm Kính Ngôn bên kia còn chưa kịp hưng phấn, anh cũng như hắn thôi, kích tình chưa kịp khơi ra đã bị dập tắt.
Hắn thoáng thở dài, bất luận về sinh lý hay tâm lý, uất ức nghẹn lại, không thể bình thường được.
Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn chân trước chân sau đi vào phòng huấn luyện, mới trôi qua nửa tiếng nghỉ giải lao, có người đứng lên co chân giãn tay, có người uống nước. Lâm Kính Ngôn đi vào cũng không làm bầu không khí trở nên uy nghiêm vì sự xuất hiện của đội trưởng, động tác đẩy cửa vào cũng không đến mức khiến cho các đội viên khác dừng việc đang làm để chào hỏi anh.
Nguyễn Vĩnh Bân lại thấy đau bi, thuận miệng cười ha ha.
"Đội trưởng hai người tình cảm tốt ghê nha. Lại đi vệ sinh cùng nhau à?"
Lâm Kính Ngôn thờ ơ không đáp, nụ cười chính khí khiến anh có vẻ bình dị gần gũi, nhưng thực chất là xa cách muôn trùng.
Phương Duệ liếc mắt, rõ ràng trước đây anh còn chịu khó tìm vài lý do để che giấu hoặc đánh trống lảng, bây giờ có vẻ như quá lười để làm mấy chuyện đó.
Là mệt mỏi rồi ư?
Phương Duệ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, gầy gò khẳng khiu, khớp xương nổi rõ, chẳng đẹp chút nào.
Tâm tình hắn vô cớ chùng xuống, con trỏ chuột như có như không kích vào cửa sổ QQ.
“Có đó không?”
“Sao đấy!”
“Không biết nữa.”
“Cút.”
Bạn học Ngô Vũ Sách không chút nể tình gửi cho thằng bạn chiến đấu hữu nghị của mình một em ngón giữa chân thành.
2.
Quan hệ giữa Phương Duệ và Ngô Vũ Sách rất tốt, không chỉ vì cùng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ năm mà còn là vì cả hai đều có một cung Kim Ngưu ngự trị đầy phiền phức trong lòng.
Cũng không biết ai buồn phiền nhiều hơn ai, nhưng hai người đều có quan điểm của riêng mình, mọi nỗi niềm vui buồn mừng giận đều trút hết vào trận đấu, số lần giao đấu hữu nghị gần như tăng lên theo cấp số nhân.
Nhưng từ ngày quen nhau đến giờ vì sao lại nhận ra hai đứa đồng bệnh tương lân, cả Phương Duệ lẫn Ngô Vũ Sách đều chả thể nào nhớ nổi.
“Tui cảm thấy giữa tui và lão Lâm gần đây hơi chán.”
Lúc Phương Duệ gõ câu này gửi cho Ngô Vũ Sách, hắn nghĩ tên kia sẽ khinh bỉ hoặc mắng mỏ mình, hắn còn nghi ngờ mình có phải M không vậy, biết rõ sẽ bị chửi mà vẫn hồi hộp chờ câu trả lời.
Ngô Vũ Sách không hổ là bạn tri kỷ, không dài dòng tam quốc, vừa ra chiêu đã trúng tim đen.
“Hai người có phải đến giai đoạn nhàm chán rồi không?”
Cái quái gì vậy, giai đoạn nhàm chán?
Bốn chữ mang phong cách hàn lâm này lập tức tràn ngập trong mắt Phương Duệ, chiếm đầy màn hình của hắn.
Giai đoạn nhàm chán!
Phương Duệ vội vàng đi tra Baidu một chút. Một lô một lốc đáp án đập vào mắt, bộ óc vốn chẳng có mấy kiến thức lý hóa văn sử địa bị quá tải trầm trọng, trời đất xoay vần biến não thành bột nhão vẫn méo hiểu được rõ ràng.
"Đúng là có chút chán."
Phập phập, thái đao Hồng Liên Thiên Vũ gọn gàng bay một đường, đâm xuyên qua trái tim sáng lung linh như thủy tinh của Quỷ Mê Thần Nghi.
Đến cả chơi game cũng chán luôn.
Phương Duệ chả biết bị ma xui quỷ khiến gì liền không kìm chế được mà ngẩng đầu nhìn lén Lâm Kính Ngôn cách đó hai ghế.
Áo sơ mi trắng, tóc rẽ ba bảy, sống lưng thẳng tắp, chân mày khẽ chau, chuột và bàn phím dưới tay anh liên tục vang lên những tiếng tích tích bộp bộp.
