Ongoing [Dụ Hoàng Dụ] Thời gian dừng lại ở mùa hè năm ấy - Kobayashizu

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#1


THỜI GIAN DỪNG LẠI Ở MÙA HÈ NĂM ẤY

Tác giả: Kobayashizu

Thể loại: Dụ Hoàng Dụ, thần thoại, on-going, trung thiên

______

“Đôi cánh của cá lớn đã quá rộng lớn bao la

Sợ người bay đến chốn xa xôi, sợ người lìa bỏ tôi đi mất

Càng lo sợ người mãi lưu chân lại chốn này

Mỗi giọt lệ của ta đều tuôn chảy về phía người

Chảy vào tận đáy biển sâu thăm thẳm

Tôi buông khẽ sợi dây trói buộc thời gian

Nhìn người bay đi xa, nhìn người rời xa tôi

Hóa ra người sinh ra để thuộc về đất trời bao la

Từng giọt lệ đều tuôn chảy về phía người

Chảy ngược về lần gặp thuở đầu của đôi ta...

(Lời bài hát Đại ngư - Đại ngư hải đường OST)

Tại biển Bắc có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm, cá này rời mặt nước, hóa ra chim Bằng: lưng của chim Bằng rộng cũng không biết mấy nghìn dặm…

Truyền thuyết nói, cá Côn không phải là sinh vật sống, đó là anh linh sau khi chết đi của những sinh vật lúc còn sống có tâm nguyện muốn được tự do hòa mình vào bầu trời vô tận, thỏa sức vẫy vùng khắp nơi. Linh hồn của chúng được gieo vào lòng biển sâu, hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thoát ly khỏi sự ràng buộc của hoàn cảnh là đại dương, hòa mình vào thiên không vô tận.

Chúng rời khỏi biến Bắc, tìm về Bắc Câu Lưu Châu - nơi giao nhau của thế giới loài người và thế giới linh hồn, lúc này mới thực sự hóa thành Côn Bằng, thong dong tự tại ngao du khắp Tam Giới.

Tên fic chỉ tạm thời, còn sẽ đổi, mình viết fic này sau khi xem phim Đại ngư hải đường, có thay đổi và thêm thắt đôi chút trong truyền thuyết về cá Côn Bằng, bạn nào hứng thú lên gg để tìm hiểu về chúng nha.
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#2

1.

Dụ Văn Châu có một người bạn bí mật, một người bạn của riêng cậu.

Dụ Văn Châu tìm được người ấy dưới đáy biển sâu, nơi cả ánh sáng cũng không chạm đến được.

Người bạn ấy rất đặc biệt, người ấy nghe thấy âm thanh của biển cả, người ấy cảm nhận được đất trời, người ấy nói, người ấy thấu cả linh hồn vạn vật.

Người ấy như ngọn lửa rực rỡ nhất, đột ngột xuất hiện, lưu lại một mùa hè đẹp nhất.

Đôi lúc Dụ Văn Châu thật bội phục trí nhớ của bản thân, ở tuổi này, hắn dần quên hết những người đã đi qua trong đời, những chuyện đã xảy ra trong đời, đã làm những gì, đã đi được những đâu, hắn đều không nhớ rõ.

Chỉ có một mùa hè năm ấy, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, từng câu nói, từng cái chạm tay,... hằn sâu trong trí nhớ của Dụ Văn Châu.

Hắn khẽ đưa tay vuốt ve mảnh đá màu xanh trên cổ, nhớ về hình dáng người thiếu niên trong kí ức.

. . .

Nơi ở của Dụ Văn Châu không nằm trong trấn mà nằm tách biệt trong một khu rừng cạnh biển, có hai người hầu làm việc chăm sóc hắn, mỗi ngày đưa cơm và các vật dụng cần thiết đến, tuy cuộc sống không khó khăn vất vả gì, những một mình cô độc giữa rừng, một bên biển, một bên rừng, nếu là một thiếu niên bình thường, hẳn đã phát điên vì cô độc

Dụ Văn Châu bị ép buộc phải sống ở nơi này, chúng lấy lí do muốn cậu dưỡng bệnh, nhưng Dụ Văn Châu biết ý định thực sự hẳn là muốn chôn vùi cả đời hắn lại nơi đây. Dụ Văn Châu không quá suy nghĩ về chuyện này, ở lại kinh thành hay ở nơi này thì đều là bị nhốt, ít ra ở đây hắn không phải chịu cảnh tù túng sau bốn bước từng thành, ngày ngày chứng kiến đủ thứ mưu toan âm hiểm.

Nếu bỏ qua đôi chân bị tật này, đây là một nơi không tồi để sống. Nằm ngay gần biển, ngày ngày nghe tiếng sóng vỗ rì rào, thi thoảng có tiếng chim biển vang lên vào sáng sớm, tiếng hò của những người dân làng chài, tuy không đông vui như kinh thành nhưng thôn trấn gần đây không tệ, ít nhất vẫn có đủ những thứ cậu cần.

Ngày ấy Dụ Văn Châu cùng người hầu ra trấn mua mực, Dụ Văn Châu không có sở thích hay thói quen nào đặc biệt, mỗi tháng cũng chỉ ra ra khỏi nhà một lần vào ngày 15 để mua sách đọc, mực và giấy Tuyên mới để dành cho việc viết thư pháp. Không ngờ lúc về biển nổi sóng dữ, thuyền nhỏ chao lắc dữ dội làm mọi người trên thuyền hoảng loạn, đồng thời hất Dụ Văn Châu rơi xuống nước.

Nước biển mặn chát tràn vào khoang miệng, cuốn toàn bộ không khí ra khỏi cơ thể Dụ Văn Châu, đôi chân tê liệt không cho Dụ Văn Châu cơ hội được vẫy vùng, nhanh chóng chìm dần vào biển sâu, từng cơn đau khủng khiếp truyền đến từ đầu và ngực, lan khắp cơ thể.

Cả cơ thể bị nước biển nuốt chửng, sự lãnh lẽo thấm vào da thịt, thấm vào linh hồn.

Dụ Văn Châu cố gắng mở mắt nhìn lên, chỉ có một khoảng ánh sáng mờ mờ phía trên đầu càng lúc càng xa dần, Dụ Văn Châu mơ hồ cảm thấy lưng chạm vào thứ gì đó trơn bóng, hơi ấm áp, ý thức trôi tuột theo cơn đau đang dịu dần, các giác quan đóng lại theo thời gian, ảo giác kéo tới, hình ảnh cuối cùng là một màu sinh vật màu đỏ vụt ra trước mắt, tất cả chìm vảo một màu đen vô tận.

2.

Truyền thuyết nói, tại biển Bắc có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm, cá này rời mặt nước, hóa ra chim Bằng: lưng của chim Bằng rộng cũng không biết mấy nghìn dặm…

Hoàng Thiếu Thiên không rõ mình đã ngủ bao lâu, có thể vài chục, cũng có thể là vài trăm năm... Ai mà biết được chứ.

“Côn Bằng thủy kích tam thiên lí,
Thô luyện trường khu thập vạn phu”

(Côn Bằng mà quẫy cánh rời khỏi mặt nước thì đã đi xa ba ngàn dặm)

Cậu là cá Côn, cá Côn muốn rời khỏi mặt nước, phải kiên trì hấp thụ đủ linh khí từ đất trời, không biết qua bao lâu, khi những điều kiện cần thiết đã đủ, thoát khỏi mọi ràng buộc, hòa mình vào thinh không.

Hoàng Thiếu Thiên đã ở đây từ rất lâu, khi đó nơi này chưa được khai phá, quanh đây vẫn là chốn rừng sâu nước độc, mãi về sau mới có người tới khai hoang, dần lập thành các ấp, các trấn, qua biết bao đời thế hệ mới trở thành một vùng đất trù phú.

Hoàng Thiếu Thiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ, một dòng chảy thanh mát đột ngột xông vào cơ thể cậu, thức tỉnh tâm trí đang ngủ yên. Cậu khó chịu cựa người, có thứ gì đó đang đè lên người cậu, cảm giác thanh mát cận kề làm cậu biết đây là nguyên nhân của dòng chảy đột ngột vừa rồi. Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy sinh mạng thứ đó đang trôi dần, hòa tan vào môi trường xung quanh, ý thức được chuyện xung quanh, Hoàng Thiếu Thiên vội vàng hóa thành dạng nguyên hình, cõng sinh vật đó lên lưng, nhanh chóng bơi về phía mặt nước.

Cá Côn thức tỉnh, đất trời nổi sóng, lúc nãy chỉ là biển động nhẹ, bây giờ Hoàng Thiếu Thiên vội lao lên mặt nước, làm biển động dữ đội, đất trời sẫm đen như có bão, gió biển thét gào
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Đại Ngư bay lượn giữa trời,
Hải đường đứng đợi một đời gió sương...


Thần linh ơi, con lại mong cái kết của câu chuyện này không như hai câu ấy...
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#4


3.

Khi Dụ Văn Châu tỉnh lại, hắn đang nằm trên một phiến đá lớn dưới gốc cây cổ thụ trong trên đỉnh núi. Hắn biết gốc cây này, mỗi năm đến cuối hạ vào thu, nó sẽ bắt đầu chuyển mình, chỉ trong ba ngày, toàn bộ lá trên cây đã đổi sang một màu đỏ rực, đây luôn cũng là cái cây chuyển đỏ đầu tiên của khu rừng, như một loại tính hiệu cho toàn bộ những cái cây còn lại thay màu theo.

Dụ Văn Châu thường nhìn nó qua cửa sổ của thư phòng, vào mỗi sáng, khi mặt trời ló dần qua những tán cây, giây phút mặt trời sắp nhô lên khỏi táng lá, ánh năng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tựa như cả cái cây đang phát sáng, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, lần đầu vô tình chứng kiến, Dụ Văn Châu đã nghĩ đây chính là cảnh tượng đẹp nhất hắn từng được chứng kiến, vừa linh thiêng lại vừa huyền bí.

Dụ Văn Châu nheo mắt nhìn những lên trời, thầm cảm thán rằng cái cây này cao thật, có lẽ cũng phải vài trăm tuổi rồi. Hắn không ngờ có ngày sẽ được nhìn nó với khoảng cách gần như vậy, không có tường thành, không có sách vở, không có bút lông nghiên mực, không có bất cứ đôi mắt nào ngày đêm theo dõi dám sát hắn, chỉ có vài vạt nắng hắt trên người qua táng lá, gió thổi nhè nhẹ bên tai, hít một hơi thật sâu, còn có cả mùi loại gỗ nào đó, thơm vô cùng.

Dụ Văn Châu không muốn nghĩ nhiều, toàn thân hắn rã rời, lồng ngực vẫn còn hơi đau nhói cho hắn biết mình quả thật đã rơi xuống nước. Dụ Văn Châu không muốn nghĩ xem tại sao mình lại ở đây, đã ở đây được mấy ngày rồi,.. không muốn nghĩ gì hết, kể cả việc tìm hiểu xem người đẩy hắn xuống hôm đó là ai, Dụ Văn Châu cũng không muốn làm.

“Không ngờ vẫn giữ được mạng, cũng còn tốt.”

Dụ Văn Châu cười nhẹ nhõm, nhắm mắt muốn ngủ tiếp, chuyện còn lại tính sau.

Hắn cảm thấy rất mệt, rất mệt.

Sự mệt mỏi từ trong linh hồn.

. . .

“Nó nói nó thích cậu kìa.” – Một giọng nói rất trong đột nhiên vang lên, Dụ Văn Châu mở mắt bừng tỉnh.

Giọng nói ấy là của một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, bổng nhiên xuất hiện sau các tầng lá cây, Dụ Văn Châu mở lớn mắt, thân ảnh người kia nằm trọn trong đôi mắt hắn. Người thiếu niên ấy rất lạ, cậu ta di chuyển giữa đám cành lá hỗn độn mà không gặp chút khó khăn, mỗi động tác vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng, thậm chí còn không khiến cành lá lay động, tựa như bản thân cậu là một phần trong đó, một phần của thiên nhiên.

Dụ Văn Châu nhìn không chớp mắt, quên cả việc thắc mắc người này từ đầu ra, thiếu niên ấy không giống hắn, mái tóc đỏ rực dưới nắng, mang theo thứ năng lượng làm hắn cảm thấy choáng ngợp. Người thiếu niên ấy còn cách mặt đất gần tám trượng, đột nhiên buông mình khỏi cành cây, lao xuống đất.

Dụ Văn Châu giật thót, bật người dậy, nhìn thân hình kia lao về phía mình, Dụ Văn Châu vô thức đưa tay muốn đón lấy thiếu niên ấy.

Việc diễn ra tiếp theo là cảnh tượng cả đời mà Dụ Văn Châu không quên được, lúc ấy hắn nghĩ bản thân đã gặp ảo giác thật rồi.

Khi còn cách mặt đất một đoạn, người kia đột nhiên cuộn người biến hóa thành một dòng nước màu đỏ, đáp xuống ngay trước mặt rồi Dụ Văn Châu rồi hóa lại thành người. Dụ Văn Châu ngẩn người, nhìn thiếu niên mang theo mùi biển cả đang vừa xuất hiện trước mặt.

“Nghe thấy không, nó nói nó thích cậu đó, nó còn khen nhìn cậu đẹp mắt, đúng là không có mắt nhìn, tui gặp nó trước, mặt mũi cũng đẹp hơn cậu nhiều thì nó không khen, chỉ khen mỗi cậu, thiệt quá đáng quá đáng quá đáng mà, tức chết tức chết tức chết tui rồi!!!!!”

Người thiếu niên ấy ngồi xếp bằng trên phiến đá, hơi nghiêng đầu nhìn vào bụng hắn, nơi có thứ âm thanh nhỏ phát ra, người kia sững người lại rồi cười tươi, loay hoay lấy ra một đống thực vật đặt trước mặt Dụ Văn Châu.

“Cậu đang bị ... bị gì nhỉ, từ đó khó nhớ quá... bị... bị...”

“Là bị đói”

“Bị đói... đúng đúng đúng, chính là từ đó. Tui đi nghe ngóng rồi, con người phải ăn, không ăn sẽ rất đói, đói cực kì khó chịu, đói nhiều quá còn chết nữa, thấy tui chu đáo không, còn vất vả đi tìm đồ ăn về cho cậu nữa, cậu không biết cực khổ cỡ nào đâu.”

Dụ Văn Châu nhìn đống “đồ ăn” người kia dúi vào lòng cậu, có nấm, 3 loại nấm khác nhau, toàn bộ đều là nấm độc, gần nửa tá hoa, vỏ ốc, đá cuội và quả dại, may sao trong đó có một ít quả đã chính, ăn tạm vẫn được.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn một đống “thức ăn” mình tìm về bị bỏ qua một bên, lòng đầy thắc mắc, cậu cầm mấy cây nấm độc lên, nhìn Dụ Văn Châu hỏi:

“Không ăn được hả? Cậu không thích những thứ xinh đẹp? Tui mắc công chọn mấy cây đẹp nhất rồi đó, mấy cây kia nâu nâu đen đen, cứ nghĩ cậu không thích.”

Dụ Văn Châu cẩn thận lau chùi đống quả dại, ngửi vài lần mới yên tâm ăn, nghe Hoàng Thiếu Thiên nói mới để ý những thứ Hoàng Thiếu Thiên kì công chọn đều sặc sỡ sắc màu, hình dạng đẹp đẽ.

“Cậu nhớ mấy cái cây hình dạng như vậy, lần sau thấy ránh chúng ra, bọn chúng màu càng đẹp lại càng độc, ăn vào có thể chết, còn mấy thứ có cánh lại có mùi thơm này không ăn được, chỉ để cho đẹp thôi, có thể cho là vô dụng, còn những thứ tròn tròn cứng cứng bên trong có nước này là hoa quả, hầu hết ăn được.”

Dụ Văn Châu cũng không hiểu tại sao lại thật sự ngồi giảng giải cho con người vừa hóa ra từ thinh không này, mà không, có lẽ không phải là con người, con người không hóa thành nước được.

“Tôi là Dụ Văn Châu, cậu tên gì?” Dụ Văn Châu mãi mới ăn xong trái đầu tiên, ngẫng đầu lên hỏi người trước mặt.

“Tên hả? Chờ tui nghĩ, chờ tui... hình như là Hoàng Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang săm soi những bông hoa, cau mày trả lời.

“Lúc nãy cậu nói “nó” thích tôi, là nó nào?”

Dụ Văn Châu đã đói mốc đói meo nhưng vẫn theo thói quen từ tốn ăn uống, hắn có hứng thú với người trước mặt hơn là đống quả dại khó nuốt này.

“Là nó.” Hoàng Thiếu Thiên chỉ vào gốc cây cổ thụ như một chuyện hiển nhiên - “Nó có linh khí nhất khu rừng này nên tôi mang cậu tới đây, nó thích cậu lắm, còn truyền không biết bao nhiêu linh khí cho cậu, không có nó cậu đã chết ngay hôm ấy rồi."

Dụ Văn Châu ngước đầu nhìn gốc cây to lớn, chuyện này rất hoang đường, nhưng không hiểu sao Dụ Văn Châu lại tin lời nói của Hoàng Thiếu Thiên, thiếu niên có thể hóa thành nước còn đang ngồi trước mặt hắn, một cái cây có linh tính thì đâu có gì lạ phải không? Trong Kinh phật thường dạy rằng vạn vật đều có linh tính, huống chi gốc cây này đã mấy trăm tuổi như vậy.

Dụ Văn Châu để quả dại trên tay xuống, tay phải ôm lấy bàn tay trái đã nắm thành quyền, cúi mình trước đại thụ, biểu thị lòng biết ơn.

“Dụ Văn Châu đa tạ ơn cứu mạng của thụ thần, nhất định sẽ cố gắng báo đáp.”

“Nó nói hai người có duyên nên mới cứu, nếu muốn trả ơn thì trồng lại khoảng rừng mới bị cháy 6 hôm trước là được. Tui nói cậu nè, tui đây mới là người vớt cậu từ dưới biển lên mà, cậu rớt trúng đầu tui, làm bể vỏ trứng của tui thì thôi đi, tui chăm sóc cậu, kiếm đồ ăn về cho cậu, mà cậu chỉ cảm ơn cái cây kia thôi à? Quá đáng quá đáng quá đáng thật sự luôn.”

Hoàng Thiếu Thiên hờn dỗi ngồi một bên, trừng mắt nhìn Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu cười khẽ, lần suýt mất mạng này thật thú vị, hắn tỉnh dậy dưới gốc cây mà hắn đã ngày ngày nhìn ngắm suốt ba năm trời, lót dạ bằng loại quả dại dở tệ mà hắn chưa từng nghĩ sẽ nếm qua trong đời, nợ thần thụ một một món nợ ân tình, còn thu về một ân nhân cứu mạng có thể hóa thành nước.

Những điều ấy thú vị hơn bất cứ thứ gì mà hắn từng trải qua trong đời.

T.B.C

(Nhắn cho bạn lầu trên: cảm ơn bạn đã đọc còn bình luận fic. Cái kết mình viết xong trước cả chương một rồi, xin hứa danh dự nó không phải là BE.)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
(Nhắn cho bạn lầu trên: cảm ơn bạn đã đọc còn bình luận fic. Cái kết mình viết xong trước cả chương một rồi, xin hứa danh dự nó không phải là BE.)
Fic viết hay lắm ớ, dù còn lỗi type rải rác nhưng không vấn đề. Một lần nữa, vì cái kết không phải BE, em xin chân thành cảm tạ từ tận đáy lòng. Mô Phật!
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#6

(Chưa tìm đc hình size lớn hơn, xài tạm vậy)

4.

Truyền thuyết nói, cá Côn không phải là sinh vật sống, đó là anh linh sau khi chết đi của những sinh vật lúc còn sống có tâm nguyện muốn được tự do hòa mình vào bầu trời vô tận, thỏa sức vẫy vùng khắp nơi. Linh hồn của chúng được gieo vào lòng biển sâu, hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thoát ly khỏi sự ràng buộc của hoàn cảnh là đại dương, hòa mình vào thiên không vô tận.

Chúng rời khỏi biến Bắc, tìm về Bắc Câu Lưu Châu - nơi giao nhau của thế giới loài người và thế giới linh hồn, lúc này mới thực sự hóa thành Côn Bằng, thong dong tự tại ngao du khắp Tam Giới.

. . .

Đêm khuya, bốn bề tĩnh lặng, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ, Dụ Văn Châu nằm trên giường ngủ, nhớ những chuyện tưởng chừng như rất vô lí mà hắn vừa trải qua.

Sau khi tạm no bụng xong, Dụ Văn Châu mới băt đầu nghĩ cách làm sao để trở về.

“Chân tôi không thuận tiện cho việc đi lại, cậu có thể tìm cách báo cho những người ở căn nhà đằng kia biết rằng tôi đang ở đây không?” Dụ Văn Châu chỉ cho Hoàng Thiếu Thiên thấy nơi mình ở.

Đừng nói tới việc chân hắn vốn không tốt lắm, dù cho chân hắn có đang khỏe mạnh thì với cái thân thể đã bất tỉnh suốt 3 ngày, chỉ có một ít quả dại ăn lót bụng thì việc một mình đi xuyên qua khu rừng này gần như là không thể, chỉ sợ hắn đi chưa được một canh giờ đã thành mồi cho thú dữ. Tuy biết để Hoàng Thiếu Thiên đi, hắn một mình ở lại rất nguy hiểm nhưng ít ra tốt hơn cùng ngồi ở nơi này hi cọng có người tìm thấy hắn giữa chốn hoang vu này.

“Hóa ra nhà cậu là căn nhà nằm biệt lập đó hả? Tự nhiên cậu chui ra đó ở một mình chi vậy? Có nhà thì để tui đưa cậu về, không mất mấy công sức đâu.”

Không để Dụ Văn Châu kịp hỏi lại, Hoàng Thiếu Thiên đã nhảy ra khỏi phiến đá, hóa mình thành một con cá rất lớn, Dụ Văn Châu lập tức xác định đây chính là sinh vật hắn thấy trước khi liệm dần dưới đáy biển.

Lúc này toàn thân Hoàng Thiếu Thiên là một màu đỏ rực, lớp vảy bên ngoài sáng lên dưới ánh mặt trời, tựa như được bọc bởi một lớp đá trong suốt. Hai vây bên thân rất dài và rộng, nhìn có phần giống một đôi cánh khổng lồ hơn. Thứ làm hắn thu hút hơn cả là đôi mắt của Hoàng Thiếu Thiên, đôi mắt nhạt màu ấy thuần khiết vô cùng, tựa như đôi mắt của một đứa trẻ, không bị nhiễm bẩn, không vương bụi trần, đôi mắt ấy như nhìn thấu tâm can, soi rõ cả linh hồn hắn.

Dụ Văn Châu mãi ngẩn người ngắm hình dạng này của Hoàng Thiếu Thiên, bị cậu mất kiên nhẫn, lấy đuôi đẩy nhẹ hắn một cái, Dụ Văn Châu ngơ ngác, người nhìn cá, cá nhìn người, bốn mắt nhìn nhau. Hắn chưa kịp lấy lại mạch suy nghĩ thì Hoàng Thiếu Thiên đã biến lại về hình người, phồng mang trợn má.

“Cậu nhìn nhìn nhìn cái gì? Không được nhìn trân trối như vậy? Chưa thấy cá Côn bao giờ à? Cậu cứ đứng nhìn tui thì làm sao về nhà được, cậu tưởng ai cũng có vinh hạnh được tui đích thân đưa về hả? Được tui đưa về là vinh hạnh, là vinh hạnh vô cùng to lớn có biết không? Không lẽ cậu muốn đi bộ, cậu biết núi này rộng bao nhiêu, lớn bao nhiêu không mà đi bộ, lỡ tui chạy đi kêu người vừa quay về cậu bị con sói, con hổ nào ăn thịt mất rồi làm sao? Mà không không, cần gì sói hổ, vứt cậu ở đây chờ thì một rắn nhỏ bằng đầu ngón tay cũng lấy cái mạng của cậu được rồi.”

Hoàng Thiếu Thiên nói một tràng xong Dụ Văn Châu mới sực tỉnh, mỉm cười.

“Khi cậu hóa thành cá, nhìn rất đẹp mắt.”

Hoàng Thiếu Thiên được khen, bao nhiêu chữ định nói ra nghẹn lại nơi cổ, mãi không phun ra được.

“Để cậu đưa tôi về, không lẽ... tôi ngồi lên lưng cậu?”

“Tất nhiên, nếu không làm sao đưa được anh về? Cõng anh về cũng được, nhưng mất nhiều thời gian hơn.”

Dụ Văn Châu đắng đo một lúc, quyết định vẫn nên chọn cách đầu tiên. Hoàng Thiếu Thiên làu bàu trong miệng thêm vài câu, nhanh chóng hóa lại thành hình cá, hạ thấp thân người chờ người bên cạnh. Dụ Văn Châu bám lấy vây lưng của Hoàng Thiếu Thiên, tìm tư thế thích hợp.

Gió thốc từng cơn vào mặt Dụ Văn Châu, hắn ở trên lưng Hoàng Thiếu Thiên, nhẹ nhàng luồn lách giữa từng mảng cây rừng cây. Khi đó Dụ Văn Châu không hề cảm thấy sợ hãi, hắn cảm nhận được Hoàng Thiếu Thiên đã vô cùng cẩn thận, không để cành cây nào va vào người hắn.

“Đừng lo, tôi không phải là người yếu ớt.” Dụ Văn Châu đưa tay chạm nhẹ vào trán Hoàng Thiếu Thiên, khẽ thì thầm bên tai người kia.

Vừa dứt lời, cơ thể Hoàng Thiếu Thiên như được cởi bỏ bớt những trói buộc vô hình, cả người thả lỏng hơn, trở lại làm chính mình. Dù cậu khi ở hình dạng này hay hình dạng người, từng cử chỉ, hành động của Hoàng Thiếu Thiên đều cho Dụ Văn Châu cảm giác cậu là một phần của thiên nhiên, cậu sinh ra đã thuộc về đất trời.

Cảm giác dù cố gắng hơn nữa, hắn sẽ vẫn không cách nào chạm được đến cậu.

Quần áo của Dụ Văn Châu dần bị thấm ướt bởi những giọt nước đọng trên lá cây, hơi lạnh thấm dần vào cơ thể. Dụ Văn Châu đưa tay ra, ngắt lấy một đóa hoa dại mà hắn chưa từng có cơ hội được nhìn thấy trước đây, trên cánh hoa trắng muốt còn đượm sương.

...

Khi cây rừng đã thưa bớt, không còn đủ sức che chắn cho vẻ ngoài khổng lồ của cá Côn, Dụ Văn Châu ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên dừng lại.

“Tôi có thể đi bộ từ đây, chỉ cần ra tới bìa rừng sẽ ổn, cậu... không thể đi cùng tôi được.” Dụ Văn Châu vuốt nhẹ người Hoàng Thiếu Thiên.

Người kia chầm chừ đôi chút nhưng vẫn để Dụ Văn Châu xuống, hóa lại thành người.

“Tại sao không để tôi đưa anh về? Không phải chân anh không tiện sao? Hay để tui cõng anh ra được không”

Dụ Văn Châu không biết nên giải thích ra sao cho Hoàng Thiếu Thiên, không nói hình dạng nguyên thủy, lúc cậu là người ngoại hình vẫn quá đặc biệt, chỉ tính riêng mái tóc đỏ thôi đã đủ để cậu không thể bị người khác nhìn thấy rồi, hắn suy nghĩ một lúc mới trả lời.

“Thiếu Thiên, con người rất phức tạp, không phải ai cũng giống tôi, họ sợ hãi những thứ mà họ cho là kì lạ, nếu để người khác thấy được cậu, họ... sẽ làm đau cậu.

“Kể cả khi tôi không làm gì họ?” Hoàng Thiếu Thiên đăm chiêu.

“Đúng vậy, kể cả khi cậu hoàn toàn không đụng chạm đến họ, họ vẫn sẽ tìm mọi cách làm hại cậu. Họ sẽ truy đuổi cậu, cầm tù cậu, tìm mọi cách dồn cậu vào đường cùng. Họ cho rằng sự tồn tại của cậu đe dọa, họ sợ hãi cậu, nỗi sợ làm họ không còn là chính mình nữa.” Dụ Văn Châu không tưởng nổi hậu quả khi có ai đó vô tình thấy Hoàng Thiếu Thiên, hắn vương tay xoa loạn mái tóc đỏ rực cậu – “Đừng lo, tôi sẽ ổn, tôi không phải là một kẻ yếu ớt tới vậy đâu.”

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, mặc kệ bàn tay của Dụ Văn Châu.

“Sau này tôi có thể tới tìm anh không?” Khi nói chuyện Hoàng Thiếu Thiên luôn nhìn thẳng vào người khác.

Sự thuần khiết trong đôi mắt của Hoàng Thiếu Thiên vừa hay là thứ làm làm Dụ Văn Châu sợ hãi nhất, tựa một đứa trẻ đang nhìn hắn, tựa như mọi lời nói của hắn cậu đều sẽ tin không chút đắng đo suy nghĩ, buộc Dụ Văn Châu phải có trách nhiệm với mỗi hành động lời nói của mình. Sự thuần khiết ấy làm Dụ Văn Châu cảm thấy áp lực, xuyên thấu tâm can hắn, phán quyết hắn.

Dụ Văn Châu vừa muốn trốn chạy, lại không nhịn được bị Hoàng Thiếu Thiên thu hút.

Hắn lo sợ bị Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấu, cũng vừa khao khát muốn có ai đó hiểu được mình.

“Tất nhiên được” Dụ Văn Châu đồng ý theo bản năng, nghĩ ngợi thêm một chút rồi dặn dò thêm, “, nhưng cẩn thận, đừng để ai thấy cậu, được chứ?”

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu mạnh, sự vui vẻ thể hiện rõ trên gương mặt.

“Vậy thành giao, hứa với anh sẽ không để ai bắt gặp, tui cũng không thích đến gần mấy người đó.”

Dụ Văn Châu nhìn thân ảnh đỏ rực của Hoàng Thiếu Thiên khuất hẳn trong rừng mới yên tâm quay lưng, chậm chạp đi theo lối đường mòn trở về.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Đẹp làm sao...
 

Tatsuru_Mon

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
39
Team
Khác
#8
Hoàng Phiền Phiền nói nhiều thật sự=)))) nhưng vẫn rất dễ cưng UwU.
Mong đợi chương kế tiếp!!
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#9

5.

Toàn thây trở về, chỉ trong ngày hôm đó, người cần thay đều thay, người cần đều phạt, kẻ nên chết không giữ nổi nhịp thở.

Dụ Văn Châu khẽ thở dài, hắn chưa từng muốn tổn hại ai, tai sao hết người này đến người khác muốn lấy mạng hắn?

Sau lần được cứu ấy, Hoàng Thiếu Thiên trở thành người bạn đầu tiên của Dụ Văn Châu, người thiếu niên ấy đột ngột xông vào cuộc sống tưởng như êm đềm của hắn.

Dụ Văn Châu cảm thấy người này rất lạ, không có chút cảm giác thần thánh nào trên người, nói rất nhanh, nói rất nhiều, đặc biệt sức ăn cực lớn, khi hóa thành hình dạng người mang dáng vẻ của một thiếu niên 17,18 tuổi nhưng đầu óc rất ngây thơ, không khác gì một đứa trẻ to xác.

Lúc đầu, Dụ Văn Châu không thích nghi được với sự tồn tại của Hoàng Thiếu Thiên. Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở một mình, không người thân thích, càng không có bạn bè, kẻ hầu người hạ xung quang mang theo ba phần sợ hãi, bảy phần kính nể để phục vụ hắn.

Không có ai dám nửa đêm đột nhập vào phòng hắn làm phiền, không có ai sáng sớm ngồi trên ngọn cây ra sức gọi hắn dậy, thi thoảng mang đến một cành hoa rừng còn đượm sương sớm, ít quả dại đủ mùi đủ vị cho hắn.

Nghĩ tới người kia Dụ Văn Châu không kìm được ý cười trong đáy mắt.

Hắn vấn lại tóc lên, buộc lại tay áo, bắt đầu tập viết thư pháp theo giờ hàng ngày, nếu xong phần hôm nay sớm, thời gian gặp Hoàng Thiếu Thiên có thể nhiều hơn một chút.

* * *

“Mực đã mài xong ạ.” – Tiểu đồng theo hầu Dụ Văn Châu thông báo một tiếng nhỏ rồi lui sang bên cạnh đứng.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” – Dụ Văn Châu đặt bút xuống, nâng tờ giấy Tuyên vừa viết xong lên, đặt qua một bên.

Chờ tiếng bước chân nhỏ dần, biết người đã đi xa mới vội đến mở cửa sổ, thấy có bóng người ngồi trên cây, đôi mắt cong lại ngập ý cười.

Thấy Hoàng Thiếu Thiên hóa thành hình dạng cá, Dụ Văn Châu đứng nép qua một bên, nhường chỗ cho Hoàng Thiếu Thiên lao vào phòng. Người còn chưa vào, hắn đã ngửi thấy mùi biển cả đặt trưng trên người Hoàng Thiếu Thiên.

Hai vây hai bên quá dài, Hoàng Thiếu Thiên còn không biết mà lao thẳng vào phòng, lúc Dụ Văn Châu quay lại, nhìn bộ dạng nhem nhuốc của Hoàng Thiếu Thiên mà bật cười. Hoàng Thiếu Thiên hất đổ nghiên mực xuống đất, đang vội tìm cách phi tang chứng cứ, kết quả tự làm mình một thân đầy mực.

“Để đó cho mình, đừng nháo.” – Dụ Văn Châu đi qua, kéo Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi đống bừa bộn trên sàn, kéo thau nước thường dùng để rửa tay cuối mỗi luyện chữ ra, bắt đầu lau chùi cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Tại sao lại đến đây? Đã nói buổi chiều hay tới mà, lúc nãy nếu như mình không biết cậu đang ở ngoài, có phải cậu định ngồi trên cây luôn không?” – Dụ Văn Châu cẩn thận lau mặt Hoàng Thiếu Thiên trước, không cách nào hiểu nổi tại sao vào phòng chưa quá 5s mà Hoàng Thiếu Thiên đã bôi được một thân lem luốt cỡ này.

“Tớ canh vài hôm rồi, biết chắc cậu sẽ đuổi thằng nhóc kia ra, ở nguyên trong này một buổi sáng mà, nghĩ sao nghĩ sao nghĩ sao mà bị phát hiện được, không có khả năng đó đâu. Hơn nữa chiều nay không đi chơi được, từ hôm qua tớ đã nghe thấy biển nổi sóng, sắp có mưa rồi, còn mưa to nữa.”Hoàng Thiếu Thiên không ngồi yên được, đưa tay nghịch lọn tóc đen nhánh của người trước mặt.

“Đừng nháo nữa, nhắm mặt lại nào, cậu làm sao mà trên mắt cũng dính vậy.” Dụ Văn Châu nén cười nhìn một đống vết ngang dọc trên mặt Hoàng Thiếu Thiên: “có mưa lớn thì ở đây với tớ, vẫn dủ sức nuôi cậu.”

Động tác của Dụ Văn Châu rất chậm, khăn lụa nhẹ nhàng lau khắp mặt Hoàng Thiếu Thiên, nước trong thau chẳng mấy chốc đã ngã màu.

“Tại sao tóc cậu màu đen còn tóc tớ màu đỏ? Thỉnh thoảng tớ thấy vài người trên biển, tóc bọn họ đều là màu đen cả, nhìn mấy người đó rất giống nhau, tóc giống nhau, mắt giống nhau, màu da giống nhau, cả phần linh hồn cũng khá giống nha nữa… một nùi người, không cách nào phân biệt được”

Dụ Văn Châu đã lau xong mặt, nhưng vẫn cố ý chừa lại ba vết quẹt trên má trái, hắn cảm thấy để đó thì Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất dễ nhìn.

“Cậu nhìn thấy được cả linh hồn à?”- Dụ Văn Châu hứng thú hỏi.

“Ừa, thường thì linh hồn của họ rất hỗn tạp, đủ thứ màu sắc, mấy người bụng xệ ngồi trên những con thuyền lớn màu rất xấu, nhìn như bãi bùn, toàn nâu và đen, gớm lắm, kẻ lần trước đẩy cậu khỏi thuyền, linh hồn hắn cũng đang chuyển đen…những chị gái hay thả hoa đăng, linh hồn sáng hơn nhiều, trộn giữa hồng, cam và vàng.. còn ai nữa không ta?.. À…Iinh hồn của những đứa trẻ thường màu trắng bạc, sau này mới biến đổi dần. Cứ pha tạp như vậy, rất ít người linh hồn có màu thuần nhất, nên không phân biệt được họ.” Hoàng Thiếu nói một lèo, vừa nói vừa suy nghĩ.

“Vậy còn mình? Phần hồn của mình màu gì?” – Dụ Văn Châu nắm lây đôi tay nhem nhuốt mực của Hoàng Thiếu Thiên, cho vào thau nước, bắt đầu rửa sạch.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng người ra, quan sát Dụ Văn Châu chăm chú. Hắn cười nhẹ, để yên cho Hoàng Thiếu Thiên nhìn.

“Cậu hả? Hừm… tớ cũng thắc mắc từ lâu, trừ trẻ nhỏ có màu trắng thuần ra, cậu là người duy nhất tớ gặp mang linh hồn thuần một màu.” – Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhìn thẳng vào mắt Dụ Văn Châu, chậm rãi trả lời.

“Tớ quan sát nó rất nhiều lần rồi, màu của cậu rất đặc biệt, linh hồn của mình màu đỏ thuần nhất, còn linh hồn của cậu, nó pha giữa màu xanh của biển, của trời và của cây rừng, nhưng chúng hòa vào nhau thành một màu đồng nhất, phải nhìn vô cùng kỹ thì thi thoảng mới thấy được một chút dòng chảy chưa bị hòa quyện. Linh hồn cậu rất đặc biệt, nó là độc nhất.”

Nên trong mắt tớ, cậu khác với tất cả những ngươi khác.

Nên từ lần đầu tiên, tớ đã được nhớ được cậu.

Dụ Văn Châu chìm sâu trong đôi con ngươi nhạt màu ấy, lần hiếm hoi hắn thôi cười, lấy một chiếc khăn khác lau sạch đôi tay của Hoàng Thiếu Thiên, cả kẽ tay cũng không bỏ sót.

“Cậu cũng là độc nhất.” Dụ Văn Châu trịnh trọng trả lời, nét mặt nghiêm túc.

Hoàng Thiếu Thiên cười rộ lên, tiện tay kéo kéo Dụ Văn Châu đứng dậy.

“Tất nhiên tớ là độc nhất, nhanh nhanh nhanh mau lấy thứ gì đó cho tớ ăn nào, đói kinh khủng, lúc sáng nhìn đói chờ ăn ké cậy, ai ngờ mà ngờ tên nhãi kia lằng nhằng lên vậy, mãi không chịu rời đi, đói muốn chết.”

Dụ Văn Châu buồn cười cái dáng vẻ như thể đói ăn suốt mấy ngày của Hoàng Thiếu Thiên.

“Ở đây chỉ có ít bánh quế hoa và bánh đậu đỏ, cậu ăn đỡ đi, lát nữa chia bữa trưa cho cậu”.

Hoàng Thiếu Thiên sáng mắt nhìn đĩa bánh, bình thường cậu vốn không cần ăn, lần nào giả đói cũng chỉ để ăn vạ Dụ Văn Châu, không ngờ có đồ ăn thật.

“Lại đây ăn, mài mực hộ tớ, bao nhiêu mực viết đều bị cậu bôi khắp lên người rồi.” Dụ Văn Châu trải tiếp một tờ giấy khác lên bàn, chuẩn bị viết tiếp.

Dụ Văn Châu cầm lấy bình trà dựng nước sương đêm, đổ một ít lên nghiên mực, nhún một đầu thỏi mực vào làm ẩm trước. Hoàng Thiếu Thiên nhét miếng bánh cuối vào miệng, tò mò lại gần nhìn Dụ Văn Châu.

Động tác của Dụ Văn Châu rất đẹp, tay trái vén tay áo, tay phải cầm thỏi mực, những ngón thon dài ôm lấy thân thỏi mực, màu đen tuyền càng làm sáng thêm màu da vốn đã trắng của Dụ Văn Châu.

“Cậu chỉ cần xoay tròn thỏi mực thành từng vòng tròn, không dùng sức dằn xuống, chờ mực tự tan là được.”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn động tác của Dụ Văn Châu như quên cả chớp mắt, thì ra một động tác đơn giản cũng có thể có sức hút tới vậy. Nước trong nghiên dần chuyển màu theo từng động tác của Dụ Văn Châu.

“Cầm lấy đi, khi nào mực đặc quá cho thêm một ít nước rồi tiếp tục mài là được.” Dụ Văn Châu đưa thỏi mực cho Hoàng Thiếu Thiên, bắt đầu cầm bút đưa nét. Hăn cứ nghĩ có lẽ Hoàng Thiếu Thiên sẽ nhanh chóng vứt bỏ công việc nhàm chán này qua một bên, không ngờ người bên cạnh hết sức chăm chú, động tác nhịp nhàng chậm rãi, hắn nhìn gương mặt mèo đang vô cùng nghiêm túc của Hoàng Thiếu Thiên, sự tương phản này thật sự rất thú vị.

“Thiếu Thiên, tên cậu là chữ nào?”

Hoàng Thiếu Thiên nghe câu hỏi ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt.

“Chữ nào là chữ nào?”

Dụ Văn Châu cũng không biết nên làm sao, hắn quên mất Hoàng Thiếu Thiên không phải con người, lại càng không biết chữ, có lẽ cái tên này từ đâu ra chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết.

“Vậy bỏ đi, để mình nghĩ thứ khác viết cho cậu.” Dụ Văn Châu hạ bút xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi mới lấy một tờ giấy Tuyên khác ra, hạ bút viết tiếp.

“Côn Bằng chi thọ thập ức, tuy thiên niên kì do trĩ dã.”
(Côn Bằng tuổi thọ hàng triệu năm, tuy ngàn năm vẫn còn là trẻ con.)

Dụ Văn Châu hài lòng nhìn dòng chữ đen còn chưa ráo mực, có lẽ ngày xưa cũng từng có người giống hắn, gặp được một chú cá Côn nơi biển Bắc rộng lớn này, làm bạn với với một thiếu niên không bao giờ lớn, dù ngàn năm vẫn là mang linh hồn thuần khiết.

“Cho cậu.” Dụ Văn Châu đợi mực khô, nhẹ nhàng nâng tờ giấy lên đưa cho Hoàng Thiếu Thiên, giải thích câu chữ ra cho người kia hiểu.

Dụ Văn Châu rất thích phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên mỗi khi nhận được vật gì hay lúc lắng nghe hắn giải thích. Cậu nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe, tựa như mỗi câu mỗi chữ của hắn cậu đều sẽ ghi nhớ. Khi nhận được lấy tờ giấy ấy, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên dại ra như một đứa trẻ, ngơ ngác nhìn câu chữ, dần dần, niềm vui lan tỏa ra từ đôi mắt không vương bụi trần ấy.

Dụ Văn Châu nghĩ, đôi mắt của Hoàng Thiếu Thiên chứa đựng được cả thế giới.

T.B.C

(Cảm ơn @Hàn Chiêu Thiến@Tatsuru_Mon đã chăm đọc và bình luận, biết có hai bạn theo dõi nên mình mới có động lực nhanh viết tiếp.)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#10
Hai người này cứ ngòn ngọt như bánh quế hoa ấy nhở ☺☺☺☺
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#11
Dụ Văn Châu rất thích phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên mỗi khi nhận được vật gì hay lúc lắng nghe hắn giải thích. Cậu nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe, tựa như mỗi câu mỗi chữ của hắn cậu đều sẽ ghi nhớ. Khi nhận được lấy tờ giấy ấy, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên dại ra như một đứa trẻ, ngơ ngác nhìn câu chữ, dần dần, niềm vui lan tỏa ra từ đôi mắt không vương bụi trần ấy.

Dụ Văn Châu nghĩ, đôi mắt của Hoàng Thiếu Thiên chứa đựng được cả thế giới.
Chương này ấm áp ngọt ngào ghê, một người dịu dàng một người hoạt bát, mấy chuyện nhỏ nhỏ như chia bánh, lau mực, dạy mài, tặng chữ... nó nhỏ nhỏ ấm ấm nhưng rung động lòng người quá!!!!

Một thiếu niên thuần khiết và một Côn Bằng thuần khiết, nhưng nghĩ đến sự khác biệt của Hoàng với loài người và lời nhắc nhở "có thể họ sẽ làm đau cậu" của Dụ, tự dưng thấy sợ sợ đoạn ngược sẽ đến nếu có người khác ngoài Dụ phát hiện ra sự tồn tại của Hoàng... Ngày tháng yên bình bí mật này, có thể kéo dài được bao lâu?

P/s: Biết HE là yên tâm đọc tiếp rồi, giả bộ deep sương sương thôi ạ!!! Buff mana cho chị viết tiếp nè!!!
 

Tatsuru_Mon

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
39
Team
Khác
#12
Ôi đọc ấm lòng quá, cả chương nhẹ nhàng ấm áp UwU
Tiếp tục đợi bằng cả tấm lòng (ღ˘⌣˘ღ)
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#13

6.

“Văn Châu đi xem lễ hội hoa đăng không?”- Hoàng Thiếu Thiên hồ hởi hỏi.

Dụ Văn Châu vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn chưa khô hẳn, buông xõa, đổ dài như thác nước.

“Lễ hội hoa đăng?” Dụ Văn Châu nghiêng đầu chải tóc, hiếu kì hỏi.

“Cuối cùng cũng có một thứ cậu không biết, ha ha ha, trước giờ tớ luôn nghĩ biết tất cả mọi thứ trên đời, mãi mới tìm ra một thứ cậu không biết. Lại gần đây, dỏng tai lên tớ kể cho mà nghe này,….”

Dụ Văn Châu thật sự ngồi lại cạnh Hoàng Thiếu Thiên, nghiêm túc nghe, chủ yếu vẫn là ngắm người nhiều hơn.

Không hiểu vì lí do gì mà Hoàng Thiếu Thiên vẫn cho rằng hắn biết tất cả mọi thứ, tỏ tường chuyện thiên địa. Thật ra so với hắn, những thứ cậu biết mới thực sự nhiều, Hoàng Thiếu Thiên cậu thìn thấy linh hồn của đất trời, nghe hiểu được biển cả. Hoàng Thiếu Thiên thông tuệ theo cách riêng của cậu, cách mà hắn không bao giờ học hỏi được.

“Vào buổi tối nay hả? Cậu đưa tớ đi?”- từ đống chữ của Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu đút kết được là tối nay, bên bờ sông, có lễ hội thả đèn cầu an, đã kéo dài ngày, đêm nay là đêm cuối, chỉ nhiêu đó cũng đủ cho cậu ấy nói hết nửa buổi.

Từ ngày đầu Dụ Văn Châu đã nhận ra thiếu niên này thật sự rất thích nói, không cần chủ đề, không cần trọng tâm, cứ mơ mơ hồ hồ bị cuốn theo đủ thứ chuyện tào lao của cậu. Dụ Văn Châu cũng để ý Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều một cách rất “chọn lọc”, cậu chưa từng để mất kiểm soát câu chữ, nếu Dụ Văn Châu không hỏi, có lẽ ngoài cái tên ra hắn sẽ không biết thêm chút gì về cậu.

“Đi nhé, buổi tối cẩn thận sẽ không bị người khác thấy đâu. Tớ quan sát vài hôm rồi, dù tới gần sát đất liền cũng không bị nhìn thấy.” Hoàng Thiếu Thiên tự hào vì chiến công thu nhặt thông tin của mình, cậu đã nghe ngóng hết mấy ngày được thu được chút ít thông tin ấy.

“Được, đến đây chải tóc hộ mình đi, tay đau nữa rồi.” – thân thể Dụ Văn Châu từ nhỏ đã không tốt, mấy hôm nay trở trời, cả tay và chân đau nhứt, khó hoạt động, sau mỗi bữa ăn đều phải uống thêm một chén thuốc đen xì, mùi rất nồng, vị còn đắng nghét, vô cùng khó uống. mấy hôm nay không ít chuyện sinh hoạt của Dụ Văn Châu đều do Hoàng Thiếu Thiên làm hộ.

Khi hắn luyện chữ, Hoàng Thiếu Thiên ở bên giúp hắn mài mực, Dụ Văn Châu vừa viết, vừa dạy cậu nhận mặt những chữ đơn giản; những ngày Dụ Văn Châu không luyện chữ, Hoàng Thiếu Thiên sẽ giúp hắn lấy sách, sau đó nằm gối đầu lên chân Dụ Văn Châu,vừa nghe đọc sách vừa lim dim ngủ dưới bóng cây nghiêng che.

Nếu là người thường hẳn đã nhận ra đau tay chỉ là cái cớ, nhưng may sao Hoàng Thiếu Thiên không phải là người thường, lí do đó được Dụ Văn Châu dùng hơn mười ngày vẫn còn xài được.

Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy chiếc lược gỗ, bắt đầu học theo động tác của mỗi khi chải tóc của Dụ Văn Châu, cẩn thận đặt lượt ở đỉnh đầu, nâng một lọn tóc lên, kéo một đường từ đỉnh đầu tới tận chót tóc rồi lặp lại. Không như mái tóc dỏ rực của cậu, tóc Dụ Văn Châu như thác nước trong đêm, đen dài, bóng mượt đổ xuống.

“Chải xong rồi, nhưng tớ không biết búi tóc, làm sao đây?” Hoàng Thiếu Thiên đặt lược gỗ xuống, xoắn xít nhìn trái nhìn phải không biết nên làm gì tiếp.

Dụ Văn Châu đưa ra sau lưng một dải lụa màu xanh biển.

“Không cần búi đâu, bình thường mình cũng không thích búi tóc, dù sao cũng không đi đâu, cậu lấy nó buộc gọn là được.”

Dùng lụa chỉ cần túm qua túm lại, qua loa một tí là xong nhưng vẫn làm Hoàng Thiếu Thiên cố gắng nửa ngày mới đem tóc của Dụ Văn Châu buộc gọn gàng lại. Hoàng Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên làm người nho nhã không dễ dàng, không buộc tóc nhìn rất giống ma nữ dọa người, buộc vào mất một đống thời gian, hơn nữa muốn nhìn nho nhã mặt còn phải đẹp.

Nhìn Dụ Văn Châu đi, cậu suýt nữa đem đầu hắn biến thành tổ quạ nhưng nhan sắc vẫn vớt vát lại được không ít, Hoàng Thiếu Thiên thở dài, có lẽ cả đời này hắn cũng không làm người nho nhã được.

“Hôm nay mang gì đến cho tớ?”

Mỗi ngày Hoàng Thiếu Thiên đều mang quà đến cho Dụ Văn Châu, trái cây rừng, quả thông, vỏ sò, ốc biển, đá bảy màu,...

“Cậu không nhắc thì tớ quên mất, thứ này thương lượng mãi với tên cáo già đó mới đổi được về, phải giữ cho cẩn thận.”
Hoàng Thiếu Thiên đưa tay ra trước mặt Dụ Văn Châu, nằm gọn trong tay cậu là một viên ngọc trai đen. Đây không phải là lần đầu tiên Dụ Văn Châu nhìn thấy ngọc trai có màu sắc lạ, nhưng quả thật chưa từng thấy viên ngọc trai đen tuyền như vậy.

“Cậu tìm được ở đâu vậy?” Dụ Văn Châu nhận lấy, mân mê trong lòng bàn tay.

“Hôm nay tớ đi vá dòng hải lưu phía Nam, tiện thể đòi chút công, lần sau tìm cách lừa về cho cậu viên màu đỏ.” Hoàng Thiếu Thiên tự hào kể lại chiến tích đi lừa gạt sinh vật yếu đuối của mình, một chút xấu hổ cũng không có.

Dụ Văn Châu với tay kéo chiếc hộp nhỏ trên bàn lại, mở khóa. Bên trong là đủ thứ mà Hoàng Thiếu Thiên mang đến cho cậu

Dụ Văn Châu đặt viên ngọc trai vào hộp gỗ, bên trong còn rất nhiều thứ, hạt giống, quả khô, vỏ sò, vỏ ốc biển, đá trứng, san hô… tất cả đều là do Hoàng Thiếu Thiên mang về từ đáy biển cho cậu. Từ nhỏ Dụ Văn Châu đã bị nhốt trong nhà, chép kinh phật, học thuộc sách thánh hiền, thêm đôi chân bị tật này, trước khi bị đưa đến đây, Dụ Văn Châu gần như chưa từng rời khỏi bốn bức tường của kinh thành.

Trước đây cảm thấy việc đó không có gì to tác, đến hôm nay Dụ Văn Châu mới phát hiện ra quãng thời gian mình đã sống có bao nhiêu phần nhạt nhẽo.

Hóa ra san hô dưới biển có cả màu đỏ, để dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp; những vỏ ốc sinh đẹp kia khi áp vào tai có âm thanh như sóng biển; viên ngọc trai mà Thiếu Thiên cho hắn không to cũng không tròn như những viên trong cung, nhưng có đủ hình đủ dạng, đủ màu sắc, mỗi viên đều là vô giá…

Mỗi thứ Dụ Văn Châu đều rất thích.

“Quyết định vậy nhé, lát nữa chờ họ đi tớ đến đón cậu.”

“Được, chờ cậu”

Dụ Văn Châu đóng nắp chiếc hộp gỗ, khóa lại.

Nếu biết trước những chuyện sẽ xảy đến sau đó, Dụ Văn Châu chắc chắn sẽ không bao giờ mong chờ thời gian trôi nhanh một chút, càng sẽ không chưa suy nghĩ gì đã đồng ý để Hoàng Thiếu Thiên đưa mình đi ngắm đèn hoa đăng.

Nhưng những chuyện đi kèm chữ “nếu” đều là những chuyện không thể thay đổi.

Những cái sai lớn, chung quy lại cũng chỉ bắt nguồn từ những cái sai nhỏ. Một bước tính sai đã đủ làm mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo.

T.B.C


P/s: Sau bao ngày cũng đụng lại nó, suýt thì quên sạch cốt truyện, phải lặn lội đi đọc lại từ đầu.
 

Bình luận bằng Facebook