Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][R18][Chu Diệp] Addicted (chap 72 - END)

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#21
【Chu Diệp】Addicted 14

Chẳng mấy đã đến hừng đông, Diệp Tu mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy ngoài cửa sổ một tầng sương trắng ban mai trôi bồng bềnh.​

Y ngồi bên mép giường, đưa tay sờ trán Dụ Văn Châu, đã bớt nóng.​

Coi như tạm an tâm, y đứng dậy, đi ra phòng bếp lấy nước.​

Nhưng trong bếp đã có người. Chu Trạch Khải thuần thục vo gạo, nêm gia vị, xắt rau, bắc nồi . . .​

Diệp Tu kinh ngạc đứng nhìn hồi lâu.​

Ý thức được ánh mắt chăm chú nhìn mình, Chu Trạch Khải quay đầu lại. Ánh mắt trong veo của Diệp Tu yên tĩnh chăm chú nhìn hắn, không phát ra chút tiếng động, giống như thẫn thờ, giống như hoài niệm.​

Chu Trạch Khải đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, như chỉ một khắc sau Diệp Tu sẽ đi tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn.​

"Anh có một người bạn, trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày đều nấu cơm cho anh và Mộc Tranh." Nhìn ra sự ngờ vực trong mắt hắn, Diệp Tu chậm rãi thì thầm.​

Từ cách kể chuyện có thể nhìn ra được người bạn kia nhất định có quan hệ rất tốt với y, là một người rất quan trọng.​

"Thích?"​

"Không phải loại quan hệ đó. Hồi đó làm sao có thì giờ mà nghĩ đến mấy chuyện tình cảm chứ? Mỗi ngày đều bận kiếm tiền."​

"Lúc vừa tới thành phố H?"​

"Ừ, chính là khoảng thời gian đó. Lúc ấy anh mới 15 tuổi, tay trắng chạy khỏi nhà, kết quả là gặp được Mộc Thu."​

"Giống nhau?"​

"Không, hai người không hề giống nhau." Một lát sau Diệp Tu lại nói tiếp: "Nhưng đôi khi, sẽ có cảm giác kỳ diệu như mười năm luân hồi. Nhất là trong trận tổng chung kết."​

Diệp Tu lấy một chậu nước rửa mặt, đi ra ngoài.​

Chu Trạch Khải vẫn tiếp tục làm việc đang dang dở, nhưng tiết tấu hơi chậm lại.​

Mộc Thu, Mộc Tranh, hai cái tên vừa nghe đã biết là anh em.​

Diệp Tu năm 15 tuổi, bây giờ khó có thể tưởng tượng được cuộc sống năm đó.​

Khi ấy, Diệp Tu, Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh . . . Giống như câu chuyện thuộc về một thế giới khác.​

Diệp Tu không phải loại người thích nhắc lại chuyện cũ, trong nhóm tuyển thủ cũng chưa hề có ai bàn luận qua chuyện Tô Mộc Tranh còn có một người anh chơi Vinh Quang rất tốt. Nhưng bây giờ, hắn đã thấy được một góc nhỏ của thế giới xa lạ đó.​

Hắn càng muốn biết nhiều hơn những chuyện liên quan đến Diệp Tu.​

Giống như một giọt mực rơi trong nước, nước sẽ chẳng cách nào trở lại như cũ.​

Hắn nghĩ nếu đêm hôm đó hắn không uống say thì sẽ ra sao, ắt hẳn mọi thứ sẽ giống hệt như trước kia, duy trì quan hệ tiền bối hâu bối hời hợt hững hờ. Rồi sau khi Diệp Tu giải nghệ, loại quan hệ này sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.​

Nhưng may sao mọi việc không hề như vậy.​

Một đêm ngoài dự liệu đó đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa bọn họ, dù sau đêm đó không ai trong bọn họ nhắc lại, nhưng có vài việc, cuối cùng cũng trở nên không giống như xưa.​

Hắn muốn nhìn thấy gương mặt Diệp Tu, muốn nghe thấy giọng nói của y, dù đối phương không nói câu nào chỉ cần ở bên hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.​

Giống như khi nãy lúc nhận ra tầm mắt của Diệp Tu, hắn phải tận lực kiềm nén sự biến hóa của kích thích tố trên thân. Nếu không hắn sẽ đưa tay ra, đem y kéo vào trong ngực, sau đó sẽ hôn y thật lâu, giống như buổi sáng hôm đó vậy.​

Đây chính là cảm giác khi yêu sao?​

Dụ Văn Châu mơ hồ ý thức được nhiệt độ đã hạ. Đêm qua hắn ngủ không tốt lắm, đổ không ít mồ hôi, lúc sau cũng dần ngủ yên hơn.​

Trong mơ màng, hắn cảm giác được, luôn có một đôi tay, nhẹ nhàng cẩn thận lau mồ hôi trên thân hắn.​

Nghe tiếng người đi tới, hắn nhắm mắt lại.​

Mép giường khẽ lún xuống, có một loại hơi thở bao vây lấy hắn, vị ngọt lá xanh lẫn với vị đắng khói thuốc.​

Trên thân truyền tới một cảm giác mềm mại. Sau khi lần nữa lau mồ hôi, Diệp Tu mới đánh thức hắn.​

"Văn Châu, rời giường."​

Dụ Văn Châu thật giống như vửa mở mắt tỉnh lại.​

Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn mình, sau đó, khi thấy hắn mở mắt ra lại dịu dàng híp lại: "Dụ đội, nói cho cậu một tin tốt, cậu sống rồi."​

"Tôi không có chút sức nào."​

"Không ăn gì thì sao có sức? Lần này cậu được đãi ngộ tốt rồi, không phải ăn mì gói. Tiểu Chu nấu cháo, dậy ăn chút đi rồi mới uống thuốc."​

Chu Trạch Khải biết nấu ăn? Đây không phải là tin tức tốt.​

Đáng sợ hơn chính là sự nhẫn nại của Chu Trạch Khải. Vừa có thể lưu hắn trong nhà, còn có thể nấu cháo thích hợp cho người bệnh.​

Con người này mới chỉ 23 tuổi. Nhìn vẻ ngoài còn hết sức an toàn vô hại.​

Mấy chuyện giả heo giết cọp này không chỉ mình Dụ Văn Châu hắn biết chơi.​

Nhìn hắn không trả lời ngay, Diệp Tu cười híp mắt đưa mặt lại gần, cúi đầu nhìn hắn: "Hay là Dụ đội muốn tiếp tục làm nũng, để anh đây đút cho cậu ăn?"​

Không đợi hắn trả lời, Diệp Tu ngáp một cái rồi đứng lên.​

Dụ Văn Châu đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm khắp nhà, mùi gạo, mùi thịt, mùi trứng, mùi cà chua, tất cả đều thanh đạm, không chút dầu mỡ.​

Chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể cho rằng cháo này vị không tệ, hơn nữa còn rất để tâm.​

Hắn hướng Chu Trạch Khải lên tiếng chào: "Lần này thật phiền cậu rồi."​

Chu Trạch Khải trả lời đơn giản: "Không phiền."​

Mặc dù chẳng ai thích đối phương, nhưng không người nào biểu hiện ra mặt.​

Diệp Tu múc một bát cháo đặt trước mặt hắn, lấy thêm cái muỗng, nói: "Mặc dù trước kia cậu sẽ không mắc phải loại sai lầm này, nhưng thiết nghĩ cậu bây giờ cũng lớn tuổi, đầu óc càng ngày càng trì độn, anh đây đành phải nhắc nhở: Cẩn thận nóng."​

Dụ Văn Châu mỉm cười dễ tính: "Tôi sẽ chú ý."​

Mặc dù dùng giọng điệu trêu ngươi nói ra, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm chu đáo thật lòng, hắn sao có thể không biết chứ?​

Hắn chậm rãi ăn bát cháo thịt trứng muối trước mặt. Vị không tệ, cháo nấu với thịt bằm, thêm miếng trứng muối nhỏ cùng vài lát cà chua. Cháo sền sệt, thanh ngọt hơi chua. Món ăn thanh đạm như này rất tốt cho dạ dày người bệnh, lại có chút vị chua làm người ăn không cảm thấy nhạt nhẽo.​

Một phần ăn sáng đơn giản này có thể nhìn ra người nấu có suy nghĩ chu toàn, quan tâm chu đáo.​

Mà Dụ Văn Châu biết Diệp Tu nhất định có thể hoàn toàn nhận ra một điểm này. Cho nên, một bát cháo này, đối với hắn mà nói, quả thực không thể coi như một sự hưởng thụ.​

"Tiểu Chu thật lợi hại." Diệp Tu từ từ nhai kỹ, đưa ra đánh giá như vậy.​

"Được không?"​

"Ăn rất ngon." Y ngước mắt nhìn lên, lộ ra nụ cười, "Khó có thể nói không thích a."​

Bản thân những lời này không hề mang hai nghĩa, nhưng lại dễ làm người ta liên tưởng đến ý khác, người nói vô tình người nghe hữu ý.​

Chu Trạch Khải khẽ mỉm cười.​

Trên mép Diệp Tu không biết lúc nào dính chút cháo trắng, y thản nhiên dùng ngón tay quẹt đi.​

Ngón tay thon dài nhẹ lướt qua bờ môi, hơi dùng lực xóa đi chút chất lỏng trắng trong.​

Sau đó y đưa đầu ngón tay đến bên môi, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm.​

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#22
Chẳng hiểu sao em đọc xong chương 13 lại cảm thấy có một chút điên cuồng vì tình cảm ẩn dưới sự tĩnh lặng của các việc đang diễn ra ấy .-. giống như yên bình trước giông bão chăng ?
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#23
Hắn chậm rãi ăn bát cháo thịt trứng muối trước mặt. Vị không tệ, cháo nấu với thịt bằm, thêm miếng trứng muối nhỏ cùng vài lát cà chua. Cháo sền sệt, thanh ngọt hơi chua. Món ăn thanh đạm như này rất tốt cho dạ dày người bệnh, lại có chút vị chua làm người ăn không cảm thấy vô vị.​
Một phần ăn sáng đơn giản này có thể nhìn ra người nấu có suy nghĩ chu toàn, quan tâm chu đáo.​
Mà Dụ Văn Châu biết Diệp Tu nhất định có thể hoàn toàn nhận ra một điểm này. Cho nên, một bát cháo này, đối với hắn mà nói, quả thực không thể coi như một sự hưởng thụ.​
"Tiểu Chu thật lợi hại." Diệp Tu từ từ nhai kỹ, đưa ra đánh giá như vậy.​
"Được không?"​
"Ăn rất ngon." Y ngước mắt nhìn lên, lộ ra nụ cười, "Khó có thể nói không thích a."​
Học tập Tiểu Chu cua zai =)))))))
Bước thứ nhất: Phải biết nấu ăn =)))))
Chu Trạch Khải khẽ mỉm cười.​
Trên mép Diệp Tu không biết lúc nào dính chút cháo trắng, y thản nhiên dùng ngón tay quẹt đi.​
Ngón tay thon dài nhẹ lướt qua bờ môi, hơi dùng lực xóa đi chút chất lỏng trắng trong.​
Sau đó y đưa đầu ngón tay đến bên môi, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm.​
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.​
Ái chà chà, Tiểu Chu khiêu khích tình địch =)))))))
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#24
Chẳng hiểu sao em đọc xong chương 13 lại cảm thấy có một chút điên cuồng vì tình cảm ẩn dưới sự tĩnh lặng của các việc đang diễn ra ấy .-. giống như yên bình trước giông bão chăng ?
Chu và Diệp 2 ng đều rất kiên nhẫn nên cảm giác mọi thứ luôn bị lý trí kiềm nén, đợi, chẳng mấy mà nhịn hết nổi thôi ?

Học tập Tiểu Chu cua zai =)))))))
Bước thứ nhất: Phải biết nấu ăn =)))))

Ái chà chà, Tiểu Chu khiêu khích tình địch =)))))))
Bước 2: cao thượng vcl với tình địch =))
Xong cười khẩy vì mình hơn nó 1 bậc ?

Diệp còn vô tư, hành động này trong mắt 2 tên kia là quá ư ám muội, edit chj fai nói giảm nói tránh đó chứ cứ như đoạn H :OTZ
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#25
Chu và Diệp 2 ng đều rất kiên nhẫn nên cảm giác mọi thứ luôn bị lý trí kiềm nén, đợi, chẳng mấy mà nhịn hết nổi thôi ?
Nhịn hết nổi là sẽ nổ một phát thật lớn cho cả Liên minh hết hồn ???
Bước 2: cao thương vcl với tình địch =))
Xong cười khẩy vì mình hơn nó 1 bậc ?
Cao thượng với tình địch rồi cười khẩy một cái để thể hiện độ sang chảnh của mình =))))))
Diệp còn vô tư, hành động này trong mắt 2 tên kia là quá ư ám muội, edit chj fai nói giảm nói tránh đó chứ cứ như đoạn H :OTZ
Cái con người là nguyên nhân của mọi sự tội lỗi lại đang rất vô tư một cách ngây thơ vô (số) tội =))))) chán lắm cơ
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#26
【Chu Diệp】Addicted 15

Với Diệp Tu, đây tất nhiên là một hành động vô tình, nhưng khi rơi vào trong mắt người có ý thì chẳng còn bình thường.​

Thanh niên ở độ tuổi bọn họ ít nhiều cũng xem qua vài bộ phim sắc màu.​

Đồng đội ở Luân Hồi tất nhiên sẽ không bỏ lại đội trưởng nhà mình khi lén làm chuyện xấu. Mà bên người Dụ Văn Châu cũng không thiếu bạn xấu tên Hoàng Thiếu Thiên.​

Cảnh tượng này lại trùng hợp một cách kỳ quái với vài đoạn trong video.​

Dù đã hết sức cố gắng không biểu hiện ra gì khác thường, nhưng chính bản thân bọn họ biết, tần suất hô hấp của mình đã thay đổi.​

Chu Trạch Khải càng trở nên trầm mặc, Dụ Văn Châu cũng không nói thêm lời nào.​

Kia những ngón tay xinh đẹp hiện lên dưới nắng mai, kia làm môi mềm mại ẩm ướt, đều tại khắc này nhuốm màu sắc khác thường.​

Nếu như trong phòng chỉ có hai người, chỉ sợ bầu không khí nguy hiểm này sẽ làm nảy sinh một loại hành vi tất yếu nào đó.​

Nhưng bây giờ có ba người, vừa khéo tạo thành một sự cân bằng vi diệu, không một ai dám làm bừa.​

Lúc này đã là mùa hè, cháo mới ra nồi nóng hổi. Vì thấy khó chịu nên Diệp Tu cởi bớt hai cúc trên cùng của áo sơ mi.​

Cần cổ trắng nõn cúi xuống lười biếng, hầu kết nhỏ bé, xương quai xanh được chạm nổi một cách tinh tế, như một bức tranh thủy mặc, nét vẽ đạm mạc không hề phô trương, điểm chút sóng nước mênh mông tràn đầy.​

Chu Trạch Khải đột nhiên hiểu tại sao vào buổi tối mà hắn không còn nhớ ấy, hắn lại dành hàng giờ để hằn lên cơ thể người này những dấu vết đậm nhạt kia.​

Hắn cảm thấy đói, còn cảm thấy khát.​

"Khỏe rồi, có thể đi được chưa?" Diệp Tu hỏi.​

"Tôi còn rất yếu." Dụ Văn Châu trả lời.​

"Bớt nói nhảm, trạng thái của cậu thế nào anh đây hiểu rõ. Nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều anh đưa cậu ra bến tàu, đảm bảo không để cậu ngất giữa đường."​

Thật trái ngược so với đêm hôm qua.​

Dụ Văn Châu: "Tôi đang nghĩ, người hôm qua chăm sóc tôi chẳng lẽ là Chu Trạch Khải?"​

Diệp Tu nhìn hắn thương hại: "Già cả rồi, nhìn gà hóa cuốc, không trách cậu được."​

Dụ Văn Châu thở dài, nói: "Tôi vẫn thắc mắc, tại sao anh cứ cố cưỡng lại chuyện yêu đương?"​

Diệp Tu cười, nói: "Tại sao nhất định phải yêu? Vừa tốn thời gian lại hao tổn tinh lực, hai con người phải dính chung một chỗ, trói buộc lẫn nhau, có gì hay?"​

"Sao anh lại có ý nghĩ quái lạ thế nhỉ? Tôi nhớ tình cảm giữa hai vị phụ huynh nhà anh cũng không tệ cơ mà?"​

"Đúng, tình cảm bọn họ rất tốt. Nhưng mẹ anh vốn có thể làm thể làm biết bao chuyện. Với bà thì yêu đương cũng chẳng phải chuyện gì tốt."​

Tình yêu làm người cảm thấy gò bó, thậm chí có thể làm cho người ta tự nguyện từ bỏ mục tiêu của mình.​

Mẹ y muốn ngao du thế giới, chỉ mang một kiện hành trang đơn giản, đi tới đâu vẽ chỗ đó, vốn là lý tưởng cuộc sống của bà. Nhưng vì cha y, bà đã từ bỏ, yên ổn đợi bên cạnh ông, trở thành một người vợ hiền.​

Nhưng từ trong cốt tủy của bà, dòng máu du mục vẫn chảy.​

Khi còn bé, y được cho phép đọc nhật ký cuộc đời bà. Khi đó y cảm thấy, sau này khi lớn lên nhất định sẽ không vướng vào thứ gọi là ái tình.​

Ước mơ, là điều quan trọng hơn.​

Trên TV đang phát tin tức buổi họp báo cùng ngày. Trần Quả đại diện Hưng Hân tuyên bố: Diệp Tu giải nghệ.​

Ánh đèn flash nháy lên không ngừng, bao người kinh hãi chấn động, Diệp Tu ở trước TV lại chỉ yên tĩnh nhìn.​

Vẻ mặt bình thản, giống như đang xem chuyện không hề liên can đến mình.​

Thời điểm bao người vì y mà rơi lệ, y lại chỉ giống như người ngoài cuộc.​

Trên sa lông, Dụ Văn Châu giang hai tay, nói: "Có muốn ôm một cái không?"​

Diệp Tu lườm hắn một cái, nói: "Cậu nghĩ anh đây sẽ khóc à? Cũng chẳng phải lần đầu tiên."​

Lần đầu tiên giải nghệ, lúc thấy ti vi đưa tin tức, vì bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, y đúng là có rơi lệ. Nhưng lần thứ hai, đâu còn có lý do mà khóc nữa.​

"Không nghĩ là anh sẽ khóc, nhưng ngược lại, thật sự muốn nhìn thấy anh khóc một lần. Anh gần như chẳng có cảm xúc cá nhân, cũng chẳng bao giờ cho phép cảm xúc chi phối mình."​

"Từ từ chờ xem, nhưng anh không nghĩ là cậu đợi được đến ngày đó." Diệp Tu khẽ nhún vai.​

Nhưng con người sao có thể chắc chắn được mọi chuyện. Y sao biết được, trong tương lai không xa, y sẽ vì một người mà rơi lệ.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#27
【Chu Diệp】Addicted 16: Đế vương chi hạ

Chạng vạng tối, Diệp Tu đưa Dụ Văn Châu ra bến tàu. Đồng hành cùng họ còn có Chu Trạch Khải kiên trì nhất định phải đi theo.​

"Tôi thật hy vọng đang bị anh lừa gạt." Dụ Văn Châu nói.​

"Ơ kìa, sao lại nói vậy chứ? Làm như anh đây thích lừa người lắm vậy. Sao? Có muốn thử đếm số lần anh gạt cậu không?" Diệp Tu làm bộ giơ ngón tay đếm, sau đó lại nghiêm mặt nói: "Lần này thật sự không lừa cậu."​

"Nghe thật giống như . . . anh hoàn toàn nói dối vậy."​

Diệp Tu nhìn hắn, như cười như không nói: "Ở trên địa bàn của người khác, nói như vậy nghe có được không?"​

Dụ Văn Châu quả nhiên không nhắc lại nữa: "Phải. Cảm ơn đã khoản đãi hai ngày nay."​

"Thật là một thanh niên hiểu chuyện!" Diệp Tu cảm khái.​

"Quá khen." Dụ Văn Châu mỉm cười.​

"Bảo trọng." Diệp Tu nghiêm túc nói.​

"Anh cũng vậy." Dụ Văn Châu vẫn nguyên dáng vẻ tao nhã, "Hai ngày nay tôi có một ý nghĩ kỳ quái, anh sẽ không rời khỏi Vinh Quang, đúng không?"​

Sau khi nghe tin tức buổi họp báo chính thức còn hỏi như vậy, trông có vẻ rất vô căn cứ. Nhưng Dụ Văn Châu luôn là người có mục tiêu rõ ràng, hắn nói như vậy, hẳn là có niềm tin tuyệt đối.​

Diệp Tu nở nụ cười: "Dĩ nhiên."​

Mặc dù chưa nghĩ ra mình sẽ dùng phương thức gì, nhưng mấy ngày nay Diệp Tu đã suy tính, cảm thấy mình . . . cuối cùng cũng không cách nào rời bỏ.​

Dụ Văn Châu nhẹ gật đầu, xoay người lên tàu.​

Đoàn tàu chuyển bánh.​

Diệp Tu cất bước trước, nói: "Đi thôi."​

Có lẽ đối phương sẽ đi theo, cũng có thể không. Nhưng bất kể thế nào cũng không cần quá để tâm.​

Đời người, không phải là một màn tụ tán ly hợp sao?​

"Đưa anh." Chu Trạch Khải theo sau, nói như vậy.​

Lời nói rất lễ phép, nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần, ánh mắt đen nhánh kia như thầm tăng thêm lực uy hiếp.​

Nếu đổi thành một tiểu nữ sinh, đối mặt với ánh mắt như vậy sẽ lập tức tim đập chân run, dù phải trải qua mưa bom bão đạn cũng nguyện đi cùng hắn.​

Diệp Tu không phải tiểu nữ sinh, cho nên, tim của y chẳng qua chỉ đập nhanh hơn một nhịp.​

Diệp Tu ngồi vào trong xe Chu Trạch Khải.​

Hai giờ đi đường, đủ để nói rất nhiều chuyện. Nhưng đối với một người kiệm lời như Chu Trạch Khải, có lẽ cả chặng đường sẽ vẫn lặng thinh.​

Trên quãng đường trầm lặng, Chu Trạch Khải mở nhạc, là bài "30 minutes" của t.a.t.u. Giọng ca nữ kỳ ảo linh hoạt vang lên trong buồng xe.​
Do we run? Should I hide? - Chúng ta trốn tránh? Tôi nên lần trốn?​

For the rest of my life - trong quãng đời còn lại​

Can we fly? Do we stay? - Chúng ta có thể bay? Chúng ta có thể lưu lại?​

We could lose, we could fail - chúng ta có thể lạc lối, chúng ta có thể thất bại​

In the moment it takes - theo giây phút dần trôi​

To make plans or mistakes - để thực hiện kế hoặc hoặc là mắc sai lầm.​

"Chu Trạch Khải . . ." Diệp Tu lần đầu tiên gọi cả tên đối phương, không hề giống dáng vẻ trêu chọc thường ngày, y gọi tên đầy đủ tên hắn, "Tại sao cậu chơi Vinh Quang?"​

"Trở nên mạnh mẽ."​

"Cậu đã rất mạnh."​

"Có anh."​

"Nhưng anh đã không còn ở đây."​

"Ý thức."​

Diệp Tu khẽ cười.​

Đối với, Chu Trạch Khải khác với mọi người. Dù bọn họ rất ít khi giao lưu, nhưng tuyệt đối không xa lạ.​

Y đã hướng dẫn qua bao người, những thứ y nói với Chu Trạch Khải cũng giống như nói với người khác. Nhưng chỉ có mình Chu Trạch Khải đạt đến trình độ y kỳ vọng.​

Người có thiên phú chơi Vinh Quang, ví dụ như Đường Nhu, hoàn toàn là một tay mơ, nhưng có thể nhanh chóng tiến bộ, sau khi được chỉ dẫn, dùng đấu pháp dựa trên tính cách của chính cô, từ một người bị tuyển thủ Vi Thảo ăn hiếp đã có thể ngạo nghễ giương mâu phản kích.​

Nhưng một bước tiến của Chu Trạch Khải, so với một vòng của Đường Nhu còn khó hơn nhiều. Bởi vì, yêu cầu đã không còn là kỹ thuật, mà là ý thức.​

Đạt đến tầng này có bao nhiêu khó khăn, nhìn Tôn Tường là biết, đến nay vẫn chưa chạm tới được.​

Đây không phải chuyện chỉ dựa vào chỉ điểm là đạt được, phải tự giác ngộ.​

Vinh Quang không phải trò chơi của một người. Nói bao nhiêu lần, nhưng vẫn có người không làm được, hoặc làm không tới.​

Con đường trở thành đế vương không hề đơn giản như vậy.​

Y nhìn Chu Trạch Khải cùng nhau đi tới.​

Y hiểu hắn rõ ràng.​

Rất quen thuộc, ý thức giống nhau, phán đoán giống nhau, đấu pháp giống nhau chỉ cho phép sai số cực thấp, cuối cùng là giống nhau thực hiện bước khó khăn nhất để dung nhập vào đoàn đội.​

Làm sao lại có một người có thể giống y như vậy?​

Gần như là số mệnh.​

Diệp Tu không bỏ lỡ bất kỳ trận đấu nào của Chu Trạch Khải.​

Không thể không chú ý. Từ xưa đến nay, Diệp Tu đều là kẻ mạnh nhất. Một mình hắn đứng đầu, đi rất xa. Nhưng cuối cùng cũng có người theo tới, hơn nữa còn đang nhanh chóng, trực tiếp áp sát về phía y.​

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ.​

Thật cao hứng. Hoặc giả nói là, rất hưng phấn.​

Có một đối thủ như vậy, Vinh Quang càng trở nên thú vị.​

—— trên con đường này, khi nào chúng ta có thể gặp nhau?​

—— đến lúc nào, cậu có thể tới?​

Trận tổng chung kết, Hưng Hân đối Luân Hồi, mấu chốt của sự thắng bại nằm ở chỗ Diệp Tu vs Chu Trạch Khải.​

Mà trận chiến ấy, thực sự kiểm chứng được nhận định bấy lâu.​

Người hiểu rõ mình nhất, vĩnh viễn là đối thủ.​

Mỗi một sự sắp đặt, đều bị giải trừ hoàn chỉnh.​

Mỗi một lần đan xen, đều bị lợi dụng trọn vẹn.​

Từ một vạt áo lay động của Nhất Thương Xuyên Vân, Diệp Tu có thể phán đoán được hành động của hẳn.​

Chỉ dựa vào động tĩnh phía sau lưng, Chu Trạch Khải cũng có thể ý thức được phương vị của Quân Mạc Tiếu.​

Viên đạn bay ra!​

Ánh kiếm quét xuống!​

Hai nhân vật đan vào nhau.​

Viên đạn Nhất Thương Xuyên Vân bắn ra nhờ khoảng cách gần mà xuyên vào lồng ngực Quân Mạc Tiếu, kiếm trong tay Quân Mạc Tiếu trực tiếp đâm thủng lưng Nhất Thương Xuyên Vân.​

Cứ giằng co như thế, ai hơn ai kém? Ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận cũng không cách nào đưa ra phán đoán ngay lập tức.​

Cuộc chiến của bọn họ, chỉ có bọn họ tự mình biết.​

Diệp Tu không thể không chú ý Chu Trạch Khải. Cũng như Chu Trạch Khải không thể không chú ý Diệp Tu.​

Hiểu nhau, hiểu nhau một cách tự nhiên, hiểu nhau hơn bất kỳ người nào khác. Mặc dù trong sinh hoạt hàng ngày, bọn họ thực sự rất ít khi gặp mặt.​

Diệp Tu không thể không giải nghệ, nhưng phát hiện mình cuối cùng vẫn không thể rời bỏ.​

Ước mơ kia, những điều mong đợi kia, mãnh liệt như vậy, làm sao có thể bỏ đi được?​

Vậy thì, Chu Trạch Khải đối với Vinh Quang, là như thế nào?​

Diệp Tu thật ra biết rõ, chỉ là muốn xác nhận lần nữa.​

Chu Trạch Khải vốn có nhận định rõ ràng về bản thân, trước sau như một luôn tự tin rộng rãi.​

Đúng vậy, Diệp Tu hiểu hắn, hệt như hiểu mình. Bất kể vẻ bề ngoài của hắn có khiêm tốn dè dặt bao nhiêu, khi đặt vào Vinh Quang, Chu Trạch Khải không muốn thua bất kỳ ai. Là mãnh thú.​

Lúc Diệp Tu hỏi tới vấn đề này, Chu Trạch Khải không kiêng kỵ nói cho y suy nghĩ chân chính tự đáy lòng mình.​

Hắn đem Diệp Tu làm mục tiêu, về kỹ thuật, hắn tin tưởng có một ngày có thể đạt tới.​

Không cần phải trốn tránh, trong Vinh Quang, Diệp Tu nhất định hiểu rõ hắn, tựa như hắn hiểu rõ Diệp Tu.​

Hắn dùng quá nhiều thời gian để đọc vị người này.​

Diệp Tu đã từng biến mất khỏi giải đấu, lúc rồng ngẩng đầu xuất hiện, hắn nói: "Thì ra là vậy", không ngạc nhiên chút nào.​

Hắn biết Diệp Tu kiên trì, cũng biết Diệp Tu nhất định sẽ trở lại.​

Vinh Quang chính là chiếc chìa khóa để họ giải thích lẫn nhau.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#28
Dụ Văn Châu thở dài, nói: "Tôi vẫn thắc mắc, tại sao anh cứ cố cưỡng lại chuyện yêu đương?"​
Diệp Tu cười, nói: "Tại sao nhất định phải yêu? Vừa tốn thời gian lại hao tổn tinh lực, hai con người phải dính chung một chỗ, trói buộc lẫn nhau, có gì hay?"​
"Sao anh lại có ý nghĩ quái lạ thế nhỉ? Tôi nhớ tình cảm giữa hai vị phụ huynh nhà anh cũng không tệ cơ mà?"​
"Đúng, tình cảm bọn họ rất tốt. Nhưng mẹ anh vốn có thể làm thể làm biết bao chuyện. Với bà thì yêu đương cũng chẳng phải chuyện gì tốt."​
Tình yêu làm người cảm thấy gò bó, thậm chí có thể làm cho người ta tự nguyện từ bỏ mục tiêu của mình.​
Mẹ y muốn ngao du thế giới, chỉ mang một kiện hành trang đơn giản, đi tới đâu vẽ chỗ đó, vốn là lý tưởng cuộc sống của bà. Nhưng vì cha y, bà đã từ bỏ, yên ổn đợi bên cạnh ông, trở thành một người vợ hiền.​
Quả thật là em cảm thấy một mình vẫn thích là yêu ai đó mặc dù chưa yêu ai bao giờ, cảm giác sống tự do mà không bị ràng buộc thì vẫn thích hơn mà :v
Nhưng con người sao có thể chắc chắn được mọi chuyện. Y sao biết được, trong tương lai không xa, y sẽ vì một người mà rơi lệ.
Nghiệp chắc chắc sẽ tới quật lại mình :v chỉ là tới nhanh hay chậm mà thôi :b
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#29
Quả thật là em cảm thấy một mình vẫn thích là yêu ai đó mặc dù chưa yêu ai bao giờ, cảm giác sống tự do mà không bị ràng buộc thì vẫn thích hơn mà :v
Em chưa gặp đúng người thôi baby, đừng vội mạnh mồm, nghiệp lại quật như Diệp bây giờ =))))
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#30
Em chưa gặp đúng người thôi baby, đừng vội mạnh mồm, nghiệp lại quật như Diệp bây giờ =))))
Lúc nghiệp quật thì người cũng có rồi :b cần gì lo đâu chị :v
Với cái đứa chưa yêu lần nào như em thì giờ yêu hay không cũng nó không quan trọng lắm :v tới thì tới mà không tới thì cũng chả sao :b
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#31
【Chu Diệp】Addicted 17

Xe chạy trong bóng tối, từng ngọn đèn đuốc tô điểm những căn nhà ven đường.​

Diệp Tu nói: "Lúc rảnh rỗi, có thể thử chơi Vinh Quang châu Âu xem."​

Chu Trạch Khải: "Ừ."​

Đối với Chu Trạch Khải, Diệp Tu căn bản không cần đưa ra mấy lời giải thích thừa thãi.​

Mùa giải này chiến đội Ba Lẻ Một đào được Bạch Thứ từ Liên minh Vinh Quang Anh Quốc, đây là một tín hiệu đại diện cho việc Liên minh có thể thay đổi chỗ đứng vốn có, dần phát triển theo hướng giao lưu trao đổi.​

Đã nhìn thấy tín hiệu, sao không sớm chút làm quen với điều kiện khác biệt ở quốc gia khác chứ? Đi trước dù sao cũng tốt hơn là theo sau.​

Khi giải đấu diễn ra thì không có thời gian chú ý tới chuyện này, hiện tại có thể để tâm một chút.​

Chu Trạch Khải thêm vào một câu: "Ngày mai?"​

"Ừ?" Diệp Tu hơi ngớ ra, biết ý của hắn, nở nụ cười nói: "Ngày mai."​

"Tên?" Chu Trạch Khải lại hỏi.​

Diệp Tu ngẫm nghĩ, nói: "Hive."​

Từ mấy câu nghe như không đầu không đuôi được Chu Trạch Khải tóm gọn trong hai từ: "Cùng nhau."​

Cùng nhau chơi Vinh Quang.​

Diệp Tu đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.​

Y không từ chối được Chu Trạch Khải.​

Vinh Quang, mãi vẫn chơi đến vô cùng tận hứng.​

Y chưa bao giờ thiếu người ở quanh. Trên căn bản, bất cứ nhóm nào với đủ trình độ, cao, trung, thấp, y đều có thể hoàn chỉnh nguyên vẹn hòa nhập với họ.​

Nhưng y luôn luôn đi xa hơn. Nên mỗi lần y đều phải nhìn phía trước, sau đó quay đầu lại.​

Quan sát toàn cục, quyết định phương hướng, chỉ huy tiến công.​

Tam bộ khúc không có ngoại lệ.​

Chẳng qua chỉ là với từng nhóm người khác biệt, ở bước thứ ba, cách thực hiện có hơi khác nhau.​

Tận hứng, nhưng vẫn có chút thiếu hụt.​

Nếu đó là Chu Trạch Khải, bầu trời có thể chồng lên nhau.​

Dù y có bay lên đến mặt trăng, đối phương cũng có thể theo kịp.​

Chẳng cách nào kháng cự sự cám dỗ này.​

Bên đường, đom đóm nhẹ vỗ cánh, ánh sáng lập lòe.​

Như vô tình, một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa chạm vào đầu mày cuối mắt của y, nhàn nhạt, nhẹ nhàng.​

Giống như một chấm mực nhẹ trong bức tranh sơn thủy, ung dung, thanh đạm, ấm áp.​

Nét vẽ của tranh Trung Quốc. Linh hoạt khéo léo, im hơi lặng tiếng thấm ướt lụa là.​

Chu Trạch Khải dừng xe. Nghiêng người tới, đưa tay, đóng khung người bên cạnh.​

Siết chặt vòng vây, áp trên cửa xe.​

Bốn phía chìm vào bóng tối. Dưới bầu trời ảm đạm, gần trong gang tấc, hiện lên trên đôi con ngươi đen nhánh là đôi môi nhạt màu.​

Tựa như một lời mời được viết trước.​

Lại gần, cúi thấp, bao phủ.​

Sao sáng đầy trời bị đánh vỡ, tan thành từng mảnh vụn, rơi vào trong mắt.​

Nụ hôn của Chu Trạch Khải có một mùi vị khắc cốt ghi tâm.​

Nụ hôn của hắn như thủy triều dâng lên, yên tĩnh mà mãnh liệt tràn tới, như thể sẽ không bao giờ dừng lại, mãi dâng lên, kéo người ta chìm vào vào đáy biển.​

Hơi thở của hắn phả vào khoang miệng y, từng điểm tùng điểm, rõ ràng sáng rực, tựa như mở ra cơ thể y, lưu lại từng vết tích bên trong.​

Giống như viên đạn bắn ra từ Hoang Hỏa và Toái Sương.​

Xảo quyệt, chính xác, ngợp trời, lấy khoảng cách bằng không mà bắn phá.​

Cay, đau, xuyên qua y, rồi lan tràn đến tận điểm cuối.​

Y bị lấp đến tràn đầy.​

Chu Trạch Khải hôn rất sâu, chạm đến cổ họng, thực sự, ngang bướng chặn lại.​

Diệp Tu khép hờ hai mắt, mút lấy nó.​

Đầu lưỡi cuốn quanh, hô hấp chất chồng.​

Không cần lời nói, không cần giao tiếp, trong nháy mắt y bắt đầu đáp lại, liền rơi vào hòa tan thâm trầm.​

Một vệt nước chảy xuôi theo khóe miệng y. Tựa như nước mắt.​

Hồi lâu, Diệp Tu tìm ra khe hở giữa hai thân thể quấn quýt không thể tách rời, nâng tay, chạm vào mặt đối phương, nhẹ nhàng đẩy ra.​

"Đủ rồi." Hắn nói.​

Chu Trạch Khải cũng lui lại không cố níu.​

Lần nữa khởi động xe.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#32
Chu Trạch Khải dừng xe. Nghiêng người tới, đưa tay, đóng khung người bên cạnh.​
Siết chặt vòng vây, áp trên cửa xe.​
Bốn phía chìm vào bóng tối. Dưới bầu trời ảm đạm, gần trong gang tấc, hiện lên trên đôi con ngươi đen nhánh là đôi môi nhạt màu.​
Tựa như một lời mời được viết trước.​
Lại gần, cúi thấp, bao phủ.​
Sao sáng đầy trời bị đánh vỡ, tan thành từng mảnh vụn, rơi vào trong mắt.​
Nụ hôn của Chu Trạch Khải có một mùi vị khắc cốt ghi tâm.​
Nụ hôn của hắn như thủy triều dâng lên, yên tĩnh mà mãnh liệt tràn tới, như thể sẽ không bao giờ dừng lại, mãi dâng lên, kéo người ta chìm vào vào đáy biển.​
Hơi thở của hắn phả vào khoang miệng y, từng điểm tùng điểm, rõ ràng sáng rực, tựa như mở ra cơ thể y, lưu lại từng vết tích bên trong.​
Giống như viên đạn bắn ra từ Hoang Hỏa và Toái Sương.​
Xảo quyệt, chính xác, ngợp trời, lấy khoảng cách bằng không mà bắn phá.​
Cay, đau, xuyên qua y, rồi lan tràn đến tận điểm cuối.​
Y bị lấp đến tràn đầy.​
Chu Trạch Khải hôn rất sâu, chạm đến cổ họng, thực sự, ngang bướng chặn lại.​
Diệp Tu khép hờ hai mắt, mút lấy nó.​
Đầu lưỡi cuốn quanh, hô hấp chất chồng.​
Không cần lời nói, không cần giao tiếp, trong nháy mắt y bắt đầu đáp lại, liền rơi vào hòa tan thâm trầm.​
Một vệt nước chảy xuôi theo khóe miệng y. Tựa như nước mắt.​
Hồi lâu, Diệp Tu tìm ra khe hở giữa hai thân thể quấn quýt không thể tách rời, nâng tay, chạm vào mặt đối phương, nhẹ nhàng đẩy ra.​
"Đủ rồi a." Hắn nói.​
Chu Trạch Khải cũng lui lại không cố níu.​
Lần nữa khởi động xe.​
Ơ ...
Hôn như thế xong rồi thôi???!??? Khởi động xe đi tiếp??!?!!?
Không biết phải nói sao luôn .-.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#33
【Chu Diệp】Addicted 18

"Không luyến ái . . . Không liên quan." Chu Trạch Khải nói như vậy.​

Đây là kết quả cuối cùng sau khi hắn suy xét.​

Nguyên nhân người thanh niên có đôi mắt đen nhánh này không ưa nói chuyện không phải vì vụng về trong giao tiếp.​

Trên thực tế, hắn đang quan sát, đang cân nhắc, đang giữ thế cân bằng.​

Bất động thanh sắc mà đối mặt với thế giới, vững vàng tựa Thái Sơn.​

Cứ thế, hắn bày mưu cẩn thận rồi hành động, khi hắn xuất kích, hiệu suất cao đến mức người người không biết né tránh từ đâu.​

Diệp Tu không muốn bị quan hệ trói buộc, vậy thì để cho y đầy đủ không gian.​

Không ép buộc, không bám dính, không xây lên lao tù.​

Thân thể và linh hồn hấp dẫn lẫn nhau sáng ngời như mặt trời ban trưa không cách nào ngó lơ, cho nên, bọn họ sẽ hôn môi, thậm chí ân ái, nhưng, không yêu đương.​

Không phải loại quan hệ trói buộc lẫn nhau đó, có tự do, nhưng phải gánh chịu nguy hiểm to lớn.​

Chu Trạch Khải nguyện ý gánh chịu loại nguy hiểm này. Nếu không, bọn họ không thể nào bắt đầu.​

Diệp Tu thực sự không nên trêu chọc Chu Trạch Khải, vì Chu Trạch Khải không phải loại người có thể dễ dàng tránh thoát.​

Ung dung không vội, kín kẽ không một lỗ hổng. Giương ra bẫy thú, nhưng không làm người ta cảm thấy bị giam cầm.​

Ai có thể tránh thoát được?​

Điều này không nói lên mưu lược của Chu Trạch Khải vượt trên Diệp Tu.​

Hai con người này có tâm trí xấp xỉ như nhau. Trên sàn thi đấu, mỗi một bước tiến lùi nho nhỏ mà tất cả mọi người đều bỏ qua, Diệp Tu và Chu Trạch Khải cũng sẽ đặt vào đấy rất nhiều mưu tính. Khiến cho bình luận viên khách mời đưa ra lời cảm thán: "Có lẽ, hai người bọn họ đang ở một tầng cao khác . . ."​

Mà hiện tại, một người thì chưa từng đem tâm trí nghĩ đến những thứ khác, một người sẽ nhanh chóng trở lại với thi đấu vòng tròn sau vài ngày nghỉ ngơi, kết quả cuối cùng dĩ nhiên sẽ khác nhau.​

"Đồng ý?" Chu Trạch Khải nói.​

Thận trọng từng bước.​

Nụ hôn đi trước, trực tiếp đột phá đến gốc rễ. Quy tắc được lập ra để đảm bảo con mồi không trốn chạy.​

Diệp Tu khẽ thở dài: "Xác định là anh sẽ không từ chối sao?"​

"Ừ." Chu Trạch Khải cũng không phủ nhận.​

"Được rồi, anh đồng ý."​

Liền như vậy định ra quy tắc.​

Một điều cần có trong cuộc sống.​

Loài người sẽ dựa theo bản năng để tìm được thứ mình thiếu hụt.​

Vốn Diệp Tu cũng chỉ mơ hồ cảm thấy mình ở trong trạng thái thiếu hụt và bất mãn.​

Nhưng sự mơ hồ này đang đụng chạm hết lần này đến lần khác với Chu Trạch Khải, vỏ ngoài tốt đẹp bị mài mòn, lộ ra những góc cạnh sắc nhọn, đường viền được chạm nổi rõ ràng.​

Kịch liệt đối kháng, hung mãnh va chạm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tự bảo vệ mình, cũng không đoái hoài đến việc duy trì HP.​

Động tác siêu cường, tần suất bùng nổ. Không giữ lại, không nhượng bộ, cứng đối cứng.​

Có thứ gì đó bị bổ ra, đâm thủng, mài rách, đánh nát, sau đó hợp lại.​

Cay, đau. Từ trong ra ngoài. Nhưng lại cảm thấy thoả mãn, thỏa mãn đến sảng khoái tràn trề.​

Như thể đã đợi rất nhiều năm.​

Cho nên, đêm đó, khi Chu Trạch Khải đem y ôm kéo lên sô pha, khi y nhận ra được cơ thể đối phương tỏa nhiệt khác thường, trong nháy mắt, y như trúng tà.​

Như ma xui quỷ khiến, y đột nhiên muốn thăm dò một Chu Trạch Khải ngoài trận.​

Mà kết quả kia không làm y thất vọng chút nào.​

Đổi chỗ, cảm giác kia vẫn không có gì khác biệt.​

Khi hai người hợp làm một, thời gian, không gian, bản thân, ngoại giới . . . Hết thảy đều trở nên mơ hồ.​

Lại một lần nữa xuyên qua, mài mòn, đánh nát.​

Giống như thủy triều, từng ngọn sóng đánh lên, ngợp trời.​

Nhấn chìm, nuốt chửng.​

Chìm xuống. Nổi lên. Chìm xuống, lại lần nữa nổi lên.​

Lặp đi lặp lại.​

Chồng lên nhau, hòa vào nhau, sau cùng, người kia dùng răng môi, từng điểm từng điểm, xác định lại ranh giới thời không trên người y.​

Nụ hôn vừa mới phát sinh, càng không cần hồi tưởng.​

Là như vậy. Lấp đầy từng chút một, thấm ướt đến tràn trề.​

Cho nên, Chu Trạch Khải chắc chắn không phải tùy tiện đưa ra quy tắc trò chơi, ngũ giác của hắn rất nhạy bén.​

Dù hắn không còn ký ức về buổi đêm hôm đó, nhưng vị hormone nhàn nhạt lại sâu sắc tràn đầy trong không khí đã dẫn lối cho hắn.​

Đến nơi, Diệp Tu xuống xe.​

Chu Trạch Khải vẫn ngồi yên, hắn đã sớm cân bằng thời cơ tiến lùi trong lòng.​

Hắn hạ cửa kính, dưới trời sao, nhìn y bằng đôi mắt đen thăm thẳm của mình.​

Ngôn ngữ thân thể của Chu Trạch Khải rất nhiều, chẳng hạn như lúc trên sàn đấu, mỗi động tác tay đơn giản đều có thể khiêu khích tâm trạng người xem, động tác tiếp theo có thể làm fan đang kêu gào yên tĩnh lại.​

Rất nhiều tuyển thủ trong Liên minh nhất trí cho rằng đây là kỹ năng đặc biệt của Chu Trạch Khải.​

Ai nói Chu Trạch Khải không biết nói chuyện?​

Hiện tại hắn vẫn dùng kỹ năng này.​

Không bám người, rất khôn khéo, dùng ánh mắt thay lời nói chúc ngủ ngon.​

Diệp Tu lấy điều thuốc từ trong túi, châm lửa, thở ra làn khói trắng.​

Đưa thuốc ngậm lên miệng, y dùng ngón tay vốn kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng điểm xuống môi đối phương.​

Hương thuốc lá cay đắng nhuộm trên làn môi.​

Nghiễm nhiên trở thành một nụ hôn chúc ngủ ngon.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#34
【 Chu Diệp 】Addicted 18

"Không luyến ái . . . Không liên quan." Chu Trạch Khải nói như vậy.​

Đây là kết quả cuối cùng sau khi hắn suy xét.​

Nguyên nhân người thanh niên có đôi mắt đen nhánh này không ưa nói chuyện không phải vì vụng về trong giao tiếp.​

Trên thực tế, hắn đang quan sát, đang cân nhắc, đang giữ thế cân bằng.​

Bất động thanh sắc mà đối mặt với thế giới, vững vàng tựa Thái Sơn.​

Cứ thế, hắn bày mưu cẩn thận rồi hành động, khi hắn xuất kích, hiệu suất cao đến mức người người không biết né tránh từ đâu.​

Diệp Tu không muốn bị quan hệ trói buộc, vậy thì để cho y đầy đủ không gian.​

Không ép buộc, không bám dính, không xây lên lao tù.​

Thân thể và linh hồn hấp dẫn lẫn nhau sáng ngời như mặt trời ban trưa không cách nào ngó lơ, cho nên, bọn họ sẽ hôn môi, thậm chí ân ái, nhưng, không yêu đương.​

Không phải loại quan hệ trói buộc lẫn nhau đó, có tự do, nhưng phải gánh chịu nguy hiểm to lớn.​

Chu Trạch Khải nguyện ý gánh chịu loại nguy hiểm này. Nếu không, bọn họ không thể nào bắt đầu.​

Diệp Tu thực sự không nên trêu chọc Chu Trạch Khải, vì Chu Trạch Khải không phải loại người có thể dễ dàng tránh thoát.​

Ung dung không vội, kín kẽ không một lỗ hổng. Giương ra bẫy thú, nhưng không làm người ta cảm thấy bị giam cầm.​

Ai có thể tránh thoát được?​

Điều này không nói lên mưu lược của Chu Trạch Khải vượt trên Diệp Tu.​

Hai con người này có tâm trí xấp xỉ như nhau. Trên sàn thi đấu, mỗi một bước tiến lùi nho nhỏ mà tất cả mọi người đều bỏ qua, Diệp Tu và Chu Trạch Khải cũng sẽ đặt vào đấy rất nhiều mưu tính. Khiến cho bình luận viên khách mời đưa ra lời cảm thán: "Có lẽ, hai người bọn họ đang ở một tầng cao khác . . ."​

Mà hiện tại, một người thì chưa từng đem tâm trí nghĩ đến những thứ khác, một người sẽ nhanh chóng trở lại với thi đấu vòng tròn sau vài ngày nghỉ ngơi, kết quả cuối cùng dĩ nhiên sẽ khác nhau.​

"Đồng ý?" Chu Trạch Khải nói.​

Thận trọng từng bước.​

Nụ hôn đi trước, trực tiếp đột phá đến gốc rễ. Quy tắc được lập ra để đảm bảo con mồi không trốn chạy.​

Diệp Tu khẽ thở dài: "Xác định là anh sẽ không từ chối sao?"​

"Ừ." Chu Trạch Khải cũng không phủ nhận.​

"Được rồi, anh đồng ý."​

Liền như vậy định ra quy tắc.​

Một điều cần có trong cuộc sống.​

Loài người sẽ dựa theo bản năng để tìm được thứ mình thiếu hụt.​

Vốn Diệp Tu cũng chỉ mơ hồ cảm thấy mình ở trong trạng thái thiếu hụt và bất mãn.​

Nhưng sự mơ hồ này đang đụng chạm hết lần này đến lần khác với Chu Trạch Khải, vỏ ngoài tốt đẹp bị mài mòn, lộ ra những góc cạnh sắc nhọn, đường viền được chạm nổi rõ ràng.​

Kịch liệt đối kháng, hung mãnh va chạm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tự bảo vệ mình, cũng không đoái hoài đến việc duy trì HP.​

Động tác siêu cường, tần suất bùng nổ. Không giữ lại, không nhượng bộ, cứng đối cứng.​

Có thứ gì đó bị bổ ra, đâm thủng, mài rách, đánh nát, sau đó hợp lại.​

Cay, đau. Từ trong ra ngoài. Nhưng lại cảm thấy thoả mãn, thỏa mãn đến sảng khoái tràn trề.​

Như thể đã đợi rất nhiều năm.​

Cho nên, đêm đó, khi Chu Trạch Khải đem y ôm kéo lên sô pha, khi y nhận ra được cơ thể đối phương tỏa nhiệt khác thường, trong nháy mắt, y như trúng tà.​

Như ma xui quỷ khiến, y đột nhiên muốn thăm dò một Chu Trạch Khải ngoài trận.​

Mà kết quả kia không làm y thất vọng chút nào.​

Đổi chỗ, cảm giác kia vẫn không có gì khác biệt.​

Khi hai người hợp làm một, thời gian, không gian, bản thân, ngoại giới . . . Hết thảy đều trở nên mơ hồ.​

Lại một lần nữa xuyên qua, mài mòn, đánh nát.​

Giống như thủy triều, từng ngọn sóng đánh lên, ngợp trời.​

Nhấn chìm, nuốt chửng.​

Chìm xuống. Nổi lên. Chìm xuống, lại lần nữa nổi lên.​

Lặp đi lặp lại.​

Chồng lên nhau, hòa vào nhau, sau cùng, người kia dùng răng môi, từng điểm từng điểm, xác định lại ranh giới thời không trên người y.​

Nụ hôn vừa mới phát sinh, càng không cần hồi tưởng.​

Là như vậy. Lấp đầy từng chút một, thấm ướt đến tràn trề.​

Cho nên, Chu Trạch Khải chắc chắn không phải tùy tiện đưa ra quy tắc trò chơi, ngũ giác của hắn rất nhạy bén.​

Dù hắn không còn ký ức về buổi đêm hôm đó, nhưng vị hormone nhàn nhạt lại sâu sắc tràn đầy trong không khí đã dẫn lối cho hắn.​

Đến nơi, Diệp Tu xuống xe.​

Chu Trạch Khải vẫn ngồi yên, hắn đã sớm cân bằng thời cơ tiến lùi trong lòng.​

Hắn hạ cửa kính, dưới trời sao, nhìn y bằng đôi mắt đen thăm thẳm của mình.​

Ngôn ngữ thân thể của Chu Trạch Khải rất nhiều, chẳng hạn như lúc trên sàn đấu, mỗi động tác tay đơn giản đều có thể khiêu khích tâm trạng người xem, động tác tiếp theo có thể làm fan đang kêu gào yên tĩnh lại.​

Rất nhiều tuyển thủ trong Liên minh nhất trí cho rằng đây là kỹ năng đặc biệt của Chu Trạch Khải.​

Ai nói Chu Trạch Khải không biết nói chuyện?​

Hiện tại hắn vẫn dùng kỹ năng này.​

Không bám người, rất khôn khéo, dùng ánh mắt thay lời nói chúc ngủ ngon.​

Diệp Tu lấy điều thuốc từ trong túi, châm lửa, thở ra làn khói trắng.​

Đưa thuốc ngậm lên miệng, y dùng ngón tay vốn kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng điểm xuống môi đối phương.​

Hương thuốc lá cay đắng nhuộm trên làn môi.​

Nghiễm nhiên trở thành một nụ hôn chúc ngủ ngon.​

- TBC -
Về mục lục
Đọc chương này mới hiểu thế nào là không cần đọc H mà vẫn kích thích hơn cả đọc H a ???
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#35
Đọc chương này mới hiểu thế nào là không cần đọc H mà vẫn kích thích hơn cả đọc H a ???
Đúng không đúng không?
Nguyện chìm đắm trong ánh mắt của Tiểu Chu :(((
Mà tưởng tượng cảnh Diệp điểm lên môi Chu, moá nó tìnhhhhhhh. Đổi là mình thì đừng hòng mà tạm biệt :v
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#36
Đúng không đúng không?
Nguyện chìm đắm trong ánh mắt của Tiểu Chu :(((
Mà tưởng tượng cảnh Diệp điểm lên môi Chu, moá nó tìnhhhhhhh. Đổi là mình thì đừng hòng mà tạm biệt :v
Tình thú của người ta thì chị em làm gì có cơ hội mà thử :v
Tưởng tượng cảnh Diệp điểm môi Tiểu Chu, tình thú a :dưaleobôngcúc:
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#37
【Chu Diệp】Addicted 19

Về đến nhà, vẫn chỉ có mình mẹ y, bà choàng một chiếc áo khoác dài kiểu Trung Hoa, vẫn thanh tao trong vắt như mặc họa, ngồi ngoài sân nhàn nhã uống cà phê.​

Diệp Tu đi tới, lười biếng ngồi vào cái xích đu mở ra như một con sò biển bên cạnh.​

"Hai ngày không về nhà. Bị nhốt rồi sao?" Mẹ y rót một ly cà phê đưa tới, mỉm cười hỏi.​

"Bị nhốt?" Diệp Tu dùng muỗng nhỏ khuấy nước trong ly, không tiếp lời, chỉ hỏi ngược lại một câu.​

"Con cũng không phải là người thích ra ngoài, lần này đi tận hai ngày, dĩ nhiên là gặp phải trở ngại. Làm sao? Lại là người lần trước?"​

"Đúng, cũng không hẳn."​

"Muốn mẹ giải đố sao?"​

"Có cậu ta, cũng có người khác, nhưng mà . . ."​

Bà khẽ cười, nói: "Nhưng mà, cậu ta khá phiền toái, đúng không?"​

"Con đào hố, cậu ta có thể tìm ra từng cái một, lấp kín chúng."​

"Ai ui, khắc tinh! Nhưng phải nói trước là, con cũng cảm thấy hứng thú với cậu ta nhỉ. Nếu con không nương tay, cậu ta hẳn không có cơ hội phát hiện ra con đào hố."​

"Vâng, con có chỉ điểm một chút. Cơ mà động thái của cậu ta vẫn làm con có chút ngạc nhiên, không giống với bình thường."​

"Sớm bảo con, có vài người không nên đụng đến, con lại nhất định phải đi khích bác người ta. Con xem, chọc ra góc khuất của người ta rồi. Nên là, dù giờ con có đang bị bao vây, cũng chỉ có thể nói là báo ứng."​

Vậy có thể hiểu kỹ năng trào phúng của Diệp Tu đến từ ai.​

Bà lại hỏi: "Bình thường cậu ta xử sự như thế nào?"​

"Là kiểu người cấp trên thích nhất, rất nghe lời, phục tùng xếp đặt. Cậu ta không thích làm mấy thứ hoạt động thương mại, nhưng lại không kháng cự."​

"Có thể điềm nhiên như không làm chuyện mình không thích sao?" Trong con ngươi bà lóe lên ánh sáng, đưa ra nhận định: "Loại người rất khó chơi. Người như thế tính cách khá kiên nhẫn. Bình thường không chống đối là vì không chạm đến giới hạn cuối, cũng là một loại trách nhiệm với tập thể. Mà một khi cậu ta quyết định truy đuổi cái gì thì sẽ đáng sợ hơn nhiều mấy tên thùng rỗng kêu to."​

"Vâng, ai xem nhẹ điểm này đều phải trả giá."​

"Vậy nên, con bị cảm động mấy phần?"​

Diệp Tu suy nghĩ một chút, nói: "Hai phần."​

Bà khẽ cười, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Con số không quá lạc quan. Nhưng đối với con mà nói đã là rất nhiều. Con vốn luôn toàn tâm toàn lực nghĩ đến Vinh Quang, giờ lại có thể rút ra tận hai phần, thật không dễ dàng."​

"Không thể nhiều hơn. Nhiều hơn nữa thì đánh đổi quá lớn."​

Vinh Quang ký thác quá nhiều thứ thuộc về y. Không buông ra, cũng không bỏ được. Y chỉ muốn càng hiểu rõ trò chơi này nhiều hơn.​

Mà hiện tại, lãnh vực y chưa biết đã mở rộng.​

Biên giới đã mở ra, y muốn biết dáng vẻ Vinh Quang thế giới.​

Cứ thế, bước chân của y chắc chắn sẽ không cố định trong quốc nội.​

Cho nên, càng không thể chui vào lồng chim của bất kỳ người nào.​

Bà khẽ cười: "Con đang dao động. Cách tiếp cận của cậu ta rất tốt sao?"​

Diệp Tu không trả lời, chỉ toàn tâm toàn ý khấy cà phê trong ly của mình.​

Thành thật mà nói, y không có chút kinh nghiệm yêu đương nào nên không có tư cách nhận xét đúng nhất về những thứ quan hệ phát sinh thân mật kia, chung quy là chẳng có gì để tham khảo.​

Nhưng, y cảm nhận theo bản năng, cho dù y có lên giường hay hôn môi với một người có kỹ năng giường chiếu tốt cũng sẽ không có cảm giác như vậy.​

Sự tồn tại của hiện thế sụp đổ dễ dàng như cành khô bị bẻ gẫy, lại mọc mới lên san sát một cách vội vàng chen chúc. Thương hải tang điền, tựa như chết một lần lại tái sinh một hồi.​

Thoáng như cách một đời. Nếu như không phải thực sự trải qua, y thật khó tưởng tượng được việc chỉ lên giường và hôn môi thôi lại có thể phác họa ra dáng hình mấy chữ này.​

Giống như thuốc mê, như ảo giác.​

Diệp Tu khẽ thở dài thành tiếng, nói: "Chiêu số nan giải, hơn nữa, cảm giác không thể nào sao chép."​

"Không phải con am hiểu nhất là phá giải? Giờ lại không giải được sao?" Bà hỏi.​

Diệp Tu lắc đầu: "Tạm thời không làm được."​

"Vậy thì, cẩn thận lật thuyền." Bà khuyên chân thành: "Với cả, bất kể ra sao, nhớ dùng đồ bảo hộ."​

Diệp Tu hiếm khi đứng hình.​

Bà nhận ngay ra vấn đề, nhạy bén chỉ ra điểm mấu chốt: "Là cậu ta không cần hay là con không để cho cậu ta dùng?"​

Hai người này, dĩ nhiên là có khác biệt. Khác biệt tình cảm.​

Lúc đó cả hai không hẹn mà cùng bỏ quên vấn đề này. Chu Trạch Khải đương nhiên là không nhớ nổi, Diệp Tu cũng quên nhắc hắn một tiếng. Mà Chu Trạch Khải lúc đấy đang trong trạng thái hỗn độn, trách nhiệm chủ yếu là ở phía Diệp Tu.​

Bà nhéo mặt y, nhắc nhở: "Cẩn thận giữ chắc tay chèo*."​

*: Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

Tiếng mở cửa truyền đến từ phòng khách.​

"Ba con về rồi. Chuẩn bị sẵn sàng, ổng muốn thẩm vấn con." Bà nhắn nhủ.​

"Vẫn là một khuôn như cũ sao?"​

"Còn có thể có gì khác? Mấy ngày nay ổng bận bịu, không rảnh đếm xỉa đến con, hôm nay xong xuôi công việc rồi, há không có lôi con ra tra khảo?"​

Diệp Tu dời bước đến phòng khách, quả nhiên đã thấy ba ngồi trên sô pha, tư thế muốn nói chuyện.​

Thành thật mà nói, ba Diệp Tu là một người đàn ông ưa nhìn. Mái tóc muối tiêu hai màu không che lấp được ngũ quan xuất chúng, nhất là trên người ông tỏa ra khí thế uy nghiêm, cho dù lớn tuổi hơn vẫn có thể dễ dàng làm động lòng thiếu nữ.​

Có người cha người mẹ như vậy, Diệp Tu dĩ nhiên không thể quá khó coi. Tật xấu lớn nhất của y là luôn tỏ ra lười nhác, hai là mặt dễ bị sưng phù, nhiều lúc trông rất chán đời.​

Hiện tại Diệp Tu đang trong trạng thái tốt nhất, dáng vẻ bình thường, mặt cũng bình thường, nhưng xét về mặt tinh thần thì chẳng thể so với dáng dấp anh tuấn của cha mình.​

"Diệp Tu." Ông dùng khí phách áp bức gọi y.​

"Hi, ba." Diệp Tu nhẹ cất tiếng chào, ngồi xuống.​

"Giải nghệ?" Như nói chuyện phiếm, nói lên điều bọn họ đều biết.​

"Vâng." Diệp Tu hờ hững trả lời.​

"Nên suy nghĩ đến chính sự đi."​

"Đang lo lắng đây ạ."​

"Kết quả cân nhắc đâu?"​

"Vinh Quang." Diệp Tu nhẹ nhả ra hai chữ.​

"Là ba nghe nhầm sao?"​

"Không, dù ba lớn tuổi nhưng thính lực không hề thoái hóa."​

"Con có thể có chút tinh thần trách nhiệm với cuộc đời con được không?" Ông không nổi giận, vẫn duy trì thái độ tỉnh táo, nhưng trong lời nói có ý rõ ràng hận rèn sắt không thành thép.​

"Vinh Quang chính là tinh thần trách nhiệm của con."​

"Công ty em trai con đã dần đi vào quỹ đạo, có thêm người giúp đỡ sẽ phát triển tốt hơn." Ông đã hoạch định một con đường rất thực tế.​

Diệp Tu cảm thấy hơi mệt mỏi. Mỗi lần về nhà đều phải đối mặt với những cuộc đối thoại như vậy. Dĩ nhiên đây là một con đường thực tế và an toàn trong mắt mọi người. Nhưng điều tốt đẹp ấy không phải thứ y muốn. Bầu trời mà y khao khát hoàn toàn bất đồng với những hy vọng của cha y, thậm chí không hề có một điểm liên quan.​

"Nói cho ba, con sẽ đi." Ông lấy quyền uy của mình ra lệnh.​

Diệp Tu hướng về phía ánh mắt không cho phép lẩn trốn của ông, chậm rãi nói: "Vâng, thưa ba. Ba hy vọng con sẽ nói như vậy sao?"​

Đôi môi mỏng như lưỡi dao của ông mím thành một đường thẳng: "Con đã sống buông thả hơn mười năm. Bây giờ vẫn định tiếp tục? Cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác đó? Con biết con bao tuổi rồi không? Con cho là còn bao nhiêu thời gian để con sửa sai?"​

"Vinh Quang, chính là lý tưởng của con, cũng là cuộc sống con muốn nhất." Mặc dù biết hai phía không cách nào đạt được nhận thức chung, Diệp Tu vẫn hững hờ nói như thế.​

"Tiếp tục . . . sa đọa?" Ông lạnh lùng nói.​

Diệp Tu không trả lời. Có giải thích cũng vô dụng.​

Ở lập trường của ông, chuyện tốt không làm, dấn thân vào Vinh Quang cái loại game online này dứt khoát là một kiểu chìm đắm trong trụy lạc, không có chí tiến thủ. Một người mạnh mẽ cứng cỏi như ông sao có thể chịu đựng được điều này.​

Nhưng Diệp Tu cũng rất kiên trì, cho dù bề ngoài tỏ ra sao cũng được nhưng trong xương tủy lại kiên định không hề kém cha y.​

Do đó, bọn họ cách xa nhau.​

Dù hai người có yêu thương nhau tha thiết, nhưng vẫn làm tổn thương lẫn nhau. Năm này qua năm khác.​

Lại một lần nữa kết thúc chẳng vui vẻ gì.​

Sau khi nói chuyện xong, Diệp Tu trở về phòng mình.​

Mở máy tính ra, trên QQ đã sớm ầm ĩ cả ngày. Không biết bao nhiêu khung chat thi nhau nhảy lên, khung chat của Hoàng Thiếu Thiên còn rung bần bật gửi đến một chuỗi tin nhắn.​

Diệp Tu giải nghệ lần thứ hai, trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang, chuyện này chắc chắn là một sự kiện giật gân.​

Diệp Tu lược bỏ toàn bộ.​

Y ngồi trên ghế, rủ mi mắt, không biết đang nghĩ gì.​

Một lát sau, y đột nhiên đưa mặt đến gần màn hình máy tính, điều chỉnh góc độ, nhấp chuột chọn chụp ảnh.​

Sau đó y tìm tên Nhất Thương Xuyên Vân trong group chat tuyển thủ, không phải để nói chuyện, mà để gửi một email.​

Trong email có đính kèm hình vừa chụp. Nội dung chỉ có một lời:​

Mùi vị gì?

Cố tình khiêu khích.​

Y đột nhiên muốn khiêu khích Chu Trạch Khải một chút.​

Ở thời khắc như vậy, y chỉ muốn đi khiêu khích Chu Trạch Khải.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#38
"Ai ui, khắc tinh! Nhưng phải nói trước là, con cũng cảm thấy hứng thú với cậu ta đi. Nếu con không nương tay, cậu ta hẳn không có cơ hội phát hiện ra con đào hố."
Diệp mama hiểu con trai quá đi :v
"Sớm bảo con, có vài người không nên đụng đến, con lại nhất định phải đi khích bác người ta. Con xem, chọc ra góc khuất của người ta rồi. Nên là, dù giờ con có đang bị bao vây, cũng chỉ có thể nói là báo ứng."​
Vậy có thể hiểu kỹ năng trào phúng của Diệp Tu đến từ ai.​
Trào phúng không tự dưng xuất hiện, nó chỉ là di truyền từ người này sang người khác :v
Ở phía lập trường của ông, chuyện tốt không làm, dấn thân vào Vinh Quang cái loại game online này dứt khoát là một kiểu chìm đắm trong trụy lạc, không có chí tiến thủ. Một người mạnh mẽ cứng cỏi như ông sao có thể chịu đựng được điều này.​
Nhưng Diệp Tu cũng rất kiên trì, cho dù bề ngoài tỏ ra sao cũng được nhưng trong xương tủy lại kiên định không hề kém cha y.​
Do đó, bọn họ cách xa nhau.​
Dù hai người có yêu thương nhau tha thiết, nhưng vẫn làm tổn thương lẫn nhau. Năm này qua năm khác.​
Lại một lần nữa kết thúc chẳng vui vẻ gì.​
Ầy cái mối quan hệ này, luôn khiến người ta đau lòng mà ?
Trong email có đính kèm hình vừa chụp. Nội dung chỉ có một lời:​
Mùi vị gì?
Cố tình khiêu khích.​
Y đột nhiên muốn khiêu khích Chu Trạch Khải một chút.​
Ở thời khắc như vậy, y chỉ muốn đi khiêu khích Chu Trạch Khải.​
Trên mama vừa dặn chọc vừa thôi kẻo lật thuyền, một lát sau đã đi chọc người ta được rồi :v Tự tìm chết thì khó mà sống à nha
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#39
【Chu Diệp】Addicted 20

Lúc đó Chu Trạch Khải vẫn đang trên đường thì nghe thấy di động phát ra tiếng chuông báo tin nhắn.​

Có email mới.​

Hắn mở ra, phát hiện tên người gửi là Quân Mạc Tiếu.​

Nội dung email vô cùng đơn giản, chỉ có một câu:​

Mùi vị gì?

Mở tệp đính kèm, trong một khắc choáng váng như bị thôi miên, hắn thấy đôi môi của Diệp Tu.​

Bên khóe môi có một độ cong nho nhỏ, giống như khe hở ẩm ướt chờ đợi được lấp đầy.​

Xe vẫn đang chạy ở ngoại ô, ven đường hoa dại nở lác đắc, gió đêm đưa tới một mùi hương dịu ngọt.​

Vị ngọt kia đột nhiên trở nên nồng nàn, giống như thứ gì vốn bị che giấu, nay bỗng tỏa hương trong đêm đen.​

Chu Trạch Khải dừng xe ở vệ đường.​

Trong tâm trạng hoảng hốt khó có thể dùng lời diễn tả, hắn chăm chú nhìn đồ vật phát sáng duy nhất trong bóng tối.​

Tấm ảnh chiếm hết cả màn hình.​

Đôi môi có vẻ rất mềm mại, dịu dàng ánh lên sắc nước, mang chút chán nản lênh đênh, mang chút ngang bướng cố chấp, còn mang một chút trong sáng hồn nhiên.​

Giống như một cánh hoa mềm mại nhạt màu, trong đêm tối lặng lẽ nở ra, hình dáng màu sắc mộc mạc, lại mang một hương thơm hoang dã kỳ lạ, tươi sáng mạnh mẽ.​

Đóa hoa này đột nhiên bay lên, trôi nổi bồng bềnh, nhẹ rơi trên tay hắn.​

Thật kỳ lạ, hắn biết Diệp Tu không vui. Môi của y có ẩn giấu ký hiệu, hắn nhận thấy rõ ràng.​

Ngón cái chậm rãi tiếp xúc với màn hình, Chu Trạch Khải lặng lẽ suy nghĩ: Thế này, coi như là đang làm nũng sao?​

Như vậy, làm sao để an ủi y đây?​

Chu Trạch Khải trả lời email. Trong thư không có từ nào, chỉ có hai tệp đính kèm.​

Tệp đính kèm 1 là một tấm hình: Hai con sóc nhỏ lông xù kề đầu vào nhau, một con giơ tay trái vuốt ve gò má con kia, chạm vào miệng nó.​

Tệp đính kèm 2 là một tệp âm thanh mới được ghi. Nói rất ít, chỉ có ba từ: Ướt, đắng, ngọt.​

Diệp Tu mở email, thấy hình hai con sóc nhỏ, cũng nghe được giọng nói của Chu Trạch Khải.​

Hình ảnh hiển nhiên được lựa chọn cẩn thận, hai con vật nhỏ rõ ràng đang an ủi nhau, nhưng nhờ dáng vẻ dễ thương của chúng mà không hề thấy đường đột.​

Hình ảnh gửi đi chỉ là đôi môi mà Chu Trạch Khải lại có thể nhạy bén phát hiện ra tâm tình của y.​

Dù đã sớm biết tâm trí của bọn họ gần gũi như thế nào, tại một khắc này, y vẫn không khỏi cảm động trước sự thấu hiểu ấy.​

Y đã sớm quen với việc gánh trên vai hết thảy oan ức, lại không quen việc một người khác hiểu rõ và nhìn thấu trái tim mình.​

Lần đầu tiên tạm biệt giới chuyên nghiệp, y đã rơi lệ. Đây là lần thứ hai, y không định lặp lại lần nữa.​

Nhưng, rốt cuộc vẫn cứ hoài niệm, vẫn không nỡ, vẫn đau lòng.​

Mặc dù y định dùng một cách khác để ở lại, nhưng, cuộc sống sau này, so với mười năm ngày đêm thi đấu, chung quy là không giống nhau. Năm tháng lưu lại vết tích, chẳng ai có thể xóa nhòa.​

Chút tâm tình này, Chu Trạch Khải nhìn thấy, phân tích kỹ càng, rồi truyền tới sự an ủi chân thành.​

Tâm trạng xa lạ mềm mại dâng lên, chôn vùi thân thể y.​

Chu Trạch Khải lựa chọn giọng nói, mà không phải chữ viết, cũng do cân nhắc kỹ.​

Giọng Chu Trạch Khải rất có từ tính, khi trầm giọng nói ra sẽ giống như bàn tay dao động và đầu lưỡi ẩm ướt, xuyên qua không gian mà tới.​

Thẳng thắn mà nói, nó tràn đầy dư vị hormone.​

Hắn dùng tay và lưỡi ở khoảng cách xa như vậy, ve vuốt thân thể y, cắn liếm môi y. . .​

Chu Trạch Khải về đến nhà, hơi mệt, mở máy tính phòng khách download về, tắm rồi ngủ.​

Trong giấc mộng hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.​

Mở cửa, Diệp Tu lẳng lặng đứng đó.​

Sắc mặt y tái nhợt, trông yếu ớt như vậy. Chẳng nói gì, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn.​

Y trông thật nhỏ bé.​

Dĩ nhiên không nói đến tuổi tác và dáng hình, mà là thứ trong mắt y.​

Y đem bản thân đựng vào trong một cái lọ thủy tinh, cố chấp chống cự lại sự quấy nhiễu của thời gian. Cho nên, vĩnh viễn không thay đổi.​

Một Diệp Tu nhỏ bé như vậy ôm lấy hắn, gọi tên hắn.​

Chu Trạch Khải đẩy ngã y xuống giường, lột bỏ quần jean, kéo mở hai đầu gối, trực tiếp đâm vào.​
Thân thể vì đau mà run rẩy càng làm sâu thêm động tác của hắn.

Sau khi thâm nhập đến tận cùng, hắn bắt đầu kịch liệt quất chen một cách tự nhiên.​

Giường dưới thân họ không chịu nổi sức ép mà phát ra tiếng cọt kẹt.​

Diệp Tu ngoan vô cùng, đem hai chân quấn chặt quanh hông hắn, cho dù thân thể vặn vẹo dữ dội vẫn ôm chặt lấy cổ hắn.​

Hắn không kiềm được từng lần một thay đổi góc độ đâm vào đối phương.​

Khi ánh nắng mai đầu tiên rơi trên mặt Chu Trạch Khải, hắn tỉnh lại.​

Một buổi sáng uể oải, hắn nhận ra một điều, quần lót hắn ướt sũng.​

Sự ẩm ướt này làm hắn nhanh chóng hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua.​

Trong mơ hắn liều mạng làm nhiều lần, quần lót đã ướt đến mức không thể mặc.​

Mặt hắn hơi nóng lên, không nhịn được nghĩ tới buổi tối hôm qua, khóe mắt ẩm ướt của Diệp Tu, còn mang theo âm thanh thở dốc.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#40
Chu Trạch Khải đẩy ngã y xuống giường, lột bỏ quần jean, kéo mở hai đầu gối, trực tiếp đâm vào.​
Thân thể vì đau mà run rẩy càng làm sâu thêm động tác của hắn.​
Sau khi thâm nhập đến tận cùng, hắn bắt đầu kịch liệt quất chen một cách tự nhiên.​
Giường dưới thân họ không chịu nổi sức ép mà phát ra tiếng cọt kẹt.​
Diệp Tu ngoan vô cùng, đem hai chân quấn chặt quanh hông hắn, cho dù thân thể vặn vẹo dữ dội vẫn ôm chặt lấy cổ hắn.​
Hắn không kiềm được từng lần một thay đổi góc độ đâm vào đối phương.​
Khi ánh nắng mai đầu tiên rơi trên mặt Chu Trạch Khải, hắn tỉnh lại.​
Một buổi sáng uể oải, hắn nhận ra một điều, quần lót hắn ướt sũng.​
Sự ẩm ướt này làm hắn nhanh chóng hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua.​
Trong mơ hắn liều mạng làm nhiều lần, quần lót đã ướt đến mức không thể mặc.​
Mặt hắn hơi nóng lên, không nhịn được nghĩ tới buổi tối hôm qua, khóe mắt ẩm ướt của Diệp Tu, còn mang theo âm thanh thở dốc.​
Mộng tinh a :dưaleobôngcúc:
Mặc dù không phải hàng thật nhưng mà giấc mơ này cũng phê quá đi ?
 

Bình luận bằng Facebook