- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,076
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 26
Hoàng Thiếu Thiên bị âm thanh quái gở của đá mài lên mặt bảng làm ồn tỉnh.
Trước khi rời giường cậu vốn hay cáu bẳn, âm thanh này làm dây thần kinh căng ra, giận điên người, nhanh chóng lôi cậu tỉnh lại từ trong mộng. Tuy còn chưa mở được mắt, Hoàng Thiếu Thiên đã thuận tay cầm đồ ném đi, trực tiếp trúng khởi nguồn của tiếng ồn.
"A, ném chuẩn quá!" Phương Duệ bị gối đập trúng mặt, cuối cùng cũng bỏ xuống vũ khí tạo âm thanh nhức não, "Mấy giờ rồi, dậy đi chứ? Thế nào người anh em, hôm qua uống say?"
Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Phương Duệ.
"Ha ha . . . " Phương Duệ lùi lại hai bước, "Có sát khí."
Đầu nhức, miệng nóng, lưỡi khô, hình như bị cảm lạnh, cổ cũng rất đau, cậu thử động người, cái gì cũng không muốn nói.
"Say rượu có nghiêm trọng thế không? Mất tiếng luôn?" Phương Duệ không hiểu, tiến lại gần muốn sờ trán Hoàng Thiếu Thiên, chỉ là gã vừa nhấc tay chưa kịp làm gì đã bị Hoàng Thiếu Thiên đánh ngã không chút lưu tình.
"Đau đau đau ——" Phương Duệ rú lên, "Cái đcm? Còn có công lý hay không, đánh người rồi! Chết người rồi!"
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, nhìn Phương Duệ như nhìn một tên điên.
"Sao thế? Thật sự không thoải mái?" Phương Duệ ngừng diễn trò, đặt tấm bảng xuống, "Bị cảm? Rốt cuộc làm sao? Nói gì đi chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên rất muốn nói nhưng cổ họng như bị nhét bông gòn, một chữ cũng không cất lên được. Cậu rón rén nuốt nước bọt, cảm giác đau rát lập tức từ cổ họng truyền thẳng đến thần kinh não bộ, đau đến mức nhíu mày.
Phương Duệ nhìn, kiên nhẫn chờ Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện, kết quả là cậu ta một câu cũng không nói, cuộn chăn một cái, ngục đầu ngủ tiếp.
Phương Duệ: "Ê ê ê . . . Có ai không, tới quản tên ngốc này? Dụ Văn Châu đâu rồi?"
Hoàng Thiếu Thiên quấn trong chăn, lăn một vòng tới bên tường, lén thở dài, bày tỏ mình cũng rất muốn biết chuyện đó.
Chuyện tối hôm qua như vừa mới xảy ra vậy, ký ức không ồ ạt chảy vào đại não, mà ngồi xếp hàng chờ Hoàng Thiếu Thiên đến kiểm duyệt, hồi tưởng. Nhưng cậu thực sự không muốn đi kiểm duyệt, vừa nghĩ tới việc đêm trước phát sinh cái gì cậu liền muốn nhảy lầu, rời khỏi thế gian vô tình vô nghĩa này.
Thì chẳng là đêm qua củi khô bốc lửa tới một lần, sáng sớm nay vừa mặc áo vào lại tiêu sái làm lần nữa, dù sao cũng chẳng tốt hơn bây giờ?
"Hay là ra ngoài rồi? Để tui đi xem xem . . . "
Tiếng Phương Duệ ngày càng nhỏ, có lẽ đã thật sự đi ra cửa. Hoàng Thiếu Thiên định chui ra khỏi chăn, nhưng đầu càng lúc càng đau, trán cũng hơi nóng lên, với cả cậu vốn chưa tỉnh ngủ nên cuộn mình trong chăn ấm áp liền thiếp đi.
Hoàng Thiếu Thiên rất lâu rồi chưa nằm mơ.
Từ khi cậu mới bước chân vào Cực Quang cậu đã bắt đầu gặp những giấc mơ. Trong mơ cậu nhớ lại rất nhiều chuyện mình đã quên, nhưng đại đa số là không rõ ràng, như bị cưỡng chế chạm khắc giống hệt nhau. Nhiều gương mặt bị phủ lên một lớp vải, cậu không nhớ là ai, qua thời gian cũng thôi nghĩ về họ. Cậu mơ thấy rất nhiều người, có lẽ từng quen, hoặc giả bèo nước gặp nhau, có người bị cậu giết, vài người gặp tình cơ, nhưng khi tỉnh dậy cậu sẽ quên hết, đại não là một khoảng trống rỗng.
Nhưng giấc mộng này lại hoàn toàn khác biệt. Lần này mọi thứ đều rất rõ ràng, từ lúc bước vào đến khi cậu rời khỏi Cực Quang. Cậu vẫn nhớ căn cứ của tổ chức nằm trên một hòn đảo nhỏ, nhưng kỳ quái là cậu lại xuất hiện trên núi. Trong mơ cậu đang đi trên một vách núi cheo leo, bên cạnh không có bất kỳ ai, đi mãi đi mãi đến cuối con đường, vẫn không có bóng người. Cuối cùng cậu hoảng hốt, muốn xoay người lại thì phát hiện con đường bị dây leo bao phủ, từng cành đỏ như máu lại nở ra những cánh hoa đỏ tía, vươn lên cuốn chặt lấy mình. Cậu muốn hét lên, mà những nhành cây đó như có sự sống, siết chặt lấy cổ họng làm cậu không thể cất lời. Cậu liều mạng giãy dụa, cố gắng dùng dao găm cắt từng cành, chúng phun ra nhựa mùi tanh nồng, lập tức quật cậu xuống vách vúi.
Cậu rơi nhanh qua mây mù.
Cảm giác mất trọng lực khi rơi rất rõ ràng, cậu thấy hoa mắt chóng mặt, bị gió thổi đến thất điên bát đảo, mắt muốn nhìn về phía mặt đất nhưng kỳ quái thay, mặt đất lại là một mảnh vàng óng, có từng tầng núi đồi nho nhỏ, giống như hơi nóng rực tỏa ra từ miệng núi lửa.
. . . Sao cứ giống một miếng màn thầu rán khổng lồ vậy nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ tiếp thì Hoàng Thiếu Thiên đã đâm đầu vào miếng màn thầu.
Ăn ngon. Cậu cắn một ngụm, rồi ngẩng đầu, giơ ngón cái.
Mặt đất là miếng màn thầu, chỉ hơi ấm nóng, nhưng mùi vị rất ngon. Cậu ngồi dậy, gỡ bỏ cành lá trên người, nhìn thấy một con cá đứng cách đó không xa.
Đúng, đứng, một con cá. Con cá này có hai chân như của người, mặc khố màu cát, thân trên là cá, là một con cá vàng cực kỳ lớn, màu đen pha trắng.
A, còn là mây đen che tuyết, thật là đắt. Hoàng Thiếu Thiên từng thấy loại cá vàng này ở shop bán chim cá cảnh, giá cao đến mức dù có dùng tiền hai năm không ăn không uống đi ship đồ thì cũng chẳng đủ mua.
Con cá này lớn quá, lớn đến mức Hoàng Thiếu Thiên phải ngước nhìn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tham vọng muốn hốt nó về nhà. Cậu vừa nghĩ phải làm gì thì nó mở miệng nói chuyện.
"Cả đời ngươi đã nuôi 100 con cá, đều bị ngươi làm chết rồi. Thần cá phái ta đến đây trừng phạt ngươi."
Hoàng Thiếu Thiên rùng mình, tự nhủ không xong! Hai năm qua cậu đúng là có lòng nuôi cá, cũng nuôi không tốt, cá dường như là khắc tinh của cậu, ăn cá bị xương đâm, nuôi cá sẽ chết, đến cả bức tranh em bé ôm cá cậu mua mừng tết chả hiểu sao bị rơi mất một góc ngay ngày mùng một.
Cá thần nói tiếp: "Đời người chỉ có thể nuôi 100 con cá, hiện tại con cá thứ 101 của ngươi đang trong tay ta, ta muốn đem hắn đi!"
Hoàng Thiếu Thiên định thần nhìn lại, a, là Dụ Văn Châu.
"Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục nuôi hắn," Cá thần nói, "Nhưng ngươi phải đánh đổi một thứ! Ta rất thích nói chuyện, nhưng giọng nói luôn không ổn, viêm dây thanh quản thêm viêm đường hô hấp trên, đưa cho ta giọng nói của ngươi, sau này ngươi sẽ không thể nói chuyện."
Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "
"Ngươi chọn nhanh lên, chúng ta rất bận," Cá thần nói, "Chút nữa còn phải vào mộng người khác diễn kịch đây."
Hoàng Thiếu Thiên: "Nếu ta không chấp nhận, ngươi sẽ làm gì hắn?"
Cá thần nghĩ: "Kho? Luộc? Hấp? Làm gỏi? Rán cũng không tệ?"
Hoàng Thiếu Thiên cuống lên: "Cho ta đi! Ta đổi cho ngươi!"
Cá thần rất cao hứng: "Chắc chắn rồi, bây giờ ngươi có thể nói câu cuối cùng với cá của mình, từ nay về sau sẽ không thể nói chuyện với hắn nữa . . . "
Dụ Văn Châu đi tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, rất dịu dàng, cầm một cốc nước ấm, đưa tới bên môi cậu.
"Uống thuốc nào." Dụ Văn Châu nói.
Hoàng Thiếu Thiên nghĩ mãi, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì với Dụ Văn Châu, việc này không thể chậm trễ, câu nói sau cùng . . .
"Tôi sẽ không đánh anh nữa!"
Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên tỉnh giấc, mở choàng mắt dậy, thấy Dụ Văn Châu ngồi bên giường kinh ngạc nhìn mình.
"Tỉnh rồi?" Dụ Văn Châu dịu dàng cầm cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc y xì trong mộng, "Thiếu Thiên, em bị ốm, phải uống thuốc."
Hoàng Thiếu Thiên: " ? ? ? "
"Em nằm mơ?" Vừa rồi tiếng hô không nhỏ, dọa Dụ Văn Châu giật nảy mình. Anh đưa thuốc tới, nín cười hỏi Hoàng Thiếu Thiên, "Không phải trong mộng em cũng muốn giết tôi chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên: " . . . "
Hoàng Thiếu Thiên thật sự không biết trả lời ra sao, mọi khi nằm mơ thế nào thì khi tỉnh dậy cũng quên sạch, mà lần này mơ một giấc hoang đường như thế lại nhớ vô cùng rõ ràng.
"Toát mồ hôi rồi, xem ra chẳng mấy chốc sẽ khỏi." Dụ Văn Châu sờ trán cậu, "Cũng đỡ sốt rồi."
"Ừm." Hoàng Thiếu Thiên đáp lời, cảm thấy rất xấu hổ.
"Hoàng tiên sinh . . . " Dụ Văn Châu cười nhìn cậu, "Không phải em đã quên đêm qua phát sinh cái gì chứ?"
Đúng là . . . Hoàng Thiếu Thiên cố cưỡng lại, cười khan hai tiếng, lại lần nữa rụt vào trong chăn.
Thế nhưng như này có phải quá tốt rồi không. Hoàng Thiếu Thiên nằm trong chăn thầm nghĩ, nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, hôm qua đã nói rồi thì quyết không thể đổi ý.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Thiếu Thiên ló đầu ra, ngoắc ngoắc tay với Dụ Văn Châu.
"Hử?"
"Hắt xì —— "
Dụ Văn Châu bất ngờ trúng chiêu nhíu mày: "Hiện tại tôi hơi nghi ngờ tính chân thực của cuộc nói chuyện đêm qua, Hoàng Thiếu Thiên, tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ em có phải đã thay lòng đổi dạ . . . "
"A?" Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa mũi, bộp một cái vén chăn lên, "Lạnh quá, không bằng làm tình đi!"
Dụ Văn Châu hơi sững người, sau đó cười hiền.
"Sao em biết bây giờ tôi đang nghĩ tới việc đè em?"
"Được."
Cứ thế quay về điểm bắt đầu, tất thảy đã khác, mà toàn bộ đều giống nhau.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Dụ Văn Châu tha thiết, cậu nghĩ, vấn đề mãi làm phiền cậu cuối cùng cũng có đáp án. Cậu vẫn cảm thấy dường như mình vẫn không biết làm thế nào để thích một người, dù sao đi chăng nữa vẫn cảm thấy không phục, nhưng hiện tại, mặc kệ nó?
Một người khi rơi vào trong nước, có biết bơi hay không cũng không quan trọng. Dù thế nào họ cũng sẽ phải vật lộn để bơi, nếu không sẽ chết đuối.
Thế nhưng cậu không muốn chết đuối. Màn thầu rán ăn ngon như vậy, nuôi cá vàng tốt như vậy, Dụ Văn Châu yêu mình như vậy.
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: