Hoàn [Hàn Diệp] Năm mới an lành - Kobayashizu

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#1


Hàn Diệp - Năm mới an lành

Tác giả: Kobayashizu
Beta: Takanashi
Art: The Ring Means All

Vẫn là kiểu cũ, đây là câu chuyện cho Hàn Diệp mà mình viết dựa theo art của Ring. Món quà nhỏ này này dành cho Hàn Diệp cũng như để mừng năm mới, mong mọi người sẽ thích nó.


______________________________________

1.

Dù Diệp Tu rời nhà từ năm 15 tuổi, nhưng từ ba năm đầu đã có Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh cùng thức chờ giao thừa. Những năm sau này, khi ở Gia Thế hay Hưng Hân, hắn vẫn đón Tết cùng Mộc Tranh. Sau khi giải nghệ, đã ba cái tết đều trôi qua dưới mái nhà của hắn và Hàn Văn Thanh.

Nhưng năm nay, lần đầu tiên Diệp Tu ăn Tết một mình.

“Có việc phát sinh, có lẽ tôi không kịp về đón Tết.” Hàn Văn Thanh ném cái áo cuối cùng vào vali, đóng lại, xoay người nói với Diệp Tu.

Diệp Tu nhìn vẻ mặt hiếm khi pha lẫn chút thất vọng nhỏ nhỏ của Hàn văn Thanh mà cười phì, thật giống một đứa trẻ to xác. Hắn với tay lấy cái áo khoác dày cộm trên móc treo xuống, khoác lên cho Hàn Văn Thanh:

“Đi đi, tôi không phải trẻ con, không tới mức không dám ở nhà một mình vài ngày.” Diệp Tu dựng thẳng cổ áo Hàn Văn Thanh, kéo khóa.

“Nhiệt độ bên kia còn thấp hơn ở đây, anh đừng có để chưa lết tới nơi đã thành cá đông lạnh, tôi không qua vớt anh về đâu.”

Vẻ mặt Hàn Văn Thanh vẫn không tươi tỉnh thêm chút nào.

“Tôi sẽ về sớm, trước giao thừa không thể nhưng mấy ngày còn lại nhất định được.”

Diệp Tu phủi ít bụi bám trên vai áo, nghe được lời Hàn Văn Thanh không khỏi vui vẻ, con người này thực sự không nỡ hắn một mình, chân chưa ra khỏi cửa đã muốn trở về rồi.

Diệp Tu không nhịn được vươn tay vò mái tóc ngắn của đứa trẻ to xác trước mặt, mười ngón tay thon dài ra sức làm đầu Hàn Văn Thanh bù xù lên như tổ quạ.



“Ngoan, đi sớm về sớm, nhớ mang thêm ít đặc sản về cho tôi, mới đi vài ngày mà màn tạm biệt sắp dài như phim Ấn Độ rồi.” Diệp Tu vốn không thấy buồn cũng bị thái độ như sắp chia cắt ba thu của Hàn Văn Thanh làm lưu luyến.

Hàn Văn Thanh đóng cửa taxi, đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù của mình, nhìn bóng dáng Diệp Tu và căn nhà bọn họ nhỏ dần rồi biến mất.

Diệp Tu đứng khoanh tay trước thềm, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói xám lượn lờ trong không khí, hòa cùng một mảnh đất trời trắng tuyết.

 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Lâu rồi không thấy Koba với Taka nhưng vẫn thích những mẩu chuyện nhỏ của Koba quá đi mất :LOL::LOL::LOL: ấm áp quá à :coffee::coffee: mỗi lần đọc mình đều thấy rung rinh một xíu ở đây nò :love: Hàn Diệp năm mới vui vẻ, Koba và Taka năm mới vui vẻ nhoa :love::love:
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#3
2.

Từ khi Hàn Văn Thanh đi, Diệp Tu quay lại cuộc sống trạch nam: ngủ dậy -> ăn -> chơi game -> ăn-> tiếp tục chơi game -> ngủ. Bao nhiêu thói quen tốt có được từ khi ở chung Hàn Văn Thanh tập cho bị hắn quăng sạch, rất giống đứa nhỏ “thoát khỏi xiềng xích” mỗi khi cha mẹ đi vắng.

Ngày thứ ba, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, cả mì tôm cũng không còn, Diệp Tu muốn lười tiếp cũng hết cách, đành hạ quyết tâm lê thân đi siêu thị.

Diệp Tu mặc áo len cổ lọ, vốn định khoác tạm cái áo gió treo ngay cửa ra vào, cuối cùng vẫn nghĩ lại, chọn cái áo phao dày nhất từ đống áo của Hàn Văn Thanh tròng vào bên ngoài, hắn tự biết lượng sức mình, thứ trạch nam thường ngày chẳng mấy khi vận động như hắn, không vũ trang đầy đủ chỉ sợ vừa bước ra ngoài trong thời tiết âm 10 độ này chưa quá năm phút đã thành miếng thịt đông lạnh rồi. Diệp Tu đi ra tới cửa, đắn đo một lúc cũng quay lại lục trong tủ ra một cái khăn len đơn giản màu xanh rêu quấn vào.

Vừa hơn 7 giờ sáng, đường xá không một bóng người, mặt trời còn chưa nhô qua khỏi những hàng nhà cao tầng, ghế đá qua một đêm phủ từng mảng tuyết dày, ánh vàng nhẹ khó khăn len lỏi qua tầng tầng lớp lớp mây mù, những gốc cây hai bên đường thân cành trơ trụi, tựa như đã chết với lớp vỏ nâu sẫm sần sùi.

Diệp Tu đi một đoạn dài cũng chỉ gặp hai người dậy sớm đi vứt rác, từng đám khói trắng thoát ra theo mỗi nhịp thở.

Cả thành phố đều lười biếng đi trong một ngày đông lạnh giá.

Đi qua từng con phố quen thuộc, từng ngôi nhà có hàng rào hình quả trám bao quanh. Diệp Tu không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn mới đi dạo một mình, đột nhiên cảm thấy có chút không quen, thiếu một người đi bên cạnh, thi thoảng lườm tốc độ đi rùa bò của hắn rồi bản thân cũng đi chậm lại chờ.

Nghĩ tới Hàn Văn Thanh Diệp Tu lại buồn cười, biết rõ hắn cố ý đi chậm để trêu tức mình nhưng bước chân vẫn chậm lại, miệng nói nhưng mỗi lần ra ngoài đều dứt khoát lôi hắn theo. Nếu Hàn Văn Thanh là một chú chó bự thì Diệp Tu hẳn là khúc xương, ì một chỗ, Hàn Văn Thanh đi đâu sẽ gặm hắn tha theo.

Diệp Tu châm một điếu thuốc, ngửa cổ nhìn trời, lẩm bẩm:

“Lão Hàn à, anh về nhanh một chút đi.”

 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#4
Áaaaaaa Lãi đã rời xa thế gian quá lâu mà bỏ qua cái gì thế nàyyyyyy ?????
Lâu rồi mới thấy Koba và Taka!! Áuuuuuu huhuhu!! Vẫn như xưa, những gì mng có thể mong chờ từ Koba và Taka vẫn luôn hay như vậy!!!! Mỗi lần đọc fic của hai bạn Lãi vẫn quắn quéo như xưa! À không! Là hơn xưa!! Mỗi ngày gáy một lớn hơnnnn!!!

Nghĩ tới Hàn Văn Thanh Diệp Tu lại buồn cười, biết rõ hắn cố ý đi chậm để trêu tức mình nhưng bước chân vẫn chậm lại, miệng nói nhưng mỗi lần ra ngoài đều dứt khoát lôi hắn theo. Nếu Hàn Văn Thanh là một chú chó bự thì Diệp Tu hẳn là khúc xương, ì một chỗ, Hàn Văn Thanh đi đâu sẽ gặm hắn tha theo
Ok! Hai người người là chó bự, một người là cục xương thì tui chính là người nguyện ngồi đây ăn hết bát cẩu lương này!!!!! ???? huhuhu ngọt quá rồiiiiii!!!!!!!!!!
Đặt gạch hóng tiếp!!!!!!!!! Chúc Koba và Taka năm mới vui vẻ !! ❤️❤️❤️❤️❤️
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#5


3.


Diệp Tu nhớ 30/12 năm ngoái, hắn và Hàn Văn Thanh cùng dọn nhà đón Tết, lúc dọn kho không biết lôi được một cái xe đạp từ đâu ra.

Diệp Tu đá đá bánh xe, bụi rơi xuống từng mảng mù mịt, xoay người hỏi Hàn Văn Thanh đang trên thang xếp quét mạng nhện.

“Lão Hàn, xe đạp của anh à? Hình như còn chạy được.”

Hàn Văn Thanh hơi ngẩn ra, nhìn hắn:

“Không phải của cậu ?”

“Tôi không biết đi xe đạp, mà biết cũng không mua cái xe xấu này.”

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người, không rõ chuyện gì đang diễn ra, cuối cùng họ quyết định mang nó ra ngoài, dọn xong nhà xong rồi tính.

* * *​

Nếu ai đi ngang qua nhà họ lúc này sẽ thấy hai người đàn ông, một đứng một ngồi trước hiên nhà giữa trời rét -6, -7 độ, trầm tư nhìn cái xe đạp màu xanh bám đầy bụi.

“Vậy rốt cuộc nó chui đâu ra? Không phải của anh, cũng không phải của tôi.”

“Của chủ cũ?”

Hàn Văn Thanh hơi cau mày, thử suy nghĩ về nguồn gốc chiếc xe bổng dưng xuất hiện.

“Lão Hàn à, nhà chúng ta là mua mới, anh với tôi cùng đi lựa đó.”

Diệp Tu búng tàn thuốc, buồn chán lấy dép lê cọ cọ chân Hàn Văn Thanh.

Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Hàn Văn Thanh đang nghiêm túc suy nghĩ bừng tỉnh, nhìn qua lại thấy Diệp Tu đã ném việc này ra khỏi đầu từ đời nào, ngồi tựa vào cột nhà gà gật, điếu thuốc trên tay sắp cháy hết cũng không biết. Hàn Văn Thanh sầm mặt, xách Diệp Tu như xách gà, đem vào nhà.

“Mặc kệ nó đến từ đâu, không cho ngủ, mau thay đồ, chúng ta ra ngoài sắm Tết.”

Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh bắt vũ trang áo mũ từ đầu đến chân, Diệp Tu nhớ khi ấy không biết Hàn Văn Thanh lôi đâu ra một đôi bao tay len và mũ len chụp, không nói lời nào liền mang cho hắn, lúc đó còn ở trong nhà, nhiệt độ ấm áp, mặc vào vừa nóng vừa ngứa, rất khó chịu.

“Rồi giờ làm gì tiếp? Anh chở tôi?”

Hàn Văn Thanh lườm Diệp Tu.

“Cậu có chân, tự mà đi.”

“Hừ, anh chỉ giỏi cứng miệng, lúc tôi tìm chìa khóa nhà thấy anh vào kho lôi đồ ra bơm bánh xe.”

Hàn Văn Thanh khịt mũi nhẹ, quay mặt không nhìn Diệp Tu, gạt chân chống lên, dắt con xe cà tàng màu xanh ra cổng. Diệp Tu vui vẻ leo lên xe, tính ra gần cả chục năm rồi hắn mới ngồi lại xe đạp. Thời còn ở nhà bị ép cỡ nào Diệp Tu cũng không tập, những năm sơ trung đều là ngày ngày nhàn nhã ngồi sau yên xe Diệp Thu tới trường, tận tới khi hắn ôm hành lý em trai trốn đi.

* * *​

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đi mua đồ rất nhanh. Tiêu chí vô cùng đơn giản, mì tôm mỗi loại hai gói; nước, trứng, xúc xích, đồ ăn vặt mua theo số chẵn –mặc dù đằng nào về rồi cũng ăn chung. Thực phẩm tươi có khó khăn hơn một chút, cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều không biết chọn thức ăn, có cầm lên đặt xuống vài ba lần cũng không biết lấy cái nào, sau vài lần dứt khoát mua loại nào đắt một ít, đồ ăn giá cao hơn hẳn sẽ ngon hơn!?

Hàn Văn Thanh tay trái xách thực phẩm tươi, tay phải xách túi mì tôm, những đồ lặt vặt còn lại để Diệp Tu cầm, lần nào hắn cũng còn một tay rảnh rang để châm thuốc.

“Ây, có cả giỏ xe, thảo nào nhìn vài lần tôi cứ thấy nó quái quái.”

Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh xếp đống đồ vào giỏ xe, phì cười.

“Lão Hàn à, bộ dạng anh như vậy lại đạp xe có giỏ như nữ sinh, xe còn sơn màu thiên thanh, trông rất buồn cười.”

Hàn Văn Thanh ngạc nhiên, không ngờ tên mù màu như Diệp Tu biết đây là màu thiên thanh chứ không phải xanh bình thường. Tuy rằng mắt Diệp Tu rất tốt nhưng khả năng phân biệt màu chỉ dừng lại ở bảy sắc cầu vồng, đây là lần đầu tiên Diệp Tu gọi đúng tên được một màu khác ngoài các màu cơ bản.

“Ấu trĩ, vẫn hơn cậu, ít ra tôi biết đi xe đạp.”

“Ở nhà anh nuôi, ra đường anh chở, hai chúng ta có một người biết là được, cần gì nhiều.”

Hàn Văn Thanh nghe Diệp Tu nói, khóe miệng cong lên. Bánh xe lướt qua từng con phố quen thuộc.

Khi họ đạp qua một quán ăn nhỏ, mùi canh cá nấm hương hầm chân giò xông khói xông vào mũi, kích thích dạ dày của Diệp Tu, hắn phải quần quật dọn nhà từ sáng, lúc nãy chưa kịp ăn gì đã bị Hàn Văn Thanh kéo khỏi nhà, bụng đang rỗng làm sao cưỡng lại được mùi thơm hấp dẫn này.

Diệp Tu nắm áo Hàn Văn Thanh, giật nhẹ.

“Này lão Hàn, thơm quá, anh biết nấu món này không?”

Dù kỹ năng nấu ăn của Hàn Văn Thanh có khá hơn Diệp Tu, nhưng khá hơn một kẻ chỉ biết nấu mì gói thì vẫn không được tính là biết nấu ăn.

“Đặc sản Giang Nam, làm sao tôi biết.”

Diệp Tu chỉ hỏi chứ cũng không ôm hi vọng gì. Nhàn nhã ngồi sau xe ngắm đường phố.

“Để tôi nhớ tên quán, lát xong xuôi chúng ta quay lại ăn.”

Hàn Văn Thanh không đáp, chuyên tâm làm tài xế xe đạp. Lúc đi ngang qua một chung cư nhỏ, có vài đứa trẻ đang hò hét nhau chơi ném tuyết, chăn mền của ai đó bỏ quên ngoài trời bị đóng băng, ở mép chăn còn có cả nhũ đá, đột nhiên Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Tu.

“Có canh cá chép củ cải trắng, muốn ăn không?”

Diệp Tu ngạc nhiên.

“Anh nấu? Anh biết nấu?”

“Nói thừa, không lẽ cậu nấu.”

“Chúng ta có mua cá hả? Sao tôi không nhớ?”

“Cậu đi mua đồ ăn chỉ nhìn giá tiền rồi bỏ vào xe đẩy, còn mặt mũi nhắc tới?”

“Ha ha, vậy ăn canh cá, là tôi hi sinh thân mình làm vật thí nghiệm cho anh.”

“…”

Câu đối đỏ được treo lên của chính, hình Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên cắt từ giấy đỏ do Tô Mộc Tranh gửi đến mấy hôm trước dán lên cửa sổ, trên bàn ăn có một tô kẹo và một dĩa 8 trái quýt còn nguyên cả cành lá.

Chuẩn bị xong tất cả, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh cùng nhau vào bếp nấu ăn, tất nhiên người nấu là Hàn Văn Thanh, Diệp Tu ngoài việc rửa rau thì chỉ đứng một bên chiếm chỗ chờ ăn.

Năm đó, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tiễn năm cũ, đón năm mới bên nồi canh cá chép nghi ngút khói.

“Chúc mừng năm mới, lão Hàn.”

“Chúc mừng năm mới, Diệp Tu.”

______________________________________________


Chúc mọi người năm mới an lành.
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#6
:oops::oops:
Áaaaaaa Lãi đã rời xa thế gian quá lâu mà bỏ qua cái gì thế nàyyyyyy ?????
Lâu rồi mới thấy Koba và Taka!! Áuuuuuu huhuhu!! Vẫn như xưa, những gì mng có thể mong chờ từ Koba và Taka vẫn luôn hay như vậy!!!! Mỗi lần đọc fic của hai bạn Lãi vẫn quắn quéo như xưa! À không! Là hơn xưa!! Mỗi ngày gáy một lớn hơnnnn!!!


Ok! Hai người người là chó bự, một người là cục xương thì tui chính là người nguyện ngồi đây ăn hết bát cẩu lương này!!!!! ???? huhuhu ngọt quá rồiiiiii!!!!!!!!!!
Đặt gạch hóng tiếp!!!!!!!!! Chúc Koba và Taka năm mới vui vẻ !! ❤️❤️❤️❤️❤️
Đọc bình luận của Lãi vui kinh khủng, cảm ơn và mọi người đã thích nó, còn bình luận nhiệt tình.
Hàn- chó bự và Diệp- cục xương hân hạnh tài trợ cho Lãi một cái Tết đầy đủ cẩu lương ??
Cảm ơn bạn, năm mới an lành ❤❤
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#7
:oops::oops:

Đọc bình luận của Lãi vui kinh khủng, cảm ơn và mọi người đã thích nó, còn bình luận nhiệt tình.
Hàn- chó bự và Diệp- cục xương hân hạnh tài trợ cho Lãi một cái Tết đầy đủ cẩu lương ??
Cảm ơn bạn, năm mới an lành ❤❤
Năm mới an lành!!! ❤️❤️❤️❤️ Lãi rất vui vì Koba còn nhớ Lãi ???? Tối mùng 1 dù chưa ăn cơm nhưng vẫn nguyện ngồi đây thồn hết bát cẩu lương này ủng hộ Koba!!!!!!!! ❤️❤️❤️❤️
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#8
Hehe đọc mà vui quá, chỗ mii đang ở hông lạnh như mà gió lắm, làm trời cũng mát, đọc mà như đang sống chung một bầu không khí với Hàn và Diệp ấy, hai người trong cuộc sống bình thường không phải đại thần biết tất như trong chính văn, nhưng mà cách họ ở cạnh nhau, bao bọc nhau làm mii rất là tình nguyện ăn cẩu lương này ?? Hàn Diệp ?? Chúc mừng năm mới hai anh, chúc Koba và Taka năm mới vui vẻ ?
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
Bạn chọn viết đúng mấy tấm Ú thích luôn.
*quỳ liếmmmmmmmmmm*
Có ai đó mạnh miệng, người ta mới đi mấy ngày đã nhớ nhung các kiểu.
Từ khi Hàn Văn Thanh đi, Diệp Tu quay lại cuộc sống trạch nam: ngủ dậy -> ăn -> chơi game -> ăn-> tiếp tục chơi game -> ngủ.
Cảm giác viễn cảnh này là cuộc sống sinh hoạt của cả Diệp Tu lẫn Hàn Văn Thanh nếu không có mặt người kia. Mọi ngày đều giống nhau, ăn ngủ chơi game, ngày qua ngày.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đi mua đồ rất nhanh. Tiêu chí vô cùng đơn giản, mì tôm mỗi loại hai gói; nước, trứng, xúc xích, đồ ăn vặt mua theo số chẵn –mặc dù đằng nào về rồi cũng ăn chung. Thực phẩm tươi có khó khăn hơn một chút, cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều không biết chọn thức ăn, có cầm lên đặt xuống vài ba lần cũng không biết lấy cái nào, sau vài lần dứt khoát mua loại nào đắt một ít, đồ ăn giá cao hơn hẳn sẽ ngon hơn!?
Đúng kiểu hai con người không biết nấu ăn, không quan tâm ngon dở dắt nhau đi chợ, cứ đắt là lấy, không cần lựa chọn nhiều.

Chuẩn bị xong tất cả, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh cùng nhau vào bếp nấu ăn, tất nhiên người nấu là Hàn Văn Thanh, Diệp Tu ngoài việc rửa rau thì chỉ đứng một bên chiếm chỗ chờ ăn.

Năm đó, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tiễn năm cũ, đón năm mới bên nồi canh cá chép nghi ngút khói.

“Chúc mừng năm mới, lão Hàn.”

“Chúc mừng năm mới, Diệp Tu.”
Nói hơi muộn nhưng mà, chúc mừng năm mới Hàn Diệp, chúc mừng năm mới Koba
Nếu Hàn Văn Thanh là một chú chó bự thì Diệp Tu hẳn là khúc xương, ì một chỗ, Hàn Văn Thanh đi đâu sẽ gặm hắn tha theo.
Cầu art minh họa, hình ảnh này dễ thương thiệt sự
 

Phong Quân

Phó bản trăm người
Bình luận
246
Số lượt thích
327
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
HànDiệp
#10
Đọc mà thích ghê..
 

Bình luận bằng Facebook