Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Diệp Tranh] Chúc mừng sinh nhật

Nhất Diệp

Gà con tiến hóa
Bình luận
13
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu, Tranh, Thiên, Trương Sở
#1

CHÚC MỪNG SINH NHẬT

Fanfic Toàn chức cao thủ

Link convert: [Diệp Tranh] Chúc mừng sinh nhật

Editor: Nhất Diệp

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Complete

Tác phẩm thuộc dự án chúc mừng sinh nhật Tô Mộc Tranh: "Tô Mộc Tranh 2020 - Kỳ Mộc Vu Hỏa"

**********************************************

Diệp Tu, sinh nhật vui vẻ!

"Tô Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ"


Diệp Tu thong thả đi xuống những bậc thang mà 'có lẽ' anh còn chưa quen lắm trong nhà mình.

So với những tháng ngày tự do trước đó thì khi về nhà với gia phong nghiêm khắc, bộ dạng bây giờ của anh đã có sự khác biệt rất nhiều so với hình dáng lôi thôi ngày trước. Dù không thể sánh bằng sự ổn trọng thành thục của người em nhưng nếu nhắm mắt thì vẫn có thể có tiền vốn để lừa người khác được.

Khoác lên mình bộ quần áo ngăn nắp khiến anh trông lịch sự hơn, tuy bởi vì trạch lâu nên không có ‘sáu múi’, nhưng dáng người dong dỏng cao cùng khuôn mặt dễ nhìn nên cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đang nghĩ về bữa sáng – à không, nên là bữa trưa mới đúng, Diệp Tu đi xuống một cách vô thức, không để ý.

Giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của anh không giống cả nhà lắm, mỗi ngày khi tỉnh lại trong nhà không còn ai cả, anh tùy tiện hâm nóng vài món rồi ăn qua loa, sau đó về phòng đánh Vinh Quang.

Đang nghĩ cách xử lý vài chuyện công hội còn dang dở, Diệp Tu đột ngột dừng chân khi bước vào phòng khách.

Anh lại có thể nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang ngồi trên sofa nhà mình.

Chẳng biết vì sao, cũng chẳng biết từ lúc nào cô gái ấy lại ngủ trên ghế sofa nhà mình, dáng ngủ co lại một bên không lẫn đi đâu được từ bé đến giờ của cô ấy.

Diệp Tu còn chưa kịp nghĩ ra tại sao cô tự dưng chạy đến mà không báo trước cho anh, Tô Mộc Tranh liền đột nhiên tỉnh lại.

Mới dậy nên đầu óc còn chút mơ hồ, ngồi dậy nhìn xung quanh còn không biết mình đang ở đâu, đến khi nhìn thấy Diệp Tu cô mới dần dần tỉnh táo hơn, “Chào buổi sáng Diệp Tu.”

Nhìn cô gái vừa ngáp vừa chào buổi sáng với mình, lần đầu tiên Diệp Tu có cảm giác mình bị đánh bại rồi. “Mộc Tranh à, giờ không phải lúc nói câu này đâu, sao đột nhiên em chạy đến đây vậy?”

“Anh không chào đón sao?” Không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, Tô Mộc Tranh chỉ là chớp chớp mắt vô tội hỏi lại.

“Theo em thì sao chứ.” Cười cười bất đắc dĩ rồi Diệp Tu cũng không gặng hỏi tiếp, đợi một lát nữa thỏa mãn lòng trêu trọc của cô xong thì cô cũng nói với anh thôi. “Sao em vào nhà được, anh không nghe thấy tiếng chuông cửa?”

“À, em gặp Diệp Thu ở cửa, anh ấy đưa em vào nhà rồi đi làm.” Tô Mộc Tranh nhún vai nói.

“Vậy à.” Diệp Tu nhíu mày, “Vậy em ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa, anh muốn mời em ăn gì sao? Dì nói dì không chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt nhìn Diệp Tu rồi nói tiếp một tin, “Dì nói muốn anh dẫn em đi ra ngoài ăn.”

