- Bình luận
- 150
- Số lượt thích
- 1,513
- Location
- Dòng sông mùa hè
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
VƯỢT VIÊN KINH MỘNG
Chu Giang
Tác giả: ?
Edit: Kazeshizu
Bản convert được cung cấp bởi team raw tại Vượt Viên Kinh Mộng
-x-
Thượng
Giang Ba Đào mơ một giấc mơ kỳ lạ, cậu không phải người thường hay nằm mơ, đấy là chưa nói đến tình tiết quá rõ ràng, nội dung diễn biến cũng rõ ràng, cho dù đã tỉnh vẫn nhớ kỹ giấc mơ ấy, huống hồ, cảnh trong mơ lại khiến tim cậu đập loạn.
Hai năm kể từ khi giải nghệ đến nay, tim của cậu đã lâu lắm rồi không đập nhanh như vậy, sắc trời tờ mờ sáng, mây phía xa xa như lười biếng mà trôi qua ngọn núi, vạch ra hai đường ánh sáng mờ ảo, mà mặt trời chưa lên cao, mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng tối.
Giang Ba Đào đi đến ban công hút thuốc, đây là căn phòng mà nhà trường sắp xếp cho cậu ở trong ký túc xá, dù sao để cậu ở cùng với những thiếu niên nhỏ hơn mình tận mười tuổi thật sự không thích hợp cho lắm, mà căn phòng này vừa vặn lại gần ký túc xá của giảng viên, xét ra lại phù hợp với cậu hơn cả, bài vở bỏ dở mười năm cứ ngày một nhiều thêm, nhưng dù thế nào cũng không thể quay trở lại bộ dáng của ngày đó.
Giang Ba Đào cười khổ, người dù đã tỉnh, nhưng cảnh trong mơ vẫn không buông tha cậu, ở trong mơ cậu dường như là một đào kép hát khúc hí, ban ngày ở trong trường dạy học, buổi tối lại đến một góc nhà hát, chuyên môn xướng nha hoàn gã sai vặt, loại nhân vật vĩnh viễn cũng không thể làm nên trò trống gì
Hậu trường pha trộn nhiều mùi hương khác nhau, mùi mồ hôi cùng với mùi chân thối của những con người thấp kém, rồi lại mùi của son phấn, mùi của những bộ trang phục chẳng biết có được giặt sạch sau một thời gian dài hay không, người đến người đi đều vội vàng, chen chúc nhau đứng trước gương trang điểm, vẽ lên mặt những vệt màu trắng, phản chiếu dưới ánh đèn là những gương mặt mờ nhạt, chỉ có như vậy mới ngăn cách vai diễn và bản thân người diễn, nhảy múa ung dung, tựa như cảnh trong mơ.
Cậu vuốt mặt, kỳ quái, cậu chưa bao giờ xem diễn cũng không hiểu diễn, ngay cả lúc xem phim cũng đều ngủ gà ngủ gật, so với cậu thì Chu Trạch Khải đa sầu đa cảm, ít nhất người nọ còn có thể kiên trì xem đến kết phim.
À đúng rồi, cậu và Chu Trạch Khải chia tay đã hai năm, từ lúc cậu bắt đầu tuyên bố muốn giải nghệ, những trận tranh cãi cũng không ngừng xuất hiện, Chu Trạch Khải cho rằng cậu sẽ tiếp tục đánh thêm một năm nữa, nhưng Giang Ba Đào lại biết bản thân đã đến cực hạn, huống hồ giải nghệ lại phù hợp với việc đi Mỹ du học của cậu.
Sau đó cậu nói chia tay, vào buổi tối Luân Hồi làm tiệc tiễn cậu giải nghệ, Chu Trạch Khải chỉ lẳng lặng nhìn cậu, giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt lại ven đường, ủy khuất trong ánh mắt khiến Giang Ba Đào cứ mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy nhói đau trong lòng, nhưng cậu lại giống như uống nhầm thuốc, nhất quyết yêu cầu tách nhau ra, Chu Trạch Khải lại giống như bị cướp mất một điều gì đó rất quan trọng, sững sờ nhìn cậu, trên mặt cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Chu Trạch Khải đối với chuyện cậu nói chia tay cũng không tỏ vẻ đồng ý hay không đồng ý, nhưng buổi tối hôm đó vẫn bị Chu Trạch Khải kéo lại, lăn lộn suốt một đêm, sự dịu dàng của Chu Trạch Khải khiến cậu không thể nào quên, bình tĩnh mà suy xét, ngay sau khi tiến vào Luân Hồi, cậu liền cùng người này vượt qua mọi thứ, quan hệ của hai người cũng là do Chu Trạch Khải chủ động tiến công, cuối cùng từng bước phát triển cũng do Chu Trạch Khải thúc đẩy, Giang Ba Đào đột nhiên muốn chấm dứt, lại giống như thuận nước đẩy thuyền, đến một tiếng báo động trước cũng không có, để cho ván đã đóng thuyền, dù làm gì cũng không được.
