Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020][Sở Vân Tú - Tô Mộc Tranh] Mưa Phố Zug

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Mưa phố Zug


Edit: Cheeqi77

Beta: M de T

Fic thuộc Project Kỳ Mộc Vu Hỏa - Sinh nhật Tô Mộc Tranh 2020

-----------------------------​
Lời tác giả:

(Lương thực hướng, hệ liệt đội tuyển quốc gia du lịch Thụy Sĩ)

*Không biết tại sao đột nhiên có tag lương thực, lúc viết rõ ràng là hướng về tình hữu nghị, cái khác tự kiểm chứng trong lòng nha.

*Zug là địa danh, một thành phố nhỏ lận cận Zürich, gần hồ Zürich.

*Một đường tâm sự, khó mà hiểu thấu.

------------------------------

Ở nhà ga Lucerne phát sinh sự cố ngoài ý muốn.

Hàng chờ vào nhà vệ sinh công cộng quá đông, khó tránh khỏi lỡ giờ, hai người họ không thể không cao su thời gian, chen chúc giữa dòng người lại lạc mất nhau. Cho đến khi hai người đứng ở sân ga lạ lẫm mà nhìn nhau trân trối, mới phát hiện tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát.

"Đây là nơi nào?" Sở Vân Tú lộ ra vẻ bực bội hiếm có.

Tô Mộc Tranh nhìn biển chỉ dẫn ở sân ga, trừng mắt đọc: "Z-U-G, Zug, ui da, cái này đọc như thế nào ta?"

"Chịu thôi, nhưng mà," Sở Vân Tú mờ mịt, "Mộc Mộc, vì sao chúng ta lại ở chỗ này?"

"Ờm, chắc là vì không ai chú ý thông báo trạm dừng, thấy nhiều người đi xuống liền hùa xuống cùng?"

"..." Cũng hợp lý, Sở Vân Tú thở dài đầy thất bại, móc điện thoại di động ra tra chuyến xe lửa tiếp theo về Zürich: "Chuyến sớm nhất... chậc, tận tiếng rưỡi nữa mới có."

Tô Mộc Tranh lại gần nhìn lướt qua màn hình, cười: "Thế thì chúng ta đi dạo loanh quanh một lúc đi."

Bữa nay là một chiều hè nhiều mây, dễ dàng cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trước cơn mưa trong không khí. Hai người ra khỏi trạm xe lửa lung linh huyền ảo, bước qua cánh cửa cổ kính an tĩnh, chưa đi được mấy bước đã tới bên hồ. Dường như đây là thành phố nhỏ xây cạnh hồ lớn, bình yên đến lạ, tương đối thưa thớt bóng người. Tô Mộc Tranh chạy đến bên hồ, hưng phấn vịn lan can: "A, vịt kìa!"

"Dọc đường chúng ta nhìn thấy bao nhiêu thiên nga với vịt rồi mà." Sở Vân Tú cười cô.

"Con này khác, " Tô Mộc Tranh mắt sáng lên, trên miệng treo nụ cười tỏa nắng rực rỡ, "Cậu nhìn đi, con này đặc biệt múp!"

Sau khi giật được quán quân thế giới, đám tuyển thủ bọn họ cầm chi phí đài thọ dạo chơi Thụy Sĩ một vòng. Dù sao thì cũng là Tổng cục Thể thao chi tiền, hướng dẫn viên là Dụ Văn Châu với Trương Tân Kiệt, cả đội chỉ có chạy nhong nhong theo hai vị lão đại, thiếu hai người họ thì chả khác gì vịt con lạc mẹ. Họ xuất phát từ Zürich, loanh quanh một hồi rồi quay về Zürich, không nghĩ đến lúc quan trọng nhất lại phát hiện hai cô gái thành hai chú vịt con thật, đi lạc từ bao giờ.

Sở Vân Tú được thả cửa, không cần phải kiềm chế bạo lực đánh giải thế giới, cũng không cần kìm hãm thú vui mua sắm du ngoạn, đến những giây phút cuối cùng của cuộc hành trình, khó tránh khỏi tiếc nuối đôi chút. "Ngày mai phải lên máy bay về rồi", cô cúi thấp đầu như tan hết mọi hi vọng, uể oải dựa vào lan can, "Phiền quá, thật muốn vĩnh viễn ở tại nơi này."

Tô Mộc Tranh bật cười thành tiếng: "Luyến tiếc tới vậy à?"

"Cậu xem Thụy Sĩ phong cảnh đẹp lại không có sương mù, có chỗ nào không tốt chứ?"

"Không có mì cay Tứ Xuyên để ăn?"

"...Thôi đừng nói nữa, tớ bị đói á."

"Thật ra tớ vừa thấy quầy bán kem, chút nữa đến mua một cây ốc quế ăn vậy!"

"Có sao? Vậy tớ cũng muốn ăn một cái."

"Ây da, chẳng mấy khi mà chúng ta có cơ hội nghỉ phép cùng nhau như thế này," Tô Mộc Tranh nở nụ cười," Bình thường tất cả mọi người đều bận bịu chuyện chiến đội nhà mình, làm gì có cơ hội tụ tập với nhau."

"Phải ha..." Sở Vân Tú thở dài, "Chuyện về chiến đội."

Gió từ phía hồ thổi đến, kéo theo cả mây đen. Tô Mộc Tranh đảo mắt, trông thấy bạn tốt đột nhiên ủ rũ, như bị tầng mây đen che lấp đi ánh mặt trời. "Ông chủ các cậu vẫn đưa ra câu trả lời như vậy?" Cô giữ lấy mái tóc dài bị gió thổi bay, lông mày hơi nhíu lại, hỏi.

"Còn làm gì được nữa," Sở Vân Tú mỉm cười, trào phúng và lãnh đạm thể hiện ra mặt. Cô nhìn mặt hồ xanh thẳm rộng lớn trước mắt, lắc đầu, "Nghĩ tới thôi là muốn điên rồi."

"Lý Hoa nói thế nào?"

"Cậu ta cũng không phải là không tìm quản lý nói chuyện," Sở Vân Tú khẽ cong khóe môi, nhưng lại hiện lên vài tia bất đắc dĩ và mềm mại rất chân thực, "Cậu cũng biết đấy, cậu ta không giỏi ba cái thứ này."

Tô Mộc Tranh mím môi: "Vậy cặp song sinh nhà các cậu đâu? Thái độ hai người họ như thế nào?"

"Hai cô nàng này..." Sở Vân Tú châm một điếu thuốc, thở ra một ngụm, khuôn mặt thanh lệ mơ hồ phía sau làn khói trắng, khó thể nhìn rõ, "Không thể trông cậy vào được."

Tô Mộc Tranh trầm mặc.

Cô ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc, lại cảm thấy an tâm lạ thường. Khói trắng rất nhanh liền bị gió trên hồ thổi tiêu tán, một vệt cũng không thấy. Sở Vân Tú hít một hơi thật sâu, nói: "Nơi này cũng có điểm tốt, người hút thuốc nhiều, muốn hút thì hút, chẳng ai quản được."

"Ai quản được cậu hút thuốc?" Tô Mộc Tranh chống cằm nhìn cô, "Lý Hoa? Ầy, lý nào lại thế, hai người có gian tình?"

Sở Vân Tú bị cô chọc cười, bẹo má cô một cái, cười đến run cả người mới nói: "Cậu nghĩ cái gì thế Mộc Tranh, cậu ta quản thế nào được cái này. Là mấy cô gái đội tớ không chịu được mùi khói thuốc."

"À..." Tô Mộc Tranh kéo dài âm điệu, lông mày thanh tú nhăn lại, "Việc này cũng tới lượt mấy cổ để ý?"

"Không tới lượt," Sở Vân Tú chậm rãi nhả ngụm khói, "Nhưng ông chủ cùng quản lý không ưa."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vô định về phía mây mù nơi chân trời, như một con thiên nga trắng muốt vươn cổ ngân ca đầy kiêu hãnh dưới bầu trời âm u. Cả cơ thể căng thành một đường cong như dây cung. Gió mang hơi nước đến, kéo theo từng tia khí lạnh, Tô Mộc Tranh nhìn qua cô bạn mình, trong phút chốc chỉ thấy nguội lạnh thay trái tim cô.

Tình cảnh khốn cùng của Yên Vũ, người trong giới chuyên nghiệp liếc mắt là rõ mười mươi, mà nguyên nhân thì ít ai biết được. Nhưng khi hậu quả dồn xuống, luôn là Sở Vân Tú một thân một mình gồng gánh. Không ai thấy sự bất lực của cô ấy, cũng chẳng ai tiếc nuối cho công sức cô ấy bỏ ra. Thế giới này trước nay chưa bao giờ công bằng, thân là đội trưởng, thân là một ngôi sao, cô ấy nhất định phải cõng trên lưng thật nhiều gánh nặng dù không phải của mình.

Nhưng mà tại vì sao?

Không vì cái gì cả, từng kinh qua sự sụp đổ của Gia Thế, Tô Mộc Tranh hiểu rõ nhất. Những gì Diệp Tu trải qua nó hoang đường y hệt như vậy. Liên Minh thương mại hóa càng ngày càng nặng, thậm chí anh ấy cũng chưa phải là người cuối cùng rơi vào tình huống đó.

Tuy nhiên Tô Mộc Tranh tuyệt không nguyện ý đứng nhìn bạn tốt của mình trở thành người thứ hai.

Cô nhớ rất kỹ cô nàng Sở Vân Tú mới quen năm đó, vào mùa giải thứ tư, tóc cô nàng còn chưa dài đến thế, thao tác sắc bén, tính cách cũng ôn hòa. Cô nàng ấy so với cô càng có thiên phú, mà sức chịu đựng thì thảm không nỡ nhìn, xem phim truyền hình thôi cũng có thể bị nam nữ chính hành hạ cho khóc lụt WC.

Một Sở Vân Tú như vậy, từng bước từng bước, gánh lên tất thảy Yên Vũ. Chẳng phải không biết trình độ mình không quá cao, chẳng phải không biết mình khiếm khuyết cá tính, nhưng suốt 7 năm, cô nàng chưa có ngày nào kêu mỏi mệt. Cô nàng chỉ nói mình có thể cố gắng hơn chút nữa, thêm một chút nữa.

"Vân Tú..." Tô Mộc Tranh nhìn cô, chợt hỏi, "Đầu quân cho nhà khác, có chịu không?"

Sở Vân Tú sững sờ, lo nghĩ, lắc đầu: "Nhiều năm như vậy rồi, cũng lười chuyển."

"Nếu như đội nhà cậu không còn thì sao?"

Sở Vân Tú giật mình một cái, mờ mịt nhả một ngụm khói: "Vậy cũng chỉ có thể ở lại đến giây cuối cùng. Chí ít tớ không hi vọng... sẽ đi đến bước đường như vậy."

"Không phải là vấn đề có hi vọng hay không, Tú Tú," Tô Mộc Tranh nhìn chăm chú vào cô, "Còn tiếp tục như vậy, Yên Vũ sớm muộn gì cũng biến thành Gia Thế thứ hai."

"Tớ biết," khuôn mặt cô ấy lóe lên sự đau khổ, Sở Vân Tú xua đám khói đi, "Đến lúc đó, tớ sẽ là tội nhân của Yên Vũ."

"Mắc mớ gì tới cậu?" Khẩu khí Tô Mộc Tranh hiếm khi trở nên không khách khí, "Ông chủ của các cậu mới nên là người chịu trách nhiệm."

"Tại sao lại không liên quan tới tớ được?" Sở Vân Tú lại nói, "Tớ là đội trưởng."

Cô vươn tay tính bóp mặt Tô Mộc Tranh theo thói quen, nhưng chợt nghĩ đến, kỳ thật cô ấy từ lâu đã không còn là cô em gái nhỏ lẽo đẽo đi theo sau lưng Diệp Tu, mà là đội trưởng của Hưng Hân. Nhìn thấy tay cô khựng lại trên không trung, Tô Mộc Tranh ngược lại quay sang nhéo mặt Sở Vân Tú, cười híp mắt quan sát vẻ mặt đờ đẫn bất ngờ của Sở Vân Tú.

"Tú Tú", cô chậm rãi nói, "Cậu đem hết lòng mình hiến dâng cho Yên Vũ."

Sở Vân Tú theo bản năng muốn mở miệng đáp lời, không biết vì sao lại chọn trầm mặc. Trên mặt hồ gió thổi càng mạnh, sắc trời âm u, thiên nga với vịt đều bơi về ven hồ. "Trời chuẩn bị mưa." Cô ấy cuối cùng chỉ nói như vậy, nhìn về phía chân trời đang dày đặc mây mưa.

"Ừm," Tô Mộc Tranh gật đầu, tựa như chợt nhớ điều gì mà "A" một tiếng, "Tớ muốn ăn kem mà, làm sao giờ?"

"...Cậu muốn ăn đến thế cơ à?"

"Đi nhanh một chút có lẽ còn kịp?" Tô Mộc Tranh làu bàu, nhanh tay lấy túi tiền, cười với Sở Vân Tú một cái, "Tớ bao cậu nha?"

"Đừng đừng đừng," Sở Vân Tú nói, "chúng ta cùng đi."

Thế là hai người liền mua hai loại kem: một cây kem ốc quế với một cốc kem ly, đứng ở dưới hiên của hàng ăn, nhìn ra màn mưa lạnh buốt bên ngoài.

Sở Vân Tú hỏi cô: "Không lạnh sao?"

Tô Mộc Tranh liếm cây kem ốc quế vị hạt dẻ cười: "Ừa, nhưng mà kể cả lạnh thì tớ vẫn muốn ăn."

Sở Vân Tú giật mình khe khẽ.

Tô Mộc Tranh hướng ánh mắt về phía cô bạn, đột nhiên có vẻ ôn nhu lẫn chăm chú: "Cho dù thời tiết tệ hại như vậy, cũng không gì cản được chúng ta ăn kem."

"..."

"Tú Tú," cô chậm rãi mở miệng, "Cậu là quán quân thế giới."

"..."

"Cho nên cậu muốn ăn bao nhiêu cây kem đi chăng nữa, không ai có thể nói này nói nọ với cậu."

"..."

"Mấy kẻ dám nói vớ vẩn với cậu đều là lũ ngốc, đúng, ông chủ của cậu cũng thế. Phạt bọn họ cả đời không ăn được kem."

"..."

"Nên là tươi tỉnh lên chút nào, Vân Tú." Tô Mộc Tranh cười với cô bạn mình một tiếng, vừa ngọt ngào vừa ôn nhu, "Ăn thêm một cây kem ốc quế nữa chứ?"

Mưa lạnh, kem cũng lạnh, lạnh từ bên trong toát ra ngoài trời. Nhưng trong sự lạnh lẽo đó lại khó tránh khỏi có vị ngọt, cùng cái lạnh thấu tim gan này thấm nhuần từng ngóc ngách trong lòng.

Sở Vân Tú cười một tiếng, lắc đầu: "Thôi khỏi đi, dạ dày tớ chịu không nổi."

"Thời gian sai lệch không nhiều lắm," cô nàng nhìn thoáng qua điện thoại, "Về ga chờ xe lửa thôi."

Tô Mộc Tranh cắn nốt miếng ốc quế cuối cùng, xoa tay: "Ài, nhanh thật đấy..."

Bên ngoài mái hiên mưa đã tạnh.

Hai cô gái bước trên đường lát đá ẩm ướt, đi vào con đường cổ kính chật hẹp, tiến về phía trạm xe lửa.

Sau lưng hai người là bầu trời tươi sáng sau cơn mưa của ngày hè thành phố Zug, giống như dáng vẻ của bao ngày cuối hè khác.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#2
Thế gian vốn là không công bằng, cố gắng chưa chắc đã dc công nhận. Với Vân Tú hay Mộc Tranh đều như vậy. Haizzzz
 

Bình luận bằng Facebook