Hệ liệt [Toàn viên - Nhiều CP] Ice Symphony

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Hệ liệt – Toàn viên] Ice Symphony


---​

Author: Hàn Chiêu Thiến

Pairing(s): Vương Kiều, Tiêu Đới, Mạc Tranh, Hoàng Dụ, Hàn Diệp, Song Hoa, Song Quỷ, Ngụy Quả, Trương Sở, Khưu Văn, Lâm Phương, Viên Liễu

Genres: AU!, sports (ice skating), romance, drama, fluff/hurt

Notes: Fanfic toàn viên của TCCT - chính văn của hệ liệt Ice Sympony.

[Hệ liệt Ice Symphony][Vương Kiều] Vài lần đón đưa...

[Hệ liệt Ice Symphony][Song Hoa] Chôn em dưới sóng

[Hệ liệt Ice Symphony][Vương Sở] Chandelier

[Hệ liệt Ice Symphony][Khưu Văn] Womanizer

[Hệ liệt Ice Symphony][Hoàng Dụ] Perhaps

[Hệ liệt Ice Symphony][Viên Liễu] Soledad

[Hệ liệt Ice Symphony][Mạc Tranh] Kiss the girl

[Hệ liệt Ice Symphony][Trương Sở] You're my Love - You're my Life

[Hệ liệt Ice Symphony][Tiêu Đới] Ti Amo

[Hệ liệt Ice Symphony][Ngụy Quả] Love is Blue

[Hệ liệt Ice Symphony][Song Quỷ] Toi jamais

[Hệ liệt Ice Symphony][Hàn Diệp] The Fire Within

[Hệ liệt Ice Symphony][Lâm Phương] Comme toi


Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 - 1 - 2

Chương 6 | Chương 7 | Chương 8 | Chương 9 | Chương 10

Chương 11 | Chương 12 | ...

Disclaimer: Nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam, câu chuyện và các OC thuộc về tôi.

Các nhân vật sẽ không được xếp cùng một liên đoàn để tăng tính đa dạng quốc tế.

Các OCs xuất hiện với những chức năng nhất định.

---​

I wanna be where the sun is shining

Amore mio

I wanna have you there beside me

Amore mio

Wherever you may go

Ti amo

(Ti Amo, Gina G)​

---​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
#Team CHINA

(CSA – China Skating Association)

|​

Diệp Tu

‘quân vương’



Tên thi đấu: YE XIU

Hạng mục: Đơn nam

CLB (cũ): JIASHI FIGURE SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

Tình trạng: Đã giải nghệ - Huấn luyện viên trưởng XINGXIN SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

Tập đoàn tài trợ: Diệp thị





Dụ Văn Châu

‘ôn hòa’



Tên thi đấu: YU WEN ZHOU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Thế Kính Biên đạo: Shana Lynn

CLB: LANYU SKATING AND CURLING CLUB (Quảng Châu, Quảng Đông)





Hoàng Thiếu Thiên

‘cơ hội’



Tên thi đấu: HUANG SHAO TIAN

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Thế Kính Biên đạo: Alyong Yang, Shana Lynn

CLB: LANYU SKATING AND CURLING CLUB (Quảng Châu, Quảng Đông)





Vương Kiệt Hi

‘sao trời’



Tên thi đấu: WANG JIE XI

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Sĩ Khiêm

CLB: WEICAO FIGURE SKATING CLUB (Bắc Kinh)





Trương Giai Lạc

‘rực rỡ’



Tên thi đấu: ZHANG JIA LE

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB (cũ): BAIHUA SKATING CLUB (Côn Minh, Vân Nam)

CLB (hiện tại): BATU SKATING, ICE HOCKEY AND CURLING CULB (Thanh Đảo, Sơn Đông)





Hàn Văn Thanh

‘mafia’



Tên thi đấu: HAN WEN QING

Môn thi đấu: Khúc côn cầu trên băng

Tình trạng: Đang thi đấu

Số áo: 10

CLB: BATU SKATING, ICE HOCKEY AND CURLING CLUB (Thanh Đảo, Sơn Đông)





Tôn Triết Bình

‘cuồng ngạo’



Tên thi đấu: SUN ZHE PING

Môn thi đấu: Trượt băng tốc độ

Tình trạng: Đã giải nghệ

CLB (cũ): BAIHUA SKATING CLUB (Côn Minh, Vân Nam)

CLB (hiện tại): Huấn luyện viên trưởng CLB NGHĨA TRẢM (Bắc Kinh), huấn luyện viên thỉnh giảng thường xuyên của XINGXIN SKATING CLUB.





Tống Kỳ Anh

‘hổ con’



Tên thi đấu: SONG QI YING

Môn thi đấu: Khúc côn cầu trên băng

Tình trạng: Đang thi đấu

Số áo: 15

CLB: BATU SKATING, ICE HOCKEY AND CURLING CLUB (Thanh Đảo, Sơn Đông)





Tô Mộc Tranh

‘lộng lẫy’



Tên thi đấu: SU MU CHENG

Hạng mục: Đơn nữ

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Diệp Tu

CLB (cũ): JIASHI FIGURE SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

CLB (hiện tại): XINGXIN SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

Tập đoàn tài trợ: Diệp thị





Thư Khả Di

‘cô em gái’



Tên thi đấu: SHU KE YI

Hạng mục: Đơn nữ

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB: YANYU ICE SKATING CLUB (Tô Châu, Giang Tô)





Cao Anh Kiệt – Liễu Phi

‘vút bay’



Tên thi đấu: GAO JING JIE – LIU FEI

Hạng mục: Trượt đôi

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng Biên đạo: Alyong Yang

CLB: WEICAO FIGURE SKATING CLUB (Bắc Kinh)





Tiêu Thời Khâm – Đới Nghiên Kỳ

‘yêu anh từ thuở còn thơ’



Tên thi đấu: XIAO SHI QIN – DAI YAN QI

Hạng mục: Trượt đôi

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB: LEITING SKATING CLUB (Vũ Hán, Hồ Bắc)





Lý Hoa – Thư Khả Hân

‘hoa và tiếng cười’



Tên thi đấu: LI HUA – SHU KE XIN

Hạng mục: Khiêu vũ trên băng

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB: YANYU ICE SKAING CLUB (Tô Châu, Giang Tô)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
#Team USA

(U.S. Figure Skating)

|​

Ngô Tuyết Phong

‘nho nhã’



Tên thi đấu: WU XUE FENG

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đã giải nghệ - Huấn luyện viên tại JIASHI ICE SKATING CLUB (Chicago, Illinois) – thành lập lại từ JIASHI FIGURE SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang) đã giải thể.

Hợp tác: Alyong Yang (vợ) – biên đạo nghệ thuật





Phương Minh Hoa

‘tính khí vui vẻ’



Tên thi đấu: DERECK FANG

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đã giải nghệ - Huấn luyện viên tại SAMSARA CRICKET, SKATING AND CURLING CLUB (New Hampshire, New England)

Hợp tác: Tiffany Chen (vợ) – huấn luyện viên





Đường Nhu

‘lửa cháy’



Tên thi đấu: KAREN TANG

Hạng mục: Đơn nữ

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB: XINGXIN SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

HLV: Diệp Tu Biên đạo: Trần Quả

Tập đoàn tài trợ: Tang Shi





Tôn Tường

‘hiếu chiến’



Tên thi đấu: SUN XIANG

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Minh Hoa, Tiffany Chen

CLB (cũ): JIASHI FIGURE SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)

CLB (hiện tại): SAMSARA CRICKET, SKATING AND CURLING CLUB (Concord, New Hampshire, New England)





Chu Trạch Khải

‘hoa lệ’



Tên thi đấu: KAI ZHOU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Minh Hoa, Tiffany Chen

CLB: SAMSARA CRICKET, SKATING AND CURLING CLUB (New Hampshire, New England)





Khưu Phi

‘hoàng tử bé’



Tên thi đấu: FEY QIU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV (cũ): Diệp Tu HLV (hiện tại): Ngô Tuyết Phong

CLB: JIASHI ICE SKATING CLUB (Chicago, Illinois) – thành lập lại từ JIASHI FIGURE SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang) đã giải thể.

Tập đoàn tài trợ: Hạ thị
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
#Team FRANCE

(FFSG – Fédération Francaise des Sports de Glace)

|​

Viên Bách Thanh

‘đang-trong-một-mối-quan-hệ’



Tên thi đấu: QING YUAN

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Đặng Phục Thăng

CLB: WEICAO FIGURE SKATING CLUB (Bắc Kinh)





Lưu Tiểu Biệt

‘headphone’



Tên thi đấu: ROLAND LIU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Marie Lescynzka, Phương Sĩ Khiêm

CLB: WEICAO – PARISIENE FIGURE SKATING CLUB (trụ sở của WEICAO tại Paris)





Tần Mục Vân – Gloutine Peptipa Navarre

’30 độ trên băng’



Tên thi đấu: HARRY QIN – GLOUTINE NAVARRE

Hạng mục: Trượt đôi

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Lâm Kính Ngôn Biên đạo: Shana Lynn

CLB: YANYU – BATU MOSKVA ICE SKATING CLUB (trụ sở liên kết của YANYU BATU tại Moskva)





Trâu Viễn

‘trăm hoa’



Tên thi đấu: VICTOR ZOU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

CLB: BAIHUA SKATING CLUB (Côn Minh, Vân Nam)
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
#Team RUSSIA

(FFKK – Figure Skating Federation of Russia)

|​

Lư Hãn Văn

‘Gavroche ngoài chiến lũy’



Tên thi đấu: ALEXEI LU

Hạng mục: Đơn nam

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Phương Thế Kính

CLB: LANYU SKATING AND CURLING CLUB (Quảng Châu, Quảng Đông)





Phương Duệ - Merindah Aliona Stepanova

cặp đôi hoàn cảnh’



Tên thi đấu: ROU FANG – ALENA STEPANOVA

Hạng mục: Trượt đôi

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Ngụy Sâm, Diệp Tu Biên đạo: Trần Quả, Shana Lynn

CLB: XINGXIN SKATING CLUB (Hàng Châu, Chiết Giang)





Lâm Kính Ngôn

‘nhã nhặn’

Tên thi đấu: DMITRI LIN

Hạng mục: Trượt đôi (cũ), Đơn nam

Tình trạng: Đã giải nghệ - Huấn luyện viên của YANYU – BATU MOSKVA ICE SKATING CLUB (trụ sở liên kết của YANYU BATU tại Moskva) – Huấn luyện viên thỉnh giảng thường xuyên của BATU SKATING, ICE HOCKEY AND CURLING CLUB (Thanh Đảo, Sơn Đông).

Hợp tác: Shana Lynn (chị họ) – biên đạo nghệ thuật





Sở Vân Tú

‘bà chúa’



Tên thi đấu: ALEXANDRA “ALIX” CHU

Hạng mục: Đơn nữ

Tình trạng: Đang thi đấu

HLV: Alina Zagilinova, Lâm Kính Ngôn Biên đạo: Alyong Yang, Shana Lynn

CLB: YANYU – BATU MOSKVA ICE SKATING CLUB (trụ sở liên kết của YANYUBATU tại Moskva)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Chương 1.





Bốn mươi bốn không phải con số tốt lành với người Hoa. Không. Họ kiêng tất cả những thứ liên quan tới con số bốn bởi vì nó phát âm giống chữ “chết”. Sinh ra trong một gia đình Hoa kiều tôn trọng tất cả những gì thuộc về quá khứ - nói cho đúng là sùng bái mọi thứ truyền thống, tôi vốn không thuộc về thế giới của những hội hè miên man. Nhưng có vẻ Liễu Phi không nghĩ thế, nàng vẫn ở trong căn hộ số 404, tầng 4, nhìn xuống là một khu công viên nhỏ xanh mướt lọt thỏm giữa cụm bốn tòa chung cư cao bốn mươi bốn tầng nom như vách núi mỗi lúc chiều tà. Từ đây đến câu lạc bộ Vi Thảo mất ba mươi phút di chuyển trên tàu điện và hơn một tiếng chạy xe đạp, Liễu Phi chọn phương án thứ hai. Suy cho cùng thì nàng cũng không thể chườn cái mặt xinh đẹp của mình ra cho thiên hạ dòm để rồi nâng thời gian di chuyển từ ba mươi lên tới một trăm hai mươi phút.
Tôi gặp nàng cách đây ba năm ở Grand Prix Internationaux de France, lần đầu tiên. Nàng đứng thứ tư chung cuộc ở hạng mục trượt Đôi, cùng với thằng em họ, song trông nàng có vẻ chẳng quan tâm chuyện thứ bậc nhiều như quan tâm xem ở buổi banquet có món gì mới mẻ. Vương Kiệt Hi – người đoạt Huy chương vàng Đơn nam – gọi nàng là “công chúa”. Tôi khi ấy: trẻ nghé và bốc đồng, tin tưởng tuyệt đối vào cú 4S của mình để rồi nhận được kết quả là bị Dụ-thân-tàn sút văng khỏi podium. Anh ta đẹp và mảnh, cổ thiên nga, chân tay dài và gầy, tưởng chừng chỉ cần nhảy một cú cũng đủ để xương cốt vỡ vụn thành vạn mảnh băng rồi tan biến đi mất, có chút hơi hướm giống huyền thoại Hanyu Yuzuru khi trước. Nhưng không. Cái biệt danh Dụ-thân-tàn cũng chỉ để thành viên đội Trung Quốc gọi chơi cho vui. Dụ Văn Châu lên cơn hen cùng một cơn sốt li bì ngay trước ngày thi SP, nhưng anh ta vẫn đá tôi rớt khỏi group cuối một cách dễ dàng. Vào ngày kia, khi Vương Kiệt Hi đoạt Huy chương vàng với một kỷ lục thế giới mới, Dụ Văn Châu leo rank chóng mặt để chễm chệ trên bục thứ hai của lễ trao giải. Anh ta cười tươi như bông, còn tôi thì đắng mề.
Banquet hôm đó tôi nốc một đống champagne, chẳng vì lý gì. Có lẽ một phần do sự tức giận vô cớ mà ta thường gặp trong tuổi mười tám, đôi mươi, tôi say ngắc ngứ. Sáng hôm sau, tôi nằm dưới sàn nhà lót thảm, vest cùng cà vạt vương vãi lung tung, còn Liễu Phi thì thò bàn tay trắng của nàng từ trên giường xuống để lôi chiếc khăn choàng bản rộng ra khỏi bờ mông trần trụi của tôi một cách biếng lười.
Sau khi tôi cuống cuồng kéo xong khóa quần, nàng cho tôi số điện thoại. Tôi lao như bay khỏi phòng nàng như lắp mô tơ vào mông và không gặp lại nàng cho đến khi World năm đó được tổ chức tại Thượng Hải.
Chúng tôi ngủ với nhau, thêm một lần nữa. Lần này thì không say, không ngu ngơ và không gì cả, trừ vài thứ cần có.






Trong căn hộ của nàng, tôi lãnh trách nhiệm làm bữa sáng. Chúng tôi đã gần như sống cùng với nhau như bất kỳ cặp đôi nào. Nàng mua đồng hồ tích tắc về đặt ở tủ đầu giường, nhưng không đặt báo thức, cũng như đống bánh quy nàng mua về trong tủ, bất quá chỉ là mua và dự định ngồi nhìn mà thôi. Liễu Phi có chế độ ăn uống mà tôi không tưởng nổi, nhiều khi tôi nghĩ xem, nếu mình không đến Trung Quốc luyện tập và cứ mặt dày ở lỳ nhà nàng, nàng có phải sẽ tiếp tục ăn uống như thế hay không. Ai ở Vi Thảo cũng biết nàng hầu như chẳng bao giờ ăn.
Như một buổi sáng nào đó tôi làm món trứng ốp la, nàng ăn nhưng rồi đến giữa buổi tập, nàng vào phòng y tế nằm và không trở ra cho đến khi giờ tập kết thúc. Em họ nàng, Cao Anh Kiệt, thằng bé phải bỏ qua việc dượt choreography cho bài thi ngắn để đổi sang tập stroking. Làm sao mà người ta có thể trượt đôi khi thiếu mất bạn diễn? Tối hôm đó, khi cả hai đã yên vị trên giường, nàng quy lý do cho mấy con vi khuẩn samonella mà món trứng ốp mang lại. Tôi im như ru, xoay lưng lại phía nàng với hơi một chút phật ý. Nhưng tôi không làm trứng ốp la cho nàng nữa, kể từ đó, thay vào đó bữa sáng của nàng sẽ thay bằng bưởi, hoặc cà rốt. Bưởi chua như giấm. Nếu nàng đã có lắm tiền, sao nàng không mua quách bưởi tiến vua nhập khẩu từ Việt Nam? Thực ra cũng có nhiều nhặn gì đâu. Chẳng gì. Nàng loạt soạt lật sách sau lưng tôi. Nàng vốn không thích đọc sách lắm, nhưng dạo gần đây nàng lại đọc say sưa. Những cuốn sách xám và trắng, hoặc dày, hoặc mỏng, những con chữ thếp nhũ bạc trên bìa cứ lờn lợt như chiếc xe trượt mỏng manh chạy ngang đồng tuyết. Nếu có một ngày tập luyện không tốt, nàng sẽ ngồi trong phòng ngủ hoặc nhà vệ sinh – có một giá sách mắc ngay buồng vệ sinh dùng để giải trí khi không cầm theo điện thoại – và đọc to những dòng chữ ấy lên. Liễu Phi nói với tôi rằng đó là cách mà nàng dùng để cân bằng tâm lý. Tôi chẳng có ý kiến gì cả, nghe câu được câu mất. Có một số câu đặc biệt hay mà tôi nhớ được đến giờ. Cuốn sổ trượt băng của tôi có chép những câu ấy, của một nhà văn trẻ đoạt nhiều giải thưởng, tên là Kiều Nhất Phàm. Liễu Phi bảo nàng biết cậu tác giả đó, họ đã từng gặp nhau nhiều lần, khi cậu ta còn là khách quen của quán cà phê trong câu lạc bộ Vi Thảo. Chỉ thế thôi, gặp chứ không có nghĩa là phải giao tiếp. Nàng bảo Kiều Nhất Phàm là một người sẽ sẵn sàng mời bạn một ly nước nếu bạn ngồi xuống chiếc bàn của cậu ta, bất kể bạn có là người lạ, và nàng không thích kiểu con trai như thế.
Tôi từ chối cho ý kiến. Người ta cũng đâu có thích nàng. Chưa gặp cậu ta lần nào nhưng tôi có thể chắc cú như thế. Người có thể thích nổi nàng chắc chỉ có ở Vi Thảo thôi, tôi đang tính trong phạm vi đã-quen-biết. Và cả tôi nữa, người ngủ cùng nàng mỗi tối. Tôi không tính tới fan hâm mộ của nàng, vì lượng fan của cặp trượt đôi Cao Anh Kiệt – Liễu Phi thì số người thích thằng em họ của nàng đã chiếm tới 70 phần trăm rồi.
Tối hôm qua, tôi đi ngủ sớm và nằm mơ thấy Paris.
Ở Paris, tôi sống một mình trong một phòng đơn trên tầng bốn, ở một khách sạn sinh viên trên phố Rue des Barres, nằm giữa Rue des Francois-Miron và Rue de l’Hôtel de Ville, mở cửa sổ ra là tưởng có thể chạm tay vào những cái đầu thú trên tháp nhọn của Nhà thờ Đức Bà. Victor Hugo đã tiên đoán rằng nhà thờ sẽ bốc cháy trong cuốn sách nào đó của ông, và nó cháy thật, vào năm 2019. Khi ấy, tôi còn chưa dọn ra riêng. Lúc thuê phòng dài hạn, một sự cân nhắc rõ rệt nhảy ra khi nhìn thấy con số 4, nhưng cuối cùng tôi quyết định mặc kệ. Khách sạn này đánh số từ số 0 trở lên, nên vị trí mà tôi ở thực ra là tầng 5. Người Pháp kiêng số 13 như bao người nước khác chứ không kiêng số 4 như người Hoa. Tôi là người gốc Hoa, nhưng không có nghĩa tôi phải sống trong sự kiêng khem ấy đến cả đời. Tôi cũng không hay về thăm nhà lắm, sau khi đã dành tới hai mươi chín tiếng mỗi tuần để tập luyện trên mặt băng trắng xanh của sân WEICAO – PARISIENE. Ấy là một sân băng chi nhánh của sân chính Vi Thảo tại Bắc Kinh mà thôi. Nếu tôi không ngủ với Liễu Phi lần đó, có lẽ tôi cũng không chuyển đến Bắc Kinh để tập luyện, bởi nhiều thứ: quá hiếm cây, quá dễ lạc đường và quá, quá rất nhiều thứ mà tôi chẳng buồn liệt kê.
Chao ôi, giá mà tôi đang ở Paris.
“Trứng cháy rồi kìa.”
“Anh biết rồi.”
Tôi nhấc chảo bỏ vào bồn rửa bát và xả nước mạnh hết cỡ lên thứ nửa trắng, nửa xém, nửa cháy ra than trong chảo. Mùi khét xộc lên, nhưng tôi đã quá quen tới mức không buồn chun mũi nữa. Mắt tôi cay xè và hơi ầng ậng nước. Liễu Phi nhún vai, lơ đễnh uống cà phê trong lúc chúi mũi vào sách. Nàng đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết tên là Tuyết ấy nhiều lần đến mức gáy sách suýt thì bung ra. Đó là cuốn sách gối đầu giường của nàng. Tôi chợt nhớ đến tay thuê phòng sát cạnh phòng của tôi ở khách sạn trên phố Rue des Barres, hắn mua đi và bán lại các cuốn sách cho các tiệm sách khác nhau. Tôi không rõ việc ấy có mang lại lợi nhuận hay không, nhưng tôi thường mua thơ và tiểu thuyết ở chỗ hắn. Riết thành quen, hắn để riêng ra những cuốn mà hắn nghĩ có thể tôi sẽ thích và tính giá rẻ hơn giá hắn định bán cho tiệm. Tên hắn là Van Bever, không phải người tỉnh lẻ, cũng chẳng phải người Paris trong thành nội. Hắn sinh ở một nơi nào đó trong các vùng ven, nơi mà những tòa nhà thị chính trông vô vị chẳng khác gì ở Chicago hay New York.
Hay, Bắc Kinh.
Tôi còn chưa một lần nào đặt chân vào trong Tử Cấm Thành nữa là. Lúc này đây, sự kiên nhẫn của tôi dành cho Liễu Phi cứ dần dần vơi đi như nước trong bồn tắm, khi rút nắp đi. Tôi thèm cảm giác được trở lại góc phố Rue des Barres như ở cái thời còn là một vận động viên ít tiếng tăm, đứng chơi hàng giờ ở cái máy pinball trước cửa khách sạn và chờ Van Bever mang những cuốn sách mà hắn nghĩ tôi sẽ yêu thích trở về.
Không biết bây giờ nó còn ở đó không, ý tôi là cái máy pinball ấy.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Chương 2.







Vài lần tôi quay trở lại đó trong những giấc mơ. Tôi không phải người Bắc Kinh chính gốc, chỉ là một con nhóc ở miền quê nghèo khó, không hơn. Có chăng thì nhà tôi khấm khá hơn chút xíu nhờ vào bàn tay vun vén của mẹ. Trượt băng nghệ thuật là một môn thể thao đắt đỏ, song vì lý gì đó mà mẹ lại cho tôi học. Ban đầu, tôi chẳng hứng thú gì sất, nhưng cô giáo lại nói rằng tôi có thiên phú. Mặt trời chiếu lên lưng tôi suốt quãng quốc bộ từ con đường đất thịt ra quốc lộ, nơi có góc đường tôi chờ để ngồi nhờ đằng sau xe chở rơm, cạnh một bốt điện thoại. Ánh nắng của mặt trời làm tôi choáng mắt, suốt quãng tiểu học nghèo khó, chẳng hề thay đổi suốt con đường đến với sân băng, nơi tôi dành mọi thời gian thay vì vui chơi sau giờ học cùng với đôi giày trượt cũ mà mẹ đã tìm thợ mài trong huyện mài lại lưỡi trượt. Tôi quê kinh khủng với việc mang theo hai cái vỏ chai nhựa cắt ra thay vì miếng bảo vệ lưỡi trượt để đi lòng vòng quanh sân băng. Nhưng rồi một ngày trời nắng chang chang giữa hè, khi tôi choài người vào được cái lạnh nửa nạc nửa mỡ của cái sân băng phố huyện, một người tên là Phương Sĩ Khiêm đã xuất hiện, cùng một thằng nhóc lạ hoắc – nó nói nó tên là Cao Anh Kiệt, và, người đó cùng thằng bé đưa tôi đi.
Mẹ nói thằng nhóc đó là em họ xa của tôi. Xa lơ, xa lắc, xa tới độ chắc còn chả tí quan hệ nào nữa, nhưng tôi không muốn phá đi không khí vui tươi lâu lắm mẹ mới có được. Mẹ vun vén tất cả quần áo mới bỏ tiền tiết kiệm ra mua vào chiếc túi xách nhỏ cho tôi. Giữa cái nóng trưa hè, mẹ không quên mua cho tôi một ly nước mai chua ướp lạnh từ bà thím hạnh họe đầu ngõ. Chuyện tôi học trượt băng nghệ thuật là một cái gì đó lạ hoắc ở cái nơi nghèo khổ đày ải này, làng trên xóm dưới xầm xì tôi là đứa hớ hênh khi thi đấu trong những bộ đồ mặc mà như không mặc. Tôi kệ, mẹ muốn tôi học, và hứng thú duy nhất của tôi lúc đó là thấy mình thật xinh đẹp, khi từng cú nhảy và xoay và những bước step sequence là lợi thế hoàn hảo giúp phô ra hết những đường cong kiều diễm của cơ thể. Những bộ đồ diễn mẹ cất công may tay là những thứ xinh đẹp duy nhất tôi có. Ở tuổi lên mười, tôi đã có mong muốn chạy khỏi cái viễn cảnh không được học hết cấp ba, không được học lên đại học, phải kết hôn với một kẻ vũ phu nào đó trong làng và tàn đời trong đầu tắt mặt tối ở cái xứ khỉ ho cò gáy này. Sau khi chứng kiến cái đẹp đẽ phố thị, ai lại còn muốn dính lấy cái nơi đủ tiếng ếch nhái kêu inh tai ban đêm cùng quá chừng muỗi và những bà hàng xóm xấu xí tọc mạch chứ? Không. Đến kẻ ngu ngốc cũng biết lựa chọn. Tôi đứng nhất liên tiếp ở các cuộc thi Novice, số tiền mang về không nhiều nhưng đủ để mẹ dành dụm cho mùa giải sau, cũng như đủ để họ tôn trọng mẹ hơn một chút – người phụ nữ đã chửa hoang đứa con của một người bạn học tại tuổi mười bảy, vì con bà kiếm ra tiền. Dẫu, những tiếng xì xầm vẫn chẳng qua đi.
Vun vén chán, mẹ lại loay hoay trong bếp để làm cơm thết đãi hai kẻ phố lạ. Phương Sĩ Khiêm đã ngồi xem tôi trượt hết cả một buổi ở cái sân băng dở hơi quá chừng là lỗ với rãnh đọng lại, nhìn xuống thấy cả lớp sàn bê tông bên dưới. Thỉnh thoảng, ngài bảo tôi thực hiện thử một số động tác xem sao, có cả những động tác tôi mới thực hiện lần đầu, tỷ như cantilever. Cao Anh Kiệt thì im lặng hơn, thằng nhóc nhút nhát và bẽn lẽn, nhưng nó mặc đồ tập tốt, chân đi một đôi giày trượt chẳng có chỗ nào để chê. Và rồi, vào quãng nghỉ, nó trượt ra sân, lách qua tất cả những lỗ và rãnh, đường cong cơ thể vẽ ra một hình thù tuyệt mỹ.
Cơ thể tôi nhẹ hẫng. Cao Anh Kiệt mới nhìn tôi trượt lần đầu, nhưng dường như nó nắm bắt được tất cả đặc điểm của tôi chỉ bằng việc “nhìn”, từ thói quen vung tay cho tới thể trọng. Tôi như trôi nổi bềnh bồng trên không, thú thực, đã sợ đến chết khiếp khi Anh Kiệt cứ trượt phăng phăng trong lúc bàn tay nó giữ thân thể của tôi trên cao, trước giờ tôi chỉ trượt đơn, nhưng rồi tôi quên ngay đi vì bắt đầu thấy nghiện cảm giác được làm chủ không gian. Nó giống như kẻ đứng đầu chuỗi sinh vật nhìn xuống những tầng thấp hơn vậy. Đánh thức tôi khỏi giấc mộng đau đáu về chuỗi đời nghèo khó, cho tôi thấy rằng mình có thể chạy đến ánh đèn vàng lộng lẫy nơi phố xá đông vui. Mẹ cùng ngôi làng đã dè bỉu bà và tôi với những sân băng tuyệt vời trên Bắc Kinh hòa trộn vào nhau trong khoảnh khắc tôi rơi xuống, cái thân gầy nhẳng chếnh choáng được đôi tay Anh Kiệt bắt trọn hoàn hảo, trong sự tương phản sáng – tối diễn ra trong trí ấy, tôi chợt nhận ra thứ tôi còn thiếu thiếu mỗi khi trượt trên sân là gì. Những ánh nắng phờ phạc chiếu xuyên khung sổ thủy tinh trong sân băng nghèo rớt, dường như Phương Sĩ Khiêm cũng bắt được suy nghĩ ấy.
“Liễu Phi, con cần một bạn diễn.” Ngài nói với tôi bằng chất giọng khàn, nhưng vui vẻ. “Con được sinh ra để làm tuyển thủ trượt đôi.”
Anh Kiệt nhìn tôi, một nỗi thích thú lan tỏa trong đôi mắt trong veo của nó, nhìn đẹp như những ngôi sao, nhấp nháy liên hồi khi tông giọng hồi hộp càng lúc càng hồi hộp thêm.
“Chị họ, chị sẽ đến Vi Thảo chứ?”
Khi tôi lần đầu đặt chân đến nơi hoa lệ ấy, và đến tận khi mẹ kết hôn với người bạn học năm xưa quay về tìm – ông là con của một gia đình nghệ thuật giàu có và truyền thống ở Bắc Kinh, mặc cho tất cả mọi thứ diễn ra cứ như tình tiết trong một bộ phim tình cảm sướt mướt của TVB, tôi vẫn bỏ lại sau lưng những khoảng vỉa hè ngập nắng.
Tôi không thích nắng. Buông bỏ chúng thật dễ dàng bằng cách bịt kín toàn thân, ấy là cách tôi dùng để quên đi những lời dè bỉu độc địa thi thoảng vẫn tìm về trong những giấc ngủ chập chờn. Tôi gọi bố là bố một cách dễ dàng, cũng dễ dàng bắt được trong đôi mắt ông niềm vui sướng tột độ. Ông cho tôi học hành ở những nơi tốt nhất, cũng chẳng ngại ngần chi hàng đống tiền để tôi tập trung vào trượt băng. Trong khi đó, thứ tôi được thừa hưởng một cách nổi bật từ mẹ - tôi cũng chẳng biết và cũng chẳng muốn biết ông có thực sự yêu mẹ không – là sự xinh đẹp, mảnh mai.
Tôi không hỏi làm sao mà Cao Anh Kiệt đột nhiên tìm thấy người chị họ xa lơ, xa lắc này. Nó cũng sẽ chọn được một người bạn diễn nào đó, chẳng phải tôi, nhưng tôi vẫn không hỏi, bởi tôi đội ơn nó. Và cả Phương Sĩ Khiêm nữa. Chỉ thế thôi.








Viên Bách Thanh xả nước vào chảo trứng cháy, mùi khét xộc lên. Tôi không để tâm lắm, cũng như cách chàng chẳng để tâm đến tôi dạo này. Với lại, mùi khét khét đắng đắng ấy lại có chút gì đấy giống mùi cà phê. Những con chữ vắt ngang tầm mắt tôi, nhấp nhô hệt như sóng biển. Tôi từng tới Paris không ít lần, một số lần là thi đấu, một số khác chỉ đơn thuần là đi du lịch và ngắm thời trang. Thật trùng hợp, Viên Bách Thanh cũng đến từ Paris. Chàng sinh ra trong một gia đình Hoa kiều, nhưng đã sớm dọn ra ở riêng. Tôi không hỏi chàng đã từng sống thế nào, nhưng chàng lại hỏi tôi từng sống thế nào. Hơi bị phiền phức một chút, tôi ghét bị hỏi. Cánh phóng viên hỏi đã đủ lắm rồi. Mẹ tôi giờ là một quý phu nhân, còn tôi thì người người trong nhà phải gọi bằng một tiếng “cô cả”, chẳng việc gì phải nhớ lại những thứ nóng nhớp nháp giữa trưa hè quốc lộ hết. Tôi trả lời, cũng như bao người thôi, có bố, có mẹ, gia đình hạnh phúc, được học hành đàng hoàng. Và trượt đôi cùng thằng em họ, tất cả chỉ có thế. Người ta luôn dễ dàng chấp nhận những thứ phổ thông. Tonya Harding chẳng phải cũng xuất thân từ một gia đình phổ thông đấy sao, mặc dù kết cục của bà ấy chẳng vui vẻ gì cho cam.
Nhà có ti vi, nhưng tôi không xem. Tôi không có cái thời đứng dán sát mắt vào màn hình ti vi như những đứa bạn-mà-không-phải-bạn cùng trang lứa, thay vào đó, khi mẹ kết hôn, tôi có ngay lợi thế là con gái của một gia đình nghệ thuật truyền thống để học những thứ tao nhã và thượng lưu hơn: piano chẳng hạn. Tôi cũng đọc sách ra vẻ, nhưng thực sự chẳng bao giờ đọc quá tầm chục trang, ừ thì đó là ít nhất trước khi tôi đọc được những cuốn sách của Nhất Phàm. Đôi chút rụt rè như Anh Kiệt, cậu ta ngồi xuống trước cây piano ánh xanh đặt ở sảnh lễ tân của sân băng Vi Thảo, mười ngón tay đẹp đẽ điên rồ lướt như bay trên phím đàn. Tôi chợt nghĩ, mình đáng ra phải luyện cái gì đó liên quan tới chân mới đúng, nhưng tôi đã quá tuổi để học ballet. Kệ vậy. Dù sao thì piano cũng giúp tôi tăng thêm sự cảm nhạc diễn của mình, tay tôi vốn nhanh, tôi không phải tuyển thủ eSports như Nhất Phàm đã từng, cũng như chẳng thể trượt bằng tay, nhưng có sao đâu. Chả sao cả. Piano vẫn làm tôi cao sang và tao nhã, thế là đủ rồi. Một bản sơ yếu lý lịch hoàn mỹ mà ISU đăng lên trang thông tin về vận động viên của họ, chẳng phải quá đẹp rồi sao?
Có tiếng lục xục, kèm theo thứ tiếng động như tia sắt chà xát vào nhau dưới cái ùng ục của vòi nước. Viên Bách Thanh đang chà rửa cái chảo chống dính bằng giác sắt, sao cũng được. Tôi không nhìn được vẻ mặt chàng, bóng lưng chàng cho tôi biết, chẳng có gì vui vẻ cả đâu. Tất cả là một sự chán chường. Thi thoảng, tôi nghe chàng lơ mơ tên những con phố mà Jean Vanjean đã cõng Marius chạy trốn, hệt như một mê cung. Giống như những phố cổ tôi từng đến, Venice ở Ý và Hà Nội ở Việt Nam, chằng chịt tựa mê cung vô tận, lại thực đến mức có thể sờ thấy được, dẫu là trong mơ. Tôi nằm đọc sách bằng cái đèn đọc đằng sau lưng chàng, chàng xoay lưng về phía tôi và ngủ mớ. Khi ấy, tôi đang đọc Tuyết, nó là cuốn ưa thích, mở đầu cho chuỗi ngày cắm cúi với sách của một đứa không thích đọc sách là tôi. Kiều Nhất Phàm đã viết nó, đoạt giải thưởng, tôi có chút không tưởng khi cậu ta có thể viết ra những ngôn từ ấy. Có lẽ hơi có tí định kiến, tôi từng nghĩ những tuyển thủ eSports là những kẻ chẳng biết gì ngoài game với máy tính, khô không khốc. Nhưng tôi có gì hơn họ đâu? Chẳng có gì. Họ chơi vì đam mê còn tôi trượt vì danh vọng, cùng cái ham muốn xóa nhòa đi tất cả những tủi hổ lẫn nỗi chối bỏ tất cả các thứ ràng buộc tôi với cái quá khứ ở một làng quê đáng nguyền rủa. Tuyết cho tôi cảm giác đi lang thang trên đồng tuyết, ngắm bóng mình phản chiếu nơi ke sông trắng xóa và mặt nước thì phủ thành băng, nó khiến tôi nhớ lại mẹ từng lấy ngô và thịt muối trên gác bếp ám khói xuống để làm món canh mùa đông. Lúc mặn lúc đậm, có hơi hơi giống những món súp rau mà Viên Bách Thanh nấu cho tôi.
Trong khoảnh khắc chàng lẩm nhẩm tên phố Rue des Barres, cùng câu hỏi “Hôm nay có sách gì hay thế?” với một cố nhân trong quá khứ, tôi đang đọc tới đoạn nhân vật chính trở về từ một sòng bạc ở Dieppe, tuyết xóa trên mũ. Trùng hợp làm sao, cả hai chúng tôi đều đang mơ tưởng thấy một Paris hoàn toàn khác với vẻ hào nhoáng mà tôi từng ám ảnh mãnh liệt lúc còn là một vận động viên nhỏ nhí và vô danh. Thì ra chàng thích đọc sách, những cuốn sách đã được bán ở góc nào đó tại Paris, ở cái quãng đời mà tôi không hề xuất hiện ấy. Vào lúc ấy, tôi đã nhận ra, tôi sẽ không thể trở thành vợ của chàng được.
Paris trong giấc mơ của chàng còn thật hơn cả Bắc Kinh, và thật hơn cả tôi.
Cay đắng làm sao. Tôi còn một choreography phải nhớ.
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#8
Những bộ đồ diễn mẹ cất công may tay là những thứ xinh đẹp duy nhất tôi có. Ở tuổi lên mười, tôi đã có mong muốn chạy khỏi cái viễn cảnh không được học hết cấp ba, không được học lên đại học, phải kết hôn với một kẻ vũ phu nào đó trong làng và tàn đời trong đầu tắt mặt tối ở cái xứ khỉ ho cò gáy này. Sau khi chứng kiến cái đẹp đẽ phố thị, ai lại còn muốn dính lấy cái nơi đủ tiếng ếch nhái kêu inh tai ban đêm cùng quá chừng muỗi và những bà hàng xóm xấu xí tọc mạch chứ? Không. Đến kẻ ngu ngốc cũng biết lựa chọn. Tôi đứng nhất liên tiếp ở các cuộc thi Novice, số tiền mang về không nhiều nhưng đủ để mẹ dành dụm cho mùa giải sau, cũng như đủ để họ tôn trọng mẹ hơn một chút – người phụ nữ đã chửa hoang đứa con của một người bạn học tại tuổi mười bảy, vì con bà kiếm ra tiền. Dẫu, những tiếng xì xầm vẫn chẳng qua đi.

Nói sao nhỉ, đọc từ đầu đến giờ, cảm thấy không khí tương đối trầm và thậm chí là ngột ngạt, dù cái hoa lệ và hào nhoáng của sân băng, của những bộ đồ diễn đính cườm lấp lánh, của ánh flash truyền thông và sự rực rỡ của tuyển thủ nổi tiếng mang lại nhưng vẫn không che lấp được sự mệt mỏi đầy áp lực của Liễu công chúa... Một giọng kể gần như tự giễu, cho số phận sóng gió và đầy bất ngờ của cô, từ sự kỳ vọng của mẹ khi đưa cô đi học trượt băng nghệ thuật trong hoàn cảnh một ngôi làng cổ hủ lạc hậu, đến khi thành danh, rồi đột ngột là xuất thân sang chảnh trong gia đình nghệ thuật... Từ cô bé nghèo đến nữ tuyển thủ Vi Thảo, rồi đến tiểu thư Bắc Kinh, mọi chuyện như một giấc mộng hoàng lương có thực...

Nhưng tôi có gì hơn họ đâu? Chẳng có gì. Họ chơi vì đam mê còn tôi trượt vì danh vọng, cùng cái ham muốn xóa nhòa đi tất cả những tủi hổ lẫn nỗi chối bỏ tất cả các thứ ràng buộc tôi với cái quá khứ ở một làng quê đáng nguyền rủa. Tuyết cho tôi cảm giác đi lang thang trên đồng tuyết, ngắm bóng mình phản chiếu nơi ke sông trắng xóa và mặt nước thì phủ thành băng, nó khiến tôi nhớ lại mẹ từng lấy ngô và thịt muối trên gác bếp ám khói xuống để làm món canh mùa đông. Lúc mặn lúc đậm, có hơi hơi giống những món súp rau mà Viên Bách Thanh nấu cho tôi.
Cô gái ấy học làm tiểu thư phong nhã, học chơi piano, trượt băng vì danh vọng, vì muốn xóa nhòa đi quá khứ chán chường ở làng quê đáng nguyền rủa... Nàng đọc sách đâu phải vì thưởng thức, là muốn chìm vào thế giới của ngôn ngữ để quên đi thực tại.... "Tuyết" - lang thang đồng tuyết, dòng sông trắng xóa, mặt nước phủ băng, rốt cuộc cô thích "Tuyết" vì văn phong hay vì nó gợi nhớ đến sân băng của cô?

Liễu Phi nói mình không yêu trượt băng, cô vào nghề vì danh vọng, vì Phương Sĩ Khiêm và Cao Anh Kiệt dìu dắt, vì kỳ vọng của mẹ, nhưng thực tế chẳng lẽ cô không yêu cảm giác từng cú xoay nhảy diễm kiều khoe đường cong hoàn mỹ trên sân băng trắng tuyết lộng lẫy chốn thủ đô?

Như yêu Viên Bách Thanh vậy, dù mối quan hệ nghe chừng có vẻ nhàm chán (vì yêu lâu?), nhưng thực tế "công chúa" không yêu chàng sao? Không phải, có lẽ là rất yêu, yêu rất nhiều?

Trùng hợp làm sao, cả hai chúng tôi đều đang mơ tưởng thấy một Paris hoàn toàn khác với vẻ hào nhoáng mà tôi từng ám ảnh mãnh liệt lúc còn là một vận động viên nhỏ nhí và vô danh. Thì ra chàng thích đọc sách, những cuốn sách đã được bán ở góc nào đó tại Paris, ở cái quãng đời mà tôi không hề xuất hiện ấy. Vào lúc ấy, tôi đã nhận ra, tôi sẽ không thể trở thành vợ của chàng được.
Paris trong giấc mơ của chàng còn thật hơn cả Bắc Kinh, và thật hơn cả tôi.
Cay đắng làm sao. Tôi còn một choreography phải nhớ.

Đây là khi nhận ra sự khác biệt giữa đôi bên? Khi cảm thấy đối phương có sở thích "cao" hơn mình và có quá khứ "quãng đời mà tôi không hề xuất hiện" nơi Paris "ám ảnh mãnh liệt", lúc nàng là vận động viên vô danh, còn chàng trong những năm ấy có quá khứ gì?

Tại sao cô không thể trở thành một người vợ? Vì Paris trong lòng đối phương quen thuộc và thực tế hơn Bắc Kinh và đời nàng? Một cuộc tình tưởng chừng êm ấm nhưng nàng than hai chữ "đắng cay", rốt cuộc là nguyên cớ gì?

Choreography, sáng tạo, có hồn, đam mê, cảm hứng, nghệ thuật, để trở thành một choreographer không thể thiếu một chữ "tình". Nàng có thể composer những màn trình diễn của mình, không có đam mê, có thể sao? Tình nàng dồn cho điệu nhảy, còn ái, thì sao?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#9
Chương 3.

Diệp Tu kê tai mình vào điện thoại, cảm nhận được một sự đau đầu không tên. Gần như không có gì, nếu như anh không nghe được một giọng quen thuộc vẳng đến từ đầu dây bên kia, cách đây nửa vòng quả đất. Điện thoại di động của Diệp Tu đổ chuông ngay lúc cả bầy hè nhau ùa khỏi sân băng để chạy đến nhà ăn, còn chẳng buồn cởi giày, cứ thế đeo miếng bảo vệ lưỡi trượt lên và phi đi thôi, dộng ra những âm thanh lạch cạch lẫn lẹp bẹp trên sàn đá hoa cương. Những âm thanh ấy gợi cho anh nhớ về những đôi giày cao mà phi tần thời Thanh đi trong những bộ phim truyền hình cổ trang mà Mộc Tranh xem mỗi tối.
“Vậy là, Khưu Phi vẫn còn đang tập à?” Diệp Tu day thái dương, châm một điếu thuốc ở phòng hút riêng sát cạnh sân. Hầu như chẳng ai sử dụng phòng này, trừ anh, bởi chị Trần Quả rất ghét mùi thuốc lá. Anh có thể là huấn luyện viên thật, nhưng chị Trần lại là người biên đạo các bài diễn, chung quy người ta không thể cứ nhảy và nhảy như một cái máy suốt từ hai tới bốn phút được. “Bên đó hình như đang là mười giờ đêm.”
“Thằng bé có sự nhiệt huyết của cậu.” Âm thanh nửa ngái ngủ, nửa như bị kim chích truyền tới. Ngô Tuyết Phong ngáp một cái ngáp dài. “Mặc dù anh không mong nó nhảy 4A [1] lắm. Muộn chút nào hay chút đó.”
“Thằng nhóc không thấy đau à?”
Diệp Tu rít một hơi thuốc, bắt đầu nhớ lại quãng thời gian mình tập cú nhảy này trước đó, hồi còn chưa giải nghệ để rồi đảm nhận vị trí huấn luyện viên trưởng ở câu lạc bộ Hưng Hân. Có quỷ mới biết tại sao ngã xuống lại đau như thế, đau hơn tất cả những cú quad khác. Nói một cách nôm na thì cảm giác lúc ngã xuống cứ như vừa bị xe tải tông vào người vậy. Sẽ chẳng ai muốn bị xe tải ủi cho một phát, đúng không? Thực tế thì bên này cũng có kẻ đang tập nhảy quad điên cuồng, thế nên Diệp Tu cũng sẽ chẳng phê phán gì một người trẻ tuổi chống không lại sức cuốn hút đầy rồ dại của cú nhảy đế vương, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Khưu Phi còn rất trẻ, thằng nhóc ấy không cần phải tự ép bản thân đến mức nào đó quá sức cho phép và để rồi sự kết thúc của tất cả mớ hầm bà làng này là một cái họp báo tuyên bố giải nghệ sớm. Gương tày liếp của một mớ người đã là ví dụ rất đỗi sống động cho điều đó rồi, anh tự nhủ rằng mình chẳng cần phải nhắc lại thêm. Mặc dù Diệp Tu chỉ còn là huấn luyện viên cũ, nhưng điều đó cũng không cản trở anh dành thêm sự quan tâm cho đứa học trò mà mình từng cưng nhất.
“Anh đã nói là nó có sự nhiệt huyết của cậu mà.” Giọng Ngô Tuyết Phong như thể đang cố nén một cái cười mũi. Chẳng có sự nỗ lực nào là đáng cười cả, bởi nó bất lịch sự lắm, song việc đang ngủ cùng vợ mà bị lôi đến sân thì chẳng vui vẻ một tí nào sất. Cái sân thì không có bị cháy hay gặp động đất, nhưng anh thì ngồi đây, mất ngủ mà chẳng được trả thêm một đồng lương nào.
Cách tốt nhất là bắt một kẻ nào đó phiền phức theo, mặc dù tiền phí gọi quốc tế không hề rẻ và cái kẻ bị quấy rầy luôn biết cách kết thúc câu chuyện theo cách không thể đáng bị đấm hơn. Thành thực thì Ngô Tuyết Phong cảm thấy hơi hối hận một tẹo vì ở Hàng Châu hiện giờ là bữa trưa, với một người luôn nhã nhặn như anh thì việc đâm ngang khi người ta đang nghỉ ngơi và dùng bữa này rất ư là thô lỗ. Nhưng rốt cuộc, Ngô Tuyết Phong quyết định chọn cách đổ lỗi cho tiết trời bắt đầu sắt lại trong gió se của Chicago và sự vô tâm của đứa học trò đã lôi cổ thầy nó đi giữa đêm mà không kèm theo một cốc giấy đầy ắp machiato rượi mát coi như phí hối lộ.
“Lão Ngô, nhắn với Khưu Phi là dừng mơ mộng 4A lại rồi tập trung vào 4Lz [2] đi. Nó nhảy sai cạnh suốt ở mùa giải trước đấy.”
“Anh xin lỗi, nhưng hình như Karen nhà chú cũng nhảy sai cạnh cú 4F [3] mà.” Karen Tang là cái tên dùng để thi đấu của Đường Nhu, một vận động viên người Mỹ gốc Hoa thi đấu ở hạng mục Đơn nữ. Cô bé này là tuyển thủ thuộc lớp đàn chị của Khưu Phi tại Liên đoàn Mỹ, song lại rất giống Diệp Tu ở vài khía cạnh nào đó. Ví dụ, kiểu như nếu có trượt dở cũng không sợ chết đói chẳng hạn, tuy thực tế chứng minh là Đường Nhu không hề trượt dở một tẹo nào. Căn bản vững chắc, kỹ thuật đa dạng, rất chịu khó, cũng như từng động tác khi lướt trên băng duyên dáng một cách đầy dứt khoát và tự tin, hệt như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thu hút tất cả mọi ánh nhìn trong nhà thi đấu về phía mình, khiến người ta trong một chốc lại quên mất đi những khuyết điểm mà cô đang có.
“Tám lạng nửa cân cả thôi, con bé đâu có đấu Đơn nam, nhưng người thắng lại là Văn Châu mà.” Diệp Tu ho khùng khục sau khi sặc một ngụm khói. “Văn Châu đẹp lắm, nhỉ?”
“Ừ. Nghệ thuật.”
“Nhầm rồi. Nghệ thuật đâu có dựa vào trượt một chân hay hai chân, chuyển hướng dễ hay khó, hay nhảy nhẹ hay mạnh. Nó phụ thuộc vào...”
“...giám khảo có thích hay không, anh nhớ mà.”
Ngô Tuyết Phong đã từng tập luyện cùng Diệp Tu, dù hai người ở hai liên đoàn khác nhau, nhưng đủ lâu để anh hiểu nhiều chút về con người của gã đàn em. Nói một cách công bằng, Diệp Tu thật sự là một kỳ tài của trượt băng nghệ thuật châu Á cũng như thế giới, kẻ sẵn sàng thách thức tất cả các bộ luật cùng thang điểm dở hơi mà ISU đưa ra cũng như “Mặc kệ chúng nó!” – khi mà điểm TES [4] lẫn PCS [5] của mình bị underscored quá đà – như một cách hét vào mặt tất cả các vị giám khảo đầu hói, bụng bự và mũi tam giác rằng: thích thì chiến, cũng rất tỉnh ruồi mà thả lại một câu vào ống kính trước khi lên xe nhà đi mất hút, rằng cậu ta có thể chi tiền cho các vị giám khảo đi đo kính tập thể ở chỗ bác sĩ giỏi nhất, không phát sinh lãi suất và cũng không cần hoàn lại, tiền nhiều quá để lâu nó mốc mất thì phí lắm, xin trân trọng cảm ơn.
Và lúc này đây, họa chăng chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra dụng ý của Diệp Tu. Bất kể vị huấn luyện viên nào cũng hiểu, rằng các liên đoàn trượt băng khác chỉ đang là phe thứ ba trong trật tự hai cực Yalta đang được tái diễn trong thể thao mà thôi. Vì lý gì mà người ta lại phân ra hai kiểu trượt: trượt kiểu Nga và trượt kiểu Mỹ? Vì đó là hai cường quốc định hình cho phong cách của trượt băng nghệ thuật hiện đại thôi sao? Chẳng có đâu! Làm gì có chuyện đó. Và dù Ngô Tuyết Phong lẫn Diệp Tu có thừa nhận là tính nghệ thuật trong những bài diễn của Khưu Phi vẫn đang được nâng cao lên từng ngày thì chẳng có gì để bàn cãi về những lỗi được làm lơ và những chỗ overscored quá đà trong protocol của thằng nhỏ cả. Thắng thì tất nhiên là vui lắm đấy, nhưng cho việc điểm quá tay lại như một cái tát vào tất cả sự nỗ lực mà Khưu Phi đã bỏ ra.
Làm huấn luyện viên thì ai mà chẳng từng thi đấu, anh biết rõ điều đó mà.
Ngô Tuyết Phong đưa mắt nhìn lên đồng hồ đã nhích qua con số mười một, nói lời tạm biệt. Vào lúc này đây, anh lại mong Alyong điện cho mình một cú từ nhà.
Khưu Phi xoay bốn vòng trên không và té lăn ra mặt băng. Dù không buồn đếm nữa, song một con số cứ nhảy ra trong đầu cậu, chình ình ra và cứ tiếp tục làm tổ ở đó, xua mãi cũng không chịu trôi đi cho.
Hai mươi tám.
Khưu Phi viết nó vào trong cuốn sổ ghi chép trượt băng của mình. Té ngã hai mươi tám lần khi luyện tập đã không phải chuyện gì mới mẻ từ trước cả khi cậu chào đời, hầu như người ta ngã liên tùng tục trong vài tháng để có thể đáp hoàn hảo một cú nhảy, nhưng ngã khi cố gắng đáp cú 4A lại mang đến cảm giác đau đớn gấp nhiều lần những cú nhảy thông thường khác. Thứ đã lấn át cảm giác thất vọng khi bóng lưng của những vị tiền bối tài giỏi đã trở thành huyền thoại cứ trôi mỗi lúc một xa là cảm giác rệu rã và đau đớn lan tỏa trong từng xoang xương hệt như vừa bị xe tải tông cho một cú văng ra đường vậy. Làm gì có ai muốn bị xe tải ủi cho một phát chứ, nhưng sức hấp dẫn của cú nhảy 4A không phải là tầm thường. Vô số vận động viên, từ nổi danh đến vô danh đã nguyện ý lao vào bánh xe tải để nhảy được cú nhảy đế vương, kể từ khi huyền thoại Hanyu Yuzuru đáp thành công nó vào năm 202x.
Buồn ngủ rũ mắt.
Khưu Phi ném bút ở đó, cứ thế té thẳng lên giường. Mùi nước xả vải ngay lập tức ập vào chóp mũi, thảng trong tiếng mùa thu xào xạc trong tán cây dày lá bên cửa sổ. Chicago lạnh nhanh hơn, thuế cao hơn, thất nghiệp cũng nhiều hơn, nhưng cũng đẹp hơn, ít nhất là trong mắt Khưu Phi, dưới những chiều nhạt nắng đi tắt qua công viên để đến câu lạc bộ, lá vàng rực rơi đầy thảm cỏ dày và lũ sóc cùng thỏ chí chóe đầy công viên. Câu lạc bộ JIASHI ICE SKATING CLUB nằm trên đường Cornell, nơi trước đây là một loạt các khu nhà và các studio cũ, bên kia các bức tường thủy tinh là đoàn Metra nối liền hai hướng Bắc và Nam của thành phố, và rồi bên kia của đường tàu là đường 55 cũng khu siêu thị Treasure Island, to hơn rất nhiều so với dĩ vãng sau những cuộc trùng tu rồi mở rộng. Cách đây năm năm, đường Cornell chưa có sân băng JIASHI nào cả. JIASHI bây giờ thực chất cũng chỉ là JIASHI ngày trước, được vị đại gia Hoa kiều yêu mến nó mua lại từ phần cứng đến phần mềm sau khi giải thể, mang từ Hàng Châu vượt nửa vòng trái đất đến an vị tại Chicago. Với Khưu Phi thì chuyện cũng chỉ là một chuyến trở về nhà mà thôi, nhưng nhà cậu lại vốn ở bang khác. Trên suốt quãng đường lái xe từ bờ này sang bờ kia của nước Mỹ, việc của cậu chỉ đơn giản là đếm số trên các biển số xe đến từ hầu khắp các tiểu bang, trên đường quốc lộ I-90 West [6] dọc Idiana và Michigan, trong khi mẹ cậu chăm chú lái xe. Bà sẵn sàng đi theo con đến bất cứ nơi nào. Giả sử nếu có một ngày cậu nổi hứng muốn đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, hẳn bà cũng sẽ đi theo.
Eureka!
Ấy là khẩu hiệu của tiểu bang California, in trên những biển số xe di chuyển suốt quốc lộ, cũng là nơi Khưu Phi sinh ra – cụ thể là ở San José, đầy những căn nhà nhỏ theo lối kiến trúc Tây Ban Nha, trồng cam Cali trong vườn. Cụm từ ấy có nghĩa là Tìm ra rồi!, ừ, thật tuyệt làm sao nếu cậu cũng có thể tìm ra cách để đáp đủ sáu loại quad, giống như những vị tiền bối xuất chúng đi trước. Chẳng dễ dàng gì, một chút cũng không, cậu biết thế, nhưng sẽ không bỏ cuộc, cũng như không có ý định bỏ cuộc.
Khoảng 9 giờ sáng, điện thoại đổ chuông. Khưu Phi lơ mơ tỉnh dậy, hương gió se se mùa thu đã đem cậu về Chicago sau cả đêm mộng mơ ở bên thành phố thứ nhì.
“Fey à? Cô Alyong đây.” Chất giọng du dương cất lên từ đầu dây bên kia. “Cô đến đón em này. Em có định đến tập không thế?”
----
Chú thích:
[1] 4A: quad axel, tức cú nhảy axel 4 vòng trên không, còn được gọi là "Cú nhảy Đế vương". Tính đến hiện tại, chưa có ai đáp thành công và đưa nó vào trong thi đấu. Fic được đặt ở bối cảnh tương lai, tức là dựa trên giả thiết 4A đã được nhảy thành công, nhưng số lượng vđv có thể làm chủ nó thực sự rất hiếm.
Về cơ bản, Axel là cú nhảy dễ nhận biết nhất. Đây là cú nhảy DUY NHẤT vận động viên HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC chứ không quay lưng để nhảy như các cú nhảy còn lại. Axel là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop, Flip và Lutz).
[2] 4Lz: quad luzt, tức cú nhảy Luzt 4 vòng trên không, là cú nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức là vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Trong khi Toe Loop dùng mũi chân trái, thì Lutz dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Với cú nhảy Lutz, đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng ra MÁ NGOÀI, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.
[3] 4F: quad flip, tức cú nhảy Flip 4 vòng trên không. Flip là kỹ thuật nhảy từ mũi lưỡi trượt (giống với cú nhảy Toe Loop), tức vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Toe Loop dùng mũi chân trái, còn Flip dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Hãy chú ý khi đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng vào MÁ TRONG, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.
Flip là cú nhảy rất dễ nhầm với Luzt, các vận động viên thường nhảy sai hai cú nhảy này.
[4] TES: điểm kỹ thuật.
[5] PCS: điểm trình diễn.
[6] I-90 West: tuyến đường quốc lộ nối liền hai bờ Đông - Tây của Hoa Kỳ.
Các thông tin về cú nhảy được lấy nguồn từ Hanyu Yuzuru VN Fanpage.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#10
“Anh xin lỗi, nhưng hình như Karen nhà chú cũng nhảy sai cạnh cú 4F [3] mà.” Karen Tang là cái tên dùng để thi đấu của Đường Nhu, một vận động viên người Mỹ gốc Hoa thi đấu ở hạng mục Đơn nữ.
“Tám lạng nửa cân cả thôi, con bé đâu có đấu Đơn nam, nhưng người thắng lại là Văn Châu mà.” Diệp Tu ho khùng khục sau khi sặc một ngụm khói. “Văn Châu đẹp lắm, nhỉ?”
Best cà khịa, các anh nại khịa nhau rồi!!! Đem học trò nhau ra khịa, bạn cũ thế đấy!!!

Khưu Phi còn rất trẻ, thằng nhóc ấy không cần phải tự ép bản thân đến mức nào đó quá sức cho phép và để rồi sự kết thúc của tất cả mớ hầm bà làng này là một cái họp báo tuyên bố giải nghệ sớm. Gương tày liếp của một mớ người đã là ví dụ rất đỗi sống động cho điều đó rồi, anh tự nhủ rằng mình chẳng cần phải nhắc lại thêm. Mặc dù Diệp Tu chỉ còn là huấn luyện viên cũ, nhưng điều đó cũng không cản trở anh dành thêm sự quan tâm cho đứa học trò mà mình từng cưng nhất.
Thái tử, cậu không cần ép bản thân quá, cuộc đời còn rất dài, cơ hội còn rất nhiều, đừng cố quá nhất thời rồi lại là "một họp báo tuyên bố giải nghệ sớm". Anh họ Diệp nào đó lúc nào cũng quan tâm tới học trò cưng, ấm áp ghê!

Và dù Ngô Tuyết Phong lẫn Diệp Tu có thừa nhận là tính nghệ thuật trong những bài diễn của Khưu Phi vẫn đang được nâng cao lên từng ngày thì chẳng có gì để bàn cãi về những lỗi được làm lơ và những chỗ overscored quá đà trong protocol của thằng nhỏ cả. Thắng thì tất nhiên là vui lắm đấy, nhưng cho việc điểm quá tay lại như một cái tát vào tất cả sự nỗ lực mà Khưu Phi đã bỏ ra.
Làm huấn luyện viên thì ai mà chẳng từng thi đấu, anh biết rõ điều đó mà.
Đôi khi quá được ưu ái chính là bất hạnh! Sự khắt khe trong đánh giá và thừa nhận sự tiến bộ mới là cách đối xử tốt nhất!

Khưu Phi viết nó vào trong cuốn sổ ghi chép trượt băng của mình. Té ngã hai mươi tám lần khi luyện tập đã không phải chuyện gì mới mẻ từ trước cả khi cậu chào đời, hầu như người ta ngã liên tùng tục trong vài tháng để có thể đáp hoàn hảo một cú nhảy, nhưng ngã khi cố gắng đáp cú 4A lại mang đến cảm giác đau đớn gấp nhiều lần những cú nhảy thông thường khác. Thứ đã lấn át cảm giác thất vọng khi bóng lưng của những vị tiền bối tài giỏi đã trở thành huyền thoại cứ trôi mỗi lúc một xa là cảm giác rệu rã và đau đớn lan tỏa trong từng xoang xương hệt như vừa bị xe tải tông cho một cú văng ra đường vậy. Làm gì có ai muốn bị xe tải ủi cho một phát chứ, nhưng sức hấp dẫn của cú nhảy 4A không phải là tầm thường.
4A, Cú nhảy Đế vương, sang chảnh và Vinh Quang vô hạn, nhưng cái giá phải trả của nó, rất đắt! Đắt đến mức hàng trăm hàng vạn vận động viên cố gắng tất cả để đổi lấy nó, bất chấp mỗi lần ngã là như bị xe tải đâm. Khưu Phi, cậu rất kiên trì, cũng rất nỗ lực, nhưng "nỗ lực" là thứ không đáng giá nhất trong giới này. Mỗi lần ngã xuống, thất vọng, rệu rã, đau đớn từ xương tủy, nhưng vẫn kiên trì đứng dậy, đánh đổi tất cả vì "sức hấp dẫn của cú nhảy 4A".

Câu lạc bộ JIASHI ICE SKATING CLUB nằm trên đường Cornell, nơi trước đây là một loạt các khu nhà và các studio cũ, bên kia các bức tường thủy tinh là đoàn Metra nối liền hai hướng Bắc và Nam của thành phố, và rồi bên kia của đường tàu là đường 55 cũng khu siêu thị Treasure Island, to hơn rất nhiều so với dĩ vãng sau những cuộc trùng tu rồi mở rộng. Cách đây năm năm, đường Cornell chưa có sân băng JIASHI nào cả. JIASHI bây giờ thực chất cũng chỉ là JIASHI ngày trước, được vị đại gia Hoa kiều yêu mến nó mua lại từ phần cứng đến phần mềm sau khi giải thể, mang từ Hàng Châu vượt nửa vòng trái đất đến an vị tại Chicago.
Nghe đã thấy ấm áp, Jiashi lúc nào cũng sang chảnh và vương giả một cách lạ kỳ, "vị đại gia Hoa kiều yêu mến nó", fan JS yêu anh!

Khoảng 9 giờ sáng, điện thoại đổ chuông. Khưu Phi lơ mơ tỉnh dậy, hương gió se se mùa thu đã đem cậu về Chicago sau cả đêm mộng mơ ở bên thành phố thứ nhì.
“Fey à? Cô Alyong đây.” Chất giọng du dương cất lên từ đầu dây bên kia. “Cô đến đón em này. Em có định đến tập không thế?”
Một ngày mới, thức dậy và tiếp tục tập luyện, vì tương lai tỏa sáng trên sân băng, hoàn hảo trong từng cú 4Lz hay 4F, hoặc thậm chí là chạm tay tới giấc mơ 4A. Ngày hôm nay, chính là vốn liếng cho ngày mai, vẻ đẹp và sức hút của sân băng với những kẻ sinh ra để xỏ chân vào giày trượt, hẳn nhiên không phải tầm thường!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#11
Best cà khịa, các anh nại khịa nhau rồi!!! Đem học trò nhau ra khịa, bạn cũ thế đấy!!!
Khịa, là đam mê, là thú vui tao nhã, bạn bè là gì? Là đối tượng thích hợp nhất để cà khịa đó!

Dụ Văn Châu, nhân vật vô tội nhất ngày hôm nay, ở tận Quảng Châu rồi vẫn dính đạn lạc của hai ông thần này :)

Thái tử, cậu không cần ép bản thân quá, cuộc đời còn rất dài, cơ hội còn rất nhiều, đừng cố quá nhất thời rồi lại là "một họp báo tuyên bố giải nghệ sớm". Anh họ Diệp nào đó lúc nào cũng quan tâm tới học trò cưng, ấm áp ghê!
Ngoài lề tẹo về cái vụ "họp báo tuyên bố giải nghệ sớm", thực ra có thể nói là việc đua quad trên mọi mặt trận đã khởi đầu cho một kỷ nguyên thi đấu mà chỉ có nhảy, nhảy và nhảy. Huyền thoại Tatiana Tarasova đã đề cập đến việc tăng độ tuổi thi đấu ở hạng Senior lên vì bà lo rằng việc nhảy quad quá sớm sẽ gây ảnh hưởng không tốt lên cơ thể vận động viên, đặc biệt là vận động viên nữ. Và sau đó là những con bò đệ đơn lên tận Putin yêu cầu đá bà ra khỏi giới :) chuyện chỉ xảy ra ở hành tinh Nga ngố :)

Cơ mà điều mà Tatiana nói không sai, hơn nữa còn chưa tính đến quad thì chế độ ăn uống và luyện tập là thứ gì đó cản đường vận động viên thi đấu dài hạn nữa, bởi trượt băng vốn là môn thể thao có tuổi nghề ngắn, thi đấu chuyên nghiệp dài hơn eSports được vài năm chứ nhiêu đâu. Ví dụ sống là Yulia Lipnitskaya, 17 tuổi đã phải giải nghệ vì chứng ám ảnh biếng ăn, thực sự rất đáng tiếc.

Đôi khi quá được ưu ái chính là bất hạnh! Sự khắt khe trong đánh giá và thừa nhận sự tiến bộ mới là cách đối xử tốt nhất!
Stephane Lambiel nói rằng, "Chuyện thực ra sẽ vẫn rất ổn nếu các judges chấm điểm công bằng!" :) Tưởng cao thâm bình thường nhưng thực chất cao thâm không tưởng, khịa này là khịa đỉnh luôn, bởi hiện thực thì việc chấm điểm dựa vào quốc kỳ chưa bao giờ là kết thúc. Bất kể trượt một chân hay hai chân, footwork khó hay không thì cái "nghệ thuật" là thứ rất khó để cân đong đo đếm, bởi vậy nên quốc kỳ thiêng liêng lại trở thành đối tượng để cân đong sức nặng của vận động viên. Các vị đặt ra tiêu chuẩn, nhưng rồi chính những gì các vị ấy làm mới là sự đạp đổ tất cả những tiêu chuẩn đó.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#12
Chương 4.





Văn Lý xoa xoa những đầu ngón tay của mình. Chúng mảnh và nõn như đầu dọc hành vào mỗi ngày, nhưng hôm nay thì đỏ tấy, sưng lên và đau điếng. Vì một lẽ gì đó, mợ Alyong lại quyết định làm lẩu bò tối qua, ăn chung với mì udon trong một nồi thập cẩm kết hợp mì Nhật, bò Mỹ và công thức của Trung. Kể ra thì nó khá ngon, nếu không có màn bỏ thêm cơm cùng cà rốt đập hột lựu và cơ man là hành lá xắt nhỏ vào chỗ nước lẩu cam cam đỏ đỏ còn lại để nấu cháo. Bà cố ngoại của Văn Lý đã sinh ra và chết đi ở Trung Quốc, mà theo lời mẹ kể rằng ở quê nhà bà, khi cảm thấy có tí thiện cảm với khách đến chơi, người ta sẽ đãi khách bằng “nước sôi” – bắc cái chảo gang trên bếp củi giữa nhà, đợi nước sôi sùng sục lên rồi đập vài quả trứng gà vào đó, cho thêm vài muỗng đường để làm món súp. Chắc chắn là cái chảo ấy khi nấu xong sẽ nóng rẫy, Văn Lý đã nghĩ thế khi làn nước lẩu bỏng rát bắn ra đầy những đầu ngón tay lúc cậu chắt bớt chút nước ra bát lớn. Mà thực tế thì nó nóng tới độ cậu suýt thì quăng cả cái nồi nấu lẩu ra vườn rồi.
Còn cơ man nào là cái nằm dưới đáy cái nồi nước. Nấm kim châm, nấm sò, nấm đùi gà, hành tây, ớt thái cả cụm cùng bao nhiêu đó mấy lát khoai mỏng tang (có Chúa mới biết vì sao chúng không nát bươm sau khi bị đun cả tiếng đồng hồ!), và dĩ nhiên, thịt bò lăn lông lốc ở đấy. Cậu giương mắt nhìn mợ Alyong trút cơm cùng cà rốt và hành lá vào trong làn nước xâm xấp đáy, khua cái muôi qua lại cho tới khi cơm thấm đẫm nước lẩu, và rồi lại đổ ngược lại một nửa lượng nước lẩu mà cậu đã chắt ra khỏi nồi trước đó. Văn Lý dùng khăn giấy ướt để du di trên từng đầu ngón tay, tự hỏi vì cái lẽ gì mà cậu phải chắt nước ra trong khi rốt cuộc thì vẫn phải đổ lại nó vào nồi. Năm cái trứng gà tròn xoe rớt tủm vào trong mặt thoáng và rồi biến tan vào nồi cháo-lẩu-thập-cẩm. Trí tưởng tượng là một thứ rất quý báu với những người ưa tưởng tượng, như Văn Lý chẳng hạn, cậu có thể tưởng tượng ra rõ ràng cách mà từng phân tử protein trong lòng trắng và lòng đỏ trứng gà dần dần tan rã, cách đám lipid béo ngậy ấy phát ra âm thanh ti tí khi phân giải ra rồi hòa quyện trong một hỗn hợp sền sệt cùng tinh bột từ cơm và chất xơ từ nấm, đạm từ thịt bò và một lần nữa, đám chất xơ của rau củ. Mợ Alyong đã múc cho cậu một bát nóng hổi, khói bốc mù lên mắt kính, còn Văn Lý thì phải nheo mắt lại trước khi những đầu ngón tay tê âm ỉ vì chạm vào bề mặt lạnh ngắt của chiếc muỗng sứ.
Và khi bài kiểm tra được cô Mitchell đặt xuống bàn học, Văn Lý vẫn còn đang ngậm đầu ngón trỏ tay trái trong miệng. Luồng tê dại lẫn cùng cái man mát của nước bọt như dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, khiến cậu vô tình bật ra một câu xuýt xoa trước cả khi kịp nhìn sang số điểm trong khung kẻ.
“Oh, shit.”
Cô Mitchell gõ vào trán cậu một cái bằng ngón tay đeo nhẫn (một cái nhẫn gắn viên ngọc lục bảo bự lắm!), trong khi xung quanh đám bạn bè đã bắt đầu đồng thanh thốt lên cái-cụm-từ-đó.
“Fuck! Oh, shit.”
Veronica khều vai Văn Lý từ bàn bên cạnh. Một cô gái siêu xinh với mái tóc vàng tết đuôi sam có đôi mắt mèo xanh lá lúng liếng, năm ngoái được bầu làm Miss Academy, nghe đâu đang hẹn hò với đội trưởng đội bóng rổ Mark Anthony của khối 12. Người đẹp và siêu sao, tốt thôi, y chang mấy cái tình tiết rất cliché trong đống tiểu thuyết tuổi teen mà Alyssa Jones ở CLB Pháp văn rất ưa đọc vậy.
“Hey, Li, cậu được bao nhiêu vậy?” Cô nàng hất bím tóc vàng óng ra sau lưng, tặng cho cậu một cái nhìn chân thành đến mức muốn đục lỗ trên người ra. “Không ổn?”
Văn Lý, vẫn còn đang xuýt xoa vì những đầu ngón tay mãi vẫn chưa hết rộp và cái trán mới bị cóc một cái, bấy giờ mới hoàn hồn nhìn xuống bài kiểm tra của mình. Con số chín mươi bảy tròn vo to tổ nái nằm tràn ra khỏi cái khung vuông bé ti hí.
Trước, sau, hai bên, góc xéo, bài kiểm tra thì vẫn cứ phát, trong khi cả bầy đang ngó tên gốc Á duy nhất trong lớp chòng chọc. Có một điều ngộ nhận như thế này, ấy là nếu phát đề kiểm tra, thằng châu Á trong lớp mà chửi thề thì cả lớp sẽ buột miệng chửi thề theo, bởi vì đó sẽ là báo hiệu cho một buổi kiểm tra đầy giông bão. Còn nếu lúc trả điểm mà thằng đó kêu “Oh shit.” hay cái gì đó đại loại thì tức là cả lũ sắp toang rồi. Một tháng kế tiếp sẽ không điện thoại, không tiệc tùng, ứ hẹn hò và đếch có gì hết.
“...chín mươi bảy.” Văn Lý đáp, cảm thấy hơi áy náy trước gương mặt đẹp đang thuỗn cả ra của Veronica. “Điểm A+.”
“Quỷ tha ma bắt cậu đi, Li.” Veronica thoáng vặn vẹo. “Thiếu ba đơn vị cho một con A+ hoàn hảo hả?”
“Thế đã là gì?” Jack thò quả đầu khoai tây lên từ phía sau, cách đó ba cái bàn. “Tớ còn liệt luôn rồi.”
“...ồ.”
Văn Lý gật gù, một cách lí lắc như con lật đật. Bởi, lần này là mọi người hiểu nhầm thật, cậu cũng chẳng mấy khi được một con A+ hoàn hảo - ở đây là sự tròn trĩnh được quy đổi từ số điểm 100. Còn hiện tại, con số 97 còn thiếu ba đơn vị cũng đâu hiển hiện rõ ràng như những ngón tay đau, đúng không nào?
Tiếng rù rì trong ngăn bàn kéo tâm hồn treo ngược trên những đầu ngón tay của Văn Lý quay lại, sẵn tiện, khiến cậu nhận ra điện thoại vẫn để chế độ rung mà quên tắt âm. Không cần Chúa thì ai cũng biết cô Mitchell sẽ nổi khùng lên nếu có điệu nhạc tò te tí te nào vang lên trong lúc cô đang đứng lớp, cô rất nghiêm chứ không hề có sự dễ dãi đầy vui vẻ của thầy Hamilton, và, cô ấy dùng sự tôn kính với Chúa để bắt đám học trò phải nộp bài tập đúng hạn. Phần lớn các phụ huynh thì luôn cho rằng điều ấy hoàn toàn đúng đắn và có lợi cho đám con lười biếng của mình. Chà, tò mò hại chết mèo, ghệ bạn hại chết bạn, người nhắn tin cho cậu lúc này chỉ có Khưu Phi.
Nhìn lén bóng lưng cô Mitchell đang đi xuống phía cuối lớp cùng vài gương mặt nhăn nhó khi cầm bài kiểm-tra-có-chứa-câu-hỏi-trị-giá-hai-mươi-điểm đến từ sao Hỏa, Văn Lý – với sự can đảm hiếm có, và lầm lỗi hiếm khi của một học sinh ngoan – thò tay vào ngăn bàn, cẩn thận tắt âm điện thoại trước khi mở tin nhắn được gửi tới.
Hôm nay em đến chứ?
Trái tim Văn Lý thực hiện ngay lập tức một cú lộn mèo kiểu văn học thiếu nữ, và, trước khả năng cô Mitchell phát bài ngược từ dưới lên, cậu vội vàng nhắn lại một chữ “Có.” trước khi bấm nút tắt và đẩy ngược điện thoại trở lại ngăn bàn, khóe miệng bật ra tiếng cười khẽ.
Veronica liếc sang, rồi nhướn mày. Cô nàng lúc lắc đuôi tóc vàng như tết từ rơm hạ, môi hồng xinh chúm lại khi huýt sáo. Một điệu đồng quê. Nhẹ bẫng, và mắt mèo lại lúng liếng.
Cậu đọc được câu mấp máy từ cái miệng nhỏ xinh của Veronica trước khi quay trở lại với quyển sách giáo khoa mở rộng.
Lại một cuộc hẹn hò với Fey đấy, phỏng?
Văn Lý nhép môi, một nụ cười tươi thoáng qua gương mặt cậu, nhưng cậu đã không để ý tới nó.
Phải đó, Very.
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#13
Hôm nay em đến chứ?
Trái tim Văn Lý thực hiện ngay lập tức một cú lộn mèo kiểu văn học thiếu nữ, và, trước khả năng cô Mitchell phát bài ngược từ dưới lên, cậu vội vàng nhắn lại một chữ “Có.” trước khi bấm nút tắt và đẩy ngược điện thoại trở lại ngăn bàn, khóe miệng bật ra tiếng cười khẽ.
Veronica liếc sang, rồi nhướn mày. Cô nàng lúc lắc đuôi tóc vàng như tết từ rơm hạ, môi hồng xinh chúm lại khi huýt sáo. Một điệu đồng quê. Nhẹ bẫng, và mắt mèo lại lúng liếng.
Cậu đọc được câu mấp máy từ cái miệng nhỏ xinh của Veronica trước khi quay trở lại với quyển sách giáo khoa mở rộng.
Lại một cuộc hẹn hò với Fey đấy, phỏng?
Văn Lý nhép môi, một nụ cười tươi thoáng qua gương mặt cậu, nhưng cậu đã không để ý tới nó.
Phải đó, Very.
Lại ngoan quá cơ, đang kiểm tra mà nhận tin nhắn hẹn hò với bạn trai nà sốt sắng cả người hen :cool:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#14
Lại ngoan quá cơ, đang kiểm tra mà nhận tin nhắn hẹn hò với bạn trai nà sốt sắng cả người hen :cool:
Bậy nào, người ta ngoan có tiếng đó!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#16

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#17


Chương 5.1.

Chúng ta bẩm sinh đều điên. Một số tiếp tục duy trì não trạng đó.

- Samuel Beckett





Hôm nay ở trường chỉ phải học đến trưa. Gió đưa hương cúc dại thoang thoảng qua cửa sổ phòng thay đồ, hệt như mời gọi người ta nhào vào vòng ôm ấp của chiếc giường êm ái. Tống Kỳ Anh ngáp một cái thật dài, đeo miếng bảo hộ răng lợi vào miệng sau khi thắt xong nút dây giày cuối cùng – đôi giày trượt hiệu Bauer chỉ có hai màu: đen tuyền toàn thân và xen đối xứng những vạch đỏ thắm. Cả một tá giày như thế ở đây, cả đội đi những đôi giày cùng nhãn hiệu và màu sắc giống y đúc nhau, có chăng chỉ là sự khác biệt về kích cỡ. Không, không, bọn họ không nhẹ nhàng như những tuyển thủ trượt băng nghệ thuật đang luyện tập ở sân băng cách vách. Nơi của cậu là cầu môn, đứng đó và nhìn sang cầu môn phía đầu kia, ngăn cách nhau bởi một khoảng không gian lạnh lẽo cùng những vạch kẻ vàng chóe đã đông cứng sắc màu dưới mặt băng.

Tống Kỳ Anh di chuyển trên đôi giày, hành lang lát đá vọng lại vào tai cậu những tiếng lép xép khi miếng nhựa bảo vệ lưỡi trượt chạm xuống mặt sàn theo từng bước chân. Lần đầu tiên đến câu lạc bộ, sau một tấm hợp đồng cầu thủ trẻ là một cú ngã ngửa u cả đầu khi cậu di chuyển một cách dè dặt trên chính cái hành lang này. Trương Giai Lạc – khi ấy chưa nhuộm sang màu đỏ rượu chát như bây giờ - đang xách đôi giày của mình đi theo hướng ngược lại. Sân tập của khúc côn cầu trên băng và trượt băng nghệ thuật ở Bá Đồ cách nhau bởi cái hành lang lát đá đó, gần mà cũng xa tít tắp, như thể hành lang là ranh giới ngăn mọi tiếng chửi thề bên này và tiếng nhạc bên đó không xen vào lãnh địa của nhau. Anh ta đã bật cười khi nhìn thấy cậu.

“Chú em không sao chớ?”

Kỳ thực, ấn tượng ban đầu với Trương Giai Lạc mà nói thì, anh ta đẹp, rất đẹp, nhưng không hề ẻo lả, dù để tóc dài túm thành cái đuôi ngựa sau gáy và gu thời trang thì hoa hòe hoa sói. Đâu phải chỉ đồ diễn của ảnh mới cầu kỳ, đồ tập cũng thế, ấy là hàng đặt riêng. Tai trái Trương Giai Lạc ánh lên sắc tím biếc của một chiếc khuyên, kỳ lạ là nó rất đơn giản, cũng không phải màu hồng như những đường sọc xổ dọc ống quần tập đen tuyền, mà về sau khi tra trên baidu thì cậu mới biết, ấy là đá Amethyst, loại đá tượng trưng cho tháng sinh của ảnh. Thực tế thì chiếc khuyên mà Trương Giai Lạc đeo cũng không hẳn là tím hết, có xen vào đó vài vệt ánh đen, từa tựa như sắc tím than đậm quánh lại lúc hoàng hôn phủ xuống.

Ngày hôm đó, vào quãng nghỉ, Tống Kỳ Anh lại ma xui quỷ khiến đi ngang qua cánh cửa thủy tinh dẫn vào sân băng phía bên kia hành lang. Điệu nhạc đang trỗi lên, rồi một choreography đang chạy trên sân, không, ấy là những nhịp lả lướt như nước. Cậu vẫn còn nhớ tên của bài diễn đó – Just One Last Dance.

Buồn và da diết, nhưng nồng nàn như lửa cháy mê say.

Giữa mùa giải năm đấy, Tôn Triết Bình chia tay với đường trượt tốc độ. Còn ở sân nghệ thuật, Trương Giai Lạc vẫn tiếp tục trượt như trước giờ vẫn thế.

Nhưng hôm nay thì khác. Trương Giai Lạc không đến sân tập. Ảnh đang nằm ở nhà, không biết đang ngủ hay là đang ngồi chơi game nữa. Mà thực ra nửa tháng nay rồi.

Một bệnh án được Trương Tân Kiệt – cậu em trai kiêm bác sĩ vật lý trị liệu của ảnh đem về và ném ra – viết chỉn chu từng cột chữ, nhưng khung chẩn đoán vẫn là nơi chói mắt nhất với dòng chữ đỏ.

Nứt xương mu bàn chân. Chấn thương dây chằng bàn chân giữa. Rách cơ.

Không bao giờ có chuyện sẽ nhảy được nếu không phẫu thuật, tập trị liệu và tiêm thuốc giảm đau liều mạnh nhất trước khi lao ra sân.

Nhưng cách đấy nửa tháng, tiếng hoan hô muốn lật nóc câu lạc bộ của sân nghệ thuật đã vượt khỏi hành lang và lọt vào sân khúc côn cầu, kéo theo những cái chen chúc đầy tò mò thò đầu sang, để rồi mắt ai nấy đều tròn lên như mấy hột nhãn.

Trương Giai Lạc đáp được cú 4A, và chấn thương từa lưa, ừ thì, là cái giá phải trả. Thứ gì trên đời cũng có cái giá của riêng nó.






Diệp Tu luôn cảnh cáo cả bọn chúng tôi về cái viễn cảnh “mở họp báo giải nghệ sớm” nếu cứ đâm đầu nhảy quad như điên một cách vô tội vạ. Ảnh luôn là một huấn luyện viên đầy tận tâm, luôn làm người ta cảm thấy thoải mái bằng những câu pha trò (dù đôi khi hơi phản tác dụng vì chỉ tổ chọc cho người ta tức điên!), nhưng cũng đủ mạnh tay để xối xuống một bài giảng chỉ ngắn không dài làm lũ học trò rát hết mặt mũi, thẳng thừng tịch thu sạch bách máy chơi game hay mấy thứ tương tự khi ai đó vô tình rớt vào một khắc lơ đãng. Cùng với, sẵn sàng đá một đứa ra cửa và không mời quay lại – mặc kệ truyền thông nói gì và đứa đó nói gì, nếu tôi nhớ chẳng nhầm thì mới cách đây gần hai tháng thôi, cái cậu Trần Dạ Huy mà tôi còn chả nhớ nổi mặt ngang mũi dọc ra sao ấy là một ví dụ to đùng.

Khi nằm dài trên chiếc sofa, khốn khổ thay, với cái cổ tay băng bó cùng một túi đá chườm trên cổ chân, dĩ nhiên là Quả Quả lại đề nghị rằng chị sẽ bảo canteen nấu một chút canh gà. Món canh gà hầm dầu mè của canteen câu lạc bộ Hưng Hân là một kiểu đặc sản rất riêng để trị sạch bách mọi thứ từ chấn thương cho tới cảm cúm của vận động viên, cô nấu bếp tin vậy, một cách sâu sắc vô cùng. Thế này đi, nếu ai đó lỡ dính cái nào trong hai cái trên thì cứ việc uống canh nọ canh kia mà nhiều nhất là canh gà trong giờ ăn trưa cho đến khi muốn ói ra thì–– Bingo, bạn được chữa lành hơn phân nửa rồi! Đi kèm ba tháng sau đó, ai cũng sẽ thấy rén khi nhắc đến món canh trong mỗi bữa ăn, mà thay vào đó sẽ thay vì ăn canh lại chuyển thành ăn salad.

Dĩ nhiên, nếu nhún vai và từ chối, Quả Quả sẽ buồn lắm. Bởi vậy nên tôi chọn cách gật đầu như con chim cúc cu cứ đến giờ là chòi đầu ra khỏi cái đồng hồ trong phòng nghỉ, mặc dù tôi muốn ăn nem rán hay cái gì đó tương tự hơn.

“Em thấy khá hơn chưa?” Diệp Tu cất tiếng hỏi. Anh đứng dựa vào cửa, khoanh tay, tôi còn kịp nhìn thấy đuôi tóc của Quả Quả hất lên một đường vòng trong không khí qua mé vai anh. Sau tất cả thì anh từng là một vận động viên hàng đầu được xếp vào danh mục ‘legend’ của ISU trước khi giải nghệ và rồi trở thành huấn luyện viên của nơi đây, có chuyện gì mà anh lại chưa từng thấy qua? Chẳng ai giấu được anh cái gì hết, mà tôi cũng không muốn giấu, cũng chẳng buồn giấu. Suy cho cùng thì cả nhà tôi đều có cái tính chung là không hay giấu giếm.

Về khía cạnh huấn luyện mà nói, đây là một đức tính rất được các huấn luyện viên hoan nghênh.

“Anh có nghĩ là em kịp hồi phục trước Rostelecom Cup không?” Tôi hỏi. Chúng tôi nói với nhau bằng tiếng Anh.

Diệp Tu nhún vai. Những ngón tay anh ngọ nguậy. Có lẽ anh muốn hút một điếu thuốc, nhưng đây lại không phải phòng hút. “Cái này cũng còn tùy. Phải xem Văn Dật nói thế nào đã, em biết mà.”

“Ờ.” Tôi cười. “Em muốn đến Paris vào tháng 12.”

“Ai mà chẳng muốn đến.” Anh hóm hỉnh đáp. “Nghe đài nói mùa đông năm nay ở Paris sẽ rất đẹp.”

“Anh biết ý em là trận Final cơ.”

“Trên tiền đề là em đi được Rostelecom để đủ điều kiện đã.” Diệp Tu nhịp nhịp chân trên sàn đá bóng loáng. Anh săm soi nó một lúc. “Chắc chỗ này phải trải thảm thôi.”

Tôi hiểu ý Diệp Tu muốn nói. Hưng Hân là một câu lạc bộ trượt băng đẹp từ trong nhà ra tới ngoài ngõ, nhưng khuyết điểm của nó là sàn đá hoa cứ thế mà lát thẳng vào phòng nghỉ lẫn phòng y tế. Nếu như có một ai đó đang đau ốm mà đi không cẩn thận, có thể tiếp một cú trời giáng bổ ngửa là câu chuyện tỉnh lại mấy ngày sau đó. Nó cũng không hợp để chống nạng di chuyển nữa.

“Em yêu quad Sal.” Tôi nhún vai, khúc khích cười. “Nhưng quad Sal không yêu em hoài.”

“Anh cũng yêu quad Axel.” Diệp Tu giơ hai tay đầu hàng. “Nhưng quad Axel cũng không yêu anh.”

“Nhưng anh nhảy được nó.” Tôi phản đối. Cú nhảy Đế vương tuyệt mĩ đó vẫn còn in đậm trong trí tôi, chất đầy ở các ổ đĩa – mạnh mẽ mà vẫn mềm mại làm sao. Sau tất cả thì Diệp Tu là người thứ hai sau từng ấy năm nhảy được cú nhảy ấy, sau huyền thoại Hanyu rất lâu về trước.

“Nhưng anh giải nghệ rồi nè. Ngay sau khi nhảy luôn.” Diệp Tu nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lúc. Kể cả thế thì tông giọng bẩm sinh của anh vẫn cứ có gì đó bỡn cợt như dĩ vãng. “Mới đây lão Hàn bô lô ba la rằng cành bông bên ấy mới đáp được 4A đấy, nhưng cậu ta đang chống nạng rồi. Tức là mùa này chẳng Final cũng chẳng Worlds gì sất.”

“Cành bông?” Tôi tự động lược đi cụm câu “lão Hàn bô lô ba la” sang tập tin rác. Dù sao thì tôi cũng không tưởng tượng ra được một Hàn Văn Thanh lắm mồm.

“Ờ, là Trương Giai Lạc. Lạc Lạc đó.” Anh nhún vai.

Tin tức ấy còn có tác dụng hơn cả liệu pháp kích điện. Đôi bàn tay tôi thoáng run lên, thậm chí tôi còn cảm nhận được máu mình đang chảy rần rật và sôi sùng sục trong huyết quản. Diệp Tu nhìn tôi. Tôi nhìn anh rồi thấy bóng mình phản chiếu qua tấm kính ốp trên cửa. Mọi thứ viết rõ trên mặt, anh cũng chẳng phải tốn tí tế bào não nào để hiểu cho trọn.

Thực ra cũng vui mà, phải không?


“Karen à, em mới 20, còn cành bông thì 26. Đợi thêm sáu năm nữa rồi em muốn què giò cũng chưa muộn, anh cũng sẽ không cản đâu.” Anh nghiêm túc nói với tôi. “Chớ có điên.”

“Anh cũng điên.” Tôi buột miệng mà không kịp suy nghĩ. Nhưng Diệp Tu cứ giữ mãi nụ cười bỡn cợt với đời trên khóe môi.

“Ai muốn nhảy cú đó mà chẳng điên. Có khác là anh biết điên đúng lúc cần điên, còn lúc nào không cần thì thôi.” Anh rời khỏi chỗ dựa, cẩn thận khép cửa. Tôi nghe rõ từng lời anh nói trước khi cửa đóng hoàn toàn. “Thôi, mệt rồi, nghỉ ngơi thôi.”



 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#18
Chương 5.2.



Chuông gió đang rung rinh và hoa ngoài cửa thì đang đu đưa. Khi Trương Tân Kiệt vào nhà, anh trai anh vẫn đang ở trong sunroom, đeo tai nghe, gật gù theo điệu nhạc nào đấy đang được phát. Bóng lưng Trương Giai Lạc che khuất một phần giá vẽ, từ góc nhìn của cậu em trai Tân Kiệt thì chỉ thấy được những vệt hồng và đỏ phơn phớt hòa quyện vào nhau của một góc bức tranh đang vẽ dở. Trương Tân Kiệt biết thế, bởi anh nghe thấy mùi dầu thơm đặc trưng trong loại màu vẽ mà anh trai mình sử dụng thoang thoảng trong không khí. Cảnh tượng sẽ đẹp và êm đềm biết bao nếu không có một đôi nạng gác ở trên sofa kê bên cạnh, cũng như không nhìn thấy những tia sáng lạnh từ thân kim loại lấp lánh lên dưới cái nắng lười biếng đầu chiều. Bên ngoài căn nhà của hai anh em là một vườn cỏ nhỏ ngập hoa và dĩ nhiên, thứ cỏ ngọt xanh mơn mởn vẫn bất chấp mọi nỗ lực cắt tỉa của Trương Tân Kiệt mà mọc vống lên. Có thời điểm, chúng cao đến đùi khi được phát hiện ra, làm thành tổ cho một đám nhện cua có thể đổi màu ẩn trú, hiển hiện trên những cái lưng tin hin và đám chân cẳng khẳng khiu là sắc vàng đen óng mướt như tơ.
“Anh ơi...” Trương Tân Kiệt thử gọi, sau khi đã bỏ đống kem vào ngăn trên tủ lạnh.
Trương Giai Lạc đưa cọ tô tô quẹt quẹt, hoàn toàn không phát giác có người mới vào đến nhà. Một chân duỗi dài trên ghế mềm, băng bó cố định để chờ cuộc phẫu thuật vào thứ Sáu tuần này, nhưng có vẻ chủ nhân của cái chân lại chẳng quan tâm mấy. Mọi thứ lúc này chỉ là gió vi vút qua vườn rồi lẻn vào theo đường cửa sổ, hòa âm cùng điệu huýt sáo khe khẽ của ngài họa sĩ không chuyên. Một thoáng, Trương Giai Lạc chợt bật cười khúc khích trước khi tiếp tục huýt sáo say sưa. Tiếng cười giòn tan, khiến Trương Tân Kiệt lại nghĩ đến hàng chuông gió treo trước hiên nhà, xen kẽ với những chậu lan và thanh tú và mười giờ treo đu đưa trong những chiếc chậu trắng nhỏ xinh.
Anh vẫn còn nhớ giai điệu đó – Just One Last Dance. Của Sarah Conner, hát cùng với Marz Terenzi. Mà trên thực tế, Trương Tân Kiệt nhớ tất cả những bài nhạc diễn mà anh trai mình đã chọn, trí nhớ của một bác sĩ không phải thứ để đùa. Vì lý do gì đó, Just One Last Dance lại là bài nhạc ưa thích của Trương Giai Lạc, không đơn thuần chỉ là nhạc diễn với tổ hợp 4T-3A và combo chuyển hướng đã giành kỷ lục thế giới của bài thi tự do ở mùa Worlds ba năm trước. Chỉ một chút xíu nữa thôi, chênh 0.8 trên tổng điểm, huy chương Vàng thuộc về Dụ Văn Châu, người có màn trình diễn xanh mướt như ánh lục bảo nhảy múa trên mặt băng. Trương Tân Kiệt cũng còn nhớ nhạc diễn của Dụ Văn Châu nữa: đoạn pas de deux thuộc part Emeralds, trong vở ballet Jewels của Balachine.
“Anh ơi.” Trương Tân Kiệt gọi thêm lần nữa, chạm tay lên vai người ngồi trước giá vẽ. Lần này thì anh thấy rõ. Bức vẽ mang hơi hướm nouveau, tông chủ đạo là hồng và đỏ, họa một người đẹp mặc váy dài đỏ rực, mái tóc thì óng ánh như sắc rượu vang, cài một chiếc vương miện hệt như kết từ vạn cánh hồng mướt như tơ. Người ấy xoay trong tâm một cơn bão đầy những gam đỏ, hồng, cam, vàng, hòa trộn với nhau thành một vòng xoáy đặc biệt lộng lẫy và đặc biệt dữ dội.
Không khó để cái cung điện ký ức được sắp xếp đâu ra đấy của Trương Tân Kiệt bật ra một ngăn kéo và chỉ rõ rằng đây là ai. Alexandra. Tên tiếng Hoa: Sở Vân Tú. Trượt băng nghệ thuật. Đơn nữ. Gốc Hoa. Liên đoàn Nga. Rực rỡ như triệu đóa hồng. Như thể sân băng là của riêng nàng và nàng là bà chúa của nó.
“Hmm? Tân Kiệt đấy à?” Trương Giai Lạc ngửa cổ, tháo tai nghe xuống, rồi bắt gặp ánh mắt đắm đuối của cậu em trai vẫn đặt trên người trong tranh vẽ. Khẽ chắt lưỡi, trí nhớ đưa anh trôi ngược về lúc diễn ra Skate Canada. Váy diễn của Alexandra đỏ rực và bồng bềnh như thể được kết từ vạn cánh hoa hồng. Lấp lánh những nút ngọc trắng xóa và vàng rực hình hoa đơm trên vạt váy. Anh có hỏi, và cô trả lời bài thi tự do của mình là Queen of Hearts.
Hợp thật đấy.
Trương Giai Lạc nhớ mình đã thốt ra như vậy, và Alexandra cười khúc khích. Cô hỏi em trai anh đâu, và rồi nghe nói anh biết vẽ, có thể vẽ cho cô ấy một bức không. Ờm, nói sao nhỉ? Bây giờ nghĩ lại thì Trương Giai Lạc mới bắt được trọng điểm trong màn chào hỏi đó. Câu đầu tiên đâu phải là về vẽ vời. Anh thẩn mình nhìn chăm chăm vào cơn lốc rực rỡ trong tranh. Anh vẫn còn nhớ cách làn váy đỏ rực đó như một cơn bão nhiệt quét ngang sân băng, nhanh ập tới và cũng nhanh rút đi, để lại trên sân vô vàn những đóa hồng và vô vàn tiếng hoan hô rợp trời, về khía cạnh nào đó, giải phóng bớt trí óc Trương Giai Lạc khỏi những khung cảnh tưởng tượng kỳ quặc mà mình luôn nhìn thấy mỗi lần trượt. Chênh vênh giữa hai thế giới một đỉnh núi mong manh. Ai mà biết ngã qua bên kia là thế giới như thế nào.
“Là Vân Tú à?” Trương Tân Kiệt kéo một cái ghế đan mây và ngồi xuống. Trương Giai Lạc gãi gãi mái tóc buộc lỏng lẻo của mình, gật đầu thay cho sự thừa nhận. Và rồi anh nghe được lời khen. “Đẹp lắm.”
“Anh trai em vẽ đẹp hay Alexandra đẹp?” Anh nheo mắt. Cậu em trai nở một nụ cười theo kiểu bác sĩ.
“Vân Tú đẹp.”
“Này...”
“Em chỉ nói thật.” Trương Tân Kiệt xòe hai bàn tay. Sau đó, nói thêm. “Anh vẽ cũng rất đẹp mà.”
Chút ghen tị trong Trương Giai Lạc xẹp nhanh như bong bóng xì hơi. Thay vào đó là một màn im lặng khi nhìn xuống cái chân được cố định cẩn thận. Just One Last Dance vẫn đang được phát ở chế độ lặp lại, vọng ra từng âm thanh tan vụn từ loa tai nghe. Anh nhìn những ngón tay của Tân Kiệt nhẹ nhàng túm lấy cái chân còn lành lặn của mình mà xoa bóp, nhưng không nói gì.
Cuối cùng, Trương Giai Lạc phá vỡ sự im lặng.
“Em có nghĩ,” Anh hỏi, “...đây là bài thi cuối của anh không?”
“Anh nghĩ vậy à?” Trương Tân Kiệt ấn xuống một huyệt ở phía dưới đệm bàn chân, cúi cặp kính, hỏi lại.
“Anh nghĩ vậy đấy.”
“Không cần huy chương vàng nữa?”
Trương Tân Kiệt nhướn mày. Có một tia bất an xen lẫn trong màn đối thoại vô thưởng vô phạt này, đến từ miệng của Trương Giai Lạc. Nhưng anh không đâm thủng hay xé toạc nó ra, về căn bản thì trước khi phẫu thuật chấn thương, ai theo nghiệp thi đấu cũng cảm thấy thế thôi.
“Nhưng huy chương bạc và đồng thì rất đủ rồi.” Trương Giai Lạc bắt đầu săm soi cái mặt cười vẽ trên lớp băng trắng, giọng pha chút bông đùa. “Cả những lần về tay không nữa.”
“Em biết. Em có đếm.”
“Vô vị quá.”
“Anh nhảy được rồi thì tự hiểu chứ. Đâu cần em nhắc lại.”
Lại một thoáng im lặng. Trương Giai Lạc nhớ lại khoảnh khắc đáp được cú 4A xuống mặt sân, lưỡi trượt nghiêng theo quán tính vòng thêm nửa hình nguyệt. Mọi thứ lúc ấy như ngưng đọng lại, đặc quánh, không có hình ảnh, cũng chẳng có âm thanh, thậm chí như chẳng có không khí. Hai buồng phổi kêu gào đòi oxy, nhưng anh thì không thở được, bên tai chỉ vang lên tiếng hoan hô như muốn lật nóc sân tập lên.
Khoảnh khắc ấy chỉ kịp diễn ra trong ba giây, trước khi Trương Giai Lạc té nhào và rồi chẳng đứng lên được nữa.
“Chết tiệt thật.” Mũi anh hơi nghèn nghẹt. “Anh lúc nào cũng trượt như thể đây là lần cuối, vậy mà cái sân lại trả cho anh cái chân đau thế này đây.”
“Sân băng ở Bá Đồ chất lượng rất tốt.” Trương Tân Kiệt sửa lại.
Trương Giai Lạc nhún vai trước câu trả lời ông nói gà, bà nói vịt, chỉ xì mũi một cái rồi xoa xoa lên tay áo thằng em trai, đổi lại được một cái nhìn bình tĩnh dưới cặp kính gọng mảnh.
Trương Giai Lạc xoa thêm cái nữa lên ống tay áo bên kia.
“Anh là một thằng điên.” Trương Tân Kiệt nhìn một cách bình tĩnh. Nếu tiếp theo là chùi lên cổ áo, thì có lẽ sau đó anh hai anh sẽ biết được cái gì gọi là chết-một-cách-bình-tĩnh.
“Đua quad thế này thì ai chả là thằng điên.” Trương Giai Lạc cười nhăn nhở.
“Ừ. Nên anh có thể điên nốt rồi cút về vườn đi cho lành.” Trương Tân Kiệt đáp một cách bình tĩnh.
“Nè, nè, nè, nếu em muốn làm một bác sĩ ổn định,” Trương Giai Lạc lắc lắc ngón tay trỏ, chu môi, “thì không đời nào em có thể cua được Alexandra đâu.”
Im lặng có đến hơn một phút.
“Các người đều là một lũ điên.” Bác sĩ Trương Tân Kiệt rút ra kết luận.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#19


Chương 6.

Moskva, mười giờ hai mươi tám phút sáng, Phương Duệ có một cái nhảy mũi. Và đây là cách mọi thứ xảy ra với Phương Duệ: để người khác bước vào lòng hắn rất khó. Nhưng rõ ràng Lâm Kính Ngôn là một ngoại lệ, dựa vào cách anh đối xử với ai cũng thật sự dịu dàng và thật tâm, ờm, nói một cách ngắn gọn thì đó là ‘iskrennosti’ – chân thành.
Rõ ràng là thật hơn rất nhiều so với đôi mắt của hắn. Cả cái cách anh nói nữa, “Giọng em như chiều hôm vậy.” cũng có sức hiện hữu thật hơn rất nhiều.
Đêm qua, cơn ác mộng lại tìm về với hắn. Một cây kéo tứa vào da thịt, rạch một đường dài ngoẵng từ lòng bàn tay lệch lên tới khuỷu, để lại nơi đấy một Phương Duệ mười tuổi: đủ nhận thức để nhớ dai dẳng đến giờ và quá sốc để có thể cảm thấy đau. Hắn đã đờ người ra, mẹ hắn thì vào trại thương điên, bố hắn tái hôn còn hắn thì bỏ trượt đơn để chuyển sang trượt đôi, ngay sau khi trở lại trường. Merindah Aliona Stepanova – học sinh mới chuyển đến – đã te te đi thẳng vào lớp hắn, tìm thấy hắn ngồi thừ ra ở cái bàn học cuối lớp, cạnh cửa sổ, không rõ là đang nhìn gió đuổi tuyết ngoài sân hay đang ngó xem trong hốc cây có phải có tổ của một con cú. Cô nàng đang tìm một bạn diễn để diễn cùng, vì thằng bạn diễn kiêm thằng bạn thời thơ ấu sát vách vừa mới ngỏm củ tỏi sau một vụ đụng xe cách đây hai tuần. Mặc dù tên thi đấu của cô nàng là Alena – một cách gọi vắn tắt đi của Aliona, thì Phương Duệ vẫn ưa gọi cô là Merry hơn. Nghe như mỉa nhau vậy! Và đấy là cách hai con người khiếm khuyết xài chung một môn thi đấu vồ lấy nhau giữa dòng đời tấp nập, tất nhiên là không có vô tình vấp phải bịch kim cương nào sất. Ừ thì, trừ Lâm Kính Ngôn ra, Merry mới thực sự là người đầu tiên bước vào thế giới của Phương Duệ từ sau khi vết sẹo dài ấy xuất hiện, theo một cách không thể nào chua chát hơn, nhưng bọn họ cũng đã dính nhau được mười năm có lẻ, tính từ thời còn thi ở hạng Junior tới giờ.
“Làm tình đi.” Vào năm mười sáu tuổi, Merry nói thế, sau khi cả hai đứa thua liểng xiểng ở Cup of Russia, đứng tận thứ sáu chung cuộc. Ít nhất còn đỡ hơn thứ mười sáu, đúng không nhở? Ít nhất thì Phương Duệ vẫn còn nhớ cái cách mình cho khoai tây chiên vào miệng và nhìn Merry bằng một cái liếc.
“Tớ gay mà.”
“Tuyệt.”
Thế là cô nàng vẫn cứ cái cách đi te te không đổi sau bao năm ấy, te te bỏ ra khỏi phòng hắn. Hôm sau gặp lại, cả hai vẫn cứ vác ba lô cùng nhau trèo lên xe buýt để tới trường, kệ mẹ gala hay banquet. Thư viện trường cấp Ba của hai đứa mở cửa cả vào chủ nhật, vừa vặn tạo một cái lợi thế để lấp liếm khi bị hỏi “Hai người đã đi đâu?” và câu đáp cứ thể tuôn ra “Bọn tui đi học!”. Một lợi thế nữa là khi bạn có một huấn luyện viên như Lâm Kính Ngôn, sẽ luôn có người nói đỡ cho bạn trong mọi tình huống, ví dụ như hít cần, nốc vodka và chạy lên nóc nhà thử xem mình có bay được không.
Nhưng giờ thì huấn luyện viên họ Lâm cũng đã thành một mảnh của quá khứ.
Nhà nói chung chỉ là cái chỗ để chui vô chui ra mà thôi, Phương Duệ ghét nó. Sân tập cũng chỉ là chỗ để trượt đi trượt lại mà thôi, Phương Duệ cũng ghét nó nốt, nó ở đâu mà chả có. Merry cũng chỉ là bạn diễn mà thôi, trên thực tế là một người bạn diễn tính là tuyệt vời đi, vì thế Phương Duệ không ghét cô nàng mấy. Ừ, Phương Duệ cũng ghét Phương Duệ nữa. Chấm hết.
Điện thoại réo inh ỏi, buộc hắn phải buông bàn tay trái với vết sẹo dài đang soi lên dưới nắng của mình xuống, và quờ quạng một cách lờ đờ, nửa mong sẽ hất luôn cái của nợ kia văng vô xó nào đó và im luôn đến tận thế đi.
Có tiếng mài móng tay ở đầu dây bên kia. Hắn có thể tưởng ra rõ ràng cảnh Merry ngồi trên ghế, hai chân co lên, điện thoại di động kẹp giữa tai và vai, còn hai bàn tay thì chà chà giũa giũa bằng cây dũa móng kim loại. Là một tín đồ trung thành của nail, mười đầu ngón tay của cô nàng cứ lí la lí lắc như cái đèn nhấp nháy vậy, nhìn mà nhức con mắt. May là khi vào sân, bất kể là tập hay thi đấu, luôn có găng tay che phứt chúng đi. Một trong những luật bất thành văn giữa hai đứa và người may đồ diễn: găng tay là không thể thiếu. Đằng nào thì Phương Duệ cũng đã che đi vết sẹo ấy trong một thời gian rất dài rồi. Dùng dằng như cái gì đó dai lắm, mặc dù muốn thì ngành phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ khiến vết tích ấy biến không còn tăm hơi, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng chẳng thèm đi làm.
“Rou, bao giờ cậu đến?”
Phương Duệ ngáp dài. “Tuần sau cơ.”
Phương Duệ có thể chịu được rất nhiều thứ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ ham hố đi ngắm cảnh tuyết còn sót trên cây cầu gãy làm cái gì. Mùa đông ở nước Nga cũng đủ lạnh rồi, hắn cũng sẽ không rửng mỡ mà đi so sánh xem sông Neva đóng băng đẹp hơn hay Tây Hồ đóng băng đẹp hơn. Khác quái gì nhau?
Trại tâm thần ở đó và ở Nga, chắc là có đôi chỗ khác. Chắc thế. Mẹ hắn đã tàn đời hồi tuần trước, kỳ lạ là ngay lúc ấy hắn lại chả thấy buồn gì lắm. Một cuộc gọi từ viện, có mặt và bỏ tiền ra để làm đầy đủ các bước cho một tang lễ hoàn hảo, và rồi, xong. Thậm chí khi những fan hâm mộ vào chia buồn trên twitter và instagram, Phương Duệ - khi ấy còn chưa cởi chiếc vest đen ra – phá lên cười. Bà ấy và hắn đã xa cách nhau quá lâu rồi, đến mức hắn đã khác trước rất nhiều còn mẹ hắn thì thậm chí bà ấy còn chẳng biết mình là mẹ hắn.
“Hôm nay canteen nấu mì đấy. Công thức mới.” Merry tiếp tục mài móng. “Rất ngon, nhiều nấm đen, nhưng cái cậu không ăn được hành mới bị đá mất rồi.”
“Nấm đen?”
“Cái nấm quăn tít mà phải bỏ vô nước ấy. Lúc sau quay lại nó nở to cả chậu.”
“À, cái đó là nấm mèo.” Phương Duệ chuồi xuống từ giường êm nệm ấm, thả mình ngồi phịch lên chiếc ghế bập bênh bọc đệm sau khi vơ đại một chiếc sơ mi khoác lên người. Bên ngoài cửa sổ là một ngày hiếm hoi nắng đẹp lúc chớm đông. “Lão Diệp đuổi người à?”
“Làm toang hoác lên một trận. Nhưng thầy chả thèm quan tâm.” Merry đáp. Lần này thì đến tiếng lanh canh của mấy thứ nghe như muôi múc canh và thành nồi. Vào lần đầu tiên thử lẩu Trung Quốc, cổ đã thích mê tơi. Nên từ lúc nào chẳng rõ, cô nàng lười chẩy thây này vẫn lết cái thân lười đi siêu thị và nấu ít nhất một bữa lẩu mỗi tuần. Thường thì vào thứ sáu.
Phương Duệ nhìn lên lịch. Lệch nhau năm múi giờ thì hôm nay vẫn là ‘Ngày Ăn lẩu của Merindah’ thôi.
“Nếu Trần Dạ Huy có ông bố làm to hơn ông bố của lão Diệp, có lẽ lão ấy sẽ quan tâm hơn tí.” Phương Duệ co chân trên ghế, ngáp dài. Hắn nhúc nhích, co duỗi những đầu ngón chân. Đầu dây bên kia, chất giọng ư ử của Lionel Richie đang ca bài ca Hello vẫn vang lên rộng khắp. Và mẹ hắn đang nhìn hắn từ bên kia bức tường, đẹp như thời còn son rỗi.
Hắn những muốn đi sang đó và úp luôn mặt người đàn bà chết đó vào trong tường vĩnh viễn luôn đi, nhưng hắn quá lười với việc phải dọn đống bụi khi di dời cái khung ảnh, nên cuối cùng hắn mặc kệ.
Trên giường, Lâm Kính Ngôn vẫn đang mơ màng. Tay của anh quàng lên chỗ nệm mà mấy phút trước còn là chỗ nằm của hắn, quờ quạng một hồi.
Hắn xin thề, hắn chẳng thấy buồn gì sất. Hắn vẫn thừa kế căn nhà của bà và ở trong đó bao nhiêu năm một cách vô tư. Ngay cả lúc hạ huyệt, hắn cũng chẳng thấy buồn. Lúc hút cỏ, hắn chỉ thấy lâng lâng chứ chưa thấy mình cần chết lắm. Khi nốc vodka cũng vậy. Nhưng khi trở về căn nhà đóng kín cửa của mình, và nhìn thấy Lâm Kính Ngôn đứng chờ trước cửa, hai tay đút trong túi áo măng tô, hắn lúc đó cũng như hắn lúc này, cảm thấy muốn khóc. Thậm chí, muốn chết.
Hắn nhớ rõ, hắn chẳng hề gọi cho anh. Nhưng anh vẫn cứ đến, chờ đó, hệt như đã đặt với hắn một cuộc hẹn.
Anh, về một phần nào đó, giống bố hắn lạ kỳ. Chính là ở cái chỗ luôn dịu dàng với tất thảy, khiến người nhận được sự dịu dàng ấy lạc lối vào một giao lộ không rõ, để rồi tự vấn bản thân trong những cơn quay cuồng khi muốn tìm lấy một điểm vịn để chứng mình rằng bản thân mình thực sự quan trọng và sự dịu dàng ấy là có lẽ.
Mẹ hắn tan nát con tim và rồi tàn đời. Bà để lại trên tay hắn một vết sẹo dài như một sự nhắc nhở. Có lẽ một lúc nào đó, đến lượt Phương Duệ tiếp tục tàn đời ở cái nơi mà bà vừa mới thoát khỏi sau chừng ấy năm đằng đẵng.
“Duệ–––”
Lâm Kính Ngôn quờ quạng trên làn nệm. Và khi không cảm nhận thấy, anh rốt cục cũng mở mắt ra. Ấy là đôi mắt xám như sông Neva ngày đông, khi luồng nước đã đóng thành băng bên dưới những cây cầu, thứ đã đánh thuốc hắn suốt những ngày mà hắn còn là học viên của anh.
Vào cái khoảnh khắc mắt Phương Duệ chạm phải ánh nhìn của anh, đâu đó trong hắn thoáng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Vết sẹo vẫn còn ở đấy, đã chẳng còn đau từ rất sớm, nhưng chừng đó là đã đủ để nhắc nhở Phương Duệ rằng, hắn chẳng nên dây dưa với những người như anh. Chuông cảnh báo có lẽ đã reo inh ỏi từ lúc ban đầu rồi.
“Rou?”
“Cúp máy nhé.” Hắn lạo khạo đáp, chuồi khỏi ghế để đầu gối mình lún lên nệm giường. “Tối vui vẻ, Merry.”
----
* Merry là biệt danh mà Phương Duệ gọi Merindah. Khi cô đề nghị Duệ làm bạn diễn của mình, Merindah vừa mất đi người bạn nhà sát vách cũng là người bạn diễn của cô, nhưng Duệ lại gọi cô là Merry, có nghĩa là "vui vẻ", "hạnh phúc".
Merry và Duệ trong ISy là tổ hợp của khiếm khuyết và nỗi buồn, vô tình bắt gặp nhau rồi đồng hành suốt sự nghiệp từ cái lần Merry "đi te te vào trong lớp" Duệ, bởi vậy nên profile của hai người này mới là cụm từ: cặp-đôi-hoàn-cảnh.
Và điều đó chứng tỏ, Duệ ban đầu cũng có mỉa Merry thật, và cũng rất thâm.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#20
Chương 7.
Hồi còn bé, Diệp Tu chơi rất nhiều trò chơi. Chúng tôi chơi cùng nhau, có lúc chơi đến quên đời và rồi kem chảy thành súp, thay vì ăn thì cả ba lại húp, trước khi anh trai tôi rời đi và ba người chỉ còn lại hai. Không còn cảnh tôi và anh trai mình trèo rào vào nhà hàng xóm nữa, tôi đi cửa chính và ở lại đấy, bởi Tu chăm tôi như em gái, để rồi lúc nhận thức trở lại, tôi phát hiện nước mắt mình đã khô.
Sau đó, tôi tiếp tục chơi game cùng với Tu, sau những giờ uốn éo trên băng như mấy con lăng quăng. Có một game mà tôi và Tu chơi trong một thời gian dài, hình như là tới hết mùa giải đầu tiên mà tôi lên hạng senior, đến giờ nghĩ lại, trò chơi ấy vừa đơn giản cũng lại vừa khó. Tất cả những gì bọn tôi cần làm là giúp con rắn ăn hết đống trái cây, giúp nó dài ra và béo lên, nhưng tất nhiên không được để nó dộng đầu vào tường hay cạp luôn một-khúc-bản-thân. Tu rất giỏi trò đó, anh đặt tên cho con rắn của mình là Axel, nhưng đến con rắn của tôi thì lại là Quint chứ không phải là Loop, Luzt hay Flip hay Salchow.
“Cô Tranh.” Có tiếng gõ cửa, rồi giọng nói lảnh lót như con chim tước vang lên từ bên kia cửa phòng. Tôi nhận ra giọng nói đó, cháu gái của bà vú đã chăm hai anh em Tu và rồi sau đó cả tôi, từ bé. Khi Tu đem tôi đến Hàng Châu, bà cũng đi theo (tất nhiên là không cho đứa nào phản đối! mà bọn tôi cũng chẳng nỡ phản đối), mang theo đứa cháu ngoại. Tôi và anh gọi cô bé ấy là Bé Gái, chứ không gọi bằng tên. Trong phần lớn thời gian, Bé Gái không thích tôi cho lắm. Giọng nó vẫn cứ tiếp tục giục giã. “Bà bảo em mang kem lên cho cô.”
Với đa số người, ăn kem lạnh mùa đông hay húp kem chảy mùa hè luôn là một sở thích kỳ quặc. Ừ thì đấy, nhưng tôi mặc kệ. Mọi người hầu trong nhà Tu đều phải gọi tôi bằng cô, không có sự lựa chọn thứ hai, thậm chí lúc này đây, tôi và Tu đã không còn ở trong nhà chính nữa. Dù tôi cũng không hẳn là thích cách xưng hô trịch thượng ấy, song thi thoảng Tô-Mộc-Tranh-xấu-xa trồi lên thì tôi lại thấy rất vui khi chữ ‘cô’ vang lên từ sau những hàm răng nghiến chặt.
“Tới đâ–––”
“Bé Gái xuống nhà đi. Để anh cầm cho Tranh.”
Giọng của Tu vang lên cùng với tiếng dép đi trong nhà loẹt quẹt. Tôi ném máy sấy xuống nệm, tung tăng chạy ra mở cửa cho anh, chẳng có lấy một giây rề rà. Khi cánh cửa gỗ bách mở tung ra, Tu nhìn tôi, nhướn mày, tay nâng một cái khay, trên đặt một bát thủy tinh với bốn viên kem, bỏ đậu phộng và bánh chiên, cùng một chén nhỏ dâu tây được bổ đôi và mật cây thùa thì sóng sánh trên cái màu đỏ au đó. Tôi cười với anh, và đứng sang một bên để nhường đường.
Bé Gái nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại nó. Nhưng Tu đã sập luôn cửa phòng lại trước khi cổ nó ngỏng vào trong còn cổ tôi thì ngỏng ra ngoài. Anh luôn biết những trò tinh quái của tôi mỗi khi nổi máu xấu. Tôi cười hì hì, nhìn anh bỏ cái khay lên bàn trà rồi quen cửa quen nẻo bật máy tính.
“Đang đọc dở tin tức à?” Anh hỏi, nhưng tông giọng lại như khẳng định, nhón một cái bánh chiên từ trên bát kem. Tôi đã đặt máy về chế độ -Sleep trước khi đi tắm. Khi ấy, tôi đang đọc dở một cuộc tranh luận tóe lửa trên Twitter.
Nội dung chẳng có gì ngoài việc ISU lại dở chứng và bắt đầu mở góp ý về việc thay đổi luật lần nữa sau khi mùa Olympic sẽ tổ chức vào năm kia kết thúc. Một đống ý kiến được đưa ra và các fan của trượt băng nghệ thuật cứ thế mà vào làm một trận chiến đấu bằng bàn phím nổ trời, bằng đủ mọi thứ tiếng.
Tu chắt lưỡi. Tôi kéo ghế lại ngồi bên cạnh anh, tiếp tục cầm máy sấy tóc, nhìn anh nhóp nhép nhai bánh trong miệng, tay rê chuột kéo màn hình từ trên xuống dưới.
“Chia lại bài thi ngắn và bài thi tự do, mỗi bài thi dài 3 phút 30 giây, tính điểm kỹ thuật và nghệ thuật theo tỷ lệ bài thi ngắn 60/40 và bài thi tự do 40/60.” Tu đọc to một đề xuất lên, mắt anh hơi nheo lại, còn khóe môi thì cong lên một nụ cười như thể mình vừa mới đọc được câu chuyện hài hước nhất thế gian. “Thế này thì có khác gì thi hai bài ngắn hay hai bài tự do.”
“Ở trong hội đồng các vị đổi luật cũng có lắm ông không biết trượt băng nữa là.” Tôi cầm lược chải lại tóc. Kem trong bát đã bắt đầu chảy nước súp. Máy điều hòa và đèn xông hương ở trong phòng ấm sực lên nên ở trong này cứ như đang độ cuối hè.
Tu cười nhăn nhở.
“À thì, để tăng độ khó cho game cũng là một dạng game.” Anh mở một chuỗi bình luận, chép miệng. “Em nghĩ xem, nếu họ đổi cái luật này thật thì người bất lợi nhất là ai?”
“Dụ Văn Châu.” Tôi đáp mà không cần suy nghĩ.
Thực tế chứng minh, nạn nhân khổ sở nhất mỗi lần đổi luật trong đám-chúng-tôi, luôn là Văn Châu. Sức khỏe cậu ta yếu bẩm sinh là một nguyên do, nhưng cái chính là khả năng thích ứng với độ dài ngắn, số lượng quad hay những gì nữa tương tự của Văn Châu về cơ bản không chạy theo kịp thứ diễn ra trong đầu. Nhưng người ngoài thì sẽ chẳng ai chịu hiểu cho đâu. Ấn tượng của mọi người đối với cậu ấy luôn là một tuyển thủ mạnh, một đối thủ đáng gờm, một người luôn nói cười thân thiện như thể không gì làm khó được.
Về một khía cạnh nào đó, Văn Châu là kiểu tuyển thủ luôn trưng nụ cười bình yên lên trên những vết sẹo. Cười quen lâu rồi, cũng tưởng cậu ta không thấy khổ thật.
“Còn phải qua xét duyệt nữa mà.” Tu thở dài một hơi. Tôi buông lược, gác cằm lên vai anh, nhìn từng dòng bình luận trôi đi theo tầm mắt. Twitter, Facebook, Tumblr hay Instagram chưa bao giờ ngừng được việc trở thành những chiến trường nảy lửa, và bọn chúng tôi thì chưa bao giờ ngừng được việc xách giày trượt mà chạy theo các điều luật nửa mùa, được đặt ra và bị phá bỏ bởi quy cách chấm điểm theo quốc kỳ.
“Dù không phải ý kiến kia, đến lúc thì nó cũng sẽ đổi thôi.”
Tôi hít vào mùi hương thơm thơm trên áo Tu, đáp bằng thứ giọng nghe giống một lời làu bàu hơn là làm nũng với anh trai. Phải rồi, ở đây với Tu lúc nào cũng thế, tôi luôn được bình yên khi ở bên cạnh anh, từ tận thời thơ bé.
“Kem chảy cả rồi kìa.” Anh dịu dàng đặt một tay lên đỉnh đầu tôi.
Tôi nở một nụ cười.
“Thế thì không cần đến hè, mình cũng có súp kem rồi.”
Tu bật cười khe khẽ. Tôi cứ chây ì như thế thêm chút nữa, bởi suất đến Grand Prix Final đã có một cho mình rồi. Nhưng tuần sau, Rostelecom Cup sẽ khởi tranh ở Helsinki, quyết định ra những suất cuối cùng cho các vận động viên thứ sáu sẽ tham dự vòng chung kết. Tức là Tu sẽ tháp tùng Karen đến tận nơi với tư cách huấn luyện viên, và những chiếc máy quay sẽ chĩa vào anh còn nhiều hơn cả vận động viên đang thi đấu.
Sức hút của một megastar là một thứ sức mạnh kinh khủng, ngay cả khi người đó đã giã từ sân đấu. Tôi lại ưa thứ ánh sáng ấm áp và dịu dàng mỗi ngày thường trôi của Tu hơn. Rất nhiều.
 

Bình luận bằng Facebook