Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020][Chu Tranh] Kem

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Là một loại đồ ăn của Thiên Tân, thường dùng làm bữa sáng, gồm có bánh pancake đậu đỏ, trứng, quẩy rán, xúc xích và nước sốt đặc biệt.

Ở phần 2, câu Diệp Tu nói và 2 câu đầu trong ngoặc là lời bài hát chế về loại bánh này.

Kem

Edit: Cheeqi77

Beta: Một chiếc nấm


Fic thuộc Project Kỳ Mộc Vu Hỏa- Sinh nhật Tô Mộc Tranh 2020


Nhắn nhủ: Chu Tranh thêm tí tẹo Tán Tu


1.

Cái ngày nữ thần của Liên Minh gả cho Gương mặt đệ nhất Liên Minh, toàn bộ giới Vinh Quang đều chấn động.

Vô số nam nữ già trẻ lớn bé gào khóc nói rằng đây là sự kiện toàn Liên Minh thất tình, sau đó trơ mắt nhìn nhân vật đệ nhất Vinh Quang tiền nhiệm trao tay nữ thần cho nhân vật đệ nhất đương nhiệm.

Bà chủ Hưng Hân thấu hiểu lòng người, livestream toàn bộ hôn lễ trên blog cá nhân và trang web game, cô dâu chú rể đẹp đến chói mù mắt chó, hết lần này đến lần khác giày vò đảng FA.

Nữ thần nhà tôi gả cho nam thần của đời tôi, cảm giác dở khóc dở cười lúc này, thật mãn nguyện đến mức muốn yên giấc ngàn thu.

2.

Cuộc đời Diệp Tu toàn là sóng gió, nhưng cho dù hắn giải nghệ, quay về đánh đánh giết giết, đoạt lấy quán quân, rồi lại giải nghệ, hắn vẫn luôn duy trì tâm thái bình thản. Trước giờ chỉ có hắn chọc người khác tức nổ phổi, chứ không ai có thể khiến nội tâm hắn khiếp sợ.

Nhưng khi Tô Mộc Tranh - người hắn xem như em gái ruột nuôi nấng hơn 10 năm - nắm tay gương mặt đệ nhất Liên Minh đến trước mặt hắn nói: "Diệp Tu, đây là bạn trai em.", hắn vẫn không nhịn được muốn hô to: "Thuốc! Thuốc!"

(Check it out! Xin một suất bánh trứng chiên nào! Thế là Tiểu Chu chạy ra ngoài cửa thật nhanh, mua cho anh rể một chập bánh trứng chiên, anh rể Diệp Tu vô cùng hài lòng, vung tay lên, duyệt! Toàn văn kết thúc.)

Hắn cảm thấy mình thật sự cần một cuộc tâm tình về nhân sinh với cái người kế vị danh hiệu đệ nhất Vinh Quang này.

Hắn liếc Tô Mộc Tranh một cái, ra hiệu ý muốn cùng em rể trò chuyện giao lưu trao đổi tình cảm, không nghĩ tới Tô Mộc Tranh thế mà vứt cho hắn một ánh mắt từ chối.

Quả nhiên là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi! Xem ra cái nhân sinh này không trò chuyện không được! Diệp Tu suy nghĩ trong lòng.

Yên tâm đi, anh đây sẽ không làm khó cậu ta. Diệp Tu áp dụng chiêu bài ánh mắt chân thành của Phương Duệ mà cam đoan.

Có cho anh cũng không dám. Tô Mộc Tranh trả lại một cái nhìn.

Nhìn đi! Tui vừa nói cái gì! Gái lớn gả chồng như bát nước đổ đi!

Trước đây con bé chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện cùng các anh đâu nha!

3.

"Tiểu Chu à, đã ăn gì chưa?" Xét thấy Giang - Máy phiên dịch của Chu Trạch Khải - Ba Đào không ở đây, Diệp Tu quyết định dùng một chủ đề đơn giản để bắt chuyện.

Chu Trạch Khải sững sờ, hiển nhiên là không ngờ đến chiêu trò của Diệp Tu.

Cậu gật đầu: "Ừm..."

"Vậy à..." Diệp Tu hỏi tiếp: "Ăn chi?"

Chu - chịu khó trả bài - Trạch Khải thành thật trả lời: "Mộc Tranh... nấu mì..."

Trời đựu con nhóc chết tiệt kia còn biết nấu mì? Trước kia ngay cả mì tôm cũng là anh đây cùng Mộc Thu úp ngon lành cành đào dâng tận tay con bé!

Diệp - gato cực mạnh - Tu ruốt cục quyết định kéo chủ đề về đúng quỹ đạo, cần phải một kích tất sát.

"Tiểu Chu à, chú biết từ khi anh trai Mộc Tranh qua đời, anh luôn giống như anh ruột của nó, nó cũng coi như được một tay anh đây nuôi nấng, bây giờ hai đứa bàn bạc đã rồi, có gì muốn nói với anh không?"

"Chu Trạch Khải cúi đầu, lắp bắp hướng Diệp Tu nói lời làm tin: "Mộc Tranh... rất tốt... Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt..."

"Chú xem, chú đối xử tốt với con bé, cũng cần phải thể hiện chút thành ý chứ đúng không? Chi bằng chú đem nhà kho công hội của Luân Hồi các chú tới cho anh chọn vài món vật liệu làm lễ vật hỏi cưới?"

Diệp - vô liêm sỉ - Tu châm điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên xem Chu Trạch Khải bối rối.

Chu Trạch Khải cau mày không nói nên lời, cọng tóc ngố trên đầu cũng ỉu xìu.

Tất nhiên rồi, vật liệu toàn là do công hội hiệp lực với bộ phận kỹ thuật mà đoạt đến, kể cả chức quyền cao như đội trưởng cũng không có đạo lý nào bắt người ta mở kho cho quẹo lựa được, huống chi khách hàng lại là Quân Mạc Tiếu!

Hội trưởng Tam Giới Lục Đạo khóc lụt wc cho mà xem!

Cũng may nữ thần cứu thế Tô Mộc Tranh nghe trộm ngoài cửa rốt cuộc chịu không được cảnh người thương nhà mình bị anh trai họ Diệp đùa giỡn, mở cửa đi vào lượm liêm sỉ lên giùm Diệp Tu.

Nữ thần vỗ vai an ủi Tiểu Chu, sau đó nhìn về phía anh trai họ Diệp: "Vậy anh chuẩn bị thứ gì làm của hồi môn cho em mang đến Luân Hồi rồi?"

Diệp Tu rít một hơi thuốc dài thật dài.

Thật là một câu hỏi tuyệt vời, thế mà có người dám chọc ngoáy Quân Mạc Tiếu?

4.

Dù sao thì em gái chống lầy cũng là chuyện hệ trọng, đương nhiên không thể qua loa như vậy.

Có điều em rể đánh chết cũng không nhả ra được một câu, Diệp Tu đành phải tra hỏi Tô Mộc Tranh.

Nói đi nói đi! Rốt cuộc em coi trọng cậu ta ở điểm nào! Để người ta cưa đổ dễ như bỡn vậy thì anh đây lấy mặt mũi nào nói chuyện với Mộc Thu?!

Đương nhiên đây chỉ là màn độc thoại nội tâm của Diệp Tu, mặt ngoài hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh bất biến, lẳng lặng nghe Tô Mộc Tranh kể chuyện yêu đương của nam thần và nữ thần Liên Minh.

Chuyện cũ này bắt đầu từ nửa năm trước, năm đầu tiên Diệp Tu giải nghệ, tại vòng bảng của giải đấu Liên Minh chuyên nghiệp mùa thứ 11, Hưng Hân ở sân khách khiêu chiến Luân Hồi.

Lúc đó tiếng sét ái tình còn chưa kịp nổ bùm bụp trên đầu đôi trẻ, câu chuyện chính thức bắt đầu là từ sau khi trận đấu kết thúc, Tô Mộc Tranh ngựa quen đường cũ đi ăn kem ly ở một quán quen tọa lạc phía sau nhà thi đấu Luân Hồi bao đời nay.

Mặc dù anh trai họ Diệp không có ở đó, nhưng Tô Mộc Tranh vẫn duy trì thói quen khó bỏ, cải trang một phen, sau đó, gặp được Súng Vương đại đại bị fan hâm mộ truy sát, cầm kem ốc quế chạy quanh quảng trường hai vòng.

Năng lực cải trang của Súng Vương đại đại hiển nhiên không cùng đẳng cấp với Tô nữ thần; đeo thêm mỗi cái khẩu trang, với cách ăn mặc như vậy mà đứng trong đám đông chỉ tổ làm cho hắn thêm nổi bật chói mù mắt, lại xuất hiện ở bên cạnh nhà thi đấu Luân Hồi khi vừa mới đấu xong, khác nào lạy ông tôi ở bụi này, viết trên trán mấy chữ thật to :"Tôi là Chu Trạch Khải".

Cho nên không thể trách fan hâm mộ nhận ra hắn, ngay cả Tô Mộc Tranh đứng xa tít mù tắp mà liếc một cái cũng biết ngay là khuôn mặt đệ nhất Liên Minh, huống chi là fan cuồng nhan sắc của ổng?

Tô Mộc Tranh dựa trên tinh thần cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp cần phải hỗ trợ lẫn nhau, một tay túm lấy Chu Trạch Khải kéo vào trong tiệm, sau đó nhanh tay lẹ mắt lấy khăn quàng cùng mũ lưỡi trai trên người mình xuống choàng lên người hắn, lại dùng thân thể mình che đi phân nửa dáng người Chu Trạch Khải, sau đó cầm phần đồ ăn bày biện trên bàn giả vờ ngắm nghía.

Vì Chu Trạch Khải có ưu thế chân dài chạy nhanh bỏ xa đám fan một khoảng, bây giờ bọn họ mới lững thững đi ngang qua cửa tiệm, vào tiệm nhìn qua một lượt liền bỏ đi.

"Chạy nhanh quá, chẳng lẽ là té thẳng về câu lạc bộ rồi..."

Đến khi đám người đi ra khỏi tiệm, Tô Mộc Tranh mới thôi che chắn, Chu Trạch Khải quay đầu nhìn cô: "Tô..."

Nói được một từ lại thấy khó xử, Tô Mộc Tranh ra mắt sớm 1 năm so với hắn, theo lý mà nói thì hắn nên gọi Tô Mộc Tranh là tiền bối, nhưng hai người tuổi tác chênh lệch không nhiều, gọi một tiếng tiền bối, con gái nhà người ta hẳn sẽ bực bội lắm?

Chu Trạch Khải cau mày suy nghĩ.

"Tiểu Chu à." Tô Mộc Tranh ngược lại rất thẳng thừng, học theo Diệp Tu gọi Tiểu Chu, dù sao từ cái nết của Ngụy Sâm, đám người Hưng Hân ít nhiều cũng học được skill cần cậy già lên mặt thì phải cậy già lên mặt, "Đến đây ăn kem sao??"

"Ừm..." Chu Trạch Khải nhìn cây kem ốc quế trên tay, vì Tô Mộc Tranh mạnh bạo choàng khăn lên người hắn, hai viên kem phân nửa đều dính vào khăn, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của Chu Trạch Khải, lúc này đều chảy hết. Chu Trạch Khải bối rối cầm khăn quàng, "Chút nữa... giặt sạch sẽ... Lần sau đem trả lại chị..."

