Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020] [Dụ Hoàng] Phỉ Phỉ (chap 27 - END)

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#61


Chương 26

Hoàng Thiếu Thiên bị âm thanh quái gở của đá mài lên mặt bảng làm ồn tỉnh.​

Trước khi rời giường cậu vốn hay cáu bẳn, âm thanh này làm dây thần kinh căng ra, giận điên người, nhanh chóng lôi cậu tỉnh lại từ trong mộng. Tuy còn chưa mở được mắt, Hoàng Thiếu Thiên đã thuận tay cầm đồ ném đi, trực tiếp trúng khởi nguồn của tiếng ồn.​

"A, ném chuẩn quá!" Phương Duệ bị gối đập trúng mặt, cuối cùng cũng bỏ xuống vũ khí tạo âm thanh nhức não, "Mấy giờ rồi, dậy đi chứ? Thế nào người anh em, hôm qua uống say?"​

Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Phương Duệ.​

"Ha ha . . . " Phương Duệ lùi lại hai bước, "Có sát khí."​

Đầu nhức, miệng nóng, lưỡi khô, hình như bị cảm lạnh, cổ cũng rất đau, cậu thử động người, cái gì cũng không muốn nói.​

"Say rượu có nghiêm trọng thế không? Mất tiếng luôn?" Phương Duệ không hiểu, tiến lại gần muốn sờ trán Hoàng Thiếu Thiên, chỉ là gã vừa nhấc tay chưa kịp làm gì đã bị Hoàng Thiếu Thiên đánh ngã không chút lưu tình.​

"Đau đau đau ——" Phương Duệ rú lên, "Cái đcm? Còn có công lý hay không, đánh người rồi! Chết người rồi!"​

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, nhìn Phương Duệ như nhìn một tên điên.​

"Sao thế? Thật sự không thoải mái?" Phương Duệ ngừng diễn trò, đặt tấm bảng xuống, "Bị cảm? Rốt cuộc làm sao? Nói gì đi chứ?"​

Hoàng Thiếu Thiên rất muốn nói nhưng cổ họng như bị nhét bông gòn, một chữ cũng không cất lên được. Cậu rón rén nuốt nước bọt, cảm giác đau rát lập tức từ cổ họng truyền thẳng đến thần kinh não bộ, đau đến mức nhíu mày.​

Phương Duệ nhìn, kiên nhẫn chờ Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện, kết quả là cậu ta một câu cũng không nói, cuộn chăn một cái, ngục đầu ngủ tiếp.​

Phương Duệ: "Ê ê ê . . . Có ai không, tới quản tên ngốc này? Dụ Văn Châu đâu rồi?"​

Hoàng Thiếu Thiên quấn trong chăn, lăn một vòng tới bên tường, lén thở dài, bày tỏ mình cũng rất muốn biết chuyện đó.​

Chuyện tối hôm qua như vừa mới xảy ra vậy, ký ức không ồ ạt chảy vào đại não, mà ngồi xếp hàng chờ Hoàng Thiếu Thiên đến kiểm duyệt, hồi tưởng. Nhưng cậu thực sự không muốn đi kiểm duyệt, vừa nghĩ tới việc đêm trước phát sinh cái gì cậu liền muốn nhảy lầu, rời khỏi thế gian vô tình vô nghĩa này.​

Thì chẳng là đêm qua củi khô bốc lửa tới một lần, sáng sớm nay vừa mặc áo vào lại tiêu sái làm lần nữa, dù sao cũng chẳng tốt hơn bây giờ?​

"Hay là ra ngoài rồi? Để tui đi xem xem . . . "​

Tiếng Phương Duệ ngày càng nhỏ, có lẽ đã thật sự đi ra cửa. Hoàng Thiếu Thiên định chui ra khỏi chăn, nhưng đầu càng lúc càng đau, trán cũng hơi nóng lên, với cả cậu vốn chưa tỉnh ngủ nên cuộn mình trong chăn ấm áp liền thiếp đi.​

Hoàng Thiếu Thiên rất lâu rồi chưa nằm mơ.​

Từ khi cậu mới bước chân vào Cực Quang cậu đã bắt đầu gặp những giấc mơ. Trong mơ cậu nhớ lại rất nhiều chuyện mình đã quên, nhưng đại đa số là không rõ ràng, như bị cưỡng chế chạm khắc giống hệt nhau. Nhiều gương mặt bị phủ lên một lớp vải, cậu không nhớ là ai, qua thời gian cũng thôi nghĩ về họ. Cậu mơ thấy rất nhiều người, có lẽ từng quen, hoặc giả bèo nước gặp nhau, có người bị cậu giết, vài người gặp tình cơ, nhưng khi tỉnh dậy cậu sẽ quên hết, đại não là một khoảng trống rỗng.​

Nhưng giấc mộng này lại hoàn toàn khác biệt. Lần này mọi thứ đều rất rõ ràng, từ lúc bước vào đến khi cậu rời khỏi Cực Quang. Cậu vẫn nhớ căn cứ của tổ chức nằm trên một hòn đảo nhỏ, nhưng kỳ quái là cậu lại xuất hiện trên núi. Trong mơ cậu đang đi trên một vách núi cheo leo, bên cạnh không có bất kỳ ai, đi mãi đi mãi đến cuối con đường, vẫn không có bóng người. Cuối cùng cậu hoảng hốt, muốn xoay người lại thì phát hiện con đường bị dây leo bao phủ, từng cành đỏ như máu lại nở ra những cánh hoa đỏ tía, vươn lên cuốn chặt lấy mình. Cậu muốn hét lên, mà những nhành cây đó như có sự sống, siết chặt lấy cổ họng làm cậu không thể cất lời. Cậu liều mạng giãy dụa, cố gắng dùng dao găm cắt từng cành, chúng phun ra nhựa mùi tanh nồng, lập tức quật cậu xuống vách vúi.​

Cậu rơi nhanh qua mây mù.​

Cảm giác mất trọng lực khi rơi rất rõ ràng, cậu thấy hoa mắt chóng mặt, bị gió thổi đến thất điên bát đảo, mắt muốn nhìn về phía mặt đất nhưng kỳ quái thay, mặt đất lại là một mảnh vàng óng, có từng tầng núi đồi nho nhỏ, giống như hơi nóng rực tỏa ra từ miệng núi lửa.​

. . . Sao cứ giống một miếng màn thầu rán khổng lồ vậy nhỉ?​

Chưa kịp suy nghĩ tiếp thì Hoàng Thiếu Thiên đã đâm đầu vào miếng màn thầu.​

Ăn ngon. Cậu cắn một ngụm, rồi ngẩng đầu, giơ ngón cái.​

Mặt đất là miếng màn thầu, chỉ hơi ấm nóng, nhưng mùi vị rất ngon. Cậu ngồi dậy, gỡ bỏ cành lá trên người, nhìn thấy một con cá đứng cách đó không xa.​

Đúng, đứng, một con cá. Con cá này có hai chân như của người, mặc khố màu cát, thân trên là cá, là một con cá vàng cực kỳ lớn, màu đen pha trắng.​
A, còn là mây đen che tuyết, thật là đắt. Hoàng Thiếu Thiên từng thấy loại cá vàng này ở shop bán chim cá cảnh, giá cao đến mức dù có dùng tiền hai năm không ăn không uống đi ship đồ thì cũng chẳng đủ mua.​

Con cá này lớn quá, lớn đến mức Hoàng Thiếu Thiên phải ngước nhìn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tham vọng muốn hốt nó về nhà. Cậu vừa nghĩ phải làm gì thì nó mở miệng nói chuyện.​

"Cả đời ngươi đã nuôi 100 con cá, đều bị ngươi làm chết rồi. Thần cá phái ta đến đây trừng phạt ngươi."​

Hoàng Thiếu Thiên rùng mình, tự nhủ không xong! Hai năm qua cậu đúng là có lòng nuôi cá, cũng nuôi không tốt, cá dường như là khắc tinh của cậu, ăn cá bị xương đâm, nuôi cá sẽ chết, đến cả bức tranh em bé ôm cá cậu mua mừng tết chả hiểu sao bị rơi mất một góc ngay ngày mùng một.​

Cá thần nói tiếp: "Đời người chỉ có thể nuôi 100 con cá, hiện tại con cá thứ 101 của ngươi đang trong tay ta, ta muốn đem hắn đi!"​

Hoàng Thiếu Thiên định thần nhìn lại, a, là Dụ Văn Châu.​

"Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục nuôi hắn," Cá thần nói, "Nhưng ngươi phải đánh đổi một thứ! Ta rất thích nói chuyện, nhưng giọng nói luôn không ổn, viêm dây thanh quản thêm viêm đường hô hấp trên, đưa cho ta giọng nói của ngươi, sau này ngươi sẽ không thể nói chuyện."​

Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "​

"Ngươi chọn nhanh lên, chúng ta rất bận," Cá thần nói, "Chút nữa còn phải vào mộng người khác diễn kịch đây."​

Hoàng Thiếu Thiên: "Nếu ta không chấp nhận, ngươi sẽ làm gì hắn?"​

Cá thần nghĩ: "Kho? Luộc? Hấp? Làm gỏi? Rán cũng không tệ?"​

Hoàng Thiếu Thiên cuống lên: "Cho ta đi! Ta đổi cho ngươi!"​

Cá thần rất cao hứng: "Chắc chắn rồi, bây giờ ngươi có thể nói câu cuối cùng với cá của mình, từ nay về sau sẽ không thể nói chuyện với hắn nữa . . . "​

Dụ Văn Châu đi tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, rất dịu dàng, cầm một cốc nước ấm, đưa tới bên môi cậu.​

"Uống thuốc nào." Dụ Văn Châu nói.​

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ mãi, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì với Dụ Văn Châu, việc này không thể chậm trễ, câu nói sau cùng . . .​

"Tôi sẽ không đánh anh nữa!"​

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên tỉnh giấc, mở choàng mắt dậy, thấy Dụ Văn Châu ngồi bên giường kinh ngạc nhìn mình.​

"Tỉnh rồi?" Dụ Văn Châu dịu dàng cầm cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc y xì trong mộng, "Thiếu Thiên, em bị ốm, phải uống thuốc."​

Hoàng Thiếu Thiên: " ? ? ? "​

"Em nằm mơ?" Vừa rồi tiếng hô không nhỏ, dọa Dụ Văn Châu giật nảy mình. Anh đưa thuốc tới, nín cười hỏi Hoàng Thiếu Thiên, "Không phải trong mộng em cũng muốn giết tôi chứ?"​

Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "​

Hoàng Thiếu Thiên thật sự không biết trả lời ra sao, mọi khi nằm mơ thế nào thì khi tỉnh dậy cũng quên sạch, mà lần này mơ một giấc hoang đường như thế lại nhớ vô cùng rõ ràng.​

"Toát mồ hôi rồi, xem ra chẳng mấy chốc sẽ khỏi." Dụ Văn Châu sờ trán cậu, "Cũng đỡ sốt rồi."​

"Ừm." Hoàng Thiếu Thiên đáp lời, cảm thấy rất xấu hổ.​

"Hoàng tiên sinh . . . " Dụ Văn Châu cười nhìn cậu, "Không phải em đã quên đêm qua phát sinh cái gì chứ?"​

Đúng là . . . Hoàng Thiếu Thiên cố cưỡng lại, cười khan hai tiếng, lại lần nữa rụt vào trong chăn.​

Thế nhưng như này có phải quá tốt rồi không. Hoàng Thiếu Thiên nằm trong chăn thầm nghĩ, nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, hôm qua đã nói rồi thì quyết không thể đổi ý.​

Chẳng mấy chốc, Hoàng Thiếu Thiên ló đầu ra, ngoắc ngoắc tay với Dụ Văn Châu.​

"Hử?"​

"Hắt xì —— "​

Dụ Văn Châu bất ngờ trúng chiêu nhíu mày: "Hiện tại tôi hơi nghi ngờ tính chân thực của cuộc nói chuyện đêm qua, Hoàng Thiếu Thiên, tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ em có phải đã thay lòng đổi dạ . . . "​

"A?" Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa mũi, bộp một cái vén chăn lên, "Lạnh quá, không bằng làm tình đi!"​

Dụ Văn Châu hơi sững người, sau đó cười hiền.​

"Sao em biết bây giờ tôi đang nghĩ tới việc đè em?"​

"Được."​

Cứ thế quay về điểm bắt đầu, tất thảy đã khác, mà toàn bộ đều giống nhau.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Dụ Văn Châu tha thiết, cậu nghĩ, vấn đề mãi làm phiền cậu cuối cùng cũng có đáp án. Cậu vẫn cảm thấy dường như mình vẫn không biết làm thế nào để thích một người, dù sao đi chăng nữa vẫn cảm thấy không phục, nhưng hiện tại, mặc kệ nó?​

Một người khi rơi vào trong nước, có biết bơi hay không cũng không quan trọng. Dù thế nào họ cũng sẽ phải vật lộn để bơi, nếu không sẽ chết đuối.​

Thế nhưng cậu không muốn chết đuối. Màn thầu rán ăn ngon như vậy, nuôi cá vàng tốt như vậy, Dụ Văn Châu yêu mình như vậy.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#62
"Ngươi chọn nhanh lên, chúng ta rất bận," Cá thần nói, "Chút nữa còn phải vào mộng người khác diễn kịch đây."​
Hoàng Thiếu Thiên: "Nếu ta không chấp nhận, ngươi sẽ làm gì hắn?"​
Cá thần nghĩ: "Kho? Luộc? Hấp? Làm gỏi? Rán cũng không tệ?"​
Hoàng Thiếu Thiên cuống lên: "Cho ta đi! Ta đổi cho ngươi!"​
Cá thần rất cao hứng: "Chắc chắn rồi, bây giờ ngươi có thể nói câu cuối cùng với cá của mình, từ nay về sau sẽ không thể nói chuyện với hắn nữa . . . "​
Thời buổi này thần linh cũng bắt đầu vô trách nhiệm vãi đạn nha! Ai lại nói huỵch toẹt là đang diễn kịch chi vậy kìa? -_-

Thế nhưng cậu không muốn chết đuối. Màn thầu rán ăn ngon như vậy, nuôi cá vàng tốt như vậy, Dụ Văn Châu yêu mình như vậy.​
Đơn giản mà tốt như vậy...
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#63

Chương 27

"Trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, không phải cậu quên rồi chứ?" Tô Mộc Thu đang đánh phó bản, hiếm thấy dừng động tác, "Cậu làm phí mất nửa cuộn băng vải của tôi."​

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ chút, đúng là đã gặp một người như vậy, nhưng lúc đó quá yếu, suýt thì quên luôn, giờ nhắc lại mới có chút ấn tượng: "Ồ . . . "​

Tô Mộc Thu cười cười: "Cậu có định đền cho tôi không?"​

Hoàng Thiếu Thiên lập tức cảnh giác trả lời: "Không có tiền."​

Sau khi nhận được câu trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khỏi phì cười.​

"À, tôi có thể làm chứng," Tô Mộc Thu nhìn Dụ Văn Châu đứng ngoài cửa, "Ngày đó cậu ta không nói thật lòng, lúc đó trong trạm kiểm soát có người nghe lén, nếu không nói vậy thì chính cậu ta cũng khó bảo toàn tính mạng của mình — "​

"Tôi không quan tâm tới chuyện này!" Lông toàn thân Hoàng Thiếu Thiên muốn dựng hết lên rồi, "Trước nay tôi đều không quan tâm! Trông tôi giống như đang quan tâm sao?"​

Tô Mộc Thu nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: "Giống, thật sự quá giống."​

Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "​

Đối với chuyện khi đó Hoàng Thiếu Thiên không muốn nhắc lại, cậu liều mạng muốn chôn vùi đoạn ký ức ấy, nên vội vàng kéo sang chủ đề khác. Không ngoài dự liệu của Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu cảm thấy hứng thú với game Tô Mộc Thu đang chơi.​

Dụ Văn Châu không chơi game, chủ yếu là không có thời gian. Diệp Tu và Tô Mộc Thu thì rất mê muội, đặc biệt là Tô Mộc Thu. Y không chỉ chơi giỏi, còn kiếm tiền qua game, chẳng hạn như giúp người chơi khác chế tạo vũ khí, hay là viết phần mềm hack, giúp luyện cấp các thứ . . . Bất kỳ cách gì để kiếm lời cũng dùng tới, chẳng bao giờ sợ nhiều tiền.​

Hiện tại y đang chỉ cho Hoàng Thiếu Thiên chọn nghề nghiệp.​

"Pháp sư chiến đấu không tệ! Hoặc là Thiện xạ."​

"Tôi xem một chút tôi xem một chút . . . "​

"Tin tôi đi không sai được đâu! Cậu phải nghe lời khuyên của người đi trước này, bản cập nhật sắp tới chắc chắn sẽ nâng cấp cho Thiện xạ . . . "​

"Đừng ồn —— tôi quyết định rồi! Tôi phải chơi cái này, Kiếm khách!"​

Căn phòng lập tức trở nên ồn ào, tiếng nói chuyện, tiếng chơi game, tiếng CPU gào rú, hết thảy đều rất bình thường, nhưng đối với Dụ Văn Châu, sự bình yên này chẳng dễ mà đạt được.​

Anh đóng cửa đi ra, bắt gặp Diệp Tu miệng ngậm thuốc tay cầm hộp cơm đi tới.​

"Yo? Khách quý đến nhà."​

"Ha ha," Dụ Văn Châu cười cười, "Lại gọi đồ ăn ngoài?"​

"Thử xem có trúng thưởng không ý mà." Diệp Tu nghiêm túc nói.​

Dụ Văn Châu: " . . . "​

"Khi nào cậu đi?" Diệp Tu dập điếu thuốc. Hôm nay gã hút hơi nhiều, thêm chút nữa thì khói quá nồng có khi động đến chuông báo cháy, Tô Mộc Tranh lại lải nhải thì phiền.​

"Lần cuối cùng làm nhiệm vụ, sau khi kết thúc tôi sẽ thoái lui tổ chức." Dụ Văn Châu nhìn có vẻ rất ung dung, "Hy vọng mọi sự thuận lợi."​

"Thực ra cậu có làm hay không cũng được."​

"Làm việc phải đến nơi đến chốn. Lúc đó đã chậm trễ vì việc của Thiếu Thiên, giờ có cơ hội thì nên kết thúc thôi."​

"Sau này có tính toán gì?"​

"Vẫn chưa biết." Dụ Văn Châu nhìn ngoài song cửa, "Hôm nay có rượu hôm nay say đi."​

Mục đích của Dụ Văn Châu là để cho Hoàng Thiếu Thiên làm quen thêm nhiều bạn bè, bồi dưỡng vài sở thích, dù sao thì cũng chưa biết sau này sẽ làm gì. Nhưng anh vạn lần không ngờ tới việc Hoàng Thiếu Thiên chơi game đến nghiện, quên luôn đường về.​

Lúc chuyển tới đây cậu chàng đem cả bể cá đến. Bây giờ bể cá còn cao hơn cả sạp hàng, con cá kia vẫn thích giả chết, chỉ là đã không chiếm được sự quan tâm của Hoàng Thiếu Thiên —— cậu ta mỗi ngày đều làm ổ trong phòng của Tô Mộc Thu chơi game cả đêm không về là chuyện thường như cơm bữa.​

Vốn hy vọng Hoàng Thiếu Thiên có thể sống giống bạn bè đồng trang lứa, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ? Cậu chàng dường như muốn tìm lại toàn bộ những năm tháng tuổi thơ không được trải qua một cách tươi đẹp, chơi game bất kể ngày đêm, quên luôn người nhà.​

Dụ Văn Châu xoa xoa cổ tay, trêu đùa mấy chú cá vàng.​

"Bị đày vào lãnh cung rồi." Dụ Văn Châu mỉm cười, "Nói mày đó."​

Con cá nhỏ lâu lắm không có ai chơi cùng liền phun ra mấy bong bóng vui mừng.​

Hoàng Thiếu Thiên rất có thiên phú trong việc chơi game, học rất nhanh, đầu óc suy nghĩ cũng nhanh, tốc độ tay càng nhanh hơn, so với Dụ Văn Châu thì thật là một trời một vực —— tốc độ tay của anh rất kém, so với người mới chơi thì thuộc nhóm gà noob, muốn solo với Hoàng Thiếu Thiên căn bản là tự tìm chết.​

Nhưng Dụ Văn Châu luôn mỉm cười không để ý.​

Nhìn đồng hồ, đêm đã khuya, Hoàng Thiếu Thiên còn chưa về. Dụ Văn Châu rắc thức ăn cho mấy con cá rồi đi ra cửa.​

"Tôi không buồn ngủ," Hoàng Thiếu Thiên vẫn nói câu kia, "Đánh xong phó bản này sẽ về ngay . . . "​

"Đánh với tôi một ván đi." Dụ Văn Châu nói.​

Hoàng Thiếu Thiên hơi mất tập trung: "Vậy anh tới đi."​

Sau một phút, Dụ Văn Châu lần thứ 101 chết trong tay kiếm khách.​

Kết quả như trong dự liệu, Hoàng Thiếu Thiên ló đầu nhìn người đối diện, sát thủ trụ cột của Lam Vũ khẽ mỉm cười, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, có vẻ muốn giết người rồi.​

"Tiếp tục."​

Ba mươi giây sau, Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc phát hiện kiếm khách của mình bị đánh chết.​

"Đi, về thôi." Dụ Văn Châu đứng dậy, mặt mỉm cười, trong lòng Hoàng Thiếu Thiên lại dâng lên một dự cảm không tốt.​

Sáng hôm sau, Tô Mộc Thu như thường lệ gọi team đi đánh phó bản, phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không online.​

"Anh bạn! Cậu đâu rồi? Đánh phó bản, thiếu mỗi mình cậu!"​

Khoảng mười phút sau mới có tin nhắn trả lời.​

"Hôm nay không chơi, đau lưng."​

Diệp Tu quay đầu nhìn Tô Mộc Thu: "Người đâu?"​

Tô Mộc Thu đặt điện thoại xuống, ho một tiếng: "Hôm nay không đến, haiz, thật là ăn no dở chứng á!"​

Diệp Tu: ". . . Hử? Mày có ý gì?"​

Tô Mộc Thu bộp một cái kéo con chuột: "Ý tao là —— vào phó bản đi, đến đến đến, không cần nhìn loạn, vào bản mọi người chú ý nhé, đã đọc hướng dẫn chưa, chú ý nghe tao chỉ huy . . . "​

Diệp Tu: "Được, đúng ý tao."​

Vì vậy trong phòng lại vang lên tiếng gõ phím bấm chuột chơi game theo tiết tấu nhịp nhàng . . .​

Sáng sớm Hoàng Thiếu Thiên tỉnh giấc phát hiện Dụ Văn Châu không ở bên.​

Thật hiếm thấy. Bất kể Dụ Văn Châu có muốn ngủ nướng hay không, anh cũng không phải kiểu người sẽ ra ngoài lúc mới bảnh mắt thế này, đây đã trở thành một thói quen, cũng coi như một loại ăn ý, mà bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng người đâu.​

"Hình như có nói là phải ra ngoài . . . " Hoàng Thiếu Thiên tốn công vận sức sức nhớ lại, gãi đầu. Dường như đêm qua Dụ Văn Châu có nói gì đó, nhưng lúc đó cậu buồn ngủ rũ rượi, vừa ôm anh được một giây đã thiếp đi ngay tắp lự, căn bản không nghe rõ đoạn sau.​

Quên đi, chắc có việc gì đó. Hoàng Thiếu Thiên vươn người bước xuống giường đi rửa mặt, xong xuôi thì lượn sang nhà hàng xóm chơi game.​

Mỗi khi đắm mình vào trò chơi điện tử thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, vèo cái đã đến trưa, Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn nhau cười, trong lòng thầm hiểu ý, bắt đầu gọi thức ăn ngoài.​

"Gọi cho tôi một phần đi, tôi biết nhà nào giao hàng nhanh đó." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Nay không ai làm cơm."​

Hoàng Thiếu Thiên khá kén ăn, rất khó chiều. Mọi ngày chả bao giờ đụng đến thức ăn mua ngoài, chỉ ăn mỗi đồ Dụ Văn Châu làm, tự nhiên hôm nay nói vậy làm Tô Mộc Thu ngạc nhiên.​

"Dụ Văn Châu không có nhà?"​

"Sáng sớm đã không thấy tăm hơi."​

Diệp Tu nhìn sang: "Cậu biết cậu ta đi làm gì không?"​

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu: "Không biết."​

"Ồ, vậy thì tốt." Diệp Tu nói.​

Câu này vừa nói ra, Hoàng Thiếu Thiên tỉ mỉ ngẫm nghĩ mấy chữ này của Diệp Tu, cảm giác trong lời nói có hàm ý khác.​

"Anh ấy đi làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên bật dậy.​

Thời khắc hoàn thành nhiệm vụ, Dụ Văn Châu cuối cùng cũng thở hắt ra. Anh nhìn đồng hồ, dự định rời khỏi.​

Buổi tối ngày hè hơi oi bức, cất bước đi trong rừng có thể ngửi được hương hoa cỏ thoảng trong không khí, ánh trăng xuyên qua vòm lá tạo thành những đốm sáng nho nhỏ, bốn bề được nhuộm một màu vàng dịu dàng.​

Dụ Văn Châu bỗng nghĩ, nếu có Hoàng Thiếu Thiên ở bên thì thật tốt.​

Ra khỏi rừng rậm là đường cái. Khi đến Dụ Văn Châu đã đậu xe việt dã ở chỗ này, đánh dấu và ngụy trang kỹ. Thỉnh thoảng anh nhìn quanh, xác định mình không đi nhầm hướng. Lớp lá cây dưới chân khá dày, dẫm lên vang tiếng lạo xạo làm Dụ Văn Châu gần như không chú ý đến động tĩnh phía sau lưng.​

Sát thủ đều sẽ có năng lực nhận biết cùng khả năng quan sát hết sức nhạy bén, luôn đề cao cảnh giác với toàn bộ vật hoặc người tới gần. Nhưng Dụ Văn Châu dường như không hề có chút phòng bị nào đối với người đang tiến lại gần sau lưng —— cứ như việc người nọ cũng là một phần trong lãnh địa của anh vậy.​

Khi người sau lưng chỉ còn cách mình có 0,5 mét thì Dụ Văn Châu mới có phản ứng. Anh vốn định quay đầu nhưng người nọ bỗng nhiên nghiêng người ôm chầm lấy vai anh nên Dụ Văn Châu đành đổi ý trong nháy mắt.​

Có vẻ chơi rất vui nhỉ.​

Tay nắm vai, nghiêng người áp sát khóa cổ và lưng người kia, dễ dàng chuyển trọng tâm của đối phương ra phía sau rồi đột ngột lùi lại. Trò vặt này Hoàng Thiếu Thiên rất hay dùng, nhưng cậu không ngờ là lúc Dụ Văn Châu ngã xuống đã kịp nhấc tay ôm chặt lấy hông mình . . .​

Dưới chân Hoàng Thiếu Thiên toàn lá khô, trọng tâm không chắc chắn, chỉ nghe rầm một tiếng, hai người liền ôm nhau lăn xuống sườn dốc.​

Trời xoay đất chuyển, miệng dính đầy lá cây, Hoàng Thiếu Thiên phu phì phì hai cái, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là tình huống trộm gà không xong còn mất nắm gạo trong truyền thuyết?​

Cây cối trong rừng rậm rạp, hai người lăn đến tận khi đụng trúng vào một gốc cây mới ngừng lại. Hoàng Thiếu Thiên đầu đầy lá vội vàng mở to mắt, nhìn thấy Dụ Văn Châu đang đè lên người mình, nhìn cậu từ trên xuống, bên môi mang ý cười.​

Dĩ nhiên, trên tóc anh cũng dính không ít lá cây, Hoàng Thiếu Thiên không khỏi phì cười.​

"Anh nhìn tôi làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên cố ý sáp đến gần, thở ra một ngụm hơi ấm, "Tối thế này, chẳng thấy gì."​

Trời đã tối hẳn, chỉ còn lại ánh trăng dịu dàng.​

"Vẫn nhìn thấy." Dụ Văn Châu cúi người, ngón tay đặt lên đôi môi thật mỏng của Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, sao em lại đến rồi?"​

Giọng Dụ Văn Châu rất dịu dàng, không biết là do mệt mỏi hay do khát nước, mang điểm khàn khàn. Bọn họ dính lấy nhau sát rạt, khi Hoàng Thiếu Thiên nghe được âm thanh này thì toàn thân đều ngứa ngáy.​

"Đến thăm anh một chút . . . " Hoàng Thiếu Thiên nuốt nước bọt ực một cái, "Anh ở đây làm gì? Tôi còn tưởng anh đi . . . "​

"Tôi đi đâu?" Dụ Văn Châu không khỏi mỉm cười.​

"Không biết, cho nên mới đi tìm anh." Hoàng Thiếu Thiên lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng, "Tôi định tìm được anh xong trói lại khiêng về, anh thấy sao?"​

Dụ Văn Châu nhìn sợi dây kia, dở khóc dở cười, rồi lại như đang nghiền ngẫm điều gì.​
"Này . . . " Trong khoảng trống suy nghĩ của anh, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên sáp tới, co chân lên cọ cọ hạ thân của Dụ Văn Châu, giọng nói mang chút phấn khích, "Hô . . . Anh cứng rồi."​

Hoàng Thiếu Thiên trước giờ vẫn rất buông thả trong chuyện ấy, khi còn ở Tháp Đỏ cái tính này đã đạt đến đỉnh cao, rồi dần yếu đi. Đến sau đó gặp lại Dụ Văn Châu mới như tro tàn bùng lên rực lửa. Cậu luôn cảm thấy một người sống đơn độc hai năm kia thật quá thanh tâm quả dục, thật sự quá thiệt thòi, đều tại Dụ Văn Châu, cho nên bây giờ muốn được bù đắp lại.​

Nhưng nếu định bù đắp ở nơi này thì Dụ Văn Châu vẫn hơi kiêng dè. Tuy giờ phút này anh cũng cảm thấy máu nóng xông lên đầu, nhịn không được, hạ thân phát cứng.​

"Chúng ta chưa từng làm ở bên ngoài." Trong giọng nói Hoàng Thiếu Thiên có ẩn chút phấn chấn, "Có lẽ sẽ rất thú vị?"​

Sẽ rất thú vị. Dụ Văn Châu cười một tiếng, mặc cho Hoàng Thiếu Thiên dùng hai tay nhanh nhẹn cởi thắt lưng của mình.​

Không khí ẩm ướt ấm áp, tràn ngập hơi thở tình dục, lá cây dưới thân vang lên tiếng xào xạc, mỗi lần lật người sẽ có BGM vang lên, Hoàng Thiếu Thiên càng cảm thấy có hứng thú. Nhưng khi cậu chạm vào vật cứng giữa hai chân Dụ Văn Châu thì liền đổi ý, theo bản năng muốn chạy trốn . . .​

Vật to lớn nóng bỏng như vậy sẽ lập tức tiến vào trong cơ thể mình, nghĩ đến đấy khiến cậu cảm thấy vừa khó xử vừa hưng phấn. Nếu là trước đây thì cậu tuyệt đối không xấu hổ, thế nhưng hiện tại cậu đã trải qua cuộc sống của người bình thường, dây thần kinh xấu hổ lại lần nữa nảy mầm, kích thích toàn thân cậu run rẩy.​

Nhỡ có người đi qua thì sao? Vừa nghĩ tới đó Hoàng Thiếu Thiên càng cảm thấy muốn chạy trốn.​

"Là em yêu cầu, Thiếu Thiên," Dụ Văn Châu chắc chắn không cho cậu chạy, "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ khiến em dễ chịu."​
Nếu Hoàng Thiếu Thiên biết Dụ Văn Châu sẽ trói hai tay cậu trói ra sau lưng thì có đánh chết cũng sẽ không tin tưởng người trước mắt này!​

"Thả tôi ra —— "​

"Dây thừng đã đem đến lại không được dùng chẳng phải là rất đáng tiếc sao." Dụ Văn Châu trầm giọng, đỡ eo Hoàng Thiếu Thiên quay lưng lại, cũng ôm lấy cậu từ sau rồi hôn lên vạt tai.​

"Mẹ kiếp, đừng động!" Hoàng Thiếu Thiên dường như vẫn chưa lĩnh hội được tình thú như vậy, cố giãy giụa, nhưng cậu từ bỏ rất nhanh. Nút buộc của Dụ Văn Châu rất đặc biệt, càng giãy càng siết chặt.​

"Thiếu Thiên," Dụ Văn Châu tóm được hông cậu, ngón tay chạm vào đường cong trên vạt eo thon gầy lại mạnh mẽ, đặt một nụ hôn khẽ lên tấm lưng đã thoáng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, "Tôi muốn vĩnh viễn giữ em lại bên mình."​

Hoàng Thiếu Thiên không nhìn thấy anh, Dụ Văn Châu cảm thấy như thế rất tốt, bằng không dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt long lanh ấy, anh hẳn không nói ra được lời như vậy.​

"Giữ bên cạnh anh làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên lại chẳng cảm thấy động lòng, ngược lại nói lời thô tục, "Cho anh làm sao? Dụ Văn Châu, anh rốt cuộc có muốn vào không, anh thật sự cho rằng sợi dây này có thể trói tôi lại . . . "​

Chưa dứt lời khiêu khích cậu bỗng cảm thấy lạnh lưng, theo đó là một vật cứng cương quyết chen vào khe hở nơi hậu huyệt.​

"Đừng nóng vội . . ." Dụ Văn Châu khẽ nói, "Thả lỏng chút, cứ kẹp chặt thế làm gì?"​

Ngón tay tiến vào có chút thô bạo, hậu huyệt không chấp nhận sự xâm lấn, nhưng nhờ nỗ lực thả lỏng của Hoàng Thiếu Thiên nên rất nhanh có thể ra vào dễ dàng. Hoàng Thiếu Thiên giờ chỉ nghĩ tới việc rốt cuộc tại sao Dụ Văn Châu lại mang thuốc bôi trơn theo người!​

"Đồ Ba Lan." Dụ Văn Châu như đọc được toàn bộ suy nghĩ của cậu, "Dễ chịu không?"​

Đưa vào hai ngón tay, ra vào mở rộng hậu huyệt, đột nhiên một ngón cong lên, vừa khớp chạm đến điểm nhạy cảm nào đó bên trong cơ thể, tiếng rên rỉ nho nhỏ lập tức tràn ra giữa răng môi Hoàng Thiếu Thiên —— lúc làm tình, trước nay cậu không tiếc phát ra nhiều âm thanh.​

Trong tiếng rên rỉ đứt quãng của cậu, Dụ Văn Châu tăng thêm một ngón nữa.​

Hậu huyệt đã thích nghi với vật cứng ra vào, khi quất chen còn mang theo tiếng nước dính dớp. Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy bên trong trống vắng ghê gớm, muốn có thứ gì đi vào lấp đầy. Dụ Văn Châu nắm lấy hông cậu, cảm giác người trong tay thoáng run lên.​

Người này có thể bùng nổ ra lực bộc phát kinh người, cũng sẽ trở nên cực kỳ dẻo dai quyến rũ khi làm tình. Sự tương phản mãnh liệt như vậy vừa nguy hiểm lại mê người, như kẹo bông đường đính kèm độc dược, khiến người biết rõ sẽ chết nhưng vẫn chẳng thể dừng chân.​

Dụ Văn Châu không cố nhẫn nại thêm, anh cầm lấy cổ tay bị trói chặt của Hoàng Thiếu Thiên, cắn răng đem hạ thân chậm rãi chen vào.​

Chậm rãi đi vào, Dụ Văn Châu chưa bao giờ lỗ mãng, điều này làm cho quá trình càng trở nên khó nhịn. Có hơi đau, nhưng cảm giác trống vắng khiến Hoàng Thiếu Thiên không khỏi động hạ thân đi nghênh hợp, chủ động phun ra nuốt vào vật khổng lồ sau lưng.​

Cậu bây giờ đã là tù binh của nhục dục, hô hấp nóng hổi, đuôi mày khóe mắt nhòe nước. Dụ Văn Châu sau khi triệt để tiến vào thì đưa tay chạm vào cổ cậu, cảm nhận động mạch nơi ấy đập thình thịch một cách kịch liệt.​

"Lớn quá . . . " Hoàng Thiếu Thiên thở hổn hển, nhưng không hề trốn tránh, "Ha, chỉ là hơi lạnh . . . Anh ôm tôi chút đi."​

Lời này cậu nói ra đặc biệt hợp lý, chẳng chút ngại ngần. Dụ Văn Châu ôm lấy cậu từ sau lưng, hạ thân càng cắm vào sâu hơn nữa, đỉnh vào điểm mẫn cảm khiến cậu không khỏi run lên.​

Mà lúc này, ngón tay Dụ Văn Châu lại đặt trên môi Hoàng Thiếu Thiên, từ từ tiến vào khoang miệng. Cậu hơi sửng sốt, rồi ra sức liếm láp.​

"Tôi muốn động," Dụ Văn Châu khẽ nói, "Em nhịn một chút."​

Phân thân gần như rút hẳn ra, nhanh chóng bị miệng huyệt nóng bỏng giữ lại, tràng thịt bị kéo ra một chút, dưới ánh trăng hiện ra ánh nước, gắt gao kẹp chặt lấy quy đầu. Dụ Văn Châu nắm lấy eo Hoàng Thiếu Thiên, mạnh mẽ đỉnh về phía trước, đi vào cả cây.​

"A ——" Hoàng Thiếu Thiên bị đâm đến mức kêu lên một tiếng sợ hãi, khoái cảm như dòng điện chạy khắp toàn thân, "A . . . Cứu mạng . . . "​

"Hô cái gì?" Dụ Văn Châu đỉnh vào càng sâu, "Muốn tôi dừng lại sao?"​

"Đừng . . . " Hoàng Thiếu Thiên bị trói hai tay, không có điểm dùng sức, bị đâm phía sau chỉ có thể khó khăn giữ thăng bằng, giọng nói đều đứt quãng, "Đâm vào đi, tiếp tục . . . "​

"Được, đây là em yêu cầu, Thiếu Thiên . . . " Dụ Văn Châu lặp lại động tác vừa nãy, "Em đừng đổi ý nhé."​

Phân thân phía sau nhanh chóng quất chen hậu huyệt, vách thịt bị ma sát càng nóng lên, hạ thân hướng nơi quyến rũ kia thẳng tiến vào sâu hơn, tràng thịt dường như rất hoan nghênh sự xâm nhập này, nhiệt tình bao lấy dương cụ, mỗi lần đỉnh vào điểm mẫn cảm đều sẽ kéo theo niêm dịch ướt nhòe, hơn nữa khiến người dưới thân vô lực chuyển động theo từng lần mạnh mẽ ra vào —— trọng tâm bất ổn làm Hoàng Thiếu Thiên gần như không có bất kỳ quyền tự chủ nào, cậu cảm giác như mình chỉ là một vật để dương cụ nóng bỏng kia phát tiết, không khác gì tự đặt mình giữa sóng gió cuộn trào nơi biển rộng, không biết mình sẽ trôi về đâu, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng nương theo, thậm chí không có cả khí lực để hét to.​

"Chậm một chút . . . " Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng run rẩy nói ra mấy chữ hoàn chỉnh.​

"Cái gì?" Dụ Văn Châu đã biết vẫn hỏi. Anh nắm lấy eo Hoàng Thiếu Thiên, đã nắm thành dấu tay màu xanh tím, "Tôi không nghe rõ."​

Đm, Hoàng Thiếu Thiên không khỏi thầm mắng người, sắp bị anh làm chết rồi, chậm một chút a! Hiện tại cậu rất muốn tỏ ra cứng rắn, tốt nhất là trực tiếp cho Dụ Văn Châu một đấm, chỉ tiếc mọi thứ đều bị Dụ Văn Châu nắm trong tay, đến cả một câu hoàn chỉnh cậu cũng không thốt ra được, vừa mở miệng liền không tự chủ được mang tiếng khóc nức nở —— quá xấu hổ, Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp ngậm miệng.​

Mồ hôi làm ướt sũng mấy sợi tóc rối trên trán, cậu thở hổn hển, thân thể rung lên theo tiết tấu ra vào của Dụ Văn Châu, mồ hôi trên thân bị gió thổi lạnh làm cậu không tự chủ được run rẩy, khoái cảm mãnh liệt từ hậu huyệt tràn ra phía trước, hạ thân chưa từng được động vào đã chảy ra chất lỏng ướt nhẹp, như không nhịn nổi mà vội vã đợi để được phóng thích.​

Mà lúc này, Dụ Văn Châu ôm chầm lấy cậu, một tay nắm lấy cổ tay Hoàng Thiếu Thiên, sáp vào tai câu nói một câu.​

"Thiếu Thiên, làm ở bên ngoài khiến em hưng phấn như thế sao?" Giọng nói của Dụ Văn Châu bị ép xuống rất thấp, "Nghĩ lan man? Bây giờ ai đang ở trong thân thể em, hử?"​

Mình thực sự quá oan ức rồi! Hoàng Thiếu Thiên chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, đã sắp bị anh làm đến mức thất thần mà còn nói mình nghĩ lan man, rõ ràng mỗi lần làm tình mình đều siêu cấp thật lòng.​

"Anh ở trong thân thể tôi . . . " Hoàng Thiếu Thiên giãy giụa nửa ngày, cuối cùng nói ra, chỉ là mang đặc giọng mũi, "Dụ Văn Châu, anh ở trong thân thể tôi, ha . . . Đâm vào đi, đâm mạnh vào, đúng, chính là chỗ đó, làm tôi đi, đừng dừng lại . . ."​

Mấy lời xấu hổ liên tiếp nói ra, Dụ Văn Châu phát hiện, miệng nói ra những lời như vậy sẽ khiến cơ thể càng thêm mẫn cảm, độ phù hợp của hai người cũng cao hơn hẳn.​

"Đừng khóc, lập tức cho em." Dụ Văn Châu nói.​

Ai khóc! Hoàng Thiếu Thiên quả thật muốn nổi khùng.​

Nhưng cậu vừa định tỏ ra cứng đầu, phân thân trong cơ thể tựa hồ lớn lên không ít, hung ác đỉnh đến điểm mẫn cảm trong vách thịt, như muốn cậu vứt bỏ ý niệm vừa rồi.​

"A a a . . . " Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng không chịu nổi, bắt đầu nói chuyện mơ hồ, "Xin anh . . . "​

"Bên kia có người nhìn, em cảm nhận được không?" Dụ Văn Châu bỗng nói, "Sát thủ đại nhân, không phải là không cảm giác được chứ."​

Trong rừng dĩ nhiên là không có ai, Dụ Văn Châu chỉ thuận miệng nói vậy, cảm thấy như thế sẽ kích thích Hoàng Thiếu Thiên, nhưng dường như hùa theo một câu này, trong rừng tối thật sự có thứ gì đó nhảy lên.​

"A?" Hoàng Thiếu Thiên tin thật, lập tức sốt sắng, cậu vừa thấy căng thẳng, tràng thịt trong hậu huyệt liền liều mạng xoắn lấy phân thân, hai chân không khỏi khép lại, kẹp Dụ Văn Châu càng chặt hơn.​

"Là thật . . . " Dụ Văn Châu ôm cậu, ngón tay đùa bỡn hai điểm trước ngực, "Sợ không? Dáng vẻ em khóc lóc van cầu tôi, nói không chừng sẽ có rất nhiều người nhìn thấy . . . "​

"ĐM!" Hoàng Thiếu Thiên dường như tưởng thật, mạnh mẽ động, hai tay dễ dàng thoát khỏi dây thừng. Cậu đưa tay ôm lấy cổ Dụ Văn Châu, trực tiếp xoay người.​

Trong cả quá trình này, hạ thân nóng rực của Dụ Văn Châu vẫn gắng gượng cắm trong hậu huyệt, ma sát như vậy khiến cả hai thở dốc không thôi.​

Rốt cuộc cũng đối mặt với Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên đổi khách làm chủ, ôm lấy anh, chậm rãi nhưng kiên định ngồi xuống.​

"Anh còn nói hươu nói vượn . . . " Hoàng Thiếu Thiên cấu lấy cổ Dụ Văn Châu, "Móa . . . A . . ."​

Cậu còn chưa dứt lời Dụ Văn Châu đã mạnh mẽ đỉnh nhập, lần nữa đẩy đến điểm mẫn cảm trong cơ thể Hoàng Thiếu Thiên.​

"Tôi nói hươu nói vượn, em liền giết tôi sao?" Dụ Văn Châu ôm cậu cười, "Lời thoại phía sau tôi nghĩ thay em."​

"Đúng thế." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc trả lời.​

"Vậy cũng chỉ có thể thành quỷ cũng phong lưu." Dụ Văn Châu mỉm cười, lần lần nữa áp đảo Hoàng Thiếu Thiên.​

Sau lưng chạm vào lá cây vừa đau vừa sướng, Hoàng Thiếu Thiên toàn thân đều đã trở nên mẫn cảm, hô hấp chưa từng nóng đến như vậy. Hai chân cậu cuốn lấy eo Dụ Văn Châu, làm ra tư thế hoan nghênh. Dụ Văn Châu cũng không phụ lòng tư thế tốt này, thẳng thắn thoải mái ra vào, đâm vào hậu huyệt đã sớm đỏ chót.​

Đầu choáng váng, hạ thân bị đâm xuyên mạnh mẽ, khoái cảm hầu như được tích lũy đển đỉnh điểm, xông thẳng lên trán, mồ hôi chảy ra ướt từng sợi tóc, thấm lên đám lá khô. Càng nhiều mồ hôi từ gò má, ngực, eo chảy xuống ướt đẫm mảng lá cây dưới thân, dậy lên mùi cây cỏ nồng nàn.​

"Thiếu Thiên, có thích hay không?" Dụ Văn Châu mạnh mẽ đỉnh nhập, phân thân nóng rực tiến vào nơi sâu chưa từng có.​

Hoàng Thiếu Thiên vốn đã bị làm đến mức thất thần, lần này thật sự quá mẫn cảm, cậu không khỏi thét lên sợ hãi, giọng nói thấm đầy sắc dục, mang mùi vị ngọt ngào dính theo mồ hôi. Cậu chỉ cảm thấy toàn bộ khoái cảm đều tìm được lối thoát —— một dòng chất lỏng trắng đục phun ra, bắn lên bụng Dụ Văn Châu.​

"Nói chung tôi rất thích," Dụ Văn Châu cúi người, hai tay bấm lên vòng eo nhỏ gầy của Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, em không thể rời khỏi tôi."​

Cao trào làm hậu huyệt co giật bó chặt lấy phân thân, giống như cái miệng mút vào, Dụ Văn Châu không nhẫn nại thêm, bắn vào trong cơ thể Hoàng Thiếu Thiên.​

"Tôi sẽ không rời khỏi anh." Hoàng Thiếu Thiên giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt Dụ Văn Châu, "Bời vì làm tình với anh thật sự là quá tuyệt."​

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ câu này nói rất đúng lúc, có hơi đắc chí, nhưng Dụ Văn Châu lại không nghĩ thế.​

"Em có ý gì?" Dụ Văn Châu mỉm cười, "Còn có người khác để so sánh?"​

Hạ thân Dụ Văn Châu vẫn trong cơ thể cậu, vốn dương cụ đã hơi mềm xuống không hiểu sao lại như thể có chiều hướng cứng lên. Hoàng Thiếu Thiên sợ thật rồi, vội vàng xin tha, chỉ thiếu điều chắp tay: "Không có không có, sao có thể chứ, tôi chỉ thích mình anh."​

Dụ Văn Châu cười cười, vỗ gò má cậu, kéo quần áo che lên người cậu.​
"Tôi cũng không thể thích bất kỳ ai khác nữa," Hoàng Thiếu Thiên bỗng nói, "Dụ Văn Châu, có phải tôi bị bệnh không."​

"Phải."​

"Anh biết bệnh này là gì không?" Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên trở nên hiếu học, "Bệnh này, tôi đã nghĩ hai năm, vẫn không có kết quả."​

"Tôi không biết," Dụ Văn Châu đặt lên gò má cậu một nụ hôn, "Nhưng tôi cũng vậy, tôi nghĩ suốt hai năm, cũng không có kết quả."​

"A, trùng hợp thế."​

"Phải, thật trùng hợp, bạn cùng bệnh có muốn giao lưu một phen không?"​

"Ý anh là tiếp tục làm phát nữa?"​

Dụ Văn Châu: " . . . Ý tôi không phải vậy."​

Hoàng Thiếu Thiên duỗi lưng: "Vậy thì thôi."​

Dụ Văn Châu đè lại cậu: "Vừa nãy không phải, nhưng hiện tại đúng rồi . . . Em cười cái gì?"​

Hoàng Thiếu Thiên thật sự rất vui vẻ, hai mắt lóe sáng cưới ánh trăng: "Tôi yêu anh."​

Dụ Văn Châu sững sờ, như không nghe rõ.​

"Tôi —— yêu —— anh —— sao quanh đây lại không có ai thế? Không ai nghe thấy sao? Chán vãi." Hoàng Thiếu Thiên vẫn buông thả như trước, mặc kệ hiện giờ cậu quần áo không đủ che thân cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu la to ra bốn phía.​

"Rất thú vị." Dụ Văn Châu thấp giọng nói, "Thiếu Thiên, tôi cũng yêu em . . . "​

Một con sóc lặng lẽ đi qua, đuôi xù run lên.​

Một con ếch nhẹ nhàng nhảy qua, vội nhảy bộp bộp đến chỗ xa xa kiếm ăn.​

Một trận gió đêm lặng lẽ thổi qua, lang thang hướng tới nơi xa hơn.​

"Anh nói xem con cá kia ở nhà đang làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên bỗng hỏi.​

"Đang nhớ em."​

"Hử?"​

"Mỗi một con cá đều rất yêu em," Dụ Văn Châu nói, "Tôi cũng vậy."​

- END -
Về mục lục
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#64
Má ơi nó ngọt muốn nhũn cả chi...
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#65

Phiên ngoại - Nhật ký Dụ Văn Châu.

Sau một khoảng thời gian dài suy nghĩ và cân nhắc, Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng xác định được hứng thú của mình đều gắn với từ "cá". Tuy chẳng phải ý gì mới, đã nằm trong dự liệu, nhưng Dụ Văn Châu và Lý Hiên vẫn đồng loạt vỗ tay, cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng vì lựa chọn này của Hoàng Thiếu Thiên.​

Dụ Văn Châu duy trì nụ cười: "Chúng ta có thể mở một cửa hàng chuyên bán cá vàng, em thấy sao?"​

"Không," Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Thực ra . . . Khụ khụ, tôi muốn . . . cái đó . . . "​

"Em cứ nói thẳng ra là được mà." Dụ Văn Châu nói.​

"Đúng, đề nghị cậu nói thẳng, dù thế nào thì Dụ Văn Châu cũng chẳng đánh lại cậu được." Lý Hiên chen lời.​

Dụ Văn Châu: "Ừ, đúng vậy."​

Tuy Dụ Văn Châu tỏ ý đồng tình với câu này của Lý Hiên nhưng y vẫn tự thấy hoảng, liền cầm gói hạt dưa trốn ra ngồi sau lưng Hoàng Thiếu Thiên, chỉ để phòng ngừa bất trắc.​

Hoàng Thiếu Thiên nghịch khối rubik trong tay, vặn tới vặn lui lạch cạch: "Tôi muốn mở một quán ăn."​

"Ý kiến hay." Lý Hiên là người đầu tiên phụ họa, "Tôi sẽ đến ăn mỗi ngày, cảm ơn đã khoản đãi. Vừa nãy các cậu nói đến việc bán cá vàng tôi còn hơi hoang mang, vì nếu thể thì chẳng có gì để nhờ vả được —— cá vàng ăn cũng không ngon."​

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn Lý Hiên: "Biết là anh rất vô liêm sỉ, nhưng không ngờ anh lại vô liêm sỉ một cách thẳng thắn đến thế!"​

"Ơ tôi vẫn luôn rất thẳng thắn, trước giờ chẳng giấu diếm gì!" Lý Hiên nói khoác không biết ngượng, "Hoàng thiếu nghĩ xem muốn mở quán ăn gì? Dùng cá làm món chính sao? Rất mong chờ nha!"​

Hoàng Thiếu Thiên buông bỏ khối rubik, xắn tay áo trầm giọng nói: "Thật không dám giấu diếm, hai năm qua tôi đã luyện được một kỹ năng."​

Sắc mặt Dụ Văn Châu phát bạch.​

"Đó chính là ——" Hoàng Thiếu Thiên làm ra tư thế múa đao, "Giết cá!"​

Hai tay Lý Hiên chắp tay: "A di đà phật, thiện tai thiện tai."​

Dụ Văn Châu đứng dậy, quay người đi ra ngoài, giọng nói rất bình thản: "Tạm biệt, chúc hai người buôn may bán đắt."​

==============================================================================​

Năm XXXX, ngày 12 tháng 3, trời râm.​

Hôm nay, đối với việc thất bại một kế hoạch cho tương lai, Thiếu Thiên lại rất vui vẻ.​

Trước giờ cơm tối tôi ra ngoài mua đồ, Thiếu Thiên ở nhà đánh nhau một trận với người máy dọn dẹp. Khi tôi về thì người máy tông cửa muốn bỏ nhà đi, không biết trong mấy tiếng này nó đã trải qua chuyện khủng bố gì. Nhìn qua có vẻ là chiến tranh bắt đầu từ lúc người máy dọn dẹp mở cửa phòng em ấy để quét rác, bạn nhỏ Hoàng Thiếu Thiên có lý có chứng, chất vấn người máy vì sao không gõ cửa, như thế này rất là không lễ phép.​

Đến tôi cũng chẳng trả lời được, xem ra khả năng chấp nhận của Hoàng Thiếu Thiên đối với mấy đồ công nghệ cao tương đối thấp, hôm qua cuối cùng cũng hướng dẫn được em ấy cách dùng nồi cơm điện.​

Thực ra mở một quán ăn cũng là một lựa chọn không tồi.​

Khi quán 'Dụ gia tư phòng' khai trương, mọi người đều đến ủng hộ.​

Ông chủ Hoàng rất keo kiệt, cả nhà hàng chỉ có một đầu bếp và một người phục vụ, ngoài ra không có người nào khác. Dụ Văn Châu làm đầu bếp, ông chủ Hoàng kiêm nhiệm việc rửa rau, rửa chén, thái rau, bồi bàn, thu ngân. Sau khi đám người đến mừng khai trương đi vào lập tức đóng cửa tạm thời —— thêm một người nữa thì chẳng phục vụ nổi.​

"Văn Châu nấu ăn rất ngon, điểm này thì mọi người hãy tin tưởng cậu ấy vô điều kiện." Nhìn sắc mặt đông cứng của mọi người, Diệp Tu lên tiếng trấn an.​

Mọi người an tâm, bầu không khí cũng thoải mái hòa hợp hơn nhiều.​

"Nhưng tên này tâm khá bẩn," Diệp Tu đốt điếu thuốc, "Mọi người đều đến ăn đồ của cậu ta, không biết cậu ta có thể giữ vững tâm trạng để nấu ăn không. Trên người ai có tiền vàng gì thì lấy ra sẵn nhé, đề phòng bất trắc."​

Mặt mọi người tái nhợt: ". . . "​

"Để em vào giúp." Khưu Phi thực sự không nhìn nổi đành đứng dậy.​

"Tôi cũng muốn đi." Tô Mộc Thu cũng đứng lên, "Tôi đói, mau vào bếp xem có món gì ngon bỏ vào mồm không."​

"Để cho tôi một phần!" Lý Hiên cũng đứng lên.​

Vì thế chỉ còn dư lại Diệp Tu và Phương Duệ bỉ ổi ngồi yên một chỗ.​

"Cậu cũng quá lười." Diệp Tu nói.​

"Giống nhau thôi." Phương Duệ đáp lại.​

Trong bếp mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, kỹ năng dùng dao của Hoàng Thiếu Thiên không tệ, mọi người nhìn đến hoa mắt chóng mặt. Một con cá nhảy nhót tưng bừng liền bị chặt gọn gàng bỏ vào chậu, tốc độ tay nhanh kinh hồn.​

"Mấy người nhìn gì vậy, ra bàn ra bàn!" Hoàng Thiếu Thiên bị mọi người soi có hơi căng thẳng, vội vàng đuổi khách ra.​

"Cho nhìn tý đi, nhìn cũng có mất miếng thịt nào đâu!" Tô Mộc Thu đến kiếm ăn, một bên nói một bên thó hai miếng điểm tâm nhét vào mồm, phồng mang trợn má nói, "Ồ, Văn Châu làm đồ thật sự rất ngon!"​

Trong lúc Tô Mộc Thu nói chuyện, Hoàng Thiếu Thiên đã giải quyết xong một con cá nữa, mọi người nhìn mà trợn mắt há miệng, trong lòng run sợ.​

"Chuyện đến nước này, tôi cần phải hỏi một việc," Lý Hiên nhìn Hoàng Thiếu Thiên, vô cùng đau đớn, "Có phải cậu và Dụ Văn Châu có cừu oán gì không? Sau cậu làm cá thuần thục vậy?"​

Hoàng Thiếu Thiên im lặng giơ dao lên: "Tôi giết con gì cũng thuần thục như vậy . . . Anh có muốn thử một chút không?"​

Lời chưa dứt, người đã chạy tan tác như chim muông.​

Trong phòng bếp chỉ còn dư lại Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.​

"Trước đây tôi thấy món cá đặc biệt khó ăn . . . " Hoàng Thiếu Thiên nói, "Còn có xương, ăn thật sự không ngon."​

"Ăn ngon mà," Dụ Văn Châu nghiêm túc nhìn trong nồi, nhẹ tiếng nói.​

"Là ăn rất ngon!" Hoàng Thiếu Thiên nói, "Thật không muốn cho bọn họ ăn. Quên đi, hay là mở quán ăn khác."​

Vì chọn mở quán ăn, đặt tên, tìm mua, trang trí rồi đủ thứ việc lặt vặt đã vất vả mất ba tháng, Dụ Văn Châu sầm mặt quay đầu: "Thiếu Thiên, em lại đây, tôi thấy ăn em ngon hơn . . . "​

"Cứu mạng, chết người rồi —— "​

Khách ngồi im trên ghế, đồng loạt nhắm mắt dưỡng thần, vờ như không nghe thấy gì.​

"Mùa này thật là nóng."​

==============================================================================​

Năm XXXX, ngày 19 tháng 6, trời quang.​

Quán ăn chính thức khai trương, vì ngày đầu tiên đều là bạn bè thân thích đến, chẳng bán được đĩa nào còn tốn mất hai ngàn tệ, Thiếu Thiên ôm sổ sách mà sầu não mất một đêm.​

Không ngờ em ấy rất chú ý đến tiền nong, tức lên còn ồn ào muốn đến chỗ bọn họ đòi tiền, tôi không quản, em ấy lại tự mình đổi ý, cảm thấy cơm nước bên ngoài rất khó ăn.​

Có nên nói với ông chủ Hoàng là cái bình hoa hôm qua em ấy làm vỡ có giá gấp trăm lần tiền vốn bỏ ra hôm nay? Quên đi, không cần nhắc đến, ông chủ Hoàng đã đền cho mình một trăm đồng, kêu mình ra chợ mua một cái khác đẹp hơn.​

Ông chủ Hoàng thật là trượng nghĩa.​

Một nhà hàng chỉ có hai người chung quy là không thực tế, lúc sau Hoàng - đặc biệt keo kiệt - Thiếu Thiên cuối cùng cũng muốn thuê người.​

Cách cậu tuyển nhân viên khá là kỳ lạ, yêu cầu mỗi người phải nuôi cá vàng, không có có cá vàng thì xếp hàng nhận mỗi người ba con, nếu nuôi chết thì lập tức gạt khỏi danh sách. Giai đoạn phỏng vấn là trình bày cái nhìn của bản thân đối với loài cá, đối với ông chủ, đối với bếp trưởng Dụ tiên sinh, toàn bộ ứng viên khen Dụ tiên sinh đẹp trai đều bị đánh rớt.​

"Trên thế gian này thật sự có quá nhiều người xấu," Hoàng Thiếu Thiên nói, "Không thể không đề phòng."​

Dụ Văn Châu: " . . . Em không định tuyển người làm bếp sao?"​

Hoàng Thiếu Thiên đăng tuyển một đống người phục vụ và thu ngân, trong bếp thì chẳng có ai, chỉ dựa vào mình Dụ Văn Châu, anh đã thành công đổi nghề từ sát thủ thành đầu bếp.​

"Tôi không nghĩ tới." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Tôi thấy ánh mắt mỗi ứng viên đến phỏng vấn nhìn anh, tôi rất không vui."​

Hoàng Thiếu Thiên mà ghen lên thì không có nói lý, vô cùng thẳng thắn, chắc chắn sẽ không giấu diếm rồi nhăn nhăn nhó nhó bắt người khác đoán, cái gì cũng sẽ viết hết lên mặt. Cả con mèo béo Tô Mộc Thu nuôi thích xán lấy Dụ Văn Châu cũng bị Hoàng Thiếu Thiên lườm nguýt rất nhiều lần. Với một người khi đã có tâm lý đền phòng thì vạn vật thế gian đều như có ý đồ riêng cả.​

Dụ Văn Châu: " . . . "​

"Trong bếp nếu thật sự thiếu người . . . " Mắt Hoàng Thiếu Thiên đảo quanh, "Tôi có biện pháp tốt."​

Dụ Văn Châu nhíu mày: "Em nói thử xem?"​

Hôm sau Hoàng Thiếu Thiên đem một đứa bé từ bên ngoài về. Nhóc này tuổi không lớn lắm, trên thân bẩn thỉu, xem ra đã lang thang một khoảng thời gian, nhưng tính cách rất tốt, dẻo mồm và lanh lẹ, có vẻ rất ra dáng.​

Nụ cười lạnh của Dụ Văn Châu lại lần nữa login: "Thiếu Thiên, đây là con riêng bên ngoài của em sao?"​

Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa thực sự làm chủ được ngôn ngữ và từ vựng, ngây ra nửa ngày cũng không hiểu rõ câu đùa nhạt của Dụ Văn Châu, trong lòng rất sầu não.​

Đứa nhỏ này gọi là Lư Hãn Văn, tên tuổi đẩy đủ, đầu óc cũng không ngu ngốc, trông cũng rất khỏe mạnh. Dụ Văn Châu vốn muốn đem nhóc về, nhưng vừa bế lên thì nhóc liền khóc không ngừng, âm thanh vang dội thật muốn hất tung nóc nhà.​

"Đến từ cô nhi viện . . . " Hoàng Thiếu Thiên mấp máy môi, dùng khẩu hình nói với Dụ Văn Châu.​

Dụ Văn Châu hiểu ý, vỗ vỗ đầu Lư Hãn Văn: "Không việc gì không việc gì, anh đùa thôi. Lại đây, tắm trước đi. . ."​

Trong nhà không có quần áo trẻ con, nửa đêm nửa hôm Hoàng Thiếu Thiên chạy đến gõ cửa nhà Diệp Tu, bới trong tủ đồ thấy mấy bộ quần áo cũ của Khưu Phi liền lấy hết sạch.​

Lư Hãn Văn chắc là hơi suy dinh dưỡng, nhóc mặc đồ của Khưu Phi vẫn rất rộng, kéo lê trên đất như một người máy lau nhà.​

Đứa nhỏ rất đáng yêu, khóc mệt thì ngủ, Dụ Văn Châu đắp kín chăn cho nhóc, đi ra phòng khách thì thấy Hoàng Thiếu Thiên ngồi khoanh chân trên sô pha, vừa ăn khoai chiên vừa xem ti vi.​

Hoàng Thiếu Thiên càng ngày càng giống một thanh niên tiêu chuẩn, bỏ nhà ra đi, thích chơi game, thích ăn mấy đồ rác rưởi, giống nhau như đúc. Dĩ nhiên Dụ Văn Châu rất vui mừng. Anh bước tới, lấy hai miếng trong túi khoai của Hoàng Thiếu Thiên.​

"Đang xem gì vậy?" Dụ Văn Châu ngồi xuống.​

"Xem ti vi . . . " Hoàng Thiếu Thiên nói, "Một chương trình tôi rất thích, Học cách làm giàu. Văn Châu, hay chúng ta chuyển sang nuôi lợn đi? Có vẻ rất có lãi đó!"​

Dụ Văn Châu: " . . . Đừng xem nữa, đi ngủ."​

Đến khi ngủ Dụ Văn Châu cũng không nhắc đến chuyện phải tính sao với Lư Hãn Văn, Hoàng Thiếu Thiên hơi thấp thỏm trong lòng, không biết làm sao để mở lời với anh, đến khi cậu dây dưa mãi mới bò lên giường tắt đèn mới nhắc đến chuyện này.​

"Anh không vui sao?"​

"Cái gì?" Dụ Văn Châu bóp bóp mũi cậu, "Em đến sám hối sao? Hôm nay ăn mấy túi khoai chiên?"​

"Ô . . . Không phải chuyện này." Hoàng Thiếu Thiên mang đặc giọng mũi, "Tôi nói chuyện của Lư Hãn Văn."​

"Ồ . . . " Dụ Văn Châu kéo dài giọng, "Hãn Văn thế nào?"​

"Tôi mới gặp nhóc đó mấy ngày, ông của em ấy đi nhặt đồ sau cửa bếp của chúng ta," trong phòng tối om, âm thanh Hoàng Thiếu Thiên phát ra có vẻ mơ màng, "Tôi nhớ không nổi hồi bé mình thế nào, không biết có phải giống như vậy."​

Hoàng Thiếu Thiên cảm giác được Dụ Văn Châu nghiêng người sang, vòng tay ôm cậu.​

"Chắc không đáng yêu như thế?" Dụ Văn Châu nói rất nhẹ, "Chắc cũng không thấp như thế."​

"Khi đó tôi chắc chắn không khóc," Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nói, "Khóc có tác dụng mới khóc, không thì sẽ không khóc."​

"Vậy bây giờ em khóc một cái đi," Dụ Văn Châu nói, "Khóc thì tôi sẽ đồng ý giữ lại nhóc Hãn Văn."​

Hoàng Thiếu Thiên: " . . . Trước giờ tôi không có khóc!"​

"Eh, thật sao?" Dụ Văn Châu cười nói, "Đêm trước ở trên chính cái giường này? Có người khóc thút thít . . ."​

"Ngậm miệng!" Hoàng Thiếu Thiên ngồi bật dậy, xoay người nhào lên thân Dụ Văn Châu, một tay che kín miệng anh.​

"Rồi rồi rồi không nói nữa," Dụ Văn Châu vội vàng xin tha, "Ngủ đi, bằng không chờ chút nữa em lại ngủ không được."​

Hoàng Thiếu Thiên mãi vẫn không vào giấc, dường như lúc làm sát thủ thính giác đã quá nhạy bén, ban đêm chỉ cẩn có tiếng động nhỏ sẽ bị tỉnh.​

"Máy trợ thính đâu?" Dụ Văn Châu sờ bên gối.​

"Không đeo," Hoàng Thiếu Thiên trở mình, chôn đầu trong ngực Dụ Văn Châu, "Anh không thở nữa thì sẽ không có âm thanh."​

Dụ Văn Châu: " . . . "​

Khoảng hơn một phút, Hoàng Thiếu Thiên mở to mắt, lo lắng lắc lắc Dụ Văn Châu: "Này! Anh không cần ngừng thở! Thêm chút nữa ngạt chết giờ!"​

Dụ Văn Châu vẫn không lên tiếng.​

"Vẫn cố! Dụ Văn Châu, anh ấu trĩ chết rồi!"​

==============================================================================​

Năm XXXX, ngày 21 tháng 7, trời quang.​

Ông chủ Hoàng trượng nghĩa đem về nhà một cậu chủ nhỏ rất đáng yêu. Lư Hãn Văn làm tôi nghĩ đến Hoàng Thiếu Thiên khi còn bé, không biết em ấy có được mọi người yêu quý hay không, có lẽ sẽ giống vậy.​

Lúc đầu Hoàng Thiếu Thiên muốn cho Lư Hãn Văn theo tôi học làm bếp, nhưng chưa đến hai ngày em ấy đã hối hận, muốn cho Lư Hãn Văn tới trường. Tôi hỏi em ấy cách nhìn bây giờ đối với việc Diệp Tu tống Khưu Phi đến trường học, em ấy không trả lời, hỏi lại thì lập tức muốn đánh người.​

Thiếu Thiên rất thích giúp người khác, có lẽ từ trong đáy lòng không muốn bất cứ ai phải trải qua tình cảnh không nơi nương tựa như mình.​

Nhưng em ấy vẫn rất keo kiệt. Tôi vẫn tìm cách để cho em ấy trở nên hào phóng hơn, trước mắt vẫn bó tay.​

Với cả, sau một tháng làm đầu bếp, tôi đã ngán không muốn nấu ăn.​

Sau nửa năm khai trương, trong quán cuối cùng cũng có năm đầu bếp, còn có không ít nhân viên. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thế này cứ như một game bán hàng, cho nên chẳng thấy mệt mới công việc bận rộn mỗi ngày, ngược lại còn rất phấn chấn.​

Dụ Văn Châu cuối cùng cũng không phải nấu ăn nữa, anh đã sắp bị ám ảnh rồi. Lúc Hoàng Thiếu Thiên buông tha anh vẫn còn rất lưu luyến không rời. Nói cho cùng Dụ Văn Châu là lao động miễn phí, không cần trả lương!​

Tình huống hiện tại là ông chủ Hoàng mỗi ngày nỗ lực làm việc, nuôi một Dụ Văn Châu thất nghiệp.​

"Giờ tôi chẳng có việc gì làm, hay là chúng ta đi du lịch đi." Dụ Văn Châu nằm nhà đọc xong cuốn sách cuối cùng trong tủ, rốt cuộc cũng phát chán, đưa ra đề nghị với ông chủ Hoàng bận rộn.​

"Không đi." Hoàng Thiếu Thiên lập tức từ chối, "Hiện giờ rất bận, cá cho ngày mai tôi còn chưa đi chợ mua đây."​

"Hãn Văn thì cho sang ở với Tiểu Khưu một thời gian ngắn đi." Dụ Văn Châu tự nhiên nói, "Em muốn đi đâu? Tôi muốn đi Bắc Âu."​

"Không có thời gian, tôi muốn nhân dịp Giáng sinh cho ra mắt một món mới, anh có ý tưởng gì không?"​

"Nếu may mắn có thể nhìn thấy cực quang. Trượt tuyết cũng rất thú vị."​

"Bài tập hôm qua của Lư Hãn Văn anh ký tên sao?"​

"Quán ăn có thể giao cho Lý Hiên quản lý."​

"Cho tôi một cốc coca."​

"Hôm nay em cho cá ăn chưa?"​

Hai người tự nói với mình nửa ngày, sực nhận ra một vấn đề vô cùng trọng yếu: Chưa cho cá ăn.​

Hoàng Thiếu Thiên chân trần chạy vội tới xem, quả nhiên, mấy con cá nhỏ trong bể bơi lờ đờ, có lẽ đã bị đói bụng rất lâu, Hoàng Thiếu Thiên đem thức ăn rắc xuống, chúng lập tức tranh nhau ăn.​

"Em ngược đãi cá như vậy sẽ bị hiệp hội bảo vệ động vật đến bắt đi." Dụ Văn Châu khoác tay lên vai cậu.​

"Có thật không?" Hiệp hội bảo vệ động vật . . . Nghe có vẻ rất xịn, Hoàng Thiếu Thiên nửa tin nửa ngờ hỏi lại.​

"Thật." Dụ Văn Châu ra vẻ thành thật nói.​

Hoàng Thiếu Thiên bỗng nghĩ đến giấc mộng hoang đường kia, cậu nuôi chết quá nhiều cá vàng, thần cá đến tìm cậu tính sổ . . .​

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng Thiếu Thiên rất hồi hộp.​

"Em không thể ngược đãi tôi, bồi thường đi, ra ngoài du lich." Dụ Văn Châu ôm lấy cậu từ sau lưng, "Vốn kế hoạch là dẫn em đi khắp nơi, không ngờ em lại mê mẩn việc mở quán ăn . . . "​

"Tôi không yên tâm việc của quán, cũng không yên tâm việc của Hãn Văn."​

"Quán ăn cứ đóng cửa đi," Dụ Văn Châu lại rất thoải mái, "Còn về Hãn Văn, không bằng ném qua nhà Diệp Tu đi thôi."​

Hoàng Thiếu Thiên: " . . . Nghe có vẻ không tệ!"​

==============================================================================​

Năm XXXX, ngày 31 tháng 12, trời quang.​

Ngày mai là nguyên đán, chúng tôi đang ở một làng nhỏ ở Bắc Âu, tín hiệu rất kém, Hãn Văn nhất định muốn gọi điện cho chúng tôi, nhưng căn bản không bắt được sóng.​

Thiếu Thiên đang nặn người tuyết trong sân, em ấy thích tuyết đến độ tôi phải ngạc nhiên, nếu tôi không gọi, em ấy có thể nghịch tuyết cả ngày, vành tai lạnh đến đỏ chót vẫn không mệt.​

Em ấy xếp được tám cái người tuyết . . . Cả sân đều hết sạch tuyết, sân hàng xóm cũng không còn.​

Sáng sớm dạy em ấy một trò, ở trong tuyết tạo ra một hố hình người. Em ấy nhào đến quá nhanh, đập trúng mũi, cả ngày lẩm bẩm không thèm để ý đến tôi. Nhưng đến tối sau khi tham gia đốt lửa trại dưới thị trấn lại mang về cho tôi một miếng thịt nướng, mùi vị không tệ lắm.​

Thật chẳng hiểu sao em ấy có thể mua được pháo hoa khi không hề biết ngôn ngữ nơi đây . . . Bây giờ trên sân giống như muốn bùng cháy vậy, ông chủ Hoàng đã hào phóng từ khi nào vậy?​

Chắc do lần này đi du lịch là tôi chi tiền.​

Sắp đến 0 giờ, nói với tôi và Thiếu Thiên, năm mới hạnh phúc.​

- END -
Về mục lục
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#66
Sát thủ vs sát thủ, tình nồng như lửa nóng?

No no no no! YOU too young too simple ?‍♀️

Nhìn thế ếu nào cũng ra hai tên ấu trĩ ở với nhau nha ??
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#67
Lâu rùi ko thấy đảng quốc dân có fic mới, đành bump fic cũ lên cho người qua đường thấy được hí hí hí.
Muốn gay cấn có gay cấn, muốn H có H, muốn dịu dàng tình cảm có dịu dàng tình cảm, muốn ngược tâm ngược thân có ngược tâm ngược thân nhẹ nhàng :v Sau cùng vẫn là ngọt sâu răng :3 Đảng viên Dụ Hoàng ơi, các bạn nơi đâu :3
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#68
Trước Cụt có nói muốn đọc fic ngược Dụ, trong mắt Lá Phỉ Phỉ chính là một fic ngược Dụ. Không phải cái ngược quằn quại giằng xé nội tâm hay đau đớn thể xác, mà là quá trình nhìn thấy Dụ đội trầm luân không lối thoát trong cơn kịch độc mang tên Thiếu Thiên.

Dụ đội trúng độc rồi, tên sát thủ vốn tỉnh táo lý trí đã trở nên bất chấp đến mức bạn thân cũng không nhận ra hắn. Thiếu Thiên là một lưỡi dao sắc, đến gần chắc chắn bị nó cắt trúng, nhưng Dụ đội vẫn chẳng màng, đem cả tính mạng mình đặt dưới lưỡi dao đó. "Hoặc là em giết tôi, hoặc là em yêu tôi", trời ơi, không hổ là Liên minh đệ nhất sue, sue đến tầng trời Orz

Mà anh chỉ bất chấp trong tình yêu, với Thiếu Thiên, còn với kế hoạch tương lai, với những thứ ngáng đường mình, anh vẫn duy trì là một trong những cái đầu thông minh nhất Liên minh. Sue chết chúng em rồi anh ơi ;; - ;;

Phỉ Phỉ cuốn hút, không thể không kể công người dịch. AU ngục tù không dễ để dịch cho không tục mà vẫn giữ được chất thực tế, trần trụi mà nó nên có. Phỉ Phỉ vào tay một người dịch có phong cách bộc trực dứt khoát như Thỏ là điều may mắn cho đảng quốc dân. Cá nhân Lá đặc biệt thích cách Thỏ gọi Diệp Tu Phương Duệ là gã, cách Tán Tu xưng hô tao mày, không những không làm fic thô thiển đi, mà còn thổi vào đó cái hồn rất chân thực cũng rất phong lưu của những người đàn ông sống nơi họng súng mũi đạn, khiến bọn hắn không chỉ cuốn hút trong mắt nhau mà còn lãng tử hơn trong mắt người đọc.

Rec mạnh.
 

Bình luận bằng Facebook