Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Diệp Tranh] Cầm Duyên

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Cầm Duyên
Tác giả: Đang tìm.....
Editor: Mều Tinh
Beta: @Một Chiếc Nấm
Nguồn convert: [Diệp Tranh] Cầm Duyên
Độ dài: 4.3k
Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh
Tình trạng: Hoàn

Sản phẩm được phục vụ cho project: Tô Mộc Tranh 2020 - Kỳ Mộc Vu Hỏa
Cảm ơn các chị trong Hội Tự Sát đã giúp đỡ em rất nhiều ạ
Chúc mọi người đọc fic vui vẻ.
----------------------
Thời gian dần trôi, sinh viên trong học viện cũng ngày càng ít đi.

Sinh viên bị cưỡng chế ở lại ký túc xá cuối cùng cũng được cho phép về ăn Tết, chỗ ký túc xá nữ của Tô Mộc Tranh cũng không ngoại lệ. Hôm nay cô tiễn người bạn cùng phòng cuối cùng về - Trần Quả.

Cô nữ sinh trước khi rời khỏi vẫn lo lắng cho người bạn không có ý định đi, chân mày nhỏ nhíu lại, khuôn mặt xinh xắn mang theo ưu phiền.

"Mộc Mộc, cậu thật sự không muốn về nhà cùng tớ ư? Cha mẹ tớ không vấn đề gì đâu, mồng năm Nhu Nhu cũng sẽ đến nhà tớ."

"Không cần đâu Quả Quả, cậu đừng lo lắng, tớ ở một mình cũng không có vấn đề gì." Cô cười tươi, vẫy tay với cô bạn. Vẻ mặt Tô Mộc Tranh chẳng có biểu hiện gì là lo lắng cả, nụ cười vẫn xinh đẹp như trước đây, "Nếu cậu còn không đi là lỡ xe đó."

Mắt nhìn đồng hồ, đúng như cô nói, Trần Quả dù không an tâm thì cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình, tiến lên ôm cô bạn một cái, trên mặt đầy vẻ cô đơn, làm cho người ngoài nhìn vào không xác định được cuối cùng người ở lại có phải là người cô đơn không.

"Nếu chán lúc nào cũng có thể gọi điện cho bọn tớ."

"Okay. Đi đường cẩn thận, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Tô Mộc Tranh nhìn đến khi không thấy bóng của xe nữa mới thôi vẫy tay. Cô vừa nhìn bầu trời âm u vừa le lưỡi, gương mặt đẹp đẽ không che giấu vẻ hụt hẫng, lại vẫn cố mỉm cười.

"Chẹp, về nhà nào."

Chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước. Trong trường, tính cả giáo viên và học sinh thì cũng chỉ còn lại rất ít người, hầu hết mọi người đều đang trên đường về nhà, thậm chí có người đã đến nơi. Sân trường luôn luôn náo nhiệt bỗng chốc lộ vẻ lạc lõng.

Tận hưởng gió nhẹ ban chiều, Tô Mộc Tranh bỗng thở dài.

Cô không phải là không có nhà để về, chỉ là người anh trai lớn lên từ nhỏ đang ở nước ngoài không về được, cô cũng chẳng muốn trở về "nhà" để càng thêm cô đơn.

Tô Mộc Tranh biết cơ hội du học bồi dưỡng lần này quan trọng với Tô Mộc Thu thế nào, anh cũng rất muốn đi. Lúc đó, thời gian ở với em gái có thể sẽ bị rút ngắn dữ dội bởi những công việc đã lên kế hoạch từ trước ── chẳng hạn như bây giờ ── Tô Mộc Thu từng muốn từ bỏ, cô phải tốn biết bao công sức mới khuyên được anh ra nước ngoài.

Cô thề son sắt với anh trai rằng bản thân tuyệt đối không có vấn đề gì, không nghĩ rằng khi thật sự đối mặt rồi, cảm giác cô đơn lại cực kì khó chịu.

"Không được rồi, để anh hai biết là ảnh lại muốn trở về."

Nghĩ đến người anh trai chiều chuộng mình hết mức, nụ cười của Tô Mộc Tranh lại thêm vài phần chân thật.

Trước khi ăn cơm cô có lượn qua phòng tập đàn, thiếu đi học sinh luyện đàn làm căn phòng trở nên trống vắng rất nhiều. Cô chọn căn phòng mình thích trước đó đã đăng ký để vào, cây đàn dương cầm to lớn đặt ở giữa, có cảm giác lễ độ lại trang nghiêm.

Thoáng cười, cô đóng cửa lại, rồi ngồi lên ghế đàn, đồng thời nhấc nắp đàn lên, phím đàn trắng đen xen kẽ rõ ràng lại đẹp mắt.

Ngón tay tinh tế xinh đẹp nhấn đầu phím, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên có phần đáng yêu. Tô Mộc Tranh nhịn không được mà bật cười, bấy giờ mới đặt hai tay lên, thanh âm ưu nhã truyền đi trong không trung.

Thử nhắm mắt lại, âm thanh trôi chảy không chút gián đoạn, khóe miệng cô không khống chế được lại cong lên, tựa như tự cảm thấy kiêu ngạo với bản thân.

Sau đó, không thể tránh khỏi mà hiện lên bóng hình người kia.

Người đã dạy cho cô đàn khúc nhạc này.

Cô đánh qua cả trăm khúc nhạc, nhưng đây vẫn là khúc nhạc mà cô thích nhất. Không phải là một giai điệu do danh nhân biên soạn, cũng chẳng phải là giai điệu cần dùng kỹ xảo cao thâm, chỉ là hai cậu nhóc thiên tài nhàn rỗi không có việc làm tìm tòi ghi chú rồi sáng tác ra.

Cô tận mắt nhìn thấy hai người Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu tự mình khám phá rồi phổ nhạc, trở thành giai điệu mà cả đời này cô vĩnh viễn không quên, khắc ghi giai điệu đầu tiên trong cuộc đời của họ đưa cho cô.

Rồi sau đó Diệp Tu cầm tay dạy cô, mang cô bước vào thế giới này, thích dương cầm, thích âm nhạc.

Bây giờ lại trở thành khó gặp mặt.

Cô nhịn không được thở dài, nhớ tới những thứ làm cho người ta chán ghét không thể ngăn được, tâm trạng lập tức trở nên phiền muộn.

Nhấn giữ phím trắng, âm thanh vang lên bên tai như một lần lại một lần gọi tên Diệp Tu.

Diệp Tu.

Cô không nói cho ai biết, mà có lẽ ai cũng không phát hiện được.

Bạn cùng phòng Trần Quả và Đường Nhu có biết một chút chuyện này, chỉ là cô nghĩ, anh cả đời có lẽ cũng sẽ không biết.

Tâm trạng không tốt dẫn đến việc khó mà tiếp tục đánh đàn, cô nặng nề thở dài rồi lại đóng đàn rời đi.

Chỉ còn có một mình nên cô lười ăn ở ngoài, Tô Mộc Tranh về ký túc xá cầm tiền và phiếu ăn vào canteen, thấy đóng cửa mới nhớ đến ngay cả bác gái chủ tiệm canteen cũng về quê ăn Tết.

Khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhăn lại, rõ ràng đang nghĩ đến việc mua mì tôm để trải qua hết kỳ nghỉ Tết. Vừa xoay người lại, cô đã thấy có người đứng dựa vào cây từ bao giờ.

Chớp mắt ngơ ngác vài giây, Tô Mộc Tranh đơ ra mấy giây mới lên tiếng: "... Thầy?"

Anh vốn đang mỉm cười lập tức nụ cười đông cứng lại, "Bây giờ không cần gọi anh là thầy đi."

Tô Mộc Tranh chớp mắt vài cái mới hồi hồn: "Diệp.. Diệp Tu."

Thầy thực tập bị chỉ mặt điểm danh ừ một tiếng, cầm điếu thuốc lá ngậm trên miệng ném xuống mặt đất, dập tắt rồi bước lên.

Biết đối phương đi du học không phải vì lý do gia đình, Tô Mộc Tranh lại không nghĩ đến bây giờ anh còn ở trong trường.

Hoặc là nên nói, không nghĩ đến anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, lại còn bày ra dáng vẻ đã đợi rất lâu.

Có thể sao?

Cảm xúc hỗn loạn khiến cô có hơi bối rối, chờ đến khi anh đưa tay trước mặt cô huơ huơ, cô mới lấy lại tinh thần.

"Anh, anh còn chưa về nhà?"

"Ông già với mẹ anh ra nước ngoài rồi, Diệp Thu cũng không trở về." Diệp Tu nhún vai, "Chưa ăn cơm hả? Cùng ăn không?"

"Anh mời sao?" Tô Mộc Tranh nháy mắt nhìn anh.

Diệp Tu cong môi cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Muốn ăn gì?"

Cô dường như không hề suy nghĩ mà trả lời: "Kem ly!"

"Cái đó ăn không no được."

Diệp Tu đảo mắt, việc Tô Mộc Tranh yêu thích kem quả thật là mười năm nay vẫn như thế.

Tô Mộc Tranh lúc này mới nở nụ cười, cô đương nhiên sẽ không ăn kem thành bữa chính, chỉ là vì đối thoại kiểu này sẽ làm mất đi cảm giác mất tự nhiên lúc nãy, làm cô có thể đối diện với anh một cách bình thường.

"Em muốn ăn Spaghetti, ở gần trường học có một chỗ ăn rất ngon, ở trong hẻm, anh từng ăn thử chưa?"

"Chưa, em dẫn đường đi."

Diệp Tu nói rồi nhường đường, Tô Mộc Tranh hiểu ý đi lên trước, hai người liền hướng về phía quán cô nói mà đi.

Tô Mộc Tranh đi cạnh người con trai cao hơn mình rất nhiều. Vì cùng trường nên phải chú ý rất nhiều chuyện, mặc dù liên lạc trên QQ chưa từng đứt đoạn, nhưng số lần gặp mặt ngày càng ít, chứ đừng nói đến việc sóng vai đi cùng nhau thế này.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu quen nhau bao lâu, cô cũng quen Diệp Tu chừng ấy, bây giờ đột nhiên cảm thấy người bên cạnh mang đến cảm giác rất khác thường, so với Diệp Tu trước đó cực kỳ không giống.

Rõ ràng là thành thạo hết tất cả các loại nhạc cụ, anh lại không để tâm chuyện ăn mặc giống một nghệ sĩ bình thường, điểm ấy cô sớm đã biết rõ. Chỉ là, sau khi trở thành giáo viên thực tập tất nhiên không thể ăn mặc tùy tiện như trước. Diệp Tu mặc cái áo sơmi vẫn còn hơi nhăn, vừa nhìn liền biết chưa được là ủi, nhưng vẫn có một mùi gì đó không miêu tả được.

Có chút không quen, nhưng dường như lại không có bất kỳ thay đổi nào.

"Sao vậy, cứ nhìn anh chằm chằm?"

Hiển nhiên nhận ra ánh mắt chăm chú ấy, Diệp Tu cười như không cười nhìn sang cô.

Giật mình vì bị anh đột nhiên hỏi, Tô Mộc Tranh le lưỡi, "Nhìn áo sơmi của anh kìa. Anh không ủi sao? Nhăn nheo đến độ nào rồi."

"Tùy tiện là được mà."

Diệp Tu - người rất lười về phương diện này, nhún vai.

Ra khỏi cổng trường, bước trên đường lớn, anh bất chợt rẽ sang một hướng khác. Tô Mộc Tranh ngây ra nhìn người đột nhiên đổi hướng đi, Diệp Tu cũng chẳng nói gì, lôi cô tiếp tục đi.

Khách quen của quán chủ yếu đều là học sinh, sau khi về quê thì cảm giác trống vắng hơn rất nhiều. Có không ít chủ quán đóng cửa treo biển về quê thăm người thân, cũng ghi rõ thời gian mở cửa lại, may mắn là quán mà bọn họ muốn ăn vẫn còn mở cửa.

