[Phương Duệ] – Mảnh ghép hoàn hảo.

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
3,421
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
[Phương Duệ]
Mảnh ghép hoàn hảo

Typewriting: FanPD

Lỗi sai là tại thằng đánh máy, ý hay là nhờ người chịu góp nơron, tui chỉ là thằng đánh máy.

Đăng trễ 2 ngày so với lịch đã hứa, lại chưa kịp xong nên chỉ đăng trước một nửa, thành thật xin lỗi tổ chức! Orz.

Giờ hoàn rồi nhé! May mà không nhục mệnh!




Đọc Toàn Chức Cao Thủ, ở phần đầu tôi cứ nghĩ mình thích nhân vật Diệp Tu, cho đến khi Phương Duệ xuất hiện.

Trong chính văn, Phương Duệ xuất hiện khá trễ, không tính các chương trước đó (tỷ dụ chương 752) tên của anh chỉ được nhắc thoáng qua, như một cái bóng nhạt nhòa. Hơn phân nửa chương truyện trôi qua tác giả mới dành đất cho anh, và chỉ nói về thuộc tính “zâm”, tôi vẫn thấy đây là một nhân vật rất lý thú.

Một con người tài hoa, hài hước, lại luôn vì đồng đội.

Cho nên hôm nay, muốn đem ra phân tích nhân vật này một chút.

❖ Tài chỉ huy và mắt nhìn toàn cục

Phương Duệ là một leader chân chính.

Trong giới chuyên nghiệp mà nói, nếu không có thực lực thì đã không thể đặt chân được vào giới, đừng nói đến nắm vai trò chỉ huy trong một chiến đội. Trong khi từ rất sớm, Phương Duệ đã nắm giữ vai trò đội phó khi còn ở Hô Khiếu.

Đội phó chính là lead thứ hai của team, chỉ sau đội trưởng, mà Đường Hạo lại không phải là một đội trưởng giỏi. Cho nên nói, thật sự đóng vai trò một Team leader ở Hô Khiếu, sau khi Lâm Kính Ngôn rời đi, chính là Phương Duệ. Nói về vai trò một đội phó nhưng lại là trụ cột khi mà đội trưởng khá kém về khả năng quan sát toàn cục, có thể lấy ví dụ của Gia Thế, Tiêu Thời Khâm với vai trò đội phó và Tôn Tường ở cương vị đội trưởng tự hình thành một trật tự lead team như thế nào hẳn ai cũng rõ.

Trong trận chiến truy tìm mật thất quỷ vương, khi Đường Hạo chỉ biết hổ báo xông lên, Phương Duệ đã cho thấy mình luôn có cái nhìn tổng thể. Anh nhận ra mối nguy từ rất sớm, đọc vị ý đồ của đối phương cũng không tệ, phản ứng điều chỉnh cực nhanh.

Trong khi Đường Hạo cứ cố chấp 1v4, anh đã dứt khoát “điều quân” sang giải cứu.

Chiến đội Hưng Hân trong mắt Đường Hạo chỉ là vài tên lụ khụ đèo bồng thêm lũ tay non, có chi phải ngại? Cả đám đại thần trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp lại còn nghiêm túc phân tích tụi nó, cần thiết ư?

Nhưng hiện tại, chính mắt nhìn thấy bốn đồng đội không hốt được Hàn Yên Nhu trong một nốt nhạc như dự tính, sau tâm trạng muốn phun lửa, Đường Hạo phát hiện mình phải đánh giá lại về Hưng Hân. Hàn Yên Nhu đang 1v4, mình cũng đang bị 4v1. So đầu người là ngang nhau, nhưng vấn đề nằm ở chỗ một bên chủ động còn một bên bị động nên tình thế hoàn toàn khác biệt.

Việc mà Hàn Yên Nhu đang làm chẳng phải việc hắn muốn làm đó sao? Hắn hổ báo chồn cáo lao lên, là muốn tự thân cản hết phần lớn chủ lực đối thủ để đồng đội có lợi thế lấy thịt đè người. Đó là trách nhiệm, là điều một con át chủ bài phải thực hiện được.

Thế nhưng bây giờ hắn lại bất ngờ trở thành nạn nhân bị người ta lấy thịt đè?

Hưng Hân triệt để hủy đi tác dụng của con át chủ bài Đường Tam Đả, bởi chính hắn đã tự chui đầu vào lưới!

Tuy vậy, Đường Hạo vẫn muốn giữ thể diện. Hắn nhất quyết không kêu trợ giúp, định một mình chống mafia. Bánh Bao Xâm Lấn đánh xong ba kỹ năng mừng anh hạ cánh thì chơi tới Khóa Yết Hầu. Kỹ năng lưu manh là thứ Đường Hạo quá quen thuộc, vai của Bánh Bao Xâm Lấn chỉ mới khẽ nhích một cái, hắn đã lập tức đoán ra ku cậu sắp dùng chiêu gì. Đường Tam Đả vội né tránh, nhất định không thể dính kỹ năng khống chế vào lúc này.

Thế nhưng dù né được Khóa Yết Hầu của Bánh Bao Xâm Lấn, yết hầu Đường Tam Đả vẫn cứ bị khóa.

Quân Mạc Tiếu!

Kỹ năng cấp thấp dưới level 20, tán nhân Quân Mạc Tiếu có gì không biết?

Như phát súng mở đầu cho pha hội đồng, Đường Tam Đả vừa bị thộp cổ, ba người còn lại của Hưng Hân ngay tức khắc nhào vào focus. Không mang trị liệu là nguy cơ cực lớn cho phòng thủ, nhưng khi cần tấn công thì bá đạo không ai bằng.

Bên kia, bốn người Phương Duệ đang đối phó với Đường Nhu. Tuy Phương Duệ là một đại cao thủ, nhưng đặc điểm của chơi zâm nằm ở chỗ kéo dài, khiến đối phương hao tổn liên tục chứ nó chưa bao giờ là đấu pháp có tiết tấu nhanh cả. Sự dũng mãnh của Đường Nhu khiến Phương Duệ thầm kinh hãi, tuy hắn không hề đánh giá thấp tuyển thủ Hưng Hân như Đường Hạo. Giết Hàn Yên Nhu chẳng khó nhưng cũng chẳng thể xong trong một nốt nhạc, cần ít thời gian mới được.

Vấn đề là Đường Hạo sống nổi qua thời gian đó chứ?

Phương Duệ xoay góc nhìn mới phát hiện Đường Hạo bên kia bị bốn người thồn hành sặc gạch, trông khốn đốn hơn Hàn Yên Nhu nhiều. Thở dài thườn thượt, hắn biết Đường Hạo quá kiêu ngạo để lên tiếng kêu cứu, nhưng thực sự Đường Hạo đang rất rất cần trợ giúp.

Chuyển mục tiêu!

Đối diện với tình huống nghi ngờ có mai phục, anh không hề liều lĩnh cũng không để đội của mình dấn thân rồi thua thiệt.

Triệu Vũ Triết rất có lòng tin. Pháp sư nguyên tố của hắn xông lên cứ như một pháp sư chiến đấu vậy.

"Cẩn thận!" Phương Duệ vội kêu.

Hắn không nhìn ra liệu Hưng Hân có đang bố trí chiến thuật gì không, nhưng ý đồ của họ quá rõ ràng, sao có thể không tính trước đường lui? Họ sẽ để mặc Hô Khiếu truy sát mình? Hưng Hân đách phải cảm tử quân! Trực giác nói với Phương Duệ rằng, pha lùi về của Hưng Hân chắc chắn có hậu chiêu, nhắm mắt đuổi theo bậy sẽ ăn đạn.

Nhưng Triệu Vũ Triết lúc này đã không nghe vào cái gì khác. Tuy Phương Duệ là tiền bối trong đội, là đại thần thành danh đã lâu, nhưng trường phái chơi zâm nói cho cùng vẫn thường bị đánh giá thấp kém trong mắt rất nhiều người. Triệu Vũ Triết thích phong cách hổ báo lội ngược dòng "lấy hạ khắc thượng" của Đường Hạo hơn, chứ đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ không lọt mắt hắn. Bình thường hắn không dám thái độ với cán bộ, nhưng giờ là lúc nhiệt huyết dâng trào, trước mắt lại có một đàn máu giấy chờ hắn giết, hắn bèn mặc kệ lời nhắc nhở của Phương Duệ, cũng không hiểu nổi vì sao Phương Duệ phải nói thế.

Blink!

Triệu Vũ Triết chỉ sợ Hưng Hân xổng mất một binh một tốt nào, dứt khoát blink hẳn pháp sư nguyên tố Thiều Quang Hoán của mình vào giữa đội hình địch, muốn hốt ổ cả team năm người. Vừa nhảy xong, tay cũng đã thao tác một phép thuật thực thi tức thời, Thiều Quang Hoán giơ pháp trượng lên phóng chiêu.

Phương Duệ trợn mắt khi thấy Triệu Vũ Triết chơi lớn đến vậy. Máu của đối thủ ít thật đấy, nhưng vẫn chưa chết, làm liều kiểu đó, tưởng người ta là năm con quái nhỏ bị dính Sợ Hãi mà mất khống chế chạy lung tung trong phó bản à? Hay tưởng đối thủ sẽ hoảng hồn, trở tay không kịp vì không ngờ mình dám chơi liều?

Ok, Phương Duệ thừa nhận, từ góc độ tâm lý ngược mà nói thì hành động ngu si này đúng là dễ khiến người ta hoảng hồn. Hắn chỉ đành cầu trời Hưng Hân quá thông minh, thông minh tới mức không cho rằng người ta sẽ ngu hơn mình, họa may mới bất ngờ thật. Nói không chừng thao tác của Triệu Vũ Triết nhanh quá, Hưng Hân phản ứng không kịp, biết đâu ha?

Nhưng sự thật là Thiều Quang Hoán nằm rồi...

Phương Duệ chỉ tiếc mình không thể nhìn thấy sắc mặt của năm người Hưng Hân, không biết họ có trợn mắt như mình, có phục sát đất dũng khí thần thánh của Triệu Vũ Triết không. Hắn chỉ biết họ không vì thế mà nhẹ tay chút nào. Thiều Quang Hoán bị cho cạp đất, sau đó bị hất lên không, rồi bị Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu cho ăn Lạc Hoa Chưởng lót lá tiễn trả về Hô Khiếu, sau mông còn có cả một quả pháo Mộc Vũ Tranh Phong tặng kèm.

Nhân vật bên Hưng Hân ít máu, không dám ham đánh nên chỉ đuổi gấp Thiều Quang Hoán, lợi dụng hắn làm vật chắn để phóng chiêu khống chế Hô Khiếu từ xa. Tuyển thủ kị sĩ của Hô Khiếu định cắn răng xông ra nhưng đã bị Phương Duệ gọi lại.

"Sao không lên?!" Triệu Vũ Triết vừa bay về đã lập tức bò dậy, phẫn nộ rống to. Thời khắc này, sự bất mãn hắn dành cho con người được gọi là thánh chơi zâm Phương Duệ đã đạt đến đỉnh điểm.

"Đối thủ chuẩn bị sẵn rồi, chúng ta xông lên sẽ chỉ rơi vào bẫy." Phương Duệ nói.

"Không thử làm sao biết?" Triệu Vũ Triết gào.

"Chú em mới thử đó thôi?" Phương Duệ hỏi ngược.

Triệu Vũ Triết nghẹn họng. Hắn muốn nói rằng mình thử rồi, thử ra thấy Hưng Hân chả có chuẩn bị ghê gớm gì cả. Nhưng kết quả mình vẫn te tua? Vì mình quá sida! Hành động nhất thời kích động, nhất thời nóng máu, nhất thời tưởng mình vô đối của hắn cần chi người ta phải có chiến thuật ghê gớm mới đối phó được cơ chứ? Sơ hở quá lớn, người ta liếc mắt là chụp ngay. Nhưng nếu bây giờ muốn Triệu Vũ Triết thừa nhận mình chơi ngu lấy tiếng trước mặt Phương Duệ thì... hắn không cam tâm. Triệu Vũ Triết chỉ cảm thấy nếu lúc đó mình thao tác nhanh hơn tí nữa, kẻ nằm xuống đất chắc chắn không phải mình mà là năm người bên Hưng Hân.

"Mau đuổi theo!" Triệu Vũ Triết tránh không trả lời câu hỏi của Phương Duệ, chỉ quay đầu kêu hai người còn lại cùng lên với mình.

Đội trưởng Đường Hạo không còn trong trận, việc tác chiến của Hô Khiếu xuất hiện chia rẽ thấy rõ. Hai tuyển thủ kị sĩ và mục sư lúc này đã hết còn tập trung 100% vào game, họ lén liếc qua Phương Duệ và Triệu Vũ Triết ngoài game. Cuối cùng họ không nhúc nhích. Triệu Vũ Triết là trụ cột tương lai mà Hô Khiếu đang đặt trọng điểm bồi dưỡng, nhưng Phương Duệ mới là tiền bối có tư cách lão thành nhất trong đội hiện tại, còn chưa kể chức vị đội phó của hắn nữa. Hai cậu này đứng yên đồng nghĩa với việc nghe theo lệnh của Phương Duệ.

Đường Hạo chỉ giống đội trưởng ở một chỗ, là có thể kích phát dẫn dắt tinh thần của một số đội viên, như Triệu Vũ Triết chẳng hạn. Ngoài ra, những tố chất mà một đội trưởng cần có, Đường Hạo khiếm khuyết khá nhiều. Ngược lại, khi phải chọn lựa giữa nghe theo Triệu Vũ Triết hay Phương Duệ, các đội viên còn lại đã chọn Phương Duệ. Điều này cho thấy, trong mắt họ, sự lãnh đạo của Phương Duệ mới có tính chiến thuật.

Thậm chí ngay cả Đường Hạo, dù rất ghét, vẫn phải thừa nhận Phương Duệ đúng.

Anh là một người biết mình biết ta, biết tiến biết lùi, là đại tướng có bản lĩnh chống đỡ cả chiến đội.

"Lùi lùi lùi!"

Phương Duệ nói sao cũng là đại tướng có bản lĩnh chống đỡ cả chiến đội. Cục diện bị động chỉ có thể khiến hắn kinh ngạc thôi chứ hoảng loạn thì không. Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói thắng thua, Hô Khiếu cần phải tập trung lại đã. Họ là chiến đội đến được tận bán kết của mùa giải trước, bị một đội mới như Hưng Hân trói chặt tay chân tới mức chẳng thể giãy dụa thì phi logic quá. Chỉ có một lời giải thích duy nhất: họ đã tiến công quá bất cẩn, không có kế hoạch và nhận thức rõ ràng nên bị người ta tóm lấy sơ hở là chuyện quá đương nhiên.

Hưng Hân đã chộp ngay điều đó, phản kích có trình có tự, biến chuyển trong mỗi giai đoạn đều nhắm vào đúng sơ hở của họ. Thế nên Hô Khiếu từ đầu đến chót đều nằm ở thế bị động, không cách nào xây dựng được tiết tấu. Gia Thế trong vòng khiêu chiến đã chết theo cách đó chứ đâu. Gia Thế khi ấy ít nhất còn ưu thế về mặt trang bị, đã vậy cũng có kế hoạch đàng hoàng chứ chẳng phải như Hô Khiếu bây giờ, cho nên bây giờ Hô Khiếu có thảm hơn nữa cũng không đáng ngạc nhiên.

Tóm lại phải thoát ly chiến trường trước đã, cắt đứt hoàn toàn tiết tấu của Hưng Hân, sau đó reset game chơi lại. Thế nên Phương Duệ không đứng yên solo với Diệp Tu mà vội vàng chạy đi yểm trợ tuyển thủ nhà mình lui quân.

"Quả nhiên khó chơi mấy đứa sành đời!" Thấy lối xử lý của Phương Duệ, Diệp Tu than thở trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục bắn pháo: "Chạy đâu đó thằng trộm lúa, không định học hỏi anh à?"

Phương Duệ đách care. Hắn chỉ hận không có emo ngón giữa, nếu không đã đội lên đầu cho Diệp Tu coi rồi. Quỷ Mê Thần Nghi chạy thẳng một mạch, trên đường còn phóng cạm bẫy liên tục để khống chế phạm vi hoạt động của Hưng Hân. Quân Mạc Tiếu đuổi theo phía sau, nhưng Phương Duệ đâu có ngu để bị áp sát lần thứ hai nữa? Hắn tăng tốc chạy lung tung khắp mộ thất, đâu đâu cũng thấy bóng dáng bỉ ổi của Quỷ Mê Thần Nghi.

Đạo tặc không thể trực diện phá băng như những nghề hung mãnh khác, nhưng nó đủ linh hoạt để Phương Duệ bài bố, tạo ra được trận thế khống chế xuyên suốt và bao trùm toàn diện. Diệp Tu biết rõ điều đó, nhưng Phương Duệ không phải một đối thủ hắn muốn bắt là bắt. Tưởng dễ nhờn với thánh chơi zâm à?

Diệp Tu quyết định không phí sức nữa, quay đầu đổi mục tiêu.

Anh là một người kinh nghiệm trận mạc không thiếu, và hoàn toàn tự tin đứng ra chỉ huy khi cần.

Cuộc tranh cãi giữa Phương Duệ và Triệu Vũ Triết làm đội trưởng Hô Khiếu là Đường Hạo tỏ ra khó chịu. Ánh mắt hắn liên tục bắn đến Phương Duệ, xem ra thái độ nghiêng về phe nào đã quá rõ.

Trong phòng huấn luyện không ai dám rên một tiếng, cả chiến đội Hô Khiếu như chỉ còn lại ba người. Trong ba người này, Triệu Vũ Triết cứ trừng Phương Duệ bằng vẻ mặt không phục, Đường Hạo không căm tức như Triệu Vũ Triết nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Còn Phương Duệ? Hắn đang tập trung vào game.

Quỷ Mê Thần Nghi của hắn vào lúc này đột nhiên tiến tới trước.

Sao? Hối hận rồi à? Triệu Vũ Triết vẫn còn trong game nên lập tức nhìn thấy hành động của Quỷ Mê Thần Nghi, rõ ràng đang men theo con đường mấy nhân vật bên Hưng Hân đã chạy.

"Giờ mới đuổi theo, có muộn quá không?" Triệu Vũ Triết hậm hực nói.

Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ bỗng dừng lại, chỉ đứng đó nhìn đông rồi lại ngó tây như thể đang tìm kiếm gì đó. Triệu Vũ Triết nhịn hết nổi, khiển Thiều Quang Hoán đến gần xem, hai nhân vật còn lại của Hô Khiếu cũng vội vàng chạy theo.

Phương Duệ đang quan sát chỗ rẽ mà Hưng Hân đã tiến vào. Triệu Vũ Triết nói cho cùng cũng là một tuyển thủ có căn cơ rất tốt, hai năm đánh giải chuyên nghiệp tích lũy rất nhiều kiến thức chiến thuật, vừa nhìn thấy chỗ rẽ này lập tức nhận ra nó là một địa hình có thể lợi dụng. Và vì thế, cậu ta cũng lập tức phát hiện: Phương Duệ đúng. Hưng Hân quả thật đã có chuẩn bị, chỗ rẽ này cực thích hợp cho mấy nghề bên Hưng Hân mai phục.

"Vậy thì sao?" Triệu Vũ Triết vẫn cứ mạnh miệng, "Tẹo HP của tụi nó có mai phục cũng làm gì được mình?"

"Mùa giải chuyên nghiệp thứ hai, thứ tư, thứ năm, thứ bảy, trong các trận đấu sống còn của vòng chung kết, đều có những chiến đội cũng nghĩ giống vậy dưới tình huống tương tự, cuối cùng đều bị đào thải." Phương Duệ nói.

"..." Triệu Vũ Triết ngẩn người. Cậu ta không biết quá nhiều những trận điển hình, nhất thời nghĩ không ra Phương Duệ đang chỉ trận nào.

"Đối thủ thấp máu tức là an toàn? Mau dậy thì đi cưng! Vinh Quang không ngọt ngào như cưng tưởng đâu." Phương Duệ nói.

"Em..." Triệu Vũ Triết nghẹn hẳn. Phương Duệ cũng không nhiều lời với ku cậu nữa, chỉ nhìn qua đội trưởng Đường Hạo: "Mình đi tiếp."

"Ừ." Đường Hạo gật đầu. Hắn đã out khỏi cuộc chơi nên nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa hai người từ đầu đến chót. Hai người nhận định khác nhau, nhưng ai đúng ai sai đã rất rõ rồi.

Nếu Đường Hạo và Triệu Vũ Triết đặt cái tôi của mình lên trên hết, luôn muốn chứng tỏ mình là số một, thì Phương Duệ ngược lại, cái tâm mong cầu của anh luôn là chiến thắng, hay nói đúng hơn, là chiến thắng của đồng đội.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người, nên ý thức đồng đội là một yếu tố quan trọng quyết định thắng bại. Hiểu được điều này mới có thể ngồi trên cương vị một leader, mà Phương Duệ chính là người như thế.

Không chỉ hiểu về chiến thuật trong trận, Phương Duệ còn nắm bắt những sự vụ khác mà một người leader cần phải hiểu để dẫn dắt và để lăn lộn trong giới chuyên nghiệp. Anh đủ sức đánh giá và đủ tầm để nhìn ra hướng đi của một chiến đội. Nên không thể xếp anh ngang hàng với những tuyển thủ tân binh, hay là những tuyển thủ kỳ cựu nhưng chỉ làm tốt theo sự sắp xếp của người khác, hay là những tuyển thủ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.

Chọn Hưng Hân, vì Phương Duệ nhìn ra được sức mạnh và tầm phát triển ở chiến đội này. Cách nhìn về thực lực của một chiến đội ở anh không hề qua thành tích hay qua danh tiếng của chiến đội đó, mà về rất nhiều khía cạnh: nhân vật, vũ khí, phong cách, chiến thuật,… Cho nên vấn đề anh suy xét sẽ là khả năng phát triển, khả năng phối hợp, thực lực của phòng kỹ thuật, ý thức của đồng đội, sự gắn kết của các thành viên…

Ai ngờ Diệp Tu bỗng hỏi ngược hắn: "Mà thật ra anh thắc mắc mãi, sao mọi người đều cảm thấy Hưng Hân không thể đoạt quán quân nhỉ?"

"Thì tại vì..." Phương Duệ gõ xong mở đầu, lại không biết làm sao nói tiếp.

Tại vì sao?

Thực lực của một chiến đội chủ yếu dựa trên hai thứ: tuyển thủ và nhân vật.

Tuyển thủ? Hưng Hân có Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, nếu thêm Phương Duệ mình nữa, rồi còn một cặp tân binh có tiềm lực, rất được ngoại giới quan tâm. Đội hình như vậy chẳng lý do gì để nói là yếu, nhỉ?

Nhân vật? Hiện nay nhân vật Hưng Hân hơi kém thật đấy, nhưng Diệp Tu mới nãy cũng có nói: chỉ cần qua được giai đoạn đầu, Hưng Hân rất mạnh trong khâu đắp đồ level cao. Phương Duệ hiểu ý Diệp Tu, bởi hắn cũng chen chân vào chiến trường cướp boss hoang dã ở Thần Chi Lĩnh Vực từ hồi cập nhật 75 đến nay, hắn biết rất rõ Hưng Hân đè đầu mọi công hội khác, cũng tức là mọi chiến đội khác thế nào. Vật liệu đắp đồ cấp 75 của Hưng Hân đảm bảo chỉ dư không thiếu.

Nhưng thực lực nhân vật không chỉ đơn giản dùng lượng vật liệu để xét. Năng lực của phòng kỹ thuật, điểm kỹ năng nhân vật, chưa kể Hưng Hân cũng chỉ dư dả vật liệu cấp cao thôi, chứ vật liệu cấp thấp thì thiếu hụt nhiều lắm.

Hưng Hân show ra một viễn cảnh tươi đẹp khiến người ta thèm thuồng, mới nhìn có vẻ như vấn đề nhân vật cũng đã hết là vấn đề, nhưng nếu suy nghĩ kỹ...

Hiển nhiên Phương Duệ suy nghĩ thật kỹ mới trả lời câu hỏi của Diệp Tu.

"Trước mắt, về mặt tuyển thủ, Hưng Hân ngoại trừ anh với Tô Mộc Tranh thì còn lại toàn tân binh, thiếu ổn định là chắc chắn."

"Tân binh thiếu ổn định thật, nhưng chú em đừng quên nhắc đến sức trưởng thành của họ, đặc biệt là những tân binh có thiên phú." Diệp Tu nói.

"Về mặt nhân vật, mấy anh cướp bóc không ít vật liệu cấp cao, nhưng ngược lại, vật liệu cấp thấp có đủ xài không?"

"Vật liệu cấp thấp kiếm dễ ợt, công hội bọn anh khắp các máy chủ đã bắt đầu tích trữ, dù có cần gấp cũng đâu đến nỗi khó? Ra ngoài mua còn được mà." Diệp Tu nói.

"Mua một hai lần không nói, nhưng nếu cứ dựa dẫm nguồn ngoài, Hưng Hân có đủ khả năng tài chính à?" Phương Duệ nói.

"Chỉ khi nào chế tạo thất bại quá nhiều mới phải tiêu hao vật liệu, nhưng tiếc là Hưng Hân đã mời về được át chủ bài phòng kỹ thuật Gia Thế lúc trước. Tài năng và kinh nghiệm của cậu ta sẽ giúp giảm thiểu lượng vật liệu tiêu hao đến mức thấp nhất." Diệp Tu trả lời.

Phương Duệ trố mắt. Hay luôn, khỏi cần chất vấn thực lực phòng kỹ thuật nữa!

"Vậy còn điểm kỹ năng? Điểm kỹ năng nhân vật bên anh thế nào?" Phương Duệ hỏi.

"Đệ nhất vũ trụ." Diệp Tu nói.

Cái đạch! Vũ cmn trụ luôn. Phương Duệ có muốn áp dụng đúng kiểu câu "tui đệ nhất XX nè" để bắn trả cũng không được, vì vũ trụ bự nhất thiệt rồi.

Hừ, nhìn mặt mình dễ tin lắm chắc?

Ai ngờ Phương Duệ chưa kịp nghĩ coi nên bật thế nào, Diệp Tu đã vứt qua hắn một ảnh chụp màn hình.

"Photoshop hả ba?!" Phương Duệ té ghế.

Đó là ảnh cây kỹ năng của một nhân vật, dòng hiển thị số điểm đã sử dụng lấp lánh một con số bá đạo: 5500.

5500 trong bối cảnh level 75 đồng nghĩa với full điểm kỹ năng, thế chẳng phải còn ghê hơn cả chiến đội Luân Hồi đấy ư?

"Zzz, anh cần thiết phải xài thủ đoạn thấp kém đó không?" Diệp Tu khịt mũi khinh thường.

"Còn nhân vật nào khác không?" Phương Duệ hỏi.

"Ký hợp đồng với bọn anh, với cái bảo mật nữa, rồi anh cho chú xem." Diệp Tu nói.

"Vậy anh kể sơ tui nghe mấy nhân vật khác đạt đến mức nào?" Phương Duệ nói.

"Hầu như đều vậy hết. Đứa nào chỉ có 5400 là quá bèo, muôn đời không ngóc đầu lên nổi ở Hưng Hân." Diệp Tu nói.

Phương Duệ tiếp tục té ghế. 5400... Quỷ Mê Thần Nghi của hắn ở Hô Khiếu mới có 5355 thôi đó, mà còn nhờ may mắn nhặt được hai quyển sách kỹ năng 20 điểm lúc đánh Bách Quỷ Dạ Hành đó. Vậy mà chỉ là một nhân vật không có tư cách ngóc đầu nhìn đời ở Hưng Hân???

"Giờ mới biết Hưng Hân bọn anh lợi hại chứ gì? Mấy thứ này đều là bí mật chiến đội, lẽ ra không nói với chú em đâu." Diệp Tu phát biểu.

"..." Phương Duệ vẫn chưa hoàn hồn vụ điểm kỹ năng. "Ok... nếu Hưng Hân có tiềm lực đến thế thì tui thấy lạ à nha, sao mấy anh không mua luôn Quỷ Mê Thần Nghi về cho tui cầm?" Phương Duệ nói.

"Câu hỏi rất hay." Diệp Tu nói.

"Hi vọng không làm khó anh." Phương Duệ nói.

"Phí lời, câu này làm khó được anh thì chẳng phải những gì anh làm đều vô nghĩa cả?" Diệp Tu nói.

"Vậy lý do là?"

"Đách có tiền." Diệp Tu nói.

Ngoài emo phụt máu, Phương Duệ còn chat nổi cái gì khác?

"Đách có tiền là một trong các nguyên nhân. Nếu dư dả tài chính, mua trọn gói chú em và Quỷ Mê Thần Nghi về chung cũng nằm trong phương án bọn anh suy xét, nhưng chỉ dừng ở mức suy xét thôi, vì Hưng Hân rốt cuộc có cần một đạo tặc chơi zâm không thì phải nghiên cứu phân tích chiến thuật thật kỹ. Ngược lại, nếu được lựa chọn, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua khí công sư. Thế nên bọn anh hốt Hải Vô Lượng trước rồi, giờ chỉ cần cố gánh cái sự mạo hiểm khi chú em đổi nghề thôi." Diệp Tu nói.

"Thật ra là vì mọi tuyển thủ khí công sư anh tìm tới đều từ chối chứ gì?" Phương Duệ nói.

"Đúng! Chọn bọn họ là để đảm bảo chắc ăn, nhưng nếu ôm chú em về, thì biết đâu có lợi cái khác." Diệp Tu nói.

"Ví dụ như?"

"Khả năng trưởng thành." Diệp Tu nói.

"Thì ra anh sử dụng tui như tân binh vậy đó hả?" Phương Duệ nói.

"Mùa giải này ở Hưng Hân ai cũng trưởng thành cả, từ tuyển thủ đến nhân vật. Đó là nhân tố không ổn định, nhưng đồng thời cũng là vũ khí của riêng bọn anh, mà nếu cậu đổi nghề sẽ vừa khéo có thể cùng bọn anh đồng bộ tiết tấu. Chúng ta sẽ cho mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác bởi những mới mẻ ấy. Chú em không thích đánh địch bất ngờ?" Diệp Tu nói.

Dĩ nhiên Phương Duệ thích, còn siêu thích là đằng khác. Bởi lẽ, "đánh địch bất ngờ" là cụm từ nói lên trọn vẹn ý nghĩa của trường phái chơi zâm.

"Bọn anh sẽ đánh địch bất ngờ, từ đó giành được thắng lợi bất ngờ, còn chú em sao? Có muốn đổi nghề bất ngờ, từ đó thể hiện bản sắc chơi zâm chân chánh của mình?" Diệp Tu nói.

"Tui..." Phương Duệ dường như đang cân nhắc lần cuối.

"Để tới Hưng Hân xem thử một chuyến rồi tính." Đây là quyết định sau cùng của hắn.

"Hoan nghênh." Diệp Tu không quá tiếc nuối. Chuyển nhượng là chuyện lớn, là hướng đi mà tuyển thủ lựa chọn cho đời thi đấu của mình, chưa kể còn phải cân nhắc hit trí mạng là đổi nghề nữa. Nếu đổi nghề thành công thì coi như đột phá bản thân, còn thất bại, khoan bàn đến thê thảm, dù có quay về nghề cũ cũng chưa chắc tìm lại được cảm giác, chẳng khác nào phế toàn bộ nội công đã tu luyện bấy nhiêu năm.

Đại sự cả đời, Diệp Tu không trông mong Phương Duệ có thể từ vài ba câu chat mà quyết định ngay.

Anh là một người thực sự có tài chỉ huy, và cũng là người có đủ năng lực để nắm bắt những vấn đề nhằm giúp bản thân và đồng đội hoàn thiện. Minh chứng cho việc này, lại là những đoạn hội thoại tưởng chừng như rác rưởi. Từ ngày về với Hưng Hân, ta bắt gặp không ít những đoạn mà bộ 3 Diệp, Ngụy, Duệ nói về những điều mà tân binh không hiểu, trong khi trước đây, đó là chuyện chỉ xảy ra ở Diệp, Ngụy, Tôn hoặc Diệp, Ngụy mà thôi.

"Ì ạch!" Replay còn chưa hiện rõ, Ngụy Sâm đã đột nhiên kêu to. Mọi người trong phòng hết hồn, ngay cả La Tập bên kia laptop cũng phải giật thót mình.

"Quá ì ạch." Ngụy Sâm bắt đầu bắn rap, "Bắt đầu rồi là mỗi một giây đều quý như vàng, đách lo tập trung mà đánh, lãng phí dù 1s cũng thua."

Trên màn hình, Hải Vô Lượng của Phương Duệ spawn ra xong đứng chần chừ khoảng 3s mới di chuyển.

Mọi người nhìn về Ngụy Sâm với ánh mắt quái gở. Ngụy Sâm phán như thánh, có ngu cũng nghe ra được hắn đang soi mói. Thế mà Phương Duệ lại gật đầu rất tự nhiên: "Đúng, nếu không vì 3s lúc mới spawn, pha chạm trán đầu tiên giữa tui với Vu Phong sẽ có khác biệt chút ít, khả năng tui giành được chủ động cao hơn."

Mọi người lại sửng sốt. Chỉ lưỡng lự 3s khi spawn mà có thể ảnh hưởng lớn đến cục diện cả trận? Chả lẽ Ngụy Sâm không phải mắc dại chơi soi người ta mà đã chỉ đúng mấu chốt quan trọng thật?

Ai ngờ ngay sau đó Phương Duệ quay đầu nhìn Ngụy Sâm: "Cái này hình như là tui nói với ông lúc mới đấu xong luôn mà?"

"Ừ, tao sợ mày quên nên nhắc mày nhớ đó." Ngụy Sâm gật đầu, nói.

Khắp phòng vang lên tiếng sặc sụa. Người ngoài nghe thôi mà thấy nhục dùm, nhưng Ngụy Sâm thì cứ phởn như không có gì xảy ra.

Chỉ mình Diệp Tu là không quan tâm. Ánh mắt hắn chăm chú quan sát lối di chuyển trong replay. Hắn kéo góc nhìn ra thật xa cho nhân vật hai bên đều lọt vào màn hình, mới bắt đầu zoom gần lại, đến một phân cảnh thì bấm pause.

