Hoàn [CMSN Lam Hà 2019] [Diệp Lam] Tui là một củ hành tây

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
[Diệp Lam] Tui là một củ hành tây

Tác giả: 寒山一带伤心碧

-

Fic edit thuộc project Mừng sinh nhật Lam Hà 2019 - Lưu Thủy Hữu Tình

-

Chú thích: Tên riêng do các loại rau củ nói đều dùng từ gần âm hoặc gần nghĩa

-

Tui là một củ Hành Tây.

Củ hành tây thứ mười ba sắp bị ăn trong tháng này.

Không không không, tui không hề tỏ vẻ oán giận gì cả, dù sao thì tui cũng đã là một trong những món cuối cùng rơi xuống chảo dầu, trước khi hy sinh vì đại nghĩa còn có thể hưởng thụ bàn tay chủ nhân rửa sạch và âu yếm, sau đó tiến về phía trước cùng papa, chị gái, em trai với với mùi hương thơm ngát, tưởng tượng cảnh đó còn cảm thấy khá phấn khích ấy chứ.

Không —— trọng điểm của tui là, một tháng ăn mười ba củ hành tây, liệu có hơi nhiều quá không? Cho dù dòng họ chúng tui có thể thanh nhiệt giải độc làm dịu cơn khát bao trị bách bệnh, tuy thường xuyên làm người ta chảy nước mắt rưng rưng... Cũng không thể ăn nhiều như thế chứ? Lại còn chẳng phải là thuốc.

Súp Lơ ở bên cạnh tui cảm thấy tui cứ buồn lo vô cớ, lải nhải bên tai tui suốt một buổi chiều hàng trăm thứ lý do này nọ.

Tui tặng cho hắn một câu “Câm miệng”, đối lấy được từ đối phương một cái trợn trắng mắt, sau khi phải nhìn cái khuôn mặt khủng bố ấy một hồi, tui đành phải kêu hắn “Thôi đi”.

Còn có cái gì phiền hơn nữa không.

Tui luôn không hợp với Súp Lơ. Đó là một tên ngớ ngẩn lắm lời, có lẽ từ nhỏ đã uống thuốc trừ sâu thay nước, chịu tác dụng phụ cực mạnh, lâu nay không được uống đã sớm từ bỏ trị liệu.

Hai anh em nhà Đũa nói gần đây có một từ chuyên môn vô cùng hot để hình dung mấy tên thoại lao gọi là “Hoàng Thiếu Thiên”, tui định bụng dành tặng từ này cho súp lơ.

Tui, Súp Lơ, Gừng, Tỏi và nửa cây Cải Bắp được chủ nhân lấy ra khỏi ngăn tủ tăm tối, sau khi rửa sạch sẽ thì đem đặt trên bàn bếp.

Chủ nhân đứng trước bàn, thuần thục xắn tay áo sơ mi, vươn tay rút một con dao treo trên giá, để lộ phần cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

Mắt Cải Bắp lập tức lóe sáng, khoan khoái cọ lên người tui mấy cái: “Hehe, Hành Tây, Hành Tây, cậu nhìn đi, nam thần của tui đó, nam thần của tui đó, ui chu choa í í í nam thần hôm nay vẫn đẹp trai như thế mlèm mlèm mlèm ~~~” Trái tim thiếu nữ của bạn trẻ đập loạn, kích động hò hét, si mê như thể được mặt đối mặt với Chu Trạch Khải. Súp Lơ cũng rất hưng phấn, liên mồm thảo luận với Cải Bắp về kiểu tóc của nam thần, dáng người, thậm chí cả vấn đề size nọ size kia.

Thực ra tui muốn nói cho bọn họ biết, nếu chủ nhân nghe được những cuộc hội thoại đáng sợ này, không chừng cả đời chẳng còn dám bước chân vào phòng bếp nữa, nhưng mà có lẽ tui sẽ bị hai đứa fan não tàn (trong đó còn có một đứa mang danh hiệu... Cái gì nhỉ? Gọi là thuộc tính “Hoàng Thiếu Thiên”?) vây công đập cho bầm dập nên tui vẫn giữ yên lặng, nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Huống hồ tui cũng... Khụ, các bạn hiểu mà.

