[PROJECT] [CMSN TÔ MỘC TRANH 2020] Kỳ Mộc Vu Hoả

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


PROJECT CHÚC MỪNG SINH NHẬT NỮ THẦN LIÊN MINH - TÔ MỘC TRANH
18/02/2020

KỲ MỘC VU HỎA
???

Kỳ Mộc vu Hoả,
Tâm tự nhật quang.
Thừa vũ nhi lại,
Khả dĩ liêu nguyên.
Binh đoàn vương giả,
Tranh phong thiên hạ.

??? Kỳ Mộc vu Hoả ???

Tô Mộc Tranh, một cái tên đầy cứng cỏi như thế lại là của một cô gái thân mang mệnh Hoả. Nhưng vậy thì sao chứ, nữ thần của chúng ta, vẫn luôn như vậy, trước sau như một, mạnh mẽ kiên cường như một thân cây đại thụ, nhiệt huyết và tràn đầy sức sống như một ngọn lửa rực cháy.

??? Tâm tự nhật quang ???

Tô Mộc Tranh, cô ấy giống như một bông hoa hướng dương vậy, luôn hướng về phía mặt trời, hướng về phía những điều tươi đẹp. Dù cuộc sống từ thuở thơ bé đã khổ cực bơ vơ, nhưng cô vẫn luôn lạc quan, vui vẻ, chưa bao giờ oán hận hay cay nghiệt cuộc sống bất công.

Cô ấy hiểu chuyện, thân thiện, ấm áp và luôn quan tâm tới mọi người. Tựa như nắng mai ấm áp, nụ cười của cô lúc nào cũng tươi sáng và rực rỡ. Có đôi khi, cô ấy lại tinh nghịch và hoạt bát, giống như những đốm nắng nhỏ li ti xuyên qua những kẽ lá, nhảy nhót trên mặt đất, tạo nên những đốm sáng nhỏ bé mà ấm áp.

?️?️?️ Thừa vũ nhi lai ?️?️?️

Bốn chữ này đã đủ để nói lên quãng đường đời kể từ khi cô ấy còn nhỏ cho tới khi gia nhập giới chuyên nghiệp. Cô ấy bất hạnh hơn nhiều đứa trẻ khác, từ khi còn nhỏ đã bơ vơ không cha không mẹ. Nhưng cô ấy cũng may mắn hơn nhiều đứa trẻ khác, cô ấy có anh trai. Không có bố mẹ "che mưa chắn gió", cuộc sống cũng trở nên khốn khó, nhưng anh trai cô vẫn luôn ở đó, bên cạnh cô, thay bố mẹ trở thành tán ô che chắn cho cô phần nào những khó khăn trong cuộc sống.

Nhưng cô gái của chúng ta nào có yếu ớt như vậy, kể từ ngày anh trai vĩnh viễn ra đi, tán ô che chắn cho cô cũng biến mất, nhưng cô không hề trở nên u ám và yếu nhược. Kiên cường và nhiệt huyết, đó mới chính là cô.

??? Khả dĩ liêu nguyên ???

Kể từ khi ra mắt giới chuyên nghiệp, cô đã chứng minh cho mọi người thấy giá trị mà mình có thể mang lại, cùng với Diệp Tu trở thành "cặp đôi hợp tác tốt nhất", càn quét mùa giải, mang vinh quang về cho Gia Thế. Thời gian không hề bào mòn cô gái ấy, mà chỉ khiến cô càng trưởng thành hơn qua năm tháng, để đến khi Diệp Tu ra đi, cô vẫn có thể đứng vững tại Gia Thế, vẫn mạnh mẽ chống đỡ tất cả dù chẳng còn một ai bên cạnh đủ để khiến cô tin tưởng.

Tô Mộc Tranh, từ ngày đầu cho tới ngày hôm nay, cô luôn đứng trong binh đoàn vương giả, luôn là một phần của chiến đội quán quân. Dù là Gia Thế hay là Hưng Hân, cô vẫn trước sau như một, là nữ chiến binh mạnh mẽ nhất, là nữ thần liên minh, là cô gái mà chúng ta hết lòng yêu thương.

Chúc mừng sinh nhật, cô gái của chúng ta!


Mọi người có thể tự do đăng lời chúc bên dưới nha <3​
 
Last edited:

Nhất Cầm Khuynh Thế

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
5
Số lượt thích
66
Location
Melbourne
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3
Last edited:

Nhất Cầm Khuynh Thế

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
5
Số lượt thích
66
Location
Melbourne
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#5
Diệp - Tranh
Tổng hợp: @Nhất Cầm Khuynh Thế aka Cầm
Des: @Niêm Hoa Nhất Tiếu aka Min
Cre: lung tung




CHƯƠNG 100
1.

“Alo?” Diệp Tu gọi điện thoại sang, tiếng nói đầu dây bên kia nghe thoáng chút mơ màng.

“Còn chưa thức hả?” Diệp Tu hỏi.

“A??” Tiếng nói kia chợt tỉnh táo hẳn, “Anh ở đâu?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Em leo đến cửa sổ, có lẽ có thể nhìn thấy anh đấy.”

Diệp Tu cười nói.

2.

"Anh lại thâu đêm?"

Ngược lại Tô Mộc Tranh rất hiểu Diệp Tu.

"Là làm việc."

Diệp Tu nghiêm túc bảo.

"Làm việc?"

"Đúng, giờ anh đang làm thuê ở tiệm net."

Diệp Tu nói.

"A, quả thực rất hợp với anh nha."

Tô Mộc Tranh cười nói, lại không tránh khỏi xót xa trong lòng.

3.

"Gần đây em có bận không?"

"Cái này anh còn phải hỏi à?"

Hai người quen biết nhiều năm như vậy, mỗi người đều hiểu rõ ràng phương thức và quy luật sinh hoạt của nhau.

"Tới khu mới giúp anh phá cái kỷ lục phó bản nào."

"Anh đang chơi ở khu mới?"

Tô Mộc Tranh ngẩn ra.

"Đúng vậy a."

"Anh... "

"Anh chuyển Quân Mạc Tiếu sang đây."

Diệp Tu nói. Bên đầu kia, Tô Mộc Tranh quả nhiên trầm mặc rất lâu, có thể thấy rõ cô cũng biết rất nhiều điều về tài khoản này.

"Anh chuẩn bị luyện tiếp acc này?"

Tô Mộc Tranh hỏi.

"Đúng."

"So với luyện acc, nâng cấp Ô Thiên Cơ phiền phức hơn nhỉ?"

"Đúng vậy nhưng thời gian những một năm, khá đủ rồi."

Diệp Tu nói.

"Một năm sau à?"

"Trở về đấy, anh nói từ lâu rồi mà."

Diệp Tu nói.

"Ừ... "

Tô Mộc Tranh đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc.


4.

Tô Mộc Tranh cười đáp. Cúp điện thoại rồi, tâm trạng của Tô Mộc Tranh trở nên tốt vô cùng. Thật ra bản thân cô không có hứng thú quá lớn với Vinh Quang, lúc bắt đầu chơi game này cũng chỉ định đóng một vai phụ. Ai ngờ vừa đóng đã là nhiều năm như thế, đóng đến tình trạng của hôm nay. Biết bao nhiêu người hâm mộ vũ đài của cô, nhưng trong lòng Tô Mộc Tranh chỉ thầm muốn làm một vai phụ. Khi Diệp Tu bị buộc phải giải nghệ, cô cảm thấy kiếp đào kép của mình có thể kết thúc được rồi. Nhưng Diệp Tu bảo mình còn muốn trở về, vì thế cô liền quyết tâm thủ vững nơi này.


5.

Tô Mộc Tranh đang thầm nghĩ, chợt thấy một bóng người lắc lư ra khỏi tiệm net, miệng ngậm thuốc lá, cũng không cần dùng tay giữ, hai tay đều đang cắm sâu trong túi. Ra cửa nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại tựa như nói câu gì đấy rồi lập tức bước ra ngoài. Người này, sao lúc nào cũng luôn như vậy chứ? Tô Mộc Tranh đứng ở đằng xa đường cái đối diện nhìn sang, không biết vì sao chợt muốn bật cười. Kết quả chỉ thấy người nọ đi lên trước được vài bước, vậy mà đang vẫy vẫy tay với mình. Ấy dáng vẻ thế này cũng có thể nhận ra được ư?



(Mod edit: đưa cái hình CP vào thẻ spoiler tí cho hợp luật forum)




 
Last edited by a moderator:

Nhất Cầm Khuynh Thế

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
5
Số lượt thích
66
Location
Melbourne
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#6
6.

"Tên của em là gì thế này?"

Diệp Tu gửi tin sang.

"Phong Sơ Yên Mộc trong Tống từ, là Tống từ a."

Tô Mộc Tranh đáp lại.

"Cứ thích đặt tên theo thơ văn, Quân Mạc Tiếu gì đấy, toàn là kiệt tác của em."

Diệp Tu đáp.

"Trông có vẻ có văn hóa mà."


CHƯƠNG 101
“Anh nên đi ngủ rồi nhỉ?” Diệp Tu còn chưa chào hỏi gì với Tô Mộc Tranh, ngược lại bên kia đã hỏi trước rồi.

“Ừ. Ngủ một chút, buổi tối còn phải trực đêm, em cứ luyện tiếp đi, không cần phối hợp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh.” Diệp Tu nói.

“Chuyện này thì anh đừng lo. Ngủ đi, em đi ăn cơm.” Sau khi Tô Mộc Tranh gửi đến hai cái mặt cười liền offline.


CHƯƠNG 104

Gã đương nhiên không biết rằng, từ lần đầu tiên hô lên “Đệch” khi nhìn thấy thao tác Áp Súng, Diệp Tu đã bùng nổ tốc độ tay gõ tin qua cho Tô Mộc Tranh.

“Đừng dùng Áp Súng.”

“Hử?”

“Sẽ làm bại lộ em đó đồ đầu đất.”

Thao tác Áp Súng này không tiện dùng. Cũng vì kỹ thuật này quá “thương hiệu”, phạm vi người có thể dùng kỹ thuật này sẽ thu hẹp rất nhiều. Xét tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu suy đoán dựa vào nữ bậc thầy pháo súng, đáp án rõ như ban ngày. Sau đó thì sao nữa?

Tuyển thủ chuyên nghiệp đến phá kỷ lục phó bản.

Tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế đến giúp Mưu Đồ Bá Đạo phá kỷ lục phó bản.

Kỷ lục bị đá rớt lại là của Gia Vương Triều.

Vô luận tin nào bị truyền ra ngoài cũng có thể rước đến hàng loạt chỉ trích và phiền phức. Diệp Tu hối hận vô cùng vì đã quên nhắc nhở Tô Mộc Tranh trước đó.

“À, vậy không dùng.” Tô Mộc Tranh không phải không hiểu điều đó. Chỉ là cô căn bản không quan tâm, cô chỉ muốn giúp Diệp Tu thuận lợi phá kỷ lục mà thôi. Đối với cô, kỷ lục trước mắt chính là điều quan trọng nhất.

Nhưng lúc này Diệp Tu đã chú ý góc nhìn của Thích Vô Giúp Vui thường xuyên quay về phía Phong Sơ Yên Mộc.

“Đóng kịch chút nào” Diệp Tu vội vàng nhắn tin cho Tô Mộc Tranh, thế nên mới có đoạn đối thoại như vừa rồi. Về phần lời kịch thì chẳng cần chuẩn bị trước, lấy sự ăn ý của hai người tùy tiện phát huy một chút là được.

Đoạn hội thoại chấm dứt, mọi người tiếp tục tăng lực công kích Tuần Tra Quỷ Lùn, Diệp Tu tiếp tục chú ý hành động của Thích Vô Giúp Vui, cuối cùng không nhìn thấy gã chú ý tới Phong Sơ Yên Mộc nữa.

Hẳn là gạt được rồi... Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra.


CHƯƠNG 122
1.

“Được rồi, giờ chính thức phá kỷ lục, mọi người nghiêm túc.” Diệp Tu tuyên bố.

“Vừa rồi anh có bảo mình không muốn giúp hắn mà nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi Tô Mộc Tranh.

“Có hả? Em không nghe thấy, anh bị choáng đầu rồi” Tô Mộc Tranh nói.

“Móa, hai tụi bây” Hoàng Thiếu Thiên bó tay rồi.


2.

“Hi” Tô Mộc Tranh thân thiết chào hỏi với Lưu Hạo, đây là việc trước nay chưa từng có. Với người đã đuổi đi Diệp Thu, Tô Mộc Tranh chưa từng hòa nhã, ngay cả khách sáo ngoài mặt cũng không có.


CHƯƠNG 123
1.

Ở trong mắt họ, Tô Mộc Tranh vẫn là một cô gái có tính tình ôn hòa, đối xử thân thiện với mọi người. Chẳng qua phần lớn thời gian đều ở cạnh Diệp Thu, dường như chưa từng thấy cô có chủ kiến gì. Một cô gái như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dễ dàng ức hiếp.

2.

“Hả, có chuyện gì?” Tô Mộc Tranh quay đầu, thản nhiên cười, cùng gương mặt dữ tợn của Lưu Hạo hình thành hai hình ảnh đối lập rõ ràng.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa.

Tuy rằng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng sự cường ngạnh toát ra từ ánh mắt Tô Mộc Tranh khiến Lưu Hạo hơi chút giật mình.

Ở trong mắt họ, Tô Mộc Tranh vẫn là một cô gái có tính tình ôn hòa, đối xử thân thiện với mọi người. Chẳng qua phần lớn thời gian đều ở cạnh Diệp Thu, dường như chưa từng thấy cô có chủ kiến gì. Một cô gái như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dễ dàng ức hiếp.

Lưu Hạo vừa nãy gào Tô Mộc Tranh như hung thần ác sát, lúc này ánh mắt chạm nhau rồi, người chột dạ lại là gã.“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Tô Mộc Tranh cười cười, cũng xoay người, rời đi.


CHƯƠNG 124

“Tại sao anh giải nghệ? Tại sao anh giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đi tới quầy trước đã hỏi.

“Không giải nghệ, lẽ nào ở lại trong đội làm bồi luyện?” Diệp Tu hỏi ngược.

“Bồi luyện? Gia Thế rõ là chân thành muốn ép anh đi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Nhưng anh thẳng thắn giải nghệ như thế có kích động quá không? Thế nào cũng nên xem thử xem có cơ hội chuyển câu lạc bộ hay không á dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng chưa chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mà, nói không chừng vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế, ít ra anh cũng phải chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau. ”

“Anh chuyển đi rồi còn Mộc Tranh thì sao hả?” Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.

Cùng là cao thủ cấp thần, mấy chuyện như vậy trong Liên Minh làm sao mà không hiểu? Như Tô Mộc Tranh vậy, ông chủ cũ dù phải trao đổi cả câu lạc bộ cũng sẽ không từ bỏ cô. Bởi căn bản cô là một cái cây hái ra tiền, là máy rút tiền của ông chủ, giá trị thương mại của cô còn cao hơn giá trị nhân vật nữa. Cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị câu lạc bộ chuyển nhượng, nhưng nếu như là Tô Mộc Tranh, rất nhiều ông chủ thà sẵn sàng hi sinh chút thành tích cũng quyết giữ cô lại.

“Nếu như anh chuyển sang câu lạc bộ khác, Mộc Tranh nhất định sẽ quyết liệt đòi hủy hợp đồng.” Diệp Tu nói.


CHƯƠNG 159
1.

“Không biết nữa” Diệp Tu cũng khá thắc mắc, Tô Mộc Tranh không đến, chắc chắn sẽ nhắn tin lại cho hắn, nhưng trên trò chơi hay QQ cũng không thấy cô nàng nhắn gì. Điện thoại di động thì...... Diệp Tu không có, hắn không cần điện thoại.

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Diệp Tu nói thầm, cầm lấy điện thoại bên cạnh máy vi tính chuẩn bị gọi hỏi thử, đột nhiên có người chợt gõ lên quầy, khách đến.

“Lên mạng.” Tiến người tới nghe khá mơ hồ, Diệp Tu ngẩng đầu nhìn xem, người này đỉnh thiệt, hôm nay lạnh có lạnh lắm đâu, người nọ lại mặc một chiếc áo khoác lông mềm, đội chiếc mũ lông, quàng chiếc khăn choàng cổ lông che kín khuôn mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt đang xoay tròn, cả người bao phủ toàn lông.

Diệp Tu thở dài, buông điện thoại xuống: “Em thắng rồi, đến anh cũng không nhận ra em.”

“Thật à?” Người nọ kéo khăn choàng xuống, xem ra vũ trang toàn thân xong chính cô cũng bị ngộp: “Em cũng thấy làm vậy sẽ không ai nhận ra.”

“Thế em không cảm thấy mình ăn mặc thế này sẽ bị người ta vây xem sao?” Diệp Tu nói.

“Giờ có ai đâu.” Tô Mộc Tranh quay đầu đánh giá quanh tiệm net, khách thưa thớt, việc kinh doanh vào buổi tối đương nhiên không thể như ban ngày hay chạng vạng.

“Không ở yên trong nhà đợi, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đây.”

“Chán quá, đến tìm anh chơi.” Tô Mộc Tranh nói.

“Để anh xem em ngồi đâu được......” Diệp Tu đứng dậy, nhìn khắp tiệm net. Cái xó lần trước mà Hoàng Thiếu Thiên ẩn mình là khu vực buổi tối chẳng ai ngồi, không đèn không máy điều hòa, vừa tối vừa lạnh. Sau khi Diệp Tu đảo mắt một vòng, cuối cùng vỗ ngay bên cạnh: “Ngồi đây đi”

“Chỗ này không tệ.” Tô Mộc Tranh cực kỳ vui mừng ngồi vào.

Diệp Tu giúp cô mở máy tính, song dặn dò: “Máy em là máy chủ, đừng bấm bậy bấm bạ, không thì tất cả máy tính trong tiệm net chết máy hết đấy.”

“Thú vị thế cơ à?”

“Không thú vị chút nào” Diệp Tu lại nhấn mạnh lần nữa.

“Mau lên game đi, chờ em cả đó” Diệp Tu nói.

“À à” Tô Mộc Tranh cũng không cởi mũ xuống, cứ đầy lông như thế mà đăng nhập trò chơi.


2.

“Đến rồi, đến rồi kìa.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vẫn đứng cùng mọi người, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh vừa đăng nhập đã nghe thấy tiếng vui mừng của mọi người truyền đến từ bên kia.

“Ừm, đến rồi.” Diệp Tu cầm lên nói một tiếng, không hề nói người ta đến cạnh hắn luôn.


3.

Hàn Yên Nhu và Phong Hoa cũng vọt vào ngay sau đấy, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đang chuẩn bị tiến vào, lại nghe Diệp Tu bảo khoan.

“Cầm thứ này đi.” Diệp Tu mời cô giao dịch.

“Gì vậy?” Tô Mộc Tranh xác nhận giao dịch nhìn thử, một pháo cầm tay tím cấp 30.

“Mua cho em à”

“Đương nhiên.”

“Bao nhiêu?”

“100.”

“Rẻ quá.”

“Ở khu mới thì không rẻ đâu.” Diệp Tu nói.

“Nhưng anh giàu lắm mà.” Tô Mộc Tranh nói, cô đương nhiên biết màn đánh cược của Diệp Tu và Vi Thảo, sắp thắng công hội nhà người ta đến cái quần sịp cũng không còn.


CHƯƠNG 160
Sự phối hợp thành thạo của hai người, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đã sớm nhìn quen không có gì bất ngờ.


CHƯƠNG 161
1.

Tô Mộc Tranh vốn ngồi cạnh hắn, hắn tháo tai nghe nghiêng đầu sang hỏi: “Phải về à?”

“Vâng, phải về.” Tô Mộc Tranh cũng tháo tai nghe xuống, rời khỏi trò chơi, định click chuột tắt máy.

“Á á á đại tiểu thư của anh ơi, em đừng tắt máy chủ chứ.” Diệp Tu toát cả mồ hôi, gần như nhào sang ngăn cản Tô Mộc Tranh.

“A, quên mất.” Tô Mộc Tranh cũng hoảng sợ, cô đương nhiên biết kết cuộc của việc tắt máy chủ là gì. Chẳng qua việc dùng xong máy tính phải tắt máy đã thành thói quen, nhất thời quên mất.


2.

“Em đi đây.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, nhìn Diệp Tu tắt màn hình của chiếc máy chủ kia.

“Đi đi.”

“Không biết chừng nào mới được đến nữa, tiệm net vẫn quá nguy hiểm, đúng không?” Tô Mộc Tranh nói.

“Đúng vậy.” Diệp Tu nói.

“Aizz, phải đi rồi.” Tô Mộc Tranh tiếc nuối bước ra quầy phục vụ.

“Có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?” Diệp Tu hỏi.

“Muốn” Tô Mộc Tranh nhanh chóng quay trở về.

“Chỗ bọn tôi có đủ loại mì ăn liền phong phú với những vị như thịt bò kho, gà hầm nấm hương, canh trứng cà chua, sườn nấu măng, hải sản, quý khách muốn ăn loại nào?” Diệp Tu hỏi.

“À… Cho em loại gà hầm nấm hương là được.” Tô Mộc Tranh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.

“Xin quý khách chờ chút…” Diệp Tu đã lấy ra một tô mì gà hầm nấm hương từ lâu, đứng dậy đi tìm nước sôi.


CHƯƠNG 162
1.

Diệp Tu nấu mì xong quay lại, đã thấy Tô Mộc Tranh kéo cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh chỗ hắn. Game Vinh Quang trên màn hình bị cô chuyển sang chế độ cửa sổ, loay hoay nhấp chuột không biết đang tìm gì.

“Mì tới đây.” Diệp Tu nói.

“Để đây đi.” Tô Mộc Tranh gõ gõ chỗ trống cạnh máy tính. Quầy trước tiệm net Hưng Hân được chia làm hai phần, phần ngoài là quầy tính tiền, phần trong chỉ là mặt bàn bình thường dùng để đặt vài thứ đồ linh tinh.

Diệp Tu đặt mì xuống, ngồi về chỗ mình, trông thấy Tô Mộc Tranh đang tìm trang phim online.


2.

“Kiếm gì vậy? Anh giúp em.” Diệp Tu đặt tay trên bàn phím.

“Năm ấy chúng ta tay trong tay.” Tô Mộc Tranh nói.

“Phim mới à?” Diệp Tu vừa nói đã gõ xong, tên phim cũng xuất hiện.

“Không hẳn, lúc trước Tú Tú có giới thiệu, nhưng em vẫn chưa xem.” Tô Mộc Tranh nói.


3.

Trong game vô cùng yên tĩnh, nhưng Diệp Tu hoàn toàn không chút vấn đề nào. Tai nghe trên cổ Tô Mộc Tranh bên cạnh loáng thoáng phát ra âm thanh của bài nhạc mở đầu phim...

“Bài này dở thế.” Diệp Tu nói.

“Ừm, lướt đi.” Tô Mộc Tranh nói.

“Bao nhiêu?”

“2 phút 43 giây.”

Con chuột khẽ nhích, con trỏ từ trong game chuyển về màn hình desktop, nhấp một cái trên thanh tiến trình, 2 phút 43 giây không lệch một li, xứng danh thao tác cấp bậc tuyển thủ chuyên nghiệp!


4.

Màn hình vì thế mà chia làm hai nửa. Nửa này chiếu phim truyền hình, nửa kia là màn hình game online.

Bằng trình độ của Diệp Tu, việc qua phó bản này dù một lòng hai chuyện cũng dư sức, thỉnh thoảng lại liếc qua bên kia xem tí; Còn Tô Mộc Tranh, phim thôi mà, cũng không cần phải chuyên chú làm gì, thỉnh thoảng cũng ngó qua xem tình hình game.

“Mì ăn được chưa?” Tô Mộc Tranh nói.

“Ăn đi!”

“Anh ăn không?” Tô Mộc Tranh bưng tô hỏi.

“Uống chút nước được rồi.”

“Anh đánh cho xong hai con quái này đi.” Tô Mộc Tranh nhìn thấy trong game Quân Mạc Tiếu bị hai tiểu quái bên đường đuổi theo.

Hai tiểu quái đập đập hai ba cái đã tạch, Diệp Tu vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu đi tiếp, vừa đón lấy tô mì nhấp hai ngụm.

“OK. Trình nấu mì quá siêu quần luôn.” Diệp Tu nói xong đưa tô lại.

“Tạm được!” Tô Mộc Tranh cầm tô bắt đầu ăn.


5.

“Của em của em, bộ Quang Nguyên kìa!” Tô Mộc Tranh thấy boss chết rớt ra áo của bộ Quang Nguyên, đây là một trang bị trong bộ cấp 30 dùng cho bậc thầy pháo súng.

“Biết rồi!” Diệp Tu quay số, những người khác tự động lựa chọn bỏ qua.

“Cấp 30 thôi mà.” Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Tranh có vẻ kích động khác thường, là tuyển thủ chuyên nghiệp, trừ trang bị tự chế, thường không ai kích động vì loại trang bị thế này.

“Mặc đẹp mà.” Tô Mộc Tranh nói.

Diệp Tu câm nín. Những cao thủ cấp đại thần như họ, thao tác có pro tới đâu, hiểu biết sâu rộng nhường nào, nhưng nói đến các loại tạo hình, kiểu tóc, bề ngoài của nhân vật trong Vinh Quang, tìm đại một nữ tuyển thủ ra so đều thông tuệ hơn họ. Về mặt này, nữ tuyển thủ mới là đại thần, còn lại chỉ là lũ tép riu.

Diệp Tu im lặng đặt áo Quang Nguyên vào túi đồ.


6.

Hết hai chuyến phó bản cũng xem xong một tập và hơn nửa tập sau, Diệp Tu cảm thấy đầu vai bên trái của mình nằng nặng.

“Ngủ rồi hở?” Diệp Tu hỏi.

“Ừm...” Có âm thanh từ trên vai truyền đến.

Tiếp phó bản lượt thứ ba, thao tác của Diệp Tu càng thêm nhẹ nhàng. Thao tác của hắn, vốn đến tàn thuốc lá trên miệng cũng không làm rơi.

Phó bản vẫn tiếp, bên kia phim truyền hình chạy đều đều.

Khi BOSS cuối cùng ngã xuống, xong chuyến phó bản thứ ba, phim cũng vừa hết tập. Nhạc cuối phim truyền ra từ tai nghe, Tô Mộc Tranh lại không bảo Diệp Tu chuyển sang tập kế. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn sang, mi mắt cô nàng bọc lông xù kia đã khép lại từ lúc nào.


7.

Sau đó đứng dậy đi lại một chút, rót nước uống, thường lệ đến bên quầy xem, vừa xem liền giật mình, này một em lông xù dựa vào Diệp Tu là gì đây? Đường Nhu kinh ngạc, Diệp Tu chỉ đành bất đắc dĩ nhìn cô.

“Ai vậy?” Đường Nhu rốt cuộc cũng biết đây là một người.

“A... Mộc Mộc.” Diệp Tu dùng tên Đường Nhu hay gọi.

“Hả?” Đường Nhu kinh ngạc, “Bạn ấy nãy giờ đều chơi ở đây?”

“Ừm.” Diệp Tu nói.

“Đang ngủ?” Đường Nhu hỏi.

“Ừm.”

“Lên trên ngủ đi, vào phòng em cũng được.” Đường Nhu nói.

“Không sao, cứ vậy được rồi!” Diệp Tu cười cười.

“Coi chừng cảm lạnh.” Là Trần Quả, nếu gặp một em thế này nhất định sống chết ép người ta lên lầu ngủ, nhưng Đường Nhu không nói gì nữa, chỉ một câu như vậy đã cầm ly nước trở lại chỗ cũ.
“Mộc Mộc gì đó đến miệng anh nghe nổi cả da gà.” Tô Mộc Tranh nhắm mắt, hình như nói mớ.

“Chuẩn, cả anh cũng xém nôn cả tô mì ra.” Diệp Tu nói.

“Mì tôm là em ăn.” Tô Mộc Tranh nói.

“Hồi tối anh cũng một tô.”

“Thật à? Vị gì?”

“Thịt bò kho tàu”

“Tay nghề của đầu bếp nấu mì thế nào?”

“Cực ngon luôn, y như tô em ăn.”

“Vậy được rồi.” Tô Mộc Tranh nói xong thì im lặng.

“Chừng nào về?” Một lúc sau, Diệp Tu hỏi.

“Chừng nào anh xong việc?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“7 giờ.”

“Em cũng vậy đi!”

“Được rồi...”

“Hơi lạnh...” Tô Mộc Tranh hơi co người.

“Tất nhiên, quần áo em toàn dùng ngụy trang mà!”Diệp Tu vừa nói vừa cầm áo khoác của mình khoác lên người Tô Mộc Tranh.

“Phim chiếu đến đâu, em quên mất rồi.” Tô Mộc Tranh nói.

“Không sao, phim này đúng là dở thật ấy.” Diệp Tu nói.

“Anh lại khinh bỉ thẩm mỹ của Vân Tú.” Tô Mộc Tranh nói.

“Anh nhớ rất rõ nhược điểm của từng đối thủ mà.” Diệp Tu nói.


CHƯƠNG 166
1.

Trời dần rạng sáng, làm gối cho Tô Mộc Tranh cả đêm, vai Diệp Tu đã mỏi đến tê cứng. Nhưng nghe tiếng thở đều đặn bên tai, Diệp Tu biết cô đã ngủ thật rồi.

Chẳng qua đã gần 7 giờ sáng, vài vị cú đêm đang rục rịch chuẩn bị ra về, thay ca thu ngân, nhóm trông tiệm cũng sắp đến, không thể giữ mãi thế này được.

“Này này.” Diệp Tu quay đầu gọi, “Rời giường.”

“Mấy giờ rồi?” Tô Mộc Tranh mơ màng hỏi.

“6 giờ 50 phút” Diệp Tu đáp.

“Chưa đến 7 giờ mà, 10 phút nữa đi…” Nói xong, Tô Mộc Tranh nhích nhích đầu, đổi lấy tư thế dễ chịu hơn.

“Dậy mau, anh còn phải ra thanh toán, may cho em là đêm qua không có ai mua đồ đấy.” Diệp Tu giục giã, bình thường máy móc bị trục trặc, hay có người muốn ăn uống gì đó, anh trực net kiểu gì cũng phải ra phục vụ. Chả biết sao đêm qua bình yên thế, cứ như cả đám khách cùng hẹn nhau tiết kiệm, để Tô Mộc Tranh đánh một giấc nồng.

“Thật à, may thế.” Cuối cùng Tô Mộc Tranh cũng nhỏm đầu dậy, tay dụi mắt, ngáp một ngáp dài.

“Che lại đi, khách tới kìa.” Diệp Tu nhắc nhở.

“Vâng.” Tô Mộc Tranh lại bịt kín mình như lúc đến. Mặc vậy cũng không gây chú ý lắm, vào cái giờ này ai cũng chỉ muốn ra về cho mau thôi.

Tô Mộc Tranh chạy ra ngoài quầy, nhòm vào Diệp Tu đang tính tiền cho khách. Đương nhiên, không phải ai cũng về, chẳng qua người ở lại chơi tiếp cũng phải tính, đêm có giá của đêm, sau 7 giờ lại có giá khác.

“Anh Diệp.” Thu ngân ca sáng đến đổi ca, nhân viên trực net cũng đến, hầu hết mọi người đều ở cùng nhau, hàng ngày sẽ cùng ăn cùng đi làm.

“Sắp xong rồi đây.” Diệp Tu chào mọi người một tiếng, chuyện tính tiền cho khách thâu đêm cũng khá nhanh, chẳng mấy đã hoàn thành. Diệp Tu đi ra, nhóm trực ca sáng bước vào, một ngày công tác của Diệp Tu đã xong.

“Ăn gì không?” – Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh.

“Gì cũng được…” Rõ là cô nàng hãy còn ngái ngủ, mặt cứ ngơ ra.

“Ừ, vậy như cũ đi.” Nói rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán net.


2.

“Ờ.” Trần Quả ờ xong thì lập tức nổi máu bà tám, “Cô bé đi cùng Diệp Tu là ai thế?”

“Đi cùng đó hả?” Đường Nhu nghe xong cũng quay ra nhìn về phía quầy, “Đi rồi à?”

“Đi rồi, lúc chị xuống đã thấy đi rồi. Ai đấy?” Trần Quả hỏi.

“Ây… tên thì em không biết, chỉ biết là bạn nữ hay phá phó bản với tụi em thôi.” Đường Nhu đáp.

“Bạn net à?” Trần Quả kinh ngạc.

“Hai người đó… quen nhau từ trước thì phải…” Tối qua Đường Nhu thấy Tô Mộc Tranh dựa vào vai Diệp Tu ngủ, ai nhìn vào cũng thấy quan hệ hai người họ khác thường. Chẳng qua cô nàng không phải người hay tọc mạch, không hỏi, tự nhiên cũng không dám khẳng định mối quan hệ của hai người. Đương nhiên, cô không nghĩ họ là bạn net, ngay từ trong trò chơi đã thấy họ thân quen nhau mà.

“Thằng đó mà cũng cua được gái cơ đấy.” Trần Quả bùi ngùi, “Xinh không?”

“Không biết, em chưa nhìn.” Đường Nhu đáp.


CHƯƠNG 168
1.

Quân Mạc Tiếu Phi Súng bay ngược, Phong Sơ Yên Mộc bên cạnh cũng thao tác tương tự.


2.

Diệp Tu đang nhắc nhở Tô Mộc Tranh: “Cẩn thận kẻo đụng cây đó”

“Em đi theo anh, sẽ không đụng đâu.” Tô Mộc Tranh nói.

“Chưa chắc.”

“Nếu đụng thì là do anh ngốc, nhất định là anh va vào cây trước.” Tô Mộc Tranh nói.

“Không… Anh chỉ sợ em va phải anh.” Diệp Tu nói.


CHƯƠNG 176

Tiếp đó, bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc. Vừa thấy nhân vật này, ai biết thân phận sau màn của Quân Mạc Tiếu đều nghĩ tới Tô Mộc Tranh đầu tiên, vị bậc thầy pháo súng luôn đứng cạnh Diệp Thu, luôn đứng phía sau Diệp Thu ấy. Bây giờ Diệp Thu đã giải nghệ, bậc thầy pháo súng này, vẫn là Tô Mộc Tranh ư?


CHƯƠNG 177
“Hai cơ hội nữa” Diệp Tu nhấn mạnh, không chỉ nói cho Kiều Nhất Phàm, mà còn nói với ba người kia. Không phải chỉ cần kỹ thuật tốt thì sẽ không phạm lỗi.

“Vâng.” Đường Nhu đáp gọn lỏn.

“Anh cứ yên tâm, em thích nhất vụ vào mấu chốt mới phát huy hết mình đấy.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Anh cũng vậy đó…” Tô Mộc Tranh thế mà lại nhắc nhở Diệp Tu, Diệp Tu không thần thông đến nỗi chẳng phạm sai lầm nào, chơi game suốt mười năm, kinh nghiệm giải quyết sai lầm của hắn cũng vô cùng phong phú.


CHƯƠNG 187
1.

Đành thu trò chơi thành cửa sổ, lên QQ, chẳng thèm quan tâm Diệp Tu có online thiệt hay giả, gửi vài tin nhắn sang, kết quả chả ma nào phản ứng.

Hoàng Thiếu Thiên đang bó tay, bỗng phát hiện bạn thân trong QQ Tô Mộc Tranh đang lên mạng, vội gửi tin sang.

Chật vật mãi, cuối cùng cũng truyền được lời đến Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên chờ đợi khổ cực hồi lâu, trên QQ của Tô Mộc Tranh lại đáp một câu: “Không đánh, không có thời gian, phải đánh phó bản.”


2.

“Gọi ổng đánh với anh một ván đi, acc chính anh mở sân tu chỉnh nên không ăn hiếp ổng đâu, để anh coi tán nhân của ổng lợi hại cỡ nào.” Hoàng Thiếu Thiên lải nhải.

Kết quả nhận được tin QQ Tô Mộc Tranh đáp: “Đang trong phó bản......”

“Ế ế ế ế”

“Đang trong phó bản......”

“Tô Mộc Tranh em quá vô dụng, em cấu kết làm việc xấu với ổng giờ em là điện thoại ống bơ đấy em có truyền đầy đủ lời của anh hay không hả.” Hoàng Thiếu Thiên thi triển tốc độ tay y như hồi đánh trận chung kết.

“Đang trong phó bản......”

“Hề, anh đây nguyện ý, em làm gì được hả?” Chỉnh tự động trả lời, Tô Mộc Tranh hiển nhiên vẫn đang bên khung cửa sổ tán gẫu của QQ, thỉnh thoảng mới đáp lại mấy lời châm chọc của Hoàng Thiếu Thiên.


CHƯƠNG 191
Lúc này Ảnh Đao Khách lại xách đao đuổi giết, sắp thấy không thể né tránh, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đột nhiên Phi Pháo đến trước mặt Quân Mạc Tiếu, vừa hay dùng thân thể chắn được một đao này.


CHƯƠNG 200

“Đánh phó bản cái gì hả? Ông anh có tố chất chuyên nghiệp chút đi, đánh phó bản là chuyện anh nên làm sao? Tới đấu trường mau lên, anh cần một cao thủ giúp mình duy trì trạng thái.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đang trong phó bản......”

“Hai đứa vô liêm sỉ tụi bây!” Hoàng Thiếu Thiên sắp lật bàn tới nơi rồi, hắn cũng không phải người dễ bị khiêu khích trên sân đấu, có điều bây giờ là việc cá nhân, hắn cũng khá tùy tiện, không cố khống chế cảm xúc của mình nữa.


CHƯƠNG 206
1.

Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu bắn liên thanh, ai ngờ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đột nhiên Phi Súng bay ngược ra, lại lao đến sau lưng Phong Sơ Yên Mộc rồi dùng Đạp Bắn giẫm ngã một tên đang vòng phía sau cô nàng.

Bấy giờ, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh xoay nửa người, một Pháo Chống Tăng bắn về phía đối tượng vốn do Quân Mạc Tiếu tấn công. Hai người thoáng chốc trao đổi mục tiêu công kích, nhưng lại không hề thấy thế công bị gián đoạn.

2.

Năm đối thủ phía hắn để hết lại cho Hoàng Thiếu Thiên, sau khi Quân Mạc Tiếu bay vào giữa giúp Tô Mộc Tranh ngăn cản sau lưng, lại lập tức đến chỗ Bánh Bao Xâm Lấn viện trợ.


CHƯƠNG 210

“Ừ, không phải đâu.” Tô Mộc Tranh vậy mà tiếp lời, “Sao là Hoàng Thiếu Thiên được chứ? Hoàng Thiếu Thiên là một tên ồn chết người, ong ong y chang con ruồi. Em không thể ở cạnh tên đó chỉ một giây đâu. Ông bạn Lưu Mộc mang chút phong cách của Hoàng Thiếu Thiên, cơ mà trình độ blah blah lại chẳng bằng một góc Hoàng Thiếu Thiên. Đúng không Lưu Mộc?”

“Ha ha...... Ha ha......” Hoàng Thiếu Thiên vừa gượng cười vừa spam tin dữ dội với Tô Mộc Tranh: “Móa nó móa nó móa nó móa nó......” Kết quả nhận được một emo đeo kiếng đắc chí của Tô Mộc Tranh, Hoàng Thiếu Thiên rơi lệ đầy mặt, gửi tin cho Diệp Tu: “Ai đó có thể quản chút được không?”


CHƯƠNG 221
Tuy Bánh Bao Xâm Lấn không như Diệp Tu biết chủ động tạo góc chết cho Tô Mộc Tranh, nhưng lấy tiêu chuẩn cấp chuyên nghiệp của Tô Mộc Tranh, bản thân cũng biết nắm bắt cơ hội, chỉ là không có độ phối hợp cao như với Diệp Tu mà thôi.



CHƯƠNG 236
1.

Muội Quang lại dốc lòng nghiên cứu bản hướng dẫn. Bên bạn tốt trong QQ của Diệp Tu QQ, chợt nhìn thấy Tô Mộc Tranh online.

“Huấn luyện xong rồi?” Diệp Tu gửi tin qua.

Tô Mộc Tranh nhìn thấy một avatar nháy lên, mở ra, dãy số quen thuộc, nhưng ava và tên gọi đã thay đổi. Tô Mộc Tranh ngẩn ngơ, Diệp Tu lại gửi thêm tin mới: “Chín giờ tối em rảnh không?”

“Có rảnh, chi vậy?”

“Vào game đi, tổ đội PK.”


2.

“Sau đó mấy người liền hẹn tối PK đoàn đội?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Ừm, là cậu ta chủ động. Anh nghĩ, cậu ta còn chưa biết anh là ai.”

“Thế à, lần này cậu ta vậy mà tính nhầm rồi, em xem nhất định là dữ nhiều lành ít.” Tô Mộc Tranh nói.

“Anh cũng nghĩ thế, nên đồng ý luôn.” Diệp Tu đáp.

“Gì vậy? Nhận được tin mới, Diệp Tu mở ra thì thấy Tô Mộc Tranh gửi tới một tệp nhỏ.

“Ava mới.”

Diệp Tu mở ra xem.

“Móa, cái này là cái gì? Tiếu? Nhìn như khóc ấy, tế bào hội họa của em bao nhiêu năm vẫn dậm chân tại chỗ thế này?” Diệp Tu vừa trả lời Tô Mộc Tranh, vừa đem chữ “Tiếu” được vẽ vụng về bằng Paint kia đặt làm avatar QQ


CHƯƠNG 238

Ở khe núi, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đến chỗ ra vào, vừa lên liền thấy Quân Mạc Tiếu.

“Ai da, tới đón em hả?” Tô Mộc Tranh nói.

“Không phải.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đứng đó, bên cạnh lại có một thi thể. Đương nhiên chính là đồng chí vừa bị giết kia. Đã hy sinh mà vẫn định bụng thăm dò hướng đi của mục tiêu, quả thực tận tụy với công việc.

“Giết phong cảnh quá đi!” Tô Mộc Tranh rất bất mãn với cái xác nọ, ngay cả pháo của Phong Sơ Yên Mộc cũng giơ sẵn lên.

“Đi thôi!” Diệp Tu kêu, hai người rời đi.


CHƯƠNG 241

Sự ăn ý, phối hợp trong nhóm Tưởng Du từng được Trương Tân Kiệt cho là lợi thế.

Nhưng trong bảy mùa giải chuyên nghiệp đã qua của Vinh Quang, có tới năm lần Diệp Tu và Tô Mộc Tranh được bầu chọn là cặp đôi tốt nhất. Hai lần không được là vì khi đó Tô Mộc Tranh còn chưa vào liên minh chuyên nghiệp.

Đứng trước mặt cặp đôi hợp rơ nhất của toàn bộ Vinh Quang, ăn ý và phối hợp là lợi thế ư? Hài chết mất.


CHƯƠNG 243

Rốt cuộc, Bánh Bao Xâm Lấn thấy được Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc đang đùa giỡn đám người công hội ở xa xa trước mặt, cả hai lưng đối lưng, nổ súng tứ phía. Người chơi thuộc công hội thì vòng thành hai đường, xông lên từ trái phải kẹp cả hai người vào giữa, lúc này đang tiến hành co vòng vây lại.



CHƯƠNG 244
1.

“Đi.” Diệp Tu bảo.

“Vâng.” Tô Mộc Tranh đáp, Phong Sơ Yên Mộc bình tĩnh Phi Pháo bay ngược ra. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu dùng Thuật Phân Thân, người thật đã chờ cô ngay phía trước.


2.

“Anh hy vọng chúng có tổ chức chút.” Diệp Tu đồng cảm sâu sắc.

“Mới là lạ.” Tô Mộc Tranh nói.

“Hà hà, hoành tráng vô tổ chức thế này cũng thích lắm.” Diệp Tu dứt lời, lại tránh thoát hai đòn công kích từ trái phải. Tuy không tránh hoàn toàn, nhưng cả hai đã tính toán hết rồi, những đòn bị đánh trúng không hề cản trở vị trí di chuyển, càng không uy hiếp đến tính mạng.

Vì thế...... Lướt qua thân thể hai người, chiêu bên trái bay về bên phải, chiêu bên phải lại bay về bên trái.

“Đùng” Tô Mộc Tranh lồng tiếng.


3.
Lửa đạn hiện lên, Phong Sơ Yên Mộc đã Phi Pháo đuổi theo, không xiêu không vẹo, nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Quân Mạc Tiếu.

Tiếp đó cả hai cùng nhau Phi Súng,Phi Pháo bay là là, tức thì kéo dài khoảng cách.



CHƯƠNG 248

“Muốn quay lại xem ra sao quá.” Tô Mộc Tranh nói.

“Đừng hóng hớt nữa, tí phá bản xong thì nghỉ ngơi sớm chút.” Diệp Tu nói.



CHƯƠNG 256

Diệp Tu không quan tâm, Tô Mộc Tranh tất nhiên cũng không quan tâm.


CHƯƠNG 257

“Ha ha.” Tô Mộc Tranh chỉ cười mà không nói.

“Mộc Mộc…” Đường Nhu dự định lôi kéo đồng bọn, quan hệ của hai cô gái trong đội luôn rất tốt.

Vì thế Tô Mộc Tranh đành thật thà đáp: “Tớ giúp anh ấy kiếm vật liệu.”



CHƯƠNG 260

“Tụi em out trước.” Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm lại chuẩn bị out trước.

Mọi người chào tạm biệt nhau, Diệp Tu nhắn tin riêng cho Tô Mộc Tranh: “Giờ bỏ vụ kỷ lục rồi, em không cần chăm chỉ chơi game nữa đâu.”

“Em muốn chơi.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Ừ muốn chơi thì cứ chơi.” Diệp Tu nói.

“Out trước đây.”

“Đi đi”



CHƯƠNG 264

1.

“Có bắt được tên trộm nào chưa?” Diệp Tu bó tay hỏi.

“Vẫn chưa, người nhiều quá, em chuẩn bị sang Rừng Rậm Bừng Cháy nhìn thử.” Tô Mộc Tranh trả lời.

“Khéo ghê, anh cũng tính sang đấy.” Diệp Tu trả lời


2.

“Em sợ Rừng Rậm Bừng Cháy đông không kém đâu.” Tô Mộc Tranh nói.

"Anh cũng nghĩ thế." Diệp Tu tán thành.



CHƯƠNG 266
“Cám ơn.” Trần Quả nghe thấy Đường Nhu nói lời cảm tạ, đồng thời cũng nhìn thấy tên của nữ bậc thầy pháo súng kia: Phong Sơ Yên Mộc.

“Người quen à?” Thấy Đường Nhu đã an toàn Trần Quả mới dám nói chuyện với cô.

“Ừm, là bạn của Diệp Tu, hay đánh phó bản chung.” Đường Nhu đáp.

“Trông có vẻ rất mạnh?” Trần Quả tò mò hỏi.

“Đúng vậy!” Đường Nhu gật đầu.

“Có mạnh bằng chị không?” Trần Quả cười hỏi.

“Cái này…ờm…ờ..” Đường Nhu ậm ờ.

“Cái gì cơ?”

“Bà chị hỏi người ta có mạnh bằng mình không, Đường Nhu nói ờm ờm, tức là người ta mạnh hơn bà chị nhiều đó!” Diệp Tu rất nhàn nhã mà phiên dịch giùm cô.



CHƯƠNG 280

“Đừng đánh đừng đánh.”

Tô Mộc Tranh dừng tay, “Anh làm gì đó?”

“Lùa quái.” Diệp Tu trả lời.

“Lùa nhiều vậy còn chưa đủ?”

“Chưa đủ, anh muốn lùa hết kẻ trộm Noel trong thành.” Một câu, thêm một cái emo ngậm thuốc cười gian.

“Chi vậy?”

“Thi đua mà! Thi giết kẻ trộm Noel đó.”

“Ồ ra vậy, em còn ở đây là hẩm hiu cái chắc rồi?” Tô Mộc Tranh đáp. Không hề kinh ngạc hóa đá như Trần Quả, cô biết Diệp Tu có bản lĩnh này.

“Anh cũng thấy vậy.” Diệp Tu đáp.

“Cơ mà ở lại hóng cũng vui.” Trong tin nhắn trả lời của Tô Mộc Tranh còn có thêm một cái mặt cười.

“Vậy kiếm chỗ tốt ngồi hóng đi.” Diệp Tu nói.

“Ở đâu?”

“Tháp chuông bên kia.”

“Ồ!” Tô Mộc Tranh lập tức hiểu ra, nhưng cũng không đi ngay lập tức, Phong Sơ Yên Mộc chạy về hướng ngược lại với Quân Mạc Tiếu, không lâu sau gửi tin nhắn qua, trong đó báo một tọa độ.

Diệp Tu đương nhiên hiểu.

“Em cũng nhập hội hả?” Diệp Tu đáp.

“Em sợ em làm không tốt, anh sang đi!” Tô Mộc Tranh đáp.

Diệp Tu lái xe lửa đến chỗ cô, trông thấy Tô Mộc Tranh đang ngó chừng một tên trộm Noel – vẫn còn ở yên không công kích.

Xe lửa lại có thêm một khoang. Tô Mộc Tranh cũng chuyển nghề sang bôn ba giúp Diệp Tu tìm mục tiêu mới.




CHƯƠNG 282
1.

“Cậu muốn…”

Chưa nói xong đã thấy Quân Mạc Tiếu nhảy lên, nổ súng. Tia lửa xẹt ra, Quân Mạc Tiếu bay nghiêng rồi đáp xuống một góc nhô ra của tháp chuông.

“Nhảy lên.” Diệp Tu cười nói.

“Móa, cậu cho mình là Tô Mộc Tranh hả?” Trần Quả kêu lên.


2.

Tháp chuông trong thành Tội Ác chính là một trong số đó. Trong tháp chuông không có cầu thang, muốn lên đỉnh chỉ có thể tự nhảy. Nhưng cho tới nay, người chơi có thể nhảy thành công lên đỉnh rất hiếm. Thao tác Phi Pháo đỉnh cao mà Tô Mộc Tranh dùng để nhảy lên đỉnh tháp ở thành Tội Ác trong video tự thuở nào còn đang được người chơi sùng bái kia kìa. Mà hiện giờ, Diệp Tu bâng quơ bảo mình sẽ nhảy lên từ đây, sao Trần Quả không sốt sắng cho được.

“À! Chị xem video rồi à, nhảy giống vậy đó.” Diệp Tu gật đầu, khẳng định với Trần Quả.



CHƯƠNG 283
1.

Diệp Tu chỉ cười không nói, góc nhìn của nhân vật chuyển đổi.

“Ý, có người kìa.” Trần Quả lại kêu lên. Trên đỉnh tháp chuông có người khiến cô hoảng sợ, nhưng sau, cô lại thấy rõ tên đối phương, Phong Sơ Yên Mộc, cũng nhận ra người này đã từng giúp Đường Nhu, một trong đồng bọn của họ.


2.

“Vãi, đừng lắm người làm được thế chứ…” Trần Quả nói nhỏ, Diệp Tu đeo tai nghe nên không nghe thấy, hắn đang nói chuyện với Tô Mộc Tranh trong game. Mở cửa sổ giao dịch với Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, lấy một lượng lớn thuốc phục hồi từ bên kia, tất cả đều là mana, thoáng chốc trọng lượng tăng đầy.

“Để phòng ngừa thôi!” Tô Mộc Tranh bảo.


3.

Đám trộm lao đến đầu tiên sắp leo lên đỉnh. Sấm chớp chợt bổ đôi trời, đúng lúc soi rõ tầm nhìn cho mọi người. Bóng người trên đỉnh không phải một, mà là hai. Ngay vào lúc sấm chớp xẹt qua, hai tia lửa bắn ra từ bóng súng.



CHƯƠNG 284
1.

Với vòng năm con này, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh chia đỉnh tháp thành năm khu, A B C D E.

“Khu B.” Tô Mộc Tranh nói.

Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vội chạy tới, một con sắp sửa lên tận đây, Quân Mạc Tiếu vung ngang mâu, Lạc Hoa Chưởng bay ra.

“Khu D.” Tô Mộc Tranh hô tiếp.

Quân Mạc Tiếu xoay người chạy về. Con trộm Noel này là một tay thiện xạ, mới thấy Quân Mạc Tiếu thò đầu ra, vừa bò vừa rút súng cho hắn một viên đạn.


2.

“Khu A!”

“Khu B!”

“Khu C!”

“Khu D!”

Trên đỉnh tháp, Tô Mộc Tranh không ngừng hô to.

“Anh thấy kỹ năng của em cooldown có vẻ dài?” Diệp Tu phát hiện ra vấn đề kỳ lạ. Bấy giờ, số chiêu của bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh không nhiều bằng tán nhân của Diệp Tu, không thể nào sử dụng kỹ năng bắn rơi trộm liên tục như Quân Mạc Tiếu, vì thế cô đóng vai trò người quan sát chỉ điểm cho Diệp Tu. Tuy nhiên, dần dần Diệp Tu cảm thấy cô ra tay càng ngày càng ít? Nói là đợi hết cooldown của kỹ năng không thể nào lâu thế được.

“Ha ha ha, nào có! Em thấy để anh hoạt động như thế vui hơn” Tô Mộc Tranh cười nói.

“Em troll anh đấy à!”

“Anh ăn tối chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Chưa”.

“Vậy sao, đáng thương quá, để em giúp anh một tay vậy”. Tô Mộc Tranh nói dứt lời liền đứng ở khu C nhưng không kêu Diệp Tu nữa, một mình bắn Pháo Chống Tăng vào đám trộm đang bò lên. Đạn pháo nổ tung hất văng hai tên trộm Noel khỏi đỉnh tháp. Chiêu này là kỹ năng công kích diện rộng, sử dụng trong tình huống như vậy rất tốt.

“Em ăn tối rồi à?” Diệp Tu hỏi.

“Măm rồi!” Tô Mộc Tranh không lùa quái liên tục như Diệp Tu. Đầu tiên, cô giúp Diệp Tu tìm trộm Noel rồi về thành mua sắm một chập, sau đó mới quay lại tháp chuông nhảy lên đỉnh tháp đứng chờ Diệp Tu. Cực kỳ rảnh rỗi để kiếm gì bỏ bụng.

Tô Mộc Tranh hiện đã không còn đánh chơi nữa. Trên đỉnh tháp, cả hai cùng phối hợp lượn vòng trông chừng trộm, một lát sau, cứ tên trộm Noel nào bò lên là lại bị nhằm đầu đè xuống.



CHƯƠNG 285

Gia Thế cũng có thói quen ấy. Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức hỏi Tô Mộc Tranh: “Noel đó, chiến đội không có hoạt động gì sao?”

“Có mà!” Tô Mộc Tranh trả lời.

“Sao em không đi?”

“Em bị bệnh!” Tô Mộc Tranh nói.

“...”



CHƯƠNG 289

Vì vậy Đường Nhu và Tô Mộc Tranh chuyển sang bôn ba cùng Diệp Tu. Đường Nhu cũng do quá chán, hai lần trước chẳng làm ăn được gì, cô nàng đành để Hàn Yên Nhu nhập hội lùa quái với mấy người chơi khác. Sau cùng đi với Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, bám theo sau lưng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu tán dóc, hết chuyện thì im lặng làm việc của mình. Tô Mộc Tranh cũng có vài kỹ năng dùng được, đến khi gặp chuyện bất ngờ cũng gánh giúp Diệp Tu mấy phen.



CHƯƠNG 290
1.

“Mệt chưa?” Trong game, Diệp Tu nhắn tin hỏi Tô Mộc Tranh.

“Cũng tạm.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Không phải em đang bệnh hả?” Diệp Tu nói.

“Đúng vậy, bệnh mất ngủ á!” Tô Mộc Tranh đáp.


2.

Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh theo sau lại không thấy động tĩnh, Diệp Tu gọi hai lần cũng không đáp, hẳn là chịu không nổi ngủ mất rồi. Diệp Tu không kêu nữa, dẫn theo một lớp kẻ trộm Noel đến tháp chuông, Phong Sơ Yên Mộc đứng trong phạm vi nhận được kinh nghiệm, nhưng quà không có ai lấy giúp. Diệp Tu gọi Đường Nhu sang lấy, nhưng Đường Nhu không đồng ý, đành phải gom hết vào túi mình.

Tô Mộc Tranh ngủ hết ba giờ, chín giờ tối đột ngột tỉnh dậy, tỉnh như sáo tiếp tục cày cấy.



CHƯƠNG 300

“Gì? Ai tìm anh?” Diệp Tu nói.

“Là bên tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay, mấy người Luân Hồi muốn anh tham gia với vai trò đặc biệt, có đến liên hệ bên Gia Thế. Quản lý còn hỏi em có giữ liên lạc với anh không, em bơ ổng luôn.” Tô Mộc Tranh đáp.

“À, không phải đâu... Anh đi mua vé coi.” Diệp Tu đáp.

“Mua vé... Có lòng dữ!”

“Đâu phải, chị chủ bọn anh mua ba vé mời anh đi á.” Diệp Tu nói

“Ồ ồ, làm khán giả hả!”

“Chính xác.”

“Cảm giác chắc khác lắm nhỉ?”

“Có lẽ thế?”

“Em cũng muốn làm khán giả.”

“Bệnh nữa không?” Diệp Tu đề nghị.

“Lần này chắc bệnh không được.” Tô Mộc Tranh gửi kèm một emo chán nản. Hoạt động chiến đội cô bảo bị bệnh, người thông minh đều biết là viện cớ, chỉ là không chấp nhặt thôi. Hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội này không phải thi đấu nhưng đấy cũng là một hoạt động chính thức, bị bệnh? Đưa giấy bác sĩ ra hẵng nói.

“Thôi đành chịu.” Diệp Tu tất nhiên biết rõ, kiểu hoạt động chính thức như vậy, không có lý do chính đáng sẽ không dễ trốn. Trước giờ không phải mỗi mình Diệp Tu muốn chạy, nhưng mọi người chỉ đành cắn răng chịu đựng.


CHƯƠNG 301

1.

Tập sách kỷ niệm của Ngôi Sao Tụ Hội lúc trước Trần Quả cũng từng thấy. Lúc ấy cạnh trang của Tô Mộc Tranh nhất định là Diệp Thu. Dù chỗ hình chụp cứ bị bôi mờ đầy thần bí.


2.

Rõ ràng là một cô gái yểu điệu, lại vác vũ khí hạng nặng như vậy, Diệp Tu nghĩ mà bật cười.

“Cậu cười cái gì?” Trần Quả nhìn nụ cười vô duyên của Diệp Tu, lại nghĩ ban nãy mình tập trung quá mức, nhiều khán giả gần bên nghe tiếng lườm qua, thật ra cũng thoáng thấy xấu hổ. Lại thấy nụ cười này của Diệp Tu, cảm giác như thằng này đang giễu mình.

“Không có gì, Mộc Vũ Tranh Phong! Tuyệt!!” Diệp Tu cũng rống một tiếng, sau đó vỗ tay bẹp bẹp mấy cái rõ to, nhờ vậy giúp Trần Quả kéo bớt không ít thù hận, nhiều người đã chuyển tầm nhìn từ Trần Quả sang Diệp Tu.



CHƯƠNG 316

“Tô Mộc Tranh cũng cầm theo ống nhòm kìa.” Trần Quả phấn kích khi thấy thần tượng cũng suy nghĩ giống mình.

“Thật không? Đưa xem nào.” Diệp Tu hỏi.

“Đây nhìn đi.” Trần Quả đưa ống nhóm cho Diệp Tu, “Bên kia kìa.”

Diệp Tu cầm ống nhòm, lia về phía hàng ghế tuyển thủ thì thấy Tô Mộc Tranh ngay. Quả nhiên cô nàng đang cầm ống nhòm không ngừng dáo dác tìm kiếm chung quanh.

“Đúng không đúng không?” Trần Quả ríu rít bên tai Diệp Tu, Diệp Tu cũng thấy bên kia Tô Mộc Tranh đang dòm tới dòm lui, đến khi nhìn sang phía này thì dừng lại.

Khoảng cách có hơi xa… nhưng cũng coi như bốn mắt nhìn nhau. Diệp Tu còn đang giật mình, Trần Quả đã muốn đòi lại ống nhòm. Diệp Tu trả cho cô, Trần Quả cầm lên nhìn, lần này thì hét tướng lên: “Óa!”

Ống nhòm trong tay cô buông thõng, người ngây ra như phỗng,”Có phải cô ấy đang nhìn bên này không?”

“Chắc thế…” Diệp Tu nói.

Trần Quả vội giơ ống nhóm lên nhìn lần nữa, ríu ra ríu rít, “Trời ơi, cô ấy đang vẫy tay về phía này nè, chào ai vậy ta?” Nói rồi Trần Quả nhổm hẳn dậy nhìn quanh, nhưng không thấy ai ngồi dãy mình vẫy tay về phía đó cả.



CHƯƠNG 318

“Là…..” Tô Mộc Tranh tạm dừng, lại tiếp tục lẩm bẩm. Diệp Tu câm nín luôn, giờ hắn có thể chắc chắn Tô Mộc Tranh sẽ không chọn mình, con bé chỉ làm trò con bò, chủ yếu muốn dọa hắn mà thôi. Nhưng tiếc thay tính toán nhỏ nhặt của cô bé đã bị Diệp Tu nhìn thấu, giờ hắn ung dung không xoắn xuýt gì nữa.



CHƯƠNG 320

“Vui lắm ạ. Nhưng hơn hết là có thể nhìn thấy một màn phấn khích lòng người đến vậy trong trận đấu. Em nhớ có một người thường bảo rằng, Vinh Quang không phải trò chơi của một người, em rất thích câu nói ấy. Mà hai bạn đây đã chứng minh được điều đó, em cảm thấy rất cảm động.” Tô Mộc Tranh nói.



CHƯƠNG 331


1.

“Chậc.” Diệp Tu ngậm ngùi quay đầu tiếp tục đi về hướng khách sạn, chợt nhìn thấy một cô gái ngồi trên hàng rào ven đường phía trước, cổ đeo một cái ống nhòm lớn, đang vẫy tay với hắn.

“Ghê thế, còn nhanh hơn cả anh!” Diệp Tu gật đầu chào lại.

“Hì hì.” Tô Mộc Tranh tươi cười rồi nhảy từ trên hàng rào xuống, toàn thân cô vẫn mặc kín mít, đội mũ trùm đeo khẩu trang, nếu không phải người quen như Diệp Tu thì rất khó nhận ra.

“Đánh xong rồi, đi ăn kem không?” Tô Mộc Tranh mời.

Diệp Tu ngẩn người, thuận miệng hỏi: “Tiệm kia còn mở à?”

“Còn mở.” Tô Mộc Tranh nâng ống nhòm nhìn quanh con đường đối diện, “Anh nhìn đi.” Nói xong còn ấn ống nhòm vào mặt Diệp Tu. Diệp Tu kề sát vào nhìn,trong con hẻm nhỏ đối diện sau lưng nhà thi đấu Luân Hồi, có một tiệm kem nhỏ hãy còn đang sáng đèn.

“Giờ là mùa đông.” Diệp Tu nói.

“Mùa đông càng tốt, kem không tan nhanh, chúng ta có thể ăn từ từ.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Vậy đi thôi.” Diệp Tu chỉ đành tiếp lời.

Tô Mộc Tranh lập tức nằm bò trên hàng rào, leo qua.

“Chú ý hình tượng đó…” Diệp Tu một bên nhắc, một bên vẫn chầm chậm leo qua theo.


2.

Trên chiếc bàn nhỏ ngoài cửa sổ, Tô Mộc Tranh múc nghịch kem, sung sướng ngồi ăn. Diệp Tu ngậm điếu thuốc, lẳng lặng ngồi đối diện cô.

Trời rất lạnh, kem càng lạnh, nhưng cảm giác thân quen lại khiến người ta thấy ấm áp vô cùng.



CHƯƠNG 342

Tô Mộc Tranh nỗ lực chống đỡ, cô nhìn thấy những đồng đội cùng đội 1, đặc biệt là Sở Vân Tú sẵn sàng phá vỡ đội hình chỉ mong giúp mình thoát vây, cô không cảm thấy chờ mong gì, ngược lại uất ức trào dâng.

Cô bất chợt nghĩ đến người đó, nếu có anh ở đây, cô có thể bị Vương Kiệt Hi bắt nạt thế ư?

Ầy, bắt nạt… Từ này có vẻ hơi quá, nhưng nó chẳng khác gì tình huống hiện tại, công kích của Tô Mộc Tranh không hề ảnh hưởng gì đến Vương Kiệt Hi.

Không phải cô không tin tưởng đồng đội mình. Khả năng lãnh đạo và bày chiến thuật của Dụ Văn Châu không hề thua kém Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải là những tuyển thủ có kỹ thuật siêu đẳng, mà hành động lao lên viện trợ mình của Sở Vân Tú cũng rất liều lĩnh. Cô biết hết chứ, ấy vậy mà cô vẫn thấy rằng, nếu đó là Diệp Tu, mọi chuyện chắc chắn không như thế. Dù anh ấy chỉ có một người, cũng nhất định sẽ không.

Tô Mộc Tranh phát hiện, bản thân mình không quá mạnh mẽ.

Được mấy khi kiên cường, là vì biết rõ anh không ở bên, nhưng vẫn đứng gần đấy chống đỡ tất cả. Ngay cả khi trời sập, thì nhất định sẽ có anh chở che, mình có ngồi xổm vẽ vòng tròn cũng không hề chi. Mà lúc này đây…

Tô Mộc Tranh vô thức nhìn về nơi nào đó trên khán đài, cô không nhìn thấy gì, trong lòng lại thầm biết rõ, vị trí vắng người đấy, bấy giờ anh sẽ không trở lại. Càng không giống như hôm qua, chợt nhảy lên sân tiếp lấy trận đấu, đánh đối thủ thua thảm hại.

Điều mà cô chờ mong nhất sẽ không thể nào thành hiện thực.

Giờ phút này, người mà cô thật sự dựa vào, chỉ có thể là chính cô. Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, ngay cả người bạn thân Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào họ.

Phải dựa vào chính mình.

Rõ ràng khi anh ấy rời khỏi, bản thân đã quyết tâm như vậy. Nhưng tại sao chỉ cần thấy anh ấy ở gần, cô lại quên mất hết thảy?

Tình hình hiện tại của anh không tốt lắm, nếu cô tiếp tục ỷ lại, phải chăng sẽ trở thành gánh nặng?

Bản thân thích làm vai phụ bên cạnh anh, nhưng không muốn trở thành gánh nặng.

Đã đến lúc phải dựa vào chính mình.



CHƯƠNG 363
“Em cho ổng số điện thoại ai vậy?”

“Hoàng Thiếu Thiên á, không phải ảnh thích nói chuyện lắm sao, cơ hội tốt vậy tất nhiên phải nhớ tới bạn bè rồi.” Tô Mộc Tranh nói.

“Hê...” Diệp Tu đổ mồ hôi. Số điện thoại dù sao cũng là bí mật cá nhân, nhất là đại thần như Hoàng Thiếu Thiên, cứ vậy tùy tiện tung ra có chút không hay.

“Đùa thôi! Bật webcam với ổng một chút không được sao.” Tô Mộc Tranh nói.

“À há...” Diệp Tu giật mình.



CHƯƠNG 404
1.

“À, để anh ngẫm thử….” Diệp Tu cũng không phải nói cho có lệ. Luyện được thành tài từ game online, hắn khá nhạy bén với góc nhìn và khoảng cách. Hắn sống nhiều năm ở Gia Thế, vốn dĩ rất quen thuộc rồi, bấy giờ cẩn thận nhớ lại vị trí phòng của Tô Mộc Tranh, gật đầu nói: “Có lẽ nhìn thấy đó.”

“Thiệt không? Em xem thử đã.” Tô Mộc Tranh nói.

“Em thấy được à.” Diệp Tu bất đắc dĩ, rõ ràng Tô Mộc Tranh không đủ cao.

“Cho em mượn giẫm cái.” Tô Mộc Tranh nói.

“Đang nói chuyện với anh hả? Chị chủ, thời điểm biểu hiện sự nhiệt tình của fan hâm mộ tới rồi đó.” Diệp Tu nói.


2.

“Năm mới vui vẻ!” Tô Mộc Tranh đột nhiên hét to lên, hai tay duỗi từ phía sau lên. Diệp Tu lập tức né tránh theo phản xạ. Trần Quả cũng kinh ngạc, còn cho rằng Tô Mộc Tranh chuẩn bị sẵn, kết quả nhìn lại, phát hiện Tô Mộc Tranh cầm ống pháo hỏng trong tay, mà lúc này, không còn pháo hoa giấy bay ra nữa.

“Ha ha, hỏng mất rồi.” Tô Mộc Tranh đưa ống pháo cho Diệp Tu coi. Tuy nó bị hỏng, nhưng mục đích giật mình đã đạt được, không có pháo hoa giấy phun ra sướng mắt cũng vừa lòng.

“Hở?” Diệp Tu lấy qua nhìn, “Là em làm à?”

“Vâng.”



CHƯƠNG 406

Bởi vì hai người phối hợp, tình trạng của Tô Mộc Tranh tốt hơn Trần Quả. Tuy nhiên, phó bản qua được một nửa cũng bắt đầu nhắm mắt làm bừa.

“Nè nè!”

“Nè!”

“Nè nè nè!” Diệp Tu không ngừng nhắc nhở, lúc này, Tô Mộc Tranh không còn là người cộng tác ăn ý nhất nữa, mà cứ như tên nằm vùng do BOSS phái tới, luôn tạo phiền phức cho Diệp Tu.

“Nhanh ngủ đi.” Diệp Tu nói.

“Em không buồn ngủ!” Tô Mộc Tranh vùng vẫy, nâng tay bắn pháo dụ quái, Diệp Tu chỉ huy nhân vật quay đầu bỏ chạy.



CHƯƠNG 424

Bộ đôi hợp tác tốt nhất Vinh Quang, Diệp Thu và Tô Mộc Tranh chắc chắn là ví dụ điển hình cho việc một thêm một lại lớn hơn hai.



CHƯƠNG 441
“Ai có thể thấy được ổng ẩn?” Tốc độ khung thoại của Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng tăng ào ào.

“Em Tô có thể đó.”

“Cũng không online á.” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu phát độnghành động truy bắt Diệp Tu.

“Ai có thể thấy được em Tô ẩn?”

“Chắc là Vân Tú.”

“Vân Tú online kìa” Có người mừng rỡ.

“Ai nhắc tui?” Sở Vân Tú hiển nhiên đã thiết lập từ khóa, có người nhắc “Vân Tú” sẽ triệu hồi thành công.

“Tô Mộc Tranh có online không?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Không có.” Sở Vân Tú nói.

“Đừng gạt tui, thật ra tui không tìm ẻm đâu, tui chỉ muốn thám thính tình hình đồng chí Diệp Thu thôi.” Hoàng Thiếu Thiên đáp trả.



CHƯƠNG 747
1.

Khi chiến mâu vọt tới, Vọng Sơn Vân Vụ đã sớm lăn người đi, nhưng trong màn khói lửa mù mịt, nòng pháo lóe sáng kèm một tiếng “Ầm” vang dội, Vọng Sơn Vân Vụ lại bị đánh bay trở về.

Tô Mộc Tranh, lại là Tô Mộc Tranh, phối hợp hoàn hảo đến mức khiến Trương Tân Kiệt hoàn toàn không kịp trở tay. Hợp tác tốt nhất, đó chính là tổ hợp 1+1>2, bây giờ buộc hắn một mình đối chiến, thật sự là không phải khó khăn dạng vừa.


2.

Hắn nghi ngờ không biết Diệp Thu với Tô Mộc Tranh có phải vẫn lén lút qua lại luyện tập với nhau suốt không? Bằng không sao lại ăn ý từng li từng tí thế này được?



CHƯƠNG 1028
Tô Mộc Tranh chợt cảm thấy muốn khóc, vội vàng vùi đầu vào người bên cạnh.
“Còn lại cứ giao cho anh đi!” Người ấy nói.
“Vâng…” Tô Mộc Tranh đáp. Thật ra từ trước đến nay, cô có mong gì khác ngoài việc ở một bên dựa dẫm thế này đâu.



CHƯƠNG 1146

"Giỏi giỏi." Diệp Tu khen ngợi, "Một khoảng trống cũng không có, khống chế hoàn hảo, đánh giỏi lắm."

"Thế á?" Tô Mộc Tranh vẫn cười hắc hắc, ngồi vào kế bên Diệp Tu. Thắng lợi là thứ cô luôn nỗ lực giành lấy, nhưng nếu có người này bên cạnh, cô sẽ cảm thấy nỗ lực của mình càng thêm ý nghĩa.



CHƯƠNG 1252
Cô cần phải làm quen với nó lần nữa, nhưng bản thân cô và Diệp Tu hiểu nhau như mạng, kêu cô thích nghi với Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu nhanh nhất có thể ấy à? Miễn ai tranh được slot này nhé!



CHƯƠNG 1262
Pháo Laser!
Không ai ngoài cặp đôi hợp tác Tô Mộc Tranh và Diệp Tu có thể phối hợp tinh chuẩn đến vậy. Diệp Tu quả thật đã sử dụng trick Khiên Kỵ Sĩ, nhưng không phải để che giấu đòn đánh của bản thân, mà là Mộc Vũ Tranh Phong ở ngoài xa!
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7


CHÚC MỪNG SINH NHẬT TÔ MỘC TRANH
KỲ MỘC VU HOẢ

Vậy là project kéo dài 3 ngày chúc mừng sinh nhật nữ thần của chúng ta đã kết thúc. Hãy cùng điểm lại những cái tên đã góp mặt trong project và những gì chúng ta đã dành tặng nữ thần năm nay.

? Project của chúng ta có những ai?

?Thành viên Hội Tự Sát
@CheeQi77
@Băng Ly
@KaoriShun
@Gingitsune
@FanPD
@Hàn Chiêu Thiến
@Mều Tinh
?Fans cứng của Tô mỹ nữ
@Nhất Diệp
@Phong1947
@Hành Tinh
@Aqua
@Nhất Cầm Khuynh Thế

Trước hết, xin gửi lời cảm ơn tới các thành viên Hội Tự Sát và những fans cứng của nữ thần. Cảm ơn mọi người đã cùng nhau tụ hội và đóng góp một phần công sức của bản thân để tạo nên một project lớn như ngày hôm nay.

Cũng chân thành cảm ơn đồng chí @Mều Tinh , em gái nhỏ aka thành viên cứu trận project. Thân là project lead, nhưng bản thân mình hiểu rất rõ mình vẫn còn rất nhiều thiết sót dẫn tới không thể chạy project suôn sẻ, nhiều lần phải nhờ tới em gái Mều chữa cháy kịp thời để không chậm trễ. Bản thân mình cũng không được như các host khác, luôn theo sát và đốc thúc mọi người sao cho kịp deadline. Hy vọng nếu lần tới có cơ hội host project, mình sẽ cố gắng để làm tốt hơn.

Ngoài ra, đặc biệt gửi lời cảm ơn chân thành tới hai người bạn dễ thương siêu xịn của mình là Ni và Dee. Dù rằng hai người đều chưa biết tới Toàn Chức Cao Thủ, nhưng vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ để cùng nhau chia sẻ những doujinshi thú vị cho mọi người.

? Project của chúng ta có những gì?

✓ 2 bài tổng hợp
✓ 1 tài liệu
✓ 5 doujinshi
✓ 2 fics non-cp
✓ 11 fics cp
(với 6 fics Diệp Tranh chiếm chủ đạo)

Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật cô gái của chúng ta - Tô Mộc Tranh. Sinh nhật năm nay đã khép lại với project 3 ngày mừng sinh nhật, những quãng đời tuyển thủ của Tô mỹ nữ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Chúc chị gái nhỏ mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc, chúc chị dành thêm thật nhiều cúp quán quân về cho chiến đội. Best wishes for you, our idol.
 

Bình luận bằng Facebook