Hoàn [Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Fanfic] [Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Rule:
- Rất đơn giản, mở điện thoại, mở list nhạc nhấn shuffle và để định mệnh làm chuyện của nó. Mỗi bài hát là một fic. Couple không cố định, có thể sẽ có những fic không có romance. (Nói Đa CP vậy thôi chứ chủ yếu sẽ toàn Tán Tu cho mà xem OTL)
- Đúng ra thể loại này nên mỗi ngày một fic nhưng tay tàn não tàn bất lực ysl nên bao giờ ra được thì ra.
- Bài nào có link, or cần nghe khi đọc, mình sẽ dẫn. Cơ mà nếu mọi người đều muốn bài nào cũng dẫn thì mình cũng ok.
- Playlist mình rất điên nên ai muốn recommend bài nào đi với đôi nào xin cứ thoải mái cmt, mình rất hoan nghênh.


Song 1: Sodachi Jima - Ueda Tatsuya

Note nhẹ nhàng:
- Bài hát trên viết về đảo Okinawa, một hòn đảo khá biệt lập với toàn bộ Nhật Bản. Nét giao thoa giữa Trung Quốc và Nhật ở đây rất rõ, âu cũng là duyên.
- Mình chưa từng đến Okinawa, cũng rất muốn đến. Fic này viết ra trong một tâm trạng muốn quăng mọi thứ ra và đi.
- Logic không tồn tại trong fic này. Đừng tìm nó. Coi chừng lạc.


Chiều hè

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: romance! Tán + Tu (để như này vì không rõ trong đây là Tán Tu hay Tu Tán, cũng không muốn rõ)

Summary:

"Vì có những thứ chỉ đến một lần mà thôi. Vậy nên, để tôi chụp cậu, được không?"

Diệp Tu đến Okinawa vào một ngày mùa hè.

Vì sao hắn đến nơi đây, Diệp Tu cũng không rõ nữa. Có lẽ do chương trình tivi đêm qua. Hắn vẫn còn nhớ giọng kể già nua và chậm chạp của người chủ trì khi ông rủ rỉ nói về Okinawa.

“Khi buồn, hãy tìm đến Okinawa.”

Người đàn ông kết lại câu chuyện của mình bằng một câu như vậy, giọng ông đã chuyển sang màu mờ và đục như thể tất cả những gì tươi sáng đẹp đẽ nhất đời ông đã trôi về Okinawa theo từng lời kể.

Okinawa, O ki na wa, Diệp Tu lẩm nhẩm, bốn âm tiết cuộn lại trên đầu lưỡi hắn, rồi run rẩy rơi ra thành một dòng chì lờ mờ. Và như được phủ một loại bùa chú, Diệp Tu nghĩ, phải đến Okinawa thôi.

Và giờ hắn đến thật. Với một chiếc máy ảnh và một túi hành lý bé tẹo như muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng chủ nhân của nó chẳng thèm để tâm gì đến hai chữ gọi là “kế hoạch”. Nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa người khác cũng như hắn. Diệp Tu mở ra mảnh giấy ghi địa chỉ một nhà trọ cùng hướng dẫn chi tiết cách đi đến đấy mà trợ lý hắn nhất quyết dúi cho hắn như sợ rằng nếu không có cái này, hắn sợ ngủ bờ ngủ bụi rồi chết cóng bên ngoài vậy. Hắn thở dài khi nghĩ lại về sự lo lắng quá độ của cậu ta, chí ít giờ cũng là mùa hè, muốn chết cóng cũng là cả một nghệ thuật ấy chớ.

-

Lúc Diệp Tu tìm đến quán trọ đã là quá trưa. Ánh mặt trời trên cao làm hắn có chút ngây ngất. Dưới lớp nắng vàng óng như mật ong, quán trọ trông như một chiếc bánh Mont Blanc vừa được lôi ra khỏi tủ lạnh với tiếng chuông gió linh lang là những vụn kẹo được rắc lên. Bên trong nhà khá vắng, hay nói đúng hơn chỉ có một người cộng một mèo, đã thế còn đang cùng nhau ngủ. Diệp Tu đứng ngây người ở genkan, có chút không biết làm thế nào, chỉ còn nước nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới nhìn xung quanh. Đúng lúc hắn nghĩ có khi lôi máy ảnh ra chụp vài bức thì con mèo bỗng ngao lên một tiếng, kéo theo một giọng nói ngái ngủ khác.

(genkan: Hán Việt là huyền quan, chỉ chỗ để giầy, ô,... của người Nhật, nằm trong nhóm những từ ngữ không nên dịch ra do mình quy định)

“Mao Mao, dậy rồi đó hả?”

“Mao Mao?” Câu nói vuột ra ngay trước khi hắn kịp ngậm mồm lại. Người kia nghe thấy ngẩng lên nhìn hắn, rồi chỉ vào con mèo nói.

“Cậu không biết đó thôi, con này rụng lông lắm lắm, cả ngày đi theo hầu nó cũng đủ mệt chết.”

(Mao là lông, rụng lắm lông nên đặt tên là lông luôn)

“Ờ, thế nên cậu mới ngủ gật lúc đang làm việc hở?” Diệp Tu đáp, có hơi bất ngờ vì sự gần gũi trong tông giọng của mình. Có lẽ việc gặp được một người Trung Quốc ở nơi xa lạ này ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn hắn nghĩ.

“Haha…” Người kia cười lạnh một tiếng rồi lập tức đổi về bộ mặt tươi cười thân thiện mến khách. “Vậy cậu định ở đây bao lâu?”

“Không biết nữa.” Diệp Tu thành thực nói. Trên máy bay, hắn cũng đã nghĩ về điều này. Okinawa cách Thượng Hải 6 tiếng bay. 6 tiếng, nói ngắn cũng ngắn, nói dài cũng dài. Trong 6 tiếng, hắn có thể soạn một bản kế hoạch chi tiết cho project mới nhất, suy nghĩ về ý tưởng cho triển lãm kế tiếp, chỉnh sửa một bộ ảnh chụp cách đây vài tuần,… Vậy mà lần này Diệp Tu lại chẳng thế nghĩ xem rốt cuộc mình nên ở hòn đảo kia một ngày, một tuần, một tháng, một năm, hay cả một đời. Giống như kể từ sau chương trình tivi đêm muộn đó, con thuyền đời hắn đã mất đi mỏ neo, chỉ còn trôi dập dềnh theo sóng nước và một điểm đến duy nhất là Okinawa.

Người kia xem chừng cũng khá ngạc nhiên với câu trả lời của hắn nhưng rất nhanh thôi, cậu ta cúi xuống, lôi ra một quyển sổ rồi bảo hắn ghi tên vào đó.

Phòng của hắn nằm trên tầng hai, mất không quá một, hai phút để đến nơi. Cửa sổ nhìn ra phía biển xanh ngát. Trong phòng ngoài một bàn trà nhỏ cùng một ghế bệt thì không còn thứ gì khác. Diệp Tu đẩy cánh cửa sổ ra một bên, để gió lộng ngoài trời tràn vào phòng. Không khí vẫn thẫm mùi muối biển nhưng không còn quá gai lưỡi như lúc ở ngoài sân bay nữa. Diệp Tu ngồi yên trong phòng một lúc để gió và nắng tẩy sạch những bụi bặm còn sót lại ở Thượng Hải.

Khi hắn xuống, người kia lại đang duy trì tư thế nằm xả lai trên bàn tiếp tân, dù giờ cậu ta không ngủ nữa. Hương nhang trầm thoang thoảng đâu đây. Chắc cậu ta vừa châm.

“Sao, có nơi muốn đi chưa? Có cần tôi giới thiệu dùm chi không?” Người kia nói, tay phẩy phẩy chiếc quạt.

“Nơi nào vắng người là được” Diệp Tu đáp. Hắn là một nhiếp ảnh gia khá có tiếng, cái gì cũng chụp, chỉ không chụp người. Rất nhiều người vặn hỏi hắn về điều này. Hắn cũng chẳng biết nói sao. Giống như có người ghét đồ ngọt, yêu đồ cay, hắn không thích chụp người. Vậy thôi. Vậy nên hắn cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi người kia tròn mắt như hắn. Hắn chỉ bất ngờ khi cậu ta đột nhiên bật cười nói.

“Vậy để tôi dẫn cậu đi.”

-

Bắt đầu từ lần đó, giữa hai người như thành lập một giao ước nhỏ. Mỗi sáng khi Diệp Tu xuống dưới, người kia đều sẽ hỏi cùng một câu “Hôm nay cậu muốn đi đâu?” và rồi mặc kệ câu trả lời là gì, cậu ta sẽ dẫn hắn đến đủ mọi nơi của Okinawa. Có những khi là đi qua những lối phố quanh co tạo thành hình bàn cờ, trên hiên nhà là các con mèo nằm ngheo nguẩy đuôi, há miệng ngáp dài, mỗi khi ống kính chiếu tới sẽ quay đi như làm kiêu. Cũng có khi là ra một bãi thả diều khi trời đủ gió, ngắm bầu trời đan thành những mảng hồng xanh lam trắng, xung quanh là tiếng nô đùa của trẻ em lẫn với tiếng diều sáo vi vu. Hay có lúc là ghé vào những ngôi đền nhỏ nằm khuất sau những dãy nhà, người Nhật thờ nhiều thần nên cũng lắm đền chùa, lễ giáo cũng khắt khe nhiều lắm, làm theo đôi lúc cũng thấy phiền. Những khi mệt sẽ ghé tạm vào một quán ăn hay một hàng tiện lợi nào đó, gọi một suất soba lạnh hay một que kem Trên đường đi hai người sẽ trao đổi dăm ba câu vu vơ, hầu hết là người kia nói, về con mèo tên Mao Mao, về sự nghiệp học chơi shamisen ba bữa nghỉ một buổi, về lễ hội Naha Hari vào tuần sau,… Đôi lúc, Diệp Tu sẽ chêm vào vài câu nhưng hầu hết hắn sẽ chỉ lên giọng giả vờ trách mắng người kia mỗi khi cậu ta đưa hắn đến một nơi đông người nào đó để rồi nhận được một câu trả lời y chang nhau, Diệp Tu, cậu chỉ cần đổi góc chụp là được thôi mà.

(shamisen: một loại đàn ba dây của Nhật, thường được làm bằng da mèo
lễ hội Naha Hari: lễ hội đua thuyền nhằm tạ ơn thần biển, diễn ra vào tháng Năm hàng năm)


Và như một điều khoản của giao ước ngầm này, cả hai đều không nói gì về bản thân mình.

-

Hôm đó cũng là một hôm vàng nắng như mọi hôm khác. Nhưng thay vì “Hôm nay cậu muốn đi đâu”, người kia lại nói “Đi cùng tôi một chút nhé”. Giọng nói cậu ta như một anh chàng đi trên sợi dây của những thanh bằng thanh trắc, một chút vững vàng, một chút run rẩy, từng chút từng chút một.

“Ừm.” Diệp Tu chỉ đáp lại như vậy, tay nắm chặt máy ảnh. Rất có thể hôm nay sẽ là ngày cuối cùng hắn ở nơi đây.

Cả hai cùng đi trên một lối nhỏ quanh queo dẫn lên một ngọn đồi. Nắng được lọc qua tàng cây xanh mướt thành những vết lấp lánh trông như kẹo mạch nha trên mặt đất. Tiếng gió rì rào rì rào lạt qua những vòm cây, vọng lại xa xa là tiếng ai đó hát một bản dân ca hắn không biết nghĩa.

Đó là một đoạn đường dài và mệt nhọc, hay ít nhất đấy là những gì Diệp Tu nghĩ. Còn người kia vẫn cứ thẳng bước đi, mỗi bước cách nhau chừng 50 cm, đều đặn đều đặn, không ngừng nghỉ. Giống như tất cả những gì còn lại trong đầu cậu ta là bước về phía trước, bất chấp phía trước ấy là đường hay vực thẳm.

Mất tầm 40 phút để họ lên đến đỉnh đồi. Từ nơi này phóng mắt ra có thể thấy toàn bộ thành phố bao lấy bờ biển như một mảnh trăng lưỡi liềm. Nơi phía chân trời xa xa, đại dương hòa với bầu trời trong một sắc lam nhạt.

“Đây là chỗ cậu muốn tôi đến à?” Phải một lúc lâu sau Diệp Tu mới lên tiếng hỏi. Bầu không khí nơi này như một sự cực tả của yên tĩnh. Giống như chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ xé nát nó và biến nơi đây thành một chốn tầm thường nào đó.

“Ừ, đây là nơi yêu thích của tôi.” Cậu ta nói bằng một vẻ nhàn nhạt như thể câu đó nên được chia ở thì quá khứ chứ không phải hiện tại như này. Diệp Tu quay qua nhìn người kia, chỉ để nhìn thấy một nét phẳng lặng không kém trên khuôn mặt cậu ta, tựa như mặt biển ngày trước bão. Nhưng không có cơn bão nào ở đây. Okinawa quá nắng và ấm cho bất kỳ một cơn bão nào. Vậy nên Diệp Tu chỉ hỏi.

“Để tôi chụp cậu được không?”

Có vẻ đó là một câu hỏi ngoài dự đoán của người kia. Cậu ta quay lại, cười cười đáp.

“Này này Diệp Tu, không phải cậu đã nói là mình không chụp người sao?”

Tất nhiên là tôi biết, hắn nhủ thầm trong lòng, nhưng tôi muốn chụp cậu. Hắn không nói ra. Nói ra cũng chẳng ích gì, hắn biết. Những kẻ ngang bướng thường có chung một tần số sóng nào đó mà thậm chí chính bản thân họ cũng chẳng hiểu được.

“Vì sao cậu chọn nhiếp ảnh?” Người kia lẳng lặng hỏi, như mở một lối thoát cho hắn. Trả lời đi nào, nếu tốt tôi sẽ để cậu chụp. Ẩn ý rõ ràng như một người lớn đưa cho đứa trẻ một cái kẹo để nó chịu im lặng vậy. Nhưng hắn vẫn trả lời.

“Vì có những thứ chỉ đến một lần. Và tôi muốn có được chúng. Vậy nên…” Diệp Tu đưa máy ảnh lên ngang mắt. “… để tôi chụp cậu được không?”

Người kia mỉm cười. “Tôi nào từ chối được cậu đâu.”

Và ngay khoảnh khắc từ cuối cùng rơi khỏi đầu lưỡi người kia, ống máy hắn chớp lên một tiếng xạch rất khẽ.

-

Rốt cuộc hắn vẫn quyết định ở lại thêm Okinawa một ngày nữa. Người kia khi biết chỉ gật đầu một cái, dặn hắn tối ngủ sớm một chút, sáng mai có thứ muốn để hắn xem.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, người kia đã gọi hắn dậy, ngoắc ngoắc ngón tay, ý kêu đi theo mình. Lần này, cậu ta dẫn hắn ra biển. Lúc này Diệp Tu mới nhớ ra, trong suốt thời gian đến đây, hắn chưa thực sự ra biển lần nào. Thật buồn cười, hắn nhớ đã đọc trên mạng rằng Okinawa là một thành phố nổi tiếng về biển, vậy mà từ hôm tới đây đến giờ, ý nghĩ về bờ biển này còn chưa một lần xuất hiện trong tâm trí hắn.

“Cậu biết không, bình minh ở Okinawa có màu tím đó.” Người kia nói như vậy khi ngồi xuống bờ cát.

Diệp Tu có chút không tin nhưng vẫn mãi dõi mắt về phía chân trời. Từ đằng xa, tia sáng đầu tiên rạch một đường thẳng tắp ngang qua nền trời đen đặc. Nền trời đỏ rực lên trong một khắc ngắn ngủi rồi cuộn lấy sắc xanh thẫm nơi đại dương, hòa thành một màu tím thẫm.

“Diệp Tu, cậu không chụp sao?” Tiếng người kia vang bên tai như một lớp sương mờ sẽ tan khi nắng lên.

“Không, tôi chụp đủ rồi.”

“Diệp Tu, cậu sẽ về trong hôm nay sao?”

“Ừ, tôi chụp đủ rồi.”

-

Buổi triển lãm kế tiếp của Diệp Tu diễn ra vào ba tháng sau chuyến đi bất ngờ đó. Buổi triển lãm bao gồm các bức ảnh hắn chụp ở Okinawa, cùng một vài shot ảnh khác trước đó. Không phải hỏi, chủ đề cho mọi cuộc bàn luận của tất cả khách tham dự hôm đấy Diệp Tu thế mà cũng chụp người sao là bức ảnh chụp một người con trai. Trong bức ảnh đó, cậu trai ấy chỉ để lộ một nửa mặt và một nụ cười cong cong như nhịp cầu trấn Giang Nam, gió vờn trên tóc cậu ta và màu tóc nâu nhạt như hòa làm một với nắng chiều. Dưới bức ảnh đề đúng một câu ngắn gọn.

Người chỉ đến một lần.

-Một chiều hè/End.-
Có lẽ hơi thừa nhưng vẫn cần nói, thực ra bình minh ở Okinawa không có màu tím, hoàng hôn cũng không nốt. Còn vì sao viết, vì nó là điều từng ám ảnh người tôi thương, giờ quay ra ám ảnh tôi.
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#2
Non tay đuổi plot, chắc tay thì cứ tả cảnh, để cảnh quan nói lên nội dung câu chuyện. Mình khá tập trung vào từng màu từng sắc một trong bức tranh Okinawa từ ống kính của Diệp Tu - chỉ cảnh không người. Lặng lẽ nhận ra khi hết nheo mắt nhìn vào ống nhắm, khi thả lỏng ngắm toàn cảnh, hắn sẽ thấy, một dáng người được bao trùm bởi bao nhiêu mê mị cảnh sắc ấy. Cũng phải, không phải lúc nào cảnh cũng làm nền để tôn lên vẻ đẹp của người...phải đúng người mới được!
.
Cứ có cảm giác font Times New Roman làm tác phẩm thêm phần trang trọng và chuyên nghiệp, đọc đi đọc lại 3 4 lần rồi, nhằm tưởng mình đang đọc sách do một tay bút chuyên tả cảnh chứ không phải cầm điện thoại vuốt vuốt 4rum Toàn Chức đơn thuần.

Cho phép mình đoán, nếu bạn không phải đang làm nghề nhiếp ảnh, thì chi ít cũng hẵn là một lãng khách tinh tế với cái máy ảnh kè kè trên tay. Từ tầm mắt của Diệp Tu, những gì anh thấy hẵn là những gì bạn vốn đã một lần trải qua ở nước Nhật. Mọi cảnh vật đập vào mắt đều được trao truốt miêu tả như ảnh chụp đã qua hàng giờ chỉnh sửa. Lại nhạy cảm với các chi tiết nhỏ như:
Hương nhang trầm thoang thoảng đâu đây.
Không khí vẫn thẫm mùi muối biển nhưng không còn quá gai lưỡi như lúc ở ngoài sân bay nữa.
Tiếng gió rì rào rì rào lạt qua những vòm cây, vọng lại xa xa là tiếng ai đó hát một bản dân ca hắn không biết nghĩa.
Và còn nhiều nữa...
Mình không rõ với ai thì nó bình thường, chứ bắt được những chi tiết nhỏ như vậy với mình rất đắt giá. Thông qua 育ち島 mình thật sự choáng bởi cách bạn khai thác những điểm đến, những cảnh quan - một Okinawa rất rõ nét, mặc dù chính bản thân cũng chưa đặt chân đến. Hê, làm cho người đọc cũng muốn đến đó một chuyến ngắm xem thực hư thế nào.

Bội phục! Viết rất hay! Thường thì mình không đọc truyện có cp, nhưng vì lối viết của bạn mình xin phép lót dép ở đây hóng các mẫu truyện sau.
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Đầu tiên, rất cám ơn cmt của bạn. Từ lúc post fic này lên, ngồi đợi xem có ai cmt không mà cảm thấy héo mòn cả thanh xuân.

Thực ra, mình không theo nghiệp nhiếp ảnh, dù rất muốn. Cái máy mình dùng bây giờ còn là loại không chơi lens nên cảm thấy nếu nói mình ham thích chụp ảnh sẽ rất sỉ nhục giới nhiếp ảnh nói chung. Vậy nên mình thích ngắm cảnh với tưởng tượng ra chúng hơn. 1 nửa những cảnh trong fic này đều là nghĩ ra khi nghe Wabi-sabi (nếu bạn thích Nhật, cực kỳ cực kỳ rec bạn xem cái này, nó cũng là tiền đề cho fic này ra đời) cùng vài bài hát mang phong vị mùa hè. Rất xin lỗi nếu làm bạn cảm thấy thất vọng.

Về những chi tiết nhỏ, thực ra hầu hết chúng đều không mang ý nghĩa gì nhiều, chỉ là mình muốn tả thôi. Có lẽ do những người mình thích đều theo chủ nghĩa duy mỹ, tả cảnh nhiều hơn tả truyện (trong đó bắt buộc phải nhắc tới Shinkai Makoto) nên lâu dần mình cũng học lây theo. Hơn nữa, cũng rất thích cảm giác mà fic có nhiều cảnh, mà lại là cảnh đẹp, giống như chị Lá từng nói "cảm thấy như những người mình yêu, họ sống và yêu nhau trong một thế giới đẹp đẽ, rất hạnh phúc" (nhớ không chuẩn lắm, chị Lá có đọc hãy tha thứ cho em).

Okinawa mình cũng rất muốn đến. Cũng là do idol nói đến Okinawa quá nhiều mà lần nào cũng đầy vẻ yêu thương nên thành ra cũng yêu lây. Okinawa trong đây là lời được thêm mấy phần yêu thương =))) Cơ mà, có nói bên trên á, phần lời cảnh đều là tưởng tượng hết nên là sau bạn lỡ có tới mà nó không có giống thì nhận trước một lần xin lỗi này nhé.

Bội phục! Viết rất hay! Thường thì mình không đọc truyện có cp, nhưng vì lối viết của bạn mình xin phép lót dép ở đây hóng các mẫu truyện sau.
cảm thấy có chút áp lực như núi =)))) vì chắc những fic sau sẽ có những fic không theo lối viết này, sợ sẽ fail nặng

P/S: Lúc đọc cmt của bạn muốn viết nhiều lắm nhưng viết đi viết hoài vẫn hết sức lủng củng OTL
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#4
Well, mình biết có post của ai đó tới giờ cũng không có cmt nào, lâu lâu vẫn vô xua xua mấy con ruồi chờ người lạ ghé thăm đấy. Ahaha..h..ha...:cry:

Thật ra tính cmt ngay khi like từ 2 3 ngày trước rồi, cơ mà... không tiếp cận được máy tính. (không phải do lười)

Khi mình nói về các chi tiết nhỏ, mình thích ở đó sự tinh tế, nhạy cảm với những mẩu vụn bánh thường không ai để ý, nó có sức hút riêng của nó, nghĩa gì từ từ quan tâm sau. Shinkai Makoto... lâu rồi mình cũng không đọc thêm tác phẩm nào của ông từ 5 cm/s, Garden of Words, Your Name. Mà cũng chả học được miếng nào. *gãi đầu*

Fic sinh ra không phải là để tưởng tượng sao? Đọc giả đây vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Mời múa bút, ý, cào phím mới phải.
' 3 '
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#5
đọc xong cảm thấy bình yên quá
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#6
Đọc lại lần 2, thích nhất vẫn là cái cách em không nêu tên người ấy ra.

Chỉ là một người con trai trước biển.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#7
Đọc lại lần 2, thích nhất vẫn là cái cách em không nêu tên người ấy ra.

Chỉ là một người con trai trước biển.
Lúc đầu em còn định hide cp luôn cho mọi người nhưng rồi sợ mình viết đách ra nhân vật, cái thớt thành phiên bản đoán All Diệp luôn thì tạch....
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#8
Lúc đầu em còn định hide cp luôn cho mọi người nhưng rồi sợ mình viết đách ra nhân vật, cái thớt thành phiên bản đoán All Diệp luôn thì tạch....
Hự, cái đó thì thật đáng sợ. Hi vọng không ai hiểu nhầm OTZ
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#9
[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Song 2: Thời gian chưng mưa - Mộ Tư Tiểu Quai

Note nhẹ nhàng:
- Vốn bài này do Ngô Diệc Phàm hát, bản cover cũng có rất nhiều nhưng chỉ một bản này cho tôi cái cảm giác mọi chuyện đã không còn quay trở lại được nữa.
- Ờ thì, vẫn lời cũ, đừng tìm logic. Nhắc trước thế thôi. Chắc trong fic này tìm được đó.


Thời gian chưng mưa

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: Không cp, chỉ là một đoạn đối thoại nhỏ nhỏ giữa Đào và Diệp

Summary:

"Có vài mâu thuẫn không thể giải quyết, cần phải có một bên thay đổi trước. Tiếc thay, chúng tôi đều là những kẻ bảo thủ đến cùng"
<Trích "Toàn Chức Cao Thủ" chương 774, bản dịch của SLL>
"Trên đoạn đường này, tôi, người và cậu
Rốt cuộc là ai đã lạc bước trước?"
Đào Hiên thường đến thăm mộ Tô Mộc Thu vào mùa hè.

Không phải gã không muốn đến vào dịp Thanh Minh nhưng mùa xuân thường là lúc công việc ập tới, muốn thoát ra cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Mà có lẽ sẽ tốt hơn nếu gã không xuất hiện

Vậy nên Đào Hiên chọn một ngày mùa hè để tới. Hè vàng nắng, đủ nóng để người ta hiếm khi dừng chân và đủ chói để những ánh nhìn tò mò sẽ bị lấp sau những vành mũ đi đường. Mà cũng đâu quan trọng gì đâu. Gã không ở đó quá lâu. Nhanh thì năm phút, những lần dư dả thời gian thì sẽ là nửa tiếng. Vừa đủ để gã có thể dọn dẹp khu mộ một chút, thay bình nước, đặt bó hoa, thắp nén nhang, nhìn bức ảnh trên bia mộ. Thế thôi.

Vậy nên gã đã ngạc nhiên khi thấy Diệp Tu đứng đó. Với một bộ quần áo quá mức trang trọng và không có Mộc Tranh ở bên. Đào Hiên đã định quay người bỏ đi và quay lại vào một ngày khác. Nhưng giống như một án thề bất tử hay một lực kéo vô hình, gã vẫn đứng đấy, lên tiếng bằng một giọng khô khốc.

“Lâu rồi không gặp.”

Có thể nói Diệp Tu cũng bất ngờ hệt như gã, hoặc, nếu may mắn, có thể là hơn gã. Lần cuối mình thấy bộ dạng này là khi nào? Tựa như một phản ứng có điều kiện, câu hỏi xuất hiện trong não gã. Và chưa đợi Đào Hiên tìm được câu trả lời, Diệp Tu đã đáp lại với cách điệu khô cứng không kém.

“Lâu rồi không gặp.”

Bạn cũ 10 năm gặp lại, trong trí tưởng tưởng nhiều người nó có thể vui, có thể buồn, có thể xúc động, có thể thất vọng,… Trăm vạn cảm xúc. Đào Hiên nghĩ, liệu có khó xử không?

Hai bên vẫn im lặng, tuần tự làm những việc cần làm. Quét dọn, thay nước, đặt hoa, thắp nhang. Hoa Đào Hiên mua vẫn luôn là cúc trắng, còn Diệp Tu, ừm, Diệp Tu không mua gì cả.

“Mọi khi toàn đi cùng Mộc Tranh nên bất chợt không biết chọn gì.” Diệp Tu đột nhiên nói, ngấm ngầm một vẻ… có lỗi, chẳng rõ là nói cho ai.

Ngoại trừ một câu nói đó ra, tất cả đều chìm vào yên lặng. Diệp Tu không phải kẻ hay nói, thăm mộ vẫn thường là Mộc Tranh kể chuyện, không phải hắn. Đào Hiên cũng không kể, hay đúng hơn, không biết nên kể gì. Gã giờ không còn làm trong ngành eSport nữa, kể gì cũng thấy kỳ quặc. Mọi lần thì tốt rồi. Làm xong là vừa vặn hết thời gian. Lần này lại có thêm một Diệp Tu, việc chia nửa, xong cũng sớm hơn bình thường. Thành ra cả hai cứ đứng như vậy. Như thể đang chờ đợi gì đó.

Cuối cùng Diệp Tu là người phá vỡ im lặng. Hắn rít một hơi thuốc rồi nói với vẻ nghiêm túc hiếm có.

“Tôi muốn hỏi anh một điều này thôi.” Hắn dừng lại một lúc như kiểm tra lại lần cuối từng câu từng từ từng cách sắp xếp trong câu sắp tới. “Anh có hối hận không?”

Có hối hận không? Vì phản bội bạn cũ? Vì bán đi Gia Thế? Vì quay lưng với khát vọng năm xưa? Có hối hận không, hắn hỏi gã. Rõ ràng. Trực diện. Đào Hiên như thấy trên không lơ lửng một lưỡi kéo. Bất luận câu trả lời là gì, lưỡi kéo đó cũng sẽ cắt xuống, và sẽ chẳng còn quan hệ gì giữa họ nữa.

“Không.” Đó là câu trả lời của gã. Kỳ thực Đào Hiên vẫn luôn nghĩ về điều này. Lúc mới rời khỏi Trung Quốc là ba lần một ngày, rồi dần dần giảm xuống còn một lần một ngày rồi ba ngày một lần,… và cứ thế dãn ra. Giờ đây một năm câu hỏi này chỉ còn xuất hiện trong đầu gã ba lần: vào một ngày hè khi nắng chớp tắt, đêm đông khi tuyết rơi đủ nhiều và lúc phố Trung Hoa bắt đầu nổ những tràng pháo đầu tiên. Nhưng dù là bao nhiêu lần nghĩ, câu trả lời của hắn vẫn chỉ là một chữ này.

“Vậy à…” Diệp Tu thở ra một làn khói. Giọng hắn vẫn đều đều như thế, không nghe ra tiếc nuối hay xúc động, hết thảy đều bằng phẳng như một đường kẻ.

Giá mà mọi thứ đều bằng phẳng được như vậy.

Chỉ là, trên đời này không có “nếu như”.

-Thời gian chưng mưa/Đã tạnh.-
Vốn dĩ, khi viết fic thì thường hay có tật cố viết những thứ người khác chưa viết hay không nghĩ tới. Bài này, lúc đầu không định viết cho Đào với Diệp, bởi nó quá thường rồi. Nhưng ghép vào những nhân vật khác đều cảm thấy bất nhẫn quá. Nên thôi. Rốt cuộc viết một truyện ngăn ngắn về Đào Hiên không hối hận. Tôi vẫn nghĩ Đào Hiên sẽ không, và không nên, hối hận. Bởi chuyện của Gia Thế, lỗi không phải chỉ ở một mình gã. Hơn nữa, một khi đã "hối hận" tức có quyền đòi hỏi bên đối diện "tha thứ". Nên thôi, Đào Hiên cứ đừng nên hối hận.

Trên là 2 cách nghĩ của tôi, lựa chọn vẫn là nằm ở người đọc là bạn.
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#10
Em thích những cái đơn giản nhẹ nhàng như thế này a
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#11
Chẹp, thoạt đầu đọc tên bài hát có mưa, cơ mà đi vào truyện thì chỉ thấy khắp nơi trải đầy nắng, lại còn là nắng hè - cái nắng vàng đượm nhất. Nhưng không có cảm giác gắt, dường như không khí ảm đạm trước mộ Tô Mộc Thu làm mọi thứ như chùn lại một nhịp, khô khốc, nhẹ nhàng, liền mạch.

Mưa... có chăng chỉ là những hạt mưa lâm râm âm ỉ trong suy nghĩ của Đào lẫn Diệp. Không kể hôm nay là tiết hè, đông, hay xuân, cứ mỗi khi ngẫm về những quyết định ở quá khứ, trong lòng lại rỉ mưa.

Mình - trên lăng kính của một người chơi game - cảm thấy dù là Đào quyết định đuổi Diệp, hay Diệp quyết tâm đánh đổ Gia Thế ngán đường Hưng Hân, đều là lẽ đương nhiên, không có chút cảm xúc nào xen vào. Hai người ắt hiểu rõ đó chính là thể thao điện tử, nó vốn phải vậy. Hận thù gì đâu? Dù kết quả có ra sao đi nữa, đã là một người chơi game, mọi người đều có thể quét thẻ, đeo tai nghe, check mic vào đánh với nhau vài game đấu trường, cùng phối hợp vượt dăm ba phó bản, niềm vui đó, không cũ, không mới, nguyên vẹn từ ngày đầu. Đó mới chính xác là "mối quan hệ" giữa hai người chơi game. Chỉ khi họ không thể cùng nhau log in vào thể giới mà họ lần đầu tìm thấy nhau nữa - "mối quan hệ" đó, sự liên kết đó - chính thức kết thúc.

Thật trùng hợp, hôm nay cũng có một người viếng Tán ca đấy.
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#12
Thực sự có cảm nghĩ người chắc phải học giỏi Văn lắm. Bởi tui thân là người viết mà còn không cảm được nhiều như người OTL (tránh cho việc người hiểu nhầm, đây thực sự là lời khen, người phải tin vào sự chân thành của tui)

đã là một người chơi game, mọi người đều có thể quét thẻ, đeo tai nghe, check mic vào đánh với nhau vài game đấu trường, cùng phối hợp vượt dăm ba phó bản, niềm vui đó, không cũ, không mới, nguyên vẹn từ ngày đầu
Không hiểu sao khi đọc những dòng người viết, dù không phải một người chơi game, tui cũng thấy rất vui. Có lẽ hạnh phúc thực sự nằm ở những điều đơn giản như này.
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#13
Thực sự có cảm nghĩ người chắc phải học giỏi Văn lắm. Bởi tui thân là người viết mà còn không cảm được nhiều như người OTL
Không biết có giỏi không mà toàn điểm trung bình giáo viên thương cho để còn lên lớp. Chắc không có duyên với văn bản in trong sách... Ahaha..h..ha :cry:.

Phân tích loạn xà ngầu một tác phẩm đến tác giả còn giật mình là bản chất của Văn Học phổ thông mà. Khi tiếp cận một tác phẩm người bình thường ắt vẫn giữ được tinh thần chính tác giả truyền vào, nhưng với lăng kính riêng trên cơ sở kinh nghiệm mỗi người mỗi khác vẫn có thể soi ra những điểm thú vị. Không như mình lúc nào cũng soi ra ba cái vớ vẩn...h...ha...:cry:. Lần này chắc là hên thôi.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#14
Chắc không có duyên với văn bản in trong sách...
Là không có duyên với giáo viên đó!

Không như mình lúc nào cũng soi ra ba cái vớ vẩn
Hông sao, tui rất thích mấy cái người soi, người hãy soi nhiều vào (ღ˘⌣˘ღ)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,150
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#15
Đọc đoản mới này hơi bất ngờ, chị vốn cũng ít đọc truyện về Đào, vì cảm thấy cách nhìn của mình khác nhiều người.

Thế rồi phát hiện em nghĩ giống chị, dù hai mình chưa bao giờ nói về vấn đề này cả. Đào a, không nên là một người hối hận. Bởi chị cảm thấy Đào không làm sai. Hai con người, hai hướng đi, thế thôi. Lúc còn bên nhau, Đào từng làm khó Diệp, cũng như Diệp từng làm khó Đào, chị không cảm thấy ai nợ ai cả. Khi họ tan vỡ, họ vẫn dành cho nhau chút tình cảm tôn trọng, thậm chí chút nhân nhượng lẫn nhau, vậy là đủ lắm rồi.

Đoản này thật khiến chị lặng lòng, không nghĩ lại là em viết ra, cảm giác... bị ngược. Không phải bởi câu chuyện Diệp hỏi Đào có hối hận không, mà chỉ bởi hình ảnh Đào đến viếng Tán thôi. Ngày xưa ơi.

Ừ, không có nếu như.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#16
[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Song 3: Togetsu-kyou Kimi Omou - Mai Muraki

Note:
- Đoản này lấy bối cảnh Nhật Bản thời Heian, tên các địa danh đều đã được đổi sang âm Hán cho phù hợp.
- Có thay đổi một số chi tiết so với ngoài đời để phù hợp với tưởng tượng của mình. Trong đó có cầu Togetsu (cầu Độ Nguyệt).
Cầu Độ Nguyệt ngoài đời trông như này
Còn trong fic của mình nó sẽ trông như này
- Dù trên kia đã đề sẵn tên một bài hát cho đoản này nhưng nếu được, xin hãy lắng nghe bài hát này: Tengaku
- Là lần đầu tiên viết cổ trang, có thể sai sót rất nhiều. Mong mọi người có thể chỉ ra hoặc bỏ qua lỗi sai, nếu có.


Lá phong rơi trên đất cố đô

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: Tu Tán/ Tán Tu

Summary:

"Nhất diệp lạc báo thiên hạ tri thu"


Năm Kim Bình thứ mười, Thiên Hoàng triệu Diệp tướng quân về kinh đô.

Năm đó, Diệp Tu vừa vặn tròn mười lăm tuổi. Diệp phụ không nói gì nhiều, chỉ phất tay bảo hắn cùng ông đến Bình An Kinh, coi như chuẩn bị trước cho lễ Nguyên phục. Diệp Tu vốn chẳng mấy hứng thú với nơi dát vàng thay lụa này, nhưng năm lần mười họa mới có một dịp có thể thay khung ngắm cảnh, không đi liệu đến bao giờ mới thôi nhìn cảnh núi rừng.

Đường tới kinh thành mất độ hai, ba tháng, không quá khổ cực nhưng cũng đủ làm con người ta cảm thấy mệt nhoài. Lúc đến nơi cũng là vừa độ thu về. Nơi nơi ngập trong sắc đỏ, Bình An Kinh cũng không phải ngoại lệ, thậm chí còn rực rỡ hơn muôn vàn chốn khác. Đỏ của những thớ gỗ dựng chùa xây đèn, đỏ trong vạt áo đong đưa người đi đường, đỏ trong nét môi gợi tình của những nữ nghệ giả nơi cao cao,… Và đỏ trong sắc lá phong từng tán từng tán hợp lại thành từng tầng từng tầng mây bao lấy nơi đất kinh thành, nhuộm đỏ những gì chưa đỏ, đượm thêm những gì đã thấm.

Diệp Tu mở to mắt. Trong đôi mắt thiếu niên vốn chỉ quen nhìn tuyết trắng, Bình An Kinh tựa đóa cúc đương độ nở rộ, một lần nhìn, vĩnh viễn không quên.

Đường đi có ngang qua cầu Độ Nguyệt, đoàn người vẫn chẳng dừng lại, chỉ có Diệp Tu lững thững rơi lại đằng sau, vừa đi vừa ngắm cảnh. Cầu Độ Nguyệt vắt ngang qua sông Đại Thái, thế cầu vững chãi, thân cầu uyển chuyển, nhìn vừa giống một tấm khăn voan, lại như một chiếc lược cài lên mái tóc người thiếu nữ. Giữa trùng trùng sắc đỏ xung quanh, gần phía chân cầu lại vẩn vơ một ít hồng, một ít xanh, một ít trắng,… Diệp Tu kéo dây cương, từ từ vòng sang bên đó. Là một người bán dù. Xung quanh cậu ta cơ man nào là tán ô, đủ màu đủ sắc đủ kiểu. Mấy thiếu nữ đi ngang sẽ dừng lại một chút, dạm hỏi khe khẽ, lớp phấn trắng không che nổi vệt hồng dần ửng trên đôi má. Diệp Tu hiếu kỳ, đi lại gần thêm một chút. Có lẽ do tiếng vó ngựa, người kia ngẩng đầu lên, nhìn hắn. Tóc nhạt màu bạch quả, áo vàng màu cỏ cháy, mắt ửng màu lúa chín. Người đó nhìn hắn, cưởi hỏi.

“Công tử có muốn mua một chiếc không?”

-

Năm Kim Bình thứ mười ba, trưởng tử Diệp gia có công dẹp loạn miền Đông, phong chức Binh Bộ khanh.

(Binh Bộ khanh: Người đứng đầu Binh Bộ tỉnh, tương đương với Bộ trưởng Bộ quân sự bây giờ)

Lễ Vu Lan năm ấy diễn ra tráng lệ hơn bất cứ năm nào. Người dân đổ ra khắp các ngõ hẻm như thể ăn mừng cho sự thịnh vượng của Thiên Hoàng sau cơn binh biến vừa qua.

Diệp Tu gặp hai huynh muội Tô gia trên cầu Độ Nguyệt, đây đã trở thành một thông lệ nho nhỏ giữa hai người kể từ lần gặp đầu tiên. Lúc này trên cầu cũng đã chật ních người và các sạp quán. Tô Mộc Tranh đang ngồi trên vai Tô Mộc Thu, tay trái cầm một que thịt, tay phải cầm một xâu kẹo, ăn đến vui vẻ. Tô Mộc Thu vẫy tay với Diệp Tu. Hắn đến có phần muộn, đã cận kề giờ dâng lửa, nếu không phải vì có người kia giữ chỗ, đến một chân hắn cũng chẳng chen vào nổi.

(Lễ dâng lửa: Nghi lễ diễn ra vào cuối tuần lễ Vu Lan của người Nhật. 5 đám lửa xếp thành các chữ sẽ được đốt trên 5 ngọn núi khác nhau xung quanh Kyoto.)

Giờ Tuất vừa điểm, trên đỉnh Đại Văn Tự dần dần hiện lên một chữ Đại đỏ rực. Rồi lần lượt Diệu, Pháp, Thuyền và Môn cũng được đốt lên. Chỗ ba người khá xa, khó mà nhìn rõ được ba chữ đầu. Nhưng cũng chẳng ai thấy phiền hà gì. Họ còn ở đây về lâu về dài, đâu phải chỉ có mỗi dịp này.

Độ nửa canh sau, lửa dần tàn nhưng hội còn xa lắm mới dứt. Dòng người giờ lại đổ về chùa Sương Tiễn dưới chân núi. Lúc này đây, dưới ánh đèn lồng chập choạng, sau lớp mặt nạ phủ kín, còn phân biệt ai với ai? Dù là con trời hay hạng cùng bất, dù là quý tộc nơi cao cao tại thượng hay dân thường lấm lem chân tay, tất cả cùng kề vai nhau, cùng ca hát, cùng nhảy máu, cùng cầu nguyện cho một năm tới đủ ăn đủ mặc đủ yên ổn. Cái gì giàu có, cái gì hùng mạnh, ta chẳng cầu, chỉ cầu an an bình bình bên người ta thương.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu đứng sóng vai bên nhau. Họ đứng đấy,

Giữa trăm ngàn người, nghìn vạn lời cầu nguyện,

Ngón út gần chạm.

-

Năm Kim Bình thứ mười bốn, Diệp Binh Bộ khanh diệt trừ phản tặc, thủ hộ kinh thành, bảo vệ Thiên Hoàng, nhậm chức Chinh di Đại tướng quân.

(Chinh di Đại tướng quân: Ở thời Heian, đây là một chức do Thiên Hoàng ban tặng, ai giành được chức này có thể xem như đứng đầu giới samurai)

Lúc Diệp Tu trở về, trời đã sắp vào đông. Nắng thu vẫn còn nhưng hơi lạnh đã vương vít ít nhiều, giống như từng tầng từng tầng lá phong trên cao kia, đỏ vẫn nhuộm mà sắc đã dần tàn. Bình An Kinh giờ đây chẳng còn vẻ mỹ lệ như ngày đầu hắn thấy, tựa như người thiếu nữ đã lau đi nét son nền phấn, để lộ khuôn ngài đã tàn phai.

Diệp Tu vội vàng về đến nhà, vội vàng cởi bỏ giáp mặc trên người rồi vội vàng rời đi, mặc áo còn lấm bụi, tóc còn rối, mắt còn mệt. Hắn vội vàng đi, như sợ lỡ hẹn, tay cầm một tán ô.

Hắn đi đến cầu Độ Nguyệt. Cây cầu này hắn đã đi đến hơn trăm lần, vẫn chưa một lần thay đổi. Thế cầu vẫn vững chai, thân cầu vẫn uyển chuyển, người vẫn dập dìu qua lại.

Hắn đứng trên cầu, bung tán ô. Mặt tán phết sơn đỏ, gần như không trang trí gì trừ một chiếc lá phong nhỏ được vẽ ở phần viền.

Gió nổi lên. Diệp Tu vươn tay, thả ô. Tán ô xoay vòng trên không rồi nhè nhẹ đáp xuống dòng sông phẳng lặng.

Trên cành, lá rơi.

-Lá phong rơi trên đất cố đô/Winter has come.-
Vài lời cuối:

- Vì sao viết đoản này khi đã ôm sẵn một bộ cổ trang? Bởi vì đây là những cấu tứ đầu tiên của fic đấy. Togetsu-kyou Kimi Omou nghe được hoàn toàn là ngẫu nhiên. Lúc nghe đã tưởng tượng ra cảnh hai người đứng trên một cây cầu đỏ, xung quanh là muôn vạn lá phong. Về sau khai triển ra thì cảnh này đã không còn giữ, bất luận là ý tưởng về three-shot nhỏ nhỏ hay long fic chơi lớn bây giờ. Tuy vậy, lần nào nhớ tới cũng rất tiếc, bản thân lại không thể vẽ nên viết ra một đoản ngắn ngắn thế này để thỏa mãn bản thân. Vì là cấu tứ, lại chỉ tập ở một cảnh nên trong fic cũng đã cố hạn chế lời thoại nhiều nhất có thể, cũng không đầu tư nhiều vào plot. Mong thông cảm.
- Ngày xưa đọc fic của đại thần thường tự hỏi sao đại thần lại phải bày vẽ ra thêm một công đoạn làm gì. Nhưng đến khi bắt tay vào làm rồi mới biết, cảm giác ngay cả việc các con chữ hiện lên với màu gì cũng có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của fic hiện ra trong đầu. Vậy nên là.....
 
Last edited:

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#17
[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Challenge
Song 3: Togetsu-kyou Kimi Omou - Mai Muraki

Note:
- Đoản này lấy bối cảnh Nhật Bản thời Heian, tên các địa danh đều đã được đổi sang âm Hán cho phù hợp.
- Có thay đổi một số chi tiết so với ngoài đời để phù hợp với tưởng tượng của mình. Trong đó có cầu Togetsu (cầu Độ Nguyệt).
Cầu Độ Nguyệt ngoài đời trông như này
Còn trong fic của mình nó sẽ trông như này
- Dù trên kia đã đề sẵn tên một bài hát cho đoản này nhưng nếu được, xin hãy lắng nghe bài hát này: Tengaku
- Là lần đầu tiên viết cổ trang, có thể sai sót rất nhiều. Mong mọi người có thể chỉ ra hoặc bỏ qua lỗi sai, nếu có.


Lá phong rơi trên đất cố đô

Pairing: Tu Tán/ Tán Tu

Summary:

"Nhất diệp lạc báo thiên hạ tri thu"


Năm Kim Bình thứ mười, Thiên Hoàng triệu Diệp tướng quân về kinh đô.

Năm đó, Diệp Tu vừa vặn tròn mười lăm tuổi. Diệp phụ không nói gì nhiều, chỉ phất tay bảo hắn cùng ông đến Bình An Kinh, coi như chuẩn bị trước cho lễ Nguyên phục. Diệp Tu vốn chẳng mấy hứng thú với nơi dát vàng thay lụa này, nhưng năm lần mười họa mới có một dịp có thể thay khung ngắm cảnh, không đi liệu đến bao giờ mới thôi nhìn cảnh núi rừng.

Đường tới kinh thành mất độ hai, ba tháng, không quá khổ cực nhưng cũng đủ làm con người ta cảm thấy mệt nhoài. Lúc đến nơi cũng là vừa độ thu về. Nơi nơi ngập trong sắc đỏ, Bình An Kinh cũng không phải ngoại lệ, thậm chí còn rực rỡ hơn muôn vàn chốn khác. Đỏ của những thớ gỗ dựng chùa xây đèn, đỏ trong vạt áo đong đưa người đi đường, đỏ trong nét môi gợi tình của những nữ nghệ giả nơi cao cao,… Và đỏ trong sắc lá phong từng tán từng tán hợp lại thành từng tầng từng tầng mây bao lấy nơi đất kinh thành, nhuộm đỏ những gì chưa đỏ, đượm thêm những gì đã thấm.

Diệp Tu mở to mắt. Trong đôi mắt thiếu niên vốn chỉ quen nhìn tuyết trắng, Bình An Kinh tựa đóa cúc đương độ nở rộ, một lần nhìn, vĩnh viễn không quên.

Đường đi có ngang qua cầu Độ Nguyệt, đoàn người vẫn chẳng dừng lại, chỉ có Diệp Tu lững thững rơi lại đằng sau, vừa đi vừa ngắm cảnh. Cầu Độ Nguyệt vắt ngang qua sông Đại Thái, thế cầu vững chãi, thân cầu uyển chuyển, nhìn vừa giống một tấm khăn voan, lại như một chiếc lược cài lên mái tóc người thiếu nữ. Giữa trùng trùng sắc đỏ xung quanh, gần phía chân cầu lại vẩn vơ một ít hồng, một ít xanh, một ít trắng,… Diệp Tu kéo dây cương, từ từ vòng sang bên đó. Là một người bán dù. Xung quanh cậu ta cơ man nào là tán ô, đủ màu đủ sắc đủ kiểu. Mấy thiếu nữ đi ngang sẽ dừng lại một chút, dạm hỏi khe khẽ, lớp phấn trắng không che nổi vệt hồng dần ửng trên đôi má. Diệp Tu hiếu kỳ, đi lại gần thêm một chút. Có lẽ do tiếng vó ngựa, người kia ngẩng đầu lên, nhìn hắn. Tóc nhạt màu bạch quả, áo vàng màu cỏ cháy, mắt ửng màu lúa chín. Người đó nhìn hắn, cưởi hỏi.

“Công tử có muốn mua một chiếc không?”

-

Năm Kim Bình thứ mười ba, trưởng tử Diệp gia có công dẹp loạn miền Đông, phong chức Binh Bộ khanh.

(Binh Bộ khanh: Người đứng đầu Binh Bộ tỉnh, tương đương với Bộ trưởng Bộ quân sự bây giờ)

Lễ Vu Lan năm ấy diễn ra tráng lệ hơn bất cứ năm nào. Người dân đổ ra khắp các ngõ hẻm như thể ăn mừng cho sự thịnh vượng của Thiên Hoàng sau cơn binh biến vừa qua.

Diệp Tu gặp hai huynh muội Tô gia trên cầu Độ Nguyệt, đây đã trở thành một thông lệ nho nhỏ giữa hai người kể từ lần gặp đầu tiên. Lúc này trên cầu cũng đã chật ních người và các sạp quán. Tô Mộc Tranh đang ngồi trên vai Tô Mộc Thu, tay trái cầm một que thịt, tay phải cầm một xâu kẹo, ăn đến vui vẻ. Tô Mộc Thu vẫy tay với Diệp Tu. Hắn đến có phần muộn, đã cận kề giờ dâng lửa, nếu không phải vì có người kia giữ chỗ, đến một chân hắn cũng chẳng chen vào nổi.

(Lễ dâng lửa: Nghi lễ diễn ra vào cuối tuần lễ Vu Lan của người Nhật. 5 đám lửa xếp thành các chữ sẽ được đốt trên 5 ngọn núi khác nhau xung quanh Kyoto.)

Giờ Tuất vừa điểm, trên đỉnh Đại Văn Tự dần dần hiện lên một chữ Đại đỏ rực. Rồi lần lượt Diệu, Pháp, Thuyền và Môn cũng được đốt lên. Chỗ ba người khá xa, khó mà nhìn rõ được ba chữ đầu. Nhưng cũng chẳng ai thấy phiền hà gì. Họ còn ở đây về lâu về dài, đâu phải chỉ có mỗi dịp này.

Độ nửa canh sau, lửa dần tàn nhưng hội còn xa lắm mới dứt. Dòng người giờ lại đổ về chùa Sương Tiễn dưới chân núi. Lúc này đây, dưới ánh đèn lồng chập choạng, sau lớp mặt nạ phủ kín, còn phân biệt ai với ai? Dù là con trời hay hạng cùng bất, dù là quý tộc nơi cao cao tại thượng hay dân thường lấm lem chân tay, tất cả cùng kề vai nhau, cùng ca hát, cùng nhảy máu, cùng cầu nguyện cho một năm tới đủ ăn đủ mặc đủ yên ổn. Cái gì giàu có, cái gì hùng mạnh, ta chẳng cầu, chỉ cầu an an bình bình bên người ta thương.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu đứng sóng vai bên nhau. Họ đứng đấy,

Giữa trăm ngàn người, nghìn vạn lời cầu nguyện,

Ngón út gần chạm.

-

Năm Kim Bình thứ mười bốn, Diệp Binh Bộ khanh diệt trừ phản tặc, thủ hộ kinh thành, bảo vệ Thiên Hoàng, nhậm chức Chinh di Đại tướng quân.

(Chinh di Đại tướng quân: Ở thời Heian, đây là một chức do Thiên Hoàng ban tặng, ai giành được chức này có thể xem như đứng đầu giới samurai)

Lúc Diệp Tu trở về, trời đã sắp vào đông. Nắng thu vẫn còn nhưng hơi lạnh đã vương vít ít nhiều, giống như từng tầng từng tầng lá phong trên cao kia, đỏ vẫn nhuộm mà sắc đã dần tàn. Bình An Kinh giờ đây chẳng còn vẻ mỹ lệ như ngày đầu hắn thấy, tựa như người thiếu nữ đã lau đi nét son nền phấn, để lộ khuôn ngài đã tàn phai.

Diệp Tu vội vàng về đến nhà, vội vàng cởi bỏ giáp mặc trên người rồi vội vàng rời đi, mặc áo còn lấm bụi, tóc còn rối, mắt còn mệt. Hắn vội vàng đi, như sợ lỡ hẹn, tay cầm một tán ô.

Hắn đi đến cầu Độ Nguyệt. Cây cầu này hắn đã đi đến hơn trăm lần, vẫn chưa một lần thay đổi. Thế cầu vẫn vững chai, thân cầu vẫn uyển chuyển, người vẫn dập dìu qua lại.

Hắn đứng trên cầu, bung tán ô. Mặt tán phết sơn đỏ, gần như không trang trí gì trừ một chiếc lá phong nhỏ được vẽ ở phần viền.

Gió nổi lên. Diệp Tu vươn tay, thả ô. Tán ô xoay vòng trên không rồi nhè nhẹ đáp xuống dòng sông phẳng lặng.

Trên cành, lá rơi.

-Lá phong rơi trên đất cố đô/Winter has come.-
Vài lời cuối:

- Vì sao viết đoản này khi đã ôm sẵn một bộ cổ trang? Bởi vì đây là những cấu tứ đầu tiên của fic đấy. Togetsu-kyou Kimi Omou nghe được hoàn toàn là ngẫu nhiên. Lúc nghe đã tưởng tượng ra cảnh hai người đứng trên một cây cầu đỏ, xung quanh là muôn vạn lá phong. Về sau khai triển ra thì cảnh này đã không còn giữ, bất luận là ý tưởng về three-shot nhỏ nhỏ hay long fic chơi lớn bây giờ. Tuy vậy, lần nào nhớ tới cũng rất tiếc, bản thân lại không thể vẽ nên viết ra một đoản ngắn ngắn thế này để thỏa mãn bản thân. Vì là cấu tứ, lại chỉ tập ở một cảnh nên trong fic cũng đã cố hạn chế lời thoại nhiều nhất có thể, cũng không đầu tư nhiều vào plot. Mong thông cảm.
- Ngày xưa đọc fic của đại thần thường tự hỏi sao đại thần lại phải bày vẽ ra thêm một công đoạn làm gì. Nhưng đến khi bắt tay vào làm rồi mới biết, cảm giác ngay cả việc các con chữ hiện lên với màu gì cũng có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của fic hiện ra trong đầu. Vậy nên là.....
Tui đọc đoạn cuối đã tưởng tượng ra cảnh một người đứng bên thành cầu sơn son thả ô xuống, chiếc ô đỏ rực rơi xuống một con sông khác, trôi đến dưới chân một cây cầu khác, trôi vào tầm mắt một người khác đứng trên cây cầu ấy chờ đợi. Tán ô xoay tròn trong ngàn vạn lá phong đỏ như lửa cháy giữa trời nơi ta đứng đây, lại được dòng nước uốn quanh biển hoa rực lửa diễm lệ đưa đi, trao tận tay người phương ấy... Hình như có mùi tragedy đâu đây...
Chắc vì mới là cấu tứ nên tui đọc còn thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng tui nghĩ fic này kỳ thực không cần nhiều thoại cũng không cần plot quá sâu xa. Fic chỉ đơn giản miêu tả một cảnh lặp đi lặp lại, mỗi lần thay đổi một chút, không gian tưởng tượng dành cho người đọc sẽ rất rộng, để mỗi người đọc suy nghĩ rồi tự vẽ nên câu chuyện của riêng mình. Với một oneshot viết ra cho mục đích lưu lại cảm xúc và ý tưởng hơn là dựng nên một câu chuyện hoàn thiện, làm đến đó đã xem như đủ rồi. Tất nhiên đây là ý kiến riêng tui thôi _( :3 」∠)_
Người viết hay lắm, mong chờ fic cổ trang người nhắc lên sàn ∪・ω・∪
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#18
Thiếu sót quá, mãi hôm nay mới thấy thread này để vào đọc.

Mình thích cách bạn tả cảnh, dù là cổ trang hay hiện đại. Cảm giác từng khung cảnh đều rất đẹp - không cần có những cuộc đối thoại dài dòng vô nghĩa trong đó, mà sự chuyển cảnh trong truyện mình cảm giác giống một slide show hơn là một thước phim ngắn, cắt từng cảnh ra là có cả album ảnh đẹp.

Truyện để có cp, nhưng mình rất thích cách bạn ẩn dụ thay vì khẳng định mối quan hệ giữa các nhân vật. Có đủ chi tiết để mỗi người tự tưởng tượng và có nhận xét riêng, lại không có sự áp đặt hay khẳng định nào, giống như trong chính văn vậy.

Đã đang và sẽ hóng những truyện khác của bạn. (♡˙︶˙♡)
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#19
Cho nên tui đi đến khẳng định là hai con người ở trên rõ ràng đang ngồi trong phòng điều hòa mới có thể viết nên những cmt như này, cuộc sống thiệt bất công a. Nóng vậy mà sao cmt nghe mềm mại dữ thần!
Đỏ của những thớ gỗ dựng chùa xây đèn, đỏ trong vạt áo đong đưa người đi đường, đỏ trong nét môi gợi tình của những nữ nghệ giả nơi cao cao,… Và đỏ trong sắc lá phong từng tán từng tán hợp lại thành từng tầng từng tầng mây bao lấy nơi đất kinh thành, nhuộm đỏ những gì chưa đỏ, đượm thêm những gì đã thấm.
Nhuộm luôn từng ký tự time new roman, đến đôi mắt cậu thanh niên đang ngồi đọc fic giữa trưa hè Sài Gòn cụng bị nhuộm đỏ như nạn đau mắt đỏ những năm 90. *lấy chai V.Rohto

Đơn thuần là một bức tranh thu đẹp. Người ngắm tranh không hẵn đã đọc qua Toàn Chức, không hẵn biết đến Diệp Tu, Mộc Thu, Mộc Tranh là ai cũng được, căn bản là choáng ngợp trước sắc đỏ của kinh đô. Không cần plot, không cần thoại vẫn đủ khiến đọc giả chìm nghỉm, không thoát ra nổi từng cảnh vật được miêu tả cực chi tiết ấy, không phải trình miêu tả cấp thần thì còn là gì khác đây?

Cũng vì không gian mở như thế, người thưởng tranh tiếp cận bằng nhiều cách khác nhau, tha hồ tưởng tượng, trong đầu vẽ ra biết bao nhiêu gương mặt, bao nhiêu sự tình tiếp diễn mà họ muốn thấy. Mình trên tinh thần một tác giả, cho rằng không có cách nào làm hài lòng người đọc hơn là để họ tự nghiệm ra tình tiết, hơn là chính mình áp đặt một kết quả nào đó. Dạo này các đại thần toàn viết kiểu này nhỉ?

Hờ hờ, Chianti nghiệm ra cái quái gì thế này?

Xem nào... vào cuối tác phẩm rõ ràng chỉ mới vừa vào đông, thu vẫn còn nắng nhưng đã thấy lạnh > đông đến ngày một sớm, dần lạnh hơn theo từng năm.
Cả tác phẩm một màu đỏ rực, không hẵn chỉ là muốn biểu hiện màu sắc chủ đạo của fic mà còn...
Diệp Tu vội vã, cuối cùng đứng trên cầu, thả tán ô trên viền có vẽ một lá phong nhỏ xuống sông.
Trên cành, lá rơi.

Mọi luận điểm đã quá rõ ràng rồi. Nhìn hờ qua có vẻ không có plot gì, nhưng sâu thẫm đến tận lỏi tác giả muốn báo động về hiện tượng nóng lên toàn cầu do phá hoại môi trường, cụ thể là nạn xả rác bừa bãi. Xin mọi người hãy chung tay bảo vệ môi trường, vì một mùa hè đở oi bức, vì một mùa đông thôi rét buốt và cho những lá phong đừng vội rơi.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#20
Chắc vì mới là cấu tứ nên tui đọc còn thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng tui nghĩ fic này kỳ thực không cần nhiều thoại cũng không cần plot quá sâu xa.
Có lẽ do ban đầu vốn là có 4 cảnh, sau cắt đi một, còn lại 3, nên mới gây ra cảm giác thiếu thiếu của người?

Nhân đây cũng spoil luôn đoạn mình cắt:
Một đoạn đó là để Diệp với Tán đánh nhau trên cầu Độ Nguyệt. Quân mỗi người đứng hai bên đầu cầu, chủ soát phập nhau ở trên cầu. Một người mặc giáp vàng, một người giáp đỏ (tin t, giáp Nhật rất màu mè). Một hồi sau bỏ cả giáp ra đánh cho thống thống khoái khoái. Kiếm Diệp dùng là Tán rèn cho, kiếm Tán dùng là Diệp tặng. Máu đỏ xen với lá phong. Cuối cùng thì Tán thua.

Lúc nghĩ ra thì cũng hào hứng, nhưng chưa quen viết hành động nên đành cắt đi. Hơn nữa, nếu viết, có lẽ sẽ phải thay đổi ít nhiều đoạn kết vì nó hơn rõ quá......... nhỉ?

Sáng dậy đọc lại fic này trong tình trạng không điều hòa cũng cảm thấy cần lắm một lọ V.Rohto.............
 

Bình luận bằng Facebook