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Giang Ba Đào rời khỏi Luân Hồi, cậu cũng không chờ người đến tiễn, nếu đã quyết định, vậy cũng không cần nghe tiếng khóc lóc sướt mướt hay là tiếng hoan hô khiến người ta cảm thấy không thoải mái, im lặng rời đi vẫn là tốt nhất.
Cậu đã liên hệ với phía trường học, chỉ mất một năm là có thể nhập học, mà bản thân ở trong giới thể thao điện tử cũng có chút danh tiếng, hơn nữa lại mang về không ít vinh dự lớn lao, trường học đối với tuyển thủ cũng có một chút chiếu cố thi cử, không những cho cậu kéo dài bài vở, mà ngay cả học phí cũng vậy, chỉ cần hoàn thành chương trình học tương ứng, là có thể lấy được bằng cấp chính quy, điều này đối Giang Ba Đào mà nói, cũng xem như là phát triển tốt nhất.
Chỉ là sau mười năm, một lần nữa tiếp cận chương trình Đại học, khó khăn dĩ nhiên không ít, suốt hai năm, ngày cũng như đêm chạy đua với chương trình học, nộp báo cáo, thi cử, còn lấy được cả học bổng, khiến Giang Ba Đào cũng phải kinh ngạc, một người không thích tịch mịch như cậu, ấy vậy mà có thể im lặng trải qua suốt hai năm, ngay cả bạn bè cũng không gặp, dù ở trường học cũng có không ít người hâm mộ trò chơi điện tử, mọi người hiếu kỳ nhìn cậu suốt một khoảng thời gian, nhưng dù sao cậu cũng đã giải nghệ, thái độ làm người lại không phô trương, ánh hào quang cũng nhanh chóng biến mất, trở lại bình thường.
Mấy hôm trước cậu ở căn tin nghe thấy tin Chu Trạch Khải tuyên bố giải nghệ, vừa vặn là giờ ăn trưa, căn tin rộng như vậy thoáng chốc im bặt, có fan nữ nức nở, lại nhiều người ngẩng đầu lên chờ người vừa tuyên bố giải nghệ sẽ nói gì, thế nhưng Chu Trạch Khải chỉ ngồi, mỉm cười nhìn máy quay, hệt như ngày xưa.
Giang Ba Đào đột nhiên cảm thấy như cổ họng bị mắc nghẹn, bánh bao mềm dẻo của căn tin hệt như bút chì, trong hai năm này thỉnh thoảng cậu vẫn xem thi đấu, nhưng bài vở nhiều, cũng chưa từng login, tin tức của Chu Trạch Khải, đôi khi cũng biết được một chút, trạng thái của anh vẫn rất tốt, Thương Vương của Liên minh vẫn luôn bất bại như trước.
Cậu uống một ngụm nước, giống như muốn đem tất cả những gì đang nghẹn lại nuốt xuống, mà trước mặt lúc này lại là gương mặt của Chu Trạch Khải, cậu mỉm cười, bình tĩnh nhìn màn hình, anh cách cậu rất gần, nước mắt chẳng hiểu sao rơi xuống khóe môi, vang lên một tiếng động nhỏ, tê liệt cả trái tim.
Giang Ba Đào cười mỉa mai, nhìn thời gian, quyết định không tham gia màn từ biệt này.
Thiên đạo thù cần, Giang Ba Đào chỉ mất hai năm đã hoàn thành học phần của bốn năm học, giao luận văn tốt nghiệp, bật đèn xanh cũng tốt, đặc biệt chiếu cố cũng được, trường học trao cho cậu bằng cấp tương ứng, cậu chỉ còn thiếu một cái báo cáo, là có thể trở về mười năm nhân sinh đã qua.
(*) Thiên đạo thủ cần: thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ chỉ cần nỗ lực làm một điều gì đó thì sẽ nhận được kết quả mong muốn.
Cậu nghĩ, ông trời đối với cậu không tệ, cũng coi như cầu được nhận được.
Ngay cả việc mới mấy ngày trước cậu còn đang sầu não chuyện thực tập, một phóng viên cũng có quen biết chủ động liên hệ với cậu, hy vọng cậu có thể đến thực tập ngắn hạn, bao ăn bao ở còn tham dự với tư cách phỏng vấn thi đấu Vinh Quang Quốc tế, quả thật giống như đói bụng lập tức có bánh mỳ, buồn ngủ lại có người ném gối, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Giang Ba Đào cầu còn không được, lập tức nhận lời.
Sau đó cậu bắt đầu cả ngày lẫn đêm chạy luận văn, có thời gian làm đến choáng váng đầu óc, khiến cậu quên mất việc hỏi thăm tin tức của Chu Trạch Khải. Sau khi giải nghệ Giang Ba Đào cũng không cắt đứt liên lạc với Luân Hồi, vòng tròn giao thiệp của cậu vẫn luôn tốt, trừ Chu Trạch Khải cậu không chủ động liên hệ, cậu với những người khác vẫn qua lại như cũ, nhưng dù sao sinh hoạt khác nhau vẫn sinh ra điểm bất đồng, nên không còn thân mật như trước nữa.
Sau đó, cậu bắt đầu nằm mơ thấy những giấc mơ đứt quãng, giống như không cẩn thận lại nghe thấy một đoạn khúc hí, nhưng vẫn đi theo nội dung vở diễn, vô tình vào một buổi tối không có gì đặc biệt, đột nhiên lại tiếp tục giấc mơ lần trước, cậu lúc này hóa trang thành nha hoàn, khoác lên mình phục trang, ở trên đài bi bô xướng khúc, thỉnh thoảng sẽ ở trên sân khấu mà vô tình nhìn về phía ghế lô, người bên dưới vẫn líu ríu trò chuyện, dù sao cũng chỉ là một vai diễn nhỏ, tự nhiên không nhiều người quan tâm cậu đang hát cái gì.
Rồi lại một ngày nào đó, cậu nằm mơ thấy một người, hoặc là nói, người ở trên đài luôn chỉ là một vai phụ, ấy thế mà lại cảm nhận được có người nhìn cậu, ngồi ở ghế lô, mặc quân phục, còn có một người đứng ở bên cạnh hầu hạ, bát trà sứ thanh hoa thuộc vào loại tốt nhất hiếm thấy được sử dụng ở chốn này.
(**) ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Y có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, mặt mày dài nhỏ, đưa tình ẩn tình.
Giang Ba Đào bừng tỉnh, hoài nghi chính mình có phải trúng tà hay không? Bởi vì dáng vẻ của người trong mơ, rõ ràng chính là Chu Trạch Khải.
Này, chia tay là mày, có thể có một chút tiền đồ hay không?
Giang Ba Đào tự giễu, sau đó tiếp tục ngủ, kỳ quái chính là, giấc mơ đêm đó không làm cho cậu khó chịu, ngược lại mang đến một loại dư vị hoài niệm, ngón tay thon dài của y đặt trên tay vịn, trong đôi mắt ngập tràn chờ mong lại xen lẫn khiêu khích, đôi môi mỏng hệt như hoa đào tháng ba...
Phải... Dáng vẻ của y rất đẹp, cho dù đang khoác lên bộ quân phục, cũng vẫn đẹp, tuấn mĩ bức người, khiến người ta muốn tìm lý do tiếp cận.
Giang Ba Đào mang theo vành mắt đen đi đến nơi thực tập báo danh, cũng may đôi mắt chỉ là bề ngoài, mọi người cũng không chú ý tới, quy trình tổ chức của công ty cũng không khác gì trước đây, Giang Ba Đào dù sao cũng từng tiếp xúc với loại chuyện này, không cần phải bắt đầu với tư cách thực tập sinh. Cậu có thể trình bày quan điểm rõ ràng, phân tích nọ kia cũng không sao, thỉnh thoảng đưa ra một vài mánh khóe cũng được, chỉ là mục cuối cùng, cậu lại lần nữa từ chối.
"Khuôn mặt này thật sự không được..." Cậu cười nói với đạo diễn, đạo diễn lại là người nhanh nhẹn vui vẻ, cũng không dồn ép người khác, chỉ mất hai tháng mọi chuyện có thể thuận lợi hoàn thành.
Sau đó đến giải thế giới, lần này diễn ra ở Australia, tuy rằng mùa hè trong nước rất nóng, nhưng ở Australia lúc này lại là mùa đông, Giang Ba Đào tùy tiện mang theo hai bộ quần áo rồi lên máy bay, hoàn toàn không để ý nguy cơ phía trước.
Đi cùng phóng viên kinh nghiệm phong phú, vừa lên máy bay đã lấy tư liệu ra xem, Giang Ba Đào cũng nghiêng đầu qua nhìn, đều là một vài đoạn ngắn xuất sắc, chiếu theo trình tự, vài người cũng nghiêng đầu qua xem, chủ yếu giảm bớt thời gian nhàm chán trên máy bay.
Đến lúc mọi người buồn ngủ, tư liệu đột nhiên chuyển qua một trò chơi bắn súng phổ biến khác, ý thức được thao tác của người này chính xác đến đáng sợ, cơ bản một đường tàn bạo diệt rau củ, Giang Ba Đào chớp mắt, cảm thấy bản thân không ổn cho lắm.