"Đúng nè, chỗ này nè." Phương Duệ vừa nói vừa chỉ trỏ, "Nếu không có 3s chần chừ đầu trận, chỗ này tui đã có thể đến được đầu ngã rẽ hướng 2 giờ, dụ cho Lạc Hoa Lang Tạ chạy theo sẽ xanh hơn hôm qua nhiều."

"Chỗ này?" Diệp Tu lấy bút highlight vẽ một vòng tròn.

"Nó đó." Phương Duệ gật đầu.

"Ờ, chỗ này..." Diệp Tu kéo ra một tấm bản đồ điện tử của Con Đường Sinh Tồn để mọi người cùng phân tích.

"Nếu Vu Phong từ hướng 10 giờ vòng ra trước thì sao?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Tốc độ của nó không kịp, tui... Ý!" Phương Duệ vỗ trán cái bộp, "Tui đang cầm Hải Vô Lượng, không phải Quỷ Mê Thần Nghi."

"Cho nên cậu ta vẫn sẽ chặn đường cậu được." Tô Mộc Tranh nói.

"Ừm..." Phương Duệ gật đầu, cố gắng quan sát bản đồ để tìm đường khác.

"Chỗ này thì sao?" Diệp Tu lại vẽ một vòng.

"Nếu đi đường đó, Vu Phong nó chọn cánh phải, chắc chắn hai đứa sẽ chạm mặt nhau. Giả sử mình đề phòng thì cũng duy trì được cự ly 3 ô, nhưng 3 ô vẫn nằm trong phạm vi đánh của cuồng kiếm sĩ, muốn biết đột phá được không phải coi thực chiến." Ngụy Sâm đã bật mode nghiêm túc lên phân tích thế trận.

"Dù chỗ đó xông qua được, tới ngã rẽ kế tiếp cũng không đủ khoảng cách chạy thoát đâu nhỉ?" Tô Mộc Tranh nói.

"Bật Khí Chuyển Lưu Vân thì có thể." Phương Duệ lần này đã hết nhầm lẫn đạo tặc với khí công sư.

"Nếu Vu Phong dùng Tam Đoạn Trảm?" Tô Mộc Tranh nói.

"Nó phải chuẩn bị trước mới kịp." Phương Duệ nói.

Dàn tân binh lẳng lặng ngồi nghe. Họ đôi khi cũng sẽ lên tiếng trong những cuộc thảo luận, nhưng phần lớn thời gian, cái nhìn và kiến thức của họ vẫn chưa đủ tuổi tham dự. Mỗi một buổi kiểm điểm sau trận đấu đều khiến họ nhận ra rất nhiều thứ để học tập. Hai tuyển thủ đấu nhau là Phương Duệ và Vu Phong, nhưng mọi người đều có thể đặt bản thân mình vào vị trí của họ, tưởng tượng mình và nhân vật mình cầm gặp phải tình huống tương tự sẽ xử lý ra sao, thông qua phân tích mà thu hoạch được kiến thức, kinh nghiệm thực chiến. Hải Vô Lượng biết bật Khí Chuyển Lưu Vân, cuồng kiếm sĩ biết dùng Tam Đoạn Trảm, nghề khác cũng có các phương thức tăng tốc riêng.

Chỉ một động tác chần chừ kéo dài 3s khi mới spawn đã có thể phân tích thành vô số hướng phát triển, nhưng ai cũng hiểu phải xét theo tình huống cụ thể. Trên thực tế, sớm 3s hay muộn 3s không phải trọng điểm. Trọng điểm là từ 3s khác biệt sẽ phát triển ra những tình huống nào, đó mới chính là ý nghĩa của việc kiểm điểm sau trận đấu.

"Có cảm giác lạ lạ." Phát biểu đến từ Phương Duệ.

"Nói." Phát biểu đến từ Diệp Tu.

"Không biết nói sao nữa, kiểu trực giác í." Phương Duệ.

"Lão phu cũng cảm thấy hơi sai sai. Hơi bị nhạt." Ngụy Sâm.

"Tới đoàn đội sẽ hết nhạt." Diệp Tu.

"Ý mày là tụi nó giấu nghề?" Ngụy Sâm.

"Cũng không tới mức giấu nghề. Lôi Đình không mạnh về đấu đơn thật, nhưng tặng điểm mà bình thản tới vậy, tức là tụi nó cực kỳ tự tin vào trận đoàn đội." Diệp Tu nói.

"Tự tin? Mấu chốt sức mạnh đoàn đội của tụi nó mùa này đó hả?" Xem ra Phương Duệ có theo dõi phỏng vấn Tiêu Thời Khâm về nguyên nhân Lôi Đình đánh đâu thắng đấy.

"Không tự tin sẽ không dám mạnh tay chơi chiến thuật. Càng tự tin, càng nhiều chiến thuật có thể chơi, sức linh động tăng mạnh." Diệp Tu nói.

"Nghe anh nói giống Tiêu Thời Khâm quá? Ổng lúc nào chả tự tin?" Phương Duệ hỏi.

"Nhưng bây giờ cậu ta không chỉ tự tin ở riêng bản thân." Diệp Tu nói.

Phương Duệ và mọi người ngờ ngợ hiểu ra.

Ở anh hội đủ tài và tầm!

❖ Óc sáng tạo và sức mạnh của sự đa dạng

Từ đạo tặc đến khí công sư, Phương Duệ cả đời đều thích gài bẫy người khác. Người trong giới chuyên nghiệp đâu phải ai ai cũng ngốc, liệu họ sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, càng đừng nói đến là những cái bẫy cũ kỹ mà ai cũng biết dùng? Không, dĩ nhiên rồi. Thế nhưng kể cả trong giới game thủ chuyên nghiệp, nơi mà những đấu pháp mới lạ xuất hiện hàng ngày, người ta vẫn luôn nói về sự sáng tạo của Phương Duệ, như một thương hiệu độc quyền mà mọi người thường khái quát gọn thành một từ lời ít ý nhiều là “zâm”.

Hầu hết các tuyển thủ, trong những giờ phút vốn vẫn tưởng mình nắm được thóp Phương Duệ rồi, thì bất ngờ lọt vào bẫy lúc nào không hay. Trách hắn “zâm”, chi bằng trách mình đã thấp cơ thua trí một bậc.

Xin được trích vài trick thú vị của Phương Duệ.
Kỹ năng Đá Trên Không có hiệu ứng giống với Nhảy Bật Không Trung, đạp một phát bất kể trúng hay không trúng cũng có thể mượn lực. Chu Quang Nghĩa không muốn Quý Lãnh ăn Quả Cầu Sấm Sét vào mặt nên bật hẳn người ra phía sau. Thấy thế Phương Duệ mới chịu vứt chiêu đổi thành Đạn Sóng Khí, một kỹ năng cấp thấp không gây bao nhiêu sát thương hay hiệu ứng đặc biệt gì. Chu Quang Nghĩa bèn đách thèm né, vậy mà Đạn Sóng Khí lại đánh trượt với đường bay sát qua mặt Quý Lãnh.

Tay phải hoàng kim?! Kẻ nhắm mục tiêu cực chuẩn đến mức có danh hiệu Tay phải hoàng kim mà lại đánh trượt?

Nó tính toán quá mức thì phải?

Chu Quang Nghĩa nhảy ngay đến kết luận ấy. Y không định né Đạn Sóng Khí nhưng Phương Duệ lại cho rằng y muốn né, nên mới đánh lệch một bên?

Không! Không phải!

Lúc da mặt tiếp xúc thân mật với Đạn Sóng Khí, Chu Quang Nghĩa chợt nhận ra mình đã sai. Dù Phương Duệ tấn công theo dự đoán đi nữa cũng không thể theo đường bay này, Tay phải hoàng kim lại càng không thể đánh trượt. Vậy có nghĩa...

Đạn Sóng Khí gây dame ít to nhưng lại trắng sáng như mới, lúc nó bay sát mặt Quý Lãnh, màn hình Chu Quang Nghĩa lập tức chói lòa.

Đây mới là cái nó muốn!

Chu Quang Nghĩa giờ mới vỡ lẽ, nhưng trễ quá rồi. Y nhìn không thấy hướng di chuyển của Hải Vô Lượng, chỉ đành suy đoán mà né. Tiếc thay muốn né ma trảo của thánh chơi zâm đâu có dễ, bởi đó còn là Tay phải hoàng kim! Hai ngón tay Hải Vô Lượng điểm ra siêu chuẩn, đâm trúng chóc Quý Lãnh, khí tức từ đầu ngón tay truyền vào cơ thể y.

Đại chiêu level 75 của khí công sư: Đoạn Mạch.

Có rất nhiều chiêu tấn công không đánh thẳng vào cây máu của mục tiêu mà nhắm đến những thứ khác, như giảm thể lực, sức mạnh, trí lực hoặc tinh thần. Đoạn Mạch thành công dán debuff lên người đối thủ, đối thủ sẽ bị trừ đi một lượng thuộc tính chính và phụ có liên quan nhau. Hải Vô Lượng đang dùng Đoạn Mạch Phá Trí, chỉ số trí lực của Quý Lãnh bị giảm kéo theo các thuộc tính tấn công và phòng ngự phép thuật, max mana đều giảm xuống.

Nghề thích khách không mạnh về tấn công phép thuật, thuộc tính phòng ngự phép thuật cũng không cao vượt trội. Bị điểm một phát, chỉ số này rớt thảm hại, trong khi sát thương khí công sư gây ra lại thuộc hệ phép thuật. Đó chính là cái Phương Duệ muốn đạt được.

Ngay sau debuff dĩ nhiên là tấn công, Hải Vô Lượng chụp một chưởng lên Quý Lãnh, ra hẳn đại chiêu Khí Công Bạo Phá. Khí tức cuồn cuộn truyền vào cơ thể Quý Lãnh, bên ngoài không thấy hiệu ứng màu mè nào, nhưng trang bị Quý Lãnh đang mặc bỗng phình lên như bơm hơi và dây máu thì tụt dốc không phanh. Sát thương do khí công sư gây ra kinh dị mà không thể quan sát bằng mắt thường thế đấy.

Hai đại chiêu level 75 và 70 kết hợp, chỉ trong nháy mắt đã cho 1/4 HP của Quý Lãnh bốc hơi. Quý Lãnh bị Khí Công Bạo Phá bắn văng đi, vậy mà lúc đứng dậy lại không thấy Hải Vô Lượng đuổi theo.

"Đứng dậy mau! Thắng thua còn chưa phân rõ!" Phương Duệ hùng hồn.



Hải Vô Lượng thình lình xoay người đánh về một chiêu Đạn Sóng Khí, Chu Quang Nghĩa đuổi theo gấp quá nên không kịp đề phòng, ăn đạn vào mồm. Tuy sát thương không cao và cũng chẳng ngắt được Hồ Quang Thiểm, nhưng cảm giác chói lóa như nắng khi bị Đạn Sóng Khí vỗ mặt rất khó chịu, Chu Quang Nghĩa nhìn màn hình trắng xóa mà ức chế. Bỗng hắn giật thót cả người: Thấy mẹ!

Hồi nãy cũng có một màn Đạn Sóng Khí tương tự, cờ hó Phương Duệ rõ ràng đang muốn quấy rối tầm nhìn của mình.

Chu Quang Nghĩa vội vàng thao tác trong muộn màng tập hai. Hải Vô Lượng gần như lao tới cùng lúc với Đạn Sóng Khí, đúng vào khoảnh khắc đạn nở ra hoa, Hải Vô Lượng cũng đã chọt hai ngón tay, lại là Đoạn Mạch.

Phá Trí!

Nghỉ đi má! Nhìn thấy debuff Đoạn Mạch, Chu Quang Nghĩa gào thét trong lòng. Khí Công Bạo Phá tiếp nối, Quý Lãnh bị bắn văng, Hải Vô Lượng lại chính cmn trực đứng thẳng tắp đằng xa như hiện thân của chánh nghĩa.

Cùng một bộ chiêu, mình ăn đủ hai lần. Chu Quang Nghĩa thật không biết nên mắng Phương Duệ quá đê tiện hay mình quá ngu học. Quý Lãnh lần thứ hai đứng dậy, Hải Vô Lượng lần thứ hai ở yên tại chỗ pose hình. Nhưng giờ Chu Quang Nghĩa đách thèm nhìn nhau nữa, sau hai pha vừa rồi, HP của y đã tổn thất gần 50%, Quý Lãnh xông thẳng lên tấn công luôn.



Hai lần ăn phải cái trò CD đã gieo vào lòng Chu Quang Nghĩa một sự ám ảnh. Bất kể sau đó Phương Duệ có nghiêm chỉnh, thiệt thà cỡ nào đi nữa, Chu Quang Nghĩa vẫn dè chừng đủ kiểu, hết dám bất chấp mà lao lên. Trong trạng thái đó, chắc chắn cây máu kém Hải Vô Lượng gần 50% của Quý Lãnh không thể giúp Chu Quang Nghĩa chiến thắng, dù rằng chơi đôi công với Chu Quang Nghĩa cũng bào mòn sức lực Phương Duệ lắm, bởi hắn đang cầm khí công sư mà. Giết xong Quý Lãnh, Hải Vô Lượng tổn thất gần nửa HP. Còn Chu Quang Nghĩa mãi đến khi Quý Lãnh gục xuống mới phát hiện, hóa ra nửa trận cuối Phương Duệ thật sự chẳng làm trò mèo gì cả. Nhưng cái sự không mèo mới là trò mèo lớn nhất của nó! Mình lại bị nó chơi nữa rồi.

Chứ chẳng phải à?

Dù đánh giải chính thức hay hẹn xử nhau riêng, Chu Quang Nghĩa thua Phương Duệ đâu chỉ lần một lần hai, đã vậy lần nào cũng y như nhau: Tự nhắc mình phải coi chừng bị nó chơi zâm, cuối cùng vẫn rơi vào hố zâm của nó. Mẹ, thua mà bỉ cái sự đời!

Không phải tại mình thiếu cố gắng, tại nó mắc dại quá thôi!

Thậm chí Chu Quang Nghĩa còn phát hiện ra rằng, mỗi lần mình thua xong cũng nghĩ y hệt câu này luôn. Mẹ, nghĩ mà bỉ cái sự đời...

Khán giả sung sướng.

"Ngây thơ quá..." Vu Phong dù đang rất bình tĩnh đối mặt, cũng không thể không thầm than. Trò mèo đã chơi với Chu Quang Nghĩa hai lần mà còn hi vọng tái diễn với mình? Phương Duệ, ông anh khinh thường người khác quá rồi đó! Tiếc rằng tôi đã đề phòng sẵn rồi, vì thực tế là anh không còn cách nào khác chứ gì? Cầm khí công sư, anh căn bản chưa đủ kỹ thuật để đánh ở trình độ này.

"Về nhà luyện thêm đi!"

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vu Phong thế mà vẫn gõ một câu trên kênh chat. Người xem đều phải nghi ngại: Có phải tuyển thủ xuất thân Lam Vũ đều bị lây truyền cái bệnh nào đó?

Đạn Sóng Khí?

Đang chuẩn bị ra đại chiêu, Lạc Hoa Lang Tạ đột ngột nghiêng về phía trước. Cú nghiêng người ấy đã né gọn khả năng quấy rối của Đạn Sóng Khí.

Và thế là Vu Phong nhìn thấy rất rõ động tác của Hải Vô Lượng: Hai cánh tay hắn rung lên.

Xương Cốt Sắt Thép! Kỹ năng cấp thấp của nhà quyền pháp trước khi chuyển nghề.

Tính hay lắm!

Vu Phong không khỏi thầm khen. Quả nhiên Phương Duệ chẳng ôm hi vọng trò mèo sẽ lại thành công dễ dàng nên đã cho thêm ít gia vị vào. Hắn biết rõ mình không thắng nổi, chỉ muốn kéo theo chút HP của Lạc Hoa Lang Tạ. Khi Đạn Sóng Khí bay ra che khuất tầm nhìn của Vu Phong, hắn lén lút bật Xương Cốt Sắt Thép để thêm phòng ngự và lấy trạng thái Bá Thể.

Phương Duệ biết máu của Hải Vô Lượng không còn bao nhiêu, nếu liều mạng xông lên chơi cứng sẽ bị Lạc Hoa Lang Tạ hốt dễ như búng tay. Vì thế hắn dùng Xương Cốt Sắt Thép làm then chốt cho pha công kích của mình, có nó, hắn sẽ chịu đựng được sát thương đối thủ gây ra và cướp cơ hội gây dame.

Nhưng bây giờ bị tôi thấy rồi, tôi sẽ cho anh như ý ư?

Hải Vô Lượng với Xương Cốt Sắt Thép sẽ không chết nổi dưới Sóng Máu Cuồng Nộ thật đấy, có điều...

Lạc Hoa Lang Tạ trong tư thế nghiêng người gầm lên một tiếng, hai mắt và da thịt bỗng nhiên đỏ rực như máu. Vu Phong bật Cuồng Bạo! Có bonus từ Cuồng Bạo, Sóng Máu Cuồng Nộ chắc chắn sẽ cho Hải Vô Lượng một hit về làng.

Phương Duệ hiển nhiên đã phát hiện quỷ kế của mình bị nhìn thấu, nhưng hắn lỡ leo lên lưng cọp rồi làm sao xuống? AoE của Sóng Máu Cuồng Nộ rất lớn, Hải Vô Lượng đã lao vào khu vực không thể né tránh được nữa, chỉ đành tiếp tục xông lên. Đối mặt với đại chiêu tầm cỡ một hit về làng, liệu hắn còn kịp gây nên sát thương?

Tuy vậy số người có thể nhìn ra tình hình không nhiều, khán giả trong nhà thi đấu đang phấn khích cho rằng Phương Duệ lại thực hiện trò cũ thành công. Đoạn Mạch, Khí Công Bạo Phá, hất văng đối thủ!

Đoạn Mạch? Cho tôi được bao nhiêu dame?

Vu Phong nghĩ thầm. Táng Hoa khổng lồ hóa thành một thanh kiếm máu giáng xuống, huyết khí ngợp trời, Hải Vô Lượng trong AoE bắt đầu tụt máu, mà cao trào sát thương của đại chiêu này vẫn còn chưa tới.

Nhà thi đấu chợt im bặt. Khán giả đã ngờ ngợ nhìn ra Hải Vô Lượng rơi vào thế bị động. Nhưng Hải Vô Lượng vẫn cố chấp xông về phía trước với cây HP sắp chạm đáy của mình.

Kịp không?

Mọi người vã mồ hôi, ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp có năng lực tính toán cao cũng tính không ra liệu Hải Vô Lượng có đánh trúng Lạc Hoa Lang Tạ nổi không.

Giữa cả trời khí máu sôi trào, tay phải Hải Vô Lượng rốt cuộc chạm đến Lạc Hoa Lang Tạ.

Không kịp rồi!

Tiếng thở dài vang lên khắp nơi, HP Hải Vô Lượng đã nhảy thành 0.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, vạt áo Lạc Hoa Lang Tạ như thể bị truyền vào khí lưu cuộn trào mà phồng lên phần phật.

Khí Công Bạo Phá!

HP Hải Vô Lượng đã cạn sạch, nhưng sát thương hắn gây ra không vì thế mà dừng. Khí Công Bạo Phá, Khí Công Bạo Phá hẳn luôn! Phương Duệ dứt khoát dẹp luôn bonus dame từ Đoạn Mạch.

Sắc mặt Vu Phong có chút khó coi. Thôi, chẳng qua chỉ là một đại chiêu... Tuy không hoàn hảo nhưng kệ đi, cũng không tệ lắm.

Thế nhưng ngay sau đó, HP Lạc Hoa Lang Tạ giật cái bụp làm Vu Phong hoảng cả hồn.

1/5!

Khí Công Bạo Phá cắt được tận 1/5 HP?! Còn mạnh hơn Sóng Máu Cuồng Nộ của mình nữa? Còn mạnh hơn Sóng Máu Cuồng Nộ có Cuồng Bạo của mình nữa?

Ê khoan... Cuồng Bạo?

Vu Phong đột nhiên nhận ra vấn đề.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Phương Duệ trả lời câu vừa nãy của mình: "Chú em cũng vậy."

Về nhà luyện thêm đi!

Ý của Vu Phong muốn nói: Khí công sư của Phương Duệ còn kém trình.

Thế rồi Phương Duệ bảo: Chú cũng vậy.

Vu Phong giờ mới biết mình rốt cuộc vẫn dính bẫy. Trạng thái Cuồng Bạo gia tăng toàn bộ chỉ số công kích, nhưng đồng thời giảm mạnh chỉ số phòng ngự. Phương Duệ bật Xương Cốt Sắt Thép để lừa Vu Phong sử dụng Cuồng Bạo, hắn chẳng cần dùng Đoạn Mạch nữa, bởi Cuồng Bạo đã tặng cho Khí Công Bạo Phá đủ bonus dame rồi.

Cho nên Khí Công Bạo Phá cắt hẳn 1/5 HP từ một Lạc Hoa Lang Tạ đã tự tháo bớt giáp.

Ngoài những trích đoạn trên, còn có rất nhiều phân đoạn mà Phương Duệ dùng trick. Chơi zâm vốn là sở trường, và cũng là sở thích. Không chỉ là những pha não động cực kỳ nhanh nhạy, giúp anh luôn giành được quyền chủ động về tay, mà còn có những suy nghĩ cực kỳ mới lạ, cực kỳ phá cách.

Việc của đội viên là chấp hành đường lối có sẵn, việc của leader là mở một lối đi riêng. Mà mở ra lối đi riêng, ấy chẳng phải là tên lót của Phương Duệ hay sao?

Anh sáng tạo từ thủ pháp, từ trick, đến cả một nghề nghiệp, xây dựng hẳn một trường phái.

Đọc chương viết về ý tưởng đạo tặc có những kỹ năng của khí công sư, đây chính là đoạn tôi thấy hưng phấn nhất. Cứ như việc tìm kiếm một lối đi riêng đã ăn sâu trong con người Phương Duệ, là một thuộc tính ẩn khiến anh nổi danh khắp Vinh Quang, để anh làm được những điều người thường không thể làm được, để anh có thể sáng tạo không ngừng, và luôn gây bất ngờ.

Mẹ nó chứ, nếu đang cầm đạo tặc...

Không được, mấy giờ rồi mà còn cái lối suy nghĩ kiểu đấy? Còn nghĩ kiểu đấy tức là quyết tâm, nghị lực của mình chưa đủ! Mình đang đổi nghề, mình phải trở thành một khí công sư chính hiệu! Mấy trò đạo tặc hay chơi đâu dùng được nữa?

Ơ khoan...

Một chút nghi hoặc trỗi dậy trong lòng Phương Duệ.

Hết dùng được thật?

Hai chút nghi hoặc trỗi dậy trong lòng Phương Duệ.

Đùa à, làm sao mà dùng? Đạo tặc và khí công sư là hai nghề hoàn toàn trái ngược, một điểm giống nhau cũng không có.

Ơ nhưng nghề thì không giống, chứ còn... đường lối thì sao? Đấu pháp, chiến thuật dành cho đạo tặc, thật sự không thể áp dụng cho khí công sư?

Giả sử đi, giả sử thôi ha: Nếu một đạo tặc có cây kỹ năng của khí công sư, ố ồ...

Góc độ suy tưởng mới như đã mở ra cả một bầu trời trước mắt Phương Duệ. Mình vẫn đang cầm đạo tặc, trong tay mình là chiêu khí công, ahihi ~

Cả 0 Độ Tuyệt Đối cũng không đóng băng nổi ý niệm đang sôi trào sùng sục trong đầu hắn.



Thấy Hải Vô Lượng định xê dịch dưới cơn mưa sét, Trullo chỉ pháp trượng vào hắn, tặng ngay một quả Hỏa Diễm Bạo Đạn. Hải Vô Lượng gần như lộn nhào về phía trước để né, mượn thế lăn một vòng, nhảy một cái, ngồi xổm xuống, lại tiếp tục lăn. Hắn chọn đủ cách di chuyển với thao tác nhanh nhẹn khiến Hạ Minh ngớ mặt. Trông Hải Vô Lượng vừa dị lại vừa không dị, bởi đó là phương thức di chuyển thường thấy ở đạo tặc.

Cạm bẫy là kỹ năng chủ yếu của nghề đạo tặc. Muốn đặt bẫy, đạo tặc phải áp sát mặt đất bằng tư thế ngồi, lăn, cúi người. Các tư thế ấy cần được duy trì liên tục để tiện cho việc lén lút đặt bẫy bất cứ khi nào. Chúng đã trở thành phương thức di chuyển cùng một nhịp thở với nghề đạo tặc, nay bỗng xuất hiện ở một khí công sư?

"Ha ha ha ha, nhớ nghề cũ tới điên rồi hả ba?" Hạ Minh chat lên một emo cười hô hố. Đột nhiên không khí trước mắt gã như có gợn sóng.

Đao Khí!

Một luồng nội lực với hiệu ứng hình ảnh rất nhạt lướt trong không khí, một kỹ năng mà muốn né, bạn phải quan sát động tác người ra chiêu từ trước, không thì đừng hòng cảm được bước di chuyển của nó. Xui xẻo thay, Hạ Minh chưa kịp phát hiện, Đao Khí đã bay tới mặt.

Né hết kịp!

Trullo bị Đao Khí chém cho lảo đảo. Vô số người xem trận đấu cũng không để ý thấy Đao Khí mà chỉ thấy Trullo tự dưng rung rinh. Họ tự hỏi phép thuật gì có động tác ngâm xướng lạ vl.

Đang lăn dưới đất, Hải Vô Lượng lúc này nhảy lên cao, hai tay đẩy ra một luồng nội lực khác.

Pháo Gầm!

Luồng khí ầm ầm quất tới khiến bụi đất cuồn cuộn mịt mù, vỗ thẳng vào đầu Trullo. Hạ Minh muốn tránh nhưng đã quá muộn. Gã tưởng mình đã giữ một khoảng cách an toàn với Hải Vô Lượng, đủ để xử lý mọi kỹ năng khí công sư đánh ra, ấy thế mà Đao Khí bay tới trước mặt mới phát hiện. Rồi cái chiêu ồn ào như Pháo Gầm, Hải Vô Lượng tụ khí từ khi nào Hạ Minh cũng không biết?

Đấu pháp gì thế này? Chả lẽ liên quan đến phương thức di chuyển kiểu đạo tặc?

Nói sao Hạ Minh cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp trình cao, căn nguyên sâu xa thì chưa rõ chứ không khó tìm đến mấu chốt sự việc. Đúng vậy, vấn đề nằm ở cách di chuyển giúp đạo tặc có thể đặt bẫy vừa nhanh vừa không ai hay biết. Nếu một đạo tặc cứ đi đứng thẳng thớm, lâu lâu bỗng thụp xuống đất mò giun thì khác gì tuyên bố với cả thế giới "Bẫy bố đây, mày ngon bước vào"? Thằng ngu nào sẽ bước vào để chứng tỏ mình ngon?

Phương Duệ cho Hải Vô Lượng áp dụng cách di chuyển đó, Hải Vô Lượng không có bẫy để đặt nhưng tác dụng tương tự vẫn đạt được: Thế tấn công của hắn hệt như một cái bẫy, vô cùng kín đáo, mục tiêu chưa kịp phát hiện thì đã ăn đạn.

Đây chính là sở trường của Phương Duệ.

Từng là đệ nhất đạo tặc, Phương Duệ đã luyện kiểu chơi này đến đẳng cấp cao vút. Giờ áp dụng với khí công sư, chỉ mới thử hai kỹ năng đã khiến hắn sướng hết cả người.

Ngu vãi! Sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ?

Trong hội tay dài, có ai dễ giấu chiêu hơn khí công sư? Kỹ năng khí công sư toàn thiếu thốn hiệu ứng âm thanh hình ảnh, khác gì những cái bẫy biết đi? A đù, lũ khí công sư thiệt zâm mà! Chơi chiêu không ai thấy, thiệt sướng mà!

Một con người đã ngộ ra chân lý cách mạng sẽ F5 quan điểm nhìn đời, để rồi cái nghề khí công sư quang minh lỗi lạc, chính nghĩa đầy mình giờ đây bỗng trở thành zâm đãng vô đối trong mắt Phương Duệ. Lịch sử chưa từng chứng kiến một khí công sư nào nhìn như thế về bản thân mình cả.

Cho nên, tôi rất thích câu đúc kết này ở chính văn:
"Với mọi người chơi zâm là nghề lén lút, còn với Phương Duệ, lén lút hay đường hoàng đều có thể chơi zâm."

Rõ ràng đây là một ý tưởng đột phá, mở ra hẳn một lối chơi mới cho khí công sư: Chơi khí công sư thành đạo tặc. Mà đâu chỉ dừng lại tại đó, chính xác là sẽ mở ra lối chơi mới cho bất kỳ một nghề nghiệp nào, tỷ như chơi quyền pháp như ninja, chơi thương hệ như kiếm hệ, chơi trận quỷ như lưu manh,… Sẽ có bao nhiêu thứ cứ thế mà đột phá, mà phát triển mạnh mẽ không ngừng. Nên tôi tin rằng, Phương Duệ đã mở ra hẳn một chân trời, những kết hợp crazy giữa các chức hệ, ngành nghề, đấu pháp, vũ khí,… sẽ vô cùng vô tận, nâng game Vinh Quang lên một tầm phong phú mênh mông khó lòng tưởng tượng nổi.

Chính sự sáng tạo này, đem lại cho anh vô số những trận đánh thật ngoạn mục. Tôi rất thích tưởng tượng những lúc anh lập trích thành công, ánh mắt lấp lánh, nụ cười tươi sáng, tâm tình thỏa mãn. Sức mạnh ở anh, là nằm ở sự đa dạng, là vô vàn mánh lới, là đủ mọi quái dị, là biến hóa cực kỳ.

tbc
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
3,421
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
Con dân mới đổ Duệ Duệ nhưng vẫn theo đảng tàu ngầm, thấy tội lỗi quá chừng. Dù vậy ngày nào cũng vào hóng phần mới của bài này hết trơn. Phương Duệ cố lên!!!! @FanPD cố lên
Ah, có người hóng bài tui, mừng quá!
Cám ơn Nga nhé, sẽ cố gắng hoàn sớm!
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
3,421
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
❖ Tính thích nghi và sự kiên định

Đem hai thuộc tính này ghép lại gần nhau nghe nó hơi mâu thuẫn, nhưng thật sự ở Phương Duệ có đủ hai ưu điểm này.

Không cần nhắc chắc Fan Toàn Chức ai cũng biết, Phương Duệ chuyển nghề 3 lần, khi ở trại huấn luyện của Lam Vũ anh cầm khí công sư, về Hô Khiếu anh cầm đạo tặc, chưa kể trước đó chiến đội còn dự định để anh kế thừa lưu manh. Rồi khi đến Hưng Hân, lại một lần nữa đổi nghề.

Có đôi lúc, tôi thắc mắc, vì lẽ gì anh cứ chọn con đường gập ghềnh mà bước? Để rồi tác giả đã đưa ra câu trả lời, rằng anh sẵn sàng cầm lấy nhân vật người ta giao cho mình, vì muốn được chiến đội trọng dụng, vì muốn được chơi Vinh Quang.

Phương Duệ khá phởn, kiểu sao cũng được. Hồi ở Lam Vũ chơi khí công sư, Hô Khiếu hốt về bồi dưỡng thành lưu manh, rốt cuộc lại ra mắt Liên minh với nghề đạo tặc. Bạn có thể chê Phương Duệ xuôi theo chiều gió, nhưng nói thật, trong điều kiện đánh giải chuyên nghiệp hiện nay, một tuyển thủ chưa thành danh không chịu phục tùng, không chịu nghe lời thì lấy gì được chiến đội trọng dụng? Phương Duệ chiều ý chiến đội nhiều thật đấy, từ trại huấn luyện đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tay từng ấy nghề, nhưng cuối cùng hắn đã thành công. Ấy vậy mà thành công rồi, tên này lại tiếp tục đổi nghề. Bằng địa vị hiện nay của Phương Duệ, cần gì cúi đầu với ai mà phải đổi nghề nữa? Không ai biết, người ta chỉ biết cái cách hắn đổi nghề cũng chẳng khác gì vô số lần trong quá khứ.

Cho nên, dù trước đó đã chơi khí công sư, dù được chọn làm người kế thừa lưu manh của Lâm Kính Ngôn, nhưng khi chiến đội nhét vào tay anh thẻ đạo tặc, thì anh chơi đạo tặc. Một khi đã quyết định, anh sẽ chơi cho đến khi nhân vật đạt cấp thần, thêm một chút may mắn khi có Lâm Kính Ngôn bên cạnh, Tổ Hợp Tội Phạm từ đó thành danh.

Lưu manh và đạo tặc, tức Đường Tam Đả và Quỷ Mê Thần Nghi, là cặp đôi hợp tác được Hô Khiếu cho ra mắt từ khi Phương Duệ vào đội. Mọi người gọi họ là tổ hợp Tội Phạm, một tổ hợp đã gây nên làn sóng quan tâm mạnh mẽ trong giới chuyên nghiệp. Tuy họ chưa bao giờ có thể nắm tay nhau bước vào trận chiến giành quán quân cuối cùng, nhưng ít nhất Hô Khiếu luôn là khách quen của vòng chung kết, không một chiến đội nào dám khinh thường.

Có thể thấy, các đại thần ở Vinh Quang, một khi đã thành danh thì sẽ không thay đổi, chỉ theo đuổi một nghề. Vì đổi nghề chẳng khác nào đánh cược, mà cược là cược cả một sự nghiệp. Ấy thế mà Phương Duệ làm được. Để làm được, ngoài trình cao và phong cách vững, người này còn phải là một người có tính thích nghi thật tốt, để có thể phù hợp với mọi hoàn cảnh, và có tính kiên định thật cao, để theo đuổi cho đến tận cùng.

Vì đổi nghề, là cỡ nào khó khăn. Đã thành danh rồi, lại đập bỏ hết mà xây lại, đừng nói thời gian không cho phép, cả thói quen, kinh nghiệm, ý thức cũng không cho phép. Chưa kể còn gặp đả kích, cho dù anh không màng đến những chỉ trích từ dư luận, thì vẫn không tránh khỏi những lúc tự vấn bản thân mình, liệu chọn khí công sư có phải là một quyết định đúng đắn hay không, nếu chơi dở, mình còn lì mặt cầm tiền lương cao nhất ở Hưng Hân được nữa à?

Phương Duệ tuy đang trong giai đoạn đổi nghề, nhưng ai dám khinh thường thương hiệu siêu sao chói lóa của hắn? Xem đi là biết, đang đổi nghề mà hắn đánh cũng xanh lắm chứ. Bình luận chuyên nghiệp có nói hắn gặp vấn đề thế này thế nọ, nhưng thực tế tỉ lệ thắng của Phương Duệ tám lượt đầu cao chứ không thấp.

Bây giờ, đã đến lúc mộng đẹp phải tỉnh!

Tám lượt thăm dò trôi qua, dàn tân binh Hưng Hân còn chưa kịp nếm trải thực tế tàn khốc, Phương Duệ với nghề mới đã bị bắt bài. Vào trận không phát huy được nghiệp vụ chơi zâm, mà trình khí công sư cũng chưa đủ nuột, hắn bị Hạ Minh nắm đầu giã như giã gạo, xem ra sắp thắng trắng rồi.

Khắp nhà thi đấu, pháo tay như sấm dậy. Sau ba trận solo thua liền tù tì, coi như đội nhà đã lấy lại chút khí thế.

Phế vật thiệt chứ!

Trong trận, Phương Duệ đang rất ức chế. Lần họp báo trước Diệp Tu từng bảo hắn là phế vật cơm gạo. Tuy biết rằng Diệp Tu chỉ pha trò nói quá, nhưng Phương Duệ rõ hơn ai hết, từ lượt đấu trước tiết tấu đánh của mình đã bị bắt bài rồi. Đối diện Vương Kiệt Hi, hắn không tìm thấy nửa miếng cơ hội, còn trận hôm nay, Hạ Minh đách có tuổi sánh với Vương Kiệt Hi mà Phương Duệ cũng vẫn sml.

Hải Vô Lượng đứng hình với kiểu pose hài hước, trơ mắt nhìn Trullo di chuyển đến một vị trí chuẩn cho pháp sư nguyên tố dồn dame. Biết sao giờ, Phương Duệ đang trong giai đoạn quen nghề mới, khác gì các tuyển thủ trẻ gặp phải bức tường tân binh? Trận trước đã vậy, trận này cũng vậy, dù đã nỗ lực chơi zâm khí thế để thoát khỏi rổ dame ngập mặt lúc nãy, nhưng rồi vẫn lộ sơ hở cho đối thủ bắt bài nhanh chóng.

Mình tham quá...

Phương Duệ tự kiểm điểm bản thân. Với trình khí công sư hiện tại, lẽ ra hắn nên tiếp tục đấu pháp đơn giản dễ xài như cái trò xờ lờ với Chu Quang Nghĩa ấy. Có điều đơn giản quá cũng sẽ bị bắt bài thôi, xờ lờ ngày một ngày hai chứ xờ quài ai tin? Phương Duệ thật sự đang rơi vào ngõ cụt.

Thế nhưng, một khi đã quyết định về với Hưng Hân, anh không để những khó khăn của giai đoạn chuyển nghề làm chùn bước. Là một đại thần, lại chấp nhận chập chững làm lại từ đầu, anh không cho phép mình thiếu ý chí.

Ba chữ thánh chơi zâm dành cho Phương Duệ có thể nói là danh xứng với thực, nhưng điều đó không đồng nghĩa hắn thiếu tự tôn. Như lúc này nè, hắn cảm thấy tổn thương lắm lắm. Đổi nghề có thể là lý do để bao biện cho thất bại, nhưng Phương Duệ không muốn tự hạ thấp yêu cầu đặt ra cho bản thân chỉ vì cái cớ sẵn có. Thiếu ý chí sẽ chỉ thua hoài thua mãi mà thôi.

Đến đây tôi lại có một câu hỏi, thật ra Phương Duệ chơi giỏi nghề nào? Tại sao anh không theo đuổi một nghề mà thôi? Như Khưu Phi, Đường Nhu chỉ thích Pháp Sư Chiến Đấu, như Ngô Vũ Sách khăng khăng chơi trận quỷ, chẳng lẽ Phương Duệ không tìm thấy một nghề thật sự gắn bó với mình?

Ngô Vũ Sách của Hư Không có thể khăng khăng chơi trận quỷ, dù đối mặt với khả năng bị loại khỏi chiến đội, đủ thấy anh ta yêu trận quỷ đến mức nào. Vậy Phương Duệ khăng khăng chơi Vinh Quang, dù phải đổi bao nhiêu nghề, đối mặt với bao nhiêu rủi ro, vậy anh ta yêu Vinh Quang đến mức nào.

Ngày đó, anh khảng khái mà nói với Diệp Tu: “Nghề nào mà tui không thạo?”. Phải, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, nghề nào anh cũng phải thạo, phải cầm chơi qua, bởi vì phải biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Ai cũng có thể nói được câu mà Phương Duệ đã nói, nhưng chưa chắc “ghiền” như Phương Duệ đã “ghiền”. Cầm một khí công sư chưa thuận tay, chơi một đấu pháp “zâm chính khí” chưa từng có, gặp một đối thủ kỳ cựu hàng top, anh đánh một trận đã tay vẫn thấy chưa đã ghiền.

Phương Duệ chỉ áp dụng lối chơi mới cho khí công sư khoảng mười lượt gần đây. Liệu nó có sẽ trở thành một trường phái hẳn hoi? Phe bảo thủ chưa tin vào điều đó.

Nhưng hôm nay gặp phải đối thủ hàng top như Ngô Vũ Sách, đấu pháp của Phương Duệ vẫn tỏa sáng, vẫn sống vững qua thử thách, một thử thách không hề đơn giản chút nào.

"Sướng!" Phương Duệ biết nhìn nhận giá trị trận đấu vừa rồi chứ. Tuy thua nhưng nó có ý nghĩa cực lớn với con đường phát triển tương lai của hắn. Mà khoan, tính theo tình hình cụ thể cũng chưa hẳn là thua! Hắn hốt một em bên Hư Không rồi, HP Quỷ Khắc cũng bị mài hết nửa cây. Một chấp một rưỡi! Thành tích của Phương Duệ quá đẹp! Lôi đài mà, sao tính theo kiểu solo bình thường được?

"Ừ ừ, đánh giỏi lắm." Diệp Tu nói.

"Muốn đánh thêm trận nữa quá!" Phương Duệ cầm thẻ tài khoản trong tay, chữ "ghiền" hiện rõ trên mặt.

"Chú em có thể hẹn cậu ta đánh xong chiến tiếp nguyên đêm." Diệp Tu nói.

Tình yêu Vinh Quang của Phương Duệ là như thế đó, chỉ cần được chơi cho thỏa, dù có là nhân vật nào trong tay, anh vẫn chơi với tất cả niềm yêu thích cực kỳ.

Giống như một chiếc xe đạp vậy, hai bánh xe phải luôn luôn chuyển động, nhưng khung sườn phải thật cố định vững chắc, có vậy mới có thể tiến về phía trước. Nên không thể hoài nghi, ở anh hội đủ sự linh hoạt và tính kiên định, vì thế anh có thể đi thật vững, tiến thật xa.

Kỷ lục chênh máu xa nhất lịch sử.

Một chấp ba chỉ với 32% HP, một thành tích đánh bại kỷ lục Vương Kiệt Hi từng lập nên ở mùa giải thứ tư: 52% HP. Phương Duệ vượt anh tận 20%.

Nên biết, Phương Duệ còn là tướng lôi đài đầu tiên. 32% máu hắn đổ xuống đã chân chân chính chính giết chết 300% HP đội bạn, trong khi Vương Kiệt Hi năm ấy là tướng thủ lôi đài. Tuy anh thực hiện một cú nghịch chuyển kinh thiên động địa, mang về chiến thắng rực rỡ cho đội nhà, nhưng lượng HP anh tiêu tốn và lượng HP anh lấy của đối thủ đều thua Phương Duệ.

Kỷ lục đêm nay của Phương Duệ là vàng thật giá đúng 100%, khó ai về sau có thể vượt mặt.

Kể cả phương thức hắn lập nên kỷ lục cũng rất đáng ghi nhận. Hắn không hề chiến thắng trận nào trong ba trận một cách áp đảo. Mỗi một trận, hắn đều sử dụng thời gian dài, đánh chậm mà chắc, dùng phong cách chơi zâm của mình để tạo ra hiệu suất imba trên. Hiệu suất này thật sự khó thể phục chế bởi các tuyển thủ chuyên chơi tấn công trực diện, bởi phong cách chơi cứng của họ khó miễn phải đánh đổi máu, dẫn đến lượng HP tiêu hao lớn hơn hẳn Phương Duệ.

Trường phái chơi zâm, trường phái ít được người ta tôn sùng, sẽ đi vào sử sách Liên minh từ kỷ lục đêm nay.

Kỷ lục một chấp ba chênh máu xa nhất lịch sử, là do trường phái chơi zâm lập nên!

Đó là thắng lợi của Phương Duệ, cũng là thắng lợi của lối chơi zâm mà hắn một lòng giữ vững, dù có đổi nghề thành khí công sư đi nữa.

Đem tất cả cuộc đời phó mặc cho số phận nổi trôi, thì thật tầm thường. Yên ổn nhưng buồn tẻ, làm ngôi sao nhưng cô độc,… sẽ không phải là sự lựa chọn của Phương Duệ. Cho nên, bằng bài phân tích Hưng Hân bỗng biến thành hắc mã, ngay từ đầu tác giả đã khắc hoạ anh là một tuyển thủ tài nghệ xuất sắc, phối hợp tốt với những nghề nghiệp khác nhau, đủ khả năng giữ nhiều vai trò trong chiến đội, và tính cách dễ hòa đồng.

Trên tuần san Thể Thao Điện Tử số phát hành sau đó, bài phỏng vấn độc quyền của Thường Tiên chễm chệ ngay trên trang đầu. Cái gọi là phỏng vấn riêng Phương Duệ, thực chất là mượn danh nghĩa Phương Duệ để tuyên truyền đội hình và phương châm hoạt động của chiến đội Hưng Hân. Bài viết chi tiết này đã dẫn đến làn sóng quan tâm trong giới chuyên nghiệp, rất nhiều người đọc xong đột nhiên phát hiện: kết cấu đội hình hiện tại của chiến đội Hưng Hân có khả năng biến hóa cực kỳ đa dạng.

Chỉ nói riêng cái tên mới gia nhập khiến người ta hết hồn là Phương Duệ, xưa nay hắn hợp tác ăn ý nhất với nghề gì? Lưu manh! Khó tin chưa, Hưng Hân trùng hợp có một lưu manh. Tuy bây giờ Phương Duệ đã đổi nghề, nhưng tiềm thức phối hợp với lưu manh của hắn sẽ không vì thế mà mất đi.

Lại nói tới cái nghề Phương Duệ đổi thành: khí công sư. Đó là cánh tay phải tin cậy nhất bên cạnh Diệp Tu khi Gia Thế sáng lập vương triều, sau đó vẫn luôn duy trì vai trò chủ lực trong đội hình Gia Thế. Phối hợp với khí công sư là việc Diệp Tu vô cùng thành thạo, Tô Mộc Tranh chắc chắn cũng không xa lạ.

Tiếp theo, nghề nghiệp át chủ bài của Gia Thế là pháp sư chiến đấu. Ơ? Hưng Hân cũng có luôn! Không khó tưởng tượng ra rằng, đấu pháp phối hợp kinh điển trong lịch sử Gia Thế khả năng sẽ được tái hiện ở Hưng Hân.

Phân tích xong, mọi người sực nhận ra, Phương Duệ chuyển nhượng đến Hưng Hân là hợp lý đến cỡ nào, và đưa thêm khí công sư vào đội hình Hưng Hân là mảnh ghép khớp biết bao. Tổ hợp Phương Duệ và khí công sư như đã trở thành trục tâm chiến thuật kết nối mọi nghề nghiệp của họ với nhau.

Cầm đạo tặc, anh có thể góp phần xây dựng nên Tổ Hợp Tội Phạm vang danh. Cầm khí công sư, anh mở ra hẳn một con đường mới. Chính vì thế, tôi tin chắc, không chỉ ở Hưng Hân anh mới như cá gặp nước, mà ở bất kỳ chiến đội nào, anh cũng sẽ là mảnh ghép hoàn hảo nhờ vào tính thích nghi và lòng kiên định của mình.

“Không phải thế.” Diệp Tu nói, “Chỉ cần cho đầy đủ phạm vi phát triển, một tuyển thủ ở trình cậu ta bước vào đội nào, đội đó chắc chắn sẽ mạnh lên”

❖ Tính hài hước và tâm phóng khoáng

Phương Duệ lại là một người có cái tâm rộng rãi, nó thể hiện ở chỗ anh đối diện với mọi tình huống đều rất mặc nhiên, thậm chí còn có thể đùa giỡn. Điều mà tôi cảm thấy quý anh nhất là, anh không kiêu ngạo, anh chỉ vô cùng hài hước.

Hẵn là bạn đọc còn nhớ, bao nhiêu lần anh giỡn.

"Xin hỏi vì sao anh lại quyết định đổi nghề chơi khí công sư?"

"Vì Hưng Hân có lời mời."

"Hưng Hân đã có lời mời thế nào, mới có thể khiến anh đưa ra quyết định trọng đại đến vậy?"

"Một lời mời cực kỳ chân thành."

"Chân thành... đến mức nào?"

"Cực kỳ cực kỳ chân thành, nhìn vào mắt anh mà xem." Phương Duệ nói.

Thường Tiên khóc chạy. Mình kém quá! Mình non quá! Mình tuổi gì chơi lại thánh zâm?!
Bên kia Sở Vân Tú ôm Tô Mộc Tranh xong, quay đầu nhìn Diệp Tu, bèn thuận tay vỗ một phát lên cánh tay phải Diệp Tu lại đang đưa ra chờ bắt: "Sao, anh cũng muốn ôm?"

"Không dám." Diệp Tu cười.

"Muốn ôm thì ôm đi!" Thế mà Sở Vân Tú tới ôm Diệp Tu thật.

"Mừng anh quay về!" Cô vỗ vỗ lưng Diệp Tu, nói.

"Ha ha, sợ lát nữa cô em hết mừng nổi." Diệp Tu cười.

"Thử xem là biết." Sở Vân Tú đẩy Diệp Tu ra, cười gằn.

Quay qua kế bên, thấy Phương Duệ cũng giang hai tay: "Mau lên! Cái ôm của tình yêu." Hắn kêu lớn.

"Cút, chơi zâm cho lắm, người cũng zâm theo." Sở Vân Tú quăng bơ Phương Duệ.
"Cần nghiêm túc phê bình là hai người lên sau kia kìa. Tận hai người mà không giết được một người đội bạn? Nhất là tướng thủ lôi đài Phương Duệ. Chiến đội chi từng ấy tiền mua anh về, để anh làm phế vật cơm gạo? Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?" Diệp Tu trách cứ.

Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi? Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?

Chời má! Từ ngày Vương Kiệt Hi bước vào Liên minh chuyên nghiệp đến nay, đám phóng viên chưa bao giờ nghe thấy tên anh được điền vào kiểu câu này.

"Vâng vâng vâng." Phương Duệ ngồi một bên, giương bản mặt ăn năn sám hối, "Là lỗi của tôi, tôi đã không tập trung đánh tốt hơn. Kiểu như Vương Kiệt Hi, lẽ ra mình tôi chấp mười ổng mới đúng."

"Có hơi quá rồi!" Diệp Tu lại trách.

"Vậy tám?" Phương Duệ hỏi.

"Ừ." Diệp Tu gật đầu.

"Fan khí công sư thiệt vô lương tâm!" Phương Duệ căm phẫn.

Phẫn thiệt hay phẫn giả? Đách ai biết. Phương Duệ trông có giống người để tâm thứ hạng sao trăng đâu? Chơi zâm mà, người chơi zâm đi ngược định kiến xã hội, dĩ nhiên phải ít fan rồi. Ở đâu lòi ra một tên cho rằng không thích chơi zâm là vô lương tâm thế này?

Phương Duệ lên sân trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của fan đội nhà. Phối hợp với fan, hắn chẳng ngại vênh váo hết cỡ như thể Hưng Hân chẳng hề bị dẫn trước tẹo máu nào.

Hắn đứng trên sàn đấu, ra sức vẫy chào các khán giả đang vỗ tay bên dưới như một màn tri ân sau chiến thắng. Phải đến khi trọng tài chạy lên trách cứ, hắn mới xịu mặt đi vào phòng.

Cả nhà thi đấu cười vang.

Bầu không khí căng thẳng, nặng nề vì Trương Giai Lạc liên tiếp đánh bại hai tướng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Anh rất khác với mọi tuyển thủ khác. Nếu mọi tuyển thủ đều tự tôn và coi trọng thể diện, thì với anh mấy thứ đó thật là phù phiếm. Nhưng thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, mấy chữ “chiến đội không cần” là cỡ nào đòi mạng.

Hô Khiếu không cần Lâm Kính Ngôn, và rồi Hô Khiếu cũng không cần Phương Duệ.

Có lẽ Phương Duệ vẫn luôn cố gắng xây dựng mối liên kết giữa Đường Hạo và Triệu Vũ Triết, nhưng hắn không nhận lại được hồi đáp tương tự. Một bàn tay vỗ không nên kêu.

Mà có phải lần một lần hai đâu? Suốt cả mùa giải, Phương Duệ đều không nhận được tín hiệu tích cực từ Đường Hạo và Triệu Vũ Triết. Ngay cả khi thất bại trong vòng chung kết, Đường Hạo và Triệu Vũ Triết vẫn khư khư không chịu thay đổi.

Trở trời rồi!” với “Chán mớ đời!”, là hai câu than thở duy nhất của Phương Duệ trên diễn đàn Vinh Quang.

Phải nói là mỗi khi đọc lại câu này, tôi lại thấy thương vô hạn. Với bao tâm huyết, bao gắn bó, bao đam mê, và rồi cuối cùng không cách nào níu giữ được, buộc phải rời đi. Vì không có sự chọn lựa, nên cũng không thể nói Phương Duệ rời đi là hy sinh vì chiến đội. Ở đây, tôi chỉ muốn nói tới cái tâm rộng rãi, anh lướt qua sự việc này, không hề oán trách một ai, cũng chẳng ghim gút thù hằn.

Anh không những biết, còn biết rất rõ, phong cách đối nghịch của mình và Đường Hạo sẽ dẫn đến những gì, và anh cũng biết luôn, hướng mà câu lạc bộ chọn sẽ đi. Anh không vì một tiểu bối không ngoan mà ghét bỏ, anh cũng không vì công trạng bao năm mà đòi hỏi, anh chọn ra đi. Điều băn khoăn khi đăng câu “Trở trời rồi” của anh, tôi nghĩ là vì cảm giác được một tương lai nát bét không thể tránh khỏi của chiến đội Hô Khiếu. Tôi nhấn mạnh, anh chưa từng xét nét thái độ, anh chưa từng tỏ vẻ bề trên, anh chỉ đơn giản là nhìn ra thế cuộc.

Nghe có vẻ như đang thoái thác nhưng đây chính là tình hình thực tế đang xảy ra ở câu lạc bộ Hô Khiếu. Phương Duệ post Weibo giữa đêm khuya, sáng sớm mọi người làm ầm ĩ lên, bên Hô Khiếu cũng chỉ mới biết tức thì. Họ bắt tay vào giải quyết ngay, đầu tiên tìm Phương Duệ lên hỏi đầu cua tai nheo. Tình cảnh hiện tại của hắn trong chiến đội có phải bí mật gì cho cam, hỏi phát hiểu luôn. Sau đó Hô Khiếu lại trưng cầu ý kiến đội trưởng Đường Hạo. Đường Hạo nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Hắn không có ý buộc Phương Duệ phải ra đi, nhưng cũng sẽ không vì thế mà đồng ý thay đổi phong cách của mình. Phương Duệ muốn phát huy năng lực bản thân một cách cao nhất, Đường Hạo lẽ nào lại không? Trong mắt hắn, cố gắng dung hòa với phong cách của Phương Duệ đồng nghĩa với không thể triệt để phát huy năng lực của mình, đó chính là nguyên nhân chính để hắn không chịu nhượng bộ.

Câu lạc bộ thấy vậy thì bó tay rồi. Đường Hạo và Phương Duệ chết sống không đội trời chung, ngoài việc hi sinh một trong hai thì còn cách nào khác? Hi sinh ai? Hô Khiếu chỉ cần một giây đã quyết định được. Đường Hạo là con át chủ bài mà cả Hô Khiếu phải dựa vào suốt mấy năm tới, đương nhiên không thể để hắn ra đi. Còn Phương Duệ tuy đã cống hiến cho chiến đội nhiều năm, đang trên đỉnh cao phong độ, nhưng vẫn phải đánh xoay quanh át chủ bài là Đường Hạo. Nếu Phương Duệ không thể phát huy được tác dụng đó, vậy chỉ đành… anh rất tốt nhưng em rất tiếc.

Sau cùng, ông chủ Hô Khiếu đích thân tìm đến Phương Duệ nói chuyện, thông báo rằng chiến đội sẽ để hắn ra đi. Là người đứng thứ hai trong chiến đội suốt năm năm qua, Hô Khiếu cần phải dành cho hắn đầy đủ tôn trọng.

Phương Duệ không hề bất ngờ với kết quả này. Vấn đề không phải chỉ hôm nay mới bùng nổ mà đã tồn tại cả một mùa giải. Suốt mùa giải vừa rồi, đôi bên không thể chứa chấp lẫn nhau, hôm nay có lẽ chính là thời khắc ngả bài.

“Tôi hiểu, tôi hiểu cả. Không cần nói nữa đâu.” Phương Duệ trên mặt mỉm cười nhưng không muốn nghe ông chủ giải thích thêm nữa. Hắn biết câu lạc bộ cũng ở vào tình thế khó xử.

Về với Hưng Hân, bị xem như là “tân binh” cần phải rèn luyện phát triển, giảm hạ tiền lương, bao nhiêu lần bị coi là “Điểm tâm vô dụng.”; “Chơi ngu lấy tiếng.”, anh ngoại trừ cảm thấy áy náy, tuyệt không hề có ý trách móc hay biện minh.

Thay vì phản ứng, nội tâm anh lại dằn xé, vì sao mình lại không cố gắng, mình còn xứng cầm tiền lương cao nhất ở Hưng Hân hay chăng?

Trạng thái đối thủ rất tốt, phải cẩn thận." Diệp Tu nói khi Phương Duệ chuẩn bị lên sân.

"Tốt hơn trạng thái của tui không?" Phương Duệ ra vẻ chả có gì căng.

"Ha ha." Diệp Tu trả lời.

"Ha ha là sao?" Phương Duệ nghe được hàm ý "Có gì căng?" tương tự trong tiếng cười của Diệp Tu.

"Chú em là tay to lãnh lương cao nhất cả nhà, làm ơn." Diệp Tu nói.

"Xùy!" Phương Duệ tỏ ý chiêu này vô ích, quay đầu cất bước lên sàn đấu.

Thế nhưng, lòng hắn không hề bình thản như biểu hiện ngoài mặt. Diệp Tu nói đâu có sai? Hắn là tuyển thủ ăn lương cao nhất Hưng Hân, hơn hẳn những người còn lại, nhưng từ khi vào vòng chung kết đến nay, hắn đã cống hiến được gì trên sân?

Nói không có thì cũng hơi quá, nhưng ít ỏi cống hiến kia sao xứng với mức lương cao nhất toàn đội?

Mức lương cao nhất ở các chiến đội sẽ luôn dành cho át chủ bài. Phương Duệ biết, ở Hưng Hân, ba chữ đó không dùng để chỉ về mình. Không phải át chủ bài, hắn càng nên có những biểu hiện xuất sắc mang tính quyết định thắng thua cả trận đấu, mới xứng với giá trị đồng tiền Hưng Hân đã bỏ ra.

Nhưng thực tế thì?

Thực tế, hắn chỉ là thứ ánh sáng le lói trong trận. Ngụy Sâm, người có độ tuổi ông nội ông ngoại ở giới chuyên nghiệp Vinh Quang, còn từng tỏa sáng hơn hắn. La Tập, người còn bận bịu trường lớp, slot đánh vòng bảng không nhiều, cũng từng là con bài tẩy giành về chiến thắng cho cả đội.

Còn hắn?

Không sánh nổi Diệp Tu, ok không ai trách, nhưng không sánh nổi cụ già và trẻ em, cái fack gì xảy ra với mình thế này?

Phương Duệ cứ mãi tự hỏi, nhất là trận quyết chiến sống còn với Bá Đồ, sự tồn tại nhạt nhòa như chiếc bóng làm hắn vô cùng bất cam. Hắn bức thiết mong mỏi một pha tỏa sáng thuộc về mình, nhưng đến hiệp một chung kết với Luân Hồi, slot lôi đài thứ ba, hắn vẫn thua đối thủ cùng thứ tự là Tôn Tường, vào trận đoàn đội lại tiếp tục đánh như không đánh, chẳng có lấy một pha highlight nào, và rồi trở thành cái đầu thứ hai của Hưng Hân bị Luân Hồi gặt vào túi.

Mình đang làm gì thế này?

Liên tục đánh với phong độ kém sắc trên một sàn đấu quan trọng như vòng chung kết, để tay lên ngực hỏi lòng, Phương Duệ cảm thấy Hưng Hân nên đá mình đi từ sớm rồi. Thế nhưng Hưng Hân vẫn kiên trì cử hắn ra trận. Lòng tin tưởng ấy, khiến hắn càng thêm tội lỗi.

Phải đổi khác! Mình phải làm được gì đó!

Phương Duệ thầm hạ quyết tâm.

Thậm chí khi lơ là chểnh mảng ở trận bán kết, anh cũng rất nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân. Sâu trong nội tâm vẫn còn muốn đi tiếp, muốn đội phải thắng để còn có dịp dốc hết sức cùng đồng đội khuất phục một đỉnh cao.

Là một “minh tinh”, anh vẫn sẵn sàng đứng cạnh những tân binh, có đôi lúc còn lùi bước để cho họ rộng đường phát triển.

Một tấm lòng như thế, một tính cách dễ hòa đồng như thế, bước vào một tập thể nào mà không buff tập thể ấy lên.

"Lâu quá không chơi khí công sư, hơi bị lụt nghề."

Ok, tuy vẫn copy paste vụ lụt nghề, nhưng ít ra lý do của Phương Duệ dễ chấp nhận hơn. Cuối tháng bảy chuyển nhượng, bắt đầu chơi lại khí công sư chỉ mới hơn một tháng, lần đầu ra đánh chuyên nghiệp, lụt nghề là chuyện dễ hiểu. Trận vừa rồi, Phương Duệ xuất chiến mục lôi đài với vị trí thứ hai. Luân Hồi cho Tôn Tường ra đầu tiên, vỗ sấp mặt Đường Nhu của Hưng Hân xong suýt vỗ luôn Phương Duệ. Cuối cùng Phương Duệ cũng thắng, nhưng gặp đến tướng thứ hai bên Luân Hồi thì gần như thua trắng, để lại xấp xỉ 200% HP bên địch cho Diệp Tu, trong đó còn bao gồm Chu Trạch Khải.

"Anh có thể! Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tui." Phương Duệ nói với Diệp Tu khi xuống sân, bị sút văng răng.

Phóng viên nhận được ba câu trả lời "Hơi bị lụt nghề", nhìn qua người thứ tư bên Hưng Hân là Bánh Bao, xuất chiến trận solo thứ hai, thua dưới tay ngôi sao nhu đạo Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi. Trong quá trình đánh, Bánh Bao cũng cho đối thủ kinh hoàng bạt vía mấy phen, một tân binh làm được như thế đã có thể nói tuy bại mà vinh, ku cậu hoàn toàn có thể phát biểu hài lòng về biểu hiện hôm nay của mình.

Thế nhưng khi nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, Bánh Bao lập tức tham khảo đáp án có sẵn, phán ngay: "Xưa giờ chưa từng đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề."

Đạch mẹ! Ý là gì? Ý là nếu không lụt nghề thì chú mày sẽ táng chết luôn Lữ Bạc Viễn ấy hả? Ba người kia hoặc đã rời khỏi giới chuyên nghiệp quá lâu, hoặc đổi chơi nghề khác nên mới có khái niệm "lụt nghề", còn chú mày là tên lính mới tò te, lụt nghề là cái méo gì? Nghề đâu ra mà lụt?

Mẹ nó chứ! Muốn chửi thề mà chửi không được, cánh phóng viên ức chế quá man! Có người ôm hông chạy khỏi hội trường, chắc tức sốc hông luôn rồi?

"Các anh chị cảm thấy Hưng Hân sẽ có tương lai ra sao trong mùa giải này?" Có phóng viên vẫn bất khuất chưa chịu đầu hàng.

"Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân!" Diệp Tu nghiêm túc nói.

"Tranh thủ giật quán quân." Tô Mộc Tranh nói.

"Chứ không thì đánh làm gì?" Phương Duệ nói.

"Giữ vé đâu? Sao hết giữ vé rồi?" Bánh Bao bất mãn khi thấy hai người bắt chước theo lão đại mà lại nuốt mất vế đầu.

"Có quán quân rồi, giữ vé chi nữa?" Phương Duệ dạy bảo Bánh Bao.

"Có lý ha!" Bánh Bao thổn thức.

Chời má... Nghỉ! Dẹp! Cánh phóng viên quăng dép chạy. Còn may mà họ vẫn hỏi được hai vấn đề, chứ cái vụ càn quét gì đó, thôi khỏi, Hưng Hân có hề bị ảnh hưởng tinh thần đâu!

Mà á, Phương Duệ hòa mình vào Hưng Hân nhanh dễ sợ chưa! Ít nhất về mặt khí chất là miễn bàn luôn.

Cho nên, Hưng Hân có thêm Phương Duệ, như hổ thêm cánh.

Hoàn
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
436
Số lượt thích
1,979
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,461
Số lượt thích
19,333
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Về Hưng Hân, Phương Duệ đã về đến nhà.

Với biết bao nhiêu tài năng được phân tích ở trên, Phương Duệ đúng là mảnh ghép hoàn hảo cho Hưng Hân, lấp vào mọi chỗ trống và cover tất cả thiếu hụt của đồng đội. Đồng thời, Hưng Hân cũng là mảnh ghép hoàn hảo cho sự nghiệp đánh giải của Phương Duệ, bởi anh sẽ được chơi như ý muốn, mọi cố gắng và nhún nhường của anh đều được trân trọng và đền đáp.

Phương Duệ xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.
 
Bình luận
4
Số lượt thích
9
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương đại đại ~~~
#7
Hic, không ngờ tìm được nhà của Toàn Chức, vào đây đọc threat của 500 anh em thấy mình còn thiếu sót và kém hiểu biết về truyện và các nhân vật quá nhiều. Tui cũng thích Diệp cưa từ đầu còn kiểu không ai yêu anh bằng tui cho đến khi Phương Duệ ổng chuyển về Hưng Hân và tui cảm thấy sao mình để ý người này muộn đến như thế cơ :(((
Không biết có phải tại tui đọc được nửa chừng rồi ngừng mất một năm để ôn thi và lướt qua khá nhiều đoạn tường thuật mấy trận đấu hay không mà tui cảm thấy tui đọc threat của anh em tui như kiểu người mới vào vậy á :( kiểu này tui phải cày lại từ đầu không thế này làm sao mà cùng anh em trò chuyện được đây :(( thật tuyệt vời vì gặp được anh em, gặp được những người thích Phương đại đại như tui <3
❖ Tính thích nghi và sự kiên định

Đem hai thuộc tính này ghép lại gần nhau nghe nó hơi mâu thuẫn, nhưng thật sự ở Phương Duệ có đủ hai ưu điểm này.

Không cần nhắc chắc Fan Toàn Chức ai cũng biết, Phương Duệ chuyển nghề 3 lần, khi ở trại huấn luyện của Lam Vũ anh cầm khí công sư, về Hô Khiếu anh cầm đạo tặc, chưa kể trước đó chiến đội còn dự định để anh kế thừa lưu manh. Rồi khi đến Hưng Hân, lại một lần nữa đổi nghề.

Có đôi lúc, tôi thắc mắc, vì lẽ gì anh cứ chọn con đường gập ghềnh mà bước? Để rồi tác giả đã đưa ra câu trả lời, rằng anh sẵn sàng cầm lấy nhân vật người ta giao cho mình, vì muốn được chiến đội trọng dụng, vì muốn được chơi Vinh Quang.

Phương Duệ khá phởn, kiểu sao cũng được. Hồi ở Lam Vũ chơi khí công sư, Hô Khiếu hốt về bồi dưỡng thành lưu manh, rốt cuộc lại ra mắt Liên minh với nghề đạo tặc. Bạn có thể chê Phương Duệ xuôi theo chiều gió, nhưng nói thật, trong điều kiện đánh giải chuyên nghiệp hiện nay, một tuyển thủ chưa thành danh không chịu phục tùng, không chịu nghe lời thì lấy gì được chiến đội trọng dụng? Phương Duệ chiều ý chiến đội nhiều thật đấy, từ trại huấn luyện đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tay từng ấy nghề, nhưng cuối cùng hắn đã thành công. Ấy vậy mà thành công rồi, tên này lại tiếp tục đổi nghề. Bằng địa vị hiện nay của Phương Duệ, cần gì cúi đầu với ai mà phải đổi nghề nữa? Không ai biết, người ta chỉ biết cái cách hắn đổi nghề cũng chẳng khác gì vô số lần trong quá khứ.

Cho nên, dù trước đó đã chơi khí công sư, dù được chọn làm người kế thừa lưu manh của Lâm Kính Ngôn, nhưng khi chiến đội nhét vào tay anh thẻ đạo tặc, thì anh chơi đạo tặc. Một khi đã quyết định, anh sẽ chơi cho đến khi nhân vật đạt cấp thần, thêm một chút may mắn khi có Lâm Kính Ngôn bên cạnh, Tổ Hợp Tội Phạm từ đó thành danh.

Lưu manh và đạo tặc, tức Đường Tam Đả và Quỷ Mê Thần Nghi, là cặp đôi hợp tác được Hô Khiếu cho ra mắt từ khi Phương Duệ vào đội. Mọi người gọi họ là tổ hợp Tội Phạm, một tổ hợp đã gây nên làn sóng quan tâm mạnh mẽ trong giới chuyên nghiệp. Tuy họ chưa bao giờ có thể nắm tay nhau bước vào trận chiến giành quán quân cuối cùng, nhưng ít nhất Hô Khiếu luôn là khách quen của vòng chung kết, không một chiến đội nào dám khinh thường.

Có thể thấy, các đại thần ở Vinh Quang, một khi đã thành danh thì sẽ không thay đổi, chỉ theo đuổi một nghề. Vì đổi nghề chẳng khác nào đánh cược, mà cược là cược cả một sự nghiệp. Ấy thế mà Phương Duệ làm được. Để làm được, ngoài trình cao và phong cách vững, người này còn phải là một người có tính thích nghi thật tốt, để có thể phù hợp với mọi hoàn cảnh, và có tính kiên định thật cao, để theo đuổi cho đến tận cùng.

Vì đổi nghề, là cỡ nào khó khăn. Đã thành danh rồi, lại đập bỏ hết mà xây lại, đừng nói thời gian không cho phép, cả thói quen, kinh nghiệm, ý thức cũng không cho phép. Chưa kể còn gặp đả kích, cho dù anh không màng đến những chỉ trích từ dư luận, thì vẫn không tránh khỏi những lúc tự vấn bản thân mình, liệu chọn khí công sư có phải là một quyết định đúng đắn hay không, nếu chơi dở, mình còn lì mặt cầm tiền lương cao nhất ở Hưng Hân được nữa à?

Phương Duệ tuy đang trong giai đoạn đổi nghề, nhưng ai dám khinh thường thương hiệu siêu sao chói lóa của hắn? Xem đi là biết, đang đổi nghề mà hắn đánh cũng xanh lắm chứ. Bình luận chuyên nghiệp có nói hắn gặp vấn đề thế này thế nọ, nhưng thực tế tỉ lệ thắng của Phương Duệ tám lượt đầu cao chứ không thấp.

Bây giờ, đã đến lúc mộng đẹp phải tỉnh!

Tám lượt thăm dò trôi qua, dàn tân binh Hưng Hân còn chưa kịp nếm trải thực tế tàn khốc, Phương Duệ với nghề mới đã bị bắt bài. Vào trận không phát huy được nghiệp vụ chơi zâm, mà trình khí công sư cũng chưa đủ nuột, hắn bị Hạ Minh nắm đầu giã như giã gạo, xem ra sắp thắng trắng rồi.

Khắp nhà thi đấu, pháo tay như sấm dậy. Sau ba trận solo thua liền tù tì, coi như đội nhà đã lấy lại chút khí thế.

Phế vật thiệt chứ!

Trong trận, Phương Duệ đang rất ức chế. Lần họp báo trước Diệp Tu từng bảo hắn là phế vật cơm gạo. Tuy biết rằng Diệp Tu chỉ pha trò nói quá, nhưng Phương Duệ rõ hơn ai hết, từ lượt đấu trước tiết tấu đánh của mình đã bị bắt bài rồi. Đối diện Vương Kiệt Hi, hắn không tìm thấy nửa miếng cơ hội, còn trận hôm nay, Hạ Minh đách có tuổi sánh với Vương Kiệt Hi mà Phương Duệ cũng vẫn sml.

Hải Vô Lượng đứng hình với kiểu pose hài hước, trơ mắt nhìn Trullo di chuyển đến một vị trí chuẩn cho pháp sư nguyên tố dồn dame. Biết sao giờ, Phương Duệ đang trong giai đoạn quen nghề mới, khác gì các tuyển thủ trẻ gặp phải bức tường tân binh? Trận trước đã vậy, trận này cũng vậy, dù đã nỗ lực chơi zâm khí thế để thoát khỏi rổ dame ngập mặt lúc nãy, nhưng rồi vẫn lộ sơ hở cho đối thủ bắt bài nhanh chóng.

Mình tham quá...

Phương Duệ tự kiểm điểm bản thân. Với trình khí công sư hiện tại, lẽ ra hắn nên tiếp tục đấu pháp đơn giản dễ xài như cái trò xờ lờ với Chu Quang Nghĩa ấy. Có điều đơn giản quá cũng sẽ bị bắt bài thôi, xờ lờ ngày một ngày hai chứ xờ quài ai tin? Phương Duệ thật sự đang rơi vào ngõ cụt.

Thế nhưng, một khi đã quyết định về với Hưng Hân, anh không để những khó khăn của giai đoạn chuyển nghề làm chùn bước. Là một đại thần, lại chấp nhận chập chững làm lại từ đầu, anh không cho phép mình thiếu ý chí.

Ba chữ thánh chơi zâm dành cho Phương Duệ có thể nói là danh xứng với thực, nhưng điều đó không đồng nghĩa hắn thiếu tự tôn. Như lúc này nè, hắn cảm thấy tổn thương lắm lắm. Đổi nghề có thể là lý do để bao biện cho thất bại, nhưng Phương Duệ không muốn tự hạ thấp yêu cầu đặt ra cho bản thân chỉ vì cái cớ sẵn có. Thiếu ý chí sẽ chỉ thua hoài thua mãi mà thôi.

Đến đây tôi lại có một câu hỏi, thật ra Phương Duệ chơi giỏi nghề nào? Tại sao anh không theo đuổi một nghề mà thôi? Như Khưu Phi, Đường Nhu chỉ thích Pháp Sư Chiến Đấu, như Ngô Vũ Sách khăng khăng chơi trận quỷ, chẳng lẽ Phương Duệ không tìm thấy một nghề thật sự gắn bó với mình?

Ngô Vũ Sách của Hư Không có thể khăng khăng chơi trận quỷ, dù đối mặt với khả năng bị loại khỏi chiến đội, đủ thấy anh ta yêu trận quỷ đến mức nào. Vậy Phương Duệ khăng khăng chơi Vinh Quang, dù phải đổi bao nhiêu nghề, đối mặt với bao nhiêu rủi ro, vậy anh ta yêu Vinh Quang đến mức nào.

Ngày đó, anh khảng khái mà nói với Diệp Tu: “Nghề nào mà tui không thạo?”. Phải, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, nghề nào anh cũng phải thạo, phải cầm chơi qua, bởi vì phải biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Ai cũng có thể nói được câu mà Phương Duệ đã nói, nhưng chưa chắc “ghiền” như Phương Duệ đã “ghiền”. Cầm một khí công sư chưa thuận tay, chơi một đấu pháp “zâm chính khí” chưa từng có, gặp một đối thủ kỳ cựu hàng top, anh đánh một trận đã tay vẫn thấy chưa đã ghiền.

Phương Duệ chỉ áp dụng lối chơi mới cho khí công sư khoảng mười lượt gần đây. Liệu nó có sẽ trở thành một trường phái hẳn hoi? Phe bảo thủ chưa tin vào điều đó.

Nhưng hôm nay gặp phải đối thủ hàng top như Ngô Vũ Sách, đấu pháp của Phương Duệ vẫn tỏa sáng, vẫn sống vững qua thử thách, một thử thách không hề đơn giản chút nào.

"Sướng!" Phương Duệ biết nhìn nhận giá trị trận đấu vừa rồi chứ. Tuy thua nhưng nó có ý nghĩa cực lớn với con đường phát triển tương lai của hắn. Mà khoan, tính theo tình hình cụ thể cũng chưa hẳn là thua! Hắn hốt một em bên Hư Không rồi, HP Quỷ Khắc cũng bị mài hết nửa cây. Một chấp một rưỡi! Thành tích của Phương Duệ quá đẹp! Lôi đài mà, sao tính theo kiểu solo bình thường được?

"Ừ ừ, đánh giỏi lắm." Diệp Tu nói.

"Muốn đánh thêm trận nữa quá!" Phương Duệ cầm thẻ tài khoản trong tay, chữ "ghiền" hiện rõ trên mặt.

"Chú em có thể hẹn cậu ta đánh xong chiến tiếp nguyên đêm." Diệp Tu nói.

Tình yêu Vinh Quang của Phương Duệ là như thế đó, chỉ cần được chơi cho thỏa, dù có là nhân vật nào trong tay, anh vẫn chơi với tất cả niềm yêu thích cực kỳ.

Giống như một chiếc xe đạp vậy, hai bánh xe phải luôn luôn chuyển động, nhưng khung sườn phải thật cố định vững chắc, có vậy mới có thể tiến về phía trước. Nên không thể hoài nghi, ở anh hội đủ sự linh hoạt và tính kiên định, vì thế anh có thể đi thật vững, tiến thật xa.

Kỷ lục chênh máu xa nhất lịch sử.

Một chấp ba chỉ với 32% HP, một thành tích đánh bại kỷ lục Vương Kiệt Hi từng lập nên ở mùa giải thứ tư: 52% HP. Phương Duệ vượt anh tận 20%.

Nên biết, Phương Duệ còn là tướng lôi đài đầu tiên. 32% máu hắn đổ xuống đã chân chân chính chính giết chết 300% HP đội bạn, trong khi Vương Kiệt Hi năm ấy là tướng thủ lôi đài. Tuy anh thực hiện một cú nghịch chuyển kinh thiên động địa, mang về chiến thắng rực rỡ cho đội nhà, nhưng lượng HP anh tiêu tốn và lượng HP anh lấy của đối thủ đều thua Phương Duệ.

Kỷ lục đêm nay của Phương Duệ là vàng thật giá đúng 100%, khó ai về sau có thể vượt mặt.

Kể cả phương thức hắn lập nên kỷ lục cũng rất đáng ghi nhận. Hắn không hề chiến thắng trận nào trong ba trận một cách áp đảo. Mỗi một trận, hắn đều sử dụng thời gian dài, đánh chậm mà chắc, dùng phong cách chơi zâm của mình để tạo ra hiệu suất imba trên. Hiệu suất này thật sự khó thể phục chế bởi các tuyển thủ chuyên chơi tấn công trực diện, bởi phong cách chơi cứng của họ khó miễn phải đánh đổi máu, dẫn đến lượng HP tiêu hao lớn hơn hẳn Phương Duệ.

Trường phái chơi zâm, trường phái ít được người ta tôn sùng, sẽ đi vào sử sách Liên minh từ kỷ lục đêm nay.

Kỷ lục một chấp ba chênh máu xa nhất lịch sử, là do trường phái chơi zâm lập nên!

Đó là thắng lợi của Phương Duệ, cũng là thắng lợi của lối chơi zâm mà hắn một lòng giữ vững, dù có đổi nghề thành khí công sư đi nữa.

Đem tất cả cuộc đời phó mặc cho số phận nổi trôi, thì thật tầm thường. Yên ổn nhưng buồn tẻ, làm ngôi sao nhưng cô độc,… sẽ không phải là sự lựa chọn của Phương Duệ. Cho nên, bằng bài phân tích Hưng Hân bỗng biến thành hắc mã, ngay từ đầu tác giả đã khắc hoạ anh là một tuyển thủ tài nghệ xuất sắc, phối hợp tốt với những nghề nghiệp khác nhau, đủ khả năng giữ nhiều vai trò trong chiến đội, và tính cách dễ hòa đồng.

Trên tuần san Thể Thao Điện Tử số phát hành sau đó, bài phỏng vấn độc quyền của Thường Tiên chễm chệ ngay trên trang đầu. Cái gọi là phỏng vấn riêng Phương Duệ, thực chất là mượn danh nghĩa Phương Duệ để tuyên truyền đội hình và phương châm hoạt động của chiến đội Hưng Hân. Bài viết chi tiết này đã dẫn đến làn sóng quan tâm trong giới chuyên nghiệp, rất nhiều người đọc xong đột nhiên phát hiện: kết cấu đội hình hiện tại của chiến đội Hưng Hân có khả năng biến hóa cực kỳ đa dạng.

Chỉ nói riêng cái tên mới gia nhập khiến người ta hết hồn là Phương Duệ, xưa nay hắn hợp tác ăn ý nhất với nghề gì? Lưu manh! Khó tin chưa, Hưng Hân trùng hợp có một lưu manh. Tuy bây giờ Phương Duệ đã đổi nghề, nhưng tiềm thức phối hợp với lưu manh của hắn sẽ không vì thế mà mất đi.

Lại nói tới cái nghề Phương Duệ đổi thành: khí công sư. Đó là cánh tay phải tin cậy nhất bên cạnh Diệp Tu khi Gia Thế sáng lập vương triều, sau đó vẫn luôn duy trì vai trò chủ lực trong đội hình Gia Thế. Phối hợp với khí công sư là việc Diệp Tu vô cùng thành thạo, Tô Mộc Tranh chắc chắn cũng không xa lạ.

Tiếp theo, nghề nghiệp át chủ bài của Gia Thế là pháp sư chiến đấu. Ơ? Hưng Hân cũng có luôn! Không khó tưởng tượng ra rằng, đấu pháp phối hợp kinh điển trong lịch sử Gia Thế khả năng sẽ được tái hiện ở Hưng Hân.

Phân tích xong, mọi người sực nhận ra, Phương Duệ chuyển nhượng đến Hưng Hân là hợp lý đến cỡ nào, và đưa thêm khí công sư vào đội hình Hưng Hân là mảnh ghép khớp biết bao. Tổ hợp Phương Duệ và khí công sư như đã trở thành trục tâm chiến thuật kết nối mọi nghề nghiệp của họ với nhau.

Cầm đạo tặc, anh có thể góp phần xây dựng nên Tổ Hợp Tội Phạm vang danh. Cầm khí công sư, anh mở ra hẳn một con đường mới. Chính vì thế, tôi tin chắc, không chỉ ở Hưng Hân anh mới như cá gặp nước, mà ở bất kỳ chiến đội nào, anh cũng sẽ là mảnh ghép hoàn hảo nhờ vào tính thích nghi và lòng kiên định của mình.

“Không phải thế.” Diệp Tu nói, “Chỉ cần cho đầy đủ phạm vi phát triển, một tuyển thủ ở trình cậu ta bước vào đội nào, đội đó chắc chắn sẽ mạnh lên”

❖ Tính hài hước và tâm phóng khoáng

Phương Duệ lại là một người có cái tâm rộng rãi, nó thể hiện ở chỗ anh đối diện với mọi tình huống đều rất mặc nhiên, thậm chí còn có thể đùa giỡn. Điều mà tôi cảm thấy quý anh nhất là, anh không kiêu ngạo, anh chỉ vô cùng hài hước.

Hẵn là bạn đọc còn nhớ, bao nhiêu lần anh giỡn.

"Xin hỏi vì sao anh lại quyết định đổi nghề chơi khí công sư?"

"Vì Hưng Hân có lời mời."

"Hưng Hân đã có lời mời thế nào, mới có thể khiến anh đưa ra quyết định trọng đại đến vậy?"

"Một lời mời cực kỳ chân thành."

"Chân thành... đến mức nào?"

"Cực kỳ cực kỳ chân thành, nhìn vào mắt anh mà xem." Phương Duệ nói.

Thường Tiên khóc chạy. Mình kém quá! Mình non quá! Mình tuổi gì chơi lại thánh zâm?!
Bên kia Sở Vân Tú ôm Tô Mộc Tranh xong, quay đầu nhìn Diệp Tu, bèn thuận tay vỗ một phát lên cánh tay phải Diệp Tu lại đang đưa ra chờ bắt: "Sao, anh cũng muốn ôm?"

"Không dám." Diệp Tu cười.

"Muốn ôm thì ôm đi!" Thế mà Sở Vân Tú tới ôm Diệp Tu thật.

"Mừng anh quay về!" Cô vỗ vỗ lưng Diệp Tu, nói.

"Ha ha, sợ lát nữa cô em hết mừng nổi." Diệp Tu cười.

"Thử xem là biết." Sở Vân Tú đẩy Diệp Tu ra, cười gằn.

Quay qua kế bên, thấy Phương Duệ cũng giang hai tay: "Mau lên! Cái ôm của tình yêu." Hắn kêu lớn.

"Cút, chơi zâm cho lắm, người cũng zâm theo." Sở Vân Tú quăng bơ Phương Duệ.
"Cần nghiêm túc phê bình là hai người lên sau kia kìa. Tận hai người mà không giết được một người đội bạn? Nhất là tướng thủ lôi đài Phương Duệ. Chiến đội chi từng ấy tiền mua anh về, để anh làm phế vật cơm gạo? Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?" Diệp Tu trách cứ.

Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi? Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?

Chời má! Từ ngày Vương Kiệt Hi bước vào Liên minh chuyên nghiệp đến nay, đám phóng viên chưa bao giờ nghe thấy tên anh được điền vào kiểu câu này.

"Vâng vâng vâng." Phương Duệ ngồi một bên, giương bản mặt ăn năn sám hối, "Là lỗi của tôi, tôi đã không tập trung đánh tốt hơn. Kiểu như Vương Kiệt Hi, lẽ ra mình tôi chấp mười ổng mới đúng."

"Có hơi quá rồi!" Diệp Tu lại trách.

"Vậy tám?" Phương Duệ hỏi.

"Ừ." Diệp Tu gật đầu.

"Fan khí công sư thiệt vô lương tâm!" Phương Duệ căm phẫn.

Phẫn thiệt hay phẫn giả? Đách ai biết. Phương Duệ trông có giống người để tâm thứ hạng sao trăng đâu? Chơi zâm mà, người chơi zâm đi ngược định kiến xã hội, dĩ nhiên phải ít fan rồi. Ở đâu lòi ra một tên cho rằng không thích chơi zâm là vô lương tâm thế này?

Phương Duệ lên sân trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của fan đội nhà. Phối hợp với fan, hắn chẳng ngại vênh váo hết cỡ như thể Hưng Hân chẳng hề bị dẫn trước tẹo máu nào.

Hắn đứng trên sàn đấu, ra sức vẫy chào các khán giả đang vỗ tay bên dưới như một màn tri ân sau chiến thắng. Phải đến khi trọng tài chạy lên trách cứ, hắn mới xịu mặt đi vào phòng.

Cả nhà thi đấu cười vang.

Bầu không khí căng thẳng, nặng nề vì Trương Giai Lạc liên tiếp đánh bại hai tướng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Anh rất khác với mọi tuyển thủ khác. Nếu mọi tuyển thủ đều tự tôn và coi trọng thể diện, thì với anh mấy thứ đó thật là phù phiếm. Nhưng thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, mấy chữ “chiến đội không cần” là cỡ nào đòi mạng.

Hô Khiếu không cần Lâm Kính Ngôn, và rồi Hô Khiếu cũng không cần Phương Duệ.

Có lẽ Phương Duệ vẫn luôn cố gắng xây dựng mối liên kết giữa Đường Hạo và Triệu Vũ Triết, nhưng hắn không nhận lại được hồi đáp tương tự. Một bàn tay vỗ không nên kêu.

Mà có phải lần một lần hai đâu? Suốt cả mùa giải, Phương Duệ đều không nhận được tín hiệu tích cực từ Đường Hạo và Triệu Vũ Triết. Ngay cả khi thất bại trong vòng chung kết, Đường Hạo và Triệu Vũ Triết vẫn khư khư không chịu thay đổi.

Trở trời rồi!” với “Chán mớ đời!”, là hai câu than thở duy nhất của Phương Duệ trên diễn đàn Vinh Quang.

Phải nói là mỗi khi đọc lại câu này, tôi lại thấy thương vô hạn. Với bao tâm huyết, bao gắn bó, bao đam mê, và rồi cuối cùng không cách nào níu giữ được, buộc phải rời đi. Vì không có sự chọn lựa, nên cũng không thể nói Phương Duệ rời đi là hy sinh vì chiến đội. Ở đây, tôi chỉ muốn nói tới cái tâm rộng rãi, anh lướt qua sự việc này, không hề oán trách một ai, cũng chẳng ghim gút thù hằn.

Anh không những biết, còn biết rất rõ, phong cách đối nghịch của mình và Đường Hạo sẽ dẫn đến những gì, và anh cũng biết luôn, hướng mà câu lạc bộ chọn sẽ đi. Anh không vì một tiểu bối không ngoan mà ghét bỏ, anh cũng không vì công trạng bao năm mà đòi hỏi, anh chọn ra đi. Điều băn khoăn khi đăng câu “Trở trời rồi” của anh, tôi nghĩ là vì cảm giác được một tương lai nát bét không thể tránh khỏi của chiến đội Hô Khiếu. Tôi nhấn mạnh, anh chưa từng xét nét thái độ, anh chưa từng tỏ vẻ bề trên, anh chỉ đơn giản là nhìn ra thế cuộc.

Nghe có vẻ như đang thoái thác nhưng đây chính là tình hình thực tế đang xảy ra ở câu lạc bộ Hô Khiếu. Phương Duệ post Weibo giữa đêm khuya, sáng sớm mọi người làm ầm ĩ lên, bên Hô Khiếu cũng chỉ mới biết tức thì. Họ bắt tay vào giải quyết ngay, đầu tiên tìm Phương Duệ lên hỏi đầu cua tai nheo. Tình cảnh hiện tại của hắn trong chiến đội có phải bí mật gì cho cam, hỏi phát hiểu luôn. Sau đó Hô Khiếu lại trưng cầu ý kiến đội trưởng Đường Hạo. Đường Hạo nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Hắn không có ý buộc Phương Duệ phải ra đi, nhưng cũng sẽ không vì thế mà đồng ý thay đổi phong cách của mình. Phương Duệ muốn phát huy năng lực bản thân một cách cao nhất, Đường Hạo lẽ nào lại không? Trong mắt hắn, cố gắng dung hòa với phong cách của Phương Duệ đồng nghĩa với không thể triệt để phát huy năng lực của mình, đó chính là nguyên nhân chính để hắn không chịu nhượng bộ.

Câu lạc bộ thấy vậy thì bó tay rồi. Đường Hạo và Phương Duệ chết sống không đội trời chung, ngoài việc hi sinh một trong hai thì còn cách nào khác? Hi sinh ai? Hô Khiếu chỉ cần một giây đã quyết định được. Đường Hạo là con át chủ bài mà cả Hô Khiếu phải dựa vào suốt mấy năm tới, đương nhiên không thể để hắn ra đi. Còn Phương Duệ tuy đã cống hiến cho chiến đội nhiều năm, đang trên đỉnh cao phong độ, nhưng vẫn phải đánh xoay quanh át chủ bài là Đường Hạo. Nếu Phương Duệ không thể phát huy được tác dụng đó, vậy chỉ đành… anh rất tốt nhưng em rất tiếc.

Sau cùng, ông chủ Hô Khiếu đích thân tìm đến Phương Duệ nói chuyện, thông báo rằng chiến đội sẽ để hắn ra đi. Là người đứng thứ hai trong chiến đội suốt năm năm qua, Hô Khiếu cần phải dành cho hắn đầy đủ tôn trọng.

Phương Duệ không hề bất ngờ với kết quả này. Vấn đề không phải chỉ hôm nay mới bùng nổ mà đã tồn tại cả một mùa giải. Suốt mùa giải vừa rồi, đôi bên không thể chứa chấp lẫn nhau, hôm nay có lẽ chính là thời khắc ngả bài.

“Tôi hiểu, tôi hiểu cả. Không cần nói nữa đâu.” Phương Duệ trên mặt mỉm cười nhưng không muốn nghe ông chủ giải thích thêm nữa. Hắn biết câu lạc bộ cũng ở vào tình thế khó xử.

Về với Hưng Hân, bị xem như là “tân binh” cần phải rèn luyện phát triển, giảm hạ tiền lương, bao nhiêu lần bị coi là “Điểm tâm vô dụng.”; “Chơi ngu lấy tiếng.”, anh ngoại trừ cảm thấy áy náy, tuyệt không hề có ý trách móc hay biện minh.

Thay vì phản ứng, nội tâm anh lại dằn xé, vì sao mình lại không cố gắng, mình còn xứng cầm tiền lương cao nhất ở Hưng Hân hay chăng?

Trạng thái đối thủ rất tốt, phải cẩn thận." Diệp Tu nói khi Phương Duệ chuẩn bị lên sân.

"Tốt hơn trạng thái của tui không?" Phương Duệ ra vẻ chả có gì căng.

"Ha ha." Diệp Tu trả lời.

"Ha ha là sao?" Phương Duệ nghe được hàm ý "Có gì căng?" tương tự trong tiếng cười của Diệp Tu.

"Chú em là tay to lãnh lương cao nhất cả nhà, làm ơn." Diệp Tu nói.

"Xùy!" Phương Duệ tỏ ý chiêu này vô ích, quay đầu cất bước lên sàn đấu.

Thế nhưng, lòng hắn không hề bình thản như biểu hiện ngoài mặt. Diệp Tu nói đâu có sai? Hắn là tuyển thủ ăn lương cao nhất Hưng Hân, hơn hẳn những người còn lại, nhưng từ khi vào vòng chung kết đến nay, hắn đã cống hiến được gì trên sân?

Nói không có thì cũng hơi quá, nhưng ít ỏi cống hiến kia sao xứng với mức lương cao nhất toàn đội?

Mức lương cao nhất ở các chiến đội sẽ luôn dành cho át chủ bài. Phương Duệ biết, ở Hưng Hân, ba chữ đó không dùng để chỉ về mình. Không phải át chủ bài, hắn càng nên có những biểu hiện xuất sắc mang tính quyết định thắng thua cả trận đấu, mới xứng với giá trị đồng tiền Hưng Hân đã bỏ ra.

Nhưng thực tế thì?

Thực tế, hắn chỉ là thứ ánh sáng le lói trong trận. Ngụy Sâm, người có độ tuổi ông nội ông ngoại ở giới chuyên nghiệp Vinh Quang, còn từng tỏa sáng hơn hắn. La Tập, người còn bận bịu trường lớp, slot đánh vòng bảng không nhiều, cũng từng là con bài tẩy giành về chiến thắng cho cả đội.

Còn hắn?

Không sánh nổi Diệp Tu, ok không ai trách, nhưng không sánh nổi cụ già và trẻ em, cái fack gì xảy ra với mình thế này?

Phương Duệ cứ mãi tự hỏi, nhất là trận quyết chiến sống còn với Bá Đồ, sự tồn tại nhạt nhòa như chiếc bóng làm hắn vô cùng bất cam. Hắn bức thiết mong mỏi một pha tỏa sáng thuộc về mình, nhưng đến hiệp một chung kết với Luân Hồi, slot lôi đài thứ ba, hắn vẫn thua đối thủ cùng thứ tự là Tôn Tường, vào trận đoàn đội lại tiếp tục đánh như không đánh, chẳng có lấy một pha highlight nào, và rồi trở thành cái đầu thứ hai của Hưng Hân bị Luân Hồi gặt vào túi.

Mình đang làm gì thế này?

Liên tục đánh với phong độ kém sắc trên một sàn đấu quan trọng như vòng chung kết, để tay lên ngực hỏi lòng, Phương Duệ cảm thấy Hưng Hân nên đá mình đi từ sớm rồi. Thế nhưng Hưng Hân vẫn kiên trì cử hắn ra trận. Lòng tin tưởng ấy, khiến hắn càng thêm tội lỗi.

Phải đổi khác! Mình phải làm được gì đó!

Phương Duệ thầm hạ quyết tâm.

Thậm chí khi lơ là chểnh mảng ở trận bán kết, anh cũng rất nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân. Sâu trong nội tâm vẫn còn muốn đi tiếp, muốn đội phải thắng để còn có dịp dốc hết sức cùng đồng đội khuất phục một đỉnh cao.

Là một “minh tinh”, anh vẫn sẵn sàng đứng cạnh những tân binh, có đôi lúc còn lùi bước để cho họ rộng đường phát triển.

Một tấm lòng như thế, một tính cách dễ hòa đồng như thế, bước vào một tập thể nào mà không buff tập thể ấy lên.

"Lâu quá không chơi khí công sư, hơi bị lụt nghề."

Ok, tuy vẫn copy paste vụ lụt nghề, nhưng ít ra lý do của Phương Duệ dễ chấp nhận hơn. Cuối tháng bảy chuyển nhượng, bắt đầu chơi lại khí công sư chỉ mới hơn một tháng, lần đầu ra đánh chuyên nghiệp, lụt nghề là chuyện dễ hiểu. Trận vừa rồi, Phương Duệ xuất chiến mục lôi đài với vị trí thứ hai. Luân Hồi cho Tôn Tường ra đầu tiên, vỗ sấp mặt Đường Nhu của Hưng Hân xong suýt vỗ luôn Phương Duệ. Cuối cùng Phương Duệ cũng thắng, nhưng gặp đến tướng thứ hai bên Luân Hồi thì gần như thua trắng, để lại xấp xỉ 200% HP bên địch cho Diệp Tu, trong đó còn bao gồm Chu Trạch Khải.

"Anh có thể! Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tui." Phương Duệ nói với Diệp Tu khi xuống sân, bị sút văng răng.

Phóng viên nhận được ba câu trả lời "Hơi bị lụt nghề", nhìn qua người thứ tư bên Hưng Hân là Bánh Bao, xuất chiến trận solo thứ hai, thua dưới tay ngôi sao nhu đạo Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi. Trong quá trình đánh, Bánh Bao cũng cho đối thủ kinh hoàng bạt vía mấy phen, một tân binh làm được như thế đã có thể nói tuy bại mà vinh, ku cậu hoàn toàn có thể phát biểu hài lòng về biểu hiện hôm nay của mình.

Thế nhưng khi nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, Bánh Bao lập tức tham khảo đáp án có sẵn, phán ngay: "Xưa giờ chưa từng đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề."

Đạch mẹ! Ý là gì? Ý là nếu không lụt nghề thì chú mày sẽ táng chết luôn Lữ Bạc Viễn ấy hả? Ba người kia hoặc đã rời khỏi giới chuyên nghiệp quá lâu, hoặc đổi chơi nghề khác nên mới có khái niệm "lụt nghề", còn chú mày là tên lính mới tò te, lụt nghề là cái méo gì? Nghề đâu ra mà lụt?

Mẹ nó chứ! Muốn chửi thề mà chửi không được, cánh phóng viên ức chế quá man! Có người ôm hông chạy khỏi hội trường, chắc tức sốc hông luôn rồi?

"Các anh chị cảm thấy Hưng Hân sẽ có tương lai ra sao trong mùa giải này?" Có phóng viên vẫn bất khuất chưa chịu đầu hàng.

"Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân!" Diệp Tu nghiêm túc nói.

"Tranh thủ giật quán quân." Tô Mộc Tranh nói.

"Chứ không thì đánh làm gì?" Phương Duệ nói.

"Giữ vé đâu? Sao hết giữ vé rồi?" Bánh Bao bất mãn khi thấy hai người bắt chước theo lão đại mà lại nuốt mất vế đầu.

"Có quán quân rồi, giữ vé chi nữa?" Phương Duệ dạy bảo Bánh Bao.

"Có lý ha!" Bánh Bao thổn thức.

Chời má... Nghỉ! Dẹp! Cánh phóng viên quăng dép chạy. Còn may mà họ vẫn hỏi được hai vấn đề, chứ cái vụ càn quét gì đó, thôi khỏi, Hưng Hân có hề bị ảnh hưởng tinh thần đâu!

Mà á, Phương Duệ hòa mình vào Hưng Hân nhanh dễ sợ chưa! Ít nhất về mặt khí chất là miễn bàn luôn.

Cho nên, Hưng Hân có thêm Phương Duệ, như hổ thêm cánh.

Hoàn
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
3,421
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#8
Há há, nay lại có người like post mình. Mà nói thiệt, mỗi lần high về PD với bạn bè không bao giờ thiếu đoạn dưới đây, cả đám đồng đội không ai tìm ra mục sư, trong đi đội bạn thì biết tỏng. :yao:yao

Như Nguyễn Vĩnh Bân chẳng hạn. Y giấu mình vào xó xỉnh nào đó một cách zâm đãng, để rồi Triệu Vũ Triết muốn tìm đến cứu mà tìm hoài không thấy...

Bực quá bực quá bực quá!

Triệu Vũ Triết căm ghét cái zâm của Nguyễn Vĩnh Bân tột độ. Tương tự, đội trưởng Đường Hạo, đội phó Lưu Hạo, và cả Lâm Phong đều không đoán nổi vị trí Người Chữa Linh Hồn đang trốn. Chuỗi chấm than là quy ước sẵn, họ hiểu rất nhanh, nhưng cái sự zâm của Nguyễn Vĩnh Bân thì không phải thứ mà họ hiểu được. Họ là đại diện của Tân Hô Khiếu, còn Nguyễn Vĩnh Bân là tuyển thủ đã thấm nhuần phong cách Hô Khiếu cũ. Ngoại trừ y, mọi tuyển thủ Hô Khiếu cũ khác còn trong đội đều đã thất thế. Chỉ là, không ai ngờ rằng một nghề đặc thù như mục sư cũng có thể tách rời cả đội vì khác biệt phong cách. Trong khi đó, Phương Duệ của Hưng Hân vì cương quyết giữ phong cách cũ mà đoán ra lối di chuyển sặc mùi zâm của Nguyễn Vĩnh Bân.

Hắn tìm được Nguyễn Vĩnh Bân, Nguyễn Vĩnh Bân phát tín hiệu cầu cứu, nhưng đồng đội hiện tại của y lại không biết y ở đâu. Một tình huống quá hài hước, khiến diện mạo thực sự của chiến đội Hô Khiếu phơi bày rõ rệt dưới ánh mắt mọi người.

...

Cả đội đều tìm không thấy Người Chữa Linh Hồn?

...

Người Hô Khiếu trong trận như cá mắc cạn. Họ luống cuống hỏi tọa độ Người Chữa Linh Hồn trên kênh chat, Nguyễn Vĩnh Bân cũng luống cuống trả lời. Cứu viện đến, nhưng Hưng Hân đã sớm thừa dịp Hô Khiếu rối ren mà tiến công ào ào. Toàn đội Hô Khiếu bị đánh cho rớt hết não.
 

Bình luận bằng Facebook