Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020][Dụ Văn Châu] Bắt Lấy Ánh Sáng

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Bắt Lấy Ánh Sáng



CV: 张佳乐头上的小花儿

Edit: CheeQi77

Beta: Một Chiếc Nấm


Fic thuộc Project chúc mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2020 Châu Xuất Vu Lam
Lời tác giả:
*Chúc mừng sớm trước khi đồng hồ điểm 0h.

*Tôi dùng tấm lòng nhỏ bé này viết văn, không có gì cao sang, chỉ là muốn viết, Dụ Dụ sinh nhật vui vẻ, chúc cho cuộc đời cậu ngập tràn mộng đẹp và hi vọng, từ nay về sau luôn an nhiên, thuận lợi.

______________________________________________

Dụ Văn Châu mười bảy tuổi, đội nón che nắng, giữa trời mùa hè đi xuống cửa hàng dưới lầu đóng tiền Internet. Thật là nóng, mặt trời lớn như chiếc lồng sưởi, sóng nhiệt đổ ập xuống rồi lại phả ngược về không trung, không khí cũng bị khí nóng bẻ cong đến vặn vẹo. Vì sợ cháy nắng mà không dám mặc áo cộc, phải khoác thêm sơ mi trắng bên ngoài, mồ hôi dính ướt lưng áo, bóng cây tầng tầng, tiếng ve lớp lớp, là một buổi chiều mùa hè rất điển hình, trong túi áo cũng chuẩn bị sẵn năm đồng tiền mua kem.

Cửa hàng viễn thông có điều hòa, cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt, bước một bước thật nhanh đẩy cửa kính vào bên trong trốn khỏi nắng nóng, miễn cưỡng xem như chạm đến cái ôm mát mẻ của vùng an toàn, Dụ Văn Châu ngồi tại hàng ghế đưa lưng về nơi đầu gió của điều hòa, chờ khi từ cọng tóc đến gan bàn chân đều phát lạnh mới nhích mông sang chỗ bên cạnh, trên trán nơi khóe mắt ướt sũng như rêu mọc dài, mồ hôi vuốt xuống một lần lại một lần, rốt cuộc cũng thở ra hơi.

Trên màn hình LED chạy quảng cáo nho nhỏ, là Vinh Quang sao?

Thật ra đã từng nghe nói đến, chủ đề tán gẫu giữa mấy tên nam sinh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cái, nghe nhiều quá thì không chơi cũng biết trò chơi này có loại chức nghiệp gì. Cậu không có ý định chơi, nhưng cũng để ý nghe ngóng làm đề tài nói chuyện, phòng khi chém gió với nhau lại không chen được lời nào, thế mà ở cửa hàng viễn thông lại xuất hiện quảng cáo này.

Cậu không để tâm, móc điện thoại ra quét mã nộp tiền, đầu ngón tay lướt nhẹ đẩy các cửa sổ pop up, nộp tiền gia hạn Internet, được tặng một can dầu, còn thêm một cái thẻ tài khoản. Đoán chừng là hoạt động liên kết của Vinh Quang với bên viễn thông. Người phát ngôn mới nổi giương nanh múa vuốt trên TV công cộng tại cửa chính trong cái nắng gay gắt - điều này do Dụ Văn Châu miễn cưỡng đúc kết qua lăng kính của mình. Chung quy khuôn mặt có dễ nhìn đến mấy thì dưới sức nóng như vậy cũng chỉ thấy xanh xao méo mó như ma quỷ.

Cậu lẩm nhẩm lời quảng cáo trong lòng: "Đây là một trò chơi hoàn toàn mới mà bạn chưa bao giờ được trải nghiệm, chỉ cần ba phút, bạn sẽ yêu trò chơi này giống như tôi."

