Hoàn [R18][Song Quỷ] Ngon hơn cả thức ăn

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1

NGON HƠN CẢ THỨC ĂN


Tác giả: thất lạc
Edit: Fuuka
Cp: Song quỷ

Sản phẩm phục vụ Project Không Sơn Điểu Ngữ
❤❤❤

Trong lúc người yêu vô cùng hiền thục đảm đang của mình chắc chắn đang ở nhà làm cơm. Lý Hiên sau khi chạy đến Hư Không dạo hết một vòng, trở về nhà trước tiên nhìn thấy Ngô Vũ Sách đang nấu ăn, bèn tấm tắc lượn hai vòng trong phòng bếp. Ngô Vũ Sách không thèm để ý hắn, chỉ tiếp tục thái cà rốt trong tay. Không thể không nói, đôi tay của tuyển thủ chuyên nghiệp cho dù giải nghệ cũng chẳng để rảnh rang, đao pháp của Ngô Vũ Sách dĩ nhiên chuẩn không cần chỉnh, từng khớp xương tay đều rõ ràng, thon dài lại trắng nõn, xoạt xoạt xoạt cắt xuống, làm cho Lý Hiên không khỏi nghĩ đến mấy đặc vụ viên trong phim gián điệp kháng chiến chống Nhật kia.​

"Thiệt không ngờ nha A Sách còn biết nấu ăn nữa kìa?"​

Lý Hiên cười hì hì sáp tới gần, thuần thục tự nhiên từ sau lưng vòng tay qua eo Ngô Vũ Sách, kề vào tai hắn, nhỏ giọng khúc khích.​

"Chuyện anh không biết còn nhiều lắm."​

Ngô Vũ Sách hờ hững liếc mắt nhìn Lý Hiên, khóe miệng trái lại nhếch lên nụ cười nhẹ. Giải nghệ cũng đã một thời gian, cuộc sống ấm áp đơn giản thay cho quãng thời gian huấn luyện và kiểm điểm nặng nề trước kia. Hai người Lý Hiên và Ngô Vũ Sách tính khí cũng thong thả ung dung hơn rất nhiều, sự ăn ý lắng đọng trong những năm qua khiến cả hai càng giống như đôi chồng già, dù chỉ là ngoái đầu lại nhìn nhau cười một tiếng, điệu bộ cũng tương tự đến tám phần. Theo lời Lý Hiên nói lại, chính là đi trên đường có đụng mặt bọn hắn cũng phải tự mù hai mắt, tốt nhất là né đường khác mà đi, không thấy lòng mới yên. Này cũng phải hiểu cho sự phẫn nộ của đám cẩu độc thân. (Ẳng ẳng ẳng)​

"Hôm nay nghĩ gì lại đi làm cơm vậy?"​

Lý Hiên dùng chóp mũi cọ cọ đuôi tóc của Ngô Vũ Sách, ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt thơm thơm, thầm nghĩ mùi thơm này chắc cũng là mùi tóc mình.​

"Tâm huyết dâng trào."​

"A Sách cậu cũng có lúc tâm huyết dâng trào á?"​

Lý Hiên nói chuyện quả thật làm cho người ta phát cáu, Ngô Vũ Sách không khách khí quăng cho hắn cái lườm mắt, nhích người sang kệ bếp bên cạnh. Ngô Vũ Sách loay hoay cho dầu vào chảo, Lý Hiên rỗi rãi lại bắt đầu động tay động chân. Bàn tay lặng lẽ lần mò tiến vào trong tạp dề của Ngô Vũ Sách, từng chút từng chút vén lên vạt áo sơ mi, sờ vào vòng eo thon gầy của hắn.​

"... Đừng có quậy!"​

Ngô Vũ Sách lách người né tránh. Hắn sợ ngứa, eo càng nhạy cảm, Lý Hiên cũng thích ra tay từ chỗ này nhất, chọc cho hắn cả người mềm nhũn như bãi nước. Dáng vẻ đó đặc biệt mê người -- Lý Hiên kê đầu lên bả vai Ngô Vũ Sách, thấy Ngô Vũ Sách đang cho muối vào thức ăn, bèn xấu xa thổi khí vào trong tai hắn. Cả người Ngô Vũ Sách run lên theo bản năng, muối liền rơi vãi, hai người đối mặt nhìn nhau sau đó cùng nhìn vào chỗ muối còn chưa tan hết trong chảo thức ăn, cảm thấy món ăn này chắc là không ăn được nữa rồi.​

"Anh xem, món này chắc chắn không ăn được nữa."​

Ngô Vũ Sách oán hận nói, Lý Hiên nhìn dáng vẻ Ngô Vũ Sách vén tóc, dùng nửa thân dưới suy nghĩ ba giây sau đó quyết định.​

"Món này là ăn không được, vậy đành phải ăn cậu rồi ~"​
Lý Hiên quơ tay đẩy đi toàn độ đồ đạc trên bàn ăn, hai tay dùng sức ôm Ngô Vũ Sách lên, thả trên mặt bàn không mấy rộng rãi, nghiêng đầu hôn tới.​

"Lý Hiên anh!!!" Giọng nói Ngô Vũ Sách mơ hồ phát ra giữa răng môi quấn quýt của hai người. Lý Hiên dò dẫm vào trong khoang miệng ấm áp, nâng đầu lưỡi lên cọ quẹt làn da mẫn cảm ở phía trên. Vùng da nơi đó mỏng manh, như có thể cảm nhận được mạch máu ngang dọc, có huyết dịch bên trong đang chảy qua. Cảm giác tê dại khiến cho hô hấp của Ngô Vũ Sách bắt đầu trở nên gấp gáp, nghênh đón cái hôn liếm không hề có quy luật của Lý Hiên, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra nơi từ khóe miệng cả hai người, chảy dọc theo cằm nhỏ xuống.​

"Ưm... Thật sự muốn làm ở đây hả?" Nụ hôn vừa dứt, Ngô Vũ Sách lập tức hỏi lại.​

"Làm ở ngay đây, thuận tiện mà." Lý Hiên vươn tay vỗ vễ nơi trước ngực của Ngô Vũ Sách cách lớp áo sơ mi xốc xếch chậm rãi vẽ vài vòng, lựa ngay điểm ửng hồng nhô lên dùng móng tay nhẹ nhàng cấu một cái, cơ thể người trong ngực lập tức căng cứng, lỗ tai ẩn phía sau tóc ửng màu đỏ chót, bị Lý Hiên kề vào cắn một ngụm.

Dù chẳng phải lần đầu tiên hai người làm tình, thế nhưng phòng bếp play cũng rất ngại ngùng đúng không. Giữa trưa, cửa không thèm khóa, chỉ cần người ở phòng đối diện cách đó không xa mở cửa, sẽ lập tức nhìn thấy hắn áo quần lộn xộn đang làm tình với đàn ông. Càng nghĩ như thế, chỗ phía dưới của hắn lại càng cương cứng đến mức đau.​

"Lý Hiên..."​

Ngô Vũ Sách đè thấp giọng gọi tên đối phương, thanh âm nghèn nghẹt, kèm theo sự mời gọi mơ hồi. Nhấm nháp lời cầu xin của hắn. Áo sơ mi miễn cưỡng kéo xuống đến cánh tay, quần tuột được đến gối, nửa người trên đã nổi đầy vết yêu, xanh xanh tím tím.​

"Ha..."​

Cả hai người đều đang cương cứng đến đòi mạng nhưng cũng không dám bất chấp mà tiến vào, ngón tay Lý Hiên quệt lấy mỡ heo bên cạnh, xoa đều cả bàn tay rồi mới lần mò xuống dưới mông, ươn ướt trơn trượt tiến vào mở rộng. Dùng để bôi trơn, mỡ heo cũng không quá kích thích cơ thể người, đường ruột lại có thể hấp thu được, thật sự tiện lợi. Lý Hiên dùng hai ngón tay lấp đầy miệng huyệt, vẫn còn vô cùng trúc trắc, co khít theo từng nhịp hô hấp. Cả Lý Hiên lẫn Ngô Vũ Sách cũng không quá nóng lòng vào việc, mà càng muốn cẩn thận nới rộng hơn nữa mới không làm cho A Sách nhà mình bị thương.​

"Tôi vào đây."​

Lúc bốn ngón tay đã có thể suông sẻ chen lấp vào, Lý Hiên sau cùng tuyên bố đã xong màn dạo đầu, hai người đều bị mài gần như mất cả kiên nhẫn, động tác trở nên vội vàng. Ngô Vũ Sách vốn cao ráo, đem đôi chân thon dài khoác lên hai vai Lý Hiên trông đặc biệt đẹp mắt, mà lúc này, hắn nghiêng đầu không chịu nhìn Lý Hiên, khi bị tiến vào còn có chút bất ngờ, từ trong yết hầu phát ra tiếng rên khẽ, ôm chặt cổ Lý Hiên, không biết có phải do sợ hãi hay không.​

"A Sách thả lỏng chút nào--"​

Lý Hiên bị Ngô Vũ Sách xoắn chặt một cái suýt chút nữa phải hạ vũ khí đầu hàng, xoa nắn bắp dùi dỗ dành hắn một hồi, mới cảm giác được vách thịt không còn siết lấy mình như lúc nãy. Lý Hiên biết đối phương hẳn là đang nghĩ gì, nên ngẩng đầu lên hôn Ngô Vũ Sách. Nụ hôn của Ngô Vũ Sách và Lý Hiên xưa nay bình thản lại trong veo, hiển nhiên là liên quan đến tính cách của hai người. Bọn hắn từng hôn nhau rất nhiều lần, an ủi, ăn mừng, hụt hẫng, hạ quyết tâm... Nhưng lại rất ít khi bị kích thích bởi tình dục.​

Thuận theo từng trận từng trận thúc vào của Lý Hiên, nụ hôn cũng càng lúc càng kịch liệt, khóe mắt Ngô Vũ Sách tràn ngập mị sắc, hơi thở hổn hển, âm thanh hai cơ thể va chạm vào nhau hòa cùng tiếng nước dâm mỹ lúc ra vào, vang vọng khắp gian phòng bếp không quá lớn, càng tăng thêm mấy phần e thẹn. Lý Hiên nhè nhẹ mút lấy xương quai xanh của Ngô Vũ Sách, trân trọng lưu lại một dấu hôn đó sau đó híp mắt cười: "Dấu ấn."​

Cái quỷ gì chứ. Ngô Vũ Sách vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác không thèm nhìn tới hắn. Còn làm dấu ấn cái gì chứ? Rõ ràng từ lúc hắn tiếp nhận chức đội phó, bắt đầu cầm Quỷ Khắc đứng bên cạnh Phùng Sơn Quỷ Khấp, bản thân đã thuộc về đối phương.​

"Ừm... A!"​

Điểm mẫn cảm cuối vách thịt ấm nóng bị thúc sâu nghiền ép, Ngô Vũ Sách nhịn không được nữa cũng lập tức hé miệng rên rỉ, dòng điện đùng một cái đi thẳng từ đốt xương cùng lên đến đại não, sau đó bùng nổ thành pháo hoa muôn sắc muôn màu. Chờ Ngô Vũ Sách hồi phục trở lại, mới phát hiện mình cũng đã bắn xong một lần, dịch trắng dính đầy bụng dưới của hai người. Lý Hiên cúi đầu liếm một chút dịch trắng dính tên đầu vú của Ngô Vũ Sách, lại mở miêng trêu chọc người ta: "A Sách, ăn thật ngon đó nha --"​

"Im miệng... Ưm ưm ặc --!"​

Món đồ chơi vẫn còn nằm sâu trong thân thể hắn bị Lý Hiên kiên trì bền bỉ cuối cùng bắn hết vào trong, Ngô Vũ Sách chưa kịp phản ứng, đã bị oanh tạc đến mức trước mắt trắng xóa một mảnh, hắn ngửa cổ thở gấp vài hơi, sau đó đánh vào vai Lý Hiên mấy cái, tay thiếu lực đánh lên thân người càng giống như đang làm nũng. Dĩ nhiên, Sách gia của chúng ta là tuyệt đối sẽ không thừa nhận.​

"Tôi đói rồi." Ngô Vũ Sách nằm phục trên lưng Lý Hiên, đột nhiên nói.

"Thức ăn để tôi làm tiếp hử?" Lý Hiên đổi giọng trêu đùa.​

"Anh mà biết nấu ăn hả..." Ngô Vũ Sách nhất thời nghẹn giọng, sau đó vùi đầu làm ổ trong cổ hắn phủi tay với trọng trách, "Tôi ngủ. Thanh lý anh tự lo. Ăn cơm gọi tôi."​

"Chờ đã a Sách... ! Hết muối rồi!"​

-Hết-
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Ngô Vũ Sách oán hận nói, Lý Hiên nhìn dáng vẻ Ngô Vũ Sách vén tóc, dùng nửa thân dưới suy nghĩ ba giây sau đó quyết định.​
Vl, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh sa đọa rồi Lý Hiên đại đại :)

"Anh mà biết nấu ăn hả..." Ngô Vũ Sách nhất thời nghẹn giọng, sau đó vùi đầu làm ổ trong cổ hắn phủi tay với trọng trách, "Tôi ngủ. Thanh lý anh tự lo. Ăn cơm gọi tôi."​
"Chờ đã a Sách... ! Hết muối rồi!"​
Lúc làm sao không nghĩ? Tự làm tự chịu đê, đừng kêu! :)
 

Bình luận bằng Facebook