Hoàn [CMSN Phương Duệ 2019][Lâm Phương]Bí Mật Của Phương Duệ

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1

BÍ MẬT CỦA PHƯƠNG DUỆ

Tác giả:老万是个场面人
Convert: Một Chiếc Lá
Edit: Fuuka
Beta: @FanPD
Thể loại: đoản văn, hướng nguyên, HE

Điểm Tâm đại đại, sinh nhật vui vẻ a ~~~

1.

Phương Duệ vẫn luôn bảo vệ một bí mật, liên quan tới Lâm Kính Ngôn.​

Cậu không nói cho bất kỳ ai, kể cả Lâm Kính Ngôn.​

Đối với Phương Duệ mà nói đây đúng là một chuyện hiếm thấy, phải biết rằng tên nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ là không giấu được chuyện trong lòng, đặc biệt những lúc đối mặt Lâm Kính Ngôn, còn hận không thể nói luôn mật khẩu thẻ ngân hàng người kia biết.​



2.

Thời điểm phát hiện bí mật này có chút xa xưa, truy ngược hai năm về trước, là năm thứ hai Phương Duệ ở Hô Khiếu.​

Rất nhiều sự tình Phương Duệ đã không còn nhớ rõ, nhưng riêng ký ức về chuyện đã phát sinh trong thời gian này thì vẫn như mới.​

Khi đó mùa giải thứ sáu vừa kết thúc, Lam Vũ giành chức quán quân, Hô Khiếu bọn cậu lần nữa dừng bước tại tứ kết, tuy kỳ nghỉ hè đã đến, nhưng mọi người đều ngầm hiểu mà lựa chọn ở lại tiếp tục huấn luyện.​

Thân là đội trưởng, đối với hành động tự nguyện này của đội viên Lâm Kính Ngôn vừa cảm động vừa vui mừng, vì thế vào một đêm hè tháng bảy, anh mời mọi người ở câu lạc bộ cùng đến nhà hàng gần đó ăn tôm hùm đất, mong lấy đó làm khích lệ.​

Một két rưỡi bia, sáu ký tôm hùm đất, cả đám người khoác lác đến ba giờ sáng.​

Bởi vì lo lắng tửu lượng của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn bình thường hòa nhã cũng ngăn không để Phương Duệ uống nhiều, nhưng đêm đó Lâm Kính Ngôn dường như cực kỳ dễ nói chuyện, không những không cản, mà còn chủ động rót thêm cho Phương Duệ một ly, vì thế Phương Duệ cũng liều mạng uống thêm mấy ly.​

Mấy ly, chính là từ một ly, tăng đến hai ly.​

Cậu cùng với ba người Diệp Hoàng Hoa được xưng là Liên minh tứ đại phế tửu, khỏi cần ai ngăn cấm, cũng chẳng múa may được bao lâu, tôm hùm chưa bóc được mấy con, miệng đã bắt đầu nói nhảm, một hồi thì vỗ bàn bộp bộp, thề thốt mùa giải sau chà đạp Lam Vũ Vi Thảo Gia Thế Bá Đồ dưới chân, một hồi lại ôm Lâm Kính Ngôn líu ríu gào khóc, nói bạn gái chê cậu không quan tâm, không dành thời gian cho mình nên muốn chia tay với cậu.​

Tóm lại, trong mười chuyện, bảy chuyện dính tới Vinh Quang, còn dư ba chuyện là về cô bạn gái xinh đẹp của cậu.​

Đám đội viên bên cạnh bèn đùa giỡn, hỏi cậu rằng bạn gái tốt hay là đội trưởng tốt.​

Phương Duệ cười ngu ngơ, ôm vai Lâm Kính Ngôn, bộ dáng oẳn tù tì ra hai anh em tốt*, dĩ nhiên là đội trưởng tốt hơn.​
*Oẳn tù tì kiểu TQ: nhất tâm kính, ca lưỡng hảo, tam đào viên, tứ quý tài, ngũ khôi thủ,….


Đám đội viên lập tức nỗ lực nhấp nháy mắt, vậy còn cần bạn gái làm gì, ôm chân đội trưởng, có thịt ăn.

Phương Duệ nghe không hiểu hàm ý, vừa lắc lắc ngón trỏ, vừa nốc rượu phản bác, không giống nhau, đội trưởng là đội trưởng, bạn gái là bạn gái, làm sao thay thế được?​

Từ đầu đến cuối Lâm Kính Ngôn không nói lời nào, chỉ thu mắt yên lặng giúp Phương Duệ bóc tôm, ngắt đầu, lột vỏ, rút chỉ, một con lại một con, lần lượt tích lũy trong chén của Phương Duệ, trông cứ như người bị ám ảnh cưỡng chế.​



3.

Sau đó Phương Duệ làm thế nào về được câu lạc bộ bản thân cậu cũng không có ấn tượng, có thể là lếch bộ về, cũng có thể là bò về, chờ đến khi ý thức quay trở lại, cậu đã ngửa mặt nằm trên chiếc giường nhỏ của mình.​

Gian phòng một mảnh tối om, nhưng phòng tắm vẫn còn sáng đèn, tiếng nước chảy ào ào bên trong, cậu nghĩ, có lẽ là Lâm Kính Ngôn đang tắm. Cậu sờ soạng người mình một lượt, áo thun hôi hám đã đổi thành áo ngủ sạch sẽ dễ chịu, cảm giác dinh dính trên người cũng hoàn toàn biến mất, điều hòa bật ở nhiệt độ vừa phải thoải mái, Phương Duệ quấn chăn trở mình, thở ra một hơi dài đầy thõa mãn —— đội trưởng nhà mình vẫn luôn quan tâm mọi người như vậy.​

Lúc Lâm Kính Ngôn bước ra, kỳ thực Phương Duệ vẫn chưa ngủ, ý thức vẫn giãy dụa giữa ranh giới tỉnh táo và mơ màng, cậu muốn mở mắt ra nói tiếng cảm ơn Lâm Kính Ngôn, nhưng mí mắt quá nặng, căn bản không giương lên nổi.​

Mơ mơ màng màng cậu cảm thấy có người đang nhìn mình, sáng rực, không che giấu, như thể xuyên thấu đến tận linh hồn.​

Trong lúc Phương Duệ cố gắng mở mắt một lần nữa, ánh nhìn bỏng cháy đã biến thành hơi thở nóng hổi bên tai, không đợi cậu phản ứng, một nụ hôn mềm đã phủ lên môi.​

Nhẹ nhàng khe khẽ, tựa như chiếc lông vũ chậm rãi lướt qua, nếu không phải cậu vẫn còn tỉnh, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được.​

Đại não Phương Duệ vốn bị rượu làm cho chậm chạp, lúc này thì triệt để bị tê liệt, mí mắt quên không mở lớn, cơn buồn ngủ cũng trôi.​

Trong đầu cậu chỉ xoẹt tới xoẹt lui duy nhất một câu: Mẹ kiếp đội trưởng cũng say rồi?!​

Lâm Kính Ngôn dĩ nhiên không hề say, thực tế anh còn chẳng đụng tới chút bia nào, chỉ ngồi đó bóc tôm cho Phương Duệ.​

Nói cách khác, không có ai tỉnh táo hơn Lâm Kính Ngôn lúc này.​

Phương Duệ lựa chọn tiếp tục nằm trên giường giả chết, men say bởi nụ hôn kia đã tan hơn phân nửa, cậu không biết Lâm Kính Ngôn có phát hiện khác lạ hay không, dù thế nào cũng mặc kệ, cậu không thể mở mắt, đấy là cách duy nhất sau khi hồi tỉnh cậu nghĩ ra được để tránh cho cả hai khỏi xấu hổ.​

May mà Lâm Kính Ngôn chỉ để lại cái hôn, chứ không định tiến thêm một bước. Bằng không Phương Duệ thật sự không biết mình sẽ đấm anh một cú hay sẽ vểnh mông lên phối hợp.​

Thật lòng mà nói, cậu không chán ghét nụ hôn của Lâm Kính Ngôn, chỉ là xuất phát từ lòng chung thủy với bạn gái, cậu từ chối mọi sự thân mật vượt quá tình bạn, nam hay nữ đều vậy, hết thảy xin miễn thứ cho kẻ bất tài.​

Lâm Kính Ngôn cũng rất nhanh trở về giường, không lâu sau liền vang lên tiếng thở đều đặn, còn Phương Duệ lại không cách nào ngủ được, cuối cùng cậu thành công mở to hai mắt, chăm chú nhìn trần nhà tối đen như mực mà đờ người, trong đêm hôm ấy, cậu phát hiện được bí mật của Lâm Kính Ngôn —— có khả năng anh ấy thích cậu, một cậu trai thích một cậu trai khác.​