Bạn nhỏ Dụ đang tuổi bất trị chẳng thèm ngó ngàng tới, trong lòng cười lạnh một tiếng. Không dám giấu diếm, Dụ Văn Châu từng tuổi này, khó tránh khỏi có chút coi trời bằng vung, tuy nhiên thành tích học tập của cậu lại rất tốt, hơn nữa thiên phú dị bẩm yêu thích học tập khiến người khác không ngờ tới. Đến mức, trong tủ sách điện tử trên điện thoại chất đầy toàn là tệp tư liệu ôn tập. Dụ Văn Châu cậu ta là học sinh xuất sắc thật sự, hay nói cách khác, thật ra cậu có ý thức học tập. Trẻ con tầm tuổi này hầu hết toàn giả bộ học giỏi, lại lén lút nghịch điện thoại trong ngăn bàn. Dụ Văn Châu không giống họ, cậu vờ như nghiêm túc chơi điện thoại, nhưng thực tế thì đang học tập mọi lúc mọi nơi.

Chính xác là cái giống con nhà người ta, loại thần đồng phủi tay cũng xong chuyện.

Học sinh xuất sắc cùng người bình thường không giống nhau lắm, chắc chắn sẽ có chút quái dị, Dụ Văn Châu cũng không ngoại lệ, tuy nhiên sự quái dị của cậu tương đối hàm súc, cụ thể kiểu những lời gào thét lặng lẽ trong lòng có thể viết thành bài văn 800 chữ, sau đó tiếp xúc với trang web Bilibili mới biết khái niệm này gọi là spam. Ok, Dụ Văn Châu là một bạn nhỏ nội tâm phong phú các thể loại spam.

Ở mảng học tập thì không cách nào nổi loạn, thế là bao nhiêu sự nổi loạn đều chất chồng lên các phương diện khác. So sánh ra, cậu không chỉ không thích chơi game, mà còn ghét game như kẻ thù, vậy nên tấm thẻ tài khoản mang danh hàng tặng kèm này vừa lúc chọt vào họng súng của bạn nhỏ Dụ ẩm ương. Dụ Văn Châu ngậm cây kem sữa phủ sốt chocolate, cười lạnh một tiếng. Tốt! Đã thế thì mình cũng thử chơi ba phút.

Nghiệp quật quá nhanh, cậu trai nhỏ tuổi không sõi đời Dụ Văn Châu chưa trải nghiệm qua cái tàn nhẫn của xã hội, lúc này triệt để bị hạ gục đo đất, game thật sự gây nghiện! Cậu tạo một tài khoản thuật sĩ, chơi suốt một kỳ nghỉ hè. Chuyện cũ kể lại đến đây để bày tỏ, đã tận mắt chứng kiến lịch sử sa đọa huy hoàng của một vị học sinh ưu tú ham học hỏi, muốn nhắc nhở mọi người không nên chơi game online mà phải chăm chỉ học hành; dịch vụ tuyên truyền xuất sắc, xứng đáng đánh giá năm sao. Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy, Dụ Văn Châu của chúng ta là đứa nhỏ dù có chơi game cũng phải nổi bần bật. Học kỳ II lớp mười một, khi cậu mười bảy cái xuân xanh, Dụ Văn Châu ngả bài với gia đình, rằng cậu không muốn học nữa, xin phép đi chơi game.

Theo lẽ thường bất kỳ gia đình nào gặp phải tình huống này, phương pháp giải quyết trước tiên khẳng định là ba mẹ đóng cửa cùng nhau khuyên nhủ, nhưng ba Dụ mẹ Dụ lại là kiểu người văn minh sẽ giảng đạo lý, vô cùng đáng quý, Dụ Văn Châu rất ưu tú, muốn chơi game thì chơi đi, nếu con đường này sai lầm, qua một năm chính cậu cũng tự biết quay đầu là bờ.

Tuổi trẻ tiếc gì một hai năm này, con đường phía trước không ngắn, cuộc đời cũng còn rất dài, qua nhiều khúc ngoặt thời gian cùng cơ hội mới đạt được thành quả to lớn. Tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy chơi game không có tương lai, chỉ là sự nổi loạn của một đứa trẻ cần được xoa dịu. Dụ Văn Châu không nghĩ vậy, dù là chơi game hay học tập, cậu đều có cùng mục tiêu như nhau, phải trở nên xuất sắc.

Nhưng học tập có thể cần cù bù thông minh, chơi Vinh Quang lại yêu cầu thiên phú, thứ này suốt một năm cậu luyện vẫn không được tốt lắm, tốc độ tay không đủ là một vấn đề, vấn đề khác là áp lực nhân đôi từ trại huấn luyện và gia đình, cậu rốt cuộc thông suốt rằng mình không phải loại thiên tài như Hoàng Thiếu Thiên, càng không phải ai cũng có thiên phú như nhau, nhưng con đường dẫn đến ngày hôm nay từng bước từng bước đều là do cậu tự lựa chọn, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ?

Mười bảy năm qua cậu luôn quá ưu tú, từ trước tới nay chưa từng đội sổ, chuyện đến nước này thế mà cũng có cảm giác tự giễu cợt bản thân tìm niềm vui trong nỗi buồn, đội sổ thì sao, chẳng nhẽ không phải đang nhất mực kiên trì đến cuối sao. Nếu không thể mạnh hơn tất cả mọi người ở phương diện thiên phú, thế thì dùng sự nỗ lực để đứng trên đỉnh cao, đây là thứ cậu am hiểu nhất mà!

Nếu như nói Dụ Văn Châu mùa hè năm mười bảy tuổi vì tham cái hơi lạnh điều hòa mà chân ướt chân ráo lọt hố Vinh Quang, vậy mùa hè năm mười tám tuổi cậu đã trải qua bước ngoặt tuyệt hảo: lon soda cam Bắc Băng Dương mà Hoàng Thiếu Thiên đưa cho. Phòng huấn luyện sửa sang lại và thay mới cửa sổ, Hoàng Thiếu Thiên đứng đó duỗi một tay, lớp băng mỏng tan ra trên thành lon giống như một trận mưa rào mùa hạ, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của thiên tài ưu việt là nhiệt độ cơ thể ôn hòa của thiếu niên kia, từ đây về sau hai người bọn họ trở thành bạn tri kỷ cả đời, giao phó cho nhau niềm tin cùng sự sống, vĩnh viễn trông cậy vào nhau, cùng nhau trở thành áo giáp của đối phương. Dụ Văn Châu cũng thấy được cánh cửa sổ mới mở ra, ánh sáng chiếu vào, cậu phải bắt được ánh sáng đó trong tay.

Dụ Văn Châu trở nên bình thản hơn rất nhiều, rũ bỏ đi những sự hoài nghi, cám dỗ, do dự và không cam lòng dư thừa. Cậu đi trên con đường kiên cố và ổn định tuyệt đối, rộng mở và có phương hướng rõ ràng, cứ như vậy đi thẳng, có nhiều khó khăn, cũng nhất định sẽ có hi vọng.

Cậu mười tám tuổi, sắp sinh nhật, ngay trong hôm nay. Ở phía ngoài phòng khách là đồng đội tương lai của cậu, mặc quần đùi áo cộc ngồi túm tụm lại trên giường chơi bài, chăn màn cuộn lại lót dưới mông, ầm ĩ ồn ào, mỗi khuôn mặt trẻ tuổi đều tràn đầy sức sống tha thiết, tựa như bắt được ánh sáng.

Tất nhiên có thể, bọn họ còn có rất nhiều năm, có thể cùng nhau tiến về phía trước, có thể nắm bắt được thứ ánh sáng ấy.


[Hết]

_____________________________
[Editor lạm quyền]
Một chiếc fic nhẹ nhàng tình cảm, chứa đựng giấc mộng ký ức và hy vọng hoài bão của thiếu niên năm nào.
Dành cho người đội trưởng ấy những gì tốt đẹp nhất của thế giới, bây giờ và mãi mãi về sau.

Chúc mừng sinh nhật Dụ Văn Châu!
 

Bình luận bằng Facebook