Hoàn [Mừng SN Trương Tân Kiệt 2020] Tesoro

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Fic thuộc PJ: project Thạch Tâm – Mừng sinh nhật Trương Tân Kiệt 2020.
CV: 佳乐头上的小花儿
Editor: Ah Châu
Beta: @Một Chiếc Nấm
----------------------------------------------------------
[Trương Tân Kiệt] Tesoro

Trương Tân Kiệt có một túi bách bảo có thể giúp hắn đạt được tất cả mọi nguyện vọng của mình. Cái này là bí mật ở Bá Đồ, chỉ có một vài người biết.

Trước khi bắt đầu mùa giải thứ tám, Bá Đồ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chào mừng thành viên mới, trò quốc vương vốn định để chơi sau cùng, nhưng còn chưa kịp chơi thì đã đến lúc giải tán, lúc tuyên bố kết thúc Trương Giai Lạc còn kêu ca "Không công bằng", "Thật không sung sức".

Đối với vị lão tiền bối xuất chúng này, mấy hậu bối trong đội Bá Đồ vẫn luôn rất kính trọng vội hỏi có chỗ nào không thích hợp. Trương Giai Lạc liếc sang bên cạnh nhìn Lâm Kình Ngôn - cái người chỉ cười không nói gì đang uống nước trái cây, làm mặt quỷ khinh bỉ, sau đó mới nói: "Khẳng định có vấn đề, anh đây xem nửa ngày trời, cũng qua mấy vòng rồi mà sao vận khí Trương Tân Kiệt mấy người tốt như vậy hả? Không phải là vai quốc vương thì cũng là vai quần chúng ngồi hóng chuyện. Còn ra cái yêu cầu xảo trá nữa chứ. Anh đây thì phải ăn mù tạc, cậu ta thì tốt rồi, đường hoàng ngời ở chổ kia, khiến anh ngay cả cơ hội báo thù còn không có! Khẳng định có vấn đề!" Sau cùng còn nhấn mạnh, thề với trời.

Nghe Trương Giai Lạc nói vậy, đám hậu bối xung quanh liền thả lỏng người cười như điên, ngay cả Hàn Văn Thanh, nét mặt lúc nào cũng như cái núi tuyết không tan quanh năm cũng phải mỉm cười, còn liếc mắt nhìn người bị hại một cái.

Đám hậu bối hihi haha mở miệng nói: "Trương Giai Lạc tiền bối anh không biết đó thôi, đội phó của tụi em có túi bách bảo, đeo ở trên người vô cùng may mắn, anh ấy chơi trò quốc vương du hí với tụi em chưa từng chịu thiệt bao giờ."

"Thiệt hay giỡn vậy!" Trương Giai Lạc mở to hai mắt, giống như vừa nghe chuyện trên trời xong.

"Thiệt đó!" Tần Mục Vân ở bên cạnh nói như thật, "Em nghe mấy tiền bối trước nói á. . ."

Thời điểm Trương Tân Kiệt bước vào trại huấn luyện Bá Đồ là mùa giải thứ hai, cái túi bách bảo kia được đeo ở trên cổ. Mới đầu mọi người cũng không cảm thấy gì, nhưng đeo lâu liền dẫn đến sự hiếu kỳ.

Cái túi nhỏ không lớn lắm, bên trong cũng không biết đựng thứ gì, tới gần ngửi thử cũng không có mùi thơm, nhưng nó không giống túi thơm mà tương tự như đồ trừ tà.

Mọi người nhìn thấy cái túi bách bảo thần thông này lần đầu là ở cuộc sát hạch tuyển chọn thành viên chiến đội của trại huấn luyện. Đêm trước cuộc sát hạch, gần như toàn bộ mấy đứa trẻ ở trại huấn luyện đều rơi vào tình trạng mất ngủ vì kích động và phấn kích. Chỉ có Trương Tân Kiệt là làm việc và nghỉ ngơi như cũ, thậm chí ngày hôm sau, thời điểm mọi người ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng, hồi hộp, thì hắn vẫn một bộ dạng bình thường, thản nhiên như mọi khi.

Trước khi bắt đầu cuộc thi, có người nhìn thấy Trương Tân Kiệt thần thần bí bí kia lấy ra cái gì đó từ trong túi nhỏ, sau đó. . . Hắn trở thành đứa trẻ duy nhất trong đám kia đạt được chiếc ghế tuyển thủ Bá Đồ cuối cùng.

"Là người duy nhất đó! Cậu có biết khi đó Hàn đội làm giám thị, đối diện với khuôn mặt kia có biết bao nhiêu áp lực không?"

Nhưng Trương Tân Kiệt mười bảy tuổi đối mặt với Hàn Văn Thanh mặt than vẫn phản ứng như thường.

Hắn bước vào phòng, thậm chí còn lễ phép chào hỏi đối phương, chào hỏi xong mới ngồi xuống hoàn thành sát hạch, trong toàn bộ cả quá trình gần như không có sai sót gì.

Ngay tại thời điểm đó, Trương Tân Kiệt như thu được dũng khí, thể hiện kỳ thuật và thực lực mạnh mẽ như mở hack, khiến cho chiến đội vươn cành ô-liu về phía hắn.

Túi bách bảo lần thứ hai tỏ ra linh thiên là ở mùa giải thứ ba.

Trương Tân Kiệt năm đó vừa tròn mười tám tuổi, thuận lợi giành được tư cách tuyển thủ tiêu chuẩn bước vào chiến đội. Tuy nhiên, không thể có hai mục sự cùng tồn tại trong một chiến đội.

Bên câu lạc bộ tìm Trương Tân Kiệt nói, ngụ ý là: Nửa đầu mùa giải trước hết để hắn lấy thân phận dự bị tham gia một vài trận đấu, đợi qua thời kì luyện tập với Thạch Bất Chuyển qua, sẽ được chính thức tiếp nhận vai trò mục sư của chiến đội Bá Đồ.

Tuy là lời nói nghe qua rất hợp lý nhưng suy nghĩ một chút sẽ nhận thất rõ ý hoài nghi thực của cậu tuyển thủ nhỏ mới bước chân ra đời này, dùng cũng không được yên tâm.

Chờ đám trẻ trong câu lạc bộ kia đều hiểu rõ ý tứ bên trên, nửa đồng tính nửa ngồi xem kịch, liền thấy sắc mặt Trương Tân Kiệt lạnh nhạt quay về ký túc xá, sau đó lại lấy cái gì đó từ trong túi bách bảo. Bắt đầu luyện tập hàng ngày một cách bình thường, tốc độ, độ chính xác, mỗi thứ đều tốt như khi huấn luyện đợt trước, dường như không bị ảnh hưởng gì, ngay cả tâm tình uể oải cũng đều không có.

Ngay cả khi có một đám người thì thầm to nhỏ nói Trương Tân Kiệt chỉ có thể "Phô trương thanh thế" được vài ngày, câu lạc bộ ra thông báo mới: Người thao tác Thạch Bất Chuyển ban đầu chuẩn bị giải nghệ, lý do là vì năng lực giảm sút cộng thêm đã có tuổi. Mùa giải tới, Trương Tân Kiệt sẽ lấy thân phận đội viên chính thức tham gia đấu loại vòng tròn chuyên nghiệp.

Toàn bộ Bá Đồ đều xôn xao.

Đây là tình huống gì đây?

Gần như mấy đứa trẻ trong trại huấn luyện đều huyên náo loan truyền sức mạnh của túi bách bảo. Mùa giải thứ tư, Trương Tân Kiệt tiếp nhận mục sư Thạch Bất Chuyển, trở thành nhân vật luôn theo sau đội trưởng Hàn Văn Thanh xông pha lên tiền tuyến ở chiến trường, như để chứng minh quyết định sau cùng của câu lạc bộ là đúng đắn. Trương Tân Kiệt không làm nhục sứ mệnh mà xuất sắc hoàn thành một lần lại một lần phối hợp tác chiến đoàn đội, thân phận tân binh theo chân chiến đội Bá Đồ một đường giết đến trận chun kết.

Vui sướng cùng với tâm lý nặng nề song song mà xuất hiện.

Bởi vì đánh với chiến đội Gia Thế - một năm trước, hai năm trước, ba năm trước, mỗi lần bọn họ đều ngã xuống cùng một vị trí, nhưng chỉ cần đứng dậy liền sẵn sàng nghênh đón bất kỳ khó khăn nào.

Càng bị áp chế thì anh hùng càng bùng nổ, bao giờ cũng có vẻ hơi bi tráng. Chiến đội cũng chiếm được không ít fan hâm mộ, nhưng trong lòng họ đều hiểu, cho tới bây giờ, những cái đó chưa hề là mục tiêu Ba Đồ mong muốn.

Đêm trước trận đấu, lúc Trương Tân Kiệt quay về ký túc xá đã quá khuya, vừa về tới liền đến giờ đi ngủ của hắn, đồ dùng vệ sinh cá nhân còn chưa lấy ra, đã bị bạn cùng phòng kéo tới một bên, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.

"Có chuyện gì?" Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa nhìn đội hữu, dưới cặp mắt kính là một mảnh bình bĩnh, ngược lại hoàn toàn không nhìn ra được thắng thua của ngày mai.

"Tân Kiệt." Đối phương suy nghĩ một chút nói: "Cái túi bách bảo của cậu, cầu nguyện có hạn chế số lần không?"

"Sao?" Trương Tân Kiệt có chút không hiểu ý đối phương, chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta, "Có việc gì cứ nói."

"Vậy cậu làm phép cầu nguyện với nó cái." Đối phương cẩn thận từng li từng lí chọt chọt cái túi bách bảo đeo trước ngực hắn, "Hy vọng ngày mai Bá Đồ có thể giành thắng lợi!"

Trương Tân Kiệt nhìn đối phương, suy nghĩ một hồi, nở nụ cười. Hắn đồng thời dùng ngón tay chỉ chỉ vào túi bách bảo nói chắc như đinh đóng cột: "Bá Đồ nhất định là quán quân ."

Cuối cùng, trong hàng loạt tiếng cười vui vẻ, Bá Đồ thành công bước lên đỉnh Vinh Quang, mà cái túi bách bảo kìa lại trở thành vũ khí bí mật của Bá Đồ.

Thời điểm mùa giải thứ năm, Trương Tân Kiệt lên làm đội phó Bá Đồ. Ban đầu, còn có người không phục, khi họp chiến đội, hắn đưa một bảng kế hoạch huấn luyện mới hằng ngày giao cho các tuyển thủ. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc: lịch trình huấn luyện được dựa vào ưu điểm và khuyết điểm của từng thành viên để làm ra. Vị đội phó tuổi còn trẻ này đã nhìn thấy cũng phân tích rất nhiều điều trước khi bọn họ nhận ra.

Hàn Văn Thanh cẩn thận nhìn lịch trình huấn luyện mỗi người,sau đó hỏi hắn: "Cậu đều cẩn thận phân tích qua từng người?"

Trương Tân Kiệt mỉm cười, chỉ chỉ túi bách bảo trước ngực.

Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, chỉ có Hàn Văn Thanh hơi chau mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Mùa giải thứ sáu, chiến đội Bá Đồ bắt đầu trượt dốc, thành tích càng ngày càng tệ. Vào buổi tối sau khi thất bại ở trận play-off, toàn bộ Bá Đồ đã ở trong tình trạng áp suất thấp. Hàn Văn Thanh không nói gì, đã sớm trở về ký túc xá, ngay cả đèn cũng không bật, muốn đem chính mình hòa lẫn vào trong bóng tối, cũng không có ai dám tiến đến nói gì với anh - lúc này, đội trưởng như trái bom hẹn giờ nguy hiểm, không ai muốn kích hoạt cái bộ đếm giờ của quả bom đó.

Sau đó, Trương Tân Kiệt đành đảm đương đóng vai trò nhân vật mấu chốt trong hoàn cảnh đó. Hắn cầm chìa khoá dự phòng ký túc xá, mở cửa phòng đội trưởng, bước vào.

Sau cánh cửa đóng chặt đó, mới đầu còn có một vài tiếng động nhỏ, về sau không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Sự yên lâng này kéo dài rất lâu, sau nữa, cánh cửa mở ra, hai nhân vật nòng cốt của Bá Đồ đồng thời từ trong phòng đi ra.

Khi mọi người còn ngơ ngác không biết nói gì, chỉ thấy Hàn Văn Thanh xua tay: "Đi ăn khuya, tôi mời."

"Vậy ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?" Trương Giai Lạc nhích lại phía Tần Mục Vân, "Cậu nói thêm xíu cho anh biết coi, cái túi đó thật sự thần kỳ vậy hả?"

"Em cũng không biết nữa." Tần Mục Vân lắc đầu, "Dù sao đi nữa, sau khi đội phó đi ra, đội trưởng liền không có chuyện gì nữa."

"Trương Tân Kiệt, rốt cuộc trong cái túi của cậu đựng cái gì vậy hả?" Thấy không có kết quả, Trương Giai Lạc liền chuyển đối tượng tra hỏi, "Cậu cho tôi mượn cái túi bách bảo dùng vài ngày đi."

Trương Tân Kiệt cầm tách trà trên bàn nhấm nháp, sau đó mới chậm rãi nói: "Đổi người khác, sẽ không linh."

"Cậu đừng có mà keo kiệt!" Trương Giai Lạc bĩu môi, suy nghĩ một lúc, lại thỏa hiệp "Như vậy đi, cậu lại thực hiện cầu một điều ước cho tôi xem."

"Cầu chuyện gì?"

"Tất nhiên là mùa giải này, Bá Đồ giành quán quân chứ gì nữa!"

Trương Tân Kiệt liếc nhìn Hàn Văn Thanh, phát hiện nét mặt đối phương tuy là vẫn bình thản như cũ nhưng trong ánh mắt lại có chút ý tứ không ngại lớn chuyện mà xem náo nhiệt.

"Chuyện này mà còn cần phải ước sao?" Trương Tân Kiệt hỏi lại.

Mùa giải này, Bá Đồ vẫn chưa giành được quán quân.

Cái đêm trận đấu kết thúc, Trương Giai Lạc ôm cái gối, nổi giận đùng đùng đập cửa phòng Trương Tân Kiệt.

"Chuyện gì?" Trương Tân Kiệt dựa vào đầu giường, đang xem quyển tạp chí thể thao điện tử.

"Tôi vẫn cảm thấy không cam lòng!" Trương Giai Lạc oán hận, nhảy lên giường khoanh chân ngồi ôm gối, "Nếu cậu sớm cầu nguyện một chút, cậu. . ."

Trương Giai Lạc còn chưa nói xong, chỉ thấy Trương Tân Kiệt nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì hả?" Trương Giai Lạc không hiểu.

Cười đủ, Trương Tân Kiệt mới vẫy tay với đối phương, thần thần bí bí nói "Anh muốn biết, bên trong túi bách bảo là cái gì sao?"

"Cái này? Phúc lợi đêm khuya hả!" Trương Giai Lạc hào hứng, hai con mắt đều mở to, nhanh chóng nói "Muốn a!"

Thế là Trương Tân Kiệt lấy cái túi nhỏ đó từ tủ đầu giường, từ bên trong móc ra -

Một viên kẹo cứng, một viên kẹo hoa quả, một viên kẹo bạc hà, một thanh chocolate.

Khi ngẩng đầu lần nữa, thật sự thấy được biểu cảm của Trương Giai Lạc "Cậu đùa tui hả!"

"Chính là nó." Trương Tân Kiệt nói với Trương Giai Lạc.

"Cái này, đâu có giống đâu!" Trương Giai Lạc phẫn nộ, "Đâu giống túi bách bảo mở ra liền giảm được áp lực đâu chứ?"

"Tôi được tới trại huấn luyện chính là do trong game Hàn đội tung cành ô-liu cho tôi. Tôi biết rõ trình độ thao tác của mình, cho nên quả thật không có gì phải lo lắng."

"Vậy người thao tác lúc trước là bị cách chức sao?"

"Đó là sau khi Hàn đội đi tìm câu lạc bộ, anh ấy nói anh ấy cho rằng tôi là người thao tác Thạch Bất Chuyển phù hợp nhất, hoàn toàn không cần kì khảo sát một năm."

"Quán quân mùa thứ tư?"

"Cậu không tin vào thực lực của Bá Đồ?"

". . . Chính cậu cũng đã phân tích mấy đội viên sao?"

"Ừ, bình thường quan sát tương đối nhiều, tôi nghĩ rằng những luyện tập đó có ích cho việc cải thiện tinh thần hợp tác đoàn đội, liền chuẩn bị cho bọn họ."

"Tôi cảm thấy như tình cảm của mình bị lừa dối." Trương Giai Lạc hết sức bất mãn.

Trương Tân Kiệt nở nụ cười, chọn một trong bốn viên kẹo trên giường đưa cho Trương Giai Lạc, "Ăn đi."

"Anh đây không thèm ăn kẹo." Trương Giai Lạc quay lại giận dữ, thở phì phì.

Trương Tân Kiệt cũng không để ý, tự mình lột giấy gói kẹo, bỏ viên kẹo vào trong miệng. Qua một hồi lâu mới nói "Tôi khi còn bé, hễ gặp chuyện tốt hay xấu, đều luôn ăn một viên kẹo. Chuyện tốt thì ăn mừng, chuyện xấu thì xem như đó là an ủi chính mình. Về sau liền thành thói quen, bên người luôn mang theo một túi kẹo nhỏ, chỉ là không nghĩ tới mấy đám trẻ trong đội lại nghĩ ra thành câu chuyện li kì như vậy."

Trương Giai Lạc lẩm bẩm một hồi, rốt cục vẫn tiện tay lột một thanh chocolate ném vô trong miệng, ăn xong rồi mới nhớ tới cái gì đó, hỏi "À này, lúc mùa giải thứ sáu, không phải cậu vào phòng lão Hàn mời cậu ta ăn kẹo đó chứ?"

"Chính là như vậy." Trương Tân Kiệt nói, "Bất quá, khoảnh khắc tôi mở cửa phòng ngủ Hàn đội, tôi đã thay đổi chủ ý."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi đi vào và hôn anh ấy."

"Đù má! Thật là bùng cmn nổ!" Trương Giai Lạc trợn mắt há hốc mồm.

Trương Tân Kiệt híp mắt cười cười, "Cũng không có việc gì, chẳng qua là lúc đó cảm thấy, nếu không điên cuồng mộ chút thì chắc chúng ta đã già rồi."

"Lão Hàn lúc đó cũng biết cái túi bách bảo chỉ là một cái túi kẹo thôi phải không?" Trương Giai Lạc đùa nói, "Anh ấy chắc hẳn rất buồn."

"Anh ấy căn bản không tin." Trương Tân Kiệt khinh thường liếc đối phương một cái, lắc đầu.

"Tôi không tin chỉ có một mình tôi bị mắc lừa!" Trương Giai Lạc từ trên giường nhảy xuống, "Tôi đi hỏi anh ta!"

Đối mặt với hàm răng nhọn hoắc của Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh cho câu trả lời: "Trước là bán tín bán nghi, nhưng Tân Kiệt giải thích với tôi, thì không sao hết."

"Túi bách bảo đã không còn, anh sẽ không chán nản chứ?" Trương Giai Lạc ánh mắt sáng ngời.

Hàn Văn Thanh cười nhạo một tiếng: "Túi bách bảo mất rồi, nhưng không phải người vẫn còn đó sao."

Cậu ta mới chính là trân bảo.
Hoàn.

 

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Trương Giai Lạc lẩm bẩm một hồi, rốt cục vẫn tiện tay lột một thanh chocolate ném vô trong miệng, ăn xong rồi mới nhớ tới cái gì đó, hỏi "À này, lúc mùa giải thứ sáu, không phải cậu vào phòng lão Hàn mời cậu ta ăn kẹo đó chứ?"

"Chính là như vậy." Trương Tân Kiệt nói, "Bất quá, khoảnh khắc tôi mở cửa phòng ngủ Hàn đội, tôi đã thay đổi chủ ý."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi đi vào và hôn anh ấy."

"Đù má! Thật là bùng cmn nổ!" Trương Giai Lạc trợn mắt há hốc mồm.

Trương Tân Kiệt híp mắt cười cười, "Cũng không có việc gì, chẳng qua là lúc đó cảm thấy, nếu không điên cuồng mộ chút thì chắc chúng ta đã già rồi."
Hí hí :3
 

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#3

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Trương Nhị Lạc mồm đầy cẩu lương :)
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#5
"Túi bách bảo đã không còn, anh sẽ không chán nản chứ?" Trương Giai Lạc ánh mắt sáng ngời.

Hàn Văn Thanh cười nhạo một tiếng: "Túi bách bảo mất rồi, nhưng không phải người vẫn còn đó sao."

Cậu ta mới chính là trân bảo.
Nhất tiễn xuyên tim! Ngọt lịm mà! Đây là thường quy??? Đây thật sự là fic thường quy??? :rolleyes: *hoang mang-ing*

Bản cung không tin!!! Hành động lẫn lời nói đều khẳng định thế kia rồi mà bảo là không chơi cp???

"Cậu ta mới chính là trân bảo!"


Trong lòng Hàn đội thì túi bách bảo là qq gì, Trương phó mới là "bách bảo" nhé!

Làm sao để được chọn vào đội ngũ chính thức Bá Đồ? Cần kỹ thuật như Trương Tân Kiệt.

Làm sao để hiểu rõ các thành viên để lên lịch trình tập luyện? Cần tinh tế như Trương Tân Kiệt.

Làm sao để dỗ Quyền Hoàng nổi giận? Bạn chỉ cần là Trương Tân Kiệt!

Trương gia muôn năm, chính phó đồng tâm, Bá Đồ thịnh thế!

Trương Nhị Lạc mồm đầy cẩu lương :)
Hông sao, theo mị biết thì Lạc đại gia có khi là shipper thuyền Hàn Trương á!!! :ROFLMAO:

P/s: @A Châu..... em cũng hốt hoảng như chị vậy á :LOL:
 

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#6
@Băng Ly đọc khúc đó xong tim chị đập bịch bịch bịch luôn. Ngọt quá trời ngọt muốn sâu răng luôn đó e
 

Bình luận bằng Facebook