Hoàn [Tán Tu Tranh] Một lần gặp gỡ, cả đời khắc ghi

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#1

Mị không sở hữu cái gì ngoài fic này vì đây là fanfic của bộ tiểu thuyết nổi tiếng của Hồ Điệp Lam là Toàn Chức Cao Thủ.

Thể loại: Au Fantasty.

Waring: Có thể có OOC.

Chú thích: Đây là Phiên Ngoại của fic Mộng, dù không dính dáng nhiều tới nó nhưng nếu được mọi người ghé nó đọc thử để nắm rõ hơn về setting thế giới này.

Link: [Toàn viên] Mộng

---​


Một mảng trời đất trắng xóa ở miền biên giới xa xôi.​

Chỉ khi được tận mắt chứng kiến hết cái tàn khốc và vẻ đẹp thê lương của tạo hóa con người mới nhận ra bản thân bé đến chừng nào, như những cánh chim lạc bầy, loay hoay tìm kiếm tìm phương hướng, bấu víu một chút hy vọng mỏng manh như tia nắng giữa ngày đông lạnh giá. Lẫn khuất giữa bão tuyết hung tàn như đang gào thét, dáng hình nhỏ bé của thiếu niên lê từng bước chân nặng trịch giữa trùng trùng điệp điệp núi non thật khiến người ta phải rùng mình.​

"Đến đây... đã an toàn... chưa anh?"​

Nằm trên lưng cậu, cô bé yếu ớt cất lời, dù chỉ là một câu đơn giản cũng chẳng nói ra dễ dàng vì kiệt sức. Dẫu bị cái lạnh bủa vây đã làm mặt xinh xắn của cô bé mất đi vẻ hồng hào vốn có nhưng chẳng thể che lấp vẻ yêu kiều của một đóa hoa vẫn còn e ấp ngày xuân. Chỉ tiếc là giờ đây, bộ váy mỏng manh chẳng thể nào giúp cô bé chống lại trận gió tuyết cắt da cắt thịt đang thổi qua, mỗi một giây qua đi cô bé lại cảm thấy như địa ngục, bàn tay nhỏ bé vô thức càng xiết chặt lấy anh trai mình như để tìm chút ấm áp giữa cái lạnh căm căm​

"Đến tận chỗ này rồi, đang mùa gió Bắc chỉ có những kẻ điên mới dám đến gần ngọn núi này mà thôi. Em yên tâm, bọn chúng sẽ không đuổi theo đâu."​

Đáp lại sự lo lắng của cô bé, anh trai cô lại tỏ vẻ rất tự tin vào quyết định của mình. Nhưng thật ra hiện giờ tình hình của cậu cũng chẳng khá hơn em gái mình là bao, cậu vẫn đang mặc nguyên trang phục đi săn từ mấy ngày trước với giày bốt cao đến đầu gối, quần bó đen và áo khoác có phần cổ áo làm bằng lông thú được may vô cùng tinh xảo. Nhìn qua y phục cả hai, không khó để người ta nhận ra cô cậu không phải là con cái dân thường, thấp thì cũng là tiểu thư công tử một gia tộc giàu có, cao thì phải là người thuộc dòng dõi hoàng gia. Nhưng giờ những thứ ấy trở nên thật phù phiếm và vô nghĩa, ở cái nơi không có một bóng người như thế này thì ai cũng chỉ như ai, đều là những sinh linh nhỏ bé với sự sống mỏng manh đang bị gặm nhấm.​

Cả hai đều đã kiệt sức nhưng việc đang ở lưng chừng núi với một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực thẳm với đáy sâu hun hút vẫn ép bước chân của thiếu niên tiến về trước. Bây giờ dừng lại họ cũng sẽ chết, quay trở lại chân núi thì chẳng khác gì chui mình vào rọ, Mộc Thu cắn răng nhìn cô em gái nhỏ bé của mình, thầm nhủ chỉ một chút nữa sẽ đến được hang động trên kia hai người sẽ tạm an toàn. Em gái cậu, Mộc Tranh dù đang rất lạnh và mệt nhưng nghe lời của anh trai mình cô không khỏi bậc cười nói một câu công bằng.​

"Anh hai, chúng ta không chỉ đến gần... mà còn đi lên lưng núi của nó mà. Không lẽ chúng ta cũng là kẻ điên sao?"​

Nghe thế, thiếu niên cũng không khỏi mỉm cười, điềm tĩnh bổ sung thêm một ý.​

"Dĩ nhiên trừ anh em chúng ta ra."​

Đang tính nói thêm gì đó thì Mộc Thu chợt ngừng lại khi trong tầm mắt đã là một cửa vào của một hang động lớn. Đây chính là thứ giúp cậu quyết định cõng em gái mình lên nơi nguy hiểm này để tránh truy binh, bởi nếu không dù tìm ra nơi trú ẩn thì dù có thoát được cái chết trước mắt, hai người cũng chẳng thể sống qua ngày mai với thời tiết lạnh giá của nơi này. Đây là Ulumia, đỉnh núi cao nhất lục địa Vinh Quang với độ cao hơn mười ngàn mét, quanh năm tuyết rơi trắng xóa cả một vùng đất trời. Vào mùa gió Bắc, nhiệt độ càng xuống thấp và những trận cuồng phong càng thêm hung tợn biến nơi này trở thành một nơi chẳng ai dám bén mảng đến. Ở một nơi mà trừ một số ít loài nấm dại và rong rêu có thể có mặt vào mùa hè chẳng một loài động - thực vật nào có thể tồn tại, nếu không phải là bị dồn đến đường cùng, Tô Mộc Thu cũng không dám liều mạng đem em gái mình đây.​