"Đây là trận gì vậy?" Cậu hỏi đồng nghiệp đang ngủ gà ngủ gập, phóng viên kia liền dụi mắt.
"À, mấy ngày trước xuất hiện, không tên không tuổi, nhưng đánh rất tốt, tôi định để mắt đến một chút." Anh ta vừa nói xong liền ngáp một cái, lăn ra ngủ tiếp
Giang Ba Đào cười rộ lên, đúng vậy, có thể không tốt sao, người này chính là Thương Vương vừa mới giải nghệ của Liên minh đấy, cách thức thao tác này, cậu đã sớm quen thuộc, ngay cả tần suất lẫn tiết tấu đều quen thuộc.
Anh ấy là người trong lòng của tôi, đã từng như vậy.
Cậu lại bắt đầu nằm mơ, sân khấu kịch đung đưa, ánh mắt người kia lại nóng rực, cậu cảm thấy như hít thở không thông.
Cậu chạy trốn phía sau đài, giống như đang tránh né một điều gì đó, va vào đạo cụ, hết thảy đổ rầm xuống đất, có người ở chửi bậy, nhưng cậu không quay đầu, trang phục đều đã mặc, nhưng lại chưa trang điểm, vạt áo trắng kéo dài, giống như con bướm trắng, dưới ánh đèn mờ ảo mà nhảy múa, hệt như đang lẩn trốn định mệnh.
Sau đó có người nắm lấy ống tay áo của cậu, cậu giật lại, nhưng lại không kéo về được, lại giống như có hàng ngàn hàng vạn thanh âm, nói với cậu đừng có quay đầu.
Giống như tiếng gọi trí mạng của minh phủ đi giữa chốn nhân gian.
Hậu trường gánh hát người đến người đi, có người vội vàng tháo xuống trang sức, có người vội vàng hét to người hầu lấy đông lấy tây, có người hút thuốc phiện, lại có người ngả nghiêng ôm đạo cụ lảo đảo bước đi, bày ra một bộ dáng hỗn độn chốn nhân gian.
Người sắm vai nha hoàn xướng khúc hí lo sợ mà quay đầu lại nhìn, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cậu, tay siết chặt ống tay áo của cậu, giống như một con bướm trắng tinh khiết, mặc cho đối phương có giãy dụa như thế nào, thì cũng sẽ không buông ra.
"Cắt chẳng nổi, Gỡ càng rối, Mối ly sầu."
(***) "Tiễn bất đoạn, Lý hoàn loạn, Thị ly sầu": Nằm trong bài thơ Tương kiến hoan kỳ hai
Nhóm trẻ con hát lên, khúc hát từ ngàn năm, xa xưa triền miên.
Giang Ba Đào tỉnh lại, trước mặt là một màu mờ nhạt của khoang máy bay, lỗ thông gió thổi qua, mùi nhựa khiến cả người cậu cảm thấy không thoải mái, đồng nghiệp bên cạnh trên cổ mang theo gối hình chữ U vẫn đang chìm vào giấc ngủ, tay vẫn còn đặt trên bàn phím, hệt như trước khi ngủ một giây thì vẫn đang viết bản thảo, có thể thấy được có bao nhiêu vất vả, Giang Ba Đào cười cười, xoa xoa cổ đau nhức của chính mình, nhìn bóng đêm phía bên ngoài, máy bay bay qua tầng tầng mây, tựa như những cây kẹo đường khổng lồ tràn ngập trong giấc mơ.
Lúc xuống máy bay suýt thành chó đông lạnh, Giang Ba Đào nghiêm túc suy nghĩ trí thông minh của chính mình, vì sao lại nghĩ rằng chỉ cần hai bộ quần áo là có thể sống sót ở nam bán cầu trời đông giá rét?
Cũng may quản lý chuyên môn truyền thông sớm đã chuẩn bị áo bành tô, lúc này mới không bị lạnh chết. Mang theo một đống thiết bị tiến vào trong hội trường, những lá cờ nhiều màu sắc bay phất phới bên trong, theo tiêu chuẩn quảng bá của các giải đấu Vinh Quang, gương mặt của từng tuyển thủ mặc đồng phục cùng với chức nghiệp đã sớm quen thuộc cũng có mặt.
Giang Ba Đào hít sâu một hơi.
Hai năm, cậu nghĩ bản thân đã buông xuống, nhưng đúng là không thể.
Cậu rất thích bầu không khí này, loại không khí thi đấu thể thao, không ngừng cố gắng, không ngừng tiến về phía trước, còn có cả hình bóng của người kia.
Được rồi, người kia không ở đây, tuyển thủ trong tư liệu cũng không phải anh ấy, thậm chí mấy người mới này Giang Ba Đào cũng không hề quen mặt, tuyển thủ trong giới thi đấu điện tử thay đổi rất nhanh, tuyển thủ đã giải nghệ không có ở trong danh sách cũng là chuyện bình thường, hơn nữa Chu Trạch Khải đã nhiều lần ra trận, đối với giải thế giới cũng không còn gì để hối tiếc nữa.
Lần đầu tiên đổi góc độ để xem trận đấu kỳ thực cũng không tệ, truyền thông luôn có một mặt bận rộn riêng, Giang Ba Đào lấy mặt làm ưu thế, tuyển thủ đội Trung Quốc không ít người đến chào hỏi cậu, phóng viên đồng hành được dịp phỏng vấn trực tiếp, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ.
"Đưa tiểu Giang đi theo đúng là lựa chọn chính xác nhất!" Nhóm trưởng nhóm phóng viên vỗ vai Giang Ba Đào, coi cậu như vật biểu tượng mà kéo lên, Giang Ba Đào chỉ vội vàng lấy tư liệu ở trong balo ra để đối phó tạm thời.
Sau đó cậu lại đứng lên, điện thoại di động dường như bỏ quên trong phóng viên, nhưng cục sạc thì không thấy.
"Xin lỗi, tôi phải đi lấy một thứ." Lúc tan họp, trận đấu hôm nay cũng đã đánh xong, phỏng vấn trực tiếp cũng thuận lợi hoàn thành, trong khi cả nhóm đang dọn dẹp thiết bị, Giang Ba Đào mới sực nhớ ra lúc nãy để quên điện thoại di động ở trong phòng phóng viên, cậu nói với mọi người sẽ đi lấy rồi gặp lại ở trước xe chuyên dụng.
Đám đông khán giả chen lấn đi ra, Giang Ba Đào cả người lảo đảo, cố gắng đi vòng trở lại, vóc người của cậu ở trong nước cũng không gọi là nhỏ, nhưng ở Châu Âu lại trở nên thấp bé, một đường đi bị xô đẩy đến mức đầu óc tối mù, cảm giác như đang trải qua thứ xúc cảm phấn khích của người vừa đi xem hát, đi đứng càng trở nên khó khăn.
Sau đó ở cửa ra vào, một người hâm mộ va phải cậu, Giang Ba Đào kêu lên một tiếng liền bị ngã ngửa ra ngoài, nhưng may mắn va vào một lồng ngực, mà người vô tình va phải cậu lập tức nói xin lỗi, khiến cậu chẳng thể làm gì, chỉ đành bỏ qua.
Kết quả vừa định quay đầu nhìn xem thử người đã đỡ mình là ai, trước tiên nhìn thấy một bàn tay thon dài tinh tế, sau đó lại nhìn thấy bờ vai mềm mại nhưng vững vàng vẫn giữ chặt cậu.
"Cảm ơn..." Giang Ba Đào nghẹn họng, người nọ cầm trên tay xấp tư liệu mà lúc nãy cậu làm rơi, vỗ vỗ bụi, cầm lấy công văn trong tay cậu, tự ý sắp xếp lại rồi đứng lên.
Từ từ? Rốt cuộc tôi phải nói "đã lâu không gặp?" Hay là "Sao lại là anh?!" Hay là "Không nên?!" Giang Ba Đào nhất thời không theo kịp, mà đối phương chỉ mỉm cười nhét vào tay cậu xấp tài liệu, giống như căn bản cả hai chưa từng chia tay, mà tối hôm qua vẫn còn cùng ăn cùng ngủ, triền miên không dứt.
Bay hơn nửa vòng Trái Đất vẫn đụng phải bạn trai cũ là cái dạng gì? Giang Ba Đào nhất thời không biết phải làm sao, Chu Trạch Khải lại là một bộ dáng bình tĩnh, tay ôm lấy vai Giang Ba Đào, đi về phía phòng phóng viên.
Chờ chờ một chút! Sao Chu Trạch Khải lại ở đây?!!
Giang Ba Đào nội tâm kêu gào, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Mãi cho đến khi cậu cầm lấy điện thoại cùng Chu Trạch Khải đi ra khỏi cửa, gió lạnh mùa đông ở nam bán cầu thổi qua, Giang Ba Đào lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
"Lạnh thật!" Cậu rụt cổ, dù sao cũng chỉ có một cái áo bành tô, cũng không chịu được bao nhiêu.
Chu Trạch Khải liếc nhìn cậu, sau đó kéo xuống khăn quàng cổ, cũng không để ý đến động tác của Giang Ba Đào, dứt khoát quàng vài vòng lên cổ cậu, hàng tốt giá cao, thoạt nhìn rất mỏng nhưng lại vô cùng ấm áp, còn mang theo nhiệt độ còn dư lại của Chu Trạch Khải, cả mặt Giang Ba Đào đều đỏ.
Nhưng mà, xe truyền thông đã đi từ lúc nào rồi, bên ngoài chỉ còn dư lại lác đác vài người xem, Giang Ba Đào trở thành người bị vứt bỏ, cậu lập tức mở điện thoại di động, đồng nghiệp nói rằng xe truyền thông xếp hàng phải di chuyển, thật sự không thể chờ cậu, nói cậu bắt xe trở về khách sạn, chi phí sẽ do bộ phận chi trả.
Giang Ba Đào thoáng đau đầu, đi đến xứ người, trên đường gặp bạn trai cũ, còn bị đồng nghiệp bỏ rơi, đau lòng đến mức muốn gào lên ở giữa đường.
"Tôi chở cậu." Chu Trạch Khải không nói hai lời kéo cậu đi về phía bãi đỗ xe. Tốt lắm, anh là đầu sỏ vụ này à? Xe cũng chuẩn bị, rốt cuộc là định làm gì đây?
Nội tâm Giang Ba Đào muốn chửi bậy, bị kéo ngồi xuống ghế phụ lái, nửa đêm nhiệt độ càng giảm, Chu Trạch Khải vừa đóng cửa xe rồi mở điều hòa thì cửa kính đã một mảnh sương mù, Giang Ba Đào còn đang suy nghĩ hai người ở gần nhau không phải rất ngại hay sao thì Chu Trạch Khải đã nghiêng người đến gần?!
Má má má... không phải chứ...
À, mạng vẫn an toàn.
Giang Ba Đào giống như bị tám mươi ngàn con ngựa dẫm lên người, cũng không biết có nên tự chửi chính mình suy nghĩ quá nhiều? Hay là nói Chu Trạch Khải quá nhiệt tình. Nhưng nhìn dáng vẻ Chu Trạch Khải vẫn giống như trước đây lúc còn là bạn trai mà cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu, ánh đèn trong xe chiếu xuống một bên sườn mặt, ánh lên nét nhu hòa, hai năm, dường như cái gì cũng đều thay đổi, lại giống như cái gì cũng chưa từng đổi.
Giang Ba Đào cười thành tiếng, sau đó dạ dày cũng phối hợp kêu vài tiếng. Chu Trạch Khải liếc nhìn cậu, rồi khởi động ô tô.
Không mất vài phút, xe dừng lại trước một nhà hàng, bốn phía đều đã đóng cửa, chỉ có nhà hàng này còn sáng đèn, thực khách không ít, rộn ràng nhốn nháo, dường như là một nhà hàng làm ăn rất phát đạt.
Từ từ... Vô tình gặp bạn trai cũ đã xấu hổ muốn chết mà giờ còn đi ăn chung là sao? Ở trong lòng anh thì tui rốt cuộc là cái dạng gì hả Chu Trạch Khải? !
Nội tâm Giang Ba Đào lại chửi thề, mà thực tế đã bị Chu Trạch Khải kéo ra khỏi xe, rồi lại bị ép ngồi xuống một chiếc ghế dựa, tức giận nhìn Chu Trạch Khải gọi đồ ăn, bà chủ đảm bảo quen biết người dễ nhìn này, không ngừng cười với anh, lại giống như chỉ hận không thể nhào lên người anh.
"Anh vẫn rất được yêu thích nhỉ." Giang Ba Đào nói, trước tiên húp một chén canh, không thể không nói mùi vị rất thơm, chỉ cần là người châu Á thì sẽ bị mùi vị này kích thích.
Chu Trạch Khải cười cười, đặt món điểm tâm ngọt lên đĩa của Giang Ba Đào, anh chưa bao giờ thích đồ ngọt, nhưng Giang Ba Đào lại là người ham ngọt, hệt như coi đồ ngọt như mạng.
Không thể không nói, nhà hàng đồ ngọt này có thể nói là tuyệt nhất, nguyên liệu nấu ăn kết hợp rất vừa vặn, vị tinh tế, sẽ không cảm thấy ngấy, Giang Ba Đào bụng đói kêu vang lúc này lại thoải mái vô cùng, nếu người trước mặt không phải là Chu Trạch Khải thì chắc cậu đã hưng phấn xoay vài vòng trên đất.
Nhà hàng này cũng có ca hát, ngọn đèn mờ mờ, trên bàn vừa có ly nhỏ lại có bàn đèn, mà cái bàn lại rất nhỏ, chén đĩa của anh chồng lên chén đĩa của cậu, mà dưới bàn hai chân lại rất gần, là nơi thích hợp dành cho những đôi tình nhân, Giang Ba Đào nghĩ, mỗi lần chân Chu Trạch Khải chạm vào cậu, cả hai đều không dám cử động.
Đến lúc ăn xong Giang Ba Đào không nhịn nổi mà bắt đầu ngáp, cậu ngồi trên máy bay suốt mấy chục tiếng đồng hồ, lại ở hiện trường vất vả cả ngày, cuối cùng còn có bài phỏng vấn chưa viết, thật sự không còn sức lực chống đỡ, Chu Trạch Khải thanh toán xong, đưa cậu nhét lại trong xe.
Giang Ba Đào không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến tận khi xe dừng lại thì cậu mới bừng tỉnh, mà nơi hiện ra trước mặt, cũng không phải khách sạn của mình càng làm cậu hoảng sợ.
"Có khi nào ngày mai trên trang báo địa phương có tin mình bị bạn trai cũ bóp chết hay không." Lúc cậu bị Chu Trạch Khải kéo lên lầu, trong lòng vẫn đang cố gắng an ủi chính mình, nếu Chu Trạch Khải muốn bóp chết cậu thì sẽ không dẫn cậu đi ăn, càng sẽ không dẫn về nhà để bóp chết, dù sao dọn dẹp cũng rất phiền phức.
Đây là khu chung cư bốn tầng, cũng không đông hộ gia đình, lúc này hầu hết đều đã đi nghỉ, Chu Trạch Khải mở cửa một căn hộ ở lầu hai, ném Giang Ba Đào vào.
Giang Ba Đào vẫn còn cảm thấy bất an, cậu đang nghĩ có nên gửi một tin nhắn vào hộp tin chung báo với đồng nghiệp rằng mình không thể trở về khách sạn, thi thể có được phát hiện hay không cũng là vấn đề, dù sao cũng không có di ngôn, hai năm trước làm sao cậu có thể biết được còn có thể bị bạn trai cũ đuổi theo đến nửa bán cầu. Thật sự là cái gì cũng đã định, gieo gió gặt bão thiện ác có báo...
Chu Trạch Khải mở cửa, đổi giày, sau đó ném chìa khóa lên một cái khay gần cửa, nhìn thấy Giang Ba Đào vẫn đứng ở phòng khách, dáng vẻ thể hiện "mạng mình toi rồi", hai mắt không khỏi lườm một cái.
Anh đã nhịn cả đêm, từ lúc ban đầu bận rộn ngồi trên ghế bấm máy, người ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lại không chú ý đến mình, toàn tâm toàn ý vào công việc, anh vô cùng thích nhìn Giang Ba Đào làm việc, trước kia cũng như vậy, nhìn cậu cau mày phân tích chiến thuật, thời điểm phiền não sẽ vò đầu bứt tóc, rồi lại xác nhận kế hoạch huấn luyện, nói chuyện với thành viên trong nhóm, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt lẫn việc vặt của bọn họ.
Ánh mắt trong suốt, cổ tay mịn màng, trong lời nói mang theo sự bén nhọn khiến kẻ khác tin phục; cậu làm việc cẩn thận khéo léo, được thành viên yêu thích, cũng được người hâm mộ tán dương, truyền thông lại khen cậu phối hợp chu toàn.
Mà quan trọng nhất: cậu ấy là của tôi, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng như vậy...
Chu Trạch Khải đem Giang Ba Đào đặt trên tường, đối phương trợn mắt nhìn anh, anh cười cười, nghiêng đầu hôn lên.
Môi chạm nhau, đầu Giang Ba Đào ong lên, hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện.
Chu Trạch Khải liếm vành môi cậu, dụ dỗ cậu đáp lại, hết lần này đến lần khác, giống như bờ môi của cậu là vị kẹo ngọt nhất trên thế giới, đầu lưỡi có ý đồ cạy ra hàm răng của cậu, muốn tiến vào sâu hơn.
"Anh để tôi..." Giang Ba Đào há miệng định nói, mà lúc này bàn tay Chu Trạch Khải đang vững vàng giữ cằm của cậu, tay còn lại giữ lấy eo cậu, vừa vặn khi Giang Ba Đào mở miệng, Chu Trạch Khải lập tức bắt lấy cơ hội tiến vào, cùng cậu dây dưa, hương vị quen thuộc cũng không biết do nước hoa hay do mùi sữa tắm? Giang Ba Đào biết anh thích nhãn hiệu này, dù là sữa rửa mặt hay là nước thơm dùng sau khi cạo râu đều mang theo hương vị của đại dương, tựa như gió biển đập vào mặt, dịu dàng nồng nàn, khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
"... Từ từ..." Giang Ba Đào giãy dụa, cậu dùng lực đẩy anh, Chu Trạch Khải cắn môi cậu một cái, cuối cùng vẫn buông ra, hai người thở hổn hển mà bốn mắt nhìn nhau, tóc tai rối loạn bờ môi sưng đỏ, trông chả khác nào hai người vừa đánh nhau xong.
"Chúng ta chia tay rồi anh không nhớ sao?" Giang Ba Đào có ý muốn nói với tình trạng của cả hai hiện tại thì ở trong phòng hôn môi là không đúng, tro tàn lại cháy cũng không nên nhanh như vậy, cả hai mới gặp chưa đến vài giờ, đây chẳng phải là một dạng chuẩn bị lên giường luôn hay sao!
"Hả?" Chu Trạch Khải nghiêng đầu, trên mặt viết ba chữ "anh không biết''.
Giang Ba Đào đau đầu mà xoa xoa mi tâm, cậu hiểu Chu Trạch Khải, người này mang trên mình vẻ mặt hồn nhiên ngốc nghếch, khiến cho người ta không biết được là anh ngốc thật hay là đang giả vờ, người phát ngôn của Liên minh, tiếp nhận quảng cáo hằng năm chụp hơn ngàn vạn tấm hình, nếu nói anh không diễn trò, thật sự quá ngây thơ rồi, anh diễn rất tốt, tốt đến mức không thể nhìn ra được.
"Đừng như vậy..." Giang Ba Đào lắc đầu, cậu phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể đi đến bước này, Chu Trạch Khải lại một chút cũng không để ý khiến mình quăng mũ cởi giáp, cậu cực kỳ khó chịu, thật sự chỉ muốn gào khóc.
Chu Trạch Khải lại cầm lấy áo của cậu, kéo cậu vào phòng, rồi trực tiếp đẩy cậu lên giường.
Căn hộ không lớn, trong nhà có một phòng ngủ, thư phòng thì ở một phòng khác, rèm cửa lớn chạm đất, bên ngoài lúc này đã khuya, ánh trăng rất sáng, trong phòng bởi vì Chu Trạch Khải vừa vào đã mở điều hòa mà dần ấm lên, dưới thân lại là nệm mềm mại, Giang Ba Đào rốt cục xác định, bạn trai cũ không muốn bóp chết cậu, mà là muốn đè cậu.
Cũng không biết nên khóc hay cười.
Chu Trạch Khải cúi người đi lên, Giang Ba Đào sợ tới mức lùi về sau, kết quả cả người đều nằm ở trên giường, Chu Trạch Khải nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cậu, tiến đến gần, cởi ra áo khoác của cậu, chỉ để lại duy nhất quần trong.
"Anh từ từ đã!" Đối mặt với loại hành động này thì Giang Ba Đào không nhịn được nữa, đẩy bả vai của đối phương ra, cố gắng kéo dài khoảng cách an toàn.
Chu Trạch Khải căn bản không để ý tới, nên làm gì đều tiếp tục làm, liếm hôn cổ đối phương, da cậu rất trắng, dù hai năm cũng không thay đổi, chỉ cần hơi dùng sức sẽ lưu lại dấu vết.
"... Đây là cường bạo đấy anh có biết không?" Giang Ba Đào chống cự lại, quyết định tung đòn cuối cùng, Chu Trạch Khải đúng là dừng tay, sau đó sờ soạng gì đó, lấy ra điện thoại ném đến tay Giang Ba Đào.
"Báo cảnh sát." Anh nói, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ tức hộc máu của đối phương.
"Anh..." Giang Ba Đào nghĩ thầm, anh cho rằng tôi ở nước ngoài sinh hoạt không quen lại bị người khác đè lên giường mà vẫn có thể báo cảnh sát sao? Anh có phải là người không vậy?
Sau đó cậu vô ý đụng điện thoại của Chu Trạch Khải, màn hình sáng lên đến, màn hình khóa là một ảnh chụp, là gương mặt khi ngủ của cậu vào lúc nào đó, cậu cũng không hề biết, dáng vẻ khi ngủ của mình ngay ngắn như thế nào, môi hơi hơi khép mở, tóc ngổn ngang, đầu trũng xuống gối mềm, chăn đắp lên đến ngực, trên người lại đang mặc bộ đồ ngủ chim cánh cụt mà cậu yêu thích.
Đó là quá khứ bị cậu bỏ qua. Cậu quay đầu lại, Chu Trạch Khải nhìn cậu, giống như có thiên ngôn vạn ngữ.
"Chúng ta đã chia tay ." Giang Ba Đào nghĩ muốn lặp lại một lần nữa, cho dù đó là vì chấp nhất hai năm qua của cậu.
Chu Trạch Khải nghiêng đầu, hôn xuống môi của cậu.
"Anh không đồng ý." Anh nói, anh không đồng ý.
Giang Ba Đào tuyệt vọng kêu lên một tiếng.
to be continue