Hoàn [Nhiều CP] Rượu vào lời ra...

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Nhiều CP] Rượu vào lời ra

---

Other name: Chuyện nhóm tiểu thụ làm sao mất đi truynh tiết...

Author: Hàn Chiêu Thiến

Genres: Comedy, HE

Disclaimer: Nhân vật thuộc về Trùng cha.

Summary: Tác hại của rượu bia đối với tuyển thủ là không thể coi thường. Rượu vào lời ra, hay là cái gì ra thì thực sự tui không có biết nha....

---



1. Vương Kiều

Vương Kiệt Hi giải nghệ, trở thành huấn luyện viên của Vi Thảo. Tô Mộc Tranh giải nghệ, Kiều Nhất Phàm trở thành đội trưởng mới của Hưng Hân.

Nguyên lai là ở một buổi liên hoan nào đó của cả hai đội sau trận đấu, cái trò Truth or Dare kia thật đúng là dọa người. Đội trưởng Kiều của chúng ta quyết định ngậm vỏ sò không hé răng dù chỉ một chữ nên bị chuốc rượu tới mặt đỏ tai hồng.

Say rồi thì cũng coi như thôi đi, nhưng khi say người ta có thường thức, hoặc là chạy ra đường cái múa thoát y, hoặc là gào khóc thổ lộ nỗi lòng.

Trước con mắt của cả hai đội, Kiều Nhất Phàm túm lấy cổ áo Vương Kiệt Hi.

Toàn bộ Vi Thảo tim treo ngược cành cây. Không phải là cậu ta đè nén quá lâu chuyện minh châu phủ bụi hồi đó nên giờ rượu vào ma tính bộc phát đi trả thù đấy chứ? Đừng nha!!!

Kiều Nhất Phàm rống vang cả phòng karaoke, “Vương Kiệt Hi, con mẹ nó anh thích tôi một chút thì chết à thì chết à??? Anh trả lời cho tôi coi!!!”

Excuse me! Toàn bộ Vi Thảo cùng Hưng Hân CPU cháy đen.

Cằm Cao Anh Kiệt rớt rồi.

Vương Kiệt Hi mỉm cười, “A, anh chết rồi, làm sao trả lời được đây?”

Sau đó túm người lôi ra khỏi phòng.

Vi Thảo: ...

Hưng Hân: ...

Con mẹ nó hình như chúng ta đã biết quá nhiều. Liệu có bị diệt khẩu không?

.

Sáng hôm sau.

“Đội đội đội trưởng làm sao anh lại ở đây??!!”

“Hmm?” Vương Kiệt Hi khỏa thân chống tay nằm dài trên giường, tủm tỉm cười. “Cần tôi giúp em nhớ lại không?”

“...” Sao cũng được nhưng anh đừng trưng cái nụ cười của Dụ đội lên giùm em cái!









2. Hoàng Dụ

Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không hiểu. Thật sự hoàn toàn không hiểu. Hắn hôm qua có cảm giác vô cùng sung mãn, tưởng chừng có thể làm tất cả mọi thứ trên đời – xây lâu đài, mở công ty, khai sơn lập phái, trèo lên tàu vũ trụ, bay tới Ngân Hà và chạm tới các vì sao.

Sau đó, rồi sau đó thế nào, hắn hoàn toàn không có nhớ bất cứ điều gì.

Chỉ biết khi mở mắt tỉnh dậy, vừa định vươn vai đã phát hiện mình thế mà ngủ khỏa thân.

Lại phát hiện bên cạnh mình thế mà nhiều thêm một người.

Lại phát hiện thế mà cái người đó lại là Dụ Văn Châu.

Lại phát hiện thế mà Dụ Văn Châu cũng khỏa thân nốt.

Hoàng Thiếu Thiên:...

Đòe mòe thần linh thiên địa trời đất ơi!!!! Đây rốt cuộc là chuyện thế nào????

Sau đó Dụ Văn Châu mở mắt tỉnh dậy.

Sau đó Hoàng Thiếu Thiên ôm chăn té ra xa ba thước, che che đậy đậy tấm thân ngọc ngà.

Sau đó Dụ Văn Châu giương đôi mắt hoa đào oán hận nhìn hắn.

Sau đó hắn nhận ra, Dụ Văn Châu là đau eo, không thể xuống giường, cũng từ cổ xuống chỗ nào đó không tiện nói đủ loại dấu vết đỏ đỏ hồng hồng dưới ánh mặt trời chiếu tới bờ mông trần trụi, nhìn cực kỳ kích thích.

Sau đó hắn nhìn thấy chỗ nào đó của Dụ Văn Châu có cái gì đó chảy ra.

Sau đó hắn nhận ra, mình thế mà đè giường đội trưởng. Ông trời ơi!!!!

Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên hình như đã nhớ ra hôm qua mình làm cái chuyện tốt gì.

Lam Vũ thắng Vi Thảo, đi ăn liên hoan. Hoàng Thiếu Thiên ăn phải cái chân gà cay xé lưỡi, vội vội vàng vàng tìm nước uống, ai dè cầm nhầm ly rượu của quản lý ở ngay bên.

Tu một phát, phê tận óc.

Sau đó nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện gì phát sinh.

Dụ Văn Châu, “Thiếu Thiên này...”

Hoàng Thiếu Thiên đột ngột hét lớn, “Văn Châu, tui sẽ chịu trách nhiệm với cậu suốt đời!!!”

Dụ Văn Châu không nói gì nữa, mắt ửng đỏ gật gật đầu.

Ừ, hoàn toàn không nói mình cố tình gắp cho Hoàng Thiếu Thiên cái chân gà toàn ớt, cũng không nói mình cố tình đổi ly của quản lý và Hoàng Thiếu Thiên đâu.










3. Khưu Văn

Gia Thế đoạt quán quân, cả bầy hò nhau đi ăn mừng. Ông chủ Hạ chi tiêu phóng khoáng, vung tay cho đám trẻ nghé này vui vẻ một đêm nổ trời.

Hoàn toàn không tính tới chuyện trẻ nghé lửa tình lồng lộn bốc sớm.

Vậy mới nói, thanh niên thời nay...

Hạ Trọng Thiên ngồi trước mặt người bị cướp đi trinh tiết, cảm thấy không bao lâu nữa tóc trên đầu mình sẽ cuốn theo chiều gió, giống như chủ tịch Phùng.

Văn Lý rốt cuộc cũng chịu mở mồm, “Lão Hạ à, thực sự hôm qua em đã nói những lời như thế nào vậy, mà sáng ra thì bản thân ra nông nỗi này?”

“Cậu...” Hạ Trọng Thiên há mồm, trong giây lát phát hiện mình không biết phải nói như thế nào.

Đậu móa!

Nếu được quay lại thời điểm quần ma loạn vũ hôm qua, Hạ Trọng Thiên nhất định sẽ bóp chết ý kiến của thằng ngu nào muốn uống thử chất cồn từ trong trứng nước!

Văn Lý hôm qua uống đến hai má hây hây ửng hồng, đi đứng ngã trái ngã phải.

Khưu Phi hôm qua uống đến đầu váng mắt hoa, đi đứng xẹo lên xẹo xuống.

Vì để bảo toàn sức khỏe cho đội trưởng cùng đội phó, hai người được ông chủ Hạ gọi xe đến rước về. Kết quả đến lúc tiệc tàn niềm vui kết thúc giọt nước mắt hạnh phúc em chìm sâu, cả bầy về tới ký túc xá lại không thấy hai thằng kia đâu.

Chết mọe! Ông chủ Hạ cùng một bầy trẻ nghé tỉnh cả rượu, tá hỏa chạy đi tìm, trong đầu vẽ lên bảy bảy bốn chín cái kịch bản tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh bắt cóc hãm hiếp gọi điện thoại đòi tiền chuộc vân vân và mây mây.

Vậy mới nói, không ngờ Tân Gia Thế ngọa hổ tàng long nha, chưa đầy năm phút đã khai quật được một mớ tài năng biên kịch đại tài rồi. Ai đó gọi Netflix giùm tui cái!

Không, không, trọng điểm ếu phải ở đó!

Hạ Trọng Thiên, trước ánh mắt chăm chú của Văn Lý, thật sự không hề biết Văn Lý đêm qua đã nói cái gì a!

Chỉ biết rằng khi đến nơi, trẻ nghé Khưu Phi cùng trẻ nghé Văn Lý cứ thế mà ở trong phòng truyền thống, trước mặt ba cái cúp được cụ Diệp nhà nó mang về từ thời đại hoàng kim mà cùng nhau anh tôi tôi anh diễn xuân cung đồ.

Hạ Trọng Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đều nói vạn vật giao phối theo mùa, mà phòng truyền thống hôm qua tình nồng như lửa nóng, ông chủ Hạ đứng ngoài nghe trọn ba tiếng đồng hồ.

Không phải mùa xuân đã sớm qua rồi sao?










4. Song Hoa

Tôn Triết Bình cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cái gì cũng không nói.

Trương Giai Lạc ẵm cúp quán quân thế giới, khi về phi tới nhà hắn, lôi lôi kéo kéo cùng nhau nhậu một bữa, cuối cùng xỉn ngoắc cần câu.

Nằm phướn trên giường hắn mà lăn qua lộn lại, dáng dấp cực kỳ yêu nghiệt, á lộn, cực kỳ động lòng người.

Môi hồng chu chu khiến người ta say đắm, giọng nói nũng nịu lẫn dỗi hờn khiến người ta đắm say.

“Đại Tôn... hức... tui... hức... tui thích anh tui muốn anh tui thích anh tui muố....”

Tôn Triết Bình dùng miệng mình chặn miệng Trương Giai Lạc lại, bắt đầu công cuộc yêu tinh đánh nhau.

Tôi thích cậu, là loại muốn thao! Say rượu loạn tính cái mệ gì chỉ dành cho mấy thằng thất bại! Công thành chiếm đất ngay và luôn mới là chân lý!

Huống hồ nhìn Trương Giai Lạc uốn éo tiêu hồn như thế, Tôn Triết Bình mà không cương nữa thì không phải đàn ông.










5. Hàn Diệp

Diệp Tu có bản lĩnh một chén là gục.

Thế còn nửa chén thì sao?

Gan to hơn trời chứ sao!

Hàn Văn Thanh thiết huyết hán tử, chắc chắn không thể một chén là gục.

Thế nếu không chén nào thì sao?

Tỉnh như sáo chứ sao!

Gan to hơn trời cùng phòng với tỉnh như sáo thì sao?

Nói thừa, không cần nói, chỉ cần làm chứ sao!

Ba ngày liên tiếp sau đó, Diệp Tu tự dưng có tướng đi xấu thậm tệ.

Nói một cách nôm na là chân đi hai hàng.

end.
 

Bình luận bằng Facebook