Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Chu Trạch Khải][PN Cộng Hòa] Chu Tinh Anh

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
Phiên Ngoại Cộng Hòa

Chu Tinh Anh

Tác giả: Hoàng Sơ

Edit: Kazeshizu

Note: Phiên ngoại về Chu nằm trong series Tinh Anh thuộc bộ đồng nhân Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm.

-x-

Chu Trạch Khải, chúc mừng sinh nhật!

-x-​

1.

Ánh lửa đỏ ánh lên từ phía chân trời, mục tiêu mà Thần Kiếm lần theo gần mười năm tránh khỏi hỏa tuyến, dựa vào hỏa lực che chắn mà lẩn trốn ngày một xa, gần như tan biến vào trong bóng đêm.

Vì để bắt sống hoặc đánh hạ hắn, hơn một trăm Đặc chủng quân ưu tú, Cảnh sát Vũ trang, đặc công đã gần như bỏ cả tuổi trẻ. Nếu lần này còn để hắn chạy trốn, về sau khẳng định không có khả năng lại có thể bắt hắn.

Ngàn cân treo sợi tóc, một viên đạn mang tiếng gió rít gào mà đến, xuyên qua máu thịt, trúng tim.

Viên đạn là do súng bắn tỉa JS đường kính 7.62mm bắn ra, ở trong gió đêm gần 1300 mét, dứt điểm một đòn trí mạng.

Tay bắn tỉa là đội trưởng Trung đội VI của Thần Kiếm - Chu Trạch Khải.

Mà tầm sát thương của súng bắn tỉa JS7.62mm cũng chỉ có 800 mét.

Trong đêm đen vượt qua tầm sát thương 500 mét để bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, trong Lục quân ngoại trừ Chu Trạch Khải, chắc cũng không ai có thể làm được.

2

Mỗi một tiểu đội viên mới gia nhập Trung đội VI đều sẽ hỏi: "Đội trưởng đội trưởng, tầm bắn của súng chỉ có 800 mét, vì sao chúng ta phải dùng nó để bắn tầm ngắm 1000 mét?"

Chu Trạch Khải nói: "Kẻ địch sẽ không chỉ đứng trong 800 mét."

Tiểu đội viên đều là tinh anh mỗi năm lựa chọn ra, đối với khả năng bắn đều rất có tự tin, thường xuyên cầm bia của mình đến chỗ anh tranh công, "Đội trưởng đội trưởng, hai súng của tôi đều cùng một lỗ!"

Hắn tỉ mỉ đếm lỗ đạn, cau mày nói: "Một súng bắn trượt?"

Tiểu đội viên có chút ngại, thè lưỡi, "Súng kia phát huy thất thường, nhưng tôi có hai súng cùng một lỗ nè."

Anh trả bia giấy lại cho tiểu đội viên, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tiếp tục luyện."

Tiểu đội viên rất thất vọng, tưởng rằng sẽ nhận được khen ngợi, ai ngờ ngay cả khuôn mặt tươi cười đều không có.

Giang Ba Đào an ủi: "Biết làm cách nào mới có thể trở thành tay bắn tỉa ưu tú không?"

Tiểu đội viên suy nghĩ một chút hỏi: "Tất cả súng đều vô vòng điểm mười?"

Giang Ba Đào nhìn bóng lưng của Chu Trạch Khải, "Nếu cậu bắn một vạn phát đạn, toàn bộ cùng lỗ, nhưng lại có một viên bắn trật, cậu vẫn thất bại."

"A?"

"Điều tay bắn tỉa muốn không phải là không có bất kỳ sơ hở nào, mà là mãi mãi không mất bất kỳ mục tiêu nào." Giang Ba Đào cười cười, chạm đỉnh đầu tiểu đội viên, "Đừng chê tôi làm màu, lời này cũng không phải tôi nói."

"Đội trưởng nói?"

"Ừ."

3

Chu Trạch Khải lúc vừa mới vào đội đã trải qua một thất bại lớn vào một lần đấu đạn thật.

Lúc đó, anh cùng Phương Duệ đuổi theo một chiếc xe ăn trộm. Chiếc xe dừng lại dưới một chân núi trống trải, vài tên trộm bước xuống xe thám thính tình hình. Anh lập tức cầm tỉa có phạm vi bắn 600 mét, nhưng vào lúc đang nhắm, Phương Duệ đảm nhiệm tay quan sát lại nói: "Đệt! 720 mét?"

"Cái gì?"

"Mục tiêu 720 mét, vượt quá tầm sát thương, bắn khỉ gì!"

Chu Trạch Khải nhíu mày, nhất thời không biết làm sao. Phương Duệ lập tức gọi máy bộ đàm: "Đạo diễn! Đạo diễn! Chuyện gì xảy ra? Không phải nói mục tiêu ở bán kính 500 mét sao?"

Đạo diễn bày tỏ ý kiến, tình huống thực tế thế nào liền thế ấy, tiếp tục đối kháng.

Phương Duệ vội la lên: "Phải làm sao!"

Chu Trạch Khải nhìn nhìn mục tiêu lại nhìn nhìn súng, chậm chạp không có hành động.

Phương Duệ nhìn nòng súng, hỏi: "Không chắc chắn?"

Chu Trạch Khải không lên tiếng, thầm nghĩ: vượt quá tầm bắn thì chắc chắn chỗ nào?

Phương Duệ lập tức vác khẩu súng lên, "Đi! Tới gần rồi bắn!"

Hai người nhanh chóng chạy dọc theo sườn dốc không hề có vật che chắn, chạy mãi vẫn không tìm ra địa điểm thích hợp, đạo diễn liền thông báo: "Các cậu đã bị phát hiện, nhiệm vụ thất bại."

Phương Duệ và Chu Trạch Khải đều rất bực bội, oán giận lẫn nhau, suýt nữa đánh nhau.

Sau khi tỉnh táo lại, Chu Trạch Khải thầm thề, nhất định phải tìm ra phương pháp bán tỉa siêu tầm.

4

Trong toàn bộ địa hình, ảnh hưởng lớn nhất trong bắn súng chính là cao nguyên. Chu Trạch Khải mang súng bắn tỉa thường đi tới Tây Tạng, từ bắn cơ bản, nín thở dưới nước bắn, bắt đầu luyện thể năng, từng bước một nghiên cứu hướng chiếu của ánh mặt trời, độ ẩm, chiều gió sức gió, ảnh hưởng của không khí đối với đường đạn.

Khi đó anh ở cao nguyên cùng huấn luyện với Cảnh sát Vũ Trang, nín thở trong chậu rửa mặt với quân nhân Tây Tạng, nhưng mấy lần đều ngoi lên trước người ta, mọi người cười anh, anh lại một lần nữa ngụp xuống, cũng cười theo.

Một ngày Liên trưởng sáng sớm tức giận quát: "Cỏ ở đây bị ai nhổ!"

Anh ngại ngùng đứng ra, nhỏ giọng nói: "Tôi."

Liên trưởng không dám trưng bộ mặt khó chịu với Đặc chủng quân có cấp bậc không thấp này, nói thầm vài câu rồi thôi. Mấy tiểu binh khác thì chưa kiêng kỵ đến mức như vậy, vây quanh hỏi anh nhổ cỏ làm gì. Anh chỉ đành nói mình lén luyện nín thở, ngực khó chịu muốn chết, hai tay không tự chủ mới bứt cỏ. Tiểu binh vỗ vai anh, lặng lẽ nói: "Thủ trưởng để tôi dạy ngài một biện pháp, lần sau khi không nín thở được, ngài liền thế này..."

Ngày kế, mọi người lại cùng nhau nín thở, Chu Trạch Khải vào lúc nhịn không được thì hớp một ngụm nước, bị sặc đến ho không ngừng. Tiểu binh vội vàng chạy tới giúp anh điều khí, "Thượng tá! Tôi nói đùa thôi mà, sao ngài lại dễ tin vậy!"

Liên trưởng phạt tiểu binh chạy phạt, Chu Trạch Khải thì xin tha giúp.

5

Sau khi quen dần với bắn trong phạm vi cho phép ở cao nguyên, Chu Trạch Khải bắt đầu thử nghiệm bắn vượt tầm.

Súng bắn tỉa JS 7.62mm chỉ cho phép bắn trong phạm vi 800 mét, nếu muốn lấy thông số bắn là 900 mét, 1000 mét... 1500 mét, chỉ có thể dựa vào từng bước thực tiễn của bản thân.

Mỗi sáng sớm, Chu Trạch Khải đều sẽ đi ra ngoài tiến hành bắn dã chiến trước khi mặt trời mọc, lấy một lá cờ đỏ cắm trên đất, dựa vào đó quan sát chiều gió và vận tốc gió. Sau một tuần, bảng đo phạm vi bắn của anh tăng lên một loạt, bổ sung thêm tầm bắn 900 mét vào bảng thông số.

Lại thêm một tuần, thông số hiệu chỉnh tăng lên 1000 mét.

Quân nhân ở dân tộc Tạng thường đi ra ngoài nhìn anh, đều giật mình nói: "Một ngày Thượng Tá bắn cả trăm phát!"

Chu Trạch Khải rất mệt, mỗi đêm quay về đều sẽ ăn rất nhiều, tiểu binh cười anh: "Thượng tá Thượng tá, ngài cứ ăn thế này thì không soái đâu."

Anh thích nghe người ta khen anh soái, vừa nghe sẽ cười ngại ngùng.

Tiểu binh lại nói: "Đừng mà Thượng tá đừng cười, tôi bị giật điện ngất thì sẽ bị mắng đó!"

Chu Trạch Khải thu lại nụ cười, hai mắt đặc biệt sáng.

Đêm, anh ở dưới ánh đèn mờ ảo sắp xếp lại số liệu ban ngày có được, một tấm một tấm, tổng hợp phân tích nhiệt độ, chiều gió vận tốc gió, độ ẩm, vô cùng thận trọng ghi xuống kết luận.

Kết luận có chuẩn xác hay không, rạng sáng lại kiểm chứng.

6

Cho đến khi thông số ghi xuống là 1200 mét, Chu Trạch Khải đau khổ phát hiện, có khả năng thí nghiệm tiến hành không được.

Lúc 1100 mét, phân bổ đường đạn vẫn khá lý tưởng, khoảng cách khống chế với tâm điểm vẫn là 30 centimet, nhưng đến 1200 mét, đường đạn phân bố đột nhiên không có quy luật -- trước đó thì tất cả viên bạn bắn ra đều tập trung ở trên lệch sang phải, sau đó lại tập trung bên dưới lệch sang trái, sau nhiều lần thử nghiệm, kết quả đều không giống nhau.

Anh nhíu chặt mi, nhìn lá cờ đỏ cắm không nhúc nhích trên đất mà rơi vào trầm tư.

Cỏ ven đường cũng không lay chuyển, mang nghĩa là không bị gió ảnh hưởng, độ ẩm, nhiệt độ, oxy trong thời gian ngắn cũng không thay đổi, vì sao đường đạn phân bố hoàn toàn khác nhau?

Điểm đạn rơi vô cùng tập trung, nói rõ súng bắn tỉa và tình trạng của chính mình đều không có vấn đề, nhưng vì cái gì sẽ luôn chếch khỏi trung tâm? Sao mỗi lần lại lệch đi một hướng khác nhau?

Chu Trạch Khải lại tiếp tục thử mấy ngày, từ ban đầu không có chút đầu mối nào, dần dần tìm thấy một tia sáng -- 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, điểm đạn rơi ổn định tới gần tâm điểm, thời gian còn lại sẽ phân bổ không có nguyên tắc.

Anh quyết định vượt qua 1200 mét, để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

7

Sau khi về đội, Trương Giai Lạc và Phương Duệ thường hay cười Chu Trạch Khải làm màu, lý do là: lúc đại học cậu chỉ biết mình đẹp, bây giờ đòi hiểu kiến thức địa lý thâm sâu?

Chu Trạch Khải đặc biệt đắc ý, ánh mắt như thể đang nói soái ca như tôi hiểu, không phục thì nhịn!

Khi đó anh đứng ở đỉnh núi cao chót vót, nhìn mặt trời mọc dần lui xuống hai bên sườn núi, trong đầu nảy ra một ý tưởng lớn mật -- mặt trời mọc và mặt trời lặn là giai đoạn đường đạn không ổn định, khả năng là bởi hai giai đoạn này sườn núi và chân núi bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời, nhiệt độ nóng không đều, dẫn đến ảnh hưởng nhỏ đối với vận chuyển khí lưu.

Vì nghiệm chứng suy đoán này, anh quay trở lại điểm bắn súng, bình tĩnh mở súng.

Nửa tháng sau, thông số 1200 mét cuối cùng cũng được viết xuống. Mà trước khi có cái này, anh đã dùng mất 20 quyển vở tính.

Tiểu binh cả kinh nói: "Thượng tá Thượng tá, vì sao ngày nào ngài cũng ăn nhiều vậy?"

Anh vuốt mặt mình, cười: "Soái."

8

Chu Trạch Khải từ cao nguyên trở về, tuy gầy, lại không ửng đỏ như dân cao nguyên. Phương Duệ bất mãn nói: "Khốn thật! Không công bằng!"

Trước khi rời khỏi Tây Tạng, Chu Trạch Khải lấy một phần bản viết tay bảng đo phạm vi bắn súng bắn tỉa trên cao nguyên giao cho Liên trưởng, dặn dò: "Có thể dùng được thì dùng."

Thông số súng bắn tỉa JS 7.62mm trên cao nguyên cuối cùng được viết đến 1600 mét, ngay cả tổng thiết kế sư đoàn, cũng không thể nghĩ tới việc đính chính nó, mục tiêu cứ thế mà xa hơn.

Nhưng dù sao, trong Lục quân, có Chu Trạch Khải làm được là được rồi.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Trong đêm đen vượt qua tầm sát thương 500 mét để bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, trong Lục quân ngoại trừ Chu Trạch Khải, chắc cũng không ai có thể làm được.
Tiểu Chu uy vũ!!!!

"Điều tay bắn tỉa muốn không phải là không có bất kỳ sơ hở nào, mà là mãi mãi không mất bất kỳ mục tiêu nào." Giang Ba Đào cười cười, chạm đỉnh đầu tiểu đội viên, "Đừng chê tôi làm màu, lời này cũng không phải tôi nói."

"Đội trưởng nói?"

"Ừ."
Tiểu Chu rất uy vũ!!!!!

Ngày kế, mọi người lại cùng nhau nín thở, Chu Trạch Khải vào lúc nhịn không được thì hớp một ngụm nước, bị sặc đến ho không ngừng. Tiểu binh vội vàng chạy tới giúp anh điều khí, "Thượng tá! Tôi nói đùa thôi mà, sao ngài lại dễ tin vậy!"

Liên trưởng phạt tiểu binh chạy phạt, Chu Trạch Khải thì xin tha giúp.
Tiểu Chu ngây thơ quá, lính nó giỏi nhất là nói đùa đó----!!!!!

Tiểu binh lại nói: "Đừng mà Thượng tá đừng cười, tôi bị giật điện ngất thì sẽ bị mắng đó!"

Chu Trạch Khải thu lại nụ cười, hai mắt đặc biệt sáng.
Cmn dù không biết tên cậu tiểu binh này nhưng tui thiệt sự muốn gào rú, "Người anh em, nhan sắc của Chu đội già không bỏ, nhỏ không tha, cậu cũng như mọi người nhìn thấy là muốn ngất thôi à nha!!!!!!!!!!!!!"

Tiểu binh cả kinh nói: "Thượng tá Thượng tá, vì sao ngày nào ngài cũng ăn nhiều vậy?"

Anh vuốt mặt mình, cười: "Soái."
Đúng rồi, ăn nhiều sẽ đẹp đó!!!!

Chu Trạch Khải từ cao nguyên trở về, tuy gầy, lại không ửng đỏ như dân cao nguyên. Phương Duệ bất mãn nói: "Khốn thật! Không công bằng!"

Trước khi rời khỏi Tây Tạng, Chu Trạch Khải lấy một phần bản viết tay bảng đo phạm vi bắn súng bắn tỉa trên cao nguyên giao cho Liên trưởng, dặn dò: "Có thể dùng được thì dùng."

Thông số súng bắn tỉa JS 7.62mm trên cao nguyên cuối cùng được viết đến 1600 mét, ngay cả tổng thiết kế sư đoàn, cũng không thể nghĩ tới việc đính chính nó, mục tiêu cứ thế mà xa hơn.

Nhưng dù sao, trong Lục quân, có Chu Trạch Khải làm được là được rồi.
Một lần nữa: Tiểu Chu SIÊU SIÊU SIÊU uy vũ!!!!!!!!!!!!!!!
 

Bình luận bằng Facebook