Từ lúc ý nghĩ này thành hình, rất nhiều chi tiết vụn vặt trước đây bị Phương Duệ lơ là bỗng nhiên hiện rõ, cậu bắt đầu giống như thám tử tìm kiếm đào bới chứng cứ bao nhiêu năm nay Lâm Kính Ngôn thích cậu.​

Lúc thi đấu thất bại Lâm Kính Ngôn sẽ nhè nhẹ xoa gáy cậu; khi mọi người chất vấn đấu pháp chơi zâm của cậu Lâm Kính Ngôn luôn ra sức bảo vệ; Lâm Kính Ngôn không ngại dùng chung cái muỗng cậu đã dùng; Lâm Kính Ngôn không giống người khác kêu Duệ Duệ hay Duệ Nhi buồn nôn như vậy, mà cố chấp gọi cậu là nhóc con; Lâm Kính Ngôn cẩn thận đắp thuốc băng bó khuỷu tay bị sưng viêm của cậu... Còn có rất nhiều rất nhiều Lâm Kính Ngôn, nhiều đến mức Phương Duệ hoàn toàn không tìm được đầu mối.​

Mà những việc đó, toàn bộ đều là đãi ngộ thuộc về riêng cậu.​

Hiểu rõ ràng mọi việc, tâm tình Phương Duệ càng thêm phức tạp.​

Khi đó cậu có cô bạn gái yêu mến nhiều năm, tuy cứ luôn cãi nhau, nhưng Phương Duệ chưa từng nghĩ sẽ chia tay cô ấy. Mà Lâm Kính Ngôn đối với cậu có ơn tri ngộ, như bạn như thầy như Bá Nhạc*, là Lâm Kính Ngôn đào cậu về từ trại huấn luyện Lam Vũ, không nhờ anh, cậu không thể vừa ra mắt từ trại huấn luyện liền có vị trí vững vàng trong chiến đội.​
*Bá Nhạc là bậc thầy giám định ngựa, thiên lý mã phải chờ Bá Nhạc tìm thấy, người phát hiện được tài năng của bạn chính là Bá Nhạc của bạn.


Cậu vẫn nhớ Lâm Kính Ngôn đứng ở cuối hành lang lầu hai câu lạc bộ Lam Vũ hỏi cậu một câu: “Cậu bạn nhỏ anh nhìn cậu cốt cách thanh kỳ, khí chất bất phàm, có hứng thú cùng anh lập thành Tổ hợp Tội phạm hay không?”

Lâm Kính Ngôn lúc 23 tuổi, còn chưa đeo mắt kính không độ làm màu, vẫn để mái tóc húi cua, bộ dạng gian xảo như tên lừa gạt cầm một bản "Như lai thần chưởng" đi dụ dỗ trẻ em.​

Thế mà cậu bạn nhỏ Phương Duệ lại bị dụ dỗ thành công, bởi vì sức mê hoặc của nửa sau câu nói kia thật sự quá lớn.​

Lâm Kính Ngôn lúc 23 tuổi, vẫn chưa hiểu thế nào là anh hùng buổi xế chiều, anh chính là lưu manh xuất sắc nhất Liên minh, chứ nào phải một trong.​

Bởi vì câu nói này mà Phương Duệ từ khí công sư chuyển sang lưu manh rồi cuối cùng trở thành Thần đạo tặc, Lâm Kính Ngôn cũng thật sự y lời hứa hẹn, bồi đắp cậu trưởng thành, đến tận hôm nay.​

Có lẽ nói chính xác hơn là đến hết hôm nay.​



4.​

Phương Duệ trở mình, không chút buồn ngủ.​

Lại một đêm hè tháng bảy, điều hòa trong phòng nhiệt độ không cao không thấp, rèm cửa sổ không khác, ga trải giường không đổi, cả tư thế ngủ của cậu cũng giống như đúc hai năm về trước, kê tay gối đầu, mặt hướng về Lâm Kính Ngôn.​

Thế nhưng thời gian hai năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nói tỷ như cậu vốn đã thoát kiếp lại quay về làm cẩu độc thân, bạn gái chê cậu yêu game hơn yêu cô ấy mà với chia tay cậu đi lập gia đình, mấy ngày trước còn nghe nói cô ấy vừa sinh được một cậu nhóc mập mạp. Lại nói tỷ như, Lâm Kính Ngôn từ đội trưởng Hô Khiếu được mọi người kính trọng, đã trở thành kẻ bên lề bị câu lạc bộ bỏ lơ.​

Phương Duệ sớm đoán được với tính cách của Lâm Kính Ngôn, tuyệt đối sẽ không cam tâm ở lại làm dự bị cho Đường Hạo, tất nhiên anh ấy phải đi, nhưng cậu trước giờ không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy.​

Từ sau khi phát hiện bí mật kia, Phương Duệ luôn tận lực tránh tiếp xúc thân mật với Lâm Kính Ngôn, rất nhiều việc đều trở thành vừa đến là thôi, tuy Lâm Kính Ngôn vẫn giống mọi thường ưu ái chiếu cố cậu như cũ, nhưng cũng không có thêm hành động gì khác nữa, cứ như nụ hôn đêm đó chỉ là giấc mộng đêm hè của riêng mình cậu.​

Đối với tình huống này Phương Duệ vừa thở phào một hơi, vừa có một loại thất vọng mất mác.​



5.

Ngày mai Lâm Kính Ngôn phải dọn ra khỏi câu lạc bộ Hô Khiếu, bắt đầu hành trình mới của anh ấy. Ý nghĩa của việc này chính là bọn cậu sẽ không bao giờ có thể tiếp tục kề vai chiến đấu giống như trước đây, mỗi một lần gặp gỡ trên sàn đấu, đều là một lần chém giết đến một mất một còn, nghĩ tới đây trái tim Phương Duệ lập tức trống trải lạnh giá.​

Cậu không biết bản thân thiếu vắng Lâm Kính Ngôn liệu có quen được không, cũng không biết khi đối đầu Lâm Kính Ngôn liệu có xuống tay được không.​

Cậu chỉ biết, cậu thật sự không muốn rời xa Lâm Kính Ngôn.​

Nhìn nét ngủ yên tĩnh của Lâm Kính Ngôn, đáy lòng Phương Duệ bất chợt bốc lên lửa giận vô cớ —— rõ ràng lúc đầu anh trêu chọc tôi trước, hiện tại tôi bị chọc trúng rồi, thì anh bỏ tôi lại chạy đi mất, chơi trò gì vậy!​

Phương Duệ vùng dậy bước xuống giường, rón ra rón rén tới cạnh giường của Lâm Kính Ngôn, cậu bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Lâm Kính Ngôn lúc ấy, giãy dụa, bất an, nhưng không cách nào kiềm chế được khát vọng.​

Cậu ẩn trong bóng tối dựa vào ánh trăng bên ngoài len vào ô cửa sổ mà lẳng lặng phát họa dung mạo của Lâm Kính Ngôn, vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, lấy xuống mắt kính che giấu tâm tư, tóc đầu đinh ngắn ngủn đã mọc dài rẽ mái theo trào lưu hiện tại.​

Trước nay cậu không hề phát hiện Lâm Kính Ngôn đại đại thì ra soái như vậy, dĩ nhiên so với người soái nhất Liên minh là cậu, Lâm Kính Ngôn vẫn còn thua tí xíu. Phương Duệ tự động bỏ qua Chu Trạch Khải mà không hề chột dạ.​

Cậu cúi người xuống, cẩn thận dè dặt áp sát —— thánh zâm Phương Duệ xưa nay không phải kẻ cam lòng chịu thiệt, hai năm trước Lâm Kính Ngôn hôn trộm cậu, lúc này cậu hẳn nên hôn trộm lại, như vậy mới công bằng.​

Còn thiếu mấy li, Phương Duệ rút ra kinh nghiệm từ Lâm Kính Ngôn năm đó, cố sức ngừng thở, không để hơi nóng phả lên mặt đối phương, nhưng cho dù như thế, người bên dưới vẫn vào lúc Phương Duệ không hề đề phòng mà đột ngột mở mắt ra, bắt được quả tang.​

Phương Duệ theo bản năng lui về sau, lại bị Lâm Kính Ngôn ngăn từ sau gáy, vừa dùng lực, cậu liền bị kéo ngã xuống giường, Lâm Kính Ngôn nghiêng người co chân, đầu gối nhanh chóng áp vào giữa bắp đùi Phương Duệ, sau đó dùng một tay áp lên cơ thể cậu, một tay tóm lấy đôi cánh tay lộn xộn của cậu cố định trên đỉnh đầu.​

"Nhóc con, có bản lĩnh, định tập kích anh đấy à?"​

Trong bóng tối, Phương Duệ không nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Kính Ngôn, nhưng từ giọng điệu của anh, Phương Duệ có thể nghe ra ý cười nồng đậm.​

"Không đúng, kịch bản không phải viết như vậy, anh cần phải, cần phải. . ."​

"Cần phải giống cậu lúc đó tiếp tục giả bộ ngủ?"​

"Đúng, hả? Đợi đã, anh đã biết?!"​

"Anh vẫn luôn luôn biết."​

Lâm Kính Ngôn từng tưởng tượng khi nói ra sự thật với Phương Duệ, phản ứng của cậu, có thể sẽ trầm mặc, cũng có thể sẽ trốn tránh, giống như hai năm trước vậy. Tuy tối nay Phương Duệ chạy tới hôn trộm anh, nhưng Lâm Kính Ngôn không xác định cậu làm vậy là vì thích nên mới hôn anh hay chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời.​

Anh cần phải làm rõ điểm này.​

Trí não Phương Duệ đứng hình mất mấy giây, hồi lâu mới tiêu hóa được năm chữ ngắn gọn này.​

"Cmn, sao anh không nói sớm! Hại ông đây cất giấu bí mật lâu như vậy, nghẹn chết tui rồi."​

"..."​

Lần này đến lượt Lâm Kính Ngôn đứng hình.​

Trong bóng tối hai người mắt to trừng mắt nhỏ.​

Sau cùng vẫn là Phương Duệ phá vỡ sự im lặng.​

"Cho nên tui nói này lão Lâm, có phải anh đã sớm để ý tui rồi hay không?"​

"Anh từ chối trả lời."​

"Dù thế nào cũng chắc chắn sớm hơn tui." Phương Duệ cười như tên trộm vặt, sau đó không chờ Lâm Kính Ngôn kịp nói gì, cậu đã tự mình tiếp nhận, "Nhưng mà không sao, sau này tui thích anh nhiều hơn một chút, phải tranh thủ bù đắp phần còn thiếu trước đây, tui..."​

Trán kề lên trán, Lâm Kính Ngôn lặng lẽ chăm chú nhìn Phương Duệ vẫn còn lải nhải lằng nhằng chưa xong, dường như muốn khắc cậu vào trong lòng mình, hòa vào huyết dịch —— nhiều năm như vậy, anh còn tưởng rằng phải từ bỏ, không ngờ vào lúc mọi thứ kết thúc, tình thế lại chuyển vần.​

Cũng tốt, bọn họ không còn là hợp tác, vẫn có thể làm người yêu.​

Hoàn hảo, trong tháng ngày còn lại anh vẫn kịp lấy thân phận Lâm Kính Ngôn để thích cậu.​



6.

"Lâm Kính Ngôn đại đại."​

"Hử?"​

"Ngày mai anh phải đi rồi, kiểu gì cũng phải để lại chút gì đó." Ánh mắt Phương Duệ lóe lên sự gian xảo.​

"Ví dụ như?"​

"Ví dụ như một giọt máu của anh?"​

Vừa dứt lời, nụ hôn của Lâm Kính Ngôn lập tức rơi xuống liên miên không dứt.​

Chuyện sau đó, thì không thể công khai viết trên Lofter nữa rồi.​

Chỉ có thể nói, rạng sáng ngày hôm sau Lâm Kính Ngôn cuộn ga trải giường lại nhét vào túi đựng mang theo về nhà, mà Phương Duệ, cũng hoàn toàn khỏe mạnh, ngoại trừ việc ba ngày sau đó phải bước đi khập khễnh.​

Mọi người trong câu lạc bộ nghĩ, có lẽ cậu bị đau chân trong lúc giúp Lâm Kính Ngôn chuyển hành lý.​



7.

Phương Duệ có một bí mật mới, liên quan tới Lâm Kính Ngôn, cũng liên quan tới cậu.​

Cậu không phải người có thể giấu được chuyện trong lòng, nhưng may mắn lần này còn có Lâm Kính Ngôn cùng giúp cậu bảo vệ.​


-Hoàn-
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Vừa dứt lời, nụ hôn của Lâm Kính Ngôn lập tức rơi xuống liên miên không dứt.​
Chuyện sau đó, thì không thể công khai viết trên Lofter nữa rồi.​
Viết đi điểm tâm đại đại...
 

Bình luận bằng Facebook