We are all born mad. Some remain so.
Chúng ta sinh ra đều là những kẻ điên rồ. Một vài người vẫn giữ nguyên như thế.
Chúng ta sinh ra đều là những kẻ điên? Vậy điều gì làm chúng ta thanh tỉnh?
Tôi luôn cho rằng Diệp Tu là một kẻ điên, một kẻ điên đầy thanh tỉnh. Tất nhiên đây là một lời khen, nếu ai đó gọi tôi là một kẻ điên, tôi cũng sẽ cho đó là một lời tán thưởng.
Kẻ điên không hành động như người thường, không suy nghĩ như người thường. Họ liều lĩnh hơn, táo bạo hơn và đầy tiềm năng hơn.
Kẻ điên sẽ không vì dăm ba lời dèm pha mà dừng lại.
Kẻ điên không tin vào thứ gọi là "bất khả thi".
Kẻ điên không bị đám đông tác động, không bị khó khăn làm chùng bước.
Họ mở rộng khả năng của mình, biến tất cả những điều không thể thành có thể, những kì tích, những sự vĩ đại từ xưa đến nay đều xuất phát từ những ý tưởng điên rồ, của những con người điên rồ.
Người bình thường cả nghĩ cũng không dám, nhưng kẻ điên sẽ biến tất cả những mộng tưởng thành hiện thực, bằng đôi tay của họ.
Bước được lên đỉnh cao, không có ai là người bình thường.
15 tuổi bỏ nhà đi, Diệp Tu ôm theo hành lý của em trai, bỏ nhà đến thành phố H, gặp anh em nhà họ Tô -
"Đứa nhỏ này thật ấu trĩ, có phúc không biết hưởng, mới tí tuổi đó thì làm được trò trống gì",
15 tuổi, ôm lý tưởng bỏ nhà ra đi. Chà... hành động mà chính bản thân Diệp Tu khi nhìn lại cũng phải công nhận thật ấu trĩ.
Nhưng lựa chọn này đã khởi đầu cho tất cả. Khi 15 tuổi chúng ta thường nghĩ gì nhỉ?
Hôm nay ăn gì?
Ngày mai cô có kiểm tra bài cũ không?
Cuối tháng này là thi rồi, còn chưa học được chữ nào, tới đó làm sao làm bài đây?
Điều làm Diệp Tu khác biệt có lẽ ở chỗ Diệp Tu biết mình thích gì, cậu thích chơi game, rất thích. Tất nhiên lí do thích này không đủ để che lấp việc bỏ nhà đi ấu trĩ cỡ nào. Nhưng 15 tuổi, Diệp Tu sẽ không vì những câu nói
"chơi game không có tương lai", "chơi game chỉ là thứ sở thích hại tương lai", "chơi game chẳng mấy chốc cũng sẽ chán thôi" mà từ bỏ, cậu có suy nghĩ riêng của mình, những suy nghĩ không dễ bị tác động bởi các quy chuẩn của người khác. Cậu chỉ điều mà cậu cho là đúng.
Hành động của Diệp Tu làm tôi nhớ đến một câu chuyện nhỏ"
Có cậu bé kia lần đầu ra biển, cậu ấy hỏi cha mình: "Cha ơi, nước biển có vị gì?"
Người cha mỉm cười trả lời cậu bé: "Nước biển có vị mặn đó con trai ạ, không ngon đâu"
Cậu bé nghe xong lập tức chạy về phía biển vốc một ít nước lên nếm thử rồi gật gù "Đúng là nước biển mặn thật".
Hành động nếm thử nước biển đó trong mắt chúng ta rất vô ích, rất ngây thơ, nước biển có vị mặn, không phải đó là điều hiển nhiên, ai ai cũng biết sao?
Không bạn à, với một đứa trẻ thì không, tất cả mọi người đều nói nước biển mặn cũng không đủ thuyết phục được đứa trẻ ấy, nó chưa hiểu thế nào là mặn, nó chưa từng ra biển, chưa từng tự mình thử xem "mặn" của nước biển là ra sao.
Nghi ngờ tất cả mọi thứ, muốn tự mình cảm nhận tất cả mọi thứ là đặc tính của một đứa trẻ, điều đó giúp những đứa trẻ ghi nhớ về thế giới, dần dần tự cảm nhận về thế giới theo cách riêng của chúng. Đáng tiếc điều này cũng mất dần khi chúng ta lớn lên.
Khi lớn lên, chúng ta có thể dễ dàng tin rằng chơi game là một thói quen xấu vì ti tỉ "lời khuyên" của ti vi, báo đài, người lớn, từ những định kiến đã hằn thành vết trong tư tưởng. Ta không buồn tự mình kiểm chứng, tự mình cảm nhận, tự mình suy nghĩ,.. rất nhiều người nói như vậy mà, nhiều người nói đương nhiên là sự thật (?)
Nhưng kẻ hơn người tất sẽ có chỗ khác người.
Diệp Tu khác người, cậu vẫn giữ đặc tính của một đứa trẻ, người khác nói game xấu không ảnh hưởng đến cậu, cậu chỉ nghe theo trái tim mình, nghe theo cảm nhận của bản thân.
Tất cả mọi người đều nói chơi game là hư hỏng, điều đó không sao cả; thầy cô nói game chỉ là thứ vô bổ, không sao nốt, cậu không hề thấy vậy; cha mẹ nói cậu mới 15 tuổi, tất cả chỉ là ham vui nhất thời nhưng sao cậu cảm thấy mình có thể chơi game thêm 10 năm, 20 năm nữa cũng không chán.
Vậy là đủ rồi.
Diệp Tu thích game và lựa chọn nghiêm túc với sở thích đó, cậu không thấy việc đó là phí phạm thời gian, cậu cảm thấy những gì mình bỏ ra đều rất xứng đáng, ý nghĩa đó dần hình thành, nhen nhóm dần trong cậu thiếu niên, tích tụ lại, trở thành lý tưởng của riêng cậu.
Việc lựa chọn bỏ nhà đi của Diệp Tu có cả phần của sự chưa trải đời và phần độc lập trong suy nghĩ của cậu.
17 tuổi, Tô Mộc Thu mất, Diệp Tu có nhà để về nhưng lại lựa chọn dựa vào game, tự nuôi sống mình và Tô Mộc Tranh khi ấy mới 15 tuổi -
"Thằng nhóc này điên rồi, có nhà có cửa, có chăn ấm nệm êm chờ sẵn thì không về, nuôi sống mình có nổi không mà đòi chơi game nuôi thêm một cô bé 15 tuổi ăn học."
Một người lớn có công ăn việc làm nuôi một đứa nhỏ là một gánh nặng, huống gì là kiểu là đối với một thiếu niên 18 tuổi không bằng cấp, không công việc như Diệp Tu. Khi ấy cậu có một lựa chọn dễ dàng hơn rất nhiều, trở về nhà, nơi ấy mãi mãi là nhà cậu dù bất kể ra sao.
Nhưng lần nữa, Diệp Tu lại lựa chọn "khác người".
Diệp Tu rất lạnh lùng, rất lí trí nhưng không thể phủ nhận cậu là một người có tình có nghĩa, có ơn tất báo.
Khoảng thời gian ấy khó khăn cỡ nào, chúng ta không thể biết chính xác được, nhưng trước đây khi Tô Mộc Tranh nhắc về cuộc sống dựa vào game của mình và anh trai với Trần Quả, khi ấy Diệp Tu đã 27 tuổi, đã 8 năm kể từ những ngày tháng ấy nhưng gương mặt ngàn năm bình tĩnh kia vẫn dâng lên chút cay đắng. Thời điểm giới chuyên nghiệp, game thủ, hợp đồng, quảng cáo, thương hiệu gì gì đó đều rất xa lạ,... Diệp Tu không giống Tô Mộc Tranh, nhu cầu và chất lượng cuộc sống của cậu không phải là thứ mà cuộc sống dựa vào quán nét có thể mang lại được.
Vậy mà Diệp Tu lần nữa làm được. Cậu vẫn tiếp tục chơi game, tiếp tục ở lại tại thành phố H cùng Tô Mộc Tranh, nuôi sống cả hai, tiếp tục ôm giấc mộng của mình.
Một lần ra đi, một lần hội ngộ, một lần mất mát, cuối cùng dư ra một cô gái nhỏ cùng Diệp Tu nương tựa vào nhau.
Diệp Tu làm khá tốt khi thay thế vai trò của Tô Mộc Thu, Mộc Tranh lớn lên là một cô gái tốt tính, cứng cỏi và xinh đẹp... hệt như những cô gái được sống trong một gia đình êm ấm vẹn toàn.
Có lẽ đây chính là dấu mốc cho sự trưởng thành của Diệp Tu, mất đi người bạn thân thiết, nhìn giấc mộng của người đồng đội vỡ tan nay trước mắt, lo tính tiền bạc, thực sự gánh vác trên vai một gia đình.
Năm ấy, thiếu niên bị buộc trưởng thành chỉ sau một đêm.
18 tuổi- kí hợp đồng với Gia Thế, ở cái tuổi bạn bè cùng trang lứa lo chuyện thi cử, nên chọn trường nào, học ngành gì, Diệp Tu trở thành tuyển thủ E-sport-
"Cái nghề này thì có tương lại gì? Chỉ mãi là kẻ lông bông"
Để bắt đầu một hành trình mới, những bước đi đầu tiên luôn khó khăn nhất, huống chi là thế hệ của Diệp Tu là thế hệ mở đường, lớp tuyển thủ đầu tiên của Vinh Quang. Khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng đáng sợ hơn cả một con đường đầy chông gai là một con đường không có đích đến.
Trong Alice in the Wonderland, khi Alice chạy trốn đoàn quân K Cơ của Hoàng hậu Đỏ, cô gặp được Cheshire – con mèo lơ lửng, và Alice hỏi Cheshire rằng:
Alice: Xin hãy nói cho tôi biết, từ nơi này, tôi sẽ phải đi đường nào?
Cheshire: Điều đó phần lớn phụ thuộc vào nơi nào mà cô muốn đi tiếp?
Alice: Tôi không quan tâm nhiều lắm tới nơi đó.
Cheshire: Vậy thì nơi nào cô đến cũng thế cả thôi.
Cheshire đang trêu đùa cô bé sao? Không, Cheshire đang nói một sự thật rất hiển nhiên, bất kể đi đâu, chúng ta đều cần một đích đến, không biết mình muốn đi đâu thì nơi nào cũng vậy thôi, không có gì khác biệt.
Vinh Quang lúc ấy chính là vậy, mờ mịt không thấy tương lai, cái giá bỏ ra rất lớn, không đại học, không bằng cấp, không ổn định, bỏ tất cả vào Vinh Quang nhưng ai biết được cái giới chuyên nghiệp này sẽ đi về đâu, tiếp tục phát triển hay nhanh chóng lụi tàn, để lại những kẻ đã chọn bước chân vào với một đống hoang tàn đổ nát? Là Vinh Quang rực rỡ hay là thịt nát xương tan?
Có nên dừng lại một chút, chờ ai đó "thử" trước, thử xem con đường này sẽ đi đến đâu không? Thử xem nó có an toàn không? Có đáng để trả giá không?
Khi ấy Diệp Tu có đang phân vân lựa chọn, có quay cuồng lạc lối không nhỉ?
Có lẽ là không, Diệp Tu luôn biết cậu muốn gì, cái tương lai bấp bênh phía trước có là gì so với những chuyện trước đây. Nếu có thất bại, chỉ là làm lại lần nữa thôi mà.
Có thể người khác sẽ chọn như vậy, nhưng Diệp Tu thì không, cậu thanh niên 18 tuổi đầu ấy lựa chọn dấn thân vào, dùng chính mình làm phép thử để biết xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Ngày ấy, bất kể Diệp Tu chọn thế nào, bất kể kết quả ra sao, thất bại, đổ nát hay vinh quang, sẽ luôn có một tương lai đang chờ cậu.
Diệp Tu sống rất lí trí, cũng rất bản năng.
Cậu luôn đủ lí trí, đủ thanh tỉnh để bản thân một đường bước tiếp, hướng thẳng về mục tiê đã chọn.
Một kẻ điên rò đầy thanh tỉnh - đủ thanh tỉnh để giữ cho bản thân tiếp tục điên rồ, tiếp tục như nguyên sơ.
Trong suốt những năm tháng ở Gia Thế, từng bước leo lên ngôi vương, đánh ra một Vương Triều, huy hoàng nhất, cũng là cay đắng nhất, Diệp Tu từ nơi cao nhất, bị chính những người thân quen tính kế, đẩy đến đường cùng, kết thúc sự nghiệp tuyển thủ -
"Tên cứng đầu cứng cổ ấy, có phúc không biết hưởng, tham gia chút hoạt động thương mại thì chết ai à?"
Những năm tháng này làm tôi nhận thấy rất rõ,
Diệp Tu là một người tự do
Anh hoàn toàn không bị ràng buộc, tiền bạc, danh tiếng, cái nhìn của người khác, thành công, khuôn mẫu,... dường như tất cả những thứ ấy đều không có nghĩa gì với Diệp Tu. Anh ấy muốn chơi Vinh Quang, chỉ vậy thôi.
Tâm trí của Diệp Tu tựa như một ốc đảo trơ rọi giữa biển khơi, người khác bị anh tác động nhưng không cách nào làm ngược lại với anh. Anh không quan tâm cái nhìn của người khác, không cần sự công nhận của người khác, càng sẽ không thay đổi bản thân vì bất cứ ai.
Anh chỉ là anh.
Diệp Tu trong suốt những năm tháng đó, anh cứ như vậy. Thấu đời hơn, tài giỏi hơn, va vấp nhiều hơn, và vẫn luôn là chính mình.
Những chuyện Diệp Tu làm, đều vì bản thân, tự làm tự hưởng thụ. Anh không cần sự công nhận của người khác, anh tự công nhận bản thân, tự ra sức vượt qua chính mình.
Tôi thường tự hỏi rất nhiều về lí do tại sao anh ấy không chấp nhận hoạt động thương mại. Nếu chấp nhận hoạt động thương mại, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không có lục đục, không có xích mích, không tự dồn mình tới mức bị cô lập rồi phải giải nghệ.
Gia đình sao?
Sau này chính Diệp Tu đã nói anh ấy biết việc mình được tự do như bây giờ vì gia đình không còn quản nữa, lí do giấu gia đình hay chứng minh thư thật quá gượng ép. Mùa 10, đến khi chuyện dùng tên em trai bị phát hiện, anh còn có thể dùng vẻ mặt bình thản đó đối diện với chủ tịch Phùng mà.
Vậy lí do thật sự là gì?
Đơn giải vì Diệp Tu không muốn, việc anh đã không muốn, không ai ép được anh.
Hoạt động thương mại không liên quan đến công việc đánh giải của anh, không mang lại chút lợi lộc gì, chỉ tổ phí thời gian, hao tổn tâm sức không đúng chỗ. Diệp Tu chưa từng phủ nhận lợi ích của thương mại hóa, nhưng cũng chưa từng thỏa hiệp mà chấp nhận nó.
Anh hiểu rõ luật chơi không có nghĩa anh sẽ chơi trò chơi ấy, chính vì hiểu rõ quy luật ấy nên Diệp Tu mới biết cách không để bản thân vướng vào trò chơi ấy.
Diệp Tu không vì một con đường đơn giản hơn mà thỏa hiệp, có thể sống giữa bao nhiêu cám dỗ mà giữ vững nguyên tắc của bản thân, Diệp Tu quả thật rất đáng nể.
Năm 25 tuổi, giải nghệ, đến quán nét Hưng Hân, cầm Quân Mạc Tiếu, làm lại từ đầu -
"Anh ta nghĩ mình còn được như xưa sao, Diệp Tu, anh già rồi, nên nhường bước cho thế hệ mới, cuộc chơi này không còn chỗ cho anh nữa."
...........
T.B.C
Diệp Tu, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Làm người mạnh mẽ nhất, tự do nhất, tiếp tục bước đi trên đường dẫn đến Vinh Quang
( Ú )
( 23h 59' 29/05/2020 )
(Khụ, nhìn là thấy Ú chưa hoàn thành bài này, bận rộn vài hôm mới chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật Diệp Tu rồi, định viết vài dòng cho anh nhưng cuối cùng vẫn thành lan man dài dòng. Thôi thì đành hẹn hoàn nó vào hôm khác.)