Hoàn [Trương Sở] Toàn bộ hạnh phúc mang tên anh

Nhất Diệp

Gà con tiến hóa
Bình luận
13
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu, Tranh, Thiên, Trương Sở
#1
Toàn bộ hạnh phúc mang tên anh

Fanfic Toàn chức cao thủ

Link convert: Toàn bộ hạnh phúc mang tên anh

Convert: 张佳乐头上的小花儿 (forum Toàn chức cao thủ)

Editor: Nhất Diệp

Nhân vật chính: Trương Tân Kiệt x Sở Vân Tú

Tình trạng: Complete

ミ★********************★彡​

[ Trương Sở ] Toàn bộ hạnh phúc đều mang tên anh

1.

Tôi tên Sở Vân Tú, là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.

Được rồi, tôi – đã từng – là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.

Câu bên trên là Trương tiên sinh yêu cầu tôi thêm vào, anh ấy nói tôi không thể lừa dối người đọc được. Trương tiên sinh là người cứng nhắc, nhiều lý lẽ như thế đấy, phiền lắm luôn.

Được rồi, để tôi nghiêm túc giới thiệu một chút.

Trương tiên sinh, một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp khác – đây là câu chuyện yêu đương của hai tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.

2.

Nãy tôi mới nói, Trương tiên sinh rất phiền, thật sự rất là phiền luôn. Ví dụ như hai tháng trước tôi mới tuyên bố giải nghệ, định thực hiện kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới, ai dè lại bị Trương tiên sinh lấy luôn hộ chiếu.

“Kết hôn trước đã.”

Đúng vậy, bạn không nghe sai, người đàn ông 1m77 này so với tôi còn sốt ruột kết hôn hơn, hơn nữa một năm trước chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.

“Giấy đăng ký kết hôn là pháp luật chứng thực, còn hôn lễ là xã hội công nhận.”

“Nói tiếng người đi.”

Chàng trai không nói tiếng người nào đó thở dài: “Anh muốn tất cả mọi người biết rằng em là của anh.”

Vậy tôi còn cách nào chứ, chỉ có thể ngoan ngoãn đóng trang web đặt vé máy bay đi thử váy cưới thôi.

3.

Bố mẹ tôi rất thích Trương tiên sinh, còn thích hơn con đẻ là tôi đây.

Thỉnh thoảng mẹ tôi sẽ nói với Trương tiên sinh rằng: “Con không nên chiều Tú Tú như thế, nên để cho nó làm việc nhà chứ.”

Tôi rất khổ, càng khổ hơn chính là Trương tiên sinh nói anh nhất định sẽ bắt tôi làm.

Tối đó, sau khi ăn cơm tôi lại nhoài người trên sofa xem phim như cũ, Trương tiên sinh liền đi đến lấy máy tính bảng của tôi.

“Đến giờ làm việc nhà.”

Sau đó Trương tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, nhìn lại căn nhà mà anh đã tỉ mỉ cẩn thận dọn dẹp, rồi bắt đắc dĩ đưa hộp đồ ăn vặt cho tôi.

“Đồ ăn vặt đầy rồi, em dọn dẹp chút đi.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhưng anh không trả lại máy tính bảng cho tôi, tôi chỉ có thể vừa ăn sô cô la vừa xem tin tức trên ti vi. Giá phòng tăng, thị trường chứng khoán mất điểm, người bên cạnh tôi đang bóc hạt dẻ cho tôi.

Thế giới thật yên bình.

4.

Nghĩ lại chuyện yêu đương hồi đấy.

Khi đó, chúng tôi yêu nhau cũng được một tháng, nhưng thật ra sau khi tỏ tình thì đây là lần đầu chúng tôi gặp lại nhau. Tôi đến thành phố Q để thi đấu, tự mình bay đến sớm trước một buổi tối, là Trương tiên sinh đến đón tôi.

Kết quả chuyến bay ngày đó bị hoãn, tôi ngồi ở phòng chờ từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối, sau đó… trời mưa.

Mà căn bản không phải Yên Vũ đâu, là Lôi Đình mẹ nó luôn rồi. (Yên Vũ: mưa bụi, Lôi Đình: sấm chớp)

Tôi liền nhắn tin cho Trương tiên sinh, nói anh đi về nghỉ trước đi, tôi tự tìm khách sạn rồi mai gặp lại sau.

Đến khi máy bay cất cánh tôi cũng không thấy Trương tiên sinh nhắn lại. Tôi nghĩ dựa theo nguyên tắc làm việc và nghỉ ngơi của anh thì chắc anh đang trên đường về rồi.

Chúng tôi là chuyến bay cuối cùng trong ngày hạ cánh xuống sân bay. Tôi còn nhớ, có một người mẹ đang ôm con ngủ, chạy lại hôn chồng của mình. Ngưỡng mộ quá đi.

Hành lý của tôi gần như đi ra cuối cùng, bên ngoài cũng chẳng còn mấy người.

Vì vậy chỉ liếc qua thôi tôi đã nhìn thấy Trương tiên sinh.

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, anh mặc áo len màu xám quần đen, trên tay xách hộp giữ nhiệt.

Là anh chạy về phía tôi trước. Anh ôm tôi rất chặt, kéo vali rồi dắt tay tôi đến hàng ghế ngồi bên cạnh.

“Anh thấy máy bay hạ cánh muộn quá, lại nghĩ em không thích ăn đồ ăn trên máy bay, chắc chả ăn được bao nhiêu, liền về nội thành mua cháo hải sản, lại sợ cháo nhanh nguội nên về nhà lấy hộp giữ nhiệt đựng. Lúc em nhắn tin đến anh đang lái xe, sau đó thì em đã vào quầy đăng ký rồi.”

Trương tiên sinh mở nắp hộp ra, cháo hải sản vẫn còn nóng. Thìa anh mang theo là thìa sứ của nhà anh, anh vẫn cảm thấy thìa nhựa của quán không vệ sinh, lại dễ làm xước môi.

“Cũng may còn chưa nguội, em mau ăn đi… Vân Tú? Vân Tú, em sao thế… Em không thích ăn cháo hải sản sao? Vậy chúng ta về đi ăn món khác…”

Tuy ở sân bay đã không còn mấy người nhưng tôi vẫn khóc rất “dịu dàng”, chỉ sợ khóc quá xấu sẽ khiến anh ghét bỏ.

Trước đó, tôi chưa bao giờ được ăn tô cháo hải sản ngon như vậy, cũng chưa bao giờ thích một ai đó nhiều đến thế.

5.

Lại nói về hôn lễ.

Hôn lễ được chuẩn bị rất nhanh, mãi sau Trương tiên sinh mới thừa nhận với tôi rằng anh đã dự tính từ trước. Thật ra thì cũng không sao, anh vẫn luôn biết tôi thích gì, trước nay chưa sai bao giờ.

Chúng tôi làm hôn lễ bên bờ biển. Những nghi thức như thế này thường khiến con người ta dễ xúc động, kể từ lúc giải nghệ đến giờ, người chưa bao giờ khóc trước mặt mọi người là tôi đây đã cùng bố tôi khóc nức nở.

Bố tôi nói với Trương tiên sinh, con gái bảo bối của bố giao cho con.

Trương tiên sinh vẫn bình tĩnh như trước, anh cầm lấy tay tôi và nói: “Cả đời này con sẽ coi cô ấy như món quà quý giá nhất.”

Tôi biết anh nhất định sẽ làm được. Anh vẫn luôn như thế mà.

Đêm đó chúng tôi đốt lửa trại, tổ chức tiệc tối bên bờ biển, đều là bạn bè trong Liên minh, đã giải nghệ hay còn đang thi đấu đều tụ tập lại, nên chuẩn bị cả nước trái cây và rượu.

Tôi đang trốn trong phòng thay quần áo khi tiếng nhạc vang lên, thấy Trương tiên sinh đang bị mọi người cứ một ly lại một ly ép uống nước trái cây, vậy mà anh ấy cũng có thể uống đến mức đỏ cả mặt.

Chiếc váy này là cái mà tôi đã chuẩn bị để giấu Trương tiên sinh. Tôi biết anh vẫn nhớ mà anh lại cho rằng tôi đã quên, năm ấy, bên bờ biển thành phố Q, Trương tiên sinh năm 19 tuổi vô tình gặp được tôi năm 18 tuổi đang mặc chiếc váy đỏ rực rỡ.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên ngoài thi đấu của chúng tôi, cũng là lần đầu tiên tim chúng tôi cùng đập lỡ nhịp.

Trương tiên sinh kinh ngạc đến không nói thành lời, bị mọi người đùa giỡn đến uống giao bôi cùng tôi. Tôi cầm ly rượu đỏ chạm vào ly nước trái cây của anh, tôi nói, cảm ơn chiếc váy này khiến anh ở trong biển người mênh mông liếc nhìn thấy em.

Mà Trương tiên sinh đưa tay bỏ ly nước trái cây, thay đổi một ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, cứ thế, anh ấy… say.

Lúc sau, Trương tiên sinh với điệu nhảy “giống như cô vợ nhỏ xấu hổ” bị mọi người trêu chọc rất nhiều, chỉ có tôi biết lúc ấy, Trương tiên sinh thực sự đang bị gì.

Trương tiên sinh vòng tay ôm eo tôi, vùi đầu trên vai tôi, tiếng nói mang theo nức nở nói nhỏ cùng tôi.

Cảm ơn em, trong biển người mênh mông, cho phép anh yêu em.

6.

Sau hôn lễ là đến sinh nhật tôi. Thật ra, mấy năm nay tôi rất rất không muốn nhắc đến chuyện sinh nhật này, phụ nữ mà, lúc nào cũng muốn sống ở thời còn thiếu nữ. (Mãi mãi tuổi 18 ^^ - lời editor)

Trương tiên sinh không biết suy nghĩ trong lòng tôi, anh ấy cảm thấy có thể tôi bị mắc hội chứng mệt nhọc sau kết hôn (quỷ mới biết anh ấy tìm thấy căn bệnh này từ đâu ra), vì vậy nhanh chóng quyết định phải tổ chức sinh nhật của tôi thật lớn.

Tôi “cảm ơn” anh, từ tận đáy lòng cảm ơn cả nhà anh luôn … ở một khía cạnh nào đó cũng bao gồm cả tôi luôn.

Thế là buổi tối trước sinh nhật tôi, Trương tiên sinh không cánh mà bay, à không đúng, là không từ mà biệt. Tôi chỉ mới đi vào tắm rửa, đi ra liền thấy tờ giấy mà Trương tiên sinh để lại dán trên tủ lạnh, nói câu lạc bộ họp đột xuất, anh phải đi gấp.

Tôi cảm thấy Bá Đồ quá chuyên nghiệp, tám chín giờ tối ngày nghỉ còn có thể có tình huống khẩn cấp gì chứ? Là Hàn Văn Thanh muốn giải nghệ hay là fan bọn họ cuối cùng đã ám sát thành công Diệp Tu rồi.

Thế nhưng sắp 12 giờ rồi mà Trương tiên sinh vẫn chưa về, trong lòng tôi thấy rất bất an. Tuy tôi rất không muốn tiếp thu sự thật đau buồn rằng tôi vừa già thêm một tuổi, nhưng giây phút bi thảm như vậy tôi lại chỉ có thể vượt qua cùng một bộ phim truyền hình, kia cũng quá có lỗi với tuổi xuân tươi đẹp sắp bỏ tôi mà đi rồi?

Ngay lúc tôi vẫn đang khổ sở, có người nhấn chuông cửa dưới lầu. Trương tiên sinh có chìa khóa cho nên chắc chắn không phải anh. Tôi nhìn qua camera thì chỉ thấy chiếc mũ ghi tên cửa hàng bánh kem XX.

“Tiểu thư Sở Vân Tú, có người đặt tặng cô một chiếc bánh sinh nhật.”

Tôi tiện tay mở mã khóa cửa để hắn đi lên. Bánh kem đều đã đến rồi mà Trương tiên sinh còn chưa về. Tôi thở dài mở cửa ra, sau đó liền bị tiếng nổ pháo bông giấy làm cho sợ hết hồn.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Ngoài cửa, vây quanh chiếc bánh kem là các đồng đội trước đây của tôi. Mà Trương tiên sinh đang đứng giữa bọn họ lại bỏ mũ xuống, giang rộng hai cánh tay ôm lấy tôi.

“Sinh nhật vui vẻ, vợ yêu à.”

Tôi phát hiện ra rằng sau khi gả làm vợ người ta, điểm nước mắt của tôi liền đặc biệt xuống dốc không phanh, trong những tiếng hô ồn ào như “Đội trưởng vui lên đi”, “Đội trưởng không cần xấu hổ mà” tôi khóc không thở nổi, Trương tiên sinh sợ đến mức vỗ vỗ lưng giúp tôi dễ thở hơn.

Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ kháng cự sinh nhật nữa.

Tối rất xác định, thanh xuân của quá khứ cùng những năm tháng tương lai của tôi đều giao cho đúng chuyện, đúng người.

7.

Nói đến kết hôn, kia liền không thể bỏ qua một vấn đề, đó chính là tiền.

Phòng cưới

Nói đến kết hôn, kia nhất định liền không thể bỏ qua một vấn đề lớn —— tiền.

Phòng cưới là tài sản mà lúc trẻ Trương tiên sinh đầu tư mà có, sau khi đăng ký kết hôn thì tôi lo phần trang trí lại.

Là tấm gương nữ giới thời đại mới có thể tiêu xài mà cũng có thể kiếm được tiền, tôi kiên trì muốn phân tài sản độc lập sau kết hôn. Trương tiên sinh không phản đối, anh chỉ mở một thẻ ngân hàng chung, hàng tháng hai người chúng tôi gửi tiền vào thẻ, coi như là dự trữ cho gia đình.

Có một lần, vì đang bận công việc khác mà tôi quên không thanh toán đúng hạn thẻ tín dụng, tài khoản bị đóng băng. Mà khi đó tôi lại mới chuyển khoản tài chính còn lại vào thẻ dự trữ của gia đình, khiến cho bản thân trở về với khoảng thời gian bi thảm không có tiền ăn thời cấp ba ngày xưa.

Với tính quật cường của mình, dĩ nhiên tôi sẽ không cầu cứu với Trương tiên sinh rồi. Bình thường anh không ở nhà tôi đều gọi thức ăn ngoài, bây giờ lại chỉ có thể mua thùng mì thịt bò kho ở siêu thị tiện lợi dưới nhà.

Có hôm tôi đang lấy gói mì thịt bò kho cuối cùng trong ngăn tủ, đột nhiên nghe đến tiếng mở cửa. Tôi sợ đến mức phát huy tốc độ tay thần sầu của mình đóng ngăn tủ lại, sau đó xoay người nhìn Trương tiên sinh đang đổi giày ở cửa.

“Anh anh sao anh lại về giờ này?”

“Anh không thể về nhà mình sao?”

Tôi thầm mắng bản thân hỏi câu thật vớ vẩn trong lòng: “Ý em là, từ trước đến giờ anh đều không về buổi trưa.”

Trương tiên sinh giơ hộp cơm trong tay lên: “Trưa nay cùng chiến đội đi ăn ở ngoài, cơm rang thập cẩm ở đây rất ngon nên anh mua một phần mang về cho em ăn thử.”

Trên đời lại có chuyện tốt như này sao! Không nói nhiều, tôi lấy ngay cái thìa, vui vẻ ăn hết sạch không thừa lại gì. Trương tiên sinh nhìn tôi ăn xong, sau đó nhìn đồng hồ: “Em nghỉ một lát đi, buổi chiều nhờ giặt quần áo trong máy, anh đi luôn đây.”

“Hả, gấp vậy sao?”

“Vốn là tiện đường nên mang về thôi.” Anh đổi giày xong rồi quay lại hôn tôi một cái “Tối nay anh làm cánh gà chiên coca cho em.”

Từ sau lần đấy, tôi mãi vẫn không thể ăn được gói mì thịt bò kho cuối cùng kia được.

“Tiêu Thì Khâm cùng Tiểu Kỳ mang vịt quay đến, trời nóng nhanh hỏng nên anh mang một ít về cho em.”


“Câu lạc bộ phát hai phiếu ưu đãi của quán ăn, trưa mai ít người anh dẫn em đi ăn.”

“Anh nghe nói bánh ở đây rất ngon, đi làm khi đi ngang qua chỗ họ đúng lúc mới ra mẻ bánh mới làm, anh mua mấy loại cho em ăn thử.”

Cuối cùng có tối anh mang về một bưa phẩm chuyển phát nhanh: “Em mới mua son môi sao, sao họ lại gửi đến chỗ anh nhỉ.”

Trương tiên sinh không ngốc, tôi lại càng không ngốc. Đúng là tôi có đặt đơn mua son môi nhưng vì thẻ tín dụng bị đóng băng nên không trả tiền được.

Tôi không nhận lấy bưu phẩm mà chạy đến ôm anh, cảm thấy bản thân như đứa trẻ phạm phải lỗi vậy. Trương tiên sinh cũng không ngạc nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Không có tiền ăn cũng không nói một tiếng? Em coi anh là thế nào hả?”

“Bởi vì … em ngại.”

Trương tiên sinh cười: “Mỗi ngày anh mua đồ ăn cho em cũng đâu thấy em ngại đâu.”

Tôi đuối lý rồi, không cãi lại anh. Trương tiên sinh buồn cười xoa tóc tôi, hôn gò má tôi.

“Anh không nói em nhất định muốn làm như vậy, nhưng em đã gả cho anh rồi, vậy nên em thỉnh thoảng cũng nên dựa dẫm vào anh đôi chút đi.”

“Vì vậy lúc em cần, bất kể lúc nào, đừng ngại mà dựa dẫm vào anh là tốt rồi.”

Không đợi tôi trả lời, Trương tiên sinh vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên: “Ăn nhiều gói mì thịt bò kho rồi, tối nay làm món thịt bò kho phiên bản thật cho em ăn nha?”

À tiện nhắc lại, sau này tôi cũng không gặp lại gói mì thịt bò kho kia. Mà Trương tiên sinh nghiêm túc phân tích cho tôi, anh cảm thấy mì tôm chua cay ngon hơn - nhưng tốt nhất là không nên ăn mì gói.

8.

Sau khi tôi và Trương tiên sinh sống cùng nhau, bạn bè tôi đều không mê tín nữa.

Bạn tôi nói, kể từ lúc cô ấy biết tôi là cung Sư Tử mà Trương tiên sinh là cung Ma Kết thì không tiếp tục tin vào cung hoàng đạo nữa.

“Vân Tú bạn biết không, các đại sư cung hoàng đạo đều nói nam Ma Kết cùng nữ Sư Tử là ‘Nghiệt duyên truyền kiếp’ ‘Song vương tránh mặt’ ‘Tiền đồ mờ mịt’… số một thế giới đấy.”

Một người bạn họ Tô khác của cô nói, từ ngày cô nàng phát hiện chuyến đi Nhật Bản năm đó tôi là người duy nhất không cầu duyên thì liền không tiếp tục tin thần nữa. (phải Tô Mộc Tranh không ta ^^ - lời editor)

“Cầu thần thì có ích gì chứ, bên ấy còn chả phải là không thông suốt sao? Nhưng mà mình nói nè, ‘vú em’ nhà bạn nhìn kiểu gì cũng không giổng kiểu dễ thông suốt, sao lại có thể nhanh chóng theo đuổi bạn được nhỉ…”

Nhưng tôi lại càng ngày càng mê tín rồi.

Năm ấy có trận mưa sao băng trăm năm mới có một lần, tôi tốn rất nhiều sức lực mới kéo Trương tiên sinh từ trong ổ chăn ra ngoài, phá khóa cửa tầng thượng liền trèo lên, sau này Trương tiên sinh, một công dân ba tốt, mua một cái mới thay vào.

Trương tiên sinh, một chàng trai lên sân thượng ngắm mưa sao băng mà còn mang chăn chiếu đi theo, vừa ngồi uống nước nóng vừa nhìn tôi cả người đầy chờ mong cùng phấn chấn. Nhưng sao băng chưa đến mà nước mũi tôi đã chảy ào như trời mưa rồi.

Trương tiên sinh bình tĩnh đắp chăn ung dung nhìn tôi, đến khi tôi anh dũng không sợ gì mà lau nước mũi lên người anh, anh mới lấy khăn tay lau mạnh lên lỗ mũi tôi rồi nói: “Ngồi cạnh anh này.”

Viên sao băng đầu tiên là do Trương tiên sinh nhìn thấy. Thậm chí tôi còn nghĩ anh chắc là người đầu tiên thấy mưa sao băng lần này, tôi và toạn bộ nhóm chat “Cùng nhau ngắm mưa sao băng” đều không có động tĩnh gì, Trương tiên sinh đột nhiên nói, bắt đầu rồi.

Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy ba vệt mưa sao băng xẹt qua trước mắt tôi, tôi vội vàng bỏ điện thoại xuống rồi cầu nguyện. Trương tiên sinh hình như muốn nói gì đó với tôi, tôi vươn tay véo một cái lên bắp đùi anh, anh lập tức nhe răng nhếch miệng mà im lặng.

Tôi thành kính mà căng thẳng khi xin ba nguyện vọng rồi yên tâm thở phào một cái, dựa vào vai Trương tiên sinh uống nước nóng thưởng thức cảnh đẹp.

“Em hứa nguyện gì vậy?”

“Nói ra sẽ mất linh.”

“Anh cũng hứa nguyện.”

“Là gì vậy gì vậy?”

“Trao đổi.”

Anh mãi vẫn là ‘tâm bẩn’ đấy, đánh giải trong quá khứ đã vậy, sau này sinh sống chung cũng vậy. Em biết anh rõ lắm mà.

“Đầu tiên, mùa này Bá Đồ giành được quán quân, đội Trung Quốc giành được quán quân.”

“Của anh đây là hai nguyện vọng chứ? … Được rồi, coi như em chưa nói gì đi. Nguyện vọng đầu tiên của em là Yên Vũ có thể đổi thành nữ đội trưởng khác.”

“… Lý Hoa không phải đang làm rất tốt sao?”

“Ai nha, anh không hiểu, không thể tùy tiện đánh vỡ truyền thống của Yên Vũ được. Thứ hai thứ hai, em mong bố mẹ hai bên đều mạnh khỏe, bạn bè thì muốn người yêu có người yêu, muốn kết hôn liền kết hôn, đặc biệt là Mộc Mộc và Tiểu Đới…”

“Sao băng nghe xong chắc chịu không nổi gánh nặng mà rơi xuống mất. Nguyện vọng của anh là…”

Trương tiên sinh đột nhiên ngừng lại, tôi quay đầu xem anh: “Là cái gì?”

Anh nắm chặt tay tôi, giọng nói có chút mềm mại: “Anh hy vọng, có con.”

Tôi ngay lập tức đỏ mặt, nóng bừng bừng. Trương tiên sinh cũng có chút ngượng ngùng, uống ngụm nước rồi hỏi tôi: “Nguyện vọng thứ ba của em đâu?”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn lại sau câu nói trước của anh nên không trả lời, Trương tiên sinh liền nói: “Cuối cùng, anh hy vọng chúng ta sống lâu trăm tuổi.”

Mấy lời bộc bạch đến bất ngờ khiến tôi không biết nói gì. Trương tiên sinh nhìn bầu trời, trong màn đêm có vô số vệt sáng chạy qua.

“Trước khi gặp em anh cảm thấy cuộc sống này chỉ cần đi theo quỹ đạo của kế hoạch, cứ thế mà tiến hành là tốt rồi. Đến đâu dừng lại đều là chuyện đương nhiên phải vậy.”

“Sau khi gặp em, anh đột nhiên nhận ra rằng, cuộc sống có thể có rất nhiều bất ngờ, có cái mang đến niềm vui có cái lại mang đến đau thương. Mà anh ở trong nhiều bất ngờ như thế sợ nhất là không thể cùng em đi đến cuối cùng.”

“Cho nên chúng ta muốn sống đến trăm tuổi, đến lúc mà khi rời đi thế giới này là chuyện dĩ nhiên, anh sẽ đi cùng em.”

Trương tiên sinh ngẩng đầu, bầu trời đầy sao băng mà tôi lại đang ôm lấy anh.

Cuối cùng tôi cũng không nói với Trương tiên sinh nguyện vọng cuối cùng của tôi là gì.

Sau này anh dùng nhiều cách để dụ tôi nói ra, nhưng tôi hầu như đã dành toàn bộ trí thông minh của mình vào chuyện này, khiến cho anh không cách nào thực hiện được.

Nhưng thật ra tôi đã nói với anh từ rất sớm rồi, từ khoảnh khắc bắt đầu thích anh.

Em hy vọng, từ đó về sau, toàn bộ hạnh phúc mang tên anh.

Trương tiên sinh yêu dấu của em.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Ố ồ 1 fic ngọt ngào trước khi ngủ. Cảm ơn người dịch nhiều nha ?
Theo lời một trú cánh cụt nào đó “lấy chồng phải lấy người như Trương phó”, thật đúng đắn mà :xx
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Úi cha mẹ ơi ngọt như mía lùiiii
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
Oah, cuối cùng cũng lên sóng rồi
Ngọt ngào quá đi >.<
 

Bình luận bằng Facebook