Chủ nhân của tui tên Lam Hà, là một người cực kỳ cực kỳ tốt.

Chủ nhân luôn luôn ôn nhu thiện lương, đảm đang khéo léo, tuy nhiên theo như lời của Dao Bếp và Thớt Gỗ, khoảng thời gian trước, đại khái là tầm mùa hè, mỗi lần anh ấy cắt thái cái gì đều mang thái độ tàn nhẫn khác thường, vừa thái vừa nghiến răng lẩm bẩm một cái tên, quả thực như muốn chém người ta làm đôi, sợ tới mức hãi hùng khiếp đảm.

“Ai thế?” Tui tò mò hỏi. Người có thể khiến anh ấy tức giận đến mức đó cũng không nhiều.

Thớt Gỗ vắt óc suy nghĩ, nói cho tui biết một cách rất không xác định: “Hình như là Diệp... Diệp gì gì ấy nhỉ? Hay là Quân gì gì đấy hay sao á?”

Diệp? Quân? Quân? Tuấn?... Chẳng lẽ là cây nấm?

Nhất thời tui tưởng tượng ta một cái nấm màu đỏ bị thái thành hai mảnh.

Aiza sao lại có một phong cách giống kiểu cương thi thực vật đại chiến vậy nhỉ. Hay ghê ta.

Dao bếp có vẻ không vui, nhíu mày, nói: “Tôi biết tên hắn ta.”

Tui phấn khích lắm luôn, mong chờ chăm chú nhìn cậu ấy.

Dao Bếp im lặng một hồi, lạnh lùng mở miệng: “... Ngươi Đừng Cười.”

“Ừ, Dao Bếp đại ca yên tâm, tui tuyệt đối sẽ không cười!”

Cho nên đừng có làm người ta hồi hộp nữa, mau nói ra đi mà?!

“...”

“... Ế? Đồng chí Dao Bếp, cậu rớt mạng à?”

“Không.”

“Thế, thế sao lại không nói gì nữa?”

“... Tên hắn ta là ‘Ngươi Đừng Cười’.”

“...” Ngộ ha?!

Tui phát hiện tui ngày càng không get nổi logic nhân loại.

“Cho dù không phải là ‘Ngươi Đừng Cười’ thì tên cũng hắn ta đại khái cũng mang ý nghĩa như thế.” Dao Bếp bổ sung, “Đũa nói thế đấy.”

Tui: “...”

Tuy tui cảm thấy hai anh em kia rất không thể trông cậy nhưng bọn họ thật sự là thành viên có kiến thức rộng nhất trong nhà bếp này, bởi vì chủ nhân thường hay đưa bọn họ về phòng làm việc, vừa ăn vừa gõ máy tính, mỗi lần anh em nhà Đũa trở về đều mang theo rất nhiều điều mới lạ.

Thật đáng buồn vì chẳng ai mang Dao Bếp hoặc là Hành Tây đi ăn mì cả. Chậc.

Dao Bếp trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, hiển nhiên không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này. Còn tiếp tục hỏi thêm nữa có lẽ chỉ chốc lát thôi tui sẽ bị thái thành từng miếng, cho nên đành phải lặng lẽ chọt chọt Cải Bắp bên cạnh: “Này em gái, có chút thông tin gì không? Cái kẻ tên ‘Ngươi đừng cười’ kia là loại hành gì à?”

Trông vẻ mặt của Cải Bắp cũng rất mờ mịt, hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng cô còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Súp Lơ rít gào ầm ĩ hết cả lên: “Cái này mà cậu cũng không biết thì lấy đâu ra tư cách được đứng trong phòng bếp này cơ chứ?! Phẩm chất của fan não tàn đâu?!! Mau cút khỏi đây!!!”

“…”

Tui cười nhạt, ý bảo cậu ta nhìn Cải Bắp. Cô bé đã bị một quả pháo bản đồ nổ cho vỡ nát cả trái tim nhỏ bé, đứng một bên bắt đầu nức nở.

Bạn nữ vừa khóc, Súp Lơ liền lúng túng, luống cuống tay chân lao đến trước mặt bạn nữ, lắp bắp cố gắng an ủi, thậm chí còn tháo cả dây buộc ‘bông hoa’ bung xòe trên đầu mình xuống đưa cho người ta làm khăn tay.

… Có ngớ ngẩn không cơ chứ.

Vất vả mãi mới dỗ nín được bạn nữ khóc lóc, tui tức giận hỏi Súp Lơ: “Bớt thừa nước đục thả câu kia, bây giờ trả lời thành thật được không?”

Súp Lơ kiêu ngạo liếc tui một cái: “Cầu xin tui đi?”

“…” Tui chỉ thấy cậu ta bị ấu trĩ giai đoạn cuối.

Ngược lại, bạn nữ Cải Bắp lại lóe sáng hai mắt, đặc biệt mong chờ, nhìn Súp Lơ, nói: “Cầu xin anh đó.”

“..” Tuy Súp Lơ là một tên mặt dày đến khó tả nhưng đứng trước ánh mắt của bạn nữ thế kia vẫn có chút ngại ngùng, ho khan mấy tiếng rồi mới nói, “Được rồi, nhóc đã thành tâm thành ý hỏi thì anh đâu nỡ lòng nào không nói cho mọi người biết!”

“Chuyện này phải kể từ mùa hè năm ngoái, mọi người cũng biết chủ nhân làm nghề gì đúng chứ? Chính là cái gì gì mà thành viên chủ chốt trong nghiệp đoàn cày game, chủ nhân là thủ lĩnh cực kỳ cực kỳ lợi hại…”

“… Là một trong những.” Dao Bếp bổ sung.

“Phải phải, đại ca Dao Bếp nói đúng, là một trong những. Nói tiếp, khoảng thời gian đó chủ nhân gặp một người vô cùng vô cùng lợi hại trong game, chính là kẻ tên ‘Ngươi Đừng Cười’ đó, nghe nói là một kẻ cầm ô, phiền phức không chịu được, thường xuyên quấy rối công việc của chủ nhân hơn nữa chủ nhân lại không có cách nào chống lại được tên đó. Quả thực là nhân thần cộng phẫn, thiên lý nan dung!!”

Một kẻ cầm ô? Tui hiểu rồi. Quả nhiên vẫn là một cái nấm già, hóa ra tưởng tượng của tui chẳng thái quá chút nào.

“Nhưng sự thật là chủ nhân lại cảm thấy người kia cực kỳ lợi hại.”

“Sau đó cái tên kia tự thuê... À không đúng, là tự lập một chiến đội Tinh Tinh muốn đánh về Luyến Manh... Úi lại nhầm, hình như phải là Liên Minh? Thôi mặc kệ nó đi! Tóm lại là rất ít khi xuất hiện trước mặt chủ nhân nữa —— ”

Một đám rau củ tuy không hiểu ‘chiến đội Tinh Tinh’ với ‘Luyến Manh’ nghĩa là gì nhưng đều chăm chú lắng nghe, gật đầu như giã tỏi.

“Êy, chiến đội Tinh Tinh có phải là đội mà tuần nào chủ nhân cũng đều xem bọn họ thi đấu không?” Chiếc Thìa ngồi một bên dường như biết kha khá, vội vàng hỏi Súp Lơ.

“Bingo~~! Chính là nó đó! Nhưng chính xác là mỗi tuần chủ nhân chắc chắn sẽ xem ai đội cơ, còn một đội nữa gọi là... Chậc... Lạm Vu?”

Tui cảm thấy nhất định là cậu nghĩ sai ở đâu đó rồi, chẳng ai lại đi dùng cái tên như trò đùa thế cả —— Không, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu có thể tự đeo cái tên kiểu như ‘Ngươi Đừng Cười’, quả nhiên tui vẫn đang dùng logic của hành tây mà suy ngẫm về con người rồi.

“Thực ra ‘Ngươi Đừng Cười” không xuất hiện là một chuyện tốt, công việc của chủ nhân thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng! Mà!... Ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngay mùa hè này, cái tên đáng ghét kia lại xuất hiện một lần nữa, chủ nhân lại phải lao tâm khổ tứ, đối diện màn hình nói anh ấy thường xuyên trông thấy cái tên kia chạy hùng hục tới bắt nạt chủ nhân, điều không thay đổi chính là chủ nhân vẫn tiếp tục nhẫn nhịn, chời ơi anh ấy nhịn được chứ tui là tui không nhịn được á! —— ”

Nói đến mức mọi người đều cảm xúc dâng trào, Súp Lơ cố tình kéo dài giọng, sự thích thú của tui cũng bị cậu ta khơi gợi; tui cũng chẳng còn bận tâm đến việc chủ nhân cầm Dao Bếp lên bắt đầu thái tui nữa, không nhìn Dao Bếp đang từ từ tiến lại gần, tui thúc giục: “Sau đó thì sao?”

Một dao.

Tui cảm giác lưỡi dao cắt vào từng chút một, toàn thân đau như bị cắt làm hai nửa.

Được rồi, thực tế cũng chính xác là cắt thành hai nửa.

“Má nó cậu nói tiếp đi xem nào?!” Tui thực sự vội muốn chết luôn.

“Chủ nhân vô cùng đau đầu, nhưng mà còn có cách nào đâu? ‘Ngươi Đừng Cười’ thực sự lợi hại vô cùng, Màn Hình nói rằng tên đó còn đỉnh hơn cả Dao Bếp nữa, chủ nhân căn bản không có biện pháp đáp trả tên đó —— Aiz, mấy người đừng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là cái tên đó cản trở công việc của chủ nhân rất nhiều thôi, vô cùng phiền phức —— ”

Đám rau củ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dao thứ hai.

Dao Bếp vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng bất biến, lúc rút ra khỏi người tui, tui nghe thấy cậu ta lầu bầu: “Nếu thật sự là như thế thì tốt rối.”

Nhưng mà trong lúc hỗn loạn, tui chẳng thể nào suy nghĩ đến hàm nghĩa của những lời này, để mặc nó trôi đi trong đau đớn. Nhìn vào lưỡi dao sáng loáng như gương, tui trông thấy được hình phản chiếu của chính mình, đương nhiên là bị cắt thành bốn mảnh, lộ ra từng lớp từng lớp màu tím và ở nơi chính giữa là trái tim tui.

Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.

Tui tự nhủ trong lòng mình như vậy, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn.

Súp Lơ còn ở một bên lưu loát nói hết, từ chuyện chủ nhân đến máy chủ mười khai hoang đến hiện giờ ở Thần Chi Lĩnh Vực, tui nghe đến mức phải kinh ngạc: Vì sao cậu ta biết đến kỹ càng tỉ mỉ như thế?

Tui kiềm chế nghi hoặc, giả vờ tùy tiện cắt ngang cậu ta: “Không phải chứ sao cậu biết được? Hay là cậu bịa ra đấy hả?”

(Thực ra tui biết những gì cậu ta nói cơ bản là thật, bởi vì có rất nhiều chi tiết mà chỉ số thông minh của cậu ta không thể nào bịa ra được.)

“Hahahahahaha~~~” Súp Lơ đắc ý cười to, chống nạnh chỉ vào mũi tui, “Còn lâu tôi mới thèm nói dối nhé! Cho cậu biết, tôi có bảo bối bí mật đó!”

“...” Tui đã không còn sức đâu mà mắng chửi cậu ta ngu ngốc nữa, yếu ớt hỏi, “Cái gì?”

“Haha nghe kỹ này!! X003865E! Đường dây nóng bát quái của Lý Tấn đại đại, chỉ có thứ cậu không tưởng tượng ra được, không có gì mà đại đại không biết, người từng dùng đều nhiệt liệt đề cử!”

“...”

... Thế quái nào một cái Súp Lơ như cậu ta lại gọi đến đường dây nóng bát quái được chứ? Nhân loại không cùng tần số với rau củ đấy?! Cậu ta cho là tui không đoán được rằng mấy chuyện này toàn do anh em Đũa nói với cậu ta chắc?!

Tui không muốn bận tâm tới cậu ta nữa.

Dao thứ ba. Dao thứ tư. Dao thứ năm.

Tui đau đến mức mồ hôi toát ra đầy thân.

Súp Lơ vẫn còn đang lảm nhảm vớ vẩn, Cải Bắp hùa theo cậu ta rất vui vẻ, trong phòng bếp đầy những âm thanh náo nhiệt. Đại não tui còn cứng còng trong cảm giác đau đớn chưa lui, mơ mơ hồ hồ, căn bản không phân biệt được giọng nói của bọn họ. Tới lúc tui khôi phục lại ý thức thì phát hiện xung quanh đột nhiên yên lặng lạ thường.

Sau đó tui cảm thấy có chất lỏng gì đó rơi xuống người tui, đọng lại ở vị trí trái tim tui.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Hình như hơi mặn. Có chút nóng.

Dao thứ sáu.

Đau.

Toàn bộ đám rau củ yên lặng nhìn chủ nhân, sau đó ánh mắt từ từ đổ dồn vào người ta, Cải Bắp hét lên một tiếng chói tai phá vỡ sự yên ắng quái lạ này: “Cậu dám làm chủ nhân khóc —— ”

Đầu óc tui trống rỗng.

Ba giây trôi qua, tui ngơ ngác nghĩ.

A, hóa ra đó là nước mắt của anh ấy.

Những giọt nước mắt nhanh chóng dừng lại. Ngược lại, Cải Bắp vẫn còn thút thít nức nở không ngừng. Chủ nhân đặt dao xuống, có vẻ như rời khỏi phòng bếp lấy khăn mùi soa, thế là trong phòng bếp nháy mắt bộc phát những tiếng mắc nhiếc cãi vã ầm ĩ.

“Cái đậu má, Hành Tây, cậu có biết xấu hổ không hả, dám làm chủ nhân khóc cơ đấy?”

Tui đây là một fan não tàn nào dám nghĩ tới chứ?! Thấy chủ nhân khóc mà trái tim nhỏ bé của tui cũng quặn đau ấy chứ.

“Chính cậu! Cậu đã làm gì chủ nhân hả.”

Tui chưa hề làm gì hết mà?!

“Còn phải làm gì nữa chứ, sự tồn tại của bản thân cậu ta đã chính là một quả bom cay rồi!!”

... Sai lầm của tui sao?!

Sau đó, tui như thấy tiếng thở dài trầm thấp của Dao Bếp.

Thấp đến mức như là nước mắt rơi xuống, lại biến mất không thấy được.

... Cậu ta cảm thán tức giận cái gì?

Giữa chân mày tui đột nhiên có cái gì rơi xuống. Độ ấm của nước mắt còn vương lại chỗ tim tui, ấm đến mức khiến tui gần như không thể thừa nhận được.

Chỉ là nước mắt sinh lý thì không nên có nhiệt độ như vậy.

Tui ngẩng đầu nhìn chủ nhân vừa quay lại phòng bếp, hai mắt anh ấy ửng đỏ, như thể vẫn đang nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt bất giác có sự dịu dàng và đau lòng, chỉ là ngơ ngác nhìn chăm chú vào một điểm ở nơi xa xăm nào đó.

Chính khoảnh khắc ấy, tui đột nhiên thông suốt.

Thế nhưng tui tình nguyện bản thân chưa từng hiểu ra.

... Thật là, là ai khiến tụi tui phải suy nghĩ nhiều đây?! —— Rõ ràng anh ấy...

Dao Bếp nhỏ giọng nói bên tai tui: “Cậu hiểu rồi chứ?”

“... Ừ.”

“Cậu là một cái cớ rất hợp lý.”

“Ừ.”

Là cái cớ để khóc giải tỏa tâm trạng.

Dao thứ bảy.

Đau đơn như găm từng dao xuống đáy lòng, vô vọng yêu say đắm.

“Tôi ghét người kia.” Lúc rút khỏi người tôi, Dao Bếp lạnh lùng bình tĩnh nói, “Chính là anh ta làm cho chủ nhân buồn đến như vậy.”

“...” Tui không biết nói gì.

Đám rau củ khác vẫn còn đang líu ríu không ngừng kết tội tui làm chủ nhân khóc, căn bản không chú ý tới cuộc đối thoại bên này. Tui cảm thấy bọn họ thật ồn ào, thật đơn thuần, thật ngốc nghếch.

... Nam thần của mấy cậu đang yêu một người mà dường như tình yêu kia là đơn phương mấy cậu có biết không hả?!!

Tui rất muốn hét lên với bọn họ như thế, ấy vậy nhưng trong lòng lại trĩu nặng, căn bản chẳng thốt ra được lời nào.

Đơn thuần cũng rất tốt. Tui đột nhiên cảm thấy như vậy.

Ít nhất sẽ không phát hiện ra nỗi lòng của nam thần nhà mình vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

... Rõ ràng anh ấy chẳng có cách nào với người kia cả.

Vì người kia mà khóc, vì người kia mà cười.

Cho dù biết hy vọng của bản thân có nhỏ nhoi cỡ nào nhưng vẫn cứ không thể buông bỏ được, chỉ có thể tìm kiếm một cái cớ buồn cười, tùy tiện giãi bày tâm tình kia thành thứ chất lỏng ấm áp lặng lẽ trút xuống mà thôi.

Rõ ràng —— chỉ cần anh ấy nguyện ý...

Chỉ cần anh ấy nguyện ý, tui sẵn sàng dâng trái tim mình cho người. Tui sẵn sàng lên núi đao, xuống biển lửa, kể cả cố gắng chung sống hòa bình với Súp Lơ.

Bất kỳ trái tim nào ở nơi này đều thuộc về anh ấy.

Thế nhưng trái tim người lại trao cho kẻ khác.

Một cái nấm đáng ghét.

Có ngu ngốc hay không cơ chứ.

Dao thứ tám. Dao thứ chín.

Mười, mười một...

Dần dần tui chẳng còn khó khăn để đếm từng số nữa, đau đớn đã thành quen rồi, mà suy nghĩ lại càng lúc càng mơ hồ.

Cả cơ thể và trái tim tui đều biến thành những mảnh vụn, giọng nói của Súp Lơ và Cải Bắp bên tai cứ như từ xa vọng lại, mông lung như cách một tầng cát. Trong mơ hồ, tui cảm thấy nhiệt độ nóng rực dị thường bao phủ khắp người.

Là mùi dầu. Tui thầm nghĩ.

À, cuối cùng cũng tới.

Tui cố sức mở to mắt, chỉ nhìn thấy Dao Bếp. Khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh lùng như trước, một tên mặt than, thật là bình tĩnh.

Tui không nói được, chỉ có thể mấp máy môi ra hiệu khẩu hình với cậu ta: Aiz, đồng chí Dao Bếp, thương lượng chuyện này với cậu chút nhé? Nếu người kia còn làm chủ nhân khóc nữa thì cậu đi chém tên đó, được chứ?

Cậu ta nhìn tui nói: “Cậu yên tâm.”

Trên lưỡi dao sáng bóng của cậu ta, tui nhìn thấy bản thân mình bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, cảm thấy có chút buồn cười, hơi buồn phiền mà lại an tâm.

Giây tiếp theo, dầu sôi bao phủ toàn bộ tui.

Tui không còn nhìn thấy thế giới này nữa.
 
Last edited:

Thaonguyen68

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
20
Số lượt thích
79
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội đỉnh nhất thế giới không có tay tàn gì cả
#3
HAY TUYỆT ZỜI Ạ T-T
 

Ngao Thiên Khuyển

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
15
Số lượt thích
58
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi
#4
Đó là một tên ngớ ngẩn lắm lời, có lẽ từ nhỏ đã uống thuốc trừ sâu thay nước, chịu tác dụng phụ cực mạnh, lâu nay không được uống đã sớm từ bỏ trị liệu.
tutu bé nhột qué :why
 

Bình luận bằng Facebook