Tìm vị trí gần cửa sổ trên lầu, theo lời gọi món của Tô Mộc Tranh, nhân viên phục vụ rất nhanh liền mang menu xuống.

"Nhà hàng này em cùng với Quả Quả và Nhu Nhu vẫn thường đến ăn, đôi lúc cũng đi cùng Tú Tú, rất ngon a."

"Nếu thích thì lần sau cùng đi tiếp."

Vừa mới nhấp ngụm nước chanh, thoang thoảng hương pesto* và súp ngô được đưa đến, hiệu suất quả thực rất nhanh.
*Pesto (tiếng Ý: [ˈpesto], tiếng Liguria: [ˈpestu]) được bắt nguồn từ pesto alla genovese, là một loại xốt có nguồn gốc từ Genova, thủ phủ của Liguria, Italy. Món này theo truyền thống gồm có tỏi nghiền, hạt thông châu Âu, muối thô, lá húng Tây, phô mai cứng như Parmigiano-Reggiano (còn được biết đến với tên gọi pho mát Parmesan) hay Pecorino Sardo (loại pho mát làm từ sữa cừu), tất cả được hòa quện với dầu ô liu.

^ Pesto
Dọn chỗ cho phục vụ bày đủ nguyên liệu, Tô Mộc Tranh nói tiếng cảm ơn, cầm dao nĩa bằng inox rồi nhăn mũi nhìn Diệp Tu một cái.

"Không được, sẽ bị người ta nhìn thấy."

"Suy cho cùng cũng có bao người nhận ra đâu." Diệp Tu cạn lời, nhưng không còn cách nào.

Trường có kỷ luật cực nghiêm ngặt, đặc biệt nhắm vào quan hệ của thầy trò, sợ phát sinh tình huống học sinh ôm đùi dựa vào thầy giáo lấy đề thi hoặc là phát sinh mối tình thầy trò, vân vân mây mây. Có lúc họ muốn gặp mặt cũng phải trốn trốn tránh tránh.

Vì lý do đó, cơ hội gặp mặt của họ mới ít ỏi như vậy.

Tô Mộc Tranh có phần cô đơn, lại rất nhanh vực lại tâm trạng, "Không biết anh hai bây giờ như thế nào nhỉ?"

"Chắc chắn là vừa bù đầu với công việc vừa phàn nàn đi." Diệp Tu không nhịn được mà thở dài, "Làm không tốt không chừng còn có thể túm cổ hắn lôi về, nghĩ lại cũng thật tội nghiệp."

"Anh ấy sẽ không như vậy đâu."

Tô Mộc Tranh vừa cười vừa phản bác, hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh anh trai nhà mình bùng nổ.

Mỳ rất nhanh được đưa ra, mùi thơm bay khắp tứ phía làm cho người ta thèm thuồng. Tô Mộc Tranh tăng thêm tốc độ ăn bánh mì và súp trong tay để chuẩn bị ăn món chính, lại thấy có hơi lửng bụng.

Nhìn người đối diện lộ ra khuôn mặt đáng thương, Diệp Tu không chút xao động, "Em gầy quá, tự mình ăn hết đi."

Tô Mộc Tranh xị mặt.

Cô đáng thương ngồi chọc chọc đồ ăn đủ kiểu, bình thường đi cùng bạn bè đều là chia ra, lần này bỗng dưng lại quên sức ăn của mình có hạn, biết vậy cô đã không gọi thêm bánh mì.

Nhìn biểu cảm phong phú của cô gái trước mặt, Diệp Tu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Em cố gắng ăn đi, nếu ăn không nổi nữa thì đưa cho anh."

Mắt Tô Mộc Tranh sáng rực lên, "Thật hả?"

"Vâng vâng vâng, đại tiểu thư, mau ăn đi."

Cô lại tiếp tục cười, tay cầm muỗng nĩa đều nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Diệp Tu biết rõ điều này là bất khả thi, nhưng vẫn không nhịn được cong môi cười theo.

"Vậy em có dự định gì không?"

"Cũng chẳng có việc gì, chắc là ở lại ký túc xá thôi."

Diệp Tu chống cằm, như có điều suy nghĩ mà nhìn người đối diện, "Có muốn ra ngoài chơi không?"

Cô gái trong nháy mắt giật mình.

Nhìn người đối diện sững sờ, Diệp Tu đại khái cũng biết đối phương giật mình vì điều gì. Một trạch nam như anh lại đưa ra đề nghị này xác thực hơi kỳ cục, ngay cả anh cũng không nhịn được mà ho khan, thay đổi lại cách nói: "Hoặc là đi nơi nào đó mà em muốn."

Tô Mộc Tranh lúc này mới gật đầu lia lịa, nghĩ chút rồi lại lắc đầu, "Em không đi đâu, anh hai bảo trễ nhất thì mồng hai anh ấy sẽ về. Cho đến lúc đó em ở lại phòng đàn tập luyện thôi, không đi ra ngoài đâu."

Diệp Tu nhíu mày, "Chăm chỉ như vậy?"

"Đương nhiên, nhập học xong sẽ có bài kiểm tra." Tô Mộc Tranh cười rồi nháy mắt mấy cái.

"Nếu vậy thì thôi đi, lần sau lại nói tiếp." Nói xong lại lấy từ trong túi ra hai tấm vé nhạc kịch, "Cho em nè."

"Shakespeare..." Tô Mộc Tranh sừng sờ cầm tấm vé, "Em nghe bảo là rất khó mua mà?"

"Quen biết nên lấy được hai vé, em muốn đi không?"

"Muốn!" Hai mắt Tô Mộc Tranh sáng ngời.

Nhìn mặt cô gái tràn đầy mong đợi, Diệp Tu cũng cười theo, "Đợi đến đó rồi nói sau, cuối tháng ba có một buổi diễn, em xem tình hình của mình rồi báo lại cho anh."

Cười híp mắt đồng ý, mặt mày Tô Mộc Tranh hớn hở, cũng thấy thoải mái hơn, dường như có thể đem đồ ăn trên bàn ăn hết.

Diệp Tu cũng trầm tĩnh lại, nhanh chóng ăn xong, cầm khăn tay lau miệng.

Cô cố gắng nuốt đồ ăn xuống, đến khi thật sự không ăn nổi nữa mới đẩy cho anh. Diệp Tu không đổi nĩa của mình mà lấy thẳng nĩa của Tô Mộc Tranh cuốn mỳ sợi lên ăn.

Tô Mộc Tranh bưng tách hồng trà nhìn anh dùng nĩa của mình. Mắt cô thật không dám nhìn thẳng anh, gương mặt hơi hồng hồng, cô tự nhủ với bản thân nhất định là do nhiệt độ trong phòng quá cao.

Cô đột nhiên cảm thấy trải qua kỳ nghỉ Tết này cũng không quá tệ. Chỉ là như vậy thật tội cho anh hai.

Tô Mộc Tranh yên lặng ngồi kiểm điểm, nhưng nhìn thấy cũng còn có người cô đơn giống mình như thế này, thật là tốt.

Nuốt xuống miếng cuối cùng, Diệp Tu lại lần nữa rút tờ khăn giấy lau nước tương dính trên khóe miệng. Chắc chắn cả hai đều đã no, nhanh chóng lấy đồ rồi đi thanh toán.

Vừa ra mới phát hiện màn đêm đã buông xuống, một làn gió thổi qua không khỏi làm cho cô khẽ run.

Diệp Tu bất đắc dĩ nhìn cô, "Đem khăn quàng cổ quàng lên đi, không là cảm đó."

"À, vâng."

Tô Mộc Tranh lấy khăn quàng cổ từ trong túi xách lên, ngoan ngoãn quàng lên cổ, soi thử lên cửa kính xe.

Quanh trường học chẳng có gì để dạo, hai người cũng chẳng vội đi nhanh, cứ chậm rãi ung dung mà cất bước. Chờ đến khi về đến trường học đã muộn.

Sân trường to lớn để lại cảm giác lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.

Nghĩ đến cảnh ban đêm phải ngủ một mình trong ký túc xá, cô cảm thấy da đầu dường như đang tê rần.

"Mộc Tranh, em có chuyện gì sao?

"Không có gì." Tô Mộc Tranh lắc đầu, lại không nhịn được mà nép sát vào người Diệp Tu, muốn gia tăng cảm giác an toàn, "Có chuyện gì hả?"

Nhìn hành động của cô, Diệp Tu nghĩ nghĩ rồi cũng đoán được cô đang nghĩ gì. Bất đắc dĩ, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình khá nhiều.

Tô Mộc Tranh sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình Diệp Tu thờ ơ, làm cho cô bất giác cũng an tâm theo.

Ngay cả khóe mắt cũng cong lên, tràn đầy ý cười.

"Để anh đánh đàn cho em nghe."

Mang cô đến phòng đàn, Diệp Tu liền chú ý đến nét chữ xinh đẹp của Tô Mộc Tranh trên sổ ghi chép. Quay đầu hướng về cô cười cười, anh lúc này mới ký tên của mình.

Vào phòng Tô Mộc Tranh đăng ký tập dương cầm, Diệp Tu kéo cô ngồi cạnh mình trên ghế, tay đặt lên phím đàn, cô nhịn không được mà so sánh, phát hiện tay anh so với cô thì có thể đánh thêm ba bốn phím trắng.

"Dù sao anh cũng lớn hơn em, lại còn là con trai."

Xoa xoa đầu cô, Diệp Tu nhấn phím đàn, âm nhạc du dương lưu loát truyền đến, trình độ quả thực hơn cô rất nhiều.

Cô mở to mắt, gần như lập tức liền nghe ra khúc nhạc mà anh đàn.

Mấy tiếng trước, cô còn ở nơi này, cũng đàn khúc nhạc này.

Tô Mộc Tranh cứ thế gật đầu, lại nhìn sườn mặt Diệp Tu, cảm thấy mũi có hơi cay.

Khúc nhạc đơn giản được Diệp Tu biểu diễn phảng phất có thêm sức sống, không hề ngẫu hứng diễn tấu, anh hoàn toàn dựa theo bản nhạc năm đó mà đánh.

Một khúc nhạc hoàn tất, nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Tu cười cười, "Em còn nhớ không?"

"Ừm..." Cô không để lại dấu vết mình vừa nghẹn ngào, "Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ."

"Sao lại quên được, đây chính là tác phẩm đầu tiên của tụi anh mà." Diệp Tu lại xoa đầu của cô, "Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ."

Tô Mộc Tranh ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy tim mình bị lỡ nhịp, rồi bỗng dưng lại đập nhanh.

"Anh còn nhớ ư?"

"Đương nhiên rồi, chỉ là không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật rồi."

"Không, không sao cả." Cô lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả, lại cảm giác mũi chuẩn bị sụt sịt, "Thế này là đủ rồi."

"Lần sau bù cho em." Anh đưa tay thay cô lau nước mắt trên khóe mi. Diệp Tu không hỏi, chỉ nhẹ nhàng hứa với cô, "Lần sau tặng em một bài, từ từ dạy em đàn, khúc nhạc lần này chính là chương thứ hai."

Được. Thanh âm Tô Mộc Tranh có hơi khàn khàn, nhịn không được lại cười lên, nghiêng người ôm lấy anh.

Nghênh đón cơ thể ấm áp, Diệp Tu tựa cằm vào vai cô, nhẹ nhàng vỗ sống lưng, khóe miệng cong lên biểu lộ ý cười ôn hòa mà cô không thấy, bên tai cô vang lên âm thanh ôn nhu lại rõ ràng.

Anh nói, sau này chúng ta hẹn gặp mặt ở đây, lấy lý do hướng dẫn dạy học chắc chắn sẽ không bị phát hiện, em có chịu không.

FIN

Chúc mừng sinh nhật Tô nữ thần :LOL:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook