Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Tường Nhu] Tâm Như Ngựa Hoang, Tâm Viên Ý Mã

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Tâm Như Ngựa Hoang, Tâm Viên Ý Mã

Tác giả: Chung Nhạc

Thể loại: Hướng nguyên​

Edit: Gingitsune



Rất nhiều người đều cho rằng Đường Nhu là người điên.

Trùng hợp là Tôn Tường cũng nghĩ vậy.

"Chị ta có bệnh không vậy?!"

Tôn Tường co duỗi mười đầu ngón tay đau nhức sau thời gian dài vận động với tốc độ cao, hung tợn trừng lời mời PK vừa nhảy ra trên màn hình.

"Có cô gái nào giống chị ta như vậy? Đánh mãi không dừng! Chê thua chưa đủ thảm à?!"

----- . . .Nói thì nói vậy, nhưng không phải cậu cũng hăng say chơi với cô ấy à.

Giang Ba Đào đứng sau lưng Tôn Tường, nhìn Nhất Diệp Chi Thu cùng Hàn Yên Nhu lại lao vào bem nhau, cười không nói.

Tuổi trẻ thật tốt.

*****

Tôn Tường và Đường Nhu, có vài điểm tương đồng, lại có đôi chỗ khác biệt.

Tương đồng là hai người đều chơi pháp sư chiến đấu, đều có ý chí không người so được cùng tài năng trời cho, cũng đã trải qua một đoạn đường gió tanh mưa máu.

Khác biệt là Tôn Tường đang ở Luân Hồi, Đường Nhu đang ở Hưng Hân; Tôn Tường nhiệt huyết lại trung nhị tựa như vai chính trong manga, Đường Nhu thì ngoài sự chấp nhất dị thường với thắng lợi, khi đối mặt với mọi chuyện khác lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Vậy mà hai kẻ trừ Vinh Quang không còn chút điểm chung này lại cặp kè với nhau.

Đúng, dù là hai chữ cặp kè nghe không hay lắm, sự thật chính là thế.

Tôn Tường là bạn trai của Đường Nhu, Đường Nhu là bạn gái của Tôn Tường.

Ngoại trừ là đối thủ, bọn họ còn có mối quan hệ đơn giản thô bạo như vậy đấy.

******

Yêu xa khổ không? Đương nhiên khổ, khổ trên mọi phương diện.

Người khác yêu đương, muốn liền có thể cùng người yêu nắm tay, ôm eo, thỉnh thoảng ôn tồn tán tỉnh. Nhưng đến lượt Tôn Tường, khoảng cách giữ thành phố S cùng thành phố H liền rút ngắn thành một đường truyền internet mỏng dánh, ôn hương nhuyễn ngọc trong tưởng tượng lại hóa thành đấu trường, đấu trường, cùng với đấu trường.

"Ngô Khải, anh thấy như vậy công bằng không?"

Tôn Tường chống má, bất mãn hỏi tên đồng đội vừa bị bắt lính tới nghe hắn kể khổ.

"Không công bằng, đương nhiên không công bằng!" Ngô Khải cũng khá nể mặt. Thái tử gia Tôn Tường vừa dứt lời, hắn liền gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình: "Một thằng trung nhị như Tường Tường còn có bạn gái, tôi vậy mà vẫn chưa có ai, quá không công bằng! Đây quả thật là Cái Ác của Thế Gian!"

"... Đệt!"

Tôn Tường đưa ngón giữa về phía người đối diện, định quay đầu hỏi Đỗ Minh --- thật ra cũng chẳng cần hỏi. Từ ngày Tôn Tường cùng Đường Nhu công khai quan hệ, Đỗ Minh bị đả kích trầm trọng, cả người luôn nhìn như du hồn. Một tháng đã trôi qua, hắn vẫn chưa phục hồi như cũ.

... Nhìn thật đáng thương.

Tôn Tường chợt sinh lòng trắc ẩn. Nhưng ngẫm lại, tên Đỗ Minh này đang mơ ước bạn gái của mình, lập tức liền đánh tan chút thương tiếc ấy bằng một cú Nộ Long Xuyên Tâm, mặc nó tan thành mây khói chẳng chừa chút dấu vết nào.

"Lữ Bạc Viễn, anh thấy công bằng không?"

Tôn Tường hỏi mục tiêu tiếp theo.

"Tôi chỉ muốn đốt mấy người, cậu thấy không?"

Lữ Bạc Viễn chẳng nể nang gì mà nói.

"..."

Bất quá ngẫm lại, mình cũng là "chó có đôi", thành phần được mọi người trong Liên minh hâm mộ ghen tị hận. Tôn Tường cảm thấy: mấy chuyện nhỏ như yêu xa, hoàn toàn không thành vấn đề.

*******

Tôn Tường cùng Đường Nhu trở thành một đôi như thế nào?

Đánh nhau trên sàn thi đấu, đánh riết ra cảm tình. Nói như vậy mọi người tin không?

Đừng nói những người khác trong Liên minh, đến bản thân Tôn Tường còn không tin.

Nhưng quả thật trải qua ngày ngày đêm đêm thi đấu, bóng hình của Đường Nhu và pháp sư chiến đấu của cô ấy, từng chút một, tích lũy tháng ngày, đã hằn sâu vào lòng hắn.

Mái tóc ngắn không giống các cô gái khác của Đường Nhu, kiểu tóc gọn gàng dứt khoát của Hàn Yên Nhu; chiều cao 1m69 của Đường Nhu, bóng lưng luôn kiên cường thẳng tắp của Hàn Yên Nhu; lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện khi Đường Nhu nở nụ cười, gương mặt mười năm như một cùng giọng nói lành lạnh của người điều khiển Hàn Yên Nhu.

Từ khi rơi vào vòng xoáy tình ái, Tôn Tường cảm thấy mình nhắm mắt cũng có thể miêu tả được mọi dáng vẻ của Đường Nhu.

Đường Nhu là mối tình đầu của Tôn Tường.

Cậu trai chưa yêu bao giờ, lúc vừa gặp tiếng sét ái tình liền sẽ khờ khờ khạo khạo lại lỗ mãng đến lạ, điểm này Tôn Tường biểu hiện rõ rệt vô cùng. Ngay khoảnh khắc phát hiện mình thích Đường Nhu, phản ứng đầu tiên của hắn không phải chạy đi tỏ tình mà là lôi ra một tờ giấy trắng, dùng đôi tay cùng chiếc bút đang cầm, từng đường từng nét phác họa Đường Nhu.

Thành quả của đợt vẽ tranh đó, trừ chính hắn ta, các đồng đội của Luân Hồi chưa ai từng thấy. Cho dù Giang Ba Đào dùng trăm ngàn thủ đoạn, cũng chẳng thể ép hắn giao ra bức họa thần bí kia.

Hắn cẩn thận nhét bức tranh vừa vẽ vào phong bì, lại dùng mấy túi bong bóng bao bên ngoài, tỉ mỉ dán kín, cuối cùng mới cẩn thận trao cho anh shipper đang chờ đến mất hết kiên nhẫn.

"Nhất định phải giao đến tận nơi, nếu dám để chuyện gì xảy ra, ông đây phá sập công ty của mấy người!"

"..."

----- Tường Tường nhất định đã xem tiểu thuyết quá nhiều, còn tưởng mình là tổng tài bá đạo.

----- Đúng đúng, chẳng lẽ hắn tưởng mình là Lâu Quan Ninh?

Lữ Bạc Viễn cùng Ngô Khải cách sau lưng Tôn Tường không xa, tạm thời hợp thành tổ đội khinh bỉ, ngầm phỉ nhổ vị thái tử này.

Tiếp đó, hai người lại lập tức vì đề tài Lâu Quan Ninh có phải là tổng tài bá đạo hay không mà ầm ĩ, tình hình chiến đấu cực độ cam go, suýt nữa liền diễn một tuồng sơn tinh đánh thủy tinh trong phòng huấn luyện Luân Hồi.

Kết cuộc là cả hai bị Phương Minh Hoa nhấn đầu phạt đứng bên ngoài phòng máy lạnh ba giờ.

*****

Cũng may, Đường Nhu đầu óc linh hoạt, nhìn hiểu được ý tứ của bức tranh chân dung không đầu không đuôi Tôn Tường gửi cho cô.

"Cậu thích tôi à?"

Đường Nhu xưa nay không thích quanh co lòng vòng, vừa lên tiếng liền đi thẳng chủ đề bắn trúng hồng tâm.

"Đúng! Anh thích em! Em phải cảm thấy vinh hạnh chứ!"

"..."

Chiến mâu đâm qua, Hàn Yên Nhu phát một chiêu Hào Long Phá Quân.

Chiêu này đến đột nhiên, nếu Tôn Tường không có kỹ thuật cùng ý thức xuất sắc đã bị Đường Nhu đẩy ngã.

"Này này này em làm gì! Sao không đánh theo bài bản gì hết vậy?!"

Miệng la oai oái, tay Tôn Tường lại chẳng chần chờ, chiến mâu trong tay Nhất Diệp Chi Thu cũng múa với uy thế hừng hực. Đường Nhu cũng không yếu thế, càng đánh càng hăng, điều khiển Hàn Yên Nhu xáp lá cà, nhất thời hai nhân vật đánh vào cùng nhau, khó bề phân biệt.

Cuối cùng vẫn là Tôn Tường kỹ cao một bậc, thắng được Đường Nhu với ưu thế nhỏ nhoi.

"Kỹ thuật của em hình như ngày càng tiến bộ?"

"Cảm ơn, cậu cũng vậy. Tiếp!"

"... Tiếp --- cái đầu á!!" Tôn Tường bị chữ "tiếp" kia làm cho tức hộc máu, "Anh vừa nói anh thích em, em không có ý kiến gì?!"

"Có ý kiến gì...?"

Giọng nói của Đường Nhu chẳng hiểu sao lại tràn đầy bất ngờ cùng khó hiểu, khiến cho Tôn Tường trước giờ luôn tự tin cũng cảm thấy bất an.

"Cậu nói có ý kiến gì ... là .. chỉ...?"

"Đương nhiên là ---"

Tôn Tường kẹt.

Đương nhiên là gì? Đương nhiên là mấy câu vô nghĩa như "em nhanh nhanh đồng ý làm bạn gái của anh".

Hắn cảm thấy mình thích Đường Nhu, Đường Nhu nhất định cũng thích mình, vậy chuyện này lý thường phải vậy, đương nhiên liền thành.

Nhưng câu trả lời hơi mang nghi vấn của Đường Nhu vẫn khiến hắn nhận ra, dù là chậm một nhịp, rằng hắn đã quên xác định phải chăng Đường Nhu cũng thích mình.

"... Không có gì, tiếp!"

*****

Vài ngày sau, Tôn Tường nhận được hồi âm của Đường Nhu: bảy vé vào cửa buổi độc tấu âm nhạc của Đường Nhu, địa điểm tổ chức là thành phố S.

Đường Nhu có ý gì? Là định hai mặt một lời nói rõ hết?

Tôn Tường gấp đến nỗi kéo đứt một chùm tóc, vẫn chẳng hiểu rõ được.

Mấy thứ phong cách quý tộc như nhạc hội, dường như vốn chẳng có tí quan hệ nào với đám tuyển thủ eSport bọn họ.

Tôn Tường cùng các đội viên Luân Hồi trước khi đến hội trường đã nghĩ như vậy, sau khi đến hội trường vẫn nghĩ như vậy, nhất là khi nhìn thấy đám người Hưng Hân Lam Vũ Vi Thảo, càng khẳng định ý nghĩ của mình.

Hoàn toàn lạc quẻ! Diệp Tu - hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn lạc quẻ - còn mang dép lào, còn ra thể thống gì?!

Lúc qua chỗ soát vé, Tôn Tường không dời bước mà nhìn chằm chằm chân Diệp Tu, gã to con một mét tám mươi mấy đứng lù lù nơi đó như một mốc đường hình người, thuận tiện hướng dẫn đám người của chiến đội Hư Không cùng Yên Vũ đang lạc trôi.

"Cảm ơn nha."

Câu cảm tạ của Lý Tấn, Tôn Tường nghe làm sao cũng cảm thấy như đang cười nhạo, cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Hội trường rất lớn. Tôn Tường cùng một đám tuyển thủ chuyên nghiệp tay cầm vé, dò số chỗ ngồi một lúc mới tìm được vị trí của mình.

Có lẽ vì được đặc biệt sắp xếp trước, ngoại trừ Tôn Tường một mình ngồi trước một dàn tuyển thủ Luân Hồi, những người khác đều ngồi chung hàng cùng với chiến đội của mình.

"Tôi hơi khẩn trương! Đây là vé nữ thần cho đó nha!" Đỗ Minh ngồi phía sau Tôn Tường, theo lệ thường trình diễn màn mỗi ngày não tàn Đường Nhu một phát, vung vẩy tờ chương trình trong tay.

Kỳ thật, cả bọn chẳng ai hiểu mấy thứ in trên tờ chương trình, ngoại trừ vài bài nghe nhiều nên thuộc cùng tên của Đường Nhu, căn bản không biết được bản này là gì, bản kia là gì.

Tôn Tường vẫn đang buồn phiền, chợt một người đàn ông trung niên mặc áo bành tô ngồi vào bên trái hắn, tiếp đó một quý phu nhân mặc trang phục dạ hội ngồi vào bên phải hắn. Hai người vừa vặn kẹp Tôn Tường vào giữa, lại khiến hắn càng không tự tại.

Người đàn ông trung niên này tựa hồ là fan cuồng của Đường Nhu, trình độ cuồng chẳng kém cạnh Đỗ Minh chút nào ... Không, so với Đỗ Minh, hắn càng giống fan Đường Nhu, vừa ngồi xuống liền nắm tay Tôn Tường, nhiệt liệt bàn luận về Đường Nhu. Hắn nói đến các loại đại hội âm nhạc Đường Nhu đã trải qua từ nhỏ đến lớn, nói đến các loại giải thưởng thi đấu quốc tế, dáng vẻ tự hào như muốn nói "con gái nhà tôi là tuyệt nhất".

----- ... Sẽ không đậu móa tới mức này chứ.

Vô thức, Tôn Tường ngồi thẳng người, thẳng đến mức trên đầu toát hết cả mồ hôi.

Chợt nhận ra hai người trung niên bên trái bên phải có thể là cha mẹ của Đường Nhu, Tôn Tường lập tức quăng đi ý định ngủ hết cả buổi biểu diễn, liều mình nghiêm túc nghe người bên cạnh huyên thuyên, cố gắng ghi lại mọi chuyện về Đường Nhu vào não.

Sau đó, hắn xấu hổ nhận ra ... Mình không nhớ hết.

Đường Nhu quá mức ưu tú.

Tôn Tường hoàn toàn không có cách mường tượng được bất kỳ hình ảnh tương quan nào về quá khứ huy hoàng của Đường Nhu.

Bởi vì hắn chưa đủ thích cô ấy?

Không đúng.

Chỉ là vì toàn bộ hiểu biết của Tôn Tường về Đường Nhu đều bắt nguồn từ pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu uy phong lẫm liệt trong Vinh Quang. Hình tượng của Đường Nhu trong mắt hắn vẫn luôn là một pháp sư chiến đấu quyết chí tiến lên.

Ngoại trừ điều đó, về Đường Nhu, hắn hoàn toàn không biết.

Trùng hợp là cô ấy cũng chưa bao giờ đề cập.

Cứ như thế, hắn sẽ lùi bước sao? Đương nhiên không.

Lòng Tôn Tường như một con ngựa hoang, đối mặt chuyện gì cũng dũng mãnh tiến tới, không biết lùi bước. Với Vinh Quang như thế, đối Đường Nhu, cũng là như thế.

Lỗ mãng thì sao? Thích là thích thôi.

*****



Hôm nay Đường Nhu mặc lễ phục hở vai màu đen, làn da mịn màng dưới ánh đèn trông càng trắng nõn khiến người mê mẩn, vải đen da trắng tạo thành một sự tương phản động phách kinh tâm. Mái tóc dài hơn lần trước gặp Tôn Tường, giờ đây được tém hết ra sau tai phải, lộ ra vành tai xinh đẹp cùng bông tai tinh xảo.

Lúc nàng đứng trước cây đàn piano đen trắng cúi chào khán giả, Tôn Tường nghĩ nàng đẹp như trong tranh, một bức tranh chân thật tự nhiên, hoàn toàn không cần bàn tay người điểm tô cho đẹp.

Đường Nhu bắt đầu biểu diễn "Gnomenreigen".

Giai điệu thánh thót không ngừng lao vút ra từ những ngón tay khéo léo của nàng. Nàng lướt phím thật nhanh, âm sắc nhảy nhót tựa như có một bầy người lùn đang nhiêu vũ trên phím đàn của nàng.

Những người lùn lặng lẽ xuất hiện, những người lùn thận trọng, những người lùn hoạt bát đáng yêu.

Một buổi diễn tấu sống động.

Mỗi một âm thanh đều được xử lý thật tinh xảo, mỗi một chỗ tạm dừng lấy hơi đều được xử lý không một vết tích. Đôi tay hoàn mỹ đang bay lượn qua các phím đàn kia, cùng vẻ mặt sung sướng của Đường Nhu, hoàn toàn bắt lấy ánh nhìn của Tôn Tường.

Đây là một Đường Nhu hắn chưa từng nhìn thấy, một Đường Nhu bên ngoài Vinh Quang, một Đường Nhu là nữ chúa của vũ đài.

Đường Nhu này dần dung hợp với Đường Nhu trong đầu hắn, phím đàn đen trắng cùng bàn phím máy tính cũng dần dung hợp. Đường Nhu trong mắt hắn đã không chỉ có hình tượng đơn bạc của một pháp sư chiến đấu vung vẩy chiến mâu xông pha lên trước, mà trải qua từng khúc nhạc rực rỡ liên tiếp vang lên, hình tượng ấy dần đầy đặn, cuối cùng trở thành Đường Nhu của hắn.

Hắn thích một cách lỗ mãng, hắn thích càng thêm thích, hắn thích nhất Đường Nhu.

******

Buổi biểu diễn thành công rực rỡ. Khi nốt nhạc cuối cùng im bặt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong hội trường, dường như có thể lật tung nóc nhà bất cứ lúc nào.

Còn Tôn Tường, cũng đứng trong đoàn người, không hề e dè mà vỗ tay khí thế.

Sau buổi biểu diễn là một cuộc họp báo nhỏ. Đường Nhu đáp lại những câu hỏi lệ thường một cách khuôn sáo, chỉ đơn giản bày tỏ lòng tin vào tiền đồ tương lai. Cũng có vài phóng viên tạp chí eSport nghe tin đến phỏng vấn. Dù rằng những câu hỏi của họ hầu như chẳng liên quan đến âm nhạc, Đường Nhu vẫn hiền lành tiếp thu phỏng vấn.

"Xin hỏi, tuyển thủ Đường Nhu hiện giờ đang có bạn trai không?"

"... Một vấn đề đơn giản thô bạo nhỉ." Đường Nhu cười, ánh mắt nhìn hướng khán đài nơi Tôn Tường đang ngồi.

"Nếu lời tỏ tình kia vẫn tính ... Có, tôi có bạn trai nha."

Không để phóng viên có thời gian đặt câu hỏi, Đường Nhu tự động thêm thoại.

"Anh ấy nhỏ hơn tôi một chút, tính tình hơi xúc động, có điều tôi nghĩ anh ấy như vậy rất đáng yêu ... Rất nhiều người đều cho rằng anh ấy tự đại, không coi ai ra gì ... Kỳ thực không phải."

"Anh ấy chỉ là thiếu niên thành danh khó miễn kiêu ngạo thôi. Mà anh ấy, quả thật có thực lực tương xứng với sự kiêu ngạo này. Là đối thủ, tôi sẽ mãi kính trọng sự kiêu ngạo này."

Nói đến vậy, có ngốc cũng đoán được Đường Nhu thích ai.

Nhưng phóng viên đương nhiên phải liều mạng moi tin tức. Thêm vào thế đối lập của Luân Hồi cùng Hưng Hân trong mùa giải thứ mười, tình yêu này liền càng hot, càng đáng bới móc.

Đương nhiên, quan trọng hơn nữa: đây là một tình yêu khác phái hiếm hoi trong Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang, vốn là nơi gei xuất hiện lớp lớp ...

Ôm ấp ý nghĩ này, phóng viên lại dí microphone vào mặt Đường Nhu.

"Xin hỏi điều gì thúc đẩy tuyển thủ Đường Nhu cùng tuyển thủ Tôn Tường đến với nhau?"

"... Điều thúc đẩy?"

Đường Nhu chớp chớp mắt.

"Ừm..."

"Tim anh ấy như ngựa hoang, lòng tôi đối anh ấy như ngựa xổng chuồng, chỉ đơn giản vậy thôi."

******

Tim hắn như ngựa hoang, nàng đối hắn tâm viên ý mã.

Chỉ đơn giản như thế.

-- End --

[Sau lại nói]

1. Về bức tranh chân dung Tôn Tường gửi cho Đường Nhu.

Sau khi nhận được bức tranh, phản ứng đầu tiên của Đường Nhu là soi gương xác nhận bản thân không vì thức đêm chơi game mà biến thành hình thù dưới ngòi bút của Tôn Tường.

"Mộc Mộc, chị nói có phải cậu ta hiểu lầm gì đó không?" Đường Nhu hơi khó hiểu.

"Tôn Tường à --- nghe nói cậu ta có một biệt danh, gọi là Một Đời Họa Bá."

Tô Mộc Tranh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

2. Về lời đồn cùng kết luận trong Liên minh phần lớn chơi gei.

"Thật ra đây là do tôi quản giáo không nghiêm, trị quân không cách ..."

Chẳng hiểu vì sao, tuyển thủ Tiêu Thời Khâm tỏ vẻ rất đau xót.

3. Về việc Lâu Quan Ninh có phải bá đạo tổng tài hay không.

"Tôi chỉ là một người có tiền mà thôi, bá đạo tổng tài là cái gì.... Quá khen quá khen."

Thản nhiên thừa nhận mình có tiền - Lâu thổ hào. Hôm nay cũng vẫn thổ hào như thế.

-- True End --

Chúc Mừng Sinh Nhật, Dương Lất Phất
03.12.2019
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Đương nhiên, quan trọng hơn nữa: đây là một tình yêu khác phái hiếm hoi trong Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang, vốn là nơi gei xuất hiện lớp lớp ...
Cmn thế này có khác nào đang oán hận nhà phát hành game Vinh Quang mở ứng dụng hẹn hò gei trá hình không ông phóng viên???? :)

"Tim anh ấy như ngựa hoang, lòng tôi đối anh ấy như ngựa xổng chuồng, chỉ đơn giản vậy thôi."
Trong tình yêu thì đúng là mã tầm mã vẫn đúng không sai vô đâu được....

2. Về lời đồn cùng kết luận trong Liên minh phần lớn chơi gei.

"Thật ra đây là do tôi quản giáo không nghiêm, trị quân không cách ..."

Chẳng hiểu vì sao, tuyển thủ Tiêu Thời Khâm tỏ vẻ rất đau xót.
Em biết là đồng nhân tiểu Đới bán ra cũng thu về cho Lôi Đình một khoản to đùng, cơ mà anh trai Tiêu, các anh không tú ân ái để em gái Đới bắt được hint thì đào đâu ra chứ anh ơi???? :D

3. Về việc Lâu Quan Ninh có phải bá đạo tổng tài hay không.

"Tôi chỉ là một người có tiền mà thôi, bá đạo tổng tài là cái gì.... Quá khen quá khen."

Thản nhiên thừa nhận mình có tiền - Lâu thổ hào. Hôm nay cũng vẫn thổ hào như thế.
Ừ, nó là một cách thừa nhận của việc mình là bá đạo tổng tài đấy chời ơi đụ má cưới em đi bao nuôi em đi anh giai tổng tài thổ hào đẹp giai ới ời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
 

Bình luận bằng Facebook