Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Bật Nhảy

Tứ Điệp Phong

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
86
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: Bay Vòng Tròn

Convert bởi Lá Mùa Thu.

Edit & beta: Tứ

Thể loại: Hướng nguyên.



Bật Nhảy



01

Hôm ấy sinh nhật mười bảy tuổi, quản lí gọi Kiều Nhất Phàm vào văn phòng. Lúc nhận tin, cậu đang ở trong phòng làm phần tập luyện hàng ngày ở trại huấn luyện, vừa hoàn thành xong mục bật nhảy, nhìn kỷ lục mới hiện trên màn hình vi tính, cậu thầm hạ quyết tâm: kỳ chuyển nhượng năm sau sẽ gia nhập chiến đội.

Cậu cứ nghĩ, con số vừa nhảy ra trên màn hình là quà sinh nhật tốt nhất năm nay, nhưng không nghĩ đến, một tiếng sau, cậu bất ngờ bị đẩy vào một thế giới mới mà không kịp chuẩn bị. Cái thế giới ấy cậu đã hướng đến từ lâu, mà đầu tiên là ngồi trước màn hình một chỗ khác, trong đêm tăm tối, chỉ dám mơ tưởng xa xôi; sau đó là ngồi trên khán đài, trong đám người núi hô biển gầm mà lẳng lặng nhìn, là đi từng bước một, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.

Quản lí đã chờ trong phòng, nhưng anh ấy lại không phải là người quyết định, vì ngồi bên cạnh anh là một người, thật sự có quyền quyết định cho tất cả mọi người: Đội trưởng chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi.

Đó là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm nói chuyện trước mặt Vương Kiệt Hi. Cậu lắp bắp chào, tay cọ vành ghế rồi ngồi xuống, sau đó lại sợ sệt mà chào lần nữa. Chào hai lần cũng chỉ có quản lí gật đầu đáp lại, Vương Kiệt Hi chỉ thuận miệng “Ừ” một tiếng, ý là mình nghe rồi. Sau đó, anh bỏ qua mấy lệ hỏi han gì đó, đẩy tới một tấm thẻ tài khoản.

“Đây là thích khách, tên Bình Dã, mùa giải vừa rồi Tưởng Tử Triết giải nghệ đã để lại. Bây giờ sẽ giao lại cho em, sau này em sẽ dùng tài khoản nghề này.” Vương Kiệt Hi nói.

Kiều Nhất Phàm cẩn thận nhận lấy, hồi hộp đến sắp không thở được: ”Cảm ơn đội trưởng.”

“Anh đã làm một nửa giấy tờ cho kỳ chuyển nhượng, nhưng vì có giới hạn lứa tuổi, lúc ấy em chưa được mười bảy, chưa thể chính thức nhập đội.” Quản lí ngồi bên cạnh giải thích, “Nên bọn anh kéo dài một chút. Hôm nay Vương đội tới tìm anh, nói tất cả đều ổn thỏa rồi, nên anh mới gọi em. Ở đây có mấy hợp đồng cần em kí, rồi em sẽ trở thành đội viên chính thức của chiến đội Vi Thảo. Bắt đầu từ mai, em không cần tới trại huấn luyện nữa, qua bên chiến đội huấn luyện đi. Chuyện kí túc không cần lo lắng, bọn anh sẽ bảo người tới giúp em dọn đồ trong hai ngày này. Em xem còn vấn đề gì không?”

Anh đẩy qua mấy tập giấy, Kiều Nhất Phàm đón lấy, bỗng nhớ ra mình không mang bút. Cậu lật hai lần xem qua hợp đồng, vừa ngẩng đầu định sẽ mượn bút, chưa kịp mở miệng, đã thấy một cây bút được đẩy tới trước mặt.

Bút này là Vương Kiệt Hi đưa, Kiều Nhất Phàm hấp tấp cảm ơn, kéo cái nắp bút mấy lần mới ra. Lúc kí tên, cậu nghe được giọng bình thản của Vương Kiệt Hi.

“Không cần căng thẳng quá, đây chỉ là hợp đồng để tham gia. Muốn chơi được một nghề chắc chắn cần trạng thái tâm lý tốt, về sau em còn phải đối mặt với nhiều tình huống, phải biết ứng xử hơn nhiều so với áp lực hôm nay. Những chuyện này em phải chuẩn bị thật tốt, đây là điều tuyển thủ chuyên nghiệp bắt buộc phải biết.”

Khuôn mặt Kiều Nhất Phàm nóng bừng, lúng ta lúng túng, rồi mở miệng nói xin lỗi.

“Xin lỗi đội trưởng, em sẽ cố gắng thay đổi.”

Vương Kiệt Hi lại không đáp lại, rồi bỗng gọi tên cậu.

“Kiều Nhất Phàm”, lúc anh nói ba chữ này không được liên tục, giống như đọc trên giấy, ”Tên em đúng không?”

Thực ra Vương Kiệt Hi sẽ không nhớ nhầm, tên từng người trong chiến đội, anh chưa từng nhớ nhầm. Nhưng anh vẫn hỏi để xác nhận lại, đây là một thói quen khi nói chuyện của anh. Vương Kiệt Hi có rất nhiều thói quen, điều này trực tiếp ảnh hưởng đến cảm giác kính phục trời sinh của đội viên Vi Thảo với anh.

Kiều Nhất Phàm gật đầu nhẹ một cái, rồi hình như thấy không được lễ phép, vội thêm một câu, “Vâng, đội trưởng.”

“Kiều Nhất Phàm”, Vương Kiệt Hi nói, "Bọn anh chọn em, không phải vì thành tích. Thành tích của em ở trại huấn luyện cũng khá tốt, nhưng người tốt hơn cũng không ít, mà vì là em, là một đội viên, bất kỳ nghề gì, cũng đều phải tốt hơn những người đó.”

Mặt Kiều Nhất Phàm hơi tái.

Vương Kiệt Hi nói tiếp, “Vi Thảo chọn em, vì em là người phù hợp. Anh mong dù là lúc nào, em cũng luôn ghi nhớ điều này. Nghề của em là thích khách, thích khách là kẻ ám sát, kẻ ám sát có cái nhìn tầm thường nhất là kẻ đáng sợ nhất, dễ khiến cho người khác vô tình lơ là cảnh giác. Không để ý những chú trọng thông thường, đó mới là ám sát thiên phú hiếm thấy được.”

“Anh nói thế, không phải để em nghĩ, điểm khiếm khuyết thì không cần bù đắp. Khiếm khuyết của em, phải bù đắp gấp đôi, nhưng đồng thời cũng phải trân trọng thiên phú mình có được. Tài khoản này giao cho em, hi vọng không lâu nữa, anh có thể thấy được một đội viên chân chính phù hợp với Vi Thảo.”

“Chín giờ sáng mai, đúng giờ đến phòng huấn luyện chiến đội báo danh. Hoan nghênh gia nhập Vi Thảo.”

Nói hết câu, Vương Kiệt Hi liền đứng dậy đi khỏi. Quản lí đứng bên khép cửa kính, lẫn trong gió tiếng cười thoải mái, oán hận với Kiều Nhất Phàm tính cách của Vương Kiệt Hi, nói, trước đây ảnh quá đáng hơn bây giờ nhiều, Vương đội vì huấn luyện, đến con bồ câu quảng cáo của ông chủ cũng để ba chấm được.

“Quản lí, không sao đâu ạ.” Kiều Nhất Phàm đang kí giấy, bỗng nói.

Quản lí ngưng lời dào dạt như nước của mình: ”…Không sao à?”

Kiều Nhất Nhàm đưa lại tờ hợp đồng đã ký, tay vuốt nhẹ tấm thẻ kia. Vừa rồi bị trực tiếp chỉ ra thành tích không tốt như vậy, cậu lại không hề thấy tức giận chút nào. Thực ra, cậu vẫn lắng trong cảm xúc phấn chấn được gia nhập chiến đội, có thể được gia nhập, đã là một niềm vui bất ngờ, còn về chuyện công nhận, đương nhiên phải tranh thủ đánh ra thành tích.

Lời đội trưởng thật thẳng thắn, mà tất cả đều là sự thiệt, đây là chuyện cậu chắc chắn phải đối mặt. Sau này phải nỗ lực hơn mới được!

“Mỗi câu đội trưởng nói, em đều nhớ kỹ.” Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn quản lí, nói: “Chiến đội đồng ý cho em cơ hội, em đã vô cùng biết ơn. Xin anh yên tâm, bắt đầu từ mai, em sẽ tiếp tục cố gắng thêm gấp bội.”

Tiếp tục cố gắng hơn nữa, trở thành đội viên chân chính phù hợp với Vi Thảo, một thích khách trình độ hàng đầu. Trước ngày hôm nay, Kiều Nhất Phàm nhìn về chiến đội, mong muốn duy nhất là được gia nhập vào đó, cảm thấy chỉ cần được gia nhập, cậu sẽ cực kỳ thỏa mãn. Nhưng sau hôm nay, cậu bỗng hiểu được, gia nhập chiến đội chỉ là bước đi đầu tiên mà thôi.

Muốn đi tiếp nữa! Vì giờ cậu đã là một thành viên của Vi Thảo, muốn tiếp tục nâng cao, tiếp tục rèn luyện, không ngừng vươn lên mục đích cao hơn, trở nên ngày càng xuất sắc hơn, trở thành một phần không thể thiếu trong chiến đội. Đó mới là giá trị thực sự của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Từ nay về sau, đường đi thênh thang, ngày đêm gập ghềnh, cậu sẽ hướng về đỉnh vinh quang cứ từng ngày từng ngày mà đi như vậy.

Mà nơi đó là khởi điểm cho cho hành trình của cậu. Mùa thu thứ mười bảy, tại thành phố B, Vi Thảo.

Một đường cùng chua xót khổ sở, vinh quang huy hoàng, đường rẽ hay đường thẳng, cậu sẽ bắt đầu từ từ thưởng thức.



02

Qua điện thoại, Cao Anh Kiệt kích động hỏi ba lần “Thật hả”, câu sau kích động hơn câu trước, sau đó lập tức quyết định tới dọn đồ giúp bạn.

“Quản lí nói sẽ tìm người tới giúp mình, Anh Kiệt, cậu không cần tới…” Kiều Nhất Phàm nói mà không biết nên làm sao với bạn mình.

“Không được, lúc tớ nhập đội không phải cậu đã giúp tớ à? Đây gọi là có qua có lại, cậu không được từ chối đâu.” Cao Anh Kiệt nói, “Bây giờ tớ đến đó, chúng ta cùng đi hai chuyến, tối nay cậu liền vào chiến đội. Cậu chờ cũng không kịp ấy! Chẳng lẽ cậu còn ở đấy ngủ được thêm hôm nữa?”

Được rồi, được rồi, Kiều Nhất Phàm không phản đối nữa. Quả là cậu cũng không chờ nổi nữa rồi.

“Vậy… Cậu qua giúp mình một tay ha. Mà… đã muộn thế rồi, không phải khu chiến đội có bảo vệ à?”

“Chuyện đội viên mới nhập đội quan trọng như vậy, cấm phá cửa làm sao được! Lúc tớ gia nhập, tất cả mọi người cùng ra ngoài ăn thịt dê nướng đấy!” Cao Anh Kiệt nói: ”Cậu chờ đó, tớ đến ngay đây!”

Đại khái là Cao Anh Kiệt chạy tới, chưa được mấy phút cúp điện thoại, đã thở hồng hộc, gõ cửa phòng kí túc Kiều Nhất Phàm. Tiếp đến, sắp xếp hành lý đã thu dọn được hơn nửa, có người phụ giúp, một lúc sau toàn bộ đều được sắp xếp ổn thỏa. Hai thiếu niên kéo cái va li hơi to hơi nhỏ, cố bước nhẹ nhàng chậm rãi đi qua hành lang.

Đây là ký túc xá của trại huấn luyện, là chốn dừng chân đầu tiên của bọn họ trong thế giới Vinh Quang, trên mỗi cánh cửa gỗ đều ghi tên hai người, mỗi tối kết thúc huấn luyện rồi, trên hành lang luôn có một tốp đông thiếu niên tràn trề sức sống đùa cợt nhau ầm ĩ, mà sau mỗi lần kiểm tra, cũng luôn có người chán nản kéo va li rời đi. Nơi này, mỗi một góc xó đều có dấu vết của cuộc sống người trước, kiểu đêm dài người vắng ấy lại lặng lẽ trôi qua, hai người đều có chút cảm khái.

“Lúc tớ đi lại không có cảm giác gì mấy, nghĩ cậu còn ở đây, có thể quay lại tìm cậu cùng chơi.” Cao Anh Kiệt thầm thì, “Kết quả cậu lại đến nhanh như thế. Thật sự tớ rất vui! Nhưng mà… Có lẽ sau này cũng không về đây được nữa đâu.”

“Mình sẽ nhớ mãi nơi này.” Kiều Nhất Phàm cũng thầm thì, đến đầu bậc thang, ngoái lại lần nữa.

Trên hành lang một khoảng u ám, sau mỗi cánh cửa đều giấu lại tiếng thở đều. Từ nay, cậu không còn là một thành viên trong đó nữa. Từ nay, cậu muốn chuyển qua một giai đoạn mới, đi đối mặt với phong ba lớn hơn, đi tự kiểm nghiệm cậu vẫn luôn cố gắng vì sân khấu ấy.

Cậu bỗng thấy khóe mắt hơi cay cay.

“Đi đi, cậu còn nhìn nữa, trời sáng cả lên đấy! Cẩn thận bị họ vây quanh không đi được, đến lúc đó tớ chắc chắn không cứu cậu đâu, tự sinh tự diệt đấy.” Cao Anh Kiệt trêu chọc.

“Cậu nghĩ là cậu chạy được à? Chính mình không từ mà biệt thì thôi, còn xúi bậy mình, đến lúc bọn họ tìm tới tận cửa, mình nhất định quăng nồi lên đầu cậu.” Kiều Nhất Phàm nói, nhưng vẫn đi theo.

“Cậu cứ quăng thoải mái, đến lúc đó tớ sẽ nói với đội trưởng cậu bát phong không đứng đắn, để anh ấy bắt cậu huấn luyện thêm.” Cao Anh Kiệt nói.

“Bát phong bất chính là cái gì vậy?!”

“Danh ngôn của đội trưởng đó, anh ấy nói đội viên Vi Thảo nhất định phải làm được, nghiêm chỉnh gì đó, nghiêm chỉnh gì đó, với lại nghiêm chỉnh gì đó,… Tớ cũng quên rồi. Ai da, dù sao anh ấy cũng nói con người tướng mạo khí phách rất quan trọng, lúc nào cũng phải để ý!”

“Đội trưởng còn nghiên cứu cái này?”

Vương Kiệt Hi trong ấn tượng luôn là bộ dạng nghiêm túc kia, như kiểu trong cuộc sống trừ Vinh Quang ra không có chuyện gì khác.

“Chuyện đội trưởng nghiên cứu còn nhiều lắm, anh ấy còn đoán mệnh cậu biết không? Sau khi vào đội tớ sẽ nói cho cậu nghe từng chuyện một.”

“Các cậu nói kiểu này đội trưởng, anh ấy… Không tức giận à?”

“Cái đó. Chắc chắn là có! Cho nên tớ chỉ nói với cậu, trước mặt tiền bối không dám nói đâu. Tớ phải nén lại. Cậu đến thật sự tốt quá!”

Khi nói lời ấy, họ đang kéo va li đi về đường lớn của chiến đội, lá ngô đồng tháng mười khô giòn rải đầy đất, giẫm lên kêu loạt soạt. Họ đi trong ánh giăng hướng tới tòa lớn của chiến đội Vi Thảo, góc hàng mái nhà lóe lên vệt ánh bạc.

Kiều Nhất Phàm nghe Cao Anh Kiệt lải nhải liên miên bên tai, trong lòng lần lần niệm niệm một câu đã từng lăn lộn, mỗi lần nghĩ nước mắt đều phải rơi xuống.

Miễn là Vi Thảo, sinh ra nhỏ nhoi, cây cỏ nhỏ nhoi, có thể hợp thành thảo nguyên.

Vi Thảo. Từ nay về sau, đây là chiến đội của cậu.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu lên, cảm thấy bầu trời đêm huếch hoách vô cùng, ánh giăng ngời sáng. Cậu đang nghĩ, rất nhiều rất nhiều năm sau đó, cậu cũng chắc chắn sẽ nhớ rõ buổi tối đó.



03

Chỗ ngồi của Kiểu Nhất Phàm ở ngay bên phải cửa phòng huấn luyện, ai khi vào, buộc phải qua chỗ cậu. Cậu đến rất sớm, cả đêm không ngủ được chút nào, mang theo hai quầng mắt thâm to đùng, nhưng cũng không thấy buồn ngủ gì cả. Buổi sáng Cao Anh Kiệt mới thấy cậu đã phải cười, nhất quyết kéo cậu ra ngoài mua được cốc cà phê mới buông tay.

“Đầu tớ mấy hôm ấy cũng thế, kết quả đến chiều tối thì không chịu nổi, ngồi chỗ ấy đã thấy trời đất nghiêng ngả, chỉ chớp chớp mắt cũng có thể ngủ gật luôn, tự véo mình cũng vô dụng.”

“Sau đó thì sao?” Kiều Nhất Phàm hỏi.

“Sau đó bị đội trưởng phát hiện, rồi tớ tỉnh hẳn.” Cao Anh Kiệt nói.

Kiều Nhất Phàm sợ run, uống mạnh mấy ngụm cà phê.

Vì tác dụng của cốc cà phê đó rất đậm, cậu ngẩn ra trước màn hình máy tính, đầu óc cực kỳ tỉnh lờ. Chín giờ kém một phút, mọi người nối nhau vào, cùng hỏi han nhau, qua cửa, ngồi vào chỗ, lại cùng không để ý đến sự có mặt của Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm mấy lần mở miệng, lí nhí nói mấy tiếng, “Chào tiền bối”, nhưng mọi lời đều chìm nghỉm giữa tiếng chào hỏi của đội viên. Cậu hơi lúng túng, nhìn Cao Anh Kiệt cách đó nửa cái phòng. Không khéo là, chỗ người sau thẳng một hàng với cậu, nếu không cố tình quan sát, cơ bản sẽ không thấy được tình huống ở đây.

Cũng không tiện gây phiền phức cho bạn, Kiều Nhất Phàm nghĩ, lẳng lặng cúi thấp đầu, giấu mặt sau màn hình vi tính, trực tiếp biến mình thành không khí. Kết quả QQ nhảy lên, mở ra xem, là tin nhắn của Cao Anh Kiệt.

“Không cần lo, lúc tớ nhập đội cũng thế này. Đội trưởng không giới thiệu, không ai dám nói nhiều.”

“À, à, là vậy, vậy mình yên tâm rồi.” Kiều Nhất Phàm đáp lại.

“Tớ cũng mới nói chuyện với các tiền bối được hai hôm nay, lúc trước toàn tự huấn luyện một mình. Cậu yên tâm huấn luyện cho tốt đi, đội trưởng sẽ đến xem đấy!”

“Hiểu rồi, cảm ơn tiền bối chỉ bảo!” Kiều Nhất Phàm đáp lời, biết trước mình sẽ nhận một hàng chấm hỏi của Cao Anh Kiệt.

Đóng khung chat lại, cậu nhẹ nhõm hơn nhiều, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cao Anh Kiệt ngoái đầu nhìn cậu chăm chăm. Không có tí dọa nạt nào trong cái kiểu nhìn chăm chăm ấy, nên Kiều Nhất Phàm mới không thuận theo ý cậu ấy, đặc biệt dùng khẩu hình nói lại lần nữa:

“Cao, tiền, bối !”

Cao Anh Kiệt nhìn cậu với ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Kiều Nhất Phàm cười cười, vừa định mở khung chat nói chuyện tiếp, nhưng bỗng cảm thấy có cái bóng mờ đổ xuống. Cậu ngẩng đầu, thấy Vương Kiệt Hi đứng phía trước.

Kiều Nhất Phàm giật mình hoảng loạn, tay chân luống cuống đóng lại khung chat với Cao Anh Kiệt, đẩy bàn lên muốn đứng dậy, bánh lăn của ghế ngồi mài lên sàn nhà một tiếng “kétt…t…t” chói tai.

Cả phòng huấn luyện lặng ngắt như tờ.

Vương Kiệt Hi không nặng không nhẹ nhìn cậu, bảo: ”Còn năm phút nữa là bắt đầu huấn luyện, tiết chế đi.”

“Vâng, đội trưởng.” Kiều Nhất Phàm nói.

Rồi Vương Kiệt Hi không nhìn cậu nữa, dọc theo đến chỗ ngồi của mình. Huấn luyện, nghỉ trưa, huấn luyện tiếp, muộn luyện, muộn huấn, giải tán, vì không phải ngày thi đấu, lịch trình cả ngày cũng không khác với tại huấn luyện là mấy.

Điều chỉnh lớn nhất là nội dung huấn luyện buổi chiều với buổi tối, mỗi tuần họ đều căn theo đối thủ trận kế tiếp luyện ít bài tập có tính công kích, cũng sẽ thực hành tập luyện phối hợp. Những bài luyện tập kia thường dành cho đội viên chủ lực tham gia, họ sẽ ngồi một góc đặc biệt ở phòng huấn luyện, đeo tai nghe, vừa đánh vừa thảo luận với nhau. Mà thành viên dự bị vẫn ngồi đúng chỗ của mình, hoàn thành chút việc như thường lệ.

Một ngày trôi qua, không có ai nói một câu với Kiều Nhất Phàm ngoài Cao Anh Kiệt.

Sau buổi huấn luyện muộn, người đầu tiên rời đi là Vương Kiệt Hi. Bầu không khí thoáng cái sôi nổi hơn rất nhiều, những đội viên quen biết nhau chế nhạo nhau sai sót ngày hôm nay, khoác lác thực lực của mình, bàn nhau đồ đang thịnh hành hiện nay, không khác gì những thiếu niên cùng tuổi. Cao Anh Kiệt cũng trong vòng thảo luận với bọn họ, Kiều Nhất Phàm lặng lẽ nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, có chút hâm mộ.

Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng cậu cũng biết là, những tán thành đó của tiền bối, là Cao Anh Kiệt tranh thủ thực hiện. Càng hơn cậu một tầng thiên phú, càng nỗ lực cố gắng hơn cậu, còn cả sáng chiều suốt hai tháng gặp gỡ sống chung.

Cậu bây giờ, cái gì cũng không có đó! Thế nên cậu càng không thể lười biếng được! Mỗi lần huấn luyện, mỗi trận đấu, cậu sẽ cố gắng hết sức ứng phó. Đã đứng ở chỗ này, thì không thể để có lỗi với ngày hôm qua của mình, Kiều Nhất Phàm nghĩ.

Hai tháng sau, cậu có thể đứng giữa nhóm người kia thì sao? Cùng họ chào hỏi, như bạn tốt thân thiết từ lâu; nhờ họ chỉ dạy kinh nghiệm, biết họ sẽ không ngần ngại chút nào; cùng họ sánh vai chiến đấu, giống như đội quán quân năm đó, cùng nhau nâng cúp.

Đó là mục tiêu cậu tới Vi Thảo. Hôm nay cậu đã đi bước đầu tiên, những bước tiếp theo con đường, hẳn cũng có thể bước những bước chắc chắn như vậy.

Hai tháng không đủ, thì ba tháng, ba tháng không đủ, thì một năm. Chỉ cần cứ tiếp tục cố gắng như thế, kiểu gì cũng được chấp nhận!

Dù sao, năm đó lựa chọn con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, là vì, cậu chưa hề cảm thấy mình thua kém người khác.



04

Sau một tuần nhập đội, đúng lúc Vi Thảo gặp trận đấu sân khách, phải bay qua H Thị đánh Gia Thế. Mãi đến một ngày trước hôm đi, Vương Kiệt Hi vẫn chưa tuyên bố danh sách thành viên theo đội. Giờ nghỉ trưa, Viên Bách Thanh rốt cuộc mở miệng như nhắc nhở.

“Đội trưởng, mai những ai đi?”

Anh là bị mọi người đùn đẩy, vì anh là trị liệu của đội, trừ khi mang Phương Sĩ Khiêm về đây, bằng không chắc chắn anh có một chân trong danh sách.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu lo lắm à?”

“Tôi không lo.” Viên Bách Thanh tẻ ngắt nói, lòng thầm rủa lũ đồng đội lừa người kia một nghìn lần có lẻ.

Vương Kiệt Hi gật nhẹ, bỗng nói tên một người, “Kiều Nhất Phàm.”

Kiều Nhất Phàm sửng sốt mấy giây mới ý thức được đội trưởng gọi mình. Cậu nhập đội đến nay vẫn luôn làm người tàng hình, không làm quen thêm được người nào, cả trong phòng huấn luyện cũng như không hề tồn tại. Vương Kiệt Hi thậm chí không giới thiệu qua cậu một câu, để cậu ngồi trước chỗ máy tính kia, không quan tâm gì.

Mà hôm nay, một ngày trước hôm đi sân khách Gia Thế, Vương Kiệt Hi lại chọn tên cậu.

Kiều Nhất Phàm đứng lên mà lo sợ bất an, liếc qua Cao Anh Kiệt giơ tay làm dấu cố lên ủng hộ cậu.

Vận đến rồi thì lòng cũng thiêng, cậu bỗng hiểu đội trưởng định làm gì.

Quả là, Vương Kiệt Hi thuận miệng gọi thêm tên một người dự bị khác, “Lý Tế”.

Người bị gọi cũng nhìn qua.

“Đánh một trận thử xem.” Vương Kiệt Hi nói, nhường lại chỗ ngồi của mình.

Lần này không còn ai huấn luyện nữa, tất cả mọi người vây cạnh chỗ ngồi của Vương Kiệt Hi. Kiều Nhất Phàm ngồi đối diện với Lý Tế, quẹt thẻ đăng nhập, mở sân thi đấu. Quyền chọn bản đồ ở bên Lý Tế, Vương Kiệt Hi khom người về trước cầm lấy con chuột. Hàng trăm tấm bản đồ nháy mắt nhấp nhô trượt qua, làm người ta hoa mắt. Sau vài giây, con chuột đã yên định trên một tấm bản đồ nào đó.

“Là bản đồ này.” Vương Kiệt Hi nói, trả lại chuột.

Tấm bản đồ này gọi là “Nhà Cổ Bí Ẩn”, cả bản đồ đều âm trầm u ám vô cùng, một mảng mù mờ tối om, mà tuyến đường quẹo bảy chỗ thì rẽ tám chỗ, là một trong những bản đồ thích hợp chơi tập kích nhất. Bản đồ kiểu này, rõ ràng rất bất lợi đối với một thiện xạ thiên nghề tay dài, là bản đồ sân nhà của thích khách.

Lý Tế bỗng ngẩng đầu: “Đội trưởng…”

Vương Kiệt Hi sao lại không biết cậu này nghĩ gì, nhưng không thả được.

“Đánh bản đồ này, nếu cậu không đánh được, qua một bên, để Liễu Phi lên.”

Lý Tế không nói thêm, nhưng lòng đè lại một khối tàn nhẫn, nhấn vào game, nhân vật đôi bên spawn, bắt đầu chạm trán.

Ầm, ầm, ầm.

Cơ hồ là trong nháy mắt có được không gian hoạt động, thiện xạ liền bắt đầu di chuyển. Lý Tế là người dự bị, nhưng anh ở Vi Thảo lâu rồi, mấy trò vặt trong cái bản đồ này, anh thuộc gần hết. Vì thế, lúc nãy Vương Kiệt Hi chọn bản đồ, anh mới đoán được dụng ý của bản đồ ngay lập tức.

Tất nhiên đối đầu với một tân binh, thì dùng kinh nghiệm đi hành cậu ta thôi! Một người nhập đội một tuần rồi mà không được giới thiệu qua, một người dự bị mới không hề có địa vị, một người bất kể khía cạnh gì cũng không tính là tuyển thủ xuất sắc, thì sao phải xoắn?!

Thiện xạ lướt thật nhanh trong bóng đêm, xả đạn tứ phía. Đạn của anh không phải là bắn bậy, mà mỗi một phát súng đều có thứ tự. Nếu là một tuyển thủ thiện xạ sẽ ngay lập tức nhìn ra đạn của Lý Tế, mỗi viên đều bắn về vị trí núp lùm tốt nhất.

Góc chết tầm nhìn, góc chết ánh sáng, chỗ núp lùm bị khuất, bất kể chỗ nào, anh cũng đều không bỏ qua.

Không để một khắc nào rảnh rỗi, không cho đối thủ một cơ hội nào. Thích khách, tiếp cận tập kích? Hễ ở trong điểm núp lùm đều đã bị đạn của thiện xạ chiếu cố, nơi nào mới có cơ hội như thế?

Mà ngược lại, chỉ cần thích khách để lộ thân hình, để một viên đạn nắm được phương hướng, nên cơ hồ có thể bị một hit về làng.

Thích khách công mạnh mà máu giấy, đây chính là đặc điểm của nghề này. Đặc điểm này quyết định họ chỉ có thể núp lùm trong góc tối, lặng lẽ chờ đợi, chờ mộ tích tắc kia đối thủ lơ là cảnh giác, sau đó nắm bắt được một cái chớp mắt kia, một kích mất mạng.

Lý Tế hoàn toàn không có ý định để một cơ hội như vậy rơi vào tay Kiều Nhất Phàm. Thế công của anh vẫn còn tiếp tục, bóng thiện xạ lọt nhanh qua từng hầm tối, nhờ thông thạo với bản đồ, rất nhanh đã tiếp cận Kiều Nhất Phàm.

Mà Bình Dã Kiều Nhất Phàm đâu? Cậu đang lẩn trốn.

Từ màn hình lớn thấy được, cậu không có mục đích, kế hoạch lẩn trốn, hoàn toàn là hoảng loạn chạy bừa. Tiếng súng từ bên phải vang lên, cậu liền chạy qua bên trái, vang lên ở phía trước, cậu liền quay đầu bỏ chạy. Mà tất cả điều này, đều nằm trong tính toán của Lý Tế, vì thế, tiếng súng càng ngày càng gần, ngày càng vang dội, cho đến cuối cùng, Bình Dã bị ép vào một ngõ cụt.

Người xem trận đấu đã bắt đầu lắc đầu. Trận đấu này đến đây, kỳ thực đã kết thúc, cho dù lúc này thích khách Bình Dã trực tiếp GG, cũng không ai lấy làm lạ. Đôi bên dù một lần cũng chưa va chạm, nhưng thực ra thắng thua đã giấu trong đoạn truy đuổi trước khi va chạm.

Thiện xạ nắm giữ phương hướng của thích khách, như thế là thích khách thua, đây chính là quy luật của bản đồ, quy tắc của hai nghề này.

“Này, không chênh lệch lắm, cậu tự ra ngoài đi.” Lý Tế điều khiển nhân vật đứng đầu ngõ, anh nói với Kiều Nhất Phàm ngoài game. Cuộc truy đuổi vừa rồi tính ra quá căng thẳng, bây giờ mọi thứ kết cục đã định, lòng cậu lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Tiền bối thực sự rất lợi hại!” Kiều Nhất Phàm thở dài.

“Ài, thực ra cũng không có gì.” Lý Tế gãi gãi đầu, nghĩ chủ lực, đồng đội đang nhìn bên cạnh, bỗng thấy hơi ngượng ngùng, “Cậu thiếu kinh nghiệm mà thôi, ý thức lại tốt.”

Đây là nói linh tinh, ai cũng thấy, vừa rồi Kiều Nhất Phàm lo chạy trối chết, ý thức gì đó, hoàn toàn không có!

Kiều Nhất Phàm không nói thêm, Lý Tế hơi lúng túng. Anh tiện tay cầm chén nước trên bàn, vừa đứng dậy vừa nói, “Như vậy, cậu tự luyện thêm đi, muốn tìm người luyện tập, hoan nghênh có thể tìm tôi đánh bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm nói, “Nhưng ván này vẫn chưa phân thắng bại.”

“Hả?” Lý Tế ngẩn ra.

Không chỉ anh, những người khác cũng ngẩn ra.

Bởi vì, trong nháy mắt này, trong bóng tối mênh mang sinh ra tới mấy cái rễ cây, thoáng cái siết chặt thiện xạ, kéo vào sâu trong ngõ hẻm.

Chiêu thức này, là tuyển thủ chuyên nghiệp liền biết, nó là đại chiêu Cánh Cửa Tử Vong cấp 70 của thuật sĩ.

Có thể ép lên vũ khí một kỹ năng, nhưng không ai ngờ được, kỹ năng Kiều Nhất Phàm ép lên vũ khí của Bình Dã, lại là Cánh Cửa Tử Vong.

Với Lý Tế mà nói, tình tiết vở kịch đơn giản là đảo ngược 180 độ. Vừa nãy anh còn cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, giờ sao, anh sắp bị kéo vào Cánh Cửa Tử Vong đen thui hũ nút, mà vì khoảng cách quá gần, đã không còn cơ hội ngắt chiêu. Cơ hội duy nhất của anh, là tìm được Bình Dã đang ngâm xướng, nhưng trong vùng tối tăm này tìm một thích khách, nói sao dễ thế?

Bất luận thế nào, cũng phải thử một lần.

Thiện xạ quyết đoán giơ súng, bắn đạn lẫn kỹ năng vào tứ phía, hỏa lực vừa nhanh vừa mạnh chưa từng có. Đổi thành bất kỳ người chơi phổ thông nào, ứng phó được cảnh này, cũng khó có khả năng tránh được công kích như vậy, thể nào cũng bị ngắt chiêu.

Nhưng Kiều Nhất Phàm không phải người chơi bình thường. Thành tích của cậu có thể không cao nhất, nhưng quý ở chỗ vững vàng. Kiến thức cơ bản để tránh đạn kiểu này, cậu sẽ không phạm lỗi. Từ lúc thiện xạ bắt đầu bắn, đến khi bị Cánh Cửa Tử Vong nuốt chửng, 60 giây, Lý Tế bắn hơn 60 viên đạn, không viên nào trúng.

Bình Dã trôi chảy thuận lợi tránh hết pha công kích, lần nữa ẩn nấp trong bóng tối.

Tất cả mọi người choáng váng trước biến cố vừa rồi, giờ đây hậu tri hậu giác hiểu ra, sau đó đồng loạt nhìn Kiều Nhất Phàm. Thiếu niên này, vừa rồi nghịch chuyển hoàn toàn kinh người như vậy, lúc này không có biểu hiện dư thừa nào, mà vẫn nhìn chăm chú màn hình như trước.

“Nhưng ván này vẫn chưa phân thắng bại.” Đây là lời vừa nãy cậu nói với Lý Tế, bản thân cũng không quên.

Chờ lúc Cánh Cửa Tử Vong kết thúc, thiện xạ cơ hồ lập tức giơ súng bắn. Anh biết, vừa rồi Bình Dã ẩn núp trong bóng tối, đang chờ một cơ hội như bây giờ, vì thế không được sơ sảy tí nào.

Loạn Xạ, viên đạn vẽ ra đường vòng cung quanh người anh, lao vụt đi, gần như bao bọc cả người anh, không có khe lọt.

Thật sự không có khe hở ư?

Đương nhiên không thể. Thế nhưng, muốn không mất cọng tóc vượt qua lá chắn đạn hình cung này, trong Liên minh cũng chỉ có mấy vị đại thần hàng đầu mới phá được. Kiều Nhất Phàm trước mắt không đủ khả năng.

Cậu rất rõ điều này, nên cũng bỏ luôn tính toán ấy. Cậu khiển Bình Dã, nhảy từ xà nhà xuống, miễn cưỡng ăn kỹ năng sát thương, trong mưa bom bão đạn đâm về thiện xạ.

Liều Mình Một Hit.

Trước cơ hội khó kiếm này, cậu không hề thăm dò kỹ năng của người kia, mà chọn mạo hiểm nhất, cách đáp trả cũng phong phú nhất. Trực tiếp bật Liều Mình Một Hit, hoặc đối thủ chết, hoặc cậu chết.

Cậu không uổng công nguy hiểm đến vậy. Lý Tế rốt cuộc không sử dụng thao tác nghịch thiên nào, cuối cùng bị trúng chiêu, một kích mất mạng.

Trận đấu này chính thức phân thắng bại ở đây, người thắng là người dự bị mới Kiều Nhất Phàm, nghề nghiệp thích khách, nhân vật Bình Dã.

Sau này nhớ lại, đây hẳn là lần cậu phát huy đặc sắc nhất trong kiếp sống ngắn ngủi nghề thích khách.

Sau một tuần ròng rã trầm lặng, Vương Kiệt Hi cho cơ hội đầu tiên, cậu nắm thật chắc, dùng một trận đấu, để mỗi đội viên Vi Thảo nhớ kỹ tên mình.

Đôi khi Kiều Nhất Phàm sẽ nghĩ, nếu cậu có thể tiếp tục trưởng thành như thế - nếu trận đấu mùa tám Vi Thảo thực sự cần một tuyển thủ thích khách, nếu cậu bị bắt vào một vị trí ấy, nếu cậu có đầy đủ cơ hội luyện tập với không gian trưởng thành, nếu thế sau này khi gặp được Diệp Tu, cậu sẽ trở thành dạng người gì?

Đa số chuyện trên cái thế giới này đều như vậy, duyên phận vừa khéo, âm dương sai lệch. Cậu có thể tiến vào Vi Thảo, là một loại duyên số như vậy, mà cuối cùng rời khỏi nơi ấy, cũng là một duyên số khác. Cậu làm một tuyển thủ sống bằng nghề thích khách, cũng giống một thích khách chân chính vậy. Ánh sáng vừa xuất hiện, sau đó, thì tối đi hoàn toàn.



05

Sau trận đối chiến ấy, Cao Anh Kiệt còn phấn khích hơn cả Kiều Nhất Phàm. Sống trong chiến đội hơn mấy tháng, cậu muốn giải Vi thảo hơn mấy kỳ ai cùng mùa. Cậu sâu sắc hiểu được, sau khi làm xong chuyện trước sau cũng phải làm đầu tiên, thái độ mọi người có thể thay đổi lớn tới mức nào.

“Sau này cậu gặp tiền bối thì cứ mạnh dạn lên mà chào hỏi đi, bọn họ sẽ không lờ cậu như lần trước đâu. Muốn tiền bối chủ động đáp lời, có hơi… không thực tế lắm. Nên mình càng phải chủ động hơn ấy. Nhất Phàm, cậu không thể cứ đơn lẻ rời rạc ngoài vòng. Cậu nhìn Tiêu Vân xem.”

Đi thi đấu ở sân khách Gia Thế, Vi Thảo mang ba người dự bị, đều là tân tuyển thủ mùa tám, không có trường hợp khác. Cao Anh Kiệt với Kiều Nhất Phàm là bạn từ trại huấn luyện, mà lúc đó Tiêu Vân lại là một thành viên quan trọng khác. Hắn đi đường chính thống nhất từ trại huấn luyện nhập đội: Thành tích đứng đầu, vào kỳ chuyển nhượng xin nhập đội, thông qua khảo sát, cuối cùng gia nhập chiến đội.

Tiêu Vân chơi pháp sư chiến đấu, là người cũng có kiêu ngạo duy nhất trong nghề pháp sư. Anh nhập đội cùng Cao Anh Kiệt, sau đó được đội trưởng Vương Kiệt Hi luôn luôn quan tâm, dẫn dắt, mà Tiêu Vân lại bằng tính cách của mình, rất nhanh đã sớm chơi thân cùng mấy thanh niên không nòng cốt trong đội.

Kiều Nhất Phàm thoáng nhìn đằng xa, thấy Tiêu Vân lẫn trong đám người chủ lực, cười cười nói nói với tuyển thủ nữ duy nhất Liễu Phi, thi thoảng lại gây nên một trận nhốn nháo. Cậu thu lại tầm nhìn, duỗi lưng, ngồi phịch vào chỗ.

“Không giống nhau, Anh Kiệt. Anh ấy là pháp sư, còn mình là thích khách.” Kiều Nhất Phàm ngáp dài.

“Thế thì sao chứ? Tớ chơi ma đạo, chẳng lẽ mỗi ngày tớ phải cưỡi chổi đi đường à?” Cao Anh Kiệt nói, bỗng hạ giọng, “Tớ thì thôi đi, chẳng lẽ đội trưởng cũng phải như thế à? Cậu, cậu nghĩ thử xem.”

Kiều Nhất Phàm lập tức não động ra cảnh Vương Kiệt Hi cưỡi chổi, cuống quýt xua tay, đuổi cái ý nghĩ ma tính ấy đi.

“Cậu nói thế cũng không sai, nhưng, trước đây, đội trưởng từng nói với mình, tính cách mình rất hợp chơi thích khách. Anh ấy muốn mình trân trọng năng khiếu này.” Kiều Nhất Phàm nói, “Dù đến giờ mình vẫn chưa hiểu rõ ý của anh ấy là gì, nhưng… chuyện đội trưởng muốn mình làm, mình vẫn sẽ cố gắng làm hết sức.”

Lời này đương nhiên Cao Anh Kiệt rất đồng tình. Đây là một loại quy luật ở Vi Thảo từ trên xuống dưới, mỗi một đội viên đều vô cùng tín nhiệm vào đội trưởng bọn họ, thậm chí còn vượt qua sự tín nhiệm vào bản thân. Đó chính là điểm bí ẩn mà một chiến đội có thể tụ hợp lại đây.

Miễn là một ngày Vương Kiệt Hi chưa lùi, Vi Thảo còn một ngày không đổ.

“Vậy cậu nên nghe đội trưởng thì hơn.” Cuối cùng Cao Anh Kiệt nói, “Nhưng cậu không cần câu nệ như trước đâu. Vừa nãy cậu một trận như vậy rồi, đánh đẹp thế cơ mà! Tất cả đều thấy mà.”

Kiều Nhất Phàm thực ra cũng đồng ý điều này, vì thế, cậu thoải mái thả mình trên ghế và ngủ thẳng tới đấu trường.

Lúc ấy cậu vẫn chưa biết, một mùa giải có mấy chục trận thi đấu thường quy, hàng trăm nghìn trận đấu luyện, còn đối kháng nhiều đến không xuể, thi đấu của tuyển thủ chuyên nghiệp, thì thực sự quá nhiều rồi. Mà cậu thắng, chỉ là một trận nhỏ trong chuỗi hàng ngàn trận đấu ấy, mà người thực sự sẽ nhớ mãi lần thắng lợi này, cũng chỉ có mình cậu.

Có thể hôm đó đánh thắng Lý Tế, cậu quả thực đã tự chứng minh, cũng có được sự công nhận của mọi người. Nhưng sự công nhận ấy, sau ngủ một giấc thì không còn gì cả. Đánh xong một trận, còn trận tiếp theo, thắng được một lần, còn lần kế tiếp. Cậu không có nhiều cơ hội đến vậy, nên sẽ không thể giữ được sự công nhận này mãi.

Trong Liên minh này, không ai có thể coi thắng lợi hôm qua là lợi thế. Trước khi nâng cúp vô địch, tất cả vinh quang chỉ là lời sáo rỗng.



06

“Ba lon coca, hai lon nước cam, cho thêm một chai nước lọc. Đều không lạnh nhé! Cho cháu xin thêm cái túi nylon nữa, cảm ơn ạ!”

Chú bán quán ăn vặt xếp nhanh những đồ uống này lại, vừa đưa đồ vừa cầm lấy tiền thừa, thuận miệng chào hỏi: ”Tiểu Kiều lại tới mua nước cho đội à? Khổ cháu quá!”

“Không sao đâu ạ”, Kiều Nhất Phàm lau mồ hôi trên trán, nhận lấy túi nylon, “Mọi người huấn luyện đều rất chăm chỉ, chuyện có thể giúp đỡ được như này, cháu liền giúp.”

“Nhưng chú nhớ là cháu cũng ở trong đội mà?” Chú hỏi.

Kiều Nhất Phàm cười cười, gật đầu: “Dạ, năm nay mới vào ạ.”

“Không được đâu!” Chú ấy ấn trán cậu, “Mọi người huấn luyện chăm chỉ cái gì, cháu cũng phải huấn luyện như họ biết chưa hả! Nghề của mấy đứa chú biết, càng trẻ tuổi càng có giá trị. Tuổi cháu này, là lúc lập thành tích đó, sao lại ngày nào cũng chạy đi mua nước thế được?”

Kiều Nhất Phàm nghe vậy, mũi hơi chua xót, thế là giả vờ thoải mái mà lè lưỡi, cười tít cả mắt lại.

“Còn cười hả!” Chú lườm cậu rồi nói, “Sau này muốn nước gì, nói chú, chú đem cho mấy đứa. Cháu không được trễ huấn luyện!——”

Chú chỉ hiệu Vi Thảo trên áo khoác cậu, rất nghiêm túc nói, “Cháu cũng là một thành viên của chiến đội Vi Thảo. Cháu huấn luyện cũng rất mệt đấy, nên chuyện có thể giúp được, cứ mở miệng.”

Khóe mắt Kiều Nhất Phàm liền đỏ lên. Cậu nghẹn ngào đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ đành vẫy tay tạm biệt rời quán ăn vặt.

Có nhiều lý do, Kiều Nhất Phàm nhập đội được ba tháng mới hiểu ra.

Vì vẫn luôn chơi cùng Cao Anh Kiệt, nên đương nhiên coi Cao Anh Kiệt là bạn đồng hành trước. Nhưng đối xử lạnh nhạt ngày này qua ngày khác, rốt cuộc cho cậu hiểu là, cậu và người đồng hành ngày trước, cuối cùng sẽ không trở thành người như vậy đâu.

Cậu nắm lấy thời gian đếm đến hai tháng, nhưng vẫn không hòa được vào vòng tròn của mọi người. Cậu tiếp tục cố gắng huấn luyện, qua ba tháng, bốn tháng, năm tháng, nhưng, vẫn chỉ đứng bên lề.

Cao Anh Kiệt đã được trao danh hiệu thiên tài, Tiêu Vân đã ra sân đấu chính thức, chỉ có cậu là không thấy bóng dáng. Chiến đội chưa một lần cần đến cậu, thậm chí đội trưởng cũng không cho cậu cơ hội thể hiện lần nữa.

Cậu lặng lẽ mơ hồ đứng trước thích khách của mình, tia sáng bén nhọn lặn trong tăm tối, từng ngày từng ngày, cho đến khi chìm nghỉm hoàn toàn không thấy nữa.

Kiều Nhất Phàm vẫn chờ tiếp. Cậu không được khen ngợi mà đau khổ, buồn bã vì không được nhờ đến, nhưng cậu không buông lỏng một tíc tắc từ khi cậu thực sự thề với bản thân như vậy. Cậu vẫn ngồi nơi gần cửa, vẫn làm những huấn luyện cơ sở khô khan nhất. Cao Anh Kiệt vẫn luôn an ủi cậu, nhưng cũng biết là an ủi cứng nhắc sẽ vô dụng.

“Nhất Phàm, sau này cậu còn đánh tiếp không?” Rốt cuộc, đến một hôm, Cao Anh Kiệt hỏi cậu.

Lúc nói chuyện, bọn họ ngồi ở bậc thang trước cửa câu lạc bộ, đối diện với đường lớn bên kia từng phủ kín lá ngô đồng. Trời khuya, tức cảnh sinh tình, Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn huy hiệu Vi Thảo vẫn lấp lánh ánh bạc như cũ, sáng ngời như lúc cậu đến vậy.

Cậu nhớ tới hôm đó, trong văn phòng quản lý, Vương Kiệt Hi nói, “Hoan nghênh gia nhập Vi Thảo.”

Nhớ lúc trên xe buýt đi Gia Thế, Cao Anh Kiệt nói, “Cậu đánh đẹp thế cơ mà! Tất cả đều thấy mà.”

Nhớ chú quán ăn vặt chỉ huy hiệu trước ngực cậu nói, “Cháu là một thành viên của chiến đội Vi Thảo.”

Cậu nhớ rất rất nhiều lần trong mơ nhìn thấy cảnh tượng, trong cảnh ấy, tiền bối càng ngày càng lạnh nhạt với cậu thậm chí cũng gật đầu mỉm cười nhìn cậu nói, “Thật vui khi được sát cánh cùng cậu.”

Nghĩ đến một nơi như vậy, lòng lại đau đớn vô cùng, nước mắt đã không kìm được, Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn giăng, nước mắt dần đầy ứ, khoảng trời đêm lẫn lộn với ánh giăng.

“Đánh, sao lại không?”

Cậu khịt khịt mũi, cúi đầu nhìn huy hiệu trên áo, mặc cho nước mắt rơi xuống.

“Mình sẽ luôn đánh tiếp, không cần biết là Vi Thảo hay chỗ nào cả.”

Lúc này Kiều Nhất Phàm bỗng nhớ tới thẻ tài khoản của mình. Tấm thẻ kia đã cũ lắm, người khao tác đời trước cậu đến khi giải nghệ vẫn là dự bị, do đó nhân vật này chưa từng chân chính đứng trên sân khấu thuộc về nó, nói không chừng không lâu sau đó, còn phải tách khỏi người thao tác lúc đó. Nhưng, Kiều Nhất Phàm trước sau tin rằng, anh ấy chắc chắn sẽ chờ đến ngày đó.

Sao rơi xuống bình dã mênh mông, giăng bốc lên một dòng chảy lớn.

Lúc ngày đó đến, mọi thứ đều có giá trị.

- The End -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook