Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Hoàng Tranh] Sunlight

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Edit: @KaoriShun
Beta: @cây cỏ

Sản phẩm được phục vụ cho project: [PROJECT] [CMSN TÔ MỘC TRANH 2020] Kỳ Mộc Vu Hoả

Sunlight

Vì lý do cá nhân, mùa giải này Tô Mộc Tranh đã giải nghệ, thật ra cô không có rời xa giải đấu Vinh Quang, thỉnh thoảng chạy tới nhà thi đấu xem, điều đáng suy ngẫm là không ai biết cô làm thế nào để cho mình không bại lộ trước mặt các fan.

Hôm ấy, tiết trời buổi sáng khởi đầu không tệ, mặt trời lặn sau buổi tối ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những áng mây bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời.

Buổi tối đó, trân đấu sân khách Lam Vũ với Vi Thảo đã kết thúc, tuyển thủ Lam Vũ tâm trạng ngược lại không tệ mặt đầy hớn hở và vui sướng, chỉ là luôn có cảm giác bầu không khí hơi kỳ lạ, dường như có chỗ nào không đúng nhưng không rõ chỗ nào không ổn.

Cho đến khi Tô Mộc Tranh không biết từ nơi nào chạy đến, mặt tươi cười hỏi: "Thiếu Thiên đâu?" .

Mọi người mới hiểu ra bầu không khí kỳ lạ này, thì ra chính là tên đó! Khó trách hôm nay bầu không khí kỳ lạ như thế, hóa ra là tên đó nói ít hơn thường ngày.


Mọi người nhất thời nhìn về bên cạnh một cái, Hoàng Thiếu Thiên mặt đầy buồn bực ở cuối đội ngay lập tức liền rơi vào tầm nhìn của Tô Mộc Tranh, ánh mắt của mọi người cũng nhìn thẳng vào hắn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và tò mò, mọi người cảm thấy tò mò khó hiểu.

Hôm nay Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ yên tĩnh, người khác hỏi hắn thế nào hắn cũng chỉ lắc đầu cái gì cũng không chịu nói, cho dù Dụ Văn Châu tự mình ra trận hắn cũng im lặng không lên tiếng, khiến cho mọi người lo lắng hắn hồi lâu, hơn nữa có nghi ngờ trong lòng cũng không hiểu được.

Vốn cho là Hoàng Thiếu Thiên tâm tình kém, thế nhưng hôm nay lên sân đấu Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn là một mớ bong bóng thoại như cũ, ngoài lý do tâm tình kém khiến cho mọi người không nghĩ ra nguyên nhân khác.

"Thế nào rồi?" Tô Mộc Tranh mỉm cười gật đầu xem như chào mọi người Lam Vũ sau đó liền đi đến Hoàng Thiếu Thiên, về phần Tô Mộc Tranh cùng Hoàng Thiếu Thiên là quan hệ gì, mọi người cũng đều biết, nên tại đây mọi người đều nhẹ nhàng liếc nhìn bọn họ một cái.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Tô Mộc Tranh, đồng thời nhìn mọi người Lam Vũ ở phía trước, trong lòng suy nghĩ một chút cảm thấy mình quả thật không thể đứng trước Tô Mộc Tranh mà không lên tiếng, cuối cùng đưa khuôn mặt đầy buồn bực giơ tay chỉ cổ họng của mình.

Mọi người Lam Vũ không hẹn mà cùng sững sờ, sau đó mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ngay lập tức âm thanh kinh người vang dội cả hành lang dài, tiếng cười ngông cuồng, ngay cả đội bảo an cách đó không xa cũng thò đầu nhìn.

"Ha ha ha Hoàng thiếu cậu nhục quá đi!"

"Ha ha ha, mười sự kiện lớn Trung Quốc cười chết tôi!"

"Ha ha ha!"

Hoàng Thiếu Thiên bị đồng đội vô ý cười nhạo đến buồn bực, cũng không mở lời nói gì, lời nói kìm nén trong lòng có chút khó chịu, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó ôm cổ Tô Mộc Tranh, quay đầu không để ý tới đám đồng đội kia phát điên cười nhạo mình.

Hôm nào chờ cổ họng tôi không sao, các cậu chết chắc.

Khi toàn đội Lam Vũ cùng các đồng đội và Tô Mộc Tranh về tới khách sạn, vốn cùng phòng với Hoàng Thiếu Thiên, Lư Hãn Văn rất tự giác chạy đi cọ phòng với người khác, việc này khiến Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thoải mái nháy mắt liền đem chuyện buồn bực lúc nãy ném ra sau đầu, trong lòng nghĩ bây giờ hậu bối thật là càng ngày càng hiểu chuyện!

"Mấy ngày nay Thiếu Thiên đều rảnh chứ?" Ở trước cửa phòng, Tô Mộc Tranh kéo cánh tay Hoàng Thiếu Thiên cười khanh khách hỏi, nụ cười của cô càng rực rỡ ngay khi biết đáp án.

Qua mấy ngày chính là All-stars, quả nhiên khoảng thời gian này tất cả mọi người đều rảnh.

Quẹt thẻ phòng sau đó Tô Mộc Tranh đẩy cửa phòng đi thẳng tới bàn, rất thoải mái lấy máy vi tính, kết nối wifi của căn phòng, hiển nhiên bắt đầu lên mạng, động tác lưu loát không chút rụt rè.

Ngồi trước bàn lướt Weibo, Tô Mộc Tranh nâng cằm nhìn màn hình biểu cảm vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng vẫy tay gọi Hoàng Thiếu Thiên tới xem một đoạn ngắn lại đùa giỡn, có đoạn ngắn quả thật rất buồn cười, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên có mấy lần cười ra tiếng, cuối cùng đáng thương đem tiếng cười nuốt vào cổ, chung quy cười một tiếng cổ họng lại đau đớn.

"Anh làm sao để cổ họng bị đau?" Có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên sa đọa như này, Tô Mộc Tranh cũng rất hiếu kỳ.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn cô nhíu mày một cái, mặt có chút nhăn nhó đau khổ lẫn tức giận, hắn cầm điện thoại dùng tốc độ tay kinh người gõ một đoạn chữ, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Tô Mộc Tranh.

—— Không phải ngày đó em nhất định bắt anh ăn hết một mớ hạt dưa này xong! Em cũng biết ăn hạt dưa nhiều sẽ bị nhiệt! Không thể nói chuyện bực bội, ngột ngạt lắm !!

"Ngày đó không cẩn thận mua nhiều!" Tô Mộc Tranh nhìn hắn trả lời, hì hì cười một tiếng, dừng vài giây, lại nói: "Nhân tiện trị bệnh nói nhiều luôn, bản thân làm một bức tranh an tĩnh, có thể cho mọi người một môi trường yên tĩnh, một công đôi việc thuận tiện biết bao."

—— !

Tô Mộc Tranh nhìn một hàng số trên điện thoại di động, khóe miệng ngoắc ngoắc cũng không nói gì, quay đầu cùng Sở Vân Tú tiếp tục trò chuyện bên cạnh bỏ rơi Hoàng Thiếu Thiên mặt đầy chán nản ở một bên, điều này khiến Hoàng Thiếu Thiên có cảm giác bực bội trong lòng, nhưng hắn cũng không thể như mọi ngày phát huy kỹ năng lời thoại rác rưởi.

Ngày hôm sau Hoàng Thiếu Thiên thức dậy sớm cảm giác đã không thấy bóng dáng Tô Mộc Tranh, bên cạnh trống trơn, duỗi tay đến vị trí của Tô Mộc Tranh tùy tiện sờ mấy lần phát hiện ga giường không có độ ấm, ngồi dậy nhìn xung quanh phát hiện trong phòng không có bóng dáng của cô..

Đi đâu? Ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, liền thấy Tô Mộc Tranh tay trái tay phải mỗi tay một cái túi, dùng chân nhè nhẹ đá văng cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngẩn người cười nói: "A..., anh tỉnh rồi?"

Hoàng Thiếu Thiên nhanh nhẹn xoay người bước xuống giường, để chân trần đi đến bàn bên kia, xoa đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, tiếp đến hai tay động tác cực nhanh lật qua lật lại cái túi, trong lòng nghĩ: 'Những cái này ăn bữa sáng không phải rất thanh đạm sao. . ., chưa tới vài giây vẻ mặt của hắn trở nên hơi méo mó —— chờ một chút, cho hỏi một lớn túi đồ ăn vặt bên phải có chuyện gì xảy ra, thật sự bắt nạt hắn cổ họng đau không thể ăn à.

Nghĩ tới đây Hoàng Thiếu Thiên quay đầu vẻ mặt đầy u oán nhìn chằm chằm Tô Mộc Tranh, làm cái khẩu hình "Việc em làm? (Đây là việc em làm sao? )" .

Tô Mộc Tranh sớm đã đoán hắn sẽ phản ứng như thế, ngồi xổm ở một bên nở nụ cười: "Cổ họng của anh phải nhanh khỏe lên! Nếu không mấy ngày kế tiếp anh chỉ có thể nhìn em ăn!"

Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng trầm mặc: ". . ."

Trong lòng cũng không bình tĩnh nổi: " !"

"Được rồi ăn điểm tâm." Tô Mộc Tranh cũng không cười bao lâu, đứng lên thuận tay vò tóc Hoàng Thiếu Thiên đến loạn thất bát tao, nhẹ giọng cười, "Ngủ cũng không có hình tượng."

"Hừ." Thật ra cổ họng Hoàng Thiếu Thiên đau rất nghiêm trọng, hắn cuối cùng phát tiếng, ậm ự vài tiếng xong khóe miệng hắn có chút cong lên sau đó lại luyến tiếc.

Cách All-stars còn có một ngày, toàn đội Lam Vũ trên dưới đều là một dáng vẻ, mà Hoàng Thiếu Thiên rời đội một mình từ sáng sớm.

Hắn bị Tô Mộc Tranh kéo đi một tiệm bánh ngọt vắng vẻ, nghe nói đây là do Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú tìm được cửa hàng này, vừa yên tĩnh cũng vừa che khuất, vị trí lại không gây chú ý cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện, chất lượng đồ ăn vô cùng vừa miệng, không khí trông tiệm cũng tràn đầy ngọt ngào.

Chung quy All-stars sắp đến rồi, tổ chức ngôi sao Vinh Quang trong thành phố đều háo hức mong chờ, cho dù bình thường muốn tìm một chỗ yên tĩnh cũng rất khó, chứ nói chi là hiện tại, huống hồ Hoàng Thiếu Thiên cùng Tô Mộc Tranh đối với phòng ăn cao cấp cũng không hứng thú, vì thế tiệm bánh ngọt ở trong mắt bọn họ biến thành thiên đường.

"Mộc Mộc em có muốn ngày mai anh sử dụng mẹo nhỏ đưa em lên sân khấu đùa nghịch một chút?" Mấy ngày nay cổ họng Hoàng Thiếu Thiên khỏi hẳn đến bảy tám phần.

"Anh nằm mơ!" Tô Mộc Tranh cắn bánh kem lườm hắn một cái!

"Dù sao rất nhiều fan đều lo lắng về cựu nữ thần Liên minh." Hoàng Thiếu Thiên híp mắt cười.

"Anh dám?" Tô Mộc Tranh lần này ngược lại tập trung ăn bánh kem, cũng lười để ý hắn, dù thế nào hắn cũng chỉ lắm lời thôi.

"Em nói xem."

Thoáng một cái mấy tiếng cứ như thế trôi qua, bởi vì buổi tối đã hẹn với toàn đội Lam Vũ đi ăn cơm tối, cho nên lúc đúng giờ sau khi trả tiền hai người cũng không có ý định ngồi lâu, sau đó cẩn thận liền rời khỏi.

Đúng lúc đó Hoàng Thiếu Thiên duỗi tay kéo Tô Mộc Tranh đang định đứng dậy, cười nói: "Em gặp một chuyện rất xấu, em đoán xem là gì?"

"Em không đoán." Tô Mộc Tranh mỉm cười.

"Khóe miệng em dính bẩn." Hoàng Thiếu Thiên cũng không nói nhiều, làm chính sự quan trọng, liền cúi người tới gần Tô Mộc Tranh, nhẹ nhàng đem miếng bơ trên khóe miệng liếm sạch, sau đó. . .

Này! Hoàng Thiếu Thiên môi của anh với chỗ đó sai rồi! Đã nói là khóe miệng! Tô Mộc Tranh trong lòng cười mắng, thế nhưng mặt mày vô tình trong toát ra đến ý cười ngọt ngào hơn không khí trong cửa hàng này.

All-star hôm đó Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng không dám đùa đem Tô Mộc Tranh lên sân khấu, dẫu sao khi sự việc xảy ra những người trong cuộc khó chịu lại thảm.

Tuy nhiên sau khi kết thúc Hoàng Thiếu Thiên không do dự bỏ lại đồng đội, không thể chờ đợi đi tìm Tô Mộc Tranh.

Hoàng Thiếu Thiên tìm được Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Tranh cùng hai người tán gẫu vui vẻ, dù sao chính xác mà nói chỉ là nàng cùng Sở Vân Tú trò chuyện vui vẻ, Chu Trạch Khải thỉnh thoảng phụ họa "Ừ" vài câu.

Sở Vân Tú nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên, trên mặt lộ ra ý cười sâu xa, chậm rãi vẫy tay một cái: "Tính không quấy rầy vợ chồng son các cậu, tiểu Chu chúng ta đi thôi."

Nói xong liền đẩy Chu Trạch Khải đi mấy bước, sau đó quay đầu hướng Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt: "Mộc Mộc chúng ta lần sau tiếp tục tán gẫu, không làm kỳ đà cản mũi nữa."

Tô Mộc Tranh cũng là cười híp mắt vẫy tay một cái, đợi Sở Vân Tú bọn họ đi xa sau đó, Tô Mộc Tranh liền bị Hoàng Thiếu Thiên duỗi tay kéo một cái ôm vào ngực, Tô Mộc Tranh cười nói: "Không sợ bị phóng viên chụp được à?"

Tuy quan hệ hai người bọn họ trong giới chuyên nghiệp mọi người bên trong đều biết, nhưng chung quy không có công khai ra ngoài, mà mọi người miệng cũng kín như bưng không có truyền ra ngoài.

Hoàng Thiếu Thiên chép miệng, nói: "Này ngược lại em nhìn Weibo nha!"

"Hả?" Tô Mộc Tranh vừa nghe, vội vàng từ trong ngực Hoàng Thiếu Thiên đẩy ra, cầm lấy điện thoại đăng nhập Weibo, vừa lên liền bị mấy người @ sợ hết hồn, dù sao lúc trước mình mới kiểm tra qua, căn bản không có thông báo nhiều như vậy!

Mở ra vừa nhìn, Tô Mộc Tranh không thể phản bác được.

@ Hoàng Thiếu Thiên V:

Bạn gái của ta @ Tô Mộc Tranh V

Like (4656)/ chia sẻ (4267)/ bình luận (3201)

16 phút trước đó đến từ iPhoneX chính chủ

End.
 

Bình luận bằng Facebook