Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020] [Dụ Văn Châu] Đào Thải

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Dụ Văn Châu] Đào Thải
Tác giả:
Quang Tự
Thể loại: Hướng nguyên
Edit: Gingitsune
Beta: @Katakara
Văn án: Vòng chung kết giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa mười một, Lam Vũ vs Luân Hồi...

Một tác phẩm thuộc Project mừng sinh nhật Dụ Văn Châu - Châu Xuất Vu Lam
~~~ Dụ đội, sinh nhật vui vẻ ~~~
10.02.2020



PART ONE

Lại là Luân Hồi.

Trận chung kết giải thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa mười một, Lam Vũ lại một lần nữa đụng phải Luân Hồi. Lịch sử tương tự khiến truyền thông và dư luận khó mà không lôi lại chuyện mùa giải thứ tám để nói. "Cuộc chiến rửa nhục của Lam Vũ", "Luân Hồi quyết tâm hai lần trảm Lam Vũ", v.v... tiêu đề càng bắt mắt càng chiếm được nhiều trang báo. Fan các nhà phất cờ hò reo cười nhạo đối phương, mấy bình luận viên hạng hai hạng ba cũng góp lời như đúng rồi.

May mà mấy tin tức truyền lưu khắp phố phường đều không ảnh hưởng toàn cục, người trong cuộc hai bên vẫn duy trì phong thái đạm nhiên nhẹ nhàng. Trái lại, theo số liệu thống kê trên các phương tiện truyền thông lớn, Luân Hồi luôn áp đảo Lam Vũ bằng một ưu thế nhỏ nhoi. Chung quy vài mùa giải gần đây, Luân Hồi xem như đã tỏa sáng hết mình, tự nhiên thu hút được một đám fan quán quân. Theo người bên ngoài, Luân Hồi tựa như một chiến đội nan giải, bất kể lực bộc phát hay phối hợp đoàn đội cũng có nhiều chỗ khiến người ta trầm trồ, vậy nên tất cả lại bắt đầu nghiêng về một phương mà lo lắng cho Lam Vũ, tự hỏi liệu con sư tử đã có tuổi này còn có thể an toàn tránh thoát họng súng của thợ săn.

Thân là đội trưởng Lam Vũ, đối mặt những ngôn luận thế này, Dụ Văn Châu xưa nay luôn cười bỏ qua. Lam Vũ là một chiến đội thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Chỉ là trên sân đấu có quá nhiều biến số, tựa như biến cố vào mùa giài thứ tám, khiến người không thể không hoài nghi liệu lần này Luân Hồi sẽ lại chơi chiêu trò gì. Cuộc tranh tài này, thay vì nói là so kỹ thuật thao tác, càng như là đọ tâm lý. Nghĩ tới đây, Dụ Văn Châu càng nắm chắc, trình độ cá nhân của mỗi đội viên Lam Vũ dù không phải số một số hai, nhưng bọn họ thắng ở phối hợp. Ý thức đoàn đội mạnh mẽ cùng kinh nghiệm đấu giải bao năm qua của đội viên Lam Vũ đã tạo nên một cơ sở vững chắc cho đội ngũ này.

Chưa kể, bọn họ còn có Dụ Văn Châu, vị đội trưởng sở trường tâm lý chiến trong Liên minh.

Trên sân đấu có nhiều khi cần phán đoán bằng kinh nghiệm, đặc biệt khi dự đoán động tác kế tiếp của đối thủ. Không đội ngũ nào có thể tạo nên trận hình hoàn mỹ nhất, luôn sẽ xuất hiện sơ hở. Luân Hồi là một chiến đội có tính công kích rất mạnh, so với họ, Lam Vũ lại tương đối bảo thủ, nhưng phối hợp đoàn đội là thế mạnh của Lam Vũ. Đối với Dụ Văn Châu mà nói, hắn am hiểu nhất là lấy sở trường bù sở đoản, khiến cho ưu thế của mỗi cá nhân phát huy đến mức tối đa. Hắn có thể phỏng đoán bảy tám phần trình độ cùng tốc độ trưởng thành của mỗi người trong chiến đội Luân Hồi, nhưng khó tránh được vài trường hợp đặc biệt, tựa như điểm kỹ năng mùa giải thứ tám.

Chung quy, chưa đến trận tổng chung kết, mọi người sẽ không lấy ra con át chủ bài của mình. Tìm kiếm cơ hội trên cơ sở ổn định, hẳn Luân Hồi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện chỉ xem ai lộ ra sơ hở trước. Một khi bị đối thủ bắt được sai sót trên đấu trường này, hậu quả sau đó sẽ khó mà lường được.

Nghĩ đến đây, Dụ Văn Châu nheo mắt cười, nhấc bút vẽ một ngôi sao sáu cánh lên sổ tay theo thói quen. Trên hành lang vang lên giọng nói của Lư Hãn Văn, cậu vừa đụng phải Trịnh Hiên liền quấn quýt lấy người ta hỏi xem có thấy con gấu của mình. Trịnh Hiên bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, bèn thuận miệng nói bừa là Hoàng Thiếu cầm, lại bị Từ Cảnh Hi đi ngang thuận miệng vạch trần. Làn gió chui qua khe cửa sổ khép hờ, cuốn lên một tờ giấy A4 nơi góc bàn bay đi...

Đêm trước trận tổng chung kết mùa giải thứ tám, Dụ Văn Châu dựa vào cửa sổ phòng họp, ngòi bút không ngừng tới lui múa may trên danh sách tuyển thủ chiến đội Luân Hồi, cuối cùng ngừng cạnh ba chữ Chu Trạch Khải.

Từ khi bắt đầu vòng đấu, Dụ Văn Châu đã xem Luân Hồi là đối tượng cần quan sát cẩn thận. Chiến đội trẻ tuổi đã không ngừng phát huy xuất sắc suốt cả quá trình thi đấu khiến người ta không thể không kỳ vọng. Luân Hồi đã từng bị gọi là chiến đội một người, nhưng sự thật chứng minh bọn họ đánh đoàn đội cũng không kém. Súng Vương nan giải cùng đội phó Giang Ba Đào có thể sánh với tứ đại chiến thuật sư, dưới thế công mạnh mẽ của bọn họ, Lam Vũ không dám có chút sai lầm. Đặc biệt khi bản đồ Cỏ Lay Trong Gió xuất hiện, Dụ Văn Châu liền biết, Luân Hồi sẽ phát huy hết mức khả năng tấn công của mình. Giữa đồng cỏ không có tác dụng phòng hộ hay ngăn cản công kích, Lam Vũ liền khá bị động.

Đáng tiếc, Dụ Văn Châu cờ kém một nước, không ngờ được Luân Hồi dùng Ngô Khải trao đổi chính mình. Sách Khắc Tát Nhĩ bị knockout là một đòn trí mạng với Lam Vũ, tiếp sau đó, tiết tấu trận đấu liền càng lúc càng theo ý đồ của Luân Hồi...

Nếu đã vậy...

