Hoàn [CMSN Lam Hà 2019][Diệp Lam] Bọt Biển

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#1
BỌT BIỂN

"Mãi mãi hạnh phúc, Hứa Bắc Viễn."
Lưu Thủy Hữu Tình - Mừng sinh nhật Lam Hà 2019

Tác giả: 寒山一带伤心碧

Thể loại: Giới âm nhạc

Tình trạng: Hoàn

Editor: Kychiro.

Nội dung: Lam Vũ là công ty âm nhạc. Hưng Hân là quán bar, sau này lập thành công ty. Lam Hà tới quán bar tình cờ gặp được Diệp Tu, rồi bị trêu chọc dụ làm bảo mẫu các thể loại

Trích đoạn:

“Cứ thế không chân thực, mà lại đẹp như vậy.

Như là bọt biển sâu dưới đáy biển, mỹ lệ mà tan biến.”

-oOo-
Lần đầu tiên Lam Hà gặp Diệp Tu là khoảng ba hôm trước, hôm đấy trời trở mưa, thời tiết có chút lạnh. Lam Hà mặc một chiếc áo khoác ấm, đẩy cửa quán rượu Hưng Hân. Vừa mở cửa, cậu liền bị choáng ngợp bởi tiếng nhạc Rock cùng âm thanh chói tai của ghita điện khiến cậu tự hỏi xem mình có đi nhầm địa chỉ không.

Nửa năm trước, cậu chuyển công tác đến thành phố H, nơi này vẫn còn là một quán bar nhỏ rất yên tĩnh, sảnh không lớn, hầu như đều là khách quen. Không gian thoải mái cùng chị chủ rất chu đáo khiến cậu có ấn tượng rất tốt với nơi này.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, thế nào lại nghiêng trời lệch đất thế này?

Lam Hà nghi hoặc đẩy cửa vào, chào đón cậu chính là bất ngờ lớn. Quán bar nhỏ được lấp kín chỗ ngồi, mọi người đều hào hứng nhìn vào giữa trung tâm sân khấu, cảm nhận sự khuấy động của âm nhạc và cơn adrenaline bùng nổ. Lam Hà coi như là nửa người trong giới, nhưng cậu vẫn rất ngạc nhiên bởi giọng hát trên khán đài. Giai điệu đó, cao, mãnh liệt, bùng nổ trái ngược lại với ca sĩ trẻ có vẻ ngoài lạnh lùng kia, như là băng với lửa, tương phản nhau tạo ra sức hấp dẫn mê người.

Cậu chăm chú nghe bài hát này xong, nhân lúc quầy thưa đi, cậu muốn tìm một thứ gì đó giống như nhịp Punk thổi mạnh vào cổ họng.

“ Cho tôi một ly Martini táo.”

Người phục vụ ở quầy vốn đang nhìn sân khấu, nhưng cảm giác anh ta lại là người nằm ngoài bầu không khí cuồng nhiệt này. Nghe thấy người cậu, anh ta quay ra hỏi lại “Ồ, một ly à? Martitni táo?”

“Ừ.”

“Chậc chậc, thưởng thức của người trẻ tuổi bây giờ, uống rượu nhiều hại thân thể lắm.”

“...” Lam Hà không trả lời. Vừa rồi tay pha chế này là cà khịa cậu uống rượu? Nghiêm túc chứ? Tác giả lại ooc đi?

Sau đó, người nam nhân kia ngậm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu, moi cong lên một cái, cười hỏi: “Chưa kể, có âm nhạc như vậy, còn muốn uống rượu làm gì?”

Sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sáng. Tiếng đàn ghita lác đác vang lên ở sau lưng, Lam Hà ngẩn ra, không nghỉ tới phục vụ quầy sẽ nói vậy. Nhưng cậu đang cảm thấy rất khát, cười lắc đầu.

“Hát rất tuyệt, nhưng vẫn cho tôi một ly đi, cảm ơn.”

Anh ta nhìn cậu với ánh mắt đáng tiếc, nhả ra một vòng khói: “Xin lỗi, hôm nay không cung cấp loại này.”

“Ồ, vậy cho một ly Cocktail bạc hà đi.”

“Loại này cũng không còn.”

“Thế còn Mojito?”

“Ai ya, thật không khéo, loại này cũng hết rồi.”

"..."

“Đừng buồn a người anh em, hôm nay mọi người đều không uống được.”

"... Bia?"

Anh ta giơ hai tay: “Cậu tới quá muộn, Thanh Đảo hay Budweiser đều đã bán hết.”

“Móa.”

Lam Hà nỗ lực đè cơn tức giận xuống, vô lực nói: “Thôi vậy, các anh có cái gì cứ mang ra đi. Tôi sẽ uống.”

“Được.” Anh ta gật đầu, rót cho cậu chén nước “Nước khoáng thiên nhiên nguyên chất, một ly mười tệ, nguồn cung cấp chặt chẽ, bình thường ca cũng không bày ra đâu.”

Con ngươi Lam Hà như muốn trừng ra, “Móa, một chén nước mười tệ? Các anh định hố ai vậy? Tôi ngồi đây chỉ được phục vụ cái này? Quán bar các anh ngoại trừ nước sôi ra còn có cái gì?!!”

Người đàn ông trong bộ đồng phục pha chế có chút lộn xộn cười, như thể đã ứng phó với mấy trăm khách hàng nổi điên như Lam Hà. Khóe miệng anh ta cong lên, nghiêng đầu ra hiệu về phía sân khấu: “Có cái này.”

Một giây sau đó, thế giới chỉ còn lại tiếng hát mãnh liệt, âm thanh cuồng nhiệt bao trùm không gian.

-oOo-
Cái người không biết xấu hổ kia kêu Diệp Tu.

Lúc sau Lam Hà mới biết, trước đến anh ta còn dùng một cái tên khác, kêu Diệp Thu.

Cái người tên Diệp Thu kia, là nhạc sĩ nổi danh nhất của nền công nghiệp âm nhạc, ca sĩ tài hoa nhất mười năm trước của Gia Thế, hòa âm, phối khí hay sáng tác, biểu diễn đều tinh thông, trước đây không lâu “Khéo léo từ chối hợp đồng, yên lặng giải nghệ” Diệp Thu.
Một huyền thoại sống.

Nhưng ở hiện tại, Lam Hà không biết.

Cậu chỉ muốn dùng ly nước này, tát thẳng vào khuôn mặt gợi đòn đấy. Khốc liệt.

Lam Hà là nhân viên của Công ty biểu diễn nghệ thuật Lam Vũ, một trong những tên tuổi lớn nhất của ngành giải trí. Nghệ sĩ sáng giá nhất của công ty lúc này- trụ cột của Lam Vũ: Đại thần Hoàng Thiếu Thiên, album của anh trong vòng 1 giây đã bán hết. Tuy công việc của cậu là ở sau cánh gà, nhưng cậu thích âm nhạc ngay từ nhỏ, lại rất sùng bài Hoàng Thiếu Thiên, thường xuyên liên lạc nên kiến thức âm nhạc được trau dồi thêm, cũng được coi là một nửa chuyên gia trong nghề. Bắt đầu từ tuần trước, tổng bộ chuyển cậu đến thành phố H, phụ trách phát hành và tuyên truyền công việc. Tuy nhiên, sau khi tan làm, cậu lại muốn đi quán bar buông lỏng một chút, lại phải gặp tình huống oái oăm này.

Mặc dù gương mặt trào phúng của người kia khiến cậu có ấn tượng rất xấu, nhưng bài hát cậu nghe được lúc ấy lại lưu mãi ở trong đầu. Mấy hôm sau, Lam Hà lại không nhịn được đẩy cửa lớn Hưng Hân.

Nhạc rock điên cuồng đã biến mất, thay vào đó chính là nhạc Jazz đầy thanh lịch. Trên đài không còn là ca sĩ lạnh lùng đó nữa, thay vào đó là một cô gái tóc ngắn xinh đẹp đang biểu diễn dương cầm. Ngón tay linh hoạt, giai điệu linh động như nước chảy, thẩm thấu vào lòng người.

Có kỹ thuật chuyên nghiệp, có màu sắc riêng khi diễn.

Khúc nhạc dừng lại, một mảnh hoan hô huýt sáo.

“Chào buổi tối, xin hỏi anh muốn gọi đồ gì?” Nhân viên pha chế thấy cậu đến gần, lịch sự mở miệng. Lam Hà ngẩn ra, bartender đã đổi người. Thay thế gương mặt trào phúng kia là gương mặt thanh tú trẻ tuổi. Nhìn bề ngoài chắc không đến 20 tuổi, chắc là sinh viên đi làm thêm, bộ dạng đặc biệt ngoan ngoãn.

“Một Mart-...Thôi, một Lemon Drop đi.” Lam Hà ngồi xuống bên quầy, có chút ngạc nhiên hỏi, “Chương trình ở đây là gì vậy? Mấy ngày trước còn là biểu diễn nhạc Rock, hôm nay đổi người à?”

“Ngài nói ngày kia phải không? Kỳ thực Phàm ca không thể coi là ca sĩ được.” Người thanh niên trẻ rót soda vào ly shake, nghe vậy liền giải thích “Lúc không hát, Phàm ca là một tay trống.”

“Tay trống?” Một tay trống sao lại hát tốt như ca sĩ chính vậy?!

Người pha chế trẻ tuổi có chút ngại ngùng cười, một nụ cười rất chân thành, “Ừ, Phàm ca hát rất hay, đánh trống cũng rất tuyệt.”

“Đây là một ban nhạc?” Lam Hà kinh ngạc.

“Ừm...Cũng không thể tính là vậy. Chỉ là mọi người đều rất yêu âm nhạc, cho nên tụ tập lại một chỗ, cùng nhau hợp tác, cùng nhau luyện tập. Chị chủ lại nguyện ý cho mọi người biểu diễn ở trong quán rượu, cho nên có lúc, mọi người sẽ cùng nhau đi lên biểu diễn bài hát mới, có lúc sẽ giống như hôm nay như chị Nhu độc tấu, thỉnh thoảng tiền bối sẽ tới đây hát vài câu.” Người thanh niên nói đến câu cuối cùng, trong mắt ẩn ẩn ánh sáng ước mơ. Cậu một bên nói chuyện cùng Lam Hà, một bên thuần thục pha chế đồ uống, động tác mây trôi nước chảy, không dừng lại.

Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, người thanh niên trẻ rót ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt, đẩy đến trước mặt Lam Hà, mỉm cười. “Đây, một ly Lemon Drop của ngài.”

Những lời nói và hành động ôn hòa, lịch sự của người thanh niên kia khiến người ta không khỏi sinh ra hảo cảm trong lòng. Lam Hà nở nụ cười nói cảm ơn, tiếp lấy chiếc ly, lại chợt nghe thấy một giọng nói lười biếc quen thuộc: “Nhất Phàm, còn khối băng nữa không?”

“A, tiền bối!” Chàng trai kinh ngạc quay đầu, trên mặt có chút mừng rỡ. “Còn nhiều khối băng lắm, tiền bối không phải còn đang luyện tập ở phía dưới sao. Có chuyện gì xảy ra à?”

“Không có việc gì. Chẳng qua lão Ngụy khoác lác thổi phồng đến kích động, chân đá vào tường, nhất định phải bắt anh đi lấy đá cho.” Giọng nói từ bóng tối sau lưng chàng trai kia truyền đến. Chủ nhân âm thanh từng bước một đi ra, đi tới dưới ánh đèn pha của quầy bar.

Anh ta mặc bộ đồng phục nhân viên, áo sơ mi trắng cùng chiếc gille màu đen, tay áo lỏng lẻo vén lên, cổ áo có chút lôi thôi, lếch thếch. Chỉ có điếu thuốc trên bàn tay thon dài cân xứng, đẹp đẽ là cùng người này không hợp- còn cả gương mặt trào phúng đó nữa.

Anh ta cũng bất ngờ khi thấy lại Lam Hà, sau đó ngậm thuốc, miệng cong lên, “Yo, hôm nay tới à. Không cần Martini táo nữa à?”

“Không cần, cảm ơn.” Lam Hà mặt vô cảm, “Hôm ấy người nói uống rượu hại thân thể chính là ai?”

“Chẹp, không có bằng chứng cụ thể mà cũng nói ra, đồng chí như thế là không hay a.”

“Tôi-”

Lam Hà ngấp ngừng, cứng rắn nuốt lời thô tục vào bên trong miệng.

Thế anh bảo tôi phải nói gì?! Đây là không muốn kinh doanh nữa sao?!

“Làm gì có quán bar nào không bán rượu chỉ bán nước? Đây là không muốn kinh doanh nữa sao? Nhìn cậu như như vậy, không ngờ lại đơn thuần đến thế, anh chỉ thuận miệng nói thôi mà cậu cũng tin?”

"Đờ ệt ——" Lam Hà không thể nhịn nữa, "Anh đùa tôi? Nghiêm túc chứ?!”

Dù sao thì cậu cũng là khách đấy! Anh cứ thế mà đối xử với khách hàng là thượng đế?! Thái độ dịch vụ này có thể cho đến hơn 32 điểm tiêu cực...

“Không nghiêm túc a. Thật lòng là mọi người sẽ không dễ bị lừa bởi lý do ngu ngốc này. Có tin hay không thì tùy.”

“...Mắt chị chủ không mù, vì sao vẫn thuê anh?”

Nam nhân nhếch miệng cười: “Sao lại không a. Chị chủ trưởng thành thành một mỹ nữ, hai mắt vẫn khỏe. Chị chủ không đuổi anh bởi vì ca có kỹ thuật đặc biệt, đúng không, Nhất Phàm?” Anh nói xong xoa đầu chàng trai bên cạnh.

“Tiền bối...” Chàng trai được gọi là Nhất Phàm kia có chút lúng túng.

“Kĩ thuật đặc biệt của anh chính là nói với mỗi người là không có thứ gì, sau đó phục vụ cho mỗi người một ly nước sôi mười đồng sao?!”

“Ai, lời nói gió bay, ca lại không thể thu cậu mười đồng được.”

“Trọng điểm sai rồi!”

“Lại nói hôm đó, người pha chế duy nhất ở nơi này lại ở trên đài, ai muốn uống cũng không thể a.”

“...Hả?”

Lam Hà ngạc nhiên mà nhìn chàng trai bên cạnh. Cậu ta ngại ngùng cười, “Ừm, xin lỗi quý khách. Hôm đó tôi ở trên đài trợ giúp, cho nên không thể chiếu cố đến quầy bar bên này, không nghĩ rằng...”

Làm Hà nhìn ánh mắt áy náy mà chân thành nọ, hỏa khí đầy ngập cũng không thể phát ra được. Cậu xem qua ký ức lại một lần, nghĩ nửa buổi đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn về phía Diệp Tu, “Chờ đã, vậy hôm đó anh nói ‘Có âm nhạc hay thay thế rượu’ là để tôi không phải gọi đồ uống?”

Diệp Tu nhàn nhã nhả ra vòng khói: “Đó chính là lời nói thật, đừng không tin a.” Anh bất đắc dĩ nhìn Lam Hà, ngừng một chút “Dù sao tôi vẫn miễn phí cho cậu một ly nước suối miễn phí, cậu thấy lòng tốt của anh chưa?”

“Tiền bối, hình như nước lọc được miễn phí...”

“Nhất Phàm, trọng điểm không phải là miễn phí, là lòng tốt, biết không?

“A, là vậy sao?”

“Cái đồ vô liêm sỉ-!” Lam Hà rốt cuộc cũng không nhịn được dục vọng của mình, “Khoan đã, anh còn không phải là người pha chế, thế hôm đó anh trong quầy bar để làm gì?”

“Ồ, cậu hỏi cái này à? Hôm đó người đến đông như kiến, quán bar đông khách như cá mòi đóng hộp” Diệp Tu trả lời tỉnh rụi, “Quầy bar rất đẹp và rộng rãi, ca ngồi một mình y như ngồi ghế hạng nhất vậy.”

Lam Hà. . . . Lam Hà coi như là biết tính anh ta.

Lúc sau, cậu liền thành khách quen của quán bar Hưng Hân.

Cậu biết được gương mặt không tiết tháo kia kêu Diệp Tu, chàng trai ngoan ngoãn bên cạnh kia tên là Kiều Nhất Phàm. Ca sĩ chính hôm đó (hay là tay trống?) kêu Mạc Phàm, người vẫn ung dung thuê bang này là chị chủ mỹ nữ tên Trần Qủa, còn có Bánh Bao, La Tạp, An Văn Dật,...Những người này tụ tập lại quán bar nhỏ này, biến nơi này thành thế giới âm nhạc riêng của họ.

Bọn họ không chút kiêng dè thử nghiệm các loại phong cách âm nhạc phối vào nhau. Từ nhạc truyền thống Trung Quốc đến R&B, Blues đến nhạc Đồng quê rồi đến nhạc cổ điển, mỗi lần Lam Hà đẩy cửa vào Hưng Hân, chào đón cậu là phong cách âm nhạc hoàn toàn khác so với hôm trước. Quán bar này liền giống như kính vạn hoa, mỗi lần chuyển động là một lần phát ra ánh hào quang khác biệt.

Nhưng cậu chưa bao giờ biết Diệp Tu chính là Diệp Thu.

Đến khi cậu nghe thấy Diệp Tu hát bài hát đó.

Lam Hà ngơ ngạc ngồi bên cạnh quầy bar, đến cả hô hấp liền muốn quên. Cả thế giới chìm trong bóng tối, chỉ có người duy nhất ở trên sàn diễn được bao bọc ánh sáng. Diệp Tu đứng ở giữa trung tâm, ôm một cây đàn ghita, liền giống như nhiều năm trước, khi anh còn đứng ở trên đỉnh cao của thế giới âm nhạc, trước sự tôn sùng và khen ngợi điên cuồng, đơn giản mà rực rỡ.

Trước khi rời Gia Thế, Diệp Thu căn bản đã chuyển về làm hậu trường, rất lâu không hát. Nhưng chỉ cần nghe qua một lần, liền tuyệt đối sẽ không có người nhận sai. Thảo luận kỹ thuật hát của anh ta căn bản không có bất kì ý nghĩa gì, bởi vì giọng ca của anh là tự nhiên, là bẩm sinh mà thành. Nghe mãi mà không chán, chính là bản thân “Diệp Thu.”

Đó là một từ tính không thể cưỡng lại, kéo ngươi vào thế giới của những bài hát, những giai điệu quyến rũ, vĩnh viễn lang thang, trôi nổi.

Mà Diệp Tu, là vị Thần duy nhất của thế giới đó.

“Rất tuyệt vời, đúng không?” Kiều Nhất Phàm đem một ly nước đặt bên tay cậu, thanh âm êm dịu mang chút mộng ảo. Mà tầm mắt Lam Hà căn bản không có cách nào rời khỏi Diệp Tu, cậu chỉ lăng lăng gật đầu, thì thầm: “...Ừ.”

Chỉ có nghe qua mới biết nguyên nhân người ta phong thần Diệp Tu.

Không ai nghĩ đến, người từng đứng trên đỉnh cao của giới âm nhạc, nay lại đi làm tại một quán bar địa phương nhỏ bé, đưa nước làm việc vặt; cũng không ai tưởng tượng ra, bình thường là bộ dạng cà lơ phất phơ, không tử tế, ấy vậy mà khi anh ta đứng ở trên sân khấu, có thể khiến cả thế giới bị lu mờ.

Chỉ có người yêu tha thiết âm nhạc mới có được ánh sáng như vậy.

Ánh sáng bất diệt, dù đã trải qua mười năm.

Diệp Tu không thường lên đài, bình thường anh ta toàn ngồi ở “Ghế hạng nhất”, một bên ngôi cạnh Lam Hà, cùng nhau nhìn đám hậu bối biểu diễn, một bên chào hỏi khách khứa, một bên nói chuyện phiếm.

“Đồng chí tiểu Lam, cậu nói xem Lam Vũ có gì tốt, sao không đến Hưng Hân công tác chứ. Dù sao ngày nào cậu cũng chạy đến đây, quen thân đến thế, tôi còn đang thiếu người khiêng đàn ghita đây.”

“Ông biến đi! Lam Vũ chỗ nào cũng đều tốt hơn ông.”

