Hoàn [Sở Đới] Hoả tâm

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,381
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Mỗi khi bị áp lực công việc nhiều quá, đầu óc tự đình công. Tưởng tượng về một thế giới khác là một cách xả xì-trét, chính vì vậy mà không hứa được bất kỳ sự hợp lý hay sự hoàn thiện nào trong fic.
May mà có 4rum này, để mình có một nơi tư vui tự trải lòng. Rất cám ơn mọi người không thích thì lướt qua, chứ đừng ném đá!
Love you all!

1.
Sở Vân Tú vung trượng, quyền trượng đúc bằng thép nguyên khối này trong tay nàng lại uyển chuyển không khác gì một dải lụa, trong chớp mắt vụt tới trước ngực Trương phu nhân.

Keng!

Hổ khẩu tê chồn, Sở Vân Tú giật mình, đầu gậy bị một viên đạn sắt điểm trúng chệch hướng, nàng thuận theo lực đẩy xoay người thoái lui, rồi hoành trượng đứng thẳng người nhìn chằm chằm Tô Mộc Tranh.

Thiếu phụ này trước cái nhìn chằm chằm của nàng lại không hề nao núng, nhoẻn miệng nở một nụ cười.

Vốn là đệ tử đắc ý của Phong Thành Yên Vũ, kinh lịch giang hồ của nàng đâu có thiếu. Nàng nhớ sư phụ nàng đã từng giảng qua chiêu Xạ Tuyến vốn đã thất truyền, ám khí phóng ra, đã nhanh lại mạnh, nhanh đến mức hình ảnh nối liền như một sợi tơ. Bất quá, trên khắp giang hồ, người có thể nhìn kịp sợi tơ này còn ít hơn cả mười đầu ngón tay. Viên đạn sắt kia ra sau mà đến trước, khoảng cách xa như thế vẫn có thể làm chệch hướng Kiếp Phong trong tay mình. Nàng không thể không thu chiêu.

Trương phu nhân cũng nhìn chằm chằm thiếu phụ trước mặt. Bà không chịu nổi ý nghĩ mình nợ Tô Mộc Tranh. Ai khác có thể không biết, chứ bà làm sao mà không biết lai lịch của Sở Vân Tú. Mắt thấy một gậy kia đánh tới, bà động còn chưa kịp động. Nhưng bà thà táng mạng dưới Kiếp Phong, cũng không muốn nợ ân tình với nữ nhân này. Càng nghĩ bà càng giận, mắt phượng xếch ngược, cơn giận chất chứa hơn tháng nay không cách gì nguôi ngoai cho được, giờ chực chờ phát tiết ra ngoài.

Trương Tân Kiệt nhìn sắc mặt của mẹ, chợt thấy nhói lòng, chàng buột miệng: “Mẹ. Dù thế nào con cũng chỉ có một phu nhân là nàng ...”.

“Câm miệng!” Trương trang chủ cả giận mắng.

Tân Kiệt cúi đầu. Cậu biết, mà cả Trương gia trang từ trên xuống dưới ai cũng biết, trang chủ cực kỳ quý vợ. Mọi việc trong trang, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần phu nhân có ý, trang chủ nhất nhất nghe theo. Bất quá từ trước tới nay, Trương phu nhân một mực khiêm cung, bà chưa bao giờ quyết gì làm gì vượt quá giới hạn. Cho nên, ai ai cũng quý ai ai cũng phục. Trương Tân Kiệt cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ, chàng đã tự nhận về mình một trách nhiệm, là không bao giờ để mẹ phải phiền lòng. Chàng yêu thương sùng bái mẫu thân. Mà khổ một nỗi, mẹ chàng chưa từng để lộ ra nét mặt, nên những vui buồn mừng giận, kể cả những sở thích nhỏ nhặt, Trương Tân Kiệt đều phải để tâm tỉ mỉ quan sát hoặc suy luận, lâu dần tập thành thói quen.

oOo

Đứa nhỏ này mọi chuyện đều nhất nhất vâng lời song thân, chưa từng bất kính. Cho đến cách đây một tháng.

Trương Tân Kiệt quỳ ròng rã ba ngày ba đêm, mẹ chàng vẫn nhất quyết khước từ hôn sự. Tân Kiệt không hỏi bà lý do, vì chàng biết rõ, bất luận là lý do gì, chàng vẫn chỉ cưới Tô Mộc Tranh mà thôi.

Trương phu nhân rất giận. Tân Kiệt đã ba ngày ba đêm không ăn không uống, chỉ một mực quỳ nơi đó cầu xin bà đưa kiệu hoa đến đón Tô Mộc Tranh. Đến ngày thứ ba thấy vẫn không thể lung lay được mẹ, Tân Kiệt lạy đủ lễ, rồi nói mình bất hiếu, mong cha mẹ xem như chưa từng có đứa con này, quay người bước chân ra cửa.

Trương trang chủ quyết lòng từ con, còn Trương phu nhân rút dao tự đâm vào lồng ngực. Thân thủ của phu nhân không tính là tệ, Nghịch Quang trong tay áo của bà lại ở khoảng cách quá gần. Bà đã quyết, thì đâu để cho ai có cơ hội mà cứu.

Bà chỉ có một đứa con trai, vốn vẫn mong nam nhi chí tại bốn phương. Vì lẽ gì một nữ nhân không rõ lai lịch, lại có thể níu được chân hài tử ngoan ngoãn của bà.

Bà vẫn nhớ rõ câu chuyện của mình khi xưa, ngôi vị phu nhân này là giả, chỉ có tấm chân tình của trượng phu là thật. Lời hứa năm nào, với bằng hữu giang hồ, dù bặt vô âm tín, vẫn là tứ mã nan truy. Với Tân Kiệt, bà có tiếc gì. Thôi thì lời hứa khi xưa, bà đành đem thân tạ tội. Tân Kiệt, ta chúc phúc cho hai con... bằng chính máu của mình.

Lần ấy, cũng một viên phi đạn, mũi dao lệch khỏi nhát đâm trí mạng.

Tô Mộc Tranh quyết ý chẳng dứt tình, Trương Tân Kiệt khăng khăng không buông bỏ.

Vì thế mới có ngày hôm nay, mọi người cùng nhau leo lên đỉnh Thiên Sơn. Trương trang chủ và Trương phu nhân đồng ý hôn sự, với một điều kiện, họ phải tìm gặp cố nhân để tạ tội, rồi mới tác thành.

oOo

Giọng Tô Mộc Tranh thật nhẹ nhàng: “Sở tỷ tỷ, tỷ nghĩ xem nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, Đới muội muội còn nhìn tỷ được sao?”

Đới Nghiên Kỳ là con nuôi của Trương trang chủ. Hai chị em xưa nay vốn rất thân nhau. Tiểu Đới miệng lanh mắt sáng, tâm tính đơn thuần. Ngưỡng mộ cả huynh trưởng lẫn Sở tỷ, nên suốt ngày bảo gả Tú tỷ tỷ cho Kiệt ca ca. Sở Vân Tú nghe qua cũng không xấu hổ, nhưng cũng chẳng để tâm. Nàng từ lúc theo sư phụ nhập cung, sống cuộc đời sát thủ ẩn danh, tay đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ. Tâm vì thế mà càng ngày càng lạnh, cảm thấy việc sống chết rất vô thường. Thỉnh thoảng còn được gặp tiểu Đới, được sưởi ấm bởi lòng từ ái của Trương phu nhân, nàng tự nhận đời mình như thế là mãn đủ.

Cho đến khi Tô Mộc Tranh xuất hiện, tiểu Đới u uất buồn bực, nàng liền rắp tâm giết chết hết người nhà họ Tô. Nhưng người nhà họ Tô nào phải dạng vừa. Chỉ mỗi Tô Mộc Tranh cũng đã ngang tài cân sức. Chưa kể bên cạnh nàng ấy còn có Diệp Tu, và nhị gia của Lôi Đình tiêu cục là Tiêu Thời Khâm.

Ban đầu mọi người cứ nghĩ Tiêu Thời Khâm vì si mê Tô cô nương mà tháp tùng, nhưng về sau mới rõ, lời hắn luôn luôn nói ở cửa miệng là lời thật: “Tô cô nương có ân với ta, ta dù nhảy vào vạc dầu sôi cũng nguyện ý”. Tô Mộc Tranh không hề nhớ mình đã làm gì, Tiêu Thời Khâm vẫn một mực cảm thán: “Quả thật là chân quân tử, thi ân bất cầu báo.” Tô Mộc Tranh vốn chẳng để tâm, Diệp Tu đại ca nàng lại càng lười thắc mắc, chưa kể da mặt hắn vốn dày vô đối: “Đã muốn tháp tùng thì cứ tháp tùng, đã không muốn nói nguyên nhân thì ta cũng không cần nghe nguyên nhân.” Về sau cứ thế không biết xấu hổ, gặp chuyện là sử thấy mặt là sai. Tiêu Thời Khâm bị Diệp Tu sai khiến tuy có chút lúng túng, nhưng vẫn tận tâm tận lực mà làm.

Sở Vân Tú hướng về Trương phu nhân cất giọng lạnh lùng: “Bất kỳ ai ép tiểu Đới làm khác ý mình, tiểu nữ sẽ không để yên.”

Trương trang chủ bước lên, nhưng phu nhân đã giơ tay cản. Giọng bà dịu dàng: “Kỳ nhi, dù con quyết thế nào, ta cũng không giận.”

Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt không hẹn mà gặp cùng khẩn trương.

“Đới cô nương!”

“Muội muội!”

Trương Tân Kiệt hiểu rất rõ mẹ mình. Lần trước chàng lạy cha mẹ quyết ý ra đi, vẫn nhờ Diệp Tu ở lại trông chừng, nhờ vậy mới có thể kịp thời làm chệch hướng mũi đao oan nghiệt. Tuy vậy có một điều nằm ngoài dự liệu, chàng nằm mơ cũng không mơ được cảnh mẹ mình tự vẫn. Rõ ràng trước đó bà vẫn dịu dàng, lời chúc phúc nghe không ra bất kỳ điểm nào ngoại ý. Bà chỉ nói bà không thể đón Tô Mộc Tranh qua cửa, cho nên... dù ở nơi nào thì chỉ cần hai người hạnh phúc là được, danh phận nào có nghĩa lý gì. Vậy mà hắn vừa đi khỏi, bà lại... Tân Kiệt không thể nhớ nổi tâm trạng của mình khi nhận được tin báo của Diệp Thu. Vết thương kia tuy không trí mạng, nhưng vẫn là trọng thương.

Diệp Tu vốn là huynh đệ kết nghĩa với Tô Mộc Thu, bào huynh của Tô Mộc Tranh. Từ sau khi Tô Mộc Thu mất, hắn tự mình gánh lấy trách nhiệm huynh trưởng. Vì thế khi Trương Tân Kiệt hứa trở về trình lên song thân, muốn đem kiệu hoa đến rước nàng qua cửa. Hắn giả làm người bạn theo chân Tân Kiệt, hắn phải vào ở trong Trương gia tìm hiểu ngọn nguồn, tránh cho em gái mình chịu bất kỳ sự gì uất ức về sau.

Trương Tân Kiệt khẩn trương, vì chàng lo lắng thương thế chưa khỏi của mẹ, thêm một sự đả kích nữa, liệu bà có trụ nổi hay chăng.

Tiêu Thời Khâm khẩn trương, lại là vì một nguyên nhân hoàn toàn khác. Hắn vừa gặp Nghiên Kỳ đã như bị sét đánh, thật sự không muốn cô gái nhỏ này đi theo Sở cô nương. Hắn biết Sở Vân Tú lai lịch không nhỏ, đủ công phu đủ điều kiện để chu toàn cho Đới Nghiên Kỳ mọi bề. Còn hắn chả có gì.

Từ sau khi Gia Thế tan rã, hắn trở về Lôi Đình, tiêu cục này vẫn là nhà của hắn, ai nấy vui mừng chào đón. Kể từ đó, hắn sâu sắc hiểu được hai chữ chân tình. Hiện tại ngoài chân tình, hắn không chắc mình có thể đem lại cho Đới Nghiên Kỳ bất kỳ điều gì tốt hơn Sở Vân Tú. Chưa kể là nếu nói về chân ái, cái tình của Sở Vân Tú còn hơn hắn nhiều. Tình cảm của người này tuy không hợp lẽ thường, nhưng cũng không thể vin vào hai chữ lẽ thường mà bác bỏ. Người này thậm chí còn đạp xuống dưới chân mọi ràng buộc lễ giáo, một đường theo đuổi, bày tỏ, đấu tranh.

Sở Vân Tú lại vung lên quyền trượng, từ sau lời của Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm, cô không nói hai lời đã xuất chiêu. Vì sao chứ? Vì lẽ gì cứ ép nàng như thế? Sao mọi người không để cho Đới Nghiên Kỳ được tự do? Sao cứ phải ép tiểu cô nương kia phải để tâm đến những đạo lý tầm thường? Bất kỳ ai khiến Đới Nghiên Kỳ khó xử, đừng trách Sở cô nương chẳng vị tình.

Tô Mộc Tranh đón chiêu, Tiêu Thời Khâm thân thủ cũng không tệ. Tiếng keng keng không ngớt, ba người trong chớp mắt đã qua lại mười mấy chiêu.

“Dừng tay!” Đới Nghiên Kỳ ánh mắt không rời Sở Vân Tú, giọng nàng vừa tha thiết, vừa như van cầu. Sở Vân Tú không kềm được lòng mình, suýt nữa bước tới ôm chầm lấy, Nghiên Kỳ chợt bước lùi.

“Sở tỷ tỷ. Tỷ không muốn bất kỳ ai ép em ấy, bản thân tỷ càng không thể ép em ấy được.” Giọng Tô Mộc Tranh vẫn một mực nhẹ nhàng, như một người bạn khuyên một người bạn. Tựa như rất rõ ràng trận so chiêu vừa rồi không vì tức giận cũng không phải thù hằn, chỉ như là thêm một lần luyện võ với nhau.

Sở Vân Tú sửng sờ. Một bước lùi của Đới Nghiên Kỳ chẳng khác nào đã vạch nên một ranh giới, một vực sâu thăm thẳm giữa hai người khiến nàng không cách gì vượt qua được. Từ khi sư phụ đặt lên vai nàng trọng trách Yên Vũ, nàng giữa chốn cung vi thấu hiểu thế nào là thế thái nhân tình. Có rất nhiều chuyện, dù không cam lòng, nàng vẫn không còn cách nào khác hơn là phục mệnh. Nỗi lòng một người con gái bị trói tay trói chân bởi rất nhiều ràng buộc xung quanh, mấy ai hiểu thấu. Cũng như giờ phút này đây, nàng bằng lòng đổi lấy tất cả để được như Tiêu Thời Khâm, nàng muốn giành lấy quyền chủ động, muốn được nói yêu người một cách danh chính ngôn thuận.

“Tỷ tỷ...” Đới Nghiên Kỳ gọi một tiếng, rồi ngẩn ra, nàng thực sự không biết phải nói gì tiếp.

Sở Vân Tú khoát tay, nàng ra lệnh cho người của mình toàn thể lui xuống núi, rồi quay sang Nghiên Kỳ: “Đới muội muội, về sau muốn gặp ta thì đã biết tìm ta ở đâu rồi.” Nói xong nàng khẽ chắp tay hành lễ, cũng không đợi bất kỳ ai đáp lại, tung người dứt khoát rời đi.

oOo

Sở Vân Tú đi dọc cây cầu cửu khúc, bước chân vô định leo lên bậc tam cấp. Lần nào cũng như lần nào, nàng đến đây là đi thẳng đến Vọng Nhân đài, tuy đầu óc miên man, nhưng thói quen vẫn là không đổi.

Một bóng áo đỏ nhỏ nhắn thoăn thoắt lướt tới khiến nàng thảng thốt, định thần nhìn kỹ hoá ra không phải.

“Sở tiểu thư, mời dùng trà.” Tử Uyển nhẹ đặt khay trà lên bàn gỗ, nghiêng người làm lễ. Người của Trương gia trước nay đều chu đáo như thế, cho dù hiện tại Trương gia chủ nhân vắng mặt, gia nhân vẫn không hề lơ là, việc ai người nấy tự chu toàn. Nàng chưa bao giờ đi vào Trương gia từ cổng chính, nhưng người Trương gia luôn biết được mà bày sẵn khay trà. Còn nhớ lần đầu nàng vượt tường nhảy vào sân viện, sắc trời vào thời điểm quá nửa đêm vốn đen như mực, ấy thế mà chỉ trong khoảnh khắc, cả sân viện lửa đuốc sáng choang, cung tên giáo mác giăng giăng, phòng vệ nơi này không hề là sơ sài.

Còn nhớ khi ấy, nàng một tay đỡ sư phụ, một tay thủ Kiếp Phong. Quy củ Trương gia quả nhiên đáng phục, nàng không động, những người vây quanh cũng không động.

Rồi Trương trang chủ xuất hiện,sư phụ nàng được đưa vào bên trong, ai nấy bận rộn tấp nập, chỉ có nàng tay chân thừa thải, lẳng lặng mà nhìn.

“Tỷ tỷ, có cha và đại ca ở đây, bá bá sẽ không sao đâu. Chúng ta đừng ở đây vướng víu. Hãy theo muội.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, bàn tay dịu dàng, nàng không hiểu sao mình cứ thế đi theo tiểu cô nương. Cô đưa nàng đến Vọng Nhân đài.

“Tỷ tỷ, hiếm hoi lắm mới có dịp ngắm mặt trời mọc. Mẹ nói cảnh ấy rất đẹp, mà muội thường hay dậy muộn.”

Duy có lần ấy vì nàng gây náo động.

Trương phu nhân là một người chu đáo, bà đích thân mang đến một bát cháo, nhúng khăn ấm lau mặt cho nàng, lại đầy yêu thương mà chải tóc. Tiểu cô nương đôi mắt lóng lánh ánh sao, chu miệng nhỏ thổi nguội muỗng cháo, dỗ dành nàng như dỗ trẻ con.

“Tỷ tỷ, cháo hạt sen thơm lắm, há miệng nào, ăn vào sẽ khoẻ lên ngay...”.

Mãi sau này nàng mới hiểu vì sao sư phụ thọ trọng thương lại nhất định bảo nàng đưa đến Trương gia. Họ là bằng hữu thâm niên, Trương trang chủ lại là một người thủ tín, hẳn nhiên nơi này an toàn hơn một toà cung điện lạnh lẽo nguy cơ phản phúc trùng trùng.

Kể từ đó, nàng thường xuyên lui tới Trương gia, ngoài thời gian vấn an sư phụ, trình báo cùng người sự vụ trong cung, nàng sẽ cùng Đới Nghiên Kỳ rong chơi khắp chốn.

"Đới muội, muội vì sao đến Trương gia?"

"Chuyện đó hả, muội không biết nữa. Nghe ca ca kể, mẫu thân đi viếng cảnh chùa, nhặt được muội thoi thóp ở chân núi, chừng như là bị ngã từ đỉnh xuống, hắn còn nói, muội may mắn lắm đó, ngã như thế mà không chết, tay chân cũng chẳng bị gì, chỉ là từ đó về sau, rất nhiều chuyện muội không sao nhớ được."

Đó là lần duy nhất nàng hỏi về thân thế của Nghiên Kỳ, cả Trương Tân Kiệt từ bấy đến nay vẫn chưa điều tra được gì, thân thế của cô nàng bé nhỏ này vẫn là một bí ẩn. Trương Tân Kiệt nói, cũng có thể ngày mai, mà cũng có thể là suốt cuộc đời, trí nhớ của Nghiên Kỳ có thể khôi phục bất kỳ lúc nào, hắn không làm sao nói trước được.

Nàng tiếp nhận Kiếp Phong từ tay sư phụ cũng từ dạo ấy. Trở về với thân phận cung chủ Yên Vũ cung mà chỉ có một mình, hẳn nhiên không dễ dàng gì. Bọn người lắm mưu nhiều mẹo, thậm chí còn đổ cho nàng tội mưu sát cung chủ đoạt ngôi. Nhưng lươn lẹo thì sao chứ, nói chuyện với Kiếp Phong trong tay nàng trước đã, qua được rồi hẳn phán lung tung.

Sở Vân Tú ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng. Trương phu nhân nói không đúng, nàng đã ngắm mặt hồ này lâu đến thế, nào có thấy lòng mình bình lặng được đâu, ngược lại đúng hơn, lửa nóng trong lòng nàng chưa lúc nào giảm xuống.

“Tham kiến cung chủ.”

Sở Vân Tú vẫn vịn lấy lan can, một chút cũng không động.

“Bọn họ đã xuống núi, bốn người Trương gia dự định đi dạo Giang Nam một chuyến. Riêng Đới cô nương...”

Sở Vân Tú vẫn một mực đứng yên, nàng thừa biết nguyên do Thư Khả Di ngập ngừng.

“... Đới cô nương nói muốn đi cùng Tiêu Thời Khâm về Lôi Đình...”

Rắc rắc rắc, lan can bằng gỗ nát vụn.

oOo

Tiêu Thời Khâm không nhấp một giọt rượu, ánh mắt u buồn ngắm tiểu cô nương mới uống mấy chung đã má đỏ hây hây hát hò ngây ngốc. Từ lúc bước chân qua cổng lớn Lôi Đình, không biết đây là lần thứ mấy tiểu cô nương này nhắc đến người phương xa, khiến Tiêu Thời Khâm không khỏi cảm thấy cõi lòng trống trải. Người ngồi trước mặt, mà tâm ở nơi nào.

“Tiêu huynh, huynh không biết đâu, lần nào Sở tỷ tỷ làm thơ, ca ca muội cũng trợn tròn mắt. Ha ha ha, tỷ như là đề ra vịnh nguyệt, sắc trời bóng nước lung linh như thế, mà tỷ tỷ lại... ha ha ha ha...Gió lộng sóng lăn tăn, lão thụ khoác áo tiên nhân, chôn chân giữa trời đất, ca vũ cùng gió trăng...”

Tiêu Thời Khâm tròn mắt, khoan nói đến việc một cô gái nhỏ ngồi uống rượu gõ nhịp đã quá là không quy củ, mấy lời phạm thượng kia sao có thể tự do thốt ra.

“Ha ha ha... Lúc Sở tỷ tỷ hát thế này, mặt của Tân Kiệt ca ca cũng y như huynh vậy. Sở tỷ một đời ngang tàng, đến Tân Kiệt ca ca cũng không làm gì được. Tỷ ấy thích làm gì thì sẽ làm nấy, từ ngày có tỷ ấy, muội cũng không còn bị ca ca quản thúc...”

Sở tỷ, Sở tỷ, lại là Sở tỷ.

Rõ ràng hắn ngồi bên cạnh bồi nàng uống rượu, nàng chỉ kể về những lúc Sở Vân Tú bồi nàng. Hắn đưa nàng dạo khắp Lôi Đình, nàng cũng chỉ nhắc những lúc Sở Vân Tú dẫn nàng ra ngoài rong chơi. Nhìn người trong trang luyện võ, cũng chỉ nhớ tới những chiêu những thức nàng ấy dạy nàng. Thậm chí ăn một món ăn mới, hỏi kỹ tên gọi cách làm, chỉ để một ngày nấu cho Sở tỷ ăn, “Tỷ ấy thích đồ ăn ngon lắm!”

Mà phải chi, nàng nhắc nàng vui. Lần nào cũng như lần ấy, mỗi lần nhắc tới lại một lần thở dài.

"Tiêu huynh, muội cảm thấy nơi đây thật quen thuộc. Lôi Đình thật tốt."

"Người như muội ở đâu mà chẳng tốt."

"Phải đó, Trương gia trang cũng rất tốt, dưỡng mẫu thương muội rất nhiều. Yên Vũ cung cũng rất nguy nga, ngày đó tỷ tỷ đưa muội vào cung, muội còn không thể nào tin nổi..."

… Đới muội muội, có thể hay không, đừng nhắc nữa.

Tiêu Thời Khâm cõi lòng tan nát, hắn ngắm cô nương ngồi trước mặt mà tiếc hận khôn nguôi. Giá như ngày trước hắn bớt phần xốc nổi, có lẽ đã không bị lời mời của Gia Thế cuốn lấy mà rời khỏi Lôi Đình. Hắn vẫn chẳng thể xóa nhòa gương mặt đẫm nước, bàn tay bé nhỏ níu chặt không buông. Mà hắn khi ấy một niềm mơ ước, tài năng của hắn được đặt đúng nơi đúng chỗ. Bất quá cho dù tài năng quán thế, cứu làm sao nổi một vương triều đã rệu rã quân tâm. Hắn khi ấy còn không nhận ra, trong lòng hắn điều quan trọng nhất nào phải là danh vọng.

Mãi đến khi Gia Thế sụp đổ, Lôi Đình nói thế nào cũng là nhà, Kỳ nhi khi đó bất quá vẫn là một bé con, dù cười dù khóc vẫn không thể khiến hắn lưu luyến. Về sau thọ nạn, mất tích phương trời, hắn dồn tâm trí vào nghiên cứu vũ khí, cũng chẳng mấy bận lòng.

Cho đến khi gặp lại, hắn nhớ như in gương mặt nhỏ nhạt nhòa nước mắt khi xưa, đáng tiếc người xưa chẳng hề nhớ mình, dường như toàn bộ ký ức thời thơ ấu đã không còn tồn tại trong trí nhớ của nàng.

oOo

Sở Vân Tú ngồi tựa vào một tảng đá, nhắm mắt như ngủ, đầu hơi nghiêng về một bên.

Đới Nghiên Kỳ từ bờ suối bước lên, nhìn thấy vị tỷ tỷ trong bộ dạng không câu nệ như thế, dịu dàng khẽ điểm một nụ cười. Nàng đặt mấy con cá vừa mới bắt được xuống, loay hoay nhóm một đống lửa, lại bê vài hòn đá đặt kề sát. Mùa này gió núi thổi một phương, nên nàng chỉ cần kê đá một phía, lửa táp vào làm mặt đá nóng lên. Nàng lót lên đấy vài cái lá, rồi đặt cá lên nướng.

Cách làm này nàng học từ những câu chuyện Trương Tân Kiệt kể. Họ Trương rất thích đọc sách, lại thích ngao du đó đây. Thường vẫn đem những câu chuyện mới lạ về làm quà cho cô em gái nhỏ. Đới Nghiên Kỳ từ nhỏ đã ham chơi, nàng không thể ngồi yên mà đọc sách. Bằng cách nghe đại ca kể chuyện, nàng lại nhớ được nhiều hơn là tự đọc.

Nghiên Kỳ cũng rất thích ngao du đây đó, tuy là khuê nữ, nhưng Trương gia vốn thường qua lại với nhân sỹ giang hồ nên không quá nghiêm ngặt chuyện lễ nghi, nàng không hề bị bó buộc trong chốn khuê môn. Lại thêm Sở Vân Tú từ lúc biết nhau đã rất thích cùng nàng làm trái lời Trương Tân Kiệt.

Trái ngược hẳn với ca ca của mình, Đới Nghiên Kỳ thường thích gì làm nấy, bất kể giờ giấc, bất kể lý lẽ. Trương phu nhân hầu như không quản nàng, trang chủ và Tân Kiệt lại càng không, miễn là nàng không gây chuyện động trời, còn thì mặc nàng muốn làm gì cũng được.

Sở Vân Tú mở mắt, vẫn là trò tinh nghịch của nha đầu này. Đới Nghiên Kỳ đang cầm một con cá nướng đưa qua đưa lại trước mặt nàng, ý cười ngây ngất: “Tỷ tỷ, ăn được rồi!”

“Muội vì sao lại đi theo ta?”

“Cá nướng lên thơm như vầy, chắc là ngon lắm.”

Sở Vân Tú nghiêm mặt nhìn nàng.

“Tỷ tỷ biết không, ở Lôi Đình chán lắm! Tiêu huynh y hệt như ca ca vậy. Còn không cho muội đi loanh quanh.”

Dĩ nhiên rồi, mỗi tấc ở Lôi Đình đều là cơ quan. Nhưng có cơ quan nào cản được ngươi hả Đới muội?

Nàng vẫn im lặng nhìn chăm chăm.

Luôn luôn là như thế, mỗi khi trong lòng mang mặc cảm làm lỗi, cô nhỏ này sẽ kiếm chuyện nói linh tinh. Câu chuyện ở Lôi Đình kia cũng không phải là lý do đi.

“Tiêu gia đáng ghét lắm, cứ muốn đưa muội đến Yên Vũ cung.” Nghiên Kỳ phụng phịu.

Sở Vân Tú nhíu mày. Lượng tin tức này có hơi lớn.

“Nhưng mà... Dù có đến trước cổng muội vẫn không vào được.” Trong đôi mắt như có nước. Sở Vân Tú không thể không dịu đi ánh nhìn. “Bọn họ bảo, ai tỷ cũng không tiếp...”

Mắt Sở Vân Tú nổi hung quang: “Một đám ngu ngốc, bảo bọn họ đuổi khách, bọn họ dám đuổi người thân!”

Đôi bàn tay nàng được một đôi tay nhỏ nhắn siết chặt, Đới Nghiên Kỳ biết vị tỷ tỷ trước mặt một khi nổi nóng thì có không ít người sẽ khổ sở. Nàng vốn tính cũng ngang bướng nên ít khi thấy khó chịu khi Sở Vân Tú xử sự hung tàn, nàng chỉ xúc động khi nghe thấy hai chữ “người thân”.

“Tỷ tỷ, ngày nọ nếu Tô Mộc Tranh không ra tay, có lẽ... muội cũng không biết nữa, có lẽ muội đã đi theo tỷ.”

Lại một lượng tin tức quá lớn nữa, Sở Vân Tú nhướng mắt.

“Lúc ở Lôi Đình, Kiếp Phong điểm đến thì dừng. Muội vốn cho rằng tỷ không kiểm soát được. Không ngờ,” nàng ve vuốt đôi tay thon dài gầy guộc, “tỷ tỷ thế mà ra chiêu rất chuẩn, nhanh mãnh vô cùng, nhưng vẫn thu phát tuỳ tâm.”

Sở Vân Tú sực hiểu, ngày đó trên đỉnh thiên sơn, Tô Mộc Tranh bắn ra một viên phi đạn. Đới Nghiên Kỳ vì thế mà tin rằng nàng thực tâm muốn giết chết Trương phu nhân.

dropped orz!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook