Hoàn [CMSN Tô Mộc Tranh 2020][Diệp Tranh][AU!Việt Nam] Phía nón em nghiêng

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Diệp Tranh] Phía nón em nghiêng




---

Tác giả: Hàn Chiêu Thiến

Pairing: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Genres: BG, Romance, AU!

Note: Shortfic nằm trong series AU!Việt Nam, đăng trong project Kỳ Mộc Vu Hỏa 2020.

Chúc mừng sinh nhật Tô Mộc Tranh! Mộc nữ thần, sinh thần khoái hoạt, tươi tắn bình an!

---

Nắng minh mang

mấy nhịp Tràng Tiền

Nón rất Huế, mà đời không phải thế

mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

- trích Tạm biệt Huế, Thu Bồn

---




“Diệp Tu, nhanh lên anh! Em muốn che nón trên cầu khi trời vừa đứng bóng!”

Tô Mộc Tranh bật cười, váy trắng phồng lên no gió, tay vung vẩy chiếc nón lá. Mái tóc nâu vờn xoay vờn dưới nắng, bung mượt như một tấm tơ, từng vạt từng vạt nắng vàng ươm chảy tràn qua đôi gò má, tươm tấp trên đôi vai mềm, nhảy múa lung linh trên làn da như đang bắt sáng dưới trời xanh. Gió lộng, tán phượng trên cao đung đưa, cuốn tán lá vào tầng tầng lớp lớp dây điện giăng như tơ nhện, nắng vàng tươi hệt màu nước cam, ngọt ngào cái vị mật ong già hạn. Chẳng buồn để ý tới xung quanh, cũng không để tâm tới giọng reo vui có hơi lớn, Tô Mộc Tranh cười xinh xẻo, gót giày khua lộp cộp trên đường.

Diệp Tu đeo máy ảnh toòng teng trên cổ, mồ hôi túa ra dưới chiếc nón đội trên đầu, cái dáng bơ phờ áo thun, quần cộc, dép lê khiến anh trông xuề xòa xộc xệch không khác gì mấy con bù nhìn giữ ruộng buổi ban trưa. Ấy vậy mà trong đôi mắt ấy lại đong đầy nét vui thầm, đưa nhìn ánh nắng rơi trên tà tóc dài con gái, nở một nụ cười yêu đương bên khóe môi.

Huế ngày hè nóng, nhưng cái nóng miền của Trung Việt Nam nhằn nhặn mà vẫn dễ chịu chán so với đất Hàng Châu hay Bắc Kinh. Và nắng. Nắng vàng như tắm trong hũ mật, nắng trơn tuồn tuột như mỡ, rung rinh rắc lên nền đất từng cái bóng thẫm màu khi buông mình thẩn thơ, mơn trớn lên nét cười đáy mắt. Tô Mộc Tranh cười tươi trong nắng, sóng sánh, sóng sánh, Diệp Tu soi bóng mình vào màu hổ phách ấy, lúc trong lúc thẫm, thấy được mặt trời vàng và mắt em nâu.

Cả hai đã lạc mất đoàn từ cách đây nửa tiếng, song dường như chẳng có gì lúng túng. Tô Mộc Tranh đi thì Diệp Tu cũng đi, cứ như có thể đi tuốt từng ngõ ngách của xứ này. Giữa những con người xa lạ và bản xứ, họ lẫn vào và cứ đi theo màu xanh lam uốn khúc lững lờ của con nước Hương Giang, níu tay nhau lướt nhanh dưới những tán phượng vĩ đỏ rực, trong lúc mồ hôi âm ẩm đầu dưới nón lá mong manh, hoặc đợi cơn gió từ đợt nước thượng nguồn về thổi tung làn tóc mái. Tô Mộc Tranh ríu rít trong veo như bầu trời xanh đang bị gió đẩy lên cao tít, cũng có lúc dừng lại thở từng nhịp từng nhịp mỏi chân như một cô bé con. Em xoa xoa đầu gối, rồi ngồi lên ghế đá mát lạnh mà vô tư nhìn anh cúi đầu giúp tháo giày, nắn bóp gót chân. Những đầu ngón chân xinh xinh cứ ngọ nguậy liên tục. Ngay khi Diệp Tu phiền quá mà đưa tay lên nhéo chóp mũi em, Tô Mộc Tranh vẫn cười lên trong vắt.

“Hoa phượng đỏ đẹp quá, cũng đẹp như liễu lãng văn oanh.” Em chỉ tay lên trên tán phượng vĩ, cười rộ lên dưới cái nắng lúc tỏ lúc mờ xuyên qua kẽ lá kép, hàm răng trắng bóng như một chuỗi ngọc. Em đẹp như vẻ thanh tao của tòa Hoàng thành cổ mình mới đi thăm lúc sáng, mơ mà lại thực đến nao lòng, bằng chứng là cái giọng chim oanh ríu rít cùng cổ chân em trơn mát trong tay anh, đánh động vào từng sợi tơ thính giác khi thị giác của anh đã nhòa đi dưới nắng gió. “Nước sông cũng xanh quá, đẹp như nước Tây Hồ.”

Diệp Tu bật cười. Nắng và gió như một liều thuốc diệu kỳ ươm ấp lên cái chân mỏi nhừ của anh, dìu dịu xoa đi, thú thật anh rất muốn ngáp một cái. Trưa hè đẹp như thế này mà ngủ một giấc trưa thì quả thật đã nghiền, cái hồi mà anh mới lạc vào tiệm net Hưng Hân thì giấc trưa thường gộp cùng giấc sáng, ngủ một mạch qua giấc chiều, tỉnh lại ngấp nghé bảy giờ tối. Ấy nhưng mà Tô Mộc Tranh có vẻ như không muốn nghỉ trưa, cũng tạm thời quên đi cái đói bụng khi mùi cơm mộc mạc tỏa ra từ các hàng ăn bên đường, như thể đích đến là cầu Tràng Tiền cũng đẹp đẽ y hệt cúp Quán quân mà cả bọn cùng nhau nâng lên ở Zurich ngày ấy. Cần gì phải vội vã quýnh quáng lên khi bị lạc đoàn? Ta luôn có cách tìm đường quay trở lại. Lạc khỏi đoàn du lịch thì cũng đâu khó khăn mấy, anh vẫn còn giữ tấm cạc-vi-zít của khách sạn trong túi áo. Khi về ta có thể gọi taxi, có những tài xế nói tiếng Trung rất tốt. Du lịch ở xứ này cứ trôi đi lững đững như cách con nước sông xanh trôi, lúc dùng dằng, lúc tĩnh tại, lúc lại tuôn nhanh, cứ thế theo dòng người đẩy đưa nhau vào lòng thành phố. Và cả hai dắt tay nhau đi giữa dòng người ấy, tìm vào tận tâm mùa hè.

Cầu Tràng Tiền vắt ngang sông xanh, nắng minh mang rơi rụng khắp những nhịp cầu Gô-tích, quẩn quýt trên từng thanh sắt lên xuống, lúc nhọn lúc cong. Tô Mộc Tranh đuổi dồn bước chân, kéo tay Diệp Tu chạy từng bước vững vàng trên lối đi bộ trải bê tông hệt một tấm lụa xám. Hơi thở nóng dồn ứ trong lồng ngực trút sạch ra khi dừng lại ở nhịp cầu thứ sáu, Diệp Tu cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, vừa đúng mười hai giờ.

Tô Mộc Tranh cười lên lóng lánh, chiếc nón bài thơ vươn trên cánh tay trắng, dưới cái nắng chính giữa đỉnh đầu, tán lá trúc cùng những câu thơ tuôn trào, bay bổng, ẩn ẩn tỏ mờ mỗi khi nón phe phẩy, rọi lên mái tóc dài theo gió tung bay.

Diệp Tu mỉm cười rạng rỡ, nâng chiếc máy ảnh trên tay, nhẹ nhàng bấm một cái.

Tách.



xin chào Huế một lần anh đến

để ngàn lần anh nhớ hư vô

em rất thực nắng thì mờ ảo

xin đừng lầm em với cố đô

end.








-----
[Chuyện ngoài lề] Theo dòng thời sự:

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh mua vé đi du lịch Việt Nam, ai ngờ dịch Corona bùng phát, toàn thể Liên Minh bạo tốc độ tay đặt mua khẩu trang, chiến đội Lôi Đình đóng cửa cố thủ không ra ngoài. Cửa biên giới hai nước đóng, Diệp Ma thần và Mộc Nữ thần không được cấp visa, bị chặn lại tại cửa khẩu, rốt cuộc cùng đeo khẩu trang, dắt tay nhau quay về.”

Băng Ly: ...hết truyện. End.

Tui: Nhanh-gọn-lẹ.

Băng Ly: Đúng. Ngắn gọn súc tích, cập nhật thời đại.

Tui: Fanfic ngắn và có tầm thời sự nhất hiện nay.

Băng Ly: Quả là vậy, Liên Minh bạo tốc độ tay giành mua khẩu trang. Lôi Đình sân nhà Vũ Hán, khốn đốn đủ đường.

Tui: Đù, plot hay vãi. Đào hố lẹ kẻo uổng!!!

Băng Ly: ....

Băng Ly: Đm tôi.

Băng Ly: Lắm mồm rồi.
 

Bình luận bằng Facebook