- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 10
Lúc Diệp Tu đẩy cửa bước vào, Dụ Văn Châu đang cau mày suy nghĩ về đống đồ hộp trên bàn.
"Mấy giờ rồi, còn chưa nấu ăn?" Diệp Tu xoa tay đi vào, lắc lư trước mặt Dụ Văn Châu, liếc mắt nhìn tấm ga trải giường đang phơi ngoài song cửa, ngầm hiểu ý mà cười, "Ha ha, dùng tốt không?"
Dụ Văn Châu không đổi sắc mặt, tự nhiên như không, lại suy nghĩ tỉ mỉ một chút mới trả lời: "Cảm ơn anh, rất tiện dụng."
"Vậy thì tốt." Diệp Tu kéo cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, "Khi nào cậu nấu?"
Dụ Văn Châu ngạc nhiên quay đầu lại: "Hử?"
"Cậu có ăn hay không cũng không quan trọng, nhưng không thể để trẻ em nhi đồng chịu đói." Diệp Tu ngậm điếu thuốc trên miệng, chỉ tay ra cửa. Dụ Văn Châu quay đầu thấy bé trai hàng xóm đang đứng lẻ loi ở đó, còn là bộ dáng không thích nói chuyện, chỉ là có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn trước rất nhiều. Dụ Văn Châu nhìn qua một lượt, nhận ra cái áo khoác rộng cậu nhóc đang mang là đồ Diệp Tu mặc qua, hoàn toàn không vừa với vóc dáng nhỏ bé này.
"Thói quen nhặt con cháu khắp nơi của anh có thể . . . " Dụ Văn Châu nhìn Diệp Tu, hơi bất đắc dĩ, "tiết chế lại một chút. Ở đây không giống bên ngoài, cũng không phải tổ chức, vô cùng nguy hiểm."
"Đúng, nguy hiểm như vậy." Diệp Tu gật đầu, "Cũng không thể để mặc nó. Hơn nữa, không phải cậu cũng nhặt được một nhóc, có điều lớn hơn nhóc của anh chút thôi."
Dụ Văn Châu: " . . . "
Diệp Tu thừa thắng xông lên: "Anh không thể không nói, nhóc nhà anh tuyệt đối hiểu biết hơn nhóc nhà cậu."
"Cút." Dụ Văn Châu không chút nể mặt, ngữ khí vẫn rất bình thản, nói "Cút" cũng như đang nói "Tốt", hoàn toàn không có ý tức giận.
"Thẹn quá hóa giận." Diệp Tu gật gù, nhìn bé trai ngoài cửa nói, "Thấy không, học thành ngữ đi, đây chính là để miêu tả vị đại ca trước mặt này."
"Cha nhóc đâu?" Dụ Văn Châu ngồi xổm xuống, đưa tay mò vài thứ trong túi, "Trước đây tôi vẫn gặp, còn qua mượn đồ của ông ấy."
"Chết rồi." Diệp Tu không hề che giấu, "Ở đây, người chết là chuyện bình thường như cơm bữa."
Dụ Văn Châu quay đầu nhìn cậu bé trai, dáng vẻ thanh tú lại yên tĩnh, nghe Diệp Tu nói vậy chỉ đỏ mắt cắn môi, hoàn toàn không biển hiện ra quá nhiều xúc động. Dụ Văn Châu nhìn cậu thăm dò, cậu cũng không e ngại, trừng hai mắt nhìn lại, bộ dáng không chút khiếp nhược.
"Giờ cũng không có nhiều lựa chọn." Dụ Văn Châu mang số đồ hộp trên bàn đến, "Chỉ có những thứ này."
Đồ hộp đều là Diệp Tu cung cấp, đã ăn hết nửa, còn lại là đồ Hoàng Thiếu Thiên dùng tiền công mỗi ngày đổi lấy, ngoài gạo còn có một ít rau dưa đơn giản. Diệp Tu nhìn qua cũng không ý kiến gì, ngoắc tay với cậu bé, sau đó dập tắt nửa điếu thuốc lá.