"Okay!" Tô Mộc Tranh sảng khoái trả lời. "Tiểu Chu, cậu cũng thích ăn kem của nhà này?"

"Ừm, rất ngọt..." Chu Trạch Khải nhìn chằm chằm nửa cây kem ốc quế trong tay, nghiêm túc trả lời.

Tô Mộc Tranh mua kem ốc quế, ngồi một bên vửa ăn vừa nói chuyện: "Tôi cũng thích ăn, tiếc rằng chỉ có lúc tới thành phố S mới được ăn."

6.

Tô Mộc Tranh lúc ấy kỳ thật chỉ nói chơi vậy thôi, không nghĩ tới Chu Trạch Khải thế mà đặt nặng trong lòng.

Hai tuần sau, khi Chu Trạch Khải mang theo nửa túi nước đá khô với kem xuất hiện ở cổng Hưng Hân, tất cả người Hưng Hân giật mình rớt hết cằm xuống đất.

Thật ra thành phố S với thành phố H cách nhau cùng lắm là hơn một tiếng đường sắt cao tốc, bởi vậy kem vẫn ở trong trạng thái hoàn hảo.

Nhưng Chu Trạch Khải hiển nhiên không đủ hài lòng, hắn nói khẽ với Tô Mộc Tranh: "Kem ốc quế... sẽ ngon hơn... nhưng không mang tới được."

Tô Mộc Tranh vừa ăn kem vừa an ủi Súng Vương đại đại đang rầu rĩ tiếc nuối vì kem ốc quế: "Không sao, loại này cũng rất ngon. Nhưng mà Tiểu Chu, cậu sang đây là có chuyện gì sao?"

Mặt Chu Trạch Khải có chút đỏ: "Hôm nay thắng. Ta là đội trưởng..."

Ý là hôm nay Luân Hồi thắng đậm không cần lập tức xem replay trận đấu rút kinh nghiệm, cậu lại là đội trưởng nên chuồn đi cũng không ai cấm cản?

Tô Mộc Tranh hiểu rõ ý trong lời nói đó xong, trong nháy mắt cảm thấy mình có thể trở thành người nối nghiệp của Giang Ba Đào.

"Nhưng hôm nay bên tôi thua nha." Tô Mộc Tranh cắn thìa nói.

"Bá Đồ rất mạnh." Chu Trạch Khải suy tư một hồi, thấp giọng nói.

Hoàn toàn chính xác, bàn về mùa giải này, Tứ Đại Thiên Vương mặc dù khuyết một tên, nhưng những người còn lại càng là liều mạng bò lên vị trí quán quân. Nhất là dưới tình huống Hàn Văn Thanh vì Bá Đồ mà sẵn sàng từ bỏ giải quốc tế, cả team Bá Đồ đều ở trong trạng thái bị kìm nén.

Có điều, thua ở sân nhà, thật không cam lòng. Tô Mộc Tranh nghĩ.

Bá Đồ rất mạnh. Đây mà cũng gọi là an ủi? Tô Mộc Tranh nhìn sang con người đang ngồi bên cạnh.

"Lần tới mà thắng liền đi thành phố S ăn kem đã đời." Tô Mộc Tranh mở miệng, cũng không biết là đang nói với chính mình hay nói với Chu Trạch Khải. "Tự thưởng cho bản thân một chút cũng tốt, có thưởng thì mới có động lực nha."

"Tôi đi cùng chị". Chu Trạch Khải nói, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau lưng: "Mà... bọn họ..."

Một đám người nghe lén liền vội vàng làm bộ làm tịch xử lý chuyện của mình.

Tô Mộc Tranh nhìn đám người trong chiến đội nhà mình diễn xuất phô trương, cười với Chu Trạch Khải: "Không sao, tôi cũng là đội trưởng."

7.

Nghe xong câu chuyện này Diệp Tu rút ra được 3 điều.

Thứ nhất, cải trắng nhà trồng cực khổ nuôi lớn lúc nào cũng phải để mắt đến! Một giây không chú ý liền bị heo bế đi rồi. Mặc dù con heo này dáng dấp đẹp mắt, kỹ thuật cao siêu, các phương diện đều không chê vào đâu được, nhưng dù sao cũng là cải trắng hắn chăm bẵm nâng niu từ khi còn tấm bé mà!

Thứ hai, mẹ nó vì cái gì mà đám đẹp trai xinh gái này đều thích ăn kem mà không mập?

Thứ ba, trước kia thật sự là quá coi thường Chu Trạch Khải, không nghĩ tới hắn không chỉ có nhan sắc và thao tác tuyệt vời, mà ngay cả kỹ năng cưa cẩm cũng là thiên phú trời sinh!

"Sau đó thì sao?" Diệp Tu hỏi tiếp. "Đừng nói với anh đây rằng em bị một ly kem này mua chuộc liền tự đổ chứ?"

"Sau đó ư..." Tô Mộc Tranh hồi tưởng: "Sau đó chính là Ngôi sao hội tụ."

8.

Dù sao trong giải đấu, hai người đều là đội trưởng chiến đội, tất nhiên không có khả năng lúc nào cũng hẹn nhau đi ăn kem được, cho nên lần gặp mặt tiếp theo, đã là Ngôi sao hội tụ mùa giải 11.

Năm đó Ngôi sao hội tụ tổ chức ở sân nhà Lam Vũ, mà Hưng Hân cùng Luân Hồi hữu duyên đụng mặt nhau ở sân bay thành phố G.

Lam Vũ phái tới một chiếc xe bus, chở hai đội từng đánh nhau sứt đầu mẻ trán để đoạt quán quân năm ngoái đến khách sạn, hoàn toàn không cân nhắc xem hai bên có thể lao vào choảng nhau hay không, bầu không khí giữa hai đội sẽ khó xử thế nào.

Đương nhiên sau này có người hỏi nhân viên nội bộ Lam Vũ xem việc này rốt cuộc có phải Lam Vũ sắp xếp không, nhân viên nội bộ khẳng khái hào phóng trả lời người đặt câu hỏi: "Ây dà tất nhiên là cố ý rồi, tốt nhất là bọn họ choảng nhau lưỡng bại câu thương để Lam Vũ bọn tôi một bước đoạt quán quân là vừa xinh. Tuy nhiên đội trưởng nhà tôi nói, nếu Diệp Tu không có mặt thì bọn họ khẳng định vui vẻ không quạu, thật sự quá đáng tiếc, cái bản mặt gợi đòn muôn phương kia của Diệp Tu khó lắm mới có tác dụng một lần mà..."

Người nghe ngóng tin tức biết được câu trả lời liền chuồn êm, để lại người tiết lộ bí mật vẫn đang chìm đắm trong tiếc nuối.

Ấy vậy mà đúng như những gì đội trường Lam Vũ Dụ Văn Châu dự đoán, từ sân bay đến khách sạn, bầu không khí trong xe bus vô cùng hài hòa.

Duy chỉ có Đỗ Minh là hơi bị uất ức, vất vả lắm mới có dịp được tiếp xúc thân mật với nữ thần trong mộng Đường Nhu, kết quả bà chủ Hưng Hân vừa lên xe ngay lập tức đã chiếm ghế cạnh nữ thần.

Đỗ Minh đành phải xí hàng ghế phía trên hai người, mà ngồi cạnh hắn chính là đội phó Luân Hồi, Giang Ba Đào.

Lúc Giang Ba Đào tới ngồi Đỗ Minh còn hơi giật mình, dù sao trong ấn tượng của hắn, Giang Ba Đào luôn luôn sóng vai ngồi cạnh Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của hắn, bèn ra hiệu cho hắn nhìn về phía trước.

Đỗ Minh rướn cổ lên nhìn, Chu Trạch Khải ngồi hàng ghế đầu, mà người bên cạnh hắn là... mỹ nữ đội trưởng của Hưng Hân, Tô Mộc Tranh?

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đội trưởng hai đội muốn trò chuyện giao lưu cải thiện tình hữu nghị song phương? Nhưng người chịu trách nhiệm đối ngoại của Luân Hồi chúng ta không phải vẫn luôn là đội phó sao?

Xe bắt đầu lăn bánh, Đỗ Minh ôm nghi vấn trong lòng mà ngồi xuống, mắt không nhìn tới thì cũng không để tâm đến chuyện này nữa, ngược lại vểnh tai lên nghe Đường Nhu tám chuyện cùng Trần Quả ở phía sau.

9.

Tô Mộc Tranh mặc dù chủ động tới ngồi cạnh Chu Trạch Khải, nhưng trừ lúc lên xe chào hỏi một tiếng, Chu Trạch Khải đáp lại một câu "Xin chào", về sau hai người đều im re.

Lúc Tô Mộc Tranh tính bắt chuyện, phát hiện sắc mặt Chu Trạch Khải hơi đỏ lên, cả người bứt rứt khó chịu.

"Tiểu Chu?" Tô Mộc Tranh gọi cậu một tiếng.

Chu Trạch Khải miễn cưỡng cười với cô: "Ừm?"

Tô Mộc Tranh mạnh mẽ kéo tay hắn. Quả nhiên lòng bàn tay rất nóng, Tô Mộc Tranh lại dùng tay sờ trán hắn.

Chu Trạch Khải phát sốt.

Xe vẫn chưa tới nơi, Tô Mộc Tranh đứng dậy, định đi về cuối xe, Chu Trạch Khải níu tay cô lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không việc gì."

Tô Mộc Tranh nhướn hàng lông mày xinh đẹp, liếc Chu Trạch Khải một cái: "Ai nói không việc gì, ngoan ngoãn ngồi yên đi."

Chu Trạch Khải đành phải buông tay.

Tô Mộc Tranh đứng dậy lúc xe vẫn đang chạy, khó tránh khỏi việc gây chú ý.

"Làm sao vậy?" Trần Quả ngồi ghế sau vội vàng hỏi.

"Không sao." Tô Mộc Tranh cười với Trần Quả, đi đến trước mặt Giang Ba Đào thì ngừng lại.

Giang Ba Đào có chút nghi hoặc, vội vàng đứng lên:"Tô đội."

Tô Mộc Tranh lặng lẽ ghé sát bên tai Giang Ba Đào, làm hắn sợ tới mức theo phản xạ lùi lại phía sau.

Tô Mộc Tranh cau mày nói vài câu, Giang Ba Đào nghe rõ nội dung mặt mày liền nghiêm túc hẳn lên, đợi Tô Mộc Tranh nói xong mới trịnh trọng gật đầu:"Cám ơn, làm phiền Tô đội rồi."

Tô Mộc Tranh lắc đầu ý nói không cần cảm tạ, quay trở về chỗ ngồi của mình.

"Có chuyện gì đó?" Dù sao động tĩnh lớn như vậy, không ít người đều chú ý đến, Giang Ba Đào vừa ngồi xuống Đỗ Minh liền sà vào hỏi.

"Không có việc gì." Giang Ba Đào cau mày trả lời.

Đội phó à vẻ mặt của anh đang bán đứng anh đó, đừng lấy lệ đến mức đó được không!

Đỗ Minh muốn chửi bậy trong lòng.

10.

Tới khách sạn, hai đội xuống xe theo thứ tự, sau đó người hướng dẫn của Lam Vũ đăng ký thẻ phòng, giao lại cho hai nhân viên dẫn đội.

Chia phòng xong xuôi mọi người đều về phòng mình thư giãn nghỉ ngơi một chút.

Ba cô gái của Hưng Hân, Trần Quả mang danh bà chủ tất nhiên được độc chiếm một gian phòng, nhưng cô lại là người ham vui, bỏ của mà nhảy sang sum vầy bên phòng Đường Nhu và Tô Mộc Tranh, kết quả tới rồi lại chỉ thấy Đường Nhu.

"Mộc Mộc đâu rồi?" Trần Quả hỏi Đường Nhu.

"Cô ấy nói muốn ra ngoài mua chút đồ, tiện đường đi dạo một chút." Đường Nhu trả lời.

"Mua cái gì vậy?" Trần Quả nghi hoặc, chỗ này không phải cái gì cũng có sao...

Đường Nhu lắc đầu, ý bảo Tô Mộc Tranh không nói.
 

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#2
11.

Tô Mộc Tranh đương nhiên không phải ra ngoài mua đồ gì cả, cô vừa ra khỏi phòng liền tiến thẳng đến cửa khách sạn mà đi, quả nhiên ở một bên đại sảnh, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào đều đã thay đổi cách ăn mặc, đội mũ, ngồi ở cửa.

Tô Mộc Tranh gọi một chiếc taxi, chờ xe đến liền kêu Giang Ba Đào cùng Chu Trạch Khải lên xe.



"Làm phiền chị rồi, Tô đội." Giang Ba Đào nhìn Chu Trạch Khải lên xe liền đóng cửa xe giúp hắn.

"Sao vậy, cậu không đi cùng?" Tô Mộc Tranh kinh ngạc đôi chút.

Giang Ba Đào lắc đầu:"Những người khác trong đội không thấy cả hai người bọn tôi nhất định sẽ lo lắng, tôi ở lại trông coi bọn họ."

Nói xong Giang Ba Đào lại nhìn Tô Mộc Tranh một cách nghiêm túc lạ thường: "Đội trưởng của chúng tôi đành phiền chị để ý rồi."

Tô Mộc Tranh có cảm giác như đang tiến hành nghi thức giao tiếp thần thánh nào đó, gật đầu, cũng leo lên taxi, nói với bác tài đến bệnh viện gần nhất, mang theo Súng Vương đại đại suy yếu đi khám bệnh.

Đến bệnh viện lấy số thứ tự, y tá kiểm tra nhiệt độ cho Chu Trạch Khải, 39,2 độ, ngay lập tức được đưa vào truyền nước.

Tô Mộc Tranh cau mày ngồi một bên.

Sốt cao như vậy mà còn điềm nhiên chống đỡ được đến bây giờ như không có chuyện gì?

Tóc mái Chu Trạch Khải có chút hỗn loạn, cậu ngẩng đầu cười với Tô Mộc Tranh: "Cảm ơn."

Câu cảm ơn này của Chu Trạch Khải lại khiến cho Tô Mộc Tranh hơi lúng túng, cô xua tay với hắn: "Không cần cảm ơn nha. Cậu là đối thủ lớn nhất của Hưng Hân bọn tôi, sao lại có thể đổ bệnh trước trận đấu cơ chứ?"

Nói xong cô kéo chăn đắp lên người Chu Trạch Khải, cứng rắn bảo: "Được rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ kêu cậu dậy."

Chu Trạch Khải còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tô Mộc Tranh đang nhìn chằm chằm cậu, không thấy cậu nhắm mắt đi ngủ sẽ không bỏ qua, thế là Súng Vương đại đại đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Truyền nước hơn hai tiếng đồng hồ, lúc sắp xong, Tô Mộc Tranh đánh thức Chu Trạch Khải, gọi y tá đến rút kim, Chu Trạch Khải tự mình đè bông ở tay phải, hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, chờ bắt xe.

Mặc dù tuyển thủ liên minh chuyên nghiệp của Vinh Quang không đến mức người người đều biết, nhưng cũng không thể tỏ ra là mình sinh bệnh ngay trước mặt fan Vinh Quang được chứ?

Cho nên hai người trốn ở một góc đường hẻo lánh, Tô Mộc Tranh gọi một chiếc taxi, lúc chờ xe liền nói chuyện phiếm với Chu Trạch Khải, ngữ khí cũng có chút tiếc nuối: "Thật ra thành phố G cũng có tiệm kem ăn rất ngon, có rất nhiều vị, nhưng cậu phát sốt thế này, xem ra không có cách nào dắt cậu đi ăn nha."

"Cùng đi." Chu Trạch Khải nói.

"Không được, đội phó Giang của Luân Hồi các cậu đã giao phó cậu cho tôi, cậu đã sốt rồi tôi còn dẫn cậu đi ăn kem, lúc về cậu ta nhất định sẽ ghi hận tôi mất." Trong mắt Tô Mộc Tranh viết đầy chữ không đồng tình, hàng lông mày xinh đẹp cũng nhăn lại.

"Chị ăn." Chu Trạch Khải trả lời.

Lần này Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng hiểu ý cậu:" Cậu nói là cậu muốn đi cùng tôi, sau đó nhìn tôi ăn?"

Chu Trạch Khải gật đầu.

"Không sao, cậu vẫn chưa khỏi ốm, chúng ta đi ăn chút cháo cũng được. Thành phố G có mấy tiệm cháo ăn cũng không tồi nha." Tô Mộc Tranh nói. "Kem thì để lần sau đến thành phố G đi ăn cũng không muộn."

Tay trái đang đè bông của Chu Trạch Khải đột nhiên buông ra, chuyển sang nắm lấy cổ tay Tô Mộc Tranh: "Cùng đi."

"Ừm?" Tô Mộc Tranh đang trả lười tin nhắn hỏi cô đang ở đâu của Trần Quả, nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của hắn, nhất thời không hiểu.

"Chúng ta... cùng đi." Chu Trạch Khải cau mày, giải thích lại lần nữa.

Tô Mộc Tranh nhanh tay trả lời tin nhắn Trần Quả, sau đó suy nghĩ kỹ ý Chu Trạch Khải muốn nói:"Cậu muốn cùng đi ăn kem?"

"Ừm."

"Nhưng cậu không ăn được mà."

"Chị ăn."

. . . . . . . . . . . .

Tô Mộc Tranh phát hiện, nếu cứ tiếp tục nói hai người nhất định sẽ tiến vào vòng lặp đối thoại vô hạn...

Cô suy nghĩ một hồi, đành phải thỏa hiệp: "Vậy chúng ta đi mua kem trước, sau đó cùng đi ăn cháo được không?"

Chu Trạch Khải cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, nhưng vẫn không buông cổ tay cô ra, trông thấy ánh mắt Tô Mộc Tranh mới đột nhiên tỉnh ngộ, buông lỏng ra.

12.

Lên taxi, Tô Mộc Tranh kêu tài xế chở đến tiệm kem, tài xế cau mày không lái, trong giọng nói có mấy phần không vui: "Địa chỉ trong app cháu ghi không phải cái này..."

"Ngại quá bác tài ơi," Tô Mộc Tranh lễ phép xin lỗi, "Bọn cháu đi mua một chút đồ, rất nhanh thôi, sau đó liền đi đến địa chỉ ban đầu trên app nha."

Tài xế chần chừ một chút, qua gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi ghế sau một lát, sau đó quyết định mở miệng:" Thôi được rồi. Cháu gái à, nể mặt cháu cùng bạn trai đều có nhan sắc như vậy, lần sau không được như thế này nữa đâu nhé."

Nói rồi xe liền nổ máy rời đi.

Không nghĩ tới khuôn mặt đệ nhất liên minh còn có thể dùng như vậy?

13.

"Rồi thế nào nữa?" Diệp Tu hỏi, nghe đến đây hắn đã hoàn toàn coi câu chuyện như ba cái tình tiết phim truyền hình mà đại thần Sở Vân Tú vẫn hay xem.

Xem quá trình yêu đương của Tô Mộc Tranh cùng Chu Trạch Khải này đi, sớm biết vậy năm đó khi Sở Vân Tú rủ rê Mộc Tranh hóng drama hắn đã dứt khoát ngăn cản.

"Sau đó bọn em đi mua kem, cậu ấy nhìn em ăn, rồi em nhìn cậu ấy ăn cháo, xong xuôi thì về khách sạn." Tô Mộc Tranh trả lời.

"Ai hỏi em mấy cái này, anh hỏi là hỏi các em làm thế nào mà đến với nhau cơ mà." Diệp Tu châm điếu thuốc, bị Tô Mộc Tranh liếc một cái liền nhanh trí dập tắt ngay lập tức.

14.

Tại sao hai người đến với nhau thì phải nói đến vòng loại trực tiếp của mùa giải 11.

Lượt về vòng loại trực tiếp, Hưng Hân gặp được Luân Hồi, thắng trên sân nhà thua trên sân khách cộng thêm đấu trận phụ, tiếc rằng thua Luân Hồi.

Dù sao sau khi Diệp Tu giải nghệ, Hưng Hân bị ảnh hưởng hết sức rõ ràng, kể cả chiến đội bình thường khi mất đi tuyển thủ trung tâm cũng sẽ khiến cho phong cách cùng chiến thuật bị ảnh hưởng lớn, huống chi Diệp Tu đối với Hưng Hân mà nói thì không chỉ đơn giản là tuyển thủ trung tâm hay đội trưởng, hắn vừa là trụ cột tinh thần vừa là trung tâm của mọi chiến thuật.

Đúng vậy, mặc dù Diệp Tu giải nghệ, cả đám Hưng Hân vẫn duy trì quyết tâm và đoàn kết rất mạnh, nhưng nếu chỉ so bì những cái này, bất kể chiến đội nào trong vòng loại cũng đều không thua kém Hưng Hân, tuy nhiên thực lực của Hưng Hân vẫn bị ảnh hưởng, bởi thế nên một năm qua đi gặp lại Luân Hồi tại vòng bảng, Hưng Hân chiến bại đầy tiếc nuối.

Sau khi kết thúc tranh đấu, lúc hai đội tạm biệt, đội trưởng hai đội dẫn đầu chào hỏi lẫn nhau, Tô Mộc Tranh cười, bắt tay Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu, nhất định phải giành lấy quán quân nha!"

Chu Trạch Khải cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, khẽ gật đầu.

Cùng Luân Hồi tiến vào chung kết là Bá Đồ.

Thiếu Lâm Kính Ngôn, Bá Đồ vẫn mạnh mẽ như trước đây, lại thêm phần sức mạnh được ăn cả ngã về không.

Lượt thứ nhất là sân nhà Luân Hồi, vì thế toàn đội Hưng Hân dứt khoát không đi, nán lại thêm mấy ngày theo dõi trận đấu.

Một ngày trước trận chung kết, Luân Hồi cho cả đội thả cửa, nghỉ ngơi một chút, thế là Chu Trạch Khải một lần nữa tại tiệm kem phía sau nhà thi đấu Luân Hồi gặp được Tô Mộc Tranh.

"Tiểu Chu, lại đây thử vị kem chủ tiệm mới bán ra này!" Tô Mộc Tranh vui vẻ chào hỏi Chu Trạch Khải.

"Tô... đội?"

"Gọi tôi Mộc Tranh là được rồi nha." Tô Mộc Tranh thế mà hiểu được ý tứ hắn một cách thần kỳ, Chu Trạch Khải hẳn là muốn hỏi cô tại sao lại ở đây, lại do dự không biết xưng hô với cô thế nào. "Ngày mai là trận chung kết, tôi đoán cậu hôm nay nhất định sẽ tới, liền ở đây chờ một chút."

Tô Mộc Tranh vừa nói vừa cầm cây kem ốc quế nghe nói là vị mới của tiệm đưa cho Chu Trạch Khải, ra hiệu hắn nếm thử.

Chu Trạch Khải do dự cắn một miếng nhỏ, dường như nghĩ đến cái gì, mặt mày lặng lẽ đỏ lên.

Đương nhiên Tô Mộc Tranh không phát hiện, tiếp tục vừa ăn vừa tám với Chu Trạch Khải.

"Lão Hàn nhất định là dốc hết vốn liếng vào mùa giải năm nay, cậu xem anh ta vì Bá Đồ mà ngay cả lời mời thi đấu quốc tế cũng từ chối, các cậu ngày mai phải cẩn thận nha."

"Ừm" Chu Trạch Khải cũng gọi một cây ốc quế, từ tốn nhấm nháp.

"Trương Giai Lạc từ lúc giật được quán quân thế giới trở về càng đắc chí, đoán chừng là vì phá được lời nguyền vạn năm về nhì, mấy trận gần đây trạng thái rất tốt, phải cẩn thận nha."

Tô Mộc Tranh vừa nói vừa ăn kem ốc quế, khó tránh khỏi bị lem trên mặt một chút, Chu Trạch Khải cầm giấy ăn, đưa cho Tô Mộc Tranh, lại dùng ngón tay chỉ mặt mình.

Tô Mộc Tranh rất nhanh đã hiểu, đang tính nhận tờ giấy, Chu Trạch Khải lại né ra, trực tiếp giơ lên, nhẹ nhàng thay cô lau sạch sẽ kem dính trên mặt.

Khoảng cách rất gần, Tô Mộc Tranh rũ mắt xuống là có thể thấy ngón tay thon dài kia của Chu Trạch Khải, móng tay hồng phấn vì thi đấu mà cắt sạch sẽ ngay ngắn.

Chu Trạch Khải thu tay về: "Vô cùng... đáng yêu."

"Hả?" Lần này Tô Mộc Tranh thật sự không theo kịp tiết tấu mạch não của Chu Trạch Khải.

"Như vậy... rất đáng yêu." Chu Trạch Khải lặp lại một lần.

Như vậy... là như thế nào?

Chẳng lẽ là dáng vẻ bị dính kem trên mặt?

Trời ơi Súng Vương đại đại có cái khẩu vị kiểu gì thế này?

Nếu để fan hâm mộ của hắn nghe được nhất định sẽ trét kem lên mặt mỗi ngày cho mà xem...

15.

Kết quả trận chung kết mùa thứ 11, quán quân không ai khác là Bá Đồ, Bá Đồ được ăn cả ngã về không.

Mặc dù Chu Trạch Khải đã có hai lần quán quân, nhưng hai lần liên tiếp dừng lại ở vị trí á quân, vẫn sẽ có chút buồn bực. Ngày thứ hai sau khi trận chung kết kết thúc, cả đội Luân Hồi về thành phố S, kiểm điểm sau trận đấu xong ai về phòng người nấy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ hè.

Chu Trạch Khải ngồi trong phòng mình ngắm nghía nhẫn quán quân mùa 8 và mùa 9, điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiện tên "Mộc Tranh".

"Tiểu Chu?" Vừa nhấn nghe, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói của Tô Mộc Tranh.

"Ừm." Chu Trạch Khải áp ống nghe vào tai.

"Tôi đang ở cửa Luân Hồi, cậu có thể ra ngoài một chút không?"

Chu Trạch Khải ra đến cửa, thấy Tô Mộc Tranh xách theo hai cái túi: "Tôi đặc biệt mang từ thành phố H tới, từ một tiệm kem sữa chua đặc biệt, cùng ăn thử chứ?"

Chu Trạch Khải gật đầu, dẫn Tô Mộc Tranh đến sân thượng ở tầng cao nhất Luân Hồi.

Hai người mỗi người một cây kem, chậm rãi thưởng thức.

Đến tận lúc ăn gần xong, Tô Mộc Tranh mới mở miệng: "Ăn xong cây kem này, mùa giải này sẽ kết thúc, rồi chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng cho mùa sau nhỉ?"

"Ừm..." Chu Trạch Khải thấp giọng lên tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Tôi muốn... cùng ăn kem... có thể chứ?"

"Cùng đi ăn kem? Bây giờ chẳng phải chúng ta đang cùng ăn kem sao?" Tô Mộc Tranh cắn một miếng bánh xốp, tự hỏi.

"Không phải..." Chu Trạch Khải càng nói mặt càng đỏ, giọng nói cũng nhỏ dần đi. "Anh nói là... sau này đều cùng ăn kem..."

"Sau này?" Tô Mộc Tranh hỏi lại. Chu Trạch Khải không phải là đang... nói điều cô đang nghĩ đến chứ.

Chu Trạch Khải lại "Ừ" một tiếng, nghiêm túc đột xuất, đôi mắt thẳng tắp nhìn Tô Mộc Tranh: "Sau này, đều ở cùng nhau."

Nghĩ một chút, lại chèn thêm một câu: "Cả một đời."

16.

Đối mặt với lời tỏ tình của người được mệnh danh là đệ nhất liên minh, chỉ sợ không có bao nhiêu em gái có thể chịu nổi.

Tô Mộc Tranh cho tới nay đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình, thậm chí còn có fan cuồng gửi huyết thư đến Gia Thế tỏ tình, mà phương pháp cự tuyệt của cô cũng đa dạng, có không thèm để ý, có pha trò cho qua, nghiêm túc từ chối cũng có luôn.

Nhưng câu nói thật đơn giản "Cả một đời" này của Chu Trạch Khải khiến cô trong nháy mắt muốn sa ngã vào trong đó.

Tựa như mũi tên của Cupid đột nhiên bắn trúng tim.

Bất kỳ một fan hâm mộ nào của liên minh Vinh Quang đều biết đệ nhất liên minh Chu Trạch Khải là một người kiệm lời đến mức nào.

Mà bây giờ, cậu lại buông lời với Tô Mộc Tranh: "Cả một đời".

Tô Mộc Tranh nở nụ cười với Súng Vương đại đại đang bứt rứt bất an bên cạnh:"Được, cả một đời."

--Hồi cuối--

Tô Mộc Tranh trừ Diệp Tu cùng đám Hưng Hân thì không còn họ hàng thân thích gì nữa, thế nên hôn lễ đành theo ý người nhà Chu Trạch Khải tiến hành tại thành phố S.

Hôn lễ tất nhiên tổ chức vào kỳ nghỉ hè, hai người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, vòng xã giao chủ yếu đều có liên hệ với Vinh Quang, một ngày này, đối với fan Vinh Quang mà nói, dường như so với Ngôi sao tụ hội còn chói lòa hơn. Tất cả đại thần, còn chơi hay giải nghệ, hầu như đều có mặt đầy đủ.

Phù dâu của Tô Mộc Tranh gồm có Đường Nhu và Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình, phù rể của Chu Trạch Khải là Giang Ba Đào và Tôn Tường.

Gì cơ? Vì sao không có Trần Quả? Ngụy Sâm đã sớm hớt tay trên, ngay khi Hưng Hân vừa giật quán quân đã múc bà chủ đi đăng ký kết hôn rồi.

Vì sao không có Sở Vân Tú? Sở Vân Tú hai tháng trước đã bí mật cưới Trương Tân Kiệt rồi...

Diệp Tu sau khi giải nghệ cũng rất ít xuất hiện ở các sự kiện chính thức, một năm này các đại thần Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi các thứ các thứ đều đã giải nghệ hết với nhau, không còn kiêng kỵ cái gì, dịp tốt như thế này uống ít rượu quá làm chi cho mất vui cả đám.

Kết quả là đại diện nhà gái-Diệp Tu vừa nắm tay cô dâu dắt lên thảm đỏ lễ đường xong, rất nhanh đã bị một chén rượu hạ gục, lết lên trên tầng khách sạn đi ngủ.

Lúc hôn lễ kết thúc, mọi người mới nhận ra Diệp Tu mất tích.

Cả đám tròn mắt nhìn nhau, cuối cùng lại là Tô Mộc Tranh đã thay váy cưới suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Tiểu Chu: "Tiểu Chu, cùng em tới một nơi đi."

Chu Trạch Khải gật đầu.

Mặc dù Trần Quả nhiều lần nhắc nhở Tô Mộc Tranh thân là cô dâu, lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, nhưng Tô Mộc Tranh cũng rất kiên trì: "Em muốn gặp anh ấy."

Trần Quả đột nhiên hiểu ra điều gì, đành phải gật đầu đồng ý.

Chu Trạch Khải không nghĩ tới Tô Mộc Tranh thế mà đặt hẳn vé tàu cao tốc sớm nhất trên mạng, dứt khoát trở về thành phố H.

Xuống tàu cao tốc, Tô Mộc Tranh lập tức dẫn Chu Trạch Khải bắt xe, báo điểm đến cho tài xế.

Nghe được địa chỉ kia, Chu Trạch Khải có chút hoảng hốt, nhưng hắn vốn không phải người lắm lời, lại luôn chiều theo ý Tô Mộc Tranh, nên cũng không hỏi nhiều.

Thành phố H, nghĩa trang công cộng Nam Sơn.

Mặt tời đã xuống núi, sắc trời gần tối, Tô Mộc Tranh dắt Chu Trạch Khải đến trước một dãy ngôi mộ, quả nhiên nghe được giọng Diệp Tu. Muộn như thế này còn ở trên núi, nếu là người khác đến, sợ rằng lại tưởng có ma quỷ gì ở đây.

Giọng Diệp Tu ở không xa truyền đến.

"Không nghĩ rằng nhoáng một cái đã hơn mười năm, ngay cả Mộc Tranh cũng lập gia đình, tên kia là một thiện xạ, thao tác rất tốt, chỉ là mặt mày quá thu hút ong bướm, tuy vậy nhưng bản tính rất đáng tin cậy..."

"... Không biết anh ở bên kia có ổn không, hôm nay thay anh dắt tay em ấy đi trên thảm đỏ, đột nhiên lại muốn tới thăm anh một chút..."

Chu Trạch Khải dường như đã hiểu ra chuyện gì.

Tô Mộc Tranh dẫn hắn đi thẳng tới bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu nghe thấy động tĩnh, cũng im lặng trở lại, an tĩnh cười với hai người: "Hai đứa đã tới."

Tô Mộc Tranh "Vâng" một tiếng.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu, đây là anh trai của em, Tô Mộc Thu, giống như anh, là một thiện xạ rất tuyệt vời."

~Toàn văn hoàn~
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
Thích cái kết quá =v=
Trương Sở kìa, Ngụy Quả kìaaaaaaaaa
 

Bình luận bằng Facebook