Hoàn [Hoa Vũ 2020] [Song Hoa] Trà sữa trân châu

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1

Cre: 『咳喘!

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Thể loại: AU, ngọt
Edit: Trăng
Beta: Sao
Sản phẩm thuộc project mừng SN Trương Giai Lạc [Tầm Tôn Chư Hoa Vũ 2020]
Sinh thần vui vẻ, đóa hoa rực rỡ nhất, kiên cường nhất giữa trăm hoa, Trương Giai Lạc!

_______________________________


[Song Hoa] Trà sữa Earl Grey nóng 50% đường thêm topping pudding thạch dừa và trân châu

Wise men say only fools rush in,
But I can't help falling in love with you.

Người ta nói, chỉ kẻ khờ mới đâm đầu vào tình ái.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn chẳng thể ngừng yêu em.

===

Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc là một cặp đôi mẫu mực được cả trường trung học R công nhận.

À, phạm vi của cái "công nhận" này đại khái là bao gồm bạn học cùng lớp của hai người, cộng thêm giáo viên chủ nhiệm lớp Tôn Triết Bình, thêm cả trưởng phòng giáo vụ nữa.

Hai học sinh nam này, một người theo chuyên ngành thể dục thể thao, từng nhiều lần đem về vinh dự cho trường qua các hội thao cấp tỉnh, cấp quốc gia; người còn lại là học sinh giỏi điển hình, điểm số luôn đứng top đầu, cũng đã đem về cho trường nhiều thành tích xuất sắc qua các cuộc thi.

Hơn nữa từ khi bọn họ bắt đầu quen nhau, thành tích của cả hai người lại càng phát triển không ngừng, Tôn Triết Bình mỗi lần thi đều lên cả trăm hạng trong khối, Trương Giai Lạc thì lên được top 2 —— dĩ nhiên cậu vẫn cảm thấy rất bất bình rồi.

Hai người này yêu đương cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì tiêu cực, ngược lại học tập càng ngày càng tiến bộ, các giáo viên cảm thấy muốn khuyên nhủ cũng chẳng có lý do gì, dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tóm lại chủ nhiệm lớp Tôn Triết Bình biết lại không phản đối, trưởng phòng giáo vụ biết cũng chẳng phản đối, phụ mẫu hai nhà tuy không biết nhưng nếu biết thì cũng không chắc có phản đối hay không, vậy nên đôi trẻ yêu đương cứ thế ngọt ngào quấn quýt không rời —— ài, hơi cường điệu quá, dù sao mỗi ngày đều tỏa hào quang cẩu lương lấp lánh như vàng 24K, mắt chó đeo kính râm cũng bị chói mù rồi.

Đó là chưa kể tới mấy chuyện như ai đó huấn luyện quay về thấy người kia nhà mình đang chạy 1000 mét, bộ dạng mệt nhọc đến chết được, vì thế kéo tay người ta, phát huy ưu thế thể thao vượt trội kéo người đến hết đường chạy sau đó chỉ trích mấy thứ hoạt động này đúng là vô nhân tính, những chuyện nhỏ nhặt như thế cũng đã đủ khiến người bình thường mù mắt.

Tỷ như lớp của Tôn Triết Bình ở tầng bốn tòa nhà phía đông, của Trương Giai Lạc ở tầng ba phía tây, nhưng hai người sau mỗi tiết học đều mặc gió mặc mưa đến nhìn mặt nhau, cho dù chỉ là nói vài lời rác rưởi linh tinh vô nghĩa; tỷ như khi trời lạnh, Trương Giai Lạc lúc về lớp trên người sẽ có thêm một cái áo khoác vừa dày vừa rộng; tỷ như Tôn Triết Bình trên cổ tay đeo mấy cái dây thun đơn giản, khi đi học thì bày trên bàn cuốn sổ ghi chú có dòng chữ viết ngay ngắn do Trương Giai Lạc tặng, trên bìa dùng bút bi mực đỏ vẽ một hình trái tim xiêu vẹo bé bé.

Lại tỷ như hiện tại.

Tuyết đầu mùa vừa qua đi, bầu trời liền sáng sủa, không khí trong lành tựa như còn vương lại hương tuyết. Ngày đông buổi ban chiều, ánh nắng nhẹ nhàng mà không quá chói chang, rơi trên đất dệt nên một tấm thảm mềm mại mà ấm áp, lặng lẽ phủ lên hai con người đang tản bộ trên sân trường.

"Mọe, bên kia hình như là Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc! Đệt đệt đệt Phương zâm ông mau lại nhìn xem có phải bọn hắn không a!" Hoàng Thiếu Thiên nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay đưa ra dùng sức vỗ vai thằng bạn cùng bàn.

"... Hai người bọn họ đi suốt một buổi trưa rồi." Phương Duệ mỏi mệt nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên, trong đôi mắt tràn đầy dáng vẻ "Tui không muốn ăn cẩu lương a, tim tui rỉ máu nhưng tui không muốn nói", khuôn mặt đầy nét bi ai, "Hoàng Phiền Phiền ông cũng đỉnh thật đấy, vẫn chưa bị nhét đủ thức ăn chó à? Nãy tui với lão Lâm mua xong cơm quay về thấy hai người họ đang đi bộ, ha ha."

Hoàng Thiếu Thiên vẫn kiên nhẫn kéo Phương Duệ ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc tay trong tay chậm rãi bước trên sân trường đầy tuyết, Trương Giai Lạc cười nói gì đó, Tôn Triết Bình cúi đầu nhìn cậu ôn nhu cười.

Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ ung dung đưa tay lên đẩy đẩy cái kính râm không hề tồn tại, tiếc nuối nói: "Chán ghê, không nghe được bọn họ nói cái gì."

Phương Duệ liếc cậu ta, nhỏ giọng mắng một câu: "Cái đồ fan CP..." Bất quá Hoàng Thiếu Thiên không nghe thấy câu này, bởi vì chuông báo vào tiết vang lên rồi.

"Chậc chậc chậc hai người bọn hắn quay về quay về ông nghĩ bọn họ có sẽ hôn nhau một cái tạm biệt rồi mới về không a!" Hoàng Thiếu Thiên mở hẳn cửa sổ ra, suýt chút nữa thò cả đầu ra ngoài.

Phương Duệ nghe thấy lời này, thần xui quỷ khiến cũng đưa đầu lại ngó, kết quả chỉ thấy Tôn Triết Bình vươn tay kéo nhẹ đuôi tóc của Trương Giai Lạc, sau đó liền bị cậu ta giơ chân đá một cước, lưu lại một dấu tuyết lên quần đồng phục của Tôn Triết Bình. Hai người phất phất tay cười, một người đi về phía cửa chính, người còn lại hướng về phía cửa hông bước vào dãy nhà học.

"Cmn tui đeo cả kính râm rồi mà mấy ông lại chỉ cho tui nhìn cảnh này à?! Đừng nói hôn tạm biệt cả hôn gió đều không có mợ nó mợ nó mợ nó!!!" Hoàng Thiếu Thiên một bụng tức giận ngồi xuống chỗ của mình, đáy lòng vì không thấy được cảnh tượng muốn xem mà ủy khuất vô cùng.

Phương Duệ cũng thoáng có hơi thất vọng, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Hắn nhỏ giọng quay sang Hoàng Thiếu Thiên tiết lộ tình (bát) báo (quái): "Ông không để ý à, hai người này ngày nào cũng tú ân ái, nhưng tui thấy từ trước tới giờ bọn họ trừ đi nắm tay thì ở ngoài không có động thái gì thân mật hơn, mọe, tui đoán hai người này còn chưa hun nhau đâu..."

"Hả?! Tui không tin không tin không tin, tui nhìn hai người họ đừng nói hun nhau, cảm giác ngay cả abcxyz các thứ cũng làm qua rồi..."

"Suỵt! Ông nói nhỏ thôi, bị Tôn Triết Bình nghe thấy hai đứa mình liền..." Phương Duệ đưa tay lên làm động tác cắt cổ. Tôn Triết Bình cũng đúng lúc đó từ cửa đi vào, tuyết trên quần vẫn chưa rơi hết, thần sắc tràn ngập vẻ ngọt ngào vui sướng không cách nào che giấu nổi, khiến khuôn mặc góc cạnh sắc bén cũng trở nên nhu hoà.

"Má, đời này tui chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Tôn Triết Bình, đúng là sức mạnh của tình yêu, chậc chậc." Phương Duệ thu tầm mắt, lắc đầu, lấy ra sách tiếng Anh cho tiết học tới.

Tôn Triết Bình cầm lấy phiếu trả lời của Diệp Tu, đem đáp án sửa lại vài câu xong, liền đem bút cùng phiếu vứt sang một bên, tay cầm đồng hồ lên nhìn chằm chằm, định hết tiết liền sẽ ra ngoài.

Diệp Tu đã sớm làm xong, đang vô cùng buồn chán ngồi xoay bút, cây bút màu đen xoay vòng trên những ngón tay thon dài của hắn nhìn đặc biệt thích mắt. Hắn nhìn Tôn Triết Bình đang không ngừng xem đồng hồ, cất tiếng hỏi: "Hôm nay làm gì mà gấp gáp thế, muốn tìm gặp Lạc Lạc nhà ông cũng đâu cần vừa hết tiết đã đi ngay?"

Tôn Triết Bình liếc hắn một cái, thấy vẫn còn lâu mới đến giờ tan học, dứt khoát đem đồng hồ đặt lên bàn, khoanh tay lại tựa lưng vào ghế ngồi khẽ nhắm mắt: "Đi mua trà sữa cho Trương Giai Lạc."

"..." Diệp Tu bị nhồi cẩu lương nghẹn họng, trầm mặc nuốt xuống rồi thành thật hỏi, "Ông cũng gan đấy... Không sợ bị thầy chủ nhiệm tóm hả?"

"Tôi sợ ông ta chắc?" Tôn Triết Bình nhướng mày, nhếch miệng cười nhìn hắn.

"... Được, đã muốn đi, tiện giúp ca mua một ly." Diệp Tu mò tay vào túi quần áo móc móc, từ đáy hộp thuốc lá lấy ra một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm.

"..." Tôn Triết Bình không tình nguyện liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy tiền, "Ông muốn uống cái gì?"

Diệp Tu đối với trà sữa gần như không biết tí gì, dù là thủ khoa toàn khối lúc này cũng thấy khó khăn, sau cùng vung vung tay nói: "Tùy tiện đi, cái gì cũng được."

"Ờ. Lại nói, ông bắt đầu uống trà sữa từ khi nào đấy?"

Nghe thấy câu hỏi của Tôn Triết Bình, Diệp Tu cúi đầu ngắm nhìn cái bật lửa, lại đem nó nhét vào túi áo trong: "Mộc Tranh nói, trà sữa có thể giải nghiện thuốc lá."

"..." Tôn Triết Bình im lặng, trong mắt đầy ý tứ sâu xa liếc nhìn hắn, thầm nghĩ nếu như có gì có thể giải được chứng nghiện thuốc lá của ông chắc cũng phải là linh đan diệu dược ăn vào có thể trường sinh bất lão.

Chuông tan học vừa vang, bóng người của Tôn Triết Bình liền biến mất ở ngoài cửa, bạn học thu bài thi cầm trong tay phiếu đáp án không ghi tên của Tôn Triết Bình mà lòng đầy ngổn ngang.

Phỏng chừng là đợi hết nửa giờ giải lao vẫn không thấy Tôn Triết Bình đâu, Trương Giai Lạc trực tiếp chạy đến cửa lớp hắn, thò đầu vào lớp nhìn tới nhìn lui, đuôi ngựa sau đầu cậu khẽ lắc một cái, trông có phần năng động.

Trong lớp có bạn học nữ biết cậu, chưa chờ cậu hỏi đã quay đầu nhìn khắp lớp một vòng rồi nhìn sang nói: "Tôn Triết Bình nhà cậu không có đây đâu."

"Ô..." Trương Giai Lạc có chút rầu rĩ đáp lại một tiếng, đôi mắt sáng rực như cánh hoa đào chợt tối đi mấy phần, "Được rồi, cảm ơn cậu. Vậy tôi đi trước, bye bye." Cậu miệng thì nói đi, mỗi ba bước lại ngoái đầu một cái, chỉ sợ lỡ không nhìn lại sẽ cùng người yêu lướt qua vai, miệng còn nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Hôm nay hình như không có lịch huấn luyện mà..."

Đáng tiếc chính là, đến tận khi chuông vào học vang lên, Trương Giai Lạc vẫn không gặp được Tôn Triết Bình.

Nhưng rồi Tôn Triết Bình cuối cùng cũng vào phòng học kịp tiếng chuông, trong tay mang theo hai cốc trà sữa. Diệp Tu ngồi hàng cuối cùng bắt đầu tức giận bất bình, dĩ nhiên hắn bất bình là có nguyên do —— Hai ly trà sữa kia trong tay Tôn Triết Bình, một ly tràn đầy các loại topping, cách xa như thế vẫn có thể nhìn ra, mà một ly kia đáng thương thay chỉ có một thứ trà sữa màu nâu lay động trong cốc nhựa.

Kết quả chưa chờ tới Diệp Tu phàn nàn, một thanh âm khiến người vừa nghe đã sợ mất mật ở phía sau Tôn Triết Bình vang lên: "Tôn Triết Bình, lại đến muộn?"

Tôn Triết Bình máy móc quay đầu, nhìn thấy thầy chủ nhiệm đang đứng ngay sau lưng hắn, ánh sáng phản xạ trên kính mắt khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt, thầy đưa tay ra, nở một nụ cười làm người ta sợ hãi: "Đến đây, đem trà sữa cho tôi."

Tôn Triết Bình tự biết đuối lý, hắn đúng thật là không sợ thầy chủ nhiệm, nhưng dù sao đây cũng là giáo viên dạy hắn, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn giao nộp trà sữa.

Thầy chủ nhiệm nhìn hai ly trà sữa bị phân biệt đối xử kia, trong lòng liền đoán được, chỉ lấy đi ly có nhiều topping, ly còn lại đem trả cho Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình mặt đen thui ngồi vào chỗ, Diệp Tu liền quay qua vỗ vỗ vai, tỏ vẻ đau xót: "Nén bi thương nén bi thương." Nói rồi đưa tay muốn lấy ly trà sữa của mình.

Kết quả Tôn Triết Bình lườm hắn, gắt gao giữ chặt cổ tay Diệp Tu, rút từ trong túi ra tờ hai mươi tệ còn mới tinh nhét vào tay hắn, đem trà sữa lấy đi: "Cốc này tôi mua, lần sau mua hộ ông cốc khác."

Diệp Tu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thừa sức đoán được hắn mua trà sữa này là cho ai, bất ngờ cảm thấy mặt mình bị cẩu lương vỗ cho lạnh buốt.

Tôn Triết Bình, ngươi được.

Trên thế giới này thứ duy nhất có thể khiến ca nghẹn họng chính là cẩu lương, ca nhận thua.

Diệp Tu đem tiền tùy ý nhét vào trong túi, thầm nghĩ bản thân là một con người rộng lượng, không phải chỉ là một ly trà sữa thôi sao, lần tới khiến Trương Giai Lạc vẫn chỉ đứng nhì khối là được. Sau đó lại không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo mút, xé giấy bọc nhét vào miệng.

"... Ông kiếm ra kẹo ở đâu đấy?"

"Ô, Mộc Tranh cho, nói lúc nào muốn hút thuốc thì ăn một cái." Hắn nhún vai, "Méo mó có hơn không. Vả lại, lần sau còn không mua trà sữa hộ tui, sau này bài tập mời ông nhờ cao nhân khác đi."

"..." Tôn Triết Bình cắn chặt răng, "Được, lần sau nhất định sẽ mua cho ông."

Lão tử mua cho ngươi trà sữa pha rượu.

Tôn Triết Bình có nằm mơ cũng không nghĩ ra được thầy chủ nhiệm thân yêu lớp hắn sẽ làm ra loại chuyện tốt đẹp gì.

Chủ nhiệm lớp bọn họ cũng dạy cả lớp của Trương Giai Lạc, tiết sau vừa vặn chính là đến lớp của Trương Giai Lạc dạy. Vì thế ông xách theo ly trà sữa nóng đó đi vào lớp, quét mắt nhìn một vòng liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Trương Giai Lạc, trước cái nhìn vừa sợ hãi vừa nghi hoặc của Trương Giai Lạc đem ly trà sữa đặt lên bàn của cậu, vô tiền khoáng hậu thình lình nói một câu.

"Uống đi, Tôn Triết Bình mua cho em đấy."

Cả lớp rơi vào một sự im ắng đến kì dị, ba giây sau đó bùng nổ tiếng cười vang, tiếng vỗ tay, thậm chí còn có tiếng huýt sáo, ồn ào đến mức phỏng chừng người lầu trên cũng có thể nghe thấy được. Trương Giai Lạc một khuôn mặt đỏ bừng, thật sự là so với tôm luộc còn đỏ hơn, khóe miệng cứng đờ, đại não giống như bị quá tải, ngất ngất ngây ngây, nửa chữ cũng không nói ra được.

Nhưng thầy giáo lại càng muốn thêm mắm dặm muối: "Uống lúc còn nóng đi, cậu ta đặc biệt ra ngoài mua cho em, suýt thì muộn học đấy."

Mọi người nghe thế càng nhốn nháo, tiếng cười ám muội ầm ĩ cơ hồ sắp làm phòng học đổ sập. Nhưng Trương Giai Lạc cái gì cũng không nghe được, bên tai cậu chỉ còn nghe thấy âm thanh tim mình đang đập mạnh từng hồi.

Suy nghĩ trong đầu cậu lúc này loạn cả lên, nguy rồi thầy biết chuyện của bọn mình, hóa ra sau giờ học không đến tìm mình là bởi vì đi mua trà sữa a, làm sao đây vì sao đột nhiên lại thấy vui như vậy, nhưng bạn học cùng lớp cmn cứ ồn ào làm mình xấu hổ, thế nhưng mình thật thích hắn a...

Thầy vỗ vỗ tay khiến mọi người dần im ắng, mỗi học sinh đều lấy sách vở ra để thầy giảng bài mới, Trương Giai Lạc động tác cứng đờ cũng lấy sách ra đặt trên mặt bàn, hai mắt nhìn chằm chằm cuốn sách, tựa như muốn đem sách nhìn chăm chú nở ra bông hoa.

"Này Trương Giai Lạc vừa nãy thầy nói đồng phân của etyl axetat có những cái...? Trương Giai Lạc?" Lâm Kính Ngôn vừa định quay sang hỏi đề bạn học sinh giỏi ngồi cùng bàn, thế là thấy Trương Giai Lạc vẫn đang dán mắt vào đoạn thầy giảng từ hai mươi phút trước, chỉ cảm thấy hắn đang chăm chăm chú chú nhìn muốn thủng cuốn sách ——

Bởi vì trong lòng Trương Giai Lạc đang có trăm hoa đua nở, thi nhau khoe sắc khắp cả ngọn đồi, một biển hoa hồng rực rỡ theo gió đêm lay động tựa như từng đốm lửa tỏa sáng lung linh, mỗi một cánh hoa đều như quanh ảnh mịt mờ như mê như mộng, hương thơm nồng nàn quấn quýt theo từng cơn gió mà đến, khiến cho trái tim cậu từng hồi rung động, mọi tế bào trên người dường như chẳng còn nghe theo sự chi phối của não, khóe mắt, gò má lẫn vành tai đều nhuốm sắc hồng, thần trí vẫn không có cách nào tỉnh táo suy nghĩ.

Phải đến tận khi Lâm Kính Ngôn gọi lần thứ ba cậu mới lấy lại tinh thần, Lâm Kính Ngôn đoán chừng cậu chắc chắn là không nghe giảng bài, lát nữa hết giờ chắc phải tìm bạn học mượn tạm vở ghi rồi. Hắn chỉ chỉ trà sữa của Trương Giai Lạc trên bàn: "Ông uống mau đi, để một lát sẽ nguội mất đấy."

Trương Giai Lạc lúc này mới nhớ ra trên bàn mình còn có ly trà sữa, gật đầu chậm rì rì mở lớp bọc lấy ống hút ra cắm vào trong ly, cúi xuống uống từng ngụm trà sữa.

Cậu thích nhất trà sữa vị Earl Grey, Tôn Triết Bình còn biết cậu thích vừa uống vừa nhai topping, vì thế mỗi lần mua trà sữa cho cậu đều sẽ mua thêm thật nhiều thứ, cái gì trân châu pudding đậu đỏ thạch dừa thạch trái cây, hôm nay là trân châu cùng pudding và thạch dừa, mua tại cửa tiệm lần trước hai người đến cậu đã khen ngon, cách trường học có chút xa, chẳng trách đến muộn…… Trương Giai Lạc không khỏi cúi đầu cong khóe môi, nhìn đến là hạnh phúc.

Tôn Triết Bình vốn vóc người to lớn nên có chút vụng về, nhưng phàm là chuyện liên quan đến cậu, hắn đều luôn hết lòng mà không ngại phiền hà, mỗi một chi tiết nhỏ như này đều sẽ khiến cậu cảm thấy được tình cảm của người đó sâu đậm đến chừng nào.

Cậu nắm chặt cái ly trong tay, trà sữa ấm áp khiến lòng bàn tay cậu ửng hồng.

Rõ ràng là chỉ có 50% đường, nhưng cậu lại cảm thấy ly trà sữa này quá mức ngọt ngào.

Lâm Kính Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của cậu, mặt không cảm xúc thuần thục đưa tay lên đeo kính râm tưởng tượng.

A. Chúc sớm sinh quý tử.

Chuông tan học vừa vang lên, Tôn Triết Bình cầm theo trà sữa đã lại chạy biến đi mất. Diệp Tu lắc đầu, đúng là tuổi trẻ, thật nhiệt huyết.

Kết quả Tôn Triết Bình vừa chạy đến cửa lớp Trương Giai Lạc thì thầy chủ nhiệm cũng đúng lúc đi ra, hướng hắn nở một nụ cười đầy ý vị.

Có bạn học tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Tôn Triết Bình ở cửa, lập tức bắt đầu la hét ầm ĩ, Trương Giai Lạc vừa quay sang nhìn, gương mặt thoáng cái lại đỏ bừng, tay chân luống cuống thu dọn sách vở, mặc kệ bạn cùng lớp xem trò vui không ngại lớn chuyện hò hét muốn thủng lỗ tai "Hôn đi!!!", đi tới cửa tức tối quay đầu lại hướng bọn họ chân thành giơ ngón giữa, rồi giật nhẹ gấu áo Tôn Triết Bình nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Đến khi tiếng ồn ào sau lưng dần lắng xuống, Tôn Triết Bình mới thở dài: "Hôm nay bọn họ... thật quá mức nhiệt tình."

Trương Giai Lạc không đáp lời, bọn họ sóng vai đi khỏi cổng trường, cậu lại đột nhiên chủ động nắm lấy tay Tôn Triết Bình, bàn tay do trà sữa sưởi ấm khẽ nhét vào lòng bàn tay hắn, khiến Tôn Triết Bình có chút bất ngờ, lại hiểu ý nắm chặt bàn tay kia, đem nguyên bàn tay của cậu bọc vào trong tay mình, từng đường vân tay đều chạm vào nhau, nhiệt lượng không ngừng tỏa ra từ lòng bàn tay. Tôn Triết Bình ghé vào lỗ tai cậu cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp bên tai khiến cậu thoáng giật mình, tai cũng một mảng ửng hồng.

Trương Giai Lạc lần đầu tiên nhận ra hơi thở cũng có thể mang màu sắc. Cậu ngước mắt nhìn hắn, Tôn Triết Bình lúc này mới phát hiện gò má cùng khóe mắt của cậu đều đã nhuốm đỏ, gương mặt trắng nõn như phủ thêm một tầng hồng phấn cực kỳ mê người, đôi mắt màu hổ phách long lanh như chứa đựng ngàn sao, đồng tử mang một thứ tình ý trong trẻo mà ngọt ngào.

"Lạc Lạc." Tôn Triết Bình thấp giọng thân mật gọi tên cậu, thanh âm mang theo ý cười khiến giọng hắn có thêm mấy phần nhẹ nhàng ôn nhu, trầm thấp tê dại, làm cho lòng cậu theo đó mà rung động.

Hắn đem trà sữa trong tay đưa cho Trương Giai Lạc, áy náy giải thích: "Vốn mua ly có thêm không ít topping, kết quả lại bị thầy thu rồi. Chỉ còn ly này."

"A?" Trương Giai Lạc sửng sốt, đại não đứng máy cuối cùng cũng có thể suy nghĩ, rốt cuộc hiểu được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi "Phụt" một tiếng bật cười, kể cho Tôn Triết Bình nghe chuyện thầy giáo đưa trà sữa cho mình.

Tôn Triết Bình nghe xong mặt liền xám lại, hóa ra thầy của hắn thật sự là làm chuyện tốt a. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ nụ cười sâu xa đó là có ý gì.

Trương Giai Lạc cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, chỉ chỉ cốc trà sữa trong tay Tôn Triết Bình: "Vậy còn ly này là sao?"

Nghe Tôn Triết Bình ngắn gọn kể lại mọi chuyện, cậu lại lần nữa không nhịn được cười: "Xin lỗi nha lão Diệp, ai bảo ông cướp mất vị trí đầu khối của tui!"

Nếu Tôn Triết Bình có một tay rảnh, hắn nhất định sẽ xoa đầu Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc tối nay thật sự đáng yêu đến đòi mạng, hai má đỏ bừng bừng, cằm giấu vào khăn quàng cổ mềm mại, không biết có phải vì vừa uống trà sữa hay không, bờ môi mỏng ánh lên sắc hồng nhìn vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt sáng ngời có chút ngại ngùng không dám nhìn hắn, lông mi dài rung động như lông tơ trên cánh chim non, dày đến trêu người, như đang mềm mại quét lên trái tim hắn.

Giống như có ai vừa đánh đổ trà sữa, trong không khí bây giờ tràn ngập mùi vị ngọt ngào. Trương Giai Lạc cảm thấy mình có chút giống coca vị anh đào, xung quanh đang dần nổi lên bong bóng màu hồng phấn. Cậu cảm giác bản thân sắp tan ra thành bong bóng luôn rồi, chân bước đi nhẹ nhàng, bàn tay đang nắm tay Tôn Triết Bình nhiệt độ càng lúc càng cao, cậu bắt đầu cảm thấy tham lam, muốn ôm hắn, cũng muốn hôn hắn.

Trương Giai Lạc nhẹ tiếng gọi: "Đại Tôn." Thanh âm trong trẻo, ngọt ngào mà mềm mại làm cậu giật mình, hẳn bởi vì nội tâm cậu hiện tại giống như một trăm miếng bánh ngọt đang tranh nhau nhảy vào một ly trà sữa vừa lớn vừa ngọt ngào. Tôn Triết Bình cứng đờ người, quay đầu nhìn cậu, Trương Giai Lạc nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý, nhào tới trong ngực hắn, nhón chân lên đặt xuống môi hắn một nụ hôn.

Tôn Triết Bình thoáng chút sửng sốt, khóe môi chợt cong lên, túm lấy mũ áo khoác của Trương Giai Lạc kéo đến kề sát đỉnh đầu mình, trán hai người chạm nhau. Khoảng cách quá gần, Trương Giai Lạc thậm chí có thể cảm nhận được lông mi của hắn khẽ động trên mặt mình, hơi thở ấm áp của người nọ phả vào bờ môi khiến cậu run rẩy, lại bắt đầu nhớ đến xúc cảm quấn quýt trên môi lúc trước, vội vàng nhắm mắt lại.

"Lạc Lạc, từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã muốn hôn cậu rồi." Tôn Triết Bình dùng chất giọng trầm khàn ôn nhu thổ lộ, khiến Trương Giai Lạc trong khoảnh khắc cảm thấy toàn thân đều nóng bừng lên, đến xương cốt cũng muốn tan chảy. Cậu khẽ thở dốc, đôi môi nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt hắn, thoải mái thở dài một tiếng: "Hiện tại có thể rồi đó."

Trước khi ấm áp chạm nhau, Tôn Triết Bình khẽ cắn bờ môi cậu, nhẹ giọng bảo: "Trương Giai Lạc, sao tôi lại thích cậu nhiều vậy chứ?"

Đáp lời hắn, là từ hai bờ môi thoát ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào.

Theo từng xúc cảm mềm mại ướt át là hương vị trà sữa còn thoang thoảng, gây nghiện không gì bằng.

Một năm trước, vào một tối mùa đông, Tôn Triết Bình huấn luyện xong quay về trường lấy túi xách gặp được Trương Giai Lạc từ lớp thi đua đi ra.

Cậu dường như gặp phải đề bài khó, đang cúi đầu chăm chú suy nghĩ. Lúc đó cậu mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi nổi bật, lập tức khiến Tôn Triết Bình chú ý đến. Đột nhiên cậu như đã nghĩ ra lối giải, ngẩng đầu mỉm cười, khóe môi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.

Tôn Triết Bình ngắm lúm đồng tiền trên đôi má người nọ, nhìn đến say mê.

Khoảnh khắc cậu cười lên ấy, ánh sáng rực rỡ của ngàn vạn sao trời trên đỉnh đầu bỗng chốc trở nên ảm đạm phai mờ.

Tôn Triết Bình nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình.

Nhất kiến chung tình, chớp mắt vạn năm.

-Take my hand, take my whole life too.
For I can't help falling in love with you. -

-Giữ tay nhau, giữ cả một đời.
Mảnh tình này, chẳng thể thoát ly.-

End.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
"Hả?! Tui không tin không tin không tin, tui nhìn hai người họ đừng nói hun nhau, cảm giác ngay cả abcxyz các thứ cũng làm qua rồi..."
Hai tên bát quái này =)))

Diệp Bất Tu nằm trúng đạn :haha Bất quá ai trong fic này cũng đều đáng yêu <3

Vì thế ông xách theo ly trà sữa nóng đó đi vào lớp, quét mắt nhìn một vòng liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Trương Giai Lạc, trước cái nhìn vừa sợ hãi vừa nghi hoặc của Trương Giai Lạc đem ly trà sữa đặt lên bàn của cậu, vô tiền khoáng hậu thình lình nói một câu.

"Uống đi, Tôn Triết Bình mua cho em đấy."
Á á á á á ngọt xỉu Orz ngọt xỉu, cứu!

Trước khi ấm áp chạm nhau, Tôn Triết Bình khẽ cắn bờ môi cậu, nhẹ giọng bảo: "Trương Giai Lạc, sao tôi lại thích cậu nhiều vậy chứ?"

Đáp lời hắn, là từ hai bờ môi thoát ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào.

Theo từng xúc cảm mềm mại ướt át là hương vị trà sữa còn thoang thoảng, gây nghiện không gì bằng.
Chỉ có ngọt hơn, không có ngọt nhất <3 <3 <3 *quắn quéo-ing*
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
Tỷ như lớp của Tôn Triết Bình ở tầng bốn tòa nhà phía đông, của Trương Giai Lạc ở tầng ba phía tây, nhưng hai người sau mỗi tiết học đều mặc gió mặc mưa đến nhìn mặt nhau, cho dù chỉ là nói vài lời rác rưởi linh tinh vô nghĩa; tỷ như khi trời lạnh, Trương Giai Lạc lúc về lớp trên người sẽ có thêm một cái áo khoác vừa dày vừa rộng; tỷ như Tôn Triết Bình trên cổ tay đeo mấy cái dây thun đơn giản, khi đi học thì bày trên bàn cuốn sổ ghi chú có dòng chữ viết ngay ngắn do Trương Giai Lạc tặng, trên bìa dùng bút bi mực đỏ vẽ một hình trái tim xiêu vẹo bé bé.
Mấy cái hành động nho nhỏ như thế này có sức sát thương với cẩu FA nặng lắm đó nha các anh!!! Ngọt ngào như trà sữa luôn á, uhuhu rung động!!!

Chủ nhiệm lớp bọn họ cũng dạy cả lớp của Trương Giai Lạc, tiết sau vừa vặn chính là đến lớp của Trương Giai Lạc dạy. Vì thế ông xách theo ly trà sữa nóng đó đi vào lớp, quét mắt nhìn một vòng liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Trương Giai Lạc, trước cái nhìn vừa sợ hãi vừa nghi hoặc của Trương Giai Lạc đem ly trà sữa đặt lên bàn của cậu, vô tiền khoáng hậu thình lình nói một câu.

"Uống đi, Tôn Triết Bình mua cho em đấy."
Ôi thầy ơi, sao thầy lại tinh tế và "sâu xa" như vậy, thầy quá là tâm lý luôn, người thầy mẫu mực của năm nha các bạn!!!

Tôn Triết Bình vốn vóc người to lớn nên có chút vụng về, nhưng phàm là chuyện liên quan đến cậu, hắn đều luôn hết lòng mà không ngại phiền hà, mỗi một chi tiết nhỏ như này đều sẽ khiến cậu cảm thấy được tình cảm của người đó sâu đậm đến chừng nào.
Nhớ từng ly từng tí sở thích người yêu, Đại Tôn!!!!!! Anh quá iu quá sủng Lạc rồi, í hí hí!!!!!!!!!!!!

Diệp Tu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thừa sức đoán được hắn mua trà sữa này là cho ai, bất ngờ cảm thấy mặt mình bị cẩu lương vỗ cho lạnh buốt.
Thương học bá quá học bá ạ, MT siêu cấp bị phân biệt đối xử!!!!!!

Lâm Kính Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của cậu, mặt không cảm xúc thuần thục đưa tay lên đeo kính râm tưởng tượng.

A. Chúc sớm sinh quý tử.
Lâm đại đã nhìn thấu hồng trần rồi!!! Chúc hai vị hạnh phúc!!!!

"... Hai người bọn họ đi suốt một buổi trưa rồi." Phương Duệ mỏi mệt nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên, trong đôi mắt tràn đầy dáng vẻ "Tui không muốn ăn cẩu lương a, tim tui rỉ máu nhưng tui không muốn nói", khuôn mặt đầy nét bi ai, "Hoàng Phiền Phiền ông cũng đỉnh thật đấy, vẫn chưa bị nhét đủ thức ăn chó à? Nãy tui với lão Lâm mua xong cơm quay về thấy hai người họ đang đi bộ, ha ha."
Duệ Duệ không phải cũng đi mua cơm với ai đó phát cẩu lương cho quần chúng nhân dân à, bày đặt oan ức ăn cẩu lương chi vậy!!!!!!!!!!!!!!!

Trước khi ấm áp chạm nhau, Tôn Triết Bình khẽ cắn bờ môi cậu, nhẹ giọng bảo: "Trương Giai Lạc, sao tôi lại thích cậu nhiều vậy chứ?"

Đáp lời hắn, là từ hai bờ môi thoát ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào.

Theo từng xúc cảm mềm mại ướt át là hương vị trà sữa còn thoang thoảng, gây nghiện không gì bằng.
Khụ, phi lễ chớ nhìn!!!

Cậu dường như gặp phải đề bài khó, đang cúi đầu chăm chú suy nghĩ. Lúc đó cậu mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi nổi bật, lập tức khiến Tôn Triết Bình chú ý đến. Đột nhiên cậu như đã nghĩ ra lối giải, ngẩng đầu mỉm cười, khóe môi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.

Tôn Triết Bình ngắm lúm đồng tiền trên đôi má người nọ, nhìn đến say mê.

Khoảnh khắc cậu cười lên ấy, ánh sáng rực rỡ của ngàn vạn sao trời trên đỉnh đầu bỗng chốc trở nên ảm đạm phai mờ.
Nhất kiến chung tình! Liếc nhan sắc như hoa một cái là nhũn tim luôn!!! Nụ cười của em rực rỡ hơn ngàn sao, cười một phát đã cưa đổ anh rồi!!!


Tôn Triết Bình nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình.

Nhất kiến chung tình, chớp mắt vạn năm.

-Take my hand, take my whole life too.
For I can't help falling in love with you. -

-Giữ tay nhau, giữ cả một đời.
Mảnh tình này, chẳng thể thoát ly.-
Thôi tui gục rồi, không cần đỡ, bị cẩu lương đè chớt rồi... Đoạn cuối ngọt như mía nghe có mùi huyền huyễn vạn năm!

P/s: Chúc mừng cô Trăng edit fic đầu tay!

Lạc Lạc, sinh nhật khoái lạc, một đời hạnh phúc bên Đại Tôn! Song Hoa is true love!!! :love:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Ngọt tới độ tim tui cũng muốn chảy nhũn ra luôn...
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#5
Trước khi ấm áp chạm nhau, Tôn Triết Bình khẽ cắn bờ môi cậu, nhẹ giọng bảo: "Trương Giai Lạc, sao tôi lại thích cậu nhiều vậy chứ?"
Ấy đậu... Lời gì ngọt ngào vậy... Đệt tui cũng muốn có người yêu như zị....
 

Hoa nhỏ mê người

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
18
Số lượt thích
104
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Hoa
#6
Trên thế giới này thứ duy nhất có thể khiến ca nghẹn họng chính là cẩu lương, ca nhận thua.
Yo, cuối cùng Diệp Tu cũng phải nhận thua trước Song Hoa nhà em rồi.

Fic ngọt từ đầu đến cuối, ngọt như mình đang được uống trà sữa thật vậy. Tặng hoa cho Trăng vì đã edit con fic này ?❤️
 

Bình luận bằng Facebook