Hoàn [CMSN Lam Hà 2019][Diệp Lam - Chu Hoàng] Đại chiến lược

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Diệp Lam - Chu Hoàng] Đại chiến lược
Tác giả:撞羽-狂风骤歇
CV: thx to Lá Lá​
Edit: Thobeo​
CP: Diệp Lam - Chu Hoàng​
Fanfic thuộc project sinh nhật Lam Hà, mời các bạn ghé qua topic này để cập nhật các sản phẩm thuộc project: [Project] Lưu Thủy Hữu Tình - Mừng sinh nhật Lam Hà 2019
Một.
Tại căn cứ quân sự bí mật ở Tân Cương, tiếng pháo đang nổ không ngừng.​
Hội thao toàn quân lần này, các sư đoàn chọn ra những người lính tinh anh nhất gộp lại thành một đội ngũ mới, bố trí phối hợp dựa theo tiêu chuẩn chiến đấu của từng đơn vị, nhân số chỉ có bốn ngàn nhưng cả hai đội đã hừng hực lửa nhiệt tình.​
Phía sau cao điểm L là một rừng cây nhỏ. Một ngày rưỡi trước đó, đội xanh do Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu chỉ huy xác định doanh trại chỉ huy của đội đỏ bên Diệp Tu ở vị trí đó nên đã nhiều lần phát động công kích. Sau 12 tiếng, số lượng đạn pháo cỡ lớn sử dụng đã lên đến hơn hai ngàn viên.​
Thực ra thì mục tiêu quân sự A mới là đối tượng trọng điểm cần tiến đánh của quân xanh, một khi hỏa lực hạn chế vượt quá công thức tính toán, tổ trọng tài sẽ phán bên xanh hay bên đỏ thắng.​
Nhưng bước ngoặt lại phát sinh ở trước buổi diễn tập. Diệp Tu thừa dịp Tổng tư lệnh không có mặt, tản bộ sang khu vực của quân xanh để khiêu khích: "Ha ha, nếu tên nào trong các cậu có thể tìm được tôi, sau khi kết thúc diễn tập tôi sẽ quỳ bái toàn thể cán bộ chiến sĩ của quân xanh. Kho vũ khí của doanh trại bọn tôi cũng cho các cậu tùy tiện sử dụng . . . Dĩ nhiên là nói bên Luân Hồi, còn mấy người các cậu . . . " Anh hất cằm về hướng sĩ quan chỉ huy Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi, "Mấy tên binh tôm tướng cá này á, chậc chậc, lấy gì để răn đe đây."​
Hoàng Thiếu Thiên đã leo lên xe vận tải, vừa nghe thấy câu này lập tức nhảy xuống la to:​
"Diệp Tu, xem tôi một súng bắn chết anh!"​
Diệp Tu đáp lại: "Ồ, luận số lần đối chiến thì tỉ lệ thắng thua của chúng ta là bao nhiêu ý nhỉ?"​
Tiêu Thời Khâm đứng cách đó không xa, quay sang Giang Ba Đào bên cạnh cảm thản: "Tôi thấy quân mình đã có người kéo ổn định thù hận rồi."​
Giang Ba Đào lắc đầu cười nói: "Vừa hay nhiệm vụ lần này đội đỏ ở thế bị động, chiêu này của anh ấy cũng thật là lợi hại."​
Rừng cây xào xạc, mặt trời chói chang. Qua mấy ngày diễn tập, Diệp Tu ngồi bình thản trên ghế vừa ăn mì vừa nghe lính báo cáo.​
" . . . Quân xanh cử chủ lực Yên Vũ tập kích cánh phải thất bại, bị đội du kích của Lữ Bạc Viễn và Mạc Phàm phục kích. Nhưng tiểu đội tiên phong do Lưu Tiểu Biệt và Lý Hoa dẫn đầu đã tiếp cận mục tiêu A. Ngoài súng trường và súng máy, họ còn mang theo súng phóng rốc-két và hai xe bọc thép bộ binh, sẽ đối đầu với team của đội trưởng Tiêu Thì Khâm."​
Diệp Tu cắn một miếng thịt lớn, nhai chóp chép, còn không thỏa mãn hỏi người trước mặt: "Cậu nói nhỏ vậy, ăn không no hả?"​
Trong nháy mắt Lam Hà ném quyển sổ lên người Diệp Tu: "Tôi đúng là không được ăn no đây!"​
"Lộn xộn cái gì. Hiện tại cậu là tù binh, không có tư cách nổi nóng. Mà là cấp dưới, cậu cũng không thể phản đối mệnh lệnh của thủ trưởng."​
"Ai là cấp dưới của anh, tôi có đơn vị của tôi."​
"Ồ, Dụ Văn Châu sao rồi?"​
Lam Hà á khẩu không trả lời được. Hôm qua khi đi do thám địa hình bị đội đỏ phát hiện, trở thành mục tiêu liên hợp công kích. Hai phe dùng kinh nghiệm lẫn chiến thuật giằng co một hồi, cuối cùng tiểu đội phòng ngự Center Fire của Lam Vũ bị đánh bại. Đội trưởng, người được bảo vệ kỹ càng nhất bị một phát súng laser bắn trúng, trên thân lập tức bốc lên khói trắng. Trương Tân Kiệt, trọng tài của buổi quân diễn, nói vào tai nghe: "Đội trưởng Dụ Văn Châu, hy sinh, rút khỏi diễn tập."​
"Là cái tên mất nết kia!" Hoàng Thiếu Thiên căm hận nói: "Cái tỷ lệ bắn tỉa 99. 93% khốn nạn. Đội trưởng, xem tui báo thù cho cậu!"​
"Đừng vội, chúng ta đang đánh lửa Diệp Tu để anh ta phân tán bớt năng lực phòng ngự ở điểm A." Dụ Văn Châu rút bộ đàm quăng trên đất, nói: "Tọa độ đã tính toán rõ ràng, nhớ nghe theo sắp xếp của Vương Kiệt Hi."​
Vương Kiệt Hi lập tức phát tin: "Giải trừ phương án GF, đội phó Hoàng Thiếu Thiên sắp xếp đội Rim fire."​
Hoàng Thiếu Thiên cắn răng đi tìm đồng đội còn lại.​
Không chỉ mình Hoàng Thiếu Thiên muốn báo thù cho đội trưởng, còn có đội viên Lam Hà đang nhoài trong bụi cỏ trinh sát đường đi cùng chiến hữu. Vị trí của cậu không tệ, có thể nhìn thấy nhân viên đi xe gắn máy rút đi phía sau cây đại thụ. Vì thế cậu vội vàng nâng vũ khí định đuổi theo, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một nòng súng chạm vào gáy.​
Động tác của Lam Hà dừng lại.​
"Đứng lên," một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng, "Vứt súng xuống đất, giơ tay lên, từ từ đi ra khỏi bụi cỏ."​
Lam Hà làm đúng như đối phương yêu cầu, động tác chậm rãi nhưng mắt nhanh chóng liếc nhìn vị trí đồng đội phía trước, xác định mình vẫn trong phạm vi hỗ trợ của đồng đội. Coi như lần diễn tập này của mình có phải dừng ở đây thì cũng phải giữ được mặt mũi cho Lam Vũ. Kết quả là vừa định kêu cứu thì người kia đã trực tiếp bịt mồm cậu lôi ra: "Bên này đều là người của chúng tôi, hiện tại cậu muốn tiêu diệt toàn quân? Chơi thế không vui đâu."​
Lam Hà chỉ đành lùi lại phía sau, lùi lại, thấy xung quanh quả nhiên mấy bóng người đang mai phục lặng lẽ rút đi. Cậu vẫn bị người phía sau dí súng vào bắt đi đầu. Người kia vẫn cẩn thận không vượt qua tốc độ của cậu, tình huống này càng khiến Lam Hà khó suy đoán. Cậu chăm chú nghe tiếng bước chân trong rừng, từ rất nhiều người lộn xộn di chuyển giờ chỉ còn lại một.​
Thời cơ cuối cùng đã đến, Lam Hà nghĩ. Cậu cắn răng, đột ngột quay người định tập kích bất ngờ —— sau đó nhanh chóng bị quật quã chế ngự. Mặt cậu bị đè xuống đất, đá dăm cắm vào da thịt.​
"Can đảm lắm." Khi quay đầu cậu thấy người nọ đội mũ không rõ gương mặt, chỉ là giọng cười châm biếm này lại đặc biệt quen tai, đang đánh giá hành động của cậu: "Tuy có tiến bộ nhưng vẫn cần luyện tập thêm hai năm. Lên, tiếp tục đi."​
Lam Hà phẫn nộ bò dậy, vẫn đang thắc mắc người kia là ai.​
Có thể nhìn ra thay đổi của mình, ngoại trừ đồng đội sớm tối ở chung, thì chính là huấn luyện viên lúc mới nhập ngũ? Đồng đội trong những lần huấn luyện đặc biệt? Đối thủ trong lần thi đấu đối kháng? Cậu mở miệng muốn hòi: "Vậy, anh là . . . "​
"Không được nói."​
Người phía sau dùng báng sũng gõ đầu cậu, Lam Hà chỉ đành im miệng trầm mặc.​
Đi bộ khoảng hơn một giờ vào trong núi, từ dốc phía Nam đến dốc phía Bắc. Phòng chỉ huy tạm thời dùng gỗ và đá dựng lên dựa vào động sâu trong hẻm núi, chẳng trách mà bọn họ mãi không tìm được sào huyệt của quân đỏ. Lam Hà đã bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để phát tín hiệu. Nhưng vừa mới đến trụ sở tạm thời vẫn chưa nhìn rõ ở đây có bao nhiêu người, trước mặt lại nhảy ra một tên bôi dầu mỡ đầy mặt. Hắn ta hùng hồn lấy ra một đoạn dây thừng la to: "Con tin! Yếu như sên! Trói lại trói lại!"​
Lam Hà nhảy vội ra xa, bị người sau lưng lôi trở lại.​
"Khụ, Bánh Bao kiềm chế chút, kẻ địch đã bị anh chế ngự." Người kia khoát tay, "Đồ tốt phải tận dụng nhé, không còn vua thì có thể dùng chính sách chiêu an người tài đó."​
Bánh Bao nghiêm túc đứng thẳng người, chào quân lễ: "Vâng, tôi biết rồi, lão đại!"​
"Ai không còn vua cơ!" Lam Hà đột nhiên quay lại, cậu nhìn thấy người vẫn áp giải mình nãy giờ đang ngâm một điếu thuốc chưa châm lửa, vành nón xiêu vẹo khóe miệng nhếch cười hỏi lại cậu: "Ồ, Hoàng Thiếu Thiên kia đang làm gì?"​
Phong cách tác chiến của Hoàng Thiếu Thiên là lẩn trốn tạo cơ hội đánh lén, đội trưởng dặn anh ta nghe theo mệnh lệnh của Vương Kiệt Hi nhưng Lam Hà tin là giờ phút này chẳng ai biết anh ta trốn chỗ nào giữa sông núi tươi đẹp vùng Tân Cương.​
Người nọ nhìn cậu nói không nên lời thì vẫn cười, mang theo nét quen thuộc mãi chưa nhớ ra: "Không có gì để nói? Vậy đi làm việc đi. Trước tiên là dọn dẹp chỗ này."​
Lam Hà gân cổ cãi: "Nếu tôi không làm thì sao?"​
"Không làm?"​
Người kia đi tới trước mặt cậu, bỏ mũ xuống, lộ ra gương mặt khiến bao người nghiến răng nghiến lợi: "Sau khi diễn tập kết thúc thì chạy bộ thêm 20km mỗi ngày."​
Lam Hà lập tức kêu lên: "Diệp Tu! ?"​
"Gọi thủ trưởng! Nghiêm!"​
Lam Hà đã luyện thành phản xạ có điều kiện, như chấp hành khẩu lệnh nghiêm nghỉ mà đi quét tước vệ sinh, đột nhiên phát hiện: sao mình chưa gì đã khuất phục vậy.​
Lam Hà oan ức làm lính chạy vặt cho chỉ huy của quân đỏ. Hàng ngày đọc điện báo đánh tới, mỗi bữa ăn màn thầu thừa lại của Diệp Tu. Trải qua tháng ngày lao khổ như giới bần nông trước ngày giải phóng.​
Đến lúc đi ngủ, Diệp Tu nhường nửa cái chăn cho cậu: "Lại đây, trên đất lạnh, vào đây cho ấm."​
Lam Hà lườm anh, cởi áo khoác đồng phục tác chiên trải trên đất nằm xuống. Diệp Tu khẽ cười sau lưng, cũng yên tĩnh lại.​
Đêm đến, không khí lạnh ngưng đọng thành sương, từng giọt treo trên lông mi và đầu ngọn tóc của Lam Hà. Dải ngân hà đem ánh sao cách xa ngàn vạn năm ánh sáng tụ lại trên từng giọt sương . . . Cậu bỗng nhiên bị ánh sáng sao làm tỉnh giấc. Phát hiện trên thân ấm áp dị thường, Lam Hà hơi động người, cảm giác nơi ngón tay cho cậu biết mình được ủ trong hai lớp áo khoác da dê.​
Diệp Tu bên cạnh ôm súng ngủ say, thở đều. Gió không ngừng thổi từ hướng Tây, quét lên vách núi gập ghềnh, thổ tới mấy ngàn chiến sĩ tham gia quân diễn, thổi đến biên cương, thổi qua trái tim sắt đá kiên cường.​
Hai.
Diệp Tu bố trí nhiệm vụ cho nhóm người của Bao Vinh Hưng và Mạc Phàm, La Tập điều chỉnh radio để dò kênh. Lam Hà chỉ là một tù binh, không được chen lời cũng khong được đi khỏi cửa, ngồi một bên bóc vỏ mấy quả óc chó nhặt được trên núi.​
"Quân xanh chắc chắn đã đoán được ví trí trước mắt của chúng ta, không nói đến những quân cờ Dụ Văn Châu đã bố trí và sự thông minh của Vương Kiệt Hi. Phương Duệ đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của Hoàng Thiếu Thiên, Yên Vũ cũng sắp đánh tới, chúng ta cần phải bắt đầu di chuyển thôi." Diệp Tu cầm bản đồ dò đường đi: "Dọc theo thung lũng đi vòng đến chỗ này, tụ họp lại với team dụ địch Lôi Đình ở lối vào. Quân đỏ có thể hai đường giáp công quân xanh. Sẽ là một màn đối chiến bằng cả chiến thuật lẫn hỏa lực đây."​
La Tập cầm một tờ giấy tới: "Liên lạc với tiểu đội Owl của Luân Hồi, bọn họ đang tiến đánh mục tiêu E của quân xanh, xong việc sẽ phân tán hai bên đỉnh núi tiến hành mai phục, ắt hẳn sẽ theo kịp hành động của chúng ta để liên hợp đột phá. Đây là những số liệu họ bắt được của đối phương."​
"Ừ, không tệ," Diệp Tu nhìn đồng hồ, "Lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát!"​
"Cục đậu phụ này của chúng ta phải tính sao?" Bánh Bao chỉ vào Lam Hà đang ngồi trên đất, vô cùng quan tâm hỏi han: "Cho cậu ta một súng thật sảng khoái đi!"​
Lam Hà lập tức nâng hai tay đồng ý: "Đúng đó. Đừng giữ tôi."​
"Ha ha, hào phóng ghê, tặng không cho chúng ta một điểm?" Diệp Tu suy diễn, bước tới phía Lam Hà: "Hơn nữa, tôi rất lạnh lùng vô tình với kẻ địch, cậu muốn chết tôi sẽ khiến cậu chết không được, sống không xong . . . " Anh đoạt lấy một hạt óc chó được bóc vỏ sạch sẽ, ném vào trong miệng, nhai chóp chép: "Haiz không được . . ., giòn ghê, cậu bóc thêm vài quả nữa đi."​
Quả óc chó vùng Tân Cương ngon nổi tiếng, nhưng cũng đừng có mà thoải mái sai khiến người khác. Lam Hà chẳng thèm để ý thân phận sư đoàn trưởng của Diệp Tu, dùng hết sức bình sinh bắn lại một ánh mắt cực kỳ xem thường. Cơ mà đây là Diệp Tu, từ nhỏ đến lớn bị ánh mắt sắc như dao cạo nhìn đến quen, giờ phút này lại cảm thấy cậu trai nhỏ này như đang liếc mắt đưa tình với mình.​
"Đừng có tới đây nhé, anh đây là công dân cách mạng tác phong nghiêm cẩn không mắc bẫy này đâu."​
Lam Hà còn tưởng rằng Diệp Tu đang nói về mấy hạt óc chó, giơ một hạt ra khiêu khích: "Vậy anh có ăn hay không, còn một hạt."​
Diệp Tu cúi người xuống, kề sát bàn tay Lam Hà, dùng đầu lưỡi cuốn một nhân hạt óc chó vào miệng mình.​
La Tập thấy cảnh này lập tức toát mồ hôi hột, cổ áo thoáng ướt nhẹp. Cậu mới được điều tới từ học viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật được mấy tháng, thầm nghĩ sao mình vẫn có thể ngồi đây thưởng thức đồ ăn chứ, chả khác hồi cấp ba phải nhìn mấy đứa bạn yêu sớm chim chuột trong giờ học. Mọi người đều nói doanh trại là cái ổ gay, sự phát triển này chẳng mấy mà thành chuyện xấu. Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Bánh Bao bên cạnh vỗ lưng cậu một cái: "Tiểu đệ! Siêng năng làm việc, ngây ngốc cái gì đấy!"​
Radio trong tay La Tập rớt trúng chân rồi.​
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, cây cỏ bị hun nóng, mấy con vắt từ mặt đất nhảy lên da nhằm hút máu tươi. Đám người bọn họ lẩn trốn trong thung lũng khẽ di chuyển, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng đạn giấy, tiếng pháo và tiếng súng vang dồn dập.​
"Vùng này còn nhiều cây ghê, nếu có thời gian mấy đứa có thể buộc cái băng ghế khiêng anh đi. Hẳn phải thoải mái lắm, lão phật gia du ngoại Giang Nam cũng chỉ được đãi ngộ đến thế là cùng."​
Lam Hà bị Diệp Tu cầm cành cây chọt bắt di chuyển, sống lưng bị đâm tới đâm lui làm cậu vô cùng bực mình bật lại: "Anh chẳng có chút phong thái lãnh đạo nào cả!"​
"Anh đương nhiên là lãnh đạo, hơn nữa anh còn có thể điều một thiếu úy như cậu làm cảnh vệ viên chuyên trách đấy. Vậy nên cậu phục vụ anh chính là đạo lý hiển nhiên, cậu nói xem có đúng không?"​
Mình nói cái gì vậy, Lam Hà thầm nghĩ tại sao mình lại muốn tiếp lời, đấu võ mồm với tên miệng tiện này thì sao có được kết quả tốt cơ chứ.​
"Thực ra trước đây anh đã gặp cậu." Diệp Tu thấy Lam Hà không thèm trả lời, nói tiếp: "Còn gặp hẳn hai lần."​
Hai lần? Lam Hà hoàn toàn không có ấn tượng gì. Số lần cậu nhìn thấy Diệp Tu ngược lại nhiều hơn kha khá. Trong mấy hoạt động to nhỏ của đơn vị và bên hậu cần đều thấy anh ta xuất hiện. Rõ ràng mặc một thân quân trang nghiêm túc phối với giày da quân đội ngầu lòi, nhưng mặc lên người anh ta lại trông giống hệt gián điệp, như là người của quân địch trà trộn vào hàng ngũ quân ta, dễ dàng hạ độc vào thức ăn căng tin vậy.​
Mà hôm đó cậu bị bắt bới chính người này, liền nghĩ mình tiêu rồi.​
Trong lúc mải nghĩ ngợi, từ bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đạp trên cành khô, âm thanh tuy nhỏ nhưng Diệp Tu không hề do dự dừng bước, lập tức túm lấy Lam Hà nằm bò xuống sườn dốc —— đây cũng là lý do anh giữ cậu lại, vừa làm cu li vừa làm bia đỡ đạn, phe kia cũng không thể giết đồng đội để cho không phe này một điểm được.​
Đúng như dự đoán, trong nhảy mắt, nương theo tiếng la to "Diệp Tu anh chịu chết đi chịu chết đi chịu chết đi chịu chết đi chịu chết đi" là tiếng súng vang và vài chùm laser rơi trên người bọn họ.​
Bánh Bao và La Tập đứng ở vị trí khá xa, phản ứng tương đối chậm, trên thân đã bốc lên khói trắng, chỉ có thể rút khỏi cuộc diễn tập. Đến thời khắc hấp hối cuối cùng Bánh Bao còn đặc biệt đóng kịch, giơ hai tay lên trời rống lên: "Ôi tổ quốc! Chẳng lẽ tôi chỉ có thể đi đến một bước này thôi sao! Ôi mẹ ơi!"​
Hoàng Thiếu Thiên vội vàng bắn thêm một súng về phía cậu ta: "Bắn thế rồi mà chưa chết à!"​
Thực ra lần tập kích này có hơi vội vàng. Hoàng Thiếu Thiên không đợi được toàn đội Rim fire tập hợp đủ đã cùng Tống Hiểu dắt một tiểu đội tuần tra hành tung của Diệp Tu. Đi thêm một đoạn nữa thung lũng sẽ dần trống trải không thích hợp để ra tay, nếu chờ đến khu vực thích hợp hơn thì sợ đội tác chiến lưu động của quân đỏ sẽ diệt sạch đội của cậu. Đây là một lần đánh cược, Hoàng Thiếu Thiên tính toán, mẻ lưới này nếu có thể tóm được Diệp Tu rồi sau quân diễn bắt anh ta quỳ gối dập đầu thì quá đáng giá để liều một phen. Huống hồ cấp trên đã phân phối cho mình mấy cái súng trường, so với súng 03 của bên Luân Hồi còn tốt hơn, Chu Trạch Khải cũng không thể mài mặt để làm ra . . . Nghĩ xa quá rồi!​
Mạc Phàm phản ứng kịp thời, cách chỗ bị bắn phá một đoạn. Hoàng Thiếu Thiên và Tống Hiểu trốn sau thân cây truy cản. Diệp Tu kéo Lam Hà vừa đánh vừa lùi, không màng tới việc Lam Hà lòng dạ đã xoắn thành mấy cái tượng điêu khắc ở cung thể thao Quảng Châu.​
"Ha ha." Trong lúc ác chiến Diệp Tu nói vào bên tai Lam Hà: "Dây thừng anh đã chuẩn bị kỹ càng, cậu yên tâm làm khiên đỡ đạn đi."​
Lam Hà cúi đầu nhìn, mẹ ơi, Diệp Tu thực sự muốn trói tay mình làm cảnh vệ viên chạy theo đuôi, quá bỉ ổi, không biết xấu hổ. Dù không thể phản kháng nhưng cậu vẫn là lính nhập ngũ, bị ép đến như vậy còn chẳng bằng ra tiện net làm bồi luyện chơi game.​
Đúng lúc này Hoàng Thiếu Thiên cũng xông đến muốn làm bom cảm tử, lớn tiếng gào Diệp Tu tôi muốn cùng anh chết cùng một chỗ!​
"Cậu có còn tôn nghiêm của người lính nữa không hả!" Diệp Tu la lên.​
Lúc đầu quả thật không nói được bên nào trên cơ hơn, tuy bên Hoàng Thiếu Thiên chỉ là đội ngũ lâm thời được chắp vá lung tung, nhưng chỉ cần bước lên chiến trường thì chắc chắn không phải một đám hỗn tạp đầu đường xó chợ. Cục diện nhất thời khó phân định, bốn bề nổi gió. Phương Duệ và Ngụy Sâm, An Văn Dật cũng đến trợ giúp sau một thời gian dài chờ đợi. Hoàng Thiếu Thiên thấy vậy cũng không tiếp tục chạy tới làm quân cảm tử. Đoán chừng hắn có cố giết thì bên kia vẫn có thể giữ lại một hai máu. Mà Lam Hà cảm thấy nếu muốn chạy, đây là cơ hội duy nhất. Nhân lúc Diệp Tu quay đầu chào hỏi, Lam Hà bỗng dồn sức huých khủy tay về phía sau, thoát khỏi trói buộc, hạ thấp cơ thể lăn liên tục mấy vòng giống như một con thỏ chạy vào rừng cây với bọn Hoàng Thiếu Thiên, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách.​
Nhìn bóng áo camo của Lam Hà dần khuất nẻo, Phương Duệ chỉnh mũ hỏi Diệp Tu: "Động tác nhanh thoanh thoắt, không đuổi theo không sao chứ?"​
"Không việc gì, những thứ muốn cậu ta nghe được đều đã nói, đợi xem Vương Mắt Bự cắn câu thôi."​
"Anh cũng bắt nạt người ta quá đáng."​
"Tôi nào có." Diệp Tu trưng ra bộ mặt vô tội, đưa tay xoa chỗ bị Lam Hà huých trúng: "Bắt cậu ta bóc mấy quả óc chó thôi mà, Bánh Bao có thể làm chứng."​
Cách đó không xa, Bánh Bao đang tận lực cosplay thi thể chết một cách oanh liệt, nghe thấy Diệp Tu kêu liền trả lời: "Người chết không thể làm chứng!"​
Phương Duệ động viên Bánh Bao một chút rồi quay lại hỏi tiếp: "Cậu ta chính là đứa nhỏ anh nói đến sao? Chạy nhanh thật, tôi còn tưởng anh vừa nói ra chân tướng sự thật liền kết thù cơ đấy."​
Diệp Tu cũng thở dài: "Tôi còn chưa kịp nói đâu, người trẻ tuổi bây giờ đều thiếu luyện tập, chẳng chịu được gian khổ."​
La Tập nằm dài trên đất, nếu không phải cậu chết rồi không thể nói chuyện thì đã sớm tiếp lời.​
Hai giờ sau, một đám người nằm sấp hòa mình vào đám cây cỏ cao cao cạnh con đường duy nhất để ra khỏi hẻm núi.​
"Đờ mờ," Hoàng Thiếu Thiên nói, "Cái tên khốn nạn tỷ lệ bắn tỉa 99,98% thành công kia chắc chắn đang mai phục gần đây. Vừa nãy Lý Viễn đi qua bị hắn một súng vỡ đầu. Chúng ta chỉ có thể nhắn tin cho Vương Kiệt Hi để anh ta bố trí đi vòng."​
Lam Hà hỏi: "Khi nào có thể đi?"​
Hoàng Thiếu Thiên: "Chờ trời tối đã, dù sao cũng sắp tối rồi. Đúng rồi, nhìn cậu quen lắm, nhập ngũ ở đâu năm nào? Nhìn có vẻ khá can đảm lại có đầu óc nhỉ, còn đóng góp được tin tình báo quan trọng. Đúng rồi, cậu từ chỗ tên Diệp Tu kia nghe thấy gì? Mấy ngày nay hắn đang làm gì . . . "​
Lam Hà thật muốn tìm thứ gì nhét vào lỗ tai, nhưng trên đất chỉ có sỏi đá với xác mấy con bọ cánh cứng, cây hoa chuông và cây hoa sừng. Cậu đấu tranh một hồi, vẫn nghĩ nên nói chuyện phiếm với Hoàng Thiếu Thiên, vì thế hỏi một câu hiển nhiên: "Anh nói cái người có tỷ lệ bắn tỉa thành công 99,98% chính là Chu Trạch Khải sao?"​
Kết quả lời này vừa nói ra Hoàng Thiếu Thiên liền trầm mặc, nhìn phía trước đặc biệt xuất thần.​
Lam Hà cũng trầm mặc, trong lòng lại dậy sóng: Mình vừa nói cái gì không nên à?​
Trời chưa tối hẳn, Vương Kiệt Hi chuyển tin tới nói đã sắp xếp ổn thỏa, có thể di chuyển đến lối ra của hẻm núi. Hoàng Thiếu Thiên ngụy trang bằng một đống rơm rạ dây leo trên lưng, đối nghịch với cái lạnh dần buông cùng gió rét, nằm rạp xuống đất bò tới.​
"Người anh em," Hoàng Thiếu Thiên bàn bạc với Lam Hà: "Chu, à, tên nhãi con kia bây giờ có thể đang ở trên đỉnh núi giúp chặn đánh, có thể vẫn còn, có thể đổi người bảo vệ. Cậu nhìn thấy vị trí cách cây đại thụ ba mét không, chỗ đấy có tầm nhìn bao phủ rộng nhất, tôi đoán hắn rất có thể đang ở đó ôm cây đợi thỏ. Á phì phì phì, tôi cũng không thải thỏ."​
Lam Hà biết thượng cấp muốn giao nhiệm vụ, đặc biệt thành khẩn nói: "Tôi cần phải làm gì?"​
"Cậu nỗ lực tới gần chỗ đó, nếu động thủ được thì cậu cố gắng, bọn tôi sẽ hỗ trợ. Nếu hắn một súng kết liễu cậu . . . Xin lỗi, không phải tôi xem thường cậu đâu, chỉ đang nói giả thiết thôi. Cậu thấy rõ đối phương là ai thì lập tức hô to một tiếng nói tên hắn cho chúng tôi. Nếu có thể tiến công, cậu hô một câu 'Tôi gả cho anh'. Nếu cậu phát hiện đây là một cái bẫy thì hô 'Anh gả cho tôi'."​
Lam Hà mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào không đứng, nghĩ hết nửa ngày mới hỏi lại: "Báo cáo cấp trên, có thể đổi hiệu lệnh không, ngốc quá, tôi sợ không hô lên được."​
"Cậu nghĩ nhiều làm gì! Chết rồi sẽ không được nói chuyện, bằng không sẽ trái với quy định bị xử phạt. Tổ trọng tài có Trương Tân Kiệt đó, cậu nói nhiều hơn một cậu lập tức bị cảnh cáo hiểu không? Nhưng có tiền bối truyền cho tôi một cách có thể khiến tổ trọng tài và cấp trên tha thứ, đó chính là . . . " Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một hơi, hai mắt lấp lánh bày ra vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ: "Yêu! A! . . . Hiểu không?" Giấy tiếp theo cậu đã quay lại vẻ mặt bình thường, vỗ vai Lam Hà: "Lên đi! Chiến hữu!"​
Lam Hà nghĩ ngợi một chút: "Báo cáo cấp trên, Trương Tân Kiệt liệu có hiểu loại tình ái này không?"​
Hoàng Thiếu Thiên nói: "Trương Tân Kiệt không thể, nhưng có Trương Giai Lạc ở đây! Anh ta có nội tâm phong phú nhất định có thể cảm nhận được tấm lòng của cậu. Được rồi sắp đến lúc rồi, cậu đi đi! Cố lên!"​
Lam Hà nhỏ giọng nói, cấp trên ơi tôi nào có cái gì thật lòng, chẳng phải anh bắt tôi hô thể thôi sao. Nhưng ra chiến trường chính là phải phục tùng mệt lệnh một cách tuyệt đối. Trải qua ba năm nhập ngũ cậu biết làm quân nhân không phải chuyện đùa, cho dù đó là một câu khẩu lệnh buồn cười, nếu hữu hiệu thì nó có giá trị và bắt buộc phải tuân theo.​
Lam Hà một mình tiến lên, không nghĩ đến hành động của mình lại kinh động ba con đom đóm trong bụi cỏ; trên đỉnh đầu, mưa sao băng trăm năm mới có một lần đang rơi xuống, những thiên thạch sau hành trình dài dằng dặc sẽ dừng lại ở đâu đây. Mà cậu cúi đầu, mặc cho cành lá cứa vào mặt, dùng cả tay chân để trườn đến nơi nhiệm vụ yêu cầu.​
Đến đây đi, hồng thủy mãnh thú, đến đây đi, thái sơn áp đỉnh!​
Bụi cỏ trước mặt thật sự lay động một chút, Lam Hà đang còn hoài nghi có phải mình sốt sắng quá nên sinh ra ảo giác. Nhưng lay động càng lúc càng mạnh khiến cậu gạt đi ý nghĩ này. Lam Hà nâng súng bắn, liên tiếp vài tiếng súng vang, nhưng bóng đen lại đi một vòng lớn rồi xuất hiện từ bên phải, dùng một quyền đánh ngã cậu xuống đất. Bụng đau nhói, sau đầu đập vào một cục đá, ngay cả cơ hội để lăn đi cũng không có. Một cặp chân dài chế trụ hông cậu, cổ tay bị tóm chặt.​
"Lại gặp nhau rồi, thật khéo." Âm thanh cậu chán ghét vô cùng vang lên.​
Nương theo ánh sao, Lam Hà thấy rõ gương mặt Diệp Tu, đôi môi mỏng nhếch lên không đứng đắn, dáng vẻ thắng lợi hoàn toàn.​
Lam Hà lập tức nghĩ đến nhiệm vụ Hoàng Thiếu Thiên giao cho cậu, trong lúc vội vã kêu to:​
"Diệp Tu —— Diệp Tu anh, anh gả cho tôi."​
Hô được một câu này phải dùng không ít khí lực, Lam Hà cảm thấy tiếng gió như ngừng lại, đầu óc bởi vì dùng sức mà vang lên tiếng ong ong, sao băng lóe sáng phía sau lưng Diệp Tu, từng mảnh vụn để lại vệt sáng dài trong bầu khí quyển. Lam Hà chớp mắt nhìn thấy vẻ mặt Diệp Tu lộ ra vẻ sửng sốt rõ ràng, khắc sau đã khôi phục lại nụ cười châm biếm, vành mắt đen nhánh cũng cong lên.​
"Ha ha." Từ bên hông anh lấy ra một khẩu súng: "Nói có giữ lấy lời không đồng chí cảnh vệ viên? Vậy tôi liền gả cho cậu."​
Kéo chốt an toàn, nòng súng đen chỉ vào mi tâm của Lam Hà: "Dám đổi ý liền một súng bắn chết cậu, súng này là hàng thật."​
- END -​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Nửa đêm nhìn cái hình minh họa tượng điêu khắc ở cung TT Quảng Châu cười như dở =))

Mọi thường ở fic Diệp Lam, nói về Diệp Tu chỉ có 2 từ: thiếu đánh, và soái bạo. Cuộc diễn tập này hài như đùa nên độ mắc rại của Diệp có cảm giác nhẹ nhàng hơn, nhưng mà độ soái, nhất là pha thuận lý thành chương cuối truyện, thì mẹ ơi xỉu.
 

Bình luận bằng Facebook