Hoàn [Song Thư Trung Tâm][Sơn Hà Kính Ta] Tội Danh Trạng

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
Tội Danh Trạng
Thuộc tuyển tập Sơn Hà Kính Ta

Tên gốc: 【双舒中心】罪名状
Tác Giả: 七月没梨
Editor: Quân Y Hoàng
Beta: Fuuka

Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.


---



Để tên ta lưu danh muôn thưở, còn phải độc chiếm cả ngôi đầu.
Phải trở thành nhân tài kiệt xuất, để hóa thân chiếc thuyền cứu nạn(*).
Cởi bỏ tội danh trên lưng mình, trở người đương đầu với gió sương.

01

“Này, hôm nay tụi mình cúp học đi chơi net đi.” Thư Khả Hân duỗi lưng, ghé vào tai Thư Khả Di đang tập trung viết ghi chú, thủ thỉ dụ dỗ nàng.

“Chị không muốn chiều nay họp phụ huynh xong bị mẹ xách lỗ tai kéo về nhà đâu, cám ơn.” Thư Khả Di chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục chăm chỉ học bài.

“Buổi chiều họp phụ huynh!?” Thư Khả Hân lập tức ngồi thẳng dậy, mặt mày như đưa đám. “Bà nói thử giờ mà tui đi năn nỉ thầy chủ nhiệm, liệu ổng có rủ lòng thương không méc mẹ chuyện ba ngày nay tui trốn làm bài tập tiếng anh không?”

“Có thể.” Thư Khả Di đáp.

“Cầu chị gái chỉ giáo!” Chỉ những lúc thế này, Thư Khả Hân mới thành thật gọi nàng hai tiếng “chị gái”.

“Giờ em ngồi thẳng dậy, khép hai chân vào, lấy hơi thật sâu, hít vào thở ra, hai tay chấp thành hình chữ thập đặt trước ngực.” Thư Khả Di nói.

“Ủa làm này để làm gì?” Thư Khả Hân vừa làm theo vừa hỏi.

“Hướng về Thượng Đế, cầu cho chủ nhiệm quên mất trong lớp còn có một đứa tên Thư Khả Hân.” Thư Khả Di bình tĩnh đáp lời.

“…”

“Thư Khả Di, ông nội bà!”

“Ông nội chị cũng chính là ông nội em, Tết năm vừa rồi chúng ta còn đến nhà ông thăm hỏi mà, em quên rồi à?”

Thư Khả Hân lệ nóng doanh tròng.


02

Thư Khả Hân cho rằng chuyện nàng hối hận nhất đời này chắc chắn là khi mình chui ra từ bụng mẹ trễ hơn Thư Khả Di một giây.

Nếu không thì sao nàng có thể bằng lòng lẽo đẽo theo sau Thư Khả Di, kẻ độc mồm độc miệng suốt ngày phun nọc ba trăm sáu chục độ không góc chết, mà gọi nàng 'chị gái' được.

Nhưng Thư Khả Hân đã quên mất, nàng cũng chẳng ngoan ngoãn gọi 'chị Thư Khả Di' được mấy lần.

Có lần Thư Khả Hân đánh nhau với con trai hàng xóm, ba mẹ người ta tìm tới cửa, nàng sợ quá bèn chạy về hỏi Thư Khả Di giờ phải tính sao.

Thư Khả Di dùng khăn ướt lau sạch bùn đất bám trên người Thư Khả Hân, đổi quần áo với nàng, sau đó nói với mẹ là mình đánh người ta.

Mẹ hai người giận đến nỗi dùng chổi đánh Thư Khả Di một trận, đánh tới mức lưng nàng sưng đỏ cả lên.

Bà nhốt Thư Khả Hân trong nhà để nàng tự suy nghĩ, còn bản thân thì đến nhà người ta nhận lỗi.

“Chị...” Thư Khả Hân leo lên băng ghế nhỏ, lấy hộp y tế từ trong ngăn tủ trên cao, muốn giúp Thư Khả Di bôi thuốc. “Đều... Tại em...”

Nàng vừa nói vừa khóc nức nở.

Nước mắt theo lông mi dài thi nhau lã chã rơi xuống, thấm vào vạt áo thô ráp thành vệt nước đẫm.

“Khóc gì chứ, đừng khóc.” Vẻ mặt Thư Khả Di vốn chẳng biểu lộ gì, chỉ là lúc Thư Khả Hân bôi thuốc không cẩn thận chạm phải miệng vết thương, khiến nàng khẽ nhếch miệng. “Chị biết không phải em sai, là nó khiêu khích em trước.”

“Chúng ta nào phải đứa không cha! Chúng ta không phải! Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời, chị cũng là chị gái tốt nhất thế gian!” Thư Khả Hân vừa lau nước mắt vừa cẩn thận dùng cồn sát trùng vết thương sau lưng Thư Khả Di.

“Ha, em cuống cuồng như vậy làm gì? Từ nhỏ tới giờ nghe mấy câu này đâu có ít? Em đánh nhau với nó xong cuối cùng vẫn là mẹ cúi đầu xin lỗi người ta.” Thư Khả Di nói.

“Em... biết chứ, nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức này.” Thư Khả Hân biết mình đuối lý, cúi đầu lầm bầm.

“Chị. Sau này chúng ta phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, xây cho mẹ căn nhà thật lớn, phải biến khỏi cái chỗ quỷ quái này.” Thư Khả Hân đột nhiên ngẩng mặt, cực kì nghiêm túc nói.

“Dĩ nhiên.” Thư Khả Di mỉm cười.

“Vậy, giờ em có thể giúp chị mặc quần áo vào không? Em muốn bôi thuốc hay muốn đẩy chị đi đầu thai vậy?”

“Thư Khả Di! Bà không thể để tui cảm động nổi một giây à! Bà tốt nghiệp học viện năng khiếu phá hoại bầu không khí đó hả?”

“Mới nãy còn khóc bù lu bù loa gọi chị gái, giờ lại kêu thẳng cả tên. Chậc chậc, em gái phản bội làm chị đau lòng quá đi mất.”

“Thư Khả Di!”

“Làm sao?”

“Bà...”

“Ông nội chị là ông nội em, em chính là em của chị, em còn muốn nói gì nữa không?”

“...Không.”


03

Nếu không phải người thật thân thiết thì sẽ rất khó phân biệt được Thư Khả Di và Thư Khả Hân từ vẻ ngoài.

Mọi người thường gọi các nàng là chị em nhà họ Thư.

Các nàng luôn bị gộp chung với nhau.

Mà đây đích xác cũng là sự thật, từ trước đến nay các nàng chưa từng tách rời.

Học cùng một lớp, trốn học cùng nhau, bị đòn cùng nhau, cuối cùng quyết định nghỉ học chơi Vinh Quang, cũng là cùng nhau quỳ gối trước mặt mẹ.

“Hai đứa quyết định rồi?” Bà có chút mệt mỏi phất phất tay. “Nếu hai đứa đã nhất quyết như vậy thì cứ làm đi.”

“Mẹ, chúng con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đổi một căn phòng thật lớn cho mẹ dọn đến ở!” Thư Khả Hân lập tức nhảy cẫng lên hôn mẹ một cái.

Trái lại Thư Khả Di tương đối bình tĩnh, nàng ngước nhìn tòa nhà cũ nát lặng yên giữa chân trời xám tro phía bên kia song cửa, sau đó nói với mẹ, “Cám ơn mẹ.”

“Chờ chúng con.”

Chờ chúng con công thành danh toại trở về.

Chờ chúng con khoác lên người vinh quang.

Chờ chúng con kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chờ chúng con trở nên mạnh mẽ, chờ chúng con có thể tự tay giúp mẹ có cuộc sống tốt hơn.


04

Từ nhỏ Thư Khả Hân đã học hành không tốt, thế nhưng nàng luôn là chị đại đường phố, nàng chơi mấy máy game thùng ở khắp con đường này đến mức khó tìm thấy đối thủ.

Ở phương diện học tập, thiên phú của Thư Khả Di không quá cao, nàng thắng nhờ chăm chỉ, thành tích trên mức trung bình một chút, có thể xem là một nửa học sinh hiếu học.

“Này, bà nghĩ chúng ta có nên chơi Vinh Quang không?” Thư Khả Hân hưng phấn ngất trời giơ một tờ quảng cáo ra trước mặt Thư Khả Di, nói.

Thư Khả Di liếc nhìn anh chàng khôi ngô tuấn tú trên đó,”Sao vậy? Trái tim thiếu nữ nhộn nhạo rồi?”

“Thiếu nữ đương độ xuân xanh vì yêu bỏ học, ai ngờ đau khổ bị lừa bán tới thâm sơn cùng cốc, mười năm sau như hai người khác biệt, muốn biết tường tận, mời xem tập mới nhất hôm nay.” Thư Khả Di vừa làm bài tập vừa lưu loát bắn chữ.

“...”

“Không phải lí do vớ vẩn đó!” Thư Khả Hân đính chính cho bản thân, “Bây giờ Vinh Quang phổ biến lắm, nếu chúng ta được chiến đội lớn để mắt, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sẽ trải qua tháng ngày thật tốt!”

“Chị. Đây chính là con đường nhanh nhất.” Vẻ mặt Thư Khả Hân chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Thư Khả Di dừng bút, ngước mắt nhìn nàng, chợt cười, “Buổi chiều là lớp tự học, lo lắng làm gì? Đi thôi.”

Hai người liền trèo tường phía sau trường học chạy tới tiệm net, mua ngay hai thẻ tài khoản.

“Xong đời, tui run tay bấm lộn giới tính nam rồi.” Thư Khả Hân quá hồi hộp thành ra chọn nhầm giới tính nhân vật.

Thư Khả Di cũng giống nàng chọn giới tính nam, thấy Thư Khả Hân nhìn mình khó hiểu, Thư Khả Di nói, “Chúng ta cùng nhau mà.”

Các nàng cùng nhau.

Tuyệt không chia cách.

Khi còn bé ở vườn trẻ bị cô lập, các nàng dắt tay nhau, ngồi dưới gốc cây lớn, lẳng lặng nhìn người ta chơi cầu trượt, chơi trốn tìm.

Những đứa trẻ không hề giấu diếm thứ cay nghiệt và ác ý học từ người lớn, chúng nhặt đá ném các nàng, “Đồ không cha... Ha ha ha...”

Thư Khả Di và Thư Khả Hân quay lưng vào đám người đó, nắm tay nhau đi về phía trước.

Các nàng vượt qua dòng sông chảy xiết, dẫm lên biển người ồn ã.

Trong thế giới của các nàng, chỉ tồn tại hai người các nàng.

Tựa như dây leo trong tuyệt cảnh yếu ớt quấn quanh nhau dưới cơn mưa.

Càng dây dưa, càng tuyệt vọng, càng tuyệt vọng, càng dây dưa.

Các nàng đứng trên hòn đảo u ám của chính mình, quay lưng với sóng biển đen ngòm.


05

Ai Không Cúi Đầu?

Ta không cúi đầu.

Thư Khả Di thừa nhận, từ khi mới bắt đầu, mục đích các nàng chơi Vinh Quang thực sự không đơn thuần.

Các nàng dõi theo ngành công nghiệp thể thao điện tử dần dà phát triển, từ đó muốn trở nên nổi tiếng, muốn kiếm tiền, muốn chứng minh bản thân.

Không có nhiều lí do cao thượng như vậy, từ khi bắt đầu các nàng thực sự có chút tầm thường.

Cho nên các nàng mới treo giá, vì tìm kiếm giá trị cao nhất cho bản thân, vì lợi nhuận lớn nhất.

Bởi thế các nàng mới không hề do dự từ chối lời mời như chuyện đùa của Diệp Tu.

Về sau nhìn Hưng Hân nâng cúp quán quân, Thư Khả Hân hỏi nàng, “Bà hối hận không?”

“Hối hận.” Thư Khả Di nói, “Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục đi, cùng Yên Vũ, cùng nhau.”

“Quán quân, chúng ta sẽ đoạt được.”

Đúng, so với những người mang trái tim vinh quang lấp lánh kia, các nàng không hề đơn thuần.

Nhưng hết thảy những gì các nàng nắm trong tay đều do các nàng quang minh chính đại đoạt lấy, các nàng sẽ chẳng vì thế mà tỏ ra thấp hèn, thế giới này nghìn vạn loại người, nào có chuyện tất cả cùng đi một con đường giống nhau.


06

Trong trại huấn luyện Yên Vũ có nhiều người nhìn các nàng không vừa mắt.

Bọn họ cho rằng tuy các nàng có thực lực nhưng vẫn chưa mạnh đến mức vừa vào nghề lập tức ra mắt cùng lúc.

“Nếu không nhờ nhan sắc, làm gì có chuyện Yên Vũ kí hợp đồng với tụi nó?”

“Chậc chậc, chị em song sinh, đàn ông nào mà không thích.”

“Ha ha ha ha chuẩn đó, hai chị em cùng “bay” một chuyến thì đúng là...”

Thư Khả Hân mặt lạnh tanh sút tung cửa, “Mày nói lần nữa tao nghe xem?”

“Nói!”

“Mẹ! Nói thì nói! Nếu không tại tụi mày thì sao giờ Vân Tú phải làm căng với chiến đội? Tụi mày không gia nhập Yên Vũ vẫn có thể vào tới vòng chung kết, tụi mày vừa tới Yên Vũ liền bại trận miết thôi! Ngoài cái mặt ra tụi mày còn cái gì nữa?”

Thư Khả Hân trừng hắn, giận đến run người, thế nhưng nàng không tìm được lời nào phản bác.

Sự thật chính là vậy.

Yên Vũ cần giá trị thương mại hóa, còn các nàng cần danh tiếng, cần tiền.

Mà đội trưởng, nàng ấy chỉ muốn quán quân.

Sở Vân Tú một thân gánh vác Yên Vũ, nàng chống chọi với gió táp mưa sa mà tiến về phía trước, thế nhưng quay đầu nhìn lại, bên cạnh nàng chẳng có lấy một bóng người.

Ngay cả đội phó Lý Hoa, thời điểm này cũng chẳng làm được gì nhiều. Hắn chỉ có thể nhìn Sở Vân Tú mỗi ngày một mỏi mệt, mà chiến đội càng ngày càng nóng ruột.

Thư Khả Hân biết, mồi lửa kia, là do các nàng dẫn tới.

Nếu như không có các nàng, sự cân bằng giữa lợi ích thương mại và thành tích chiến đội mà Yên Vũ và Sở Vân Tú muốn sẽ không bị phá vỡ.

Thật ra, các nàng vốn dĩ là dư thừa.

Với mẹ cũng thế, nếu các nàng không có đến hai người, mẹ sẽ chẳng đến nỗi một thân một mình. Sẽ không.

Thư Khả Hân đứng ở cửa phòng nghỉ, im lặng không nói gì, vành mắt đong đầy nước, nhưng nàng cố kìm nén để chúng đừng trào ra.

Không được khóc Thư Khả Hân, mày không được để bọn họ nhạo báng.

Tựa như rất nhiều năm trước, khi bị đám trẻ cùng tuổi chế giễu, Thư Khả Hân hung hăng trừng mắt với chúng, có điều vành mắt đỏ au đã rửa trôi hết tất cả uy hiếp, trái lại càng khiến chúng thêm ngang ngược.

Bọn họ oán hận chị em nhà họ Thư đã lâu, hai người các nàng ngoại trừ đối phương ra còn lại đều mặc kệ, mỗi ngày cứ ra vẻ tự cao tự đại.

“Mày…” Người nọ đang định nói gì đó thì thấy Thư Khả Di ngoài cửa đi vào.

Nàng nhếch môi tủm tỉm cười nhìn bọn họ, “Mấy người hỏi chúng tôi có gì sao?”

Nàng đi vào giữa đám người kia, ngẩng đầu nhìn một lượt những thiếu niên cao lớn hơn thiếu nữ như nàng rất nhiều, vậy mà nàng chẳng mảy may sợ sệt, “Đến đây, sàn đấu ở đây, để tôi cho mấy người thấy.”

Bọn họ liếc nhìn nhau, không hé môi.

“Không dám à?” Thư Khả Di nở nụ cười châm chọc.

“Dù mấy người xem thường chúng tôi thế nào, chúng tôi vẫn là chủ lực của Yên Vũ, còn mấy kẻ đáng thương như các người chỉ dám kể chuyện cười hạ lưu sau lưng người khác để tìm vui mà thôi.”

“Chúng tôi lấy tư cách gì đứng ở vị trí này à?”

“Vòng thi đấu kế tiếp, chúng tôi sẽ cho mấy người thấy!”

Thư Khả Hân rất ít khi thấy Thư Khả Di nổi giận, nàng trút bỏ vẻ lạnh nhạt xưa nay, ở trước mắt Thư Khả Hân, hệt như vầng thái dương chói mắt.

Điều này khiến Thư Khả Hân nhớ đến rất nhiều năm trước, thời điểm mấy đứa con gái cô lập bắt nạt nàng, chị gái lao vào ôm lấy nàng, mặc cho nước bẩn xối ướt cả váy áo.

“Chị là chị của em, dù cho chỉ chào đời sớm hơn em mấy phút, chị vẫn muốn lãnh trách nhiệm của một người chị.”

“Nếu không ai hiểu chúng ta, chúng ta cứ tiến lên, đứng ở nơi cao nhất, khiến những kẻ châm chọc cười nhạo chúng ta phải mở mang tầm mắt.”

“Bọn họ cứ chờ mà xem!”

Hung hăng làm liều?

Là các nàng.

Ngông cuồng ngạo mạn?

Là các nàng.

Dùng ngoại hình làm ưu thế?

Cũng chính là các nàng.

Các nàng đối với Vinh Quang không hề thuần khiết, bởi từ đầu chí cuối mục đích của các nàng là khiến những kẻ luôn xem thường mình phải thất vọng, các nàng muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Ai muốn cúi đầu trước số phận?

Các nàng đã chọn con đường này, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu.

Các nàng sẽ trung thành với giấc mộng ấy tận đến khi gục ngã.


07

Song xu tịnh đế.(**)

Các nàng băng qua đầm lầy, vượt qua hoang mạc, từng khô héo cũng từng thương tích đầy mình.

Các nàng mạnh mẽ vươn lên giữa đầm lầy và bụi gai.

Vừa kiêu ngạo lại ngông cuồng, đã tham lam còn phù phiếm.

Bảy mối tội danh(***), độc chiếm ngao đầu(****), rồi sẽ có một ngày phải bỏ bản tội trạng kia vào trong chiếc rương vận mệnh.


Hoàn


Chú giải:
(*)Trong văn bản gốc là con tàu Noah, chiếc thuyền được nhắc đến từ chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng Thế trong Kinh Thánh. Văn bản mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa để cứu ông và gia đình cùng các loài vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.

(**)Hai người con gái cùng chung một gốc. “Tịnh đế” bắt nguồn từ hai bông hoa cùng chung một cuống, ý chỉ hai người tri kỷ tựa vào nhau, khắng khít không xa rời.

(***)Bảy mối tội đầu: Theo quan niệm Kitô Giáo, bảy mối tội đầu là nhóm các tội lỗi con người dễ mắc phải, cội nguồn phát sinh của nhiều loại tội lỗi khác nhau, bao gồm: Ngạo mạn, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, phàm ăn, đố kị và lười biếng. Ngoài ra tương ứng với tội bảy mối còn có bảy đức nữa.

(****)Khôi tinh điểm đẩu, độc chiếm ngao đầu (魁星點斗, 獨佔鰲頭): Thành ngữ bắt nguồn từ hình tượng điển hình của Khôi tinh là một con quỷ tóc đỏ mặt xanh, đứng trên đầu con ngao, một chân hướng về phía sau co lên như móc câu, một tay bưng cái đấu, tay kia cầm bút, ý nghĩa là dùng bút điểm tên định ra những người thi đỗ. Trong truyện ám chỉ quán quân, người đứng đầu.


--
Đôi lời của tác giả:

Vì sao tôi viết Song Thư?

Tôi từng đọc một chủ đề bàn luận về Song Thư, ở đó không một ai thích các nàng, những bình luận nhẹ nhàng hơn đa phần cũng ghét nhiều hơn thích. Bình luận cuối cùng chính là, hai đứa con gái kinh tởm tự đề cao bản thân.

Không phải tôi muốn tẩy trắng cho các nàng, đầu tiên tôi tin các nàng không cần phải thanh minh, tôi không cho rằng nhân phẩm các nàng có gì đặc biệt tồi tệ. Các nàng không kính trọng Diệp Tu, đơn giản là vì các nàng không phải fan Diệp Tu, hơn nữa ai mà chẳng từng trải qua tuổi trẻ ngông cuồng. Điều quan trọng là Yên Vũ thương mại hóa gây khó dễ cho Vân Tú, tôi không cho rằng các nàng có thể nhúng tay vào chuyện này.

Tôi nghĩ, bộ tiểu thuyết Toàn Chức Cao Thủ này, thiếu đi bất kì nhân vật nào cũng sẽ không hoàn chỉnh.

Tôi không biết có bao nhiêu người yêu thích Song Thư, hoặc chán ghét các nàng, tôi chỉ muốn dốc hết sức, viết một áng văn cảm nhận về Song Thư.

Chỉ vậy mà thôi.

Tôi chỉnh sửa một lần cuối cùng. Cảm ơn lời góp ý của các bạn, lúc ấy tôi không cân nhắc thấu đáo, không cho rằng hành vi đánh người là không ổn, cũng không có ý nghĩa.

Tuy chỉnh sửa một lần rồi nhưng vẫn còn điều phải nói. Vòng thi đấu kế tiếp các nàng có khiến những kẻ kia công nhận thực lực của mình hay không vẫn còn là ẩn số. Tôi viết Song Thư không phải muốn đổi mới ấn tượng của mọi người đối với bọn họ, kì thực đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thông qua nỗi ám ảnh phải nổi tiếng và tính cách khốc liệt của các nàng. Tương lai vẫn đang nằm trong tay chính các nàng.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook