Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu Giang Tường] Trà

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#1

Tác giả: Phong Linh
Lời tựa: Đừng nhìn cái bìa và cái tên nghệ thế mà lầm. Chỉ là nói về trà thôi.

Chu Trạch Khải thích uống trà. Không phải trà sữa hay các loại trà lạnh đóng chai, mà là trà nguyên lá tự tay ngâm tự tay pha, mỗi ngày đều ủ một bình đặt trong phòng nghỉ chiến đội. Gần chục hộp trà nguyên lá với đủ loại trà khác nhau được đóng gói cẩn thận, đặt ngay ngắn trên kệ tủ trong phòng nghỉ, tất cả đều được gửi từ nhà Chu Trạch Khải. Bản thân Thương Vương là trạch không thích ra đường, lại nhất quyết không chịu mua trà trên mạng, bảo là không đúng mùi, thế nên toàn bộ trà ở chiến đội đều được cha mẹ Chu Trạch Khải gửi đến.

Cha mẹ Chu Trạch Khải là bác sĩ, luôn luôn chú ý ẩm thực cùng dưỡng sinh, tất nhiên cũng rất thích uống trà. Chu Trạch Khải sống trong bầu không khí ngập hương trà, có thể nói là uống trà mà lớn lên. Như lẽ đương nhiên, trà trở thành món thức uống không thể rời xa, mà kỹ năng pha trà của Chu Trạch Khải qua nhiều năm rèn giũa cũng gọi là lưu loát như nước chảy mây trôi.

Chính nhờ kĩ năng ẩn này mà toàn bộ người trong Luân Hồi lúc ban đầu mới quen phải gọi là phục sát đất, đồng thời cũng tạo thành một thói quen tụ tập kì lạ. Ít ra thì dạo quanh một vòng Vinh Quang cũng không thấy chiến đội nào có thể vừa chơi game vừa uống trà hòa hợp như bọn họ được, bảo là tình hữu nghị xây dựng từ trà cũng không sai nốt.

Giang Ba Đào còn từng tuyên bố, trà đội trưởng pha đứng thứ hai, không ai dám tự nhận đứng nhất!

Cơ mà Chu Trạch Khải pha trà ngon là một chuyện, người thưởng thức lần này cảm được hay không lại là vấn đề khác.

Lần đầu tiên Tôn Tường uống thử trà mà Chu Trạch Khải pha, thiếu chút đã bỏng luôn lưỡi.

Ấm trà cùng tách đều làm bằng thủy tinh, nước trà Phổ Nhĩ mang sắc nâu đỏ sóng sánh, hương cũng thật nồng. Tôn Tường nhìn tách thủy tinh nho nhỏ còn đang bốc khói nhẹ trước mặt, chần chờ 5 giây, rồi dứt khoát cầm lên dốc thẳng vào miệng, khí thế không ai cản kịp.

Sau đó, Tôn Tường gào lên oai oái vì nóng.

Tôn Tường thu được ánh mắt thông cảm xen hả hê ×5, người duy nhất không mang ánh mắt thông cảm là Chu Trạch Khải còn đang hoảng hốt đi rót ly nước lạnh giúp cậu chàng.

Hạ hỏa xong, Tôn Tường lè lưỡi.
"Chát quá, uống không quen."

Chu Trạch Khải ôm bình trà trầm mặc, Giang Ba Đào đứng cạnh lại không quá ngạc nhiên. Thanh niên thời nay có mấy ai uống trà như uống nước lọc như đội trưởng nhà mình đâu, đến đám tuyển thủ chú trọng dưỡng sinh như Vương Kiệt Hi hay Dụ Văn Châu còn không quá thích uống trà, nói gì đến Tôn Tường chỉ nhìn là biết rõ kiểu gì cũng không hợp với món này.

Chu Trạch Khải cũng không phải không biết, nhưng vẫn muốn thử, trong lòng quyết tâm phải pha được loại trà thích hợp với Tôn Tường.
Dù sao thì Giang Ba Đào từng nhắc qua, có chung sở thích cũng là một cách kết nối đồng đội mà. Thương Vương lạc quan nghĩ, hay mai pha loại nào dễ uống hơn?

Giờ nghỉ trưa ngày tiếp theo, Chu Trạch Khải đặt trước mặt Tôn Tường một tách trà hoa nhài. Hương hoa thoang thoảng hòa cùng mùi trà xanh ngòn ngọt đúng là khiến Tôn Tường bớt ngần ngại hơn. Lần này Tôn Tường học khôn, trước hết cầm tách lên thổi thổi, rồi mới dè dặt nhấp mấy ngụm nhỏ.

Chẹp chẹp miệng mấy lần, Tôn Tường xìu. "Ngọt ngọt, nhưng không hợp tui..."

Chu Trạch Khải cụp mắt, cũng muốn xìu theo. Trà hoa nhài là loại trà xanh rất dễ uống, đến Ngô Khải không quá thích uống trà còn có thể lâu lâu mặt dày cọ cọ Chu Trạch Khải đòi pha loại trà này uống đổi gió.

Nhưng mà Tôn Tường vẫn không thích.

Buổi tối hôm đó, Chu Trạch Khải chạy sang phòng Giang Ba Đào, tay ôm mấy hộp trà, mặt ỉu xìu. Đội trưởng Luân Hồi được xưng ngoài hồi máu không gì không làm được, bây giờ vì việc kết thân với đồng đội mới mà lăn lộn xoắn xuýt cả buổi trời. Lăn đến mức suýt lọt giường mấy lần, Chu Trạch Khải chịu thua, đành đi tìm đội phó nhà mình tính kế khác.

Giang Ba Đào tận chức tận trách làm tri kỷ, ngồi trên giường cầm hộp trà sen lắc lắc.

"Tường Tường không uống trà nóng được, hay tiểu Chu chuyển sang pha trà lạnh đi?"

Chu Trạch Khải gõ gõ nắp hộp trà Phổ Nhĩ trong tay, lắc đầu đầy bức xúc.

"Không ngon." Tính thưởng trà của Chu Trạch Khải cực khó, trà để lạnh còn tùy loại mà ngon hay dở, chứ trà mà bỏ đá xong uống như muốn mất hết mùi vị tới nơi rồi.

"Với cậu thì không ngon thật, nhưng Tường Tường không quen trà nóng, cũng đâu thể ép buộc được."

Giang Ba Đào ôm tablet trên giường gõ gõ, xong quay màn hình ra.

"Pha món này thì sao? Đang mùa hè, làm cho mọi người một phần luôn?"

Thấy vẻ mặt Chu Trạch Khải vẫn khá khó chịu, Giang Ba Đào lại tìm một video, đưa qua.

"Nè, pha như thế này thì sẽ không sao chứ?"

Chu Trạch Khải vươn tay ôm lấy tablet, chăm chú xem hết video, suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi gật đầu.

"Ừm."

"Nhưng nếu món này mà không ổn nữa thì nên đổi cách khác thôi. Uống trà tùy tính mà, đúng không?"

Thương Vương gật đầu. Quá tam ba bận, lần kế tiếp không được nữa thì cứ lôi người đi PK đi, đơn giản lại nhanh gọn lẹ!

Thế là trưa hôm sau, Tôn Tường tiếp tục trừng mắt nhìn đội trưởng nhà mình lăn vào bếp phòng nghỉ pha trà. Giang Ba Đào ngồi cạnh vỗ vai cậu chàng.

"Không sao, lần này không bắt cậu uống trà nóng nữa, chờ xem đi."

Có đội phó đảm bảo, Tôn Tường cũng nhẹ thở phào. Đến Luân Hồi chưa bao lâu, Tôn Tường cũng ý thức được rằng bản thân cần phải tạo mối quan hệ tốt với đồng đội. Nhưng cậu lại không biết nên làm như thế nào, ở Việt Vân cậu là trung tâm ai cũng vây quanh, ở Gia Thế sứt đầu mẻ trán lại càng không có ai chỉ dạy phải làm thế nào. Sau mấy lần lên voi xuống chó như vậy, Tôn Tường nhìn cách tập thể Luân Hồi sinh hoạt, thầm nghĩ thôi thì cứ cố hùa theo thử xem, cái đó có vẻ dễ nhất rồi...

Thật ra thì lôi nhau đi PK sẽ nhanh hơn nhiều, cơ mà muốn Tôn Tường nhận ra điều này có vẻ hơi khó một chút…

Nên khi Chu Trạch Khải đặt ly trà Phổ Nhĩ trước mặt cậu vào hai ngày trước, Tôn Tường dù không thích uống trà vẫn một hớp đớp gọn cả ly.
Dù cho sau đó cũng suýt bị bỏng cả lưỡi.

Tôn Tường nhìn đội trưởng nhà mình ngâm hai loại trà khác nhau, lại lôi ra một hộp sữa từ ngăn tủ, cuối cùng quay sang tủ lạnh lấy khay đá, ngơ ngác quay sang đội phó vẫn đang cười.

"Sao lần này Chu- đội trưởng lại pha nhiều vậy? " Ặc, vẫn ngượng miệng...

Giang Ba Đào híp mắt. "Cậu cứ xem đi."

Ngâm hai phần trà Ceylon nguyên lá, cùng một phần trà Đại Hồng Bào, sau đó lại lọc qua lọc lại 4 5 lần, nghe nói như vậy vừa có thể loại bỏ hết bã trà, còn khiến trà trở nên đậm và thơm hơn.
Động tác lọc trà của Chu Trạch Khải cũng hoa lệ dứt khoát như khi cầm Nhất Thương Xuyên Vân trên sân đấu vậy, đẹp đến mức Giang Ba Đào nghĩ chỉ cần tùy tiện chụp một tấm đăng lên Weibo cũng có thể khiến fan bốc hỏa luôn rồi. Tôn Tường thì vẫn trừng mắt nhìn, tự nhủ phải đội trưởng là con cưng của trời hay gì không mà sao cái gì cũng làm được vậy!?

Đá lạnh cũng làm từ nước trà, Tôn Tường đang bối rối thuận tay bóc một viên khỏi khay cho vào miệng ngậm, rồi rùng mình vì đắng. Giang Ba Đào cũng nhón một viên bỏ vào miệng, chẹp chẹp hai cái. Ừm, là trà Ceylon nguyên chất, vậy khi tan sẽ không làm đồ uống bị nhạt đi, trái lại còn khiến vị trà thơm hơn nữa.

Trà sau khi lọc xong được rót vào ly, tiếp theo là đổ sữa vào. Tôn Tường nhìn vỏ hộp sữa chi chít chữ, thâm tâm đột nhiên thấy sợ hãi. Giang Ba Đào chống cằm chỉ.

"Là sữa đặc không đường. Lát nếu Tường Tường muốn uống ngọt hơn thì đi qua căng tin lấy thêm sữa đặc ha."

Khuấy đều trà và sữa, xong bỏ thêm đá là hoàn thành. Chu Trạch Khải đặt ly trà sữa trước mặt Tôn Tường, cười cười.

"Thử xem." - Ánh mắt chờ mong hiển lộ đặc biệt rõ ràng.

Tôn Tường lăng lăng nhìn ly trà sữa, trong lòng nói không cảm động là giả, đó giờ được mấy ai chăm cậu được như vầy đâu. Cậu chàng hít hít mũi, cầm ly trà sữa làm một hớp thật lớn.

Chu Trạch Khải nín thở chờ. Giang Ba Đào lại thong thả rót cho bản thân một ly, cười tủm tỉm chậm rãi uống.

Trà sữa ngọt vừa không gắt, lại bỏ thêm đá từ nước trà nên không sợ lạt vị, cứ thong thả khuấy uống thì để cả tiếng cũng không sao hết.

Tôn Tường dùng hai ba hớp đã giải quyết xong một ly, đặt xuống bàn nghe cái cạch, gào lớn.
"Cho tui thêm một ly!"

Hai mắt Chu Trạch Khải sáng rỡ. Thành công!
Tôn Tường quẹt mũi, trà sữa ngon thiệt...

Thế là sau hôm đó, cách ngày Tôn Tường đều có một bình trà sữa uống giải khát. Hàng tự làm, không sợ hóa chất, lại có thể tự điều chỉnh đường đá theo ý thích. Ngoài Giang Ba Đào, đến Phương Minh Hoa cậu chàng cũng giấu tiệt, không nhường cho ai uống chung hết.

Phương Minh Hoa kéo Ngô Khải thì thầm.
"Tiểu Chu tính vỗ béo Tường Tường luôn à?"

Trong góc phòng, Lữ Bạc Viễn vẫn đang cố gắng dụ khị Tôn Tường cho uống ké một chút. Tôn Tường xù lông, chỉ sang phía Chu Trạch Khải đang nhàn nhã uống trà Long Tĩnh, gào lên bảo đội trưởng pha đi, bình này của tui!!!

Ngô Khải liếc nhìn sang bên đó, mặc niêm ba giây, xong thở dài.

"Phương ca, anh không biết Tường Tường thuộc dạng ăn hoài không béo hả...?"

Đỗ Minh ngồi kế bên nghe thấy, bẹp mặt xuống bàn. Trời thương Tường Tường đến thế là cùng chứ, tui cũng muốn uống trà sữa đội trưởng pha!!! Đội trưởng sủng Tường Tường quên tui rồi!!!
 

Bình luận bằng Facebook