"Thích Thiếu Thiên?"

“Ừ, Hoàng thiếu thật sự cực kỳ lợi hại. Bài “Frozen Rain” tôi replay một vạn lần cũng không chán!”

“Chẹp, tốt xấu gì ca cũng là người nắm giữ cúp Liên Minh ba năm liên tiếp, vậy sao lại không có fan a.” Diệp Tu nhã khỏi, thổn thức nói “Thiếu Thiên có bao nhiêu phiền, cũng chỉ có Văn Châu chịu đựng được.”

“Móa nó Diệp Tu!” Lam Hà lườm một cái, lời lẽ đanh thép “Đó chính là tính cách được yêu thích của Hoàng thiếu!”

“Lại nói, bài “Frozen Rain” chính là tình ca Thiếu Thiên viết cho Văn Châu, dù sao cũng làm khó cậu khi nghe đi nghe lại nhiều lần như vậy.”

“Ế, là thế sao?”

“Chuyện của hai người bọn họ người trong nghề đều biết, thế nào, thất vọng không?”

“Sao lại thất vọng! Điều đó rất tuyệt vời a, tình yêu chân thành đấy!”

"..."

Cho dù có là Diệp Tu hay không thì cùng sẽ có lúc câm nín khi đối diện với fan não tàn của Lam Vũ.

Anh nhìn gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng của thanh niên đối diện, không khỏi có chút cô quạnh thở dài.

“Ai, cải trắng tốt như thế cứ thế bị heo ủi đi.”

Lam Hà mất ba giây mới hiểu được ý nghĩa câu đó, “Khoan, anh nói ai là cải trắng, ai là heo?!”

Diệp Tu đại đại, lần thứ 187 đào góc tường, thất bại.

Lam Hà xù lông.

Cậu nghĩ, số mệnh của Diệp Tu chính là nợ đòn.

Nhưng mỗi lần cậu muốn rút dép phi thẳng vào gương mặt trào phúng kia, có lại không thể nhớ đến hình ảnh Diệp Tu ôm đàn ghita.

Sau đó cậu chợt nhận ra, cái tên tệ hại kia, vẫn còn một mặt khác. Điều này không hề hợp lý, bởi Lam Hà biết, cho dù có ở trên đài hay không, kia đều là Diệp Tu. Hình ảnh người nam nhân ngậm điếu thuốc, ngồi ở quầy bar trong bóng tối, chăm chú theo dõi buổi biểu diễn.

Gương mặt thanh tú, ánh sáng ngưng tụ lại trong mắt.

Anh nhìn sân khấu, theo dõi từng người một lên trình diễn. Gương mặt lười nhác của anh lúc ấy vừa nghiêm túc nhưng cũng có chút ôn nhu.

Tiếng đàn dương cầm như nước chậm rãi vang lên, Diệp Tu lại một lần nữa nhả khói. Dưới làn khói mờ ảo, anh khẽ nhắm mắt lại.

Lúc ấy, Lam Hà ngẩn người. Trái tim như thể được ai đó chạm vào, vỗ về.

Cho dù bình thường là gương mặt gợi đòn cũng được, cho dù là gương mặt đại thần cũng được.

Anh ta nhất định rất rất yêu âm nhạc đi.

Yêu âm nhạc một cách thuần khiết và hết lòng.

Không chỉ một mình Diệp Tu, mà cả các thành viên của quán bar Hưng Hân đều như thế, yêu âm nhạc thuần túy. Lam Hà đối với việc này lại rất đồng cảm - cho dù hiện tại ngành công nghiệp âm nhạc càng ngày càng được thương mại hóa, nhạc sĩ càng ngày có được thêm fan và thính giả, phần yêu thích này chưa bao giờ lụi tàn.

Mặc dù việc chống cự lại thương mại hóa là rất khó, nhưng Lam Hà nghĩ, có những thứ không bao giờ nên thay đổi.

Càng nghĩ như vậy, mỗi khi nhớ đến Diệp Tu, Lam Hà phát hiện mình thật vô dụng. Hay căn bản mình không có sơ tâm kia đi. Lam Hà nhìn Diệp Tu cùng các thành viên Hưng Hân khác thảo luận phổ nhạc, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mềm mại, cùng một chút ấm áp.

Nhưng phần mềm mại này, kể cả Diệp Tu bình thường hay Diệp Tu đại thần, lại đều khiến cậu cảm thấy mê man.

Như thể là một dòng nước xuân, ở thời tiết nắng ấm của tháng ba dần dần dâng lên.

Dâng càng ngày càng cao, sớm muộn gì cũng tràn đê.

Quán bar Hưng Hân ban ngày so với buổi tối như hai thế giới khác nhau. Ban đêm, trừ ánh sáng ở sân khấu ra, xung quanh đều là bóng tối; mà khi bình minh lên, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, mọi thứ lại hiện lên rõ ràng. Trần Quả nói, cha của cô thích phong cách steampunk, cho nên liền trang trí quán bar thành thế này.

Thỉnh thoảng, những lúc cuối tuần rảnh rỗi, Lam Hà đều chạy đến Hưng Hân. Khi cậu mở cửa, ánh sáng ở Hưng Hân lại một lần nữa làm cậu choáng ngợp. Không gian như là một chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo, với những lớp vỏ phức tạp và tinh tế, lộ ra những chiếc bánh trục lâu đời, cổ kính, mộc mạc nhất.

Bức tường màu xanh xám, chiếc bàn có chút nặng nề với những vết gỉ kim loại. Rõ ràng, với phong cách retro, chiếc đèn trần như thể bị bụi bao bọc, mà máy móc linh kiện cùng những chiếc bánh răng được trang trí ở mọi ngóc ngách, khiến nơi này lộ ra hơi thở của kỷ nguyên hơi nước nước Anh.

Ngồi dưới ánh đèn treo, Diệp Tu vẫy tay với Lam Hà: “Yo, tiểu Lam sao rồi?”

“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn tới xem một chút.” Lam Hà ngồi xuống, quay đầu chào hỏi Trần Quả và Đường Nhu. Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật cùng La Tạp ngồi bên cửa sổ nghe thấy, cũng cười hướng cậu vẫy tay, lịch sự chào hỏi, rồi lại ngồi tiếp tục thảo luận.

Cậu đến đây nhiều lần, nhiều đến mức Trần Quả thậm chí không coi anh là người ngoài.

Lam Hà tò mò nhìn xung quanh, Diệp Tu quan sát cậu, ngậm điếu thuốc cười: “Chưa từng tới đây vào ban ngày đi? Chúng ta không mở cửa vào buổi sáng, cũng không có thứ gì đẹp đẽ cả. Sao thế, tới gặp ca à?”

Lam Hà lườm nguýt, nhưng giọng nói lại mang ý cười: “Bớt tự yêu đi.”

“Đâu có, ca đang nói thật lòng mà.”

“...Diệp thần, anh một ngày không trêu tôi liền sẽ chết?”

“Sẽ a.” Diệp Tu thẳng thắn trả lời.

Lam Hà nhìn bộ đồng phục nhăn nheo cùng chiếc áo vest không cài nút, hít một hơi thật sâu “Cút.”
Mạc Phàm làm ổ ở sô pha bên trong, cầm điện thoại không biết đang làm gì. Đường Nhu ngồi ở bên đàn, chuỗi giai điệu chạy ra nhịp nhàng từ những phím đàn vang lên. La Tạp cùng An Văn Dật ngôi ở bên cửa sổ, tụ tập lại thảo luận phổ nhạc. Kiều Nhất Phàm ôm chiếc violin, thỉnh thoảng kéo ngẫu hứng vài nốt nhạc phối hợp với chuỗi giai điệu của Đường Nhu.

Diệp Tu nhìn thấy sự tò mò của Lam Hà, cười: “Nhất Phàm hiện tại chủ yếu làm hòa âm phối khí, nhưng trước đây là nghệ sĩ kéo violin, xuất thân từ chính tông học viện âm nhạc, còn từng làm hợp đồng với Vi Thảo nữa đấy.”

"? !"

“Em ấy ở Vi Thảo một năm, lúc sau cũng không tiếp tục kí kết hợp đồng. Cậu đừng xem nhẹ Nhất Phàm, cậu ấy vẫn có thể hát được. Chẳng qua em ấy giỏi quan sát đại cục hơn, làm hòa âm thích hợp. Lúc ca gặp em ấy, cảm thấy đây là một đứa trẻ rất tốt, tiếp tục để em ấy ở đây thật sự rất lãng phí nhân tài. Liền đề nghị em ấy chuyển về hậu trường, sau đó liền chuyển đến đây.”

Lam Hà nghe giọng điệu thoải mái và ung dung của anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, không nói ra được. Anh cũng coi là nửa cái giới này, nhưng chưa bao giờ nghe đến Kiều Nhất Phàm của Vi Thảo, càng chưa bao giờ nghe tới tác phẩm của cậu. Chỉ cần thoáng nghĩ, liền rõ ràng ra tình cảnh của cậu ấy.

Cậu bé vừa ôn hòa, vừa khiêm tốn lại vừa có ánh hào quang riêng biệt này lại suýt chút nữa bị lãng quên trong thế giới này.

Bị lạnh nhạt, bị lãng quên. Một con đường ảm đạm phía trước.

Giống như đọc được suy nghĩ phức tạp của Lam Hà, Diệp Tu ngậm điếu thuốc cười: “Đừng bày ra dáng dấp này nha, tiểu Lam. Nó không tệ đến thế đâu.”

Lam Hà quay đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm mà trong vắt của Diệp Tu.

“Thật tốt khi còn có thể chơi âm nhạc lần nữa.”

Diệp Tu ra hiệu cậu nhìn về phía Kiều Nhất Phàm, khói bụi rung lên: “Cậu nhìn Nhất Phàm liền rõ, điều này không có gì không tốt.”

Lam Hà xuôi theo tầm mắt của Diệp Tu, đích ánh mắt vẫn là cậu thanh niên quen thuộc kia. Kiều Nhất Phàm cùng La Tạp, An Văn Dật ghé vào bên cửa sổ chuyên chú thảo luận. Ánh nắng sớm sáng rực, phác họa lên gương mặt hạnh phúc của cậu, đáy mắt thuần túy và ấm áp.

Gương mặt như thế đã nói lên tất cả rồi.

Cậu đã từng thấy điều đó vô số lần ở trên mặt Diệp Tu, ở trên gương mặt của La Tạp, Đường Nhu, An Văn Dật, nhìn thấy điều đó của mỗi người ở trong phòng thu âm của Lam Vũ, của từng đứa nhỏ ở trong phòng học đàn.

Còn có, ở trên khuôn mặt của chính mình.

Cảm xúc của Lam Hà trở nên lộn xộn, tâm trạng cậu như một vũng hồ nước trong veo, từng đợt một gợn sóng, lăn tăn đến những góc sâu nhất của lòng cậu, cứ thế nhẹ nhàng nhưng cũng rất nặng.

Cậu rất muốn hỏi, tại sao các cậu không từ bỏ? Kể cả là Kiều Nhất Phàm, còn cả cái người trước mắt này, còn cả vô số những người khác, vì sao đã trải qua nhiều ký ức thăng trầm như vậy, mà vẫn còn có thể kiên trì bước thêm từng bước trên con đường này?

Nhưng cuối cùng, cậu trầm mặc không nói gì, chỉ là nhìn nắng sớm trong quán bar, xuất thần.

Bởi vì cậu biết, thực ra trong lòng đã có đáp án.

Các bánh răng khổng lồ treo trên những bức tường màu xanh xám ở Hưng Hân, ánh sáng rực rỡ của kim loại, đồng, vàng và xanh phối hợp đầy tinh tế lại với nhau, như thể một giây sau, các bánh răng đó sẽ chuyển động, xoay tròn. Từ những chi tiết tinh vi, tinh xảo, chúng lăn bánh, xoay chuyển chúng ta đi đến thời kỳ hoàng kim của ngành công nghiệp hơi nước.

Vận mệnh thật huyền diệu mà lại tinh vi hệt như bánh răng, mỗi người đều như một cái linh kiện nho nhỏ, được khảm vào các máy móc khác biệt. Một khi một chiếc bánh răng chuyển động, các chiếc bánh răng khác sẽ lệch theo, chảy theo dòng vận mệnh riêng của nó.

Lam Hà ngồi xuất thần nửa ngày, đột nhiên quay đầu về phía Diệp Tu, hỏi: “Anh sẽ trở lại Liên Minh chứ?”

“Có lẽ, dù sao có một sân khấu lớn hơn ở đó.” Diệp Tu trả lời, “Chúng ta vẫn đang chuẩn bị.”

"Có lẽ đi. Chung quy chỗ ấy có càng lớn đích sân khấu." Diệp Tu nói, "Chúng ta mãi vẫn đang chuẩn bị."

"... Thế à"

Lam Hà mỉm cười.

“Thật mà, còn nhiều thứ cần phải chuẩn bị lắm. Chúng ta vừa thiếu tiền lại vừa thiếu người. Công ty đĩa nhạc Hưng Hân nhiệt liệt hoan nghênh toàn bộ nhân tài. Thế nào, tiểu Lam có muốn tham gia cùng ca không? Tiền lương có thể thương lượng, đảm bảo đãi ngộ chu đáo.”

“...Đó là lần cuối tôi nghe điều đó. Anh cứ nằm mơ tiếp đi, tôi mãi mãi trung thành với Lam Vũ.” Lam Hà thẳng thắn dứt khoát từ chối, không hề ngập ngừng, sau đó cậu chuyển đề tài, ngữ điều lại trở nên ôn hòa.
“Nhưng...nếu mọi người cần, xin vui lòng nói cho tôi biết.”

Khuôn mặt thanh tú của Lam Hà hiện ra nụ cười ôn nhu, cậu nhìn Diệp Tu, ánh mắt trong suốt mà chân thành.

Diệp Tu nhìn người thanh niên trước mặt, tựa hồ là bị ánh mắt của cậu làm choáng váng, không thốt nên lơi. Anh cảm thấy dường như có một chậu nước ấm đã dội vào tâm anh, dòng nước đó lan tỏa khắp thân, kể cả đầu ngón tay cũng cảm thấy ấm áp. Anh không phải là người thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng lần đầu, ở trong vòng hơn mười năm, kẻ già đời- Diệp Tu cảm thấy, cảm giác vui sướng này thật tuyệt.

Dập thuốc, anh cảm thấy không ổn chút nào, căn bản là không thể nhịn cười được.

"Được."

Anh nghe thấy mình trả lời.

Hưng Hân mới thành lập và đang chuẩn bị phát hành album đầu tay. Thật sự là bận rộn đến tối tăm trời đất.

Công ty mới sáng lập, thiếu tiền thiếu người lại cũng thiếu thời gian, trên căn bản mỗi người đều làm ba ca, đến thời gian nghỉ cũng không có. Vài nhạc công có thể cả ngày cọ trên bản nhạc, nghĩ nát óc vắt hết sinh lực tìm cảm hứng như La Tạp nay lại chui rúc trên góc sô pha cả ngày, không có tâm trí nghiên cứu toán học chuyên nghiệp hay luận văn; nằm lên sô pha liền lăn ra ngủ, trong tay vẫn cầm bản nhạc và bút chì. Cho dù Bánh Bao dùng cả ghita điện ra đánh vẫn không lay tỉnh được cậu.

Vài em gái đảm nhận việc trang trí và tuyên truyền, An Văn Dật coi như là nhàn nhất, giữ trách nhiệm môi giới hậu cần và đối ngoại. Rõ ràng bận đến thế, nhưng vẫn như mỗi ngày giữ bình tĩnh, đẩy đẩy kính mắt của mình, cẩn thận tỉ mỉ bảo trì hình dáng lý trí thanh tỉnh của mình.

Còn về Diệp Tu cùng Ngụy Sâm, hận không thể một cước nhân ba hai người họ. Dù sao cũng là tiền bối có kinh nghiệm, từ sáng tác đến công tác hậu trường, đều không thiếu bóng hai vị này.

Lam Hà nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Diệp Tu, nội dung chủ yếu chỉ có: “A tiểu Lam, mang cho ca bữa ăn khuya với, dứa có được không? Hay mì tôm cũng được.”

Hoặc là: “Tiểu Lam, chỗ bên đây hết mất dùi trống rồi, mang tới đây một ít.”

Hay là: “Tiểu Lam, có rảnh không, đến đây nhờ cái.”

Diệp Tu tuy hay nhờ Lam Hà làm cái này cái nọ, nhưng thực ra cũng ít khi quấy rầy cậu ở Lam Vũ, cho dù thế thôi nhưng cũng đủ phiền. Bị xem làm bảo mẫu, đổi là ai cũng sẽ không tình nguyện. Nhưng mỗi lận cậu nhận được điện thoại của Diệp Tu, một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên lại khoác áo ra cửa, chạy về phía quán ăn gần nhất, đóng gói mười hai phần ăn, sau đó lại chạy đến quán bar quen thuộc kia.

Mười hai phần, mỗi người một phần.

Lam Hà mở cửa tầng hầm, lập tức bị giật mình trước đống giấy trắng và bản thảo trên sàn nhà.Tầng hầm căn bản là địa ngục trần gian, mười mấy người làm ổ ở dưới này, đáy mắt đen xì cùng gương mặt sưng phù, như là miệt mài quá độ hoặc là thức đêm ba ngày.

Lam Hà cẩn thận tránh không giẫm lên giấy tờ, sau kinh ngạc lại là lo lắng. Mấy vị chính chủ ngược lại lại không có ý thức, lao đến lấy thức ăn trên tay Lam Hà, trực tiếp nâng Lam Hà thành cứu tinh, Thánh Mẫu tái thế. Mấy người nọ ăn như con hổ bỏ đói, giống như di dân vừa chạy khỏi nạn đói.

Diệp Tu một bên nhai thức ăn, một bên giơ ngón tay cái cho Lam Hà: “Đồng chí tiểu Lam, năm sao phục vụ, ba mươi hai cái khen a.”

“...Cái này là cái gì, a ngươi cẩn thận không nghẹn.” Lam Hà hết nói, đặt đồ trên tay sang một bên, lại thuận tay nhặt bản thảo trên mặt đất, “Đây là bản nhạc?”

“A, bản nhạc trên tay cậu là chương thứ bảy. Lão Ngụy chê nó dài, Mộc Tranh cũng không thích, liền bỏ.” Diệp Tu liếm liếm khóe miệng, tiếp tục vùi đầu ăn.

Lam Hà tỉ mỉ đọc từng dòng, kỳ thực cậu cảm thấy cũng không tệ lắm, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, trong lòng tự dưng lại cảm thấy khó chịu, “...Anh thật sự không để ý tới tôi? Không sợ tôi lộ cơ mật với Lam Vũ?”

“Không có chuyện gì, cậu nhìn cũng sẽ không rõ ràng, ca cực kì yên tâm.” Giọng điệu của Diệp Tu có chút mơ hồ, nhưng âm cuối cùng của anh lại mang chút ý cười. Lam Hà nghe lời nói không để tâm của anh, trong lòng có chút ngại ngùng, nhưng lại được tin tưởng như thế này, kì thực là ai cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Thật không tiền đồ! Trong lòng Lam Hà gào thét.

Bữa ăn khuya nhanh chóng được giải quyết, Diệp Tu lấy khăn tay ra lau miệng: “Lại nói, miếng sủi cảo này để ca giải quyết là được rồi, cậu không cần phải mang cho họ.”

"..."

Lam Hà lườm.

Cậu cảm thấy người này có một trăm phương pháp để giết không khí. Có lúc cậu lại cảm thấy anh ta cố tình...? Thật đáng ăn đòn.

Sau đó, Diệp Tu hài lòng quan sát gương mặt biến sắc không ngừng của Lam Hà.

“Tiểu Lam, có muốn nghe thử bài hát mới không?”

“A, có được không?”

Diệp Tu đứng dậy ôm đàn ghita, vỗ vỗ quần,, “Đi, tìm chỗ nào yên tĩnh.”

Anh kéo tay Lam Hà ra khỏi tầng hầm. Lam Hà thoáng cảm thấy cổ tay dường như nóng lên. Đi tới lên trên, vốn là một quán rượu náo nhiệt, này lại trống rỗng, không có một bất kỳ ai.

Yên tĩnh, không có một tia tạp âm.

Diệp Tu ngược lại không chút kinh ngạc nào, đi tới chính giữa sân khấu, kéo ghế ngồi xuống, sau đó ôm đàn ghita, cúi đầu nhè nhẹ gẩy từng dây đàn.

Ánh đèn tự dưng ôn nhu kì lạ, Diệp Tu đứng dưới ánh đèn vàng, đánh lên một khúc đàn ôn nhu. Tiếng đàn ghita mộc mạc, giản dị, vang vọng trong không gian yên tĩnh. Âm thanh trong suốt như dòng nước, đơn thuần mà trong lành.

Lam Hà nghi ngờ mình nghe lầm, bởi vì hàm ý của giai điệu cùng ca từ kia quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người ta cảm thấy...Bài hát kia không dành cho cậu; thế nhưng, rõ ràng ở một nơi trống trải như thế này, chỉ có duy nhất một khán giả, mà Diệp Tu đứng ở trên đài, vừa xướng ca khúc, vừa cúi đầu, chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt đấy có bao nhiêu sâu trầm cùng thẳng thắn.

Ánh mắt ấy khiến cậu theo bản năng mà không dám nhìn thẳng, lại không thể nào né tránh được.

Mà trái tim cậu, lại bắt đầu nhảy lên.

Tất cả giống như một giấc mơ. Tiếng hát của Diệp Tu, tiếng đàn ghita mộc mạc, ánh sáng dịu nhẹ, tất cả giao hợp lại lướt qua cậu rồi lại bay vòng về, bồi hồi không tiêu tan, mỏng manh như một vệt sáng kỳ ảo.

Cứ thế không chân thực, mà lại đẹp như vậy.

Như là bọt biển sâu dưới đáy biển, mỹ lệ mà tan biến.

Khúc nhạc kết thúc, Diệp Tu hỏi: “Thế nào?”

“...Rất, rất êm tai.”

Diệp Tu cười: “Cậu thích thì tốt.”

Hai mắt Lam Hà mở lớn, sững sờ. Mà Diệp Tu nhìn kỹ tròng mắt của cậu, bổ sung thêm một câu: “Bài hát này tên, “Tuyệt Sắc”.”

Lam Hà lơ đãng đỡ ngư lôi, sau đó, đại não bị nổ thành một mảnh, kế đó là huyết khí dâng trào, từ phần cổ đến màng nhĩ đều đỏ.

Cậu không dám nghĩ tới.

Có phải là...ý cậu nghĩ không?

Ước mơ tha thiết, sâu sắc giấu dưới đáy lòng cậu, ước mơ đó.

Đại não Lam Hà vẽ một vòng, đầu lưỡi thắt lại, vô thức nói: “A...?Là...thật sao?”

“Tất nhiên, không phải cậu nghe thấy rồi sao?”

"..."

"..."

"..."

“Ai, tiểu Lam? Còn onl không?” Diệp Tu thấy cậu mãi không nói nên lời, tay đành đưa ra trước mắt quơ quơ. Hình ảnh người mình thích mặt đỏ chót thật sự rất dễ nhìn, nhưng trầm mặc lâu như vậy, vẫn có để Diệp Tu lo lắng.

“Ca đang tỏ tình với cậu đấy, đừng im lặng mãi chứ.”

“...” Lam Hà tỉnh mộng, nhìn về phía anh, miệng vẫn há như cũ không nói gì. Một lúc lâu sau, mới buồn rầu nhỏ ra vài chữ: “...Diệp thần, anh không thật lòng đúng không?”

Diệp Tu rút điếu thuốc ra

“Sao lại không, là thật lòng mà.”

“...” Lam Hà lại không nói gì.

Diệp Tu nhìn thần sắc bất ngờ của cậu, cười rạng rỡ

Ai, tiểu Lam cũng thật là, cứ như thế...thì

“Cảm thấy không phải là thật?” Cậu hỏi.

Lam Hà lấy hết dũng khí ngẩng mặt lên hỏi: “Ừm, Diệp thần...Vì sao?”

“Ô, cậu chính là để ý cái này?” Diệp Tu ngẫm nghĩ, “Nguyên nhân là gì nhỉ? Chỉ là thích thôi.”

Con mắt sáng long lanh của Lam Hà nhìn thẳng anh, như thể vẫn có chút bất mãn, không nói gì.

Ngược lại, Diệp Tu nhận ra đáp án của mình có bao nhiêu hố, khóe miệng cong lên: “Vẫn cảm thấy không chân thực?”

Gật đầu.

Vì vậy, Diệp Tu lại gần, hôn lên khóe môi của cậu.

Anh hỏi: “Hiện tại cảm thấy chân thực chưa?”

Sau đó, bọn họ liền cứ như thế.

Phương Duệ từ công ty Hô Khiếu đành phải nhờ cậy công ty nhỏ một nghèo hai trắng này, mới trong mong dùng chính mình kinh nghiệm cùng tự tin hàng đầu giúp đỡ cái group mới nghèo rớt mồng tơi này thì đột nhiên nhận ra, nhân sinh liền bị Diệp-nhân sinh vạn hồng- Tu làm mù mắt độc thân cẩu. Lại vào đúng thời kì sung mãn nhất của, khiến cậu cùng Ngụy Sâm phải bưng hai hộp cơm, ghé vào góc tường lạnh lẽo, cùng nhau khinh bỉ xuân về hoa nở ở bên phong bên cạnh.

Mịa, ai chịu được?

Có cần phải thế không? Ta giết!

Hai người bọn họ giao lưu ánh mắt, đều cảm thấy bi phẫn vô cùng. Kiều Nhất Phàm ngồi ở bên cạnh nhìn Diệp-tâm tình không tệ-Tu bên kia, lại nhìn hai vị bên này nước mắt ngắn nước mắt dài, liền không biết nói gì, đánh đưa hai cốc nước ấm cho Phương Duệ và Ngụy Sâm.

Sau lời đồng ý đó, Lam Hà cảm thấy mối quan hệ của mình với Diệp Tu không có gì thay đổi. Chỉ có điều, Diệp Tu càng lúc càng trắng trợn cùng không có hạn cuối, lại càng thêm không có tiết tháo cùng thêm lưu manh.

Lam Hà cảm thấy, người nam nhân này thật phiền a.

Nhưng khi Diệp Tu nằm ngủ ở trên ghế sô pha, đầu tựa vào vai cậu, cậu lại nghĩ, như thế này cũng không sao.

Nếu thế này có thể giúp được anh ta...Dù chỉ một chút cũng được.

Có lúc, Lam Hà cảm thấy mình thật sự là may mắn. Trong truyện cổ tích nọ, người cá hi sinh giọng hát tươi đẹp của mình, hi sinh đuôi cá lấp lánh, thậm chí ở giây phút cuối cùng, lại hóa thành bọt biển, kết thúc giấc mộng mơ hồ này. Mà mình hầu như không phải trả giá điều gì, lại được đứng bên cạnh đại thần.

Nếu thế này có thể đến giúp hắn... Dù cho một chút cũng được.

Xuất phát từ chính nội tâm của mình, cậu cảm ơn tất cả những thứ này.

Mặc dù cậu không muốn nhớ lại, thật ra cậu cũng phải trả giá một chút như mấy phần ăn sủi cảo cùng mỳ tôm.

Thời gian bận rộn lặng lẽ trôi đi, nháy mắt đã tới ngày ra mắt album đầu tay của Hưng Hân.

Hệt như một kỳ tích, một cơn lốc chinh phục mọi thính giả. Mà việc Diệp Tu quay về giới giải trí cũng như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, dấy lên sóng lớn ngập trời.

Chớp mắt qua đi, công ty đĩa nhạc nhỏ bé này dần đi vào quỹ đạo, mà Diệp Tu lại bắt đầu ca khúc mới. Hưng Hân dùng tốc độ nhanh không thể tưởng lướt qua thời đại, chạy băng băng.

Lại một cái chớp mắt, thời tiết chuyển lạnh, năm mới đến rồi.

Lam Hà làm ổ trong chăn ở nhà trọ, cầm lấy máy tính bảng, nhè nhẹ trượt màn hình. Trang đầu Weibo có tiêu đề “Diệp Tu lần thứ tư nắm cúp tổng quán quân giải thưởng âm nhạc”, phong to mắt, các công ty giải trí lớn đều bị tin tức này làm kinh ngạc.

Kỳ tích. Vinh Quang. Vĩ đại.

Lam Hà cảm thấy bản thân cũng bị mấy từ ngữ này đâm đến mức đau cả hai con mắt. Cậu mở video đầu đề, đây là phỏng vấn của Diệp Tu: “Đây là lần thứ tư anh cầm cúp quán quân, hơn nữa lại là lần thứ hai quay về, có ý nghĩa đặc biệt trọng đại, chúng ta sẽ chuyển về phía trường qua...”

Sau đó chính là giọng nói ngọt ngào của nữ MC, có vẻ như vị thần long không thấy đầu hổ không thấy đuôi đại thần Diệp Tu, lại đang vụng trộm trốn sau lễ trao giải.

Lam Hà cười không ngớt, dùng cùi chỏ đâm đâm eo người bên cạnh: “Diệp thần lại đây phỏng vấn một cái. Ngài có trải nghiệm gì với lần thứ tư cầm cúp?”

Diệp Tu liếc máy tính bảng: “Cũng không có gì đặc biệt. Chính là...hài lòng, đặc biệt hài lòng.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi. Trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi, rất xin lỗi các vị phóng viên, tôi lại một lần nữa trốn đi.” Diệp Tu ôm lấy miệng cười, “Tôi còn phải bồi đại gia đây.”

“Anh cút đi.” Lam Hà hung ác dùng cùi chỏ lần nữa.

Diệp Tu cười, “Cũng chẳng làm sao cả, lại không thể ở trước mặt phóng viên tú ân tú ái, nghe nói làm vậy chết nhanh lắm.”

“Tú ân tú ai cái em gái anh, da mặt dày vừa thôi! Đi làm phiền người khác đi.”

“Thế sao được?” Diệp Tu ném quả nho vào miệng “Thê nô không thể đi tìm tiểu tam nha, tiểu Lam.”

“Ngọa tào, ai là thê của anh?! Ngữ văn của anh là do giáo viên thể dục dạy à?!”

“Không, là thầy giáo dạy âm nhạc.”

“Anh đùa đấy à?!”

“À, hay là cậu thích đi làm hẳn đám cưới?” Diệp Tu quay đầu, lộ ra một cái cười đầy mưu đồ, “Được rồi, đến đây, Lam Hà đại đại. Chúng ta đi kết hôn.”

Sau đó Diệp Tu lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cực kỳ quen thuộc, đeo lên ngón tay mảnh khảnh của Lam Hà.

So với đột nhiên nhận phải bom cầu hôn, rõ ràng cái trước mắt này càng làm cho Lam Hà chấn kinh.

Lam Hà không thể tin nổi mở to hai mắt, nhanh chóng rút tay về: “Khoan đã, đó là nhẫn quán quân năm nay đi?!”

“Ồ, em nhận ra à? Lão Phùng năm nay làm rất tốt, nhẫn quán quân năm nay vẫn có tạo hình khác biệt.”

“Trọng điểm không phải cái này! Vật quan trọng như vậy, anh...” Lam Hà nội tâm hết sức phức tạp nhìn chiếc nhẫn quan trọng kia, “Thật sự định dùng nó...?!”

Diệp Tu hiểu rõ ý của cậu, nhưng ngữ khí vẫn tùy ý như trước: “Trong yếu chính là đây chính là nhẫn Vinh Quang, không phải nhẫn bình thường. Món đồ này ca có bốn cái, cái đầu lại nhỏ, đều không biết ca đặt chỗ nào, nếu có thể thì lấy tất cả ra dùng càng tốt.” Anh ngừng một chút, nhìn Lam Hà với anh mắt cao thâm khó dò, “Lại nói...Em không thích?”

“Ế? Không, không phải!” Lời vừa buột miệng, Lam Hà mới phát hiện không đúng chỗ nào, cuống quít dừng lại câu chuyện.

“Thế sao lại từ chối?” Diệp Tu mặt đầy theo lý thường dĩ nhiên.

Sau đó, vẫn luôn cà lơ phất phơ thì Diệp Tu miễn cưỡng mới có nụ cười giống nam nhân bình thường, nhưng ánh mắt lại có chút gì đó đặc biệt, “Bản thân Diệp Tu trừ đi một cái đàn ghita, một bao hồng song hỷ, bốn cái nhẫn ra thì muốn cái gì cũng chẳng có. Chỉ là, cái loại nhẫn này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Thêm tám hay mười cái đều không thành vấn đề. Lam Hà đại đại, suy tính một chút?”

Lam Hà im lặng thật lâu, chỉ có đôi mắt ướt nhẹp lặng yên nhìn Diệp Tu, gương mặt thì lại ửng đỏ. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt phảng phất chịu nhiều oan ức, lại có chút tức giận: “....Đồ không biết xấu hổ.”

Cậu ngừng nói, lại có chút không cam lòng, buồn buồn nói: "Quán quân là của Hoàng thiếu. Đồ không biết xấu hổ, Diệp Tu.”

Diệp Tu thấy đôi tai đỏ chót, cười.

Anh vẫn đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của Lam Hà, day day ngón tay mảnh khảnh, cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc nhẫn.

“Ừ.” Anh cười.

-oOo-

Hết.
 

Bình luận bằng Facebook