Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Chu Trạch Khải] Ai cũng có cơ hội để trở về nhà

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1


Ai cũng có cơ hội để trở về nhà

Người viết: Dương Thiên Lam

Thể loại: Fluff, Family

-x-

Chu Trạch Khải, Nhất Thương Xuyên Vân, đội trưởng của chiến đội Luân Hồi, gương mặt của liên minh.

Hắn có rất nhiều tên gọi, cũng có rất nhiều danh xưng cao quý dành cho hắn. Đối với người qua đường, hắn nghe người ta nói, cuộc đời này có phải đã cho hắn quá nhiều rồi không. Đối với người trong nghề, hắn nghe người ta nói, cậu có quá nhiều thứ mà chúng tôi đang ao ước.

Ở cái tuổi ngoài hai mươi như hắn, bước được đến bước này cũng đã là đỉnh cao của danh vọng. Chỉ là có những thứ mà hắn không thể nào có được.

Thứ gì nhỉ?

Tỉ như một bữa cơm gia đình. Chu Trạch Khải nghĩ vậy. Hắn đã rất lâu rồi không biết mùi vị của bữa cơm gia đình là như thế nào. Có thể chỉ là mấy món rau dưa đạm bạc ăn kèm với thịt nấu vội, cơm trắng được nấu trong nồi điện bốc khói nghi ngút mùi gạo mới. Hắn không nhớ rõ nữa. Chỉ biết nó ngon hơn mấy ngón ăn ở nhà hàng cao cấp mà mình đã ăn, cũng ngon hơn cả đồ ăn ở các chiến đội khác hắn có dịp thử khi đi thi đấu, cũng ngon hơn cơm canteen của Luân Hồi.

Tỉ như buổi sáng thức dậy đối mặt với những lo âu nhỏ nhặt. Thương Vương không có nhiều những nỗi lo âu nhỏ nhặt. Thương Vương sẽ có người bên cạnh lo toan cho hắn mấy thứ chuyện tầm phào. Thương Vương chỉ cần tập trung vào Liên Minh, thi thoảng quay vài quảng cáo, xuất hiện dưới ống kính truyền thông bằng vẻ hoàn hảo nhất. Không có nỗi lo phải dọn nhà, không có nỗi lo phải rửa chồng bát cao ngất, phải có trách nhiệm với cây nhỏ đặt ở bệ cửa sổ, không có nhiệm vụ phải cất chiếc chăn mẹ phơi ngoài ban công. Chỉ là thỉnh thoảng những người trong chiến đội Luân Hồi sẽ thấy hắn dừng lại nghe mấy đứa trẻ than vãn về công việc nhà, trên khuôn mặt không rõ bày ra biểu cảm gì.

Tỉ như là bấp bênh giữa sở thích của bản thân và hy vọng của người lớn. Hắn đang đứng ở đỉnh cao của danh vọng, hắn chỉ cần làm việc mà hắn muốn, làm việc theo sở thích của bản thân. Mỗi ngày đều đắm chìm trong Vinh Quang của hắn, chiến thắng của hắn, Luân Hồi của hắn. Sẽ không còn ai định hình cho hắn con đường phải đi, sẽ không ai áp đặt cho hắn bất kỳ công việc nào, sẽ không ai còn nói: "Con nhất định phải làm việc này.", "Đây là tốt cho con.", "Đừng như thế, từ bỏ mấy thứ vớ vẩn trong suy nghĩ của con đi."... Vài lúc, hắn lại nghĩ, kể ra sống bấp bênh giữa mong chờ của người lớn và ước mơ của bản thân cũng là chuyện tốt. Còn tranh đấu nghĩa là còn sống, còn hy vọng tức là còn quan tâm. Họ đã chẳng hy vọng về hắn nữa.

Tỉ như hơi ấm của mẹ. Hắn nghĩ vậy. Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, đã chẳng còn an thân thuộc với hơi ấm của mẹ. Đôi khi vẫn có những ký ức trăn đi trở lại về hơi ấm của mẹ. Giống như là lại tổ, được mẹ ôm trong lòng vỗ về, được mẹ xuýt xoa mỗi lần đau, được mẹ xoa đầu mỗi khi được điểm cao. Trí nhớ dài hạn của con người được hình thành qua những lần lặp đi lặp lại hành động. Hắn được mẹ vỗ về quá ít, yêu thương quá ít, nên tuổi hai mươi đôi người vẫn còn nhớ về hơi ấm của mẹ. Hắn thì chẳng còn nhớ gì…

Tỉ như gương mặt tự hào của cha. Chu Trạch Khải biết người cha nào cũng tự hào khi nhắc về con mình. Hắn cũng đã từng được cha tự hào khi nhắc về hắn, hắn cũng được khen con là giỏi nhất, là tốt nhất, là tất cả những gì mà cha đã có, đang có, và sẽ có trong tương lai. Bây giờ có rất nhiều người tự hào về hắn: Là đồng đội, là chiến đội, là người hâm mộ Luân Hồi, là Liên Minh. Không có cha hắn.

Tỉ như nhà. Chu Trạch Khải không thiếu nhà. Hắn có thể mua biệt thự to lớn ở vùng ngoại ô, mua căn chung cư đắt tiền ở tầng cao nhất, thậm chí có thể mua vài ba cái cùng một lúc. Thế nhưng nơi ở không đồng nghĩa với nhà. Nhà là nơi có thể khiến bản thân hắn uống say, khóc vùi, buông xuống hết tất thảy xấu hổ và bất lực. Hắn mua không nổi ngôi nhà ấy.

Chu Trạch Khải, Thương Vương, đội trưởng chiến đội Luân Hồi, gương mặt của Liên Minh. Rất trẻ, ngoài hai mươi tuổi có trong tay tất cả những thứ mà ai cũng phải ao ước.

Chỉ là năm mười sáu tuổi, hắn quyết định bỏ nhà ra đi. Đến nay cũng chưa một lần dám quay trở lại nơi ấy. Nơi có những thứ tầm thường nhất: Bữa cơm gia đình, nỗi lo âu nhỏ nhặt, chênh vênh của trưởng thành, hơi ấm của mẹ, tự hào của cha, nhà để về. Đó cũng là những thứ hắn không thể có được và thứ lớn nhất mà hắn không thể có được, chính là trở về nhà.

Trở về là hắn như lúc bắt đầu.

Ai cũng có cơ hội để trở về nhà. Hắn còn chờ đợi cơ hội này đến tìm hắn. Dù bao lâu cũng có thể chờ.

The end.

Lời cuối fic: Mình nghĩ trong chúng ta ai ai cũng có những nỗi cô đơn riêng, những nỗi lòng riêng, những sự bất lực riêng mà không ai có thể hiểu thấu ngoài bản thân mình.

Khi viết fic này, mình chỉ muốn nói rằng Chu Trạch Khải của quá khứ rất tốt đẹp, Chu Trạch Khải của năm nay rất tốt đẹp, Chu Trạch Khải của những năm sau nữa sẽ càng tốt đẹp hơn nữa. Nhưng không đồng nghĩa với việc hoàn hảo, cũng không đồng nghĩa với việc có tất cả mọi thứ trong tay. Mình muốn tạo nên một nỗi buồn riêng cho Chu Trạch Khải vào dịp sinh nhật bạn ấy, cũng là một góc khuất khiếm khuyết trong tâm hồn bạn ấy. Có đau thương thì mới có trưởng thành. Và lần này mình chọn khiếm khuyết trong tâm hồn Chu Trạch Khải, đau thương của Chu Trạch Khải là gia đình và nhà.

Kể ra thì mấy cái liên quan đến gia đình và nhà thường tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng thực chất rất đau đớn. Bởi lẽ gia đình và nhà là nơi đón bạn đến với thế giới này, khi mà bạn chẳng có gì ngoài tiếng khóc báo hiệu cuộc hành trình của bạn khởi đầu từ đây. Ngoài gia đình ra sẽ không ai dung tung cho bạn đâu, mất gia đình là mất tất cả. Cho nên, ừm…Chu Trạch Khải, sinh nhật vất vả rồi.

Hồ Điệp Lam tạo ra Luân Hồi và Chu Trạch Khải rất nhiều góc trống để khai thác. Đôi khi mình thấy đây thật sự là chuyện tốt. Vì bạn có thể suy nghĩ về bạn ấy dưới rất nhiều góc độ, giả thuyết khác nhau, và yêu thương bạn ấy với một tình yêu rất khác.

Cuối cùng, Chu Trạch Khải, sinh nhật vui vẻ, bình an.
 

Bình luận bằng Facebook