Cái người kéo khóa hắn trong nhà vệ sinh lúc nãy là ai thế, chắc chắn không phải là người trước mặt này, mặt thư sinh mà tâm lưu manh.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Phương Duệ nuốt một ngụm nước miếng, thính lực của Lâm Kính Ngôn nhạy bén đến đáng sợ, trong căn phòng tràn ngập tiếng tích tích bộp bộp mà vẫn có thể nghe được âm thanh này, anh trực tiếp liếc đến chỗ ngồi của Phương Duệ. Ôi má ơi!
Phương Duệ như đứa bé phạm lỗi, co rụt đầu lại, thiếu chút nữa ấn đầu mình vào màn hình.
“Hai ông ngoài việc lăn giường còn có cái gì tâm ý tương thông nữa không, nói tui nghe đi.”
Có lẽ Hư Không đang trong giờ giải lao, Ngô Vũ Sách dùng tốc độ tay chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp gõ ra một đống chữ rồi chốt một câu cuối như vậy, lấp đầy cửa sổ QQ của Phương Duệ bằng một loạt tin nhắn.
Không có...
Phương Duệ mặt không cảm xúc đóng luôn cửa sổ hội thoại.
Thật khó để nhớ ra giữa hắn và Lâm Kính Ngôn có những gì ngọt ngào hay cảm động đến khắc cốt ghi tâm. Ngoài cái lần anh đè hắn ra làm đến ngất, cũng như những lần anh ra sức khiến hắn chết đi sống lại, và những lần khác nữa anh làm hắn đến sung sướng sảng khoái, thì đâu có cái gì đặc biệt để có thể ghi khắc vào lòng.
Mẹ nó toàn chuyện X...
Cũng có một lần hắn đè Lâm Kính Ngôn, làm anh sửng sốt một phen khi nhận ra hắn đã là một chàng trai thành thục, nhưng về lâu về dài làm một người nằm dưới hắn vẫn thấy thỏa mãn hơn, còn làm không biết mệt. Hắn bỗng nhiên có chút buồn bực.
Vẻ mặt buồn phiền này làm cho Lâm Kính Ngôn một lần nữa cảm thấy rất khó hiểu, đưa mắt dò hỏi.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Phương Duệ không trốn tránh nữa, cứng đầu cứng cổ trừng lại anh một ánh mắt bỏng rát.
Lâm Kính Ngôn không hiểu ra sao, lâm vào trầm tư.
3.
Hành vi của Phương Duệ gần đây có chút kỳ quái.
Lâm Kính Ngôn tắm rửa xong, một bên lau tóc từ từ đi ra khỏi phòng tắm, một bên nheo mắt cẩn thận quan sát sau lưng người đang dí mặt vào laptop của anh.
“Phương Duệ, đi tắm không?”
“Tới ngay đây.”
Phương Duệ rời khỏi máy tính, hoảng hốt đóng lại vài cái website và xóa lịch sử ghi chép, hắn theo thói quen cầm lấy khăn lông khô trong tay Lâm Kính Ngôn, loẹt quẹt dép lê chạy vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên bốn phía, Lâm Kính Ngôn như đang suy ngẫm điều gì, ngẩn người nhìn chăm chú vào laptop. Tra lại ghi chép lịch sử là việc không khó với anh, nhưng Phương Duệ đã không muốn cho anh biết tất nhiên là có lý do của hắn, nhìn lén chỉ tăng thêm phiền muộn, Lâm Kính Ngôn tự an ủi mình như thế, nhưng trong lòng giống như bị một cái bàn chải nhỏ cào đến khó chịu.
Xem hay không xem,
Đó là vấn đề.
Là một người đàn ông có thể làm Phương Duệ đến chết đi sống lại mà tâm lý vẫn thoải mái, Lâm Kính Ngôn không thể không nhận ra hắn đang chán nản, nhưng chán là một trạng thái rất khó xử lý. Có thể là một giây, có thể là một ngày, nói không chừng là một thời gian rất dài, đối với những thanh niên lấy thi đấu làm sự nghiệp như bọn hắn, sự nhàm chán đối với nghề nghiệp của mình chính là một đòn trí mạng. Một khi không còn hứng thú, chán ghét trên phương diện sinh lý sẽ kéo đến theo, khó tránh khỏi ảnh hưởng tiêu cực tới tốc độ tay và khả năng phán đoán. Nói cho cùng thì việc đem đam mê biến thành công việc của mình, khi bắt đầu thì rất dễ dàng, muốn duy trì được mới khó khăn.
Tình cảm cũng là như vậy, lúc tình yêu cuồng nhiệt thì cái gì cũng tốt, mọi khuyết điểm đều có thể biến thành ưu, nhưng không thể trải qua thời gian nhường nhịn như vậy lâu dài. Đối với những cặp vợ chồng bình thường, trải qua mấy cuộc cãi vã có thể cân bằng lại, cũng không nhất định có thể tuyệt đối thuận hòa. Huống chi hai người bọn họ, còn không dám tay trong tay đi dưới ánh mặt trời.
Lâm Kính Ngôn trầm mặc, phát hiện mối quan hệ tổ hợp khi thi đấu của anh và Phương Duệ gắn kết quấn quít rất thú vị, cũng coi như là phương thức thả lỏng. Nhưng anh lại không vui vẻ nổi, điều này nói rõ cho anh biết anh không những không chán Phương Duệ, mà còn ngày càng thích hắn sâu đậm hơn.
Một khi đã thích rồi, yêu rồi, cuối cùng đều sẽ quy về một loại yên ổn, loại yên ổn này ở anh là muốn được bền chặt, chỉ sợ Phương Duệ bên kia lại muốn tan vỡ. Trong lòng Lâm Kính Ngôn lạnh như đóng băng, lông tơ toàn thân vì hoảng sợ mà uể oải dựng cả lên.
Đúng lúc gặp Phương Duệ đi ra từ phòng tắm, bốn mắt nhìn nhau, lại đều nhận ra trong mắt đối phương có chút thu mình lại.
Lần này sắp hỏng việc rồi.
Phương Duệ ngẩn ra, cúi đầu, cầm khăn mặt điên cuồng ma sát trên cổ.
Làn da bị hắn lau mạnh như xước ra luôn, vẫn không lý giải được vì sao lão Lâm lại lạ lùng như vậy, trên gáy lại vì đau mà sưng lên.
Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười, tay chân luống cuống tìm thuốc mỡ cho hắn bôi.
Nếu là ngày xưa, anh sẽ quy củ càu nhàu đôi câu, nhưng vì lần này trong lòng có chút khúc mắc, chỉ sợ nói nhiều làm Phương Duệ cảm thấy dông dài, một khi thấy anh dông dài lại đâm ra bực bội, người này mà bực bội thì lòng anh cũng không yên. Vì thế lời cằn nhằn đã đến yết hầu, đặt nơi đầu lưỡi, lại nén nhịn nuốt xuống, không thốt ra miệng, thuận tay lấy khăn cho hắn lau tóc còn ướt.
Phương Duệ có chút hoảng hốt, ngón tay ấm áp của Lâm Kính Ngôn mang theo thuốc mỡ mát lạnh bôi trên da làm hắn thả lỏng người theo thói quen, cảm thấy rất yên tâm. Người kia cứ như thế, vừa dịu dàng vừa đáng tin, kiên định nhưng không mất đi sự hài hước, ổn định vững vàng, khiến người ta từ đầu đến chân đều cảm thấy thoải mái, người như vậy có thể tùy tiện đè người ta đến ngất đi sao? Còn không phải vì sự ôn nhu của Lâm Kính Ngôn làm hắn quá trầm luân, một bước sa chân liền không dứt ra được, khó tránh khỏi càng lún càng sâu, đáng tiếc hiện tại lại có chút khúc mắc.
Phương Duệ đột nhiên giật mình, giống như có một chén nước rót vào đầu khiến hắn tỉnh táo lại. Lâm Kính Ngôn đã bôi xong thuốc mỡ, tóc đã lau khô một nửa, nhưng vẫn không có lấy một chữ càu nhàu trách mắng nào.
Hai người bọn hắn đã ngủ với nhau lâu như vậy, Lâm Kính Ngôn từng làm những chuyện mà Phương Duệ cực kỳ ghét. Như việc phải ăn đủ bữa, ban đêm phải đắp kín chăn, khi chưa quen nhau thì phải chịu sự quan tâm của Lâm đội trưởng, sau khi xác định quan hệ thì càng trầm trọng hơn. Phương Duệ biết anh quan tâm mình, cũng vui vẻ thuận theo, tự động gán thuộc tính bảo mẫu lên người bạn trai mình. Cũng không phải chuyện xấu, chênh lệch tuổi tác luôn có chút khác biệt gây bất mãn, nhưng qua thời gian hắn cũng đã quen với những điều này.
Cho nên khi Lâm Kính Ngôn không nói nhiều, hắn sẽ biết tâm tình anh hôm nay không tốt.
Giống như hiện tại, hắn dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe dạy bảo, đối phương lại không nể mặt mà im lặng.
Trong đầu Phương Duệ nhanh chóng điểm lại những ký ức gần đây nhất, tìm xem có điều gì khiến tâm tình Lâm Kính Ngôn không tốt. Chuyện nhỏ là mấy chi tiết kỹ thuật vụn vặt trong trận đấu, chuyện vừa thì là giao tiếp trong câu lạc bộ, lớn nhất chắc cũng là chuyện cha mẹ trong nhà. Lâm Kính Ngôn rất giữ miệng, nếu là chuyện anh muốn nói sẽ tự động nói ra, còn nếu không muốn nói, đánh chết anh cũng không nói. Nếu đặt vào thời kỳ kháng chiến, anh tuyệt đối sẽ là một đồng chí đáng tin cậy của Đảng. Còn nếu đặt anh vào “giai đoạn nhàm chán” mà Ngô Vũ Sách và Phương Duệ vừa thảo luận sâu sắc xong, chuyện này thật khiến hắn vò đầu bứt tóc.
Lâm Kính Ngôn lau xong tóc thì đem khăn về treo lại trong phòng tắm, sau khi trở ra thì nhìn thấy một Phương Duệ khác lạ. Bình thường hắn sẽ vui vẻ nghịch máy tính hoặc chui trong chăn lăn qua lăn lại, chứ không phải giống như hôm nay, tròn mắt nhíu mày, như đang trầm tư suy ngẫm về triết lý nhân sinh, hai chân xếp bằng giống như cao tăng nhập định, chăm chú nhìn bức tường phía sau giường. Màu tường trắng ngà, dịu dàng mát mắt, làm cho lòng người thả lỏng, dễ dàng nhìn lại chính mình.
Tim Lâm Kính Ngôn đập liên hồi, nhìn chằm chằm Phương Duệ quần áo xộc xệch, áo thun kéo lên, quần lót lộ ra gần nửa, nhìn khoảng cơ thể trắng nõn khêu gợi khiến anh có chút lúng túng.
Nếu như ngày thường anh đã trực tiếp nhào tới, triền miên náo loạn chăn gối một phen.
Còn bây giờ? Dù muốn hay không anh cũng phải đành lòng đem phản ứng sinh lý kia ép xuống.
Chết tiệt ...
Lâm Kính Ngôn đau đớn nghĩ.
Quả nhiên nguồn gốc của mọi sự không hòa thuận đều từ sinh hoạt tình dục không thỏa mãn mà ra.
4.
Lời của Ngô Vũ Sách không phải là không có đạo lý, hai người ngoại trừ lên giường còn có cái gì tâm linh tương thông nữa đâu?
Phương Duệ không thể xem mấy chuyện sinh hoạt vặt vãnh thường ngày là kỷ niệm đáng nhớ được, quả thực là vắt hết óc cũng không tìm ra được loại ký ức tình cảm nào kiểu vượt qua mưa gió, nhìn trời gào thét, yêu đến sống chết như trong kịch bản diễm tình.
Phương Duệ nhìn mặt Lâm Kính Ngôn, buồn bã nhận ra mình không thể xuyên thủng bức tường suy nghĩ của anh, lặng lẽ rơi lệ. Hai người bọn họ đã ân ái cả trăm lần, hóa ra chỉ đơn giản là bạn giường, ngay cả tâm ý tương giao cũng không có, còn dám mặt dày nói mình là bạn trai đối phương.
Trách không được sẽ cảm thấy chán ngấy, so với việc hắn thích ăn gì, anh hẳn là biết hắn thích tư thế nào hơn.
Không! Nội tâm Phương Duệ phản bác.
Không ai có thể nghi ngờ tình cảm của hắn với Lâm Kính Ngôn, ngay cả chính bản thân hắn cũng không được.
Lão Lâm lúc ăn canh miến vịt đều thích thêm hai phần ba thìa dấm. Lúc anh căng thẳng sẽ vô thức bóp bóp ngón tay.
Ai biết! Má nó, ai biết hả!
Mình!! Mình!!! Mình biết!!!
Chỉ có mình biết!
Mình? Mình thì biết cái quái gì.
Phương Duệ gục đầu xuống.
Bây giờ vì sao tâm tình anh không tốt, không nói lời nào mình cũng không biết.
Trước giờ những chuyện lão Lâm không muốn nói với mình thì sẽ không nói, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy mình có thể san sẻ với anh chuyện gì.
Lâm Kính Ngôn nào hiểu được nội tâm đang nổi giông bão của hắn, chỉ cố dằn xuống cơn ham muốn đang rục rịch của mình, miết miết ngón tay, leo lên giường không yên lòng thở dài.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Anh theo thói quen đưa tay ra định kéo Phương Duệ, chợt nghĩ động tác này có phần quá mức, hơn nữa kết hợp với những biểu hiện khó hiểu khi nãy, tay Lâm Kính Ngôn giơ lên không trung cứng ngắc một chút, rồi lại rụt trở về.
Phương Duệ nhìn rõ ràng những cử chỉ kháng cự ấy, trong lòng dâng lên một trận đau đớn.
Tâm trạng đã tệ lại càng tệ hơn.
Hắn không dám hỏi Lâm Kính Ngôn anh làm sao vậy.
Sợ nhận được câu trả lời là không sao cả.
Không sao cả.
Là không sao cả.
Trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn nhưng bề mặt vẫn không tỏ vẻ gì, rõ là cùng giường chung gối, vậy mà mỗi người lại mang tâm sự của riêng mình, trải qua một đêm khó ngủ.
Không dễ gì mới ngủ được, mới chợp mắt đã thấy trời sáng.
Lâm Kính Ngôn ôm lấy Phương Duệ, Phương Duệ dụi đầu vào lòng Lâm Kính Ngôn.
Phương Duệ dậy trước, nhìn thấy tư thế quen thuộc mỗi sáng này liền cảm thấy sống mũi cay cay, hắn bỗng nhiên hiểu ra, hắn không phải là chán, mà là do đã lún quá sâu, nên bắt đầu lo sợ chia xa, nếu không thể tiến một bước lại gần nhau, không bằng lúc này chấm dứt quan hệ.
Hắn muốn hỏi cho rõ, chỉ là có vẻ như đã không kịp nữa rồi.
Phương Duệ ngẩng đầu hôn một cái vào cằm Lâm Kính Ngôn, anh mơ mơ màng màng, lông mày vô thức nhíu lại, Phương Duệ suýt chút nữa rơi nước mắt, hắn hạ quyết tâm, rời khỏi lồng ngực người kia.
Lâm Kính Ngôn cũng tỉnh theo, nhìn thấy Phương Duệ bên cạnh đang bực bội mặc quần áo đứng dậy. Anh thở dài, cũng ngồi dậy. Thong thả thay quần áo, rồi đi rửa mặt.
Như ngày thường sẽ diễn ra cảnh tranh giành bồn rửa mặt, vừa cầm bàn chải đánh răng vừa đùa giỡn lẫn nhau.
Bỗng nhiên hôm nay lão Lâm lại dè dặt nhường nhịn, phòng vệ sinh nhỏ hẹp thiếu trêu chọc yêu thương, lập tức trở nên yên tĩnh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Phương Duệ quay lưng về phía Lâm Kính Ngôn đánh răng, bọt ở trong miệng lúc ẩn lúc hiện, Lâm Kính Ngôn tập trung rửa mặt, trong đầu trăm ngàn ý nghĩ thôi thúc anh thò tay bóp cái bờ mông cong vểnh tròn trịa kia, lại vì không hiểu sáng nay mình đã làm gì khiến hắn tức giận, cuối cùng vẫn chẳng động tay.
Phương Duệ treo khăn mặt rồi đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy nguội lạnh, anh hôm nay đến cả mông hắn cũng không có hứng thú sờ soạng, lần này ngay cả lý do để thân mật một phen cũng không có, thời điểm nói lời chia tay chắc cũng chẳng còn xa.
Nghĩ tới đây, cổ họng Phương Duệ nghẹn lại, sợ mình nhìn Lâm Kính Ngôn thêm một chút sẽ khóc lên mất. Thế là chạy thẳng đến nhà ăn mua điểm tâm.
Lâm Kính Ngôn nhìn người kia chạy vụt đi nhanh như chớp, trong lòng lại càng thêm hoảng hốt.
5.
Lâm Kính Ngôn nghĩ mãi, chuyện buồn bực mấy ngày hôm nay thực sự không hiểu lý do.
Coi như tức giận đi, nhưng ít nhất phải nói rõ lý do, một cơ hội để giải thích cũng không có, giống như trực tiếp phán tử hình, phán quyết thì phán quyết đi, còn chậm chạp không thèm tuyên bố.
Phương Duệ một mình vội vàng ăn bữa sáng, vội vàng ăn cơm trưa, bây giờ lại dự định đi ăn tối một mình nốt.
Từ đầu tới cuối không cho Lâm Kính Ngôn một ánh nhìn nào, má nó chứ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy.
Lâm Kính Ngôn rầu rĩ đến sắp phát điên, tâm trí lơ đễnh, thỉnh thoảng lại mắc lỗi trong lúc huấn luyện.
Trại huấn luyện vừa đưa tới một đám nhóc con, với chức trách của một đội trưởng, dù thế nào anh cũng nên đi qua nhìn một chút.
Lòng dạ Lâm Kính Ngôn rối như tơ vò, trên phương diện công việc, anh tự nhiên nói một tiếng với Phương Duệ, sau đó hai người cùng đi đến trại huấn luyện tiếp đón người mới. Về mặt tư tình, anh bị Phương Duệ lạnh nhạt cả ngày làm cho trong lòng lo lắng, không giây phút nào không tự kiểm điểm lại mình xem có chỗ nào làm không tốt. Phương Duệ ban đêm đi ngủ còn dính nước bọt lên mặt anh, sáng ra toàn thân đã tản ra loại khí thế tôi đang bận suy nghĩ anh đừng tới đây. Lâm Kính Ngôn mười hai vạn phần đều làm theo mong muốn của hắn, tránh ra xa một chút, trong lòng suy nghĩ nhất định phải tìm cách phá vỡ phần xa cách làm anh không vui này.
Mẹ nó, khó chịu thật đấy.
Dĩ nhiên buồn phiền cũng không chỉ có mình anh.
Phương Duệ cũng bứt rứt cả ngày.
Nếu hắn soi gương thì sẽ nhận ra, vẻ mặt hiện tại của mình đen sì dọa người đến mức nào, khó trách cả Lâm Kính Ngôn cũng không dám đụng vào.
Đáng tiếc Phương Duệ không biết, trong đầu tràn ngập buồn rầu oán trách sao anh ngày càng lạnh nhạt với mình như vậy, lại không nghĩ tới anh bị dáng vẻ của mình dọa phải nhượng bộ tránh xa.
Hôm nay cả bữa sáng lẫn bữa trưa anh đều không ăn cùng hắn, đù má nhà anh chứ, đâm đầu tự tử cho rồi.
Phương Duệ vừa nhét thức ăn vào miệng vừa hành hạ bàn phím điện thoại, mỗi chữ Hán gõ ra đều mang theo nước mắt trong lòng, suýt nữa nghẹn cơm trong cổ họng. Đầu ngón tay sắp bấm gửi tin nhắn, Lâm Kính Ngôn đã tới chào hai tiếng, rõ ràng bước chân không tình nguyện đi về bên này.
Phương Duệ toàn thân tóc tai đều dựng cả lên, cúi đầu lùa cơm, tinh thần bỗng đầy cảnh giác, nội tâm hưng phấn và vui sướng khi anh sắp đến gần, nhưng không biết dây thần kinh nào bị kéo nhầm lại như có như không nhắc nhở hắn một sự thật rằng Lâm Kính Ngôn đã sớm chán ngấy hắn rồi. Phương Duệ cảm thấy tâm trí mình sắp hỗn loạn rồi, một bên muốn ngẩng lên nhìn anh cười, một bên lại đau lòng muốn khóc.
Nhìn Phương Duệ toàn thân run rẩy, biểu cảm hỗn loạn, Lâm Kính Ngôn càng thêm hoang mang lo lắng, khay cơm tráng men đặt xuống bàn phát ra tiếng va chạm lách cách.
“Phương Duệ!”
Lâm Kính Ngôn hoài nghi có phải Phương Duệ bệnh rồi không, lấy hết dũng khí gọi một tiếng, tay đã vươn ra sờ trán hắn.
Trời xanh hiểu cho, động tác này là vô thức. Đến chính Lâm Kính Ngôn cũng có chút kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm thở dài, cho dù có bị chán ghét đi nữa, sức khỏe của người kia vẫn quan trọng hơn.
Ai ngờ chỉ sờ một cái lại xảy ra chuyện, Phương Duệ bị nghẹn một miếng cơm trong khí quản, ho lớn một tiếng, gương mặt trong nháy mắt tái nhợt đi.
Mấy người Nguyễn Vĩnh Bân ngồi ở bàn bên cạnh ăn cơm, chỉ thấy đội trưởng và đội phó đang nói chuyện bình thường, đột nhiên có biến, đầu tiên là một trận ho lớn, sau đó lại một trận bộp bộp vỗ lưng, tiếp nữa là một tiếng phụt lớn vang lên.
Lâm Kính Ngôn bị Phương Duệ phun cơm đầy đầu.
….
Tui với lão Lâm chia tay.
Ngô Vũ Sách vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau những lời tâm sự của đứa bạn tri kỷ thì đã thấy trong khung chat của Phương Duệ hiện lên mấy chữ bình lặng đơn giản. Ngô Vũ Sách ngây ngẩn cả người, một nỗi bi thương không lời xâm chiếm từ đầu đến chân. Hắn gần như tự giác lấy điện thoại ra bấm một cuộc gọi, là một người bạn tốt thì phải làm gì đó trong lúc này, không cho bạn được một bả vai đáng tin ngay lập tức thì dùng giọng nói trò chuyện an ủi vậy.
Reng reng reng, tiếng chuông di động vang lên cả nửa ngày.
Phương Duệ bắt máy, thanh âm giống người không còn thiết sống.
“Con mẹ ông, ông không sao chứ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?”
Ngô Vũ Sách không chút lưu tình hỏi thẳng vào vấn đề, hắn cảm thấy mọi thứ không đến mức này, coi như thật sự là giai đoạn nhàm chán, lăn giường lâu như vậy không có tình cảm thì cũng phải có chút xúc động chứ. Sao có thể nói chia tay là chia tay dễ dàng vậy được.
Hắn đoán là Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn cãi nhau một trận, hai bên đều nóng nảy nên mới nói ra loại lời lẽ nhảm nhí này.
Cho đến khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Ngô Vũ Sách thẫn thờ nhìn màn hình máy tính, không nói gì, tắt cuộc gọi.
“Lý Hiên, đến đây.”
“Sao thế?”
Lý Hiên vui vẻ đi tới, mười phần ngoan ngoãn.
“Anh có cảm thấy em trở nên ngu ngốc không?”
“Hả?”
Lý Hiên bị hỏi như vậy không hiểu ra sao.
“Nếu ngày nào đó anh cảm thấy em thật ngu ngốc thì cứ nói cho em biết. Em sẽ lập tức chia tay với anh.”
“Cái gì?!!!”
Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn không hề hay biết, chuyện của họ đã khiến một người hoàn toàn vô tội bị vạ lây.
6.
Lâm Kính Ngôn ngồi trong phòng lau mặt, áo sơ mi trắng bên cạnh vẫn còn dính hạt cơm trong miệng Phương Duệ phun ra. Trong lòng anh không yên ổn, vừa không nghĩ ra cái gì cả lại vừa nghĩ lung tung mọi thứ, ánh mắt vô thức nhìn những đồ ăn dính lên áo mình kia.
Màu vàng, chắc là trứng gà, xanh nhạt, hành lá thì phải? Phương Duệ đâu có ăn hành lá, còn cái đỏ đỏ đó là gì, ớt à? Không thể nào, hắn không ăn cay, sao lại có ớt băm ở đây? Người này đúng là thích ăn uống, không ăn mặn không thể sống, đúng rồi, màu đỏ này là lạp xưởng rồi, càng nhìn càng giống lạp xưởng. Lâm Kính Ngôn đưa tay nhặt hạt cơm trên áo bẩn, vân vê trên tay mới phát hiện ra mình quả thật là đồ biến thái.
Không những biến thái mà còn bị thần kinh nữa.
Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì vậy?
Là đang nghiên cứu xem tối nay Phương Duệ ăn gì.
Lâm Kính Ngôn lau mặt một cái, không muốn thừa nhận mình thích cái trạng thái vừa biến thái vừa thần kinh này.
Nghĩ lại một chút, có thâm thù đại hận gì đâu mà không hóa giải được sự giận dỗi này, bị phun ra một đầu đầy cơm có thể đổi lấy cơ hội nói chuyện trực tiếp với nhau. Anh nhìn đồng hồ, bảy giờ hai lăm. Huấn luyện tân binh bắt đầu lúc bảy rưỡi, Lâm Kính Ngôn vội vã lao ra cửa, bóng người như gió, soạt soạt rầm rầm, cánh cửa bị đập ngược trở lại gây nên một tiếng vang rất lớn.
Phương Duệ ở trong căn phòng cách vách tâm tình thấp thỏm, bị Ngô Vũ Sách cúp ngang điện thoại thật ra không ảnh hưởng đến hắn, ngược lại tiếng đóng sầm cửa kia dọa hắn hoảng hồn. Hắn luôn cảm thấy lửa giận của Lâm Kính Ngôn hòa lẫn trong không khí, từ bốn phương tám hướng lan tràn đến bên cạnh hắn.
Phương Duệ cảm thấy khó thở, hô hấp khó khăn, trong dạ dày giống như bị khuấy đảo, từng cơn co rút đau đớn. Hắn run rẩy cầm điện thoại lên, đánh ba chữ “xin lỗi anh”, nhập vào dãy số quen thuộc, lại dừng tay ở trước nút gửi đi, do dự, không ấn xuống, xóa đi, lại lần nữa “xin lỗi lão Lâm QAQ”, Phương Duệ có gõ thêm một icon bán manh lấy lòng, nghĩ lại thấy không hợp, lại xóa hết đi.
Cứ như vậy gõ gõ xóa xóa, chậm chạp lề mề không biết náo loạn mất bao lâu, Phương Duệ thấy mắt mình nhòe đi, ngồi xuống dụi mắt, một nắm tay ướt đẫm.
Hu hu hu….
Phương Duệ ôm đầu khóc nức nở, tâm can đau đớn vô cùng, nước mắt cứ thế tràn ra.
Người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.
……
Bộp bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.
Lâm Kính Ngôn đứng trên bục, miệng mỉm cười nhưng lòng vẫn không yên.
“Hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai 9 giờ tập trung ở phòng họp. Phương…”
Anh dừng một chút,
“Đội phó sẽ đưa các em đi làm quen với các nội quy của câu lạc bộ.”
Giọng nói Lâm Kính Ngôn ảm đạm đi mấy phần, nhưng không ai nhận ra.
Anh vẫn giữ nụ cười khi trả lời các câu hỏi, tiễn từng cậu bé ra khỏi phòng, cuối cùng cả gian phòng rộng lớn chỉ còn một mình anh. Trống rỗng, Lâm Kính Ngôn ngẩng đầu nhìn đèn huỳnh quang trên trần nhà, hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài.
Nhức hết cả đầu.
Lâm Kính Ngôn thống khổ day day lỗ tai.
Anh vẫn chưa làm rõ được lý do vì sao hôm nay Phương Duệ cứ tránh né mãi, không nói với anh một lời.
Ở chung với nhau cũng lâu rồi, hai bên đều rõ ràng thẳng thắn. Lâm Kính Ngôn thì rườm rà, chuyện gì cũng đều dặn dò rõ ràng chi tiết, thà rằng bị chê phiền phức cũng không muốn bỏ sót điều gì. Từ lúc mới bắt đầu quen nhau đã nói thẳng, nếu có cái gì làm không tốt thì không cần giấu diếm, cứ nói thẳng ra để đôi bên cùng giải quyết, hoặc chấp nhận hoặc tranh cãi, ai thua ai thắng, ai đầu hàng ai thay đổi cũng đều được, nói tóm lại không được giữ chuyện gì trong lòng.
Về mặt này Phương Duệ thực sự làm tốt hơn anh, tốt hay xấu, thích hay ghét đều nói thẳng ra, nhiều suy nghĩ tuy hơi nông nổi dư thừa, nhưng lại rất có phong cách riêng của Phương Duệ, trong mắt người khác là hèn mọn, nhưng trong mắt anh lại vô cùng đáng yêu. Cho nên đột nhiên biến thành một cái hũ nút, làm sao Lâm Kính Ngôn không bị dọa sợ cho được.
Đèn huỳnh quang sáng đến chói mắt, Lâm Kính Ngôn cảm thấy khóe mắt mình đau đớn.
Cứ như vậy rất không ổn.
Anh thở dài.
Dù sao cũng phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
Cơm để qua đêm còn có thể ăn được.
Chuyện này để qua đêm chỉ sợ không cách nào cứu vãn.
Lâm Kính Ngôn đã hạ quyết tâm, đóng cửa sổ, tắt đèn, đóng cửa, bước chân kiên định, đi chầm chậm về phòng ký túc.
Phương Duệ!
Môi anh mấp máy, không tự chủ được thốt ra hai chữ này.
“Phương Duệ!”
Anh dừng ở trước cửa sát vách phòng mình, gõ cửa cốc cốc.
“Phương Duệ, mở cửa ra nào, mình nói chuyện một chút.”
Cốc cốc cốc.
“Phương Duệ…”
Cốc cốc cốc.
"Phương Duệ... Phương Duệ, mở cửa ra."
Cốc cốc cốc.
"Phương Duệ em vẫn chưa đi ngủ, đèn vẫn mở kìa."
Cốc cốc cốc.
"Phương Duệ? Em không phải đang tắm, không có tiếng nước."
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Lâm Kính Ngôn dừng lại nắm đấm đang gõ cửa, nghe tiếng TV rất nhỏ phát ra từ trong phòng, trời đất biến sắc, mất hết niềm tin.
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nắm tay vô lực rủ xuống, Lâm Kính Ngôn cúi đầu, ánh mắt tối tăm đi về gian phòng của mình.
Anh ngã ngồi trước cửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bi thương từ trong lòng dâng lên, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, vành mắt ướt át, suýt nữa rơi nước mắt.
Phương Duệ cũng ngã ngồi trước cửa, bất đắc dĩ buông hai tay đã sưng đỏ ra, bi thương trong lòng dâng lên, hai mắt đều khóc ướt đẫm, người kia bị chặn ở ngoài cửa, không vào được phòng mình, điện thoại trên bàn kính không ngừng lấp lánh thông báo tin nhắn và cuộc gọi, khiêu khích tâm lý của hắn.
Phương Duệ ngồi co quắp ở ban công, nửa đêm gió lạnh nổi lên bốn phía, trong đầu chỉ có một câu.
Không tự tìm chết thì sẽ không phải chết.
Hôm nay mới là ngày thứ nhất.
Last edited: