Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][PN Cộng Hòa] Thời Trẻ Trâu Của Chu Trạch Khải

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
Phiên Ngoại Cộng Hòa

Chu Trẻ Trâu

Tác giả: Hoàng Sơ

Edit: Kazeshizu

Note: Phiên ngoại về Chu nằm trong series Thời Trẻ Trâu Của Các Tiền Bối trong bộ đồng nhân Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm.

-x-

Chu Trạch Khải, chúc mừng sinh nhật!

-x-

1

Khi lần đầu tiên tham gia bắn tỉa tinh anh thế giới, Chu Trạch Khải chỉ mới gia nhập Đông Phương Thần Kiếm, bị ném vào Học viện Chỉ huy Quân đội Thạch Gia Trang.

Vừa có kỹ năng bắn súng tốt, lại có chiều cao, dáng người cũng đẹp, tính cách và nhân duyên lại càng tốt, khuyết điểm duy nhất là quá trẻ. Trước đây khi ra trận ở Châu Âu, các tay súng được tuyển dụng bị quăng vào một doanh trại tập huấn khép kín, tiến hành một tháng huấn luyện tăng cường, trong danh sách 20 người khi ấy, hắn là hạ sĩ quan có tuổi tác thấp nhất.

Vẫn còn trong độ tuổi oắt con, dĩ nhiên thỉnh thoảng sẽ làm ra mấy chuyện khiến người ta dở khóc dở cười. Thế nhưng khi chính thức ra trận, hắn một mình nhận được giải quán quân của năm môn, thậm chí còn giựt thêm hai quán quân đoàn thể.

Nhưng mà đó là chuyện của sau này.

2

Ký túc xá có sáu người, Chu Trạch Khải ngủ cùng phòng với một Trung úy được gọi là anh Hàm. Anh Hàm năm nay 27 tuổi, vừa đen vừa khỏe, bề ngoài tuy dữ tợn, nhưng nội tâm lại ôn nhu, hệt như anh trai mà chăm sóc Chu Trạch Khải từng chút một.

Chỉ có điều, chân anh Hàm không chỉ thối, mà là cực kỳ thối.

Một ngày huấn luyện xong mà về đến ký túc xá, dù cho mở cả cửa lẫn quạt, cũng không cách nào giảm bớt cái mùi thối kia.

Lúc đó Chu Trạch Khải vẫn chưa là Súng Vương vô tình tàn bạo kia, tính tình vẫn ngại ngùng, lại dễ tính, quan trọng là tuổi tác còn nhỏ, trong lòng chỉ biết liên tiếp nói nhịn, còn tự nhủ với bản thân: Anh Hàm cũng chỉ là chân có chút mùi thôi? Nhịn một chút, nhịn nhịn là được rồi. Nói không chừng nhịn vài ngày, mũi sẽ quen ngay thôi nhỉ?

Anh Hàm thì không quan tâm, Chu Trạch Khải thì chỉ để trong lòng, nên cái vụ chân thối liền cứ thế mà đậy lại.

Cho đến một ngày kia, vào lúc nghỉ ngơi sau khi huấn luyện, một vị huấn luyện viên cấp hàm Trung tá lên tiếng hỏi: "Chu Trạch Khải, mắt cậu xảy ra chuyện gì vậy?"

Câu này hỏi có chút to, các đội viên liền quay lại ngó. Chu Trạch Khải nháy mắt, không hiểu nói: "Đâu có chuyện gì đâu."

"Còn bảo không có? Tôi chú ý cậu mấy ngày nay rồi!" Trung tá kệ xác hắn, gọi mọi người đến nhìn, "Không có chuyện gì mà cả ngày cứ rưng rưng nước mắt?"

Mọi người cười vang, có người ở bên vừa cười vừa nói: "Đôi mắt này của nhóc Chu, trong veo như nước, sạch sẽ hơn người nha!"

Chu Trạch Khải lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: "Không có rưng rưng nước mắt."

Trung tá đẩy cằm hắn lên, ép hỏi: "Nói, hai mắt xảy ra chuyện gì? Bây giờ sẽ ra ngoài thi đấu, nếu mắt cậu có vấn đề thì phải lập tức báo cáo!"

Chu Trạch Khải oan ức, lại lắp ba lắp bắp nói không nên lời.

Anh Hàm vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Trung tá, sốt ruột nói: "Sao lại bắt nạt nhóc Chu!"

"Ai bắt nạt cậu ta? Cậu đến mà nhìn mắt cậu ta đây này, chớp mắt ba cái đều rớt nước mắt! Thế này thì bắn súng khỉ gì!" Trung tá nổi cáu.

Anh Hàm vội vàng nâng mặt Chu Trạch Khải, sắc mặt lo lắng đến đòi mạng, "Ù móa nhóc Chu, mắt cậu sao vậy, nói cho anh nào!"

"Tôi..." Miệng Chu Trạch Khải như bị chặn, thật sự không mở miệng được.

Bao nhiêu loại ý nghĩ, không mở miệng được.

"Cậu rốt cuộc bị làm sao!" Anh Hàm gấp đến mức lông mày xoắn hết cả lên, "Đừng sợ, nói ra rồi nếu không tìm được bác sĩ trị liệu thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Chu Trạch Khải đỏ mặt, hai mắt dường như càng ngập nước hơn.

Trung tá mất kiên nhẫn, nói: "Chu Trạch Khải, cậu có chịu nói hay không? Nói, chúng ta nghĩ xem có biện pháp giải quyết hay không, không nói, cậu lập tức ra khỏi trại tập huấn."

Chu Trạch Khải bị dọa sợ, ngẫm nghĩ bản thân gánh trên vai trọng trách mà Thần Kiếm và Học Viện giao phó, ấp úng nửa ngày cuối cùng mở miệng: "Tôi... bị cay mắt."

"Cái gì?" Không ai nghe hiểu.

Lén liếc anh Hàm, ngụ ý xin lỗi, Chu Trạch Khải xấu hổ nói: "Chân của anh Hàm có mùi... tôi bị nó làm cho cay mắt."

Trường bắn lập tức yên tĩnh, ba giây sau một loạt tiếng cười còn hơn cả tiếng tải nặng nổ không ngừng vang lên.

Chu Trạch Khải cúi đầu sâu đến mức cằm chạm vào xương quai xanh, Trung tá cười đến đấm ngực, các đội viên khác thì nằm lăn trên đất mà cười ha ha, anh Hàm đi tới trước mặt hắn, nặng nề thở dài nói: "Nhóc Chu! Anh có lỗi với chú mày!"

Từ đó về sau, việc đầu tiên anh Hàm làm sau khi trở về ký túc xá chính là cầm xà phòng chà sạch chân, rửa đi rửa lại mất hơn nửa giờ.

Chu Trạch Khải cũng không tiếp tục gặp tình trạng nước mắt lưng trong, dù vậy các đồng đội vẫn nói: "Dù cho không có chân thối của Hàm ngốc kích thích, hai mắt của nhóc Chu đúng là vẫn trong veo nước."

3

Đối với tay bắn tỉa mà nói, duỗi người là một trong những huấn luyện trọng yếu nhất.

Huấn luyện viên hai tay chống đỡ trên mặt đất, trước là di chuyển tay, sau là di chuyển chân, giảng giải: "Cái này gọi là tay bò sát, đều đến thử xem, cần phải luyện tốt."

Chu Trạch Khải học theo hình dáng của huấn luyện viên, hai tay đưa về phía trước nhúc nhích thì không vấn đề, nhưng nhích chân lại có chút khó khăn, mỗi lần nhích không được mấy bước, tay sẽ theo bản năng nhấc khỏi mặt đất.

Huấn luyện viên cầm một báng súng đâm ở trên eo hắn, mắng: "Tốc độ chân nhanh hơn một chút, tay mà còn nhấc khỏi mặt đất nữa thì chết với tôi!"

Vật lộn mấy lần, vẫn rời khỏi mặt đất.

Đứng nghiêm tại chỗ, tiếp nhận phê bình.

Không bao lâu, huấn luyện viên phát hiện, khi mọi người đều thoải mái hoàn thành tay bò sát, Chu Trạch Khải vẫn bò vất vả như trước, giận đến hét lớn: "Chu Trạch Khải, cậu rốt cuộc là bị gì?"

Lại bị gọi ra, hạ sĩ đáng thương không biết nên nói gì.

Anh Hàm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nhóc Chu, nếu cậu mà không nói thì bọn họ sẽ đuổi cậu về đấy."

Lại là chiêu này... Chu Trạch Khải nuốt nước bọt, thành thật nói: "Chân tôi quá dài."

Người cao 1 mét 81, ở Đoàn danh dự Quân đội tuy bị ghét bỏ, nhưng ở trong doanh trại tập huấn, đây vẫn là người cao nhất.

Huấn luyện viên thở dài, nhìn gương mặt oan ức của hắn, lại tiếp nhận lời giải thích này.

4

Huấn luyện bia ẩn hiện, 20 tuyển thủ từng người nằm nhoài trên vị trí bắn của mình, chỉ đợi hiệu lệnh vang lên, viên đạn sẽ ngay lập tức ra khỏi nòng.

Khi nhìn mấy vòng điểm, huấn luyện viên đứng bên ngoài cách mấy trăm mét liền cầm loa gọi: "Chu Trạch Khải, cậu tới đây ngay cho tôi!"

Chu Trạch Khải một đường chạy bước nhỏ, mép mũ kéo xuống thấp nhất.

"Chuyện gì xảy ra? Cậu giải thích cho tôi chuyện gì xảy ra?" Huấn luyện viên cầm lấy bia ngắm vỗ bộp bộp, "Còn có nửa tháng nữa là thi đấu, con mẹ nó giờ này cậu còn bắn loạn xạ thế này? Nhìn cho kỹ, đây là bia ngắm của cậu phải không? Bắn bia ngắm cho vui hả? Hai mắt treo ngược sao?"

"Tôi... Bia ngắm của tôi..." Chu Trạch Khải lén lút ngước mắt nhìn huấn luyện viên, lại lập tức cúi đầu xuống, "Không nhảy lên."

Chuyện này chỉ vừa phát sinh sau khi hiệu lệnh bắn được phát ra, bia ẩn hiện của người khác đều được dựng lên, chỉ có bia của hắn là vẫn nằm trong bụi cỏ.

"Không nhảy lên thì cậu không biết phất tay ra hiệu à? Nếu lúc nãy đang thi đấu chính thức thì cậu tính làm gì? Tính bắn bia người ta sao?" Huấn luyện viên cũng sắp tức giận đến mức muốn cười, hệt như trước nay đều chưa từng gặp qua sai phạm cỡ này, "Đến đến đến, nói cho tôi biết lúc đó đầu óc cậu đang nghĩ cái quái gì?"

Bị đâm trán, Chu Trạch Khải không khỏi nhếch nhếch miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi căng thẳng, nên..."

"Căng thẳng nên bắn bia của người ta sao?" Huấn luyện viên ôm mặt, khoát tay nói: "Đừng tới đây, tôi muốn yên tĩnh một lúc."

"Dạ." Ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ huấn luyện viên yên tĩnh lại nói.

Sau năm phút, huấn luyện viên xoay người, tông giọng đều đều nói: "Tiểu Chu, sau này bia ngắm nếu không dựng lên, nhất định phải nhấc tay ra hiệu, tuyệt đối không được bắn bia của người khác có biết không?"

"Rõ." Nghiêm túc gật đầu.

Huấn luyện viên liếc nhìn anh, không quá tin tưởng. Dù sao vào lúc căng thẳng, làm mấy chuyện kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.

Trầm mặc nửa phút, huấn luyện viên lộ ra vẻ mặt "phó mặc cho số phận", vỗ vai anh rồi nói: "Tiểu Chu, tôi cho cậu một ví dụ, cậu nhớ kỹ, nhưng đừng có nói cho ai biết, lần sau khi định ngắm bắn bia của người khác, cứ nhớ lại cái ví dụ này."

"Vâng." Rửa tai lắng nghe.

"Thế này đi, cậu muốn quay tay. Nhưng mãi mà của cậu không có lên, trong khi đó bạn cùng phòng của cậu lại lên, chẳng lẽ cậu đi lấy của cậu ta?" Huấn luyện viên nói tới đây mặt vô cùng vặn vẹo, chỉ sợ làm ô nhiễm một người lính trong sáng.

Chu Trạch Khải nghe thấy ngây ra, mất nửa ngày mới hoàn hồn nói: "À, tôi rõ rồi."

5

Giải bắn tinh anh thế giới tổ chức ở Châu Âu, tuần cuối cùng của huấn luyện kín, tập huấn doanh chuyên môn mời tới bếp trưởng nấu cơm Tây, để mọi người sớm có thể thích nghi được đồ ăn ở bên kia.

Mỗi ngày bếp trưởng đều sẽ làm đồ ăn rất phong phú, bò bít tết, pizza, khoai lang, cá rán, spaghetti... cung cấp không có giới hạn.

Chu Trạch Khải nhìn thấy bò bít tết và spaghetti thì rất vui vẻ, cường độ huấn luyện buổi sáng thật sự quá cao, còn chưa ngồi vào bàn ăn, hắn đã không nhịn được nuốt nước bọt.

Nếm thử qua tất cả các món ăn, cũng không ăn hết một phần, vừa rời khỏi nhà ăn, sau lưng chỉ còn lại bếp phó.

Ăn vụng...

Soái ca cũng biết ăn vụng, nhưng để không làm mất hình tượng, soái ca sẽ trốn ở một góc không ai biết, lặng lẽ ăn vụng.

Sau khi nghỉ trưa, huấn luyện buổi chiều bắt đầu.

Nằm tư, quỳ tư, trạm tư, Chu Trạch Khải không bắn tốt bất kỳ hạng mục nào.

Huấn luyện viên giận đùng đùng chạy tới, mắng: "Chu Trạch Khải, buổi trưa làm cái gì? Buổi sáng bắn súng được 10 điểm, buổi chiều cậu bắn được 7 điểm?"

Chu Trạch Khải sờ sờ bụng đang trương phình, có chuyện, nhưng không có mặt mũi để nói.

"Sờ bụng làm gì!" Huấn luyện viên gỡ tay của anh, vừa nhìn liền khinh thường, "Mẹ nó! Hèn gì tư thế nằm của cậu có vấn đề, nằm không xuống được chứ gì!"

Bị lộ, Chu Trạch Khải đỏ mặt cúi đầu.

"Ông đây mấy ngày nay không cho cậu ăn cơm hả? Chỗ này rốt cuộc nhét vào bao nhiêu rồi?" Huấn luyện viên duỗi tay định vỗ cái bụng phình to kia, nhưng hắn nhanh chóng né được, chỉ đành đá hắn một cước, "Tôi biết cậu nhỏ, nhưng nhỏ cũng không đến mức cơ thể vẫn phải trưởng thành chứ hả? Ăn mấy miếng bò bít tết?"

"Chỉ ăn bốn miếng." Chu Trạch Khải nói.

"Chỉ? Cậu nói mà không biết ngại hả?" Huấn luyện viên chỉ về hướng nhà ăn, "Đó là bò bít bên ngoài bán sao? Một miếng lớn cỡ nào, cậu ăn tận bốn miếng? còn ăn cái gì nữa?"

"Ăn hết." Chu Trạch Khải càng nói thanh âm càng nhỏ.

Huấn luyện viên trợn mắt há miệng, nửa buổi mới ra lệnh: "Đừng luyện, cậu ngay lập tức về tìm thuốc tiêu cơm rồi uống cho tôi, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi, không có lộn xộn."

"Tôi muốn luyện tập." Nhỏ giọng kháng nghị.

"Luyện tập? Luyện cái rắm! Ông đây sợ cậu ăn no rồi chết ở trên sân bắn đấy!" Huấn luyện viên hung ác kéo cánh tay của hắn, quay đầu gọi một huấn luyện viên khác: "Tôi đưa thằng nhóc này đi tìm bác sĩ, giúp tôi nhìn nhóm người kia."

Chu Trạch Khải bất mãn mà hừ hừ, thầm nghĩ: dù sao mình cũng còn có thể ăn thêm được một miếng mà.

6

Sắp phải xuất chinh đến Châu Âu, vì để giảm bớt tâm trạng căng thẳng cho các đội viên, ở trường bắn mở nhạc êm dịu.

Các huấn luyện viên cảm thấy, như thế này nhất định có thể làm giảm bớt áp lực.

Nhưng vấn đề rất nhanh lại xuất hiện ở Chu Trạch Khải.

Lúc chạy nước rút 100 mét dùng súng trường bắn, xưa nay luôn chạy ở ba vị trí đầu thì bây giờ lại về sau cùng, không chỉ vậy còn cách người phía trước mười mét. Khi chạy đến vị trí bắn, lắp băng đạn, lên đạn, nhắm, kéo cò súng, tất cả động tác lúc mọi thường chỉ mất một giây, bây giờ lại kéo dài đến tận bảy giây.

Tiếng súng vang lên, chính giữa mục tiêu.

Độ ổn định thì không vấn đề, nhưng tốc độ...

Các huấn luyện viên vô cùng đau đớn, "Chu Trạch Khải, cậu là con rùa à?"

Hắn ngại ngùng gãi đầu một cái, đáp: "Nhạc quá chậm."

"Nhạc đều thế này vẫn không được sao?" Huấn luyện viên kéo chân, "Nhạc chậm thì cậu cũng chậm? Liên quan chỗ quái nào?"

"Có chút ảnh hưởng." Bình tĩnh gật đầu.

"Cậu..." Toàn bộ huấn luyện viên đều trầm mặc.

Lúc sau, vì Chu Trạch Khải, bỏ đi kế hoạch mở nhạc.

Mà hậu cần đột nhiên muốn đùa dai, liền mở nhạc rock and roll, kỉ lục chạy nước rút 100 mét và tốc độ bắn súng trường của Chu Trạch Khải cũng được ghi lại.

7

Súng Vương có một kiểu lịch sử đen tối, không có thứ hạng đen tối nào ảnh hưởng đến độ ngầu và đẹp trai của anh.

Tất cả đều chỉ có đẹp trai và ngầu lòi.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Vẫn còn trong độ tuổi oắt con, dĩ nhiên thỉnh thoảng sẽ làm ra mấy chuyện khiến người ta dở khóc dở cười. Thế nhưng khi chính thức ra trận, hắn một mình nhận được giải quán quân của năm môn, thậm chí còn giựt thêm hai quán quân đoàn thể.

Nhưng mà đó là chuyện của sau này.
Tiểu Chu uy vũ!

Mọi người cười vang, có người ở bên vừa cười vừa nói: "Đôi mắt này của nhóc Chu, trong veo như nước, sạch sẽ hơn người nha!"
Người ta nói mắt là cửa sổ tâm hồn đó, chứng tỏ Tiểu Chu có tâm hồn rất trong sáng thiện lương nha!!!!

Lén liếc anh Hàm, ngụ ý xin lỗi, Chu Trạch Khải xấu hổ nói: "Chân của anh Hàm có mùi... tôi bị nó làm cho cay mắt."

Trường bắn lập tức yên tĩnh, ba giây sau một loạt tiếng cười còn hơn cả tiếng tải nặng nổ không ngừng vang lên.

Chu Trạch Khải cúi đầu sâu đến mức cằm chạm vào xương quai xanh, Trung tá cười đến đấm ngực, các đội viên khác thì nằm lăn trên đất mà cười ha ha, anh Hàm đi tới trước mặt hắn, nặng nề thở dài nói: "Nhóc Chu! Anh có lỗi với chú mày!"

Từ đó về sau, việc đầu tiên anh Hàm làm sau khi trở về ký túc xá chính là cầm xà phòng chà sạch chân, rửa đi rửa lại mất hơn nửa giờ.
Có thể nhịn được lâu như thế mà không chặt chân đối phương, quả nhiên bản lĩnh kiên nhẫn của lính bắn tỉa Thần Kiếm là luyện từ đây mà ra...

Lại là chiêu này... Chu Trạch Khải nuốt nước bọt, thành thật nói: "Chân tôi quá dài."

Người cao 1 mét 81, ở Đoàn danh dự Quân đội tuy bị ghét bỏ, nhưng ở trong doanh trại tập huấn, đây vẫn là người cao nhất.

Huấn luyện viên thở dài, nhìn gương mặt oan ức của hắn, lại tiếp nhận lời giải thích này.
Chân dài đáng giá bạc tỷ nha huấn luyện viên đại đại ~

Trầm mặc nửa phút, huấn luyện viên lộ ra vẻ mặt "phó mặc cho số phận", vỗ vai anh rồi nói: "Tiểu Chu, tôi cho cậu một ví dụ, cậu nhớ kỹ, nhưng đừng có nói cho ai biết, lần sau khi định ngắm bắn bia của người khác, cứ nhớ lại cái ví dụ này."

"Vâng." Rửa tai lắng nghe.

"Thế này đi, cậu muốn quay tay. Nhưng mãi mà của cậu không có lên, trong khi đó bạn cùng phòng của cậu lại lên, chẳng lẽ cậu đi lấy của cậu ta?" Huấn luyện viên nói tới đây mặt vô cùng vặn vẹo, chỉ sợ làm ô nhiễm một người lính trong sáng.

Chu Trạch Khải nghe thấy ngây ra, mất nửa ngày mới hoàn hồn nói: "À, tôi rõ rồi."
....Tiểu Chu à ~

"Sờ bụng làm gì!" Huấn luyện viên gỡ tay của anh, vừa nhìn liền khinh thường, "Mẹ nó! Hèn gì tư thế nằm của cậu có vấn đề, nằm không xuống được chứ gì!"

Bị lộ, Chu Trạch Khải đỏ mặt cúi đầu.
Bác huấn luyện viên à, Tiểu Chu còn nhỏ, phải hay ăn mới chóng lớn ~

"Chỉ? Cậu nói mà không biết ngại hả?" Huấn luyện viên chỉ về hướng nhà ăn, "Đó là bò bít bên ngoài bán sao? Một miếng lớn cỡ nào, cậu ăn tận bốn miếng? còn ăn cái gì nữa?"

"Ăn hết." Chu Trạch Khải càng nói thanh âm càng nhỏ.

Huấn luyện viên trợn mắt há miệng, nửa buổi mới ra lệnh: "Đừng luyện, cậu ngay lập tức về tìm thuốc tiêu cơm rồi uống cho tôi, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi, không có lộn xộn."

"Tôi muốn luyện tập." Nhỏ giọng kháng nghị.

"Luyện tập? Luyện cái rắm! Ông đây sợ cậu ăn no rồi chết ở trên sân bắn đấy!" Huấn luyện viên hung ác kéo cánh tay của hắn, quay đầu gọi một huấn luyện viên khác: "Tôi đưa thằng nhóc này đi tìm bác sĩ, giúp tôi nhìn nhóm người kia."

Chu Trạch Khải bất mãn mà hừ hừ, thầm nghĩ: dù sao mình cũng còn có thể ăn thêm được một miếng mà.
Sao tự dưng bản thân tui thấy nhột thế này :)

Các huấn luyện viên vô cùng đau đớn, "Chu Trạch Khải, cậu là con rùa à?"

Hắn ngại ngùng gãi đầu một cái, đáp: "Nhạc quá chậm."

"Nhạc đều thế này vẫn không được sao?" Huấn luyện viên kéo chân, "Nhạc chậm thì cậu cũng chậm? Liên quan chỗ quái nào?"

"Có chút ảnh hưởng." Bình tĩnh gật đầu.

"Cậu..." Toàn bộ huấn luyện viên đều trầm mặc.

Lúc sau, vì Chu Trạch Khải, bỏ đi kế hoạch mở nhạc.

Mà hậu cần đột nhiên muốn đùa dai, liền mở nhạc rock and roll, kỉ lục chạy nước rút 100 mét và tốc độ bắn súng trường của Chu Trạch Khải cũng được ghi lại.
Có thể khiến các huấn luyện viên như hùm như sói phải á khẩu, bản lĩnh này cũng không phải muốn là có thể học đâu nha ~

Súng Vương có một kiểu lịch sử đen tối, không có thứ hạng đen tối nào ảnh hưởng đến độ ngầu và đẹp trai của anh.

Tất cả đều chỉ có đẹp trai và ngầu lòi.
Đẹp trai là nhân sinh thắng lớn!!!!
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#3
Ôm bụng cười a :V Không thể nhịn cười mà!!!! Đúng là ai cũng có thời không thể cho ai biết :V
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
"Thế này đi, cậu muốn quay tay. Nhưng mãi mà của cậu không có lên, trong khi đó bạn cùng phòng của cậu lại lên, chẳng lẽ cậu đi lấy của cậu ta?" Huấn luyện viên nói tới đây mặt vô cùng vặn vẹo, chỉ sợ làm ô nhiễm một người lính trong sáng.
Ờ thì Tiểu Chu, cậu có thể giúp Tiểu Giang, khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì ~
 

nhi đồng hiếu học

Gà con tiến hóa
Bình luận
28
Số lượt thích
45
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào
#5
tiểu Chu ra sân chỉ có 2 kết quả: 1 là soái khí bức người, 1 là ko hài chết người ko lấy tiền
 

Bình luận bằng Facebook