Bàn về "lấy gậy ông đập lưng ông", Dụ Văn Châu là một học sinh có thiên phú xuất sắc. Nếu Luân Hồi đã dùng chiêu một người đổi một người, Lam Vũ tất nhiên ăn miếng trả miếng.

Dụ Văn Châu lay động cổ tay, nghĩ đến ánh mắt của Hoàng Thiếu Thiên ngày đó, khi cuộc tranh tài vừa kết thúc. Bàn tay giơ lên, hướng về phía bệ đặt cúp, rồi lại thu về, lúc xoay người lại ánh mắt của Hoàng Thiếu Thiên ửng đỏ. Hắn nói: Đội trưởng à, mùa hè của chúng ta đã kết thúc rồi sao. Lúc đó, Dụ Văn Châu không đáp lại, chỉ vỗ vai hắn.

"Hôm nay nhiệt huyết bùng cháy, ai nói uổng phí niên hoa."

Hôm sau, khi Dụ Văn Châu mở ra cửa phòng họp, Hoàng Thiếu Thiên đang nghêu ngao hát. "Hôm nay tâm tình Thiếu Thiên tốt quá vậy?"

"Trận đấu diễn ra vào ngày mốt, vừa nghĩ đến cơ hội báo thù mùa giải thứ tám, đương nhiên hài lòng."

"Vậy ngày mai Nhất Thương Xuyên Vân giao hết cho cậu?" Dụ Văn Châu trêu ghẹo: "Được không, Kiếm Thánh đại đại?"

"Đương nhiên!" Hoàng Thiếu Thiên buột miệng: "... Khụ, không phải, đội trưởng, ý tui là đương nhiên không thể chỉ cho một mình tui đi, đúng không?"

"Sợ à?"

"Đệt đệt đệt, tui sao có thể sợ được chứ."

Dụ Văn Châu cười cười, kéo ghế ngồi xuống, trên quyển sổ tay mở ra, tên của Lữ Bạc Viễn cùng Phương Minh Hoa lần lượt đều bị đánh một dấu sao sáu cánh. Hoàng Thiếu Thiên sáp tới nhìn, hỏi: "Focus trị liệu?"

"Gần như vậy."

"Phương Minh Hoa bị công kích, đám người Chu Trạch Khải nhất định không thể không đuổi tới cứu viện, bên này của chúng ta tự nhiên phải có chút hy sinh."

Dụ Văn Châu vừa dứt lời, Lư Hãn Văn liền ôm một cái hộp nhỏ lách người vào.

"A, đội trưởng cùng Hoàng Thiếu đều ở đây à. Quản lý bảo em mang cái này vào phòng họp, hình như là của đơn vị tài trợ nào đó."

"Mở ra nhìn xem mở ra nhìn xem, tranh thủ bọn người Trịnh Hiên không ở, nếu là thứ tốt bọn mình giấu luôn."

Trên bệ thủy tinh xoay tròn là một chiếc nhẫn quán quân mô phỏng nạm ngọc xanh biển (Aquamarine). Dụ Văn Châu thầm nghĩ đơn vị tài trợ lần này thật sự có tâm. Bình tĩnh và dũng cảm, ngụ ý của ngọc xanh biển thật sự rất phù hợp với Lam Vũ. Trên con đường bọn họ đã đi qua, mỗi bước đều rất ổn thỏa, nền tảng vững chắc khiến Lam Vũ trưởng thành từng ngày một thành một gốc đại thụ cành lá xum xuê khó bề lay động.

Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn vài lần, thấy không phải thứ gì quý hiếm, bèn kéo ghế đến bên cạnh Dụ Văn Châu.

"Đội trưởng mới nói gì nhỉ, aizzz, Lư Hãn Văn nhóc làm gì vậy, huấn luyện xong chưa? Người lớn nói chuyện, con nít đừng quấy rối."

"So với Hoàng Thiếu, em nghe lời hơn nhiều."

"Ba ngày không ăn đòn liền phá làng phá xóm à..."

Dụ Văn Châu can ngăn hai con đang chuẩn bị xáp lá cà. Hoàng Thiếu Thiên xoa mái tóc, nói tiếp.

"Vậy đội trưởng định hy sinh ai?"

"Hãn Văn thấy sao?"

Lư Hãn Văn do dự một chút rồi nói: "Tiền bối Trịnh Hiên? Ừm không được, tiền bối Trịnh Hiên cần sống để đối phó Nhất Thương Xuyên Vân. Tiền bối Từ Cảnh Hi thì càng không thể..."

"Dù Luân Hồi mất trị liệu, cũng không thể đảm bảo thằng nhóc Chu Trạch Khải sẽ không bạo phát. Còn có kia kia ai, tên Tôn Tường đó." Hoàng Thiếu Thiên ngồi một bên lầu bầu.

"Mấy trận đấu gần đây, Tôn Tường phát huy không đạt chuẩn bình thường, có thể là vấn đề tâm thái. Vầy đi, Hãn Văn, em thông báo cho đám người Trịnh Hiên, hôm nay mở họp sau giờ cơm chiều."

"Dạ biết, đội trưởng."

Trước lúc rời phòng họp, Hoàng Thiếu Thiên sàng qua sàng lại chờ Lư Hãn Văn rời đi mới quay sang nói với Dụ Văn Châu.

"Aizzzz, đội trưởng, có phải anh đang nghĩ..."

"Nghĩ cái gì?"

"Đội trưởng, mấy câu vừa rồi cũng quá thiếu đạo đức nha, sao anh không biết tui đang nói gì được, cũng đừng đánh trống lãng." Hoàng Thiếu Thiên bẹp miệng.

"Phì. Tôi quả thật nghĩ vậy, chỉ là không biết cậu ta có muốn hay không thôi."

"Cũng đúng, người trẻ tuổi tính tình kiêu ngạo, có giác ngộ cao như tui cả Liên minh tìm không được mấy cái đâu."

Dụ Văn Châu lấy sổ tay gõ đầu Hoàng Thiếu Thiên, cười bảo nhanh nhanh đi ăn cơm.

Luân Hồi bên này cũng không nhẹ nhàng. Tâm trạng quá cấp tiến của Tôn Tường dạo này cùng mấy hành động không dùng não khiến Chu Trạch Khải đau cả đầu. Hắn túm một luồng tóc mái, nhìn chằm chằm bình nước khoáng trong tay, bên tai là tiếng Tôn Tường bô bô khiến người phát bực.

"Tiểu Chu?"

Giang Ba Đào phát hiện đội trưởng nhà mình ngẩn ngơ, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Đội trưởng, anh nói chúng ta nên hạ Sách Khắc Tát Nhĩ đầu tiên?"

Chu Trạch Khải suy tư một chút, nói: "Không cần nhỉ?"

"..."

"Lần trước Lam Vũ chịu thiệt, hiển nhiên lần này sẽ không cho chúng ta cơ hội. nữa. Tôi cảm thấy trọng điểm lần công kích này nên đặt ở Hoàng Thiếu Thiên." Giang Ba Đào nói.

"Ừm... Hoàng Thiếu Thiên."

"Nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng là chủ lực của Lam Vũ, hơn nữa hắn rất quỷ quyệt, không dễ tùy tiện thành công."

"Vậy còn Từ Cảnh Hi? Trị liệu của Lam Vũ?" Phương Minh Hoa hỏi.

Lữ Bạc Viễn sờ mũi, đáp: "Cũng khó mà nói."

"Vậy Lư Hãn Văn thì sao? Dụ Văn Châu sẽ cho Lư Hãn Văn lên sân sao?"

"Lư Hãn Văn rất có khả năng làm người thứ sáu lên sân đấu, như vậy thì dù mất một người, lực công kích cũng sẽ không bị cắt giảm quá nhiều."

Giang Ba Đào vừa nói xong liền bị Chu Trạch Khải phủ định: "Không thể nào."

"Tiểu Chu cảm thấy sẽ không? Tại sao vậy?"

Chu Trạch Khải lắc đầu. Chiến thuật lần trước không thể thực hiện được, Dụ Văn Châu sẽ không tái phạm cùng một sai lầm. “Lấy bất biến ứng vạn biến”, hắn nói. Ưu thế của Luân Hồi là ở tính công kích của bọn họ, tạo thế công tập thể để giải quyết vấn đề là cách họ quen dùng. Ắt hẳn Lam Vũ cũng không dám đơn đả độc đấu, vậy so ra, bọn họ không nhất định sẽ thất bại.

Đến khi tan họp, Chu Trạch Khải gọi lại Giang Ba Đào.

"Giang."

"Sao vậy, tiểu Chu còn có chuyện gì à?"

"Tôn Tường, trạng thái không tốt."

"Ừ, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tôn Tường."

"Tốt."

Giang Ba Đào nói xong liền ra khỏi phòng họp, đội huy của Luân Hồi sơn trên tường liền bị bóng tối che khuất một nửa. Chu Trạch Khải chớp mắt, đi theo.

So với hai chiến đội thi đấu, team khán giả Hưng Hân lại ung dung hơn nhiều. Diệp Tu run đùi bày tư thế chữ nhân (人) trên sofa, Ngụy Sâm nhìn các báo cáo tương quan đến trận đấu trên các tờ báo, miệng mắng: đám truyền thông chỉ giỏi tào lao. Diệp Tu kéo lại tờ báo, lướt qua tiêu đề.

[Nguy cơ lớn của Lam Vũ, hành trình đi lên của Luân Hồi]

"Lão Ngụy, ông nói không đúng rồi, tiêu đề của người ta công bằng đến thế."

"Thằng nhóc Dụ Văn Châu kia lại không đánh thắng được Luân Hồi liền lãng phí công lão phu bồi dưỡng hắn năm đó."

"Mùa giải thứ tám quả thật không đánh thắng."

Ngụy Sâm bị chặn họng, hùng hùng hổ hổ đạp Diệp Tu một cú. Người bị đạp tránh ra sau, nói: "Có cảm tình với Lam Vũ, hiểu mà hiểu mà."

"Có cảm tình cái rắm..."

Ngụy Sâm chưa nói hết câu, Trần Quả đã sáp vào một câu: "Tôi e Lam Vũ đánh không thắng Luân Hồi."

"Chị chủ cũng quá võ đoán đi." Ngụy Sâm đau đớn trả lời.

"Luân Hồi mạnh như thế, ông không thấy bọn họ hung hăng thế nào lúc đánh với chúng ta vào mùa thứ mười à, Lam Vũ đỡ được không?"

"Đỡ không được cũng phải đỡ, Dụ Văn Châu là ai, có hắn ở, mấy thằng nhóc Lam Vũ sao có thể thua?"

"Lão Ngụy, ông rõ ràng đang nghiêng về phía Lam Vũ mà, tôi suýt nữa nghi ngờ ông là nằm vùng do Dụ Văn Châu phái tới." Diệp Tu không sợ chết, tiếp tục trêu ghẹo Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm nhữ nắm đấm lại buông, thầm nói dù sao ngày kia liền thi đấu, mình cãi mấy chuyện này cũng vô dụng. Diệp Tu gật đầu, lắc lắc cổ tay, xoay người bắt đầu một ván mới.
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Văn án: Vòng chung kết giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa mười một, Lam Vũ vs Luân Hồi...
E chưa đọc mà mới nhìn thấy dòng chữ này đã thấy kích thích rồi
Dụ Văn Châu chắc chắn sẽ bố trí chiến thuật giúp Lam Vũ giành chiến thắng
Văn Châu cố lên, Lam Vũ vô địch
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3

PART TWO

Mãi đến năm phút trước khi tuyển thủ vào trận, Lư Hãn Văn vẫn còn ngập ngừng. Dụ Văn Châu đến sau lưng cậu, dùng tay đẩy nhẹ một cái. Sau khi hai đội ra sân, bình luận viên liền tuyên bố mở màn.

"Xin chào mọi người, đây là hiện trường trận tổng chung kết của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa giải thứ mười một. Thật vinh hạnh được cùng mọi người chứng kiến sự ra đời của đội quán quân mùa giải thứ mười một! Đứng phía bên phải sàn đấu là chiến đội một đường không sợ mưa gió, vượt ra vòng vây, chiến đội Lam Vũ của chúng ta! Hôm nay, bọn họ đến nơi này, chính là để ôm về chiếc cúp quán quân! Bất quá, phải xem chiến đội Luân Hồi đối diện có đồng ý hay không!"

Trên khán đài, theo sự dẫn dắt của bình luận viên, từng đợt hoan hô hò hét lại bùng nổ, mấy cây đèn cầm tay của fan Lam Vũ hội tụ thành một đại dương xanh thẳm. Bọn họ đã chờ giây phút này quá lâu.

"Chúng ta hãy cùng xem đội hình xuất phát của hai chiến đội! Phía Lam Vũ, Sách Khắc Tát Nhĩ Dụ Văn Châu, Dạ Vũ Thanh Phiền Hoàng Thiếu Thiên, Lưu Vân Lư Hãn Văn, Bát Âm Phú Lý Viễn cùng Linh Hồn Ngữ Giả Từ Cảnh Hi! Đội hình song kiếm khách liệu có thể giúp Lam Vũ chém đầu kẻ địch? Hiện tại, chuyển ánh nhìn về phía Luân Hồi, chúng ta có thể thấy Nhất Thương Xuyên Vân Chu Trạch Khải, Vô Lãng Giang Ba Đào, Tiếu Ca Tự Nhược Phương Minh Hoa, Vân Sơn Loạn Lữ Bạc Viễn cùng Nhất Diệp Chi Thu Tôn Tường! Người thứ sáu của hai đội là Thương Lâm Đạn Vũ Trịnh Hiên cùng Ngô Sương Câu Nguyệt Đỗ Minh."

"Các vị khán giả thân mến, tiếng súng khai mạc trận tổng chung kết mùa giải thứ mười một của giới Vinh Quang chuyên nghiệp sắp vang lên. Chúng ta hãy cùng nhìn xem bản đồ được chiến đội Lam Vũ lựa chọn cho lượt đấu sân nhà này - là Sông Ngưng! Thật sự là một bất ngờ, nhưng cũng rất hợp lý."