“Mì gói thì sao?” Diệp Tu cố ý hỏi.

“Được chứ, miễn ngon là được.” Tô Mộc Tranh vui vẻ trêu đùa cùng anh.

“Được rồi đó.” Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, trên thế giới này người giỏi nhất trong việc khiến anh bó tay chắc cũng chỉ có cô gái trước mặt này thôi, “Anh dẫn em đi ăn đặc sản, rồi đưa em đi dạo quanh đây.”

“Anh định mặc nguyên như vậy đi ra ngoài sao?” Nhìn một cái liền biết anh suy nghĩ gì, Tô Mộc Tranh chắc chắn biết anh quên anh đã không phải người ăn mặc tùy tiện cũng có thể ra ngoài như xưa.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, Diệp Tu quả thật không biết phải ngụy trang thế nào trong tiết trời nóng bức như thế này, hiện tại không giống mùa đông có thể mặc nhiều lớp quần áo trên người, mặc quá nhiều thì thành nhân vật khả nghi, mặc quá ít thì lộ thân phận – nếu một mình thì cũng không lo, nhưng mà đi cùng Tô Mộc Tranh thì khác, anh không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào.

Tô Mộc Tranh khẽ cười rồi nói, “Anh mang em về phòng anh đi, em giúp anh tìm quần áo mặc đi ra ngoài.”

Từ khi lộ thân phận đến giờ, dưới nhiều ‘áp lực’ Diệp Tu đã mua thêm không ít quần áo, sau khi về nhà lại khó từ chối được ý tốt của bố mẹ, vậy là lại mua thêm không ít nữa, toàn bộ số quần áo đó đều nhờ Tô Mộc Tranh sắp xếp lại cho anh.

Phải nói, nếu xét về độ quen thuộc trong việc phối quần áo cho anh thì Tô Mộc Tranh còn biết rõ hơn cả anh nữa

“Cũng được.” Diệp Tu gật đầu, dẫn Tô Mộc Tranh lên phòng của mình trên tầng.

Tô Mộc Tranh lần đầu tiên đến nhà Diệp Tu, đương nhiên là thấy lạ lẫm với cảnh vật trên tầng, cũng không phải tình huống gấp gáp gì nên Diệp Tu dẫn cô đi tham quan khắp nhà trước rồi mới dẫn cô về phòng mình.

Diệp Tu thảnh thơi ngồi trên giường, còn Tô Mộc Tranh thì mở tủ rồi bắt đầu tìm quần áo cho anh.

Nhanh chóng nghĩ ra cách phối đồ cho anh, Tô Mộc Tranh tìm thấy áo phông cùng quần jean và một chiếc dây lưng hợp bộ trong ngăn tủ ngổn ngang quần áo.

Nhìn động tác của Tô Mộc Tranh, Diệp Tu ngẫm nghĩ rồi đứng dậy bước tới cầm một chiếc áo, “Áo đổi thành cái này đi.”

Tô Mộc Tranh ngây người hai giây vì lần đầu thấy Diệp Tu có hành động khác thường khi chủ động chọn đồ, sau đó nhìn lại áo phông có mũ trong tay anh mới nhận ra nó cùng kiểu với chiếc áo cô đang mặc, chỉ khác biệt về size thôi.

Là bộ đồ đôi đầu tiên của hai người.

Tô Mộc Tranh cười rạng rỡ, bỏ xuống bộ đồ đã lấy, chọn lại một chiếc quần jean có họa tiết gần giống váy cô đang mặc rồi đưa cho Diệp Tu, “Em ra ngoài đợi, anh thay đồ xong thì gọi em.”

Diệp Tu gật đầu, Tô Mộc Tranh liền đi ra khỏi phòng.

Nhanh chong thay bộ quần áo mặc ở nhà ra, Diệp Tu mặc vào bộ quần áo đã chọn rồi gọi mấy tiếng, Tô Mộc Tranh đã hóa trang xong đang đợi ở cửa liền mở cửa đi vào, trong tay cầm mũ lưỡi trai.

Nhón chân lên đem mũ áo ở sau đội lên đầu cho anh, Tô Mộc Tranh mới đem mũ lưỡi trai trong tay đội lên đầu anh, lại lấy chiếc kính gọng đen trong túi đeo lên cho anh, điều chỉnh lại một chút rồi mới gật đầu hài lòng, “Được rồi, như vậy là ổn rồi.”

Nhìn mình trong gương, Diệp Tu thấy bộ dạng trẻ tuổi hơn rất nhiều cũng vừa lòng, liền dắt tay cô đi, “Vậy mình đi thôi.”

Tô Mộc Tranh cười, nắm chặt bàn tay to, dày rộng mà ấm áp, “Ừ.”

Mang tiếng là dẫn đi ăn đặc sản, nhưng sau khi về nhà Diệp Tu cũng ít đi ra ngoài nền không quen lắm khu vực quanh nhà mình.

Dù đã sinh sống ở khu này một thời gian dài khi còn bé, nhưng những tháng ngày hắn bỏ nhà đi cũng không ngắn, quán xá quanh đây đều đã thay đổi nhiều, ngay lúc này bắt Diệp Tu tìm được một quán ăn ngon cũng khó.

Cũng may Tô Mộc Tranh không quá để ý, hoặc là nên nói cô căn bản cũng không hy vọng nhiều, chỉ cần cùng Diệp Tu tay trong tay đi dạo trên đường, gặp món ăn muốn ăn thì mua, hai người mỗi người một nửa, đi một lúc đã ăn không ít thứ rồi.

“Em còn muốn ăn thêm gì không?” Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đang vui vẻ ăn kem rồi hỏi.

“Em no rồi, ăn không nổi nữa.” Trong lúc vô tình cô đã ăn nhiều hơn so với thường ngày rồi, Tô Mộc Tranh kéo kính xuống chớp chớp mắt hỏi anh, “Chúng ta thuê đĩa phim về nhà xem được không?”

“Em không muốn đi dạo nữa à?” Đưa ly nước đến bên môi cô để cô hút một ngụm, Diệp Tu thuận miệng hỏi, trong đầu bắt đầu tìm kiếm địa chỉ quán thuê đĩa mà mình biết.

“Vâng. Lần sau em đến thì anh chuẩn bị trước đi rồi đưa em đi lâu chút.” Biết anh không thích ăn kem nên cô cũng không có đi có lại mà đưa kem cho anh.

“Được, mai anh sẽ tìm trên baidu rồi gửi em để em lựa chọn.”

“Sao không phải tối nay?” Tô Mộc Tranh nghi hoặc hỏi lại anh.

Diệp Tu nhún vai, “Muốn tối nay cũng được, nhưng mà chắc chắn mẹ anh sẽ giữ em ở lại nhà.”

“Cái này không ổn đâu?”

Đơn thuần chỉ là muốn đến tìm anh nên Tô Mộc Tranh nghe đến đó thì giật mình mở to mắt, hiện cô đang đứng trước cửa khách sạn gần nhà Diệp Tu mà mình đã đặt trước nên không có ý định làm phiền nhà anh.

Diệp Tu nâng tay lên quệt đi vết kem dính trên mũi cô, “Con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi, huống hồ sáng nay mẹ anh cũng nhìn thấy em rồi, em còn lo cái gì nữa.”

Xa xa nhìn thấy một cửa hàng cho thuê băng đĩa mới mở, Diệp Tu liền dắt tay Tô Mộc Tranh đi về phía đấy.

“Ý anh là em rất xấu sao?” Tô Mộc Tranh khẽ nheo mắt mỉm cười, bới nhặt từ ngữ trong câu của Diệp Tu.

“Đệ nhất nữ thần Liên minh, ai dám nói xấu chứ.” Diệp Tu vỗ vỗ đầu cô, “Dù sao đi nữa, tối nay em cũng đều phải ở lại nhà anh, nên là em trực tiếp đi hủy phòng khách sạn đi.”

“Anh liền chắc chắn như thế à?”

“Dĩ nhiên, em đều đặc biệt chạy đến để chúc mừng sinh nhật anh, sao lại có thể bỏ về trước chứ.”

Nghe giọng điệu hiển nhiên của Diệp Tu, Tô Mộc Tranh ngây người một lúc, “Thì ra anh chưa quên?”

Nhìn thái độ của anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ quên ngày sinh nhật của mình rồi chứ.

Từ lúc mới quen nhau là thế này, Diệp Tu luôn nhớ sinh nhật Tô Mộc Tranh cùng Tô Mộc Thu nhưng lại mãi chẳng thế nhớ được ngày sinh của mình.

Theo lời giải thích của anh thì, này cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, cần gì phải nhớ chứ.

Cho nên sinh nhật của anh vẫn luôn do Tô Mộc Tranh nhớ, nhờ mấy năm nay tổ chức ăn mừng nên anh mới dần dần nhớ ngày sinh của mình, chỉ là những lúc bận rộn hay quá an nhàn thì anh sẽ không cẩn thận quên luôn.

Tô Mộc Tranh vẫn nghĩ anh sẽ quên, còn muốn gây bất ngờ cho anh, không nghĩ đến hiện tại cái nào cũng bỏ, không dùng được.

Diệp Tu xoa xoa đầu cô, dẫn cô đi vào cửa hàng.

Cửa cảm ứng tự động mở ra, hơi lạnh phả đến khiến bọn họ có cảm giác như được hồi sinh lại.

Không chút do dự đi về phía khu vực phim tình cảm, biết rõ sở thích của Tô Mộc Tranh nhưng Diệp Tu cũng không chọn phim mà trực tiếp đem quyền lựa chọn cho cô, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô, “Vốn là quên, nhưng khi thay quần áo nhìn vào tờ lịch thì anh mới nhớ đến.”

Động tác lựa chọn của Tô Mộc Tranh lập tức dừng lại, “Vậy cũng được sao? Sao anh lại biết mà đi xem lịch chứ.”

“Em đều đặc biệt từ xa mà đến tìm anh, ngoài sinh nhật ra thì còn cái gì nữa chứ.” Diệp Tu cười một tiếng rồi nói, “Là ai nói phải cùng nhau trải qua sinh nhật.”

“…Em còn tưởng anh quên luôn rồi.”

“Em xem anh là ai chứ.” Diệp Tu cầm lấy đĩa phim trong tay Tô Mộc Tranh, định ra quầy tính tiền luôn, “Chỉ lấy đĩa phim này thôi à?”

“Hả, à vâng.” Dọn dẹp lại tâm trạng không thể gây bất ngờ cho đối phương, Tô Mộc Tranh cười cười rồi nói, “À đúng rồi, quà tặng của mọi người đều gửi đi trước rồi, chậm chút có lẽ gửi đến nhà anh, chúng ta về nhanh lên.”

Diệp Tu gật đầu, tuy anh kéo thù hận rất tốt nhưng cũng thu được khá nhiều quà tặng.

“Vậy của em đâu?” Giơ đĩa DVD lên, Diệp Tu hỏi một cách tùy ý.

Tô Mộc Tranh nhìn xung quanh một chút, xác định xung quanh không có ai chú ý đến góc bọn họ đang đứng, đột nhiên nhón chân lên, đột ngột đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lướt nhẹ trên môi Diệp Tu, “… Trước là thế này, còn lại về nhà em nói tiếp.”

Diệp Tu thật sự bị động tác bất ngờ của cô dọa đến giật mình, tốn vài giây mới hiểu cô đang nói gì, sắc đỏ ửng hiếm thấy lộ ra trên má anh, “Còn có kiểu quà như thế này sao?”

Nhìn phản ứng của anh, Tô Mộc Tranh cũng đỏ mặt theo, “Bánh kem cùng quà tặng đều chuẩn bị kỹ rồi, chỉ chờ chủ nhân ngày sinh nhật mở ra thôi.”

“Kia tối nay em nấu một bàn tiệc đi.” Diệp Tu bắt đầu được voi đòi tiên, “Lâu rồi không được ăn đồ em nấu, nay em nấu một bữa cho anh đi.”

“Đừng quên hiện giờ anh đang ở nhà, tối nay người nhà anh chắc sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh rồi.”

Diệp Tu vừa về nhà, sinh nhật đầu tiên nên tổ chức cùng người nhà, cô nếu không phải là rất muốn chúc sinh nhật ngay trước mặt anh, cùng với biết ban ngày nhà anh không có ai thì cô cũng không chạy đến đây đâu.

Nhưng thân là chủ nhân ngày sinh nhật, Diệp Tu lại chỉ nhún nhún vai, “Vậy được, cùng lắm thì đợi đến bữa trưa ngày mai, ngày kia anh đặt vé máy bay cho em về.”

“Vậy cũng được.” Dù sao cô cũng nói với Trần Quả ngày mốt cô mới về, “Vậy sáng mai em mua nguyên liệu nấu ăn trước nha?”

“Đã nói tối nay em sẽ ở lại nhà anh mà em còn không tin?” Diệp Tu bất đắc dĩ nói, “Thế nào, ngay cả sinh nhật của anh mà em cũng không muốn cùng anh à, Mộc Tranh.”

Ngữ khí của Diệp Tu mang chút sủng ái cùng bất đắc dĩ, thêm cách nói cực kỳ thân mật ít khi thấy khiến Tô Mộc Tranh sững sờ.

Lộ ra thần sắc thoáng chần chờ, Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là đồng ý gật đầu, “Nếu bố mẹ anh không ngại…”

“Bọn họ dĩ nhiên là không ngại rồi.”

Ba mẹ anh đã giục không biết bao nhiêu lần kêu anh mang bạn gái về nhà, Diệp Tu nghĩ ‘chọn ngày không bằng gặp ngày’, ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’ – dẫn cô về nhà ngay hôm nay luôn.

Nhìn về phía Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cuối cùng chỉ biết im lặng.

Để mặc Diệp Tu kéo tay mình đi tính tiền, ra cửa hàng, bọn họ cũng không định gọi xe mà đi quay lại con đường mình vừa đi để về.

Tô Mộc Tranh nhìn bóng người cao lớn bên mình, nghĩ đến cuộc đời cô cơ hồ bị Diệp Tu chiếm đến một nửa.

Từ không có gì của ban đầu đến đỉnh cao nhân sinh như hiện tại, Diệp Tu giữ vững ý chí của anh đồng thời bảo vệ vị trí nửa người thân nửa người yêu bên cạnh cô, vì cô xây dựng cả thế giới, chặn lại mọi khổ cực, nguy hiểm.

Mà hôm này là ngày quan trọng nhất của anh, là ngày anh được sinh ra đời.

‘Cảm ơn anh đã đi đến thế giới này, cảm ơn anh đã tiến vào cuộc đời của em.’

Mỗi lần sinh nhật Diệp Tu, Tô Mộc Tranh đều không thể cầm lòng được mà nghĩ như vậy.

“Sao vậy?” Nhận ra ánh mắt cực kì nóng bỏng của cô, Diệp Tu quay đầu lại hỏi một cách lười biếng.

Tô Mộc Tranh nhìn Diệp Tu, cong môi cười khẽ, “Không có gì.”

“Diệp Tu, sinh nhật vui vẻ.”

(Chúc mừng sinh nhật nữ thần Tô Mộc Tranh của chúng ta ^^)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook