Hoàn (Hàn Diệp) Chúng ta tóc bạc _ Takanashi

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1
Hàn Diệp
CHÚNG TA TÓC BẠC

Đã nhiều năm qua kể từ khi bọn họ ở cùng nhau, mỗi ngày vẫn trôi qua rất bình lặng nhưng không nhàm chán. Bọn họ vẫn thường ở nhà, lão Hàn đã lui về sau, không cần đến CLB thường xuyên.

Tiền đa phần là đem đi đầu tư, Diệp Tu có một chung cư đem cho thuê, và một vài sinh ý khác, tiền không phải yếu tố khiến bọn họ phải ra khỏi nhà quá nhiều nữa.

Năm nay Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tóc hoa râm đón Tết, lại một năm nữa trôi qua, bọn họ cùng ngồi ăn mì hoành thánh, con mèo mấy năm trước, Hàn Văn Thanh nhặt về đang đứng thẳng bằng hai chân khều khều quần Diệp Tu. Một con mèo vằn vô tình vào sân nhà bọn họ rồi không chịu đi nữa đang ngang nhiên tản bộ trên sô pha.

“Này lão Hàn, Cầu Bại khều quần tôi, nó đói rồi” – Ngụ ý là, anh đi lấy đi.

“Nó khều quần cậu” – Ý là, khều cậu cậu lấy.

“Khụ khụ” – Diệp Tu ho.

Hàn Văn Thanh gắp thêm một đũa mì như thường, nhưng vẫn là đứng lên đi lấy đồ ăn cho mèo.

Trước Tết, Diệp Tu bị một trận bệnh nhẹ, nói là nhẹ nhưng rất lâu không hết, có vẻ là liên quan tới mũi, sắp tới Hàn Văn Thanh định đem Diệp Tu đi khám bệnh, dạo này mèo cũng không cho hắn ôm nữa, sợ do lông mèo làm mũi nhạy cảm.

Đổ đồ ăn cho mèo xong, Hàn Văn Thanh đi rửa tay, lúc đi ngang qua Diệp Tu đang ngồi ăn, cả tướng ăn Diệp Tu cũng tỏa ra một loại khí chất lười nhác, bệnh xong lại có nhiều thêm một chút mệt mỏi. Nhìn xoáy tóc có vài sợi bạc, không biết suy nghĩ của anh đã lạc về phương trời nào.

“Này lão Hàn, khi không anh dúi mặt vào tóc tôi làm gì đấy, có thơm không?” – Giọng trêu chọc.

Hàn Văn Thanh không trả lời, mặt dụi dụi vào tóc Diệp Tu, cọ một chút.

“Không có mùi”

Có tiếng cười nhẹ, Diệp Tu ngửa đầu ra sau, nhìn Hàn Văn Thanh.

“Xem ra anh bị lây bệnh nên nghẹt mũi rồi, tóc ca thơm như vậy cũng không ngửi ra?”

Sau đó mắt Diệp Tu phải nhắm lại, môi Hàn Văn Thanh cọ nhẹ trên lông mi hắn, chạm vào mắt, má một chút, nhẹ như bông, Hàn Văn Thanh cũng cười, tiếng cười chạm vào làm mặt Diệp Tu có chút ngứa.

“Tóc cậu bạc rồi.”

“Tóc anh cũng vậy.”

“Một lát nữa đi mua thêm ít đồ ăn.”

“Siêu thị mở cửa rồi sao?”

“Ừ.”

.
.
.

Chúng ta tóc bạc rồi. Năm mới vui vẻ, Diệp Tu.

Năm mới vui vẻ, Hàn Văn Thanh.


_________

Một câu chuyện nhỏ đăng mừng năm mới muộn, mọi người năm mới vui vẻ.
Định là đăng vài tấm Hàn và Diệp trung niên của Ring, cuối cùng vẫn là chọn tấm này, ấm áp cho năm mới.

 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Khi chúng ta tóc bạc, là khi chúng ta cùng nhau một đời ~
Ấm áp, nhẹ nhàng nhưng dễ gây nghiện luôn là Taka và Koba áaaaaaa!!! Đọc một lần rồi chỉ muốn đọc tiếp!!!!! H
Chúc bạn năm mới vui vẻ ❤️❤️❤️ Hãy luôn giữ sức khoẻ nhé!
 

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#3
Lạnh hỏng đầu là bệnh _ Takanashi

Trời đã đổ tuyết, hơi rụt cổ vào trong chiếc khăn quàng cổ, vừa thở mạnh một hơi, khói trắng từ kẽ hở tỏa ra mịt mờ rồi tan biến vào không khí. Diệp Tu một tay cầm túi đồ ăn, tay còn lại rút điếu thuốc lá từ trong túi rồi châm lửa.

Ngậm điếu thuốc đi tới ngã tư, khi hắn còn đang suy nghĩ vu vơ thì vốc tuyết lớn rơi ụp xuống đầu, Diệp Tu giật mình suýt đánh rơi cả điếu thuốc đang ngậm, nhìn sang mới thấy một cậu bé nghịch ngợm đá vào cây khiến tuyết rơi xuống rào rào.

Nhìn nhóc con nghịch ngợm bị mẹ dạy dỗ, Diệp Tu không khỏi nghĩ nghĩ, nếu mình làm thế này chắc chắn sẽ bị anh ta đen mặt lườm cháy rồi mắng “Ấu trĩ”.

Không nhịn được phụt cười, Diệp Tu vui vẻ hơi run môi, dùng răng nghiến nghiến đầu lọc thuốc cho tàn thuốc rơi xuống. Hắn đưa tay phủi đống tuyết trên đầu, người đánh một cú rùng mình, tuyết trên tóc tan ra thấm vào da đầu lạnh đến nổi da gà.

Đèn đã chuyển sang màu đỏ, Diệp Tu duỗi chân nhanh chóng tiến về phía trước. Đi hết con đường này rồi rẽ phải là về đến nhà rồi.

Đứng trước cửa, Diệp Tu không lấy chìa khóa mở cửa mà nhấn chuông, lát sau đã nghe tiếng cạch cạch mở cửa. Ánh đèn trong nhà chiếu tới phủ lên người c, Hàn Văn Thanh đứng trước cửa đã mở, một bên chân mày hơi nhướng hỏi.

“Không phải cậu mang theo chìa khóa rồi sao?”

“Đột nhiên không muốn mở bằng chìa khóa.”

Chờ Diệp Tu vào nhà, anh nhìn rồi sờ tóc hắn, vừa sờ đã thấy tóc ướt, bên trên còn có chút vụn tuyết. Hàn Văn Thanh đem đồ ăn vào bếp rồi vào phòng ngủ, trong lúc Diệp Tu còn đang giũ khăn quàng anh đã bước ra, trên tay cầm một cái khăn bông ụp lên đầu Diệp Tu, giúp hắn cởi nút áo khoác treo lên rồi dùng khăn lau tóc hắn.

“Bên ngoài tuyết không lớn tới mức này, sao vậy?”

Diệp Tu xoay người lại để Hàn Văn Thanh lau càng thuận tay hơn.

“Ban nãy lúc đang chờ đèn đỏ thì bị tuyết trên cây rơi trúng.”

“Bị tuyết rơi trúng còn vui vẻ như vậy?”

“Haha vậy cũng bị anh nhìn ra, lúc đó tôi nghĩ nếu anh có ở đó thế nào mặt cũng đen tới hù khóc cậu nhóc đó.”

“… Lạnh hỏng đầu là bệnh, phải trị.”


---
Thời gian này Taka có viết nhưng không có cảm giác lắm nên không đăng, mãi mới viết một fic cảm thấy ổn, fic cũng ngắn nên Taka đăng ở đây, mong người vô tình đọc được sẽ cảm thấy vui vẻ. Chúc bạn một ngày tốt lành!
 

Bình luận bằng Facebook