Bản đồ Sông Ngưng này vốn nổi tiếng bởi các bãi đá cùng rừng cây rắc rối phức tạp. Dòng sông hướng từ Tây Bắc đến Đông Nam bị cắt đứt giữa bản đồ, cái tên Sông Ngưng bắt nguồn từ đây. Ý đồ của Dụ Văn Châu khi tuyển tấm bản đồ này khá rõ ràng: dưới tình huống đội nhà thường không thu lợi từ các hình thức kéo bè đánh nhau cỡ lớn, chia để trị trở thành một phương pháp thực tế hơn nhiều.

Thi đấu mở màn không bao lâu, năm đội viên trong đội hình xuất phát của Lam Vũ liền tản ra trước. Động tác từ tốn khiến người cho rằng trận đấu này sẽ không kịch liệt như tưởng tượng. Bên này, Luân Hồi cũng lập tức chia nhóm kéo dài khoảng cách, tiếp cận mục tiêu công kích đã quyết định trước - Hoàng Thiếu Thiên.

Trên kênh chat chợt lóe lên một câu: "Ha ha ha, Tôn Tường, quay đầu! Anh sau lưng cậu nè! Anh sắp tập kích cậu rồi ha ha ha ha có sợ hay không?"

Hoàng Thiếu Thiên bô lô ba la spam màn hình bằng đoạn chat này mười mấy lần, không ít fan Lam Vũ trên khán đài cười ầm ầm, hiển nhiên bình luận viên cũng biết uy danh của lời nói rác rưởi, bèn thêm mắm dặm muối mà thuyết minh một đoạn dài. Chẳng ai trong sân đấu thật sự coi trọng lời này, mọi người đều cho rằng trận đấu nào Hoàng Thiếu Thiên không phun lời rác rưởi mới thật sự đáng sợ. Nhưng lúc bình luận viên định thả bay chính mình, trong chớp mắt, cảnh tượng lại suýt làm tim hắn ngừng đập.

Dạ Vũ Thanh Phiền, ngoài suy đoán của mọi người, thật sự nhảy ra từ sau lưng của Nhất Diệp Chi Thu!

Đậu móa! Không cần thành thật như vậy chứ!

Tiếng la ó vang dội khán đài, nội tâm của khán giả cả nước cũng ngổn ngang chẳng kém bình luận viên. Làm gì có tuyển thủ nào trước khi tập kích người ta còn tặng kèm báo động... Quả thật trước giờ không ai mai mốt cũng đừng mong có!

Trước khi Hoàng Thiếu Thiên "báo động", Tôn Tường đã sớm phát hiện tiếng bước chân đến gần của kiếm khách. Chẳng cần ngoái đầu, trường mâu liền tới. Cho dù là tốc độ hoặc dự phán, chiêu này của Tôn Tường quả thật đạt đến đỉnh cao.

Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên đã sớm sẵn sàng, nhảy một bước nhỏ sang trái, tạm lánh phong mang.

"Ái chà chà, chiêu này ngon, đáng tiếc đánh không trúng anh nha!" Hoàng Thiếu Thiên miệng nói nhưng thao tác trong tay vẫn không dừng, đông một kiếm tây một kiếm loạn chém lung tung, tuy đều là những đòn công kích bình thường chẳng chút uy hiếp, nhưng vẫn rất hiệu quả trong việc nhiễu loạn động tác của đối thủ. Trong mắt người khác, động tác của Hoàng Thiếu Thiên đã khác thường lại vô nghĩa, nhưng trong lòng mỗi người của chiến đội Lam Vũ đều rõ ràng, thắng bại của bọn họ, đều tùy vào lần này.

Luân Hồi muốn hạ được Hoàng Thiếu Thiên đầu tiên, Dụ Văn Châu trước đây đã đoán được bèn tương kế tựu kế, khiến Hoàng Thiếu Thiên tùy tiện bại lộ trước mặt Luân Hồi. Đây là thế cục Dụ Văn Châu bày ra, tính kế tâm của tất cả mọi người. Bọn họ tin vào năng lực chấp hành của Hoàng Thiếu Thiên, càng tin tưởng vào chiến thuật do đội trưởng Dụ Văn Châu lập ra, cùng với phán đoán của hắn là chính xác, là không có sơ hở.

"Giang Ba Đào ở." Trên kênh chat của chiến đội, Hoàng Thiếu Thiên ngắn gọn hơn nhiều.

"Lui."

Dụ Văn Châu lập tức ra lệnh. Sự có mặt của Giang Ba Đào nằm trong tính toán của Dụ Văn Châu, nhưng điều này cũng không thể khiến hắn lơi lỏng. Khúc nhạc dạo kéo dài này, tuyệt không thể có chút sai sót.

Hoàng Thiếu Thiên bên này cũng không hề thoải mái, tránh được chiến mâu của Tôn Tường không phải chuyện đơn giản. Trình độ thao tác của Tôn Tường hôm nay, nếu so sánh với Diệp Tu năm đó, e là chẳng kém bao nhiêu. Vậy mà Hoàng Thiếu Thiên phải tránh né một cách thuận lợi dễ dàng, hay ít ra phải nhìn như thế.

"Ô đệt Tôn Tường cậu rượt theo anh làm chi." Dạ Vũ Thanh Phiền lại một lần tránh khỏi Khước Tà. "Anh chạy là chuyện của anh cậu đánh anh làm chi? Cậu solo không thắng được anh à nha, đừng trách anh không nhắc cậu."

"Anh chạy không thoát!" Tôn Tường vốn định buông lời hung ác, nhưng lực sát thương của lời đánh ra, so với mấy câu rác rưởi thuận miệng quen tay của Hoàng Thiếu Thiên, quả thật thảm không nỡ nhìn.

"Rào rào rào..."

Nhất Diệp Chi Thu đuổi sát theo Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng Tôn Tường mơ hồ cảm thấy bất an, lại nói không được chỗ nào không đúng.

"Nhưng cũng không sao, dù gì Giang Ba Đào cũng ở bên cạnh."

Tôn Tường nghĩ vậy liền càng yên tâm lớn mật, lập tức ném một câu ”Tôi đuổi theo" lên kênh đoàn đội. Thấy Tôn Tường, Giang Ba Đào ngẩng người trong chớp mắt. Phát hiện Hoàng Thiếu Thiên tập kích, hắn vốn định đi tiếp ứng, nào ngờ mình còn chưa chạy tới, hai người kia đã kéo nhau đi.

Giang Ba Đào đang chiếm một góc nhìn rất tốt, có thể thấy rõ toàn cục. Thế nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác được hành động của Hoàng Thiếu Thiên nhất định có âm mưu. Lời nói rác rưởi có thể lừa người, nhưng tiếng bước chân chắc chắn không thể giả. Tôn Tường cũng phát hiện cú tập kích của Hoàng Thiếu Thiên thông qua tiếng bước chân, nhưng nếu thật sự muốn tập kích, với năng lực của Hoàng Thiếu Thiên, không đến mức bị Tôn Tường phát hiện dễ dàng đến thế.

Nhất định có bẫy!

Giang Ba Đào vô cùng xác định đây là đáp án. Nhưng, mục đích lại là gì? Dẫn Tôn Tường sang một bên rồi focus?

Kịch bản của Dụ Văn Châu luôn sâu như biển, người trong Liên minh đều đã lĩnh hội. Giang Ba Đào chắc chắn rằng Hoàng Thiếu Thiên tập kích là bẫy rập Dụ Văn Châu bày ra trước mặt Luân Hồi. Nhưng hắn lại cảm thấy Dụ Văn Châu không nhất định sẽ biết quyết định focus Hoàng Thiếu Thiên của bọn họ, nếu không nhất định sẽ trước bảo vệ kỹ Hoàng Thiếu Thiên. Giang Ba Đào càng xác định, dù hắn nhìn không rõ ý đồ của Dụ Văn Châu, cũng không thể vì nhìn không hiểu liền bị động chờ kẻ địch đánh tới. Hắn phải đổi bị động thành chủ động, bèn thao tác Vô Lãng nâng kiếm, đi theo!

Nhưng lúc này đây, hắn sai rồi.

Dạ Vũ Thanh Phiền không chạy mấy bước liền đột ngột dừng lại, Lý Viễn cùng Từ Cảnh Hi vốn ẩn núp lâu ngày liền xuất hiện hai bên trái phải của Dạ Vũ Thanh Phiền. Nhất Diệp Chi Thu vốn hơi chiếm ưu thế, trong chớp mắt trở thành kẻ bị bao vây, ngay cả Vô Lãng theo sát phía sau cũng lọt vào.

"Tôn, lui!"

Giang Ba Đào khẩn trương, vội vàng bảo Tôn Tường lui lại trước. Dưới sự an bài của Dụ Văn Châu, chỉ cần bọn họ chui vào vòng vây này, mọi thứ đều thành chuyện đã rồi. Một loạt thú triệu hồi đã chuẩn bị sẵn sàng, dưới sự chỉ huy của Lý Viễn, xuất hiện dày đặc sau lưng Nhất Diệp Chi Thu cùng Vô Lãng, hệt như một bức tường.

Đáng ghét! Giang Ba Đào thật muốn ngửa mặt lên trời mà tru lên. Cũng không phải lần đầu lĩnh hội tác phẩm của Dụ Văn Châu, nhưng không kịp lên tiếng đã trúng mai phục, mình cũng quá ngây thơ.

"Ha ha ha mấy cậu ngu quá đi!" Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn không ngừng khẩu nghiệp. "Hố rõ ràng như vậy mà cũng nhảy, đây không phải phong cách của cậu nha Giang Ba Đào! Chẳng lẽ giữa hai cậu, Tôn Tường mới là người ra lệnh?"

Móa! Tôn Tường nhìn Hoàng Thiếu Thiên spam kênh chat, quả thật nhịn rồi lại nhịn. Bản thân mình đầu nóng lên bị kẹt trong vòng vây không nói, còn liên lụy đội phó. Tính sao đây? Trong lúc Tôn Tường vẫn đang khổ não, Giang Ba Đào trước một bước giúp hắn quyết định.

"Lạc Hoa Chưởng, hất tung."

Chưa dứt lời, Lạc Hoa Chưởng của Nhất Diệp Chi Thu liền hướng thẳng tới Dạ Vũ Thanh Phiền. Ngồi chờ chết không phải là phong cách của Luân Hồi. Tôn Tường đã ngắm sẵn đường, nếu có thể hất tung Dạ Vũ Thanh Phiền...

Tiếc là không có nếu, chiêu này, trật.

"Dùng đại chiêu à, cậu có ngu không vậy?" Hoàng Thiếu Thiên vẫn tiếp tục nói tào lao trên kênh chat công cộng. Lúc này, nếu Tôn Tường thật sự mở đại chiêu mới là ngu ngốc. Bất quá, mấy câu vô nghĩa của Hoàng Thiếu Thiên xưa nay đều ý không tại lời. Kỳ thực chiêu ban nãy, hắn tránh được hoàn toàn nhờ vận may. May mà cả ông trời đều quan tâm bọn họ, mọi việc đều diễn ra như kế hoạch của Dụ Văn Châu.

Tính sao đây?

Giang Ba Đào suy nghĩ xem phải làm gì, nhưng tốc độ phản ứng của Tôn Tường vượt qua tốc độ ngăn cản của hắn.

[Đoàn đội] Nhất Diệp Chi Thu: (84, 177)!!!

Tín hiệu cầu cứu tiêu chuẩn của Luân Hồi.

Trong một tích tắc, Giang Ba Đào thật sự muốn treo máy, dùng tay ôm trán. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy Tôn Tường làm như vậy cũng không hẳn là vô lý.

Có thế cục nào mà cả đội trưởng cũng không thể giải quyết?

Không hề có!

Một giây trước đó, năm người vẫn đánh thành một đoàn. Nhưng một giây sau...

Một tiếng súng vang lên như xé nát bầu trời, Chu Trạch Khải ——

Đã đến!

Viên đạn của Nhất Thương Xuyên Vân dứt khoát xuyên qua, cắt đứt sự phối hợp giữa Từ Cảnh Hi và Lý Viễn. Bát Âm Phù không hề thoái nhượng, điều khiển thú triệu hồi vọt thẳng về trước, lại hứng hết sát thương một cách vô ích. Thánh Thuẫn Thuật của Từ Cảnh Hi chặn được công kích của Giang Ba Đào, nhưng không ngăn được Súng vương nan giải.

Chu Trạch Khải đến, cục diện lại nghiêng về hướng Luân Hồi!

Dưới làn đạn liên miên không ngừng của Chu Trạch Khải, máu của Linh Hồn Ngữ Giả rỉ dần qua tấm khiên. Một trị liệu, sao có thể chống đỡ được Chu Trạch Khải chứ?

Chờ đã, một trị liệu...

Hỏng rồi!

Chân mày Chu Trạch Khải lập tức cau lại. Hắn hiểu ra rồi, mục tiêu của Dụ Văn Châu không phải Tôn Tường, lại càng không phải hắn. Mục tiêu của Lam Vũ, là Phương Minh Hoa.

Từ đầu đã vậy.

PART THREE

Lúc họp trước trận đấu, Dụ Văn Châu từng nói: "Chúng ta cần triệt để lợi dụng bản đồ, khi di chuyển cần chú ý khống chế cự ly, không nên để đối phương áp sát quá gần. Đánh tan đội hình Luân Hồi, là bước ngoặt đầu tiên."

"Nhưng chúng ta không có đủ người kềm Chu Trạch Khải." Lý Viễn hỏi.

"Chu Trạch Khải hẳn sẽ không cách Tôn Tường quá xa. Một khi Tôn Tường xảy ra vấn đề, lực công kích của Luân Hồi liền suy yếu một nửa." Dụ Văn Châu tạm dừng, lại nói: "Điều chúng ta phải làm, chính là ngăn cản Chu Trạch Khải."

Dụ Văn Châu quét mắt một vòng, mọi người đều nhìn hắn. Không ai nghi ngờ chiến thuật của Dụ Văn Châu, bao nhiêu năm qua bọn họ đã hình thành thói quen tín nhiệm Dụ Văn Châu. Thế nhưng đối mặt Chu Trạch Khải... Không phải bọn họ không tin vào phán đoán của Dụ Văn Châu, bọn họ chỉ không tin vào bản thân.

"Vậy khi Chu Trạch Khải tới... chúng ta có thể ngăn được sao?" Từ Cảnh Hi do dự nửa buổi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

"Chúng ta đã dùng đấu pháp này vào mùa giải thứ tám, nhưng không đạt kết quả mà!" Lư Hãn Văn nói.

"Thật sự không còn cách khác sao?"

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, sắp xếp như thế này không cho phép một chút sai lầm nào, một khi thất bại, đối diện Lam Vũ chỉ là một cái chết kéo dài. Ba người Hoàng Lý Từ chỉ có một nhiệm vụ: vì Dụ Văn Châu cùng Lư Hãn Văn tranh thủ thời gian. Phần còn lại, là chuyện của hắn cùng Lư Hãn Văn.

Mọi người đều chờ Dụ Văn Châu, chờ đội trưởng của bọn họ đưa ra một đáp án mạnh mẽ hữu lực. Giọng Dụ Văn Châu liền vang lên, chẳng chút mảy may dao động: "Không cần biện pháp khác, lần này chúng ta sẽ thắng."

Đúng rồi, một chiến đội nhắm tới quán quân, ít nhất phải có chừng đấy tự tin. Không phải chỉ là ngăn cản Chu Trạch Khải sao? Chúng ta đương nhiên có thể. Bầu không khí trong phòng họp, thoáng chốc liền trở nên nhẹ nhàng.

"Huống hồ còn có Thiếu Thiên tiếp ứng gần đó, mọi người nỗ lực tránh giao tranh ngay mặt, phòng thủ là chính." Dụ Văn Châu nói tiếp.

. . .

"Hiện tại, đôi bên đã lâm vào trạng thái giằng co. Chiêu gậy ông đập lưng ông này của Lam Vũ quả thật quá hay, nhưng phải chăng quá mức tham lam khi muốn nuốt trọn cả ba át chủ bài của Luân Hồi? Mùa giải này, tuyển thủ Tôn Tường đã biểu hiện rất xuất sắc, đối mặt Hoàng Thiếu Thiên chủ nghĩa cơ hội, cậu ta sẽ mang đến cho chúng ta màn biểu diễn đặc sắc như thế nào đây?"

Bình luận viên vừa dứt câu, lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên liền nối tiếp: "Xem kiếm xem kiếm xem kiếm!"

Nguy hiểm quá! Ngân Quang Lạc Nhẫn của Dạ Vũ Thanh Phiền bị Tôn Tường né được! Combo bốn hit gây lơ lửng, bao gồm Long Nha và Đâm Liên Tiếp, Tôn Tường lấy lại thăng bằng liền bắt đầu hung hăng tiến công. Hoàng Thiếu Thiên bị ép lùi về sau, đối phương lại chẳng chừa một khe hở nào cho hắn lấy hơi. Mũi mâu của Khước Tà lại một lần nữa chỉ thẳng Dạ Vũ Thanh Phiền...

Không ổn!

Nhất Diệp Chi Thu chợt bị luồng kiếm khí cuốn lấy. Tôn Tường liều mạng lùi lại, nhưng Nhất Diệp Chi Thu đã bị vây kín mít. Ban nãy hắn quá nóng lòng phản kích, chỉ lo tấn công lại chưa hề phát hiện Dạ Vũ Thanh Phiền chẳng phát huy phạm vi công kích của Đâm Ngược Gió đến mức tối đa mà còn chừa lại một chút. Tôn Tường không chú ý đến điểm này, tùy tiện tiến tới công kích, không hề phòng bị, liền ăn trọn sát thương của chiêu công kích đó.

Bên này, Chu Trạch Khải nóng lòng thoát khỏi truy kích, không chú ý việc bản thân đang bị đám người Hoàng Thiếu Thiên càng dẫn càng xa. Lúc này, trận hình của Luân Hồi đã bị Lam Vũ tách ra từ trung gian, kéo dài theo hai hướng trái ngược.

Trong lúc bọn họ đang vật lộn, một mảng kinh hô vang lên trên khán đài. Avatar của Vân Sơn Loạn xám xịt! Lam Vũ hốt được đầu người đầu tiên. Trị liệu Phương Minh Hoa của Luân Hồi cũng đang bị Dụ Văn Châu cùng Lư Hãn Văn giáp công.

Quả nhiên là thế!

Chân mày Chu Trạch Khải nhăn tít, làn đạn của Nhất Thương Xuyên Vân cũng trở nên dày đặc hơn. Trong kênh chat của Luân Hồi, tín hiệu cầu cứu của Phương Minh Hoa khiến cả bọn nóng ruột nóng gan. Từ lúc bọn họ bị Hoàng Thiếu Thiên dây dưa, Dụ Văn Châu cùng Lư Hãn Văn đã lợi dụng sự che chắn của rừng cây để chậm rãi tới gần mục tiêu đầu tiên của họ.

Lữ Bạc Viễn.

Một khi Lữ Bạc Viễn bị công kích, nhận được lời kêu cứu của đồng đội, Phương Minh Hoa đương nhiên chạy tới trợ giúp. Cùng lúc đó, bọn họ lại dụ Chu Trạch Khải đi xa, tạo thành trường hợp Phương, Lữ bị cô lập. Toàn bộ thế cục Lam Vũ bày ra trong nửa đầu trận đấu đều là vì giây phút này. Lưu Vân yên lặng núp sau thân cây, chăm chú nhìn mục tiêu công kích của mình cách đó không xa - Vân Sơn Loạn. Bên ngoài màn hình, mọi người đều nín thở, chờ đợi thời khắc Dụ Văn Châu truyền đạt mệnh lệnh then chốt.

"Lư, công kích."

Dụ Văn Châu vừa ra lệnh, Lưu Vân liền nhảy ra từ sau thân cây. Vân Sơn Loạn thoáng hoảng hốt, hắn vẫn chưa bắt kịp đội hình của nhà mình. Khi hắn phát hiện Sách Khắc Tát Nhĩ đang xông tới từ một phương khác, vốn định né ra, ngờ đâu lại nhảy ra thêm một thằng Lưu Vân. Tính sao đây? Sách Khắc Tát Nhĩ dường như vẫn cứ mãi đi loanh quanh, không có ý định nhào vào. Thế là Lữ Bạc Viễn quyết định đánh phủ đầu, một chiêu Chiết Chân Xoáy liền quật ngã Lưu Vân. Người sau thuận thế lăn vòng, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại nhanh chóng bật dậy phản kích. Tới tới lui lui, Lữ Bạc Viễn liền bị Lư Hãn Văn áp đảo.

[Đoàn đội] Vân Sơn Loạn: (36, 188)!!!

Lữ Bạc Viễn cầu cứu rồi! Giờ phút này, chủ lực của Luân Hồi đang bị vây kín, chỉ còn lại mỗi Phương Minh Hoa. Suy đoán của Dụ Văn Châu chẳng chênh lệch mấy so với tình hình thực tế. Một ngọn lửa bùng cháy trong tim các tuyển thủ Lam Vũ. Đó là niềm tin được tích lũy bao năm qua của từ trên tới dưới Lam Vũ: chỉ cần Dụ Văn Châu ở, bọn họ có thể thắng.

Lữ Bạc Viễn không ngừng hít sâu. Phương Minh Hoa cách hắn không xa, chỉ cần có thể cầm cự đến khi Phương Minh Hoa cứu viện, mình liền có hy vọng chạy trốn. Công kích của Lư Hãn Văn vừa ổn vừa chuẩn, tuy không nhanh bằng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường vị kiếm khách nhỏ tuổi này.

Sách Khắc Tát Nhĩ vốn thoát ly chiến trường đột ngột tung một chiêu Thuật Trói Buộc hạn chế Vân Sơn Loạn. Tuy chỉ có 5 giây, nhưng đối với Lư Hãn Văn mà nói, đã quá đủ. Một combo xóa sạch nửa thanh máu của Lữ Bạc Viễn. Cuối cùng Lữ Bạc Viễn đã hiểu Lam Vũ đang nhắm vào mình, khóc không ra nước mắt, thật sự là khóc không ra nước mắt. Một Lưu Vân đều đủ để giày vò hắn, lại còn tặng kèm một Sách Khắc Tát Nhĩ! Chiến đấu được gần một phút, Lữ Bạc Viễn mới mài được 1/3 HP của đối phương. Dụ Văn Châu lợi dụng các kỹ năng khống chế để sáng tạo điều kiện cho Lư Hãn Văn, làm Lữ Bạc Viễn chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Sơn Loạn của mình bị đè đánh.

Ngàn cân treo sợi tóc, Tiếu Ca Tự Nhược của Phương Minh Hoa đến kịp để hỗ trợ.

Tất cả đều nằm trong sự tính toán của Dụ Văn Châu. Khoảnh khắc Phương Minh Hoa đuổi tới, tiết tấu trận đấu đã nằm trong tay Lam Vũ. Năng lực kiểm soát trên diện rộng của Dụ Văn Châu quá mạnh, vừa áp chế Lữ Bạc Viễn lại có thể đồng thời quấy nhiễu khiến Phương Minh Hoa chẳng thể nào thêm máu cho đồng đội. Phương Minh Hoa thiết thực cảm nhận được thủ đoạn của đội trưởng Lam Vũ. Nếu nói Lam Vũ là một thanh đao, như vậy khả năng múa đao của Dụ Văn Châu quả thật không người đuổi kịp. Sách Khắc Tát Nhĩ không có lực sát thương lớn, nhưng hắn lại có thể lợi dụng chính mình, sáng tạo điều kiện cho đồng đội tạo nên sát thương, thậm chí khiến sát thương của đồng đội gia tăng theo cấp số nhân.

Tam Đoạn Trảm! Khi nhát kiếm cuối cùng của Lưu Vân đâm phải Vân Sơn Loạn, Lục Tinh Quang Lao của Dụ Văn Châu cũng đồng thời khống chế được Phương Minh Hoa.

"Lưu Vân đánh chết Vân Sơn Loạn, Luân Hồi không chỉ đánh mất đầu người đầu tiên, ngay cả trị liệu nhà mình cũng đã bị bắt. Xinh đẹp, Lư Hãn Văn quả thật phát huy quá đẹp rồi! Lam Vũ mùa giải này thật sự khiến người nhìn với con mắt khác nha, đám người Nhất Thương Xuyên Vân sắp đuổi tới rồi..."

Bình luận viên còn chưa dứt lời, ba người nhóm Chu Trạch Khải liền đột phá vòng vây, lao về một phương hướng - địa phương Dụ Văn Châu cùng Lư Hãn Văn đang giáp công Phương Minh Hoa.

Đáng chết!

Chu Trạch Khải đoán được mục tiêu thực sự của Dụ Văn Châu là Phương Minh Hoa, lại không ngờ tới việc anh ta sẽ công kích Lữ Bạc Viễn làm mồi, câu được Phương Minh Hoa. Thấy đồng đội cầu cứu, trị liệu của Luân Hồi đương nhiên sẽ dứt khoát xông lên. Dụ Văn Châu tính toán quá chuẩn, nhưng Chu Trạch Khải hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, Luân Hồi sao có thể khiến Lam Vũ sễ dàng hốt hai điểm liên tiếp.

Phút thứ mười hai của trận đấu, Luân Hồi cùng Lam Vũ bắt đầu trận giáp lá cà đầu tiên. Trận hình của Lam Vũ ổn định đến lạ, đám người Hoàng Thiếu Thiên bảo vệ chặt chẽ Lư Hãn Văn, tạo thành một bức tường người không để cho nhóm Chu Trạch Khải tiếp cận. Phía sau, Dụ Văn Châu ngâm xướng gồng chiêu, Lư Hãn Văn tranh thủ mài thanh máu của Phương Minh Hoa.

Đoàng!

Nhất Thương Xuyên Vân lợi dụng sự hỗn loạn phá vòng vây, dùng Trượt Đất trượt ngã Lưu Vân. Tiếu Ca Tự Nhược chộp lấy cơ hội thở dốc.

"Thiếu Thiên, che chắn."

Dụ Văn Châu nhanh chóng ra chỉ lệnh, Mũi Tên Nguyền Rủa của Sách Khắc Tát Nhĩ lập tức bắn ra theo trình cánh quạt. Dạ Vũ Thanh Phiền xông lên chặn trước mặt Nhất Thương Xuyên Vân, Chu Trạch Khải bị làm phiền lại phải bắn một phát. Dụ Văn Châu xoay người, lại dùng Lục Tinh Quang Lao giam cầm Phương Minh Hoa một lần nữa.

Không thể lại dây dưa, thời gian càng dài cơ hội cho Luân Hồi lật ngược tình thế càng lớn. Sau khi những mũi tên của Sách Khắc Tát Nhĩ bị Nhất Diệp Chi Thu chặn lại, Dạ Vũ Thanh Phiền cũng bị Nhất Thương Xuyên Vân cùng Vô Lãng giáp công. Sóng Kiếm Phá Đất của Vô Lãng bị Bát Âm Phù vừa đuổi tới chặn lại, bốn người lăn vào đánh thành một đoàn. Lưu Vân nâng kiếm hướng tới Tiếu Ca Tự Nhược, không nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu đang chạy tới từ bên hông. Lư Hãn Văn gia tăng tốc độ công kích, Khước Tà của Tôn Tường cũng đồng thời vươn tới.

Phụt!

Tiếu Ca Tự Nhược ngã xuống, Lam Vũ thu được điểm thứ hai.

Lư Hãn Văn vừa vui đánh câu "Thành công!" trong kênh chat chiến đội, một giây sau, Lưu Vân liền bị chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu xỏ xuyên. Nhất Thương Xuyên Vân dùng Loạn Xạ đẩy lui Dạ Vũ Thanh Phiền, Vô Lãng trực tiếp chạy đến ngăn lại Lưu Vân đang muốn rút lui. Luân Hồi, sau khi liên tiếp mất hai người, lập tức điên cuồng focus kẻ cầm đầu.

Cuối cùng Lưu Vân cũng ngã xuống. Lam Vũ dùng một Lư Hãn Văn đổi lấy hai người của Luân Hồi, một trong số đó còn là trị liệu.

Mục đích của Lam Vũ đạt đến, Dụ Văn Châu chỉ huy mọi người bắt đầu rút lui. Nước cờ này của Lam Vũ tựa như một quả bom buông xuống đấu trường. Trên khán đài một mảnh ầm ĩ, các chiến đội ngồi trước tivi lại nhìn thấy càng nhiều.

"Trạng thái của Luân Hồi không quá tốt, nghĩ sao mà nhảy thẳng xuống hố của Lam Vũ vậy." Trần Quả nghiêng người nhìn Diệp Tu, người sau nhún vai tỏ vẻ không gì để nói.

"Lão Ngụy, tém tém khóe miệng của ông lại, vẫn chưa kết thúc đâu."

"Đám nhãi này đánh cũng không tệ lắm nhỉ, thằng nhóc Dụ Văn Châu kia gian trá ghê, lấy một Lư Hãn Văn đổi hai đầu người. Luân Hồi thiệt thòi lớn."

"Ai biết được, vẫn còn Chu Trạch Khải." Diệp Tu châm điếu thuốc, ra hiệu cho mọi người tiếp tục theo dõi.

Chu Trạch Khải cảm thấy mình quá bất cẩn, một lòng nghĩ cách trợ giúp Tôn Tường bên này, lại khiến trị liệu lạc đàn. Không thể không thừa nhận, Dụ Văn Châu vừa vào trận liền cho Luân Hồi một cú phủ đầu.

Nhưng vậy thì có sao?

Cho dù mất trị liệu, chủ lực của Luân Hồi bên này vẫn còn đó. Chu Trạch Khải ra hiệu cho đồng đội mở rộng vòng vây. Là đội ngũ có tính công kích mạnh nhất Liên minh, còn có gì trực tiếp hơn một trận đoàn chiến?

Dụ Văn Châu xuyên qua màn hình nhìn vòng vây đang từ từ mở rộng của Luân Hồi, nheo mắt. Luân Hồi chuẩn bị dùng vũ lực mạnh mẽ tấn công, Lam Vũ bị bao vây. Dụ Văn Châu cảnh báo mọi người phải hành xử cẩn thận, lại gọi Hoàng Thiếu Thiên quay về, khiến Sách Khắc Tát Nhĩ theo sát sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền, thông tri các tuyển thủ Lam Vũ tập trung lại.

Bầu không khí thi đấu lại trở nên khẩn trương.

Phút thứ mười ba, Nhất Thương Xuyên Vân tập kích từ sau một thân cây. Một viên đạn bắn xuyên qua vai Sách Khắc Tát Nhĩ. Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng phản ứng, một kiếm đẩy hướng về phía Chu Trạch Khải, che chắn Dụ Văn Châu lui lại. Luân Hồi bắt đầu tấn công, Khước Tà định đâm vào sau lưng Sách Khắc Tát Nhĩ, lại bị Trịnh Hiên vừa đuổi tới đánh lui.

Focus Dụ Văn Châu.

Mục đích của Luân Hồi rất đơn giản. Dụ Văn Châu cau mày, mình tuyệt đối không thể giống như lần trước. Bên này Hoàng Thiếu Thiên cùng Chu Trạch Khải đã bắt đầu đấu tay đôi, Trịnh Hiên lui về, hứng chịu công kích từ Giang Ba Đào để bảo vệ Từ Cảnh Hi.

"Duy trì đội hình."

Dụ Văn Châu hiệu lệnh mọi người của Lam Vũ. Sách Khắc Tát Nhĩ thu hút mọi giá trị thù hận của Luân Hồi, Lam Vũ bất cứ giá nào cũng không thể khiến trường hợp của mùa giải thứ tám lặp lại. Cho dù Luân Hồi mạnh hơn, chỉ cần Dụ Văn Châu vẫn còn, bọn họ liền có hy vọng thắng.

"Đội trưởng!"

Viên đạn của Nhất Thương Xuyên Vân, dưới sự xen vào của Dạ Vũ Thanh Phiền, đạn lướt qua lưỡi đao liền thay đổi phương hướng. Sách Khắc Tát Nhĩ tránh được đòn công kích liền chuẩn bị ngâm xướng, lại bị Long Nha đột ngột xuất hiện cắt đứt. Nhất Diệp Chi Thu thoát khỏi sự kềm kẹp của Lam Vũ! Luân Hồi dần tìm về tiết tấu thi đấu của mình. Kỹ thuật đoàn chiến của họ quá tốt, phía sau của Lam Vũ bị xé mở một lỗ hổng.

"Lui!"

Dụ Văn Châu ngồi trước màn hình, trên trán mồ hôi ròng ròng. Luân Hồi sao có thể dễ dàng để Lam Vũ rút lui, mạnh mẽ ép Lam Vũ trở lại chiến trường. Từ Cảnh Hi bên này sắp không xong rồi, Hoàng Thiếu Thiên chạy tới cứu viện bị Giang Ba Đào chặn lại rồi...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cán cân thắng lợi dường như đang bắt đầu nghiêng hướng Luân Hồi. Đại não của Dụ Văn Châu hoạt động nhanh chóng, fan Lam Vũ toàn bộ nín thở. Tiếp tục như vầy, ưu thế Lam Vũ sáng tạo lúc đầu trận đấu s
ẽ không còn sót lại chút gì, hắn cần một cơ hội xoay chuyển cục diện. Dụ Văn Châu hơi chần chừ, cuối cùng hít sâu, đánh ra một câu trên kênh đoàn đội.

"Thiếu Thiên, che chắn tôi."

Trên màn ảnh, Sách Khắc Tát Nhĩ vòng vèo ra sau lưng Vô Lãng. Áo bào thâm sắc bay phấp phới, những đường vân chi chít hiện rõ trên con ngươi của Sách Khắc Tát Nhĩ, chú văn màu đen lan tràn từ bàn tay lên cổ. Những câu ngâm xướng triệu hồi Cánh Cửa Tử Vong như vọng lại từ nơi xa xăm nhất của lòng người, từ vết rách của thời không, thẩm thấu mọi sự không cam lòng cùng những tội ác của thế gian. Ngọn lửa bùng cháy tê tâm liệt phế...

"Những kẻ gọi ta là dị giáo đồ, đều đã xuống địa ngục."

END.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Bất ngờ thật, lần đầu tiên mị đọc fanfic thiên hẳn về chiến thuật như này!
 

Bình luận bằng Facebook