"Coi như anh cũng có lương tâm." Dụ Văn Châu nói.
"Xây dựng chút hình tượng tốt đẹp trước mặt trẻ nhỏ." Diệp Tu trưng ra dáng vẻ đoan chính.
"Nhóc tên gì?" Dụ Văn Châu cầm nửa củ cà rốt trên bàn đưa tới, "Anh tên Dụ Văn Châu."
Bé trai nhận lấy củ cà rốt, nhỏ giọng nói, nhưng cũng đủ để người nghe rõ ràng: "Em tên Khưu Phi."
"Ha ha, chờ lúc anh đưa nhóc ra ngoài sẽ gọi là Diệp Phi." Diệp Tu nói.
Khưu Phi cau mày nhìn Diệp Tu như thể tên thần kinh.
"Có biết mở đồ hộp không?" Dụ Văn Châu chỉ vào đồ hộp trên bàn, "Anh bị thương, không thể dùng lực cánh tay, có thể nhờ em giúp anh mở ra không?"
"Vâng." Khưu Phi gật đầu, không nói hai lời liền ôm đồ hộp đi ra ngoài.
"Cậu đừng có mà ngược đãi con trai anh." Diệp Tu kháng nghị một phen, "Nếu cậu làm thế anh đây sẽ trả thù, có thể chặn đường nhóc Hoàng Thiếu Thiên của cậu."
"Anh có thể thử." Dụ Văn Châu trầm ngâm, "Nói thẳng ra là, tôi đánh không lại. Cậu ấy không am hiểu chiến thuật, chỉ có sở trường giết người."
Diệp Tu như đang nghiền ngẫm điều gì, ừ một tiếng rồi nói thẳng: "Này cũng quá bình thường, cậu bây giờ có thể đạt đến tiêu chuấn cấp A sao?"
"Gần được." Dụ Văn Châu cũng không tức giận. Trong tổ chức sát thủ, anh không phải là người có tố chất chiến đấu cao nhất, vẫn phải nỗ lực hết sức mới có thể đạt đủ tiêu chuẩn mỗi lần sát hạch. Nhưng anh hoàn toàn không phải là loại sát thủ ỷ lại hoàn toàn vào sức chiến đấu cá nhân. Điều này mọi người đều biết rõ, muốn đánh bại Dụ Văn Châu, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, bằng không anh sẽ có vô vàn cách để phản công lại. Đã có không biết bao nhiêu tên ngốc chết dưới tay anh vì không biết tự lượng sức mình mà đánh giá thấp đối thủ, đến khi đạp trúng bẫy cũng chẳng hay.
"Khưu Phi ra ngoài rồi, anh có chuyện thì nói thẳng đi." Dụ Văn Châu khoanh tay dựa vào bàn, nhìn Diệp Tu.
"Thông minh." Diệp Tu gật đầu, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa đặt lên bàn, "Chìa khóa nhà kho C khu A."
"Anh muốn gì?" Dụ Văn Châu cầm lấy, ngẩng đầu hỏi.
"Tuần sau, anh phải đi làm nhiệm vụ, sau đó anh sẽ tới đón Khưu Phi." Diệp Tu vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ đó, quay cái mũ trên tay, "Nếu anh không tới, hy vọng cậu không bỏ nó lại."
"Trước đây không biết ai đã từng nói với tôi," Dụ Văn Châu trả lời, "sát thủ quan trọng nhất là phải lạnh lùng, haiz chẳng nhớ nữa."
"Đúng, ai vậy nhỉ, thật là tiêu chuẩn kép." Diệp Tu nói, "Đáng khinh."
Dụ Văn Châu gật đầu: "Đúng, đáng khinh."
"Có điều khả năng anh không trở lại là khá nhỏ." Diệp Tu ưỡn lưng, "Nếu còn phải đợi cậu tới cứu thì gương mặt đệ nhất sát thủ của anh đây biết giấu vào đâu?"
"Không cần bỏ qua khả năng đó. Còn mặt anh thích đặt đâu thì đặt đó đi, không trưng ra trước mặt tôi là được." Dụ Văn Châu quay đi bật bếp đun nước, "Lại đây, bưng nồi nước lên."
"Dụ Văn Châu, anh cảnh cáo cậu, không được coi anh là cu li!"
"Tôi không có. Vậy anh có ăn trưa không?"
. . .
Lúc Khưu Phi bước vào thì thấy cảnh hai người trưởng thành đang phun lời rác rưởi, cậu đi tới, nhón chân đem đồ hộp đặt ngay ngắn lên tủ, đến cái nắp vứt đi cũng được cậu rửa sạch sẽ để một bên. Cái nắp bằng sắt sắc bén này có khi sẽ hữu dụng, không có dao có thể dùng để cắt mấy túi đồ đơn giản.
"Cảm ơn nhóc." Dụ Văn Châu bận nấu ăn nhưng vẫn khích lệ Khưu Phi, "Giỏi lắm, so với vài người còn mạnh hơn nhiều."
Diệp Tu hớn hở vỗ vai Khưu Phi, còn muốn nắn má nhưng bị cậu nhanh chóng thoát được. Cậu nhóc dường như không muốn để ý tới Diệp Tu, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên thân anh thì cau mày chạy ra cửa, ngồi đó ngước mắt nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
"Sắp bảy giờ." Diệp Tu đứng dậy nhìn quanh, "Úi chà, còn nuôi cá cơ à?"
"Đúng." Dụ Văn Châu gật đầu, "Hôm qua vớt được ngoài giếng nước. Cậu ấy chưa từng nhìn thấy cá vàng, rất thích nên mang về nuôi."
"Trong phòng làm việc của tổ chức có nhiều lắm." Diệp Tu ngẫm nghĩ, "Còn đẹp hơn con này, có cả cá cảnh nhiệt đới, đủ mọi màu sắc."
"Ừ." Dụ Văn Châu gật đầu, "Chờ đến khi ra ngoài, cái gì cũng có."
"Chiến tranh bên ngoài hiện thời chưa dừng." Diệp Tu đẩy mũ, "Nhiệm vụ không xong, không ai đi được. Đúng rồi, tối nay anh sẽ rời khỏi nơi này, có tin tức gì cần trao đổi không?"
"Anh định lấy gì để đổi?"
Diệp Tu phất tay một cách khoa trương: "Không phải chứ, đều là đồng bệnh tương liên, cùng đường mạt lộ, Dụ Văn Châu cậu có phải quá hẹp hòi."
"Không biết." Dụ Văn Châu mỉm cười, "Bình thường anh lừa gạt Lam Hà ra sao, đừng tưởng tôi không biết."
"Anh đâu có lừa gạt ai, cậu chú ý cách dùng từ." Diệp Tu xoay một vòng, "Được rồi, anh sẽ đưa thêm nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt đến."
"Tôi không cần nhiều nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt đến vậy."
"Cậu đang nghĩ gì thế," Diệp Tu bày ra vẻ mặt vô cùng đau xót, "Anh đây nói đồ hộp với rau dưa."
Dụ Văn Châu quay đầu lườm: "Cút."
"Khu B có quân số bao nhiêu? Phòng vệ cấp mấy?" Diệp Tu ngồi xuống, "Anh đoán là nhiều hơn so với khu C."
"Nhiều hơn 30%." Dụ Văn Châu gật đầu, "Không giống với quân lực khu C tập trung chủ yếu ở không gian mở phía Tây. Khu B trước đây từng là thành phố, đâu đâu cũng có trạm gác cả công khai lẫn ẩn khuất, kiểm tra danh tính đột xuất trung bình mười hai tiếng một lần, cần chú ý tránh bọn chúng. Lính đột kích nếu phát hiện bất thường có quyền trực tiếp tấn công. Từ cổng Z đi vào trung tâm khu B là gần nhất, dùng đường ngầm dưới lòng đất và ống thông gió là nhanh nhất, đề nghị anh hành động vào ban ngày, ban đêm hay tụ tập dân vô gia cư nên khá bất tiện."
"Khu trung tâm thì sao?"
"Trung tâm khu B chỉ có thể coi là trung tâm phụ, so với khu A thì quyền hạn thấp hơn hai cấp, mức độ bảo mật cũng thấp hơn gần hai cấp, tình huống cụ thể trong đó thế nào thì tôi không rõ." Dụ Văn Châu mở nắp nồi, tiếng nước sôi vang lên ùng ục, "Chú ý an toàn, tôi chỉ có thể giúp anh những thứ này."
"Cậu thì sao?" Diệp Tu lấy ngón tay quẹt chút xì dầu đưa lên nếm, "Nhiệm vụ của cậu phải tính sao?"
"Chờ," Dụ Văn Châu đem mì gói bỏ vào nồi nước sôi, "Chỉ có thể chờ đợi, không thì còn có thể làm sao? Chậm một ngày thì chính là một ngày."
"Mặn quá." Diệp Tu chép miệng.
"Rất tốt." Dụ Văn Châu cúi đầu, "Cậu ấy thích ăn mặn một chút."
Lúc Hoàng Thiếu Thiên và Lý Hiên trở lại, Khưu Phi đang cầm hòn sỏi vẽ vời trên nền đất trước cửa.
"Thật là đáng yêu." Lý Hiên chỉ vào Khưu Phi, "Đứa nhỏ dễ thương quá, thật là moe. Con ai vậy? Con của Dụ Văn Châu? Con của cậu? Từ đâu đến?"
Khưu Phi nghe giọng Lý Hiên thì ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như có thể giết người. Lý Hiên sợ đến rùng mình, thầm nghĩ, bên cạnh sát thủ quả nhiên không phải người thường, đến cả trẻ em nhi đồng cũng đằng đằng sát khí như vậy, thật đáng hận, giết người cũng phải dạy từ khi còn nằm nôi, đúng là khổ mấy cũng không thể thất học, nghèo mấy cũng không để bọn trẻ đói. Đáng khen!
"Hàng xóm." Hoàng Thiếu Thiên định đi rửa mặt, nghĩ ngợi chút lại quay đầu hỏi Lý Hiên, "Moe nghĩa là gì?"
"Moe chính là, đáng yêu ý, giống như thế này." Lý Hiên mặt dày làm động tác kawaii khiến Hoàng Thiếu Thiên giật mình suýt đánh đổ chậu nước. Cậu quay lại nhìn nhóc con đang ngồi ngoài cửa, cả hai đều mang vẻ mặt kinh hãi hết hồn.
"Tuy tôi không hiểu nghĩa là gì," Hoàng Thiếu Thiên nghĩ rồi nói một cách chắc chắn, "nhưng chắc chắn là ngược lại hành động của anh."
"Em cũng thấy như vậy." Khưu Phi ngẩng đầu, thầm nói.
Hoàng Thiếu Thiên nhận được sự tán đồng, cực kỳ vui vẻ giơ tay ra, Khưu Phi đứng dậy đập tay với cậu, hai người rất hiểu ý nhau, chỉ sót lại Lý Hiên lúng túng đứng ngoài cửa, vẫn duy trình động tác kawaii. Dụ Văn Châu bước tới, nhìn kỹ Lý Hiên hai giây, cho rằng mình gặp quỷ rồi, trực tiếp đóng cửa lại.
"Này này này, tôi đã nộp tiền ăn, tôi phải được ăn tối! Mở cửa cho tôi, mở cửa . . . "
Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, lăn ra giường không nhúc nhích, Dụ Văn Châu tới xoa mặt mà cậu cũng không phản kháng, nằm thẳng cẳng giả chết.
"Tôi đau thắt lưng." Một lúc sau, Hoàng Thiếu Thiên mới hừ hừ hai tiếng, trở mình nằm lỳ trên giường, hai chân thả xuống lắc lư, "Họng cũng hơi đau."
Khưu Phi ngồi bên giường, bỗng nói: "Ừm . . . Hôm qua em nghe thấy tiếng anh hét trong phòng."
"Cũng đúng, em ở ngay bên cạnh." Hoàng Thiếu Thiên chẳng mảy may thấy có vấn đề gì, cậu ngồi dậy kéo quần áo, "Có ảnh hưởng giấc ngủ của em không? À, em nghe thấy tiếng anh?"
"Nghe thấy." Khưu Phi ngoan ngoãn thuật lại, "Nghe thấy anh nói không cần, thả tôi ra . . . À, hình như còn có cái khác, nhưng em không nhớ."
Lý Hiên: ". . . Thật là tình thú."
Hoàng Thiếu Thiên và Khưu Phi: "???"
Dụ Văn Châu không chịu được nữa: " . . . Thật ra hai người có thể đổi đề tài khác."
"Được." Hoàng Thiếu Thiên thấy rất hứng thú với mấy tờ giấy trong tay Khưu Phi, "Này là cái gì?"
"Là một trò chơi." Lý Hiên sáp tới, vỗ ngực ta đây, "Quy tắc thế này . . . Ồ, sao ba người chúng ta không chơi thử, ai thắng ăn thịt, ai thua ăn canh, thế nào?"
Khưu Phi nhìn Hoàng Thiếu Thiên: "Anh ấy mới biết quy tắc, vậy không công bằng."
"Quy tắc rất là đơn giản, này cậu bạn nhỏ, em không biết là cậu ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn à." Lý Hiên vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mấy mẩu bút chì phát cho mỗi người một cái, "Đến đây đến đây, đọ chỉ số thông minh nào, xem ai làm xong ba ô trước."
Dụ Văn Châu nhìn Lý Hiên không lên tiếng.
Lúc Khưu Phi và Lý Hiên đã bắt đầu chơi đến ô Sudoku thứ hai, Hoàng Thiếu Thiên vẫn đờ đẫn nhìn tờ giấy, hồn treo trên mây. Cậu đứng dậy xoa eo rồi đột nhiên chạy đến bên cạnh Dụ Văn Châu, làm ổ trên vai anh cọ cọ.
"Sao thế?" Dụ Văn Châu đang nấu ăn, quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên. Cậu ta mới rửa mặt, ngọn tóc ướt nhẹp lướt qua cổ anh, lưu lại chút hơi lạnh.
"À." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu "Không có gì không có gì. Anh biết chơi Sudoku không?"
"Biết." Dụ Văn Châu gật đầu. Em không biết chơi cũng không sao, cũng chẳng phải thứ gì quan trọng, thực ra tôi có thể giúp em ngược chết Lý Hiên. Dụ Văn Châu thầm nghĩ, chỉ là không nói ra. Để cậu tự học cách hòa đồng với mọi người cũng là điều thiết yếu, không phải lúc nào mọi chuyện cũng như ý, trên đời này nào có chuyện gì ngon ăn như vậy.
"Ồ!" Nghe được đáp án chắc chắn, Hoàng Thiếu Thiên dường như rất vui vẻ, cậu gật đầu, chạy về chỗ nhanh như làn khói, cầm bút chì xoạt xoạt viết lên giấy, chưa tới mười phút đã buông tay, đẩy trang giấy đến trước mặt Lý Hiên.
Lý Hiên hoàn toàn không phản ứng kịp: " . . . Cậu làm gì thế?"
Hoàng Thiếu Thiên phủi tay đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lý Hiên: "Tôi làm xong rồi . . . Cái này quá dễ, sao anh chậm vậy?"
Khưu Phi cũng làm xong, cậu chìa tờ giấy đến trước mặt Lý Hiên, thêm dầu vào lửa: "Đúng đó đúng đó."
Lý Hiên: " . . . "
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: