Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][PN Cộng Hòa] Buổi sáng của Tôn Tường

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,224
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Phiên Ngoại Cộng Hòa

Buổi sáng của Tôn Tường

Tác giả: Hoàng Sơ
(Phiên ngoại Công Hòa Quốc Chi Kiếm)
Edit: @ButNgonPhi
Beta: @Kazeshizu


Fic nằm trong project Chúc mừng sinh nhật năm 2019 của Big3 Luân Hồi Chu - Giang - Tường.



1.
Tôn Tường tỉnh giấc vì lạnh, thảm điện dưới chân hình như không hoạt động, làm tay chân hắn lạnh cóng đến mức giật mình. Đồng hồ báo thức không kêu, hắn nhắm mắt lại, tay lần mò tìm công tắc thảm điện ở đầu giường, thế nhưng lại chỉ sờ thấy lan can kim loại mát lạnh đầy xa lạ. Tôn Tường mở nửa mắt, đại não vẫn chưa tỉnh lắm cố gắng xử lý lượng thông tin quá lớn này.​
Đây không phải ký túc xá Luân Hồi, mình đang ngủ trên một cái giường xa lạ!!!!!!​
Bắt cóc à??? Nghĩ tới đây, Tôn Tường lập tức bật dậy, quan sát xung quanh một lượt, qua song cửa mờ mịt chỉ thấy giường trên giường dưới có Viên Bách Thanh, Lưu Tiểu Biệt, Trâu Viễn, . . . đều đang ngủ.​
A, đều là các đồng râm cùng mùa với mình.​
Chết! Năm bảy bị bắt cóc tập thể rồi!!!!!​
Tôn Tường nhìn chằm chằm cửa phòng, có lẽ lát nữa bọn cướp sẽ xông vào, nghĩ chuyện này không thể chậm trễ, vội dịch mông về phía trước định xuống giường gọi các bạn dậy bàn bạc đối sách. Giường kim loại kêu cót két, Tôn Tường cảm thấy người giường dưới đạp ván giường hắn, chưa kịp biết là ai thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên:​
“Tôn Tường, trời còn chưa sáng mà mày đã làm trò gì thế?”​
Tôn Tường lập tức nhận ra đây là giọng nói của Đường Hạo, vội vàng theo lan can bò xuống giường. Quả thật là Đường Hạo! Hắn vỗ mặt Đường Hạo, nghiêm túc nói: “Đường Hạo! Mau dậy đi! Hình như bọn mình bị bắt cóc tập thể rồi!”​
Đường Hạo bị khua dậy như thế cũng không thể ngủ tiếp, liếc mắt ra nhìn song cửa, buổi sớm mùa đông trời vẫn còn rất tối, hắn híp mắt, đang định đập gáy thằng bạn một phát rồi mắng “Thằng ngu này mày nằm mơ à?” đã thấy Viên Bách Thanh ở sau lưng Tôn Tường mở miệng trước: “Ai dám bắt cóc ku Tường của chúng ta, để anh Bạc Tình bảo vệ mày!”​
Ku Tường à, vì chú mày ồn vcl nên tất cả mọi người đều phải tỉnh rồi đó!!​
Mọi người cũng kệ xác trò đùa của Tôn Tường, huấn luyện quá khổ cực, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ để thả lỏng một chút, lại thêm trời còn chưa sáng, ai cũng quyết định ngủ tiếp, cũng là nghĩ cho cơ thể luôn phải vận động mạnh hàng ngày của mình. Mà Tôn Tường nãy giờ lo lắng nắm chặt tay nơi mép giường Đường Hạo lại đột nhiên thả lỏng, hắn rũ mắt, sực nghĩ ra một chuyện có thể đã xảy ra. Tuy hắn cũng không tin nổi, nhưng nhìn dãy giường tầng này, nhìn áo camo treo trong phòng, còn cả phản ứng của mọi người nữa, hắn nghĩ có lẽ mình đã đi tới một thế giới không thuộc về mình, còn gặp mọi người ở thế giới này.​
Đường Hạo dĩ nhiên sẽ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ cho là hắn gặp ác mộng, tuy không biết vì sao Tôn Tường lại bị một giấc mơ dọa sợ như vậy nhưng cũng lười trêu hắn, vì thế kệ xác Tôn Tường bò lên giường trên suy ngẫm nhân sinh và vận mệnh.​
Gặp chuyện như vậy, dù là Tôn Tường cũng không có tâm trạng ngủ bù, hắn cứ thế đột nhiên tới thế giới này, vậy Tôn Tường của thế giới này đâu? Biến mất rồi sao, hay là chỉ đổi cho nhau thôi? Lại nghĩ đến giờ này ở Luân Hồi đang là lúc huấn luyện kín, trong lòng lại nóng ruột thêm mấy phần.​
Tôn Tường nằm lại trên giường, hồi tưởng lại tư thế của mình ban nãy tỉnh giấc . . . cứ thử xem đi, nói không chừng ở đây có một lỗ hổng thời không nào đó, mình cứ nhắm mắt thế này, biết đâu lại có thể quay về?​
Nhưng chẳng có ích gì, qua một khoảng thời gian rất lâu, đến khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, thứ hắn nhìn thấy không phải là ký túc xá Luân Hồi thân yêu mà là lan can kim loại của giường tầng và sáu chú lính tương thân tương ái . . .​
Không thể quay về.​
Đường Hạo đang mặc quần, thấy hắn đã tỉnh, vội vàng kéo khuy quần lên rồi giục hắn: “Định ngủ trương cả đầu lên à? Dậy nhanh lên đi anh Tường ơi!”​
Tôn Tường đáp lời một tiếng rồi tự xác nhận suy đoán của mình. Đây là trong quân đội, hắn thấy mình không thể trực tiếp nói thẳng tình hình ra để yêu cầu trợ giúp, bị người ta cười là dở hơi không nói, nhỡ đâu lại bị quy thành phần tử khả nghi . . .​
Mà . . . đẹt! Đường Hạo ở thế giới này tập cơ bắp căng thế chứ lại!​
2.
Tôn Tường theo mọi người ra khỏi ký túc xá mới phát hiện hóa ra bên ngoài khu nhà có nhiều thiết bị huấn luyện như vậy, hắn cố đè nén sự thán phục của mình xuống, nhưng mắt cứ vô thức mở to, miệng cứ vô thức há hốc. Biểu cảm ấy chỉ thoáng qua rất nhanh, Tôn Tường hơi chột dạ nhìn xung quanh, thấy mọi người dường như cũng không chú ý đến, hắn mới khẽ thở ra một hơi, hoàn toàn không hề hay biết Đường Hạo đã trông thấy vẻ mặt ban nãy của mình.​
“Chạy nước rút 5km?” Trâu Viễn ngồi xổm thì bật dậy.​
“7km đi?” Lưu Tiểu Biệt vặn cổ.​
Lưu Tiểu Biệt đã đề nghị, người hưởng ứng nhiệt tình nhất dĩ nhiên là Lư Hãn Văn, “Được! 7km!”​
Tôn Tường nghe thế mà rén chắc? Anh Tường phụ trách hạng mục câu fan đi tập thể hình thường xuyên đó nha!​
Nhưng mà . . . Tôn Tường ôm khổ trong lòng, Tôn Tường rất muốn nói.​
Cuối cùng vất vả miễn cưỡng lắm mới theo kịp cả đám quân nhân chạy 2km, nhìn vẻ mặt quen-không-không-quen của hai đứa Đường Hạo và Lưu Tiểu Biệt dẫn đầu, Tôn Tường không còn hơi mà chửi. Viên Bách Thanh thấy Tôn Tường hôm nay không tranh vị trí dẫn đầu với Đường Hạo, trái lại còn bị mình bỏ lại một quãng, quay đầu gầm lên: “Đội trưởng Đặc chủng tương lai! Ku Tường! Mày cứ như thế là thằng Đường Hạo ngồi vững ghế của mày luôn đó!”​
Đẹt mợ! Đại đội Đặc chủng!!​
Đúng rồi, không hổ là anh Tường, dù có xuyên đến thời không nào vẫn ngầu hơn người khác.​
Nhưng Tôn Tường đã chạy 3km không có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện này, càng không có sức đi làm rõ sự tình đã tiến triển thế nào. Cái khó không phải là chạy 3km mà là chạy 3km với tốc độ của đám lính tinh nhuệ này, mà lại còn chưa được nửa lộ trình nữa chứ. Tôn Tường không muốn nhận mình đuối, hắn là người hiếu thắng, nhưng hắn chỉ đi phòng tập thể hình, chạy bộ thế quái nào lại với đám quái vật huấn luyện cơ bản bằng quãng đường 5km 10km được.​
Bước chân càng lúc càng nặng, Tôn Tường ra sức chạy về phía trước nhưng vẫn bị đám bạn ra mắt cùng mùa và thằng nhóc chân ngắn kia dần bỏ xa. Hắn không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào về hắn, hắn không nhìn thấy bóng dáng Đường Hạo chạy đầu tiên đâu rồi, trong đầu hắn chỉ toàn những mảnh hỗn độn. Kỳ thực đám “đồng râm cùng mùa” của hắn hoàn toàn không có ý cười hắn, Trâu Viễn lúc chạy vượt qua Tôn Tường còn thầm tính toán không biết Tôn Tường rốt cuộc siêu phụ trọng bao nhiêu, quá thần kỳ, mình cũng phải nỗ lực.​
Tiểu thiên sứ, có xuyên thời không vẫn là tiểu thiên sứ.​
7km, lúc Tôn Tường đến chỗ 6 người kia đã gần như thở không ra hơi, hắn dốc hết sức không để mình ngã vật ra đất, tay chống đầu gối cố gắng thở, nhịp tim mãnh liệt chấn động ù cả tai. Luyện tập tự phát trong ngày nghỉ không tính giờ, nhưng đây rõ ràng không nên là biểu hiện của Tôn Tường sau khi chạy nước rút 7km. Trâu Viễn và Vu Phong bước lên dìu hắn, Lâm Phong định lấy tay thử nhiệt độ trán hắn nhưng lại bị Tôn Tường né tránh.​
“Tôn Tường.” Lưu Tiểu Biệt thấy động tác của hắn, nhíu mày: “Nếu ốm đau gì thì đi nghỉ đi, mai còn phải huấn luyện tiếp, mày như vậy sao được?”​
Đường Hạo luôn nhìn Tôn Tường từ khi hắn chạy đến như đang nghiền ngẫm điều gì, bước tới khẽ đẩy Trâu Viễn ra, nhấc một cánh tay Tôn Tường lên rồi bảo mọi người cứ đi ăn sáng trước. Tôn Tường còn đang thở không ra hơi, trong đầu nhanh chóng cân nhắc có nên nói lên chân tướng không, nhưng mà nói thế nào mới được? Hắn nhìn ra sự ngờ vực của mọi người, 7km này mới là bắt đầu, tiếp tục nữa nhất định sẽ không che giấu nổi. Tiến không được, lùi cũng không xong, cứ thế này nhất định không thể quay về thế giới cũ.​
Đường Hạo . . .​
Tôn Tường nghiêng đầu nhìn Đường Hạo, bọn họ bây giờ cách rất gần, thậm chí hắn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của Đường Hạo vừa-chạy-7km. Dù biết Đường Hạo này không phải Đường Hạo mình vốn quen biết, Tôn Tường vẫn cứ cảm thấy hắn rất đáng tin, cũng là lựa chọn tốt nhất dưới tình huống này.​
Đi chưa được nửa đường, Tôn Tường đã tự thu tay lại, tư thế này với đàn ông như anh Tường thì để càng lâu càng xấu hổ. Hai người cùng im lặng suốt quãng đường về khu nhà, chung quy là vì chuyện này quá kỳ lạ, Tôn Tường còn đang phải nghĩ xem nói thế nào người ta mới tin. Mà Đường Hạo thì từ sáng sớm nay đã thấy biểu hiện kỳ lạ của Tôn Tường, thoáng nghĩ đến một khả năng chính hắn không thể tin được, nhưng lại không phủ nhận hoàn toàn.​
3.
Đường Hạo ngồi trên giường của mình, Tôn Tường ngồi đối diện, cuối cùng vẫn là Tôn Tường đánh vỡ sự im ắng đầy xấu hổ: “Đường Hạo, tui biết thế này rất kỳ quặc, nhưng tui không phải người ở thế giới này.”​
Đường Hạo kinh sợ trong lòng, không phải sợ Tôn Tường, mà là sợ suy đoán của mình lại đúng sự thật như thế. Không phải hắn không thể nghi ngờ tâm lý Tôn Tường đã xảy ra vấn đề gì, dù không bới ra được lý do nào thì cũng phải khoa học một chút chứ. Nhưng Tôn Tường không có lý do để chạy 7km chật vật đến thế, tố chất thể lực cũng đột nhiên suy giảm, hơn nữa sáng sớm hôm nay Tôn Tường hốt hoảng nói với hắn có lẽ cả bọn bị bắt cóc, lại còn vẻ mặt kinh ngạc trong nháy mắt của hắn lúc bước ra khỏi phòng . . . Đường Hạo thật sự có thể chấp nhận, thậm chí tin quá nửa, lời của Tôn Tường.​
Tôn Tường thấy Đường Hạo không nói gì, tưởng hắn không tin, vội vàng giải thích: “Tui nói thật, tui thật sự không thuộc về nơi này! Mấy người là lính Đặc chủng nhỉ, ở thời không của tui tui là tuyển thủ thể thao điện tử, cậu cũng thế! Còn cả Chu Trạch Khải nữa . . .”​
“Chờ đã! Bên mấy người cũng có Chu Trạch Khải?” Đường Hạo nghe đến tên huấn luyện viên bắn súng hiện tại, không khỏi ngắt lời hắn.​
“Đúng vậy! Súng Vương đó!” Nói tới đây Tôn Tường cũng đã quên sạch những lo lắng khi sang một thời không xa lạ, hắn không phải lưỡi dao sắc bảo vệ quốc gia, nhưng cũng là người nắm giữ Vinh Quang kiêu hãnh ở thời không của mình.​
Đường Hạo khẽ cười ra tiếng, hắn biết Súng Vương trong lời người kia không dùng súng thật, nhưng đúng là có điểm liên quan thú vị.​
Tôn Tường lúc này mới hiểu ra: “ . . . Vậy cậu tin tui hả?”​
“Coi như là tin đi.” Đường Hạo ấn ấn gáy Tôn Tường.​
Ban nãy nhắc tới Vinh Quang làm tâm trạng Tôn Tường khá hơn một chút, thấy Đường Hạo nguyện ý tin tưởng hắn, nhất thời cũng không nghĩ chuyện phải quay về thế nào nữa, ngược lại còn ngồi kể với Đường Hạo về Chu Trạch Khải của thế giới kia, còn cả Giang Ba Đào, Trương Giai Lạc, Diệp Tu . . .​
Và Đường Hạo nữa.​
Nhưng bầu không khí thoải mái không kéo dài bao lâu, Tôn Tường không thể quay về, người sốt ruột không chỉ có mình hắn. Đường Hạo sực nhận ra sau khi Tôn Tường của thời không kia xuyên đến, chính hắn cũng không biết Tôn Tường của thời không này có bị đổi đi thế chỗ không, không rõ tung tích. Mà Tôn Tường này cũng nhanh mồm nhanh miệng, nói năng khá là rõ ràng, đủ để Đường Hạo biết mình và Tôn Tường ở thời không kia có quan hệ không tầm thường.​
Thật sự là một ngày không tầm thường, lượng tin tức nhiều quá!​
4.
Tôn Tường như thế này đương nhiên không thể huấn luyện tiếp nữa, may sao đây là ngày nghỉ, Đường Hạo lục trong tủ bát ra một cái bánh mì hoa cúc và sữa bò đưa cho hắn: “Đến nhà ăn phải chạy 5km nữa, hơn nữa gặp phải huấn luyện viên thì dễ lộ lắm, ở đây trà trộn vào đội lính giống nhau như đúc đoán chừng không được đâu, cậu ăn trước đi.”​
“Tuyệt! Tui thích ăn cái này!” Tôn Tường nhìn bánh mì đóng gói đơn giản cũng không chê.​
Đường Hạo nhìn Tôn Tường cắn hai miếng bánh mì lớn, nói: “Trong ngăn kéo tui giấu nhiều đồ ăn lắm, cứ tạm đối phó hôm nay đã.” Nói xong liền quay người định đi huấn luyện, gặp chuyện siêu nhiên thế này, ngồi chết dí trong phòng ngủ cũng không phải biện pháp.​
“Đường Hạo!” Tôn Tường còn gọi hắn.​
“Sao thế? Anh Tường đòi người theo hầu à?” Dù biết không phải cùng một người, Đường Hạo vẫn cứ chọc hắn theo thói quen.​
“Cút!” Tôn Tường ngừng một chút, “Cậu nghĩ . . . tui nhất định có thể trở lại không?”​
“Nhất định! Dù cậu muốn ở lại đây chờ, tên ngốc kia cũng không nguyện ý rời đi quá lâu đâu.” Đường Hạo nói.​
5.
Tiểu đội chuẩn Đặc chủng hiển nhiên không có ngày nghỉ đúng nghĩa, huấn luyện tự phát cũng làm đến cực hạn thể lực. Lúc mọi người quay về trời đã tối, Tôn Tường đã diệt sạch sáu cái bánh mì hoa cúc, ăn hết hàng tồn kho của Đường Hạo. Hắn nhìn những vết bùn rõ ràng trên người Viên Bách Thanh và Lưu Tiểu Biệt sau khi quay về, nhìn mặt Trâu Viễn còn vài vết thương, nhìn Lâm Phong vội vàng lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương vai, nhìn thằng nhóc kia nhảy nhót tưng bừng nhưng trên thân lại có ít nhiều vết máu đọng.​
Qua một buổi trưa suy ngẫm nhân sinh, Tôn Tường đại thể đã chấp nhận giả thiết này, hắn lặng lẽ nhìn bọn họ, không biểu hiện kinh ngạc nữa, Đường Hạo vỗ nhẹ gáy hắn, thấp giọng nói: “Đần mặt cái gì đấy?”​
“Tôn Tường khá hơn chút nào chưa?” Cồn thẩm thấu vào vết thương còn chưa khô máu của Lâm Phong, thế mà hắn nói chuyện hoàn toàn không có dấu vết nào của đau đớn.​
“Đúng đúng, ku Tường khôi phục lại chưa?” Viên Bách Thanh bên kia đang thu dọn đồ rửa mặt.​
Tôn Tường ngập ngừng vài giây: “ . . . Rồi.”​
Thật ra hắn hoàn toàn không biết ngày mai mình có thể quay về hay không, nhưng nếu nói mình còn chưa khỏe, sau đó chuyện diễn tiến thế nào càng không nói được.​
Mọi người ai giặt quần áo thì đi giặt quần áo, ai đi tắm thì đi tắm, trong khu nhà chỉ còn lại Đường Hạo và Tôn Tường.​
“Chờ lát nữa sẽ dẫn cậu đi rửa mặt.”​
“Ờ.”​
Đường Hạo sao mà không nghe ra Tôn Tường còn canh cánh chuyện thời không trong lòng. Hắn ấn ấn gáy Tôn Tường, bị Tôn Tường ngửa đầu ra sau chặn tay.​
Cảm giác ngưa ngứa thật quen thuộc, Đường Hạo nghĩ đi nghĩ lại, vô thức cười ra tiếng.​
Tôn Tường chỉ nói: “Đừng sờ cổ tui, anh Tường thấy phiền.”​
Đường Hạo sẽ không làm ông anh tri kỷ giúp đỡ khuyên bảo, huồng hồ nếu Tôn Tường không thể quay về, Đường Hạo cũng có những lo ngại của riêng mình. Tiếng phấn chấn vui vẻ của Lư Hãn Văn ngoài cửa càng lúc càng gần, Đường Hạo đứng lên, gọi Tôn Tường đi rửa mặt, thấp giọng nói với Tôn Tường trước khi các đồng đội khác đẩy cửa bước vào: “Có muốn biết cậu ở thế giới này như thế nào không? Anh Tường của thế giới này cũng đẹp trai lắm!”​
Ánh mắt Tôn Tường sáng lên rất nhiều, Đường Hạo nói cho cùng vẫn là người anh em tri kỷ.​
Dĩ nhiên, tắm xong về bị những múi cơ dưới áo quân trang của Trâu Viễn kích thích lại là một chuyện khác.​
6.
Hiếm khi có ngày nghỉ, cường độ huấn luyện ban ngày cũng không khác biệt nhiều lắm với ngày thường, có thể nghỉ sớm hơn một chút, cũng là để hôm sau đối mặt những thách thức cực hạn hơn. Mọi người tắm xong thì về giường mình, định đấu võ mồm vài câu rồi đi ngủ.​
“Đã huấn luyện hơn nửa năm rồi.” Không biết là ai thổn thức một câu.​
“Đúng rồi, qua khóa huấn luyện này, nửa năm nữa chúng ta sẽ là lính Đặc chủng thực sự.” Trâu Viễn đáp.​
“Lính Đặc chủng.” Lưu Tiểu Biệt lặp lại một lần, không giấu được ý cười trong lời nói.​
“Cũng có nghĩa là làm bạn với cái chết.” Câu nói của Lâm Phong mang đến phút yên ắng ngắn ngủi, hắn không sợ hy sinh, chỉ nói một vấn đề rất thực tế.​
“Xì . . . nhát gan sợ chết đã không tới đây rồi!” Viên Bách Thanh đã nằm trong chăn, hai tay gối sau gáy.​
“Haha, chúng ta sẽ là lưỡi dao sắc của tổ quốc! Là Cộng hòa quốc chi kiếm!” Lư Hãn Văn nhớ lại cuộc đối thoại với Trương Tân Kiệt khi huấn luyện chịu rét.​
“Đi ngủ sớm chút đi, cứ làm tốt chuyện trước mắt đã!” Đường Hạo chỉnh lại gối.​
Đến tận khi tắt đèn Tôn Tường cũng không nói lời nào. Không chen vào là một chuyện, cái chính là lời nói của đám bạn cùng năm trong thế giới này làm hắn trầm mặc. Thời đi học hắn cũng như đám con trai bình thường, rất có hứng thú với quân sự, nhưng lại không hiểu rõ cái quần thể này. Đường Hạo kể cho hắn không ít chuyện về hắn của thế giới này, hắn biết được một “mình” khác đến từ Vạn Tuế Quân, ở lượt sát hạch đầu tiên đã không ăn không uống để tranh thủ thời gian cho đồng đội, khi huấn luyện người nhái, dù cho rằng gặp vực thẳm dưới đáy biển thì vẫn chẳng từ nan . . .​
Tôn Tường thật không muốn thừa nhận, mình của thế giới này thật sự rất ngầu, mà mọi người ở đây cũng vậy.​
Hắn đột nhiên cảm thấy, không nhờ lý do nào cả, rằng Tôn Tường kia nhất định sẽ quay về thời không này, trở thành “Lưỡi dao sắc của Tổ quốc” trong lời nói của thằng nhóc, mà mình cũng sẽ quay về thế giới của mình, về Luân Hồi, đạt quán quân, không phụ danh Đấu Thần.​
Không biết là tiếng gáy trầm trầm của ai vang lên bên tai, cả ngày nay, đến giờ Tôn Tường mới có cảm giác yên tâm, không nghĩ tới ngày mai như thế nào nữa, hắn rơi vào mộng đẹp.​
7.
Tôn Tường bị một điệu nhạc vang lên làm tỉnh giấc, là bài hát fanclub viết cho hắn, được hắn đặt làm chuông điện thoại. Tôn Tường mở một mắt nhìn người gọi đến, là Đường Hạo.​
Thảm điện dưới chân hơi nóng lên, hắn gạt nút bật xuống.​
Haha! Quay về rồi!​
Nhất thời hắn cũng không biết mình thực sự xuyên đến một thời không nào đó hay là chỉ nằm mơ một giấc mơ quá đỗi chân thực.​
Bấm nhận cuộc gọi, tiếng Đường Hạo lập tức vang lên: “Sao giờ mới nghe? Tết năm nay mày đến nhà tao ăn cơm không?” Nghe bạn mời nhau bằng cái giọng thiếu kiên nhẫn như thế, Tôn Tường lại hiếm thấy không đấu võ mồm với hắn, chỉ cười hihi:​
“Tao mơ một giấc dài lắm Hạo Hạo ạ, trong mơ bọn mình đều ngầu vcl!”​
“ . . . Tường Tường, mày tỉnh lại đi.” Đường Hạo xuôi theo lời của hắn, rõ ràng cảm thấy nổi cả ra gà, nhưng không hề đáng ghét.​
Buổi sáng của một ngày mới, một năm mới.​
8.
Hắn là Đấu Thần, hắn là lưỡi dao sắc của Tổ quốc.​
Bọn họ là Vinh Quang, bọn họ là Cộng hòa quốc chi kiếm.​
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Hint Hạo Tường bay tứ tung, ây da da!!!
 

Bình luận bằng Facebook