- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
【Chu Diệp】Addicted 14
Chẳng mấy đã đến hừng đông, Diệp Tu mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy ngoài cửa sổ một tầng sương trắng ban mai trôi bồng bềnh.
Y ngồi bên mép giường, đưa tay sờ trán Dụ Văn Châu, đã bớt nóng.
Coi như tạm an tâm, y đứng dậy, đi ra phòng bếp lấy nước.
Nhưng trong bếp đã có người. Chu Trạch Khải thuần thục vo gạo, nêm gia vị, xắt rau, bắc nồi . . .
Diệp Tu kinh ngạc đứng nhìn hồi lâu.
Ý thức được ánh mắt chăm chú nhìn mình, Chu Trạch Khải quay đầu lại. Ánh mắt trong veo của Diệp Tu yên tĩnh chăm chú nhìn hắn, không phát ra chút tiếng động, giống như thẫn thờ, giống như hoài niệm.
Chu Trạch Khải đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, như chỉ một khắc sau Diệp Tu sẽ đi tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn.
"Anh có một người bạn, trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày đều nấu cơm cho anh và Mộc Tranh." Nhìn ra sự ngờ vực trong mắt hắn, Diệp Tu chậm rãi thì thầm.
Từ cách kể chuyện có thể nhìn ra được người bạn kia nhất định có quan hệ rất tốt với y, là một người rất quan trọng.
"Thích?"
"Không phải loại quan hệ đó. Hồi đó làm sao có thì giờ mà nghĩ đến mấy chuyện tình cảm chứ? Mỗi ngày đều bận kiếm tiền."
"Lúc vừa tới thành phố H?"
"Ừ, chính là khoảng thời gian đó. Lúc ấy anh mới 15 tuổi, tay trắng chạy khỏi nhà, kết quả là gặp được Mộc Thu."
"Giống nhau?"
"Không, hai người không hề giống nhau." Một lát sau Diệp Tu lại nói tiếp: "Nhưng đôi khi, sẽ có cảm giác kỳ diệu như mười năm luân hồi. Nhất là trong trận tổng chung kết."
Diệp Tu lấy một chậu nước rửa mặt, đi ra ngoài.
Chu Trạch Khải vẫn tiếp tục làm việc đang dang dở, nhưng tiết tấu hơi chậm lại.
Mộc Thu, Mộc Tranh, hai cái tên vừa nghe đã biết là anh em.
Diệp Tu năm 15 tuổi, bây giờ khó có thể tưởng tượng được cuộc sống năm đó.
Khi ấy, Diệp Tu, Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh . . . Giống như câu chuyện thuộc về một thế giới khác.
Diệp Tu không phải loại người thích nhắc lại chuyện cũ, trong nhóm tuyển thủ cũng chưa hề có ai bàn luận qua chuyện Tô Mộc Tranh còn có một người anh chơi Vinh Quang rất tốt. Nhưng bây giờ, hắn đã thấy được một góc nhỏ của thế giới xa lạ đó.
Hắn càng muốn biết nhiều hơn những chuyện liên quan đến Diệp Tu.
Giống như một giọt mực rơi trong nước, nước sẽ chẳng cách nào trở lại như cũ.
Hắn nghĩ nếu đêm hôm đó hắn không uống say thì sẽ ra sao, ắt hẳn mọi thứ sẽ giống hệt như trước kia, duy trì quan hệ tiền bối hâu bối hời hợt hững hờ. Rồi sau khi Diệp Tu giải nghệ, loại quan hệ này sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Nhưng may sao mọi việc không hề như vậy.
Một đêm ngoài dự liệu đó đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa bọn họ, dù sau đêm đó không ai trong bọn họ nhắc lại, nhưng có vài việc, cuối cùng cũng trở nên không giống như xưa.
Hắn muốn nhìn thấy gương mặt Diệp Tu, muốn nghe thấy giọng nói của y, dù đối phương không nói câu nào chỉ cần ở bên hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Giống như khi nãy lúc nhận ra tầm mắt của Diệp Tu, hắn phải tận lực kiềm nén sự biến hóa của kích thích tố trên thân. Nếu không hắn sẽ đưa tay ra, đem y kéo vào trong ngực, sau đó sẽ hôn y thật lâu, giống như buổi sáng hôm đó vậy.
Đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Dụ Văn Châu mơ hồ ý thức được nhiệt độ đã hạ. Đêm qua hắn ngủ không tốt lắm, đổ không ít mồ hôi, lúc sau cũng dần ngủ yên hơn.
Trong mơ màng, hắn cảm giác được, luôn có một đôi tay, nhẹ nhàng cẩn thận lau mồ hôi trên thân hắn.
Nghe tiếng người đi tới, hắn nhắm mắt lại.
Mép giường khẽ lún xuống, có một loại hơi thở bao vây lấy hắn, vị ngọt lá xanh lẫn với vị đắng khói thuốc.
Trên thân truyền tới một cảm giác mềm mại. Sau khi lần nữa lau mồ hôi, Diệp Tu mới đánh thức hắn.
"Văn Châu, rời giường."
Dụ Văn Châu thật giống như vửa mở mắt tỉnh lại.
Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn mình, sau đó, khi thấy hắn mở mắt ra lại dịu dàng híp lại: "Dụ đội, nói cho cậu một tin tốt, cậu sống rồi."
"Tôi không có chút sức nào."
"Không ăn gì thì sao có sức? Lần này cậu được đãi ngộ tốt rồi, không phải ăn mì gói. Tiểu Chu nấu cháo, dậy ăn chút đi rồi mới uống thuốc."
Chu Trạch Khải biết nấu ăn? Đây không phải là tin tức tốt.
Đáng sợ hơn chính là sự nhẫn nại của Chu Trạch Khải. Vừa có thể lưu hắn trong nhà, còn có thể nấu cháo thích hợp cho người bệnh.
Con người này mới chỉ 23 tuổi. Nhìn vẻ ngoài còn hết sức an toàn vô hại.
Mấy chuyện giả heo giết cọp này không chỉ mình Dụ Văn Châu hắn biết chơi.
Nhìn hắn không trả lời ngay, Diệp Tu cười híp mắt đưa mặt lại gần, cúi đầu nhìn hắn: "Hay là Dụ đội muốn tiếp tục làm nũng, để anh đây đút cho cậu ăn?"
Không đợi hắn trả lời, Diệp Tu ngáp một cái rồi đứng lên.
Dụ Văn Châu đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm khắp nhà, mùi gạo, mùi thịt, mùi trứng, mùi cà chua, tất cả đều thanh đạm, không chút dầu mỡ.
Chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể cho rằng cháo này vị không tệ, hơn nữa còn rất để tâm.
Hắn hướng Chu Trạch Khải lên tiếng chào: "Lần này thật phiền cậu rồi."
Chu Trạch Khải trả lời đơn giản: "Không phiền."
Mặc dù chẳng ai thích đối phương, nhưng không người nào biểu hiện ra mặt.
Diệp Tu múc một bát cháo đặt trước mặt hắn, lấy thêm cái muỗng, nói: "Mặc dù trước kia cậu sẽ không mắc phải loại sai lầm này, nhưng thiết nghĩ cậu bây giờ cũng lớn tuổi, đầu óc càng ngày càng trì độn, anh đây đành phải nhắc nhở: Cẩn thận nóng."
Dụ Văn Châu mỉm cười dễ tính: "Tôi sẽ chú ý."
Mặc dù dùng giọng điệu trêu ngươi nói ra, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm chu đáo thật lòng, hắn sao có thể không biết chứ?
Hắn chậm rãi ăn bát cháo thịt trứng muối trước mặt. Vị không tệ, cháo nấu với thịt bằm, thêm miếng trứng muối nhỏ cùng vài lát cà chua. Cháo sền sệt, thanh ngọt hơi chua. Món ăn thanh đạm như này rất tốt cho dạ dày người bệnh, lại có chút vị chua làm người ăn không cảm thấy nhạt nhẽo.
Một phần ăn sáng đơn giản này có thể nhìn ra người nấu có suy nghĩ chu toàn, quan tâm chu đáo.
Mà Dụ Văn Châu biết Diệp Tu nhất định có thể hoàn toàn nhận ra một điểm này. Cho nên, một bát cháo này, đối với hắn mà nói, quả thực không thể coi như một sự hưởng thụ.
"Tiểu Chu thật lợi hại." Diệp Tu từ từ nhai kỹ, đưa ra đánh giá như vậy.
"Được không?"
"Ăn rất ngon." Y ngước mắt nhìn lên, lộ ra nụ cười, "Khó có thể nói không thích a."
Bản thân những lời này không hề mang hai nghĩa, nhưng lại dễ làm người ta liên tưởng đến ý khác, người nói vô tình người nghe hữu ý.
Chu Trạch Khải khẽ mỉm cười.
Trên mép Diệp Tu không biết lúc nào dính chút cháo trắng, y thản nhiên dùng ngón tay quẹt đi.
Ngón tay thon dài nhẹ lướt qua bờ môi, hơi dùng lực xóa đi chút chất lỏng trắng trong.
Sau đó y đưa đầu ngón tay đến bên môi, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: