- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
[Chu Diệp] Addicted 55
Khí đó nguyên nhân khiến Chu Trạch Khải đứng hình, thực ra không hề nhỏ như con thỏ.
Thậm chí, một khắc trước khi sắp va chạm hắn vốn có thể bứt ra.
Suy cho cùng, bọn họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp nối tiếng với tốc độ phản ứng thần kinh.
Trên thực tế, trong nháy mắt ấy, phản ứng thần kinh đã tới, nhưng miệng môi lại không nghe lời.
Một tia ý thức mông muội nào đó lặng lẽ khống chế hắn.
Khắc kế tiếp, môi chạm môi.
Cảm xúc mềm mại tinh thế bỗng nhen lên nhiệt độ ám muội, không khác nào quay về với cảm giác nụ hôn đầu đời.
Ham muốn kỳ quái muốn đụng chạm. Gần như thành kính.
Cho nên hắn duy trì tư thế ấy, không nhúc nhích.
Hắn biết trong mắt Diệp Tu hắn còn rất nhỏ tuổi.
Hắn quả thật có khí chất an toàn vô hại.
Cứ thế, cho dù không động, cũng sẽ không tạo ra liên tưởng xấu nào, mà bị hiểu rằng hắn đơn giả là bị sốc.
Diệp Tu cắt đứt một khắc ngắn ngủi này, hơi cong khóe mắt nhìn sâu vào tâm hồn hắn, bàn tay mềm mại rơi trên trán hắn, hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Bọn họ ở rất gần, hắn có thể nhìn rõ trong gang tấc bóng nước nhàn nhạt trên bờ môi người kia.
Thực sự muốn nếm thử.
Hắn không thể hiểu nổi chính mình trong thời khắc đó.
Có điều, loại tâm tình này rất nhanh mai một. Diệp Tu làm ra mấy động tác ám muội lúc nhận phạt làm tất cả biến sắc.
Yên lặng cứng ngắc.
Tương tự như lúc xem phim đen, nhìn cảnh tượng trong màn hình mà nảy sinh kích động.
Da dẻ trắng đến vậy, cơ thế gầy yếu đến vậy. Dáng vẻ bị rượu tưới ướt thật giống như một tổ ong bị đâm thủng, mật ngọt sánh đậm từng giọt chảy xuống. Sáng rực tình sắc.
Nụ cười trên môi khiến người muốn cắn xuống.
Liên tưởng đến tích cách. Thanh niên xưng vương trên sàn đấu sẽ có bộ dáng thế nào trên giường.
Mềm mại như mãng xà, có thể lộ ra răng nanh bất cứ khi nào, hung ác cắn trả đối phương một phát.
Không quản bị hạn chế đến mức nào, e rằng đối phương đều có thể bị y quay lại đánh trả một kích khi có cơ hội.
Cùng hắn làm, có lẽ phải lường trước nguy cơ bị hắn hại chết.
Như đứng đôi lập. Hạn chế lẫn nhau, đè lại khoái cảm xoắn bện.
Đó cũng không phải chuyện đáng để tâm, hệt như lúc xem phim đen mọi người đều sẽ nảy sinh kích động.
Chu Trạch Khải đi vào phòng rửa tay. Cuối hành lang có một khoảnh sân thượng, hắn bước tới, trên đó lại có thể là một giàn hoa tử đằng xinh đẹp. Vòng tới phía sau còn có một ghế tựa lớn.
Lúc vừa định bước tới thì hắn nghe thấy tiếng động.
Tiếng quẹt bật lửa. Tiếp đó là ánh lửa sáng lên.
Qua khe hở giữa lá cành hắn có thế nhìn thấy bóng người. Diệp Tu và Dụ Văn Châu.
Giờ đi ra có vẻ không thích hợp nên hắn đứng yên tại chỗ.
Dụ Văn Châu nói: "Cho tôi một điếu."
Diệp Tu quăng tới một điếu thuốc, Dụ Văn Châu dùng ngón tay thon dài tiếp được, lại nói: "Cho xin chút lửa."
Ngậm Điếu thuốc lên miệng, sau đó áp sát.
Giữa hơi thở đan xen, tàn thuốc hiện lên ánh lửa lập lòe.
Dụ Văn Châu ngậm thuốc lá, nói: "Thiện xạ kia của Luân Hồi, anh có vẻ rất ưu ái cậu ta."
Diệp Tu nhẹ thả ra vòng khói màu lam nhạt, nói: "Anh luôn muốn bảo vệ mầm non. Hiện tại vẫn rét cắt da cắt thịt, còn sớm lắm."
"Cậu ta khiến anh nhớ đến người bạn trước đây?"
"Một chút. Nhưng mà khác biệt không nhỏ, còn rất nhiều không gian trưởng thành."
"Anh rất xem trọng cậu ta?"
"Rất thông minh. Không có rào cản nào mà không thể nỗ lực vượt qua, chỉ cần cậu ra kiên trì bền bỉ, tất nhiên có thể đạt tới độ cao nhất định."
"Nói thế trước mặt tôi có vẻ không hay lắm."
"A, cậu cần sao? Lòng tự ái của cậu mà yếu ớt như vậy thì đã sớm bị anh ngược chết." Nửa điếu thuốc ngậm trên môi, Diệp Tu nói: "Cậu cũng lớn vậy rồi, nào có thể chỉ biết ăn kẹo."
Dụ Văn Châu tay tàn, đây là chuyện mọi người đều biết.
Trước mặt hắn luôn tồn tại rào cản dù có có gắng đến mấy cũng không thể vượt qua, đó là tốc độ tay.
Người khác không dám nói, Diệp Tu lại chẳng e dè chê hắn tay tàn. Mà đây cũng không phải đả kích gì.
Sau khi đánh một đấm, y cho hắn một viên kẹo.
"Anh rất thích cách thức thi đấu của cậu, cảm giác thật thoải mái."
"Nếu tốc độ tay của cậu bằng anh thì anh đây sợ là sẽ phải về hưu sớm."
. . .
Sau mỗi lần PK, sau mỗi trận đấu, Diệp Tu thường hay nói mấy lời tương tự.
Diệp Tu công nhận thiên phú của Dụ Văn Châu, cũng không ít lần bảo vệ người hậu bối này.
Từ khi hắn còn là tảng đá không đáng chú ý.
Mấy năm trước hắn được cho quá nhiều kẹo ngọt. Chỉ là nhìn hắn đã trưởng thành đủ để tự chống đỡ một phương, y liền không chỉ cho mỗi kẹo ngọt, mà quăng thêm cả ớt cay.
Đây chính là cách Diệp Tu cư xử với đối thủ.
Có tiếng bước chân di chuyển. Bọn họ dần đi xa.
Chu Trạch Khải vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Có câu lời nói sau lưng mới là lời thật, chỉ là những gì hắn nghe thấy không có ý xấu.
Đối với hắn, Diệp Tu luôn dùng một thái độ dịu dàng nhất quán.
Nhưng hắn lại cảm thấy không cam tâm.
Cuộc đối thoại vừa nãy rất rõ ràng, hiện tại y đối xử với Dụ Văn Châu không hề khách khí, còn trước đây, y cũng từng rất ôn tồn.
Diệp Tu có hai cách đối nhân xử thế. Đối với đối thủ đã trưởng thành, hắn không hề khách sáo mà tung ra trào phúng. Đối với những người yếu hơn, liền không giở thói trêu chọc, mà là dịu dàng vô cùng.
Cho nên toàn bộ sự ôn nhu Diệp Tu dành cho hắn đều mang một ý nghĩa: Hắn là đối thủ Diệp Tu hoàn toàn có thể hạn chế.
Điều này thật khiến người ta cực kỳ để tâm.
Cho nên, có một ngày Diệp Tu đứng trước mặt hắn, khóe môi ẩn giấu ý cười không rõ ràng, dùng giọng nói lười biếng bắt đầu khiêu khích hắn, Chu Trạch Khải khẽ mỉm cười.
Khi nhớ lại lúc ấy, Chu Trạch Khải đang xem tấm bưu thiếp do Tô Mộc Tranh chụp chuyển cho hắn qua QQ. Người gửi là Diệp Tu.
Trên bưu thiếp không có một dòng chữ nào, chỉ là cảnh hồ ở Zurich.
Kích động kỳ quái khi xưa hiện đã có đáp án xác thực. Cơ thể là bình chứa của tâm hồn, trước cả khi nhận thức rõ trong lòng, cơ thể đã sớm một bước làm ra phán đoán.
Đối với người này, từ đầu đến cuối hắn luôn rất để ý.
E rằng phải khá lâu nữa mới có thể gặp mặt.
Nhưng trước đó hắn vẫn có rất nhiều chuyện phải làm.
Giữa bọn họ, đến tận nay đều có hai chiến trường. Bất kể là cái nào, hắn đều không muốn thua.
Chu Trạch Khải mở phần mềm, bắt đầu huấn luyện.
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục