Hoàn [Dụ Hoàng] Một buổi sáng bình thường

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
Author: Thanh Sơn Vi Tuyết
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (forum Toàn chức cao thủ)
Edit + beta: Cửu Cửu

-------------‐--------------

Đây là một buổi sáng vô cùng bình thường.

Khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình cậu. Cậu vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, sau đó ra ngoài phòng khách. Dụ Văn Châu đang cài nút áo sơ mi, cà vạt vẫn chưa thắt, hai ly cà phê đặt trên bàn.

"Chào buổi sáng." Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi đối diện hắn, thả thêm đường vào trong ly: "Chào buổi sáng a."

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên trên người bọn họ. Một ngày mới bắt đầu rồi.

"Cậu không cảm thấy kì lạ sao?" Dụ Văn Châu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc nhìn hắn: "Kì lạ chỗ nào?"

"Tôi có cảm giác. . ." Dụ Văn Châu nói, "Chúng ta dường như đã như vậy rất lâu."

"Chúng ta đúng là đã ở cùng nhau rất lâu nha." Hoàng Thiếu Thiên vẫn không hiểu rõ vấn đề của hắn.

"Không, tôi nói là, chúng ta đã duy trì trạng thái này rất lâu."

Dụ Văn Châu chỉ vào áo sơ mi của mình, phía trên còn có hai nút chưa cài chặt. "Việc chúng ta ngồi ở phòng khách này."

Hoàng Thiếu Thiên không hiểu chuyện gì: "Tui rời giường rửa mặt rồi ra đây, tổng cộng không vượt quá 15 phút mà?"

"Từ lúc cậu ngồi vào bàn thì bắt đầu." Dụ Văn Châu nói: "Cậu có phát hiện thời gian trôi không?"

"Ặc. . . Có lẽ. . ." Hoàng Thiếu Thiên bị hắn hỏi đến hồ đồ. "Hiện tại chúng ta đang nói chuyện, thời gian hẳn là chuyển động bình thường đi?"

"Tôi cũng không chắc chắn có phải vậy không." Dụ Văn Châu trả lời với giọng khá phiền não.

"Anh phát hiện chuyện kì quái gì sao?" Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu.

"Có thể nói vậy đi." Dụ Văn Châu nói "Bây giờ chúng ta đang ngồi chỗ này, tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái."

"Là ý gì?" Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn mờ mịt.

"Trước khi cậu ra đây, tôi dường như đã ở chỗ này rất lâu." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, lựa lời giải thích. "Ý nghĩa tồn tại duy nhất của tôi chính là ngồi cạnh bàn, cài nút áo sơ mi. Tôi mãi mãi không thể hoàn thành động tác này, luôn dùy trì trong trạng thái "đang cài nút áo", chưa từng thay đổi, không có tương lai, không có thời gian, mà tôi cũng không cảm thấy có gì không hợp lí."

Hoàng Thiếu Thiên há to miệng: ". . .Cái gì?"

"Sau đó, trong nháy mắt cậu đi vào phòng khách." Dụ Văn Châu nói tiếp, "Lúc này thời gian bắt đầu lưu động, cậu ngồi ở đối diện, thả thêm đường vào ly, ánh nắng chiếu lên người chúng ta. Hiện tại, mọi thứ lại ngừng lại."

"Chờ đã." Hoàng Thiếu Thiên ngắt lời. "Anh nói rằng thời gian của chúng ta bị ngưng lại?"

"Đã từng ngưng lại." Dụ Văn Châu nói, "Khi tôi hỏi cậu 'Cậu không thấy có gì kì lạ sao?', nó lại bắt đầu tiến tiếp. Thực tế, dưới góc nhìn của cậu, tôi chỉ vừa mới nói với cậu một câu; nhưng trước khi cậu nghe được câu này, sau đó trả lời tôi, tôi đã thử nghiệm vô số lần rồi."

Không chờ Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục thắc mắc, hắn liền đứng dậy, đi đến cánh cửa bên cạnh, hỏi: "Cửa này thông đến đâu?"

"Thư phòng." Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng mà trả lời.

Dụ Văn Châu vặn tay nắm cửa nhưng không mở được. Hắn lại đi tới phòng ngủ ở bên cạnh, cửa cũng bị khóa.

Hoàng Thiếu Thiên cũng nhận thấy không đúng. Cậu thử kéo từng cánh cửa, kết quả cả cửa phòng ngủ cậu vừa mới đi ra, tất cả cửa trong phòng khách đều không mở.

"Này là tình huống gì vậy?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Không chỉ có như vậy." Dụ Văn Châu nói. Hắn lấy cà vạt hôm nay muốn dùng từ giá áo, thắt lên; Hoàng Thiếu Thiên nhìn từng cử động của hắn, ngay khi Dụ Văn Châu vừa thắt xong cà vạt, nó liền biến mất không thấy tăm hơi.

". . ." Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt há miệng chuyển tầm nhìn về hướng giá áo, chiếc cà vạt đang treo ở chỗ cũ.

Dụ Văn Châu lại đến gần vửa sổ: "Đến, giúp tôi kéo rèm cửa."

Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt bước tới, kéo dây cuộn rèm cửa sổ, kéo rèm lại. Cậu vừa làm vừa cảm thấy có chỗ kì quái -- trong phòng vẫn sáng trưng như vậy, dây kéo rèm giống như bóng ma biến mất trong tay của cậu, ánh nắng vẫn xuyên qua kính chiếu lên người bọn họ.

Dụ Văn Châu ngồi lại vào bàn: "Cậu đã hiểu ra chưa?"

"Hoàn toàn không a!" Hoàng Thiếu Thiên phát điên nói: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chúng ta chỉ có thể ngồi ở đây, cà vạt của tôi không thắt, trong cà phê của cậu có cho thêm đường, rèm cửa sổ mở, ánh mặt trời chiếu vào phòng." Dụ Văn Châu nói. "Tình trạng này không thể bị thay đổi."

Hoàng Thiếu Thiên sởn tóc gáy: "Chúng ta rơi vào một vòng lặp lại nào đó sao? Tui ít đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, anh không nên dọa tui!"

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, có lẽ so với việc đó thì còn tệ hơn." Dụ Văn Châu thở dài. "Cậu có nhớ mình là ai không?"

"Tui là Hoàng Thiếu Thiên a."

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Làm việc gì? Nhà ở đâu? Gia cảnh thế nào?"

"Tui. . . Ách. . . Tui năm nay. . . cái kia. . ." Hoàng Thiếu Thiên cứng họng.

"Cậu xem, cậu còn không biết." Dụ Văn Châu nói. "Kỳ thực tôi cũng không biết."

"Đây tuyệt đối là có chỗ không đúng!" Hoàng Thiếu Thiên đập bàn đứng dậy. "Chúng ta chắc chắn là bị mất trí nhớ!"

"Tôi cảm thấy, từ trước đến giờ chúng ta cũng không hề biết những điều này." Dụ Văn Châu nói. "Chỉ là trước đó chúng ta không tỉ mỉ nghĩ, cho nên mặc định mọi thứ đều không vấn đề. Thực tế hiện tại tất cả những gì chúng ta biết, trừ thường thức hằng ngày thì chỉ còn lại: Tôi tên Dụ Văn Châu, cậu tên Hoàng Thiếu Thiên, chúng ta đang sống chung."

Hoàng Thiếu Thiên vắt óc nghĩ cả nửa ngày trời đành phải thừa nhận, quả thật là như vậy.

Cậu trừng mắt nhìn ly cà phê đã cho thêm đường của mình. Cảm giác ấm áp khoan khoái khi ánh nắng buổi sớm chiếu lên người vẫn còn đọng lại trong ý thức của cậu, nhưng bây giờ cậu không thể nào cho đó là bình thường.

"Nhưng vì sao chúng ta lại bắt đầu suy nghĩ những chuyện này?" Cậu lẩm bẩm một mình.

"Đúng." Dụ Văn Châu nói, "Tôi nghĩ vấn đề chính là chỗ đó."

Một chuỗi tiếng động phá vỡ yên tĩnh, chuông điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên để trên bàn đột ngột vang lên.

Từ vẻ mặt của Dụ Văn Châu có thể nhìn ra, hắn cảm thấy kia không phải là điện thoại mà là một quả bom hẹn giờ. Hoàng Thiếu Thiên chần chờ hỏi: "Tui nên nghe không?"

"Nghe đi." Dụ Văn Châu nói. "Mở loa ngoài."

Hoàng Thiếu Thiên mở loa ngoài. Từ phía trong truyền đến một giọng nói máy móc: "Muốn biết ý nghĩa của sinh mạng sao? Muốn được. . . thực sự sống sao?"

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

"Đùa một chút thôi." Giọng nói máy móc kia lại cất lên: "Xin chào hai bạn đang mở loa ngoài ở đầu dây bên kia, tôi chính là thiên sứ đến để cứu vớt các bạn. Các bạn hẳn đang kinh ngạc vì toàn bộ những sự việc khó tin phát sinh xung quanh mình đúng không, đừng lo lắng, về sau còn nhiều chuyện còn kinh ngạc hơn."

Hoàng Thiếu Thiên: ". . .Chú mày là ai a, sao nói chuyện lại thiếu đánh như thế!"

"Tôi đã nói rồi, tôi là thiên sứ đến cứu vớt các bạn." Giọng máy móc không chút dao động trả lời. "Nếu các bạn muốn thoát khỏi không gian ngưng đọng này, tìm được giá trị tồn tại của bản thân, tìm ra chân tướng của thế giới, kế tiếp đều phải nghe lời tôi."

"Chúng tôi phải làm gì?" Dụ Văn Châu hỏi.

"Tôi sẽ đưa các bạn đến cổng vào của thế giới, chuyển đến thời không khác." Giọng nói máy móc nói. "Thông qua việc chuyển dịch liên tục, cuối cùng hai bạn sẽ đến được nơi khởi điểm của mọi thứ. Việc hai người cần làm là giữ gìn điện thoại của mình cẩn thận, tôi sẽ gửi nhiệm vụ đến đó, chỉ cần thuận lợi hoàn thành hết thì có thể chuyển đến không gian tiếp theo."



Dụ Văn Châu không chút do dự lấy điện thoại di động của mình ra cầm trên tay, nhét điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên vào tay cậu. Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày: "Chúng ta có thể tin tưởng tên này sao?"



"Còn lựa chọn nào khác sao?" Dụ Văn Châu hỏi ngược lại.



"Vậy tốt." Cuối cùng, giọng nói máy móc cất lên: "Chúc lên đường vui vẻ."



Máy điện thoại trên tay hai người đồng thời phát ra một tiếng 'beep', trên màn hình nhảy ra ba chữ: TBC.


Hoàng Thiếu Thiên thấy chóng mặt, một giây sau cậu xuất hiện ở một nơi xa lạ. Cậu phát hiện mình đang ngồi trong góc của khoang tàu điện ngầm, khoang tàu trống rỗng, chỉ có mấy nữ sinh mặc đồng phục tụm lại một chỗ nhỏ giọng ríu rít nói chuyện. Cậu cúi đầu nhìn một thân quần áo thể thao của bản thân, hơn nữa vóc người còn nhỏ đi.

Điện thoại vẫn nằm trong tay cậu, Hoàng Thiếu Thiên vội vàng mở khóa màn hình, trong nhật kí chỉ có hai số liên lạc, Dụ Văn Châu và một số máy nặc danh. Trong hòm thư có một tin nhắn do số máy kia gửi đến, Hoàng Thiếu Thiên mở ra đọc, trên đó viết:

[Tại nhà ga bên dưới cầu vượt, Hoàng Thiếu Thiên nhìn nữ sinh đứng cùng Dụ Văn Châu, ngực như bị một tảng đá đè lên khiến cậu không thể thở nổi.]

[Không đợi cậu nói chuyện, nước mắt đã dâng đầy trong mắt. Cậu khàn khàn hỏi: "Văn Châu, cô ấy là ai?"]

[Trên mặt Dụ Văn Châu lộ ra thần sắc lo lắng, hắn bước nhanh tới, hô: "Thiếu Thiên, cậu nghe tôi giải thích. . ."]

[Tui không muốn biết anh có quan hệ thế nào với cô ta!" Hoàng Thiếu Thiên đứng lại, căm phẫn nói: "Rốt cuộc ở trong lòng anh, tui được xem là cái gì?"]

["Tôi cùng cô ta không hề có quan hệ gì cả." Dụ Văn Châu nói. " Cậu còn không hiểu tâm ý của tôi dành cho cậu sao?"]

[TBC]

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ." Đây là trò đùa gì vậy.

Cậu ngẫm nghĩ, gọi vào số của Dụ Văn Châu trong danh bạ, không nghĩ đến thực sự sẽ gọi được. Dụ Văn Châu vừa bắt máy liền hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Tui ở trên tàu điện ngầm." Hoàng Thiếu Thiên vươn người nhìn nhìn, "Đường số 82, để tui xem thử, trạm tiếp theo là đến viện bảo tàng."

Dụ Văn Châu: "Trong túi cậu còn tiền lẻ không?"

Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ, cũng không ít. Dụ Văn Châu lại nói: "Cậu chờ đến trạm dừng thì xuống trước, rồi chúng ta thảo luận việc cần làm tiếp theo."

Hoàng Thiếu Thiên xuống ở viện bảo tàng, tùy tiện ngồi xuống bồn hoa ven đường, tiếp tục trò chuyện cùng Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu cũng nhận được nhiệm vụ tương tự, hắn nói: "Việc quan trọng nhất chính là tìm được nhà ga dưới cầu vượt."

"Tôi đang ở nhà ga, nhưng không có cái cầu vượt nào hết a." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Hay là anh đến đây. . . Còn cô gái kia là ai a?"

"Tôi cũng không biết, xung quanh tôi cũng không có nữ sinh nào." Dụ Văn Châu bất đắc dĩ nói: "Tóm lại cứ chờ tôi đến đó rồi quyết định."

Hoàng Thiếu Thiên cúp điện thoại, lại nhìn tin nhắn, trong đầu xuất hiện một luồng suy nghĩ. Cậu ngồi ở đó một lúc, nhìn thấy bóng người từ xa xa đi tới phía mình.

Đó là một Dụ Văn Châu phiên bản sinh viên, cùng là đồng phục học sinh, mặc lên người hắn lại lộ ra dáng vẻ vô cùng có tri thức; hắn bước tới, xuyên qua đám người nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên liền vẫy tay với cậu.

Hoàng Thiếu Thiên hô to: "Anh đứng yên đó, đừng nhúc nhích."

Dụ Văn Châu sững người, dừng bước, bên cạnh là một người phát tờ rơi mặc đồ chuột Minnie đang đi đến phía hắn.

Hoàng Thiếu Thiên hít sâu, véo bắp đùi mình một cái làm bản thân rơm rớm nước mắt.

Sau đó nghẹn giọng chỉ vào Minnie đang cầm tờ rơi nói: "Văn Châu, cô ấy là ai?"

Dụ Văn Châu: ". . ."

Bạn học Minnie: ". . ."

Dụ Văn Châu chết lặng một giây rồi lập tức hiểu ra, trên mặt xuất hiện thần sắc lo lắng vô cùng chân thực: "Thiếu Thiên, cậu nghe tôi giải thích. . ."

"Tui không muốn biết anh cùng cô ta có quan hệ gì!" Hoàng Thiếu Thiên căm phẫn nói. "Rốt cuộc ở trong lòng anh, tui là cái gì?"

Bạn học Minnie: ". . ."

"Tôi với cô ấy không có quan hệ gì cả." Dụ Văn Châu thâm tình nói: "Cậu còn không rõ ràng tâm ý tôi dành cho cậu sao?"

Bạn học Minnie: ". . ."

Giữa cuộc đối thoại của hai người, Minnie gỡ mũ xuống, lộ ra một gương mặt mạnh mẽ chất phác.

"Ờm. . ." Chàng trai hàm hậu nói: "Hai người nhận lầm người rồi?"

Hoàng Thiếu Thiên xấu hổ đến muốn chui xuống đất. May sao đúng lúc này điện thoại lại rung, dòng chữ [TBC] trên màn hình không ngừng nhấp nháy, tầm nhìn của cậu bắt đầu xoay tròn, thế giới lại trở nên tối đen, cậu nhìn thấy Dụ Văn Châu chạy về phía cậu.

Khi Hoàng Thiếu Thiên mở mắt, cảm thấy mình hình như đang nằm trên giường. Trong không khí thoang thoảng mùi tươi mát, trong phòng tối tăm, vách tường bên cạnh bong tróc từng mảng giấy dán tường.

Cậu tựa như một con cá từ trên giường bật dậy. Gian phòng này hẳn là của một nhà nghỉ nhỏ, tủ đầu giường cũ kĩ xập xệ, phòng tắm còn không có cả nước nóng. Trên người cậu mặc một bộ âu phục, áo sơ mi đã hơi nhàu nhĩ.

Cậu có linh cảm không lành, vội vàng mở điện thoại, quả nhiên dãy số nặc danh lại gửi tin nhắn mới.

[Hoàng Thiếu Thiên ôm một bọc tã lót ấm áp, bước từng bước, chen chúc giữa dòng người đông đúc nơi nhà ga.]

[Cậu không còn muốn quay đầu, để toàn bộ quá khứ đều tan biến trong gió đi. Cậu không để tâm bất luận tình cảm gì, không quan tâm cha của đứa trẻ bây giờ thế nào, chút ấm áp ôm trong lồng ngực lúc này mới là tất cả đối với cậu.]

[Cậu chậm rãi đi qua sân ga nơi bọn họ gặp mặt lần đầu, không phát hiện phía bên kia có một bóng người hoảng loạn tìm kiếm trong đoàn người, hô tên của cậu.]

[Cậu ngồi trên tàu, liếc mắt nhìn mảnh đất làm mình đau lòng.]

[Khi Dụ Văn Châu chạy đến sân ga đã không thể nhìn thấy được người hắn yêu rời đi. Chỉ còn một tia mùi hương thuộc về cậu phảng phất trong không khí.]

[TBC]

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Cậu muốn gọi điện cho Dụ Văn Châu, nhưng tín hiệu không ổn, căn bản không gọi được. Cậu lại thử gửi tin nhắn, may mà thành công: [Anh cũng tới rồi?]

Dụ Văn Châu rất nhanh hồi phục: [Ừ. Bên cạnh cậu có đứa nhỏ nào không?]

". . ." Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi: [Không có!]

[Vậy thì hơi phiền toái.] Dụ Văn Châu nói.

[Cho nên rốt cuộc vì sao lại có đứa nhỏ a?] Hoàng Thiếu Thiên bùm bùm gõ chữ: [Chẳng lẽ đứa nhỏ là do tui sinh?]

Dụ Văn Châu: [Hiển nhiên, này cũng là một nan đề.]

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

[Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, hình như cũng không cần đúng theo toàn bộ nội dung.] Dụ Văn Châu lại trả lời. [Chỉ cần để người khác nghĩ rằng bên trong cái tã lót chính là con trai cậu, nhưng chúng ta có thể dùng vật khác thay thế nó.]

[Ví dụ như?]

[Phải ấm áp, như túi chườm nóng gì đó.]

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Trong túi cậu có vé xe lửa, vì thế liền nói địa chỉ nhà ga in ở mặt trái tấm vé cho Dụ Văn Châu. Sau đó cậu xách một túi hành lý nhỏ đến nỗi một tay cũng cầm được đi ra ngoài, mua túi chườm nóng.

Hoàng Thiếu Thiên vốn định đi vào siêu thị ở giao lộ nhưng rồi đổi ý khi nhìn thấy một cửa tiệm đồ ăn ở đối diện, cậu vào đó mua một con gà quay vừa được nướng xong. Sau đó cậu lại đến cửa hàng tiện lợi mua một chiếc chăn nhỏ, bọc gà quay lại, ôm trước ngực, gọi một chiếc taxi: "Đến nhà ga."

Dọc đường đi tài xế đều im lặng không lên tiếng, nhưng mặt lại đỏ đến mang tai. Hoàng Thiếu Thiên thấy kỳ lạ: "Bác tài vẫn khỏe chứ, trong xe nóng quá sao?"

"Không, không phải." Tài xế muốn nói lại thôi. "Cậu nên dùng thuốc ức chế. . . Mùi tin tức tố của cậu, có chút nồng. . ."

Hoàng Thiếu Thiên: ". . . ? ? ?"

Không chờ cậu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì đã đến nhà ga. Cậu một tay xách hành lí, một tay ôm gà quay thơm ngát, xuôi theo dòng người đi vào trong sân ga.

Trên đường có không ít người chú ý đến cậu, còn có người muốn giúp cậu xách hành lí, Hoàng Thiếu Thiên đầu óc mơ mơ hồ hồ từ chối. Sau cùng, cậu đến chỗ sân ga in trên vé tàu, đặt hành lí xuống một bên, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dụ Văn Châu.

[Anh ở đâu?]

[Tôi đi loanh quanh trong nhà ga, cố gắng không đụng mặt với cậu trước.] Dụ Văn Châu nhắn lại. [Bằng không tình tiết sẽ không ổn.]

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ." Rất có đạo lý!

[Vậy tui ở sân ga số 8, anh chú ý đừng tới đây.]

Cậu vừa gửi xong tin nhắn này, nhân viên trên tàu liền nhắc nhở cậu lên tàu. Hoàng Thiếu Thiên lập tức gửi thêm một cái tin nữa: [Được rồi, mau tới đây! Tôi phải lên tàu rồi!]

Cậu nghĩ đến đoạn miêu tả ở cuối, luôn cảm thấy rằng mùi hương không thể lưu lại lâu như vậy. Lúc này cũng không còn tâm trí để suy xét xem có phải là xả rác bừa bãi hay không, Hoàng Thiếu Thiên xốc chăn lên, xé một miếng đùi gà ném xuống đất, quay đầu lên tàu.

Sau lưng cậu, Dụ Văn Châu vội vàng đuổi tới, trên sân ga vẫn bồng bềnh mùi gà quay.

Dụ Văn Châu: ". . ."

Trên điện thoại di động lại nhảy ra [TBC], lần này bọn họ cũng thuận lợi qua ải.

. . .

Sau vô số lần thay đổi thời không, vô số lần [TBC], vô số cảnh tượng, vô số đoạn tình tiết.

Lần này, khi Hoàng Thiếu Thiên cầm điện thoại mở lớn mắt, Dụ Văn Châu cũng an vị ở bên cạnh cậu, khiến cậu sợ hết hồn.

"Thật là khéo a." Cậu cười khan nói.

"Thật trùng hợp." Dụ Văn Châu gật đầu.

Sau đó bọn họ không hẹn mà cùng mà cúi đầu, muốn kiểm tra tình tiết mà dãy số nặc danh trong điện thoại di động gửi tới cho bọn họ. Nhưng nằm ngoài dự đoán của họ, không hề có gì.

"Có lẽ là có tắc nghẽn ở đâu đó?" Hoàng Thiếu Thiên suy đoán.

"Khả năng là vậy." Dụ Văn Châu nói, "Chờ một chút xem sao."

Bọn họ ngồi trên một chiếc ghế dài ngoài hành lang, trong tay mỗi người có một cốc cà phê.

"Tui luôn cảm thấy hình như rất lâu rồi không nhìn thấy anh." Hoàng Thiếu Thiên nói: "Mỗi lần chạm mặt với anh thì lập tức lại phải chuyển đến thế giới khác."

"Bất quá chúng ta vẫn có thể dùng điện thoại liên hệ, cũng không đến nỗi." Dụ Văn Châu cười. "Cũng may điện thoại này sẽ không bị hết pin."

"Phải a." Hoàng Thiếu Thiên mở nắp giấy của cốc cà phê, "Ai, đột nhiên không có nhiệm vụ, còn không kịp nghĩ xem muốn làm gì."

"Cậu cảm thấy. . ." Dụ Văn Châu nói: "Những việc kia chỉ đơn thuần là nhiệm vụ thôi sao?"

"Tui cảm thấy nó càng giống như ai đó nằm mơ nói mớ." Hoàng Thiếu Thiên ỉu xìu nói. "Cái số nặc danh kia thật sự dẫn chúng ta đi đúng hướng sao?"

"Liên quan đến việc này, tôi vẫn đang suy nghĩ." Dụ Văn Châu nói. "Chúng ta đặt giải thuyết, giả như toàn bộ thế giới chúng ta từng đi qua đều là thế giới song song với thế giới của chúng ta --"

"Tui không phải chưa từng nghĩ vậy." Hoàng Thiếu Thiên vò đầu bứt tai: "Được rồi, chúng ta hiện tại cũng coi như là người từng trải, sóng to gió lớn, bệnh nan y, tình tay ba, rồi còn tình cảm vườn trường, ly hôn rồi lại phục hôn, ngược tâm ngược thân. . . Nhưng tui cảm thấy, câu chuyện của mấy thế giới đó rất kỳ quái, không logic, căn bản không thể kết thúc như thế được."

"Vậy nếu đổi giả thuyết. . ." Dụ Văn Châu nói, "Nếu như là 'chưa hoàn thành' thì sao?"

"Đang viết dở?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người.

"Mỗi lần cái TBC xuất hiện trong điện thoại của chúng ta là có ý gì?" Dụ Văn Châu nói tiếp: "Dù thế nào cũng không phải là Thick Butt Cheeks. . . Tôi cho rằng hàm nghĩa của nó là 'còn tiếp'. Nói cách khác, mỗi thế giới chúng ta đi qua, đều chưa hoàn chỉnh."

Hoàng Thiếu Thiên có chút hỗn loạn: "Nhưng chỉ cần là một thế giới đều cần phải hoàn chỉnh chứ? Bằng không làm sao nó có thể tiếp tục tồn tại?"

"Tôi đang nghĩ, nói không chừng tất cả những thứ này đều dựng lên từ ảo tưởng."Dụ Văn Châu nghiêm túc nói: "Ví dụ, hiện tại tôi viết một câu 'Corgi ăn hết ba con cá', như vậy trên lý thuyết, có một thế giới tồn tại trong đó; ở thế giới ấy, Corgi ăn ba con cá, nhưng Corgi đến từ đâu, đi đâu, nó sống ở chỗ nào, tên của nó là gì. . . Những thứ này hoàn toàn không tồn tại."

Hoàng Thiếu Thiên lúc đầu không hiểu, qua vài giây, sắc mặt của cậu càng lúc càng kỳ quái.

"Sao tui cảm giác tình huống này có chút quen tai vậy." Cậu tự lẩm bẩm một mình.

"Đúng thế." Dụ Văn Châu thở dài, "Giống như thế giới đầu tiên của chúng ta. Nơi đầu tiên chúng ta đến."

Ở đó, bọn họ tỉnh dậy vào một buổi sáng vô cùng bình thường, không chút lo lắng tương lai, cũng không nhớ đến quá khứ. Bọn họ chỉ cài nút áo sơ mi, bỏ thêm đường vào cà phê, ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng.

"Nói cách khác, có lẽ thế giới ban đầu của chúng ta, là một thế giới được sáng tạo ra trong truyện."

Hoàng Thiếu Thiên rùng mình một cái: "Trời ạ, da đầu tui tê dại hết rồi."

"Mà mỗi một thế giới chúng ta đi qua cũng tương tự như vậy." Dụ Văn Châu nói. "Chúng đều là TBC, đều là chưa hoàn thành, đều là một thế giới chưa trọn vẹn. Có lẽ bởi vậy, chúng ta mới có thể làm một chút thủ thuật lúc thực hiện tình tiết."

"Nhưng rất kì lạ." Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu: "Toàn bộ những thế giới này, các loại tình tiết kì quái của nó đều phát sinh quanh chúng ta? Cái 'tồn tại' đã sáng tạo ra những thế giới này quen chúng ta sao?"

"Chuyện này thì tôi không rõ." Dụ Văn Châu suy đoán nói: "Có lẽ chúng ta là mẫu nhân vật mà 'tồn tại' kia luôn muốn tạo ra, những thế giới kia là thử nghiệm thất bại; có lẽ ban đầu chúng ta cũng chỉ là một dạng tồn tại trong lý thuyết. Bất kể thế nào, chúng ta là trường hợp đặc biệt phát giác được sự tồn tại của bản thân."

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ: "Ý anh là, lúc anh thử nói chuyện với tui. . . Là anh thức tỉnh tui sao?"

"Chúng ta thức tỉnh lẫn nhau." Dụ Văn Châu quay đầu. "Vào lúc ấy, tôi vẫn trong trạng thái vô tri vô giác, nhưng trong đầu tôi có một ý nghĩ so với việc cài nút áo càng rõ hơn, quan trọng hơn: Tôi nói chuyện với cậu. Tôi cần nói với cậu chuyện gì đó, chuyện gì cũng được, để cậu nhìn tôi, nhận ra sự tồn tại của tôi."

"Nhưng cái đó có lẽ cũng là được viết ra, đúng không?" Hoàng Thiếu Thiên dè dặt nói.

"Con người khi sinh ra liền nỗ lực muốn sống tiếp." Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười: "Này là một loại bản năng tồn tại, quan hệ giữa chúng ta, làm sao biết được không phải do số mệnh an bài chứ?"

Hoàng Thiếu Thiên ho nhẹ một tiếng: "Anh nói đúng. Ách, tui là nói, đây đúng là một loại số mệnh an bài đáng sợ a. . ."

"Cho nên cái giọng nói máy móc đó là của ai?" Dụ Văn Châu dời đề tài. "Nhưng tôi cho rằng, chắc chắn không phải của cái 'tồn tại' tạo ra chúng ta đâu."

"Tui cũng nghĩ là không phải, người đó hà tất phải tốn nhiều tâm tư như vậy, cứ tùy tiện viết cái gì đó không phải xong rồi sao." Hoàng Thiếu Thiên tán đồng. "Còn có, người đó để cho chúng ta cầm điện thoại đi qua những thế giới kia, rốt cuộc là để làm gì?"

"Người đó nói, sẽ khiến chúng ta tìm được giá trị tồn tại của mình, phát hiện được chân tướng của thế giới, đi tới nơi khởi nguồn của mọi thứ." Dụ Văn Châu suy tư nói: "Hiện tại chúng ta coi như là suy đoán ra một phần chân tướng của thế giới, còn giá trị tồn tại của chúng ta. . ."

"Nói cho cùng. . ." Hoàng Thiếu Thiên hỏi: "Vì sao chúng ta mãi chưa lấy được nhiệm vụ của thế giới này?"

Ngay khoảnh khắc cậu nói ra câu này, trong não hai người đột ngột nặng nề, rất nhiều nội dung được truyền vào trong đầu họ.

Vì vậy Hoàng Thiếu Thiên biết được, cậu ở đây với tư cách là một nhà khoa học, chuyên môn nghiên cứu sự dịch chuyển của thời không; mà Dụ Văn Châu là một nhà vật lý học chủ yếu nghiên cứu các lĩnh vực về vũ trụ.

". . . Anh không cảm thấy thân phận này có rất nhiều điểm không hợp lý sao?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Ừm, xem ra 'tồn tại' sáng tạo ra chúng ta không suy nghĩ nhiều lắm." Dụ Văn Châu nói, tâm tình có vẻ rất tốt: "Bây giờ tôi biết vì sao chúng ta không nhận được tin nhắn rồi."

Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Dựa vào kí ức mới được truyền vào, cậu đứng dậy, đối diện hành lang chính là phòng thí nghiệm của bọn họ. Cậu vừa định đẩy cửa, Dụ Văn Châu đã ở bên cạnh kéo cậu lại.

"Trước đừng vội." Dụ Văn Châu nói. "Tôi có một suy đoán. . . Nơi này hơn phân nửa cũng là một thế giới chưa hoàn thiện, vậy tức là chỉ cần ở trong giới hạn thiết lập cho phép, chúng ta không gì không làm được. Chỉ cần tưởng tượng ra, có lẽ thế giới này sẽ giúp chúng ta thực hiện nó."

"Tui có chút kích động rồi này." Hoàng Thiếu Thiên nở nụ cười. "Như vậy, chúng ta cứ hy vọng phòng thí nghiệm này sẽ có đầy đủ những gì chúng ta cần đi."

Bọn họ cùng nhau giữ tay nắm cửa, vài giây sau cũng nhau đẩy cửa ra.

Trong phòng thí nghiệm xếp đầy máy móc tân tiến sáng loáng. Hai mắt họ bị hấp dẫn bởi một cái màn hình khổng lồ trên bàn, hiển thị một chuỗi các ký tự đang chạy, khi bọn họ bước tới, mọi thứ trên màn hình ngừng lại, ghép lại với nhau thành chữ viết. Hoàng Thiếu Thiên di chuyển thanh trượt, phát hiện đó là một bản danh sách. Nhấn vào file đầu tiên, chỉ có một dòng ghi chú [Phân tích thất bại], vì vật cậu tiếp tục mở file thứ hai. Trong đó viết: [Tại nhà ga dưới chân cầu vượt, Hoàng Thiếu Thiên nhìn nữ sinh đứng cùng Dụ Văn Châu, ngực như thể bị một tảng đá đè nặng khiến cậu không thở nổi. . .]

"Đây là thế giới đầu tiên chúng ta đến!" Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

Dụ Văn Châu vỗ vỗ lưng cậu. Bọn họ nhìn xuống từng phần từng phần, quả nhiên tất cả file đều là những thế giới họ đã trải qua, mỗi một phần đều chú thích TBC.

"Đây nhất định là ghi chép của 'người sáng tạo'." Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn nói. "Không ngờ chúng ta lại trâu bò như vậy, đã đến được chỗ tài liệu cuối cùng của vũ trụ. . .Không đúng, những thứ này đều là do anh nghĩ ra được mà?"

"Dù sao thì trong thiết lập, chuyên môn của tôi chính là nghiên cứu những thứ này mà." Dụ Văn Châu nghiêm túc nói.

"Đến đây, nhìn những thiết bị này này." Hoàng Thiếu Thiên chuyển hướng chú ý đến một cái bàn khác, máy móc gắn đầy dây rợ, cậu cầm điện thoại của hai người. Tiếp đó cậu bấm loạn một đống nút bấm trên bàn điều khiển rồi cầm mic lên.

Kết nối thành công.

"Muốn biết ý nghĩa của cuộc sống sao?" Hoàng Thiếu Thiên thấp giọng nói, thông qua microphone, giọng cậu biến thành loại âm thanh máy móc cứng nhắc. "Muốn được. . . thực sự sống sao?"

Dụ Văn Châu chớp chớp mắt nhìn cậu, không tiếng động mà mỉm cười.

Hoàng Thiếu Thiên làm một cái thủ thế thắng lợi với hắn, nói tiếp: "Đùa một chút thôi. Xin chào hai bạn đang mở loa ngoài ở đầu dây bên kia, tôi chính là thiên sứ đến để cứu vớt các bạn. . ."

Cậu lần lượt nói xong lời mà bọn họ nghe được buổi sáng hôm đó.

"Hô." Hoàng Thiếu Thiên thở ra một hơi. "Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chỉ dẫn người mới. Tui nói sao người đó thiếu đòn như thế, hóa ra lại chính là bổn đại gia anh minh thần võ tui đây."

Dụ Văn Châu: ". . ."

"Tiếp theo thì để bọn họ - chúng ta - chuyển đến nơi khác nha." Hoàng Thiếu Thiên bấm loạn máy móc. "Chỗ máy móc này không có ai vận hành, hay là anh tới đi?"

"Tôi tới." Dụ Văn Châu nói. "Tuy nhiên hiện tại tôi đã hiểu vì sao chúng ta phải xem lại các file nhiệm vụ rồi."

"Bởi vì nếu không làm vậy thì không thể tiếp tục chuyển sang thời không khác?"

"Không sai biệt lắm." Dụ Văn Châu nói: "Dựa vào mấy cái lý luận không đáng tin lắm trong đầu tôi, chúng ta cần phải hòa nhập vào với thế giới này, lợi dụng khoa học kỹ thuật của nơi này để tiếp tục tiến hành dịch chuyển."

"Tuy là lý luận không đáng tin. . ." Hoàng Thiếu Thiên xua tay "Chỉ cần có tác dụng ở cái thế giới chết toi này là được."

Bọn họ vận hành thiết bị, dịch chuyển 'chính mình' ở thời không khác, còn dựa theo nội dung nhiệm vụ, đem những đoạn tin nhắn kia gửi đến điện thoại của 'chính mình'. Những việc này tốn rất nhiều thời gian, tuy nhiên sau khoảng thời gian kia, bọn họ đã có đủ kiên nhẫn.

Không biết qua bao lâu, khi bọn họ đói bụng đến choáng váng, lần chuyển dịch tọa độ cuối cùng cũng đến được vị trí chính xác. Bọn họ mở ra đường hầm đi đến thế giới này, lắp ghép mảnh ghép cuối cùng. Lúc bấm nút xác nhận, hai người đồng thời cảm thấy có một thứ gì đó thoát ra từ trong linh hồn của bọn họ.

"Như vậy là kết thúc rồi?" Hoàng Thiếu Thiên mỏi mệt ngồi vào ghế.

Dụ Văn Châu vẫn cứ đứng trước đống máy móc. Hắn lắc đầu: "Nhưng, nơi này chính là cái gọi là 'khởi điểm của mọi thứ' sao?"

"Cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu.

"Chúng ta không phải người của thế giới này." Dụ Văn Châu trầm ngâm: "Cứ cho là hiện tại chúng ta đang ở đây, nhưng chúng ta vẫn thuộc về thế giới với buổi sáng sớm kia -- trong toàn bộ những thế giới này, ý thức của chúng ta chỉ thức tỉnh vào buổi sáng sớm đó, nhận thức được bản thân, chúng ta đi qua tất cả thế giới, cuối cùng đến được đây, thế nhưng nơi này không thể là điểm cuối."

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu ngẫm nghĩ.

"Anh nói đúng." Cậu nói. "Thế giới này trong ghi chép vẫn là thế giới chưa hoàn thiện. Nó không ổn định, không có cốt truyện hoàn chỉnh, lúc nào cũng có thể bị thay đổi. . . Nhưng chúng ta không thể thay đổi cái này."

"Không." Dụ Văn Châu nhìn cậu: "Chúng ta còn có một biện pháp khác."

Ba ngày sau.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi xổm trước đống máy móc và ống dây loạn thất bát tao, gạt cái đèn báo đang nhấp nháy: "Chúng ta thật sự chuyển đến thế giới của 'người sáng tạo' kia?"

"Đổi ý cũng đã muộn." Dụ Văn Châu buông tay. "Cậu đã lên thuyền giặc rồi."

Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy duỗi lưng: "Ai, chỉ là kiến thức chuyên nghiệp của tui đang chất vấn tui. . . Trên lý thuyết, chúng ta đang muốn đi đến một nơi có cấp bậc tồn tại cao hơn, việc này không thể thành công."

"Cho nên?" Dụ Văn Châu nhìn cậu.

"Cho nên chúng ta rất có thể sẽ chết." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Có phải rất không tệ đúng không?"

"Tôi biết cậu sẽ nói như vậy." Dụ Văn Châu gật đầu.

"Phải a." Hoàng Thiếu Thiên hoàn thành điều chỉnh cuối cùng, gật gù nói: "Chết trên đường truy tìm tự do, đây là lý tưởng chung của nhân loại."

"Đây là lời của ai?" Dụ Văn Châu cười hỏi.

"Của tui." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Đợi đến khi quay về thì nhớ khắc câu nói này của tui lên tường nha."

Bọn họ mặc đồ bảo hộ, khởi động máy móc. Trong tiếng nổ vang cùng ánh sáng bao trùm phòng thí nghiệm, bọn họ nắm chặt lấy tay nhau lần nữa.

. . .

Hoàng Thiếu Thiên lảo đảo, không đứng vững, ngã sấp xuống mặt đất.

Lần dịch chuyển này so với dự liệu còn đáng sợ hơn nhiều, cậu cảm thấy dạ dày cuộn lên, đầu giống như bị ai đó cầm gậy đánh vào. Cũng may Dụ Văn Châu ở bên cạnh cậu, tuy rằng cũng là bộ dạng say xe nghiêm trọng.

"Đây là đâu?" Cậu vịn bàn đứng dậy.

Không biết bọn họ có thành công hay không, nhưng ít nhất bọn họ đều chưa chết.

Bọn họ rơi xuống một phòng ngủ không lớn lắm, bên trong tủ âm tường đều là váy, xem ra là phòng của con gái.

Trên bàn có một cái máy tính xách tay, chuột điều khiển, trên màn hình là tài liệu của một người tên là "Não động".

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy tim đập nhanh hơn. Dụ Văn Châu ngồi xuống, mở tệp tài liệu, một danh sách vô cùng quen mắt xuất hiện. Bọn họ đã từng vô số lần đối chiếu cái danh sách này trong máy móc ở phòng thí nghiệm.

Điểm khác biệt duy nhất là file đầu tiên không còn là [phân tích thất bại], tên của nó là "Một buổi sáng bình thường".

"Đây là thế giới của chúng ta."Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng nói. "Quả thật là một buổi sáng bình thường a."

Những file còn lại trong danh sách đều giống cái mà bọn họ đã xem qua. Đều là những đoạn văn ngắn được thuận tay viết ra, mỗi cái đều đề TBC, file cuối cùng chính là câu chuyện của nhà khoa học thời không và nhà vật lý học vũ trụ. May sao nó chỉ có vài ba câu, vì vậy mới có thể cho thế giới bên trong nó có vô hạn khả năng phát huy, thậm chí còn khiến bọn họ xuất hiện ở đây giờ phút này, quan sát cách toàn bộ thế giới được sáng tạo ra.

Dụ Văn Châu mở "Một buổi sáng bình thường" ra, chỉ có một đoạn văn ngắn ngủi:

[Đây là một buổi sáng vô cùng bình thường.]

[Khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình cậu. Cậu vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, sau đó ra ngoài phòng khách. Dụ Văn Châu đang cài nút áo sơ mi, cà vạt vẫn chưa thắt, hai ly cà phê đặt trên bàn.]

["Chào buổi sáng." Dụ Văn Châu nói.]

[Hoàng Thiếu Thiên ngồi đối diện hắn, bỏ thêm đường vào trong ly: "Chào buổi sáng a."]

[Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên trên người bọn họ. Một ngày mới bắt đầu rồi.]

[TBC]

"Chẳng trách không che được nắng." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Cũng chẳng trách anh mãi không cài được nút áo."

"Không sai." Dụ Văn Châu nhìn kỹ màn hình: ". . .Đây mới thực sự là nơi bắt đầu mọi thứ."

"Chúng ta có quyền thay đổi thế giới không?" Hoàng Thiếu Thiên phát hiện sự sốt sắng trước nay chưa từng có của mình.

Ngược lại đến bây giờ, bọn họ không biết bước tiếp theo phải làm gì. Hoàng Thiếu Thiên nói: "Kỳ thực chúng ta tùy tiện viết gì đó đều sẽ trở thành chân lý ở thế giới kia."

"Đúng thế." Dụ Văn Châu nói. "Ví dụ cậu có thể viết, XBOX mọc ở trên cây."

"PSV trôi nổi trong dòng nước."

"Con người có thể mọc cánh, biết bay."

"Hoặc giả như chúng ta có thể trở nên vô cùng đẹp trai, bá đạo." Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa tay. "Chúng ta là Hoàng Ngạo Thiên và Dụ Lương Thần, mỗi sáng thức dậy trên giường lớn rộng 360 mét vuông, ngồi phi thuyền đi làm. . . Cứ viết như trong truyện cổ tích, bọn họ sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau mãi mãi."

"Nghe không tệ." Dụ Văn Châu nói.

Bọn họ trầm mặc một lúc, không ai động thủ gõ chữ.

"Bỏ đi." Hoàng Thiếu Thiên thở dài. "Như thế thì thật kì quái. Tui không muốn cuộc sống của chúng ta là kết quả tẩy xóa sửa chữa đến loạn cả lên, tui tình nguyện giữ lại những lỗ hổng kia, sau đó biến chúng thành một thế giới hoàn chỉnh. Anh thấy thế nào?"

Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười: "Không quan tâm là thế giới thế nào, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt đúng không?"

Hắn nhấn backspace, xóa dòng [TBC] đi.

Một giây sau, hai người bọn họ đều không hề chạm vào bàn phím, nhưng những con chữ tự động hiện ra, rất nhanh lật sang trang khác, rồi trong nháy mắt lại được lấp kín bởi chữ. Dụ Văn Châu kéo lên đầu đọc, phát hiện đây là ghi chép lại toàn bộ mọi chuyện, từ buổi sáng bọn họ rời đi, đến khi chuyển đến thế giới này.

"Thế này thì quá mức rồi!" Hoàng Thiếu Thiên trừng to mắt. "Anh nhanh gõ thêm một câu chúng ta quay trở về. . ."

Dụ Văn Châu gật đầu, ở trên bàn gõ gõ một câu: [Bọn họ về với thế giới ban đầu của mình, phát hiện mình vẫn ngồi trên bàn, cà phê vẫn còn tỏa hơi nóng.]

Qua năm phút đồng hồ, không có chuyện gì xảy ra cả.

"Ặc. . ." Trán Hoàng Thiếu Thiên toát mồ hôi lạnh: "Đây là có bug gì sao?"

Sau đó xảy ra chuyện còn tệ hơn: Cậu nghe thấy tiếng bước chân có tiết tấu vang lên từ phía cầu thang, càng ngày càng gần, đang đi lên đây. Hoàng Thiếu Thiên có dự cảm mãnh liệt, người sắp quay về hơn nửa chính là chủ nhân của chiếc máy tính này.

Nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, cậu tự nhủ, ai biết nếu bọn họ đụng mặt với 'người sáng tạo' thì sẽ xảy ra chuyện tình gì, nói không chừng bọn họ sẽ bị quy tắc làm cho biến mất.

Dụ Văn Châu cũng nghe được tiếng bước chân, hắn nhíu mày, đột nhiên nói: "Không, bây giờ nó vẫn là một câu chuyện chưa hoàn thành. . ."

"Tui biết rồi!" Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn sang một bên, ghé vào phía trước màn hình, mười ngón gõ chữ như bay, miệng liến thoắng: "Dựa theo suy luận của anh, thế giới chưa hoàn chỉnh vẫn có khuyết điểm, nhưng nó chỉ cần hoàn thành là được rồi -- chúng ta đã cùng nhau viết nên một câu chuyện, tuy còn có rất nhiều điều chưa được viết rõ ràng, nhưng chỉ cần có kết thúc, nó sẽ là một thế giới hoàn chỉnh. . ."

Tiếng bước chân dừng trước cửa, âm thanh chìa khóa chuyển động vang lên.

Hoàng Thiếu Thiên gõ xong câu cuối cùng:

[Cậu mở cửa.]

[THE END]

File văn bản tự động đóng lại, sau đó lặng lẽ biến mất trong tệp lưu trữ. Trước màn hình máy tính không còn một bóng người.

Bọn họ về tới thế giới ban đầu, phát hiện mình vẫn ngồi trên bàn, cà phê vẫn tỏa hơi nóng. Qua hồi lâu, Hoàng Thiếu Thiên mới lấy lại tinh thần: "Cuối cùng chúng ta cũng quay về rồi."

"Dường như đã rất lâu." Dụ văn Châu lắc đầu: "Tuy rằng thật sự đã qua rất lâu."

Hắn cài nốt nút áo sơ mi, sau đó thắt cà vạt. Một phút trôi qua, cà vạt vẫn chỉnh tề thắt ở đó.

"Trời ạ, tui cảm giác những việc này giống như nằm mơ vậy." Hoàng Thiếu Thiên cầm ly cà phê lên uống một ngụm lớn, sau đó le lưỡi: "Sao lại ngọt thế này!"

"Có lẽ là do cậu cứ liên tục cho thêm đường vào." Dụ Văn Châu đồng tình nói.

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên người họ. Hoàng Thiếu Thiên cầm áo khoác lên, đi đến cạnh cửa, thử vặn tay nắm, không có vấn đề gì.

"Chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với thế giới của chúng ta chưa?" Cậu nhìn về phía Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu mỉm cười.

"Chúng ta cùng nhau."

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: "Chúng ta cùng nhau."

Cậu mở cửa.

THE END

-------------------------------------------------------------------​

Xin đừng tra xét logic của truyện. Bạn đọc đã đọc "Một buổi chiều vĩnh hằng" hẳn là sẽ nhận ra, hai câu chuyện này đều não động như nhau, thảo luận liệu nhân vật dưới ngòi bút có thể đột phá giới hạn đánh đập tác giả không. Có lẽ trong câu chuyện này bọn họ thật sự đạt được tự do, có lẽ toàn bộ đều do tác giả tự bịa đặt, có lẽ tác giả cũng đang sống dưới ngòi bút của người khác, mà người viết ra nàng cũng là người dưới ngòi bút của một người khác nữa.

Bonus từ Alice:
Ever drifting down the stream,
Lingering in the golden gleam,
Life, what is it but a dream?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook