Hoàn [R18] [Song Hoa] Morning

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Một sản phẩm thuộc project Không Sơn Điểu Ngữ - Mừng Valentine 2020
Chúc mọi người một Valentine ấm áp lại ngọt ngào!

MORNING

Tác giả: Biệt Lão Khán
Edit:
AU bóng rổ, loại chỉ có thịt không có bóng rổ.


—— Chào buổi sáng, cưng yêu của anh.


Trương Giai Lạc ngủ không được thoải mái cho lắm, Tôn Triết Bình gần như đè hẳn lên người hắn, hắn nằm sấp khó chịu, mơ mơ màng màng thức dậy. Nặng quá... Muốn nghỉ thở rồi, Trương Giai Lạc bất mãn định trở mình đẩy Tôn Triết Bình ra. Ai ngờ mới nhích nhẹ, hắn liền tỉnh cả người, hết dám động đậy.

Cảm giác ướt dính giữa khe mông không thể rõ ràng hơn, đã vậy... Trương Giai Lạc đỏ bừng mặt... Tôn Triết Bình vẫn còn ở bên trong hắn...

Phắc phắc phắc!!

Trương Giai Lạc điên mất thôi. Đêm qua chơi quá bạo, thắng trận nên đều sướng phát rồ, cả hành vi không mang bao của Tôn Triết Bình cũng được nhắm mắt cho qua. Nên là dĩ nhiên bị bắn bên trong, bắn bên trong xong chơi tiếp.

Trương Giai Lạc đánh suốt không nghỉ, một trận thi đấu 90 phút mệt đuối người, mới bị giày vò lần thứ hai liền vì cao trào mà nằm thừ ra, nằm thừ ra rồi xỉu luôn, sau đó cái gì cũng không biết. Kỳ thực sau đó cũng chẳng còn gì, Trương Giai Lạc không nhoi không vui bằng Trương Giai Lạc biết nhoi, Tôn Triết Bình lật hết hiệp hai liền trực tiếp ôm hắn lăn ra ngủ. Tôn Triết Bình cũng rất mệt, lại chẳng, trung phong mà hăng còn hơn tiền phong chính ấy.

Nhưng mệt đến đâu cũng không thể làm xong ngủ luôn a! Đờ mờ anh dám bắn phải dám rửa chứ!

Trương Giai Lạc hận nghiến răng. Vừa nãy hắn nhích nhẹ, tính khí trong cơ thể có trượt ra một tẹo, nhưng đám con cháu dính bôi trơn của Tôn Triết Bình cũng chảy ra theo... Cứu với... Cảm giác đó xấu hổ đến muốn khóc, Trương Giai Lạc nhắm tịt hai mắt tự lừa dối mình, ai ngờ khi không nhìn thấy thì cảm giác ướt dính giữa mông càng rõ rệt hơn...

Không được, nằm cứng ngắc đây không phải cách, tóm lại phải lấy cái... cái kia ra trước rồi tính.

Nói là làm, Trương Giai Lạc mở mắt, dồn hết dũng khí, tiếp tục len lén nhích mông chun chút về phía trước. Tính khí trong cơ thể không có độ cứng, chỉ mềm oặt chặn chỗ đó lại thôi, nhưng vẫn đè sát lên vách tràng mẫn cảm kèm với tinh dịch... Làm sao mà gạt khỏi đầu được đây? Nhất là, cứ nghĩ tới cái đang ấn bên trong mình là cái gì...

Nhờ vào cố gắng dữ dội của Trương Giai Lạc, tính khí trong cơ thể lại trượt ra ngoài một đoạn, tinh dịch ẩm ướt cũng theo đó ào ạt tuôn ra.

Ưm...

Trương Giai Lạc bị cảm giác kia làm cho khó nhịn, rên lên một tiếng, mà khi không phải đang làm tình, giọng mũi ám muội đầy cảm xúc nghe vào càng thêm sắc khí chọc người... Nghe giọng chính mình, đến hắn còn phải ngượng, vội vàng đưa tay che miệng. Trương Giai Lạc vừa ức vừa xấu hổ lại nổi điên, thầm nghĩ lát nữa xuống giường không đi kiếm cây kéo bự không được, thừa lúc Tôn Triết Bình ngủ, cho cái thứ đáng ghét kia một nhát đứt đôi!

Trong lòng hào khí bậc nào, thân thể vẫn còn cả quãng đường phải nỗ lực. Nửa buổi mới trượt ra được chưa tới nửa cây, Trương Giai Lạc đã thở hồng hộc. Hắn phải gồng lưng, nếu không tính khí sẽ trượt vào lại, Tôn Triết Bình còn đè trên người hắn mà. Nhưng Trương Giai Lạc đã sắp hụt hơi, cái hông ê ẩm từ tối đến giờ. Đang ấm ức đột nhiên cảm thấy không đúng... Ơ khoan, cái thứ kia sao hình như to ra... A nó to ra thiệt! Không, đừng mà nha... Trương Giai Lạc sực nhận thức được tình huống, cánh tay choàng bên hông hắn bỗng dùng lực đè xuống, nửa đoạn tính khí cắm trong cơ thể đã có lại độ cứng lập tức đâm thẳng vào ——

A ——!!

Tôn Triết Bình lần nữa đặt Trương Giai Lạc dưới thân, mặt áp vào hõm vai hắn đùa liếm chiếc cổ mẫn cảm. Trong giấc ngủ Tôn Triết Bình đã cảm thấy có người cứ cọ cọ mình, còn cho là Trương Giai Lạc sáng sớm nghịch phá không yên, ngờ đâu vừa mở mắt liền thấy người dưới thân xấu hổ đến đỏ rần cả cổ, nhích từng chút như ốc sên bò. Mà ma sát nho nhỏ do mỗi lần nhích mang tới khiến Tôn Triết Bình nhận ra, hắn vẫn đang ủ trong cơ thể Trương Giai Lạc.

Nhận thức này làm hắn váng đầu, một cách gần như bản năng, tức thì có phản ứng với Trương Giai Lạc ngay trong tầm mắt.

Nhạc Nhạc đáng yêu quá đi mà.

Tôn Triết Bình quỳ dậy, ôm hông Trương Giai Lạc nhấc bổng phần mông hắn lên, không báo tiếng nào liền bắt đầu rút ra đâm vào.

Tôn Triết Bình... Ưm... Anh khốn nạn... A!

Trương Giai Lạc đuối sức thật rồi, hắn nghiêng mặt nằm nhoài trên gối, nửa thân trên đã mềm đến nhũn, eo mông bị nhấc thành tư thế ngoan ngoãn chờ đâm, chân lại quỳ không nổi, cứ run rẩy.

Đường nét cơ thể trong tư thế này lại như cố tình cám dỗ, có thứ mỹ cảm dâm mỹ lại xấu xa đến lạ. Nhìn mà Tôn Triết Bình miệng khô lưỡi nóng, thân dưới lại to ra thêm thấy rõ. Vách tràng mấy tiếng trước mới bị khai phá quá độ còn duy trì hiện trạng bị chơi đến ướt mềm, niêm mạc lúc này nhận thấy sung sướng liền vây hút lấy tính khí đã ma sát trong cơ thể suốt đêm, ngoạm giữ không cho hắn đi. Tốt lắm, coi như có sẵn bôi trơn, Tôn Triết Bình liền mượn chất lỏng lưu lại trong cơ thể Trương Giai Lạc hôm qua, ghì chặt eo hắn thao càng lúc càng sâu càng lúc càng mạnh.

Trương Giai Lạc bị đâm đến hoa mắt, mất cả tiêu cự, tư thế này vốn làm máu chạy lên não, hắn càng thêm mất nhận thức. Khi nãy ra sức mà nhích... Tuy xấu hổ không muốn thừa nhận, nhưng bên trong quả thật bị làm hơi ngứa, bây giờ bị tính khí thô to nóng rực húc vào hắn vừa đau vừa sướng, cơn ngứa mới chịu vơi đi.

Nhưng trong lòng Trương Giai Lạc vẫn có điều không vui, Tôn Triết Bình đúng là... Chơi xong lăn ra ngủ, ngủ dậy liền chơi tiếp! Đã không biết xử lý hậu trường, còn nằm đè lên mình mà ngủ... Nặng như heo, bản thân có tự biết không?

Tôn Triết Bình đâu biết mấy thứ lắt nhắt Trương Giai Lạc nghĩ, trong đầu toàn là hình ảnh đáng yêu lúc nãy hắn vụng trộm cọ mình, cùng bộ dạng run rẩy từng cơn đầy mê hoặc lúc này, thích đến hận không thể đem người cắn nuốt vào bụng.

Không khéo chính là, đang lúc động tình bỗng nhiên điện thoại vang lên... Vốn không định quản, nhưng tiếng reo ra rả không ngừng như muốn đòi mạng. Tôn Triết Bình lấy ra nhìn, là quản lý đội bóng rổ. Đoán thầm có chuyện, Tôn Triết Bình không bụp phát tắt máy ngay mà xoa xoa đầu Trương Giai Lạc, nói ngoan nhỏ giọng chút. Liền nhận được một cái liếc mắt. Chỉ tiếc người liếc khóe mắt ửng hồng, lại còn rưng rưng nước, bao nhiêu hung tàn trong ánh mắt kia đều trở thành phong tình như gãi vào tim.

Chọc cho Tôn Triết Bình chợt muốn chơi ác. Hắn bấm nút nhận cuộc gọi, một cú đâm mạnh đến mức Trương Giai Lạc vội che kín miệng.

Alo, ừ tôi đây, hôm nay cho nghỉ không cần huấn luyện. Đã đến rồi à, chuyên cần thế, ha, vậy chạy hai vòng rồi giải tán đi.

Tôn Triết Bình miệng nói, động tác dưới thân lại không hề dừng, đâm đến Trương Giai Lạc vừa run rẩy vừa bụm chặt miệng.

... Mẹ nó láo thật! Không cho anh biết mặt anh cứ tưởng Nhạc gia dễ đè lắm phải không. Trương Giai Lạc cắn môi nhẫn nhịn không để tiếng rên rơi khỏi miệng mình, hắn dùng hết sức ưỡn lưng, vẫn để tư thế dính lấy nhau mà xoay người.

Tôn Triết Bình làm sao ngờ Trương Giai Lạc chơi ẩu đến vậy, xoắn đến hắn trầm tiếng thở dài, suýt nữa buông kiếm đầu hàng.

Trương Giai Lạc nằm ngửa dưới thân hắn, nhướng mày cười với hắn.

Tôn Triết Bình... Anh khá lắm.

Trương Giai Lạc mới bị chơi quá dữ dội, lúc này thở đến nói không suông câu, giọng hắn không lớn, đôi mắt xinh đẹp láu lỉnh mà khiêu khích híp thành một đường kẻ dài.

Miệng anh cũng nhàn lắm mà, không phải đang bận sao... Anh nói chuyện vui quá nhỉ, không rảnh hôn tôi đâu nhỉ?

Tôn Triết Bình vừa nghe liền thẳng tay cúp điện thoại tắt máy vứt khỏi giường, cúi người ôm hắn lên hôn. Lại bị Trương Giai Lạc đẩy mặt cự tuyệt, hắn bất mãn nghiêng đầu, vẻ hiếu chiến mới đó mất sạch, ấm ức đến mày nhăn môi bĩu.

Hừ... Giờ thì không cho anh hôn.

Tôn Triết Bình cười, giận mình thật rồi kìa. Hắn vuốt tóc Trương Giai Lạc, liếm hôn lòng bàn tay che trước miệng, ôn tồn dỗ dành hắn. Dưới thân cũng lần thứ hai bắt đầu làm việc, không mạnh mẽ ào ạt như lúc nãy, động tác ra vào trở nên chậm rãi mà ôn nhu, mỗi lần đều dùng chút lực nghiền lên vị trí mẫn cảm của Trương Giai Lạc. Để hắn sướng, để hắn thèm khát thêm.

Nhạc Nhạc, hôn một cái, một cái thôi? Anh sai rồi bảo bối, đừng mắc cỡ mà.

Ai mắc cỡ... Ưm a... Tôi không có...

Ngoài song cửa, mặt trời chỉ vừa mọc, Tôn đội còn rất nhiều thời gian dỗ cho Nhạc Nhạc của hắn hết giận.

Cậu trai trẻ, mau nỗ lực, ngày mới thành công nhờ dậy sớm.

END
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
*té ngửa*

Ôi thanh niên thời nay...
 

Bình luận bằng Facebook