Chui vào được hang động, Mộc Tranh vội thắp lên ngọn đèn nhỏ, bắt đầu nhìn ngó xung quanh như đang sợ hãi điều gì đó. Hang này nhìn qua có vẻ rất sâu, nhìn vào trong chỉ là một màu đen thăm thẳm chẳng biết đâu là điểm cuối cùng, nhiệt độ trong hang cũng ít nhiều ấm hơn ngoài kia, thậm chí còn có một chút nước men theo thạch nhũ nhỏ xuống. Tuy vậy, Mộc Thu vẫn cởi áo choàng phủ lên Mộc Tranh vì sợ con bé sẽ lạnh, với cậu mà nói cô bé này vẫn còn quá bé, lại sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, làm sao có thể chịu nổi khổ cực như người khác. Bất giác, Tô Mộc Thu lại hướng mắt ra bên ngoài, thứ đáp lại cậu là một màu trắng xóa của tuyết và sắc trời báo hiệu màn đêm đã cận kề.​

Thời gian trôi đi, tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, đêm về là lúc cơn bão tuyết vĩnh cửu trên đỉnh Ulumia sẽ đến độ chín nhất, đây là điều Tô Mộc Thu sớm đã biết được từ lâu. Ngay cả khi đã ở trong hang động cả hai vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương mà từng trận cuồng phong mang tới, chúng va vào hàng trăm ngọn thạch nhũ và vách đá gồ ghề, tạo ra những âm thanh ghê rợn như tiếng tiếng cười của quỷ dữ chốn âm ti. Mỗi khi nghe mấy âm thanh đó, Mộc Tranh lại bất giác lùi ra sau lưng Mộc Thu, cả tay bấu chặt lấy lớp áo mỏng của anh trai như thể dù những thứ đáng sợ đó thật sự xuất hiện, cô cũng sẽ được an toàn ở nơi này. Thấy thế, Mộc Thu phải vất vả lắm mới không bật ra tiếng cười trêu chọc, chốc chốc lại trấn an để em gái mình yên lòng.​

Ngồi bệt xuống một tảng đá nhẵn, cậu thiếu niên không khỏi xoa hai bên thái dương, cố gắng tổng kết những gì hai người đã trải qua trong ba ngày nay.​

Tô Mộc Thu cậu vốn là hoàng tử của Gia Thế - một đế chế nhỏ mới được thành lập ít lâu. Gần đây, cha của cậu thường xuyên đau ốm, chuyện triều chính bỏ ngỏ cho các đại thần lo toan, nhiều người còn nói rằng ông sẽ không thể qua nổi mùa xuân năm sau. Cũng vì vậy mà đã có những âm mưu đảo chính được hình thành từ chính trong nội bộ hoàng thất. Một trong số đó đến từ anh trai cùng cha khác mẹ của hắn - vị hoàng tử lớn nhất của Gia Thế. Tuy là con trưởng nhưng vì vua cha chậm chạp không chịu truyền ngôi, người này đã gấp gáp muốn ngồi lên ngai vàng tới độ phát điên. Có lẽ vì còn e sợ những đứa em trai khác mà trong đó có Tô Mộc Thu sẽ uy hiếp đến ngai vàng của mình nên người này đã bày kế, lấy cớ đi săn bắn ở ngoại thành rồi cho sát thủ ám hại cậu. Trong tình huống thân cô thế cô, nước xa không cứu được lửa gần, Mộc Thu không còn cách nào khác đành ôm Mộc Tranh phóng ngựa chạy trốn. Sau mấy ngày ngựa phi không nghỉ, con ngựa lẫn người đều kiệt sức mà truy binh còn đuổi gấp phía sau, hắn đành đánh liều cõng Mộc Tranh trốn lên núi tuyết. Trước đó, Tô Mộc Thu cũng không quên xé một phần áo của hai người để lại ở vách núi, đánh lừa rằng hai người đã rơi xuống vực mất mạng. Đúng như cậu dự đoán, việc đó cùng với thời tiết khắc nghiệt của ngọn núi này đã khiến chúng nghĩ rằng cả hai đã mất mạng mà dừng truy đuổi. trước mắt, anh em hai người cũng xem như tạm an toàn nhưng với sự hiểu biết của mình, Mộc Thu đoán anh trai của hắn sẽ không buông tha hắn và Mộc Tranh dễ như vậy, có lẽ giờ bọn chúng đang đóng quân ở ngôi làng gần nhất để đề phòng hai người có sống sót quay về. Để đảm bảo an toàn, Mộc Thu vẫn sẽ ở đây chờ đến khi nhận được ám hiệu của cứu viện, dù rằng trong lòng chính cậu cũng không tin chuyện này sẽ suôn sẻ. Địa thế nơi này quá phức tạp, người của cậu dù có nhận được tin cũng chưa chắc có thể qua mặt đại hoàng tử, đến đây cứu người. Trong trường hợp xấu nhất, hai người có thể bị bỏ rơi ở đây đến sẽ chết.​

Nhưng đó là chuyện khoan hãy nghĩ, Mộc Thu tự trấn tĩnh, hai người còn sống tới giờ này đã là một điều vô cùng may mắn rồi. Thay vì lo nghĩ lung tung, trước mắt tìm cách lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình và Mộc Tranh vẫn là sự lựa chọn quan trọng hơn nhiều, Tô Mộc Thu nghĩ. Vất vả mở chiếc túi nhỏ trên lưng, cậu lấy ra ít lương khô bẻ đôi rồi đưa một phần cho cô bé vẫn đang nép sát vào mình. Có nằm mơ cũng chả biết mình sẽ rơi trường hợp này, Tô Mộc Thu chẳng trở tay lại thêm ba ngày chạy trốn không ngừng nghỉ, hai người đều sắp đói đến không chịu nổi nữa. Cắn lấy một mảnh lương khô, Mộc tranh hết đưa mắt nhìn ra bên ngoài lại quay sang hỏi.​

"Lạnh quá, chúng ta phải ở đây trong bao lâu nữa hả anh?"​

"Đừng lo, sẽ sớm thôi. Trong người anh còn lương khô, sẽ không đói đâu."​

Lúc này do quá lạnh, hai anh em quyết định lùi sâu hơn vào hang động rồi kiếm một chỗ để nhóm lửa, dù sao ngọn lửa trong đèn mà Mộc Tranh cầm cũng không cầm cự được lâu do cạn dầu. Càng vào sâu, anh em hai người càng không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của rất nhiều dây leo chằng chịt trên vách đá. Ở một ngọn núi khắc nghiệt tới mức chẳng sinh vật nào có thể tồn tại, lại hang động chẳng có lấy một tia sáng mặt trời, làm sao chúng có thể sinh trưởng nhiều đến thế. Tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng Mộc Thu cũng không quá bận tâm về điều kỳ lạ ấy, cậu chỉ biết chúng sẽ rất hữu ích trong việc làm mồi cho lửa giúp hai người giữ ấm. Nghĩ vậy, cậu liền dùng tay kéo chúng xuống, gom thành một đống lớn rồi mở nắp đèn, cho lửa bén vào. Mộc Tranh thì rảnh tay hơn anh trai mình nhiều, cô vừa lùi ra sau tìm một chỗ để dựa vào vừa nghĩ xem đống dây leo này có thể sống bằng cách nào thì chợt chạm phải một khối gì đó lạnh buốt. Theo phản xạ, cô bé hét lên một tiếng rồi vội quay lại để nhìn xem mình vừa va phải gì. Vừa lúc, ngọn lửa bập bùng được thắp lên, hai người không khỏi ngây người trước thứ mình đang chứng kiến.​

Ẩn sâu trong hang động, quanh năm không ai lui đến là một khối băng khổng lồ hình chữ nhất, cao hơn năm mét, từng góc cạnh đều thẳng tắp như được người gọt dũa. Nhưng bất ngờ hơn là, trong đó dường như còn có người.​

Người ấy là nam, gương mặt thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, lớn lắm cũng chỉ bằng tuổi Mộc Thu. Y nằm đó, trong một khối băng khổng lồ, hệt như trong một cỗ quan tài lạnh giá, say ngủ giấc ngàn thu. Cả hai anh em nhất thời thấy cảnh tượng ấy đều ngây người ra như người mất hồn. Đến khi Mộc Thu tỉnh lại thì đã thấy khối băng khổng lồ đang không hiểu vì sao lại bắt đầu nút ra. Theo phản xạ, cậu vội vã kéo Mộc Tranh ra phía sau lưng mình lùi ra xa chỗ đang đứng.​

"Tách, tách."​

Tiếng băng vỡ giòn tan vang lên, hàng chục đường đứt gẫy lớn xuất hiện, lan rộng khắp bề mặt của "cỗ quan tài". Ở một vài góc, vài mảnh băng nhỏ rơi xuống, chạm vào nền đá lạnh lẽo và rực lên những sắc màu rực rỡ, đẹp tựa như cầu vồng sau mưa, lại huyền ảo tựa cực quang nơi cực Bắc. Thạch nhũ trên cao cũng phản chiếu vô số sắc màu, biến không gian nơi đây càng trở nên huyền ảo. Thứ ánh sáng ấy như đem một phần thái dương vĩ đại đến đây, làm cho người ta cảm càng nhớ hơi ấm của vầng sáng mỗi ngày vẫn ngự trị trên cao. Cả hang động sáng như ban ngày, ấm áp như ngày xuân đang đến. Ngay cả đám dây leo còn sót lại trên vách bỗng chốc cũng vội đâm chồi nảy lộc, nở ra những chùm hoa tím nhỏ xinh ngay dưới chân của Mộc Tranh. Chả mấy chốc, cả không gian như tắm mình trong thứ ánh sáng tuyệt diệu mà chẳng có ngôn từ nào có thể miêu tả hết. Tựa như Thiên Đường mà người ta thường nói đến trong những câu chuyện phiếm xưa kia, tất cả đều hoàn hảo đến mức làm kẻ chứng kiến nghĩ rằng đây chỉ là cơn mộng mị của kẻ đang chết khô trên sa mạc bạt ngàn gió cát, bấu víu lấy chút ảo mộng trước khi gục ngã trước cái chết dang tay đón lấy.​

Tựa như bị thôi miên tới lạc cả hồn phách, Mộc Thu và Mộc Tranh giờ chẳng nhớ gì khác, chỉ muốn nhìn ngắm thật kỹ hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra, từng chút từng chút ghi nhớ cảnh sắc này, để khắc sâu vào tâm khảm mình vĩnh viễn. Chỉ sợ là cảnh sắc này nửa đời trước họ đã không thể thấy, nửa đời sau càng không, chỉ cần một cái chớp mắt tất cả sẽ hóa về hư vô, chẳng thể nào tìm lại.​

Cuối cùng, sau muôn ngàn mảnh băng vỡ nát rơi xuống, gương mặt của người con trai ấy cũng đã lộ ra. Tóc đen như mun rơi tán loạn trước trán, đôi mắt khép hờ như đang say một giấc ngủ vĩnh hằng. Sống mũi cao, khóe môi chút cong như đang nở một nụ cười đầy kiêu ngạo chế giễu người khác. Cả người y tỏa ra thứ khí chất vương giả Tô Mộc Thu chưa từng gặp ở bất kỳ ai, nóng rát như liệt hỏa ngùn ngụt cháy đã ngàn năm, kiêu dũng như những kẻ sinh ra và lớn lên nơi chiến trường khói lửa, không thể nhầm lần vào đâu. Vô hình chung, cảm giác mà y mang lại khiến cho người ta cảm thấy như đang bị thiên binh vạn mã bao vây, áp bức đến ngạt thở.​

Và rồi giữa những chùm sáng tựa như một lớp lụa mềm mại của nữ thần cực quang đem phủ xuống vùng đất này, đôi mi dày khẽ run ,cánh cửa tâm hồn của người con trai đó hé mở. Sắc vàng tuyệt mỹ của đá Topaz trong con ngươi tựa như một vì tinh tú mà tạo hóa đã để quên nơi trần thế.​

Ánh nhìn vừa chạm nhau, Tô Mộc Thu không khỏi giật nảy một cái. Nhất thời, vị hoàng tử của Gia Thế có cảm giác như thể bản thân đã bị nhìn thấu toàn bộ, toàn bộ suy nghĩ lẫn ký ức đều chẳng thoát khỏi đôi mắt kỳ lạ ấy. Nhưng rồi, cậu lại tự trấn an rằng làm sao có chuyện đó được và tiếp tục giữ chặt Mộc Tranh, âm thầm đánh giá kẻ trước mặt là ai và liệu có gây nguy hiểm cho hai người hay không. Trên người người y là một bộ trang phục vô cùng đơn giản với áo rộng tay màu trắng, quần dài màu xám lông chuột, trên eo có đính một chuỗi mấy viên đá đủ màu, chân đeo bốt đen, tay mang hộ giáp sắc đỏ. Thoạt nhìn hắn như một thiếu niên được sung vào quân đội đế chế mỗi năm, nhưng mẫu trang phục kỳ lạ này đừng nói là Gia Thế ngay cả các nước trên lục địa này, Mộc Thu cũng không chưa từng thấy nơi nào như thế.​

Dù có bỏ qua chuyện đó đi chăng nữa thì sự xuất hiện của kẻ này ở đây cũng quá kỳ lạ, đến mức ai cũng đề phòng. Một thiếu niên nằm trong một tảng băng khổng lồ lạnh hơn cả gió tuyết đang bủa vây ở nơi tưởng chừng chẳng có sinh vật nào tồn tại, ấy thế mà lúc băng tan anh em hai người lại cảm thấy như đã tìm được thái dương ấm áp. Phải chăng y chính là ngọn liệt hỏa đã bị chôn vùi trong băng tuyết bấy lâu, nay tỉnh giấc mộng ngàn năm liền muốn thoát ra, muốn thiêu đốt vạn vật một lần nữa?​

Tảng băng cuối cùng vỡ vụn, người trong băng thong thả đặt hai chân xuống nền đá, trước mặt hai anh em họ Tô. Y không vội mở lời chỉ liếc mắt ra xung quanh như đang đánh giá gì đó. Tựa như một kẻ đã ngủ quá lâu đến độ gân cốt cũng đã bị căng cứng, kẻ đó liền thử cử động, thản nhiên như nơi này chẳng có ai ngoài y. Tô Mộc Thu chớp mắt, Tô Mộc Tranh há miệng, chẳng biết mở lời làm sao. Kẻ mới vừa bước ra từ đống băng vụn càng không quan tâm đén sự có mặt của người khác, mãi đến khi Tô Mộc Thu cất tiếng hỏi y mới quay đầu lại nhìn hai người. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, đáy mắt của y dường như đã như sáng lên rồi lại vội trầm xuống, bình lặng như mặt nước hồ thu.​

"Chào, tôi tên Diệp Tu. Cảm ơn hai người đã giải thoát tôi khỏi đống băng này nhé."​

Người nào đó đơn giản buông bỏ một câu rồi ngồi xuống bệ đá, tự nhiên như ở nhà. Đối mặt với một thiếu niên Tô Mộc Thu có một trăm lẻ một câu hỏi cho mình về nguồn gốc, nguyên cớ mình ở đây, Diệp Tu chỉ khoác tay trả lời đại khái.​

"Ca đây là bị người ta truy sát chạy lên đây nhưng sau đó không sao xuống được vì tuyết chỉ đành tự đóng băng để đợi người nào đó đi qua đưa xuống núi thôi."​

Y trả lời vô cùng trôi chảy, trên mặt còn có chút giễu cợt hệt như đang kể cho người ta một câu chuyện hài không liên can tới mình. Nói xong ngẫm một chút, y lại nhìn anh em họ Tô mà thở dài.​

"Nhìn hai người chắc cũng chả thể cứu tôi ra ngoài được. Chắc tôi nên tự đóng băng mình lại lần nữa."​

Nói đoạn Diệp Tu đứng dậy, từ dưới chân hàng trăm vòng ma thuật được vẽ bằng những ký tự vô cùng kỳ lạ. Những trận cuồng phong từ kết ấn bằng đầu quấn quanh người y, thậm chí Mộc Tranh còn nhìn thấy được những tinh thể băng li ti trong không khí bắt đầu kết tinh lại từ dưới chân Diệp Tu, chả mấy chốc đã hóa đá hết phần mũi giày của y. Đứng trước tình huống chẳng ai ngờ đó, chả biết trời xui quỷ khiến như thế nào Tô Mộc Thu lại lấy khẩu súng mình giắt bên hông, bắn một phát đạn. Đạn rời nòng, theo một đường phá nát lớp băng mới vừa được hình thành, một đường đạn chuẩn xác và cự kỳ khéo léo, viên đạn chỉ phá đi băng chứ không hề chạm da thịt của Diệp Tu dù chỉ một chút. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến người ta biết tay súng này cừ khôi đến như thế nào.​

Diệp Tu nhìn viên đạn sượt qua, băng vụn vỡ nát mà chân mình không chút sứt mẻ gì không khỏi thầm tán thưởng trong lòng. Mộc Thu à, không hổ là Thần Thương Thủ như, lúc nào cũng biết cách làm mình là không thẹn với danh xưng. Dù khoảng cách xa thế nào, tình huống ngặt nghèo ra sao, vị trí khó nhắm bắn như thế nào vẫn có thể bắn ra một đường đạn tốt nhất, giờ đây chỉ là khoảng cách vài mét, thật chẳng thể làm khó người này.​

Mặc Diệp Tu còn đang bận chìm trong những suy nghĩ mơ hồ, Tô Mộc Thu đã cất giọng đầy quyết đoán.​

"Đừng có coi thường chúng tôi. Nếu cậu tự hóa mình vào băng lần nữa thì chúng tôi sẽ không đem cậu ra khỏi đây được đâu."​

"Thật chứ?"​

Người nào đó mắt nửa nhắm nửa mở, dáng vẻ như đang muốn nói tôi-không-tin-cậu, nhãn nhã ngồi xuống như khi nãy. Chẳng mấy chốc, Tô Mộc Thu bị vẻ mặt đó chọc giận, cảm thấy như bị xúc phạm ghê gớm. Quái? Tại sao cậu phải để tâm đến một kẻ ất ơ từ trên trời rơi xuống vậy chứ? Tên này còn chưa chắc phải dạng tốt đẹp gì, có khi lại kẻ có mưu đồ bất chính nên mới phải chạy lên đây trốn. Dù y có tự đóng băng lần nữa cũng không ảnh hưởng gì đến anh em cậu bây giờ. Có hắn cũng được, không có cũng không sao. Đằng nào cũng là ba kẻ bị kẹt trong cái nơi khỉ ho cò gáy này, có ai hơn ai đâu chứ? Trong lúc Tô Mộc Thu đang lục lại não của mình xem mình vừa làm trò con mèo gì thì em gái cậu -Tô Mộc Tranh lại vội vã lên tiếng.​

"Anh hai em nói được là làm được. Anh ấy là hoàng tử của đế chế này nên anh cứ yên tâm, nhất định chúng ta sẽ rời khỏi đây an toàn."​

Tô Mộc Thu muốn tự sát. Em gái của cậu sao có thể ngây thơ như vậy chứ? Một mình cậu nhất thời nông nỗi chưa đủ, cả Mộc Tranh cũng lên tiếng làm gì? Mộc Tranh à, chúng ta còn chưa biết tên này là tốt xấu ra sao mà ! Tô Mộc Thu thật sự khóc không ra nước mắt, tự hỏi kẻ đang đứng trước mặt mình phải chăng có năng lực hóa đần người khác, nếu không vì sao anh em cậu lại hành động lạ lùng như vậy?​

Mộc Tranh không hiểu sao sắc mặt của anh mình trở nên tệ tới vậy, cô bé hết nhìn anh mình lại nhìn về phía người lạ mặt như đang ngóng đợi thái độ của y. Trái lại với một Mộc Thu, sau khi nghe cô bé cất lời, Diệp Tu có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều. Trên môi y là một nụ cười nửa đùa nửa thật, ung dung đáp lời, hệt như kẻ được xếp trên trong mối quan hệ này là mình.​

"Xem như ta tin hai người. Dù sao ngủ trong băng lâu quá rồi cũng đi ăn một chút mới được."​

Nghe đến từ "ăn" trong miệng kẻ này cả Mộc Thu và Mộc Tranh đều ngây người ra, ánh mắt không tự nhủ dõi theo bước chân của một người lạ mà họ mới gặp lần đầu.​

Thức ăn!​

Ba ngày nay, hai người đã phải trải qua những ngày đói khổ nhất cuộc đời mình. Tuy khi nãy, anh em họ Tô vừa ăn ít lương khô nhưng nó chẳng thấm đâu vào đâu với cái bụng đã chịu đói suốt mấy ngày trời. Diệp Tu cũng không phải không cảm nhận được điều đó, y đi được một đoạn liền ngoảnh đầu lại ra hiệu đi theo rồi dẫn cả hai vào sau sâu trong hang động. Ở nơi ấy đã có sẵn một rương thức ăn, dù chỉ là lương khô và nước nhưng vào hoàn cảnh ngặt nghèo như hiện nay, ngay cả ngàn vàng cũng chẳng có giá trị bằng chúng. Thậm chí, việc thứ này có bị bỏ độc hay tại sao chúng lại có sẵn ở đây hai người cũng chả màng, chỉ biết vội đem lương khô lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình. Với những người xuất thân hoàng gia như Mộc Thu, Mộc Tranh từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung vàng điện ngọc, nhung lụa cùng sơn hào hải vị, nào biết có lúc một vài miếng lương khô tấm thường lại trở nên quý giá như thế.​

Nhìn hai anh em người ăn đến no căng, Diệp Tu chỉ im lặng mỉm cười. Nụ cười ấy làm Tô Mộc Thu không khỏi sởn cả da gà, bởi Diệp Tu lúc này không khác gì một con hồ ly gian xảo đang vui vẻ chuẩn bị cho âm mưu đen tối của mình. Hoàng tử của đế chế Gia Thế thật không hiểu, rõ ràng cậu và Mộc Tranh mới là những hậu nhân của Ngọc Hồ Ly, sao giờ lại cảm thấy tên này mới hồ ly tinh chân chính?​

Quả nhiên linh cảm của Mộc Thu không hề sai, Diệp Tu thực sự đưa ra yêu sách, gương mặt tuấn tú còn ung dung nở nụ cười trào phúng như thách thức sự bình tĩnh của bất kỳ ai.​

"Ghi nhớ cho kỹ những gì mình ăn đấy hoàng tử, công chúa của tôi. Dù đống thức ăn này cũng không miễn phí đâu."​

Tô Mộc Thu xém nữa nghẹn chết.​

Còn chưa thoát ra cái tên này đã đòi thù lao?​

Vô sỉ vừa thôi chứ!​

Không biết xấu hổ à?​

Một bàn tay đang đặt lên báng súng, Tô Mộc Thu nghĩ đến lương khô mình đang nhai lại đem hết cảm xúc muốn bắn nát nụ cười của ai kia nuốt hết xuống dạ dày. Cậu thầm nhủ dù sao mình cũng đã nợ ân tình của tên này, với thân phận hoàng tử cũng không thể quá hẹp hòi được.​

"Được rồi, sau khi ta quay về sẽ thưởng cho ngươi ba rương châu báu, cắt cho hai mươi mẫu đất ở thủ đô đã đủ chưa? "​

"Ta không cần mấy thứ đó."​

Một khoảng lặng bị Diệp Tu gieo xuống, tựa như một giọt nước men theo thạch nhũ, nhỏ xuống nền đá lạnh lẽo như xé bỏ không gian tĩnh lặng trong khoảnh khắc rồi tất cả lại vội vã quay về điểm bắt đầu. Công chúa nhỏ miệng còn đang nhai dở mẩu lương khô, chỉ biết mở to đôi mắt to tròn nhìn Diệp Tu như đang nghi vấn phải chăng Diệp Tu có đang nói đùa hay không. Sinh trưởng trong hoàng gia, từ nhỏ cả hai đã chứng kiến bao nhiêu người vì tiền tài vật chất, vinh quang, danh vọng mà tranh đấu chết đi sống lại. Thậm chí, anh em họ rơi vào tình cảnh như bây giờ chẳng phải cũng là do những thứ ấy mà ra sao?​

Nên với thiếu niên Tô Mộc Thu, cậu không tin trên đời có kẻ lại chê những thứ vật chất hào nhoáng ấy. Thế mà giờ đây, Diệp Tu lại cho cậu một câu trả lời như vậy mà chẳng mất lấy một giây suy nghĩ. Mặc hai ánh mắt đang tập trung lên mình, y vẫn điềm nhiên như không, tay gom chút dây leo, bỏ thêm vào đống lửa đỏ rực đang cháy bập bùng. Ánh lửa như nhảy múa trên gương mặt ấy, đem bóng y đổ dài lên vách đá, đơn độc lại tịch mịch, cô liêu. Bất chợt, Tô Mộc Tranh lại thấy những gì trước mắt cô không khác gì một bức bích họa đẹp đẽ tới mê người, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bình yên. Chỉ là, vì sao người con trai ấy lại trông cô đơn như vậy, vì sao khi nhìn y ngồi một mình như thế cô lại muốn rơi nước mắt? Cứ như, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy...​

Giữa không gian tĩnh lặng như thể đã bị cái lạnh đóng băng. Diệp Tu lại đặt ra một câu hỏi đủ sức làm da đầu Tô Mộc Thu tê rần.​

"Ngươi có muốn làm vua không, Mộc Thu?"​

"Ta không bao giờ có hứng thú với ngai vàng !"​

Mộc Thu gần như hét lên, tốc độ thậm chí còn hơn cả Diệp Tu trả lời cậu khi nãy. Không hiểu vì sao kẻ này lại hỏi một câu như vậy nhưng cậu không thích làm vua, đây lẽ là lẽ tất nhiên. Bao nhiêu năm qua, Tô Mộc Thu đã thấu hết những góc khuất của quyền lực, của những thứ mà bao nhiêu người tham vọng, ước ao. Tình cảm gia đình bị đem ra tính toán, vua cha luôn đa nghi với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì bao gồm cả người vợ đầu ấp tay gối, ngay cả anh em cùng chung một dòng máu cũng nghi kị giết hại lẫn nhau vì quyền lực. Rồi sau tất cả đổi lấy được gì ?​

Ngay cả khi đã ngồi trên vị trí cao nhất, kẻ đó cũng phải hằng ngày sống trong lo sợ và muôn ngàn cái nhìn thèm khát bủa vây. Hắn không được quyền tin ai, ngay cả anh em, con cái. Xiềng xích của ngai vàng sẽ mãi kìm hãm bất kỳ ai đã đang nuôi mộng ngồi lên đó, bởi kết cục sau cùng của những người đó sẽ mãi là một cái chết không hề thanh thản. Một cuộc sống như thế, Tô Mộc Thu không muốn phải dấn thân vào. Nhất là khi, mẹ cậu trước khi nhắm mắt cũng đã dặn hai anh em tuyệt đối không được vọng tưởng đến ngai vàng, bởi nó chính là nguồn cơn cho cái chết được báo trước của bà. Trong mấy năm qua, dù đã cố gắng không lộ ra trí thông minh hơn người hay có ý lấy lòng vua cha,thế mà Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh cũng không thoát khỏi sự nghi kị từ những kẻ đang thèm khát vị trí đứng đầu đế chế này. Giờ đây bị Diệp Tu hỏi một câu như thế, Tô Mộc Thu không chút dấu giếm hay sợ hãi cho y một câu trả lời rất quyết đoán. Cậu căm ghét vương quyền, chỉ hận không thể cách nó càng xa càng tốt, làm gì có chuyện lại ôm mộng làm vua?​

Người ngồi đối diện cậu dường như không hề hài lòng với câu trả lời đó, y giương mắt lên nhìn Tô Mộc Thu một chút rồi lại tiếp tục đem dây leo nhóm vào đống lửa như đang nhảy múa những vũ điệu rực rỡ. Trong một thoáng, Tô Mộc Thu bất chợt nhìn thấy nơi đáy mắt của Diệp Tu dường như cũng đang có một ánh lửa đang bập bùng, khoảng khắc ngắn ngủi đó trôi qua hệt như ảo giác, chưa từng một lần thật sự tồn tại.​

"Nếu không làm vua cả đời ngươi sẽ là một con tốt thí, bị người ta điều khiển và giết hại thôi, Mộc Thu. Ngươi phải nhớ, ngươi không chỉ sống vì một mình mình, ngươi còn Mộc Tranh để lo toan."​

Diệp Tu bình thản nói, ánh nhìn vẫn chỉ dành cho ngọn lửa đỏ đang bập bùng. Lần này, Mộc Thu không vội trả lời, cậu hiểu Diệp Tu đang muốn nói gì. Trong thế giới hỗn độn này chuyện cá lớn nuốt cá bé đã là sự thật hiển nhiên, nếu không có tiền tài hay quyền lực trong tay, trước sau gì họ cũng sẽ trở thành những kẻ lót đường, những con tốt thí cho những kẻ có mộng đế vương. Có mộng sẽ chết, không có cũng sẽ chết. Ở lục địa Vinh Quang đầy bất ổn này trong suốt hàng vạn năm nay đã có biết bao nhiêu đế chế hình thành rồi suy tàn, nào ai đếm xuể. Có thể trong nay mai thôi, cái tên Gia Thế này sẽ biến mất và cậu cũng như Mộc Tranh sẽ trở thành những kẻ lang bạt khắp bốn phương trời. Không phải tự nhiên, Diệp Tu lại nhắc cho cậu nhớ điều này, y đang muốn làm cậu hồi tâm chuyển ý nhưng đẩy Mộc Thu cậu vào cuộc chiến tranh giành quyền lực này thì Diệp Tu được gì, cậu không thể đoán ra. Khẽ cau mày, hoàng tử của đế chế Gia Thế không khỏi đặt ra câu hỏi để giải tỏa mối nghi vấn của mình.​

"Ngươi hỏi ta chuyện đó làm gì?"​

"Nếu ngươi muốn làm vua, ta sẽ là người phò tá ngươi. Dĩ nhiên ta không cần ngươi trọng thưởng hay phong tước gì cả."​

Diệp Tu nói ra từng chữ chắc nịch, gương mặt vẫn mang vẻ đùa cợt như cũ, duy chỉ có ánh mắt là nghiêm cẩn đến lạnh người. Vào giây phút ấy, tưởng chừng cái lạnh cắt da cắt thịt của cơn bão tuyết dữ dội ngoài kia cũng chẳng thể xuyên qua được nổi đôi mắt rực rỡ sắc vàng như thái dương tháng bảy của Diệp Tu. Tô Mộc Thu ngây người, Tô Mộc Tranh cũng ngẩn ngơ chẳng biết nói gì cho phải.​

Tên này rốt cục đang suy tính gì?​

Tài sản và quyền lực người khác tặng cho thì không màn nhưng lại muốn phò tá Mộc Thu - một kẻ chẳng ôm mộng làm vua tham gia vào cuộc chiến kế vị ngai vàng?​

Tại sao trên đời lại có một người đầy rẫy những mâu thuẫn như vậy?​

Và thứ mà y thật sự muốn có là gì ?​

Nhìn thấu được những gì hai người đang nghĩ, Diệp Tu không đáp chỉ khẽ cong môi, vẽ ra một ý cười ngạo nghễ. Chẳng hiểu sao, vào lúc này, Tô Mộc Thu lại thấy hình như mình đã gặp người này từ trước, còn tựa như bọn họ đã trải qua bao ngày bên nhau nhưng dù cố như thế nào cậu cũng như em gái mình, đều không tìm ra được câu trả lời. Hít một hơi sâu, Mộc Tranh cuối cùng cũng đem nghi vấn của mình hỏi Diệp Tu.​

"Diệp Tu... chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"​

"Không có, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Có lẽ do gương mặt này của ca ưa nhìn nên chắc hai người đã gặp ở đâu đó mà thôi."​

Tô Mộc Thu một lần nữa tức đến muốn thổ huyết, cuộc đời bao nhiêu năm qua của cậu chưa gặp qua một tên nào có thể vô sỉ như vậy. Lần nữa kìm nén cảm xúc trong lòng mình lại, Tô Mộc Thu mặc kệ ai đó tiếp tục nhai nốt một mẩu lương khô. Lúc thấy cô em gái nhỏ bên cạnh đã sắp không thể mở mắt nổi, cậu liền lấy áo trải xuống rồi đem đầu Mộc Tranh gối lên đùi mình, miệng bắt đầu luyên thuyên mấy câu chuyện cổ tích, thần thoại thuở xa xưa mẹ vẫn hay kể cho hai người nghe lúc còn sống.​

"Rằng xưa kia, trời đất còn bao phủ bởi mây đen, muôn loài phải náu mình dưới lòng đất tối tăm.

Một thanh Khước Tà xé đôi trời đất, Đấu Thần uy nghiêm đạo mạo một mình mở ra thời đại mới.

Từ đó con người được thấy bình minh, hoàng hôn, thấy được nhật nguyệt đổi dời.

Khước Tà xưa không lưu, danh tự cũng đã sớm bị cát bụi thời gian che mờ.

Người sau kể lại chỉ nhớ đến một Đấu Thần vĩ đại, không tên, không tuổi, cả dung mạo cũng chỉ là ảo ảnh sương mù."

Lời kể của thiếu niên nhỏ dần rồi tắt lịm. Tô Mộc Thu suy cho cũng vẫn là một thiếu niên còn chưa lớn hết, gắng gượng tới như vậy cũng đã là quá sức rồi. Mấy ngày liền không có nổi một giấc ngủ tử tế, chẳng có một bữa ăn đàng hoàng, làm sao hai thiếu niên lớn lên trong hoàng cung có thể chịu nổi. Cả hai có thể sống đến giờ này cũng có thể xem là hiếm thấy. Nhìn anh em họ Tô thiếp đi bên nhau, Diệp Tu chỉ nở một nụ cười như không. Y nhìn khóm lửa đang lụi dần rồi lại tự giễu.​

"Những gì sử sách ghi lại chỉ là cái vinh quang trước mắt, nào có ghi lại những góc khuất phía sau chứ."​

Đêm ấy, tựa như cả thế giới rộng lớn chỉ còn mình Diệp Tu và cơn bão tuyết đang gào thét trên những vách đá dựng đứng là còn thức. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trong bóng đêm phản chiếu vào đôi mắt tinh anh không khác gì một viên đá Topaz huyền ảo, đã thu hết tinh hoa của nhật nguyệt. Y khẽ cất lời như đang thì thầm.​

"Xin lỗi vì đã nói dối hai người."

"Thực ra chúng ta đã gặp nhau, không chỉ một mà còn rất nhiều lần."

"Lần này, nhất định kết cục sẽ khác."

Bên ngoài cuồng phong vẫn rít gào, trời đất chỉ có một mảng trắng xóa lạnh lùng. Vào một đêm như thế, câu chuyện của ba người đã bắt đầu.​

Đây là điểm khởi đầu của một đế chế Gia Thế đại cường, tung hoành khắp Vinh Quang nhiều năm sau đó.​

Nhưng đồng thời cũng là trang đầu tiên trong quyển sách về một huyền thoại với những bi kịch mãi được lịch sử khắc nghi.​

***​

P/s: Hàng mừng sn năm ngoái giờ lôi ra sửa đăng tiếp a. Ngẫm lại không biết năm ngoái mình gõ cái gì vậy không biết.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook